17/09/2017
Chúa Nhật 24 thường niên năm A
(phần II)
Phụng vụ Lời Chúa:
Chúa Nhật 24 thường niên, năm A
CHÚA NHẬT XXIV THƯỜNG NIÊN
A
Hc 27,30-28,7 – Rm 14,7-9 – Mt 18,21-35
CHÍNH KHI THỨ THA LÀ KHI ĐƯỢC THA THỨ
“Ngươi không phải thương xót đồng bạn như chính ta đã thương xót ngươi
sao?” (Mt
18,33)
I. CÁC
BÀI ĐỌC
1. BÀI ĐỌC I – Hc
27,30-28,7
Đây là một đoạn của sách Huấn ca, được trích trong phần ‘tuyển tập các châm ngôn’ (Hc
1,1-42,14) với nội dung chính bàn về sự thù hận dưới ánh sáng của Đức Khôn Ngoan. Qua đoạn trích sách này, tác giả muốn làm nổi bật ba ý chính:
Ba nguyên tắc nền tảng: 1- Oán hờn và giận dữ luôn là điều ghê tởm trước nhan Chúa; 2- Ai báo thù sẽ phải chuốc lấy báo thù của Thiên Chúa; 3- Kẻ biết tha thứ lầm lỡ cho người khác sẽ được thứ tha khi cầu khẩn cùng Thiên Chúa.
Ba nghịch lý: 1- Kẻ trong lòng cứ nuôi cơn giận, lại cả dám xin Chúa chữa lành; 2- Người không biết thương đồng loại, lại dám xin Chúa tha cho
mình; 3- Đứa luôn để tâm thù hận, ai dám xin tha tội cho nó.
Bốn điều tâm niệm: 1- Hãy nhớ đến ngày tận số, để biết chấm dứt hận thù; 2- Hãy nhớ mình phải hao mòn và phải chết, để biết tuân giữ điều răn; 3- Hãy nhớ các điều răn, để đừng oán hờn kẻ khác; 4- Hãy nhớ đến giao ước của Thiên Chúa, để không còn chấp nhất lỗi lầm.
2. BÀI ĐỌC II – Rm
14,7-9
Đây là đoạn trích trong phần ‘bổn phận đối với những người yếu tin’ của Thư Thánh Phaolô Tông đồ gởi tín hữu Rôma. Khởi đi từ sự khác biệt trong suy nghĩ về những vấn đề liên quan đến cuộc sống hằng ngày như: người ăn kẻ lại không ăn, người này đứng vững người khác ngã quỵ, người thì cho ngày này trọng kẻ khác lại ngày khác mới trọng... Các Kitô hữu thành Roma đã bị cám dỗ lấy mình làm chuẩn để đưa ra những nhận định rất chủ quan có nguy cơ làm tổn thương tương quan với anh chị em khác.
Chính vì
thế, trong đoạn trích bài đọc II, thánh Phaolô khuyên mọi người hãy lấy Chúa làm chuẩn để lượng định mọi suy nghĩ, lời nói và nhất là hành động của mình: ‘Không ai
trong anh em được sống cho mình và cũng không ai được chết cho mình. Nếu chúng ta sống là sống cho Chúa, và nếu chúng ta chết, là chết cho Chúa.’ Rồi ngài đi đến kết luận: ‘Vậy dù chúng
ta sống hay chết, chúng ta đề thuộc về Chúa.’
3. BÀI TIN MỪNG – Mt
18,21-35
Đây là phần cuối cùng của bài giảng về đời sống cộng đoàn, hay bài giảng về Giáo hội. Đoạn Tin mừng khởi đi từ một vấn nạn được đặt ra bởi Phêrô: Phải tha đến mấy lần? Có phải đến bảy lần khi anh em xúc phạm đến mình? Chúa Giêsu không hề phủ nhận điều mà Phêrô vừa gợi ý: ‘tha bảy lần’ nhưng Chúa muốn sự tha thứ của Phêrô phải được đẩy tới xa hơn nhiều, khi Ngài quảng diễn cho Phêrô: ‘...không phải là bảy lần mà là bảy mươi lần bảy.’
