Trang

Chủ Nhật, 30 tháng 11, 2014

Pope Francis' plane departs from Istanbul

Pope Francis' plane departs from Istanbul

(Vatican Radio)  Pope Francis left Istanbul for Rome on Sunday at the conclusion of his  pastoral visit to Turkey.  The Pope’s three day visit took him first to Ankara and then to Istanbul and a key highlight was the signing of a joint declaration with the Ecumenical Patriarch Barthlomew I during which the two leaders pledged to intensify efforts to achieve Christian unity and also called for a constructive dialogue with Muslims. 








DECEMBER O1, 2014 : MONDAY OF THE FIRST WEEK OF ADVENT

Monday of the First Week of Advent
Lectionary: 175

Reading 1IS 2:1-5
This is what Isaiah, son of Amoz,
saw concerning Judah and Jerusalem.

In days to come,
The mountain of the LORD’s house
shall be established as the highest mountain
and raised above the hills.
All nations shall stream toward it;
many peoples shall come and say:
“Come, let us climb the LORD’s mountain,
to the house of the God of Jacob,
That he may instruct us in his ways,
and we may walk in his paths.”
For from Zion shall go forth instruction,
and the word of the LORD from Jerusalem.
He shall judge between the nations,
and impose terms on many peoples.
They shall beat their swords into plowshares
and their spears into pruning hooks;
One nation shall not raise the sword against another,
nor shall they train for war again.

O house of Jacob, come,
let us walk in the light of the LORD!
R. Let us go rejoicing to the house of the Lord.
I rejoiced because they said to me,
“We will go up to the house of the LORD."
And now we have set foot
within your gates, O Jerusalem.
R. Let us go rejoicing to the house of the Lord.
Jerusalem, built as a city 
with compact unity.
To it the tribes go up, 
the tribes of the LORD.
R. Let us go rejoicing to the house of the Lord.
According to the decree for Israel, 
to give thanks to the name of the LORD.
In it are set up judgment seats, 
seats for the house of David. 
R. Let us go rejoicing to the house of the Lord.
Pray for the peace of Jerusalem! 
May those who love you prosper!
May peace be within your walls, 
prosperity in your buildings. 
R. Let us go rejoicing to the house of the Lord.
Because of my relatives and friends
I will say, “Peace be within you!"
Because of the house of the LORD, our God,
I will pray for your good.
R. Let us go rejoicing to the house of the Lord.

Alleluia SEE PS 80:4
R. Alleluia, alleluia.
Come and save us, LORD our God;
let your face shine upon us, that we may be saved.
R. Alleluia, alleluia.
Gospel MT 8:5-11
When Jesus entered Capernaum,
a centurion approached him and appealed to him, saying,
“Lord, my servant is lying at home paralyzed, suffering dreadfully.” 
He said to him, “I will come and cure him.” 
The centurion said in reply,
“Lord, I am not worthy to have you enter under my roof;
only say the word and my servant will be healed.
For I too am a man subject to authority,
with soldiers subject to me.
And I say to one, ‘Go,’ and he goes;
and to another, ‘Come here,’ and he comes;
and to my slave, ‘Do this,’ and he does it.” 
When Jesus heard this, he was amazed and said to those following him,
“Amen, I say to you, in no one in Israel have I found such faith. 
I say to you, many will come from the east and the west,
and will recline with Abraham, Isaac, and Jacob
at the banquet in the Kingdom of heaven.”


Meditation: "Many will sit at table in the kingdom of God"
Are you ready to feast at the Lord's banquet table? God’s gracious invitation extends to all - Jew and Gentile alike - who will turn to him with faith and obedience. Jesus used many images or pictures to convey what the kingdom of God is like. One such image is a great banquet feast given at the King's table (Matthew 8:11 and Luke 13:29). Jesus promised that everyone who believed in him would come and feast at the heavenly banquet table of his Father. Jesus told this parable in response to the dramatic request made by a Roman centurion, a person despised by many because he was an outsider, not one of the "chosen ones" of Israel. In Jesus' time the Jews hated the Romans because they represented everything they stood against - including foreign domination and  pagan beliefs and practices.
The power to command with trust and respect
Why did Jesus not only warmly receive a Roman centurion but praise him as a model of faith and confidence in God? In the Roman world the position of centurion was very important. He was an officer in charge of a hundred soldiers. In a certain sense, he was the backbone of the Roman army, the cement which held the army together. Polybius, an ancient write, describes what a centurion should be: "They must not be so much venturesome seekers after danger as men who can command, steady in action, and reliable; they ought not to be over-anxious to rush into the fight, but when hard pressed, they must be ready to hold their ground, and die at their posts." 
Faith in Jesus' authority and power to heal
The centurion who approached Jesus was not only courageous, but faith-filled as well. He risked the ridicule of his cronies as well as mockery from the Jews by seeking help from an itinerant preacher from Galilee. Nonetheless, the centurion approached Jesus with great confidence and humility. He was an extraordinary man because he loved his slave. In the Roman world slaves were treated like animals - something to be used for work and pleasure and for bartering and trade. This centurion was a man of great compassion and extraordinary faith. He wanted Jesus to heal his beloved slave. Jesus commends him for his faith and immediately grants him his request. Are you willing to suffer ridicule in the practice of your faith? And when you need help, do you approach the Lord Jesus with expectant faith?
Christ comes to establish God's kingdom of peace where all peoples can feast at his table
The prophet Isaiah foretold a time of restoration for the holy city Jerusalem and for its remnants (see Isaiah 4:2-6) and also a time of universal peace when all nations would come to Jerusalem to "the mountain of the Lord and to the house of the God of Jacob" and "beat their swords into plowshares" (Isaiah 2:2-4). Jesus fulfills this prophecy first by restoring both Jew and Gentile to fellowship with God through the victory he won for us on the cross. When he comes again he will fully establish his universal rule of peace and righteousness and unite all things in himself (Ephesians 1:10). His promise extends to all generations who believe in him that we, too, might feast at the heavenly banquet table with the patriarchs of the Old Covenant who believed but did not see the promised Messiah. 
Do you believe in God's promises and do you seek his kingdom first in your life? The season of Advent reminds us that the Lord Jesus wants us to actively seek him and the coming of his kingdom in our lives. The Lord will surely reward those who seek his will for their lives. We can approach the Lord Jesus with expectant faith, like the centurion in today's gospel reading, knowing that he will show us his mercy and give us his help.
"Lord Jesus, you feed us daily with your life-giving word and you sustain us on our journey to our true homeland with you and the Father in heaven.  May I never lose hope in your promises nor lag in zeal for your kingdom of righteousness and peace."


