Trang

Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2015

AUGUST 01, 2015 : MEMORIAL OF SAINT ALPHONSUS LIGUORI, BISHOP AND DOCTOR OF THE CHURCH

Memorial of Saint Alphonsus Liguori, Bishop and Doctor of the Church
Lectionary: 406

Reading 1LV 25:1, 8-17
The LORD said to Moses on Mount Sinai,
“Seven weeks of years shall you count–seven times seven years–
so that the seven cycles amount to forty-nine years.
Then, on the tenth day of the seventh month, let the trumpet resound;
on this, the Day of Atonement, the trumpet blast shall re-echo
throughout your land.
This fiftieth year you shall make sacred
by proclaiming liberty in the land for all its inhabitants.
It shall be a jubilee for you,
when every one of you shall return to his own property,
every one to his own family estate.
In this fiftieth year, your year of jubilee,
you shall not sow, nor shall you reap the aftergrowth
or pick the grapes from the untrimmed vines.
Since this is the jubilee, which shall be sacred for you,
you may not eat of its produce,
except as taken directly from the field.

“In this year of jubilee, then,
every one of you shall return to his own property.
Therefore, when you sell any land to your neighbor
or buy any from him, do not deal unfairly.
On the basis of the number of years since the last jubilee
shall you purchase the land from your neighbor;
and so also, on the basis of the number of years for crops,
shall he sell it to you.
When the years are many, the price shall be so much the more;
when the years are few, the price shall be so much the less.
For it is really the number of crops that he sells you.
Do not deal unfairly, then; but stand in fear of your God.
I, the LORD, am your God.”
Responsorial PsalmPS 67:2-3, 5, 7-8
R. (4) O God, let all the nations praise you!
May God have pity on us and bless us;
may he let his face shine upon us.
So may your way be known upon earth;
among all nations, your salvation.
R. O God, let all the nations praise you!
May the nations be glad and exult
because you rule the peoples in equity;
the nations on the earth you guide.
R. O God, let all the nations praise you!
The earth has yielded its fruits;
God, our God, has blessed us.
May God bless us,
and may all the ends of the earth fear him!
R. O God, let all the nations praise you!

AlleluiaMT 5:10
R. Alleluia, alleluia.
Blessed are they who are persecuted for the sake of righeousness
for theirs is the Kingdom of heaven.
R. Alleluia, alleluia.
GospelMT 14:1-12
Herod the tetrarch heard of the reputation of Jesus
and said to his servants, “This man is John the Baptist.
He has been raised from the dead;
that is why mighty powers are at work in him.”

Now Herod had arrested John, bound him, and put him in prison
on account of Herodias, the wife of his brother Philip,
for John had said to him,
“It is not lawful for you to have her.”
Although he wanted to kill him, he feared the people,
for they regarded him as a prophet.
But at a birthday celebration for Herod,
the daughter of Herodias performed a dance before the guests
and delighted Herod so much
that he swore to give her whatever she might ask for.
Prompted by her mother, she said,
“Give me here on a platter the head of John the Baptist.”
The king was distressed, 
but because of his oaths and the guests who were present,
he ordered that it be given, and he had John beheaded in the prison.
His head was brought in on a platter and given to the girl,
who took it to her mother.
His disciples came and took away the corpse
and buried him; and they went and told Jesus.


Meditation: Herod's reaction to John the Baptist
Do you ever feel haunted by a past failure or a guilty conscience? King Herod, the most powerful and wealthy man in Judea, had everything he wanted, except a clear conscience and peace with God. Herod had respected and feared John the Baptist as a great prophet and servant of God. John, however did not fear to rebuke Herod for his adulterous relationship with his brother's wife. He ended up in prison because of Herodias' jealousy. Herod, out of impulse and a desire to please his family and friends, had John beheaded. Now his conscience is pricked when he hears that all the people are going to Jesus to hear his message of repentance and to see his mighty works. Herod is now haunted by the thought that the prophet he murdered might now be raised from the dead!
A sign of vanity and cowardice
Unfortunately for Herod, he could not rid himself of sin by ridding himself of the man who confronted him with his sin. Herod's power and influence was badly flawed. He could take a strong stand on the wrong things when he knew the right. Such a stand, however, was a sign of weakness and cowardice. Where do you get the strength of will and heart to choose what is right and to reject what is bad?
God is our help and our strength
The Lord Jesus gives grace and help to the humble, to those who acknowledge their weaknesses and their sinfulness, and who look to God for his mercy and pardon, wisdom and strength. His grace and pardon not only frees us from a guilty conscience, it enables us to pursue holiness in every area of our lives, in our thoughts and intentions as well as our words and actions.
Fight fear with faith
God's grace enables us to fight fear with faith and to overcome the temptation to compromise good with evil. Do you rely on God's grace and help to choose his way of holiness and to reject whatever would weaken your faith and loyalty to Jesus Christ?
"Heavenly Father, form in me the likeness of your Son Jesus that I may imitate him in word and deed. Help me to live the gospel faithfully and give me the strength and courage I need to not shrink back in the face of hardship and temptation."

SATURDAY, AUGUST 1, MATTHEW 14:1-12
(Leviticus 25:1, 8-17; Psalm 67)

KEY VERSE: "This man is John the Baptist. He has been raised from the dead; that is why mighty powers are at work in him" (v 2).
TO KNOW: As Jesus' reputation spread, Herod Antipas, son of Herod the Great and the ruler of Galilee, heard of the marvelous deeds that Jesus had performed. Herod feared that Jesus was John the Baptist raised from the dead. The king had imprisoned the prophet because of his courageous stance against the ruler's illicit marriage (Lv 18:16, 20:21). Herod wanted to kill the popular prophet, but he was afraid that his death would cause the people to revolt. At Herod's birthday party, he promised his step-daughter that he would grant her any request if she would dance for his guests. Prompted by her mother Herodias, the girl asked for John's head as her reward. Like the prophets before him, John was murdered for proclaiming the truth of God.
TO LOVE: What are the important issues for which I need to take a stand?
TO SERVE: Lord Jesus, help me to speak out against the injustices that I see.

Memorial of Alphonsus Liguori, Bishop and Doctor of the Church

Alphonsus Liguori was ordained at age 29. He was noted for his simple, clear style of preaching, and his understanding way in the confessional. He was often opposed by Church officials for a perceived laxity toward sinners. He founded the Congregation of the Most Holy Redeemer (Liguorians or Redemptorists). Alphonsus was appointed bishop in 1762, and worked to reform the clergy and revitalize the faithful in the diocese. In 1775 he resigned his office due to his health, and went into what he thought was a prayerful retirement. In 1777 the royal government threatened to disband his Redemptorists. Calling on his knowledge of theology, and his skills as a lawyer, Alphonsus defended the Redemptorists so well that they obtained the king's approval. Alphonsus was declared a Doctor of the Church by Pope Pius IX in 1871. 


Saturday 1 August 2015

SAT 1ST. St Alphonsus Liguori.Leviticus 25:1, 8-17. O God, let all the nations praise you!Ps 66(67):2-3, 5, 7-8. Matthew 14:1-12.


Today’s readings speak of two feasts.