Qua câu truyện dụ ngôn liền sau đó, Chúa Giêsu đã muốn chỉ ra thế nào là sự tha thứ mà Phêrô cần có khi bị xúc phạm, qua hình ảnh của một nhân vật nhưng đóng hai vai trái ngược nhau:
Vai con nợ với số nợ lên đến 10.000 yến vàng = 10.000 x 6.000 quan tiền = 60.000.000 quan tiền = 60.000.000 ngày công. Một món nợ mà người này có phải trả tới 200.000 năm vẫn chưa hết số nợ! Nhưng anh van xin lạy lục nên chủ chạnh lòng thương và tha tất cả cho anh ta.
Đến lượt anh, khi đóng vai ông chủ nợ với số nợ chỉ là 100 quan tiền, tương đương 100 ngày công (bằng 1/600.000 so với món anh đang nợ của chủ), nhưng anh ta đã không chịu tha thứ.
Cuối cùng, anh bị chủ kết án vì đã không biết thương xót NHƯ đã được xót thương. Xét về lượng: 100 không bao giờ có thể bằng 60.000.000. Nhưng dưới một khía cạnh khác, anh đã mắc nợ 60.000.000 và đã được tha
60.000.000, nghĩa là anh đã được tha tất cả. rồi đến lượt mình, anh bị mắc nợ 100, và nếu anh tha 100, nghĩa là anh
cũng đã tha tất cả.
Điều Chúa Giêsu muốn nói với Phêrô về sự tha thứ, đó là: Nếu Chúa đã tha cho ta tất cả thì Chúa cũng muốn ta phải biết tha tất cả giống như thế.
II. GỢI Ý MỤC VỤ
1. Khi
khuyên nhủ: ‘Nếu chúng ta sống là sống cho Chúa, và nếu chúng ta chết, là chết cho Chúa’, Thánh
Phaolô muốn mời gọi mọi tín hữu quy chiếu trọn cuộc đời về Chúa và cho Chúa. Nói cách khác, biết lấy Chúa làm chuẩn mực cho mọi suy nghĩ, lời nói, hành động của mình. Cơn cám dỗ không hề nhẹ nhàng và luôn ở bên cạnh mỗi tín hữu, đó là cơn cám dỗ lấy mình làm chuẩn để quyết định mọi sự theo sự khôn ngoan của con người.
2. ‘Ngươi không phải thương xót đồng bạn như chính ta đã thương xót ngươi sao?’ Thái độ tha thứ luôn luôn và tha thứ tất cả trong tương quan với mọi người chính là điều kiện công bằng đòi buộc cho việc trước đó chúng ta đã được Thiên Chúa tha thứ luôn luôn và tất cả. Tuy nhiên, một nghịch lý luôn chi phối mọi tín hữu khi sống trong cộng đoàn, đó là chỉ muốn được tha thứ nhưng lại không dễ dàng thứ tha.
III. LỜI NGUYỆN CHUNG
Chủ tế: Anh
chị em thân mến! Thiên Chúa luôn sẵn sàng tha thứ cho những ai thật lòng ăn năn, nên chúng ta cũng phải hết lòng tha thứ cho nhau. Với quyết tâm sống theo lời Đức Giêsu dạy để ngày càng giống Thiên Chúa hơn, chúng ta hãy thành tâm dâng lời cầu nguyện.
1. “Chúa là Ðấng từ bi và hay thương xót, chậm bất bình và hết sức khoan nhân.” Chúng ta cùng cầu nguyện cho các mục tử trong Hội Thánh luôn khiêm tốn thể hiện lòng nhân từ và hay tha thứ của Thiên Chúa khi thi
hành phận vụ, trở nên nhân chứng đích thực cho tình yêu cứu độ giữa thế giới hôm nay.
2. “Hãy kính sợ Thiên Chúa, và đừng giận ghét kẻ khác.” Chúng ta cùng cầu nguyện cho các dân tộc trên thế giới, biết tin nhận và kính sợ một Thiên Chúa nhân từ, luôn chọn sự thật làm chuẩn mực khi giải quyết các bất đồng tranh chấp, và lấy yêu thương làm nguyên tắc định hướng cho mọi hành động.