Faith that Moves Rain Clouds
December 1, 2014. Monday of the First Week of Advent
Matthew 8:5-11
When Jesus entered Capernaum, a centurion approached him and appealed to him, saying, “Lord, my servant is lying at home paralyzed, suffering dreadfully.” He said to him, “I will come and cure him.” The centurion said in reply, “Lord, I am not worthy to have you enter under my roof; only say the word and my servant will be healed. For I also am a man subject to authority, with soldiers subject to me. And I say to one, ´Go,´ and he goes; to another, ´Come here,´ and he comes; and to my slave, ´Do this,´ and the slave does it." When Jesus heard this, he was amazed and said to those following him, "Amen I say to you, in no one in Israel have I found such faith. I say to you, many will come from east and west and will recline with Abraham, Isaac, and Jacob at the banquet in the kingdom of heaven.”
Introductory Prayer: Lord Jesus I place myself before you with great confidence, sure of your desire to spend this time with me and accompany me throughout the day. I am grateful for your unconditional and unfailing love. I humbly offer you my desire to love you more and serve you more faithfully.
Petition: Lord help me to have a profound and yet childlike faith in you.
1. I Will Come and Cure Him: Jesus has a heart that is prompt in serving those in need. Doubtless Christ had other plans when he arrived to Capernaum, plans that didn’t include making another trip to cure the slave of a foreigner. Often we can find ourselves in similar situations in our daily life. We are just about to relax after a grueling day when the phone rings or a little voice asks for help with his or her homework. It is in those moments that Jesus is inviting us to imitate his example of service. Turn the tables around for just a moment. How many times have I been the one on the other side asking for a little of someone else’s time? Ask Jesus for the grace to be flexible and always available to the needs of others.
2. I Am Not Worthy: The centurion has a profound awareness of his own unworthiness and this is key to his finding favor with Jesus. At times we pray as if we deserved God’s favor, but here the centurion recognizes that he is unworthy that Jesus should come to him. So great was this man’s faith and humility that we use his words to express our own sentiments before receiving Jesus in Holy Communion: “Lord I am not worthy that you should enter under my roof, but only say the word and my soul shall be healed.” As we continue to prepare for Christ’s coming during the Advent season, let’s make these words of the centurion our own.
3. Faith Moves Rain Clouds: If it can be said that Jesus had a weakness for something, it would seem that Christ’s “weakness” showed itself when he perceived faith in others. He never worked a miracle without first demanding faith from the one to receive it, and he never refused anyone who asked anything from him with faith. Jesus says that if you have faith the size of a mustard seed you can move mountains. Although I personally have never seen anyone move mountains, I surely have seen prayer move smaller things, like rain clouds for instance. If you need mountains, rain clouds or anything else to be moved, ask for it with faith, and you will really touch Jesus’ weak spot. Direct your prayer of petition to Our Lord with confident faith and love for his will. He really listens and he can move whatever needs to be moved.
Conversation with Christ: Christ Jesus let me ask you for the faith that you demand from me. I’m going to remember now to turn to you with my concerns, no matter how small, knowing you’re accompanying me, and wish to help and guide me. Please help me to recognize you in those who seek my aid, and give me the generosity to answer promptly and graciously in imitation of you.
Resolution: Just before lunch, I will make a simple act of faith in Christ, that he is guiding and protecting me.
By Father John Doyle, LC

Monday 1 December 2014

Isaiah 2:1-5. Let us go rejoicing to the house of the Lord—Ps 121(122):1-2, 4-5, 6-9. Matthew 8:5-11.
Today’s gospel underscores the universality of the Christian message.
Mathew reminds his audience that the Gospel belongs to Gentiles and Jews. The ability of a Gentile and representative of Roman authorities to show faith in Jesus’ capacity to heal contrasts with the inability of religious authorities to recognise Jesus as the Messiah.
The centurion’s faith was based on his ability to recognise Jesus as a man with authority like himself. Today, there are many claims to having authority in political, cultural and, sadly, religious life. Like the centurion, we must discern which authority represents true service and leads to a deepening of life within us, and which leads to alienation and lifelessness.

MINUTE MEDITATIONS 
Be Alert
Advent is about the One who comes to overwhelm us beyond our wildest dreams with what God has in store for those who wait in joyful hope. So keep awake, wait on the Lord, and pray with expectation that the earth will yield its full bounty when we celebrate the birth of Jesus this Christmas.
— from Let Us Adore Him

December 1
Blessed Charles de Foucauld
(1858-1916)


Born into an aristocratic family in Strasbourg, France, Charles was orphaned at the age of six, raised by his devout grandfather, rejected the Catholic faith as a teenager and joined the French army. Inheriting a great deal of money from his grandfather, Charles went to Algeria with his regiment, but not without his mistress, Mimi.

When he declined to give her up, he was dismissed from the army. Still in Algeria when he left Mimi, Charles reenlisted in the army. Refused permission to make a scientific exploration of nearby Morocco, he resigned from the service. With the help of a Jewish rabbi, Charles disguised himself as a Jew and in 1883 began a one-year exploration that he recorded in a book that was well received.

Inspired by the Jews and Muslims whom he met, Charles resumed the practice of his Catholic faith when he returned to France in 1886. He joined a Trappist monastery in Ardeche, France, and later transferred to one in Akbes, Syria. Leaving the monastery in 1897, Charles worked as gardener and sacristan for the Poor Clare nuns in Nazareth and later in Jerusalem. In 1901 he returned to France and was ordained a priest.

Later that year Charles journeyed to Beni-Abbes, Morocco, intending to found a monastic religious community in North Africa that offered hospitality to Christians, Muslims, Jews, or people with no religion. He lived a peaceful, hidden life but attracted no companions.

A former army comrade invited him to live among the Tuareg people in Algeria. Charles learned their language enough to write a Tuareg-French and French-Tuareg dictionary, and to translate the Gospels into Tuareg. In 1905 he came to Tamanrasset, where he lived the rest of his life. A two-volume collection of Charles' Tuareg poetry was published after his death.

In early 1909 he visited France and established an association of laypeople who pledged to live by the Gospels. His return to Tamanrasset was welcomed by the Tuareg. In 1915 Charles wrote to Louis Massignon: “The love of God, the love for one’s neighbor…All religion is found there…How to get to that point? Not in a day since it is perfection itself: it is the goal we must always aim for, which we must unceasingly try to reach and that we will only attain in heaven.”  

The outbreak of World War I led to attacks on the French in Algeria. Seized in a raid by another tribe, Charles and two French soldiers coming to visit him were shot to death on December 1, 1916.
Five religious congregations, associations, and spiritual institutes (Little Brothers of Jesus, Little Sisters of the Sacred Heart, Little Sisters of Jesus, Little Brothers of the Gospel and Little Sisters of the Gospel) draw inspiration from the peaceful, largely hidden, yet hospitable life that characterized Charles. He was beatified on November 13, 2005. 


Comment:

The life of Charles de Foucauld was eventually centered on God and was animated by prayer and humble service, which he hoped would draw Muslims to Christ. Those who are inspired by his example, no matter where they live, seek to live their faith humbly yet with deep religious conviction.
Quote:

In his homily at the beatification Mass, Cardinal José Saraiva Martins noted that Charles chose as his motto, "Iesus Caritas, Jesus Love." In 1916 Charles wrote: "There is, I believe, no word from the Gospel that has a more profound impression on me nor has transformed my life more than this: 'Whatever you do for the least of my brothers, you do for me.' If we reflect that these words are those from the uncreated Truth, those from the mouth of He who said, 'This is my body...this is my blood,' what forces drive us to seek and to love Jesus in these 'least ones, these sinners, these poor ones.'"