The first is the Old Testament proclamation of the Year of Jubilee in which the liberation of the people of God was to be celebrated. The second is a gruesome event—no liberation here, but the enchaining power of sin. A king,bewitched by a dancing girl, promises anything, and so John the Baptist is slain. Jesus is silent on hearing the news.He retires to a lonely place and then, gathering the large crowd around him, feasts them all with a few loaves and fish. 

When we gather to feast with the Lord, we know that we can identify not only with the crowd on the hillside but with those at that other, sinful, feast. Lord, have mercy on us all. 

MINUTE MEDITATIONS 
Walking Solo
Ultimately there is no friend who can fully understand us, who can walk with us all the way. We must go forward and walk on our own in response to who we are and who we are called to be in God. —Thomas Merton
— from Spiritual Resilience 

August 1
St. Alphonsus Liguori
(1696-1787)

Moral theology, Vatican II said, should be more thoroughly nourished by Scripture, and show the nobility of the Christian vocation of the faithful and their obligation to bring forth fruit in charity for the life of the world. Alphonsus, declared patron of moral theologians by Pius XII in 1950, would rejoice in that statement.
In his day, Alphonsus fought for the liberation of moral theology from the rigidity of Jansenism. His moral theology, which went through 60 editions in the century following him, concentrated on the practical and concrete problems of pastors and confessors. If a certain legalism and minimalism crept into moral theology, it should not be attributed to this model of moderation and gentleness.
At the University of Naples he received, at the age of 16, a doctorate in both canon and civil law by acclamation, but he soon gave up the practice of law for apostolic activity. He was ordained a priest and concentrated his pastoral efforts on popular (parish) missions, hearing confessions, forming Christian groups.
He founded the Redemptorist congregation in 1732. It was an association of priests and brothers living a common life, dedicated to the imitation of Christ, and working mainly in popular missions for peasants in rural areas. Almost as an omen of what was to come later, he found himself deserted, after a while, by all his original companions except one lay brother. But the congregation managed to survive and was formally approved 17 years later, though its troubles were not over.
Alphonsus’ great pastoral reforms were in the pulpit and confessional—replacing the pompous oratory of the time with simplicity, and the rigorism of Jansenism with kindness. His great fame as a writer has somewhat eclipsed the fact that for 26 years he traveled up and down the Kingdom of Naples, preaching popular missions.
He was made bishop (after trying to reject the honor) at 66 and at once instituted a thorough reform of his diocese.
His greatest sorrow came toward the end of his life. The Redemptorists, precariously continuing after the suppression of the Jesuits in 1773, had difficulty in getting their Rule approved by the Kingdom of Naples. Alphonsus acceded to the condition that they possess no property in common, but a royal official, with the connivance of a high Redemptorist official, changed the Rule substantially. Alphonsus, old, crippled and with very bad sight, signed the document, unaware that he had been betrayed. The Redemptorists in the Papal States then put themselves under the pope, who withdrew those in Naples from the jurisdiction of Alphonsus. It was only after his death that the branches were united.
At 71 he was afflicted with rheumatic pains which left incurable bending of his neck; until it was straightened a little, the pressure of his chin caused a raw wound on his chest. He suffered a final 18 months of “dark night” scruples, fears, temptations against every article of faith and every virtue, interspersed with intervals of light and relief, when ecstasies were frequent.
Alphonsus is best known for his moral theology, but he also wrote well in the field of spiritual and dogmatic theology. His Glories of Mary is one of the great works on that subject, and his book Visits to the Blessed Sacrament went through 40 editions in his lifetime, greatly influencing the practice of this devotion in the Church.


Comment:

St. Alphonsus was known above all as a practical man who dealt in the concrete rather than the abstract. His life is indeed a “practical” model for the everyday Christian who has difficulty recognizing the dignity of Christian life amid the swirl of problems, pain, misunderstanding and failure. Alphonsus suffered all these things. He is a saint because he was able to maintain an intimate sense of the presence of the suffering Christ through it all.
Quote:

Someone once remarked, after a sermon by Alphonsus, "It is a pleasure to listen to your sermons; you forget yourself and preach Jesus Christ."
Patron Saint of:

Theologians
Vocations

LECTIO DIVINA: MATTHEW 14,1-12
Lectio: 
 Saturday, August 1, 2015
Ordinary Time


1) Opening prayer
God our Father and protector,
without you nothing is holy,
nothing has value.
Guide us to everlasting life
by helping us to use wisely
the blessings you have given to the world.
We ask this through our Lord Jesus Christ, your Son,
who lives and reigns with you and the Holy Spirit,
one God, for ever and ever. Amen.

2) Gospel Reading - Matthew 14,1-12
At that time Herod the tetrarch heard about the reputation of Jesus and said to his court, 'This is John the Baptist himself; he has risen from the dead, and that is why miraculous powers are at work in him.' Now it was Herod who had arrested John, chained him up and put him in prison because of Herodias, his brother Philip's wife. For John had told him, 'It is against the Law for you to have her.' He had wanted to kill him but was afraid of the people, who regarded John as a prophet. Then, during the celebrations for Herod's birthday, the daughter of Herodias danced before the company and so delighted Herod that he promised on oath to give her anything she asked. Prompted by her mother she said, 'Give me John the Baptist's head, here, on a dish.' The king was distressed but, thinking of the oaths he had sworn and of his guests, he ordered it to be given her, and sent and had John beheaded in the prison. The head was brought in on a dish and given to the girl, who took it to her mother.
John's disciples came and took the body and buried it; then they went off to tell Jesus.