3. “Dù sống hay chết, chúng ta đều thuộc về Chúa.” Chúng ta cùng cầu nguyện cho mọi kitô hữu biết gắn bó đời mình với Tin mừng và sứ vụ của Đức Kitô, luôn sẵn sàng dấn thân phục vụ những kẻ bé mọn trong xã hội, cách riêng những ai đang phải đau khổ vì nạn kỳ thị sắc tộc, tôn giáo hay phân biệt giai cấp.
4. “Sao ngươi không chịu thương bạn ngươi như ta đã thương ngươi.” Chúng ta cùng cầu nguyện cho mọi người trong cộng đoàn chúng ta, khi cảm nhận được tình thương tha thứ của Thiên Chúa, luôn biết bao dung tha thứ cho những lầm lỗi của nhau, và thắp sáng môi trường sống của mình bằng tấm lòng rộng mở yêu thương.
Chủ tế: Lạy Chúa là Cha rất nhân từ, xin thương nhận những ước nguyện của chúng con hôm nay, và ban ơn trợ giúp để chúng con thêm hăng hái xây dựng nước trời khi quyết tâm thực thi lời dạy của Đức Giêsu, Con Một Chúa. Người hằng sống và hiển trị muôn đời.
HÃY THA THỨ ĐỂ ĐƯỢC THỨ THA
"Thầy
không bảo là tha đến bảy lần, nhưng là đến bảy mươi bảy lần" (Mt
18,22)
Sợi chỉ
đỏ :
- Bài
đọc I : Không tha thứ cho người khác thì sao đáng xin Chúa tha thứ cho
mình !
- Đáp
ca : "Người đã tha thứ mọi tội lỗi ngươi"
- Tin
Mừng : Dụ ngôn hai con nợ : con nợ thứ nhất không được vua tha thứ
chỉ vì hắn không chịu tha thứ cho con nợ thứ hai.
- Bài
đọc II : Đừng bận tâm xét đoán người khác, thay vào đó hãy quy chiếu tất
cả cuộc sống mình vào Chúa : "Dù chúng ta sống, dù chúng ta chết,
chúng ta đều thuộc về Chúa"
I. DẪN VÀO THÁNH LỄ
Anh chị
em thân mến
Chúa
Giêsu đã nói : "Khi con đi dâng lễ vật trên bàn thờ mà sực nhớ có
người anh em đang bất hòa với con, thì hãy để lễ vật lại, trở về làm hòa với
người anh em ấy trước đã, rồi mới trở lại dâng lễ vật sau". Đó là một cách
nói mạnh, nhằm khuyến khích chúng ta tha thứ cho người khác.
Chắc
hẳn hiện giờ trong lòng anh chị em, ai cũng có một ít điều gì đó không vui đối
với một vài anh chị em của mình. Chúng ta hãy xin Chúa ban cho chúng ta thêm
lòng quảng đại để có thể tha thứ cho những người ấy. Đây thực là một việc cần
thiết phải làm trước khi chúng ta dâng Thánh lễ.
- Chúng
ta hẹp lòng hẹp dạ không chịu tha thứ cho người khác.
- Nhiều
chuyện buồn rất lâu rồi mà chúng ta cữ giữ mãi trong lòng.
- Chúng
ta không tạo cơ hội cho kẻ có lỗi hòa giải với mình.
Để
khuyến khích người ta tha thứ, Ben Sira đưa ra nhiều lý lẽ :
- Có
tha thứ cho người khác thì khi ta cầu nguyện ta mới đáng được Chúa thư tha.
- Đang
tích lòng giận ghét người ta mà dám xin Chúa cứu chữa mình sao ?
- Chẳng
thương xót người đồng loại mà còn cầu xin Chúa thương xót mình sao ?
- Người
phàm xác thịt mà tích lòng thịnh nộ thì dám xin Chúa tha thứ sao ?