LECTIO DIVINA: MATTHEW 8,5-11
Lectio: 
 Monday, December 1, 2014  
1st Week of Advent

1) Opening prayer
Lord God, Father of all,
in your Son Jesus Christ
you invite everyone and all to know and love you
and to live in your unending peace.
Keep alive in us the zeal
to bring the light of your truth
and the riches of your life and love to all,
without any distinction
of race, language or culture.
May everyone on earth come to know you
as the merciful Father of all
through our brother and Saviour,
Jesus Christ our Lord.

2) Gospel Reading - Matthew 8, 5-11
When he went into Capernaum a centurion came up and pleaded with him. 'Sir,' he said, 'my servant is lying at home paralysed and in great pain.' Jesus said to him, 'I will come myself and cure him.'
The centurion replied, 'Sir, I am not worthy to have you under my roof; just give the word and my servant will be cured. For I am under authority myself and have soldiers under me; and I say to one man, "Go," and he goes; to another, "Come here," and he comes; to my servant, "Do this," and he does it.'
When Jesus heard this he was astonished and said to those following him, 'In truth I tell you, in no one in Israel have I found faith as great as this. And I tell you that many will come from east and west and sit down with Abraham and Isaac and Jacob at the feast in the kingdom of Heaven."

3) Reflection
Today’s Gospel is a mirror. It reminds us of the words we say during the Mass at the moment of communion: “Lord, I am not worthy that you should enter my house, say but the word and I will be healed”.  Look at this text in the mirror, it suggests the following:
• The person who seeks Jesus is a pagan, a gentile, a soldier of the Roman army, which dominated and exploited the people. It is not religion nor the desire for God, but rather the need and the suffering which impels him to seek Jesus. Jesus has no prejudices. He does not demand anything first, he accepts and listens to the request of the Roman official.
• Jesus’ answer surprises the centurion, because it is beyond his expectation. The centurion did not expect that Jesus would go to his house. He feels unworthy: “I am not worthy”. This means that he considered Jesus a highly superior person.
• The centurion expresses his faith in Jesus saying: “Say only one word and my servant will be cured”. He believes that the word of Jesus is capable of healing. From where does he get this great faith? From his profession experience as a centurion! Because when a centurion gives an order, the soldier obeys. He has to obey! Thus he imagines Jesus: it is enough for Jesus to say one word, and things will happen according to his word. He believes the word of Jesus encloses a creative force.
• Jesus was surprised, astonished, and praises the faith of the centurion. Faith does not consist in accepting, repeating and decorating a doctrine, but in believing and trusting in the word of Jesus.

4) Personal questions
• Placing myself in the place of Jesus: how do I accept and listen to the persons of other religions?
• Placing myself in the place of the centurion: which is the personal experience that leads me to believe in Jesus?

5) Concluding Prayer
Come near to me with your saving power,
let me share the happiness of your chosen ones,
let me share the joy of your people. (Ps 106)


01-12-2014 : THỨ HAI TUẦN I MÙA VỌNG

01/12/2014
Thứ Hai Tuần I Mùa Vọng


Bài Ðọc I: Is 4, 2-6
"Những kẻ được giải phóng sẽ nhảy mừng".
Trích sách Tiên tri Isaia.
Ngày ấy, dòng dõi Chúa sẽ trở nên huy hoàng vinh quang, hoa màu trên đất sẽ dồi dào, và số người trong dân Isarel được giải phóng sẽ nhảy mừng. Những ai còn sót lại ở Sion và còn sống sót ở Giêrusalem sẽ được gọi là thánh, tất cả những ai sẽ được ghi tên để sống trọn đời ở Giêrusalem. Khi Chúa đã dùng thần trí thẩm xét và thiêu đốt mà tẩy bỏ những tồi bại của các thiếu nữ Sion, và đã tẩy rửa Giêrusalem cho sạch những vết máu, thì lúc đó Chúa sẽ đến trên khắp miền núi Sion và những nơi kêu cầu Người, như đám mây ban ngày và như cột khói hoặc như ánh lửa sáng rực ban đêm, vì trên tất cả, vinh quang Thiên Chúa sẽ là một phương du và là một lều vải để che khỏi sức nóng ban ngày, để làm nơi an toàn trú ẩn khỏi giông tố và mưa sa.
Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca: Tv 121, 1-2. 3-4a. 4b-5. 6-7. 8-9
Ðáp: Tôi vui mừng khi người ta nói với tôi: "Chúng ta sẽ tiến vào nhà Chúa" (c. 1).
Xướng: 1) Tôi vui mừng khi người ta nói với tôi: "Chúng ta sẽ tiến vào nhà Chúa". Hỡi Giêrusalem, chân chúng tôi đang đứng nơi cửa thành rồi. - Ðáp.
2) Giêrusalem được kiến thiết như thành trì, được cấu tạo kiên cố trong toàn thể. Nơi đây các bộ lạc, các bộ lạc của Chúa tiến lên. - Ðáp.
3) Theo luật pháp của Israel, để ngợi khen danh Chúa. Tại đây đã đặt ngai toà thẩm phán, ngai toà của nhà Ðavít. - Ðáp.
4) Hãy nguyện cầu cho Giêrusalem được thanh bình, nguyện cho những kẻ yêu mến ngươi được an ninh. Nguyện cho trong thành luỹ được bình an, và trong các lâu đài của ngươi yên ổn. - Ðáp.
5) Vì anh em và bằng hữu của tôi, tôi nguyện chúc: bình an cho ngươi! Vì nhà Chúa là Thiên Chúa chúng ta, tôi khẩn cầu cho ngươi những điều thiện hảo. - Ðáp.

Alleluia: x. Tv 79, 4
Alleluia, alleluia! - Lạy Chúa là Thiên Chúa chúng con, xin đoái nhìn chúng con, xin tỏ nhan thánh Chúa, thì chúng con sẽ được rỗi. - Alleluia.

Phúc Âm: Mt 8, 5-11
"Nhiều người từ phương đông và phương tây sẽ đến trong nước trời".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu vào thành Capharnaum, thì có một viên đại đội trưởng đến thưa Chúa rằng: "Lạy Thầy, thằng nhỏ nhà tôi đau nằm ở nhà, nó bị tê liệt và đau đớn lắm!" Chúa Giêsu phán bảo ông rằng: "Tôi sẽ đến chữa nó". Nhưng viên đại đội trưởng thưa Người rằng: "Lạy Thầy, tôi không đáng được Thầy vào dưới mái nhà tôi, nhưng xin Thầy chỉ phán một lời, thì thằng nhỏ của tôi sẽ lành mạnh. Vì chưng, cũng như tôi chỉ là người ở dưới quyền, nhưng tôi cũng có những người lính thuộc hạ, tôi bảo người này đi thì anh đi; tôi bảo người kia đến thì anh đến; tôi bảo gia nhân làm cái này thì nó làm!" Nghe vậy, Chúa Giêsu ngạc nhiên và nói với những kẻ theo Người: "Quả thật, Ta bảo các ngươi, Ta không thấy một lòng tin mạnh mẽ như vậy trong Israel. Ta cũng nói cho các ngươi biết rằng: nhiều người từ phương đông và phương tây sẽ đến dự tiệc cùng Abraham, Isaac và Giacóp trong nước trời. Còn con cái trong nước sẽ bị vứt vào nơi tối tăm bên ngoài, ở đó sẽ phải khóc lóc nghiến răng".
Ðó là lời Chúa.