3) Reflection
•Today’s Gospel describes the way in which John the Baptist was the victim of corruption and of the arrogance of the government of Herod. He was killed without a process, during a banquet of the king with the great of the kingdom. The text gives us much information on the time in which Jesus lived and on the manner in which power was used by the powerful of that time.
• Matthew 14,1-2. Who is Jesus for Herod. The text begins by informing about the opinion which Herod had of Jesus: "This is John the Baptist himself, he has risen from the dead, and that is why miraculous powers are at work in him”. Herod tries to understand Jesus starting from the fear which assailed him after murdering John. Herod was very superstitious and hid his fear behind the ostentation of his riches and of his power.
• Matthew 14, 3-5: The hidden cause of the murdering of John. Galilee, the land of Jesus, was governed by Herod Antipas, the son of King Herod, the Great, from the year 4 BC until the year 38 AD, after Christ. Forty-three years in all! During the time of the life of Jesus, there were no changes of government in Galilee! Herod was the absolute Lord of everything, he did not render an account to anyone, he did whatever passed through his mind. Arrogance, lack of ethics, absolute power, without control from the people! But the one, who commanded in Palestine since the year 63 before Christ, was the Roman Empire. Herod, in Galilee, so as not to be dismissed, tried to please Rome in everything. Above all, he insisted on an efficient administration which would bring riches to the Empire. His concern was his own promotion and his security. For this reason, he refrained from any type of subversion. Matthew says that the reason for murdering John was because he had denounced Herod, because he had married Herodias, the wife of his brother Philip. Flavio Joseph, a Jewish writer of that time, says that the true reason for the imprisonment of John the Baptist was the fear of Herod that there would be a popular revolt. Herod like to be called the benefactor of the people, but in reality he was a tyrant (Lk 22, 25). The denunciation of John against Herod was the drop that caused the glass to overflow: “It is against the Law for you to have her”. And John was put in prison.
• Matthew 14, 6-12: The plot of the murderer. An anniversary and a festive banquet, with dances and orgy! Mark says that in the feast were “the great of the court, the officials and the important people of Galilee” (Mk 6, 21). This is the environment in which the murdering of John the Baptist is planned. John, the prophet, was a living denunciation of that corrupt system. This is why, he was eliminated with the pretext of a problem of personal revenge. All this reveals the moral weakness of Herod. So much power accumulated in the hands of one man incapable to control himself! In the enthusiasm of the feast and of the wine, Herod makes a promise by oath to Salome, the young dancer, daughter of Herodias. Superstitious as he was, he thought that he had to maintain this oath, and respond to the caprice of the girl; and because of this he ordered the soldier to bring the head of John on a tray and give it to the dancer, who then gave it to her mother. For Herod, the life of his subjects was worthless. He disposes of them as he disposes of the staircases in his house!
The three characteristics of the government of Herod: the new Capital, large estates, and the class of functionaries:
a) The New Capital. Tiberiade was inaugurated when Jesus was only 20 years old. It was called like that in order to please Tiberius, the emperor of Rome. It was inhabited by the lords of the earth, the soldiers, the policemen, the unscrupulous judges (Lk 18, 1-4). The taxes and the products of the people were channelled toward it. It was there that Herod made his orgy of death (Mk 6, 21-29). Tiberiades was the city of the palaces of the King, where those who wore soft, delicate dresses lived (cf. Mt 11, 8). It is not known by the Gospels that Jesus entered this city.
b) The large estates. Scholars say that during the long government of Herod, the large estates grew causing harm to community property. The Book of Henoch denounces the lords of the land and expresses the hope of the little ones: “And then the powerful and the great will no longer be the lords of the land”. (Hen 38,4). The ideal of ancient times was the following: “Each one will peacefully sit under his vine and nobody will frighten them” (1 Mac 14,12; Mi 4,4; Zc 3,10). But the politics of the government of Herod made this ideal impossible.
c) The class of functionaries. Herod created a whole class of functionaries faithful to the project of the King: the Scribes, the merchants, the lords of the land, the officers of the market, the tax collectors, the militia, the policemen, the judges, the local heads,. In every village there was a group of persons which supported the government. In the Gospels, some Pharisees appear together with the Herodians (Mk 3, 6; 8, 15; 12, 13), and that shows the alliance between the religious power and the civil power. The life of the people in the villages was very controlled, both by the government and by the religion. Much courage was necessary to begin anything new, as John and Jesus did! It was the same thing as attracting to self the anger of the privileged ones, both from the religious and the civil powers.

4) Personal questions
• Do you know any persons who died victims of corruption and domination of the powerful? And here among us, in our community and in the Church, are there victims of authoritarianism and of the abuse of power?
• Herod, the powerful, who thought he was the lord of life and death of people, was a coward before the great and a corrupt flatterer before the girl who danced. Cowardice and corruption marked the exercise of the power of Herod. Compare all this with the exercise of religious power and civil orgy, in the different levels of society and of the Church.

5) Concluding Prayer
The humble have seen and are glad.
Let your courage revive, you who seek God.
For God listens to the poor,
he has never scorned his captive people. (Ps 69,32-33)



01-08-2015 : THỨ BẢY TUẦN XVII MÙA THƯỜNG NIÊN

01/08/2015
Thứ Bảy sau Chúa Nhật 17 Quanh Năm
Thánh Anphong Maria Ligôri, giám mục, tiến sĩ Hội Thánh. Lễ nhớ


 * Thánh nhân sinh năm 1696 tại Napôli. Người từ bỏ nghề luật sư để làm linh mục, rồi sau lại nhận trách nhiệm giám mục để loan báo tình yêu của Chúa Kitô. Người đi giảng không mỏi mệt, siêng năng giải tội và rất nhân từ với các hối nhân. Người đã lập Dòng Chúa Cứu Thế nhằm mục đích loan báo Tin Mừng cho dân các miền quê (1732). Người đã giảng dạy luân lý và viết nhiều tác phẩm về đời sống thiêng liêng. Người qua đời năm 1787.
Bài Ðọc I: (Năm I) Lv 25, 1. 8-17
"Trong năm toàn xá, người ta làm chủ lại cơ nghiệp mình".
Trích sách Lêvi.
Chúa phán cùng Môsê trên núi Sinai rằng: "Ngươi cũng phải tính bảy tuần năm, tức là bảy lần bảy, cộng chung là bốn mươi chín năm: Ngày mồng mười tháng bảy, ngươi hãy thổi kèn trong thời gian đền tội trong toàn lãnh thổ ngươi. Ngươi hãy làm cho năm thứ năm mươi nên năm thánh và hãy kể là năm tha tội cho mọi người cư ngụ trong nước ngươi, vì đó là năm toàn xá. Người ta sẽ làm chủ lại cơ nghiệp mình, và ai nấy đều được trở về gia đình cũ của mình, vì năm toàn xá là năm thứ năm mươi. Các ngươi đừng cày cấy, đừng gặt hái hoa màu tự nhiên phát sinh trong đồng ruộng, và đừng hái nho đầu mùa, vì phải kể năm toàn xá là năm thánh, và các ngươi được ăn hoa màu tự nhiên phát sinh.
"Trong năm toàn xá, mọi người nhận lại cơ nghiệp của mình. Khi ngươi mua bán vật gì với người đồng hương, ngươi chớ làm phiền lòng người anh em, nhưng hãy mua theo số năm toàn xá, và nó sẽ bán cho ngươi theo số hoa lợi của nó. Số các năm sau năm toàn xá càng nhiều thì giá càng cao, và số năm càng ít, thì giá mua càng hạ, vì nó tính mùa hoa lợi mà bán cho ngươi. Các ngươi chớ hà hiếp những người cùng một chi tộc với các ngươi: nhưng mỗi người hãy kính sợ Thiên Chúa mình, vì Ta là Thiên Chúa các ngươi".
Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca: Tv 66, 2-3. 5. 7-8
Ðáp: Chư dân hãy ca tụng Ngài, thân lạy Chúa, hết thảy chư dân hãy ca tụng Ngài (c. 4).
Xướng: 1) Xin Thiên Chúa xót thương và ban phúc lành cho chúng con; xin tỏ ra cho chúng con thấy long nhan Ngài tươi sáng, để trên địa cầu thiên hạ nhìn biết đường lối của Ngài, cho chư dân người ta được rõ ơn Ngài cứu độ. - Ðáp.
2) Các dân tộc hãy mừng vui và khoái trá, vì Ngài công bình cai trị chư dân, và Ngài cai quản các nước địa cầu. - Ðáp.
3) Ðất đã cho chúng tôi hoa trái. Ðức Thiên Chúa, Chúa chúng tôi, đã chúc phúc lành cho chúng tôi. Xin Thiên Chúa chúc phúc lành cho chúng con, để cho khắp cùng bờ cõi trái đất kính sợ Ngài. - Ðáp.