- Hãy
nghĩ đến điều sau hết, tức là cái chết, để chấm dứt hận thù.
- Hãy
nghĩ đến giao ước của Chúa, tức là giao ước yêu thương, để bỏ qua sự lầm lỗi của
kẻ khác.
Tv này
chúc tụng tấm lòng từ bi bao la của Chúa : Ngài đã tha thứ tội lỗi cho ta,
Người không xử với ta như ta đáng tội và không trả cho ta theo lỗi của ta…
Đức
Giêsu đưa ra một dụ ngôn về hai con nợ :
- Một
ông quan mắc nợ nhà vua một món tiền rất lớn (10 ngàn nén vàng), nhưng đã được
nhà vua tha hết.
- Khi
ông quan này trở ra gặp một người bạn chỉ thiếu mình có 100 nén bạc (chỉ bằng 1
phần triệu số nợ đối với nhà vua) và đã khẩn thiết van xin bằng chính những lời
lẽ mà ông quan đã xin với vua, ông quan ấy nhất định không tha.
- Được
biết việc ấy, nhà vua bắt giam ông quan cho tới khi trả hết đồng xu cuối cùng.
Dụ ngôn
này muốn so sánh cho chúng ta thấy tội của chúng ta đối với Thiên Chúa nặng gấp
triệu lần tội người khác phạm tới ta ; đồng thời cũng muốn cho biết rằng
nếu ta không tha cho người khác để đưa đến kết quả là Chúa không tha cho ta,
thì quả là ta rất ngu dại.
Văn
mạch : Chương 14 của thư Phaolô đề cập đến hai trường hợp khiến các kitô
hữu rôma hay xét đoán nhau : 1/ có người sợ ăn lầm nhằm đồ cúng nên không
dám ăn thịt mà chỉ ăn rau, có người khác nghĩ rằng lương tâm mình vững vàng nên
dám ăn mọi thứ, rồi người này chỉ trích người kia ; 2/ Có người tin dị
đoan nên cho rằng ngày này tốt ngày kia xấu, người khác không tin cho rằng ngày
nào cũng tốt, rồi hai bên lại chỉ trích nhau.
Thánh
Phaolô dạy : đừng để ý đến người khác, cũng đừng để ý đến mình, nhưng tất
cả hãy quy chiếu vào Chúa, vì "không ai sống cho chính mình, cũng không ai
chết cho chính mình… Chúng ta sống hay chết thì đều thuộc về Chúa".
Theo
nguyên tắc, mắc nợ thì phải trả nợ, cho mượn nợ thì có quyền đòi nợ. Nợ à đòi à trả : đó là
cách cư xử công bình.
Nhưng
trên thực tế, có rất nhiều thứ nợ không thể trả nổi : chẳng hạn con nợ đã
sạt nghiệp trắng tay, con nợ thiếu nhiều quá sức chi trả v.v. Gặp những trường
hợp ấy, ngay cả tòa án cũng đành phải bó tay : cùng lắm là tịch thu tài
sản bán được bao nhiêu trả bấy nhiêu, rồi bắt người thiếu nợ phải ngồi tù. Các
chủ nợ dù muốn hay không cũng đành phải chịu mất hoặc nhiều hoặc ít. Trường hợp
thứ hai này là : Nợ à không đòi được à đành bỏ :
đây là cách cư xử không theo phép công bình.
Nghĩa
là ngay cả trên bình diện cư xử tự nhiên, có nhiều trường hợp không thể xử công
bình được. Huống chi trên bình diện đạo đức, siêu nhiên.
Nói cụ
thể hơn, thiếu tiền nhau ("nợ" đúng nghĩa) thì còn có thể đòi nhau
theo công bình, còn có tội, có lỗi với nhau ("nợ" theo nghĩa rộng hơn)
thì khó tính toán công bình với nhau được.
Bài Tin
Mừng này đề cập đến thứ "nợ" theo nghĩa rộng, nghĩa là những tội lỗi
người ta phạm đối với Chúa và đối với nhau. Đối với loại này, chỉ có cách là
tha thứ.