Suy Niệm: Xin Ngài Chỉ Phán Một Lời

Trong quân đội Roma, danh từ "bách quan" hay "đại đội trưởng" dùng để chỉ những người có một trăm tên lính trong tay. Nếu ở chốn đế đô, họ chẳng là gì thì tại các vùng thuộc địa họ là những viên chức đầy uy quyền góp phần cai trị hà khắc của đế quốc. Có thể gọi họ là chất xúc tác và là thước đo lòng căm thù đế quốc của người Do Thái. Ðối với đế quốc cai trị, họ là những người trực tiếp áp đặt chính sách lên dân chúng.
Luật Do Thái đã khắt khe trong việc giao tế với dân ngoại thì lại càng khắt khe hơn đối với những người đang giày xéo lên mảnh đất Thánh của Giavê Thiên Chúa. Người Do Thái sẽ không bước vào nhà dân ngoại vì đó là những nơi không thanh sạch. Sách Midna đã viết: "Mọi nơi cư ngụ của dân ngoại đều là chỗ không thanh sạch", thế mà Chúa Giêsu lại không ngần ngại đi đến nhà viên bách quan để chữa bệnh cho gia nhân của ông. Chúa Giêsu có ý gì khi hành động như vậy? Nếu luật lệ Do Thái khắt khe với dân ngoại mà Chúa Giêsu và các tông đồ lại nghiêng về phía họ thì hẳn việc làm của Chúa Giêsu và các tông đồ phải mang một ý nghĩa thiết thực trong cuộc sống.
Riêng về các viên bách quan, Kinh Thánh Tân Ước đã không ít lần lên tiếng khen ngợi hành vi của các viên bách quan như lúc Chúa Giêsu bị chết treo nhục nhã trên Thập Giá, một viên bách quan đã tuyên xưng Ngài là Con Thiên Chúa. Một viên bách quan khác đã cứu tông đồ Phaolô thoát khỏi hình phạt đánh đòn, và một viên bách quan khác nữa đã giúp Phaolô thoát khỏi âm mưu giết hại của người Do Thái. Tuy nhiên nổi bật hơn hết là viên bách quan được nói đến trong bài đọc Tin Mừng hôm nay. Nơi ông đã hội tụ hai yếu tố căn bản mà mỗi người trong chúng ta cần phải có để khiêm nhượng trước mặt Chúa và bác ái với anh em. Một gia nhân hay đúng hơn một tên nô lệ chẳng là gì trước mặt viên bách quan, ông có thể sử dụng như một món đồ vật, không dùng thì quăng đi cần gì phải bận tâm. Thế mà ở đây ông lại quan tâm đến tên gia nhân cách đặc biệt. Ngoài ra theo đoạn Tin Mừng song song của Luca, ông còn là người giúp đỡ cho Hội Ðường Do Thái.
Lòng vị tha đã khiến viên bách quan vừa có uy quyền, vừa được mộ mến. Tuy nhiên dù là gì đi nữa, trước mặt Thiên Chúa và trước mặt Chúa Giêsu, ông vẫn phải giữ một thái độ hoàn toàn khiêm nhu: "Lạy Thầy, tôi không xứng đáng để được Thầy đến nhà". Ông không chỉ khiêm nhu nhưng lại đầy tin tưởng: "Xin Thầy hãy phán một lời thì gia nhân của tôi được lành mạnh".
Lời cầu khiêm nhu này đã trở thành lời kinh hằng ngày được tín hữu chuyên đọc, và niềm tin của viên bách quan khai mở một kỷ nguyên mới cho lịch sử ơn cứu độ: "Nhiều người từ Ðông chí Tây sẽ đến dự tiệc với Abraham, Isaac và Jacob, còn con cái trong nhà sẽ bị loại ra ngoài". Chúa Giêsu, Ngài đến để cứu chữa hết mọi người, chưa cần viên bách quan tuyên xưng lòng tin, Ngài đã nói lên ý định của Ngài: "Tôi sẽ đến chữa nó".
Luật Do Thái ngăn cấm bước vào nhà dân ngoại thì Chúa Giêsu vượt ra ngoài các cấm đoán của lề luật, vì Vương Quốc của Ngài không xây dựng trên nền tảng các luật cứng nhắc ấy nhưng trên thực hành niềm tin. Ngài cũng không đến để hủy bỏ lề luật nhưng để kiện toàn. Lề luật bây giờ phải được thể hiện trọn vẹn trong cuộc sống.
Viên bách quan không có các nghi thức để tuân giữ lề luật như: không rửa tay trước khi dùng bữa, không đến Hội Ðường vào ngày Sabat. Nhưng trước sự hiện diện của Chúa, ông tỏ một niềm kính sợ, trước tha nhân ông hết lòng yêu mến. Ông trở thành tiêu biểu cho các công dân Nước Trời. Chúa Giêsu đã khen ngợi và đã đón nhận ông vào nước của Ngài.
Chúa Giêsu nói với những kẻ theo Ngài lúc đó cũng như đối với chúng ta hôm nay: "Còn con cái trong nhà sẽ bị loại ra ngoài". Không phải được mang tước hiệu con cái là bảo đảm được dự phần vào Nước Thiên Chúa, nhưng phải là kẻ biết thực hành niềm tin. Tước hiệu Kitô hữu nếu không được nuôi dưỡng bằng sức sống của niềm tin thì chỉ là những bản án được công bố trước thời điểm mà thôi.
Bước vào Mùa Vọng, cùng với Giáo Hội với ý hướng chờ ngày Chúa đến, ước mong rằng mỗi người trong chúng ta sẽ nhìn vào niềm tin của viên bách quan làm tiêu chuẩn sống cho mình. Mỗi người chúng ta hãy biết khiêm nhu trước Thiên Chúa và biết yêu mến anh em thì hy vong chúng ta sẽ được Thiên Chúa hài lòng đón nhận trong bàn tiệc Nước Ngài.
Veritas Asia


Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Hai Tuần I MV1
Bài đọc: Isa 2:1-5; Mt 8:5-11.

GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Mọi người đều tìm Chúa.
Con người có cần đến Thiên Chúa trong cuộc đời không? Nhiều người trả lời không, vì họ có thể tự làm chủ lấy cuộc đời của họ. Nhưng có những nhu cầu tâm linh mà con người không tự mình thỏa mãn được như nhu cầu tìm ra sự thật: con người từ đâu đến, sống trên đời này để làm gì, và chết rồi sẽ đi đâu? Các Bài đọc hôm nay dẫn chứng nhu cầu cần tìm Chúa. Trong Bài đọc I, tiên tri Isaiah nhìn thấy trước ngày muôn dân trên địa cầu sẽ tuôn về Jerusalem để trèo lên Núi Sion, Núi Thánh của Thiên Chúa; để Ngài chỉ cho biết Lề Luật và đường lối của Thiên Chúa. Ngày này được hiện thực khi Chúa Giêsu đến và mặc khải cho mọi người thánh ý của Thiên Chúa. Trong Phúc Âm, viên Đại Đội Trưởng, mặc dù là dân ngọai, đã tìm đến Chúa Giêsu để xin Ngài chữa bệnh cho đầy tớ của mình.

KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Ta cùng lên núi Đức Chúa, lên Nhà Thiên Chúa của Giacob.
1.1/ Sự trổi vượt của Núi Sion và Đền Thờ Jerusalem: Tiên tri Isaiah, mặc dù sống trong một thời đại đen tối của lịch sử Do-Thái (trước 2 cuộc lưu đày: Assyria và Babylon), được Thiên Chúa cho thấy trước những sự kiện sẽ xảy ra: Ngài sẽ phục hồi Judah và Jerusalem, cho Đấng Cứu Thế nhập thể, và người muôn nước sẽ đến tìm Ngài chứ không giới hạn trong vòng Do-Thái nữa. Ông tiên đóan: “Trong tương lai, núi Nhà Đức Chúa đứng kiên cường vượt đỉnh các non cao, vươn mình trên hết mọi ngọn đồi. Dân dân lũ lượt đưa nhau tới, nước nước dập dìu kéo nhau đi. Rằng: "Đến đây, ta cùng lên núi Đức Chúa, lên Nhà Thiên Chúa của Jacob.”
1.2/ Những nhu cầu của con người:
(1) Cần biết về đường lối của Thiên Chúa: Thiên Chúa tạo dựng con người cho một mục đích; làm sao con người biết mục đích này? Nếu Thiên Chúa không mặc khải, con người không thể biết. Không những con người cần biết đích, mà còn cần biết cách để đạt đích. Vì thế, con người cần tìm đến Chúa, “để Người dạy ta biết lối của Người, và để ta bước theo đường Người chỉ vẽ.”
(2) Cần biết về Lề Luật của Thiên Chúa: Người Do-Thái rất tự hào về Lề Luật của họ, vì không có vị thần nào trên dương gian thân hành ngự xuống ban Lề Luật cho dân, như Thiên Chúa đã ban cho họ Thập Giới qua ông Môsê. Họ có lý do để tự hào, vì Thiên Chúa tạo dựng con người, nên chỉ mình Ngài biết những gì tốt và những gì có thể gây thiệt hại cho con người. Vì thế, con người cần tìm đến Chúa để học hỏi Lề Luật của Ngài: “Vì từ Sion, thánh luật ban xuống, từ Jerusalem, lời Đức Chúa phán truyền.”
(3) Đức Chúa sẽ phân xử các quốc gia và hòa bình sẽ ngự trị trên tòan cõi địa cầu: “Người sẽ đứng làm trọng tài giữa các quốc gia và phân xử cho muôn dân tộc. Họ sẽ đúc gươm đao thành cuốc thành cày, rèn giáo mác nên liềm nên hái. Dân này nước nọ sẽ không còn vung kiếm đánh nhau, và thiên hạ thôi học nghề chinh chiến.” Điều Isaiah muốn nói ở đây có lẽ là Ngày Tận Thế, Ngày Đức Kitô sẽ thống trị tòan cõi địa cầu và lên ngôi cai trị tất cả.
2/ Phúc Âm: Từ phương đông phương tây, nhiều người sẽ đến dự tiệc trong Nước Trời.
Trình thuật hôm nay mô tả cuộc gặp gỡ giữa Chúa Giêsu và viên Đại Đội Trưởng. Ông là người Rôma đến đô hộ Israel và là người dân ngọai; nhưng đã can đảm vượt qua bức tường chính trị và tôn giáo đến gặp Chúa Giêsu và xin Ngài chữa bệnh cho đầy tớ của mình. Chúa Giêsu nhận ra sự can đảm của ông và Ngài nói: "Chính tôi sẽ đến chữa nó."
2.1/ Nhu cầu cần được chữa lành: Các bệnh tật, hồn cũng như xác, gắn liền với thân phận con người; và biết bao nhiêu người đã chạy đến với Chúa Giêsu để xin Ngài chữa lành. Trong các Sách Tin Mừng, biết bao nhiêu phép lạ được các Thánh Ký tường thuật lại. Có các phép lạ được ban do chính người bệnh xin, có các phép lạ do thân nhân hay người ngòai xin như trình thuật hôm nay, có các phép lạ do chính Chúa Giêsu động lòng thương và chữa lành mặc dù những bệnh nhân chưa xin. Chúa chữa lành tất cả những ai đến kêu xin cho dẫu là ngày Sabbath và gặp đủ mọi chống đối từ các kinh sư Do-Thái. Không chỉ chữa bệnh phần xác, mà còn chữa cả bệnh phần hồn: Ngài gọi Matthêu người thu thuế làm môn đệ, Ngài gọi Jachaeus mà ngỏ ý muốn ở lại nhà ông, Ngài làm bạn với những người tội lỗi và gái điếm để chinh phục họ về cho Thiên Chúa.
2.2/ Nhu cầu cần biểu tỏ tin nơi Thiên Chúa: Trong hầu hết các phép lạ, đa số con người biểu tỏ niềm tin bằng việc đến và kêu xin với Chúa. Khi Ngài nhìn thấy niềm tin nơi họ, Ngài thường nói: “Hãy về bình an! Đức tin của con đã cứu chữa con.”
(1) Đức tin của ông Đại Đội Trưởng: Khi Chúa Giêsu ngỏ ý muốn đến nhà để chữa người đầy tớ, ông trả lời: "Thưa Ngài, tôi chẳng đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ tôi được khỏi bệnh. Vì tôi đây, tuy dưới quyền kẻ khác, tôi cũng có lính tráng dưới quyền tôi. Tôi bảo người này: "Đi!" là nó đi, bảo người kia: "Đến!" là nó đến, và bảo người nô lệ của tôi: "Làm cái này!" là nó làm." Qua những lời đối thọai, ông Đại Đội Trưởng chứng tỏ cho Chúa Giêsu ông biết mình và biết Thiên Chúa. Ông biết mình là người ngọai, và để tránh dị nghị cho Chúa Giêsu, ông xin Ngài chỉ cần truyền. Ông cũng biết Chúa Giêsu có thể chữa bệnh mà không cần phải đến nhà.
Chúa Giêsu khen ngợi đức tin của ông: "Tôi bảo thật các ông, tôi không thấy một người Israel nào có lòng tin như thế.” Sự biểu tỏ niềm tin của một sĩ quan ngọai giáo làm Chúa Giêsu ngạc nhiên và làm cho những người Israel và chúng ta phải suy nghĩ: chưa chắc chúng ta, những người tin Chúa lâu năm, có được niềm tin như ông Đại Đội Trưởng này. Câu trả lời khiêm nhường của ông được Giáo Hội dùng trong các Thánh Lễ để chuẩn bị tâm hồn các tín hữu trước khi đón nhận Mình Thánh Chúa vào lòng.
(2) Dân Ngọai sẽ tin vào Thiên Chúa và được hưởng Nước Trời: Rồi Chúa Giêsu nói cho những người cùng ở đó: “Tôi nói cho các ông hay: Từ phương đông phương tây, nhiều người sẽ đến dự tiệc cùng các tổ phụ Abraham, Isaac và Giacob trong Nước Trời.” Truyền thống Do-Thái giới hạn ơn cứu độ chỉ dành cho những người Do-Thái; nhưng từ thời các tiên tri, nhiều tiên tri như Isaiah trong Bài đọc I hôm nay, đã nhìn thấy trước các Dân Ngọai cũng tin vào Thiên Chúa và đáng được hưởng ơn Cứu Độ.

ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Mọi người đều có nhu cầu tìm Thiên Chúa để được Ngài dạy dỗ, chữa lành, và nhất là để Ngài chỉ cho biết cách đạt đích điểm của cuộc đời.
- Đi tìm Thiên Chúa không phải chỉ một lúc hay trong một thời gian, nhưng là một tiến trình của cả cuộc đời.
- Thiên Chúa là Cha chung và thương xót mọi người. Chúng ta phải vui mừng khi thấy mọi người tin tưởng và yêu mến Ngài.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP


LỜI CHÚA : HẠT GIỐNG NẢY MẦM : TUẦN I MÙA VỌNG

 Mt 8,5-11
 A. Hạt giống...
Chúa Giêsu đã đánh giá viên đại đội trưởng như thế này : “Tôi bảo thật các ông : tôi không thấy một người Israel nào có lòng tin như thế ”. Mỗi khi Chúa Giêsu mở đầu câu nói bằng công thức “Tôi bảo thật” thì câu nói đó có tầm quan trọng đặc biệt. Vậy đức tin của ông này như thế nào ?
- Ông là người “ngoại”
- Ông là người Rôma, kẻ cai trị, thế mà hạ mình van xin Chúa Giêsu là kẻ bị trị. Ông còn nói “Tôi chẳng đáng được Ngài vào nhà tôi”.
- Ông van xin Chúa Giêsu không phải cho ông mà cho đầy tớ của ông
- Đại ý lý luận của ông (câu 9) : tuy tôi chỉ có ít quyền nhưng cũng có thể sai khiến thuộc hạ, huống chi Ngài là kẻ có nhiều quyền.
- Ông tin Chúa Giêsu không cần đến nhà ông, chỉ cần nói một lời là đầy tớ ông được khỏi bệnh.
Đáp lại lòng tin của ông, Chúa Giêsu đã làm một phép lạ đặc biệt theo kiểu “từ xa” (“remote control”).

B.... nẩy mầm.
1. Chủ đề của bài đọc Cựu Ước và đáp ca :
- Câu tóm tắt ở đầu bài đọc Cựu Ước : “Thiên Chúa quy tụ các dân tộc trong nước Người…” - Bài Phúc Âm minh hoạ cảnh muôn dân vào nước Chúa .
- Câu đáp của bài đáp ca : “Ôi, tôi vui sướng biết bao khi nghe nói : Chúng ta sẽ về nhà Chúa”.
2. “Từ phương Đông phương Tây, nhiều người sẽ đến dự tiệc cùng các tổ phụ Abraham, Isaac và Giacóp trong Nước Trời. Nhưng con cái Nước Trời sẽ bị quẳng ra chỗ tối tăm bên ngoài” (cc 11-12). Chúa Giêsu xuống trần để ban ơn cứu độ cho mọi người. Nhưng để được cứu độ thì phải cóĐức Tin . Chúng ta là “con cái Nước Trời”, tuy thế nếu không có đức tin thì cũng không được cứu độ. Nhưng thế nào là có đức tin ?...
3. “Lạy Chúa con chẳng đáng Chúa ngự vào nhà con…”. Đoạn TM này chúng ta đọc hằng ngày trước khi lên rước lễ, chúng ta có ý thức đầy đủ không ?
4. Người ngoại trong đoạn TM này đến với CG trong tâm tình : tin tưởng, khiêm tốn, tế nhị và đầy lòng bác ái thương người. Tôi thử rà lại xem “tính chất người ngoại dễ thương đầy tính nhân bản này” có nhiều ở nơi tôi không ?
5. “Một doanh nhân giàu có ở một Tiểu bang nam Hoa Kỳ có sáng kiến ngộ nghĩnh để thử lòng người : ông cho in rất nhiều bích chương và dán khắp nơi trong thành phố nơi ông đang ở. Đại khái nội dung những tấm bích chương loan báo : bất cứ ai mắc nợ, nếu đến văn phòng của ông ngày đó, tháng đó từ 9g-12g đều được ông giúp đỡ để trả nợ. Dĩ nhiên mọi người đều bàn tán về lời mời gọi này, nhưng đa số đã xem đây là một trò đùa. Đúng ngày hẹn, doanh nhân đến ngồi trong văn phòng của mình. Hai giờ đồng hồ trôi qua mà không thấy người nào đến. Mãi tới 11g mới có một người đàn ông rụt rè đến... Doanh nhân ký cho ông một ngân phiếu để trả hết nợ. Gần 12g một vài người nữa cũng đến... và dĩ nhiên họ cũng được giúp đỡ tận tình. Còn tất cả những người khác khi hiểu được lời mời gọi của doanh nhân thì đã quá muộn. Khi người ta không tin ở lòng tốt của con người, thì làm sao có thể tin tưởng ở lòng tốt của Thiên Chúa ?” (trích "Mỗi ngày một tin vui")
6. “Thấy viên đại đội trưởng có lòng tin mạnh mẽ, Chúa Giêsu thán phục và nói với những kẻ theo Người rằng “Tôi không thấy một người Israel nào có lòng tin mạnh như thế” (Mt 8,10)
Nói về lòng tin của tôi hôm nay, có lẽ Chúa Giêsu cũng ngạc nhiên mà bảo rằng “Không có một lòng tin nào như thế !”. Vì khi đời nở hoa, tôi cảm thấy tự tin và yêu thương cuộc sống. Những lúc ấy tôi thấy Chúa nhân hậu, tốt lành… Nhưng cuộc đời lại có những bước trầm, hoàn cảnh thì mờ mịt mà sức người có hạn, tôi buông xuôi tất cả, tôi cũng chẳng tin gì nữa, kể cả Thiên Chúa. Sóng gió rồi cũng qua… Khi quân bình trở lại, tôi thấy cần tìm hiểu sâu hơn về Chân lý. Chúa dạy tôi : phải tin rồi mới thấy. Nhưng tôi cứ bướng bình, nằng nặc “Con phải hiểu, phải hiểu rồi mới tin…” Không biết Chúa có ngạc nhiên vì lòng tin bé hơn một phần tư hạt cải của tôi không ?
Lạy Chúa Giêsu, Chúa thấu suốt mọi tâm can, xin giữ con khỏi tự cao tự mãn, xin tăng cường lòng tin yếu kém của con (Epphata)
Lm.Carolo HỒ BẶC XÁI
01/12/14 THỨ HAI TUẦN 1 MV
Mt 8,5-11


Suy niệm: Hộ chiếu là giấy thông hành cần thiết giúp ta đi ra đi vào một quốc gia hay lãnh thổ. Hộ chiếu của Nước Trời là đức tin; hễ có đức tin là ta có thể ra vào Nước Trời, không phân biệt màu da, chủng tộc. Viên đại đội trưởng trong bài Tin Mừng hôm nay đã cầm chắc giấy thông hành quý giá ấy qua việc bày tỏ niềm tin vào uy quyền Đức Giê-su. Ngài có thể truyền lệnh cho đầy tớ ông lành bệnh, đặc biệt là truyền lệnh ấy mà không cần đích thân đến nhà ông, vì nhà ông không xứng đáng đón Ngài. Ông hiểu người Do Thái coi nhà người ngoại giáo là ô uế, nên tôn trọng niềm tin này. Hơn nữa, ông yêu mến, tận tụy chăm sóc người đầy tớ, một nô lệ vốn bị coi như đồ vật trong xã hội Rô-ma. Trái tim ai yêu thương nhạy cảm với người khác thì luôn gần gũi Trái Tim Đức Giê-su.
Mời Bạn: “Với người có niềm tin, không cần lời giải thích nào. Với người không có niềm tin, không lời giải thích nào là đủ” (Th. Tôma Aquinô). Là người đã tin vào Chúa, bạn không cần lý lẽ chứng minh về Ngài, chỉ cần đào sâu niềm tin ấy qua đọc sách giáo lý, đọc Lời Chúa và nỗ lực sống Lời ấy.
Sống Lời Chúa: Trước khi rước lễ, tôi đọc những lời này của viên sĩ quan với lòng khiêm tốn, tin tưởng vào quyền năng và tình yêu của Chúa Giê-su.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, Chúa đã ngạc nhiên trước niềm tin mạnh mẽ và khiêm tốn của viên sĩ quan Rô-ma. Xin Chúa cũng thêm niềm tin và lòng khiêm tốn cho chúng con. Xin cho niềm tin giúp chúng con sống thật sự là con người vì để cho Chúa thật sự là Chúa của đời chúng con. Amen.

Từ phương Đông phương Tây
Mùa Vọng nhắc chúng ta về niềm hy vọng rất xanh tươi mà Chúa Giêsu đã mang lại cách đây hai ngàn năm và chúng ta có bổn phận vun đắp cho thành tựu.


Suy nim:
Tín đồ Do thái giáo có tiếng về sống đức hy vọng.
Họ đã hy vọng và vẫn còn hy vọng Đấng Mêsia sẽ đến để đem ơn cứu độ.
Họ đã chờ và  vẫn chờ từ bao ngàn năm nay.
Còn Kitô hữu chúng ta có tiếng về sống đức ái.
Tuy nhiên, tự bản chất Kitô giáo vẫn là tôn giáo của đức hy vọng.
Chúng ta tin Đấng Mêsia là Đức Giêsu đã đến rồi.
Ngài đến đem ơn cứu độ không phải cho riêng dân Israel,
nhưng cho mọi dân mọi nước trên toàn thế giới.
Nhưng Kitô hữu vẫn còn sống trong chờ đợi và hy vọng.
Chúng ta mong ngày trở  lại trong vinh quang của Chúa Giêsu,
cũng là ngày thế  giới này đi đến chỗ tận cùng, để sang một trang mới. 
MARANA THA, lạy Chúa Giêsu, xin ngự đến (1 Cr 6, 22; Kh 22, 20).
đó là lời nguyện của các Kitô hữu trong Giáo Hội buổi sơ khai.
Đó cũng là lời nguyện khẩn thiết của chúng ta, đặc biệt trong Mùa Vọng.
Ngày quang lâm là ngày tận thế đáng sợ,
khi Chúa Giêsu trở  lại xét xử kẻ sống và kẻ chết.
Nhưng đó cũng là ngày hội vui lớn nhất của nhân loại,
ngày mà niềm hy vọng của chúng ta được thành tựu viên mãn.
Ngày ấy “từ  phương đông phương tây, nhiều người sẽ đến dự  tiệc 
cùng các tổ phụ  Ápraham, Ixaác và Giacóp trong Nước Trời”  (c. 11). 
Đức Giêsu ngỡ ngàng khi thấy niềm tin lớn lao của viên đại đội trưởng.
Ông thuộc dân ngoại mà lại có lòng tin lớn hơn các người Israel khác (c. 10).
Ông tin Đức Giêsu có thể chữa lành cho người đầy tớ yêu quý của ông.
Không cần Ngài đến nhà, chỉ cần một lời nói của Ngài thôi cũng đủ (c. 8).
Lòng tin mạnh mẽ  và khiêm tốn của ông đã chinh phục Đức Giêsu.
Lời của viên sĩ  quan dân ngoại đã trở nên lời ta đọc trước khi rước lễ.
“Lạy Chúa, con chẳng đáng Chúa ngự vào nhà con,
nhưng xin Chúa phán một lời, thì linh hồn con sẽ lành mạnh.” 
Đầy tớ của viên đại đội trưởng đã được chữa lành,
nhưng điều quan trọng hơn là chuyện ông có hy vọng được dự tiệc.
Đây là bữa tiệc cánh chung, bữa tiệc trong Nước Trời (x. Is 25, 6-8).
Một người dân ngoại được ngồi dự tiệc bên các tổ phụ Do thái.
Đây là điều hẳn làm cho nhiều người Do thái phải ngạc nhiên.
Mà không phải chỉ có viên đại đội trưởng,
có nhiều người từ tứ phương thiên hạ cũng được mời (c. 11).
Nước Trời như một bữa tiệc vui và thịnh soạn do Thiên Chúa thết đãi,
trong đó mọi dân tộc khác nhau cùng đến để chia sẻ và hiệp thông.
Mọi đau buồn, mọi cách ngăn đều bị xóa bỏ. 
Màu tím là màu của phụng vụ Mùa Vọng,
nhưng đây không phải là màu buồn.
Mùa Vọng nhắc chúng ta về niềm hy vọng rất xanh tươi
mà Chúa Giêsu đã mang lại cách đây hai ngàn năm
và chúng ta có  bổn phận vun đắp cho thành tựu.
Làm sao để ơn cứu  độ của Ngài được mọi người trên thế giới nhận biết?
Làm sao để dân ngoại được ơn đức tin và ơn chữa lành như viên sĩ quan?
Làm sao để chẳng ai vắng mặt trong bữa đại tiệc của Nước Trời?
Mùa Vọng đưa ta về thế giới bao la của châu Á, với 3% người công giáo.
Nếu ngày mai tận thế, Chúa sẽ hỏi ta 97% kia đâu.
Cầu nguyn:

Lạy Cha,
Cha muốn cho mọi người được cứu độ
và nhận biết chân lý,
chân lý mà Cha đã bày tỏ nơi Đức Giêsu, Con Cha.
Xin Cha nhìn đến hàng tỉ người
chưa nhận biết Đức Giêsu,
họ cũng là những người đã được cứu chuộc.
Xin Cha thôi thúc nơi chúng con
khát vọng truyền giáo,
khát vọng muốn chia sẻ niềm tin và hạnh phúc,
niềm vui và bình an của mình cho tha nhân,
và khát vọng muốn giới thiệu Đức Giêsu cho thế giới.
Chúng con thấy mình nhỏ bé và bất lực
trước sứ mạng đi đến tận cùng trái đất
để loan báo Tin Mừng.
Chúng con chỉ xin đến
với những người bạn gần bên,
giúp họ quen biết Đức Giêsu và tin vào Ngài,
qua đời sống yêu thương cụ thể của chúng con.
Chúng con cũng cầu nguyện
cho tất cả những ai đang xả thân lo việc truyền giáo.
Xin Cha cho những cố gắng của chúng con
sinh nhiều hoa trái. Amen.

Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ

Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
1 THÁNG MƯỜI HAI
Hãy Tỉnh Thức
Các bài đọc phụng vụ khích lệ tất cả con cái Giáo Hội nắm vững chân lý Mùa Vọng: Thiên Chúa đang đến gần! Nó cho chúng ta biết mình phải đáp trả thế nào trước sự đến này, một sự đến vừa gần vừa xa. Con người cần nâng tâm hồn mình lên, như Thánh Vịnh đáp ca mời gọi chúng ta: “Lạy Chúa, này con nâng hồn lên tới Chúa!” (Tv 25,1).
Nâng hồn lên nghĩa là gì? Trước hết nó có nghĩa là học biết đường lối của Thiên Chúa. “Xin dẫn con đi trong chân lý của Ngài và dạy bảo con” (Tv 25, 5). Tác giả Thánh Vịnh biết rằng Thiên Chúa “chỉ đường cho các tội nhân, Ngài hướng dẫn kẻ khiêm nhường đi trên đường công chính” (Tv 25,8-9).
Bằng cách này, Thiên Chúa cho thấy “giao ước của Ngài” (Tv 25,14). Xuyên qua giao ước này, các ý định của Thiên Chúa về con người được bộc lộ rõ cho mọi người. Để có thể hoàn thành các ý định này cho con người, Thiên Chúa ban cho chúng ta ân sủng của Ngài: “Mọi đường lối Chúa đều yêu thương và thành tín” (Tv 25,10).
Như vậy, Thánh Vịnh đáp ca mạc khải cho chúng ta tiếng gọi căn bản của Mùa Vọng, tiếng gọi mà Giáo Hội tìm thấy trong lời Chúa nói với mọi người: “Hãy tỉnh thức và cầu nguyện luôn, để có đủ sức đứng vững trước mặt Con Người” (Lc 21,36).
- suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations by Pope John Paul II



Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY  01-12.
Is 2,1-5; Mt 8,5-11.

LỜI SUY NIỆM“Thưa Ngài, tôi chẳng đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ tôi được khỏi bệnh.”
Với sự hiểu biết, với sự khiêm tốn, với lòng tin của viên đại đội trưởng ngoại giáo. Chúa Giêsu đã đón nhận, và đã chữa lành cho tên đầy tớ của ông ta.
Lạy Chúa Giêsu, qua câu tuyên xưng của người ngoại giáo này, nhắc cho chúng con nhớ đến câu đáp lại lời kêu mời của Cha chủ tế trước khi hiệp lễ. Xin cho mọi thành viên trong gia đình mỗi khi như vậy biết sám hối thật sự và được mạnh tin vào sự tha thứ của Chúa. Để đón rước Chúa vào lòng.
Mạnh Phương

01 Tháng Mười Hai
Mang Nặng Ðẻ Ðau
Trong tờ thông tin liên lạc của một giáo xứ nọ, người ta đọc thấy ở trang bìa của số ra tháng 12 như sau: Mùa Vọng là mùa của thai nghén...
Có lẽ chỉ có những người đàn bà đã hơn một lần kinh qua thời kỳ thai nghén và sinh nở mới có thể giúp chúng ta hiểu được thế nào là 9 tháng 10 ngày mang nặng đẻ đau... Trong 9 tháng 10 ngày, ngoài những nôn mửa không ngừng, người đàn bà mang thai thường phải trải qua nhiều tâm trạng khác nhau của vui buồn lẫn lộn...
Vui vì sự sống và niềm hi vọng đang lớn dần trong tâm hồn và thể xác của mình, người đàn bà mang thai cũng lo sợ vì những bất ngờ không lường trước được. Những đột biến trong người cũng khiến cho người đàn bà mang thai cảm nhận được sự mỏng dòn, yếu đuối của con người. Tất cả mọi cử động, chế độ dinh dưỡng đều được cân nhắc cẩn thận để không phương hại đến bào thai... Có nên tiếp tục đi nhanh như trước kia không? Có được hút một điếu thuốc như trước không? Có nên dùng càfê không? Có nên dùng một chút bia rượu không? Có nên thức khuya không?... Tất cả đều được cân nhắc từng li từng tí.
Bào thai càng lớn dần, niềm vui và nỗi lo lắng cũng tăng thêm... Và khi đến ngày nở nhụy khai hoa, như chúa Giêsu đã nhận xét, niềm vui của người đàn bà khỏa lấp được tất cả những chờ đợi trong khi mang thai và những đớn đau trong khi sinh con.
Sự chào đời của hài nhi không những mang lại niềm vui, nhưng cũng đảo lộn cuộc sống trong gia đình. Ðứa bé đã trở thành trung tâm của cuộc sống gia đình. Giờ giấc  thay đổi, nhịp sống cũng thay đổi. Và có lẽ cái nhìn cũng đổi mới với mọi người trong nhà.
Mùa Vọng là mùa của thai nghén... Do tiếng "Thưa, xin vâng!" đáp trả của Ðức Tin, chúng ta cũng cưu mang chính Chúa. Như người đàn bà có thể cảm nhận được sự tăng trưởng của bào thai, chúng ta cũng có thể cảm nhận được sự hiển diện mỗi lúc một thêm thân mật và gần gũi của Chúa trong tâm hồn chúng ta.
Cũng như người đàn bà mang thai có thể nhận ra sự mỏng dòn yếu đuối của mình, với sự hiện diện của Chúa trong tâm hồn, chúng ta cũng cảm nhận sâu sắc hơn những bất toàn, khiếm khuyết và tội lỗi của chúng ta. Ý thức ấy càng mời gọi chúng ta bước đi trong từng cố gắng vươn cao hơn. Cũng như người đàn bà mang thai cân nhắc từng đường đi nước bước, từng cách ăn mặc đi đứng, người cưu mang Chúa cũng tập trung tất cả suy tư, hành động, cư xử của mình vào chính Chúa. Lẽ sống là động lực của người có niềm tin chính là Chúa... Bào thai càng lớn lên thì sự quên mình của người mẹ càng gia tăng. Người cưu mang Chúa cũng thế. Thánh Gioan Tẩy Giả đã diễn tả đúng đòi hỏi ấy khi Ngài nói về chúa Giêsu: "Ngài phải lớn lên, còn tôi phải nhỏ lại"... Càng quên mình, người tín hữu Kitô càng cảm nhận được sự hiện diện của Chúa trong tâm hồn. Ðó là định luật của đời sống Ðức Tin. Chính khi quên mình, người Kitô cảm nhận được sự hiện diện của Chúa và càng gặp được chính mình...
Mùa Vọng là mùa của thai nghén: chúng ta hãy chuẩn bị cho Chúa Giêsu một máng cỏ trong tâm hồn chúng ta. Cũng như người đàn bà quên mình vì không biết bao nhiêu chuẩn bị cho con, chúng ta cũng hãy hưởng trọn cuộc sống của chúng ta về với Chúa Giêsu. Hãy để cho Ngài lớn lên bằng những nhỏ lại của chúng ta: nhỏ lại trong tham vọng, nhỏ lại trong những ước muốn  bất chính, nhỏ lại trong những đố kỵ, ghen ghét, ích kỷ, nhỏ lại trong muôn vàn những đớn hèn, nhỏ nhặt trong cuộc sống... Và rồi, với Chúa ngự trị trong ta, tình mến sẽ lớn mãi trong trái tim.
(Lẽ Sống)