Alleluia: Tv 94, 8ab
Alleluia, alleluia! - Ước chi hôm nay các bạn nghe tiếng Chúa, và đừng cứng lòng. - Alleluia.

Phúc Âm: Mt 14, 1-12
"Hêrôđê sai người đi chặt đầu Gioan, và các môn đệ của Gioan đi báo tin cho Chúa Giêsu".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy quận vương Hêrôđê nghe danh tiếng Chúa Giêsu, thì nói với những kẻ hầu cận rằng: "Người này là Gioan Tẩy Giả, ông từ cõi chết sống lại, nên mới làm được các phép lạ như vậy". Tại vì Hêrôđia vợ của anh mình mà vua Hêrôđê đã bắt trói Gioan tống ngục, bởi Gioan đã nói với vua rằng: "Nhà vua không được lấy bà ấy làm vợ". Vua muốn giết Gioan, nhưng lại sợ dân chúng, vì họ coi Gioan như một tiên tri. Nhân ngày sinh nhật của Hêrôđê, con gái Hêrôđia nhảy múa trước mặt mọi người, và đã làm cho Hêrôđê vui thích. Bởi đấy vua thề hứa sẽ ban cho nó bất cứ điều gì nó xin. Ðược mẹ nó dặn trước, nên nó nói: "Xin vua đặt đầu Gioan Tẩy Giả trên đĩa này cho con". Vua lo buồn, nhưng vì đã trót thề rồi, và vì các người đang dự tiệc, nên đã truyền làm như vậy. Ông sai người đi chặt đầu Gioan trong ngục, và để đầu Gioan trên đĩa đem trao cho cô gái, và nó đem cho mẹ nó. Các môn đồ của Gioan đến lấy xác thầy và chôn cất, rồi đi báo tin cho Chúa Giêsu.
Ðó là lời Chúa.


Suy Niệm: Tương Quan Giữa Gioan Tẩy Giả và Chúa Giêsu
Trong Tin Mừng hôm nay, tác giả hai lần nhắc đến Gioan Tẩy giả trong tương quan với Chúa Giêsu.
Ở khởi đầu trình thuật, vua Hêrôđê nghe danh tiếng Chúa Giêsu, thì ông cho đó chính là Gioan Tẩy giả, người mà ông đã cho chém đầu nay sống lại. Ơn gọi của Gioan Tẩy giả như chính miệng ông Zacaria loan báo trong ngày lễ đặt tên cho con mình: "Con là tiên tri của Ðấng tối cao, con sẽ đi trước dọn đường cho Ngài". Ơn gọi đó Gioan đã chu toàn một cách tốt đẹp. Gioan chuẩn bị cho Chúa Giêsu đến, không những bằng việc rao giảng thống hối, mà còn bằng chính cái chết vì trung thành với sự thật. Dung mạo của Gioan Tẩy giả loan báo dung mạo của Chúa Giêsu một cách tốt đẹp, đến nỗi khi Chúa Giêsu xuất hiện, vua Hêrôđê tưởng Ngài là hiện thân của Gioan Tẩy giả sống lại.
"Các con sẽ làm chứng về Thầy", đó là mệnh lệnh của Chúa Giêsu cho các Tông đồ, cho mỗi môn đệ của Chúa. Chúng ta cần trở nên một Chúa Kitô cho anh em mình, vận mệnh của Chúa sẽ là vận mệnh của chúng ta.
Một chi tiết nữa, đó là các môn đệ Gioan Tẩy giả, sau khi chôn cất ông xong, thì đến báo tin cho Chúa Giêsu. Chi tiết này nói lên mối liên hệ thân tình giữa Gioan Tẩy giả và Chúa Giêsu, đồng thời nhấn mạnh vai trò của Gioan Tẩy giả là hướng về Chúa Giêsu. Gioan Tẩy giả không phải là Chúa Giêsu, nhưng là người giúp anh em mình đến với Chúa. Chính Gioan Tẩy giả đã tuyên bố: "Tôi không phải là ánh sáng, nhưng tôi đến để làm chứng cho ánh sáng".
Người Kitô hữu được mời gọi sống hướng về Chúa, kết hợp với Chúa, trở thành một Chúa Kitô thứ hai cho anh em. Nhưng đó là để giúp anh em đến với Chúa, chứ không dừng lại nơi mình. Người Kitô hữu không được chiếm chỗ của Chúa trong tâm hồn anh em: Chúa Kitô phải lớn lên trong tâm hồn anh em, còn tôi chỉ là phương thế, tôi không được cản trở anh em đến với Chúa.
Xin Chúa ban cho chúng ta lòng can đảm và trung thành với sự thật, dù phải hy sinh chính mạng sống mình, để giúp người khác đến với Chúa và tin nhận Chúa.
Veritas Asia


LỜI CHÚA MỖI NGÀY
Thứ Bảy Tuần 17 TN1, Năm lẻ.
Bài đọcLev 25:1, 8-17; Mt 14:1-12.

GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Phải kính sợ Thiên Chúa và thi hành những gì Ngài truyền dạy.

Thiên Chúa quan tâm đến đời sống của tất cả tạo vật: đất đai, cây cỏ, thú vật, và loài người; vì tất cả đều do Ngài dựng nên. Ngài tin tưởng trao tất cả vào tay con người; đồng thời, Ngài cũng dạy họ biết quản lý cách khôn ngoan, và chia sẻ cho nhau để đừng ai phải sống thiếu thốn quá. Ngược lại, con người luôn ích kỷ để tích trữ cho mình, và chất chứa hận thù để tìm dịp hại nhau.
Các Bài Đọc hôm nay muốn nêu bật sự đối nghịch giữa Thiên Chúa và con người. Trong Bài Đọc I, Thiên Chúa truyền cho ông Moses phải cử hành Năm Thánh mỗi 50 năm, với mục đích là để cho mọi người có cơ hội làm lại cuộc đời và san phẳng các bất công xã hội qua việc: phóng thích tù nhân, và trả lại nhà cửa và ruộng đất cho những ai đã phải cầm để có phương tiện sinh sống. Trong Phúc Âm, Gioan Tẩy Giả bị bà Herodia ghen ghét vì đã ngăn cản cuộc hôn nhân giữa Bà và Herode. Khi cơ hội tới, Bà đã bảo con gái xin vua Herode cái đầu của Gioan Tẩy Giả đặt trên mâm cho Bà!

KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:

1/ Bài đọc I: Năm Thánh (Jubilee) và các việc phải tuân hành:

1.1/ Thời gian: được cử hành mỗi 50 năm, căn cứ trên những gì Đức Chúa đã phán với ông Moses trên núi Sinai: "Các ngươi phải tính bảy tuần năm, nghĩa là bảy lần bảy năm; thời gian của bảy tuần năm đó là bốn mươi chín năm. Tháng thứ bảy, ngày mồng mười trong tháng, các ngươi sẽ thổi tù và giữa tiếng reo hò; vào Ngày Xá Tội, các ngươi sẽ thổi tù và trong toàn xứ các ngươi."