Bài Tin
Mừng đưa Thiên Chúa ra làm gương tha thứ trước : Tội lỗi chúng ta phạm đến
Chúa là thứ nợ không thể nào trả hết được. Như lời Thánh vịnh "Nếu Chúa
chấp tội thì ai nào đứng vững được". Bởi vậy Thiên Chúa đã tha thứ.
Và bài
Tin Mừng khuyến khích ta noi gương Chúa, đồng thời cho biết làm như thế chỉ có
lợi cho ta mà thôi.
Con
người quen sống theo dây chuyền trả đũa : Mắt đền mắt, răng thế răng,
phỏng đền phỏng, bầm đền bầm, sưng đền sưng, mạng đền mạng… Thứ dây chuyền này
sẽ kéo theo hết mắt này đến mắt khác, răng này đến răng khác, mạng này đến mạng
khác…
Trong
Tin Mừng, có một dây chuyền ngược lại : Xin Cha tha cho chúng con à như chúng con
cũng tha cho kẻ mắc nợ chúng con ; Hãy tha à thì sẽ được tha
lại ; Hãy cho à thì sẽ được cho lại dư đầy … Thứ dây
chuyền này dẫn đến tình nghĩa, tình yêu ngày càng đậm đà, nồng ấm.
Đức
Giêsu muốn các môn đệ mình đừng theo dây chuyền thứ nhất, mà hãy theo dây
chuyền thứ hai.
Đó là
một câu của Ben Sira, người có công sưu tập kho tàng khôn ngoan ngàn đời của
nhân loại. Câu này rất chí lý.
Ta hãy
ra nghĩa địa mà nhìn : những con người đã một thời ăn thua đủ với nhau nay
đều nằm cạnh nhau, bất lực, im lìm… còn làm chi nhau được nữa !
Và nếu
ta có thể nhìn lên cao, để thấy lúc những người ấy ra trình diện trước tòa phán
xét của Chúa. Người nào người nấy cũng đầy nợ với Chúa nhưng đồng thời vẫn khư
khư nắm chặt tờ giấy ghi nợ của người khác đối với mình. Quan toà nói
sao ? "Hỡi tên ác độc kia, Ta đã tha hết nợ cho ngươi, sao ngươi không
chịu thương bạn ngươi như Ta đã thương ngươi", rồi quan toà tống giam kẻ
ấy vào ngục cho đến khi trả hết đồng xu cuối cùng.
Sau đó
ta hãy nhìn lại những nấm mồ ấy, và tự hỏi : Họ đã trả hết đồng xu cuối
cùng chưa ?
Bởi
thế, Ben Sira khôn ngoan đã khuyên : "Hãy nhớ đến điều sau hết, và
chấm dứt hận thù".
Bài Tin
Mừng hôm nay nhắc đến một việc chúng ta cần làm trong mùa Chay, đó là tha thứ.
Nhưng tha thứ là một việc song phương, nghĩa là việc không phải của một người
mà của cả hai người : người tha và người xin tha. Trong những va chạm
thường xuyên của cuộc sống chung, có khi chúng ta là người bị xúc phạm cho nên
tư thế của chúng ta là người tha, có khi chính chúng ta là người gây xúc phạm
nên tư thế là người phải xin tha.
Tha và
xin tha, việc nào khó hơn ? Thiết nghĩ, trong những tập thể khá đạo đức
như một giáo xứ chẳng hạn thì tha là việc dễ hơn : mình bị một anh chị em
nào đó xúc phạm. Nếu anh chị em đó tới xin lỗi mình thì chắc là mình tha liền.
Việc khó hơn chính là việc xin tha. Vậy chúng ta hãy cùng nhau suy nghĩ về việc
này. Xin bắt đầu bằng một câu chuyện xảy ra ở nước Ba lan :
Trên
một chuyến xe lửa chạy về Varsava có 3 thương gia ở chung một toa đang chơi
đánh bài. Đến một trạm nọ, thêm một người bước lên nữa. 3 thương gia thấy có
thêm người liền rủ người ấy cùng chơi cho đủ 4. Nhưng người khách từ chối khéo.
Họ cố mời mãi nhưng người khách vẫn cương quyết từ chối. Thế là họ nổi giận và
chửi rủa nặng lời. Người khách cũng làm thinh. Khi tàu đến ga cuối, mọi người
đều xuống. 3 thương gia thấy một đám người rất đông cầm hoa đến đón người khách
ấy. Họ hỏi một trong những người đó : Ông ta là ai mà được nhiều người hâm
mô thế ? Người khách trả lời : Đó là Rabbi Salomon, một Rabbi nổi
tiếng khắp nước về lòng nhân từ và đạo đức. Khi ấy 3 thương gia mới hối hận vì
những lời chửi rủa của mình. Một người tiến đến Rabbi Salomon ngỏ lời xin lỗi.
Nhưng Vị Rabbi quay mặt đi, chẳng chịu tha. Các tín đồ của ông ngạc nhiên quá,
hỏi : "Thầy vốn là một người nhân từ và đạo đức. Nhưng sao Thầy không
tha cho một kẻ đã biết lỗi và xin lỗi Thầy ?". Vị Rabbi giải
thích : "Kẻ mà anh ta đã chửi không là một hành khách tầm thường. Còn
người mà anh ta xin lỗi là Rabbi Salomon. Anh ta đã xin lỗi lầm người
rồi".
Câu
chuyện có ý nói rằng : người ta dễ xin lỗi đối với những người có địa vị
cao, có quyền lực lớn. Nếu thương gia nọ không biết người mình đã chửi là một
nhân vật nổi tiếng thì chắc chắn anh ta không xin lỗi đâu.
Câu
chuyện trên cũng dạy chúng ta bài học này là : muốn xin lỗi thì ta phải
khiêm tốn, hạ mình :
- Nhiều
khi chúng ta không thể mở miệng xin lỗi được đối với những người nhỏ hơn mình.
Ta cho rằng chỉ có người nhỏ xin lỗi người lớn chứ không bao giờ ngược lại.
- Nhiều
khi chúng ta không mở miệng xin lỗi được vì chúng ta còn tự ái, cho rằng làm
như thế là nhục.
- Nhiều
khi chúng ta không mở miệng xin lỗi được vì cho rằng như thế là tự nhận rằng
mình sai.
Ta
tưởng rằng như thế là tự trọng. Nhưng đó là sự tự trọng không đúng chỗ và là
biểu hiện của tính xấu kiêu ngạo. Satan chống lại Chúa. Sau đó nó biết lỗi
nhưng nó không bao giờ xin lỗi. Giuđa sau khi bán Chúa cũng biết lỗi nhưng cũng
không xin lỗi.
Cách
đây vài năm, ĐGH Gioan Phaolô 2 đã ngỏ lời xin lỗi với cả thế giới về những lầm
lỗi của Giáo Hội trong quá khứ. Trước khi ĐGH làm việc này, nhiều người trong
Giáo Hội đã cản ngăn Ngài vì nghĩ rằng làm như thế là hại đến uy tín của Giáo
Hội. Tuy nhiên sau khi ĐGH làm việc đó thì lạ thay, người ta chẳng những không
che cười, trái lại còn khen ngợi Ngài ; uy tín của Giáo Hội chẳng những
không giảm mà còn tăng thêm.
Tóm
lại, Lời Chúa hôm nay bảo chúng ta tha thứ. Nhưng Lời Chúa cũng bảo chúng ta
làm một việc khác khó hơn, đó là biết xin lỗi. Muốn thế, chúng ta phải khiêm
tốn hạ mình. Chúng ta nên biết rằng hạ mình xin lỗi không phải là nhục nhã,
trái lại sẽ sinh nhiều kết quả rất tốt : đối với bản thân, nó làm tăng uy
tín của mình, đối với cuộc sống chung, nó hàn gắn những vết thương do những va
chạm gây ra và giúp cho cuộc sống chung được ấm êm hạnh phúc hơn.
a/ Tha
thứ
Ngày
nọ, Đức giám mục John Selwyn thấy một cậu con trai người bản địa cư xử thô bạo
với các trẻ khác, ngài gọi cậu lại khiển trách. Chẳng những không chịu nghe,
cậu ta còn vung tay đánh vào mặt vị giám mục. Mọi người thấy vậy đứng chết
trân. Nhưng vị giám mục không cho họ làm gì. Rồi ngài quay lưng và lặng lẽ bỏ
đi.