1.2/ Mục đích: Năm Thánh này có mục đích để nhắc nhở cho con người hai điều:
(1) Chỉ một mình Thiên Chúa là người sở hữu tất cả tài sản, con người chỉ là những người quản lý: được Thiên Chúa trao ban để sinh lợi mà thôi.
(2) Hễ kính mến Thiên Chúa, cũng phải biết yêu người. Thiên Chúa truyền lệnh: "Không ai trong các ngươi được làm thiệt hại người đồng bào, nhưng các ngươi phải kính sợ Thiên Chúa của các ngươi, vì Ta là Đức Chúa, Thiên Chúa của các ngươi."

1.3/ Những việc phải thi hành:
(1) Phóng thích tù nhân và giải phóng nô lệ: "Các ngươi sẽ công bố năm thứ năm mươi là năm thánh và sẽ tuyên cáo trong xứ lệnh ân xá cho mọi người sống tại đó. Đối với các ngươi, đó là thời kỳ toàn xá: mỗi người trong các ngươi sẽ trở về phần sở hữu của mình, mỗi người sẽ trở về giòng họ của mình."
(2) Không được canh tác đất và thu hoạch mùa màng: "Đối với các ngươi, năm thứ năm mươi sẽ là thời kỳ toàn xá: các ngươi không được gieo, không được gặt lúa tự nhiên mọc, không được hái trong vườn nho không cắt tỉa. Vì đó là thời kỳ toàn xá, một năm thánh đối với các ngươi, các ngươi sẽ ăn hoa lợi của đồng ruộng."
+ Đất cũng cần phải được "nghỉ ngơi" vào năm thứ bảy (Sabbatical year) sau mỗi 6 năm canh tác (Lev 25:2-7). Năm này cũng rơi vào trong Năm Thánh. Đây là một lệnh truyền khôn ngoan: con người có cơ hội nghỉ ngơi cho lại sức, và đất có cơ hội để cho nhiều hoa quả hơn năm sau.
+ Để cho người nghèo có cơ hội sống bằng cách ăn những hoa quả do ruộng đồng mang lại trong năm đó.
(3) Trả lại ruộng đất và nhà cửa cho những ai đã cầm: "Năm toàn xá đó, mỗi người trong các ngươi sẽ trở về phần sở hữu của mình. Nếu các ngươi bán cái gì cho người đồng bào hoặc mua cái gì từ tay người đồng bào, thì đừng ai làm thiệt hại người anh em mình." Vì Thiên Chúa là chủ của các bất động sản, không ai có quyền mua bán của cải đó mãn đời.
(4) Giao kèo khi mua bán: "Ngươi sẽ mua của người đồng bào theo số năm sau năm toàn xá, và nó sẽ bán cho ngươi theo số năm thu hoạch. Còn nhiều năm thì ngươi mua giá cao, còn ít năm thì ngươi mua giá thấp, vì nó bán cho ngươi một số năm thu hoạch." Lý do, người mua sẽ phải hoàn lại những gì đã mua cho người bán khi Năm Thánh tới.

2/ Phúc Âm: Con người tích trữ hận thù và dùng thủ đoạn để giết nhau.
Thời ấy, tiểu vương Herode nghe danh tiếng Đức Giêsu, thì nói với những kẻ hầu cận rằng: "Đó chính là ông Gioan Tẩy Giả; ông đã từ cõi chết trỗi dậy, nên mới có quyền năng làm phép lạ."

2.1/ Lý do của thù hận: Có hai lý do chính:
(1) Vì Gioan Tẩy Giả dám nói thật: "Số là vua Herode đã bắt trói ông Gioan và tống ngục vì bà Herodia, vợ ông Philíp, anh của nhà vua. Ông Gioan có nói với vua: "Ngài không được phép lấy bà ấy." Vua muốn giết ông Gioan, nhưng lại sợ dân chúng, vì họ coi ông là ngôn sứ." Herode Antipas đã phạm hai tội: (1) tội rẫy người vợ trước của mình là con vua Nabatean Arabs; và (2), tội loạn luân, lấy chị dâu của anh mình là Philip.
(2) Vì sợ ảnh hưởng của Gioan Tẩy Giả trên dân chúng: Sử gia Josephus cho đây là lý do chính để Herode giết Gioan Tẩy Giả (Ant 18, 5, 2). Là tiểu vương, ông không muốn có bất kỳ sự đối nghịch nào. Đây cũng là lý do tại sao Thượng Hội Đồng muốn tiêu diệt Chúa Giêsu.

2.2/ Cái chết của Gioan Tẩy Giả: Cả vua Herode và bà Herodia đều phải chịu trách nhiệm cho cái chết của Gioan Tẩy Giả. Trình thuật kể nguyên do cái chết như sau: "Nhân ngày sinh nhật của vua Herode, con gái bà Herodia đã biểu diễn một điệu vũ trước mặt quan khách, làm cho nhà vua vui thích. Bởi đó, vua thề là hễ cô xin gì, vua cũng ban cho."
(1) Phản ứng của bà Herodia: Cô con gái không biết nên xin gì; vì thế, cô chạy lại để hỏi mẹ. Nghe lời mẹ xui bảo, cô thưa với vua Herode: "Xin ngài ban cho con, ngay tại chỗ, cái đầu ông Gioan Tẩy Giả đặt trên mâm."
Một bà mẹ nuôi thù hận, tàn nhẫn, vô luân, và phản giáo dục như bà mẹ này, làm sao Bà có thể giáo dục con nên người? Sóng trước đổ đâu, sóng sau theo đó. Cô con gái sau này cũng sống một cuộc đời loạn luân và tàn nhẫn như mẹ cô vậy.
(2) Phản ứng của vua Herode: "Nhà vua lấy làm buồn, nhưng vì đã trót thề, lại thề trước khách dự tiệc, nên truyền lệnh ban cho cô. Vua sai người vào ngục chặt đầu ông Gioan. Người ta đặt đầu ông trên mâm, mang về trao cho cô, và cô ta đem đến cho mẹ."
Tất cả mọi sự kiện chứng minh Herode không phải là một anh quân: ly dị vợ, lấy vợ của anh, thề hứa vô lối, giữ lời thề cách không công bằng, và vi phạm đến sự sống của người công chính.

ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:

- Mọi người trong thế gian đều là con chung của một cha trên trời; vì thế, chúng ta đều là anh/chị/em với nhau. Thiên Chúa muốn chúng ta phải yêu thương và chia sẻ cho nhau tất cả những hồng ân và của cải Ngài ban.
- Chúng ta phải loại trừ mọi hình thức ghen ghét, thù hận, bất công, và giết người dưới bất cứ hình thức nào; đồng thời, biết noi gương Thiên Chúa để luôn yêu thương và tha thứ cho mọi người.
- Khi làm chứng cho sự thật và đấu tranh cho công bằng, chúng ta có thể bị cầm tù và bị chém đầu như Gioan Tẩy Giả.
Lm. Anthony ĐINH MINH TIÊN, OP.

01/08/15 THỨ BẢY ĐẦU THÁNG TUẦN 17 TN
Th. An-phong Ma-ri-a Li-gô-ri, giám mục
Mt 14,1-12

Suy niệm: “Điều đáng sợ nhất chính là nỗi sợ của chúng ta” (Tổng thống Mỹ Roosevelt). Đường đường là một vị vua, nhưng Hê-rô-đê rất yếu hèn: cuộc đời ông đầy những nỗi sợ. Đầu tiên là sợ Gio-an, sợ lời phê bình thẳng thắn của ông này về việc loạn luân của mình. Ông muốn giết ông Gio-an, nhưng lại sợ dân chúng, vì dân tôn sùng Gio-an như ngôn sứ. Ông cũng sợ quan khách chê cười nên không đủ can đảm rút lại lời thề, dù biết lời thề ấy rất dại dột. Ông sợ khuôn mặt hờn dỗi của bà Hê-rô-đi-a hơn là sợ tiếng lương tâm khiển trách. Ông sợ bị mất quyền lực, sợ người khác nghĩ xấu về mình, sợ người mình yêu giận dỗi đến nỗi biết là tội ác mà vẫn ra tay thi hành. Chính nỗi sợ đã đẩy Hê-rô-đê đi từ tội này đến tội khác.
Mời Bạn: “Sợ một điều gì là cho phép nó có quyền lực trên bạn” (Ngạn ngữ Moor). Nỗi sợ khiến bạn trở thành nô lệ, mất đi tự do của người con cái Chúa. Sợ khổ, sợ mệt, sợ nhọc, sợ mất đi sự an toàn của bản thân sẽ khiến bạn không dám vượt qua sự ích kỷ an nhàn của bản thân để dấn thân hơn cho hội đoàn, hội dòng, Giáo Hội... Hiện nay nỗi sợ lớn nhất của bạn là gì?
Sống Lời Chúa: Tôi dám vượt lên nỗi sợ mất tiện nghi, an nhàn của bản thân để tích cực tham gia các sinh hoạt hội đoàn, hay các việc thiện nguyện xã hội.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, Chúa đã vượt qua những nỗi sợ cho bản thân để sống trọn thánh ý Chúa Cha. Xin cho chúng con biết noi gương Chúa, cũng vượt lên trên những nỗi sợ vu vơ của dư luận chê cười, của “ném đá” chê bai vì dám nói lên sự thật về Chúa và về con người. Xin cho chúng con không vì sợ mà đi xa đường lối Chúa. Amen.

Vì đã trót thề
Rút lại một lời hứa có khi còn khó hơn giữ lời hứa ấy. Tôi không dám nhận lỗi, vì tôi muốn mình vẫn đúng. Xin Chúa đưa tôi ra khỏi cơn mê muội của tôi.


Suy nim:
Theo các sách Tin Mừng, Gioan bị giết trong khung cảnh một bữa tiệc.
Đó là tiệc mừng sinh nhật Hêrôđê Antipas là tiểu vương vùng Galilê và Pêrê.
Nếu thế, bữa tiệc này hầu chắc diễn ra ở Tiberias,
một thành gần hồ Galilê, nơi Hêrôđê đặt trung tâm quyền lực của mình.
Gioan bị giết vì dám phản đối cuộc hôn nhân bất hợp pháp
giữa Hêrôđê với bà Hêrôđia là vợ của Philíp,
người anh cùng cha khác mẹ với mình.
Chuyện ngoại tình của Hêrôđê bị Gioan Tẩy giả kết án là có thể hiểu được.
“Ngài không được phép lấy bà ấy” (c. 4).
Lấy vợ của người anh em là phạm đến Luật Chúa (Lv 18, 16; 20, 21).
Gioan là một ngôn sứ không lùi bước trước sự bất công.
Ông đã sẵn sàng bênh vực sự thật, dù ông biết cái giá phải trả.
Hêrôđê đã dùng quyền lực để ép Gioan phải im miệng.
Ông bắt Gioan, xiềng lại và tống vào ngục.
Chỉ vì sợ phản ứng của dân chúng mà Hêrôđê chưa muốn giết Gioan.
Bữa tiệc sinh nhật của Hêrôđê hẳn có nhiều quan khách tham dự.
Chuyện cô công chúa như Salômê, con bà Hêrôđia, múa cho quan khách xem,
là một chuyện lạ, nhưng vẫn có thể đã xảy ra.
Không rõ vì cô xinh đẹp hay vì múa giỏi mà Hêrôđê ngây ngất (c. 6).
Từ đó Hêrôđê không còn đủ sáng suốt, tỉnh táo,
khi vội vã đưa ra một lời hứa kèm theo lời thề với cô.
Cô muốn xin gì, nhà vua cũng thề hứa ban cho (c. 7).
Chúng ta thấy Hêrôđê đã tự đưa mình vào thế kẹt dại dột và nguy hiểm.
Ông đã không lường được hậu quả của chuyện đó.
Hêrôđia chỉ chờ cơ hội này để thanh toán kẻ dám phá hạnh phúc của bà.
Bà đã xúi con gái xin ngay thủ cấp của Gioan, đặt trên mâm.
Hêrôđê hẳn đã lặng người khi nghe cô bé xin điều ấy.
Ông lấy làm đau buồn vì đây thật là chuyện không ngờ (c. 9).
Ông bị đặt trước một chọn lựa: giết hay không giết Gioan.
Đám đông quan khách tạo một áp lực vô hình trên ông.
Vì đã lỡ thề hứa trước mặt họ, nên ông không dám rút lại.
Ông sợ rút lại sẽ bị mang tiếng là nuốt lời, và sẽ bị mất uy tín.
Hêrôđê đã chọn mình, chọn danh dự và cái ghế của mình hơn.
Ông hy sinh Gioan để giữ được tiếng tăm và tình yêu với bà Hêrôđia.
Làm sao chúng ta có can đảm nhận ra mình sai lầm và dừng lại?
Làm sao chúng ta không bị cuốn từ tội này sang tội khác?
Rút lại một lời hứa có khi còn khó hơn giữ lời hứa ấy.
Hêrôđê là người bị nô lệ bởi nỗi sợ, sợ Gioan, sợ dân, sợ quan khách…
Đúng hơn là ông sợ mất chính mình, sợ người ta nghĩ xấu về mình.
Có những lúc chợt tỉnh ngộ, tôi vẫn ngần ngại không muốn nhận mình sai.
Tôi không dám nhận lỗi, vì tôi muốn mình vẫn đúng.
Xin Chúa đưa tôi ra khỏi cơn mê muội của tôi.

Cầu nguyn:

Như thánh Phaolô trên đường về Đamát,
xin cho con trở nên mù lòa
vì ánh sáng chói chang của Chúa,
để nhờ biết mình mù lòa mà con được sáng mắt.
Xin cho con đừng sợ ánh sáng của Chúa,
ánh sáng phá tan bóng tối trong con
và đòi buộc con phải hoán cải.
Xin cho con đừng cố chấp ở lại trong bóng tối
chỉ vì chút tự ái cỏn con.
Xin cho con khiêm tốn
để đón nhận những tia sáng nhỏ
mà Chúa vẫn gửi đến cho con mỗi ngày.
Cuối cùng, xin cho con hết lòng tìm kiếm Chân lý
để Chân lý cho con được tự do.

Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ

Hãy Nâng Tâm Hồn Lên Tháng Tám

1 THÁNG TÁM

Tại Sao Thiên Chúa Cho Phép Sự Dữ Xảy Ra?

Thánh Kinh đảm bảo rằng “sự ác không lướt thắng được sự khôn ngoan” (Kn 7,30). Điều đó khích lệ chúng ta xác tín rằng trong kế hoạch quan phòng của Đấng Tạo Hóa, rốt cục sự dữ cũng ‘chịu thua’ sự thiện. Trong ánh sáng của sự quan phòng thần linh, chúng ta bắt đầu hiểu hai sự thật này: một là, “Thiên Chúa không muốn sự dữ vì chính nó”; hai là, “Thiên Chúa cho phép điều dữ xảy ra”.

Để hiểu tại sao “Thiên Chúa không muốn sự dữ vì chính nó”, chúng ta cần nhớ lại những lời trong Sách Khôn Ngoan: “Thiên Chúa không làm ra cái chết; Ngài cũng chẳng vui gì khi sinh mạng tiêu vong. Ngài đã sáng tạo muôn loài cho chúng hiện hữu” (Kn 1,13-14).

Để hiểu tại sao Thiên Chúa cho phép sự dữ xảy ra giữa những sự vật thể lý, rất cần nhớ lại rằng vật chất thể lý – trong đó có thân xác con người – là những thứ dễ hư nát và tiêu vong. Chúng ta cần nhấn mạnh rằng điều này ảnh hưởng đến chính cơ cấu của bản tính vật chất của các tạo vật này. Nhưng điều này hoàn toàn lô-gíc. Thật khó mà hình dung rằng các thụ tạo vật chất có thể tồn tại mà không bị giới hạn trong tình trạng hiện hữu của thế giới vật chất chúng ta. Như vậy, chúng ta có thể hiểu rằng nếu “Thiên Chúa không làm ra cái chết” – như Sách Khôn Ngoan khẳng định – thì đồng thời Ngài vẫn cho phép cái chết xảy ra, trong viễn tượng của sự tốt lành phổ quát của toàn vũ trụ vật chất.

- suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations by Pope John Paul II

Lời Chúa Trong Gia Đình


Ngày 01-8 : Thánh ALPHONSÔ LIGUORI
Lv 25, 1. 8-17; Mt 14, 1-12

LỜI SUY NIỆM: Trong câu chuyện vua Hêrôđê, nghe danh về Chúa Giêsu với các phép lạ của Ngài làm. Hêrôđê đã liên tưởng đến Gioan Tẩy Giả, bởi vì nhà vua đã xúc phạm và bắt giam một  người công chính, với một lý do là Gioan đã tố cáo nhà vua về tội chiếm đoạt vợ của anh mình, tội đã không dừng lại ở đó và đã lún sâu vào việc giết chết Gioan, vì  thỏa mãn một màn vũ của con gái, vì một lời hứa thiếu cân nhắc; đã làm ám ảnh suốt đời của nhà vua. Điều này giúp cho chúng ta phải luôn biết lắng nghe những lời tố cáo phê bình về mình, nhất là tiếng nói của lương tâm để mà sửa đổi đời mình nên tốt hơn. Luôn tỉnh thức để chiến đấu với các cám đỗ, từ phạm tội nhỏ sẽ lún sâu vào trọng tội về sau, nguy hiểm cho cả xác lẫn hồn.



Mạnh Phương


Gương Thánh nhân

Ngày 01-08
Thánh ALPHONSÔ LIGUORI
Gíam mục, Tiến Sĩ Hội Thánh (1696 - 1787)

Thánh Alphongsô Maria Liguori sinh ngày 27 tháng 9 năm 1696 tại Marinella gần Naples và là con trưởng trong 7 anh em. Ngay từ trong nôi, Ngài là giao điểm tập hợp ân huệ đáng mơ ước như trí thông minh, danh giá, tài sản, thiên khiếu nghệ thuật và một tấm lòng đại độ.
Trong khi đó người mẹ rất đạo hạnh nghĩ rằng: - Các ân huệ tốt đẹp nhất sẽ chẳng có giá trị gì nếu không hướng về Chúa. Người lãnh nhiều phải trả nhiều.
Như vậy ân phúc kỳ diệu nhất mà Alphongsô nhận được chính là giáo huấn của người mẹ. Alphongsô học tiếng Hy lạp, tiếng Latinh, tiếng Pháp và toán. Ngài say mê âm nhạc và hội họa. Là một con người có chí. Alphongsô gây ảnh hưởng tốt đối với chúng bạn. Bằng sự trong trắng tế nhị và lòng đạo đức của mình. Một người bạn kể lại rằng: có lần thua cuộc chơi và giận dữ đến độ trở nên sỗ sàng. Alphongsô buồn phiền nghỉ chơi và nói: - "Chúa không muốn tôi được chút tiền đã khiến cho bạn làm phiền lòng Ngài"
Thế rồi Alphongsô biến mất vào vườn. Các bạn đổ xô đi tìm Ngài và gặp Ngài đang quỳ cầu nguyện trước tượng Đức Mẹ đặt trên cành cây. Người bạn xấu xúc động nói : - "Tôi đã làm phiền một vị thánh".
Alphongsô thành công rất sớm trên cùng đời. 17 tuổi Ngài đậu bằng tiến sĩ luật khoa cả về giáo luật lẫn dân luật và đã bắt đầu hành nghề luật sư. Khả năng hùng biện của Ngài hứa hẹn một tương lai sáng lạn. Nhưng tuổi trẻ cũng có cớ dẫn Ngài tới lỗi lầm với trong hậu quả bi thảm, năm 1723 trong một vụ kiện, Ngài biện hộ với một giọng nói hùng hồn. Lý lẽ vững chắc, làm cho cả tòa án phải ngỡ ngàng tán thưởng. Nhưng khi vừa dứt lời, đối thủ ôn hoà vạch ra một lỗi nhỏ mà Ngài không nhận thấy. Chính lỗi nhỏ đó đã tiêu hủy luận chứng lẫn danh tiếng của Ngài.
Thất bại Alphongsô rất đau buồn và đã đóng cửa phòng hai ngày liền. Ngài suy nghĩ và tự hỏi rằng: "Đây không phải là lời mời gọi của Chúa hay sao ...? Bỏ nghề, Ngài nói : - "Ôi thế gian, ta đã biết ngươi. Hỡi pháp đình, ngươi sẽ không còn gặp ta nữa".
Ngài tìm đường sống và dấn thân cho công cuộc bác ái. Một ngày kia, đang khi thăm viếng các bệnh nhân trong một nhà thương, Ngài nghe hỏi: - "Ngươi làm gì ở thế gian này ?"
Nhìn chung quanh Ngài không thấy ai, nhưng Ngài vẫn nghe hỏi một lần nữa. Vào một nguyện đường dâng kính Đức Mẹ từ bi gần đó, Ngài hứa sẽ gia nhập dòng giảng thuyết và làm linh mục. Đặt thanh gươm trên bàn thờ Ngài nói:- "Lạy Chúa này con đây, xin hãy làm nơi con điều đẹp lòng Chúa. Con là gì và con có chi, con xin hiến dâng để phụng sự Chúa".
Nghe tin này cha Ngài giận dữ, Ngài quyết bỏ nghề, bỏ cả vị hôn thê của Ngài sao ? Ngài đã trả lời rằng: đối với Chúa chẳng có hy sinh nào gọi là quá lớn lao cả. Ngài cương quyết giữ ý định và cha Ngài không thèm nhìn đến Ngài nữa. Năm 1726, Ngài thụ phong linh mục.
Thánh nhân rao giảng khắp vương quốc Naples. Cha Ngài giận dữ quyết không chịu nghe. Ngày kia ông vào một thánh đường, đúng lúc con ông đang thuyết giảng. Thoạt đầu ông giận dữ, nhưng rồi dần dần ông mềm lòng. Ơn Chúa đã đến nhờ lời giảng dạy của con ông. Kết thúc giờ phụng vụ ra về ông nói: "Con tôi đã làm cho tôi được biết Chúa".
Suốt đời, thánh Alphongsô không những chỉ nỗ lực trong công việc tri thức mà còn lo tiếp xúc với dân chúng. Ngài chỉ thích việc ngồi tòa hơn là việc nghiên cứu. Ngài mang đặc điểm của một linh mục truyền giáo. Thành quả của Ngài thực hiện được chính là dòng Chúa Cứu Thế, thành lập tại Scala tháng 11 năm 1732. Dầu cho từ đầu, hội dòng đã bị phân rẽ thành hai phe và thánh Alphongsô phải khởi đầu lại, với hai người bạn, nhưng hội dòng cũng khởi sự lớn dần. Dòng được chuẩn nhận ngày 21 tháng 2 năm 1749.
Năm 1548 thánh nhân xuất bản bộ thần học luân lý, được đức giáo hoàng Bênêdictô XIV phê chuẩn và gặt trong nhiều thành quả tức thời.
Năm 1762 Đức Clementô XIV đặt Ngài làm giám mục cai quản địa phận Agata. Ngài nỗ lực thăng tiến lòng đạo đức trong điạ phận, khởi sự từ viêc canh tân hàng giáo sĩ. Năm 1775 Ngài được đức giáo hoàng Piô VI cho phép từ nhiệm để về sống trong dòng tại Nocera.
Những năm cuối đời, thánh Alphongsô đã trải qua rất nhiều đau khổ cả thể xác lẫn tinh thần. Dầu trong "đêm tối của linh hồn" Ngài vẫn không nao núng và luôn kiên trì cầu nguyện. Ngài nói: "Ai cầu nguyện sẽ được cứu thoát, ai không cầu nguyện sẽ tự luận phạt". Cuối cùng Ngài tìm được bình an và qua đời năm 1787.


(daminhvn.net)


01 Tháng Tám

Bài Giảng Của Vị Giáo Trưởng

Trong một thị trấn nhỏ bên Liên Xô. Một số người Do Thái đang chờ đón vị giáo trưởng của họ. Đã lâu lắm cộng đoàn của họ không có người lãnh đạo. Vị giáo trưởng lại cư ngụ trong một thành phố khác. Ông chỉ đến thăm cộng đoàn nhỏ bé này mỗi năm một lần. Ai ai cũng náo nức được gặp con người thánh thiện nổi tiếng này. Mọi người chuẩn bị những câu hỏi mà họ sẽ lần lượt nêu lên để xin vị giáo trưởng giải đáp.
Khi ông đến nơi, sự căng thẳng càng hiện lên trên nét mặt của nhiều người. Ai cũng đang trong tư thế giơ tay để đặt câu hỏi. Nhưng khi mọi người đã an tọa trong phòng họp, vị giáo trưởng không nói lời nào. Ông đưa mắt nhìn mọi người. Một hồi lâu, ông bỗng ngân nga một điệu nhạc. Mọi người đều bắt chước làm theo. Vị giáo trưởng lại cất tiếng hát lên một bài ca quen thuộc. Mọi người cũng hát theo ông... Mọi người tưởng nghi thức mở đầu ấy sẽ chấm dứt và vị giáo trưởng sẽ nói lên những lời vàng ngọc.
Nhưng không, trái với sự chờ đợi của mọi người, hết bài ca này đến bài ca khác, ông không ngừng bắt lên những bài ca mới. Khi các bài ca vừa dứt, ông bước xuống khỏi bục giảng và bắt đầu nhảy múa. Ông vừa nhảy vừa vỗ tay, không mấy chốc cả cử tọa cũng bước ra khỏi ghế và nhảy theo ông. Tiếng vỗ tay, tiếng hát, tiếng nhịp chân lôi kéo mọi người vào điệu múa khiến họ không còn nhớ đến những câu hỏi mà họ đã chuẩn bị từ mấy hôm trước. Cả cộng đoàn hòa nhịp với nhau trong đôi chân, cùng nắm tay nhau, cùng khăng khít với nhau trong phấn khởi, vui tươi, cảm thông, hiệp nhất...
Khi các điệu vũ đã chấm dứt, mọi người trở về chỗ ngồi của mình. Lúc bấy giờ, vị giáo trưởng mới lên tiếng nói và ông chỉ nói có vỏn vẹn một câu ngắn ngủi như sau: "Tôi tin chắc rằng tôi đã trả lời cho mọi thắc mắc của anh chị em".

Cô đơn là nguyên nhân gây ra mọi thứ xáo trộn, bệnh tật trong chúng ta. Cô đơn đưa chúng ta đến sầu muộn. Sầu muộn đưa chúng ta đến nổi loạn. Nổi loạn đưa chúng ta đến tội ác...
Có những người bị người khác đày đọa cô đơn, nhưng cũng không thiếu những người tự giam hãm vào cô đơn. Nhưng đày đọa kẻ khác vào cô đơn cũng có nghĩa là cắt bớt đi một sợi dây liên kết, là tiến dần đến chỗ cô đơn.
Để ra khỏi cô đơn, liều thuốc duy nhất chính là làm cho người khác bớt cô đơn. Một tiếng hát vui tươi cất lên để mời gọi mọi người cùng hát với mình, một tiếng vỗ tay tung ra để mời gọi mọi người cùng phấn khởi với mình, một nhịp bước đưa ra để mời gọi mọi người cùng nhảy múa với mình: khi hòa nhịp với nhau trong một niềm vui chung, người ta sẽ xóa đi được bao nhiêu vấn đề vướng mắc trong tâm tư.
Có ra khỏi chính mình để chia vui sẻ buồn với người, có ra khỏi chính mình để chỉ nghĩ đến những ưu tư phiền muộn của người, có ra khỏi chính mình để lo lắng cho người, để giúp đỡ người, chúng ta mới làm vơi đi được nỗi cô đơn của mình và cũng giúp người bớt cô đơn.
Cho thì có phúc hơn nhận lãnh: càng trao ban, càng ra khỏi chính mình, chúng ta mới cảm thấy vơi nhẹ đi những ưu tư, lo lắng của mình...

(Lẽ Sống)