Nhiều
năm sau, một nhà truyền giáo được mời đến với một bệnh nhân. Ông sắp chết và
xin được Rửa tội. Khi nhà truyền giáo hỏi anh muốn lấy tên thánh là gì. Anh
đáp : "Xin đặt là John Selwyn, vì chính ngài đã dậy cho tôi biết đức
Kitô là ai khi tôi đánh ngài."
b/ Xin
tha
Satan
phàn nàn với Chúa : "Ngài không công bằng. Nhiều tội nhân làm điều
sai trái và Ngài lại đón nhận họ. Thật ra, có người trở lại sáu bảy lần và Ngài
vẫn nhận. Tôi chỉ phạm một lỗi lớn mà Ngài kết án tôi đời đời." Chúa nói :
"Đã bao giờ ngươi xin tha thứ hoặc ăn năn chưa ?".
CT :
Anh chị em thân mến
Thiên
Chúa là Cha nhân từ hay thương xót, lúc nào Ngài cũng sẵn sàng tha thứ mọi lỗi
lầm cho những ai thật lòng sám hối ăn năn. Luôn tin tưởng vào tình thương tha
thứ của Chúa, chúng ta cùng tha thiết nguyện xin.
1- Hội Thánh là một bà
mẹ hiền / đầy lòng bao dung đối với lỗi lầm của con cái mình / Chúng ta hiệp
lời cầu xin cho các vị mục tử / biết luôn quảng đại tha thứ mọi xúc phạm / mọi
đau khổ do kẻ khác gây ra cho mình.
2- Trong cuộc sống
thường ngày / người ta vẫn còn có khuynh hướng ăn miếng tả miếng / sẵn sàng
chém giết nhau / chỉ vì chưa tha thứ cho nhau như Chúa đã dạy / Chúng ta hiệp
lời cầu xin Chúa cho tinh thần tha thứ của Đức Kitô / tác động đến mọi sinh
hoạt thường ngày của xã hội.
3- Tha thứ / nhất là
tha thứ luôn luôn / trong thực tế là một việc làm con người không thể thực hiện
được / nếu không có ơn Chúa trợ giúp / Vậy Chúng ta hiệp lời cầu xin Chúa ban
ơn giúp sức cho hết thảy các kitô hữu / để họ có thể tha thứ được như Chúa đã
dạy.
4- Đức Giêsu nói /
"Hãy tha thứ để được thứ tha" / Chúng ta hiệp lời cầu xin cho cộng
đoàn giáo xứ chúng ta / biết sẵn sàng tha thứ lỗi lầm của người khác / hầu xứng
đáng lãnh nhận ơn tha thứ của Chúa.
CT :
Lạy Chúa Giêsu, Chúa dạy chúng con phải tha thứ cho nhau, nếu muốn được Chúa
tha thứ mọi lỗi lầm. Nhưng lạy Chúa, nói tha thứ thì dễ, còn thực hành tha thứ
thì rất khó. Vậy xin Chúa ban ơn trợ giúp để chúng con có thể sống như Chúa đã
dạy. Chúa hằng sống và hiển trị…
- Trước
kinh Lạy Cha : Hôm nay chúng ta hãy hết sức thật lòng khi đọc câu
"Xin Cha tha nợ cho chúng con, như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng
con".
- Chúc
bình an : Qua cử chỉ chúc bình an, chúng ta hãy thật lòng tha thứ cho
những kẻ làm mất lòng chúng ta, dù đang có mặt hay vắng mặt trong Nhà thờ này.
Tuần
này, chúng ta hãy cố gắng hòa giải với những người đã bất hòa với mình, và tha
thứ cho những kẻ xúc phạm đến mình.
Lm. Carolo HỒ BẶC XÁI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét