Trang

Chủ Nhật, 30 tháng 6, 2019

JULY 01, 2019 : MONDAY OF THE THIRTEENTH WEEK IN ORDINARY TIME


Monday of the Thirteenth Week in Ordinary Time
Lectionary: 377

Reading 1GN 18:16-33
Abraham and the men who had visited him by the Terebinth of Mamre
set out from there and looked down toward Sodom;
Abraham was walking with them, to see them on their way.
The LORD reflected: "Shall I hide from Abraham what I am about to do,
now that he is to become a great and populous nation,
and all the nations of the earth are to find blessing in him?
Indeed, I have singled him out
that he may direct his children and his household after him
to keep the way of the LORD
by doing what is right and just,
so that the LORD may carry into effect for Abraham
the promises he made about him."
Then the LORD said:
"The outcry against Sodom and Gomorrah is so great,
and their sin so grave,
that I must go down and see whether or not their actions
fully correspond to the cry against them that comes to me.
I mean to find out."

While the two men walked on farther toward Sodom,
the LORD remained standing before Abraham.
Then Abraham drew nearer to him and said:
"Will you sweep away the innocent with the guilty?
Suppose there were fifty innocent people in the city;
would you wipe out the place, rather than spare it
for the sake of the fifty innocent people within it?
Far be it from you to do such a thing,
to make the innocent die with the guilty,
so that the innocent and the guilty would be treated alike!
Should not the judge of all the world act with justice?"
The LORD replied,
"If I find fifty innocent people in the city of Sodom,
I will spare the whole place for their sake."
Abraham spoke up again:
"See how I am presuming to speak to my Lord,
though I am but dust and ashes!
What if there are five less than fifty innocent people?
Will you destroy the whole city because of those five?"
He answered, "I will not destroy it if I find forty-five there."
But Abraham persisted, saying, "What if only forty are found there?"
He replied, "I will forbear doing it for the sake of forty."
Then Abraham said, "Let not my Lord grow impatient if I go on.
What if only thirty are found there?"
He replied, "I will forbear doing it if I can find but thirty there."
Still Abraham went on,
"Since I have thus dared to speak to my Lord,
what if there are no more than twenty?"
He answered, "I will not destroy it for the sake of the twenty."
But he still persisted:
"Please, let not my Lord grow angry if I speak up this last time.
What if there are at least ten there?"
He replied, "For the sake of those ten, I will not destroy it."

The LORD departed as soon as he had finished speaking with Abraham,
and Abraham returned home.
Responsorial PsalmPS 103:1B-2, 3-4, 8-9, 10-11
R. (8a)  The Lord is kind and merciful.
Bless the LORD, O my soul;
and all my being, bless his holy name.
Bless the LORD, O my soul,
and forget not all his benefits. 
R. The Lord is kind and merciful.
He pardons all your iniquities,
he heals all your ills.
He redeems your life from destruction,
he crowns you with kindness and compassion.
R. The Lord is kind and merciful.
Merciful and gracious is the LORD,
slow to anger and abounding in kindness.
He will not always chide,
nor does he keep his wrath forever.
R. The Lord is kind and merciful.
Not according to our sins does he deal with us,
nor does he requite us according to our crimes.
For as the heavens are high above the earth,
so surpassing is his kindness toward those who fear him. 
R. The Lord is kind and merciful.
AlleluiaPS 95:8
R. Alleluia, alleluia.
If today you hear his voice,
harden not your hearts.
R. Alleluia, alleluia.
GospelMT 8:18-22
When Jesus saw a crowd around him,
he gave orders to cross to the other shore.
A scribe approached and said to him,
“Teacher, I will follow you wherever you go.”
Jesus answered him, “Foxes have dens and birds of the sky have nests,
but the Son of Man has nowhere to rest his head.”
Another of his disciples said to him,
“Lord, let me go first and bury my father.”
But Jesus answered him, “Follow me,
and let the dead bury their dead.”



For the readings of the Optional Memorial of Saint Junipero Serra, please go here.


Meditation: "Teacher, I will follow you wherever you go"
Are you ready to follow the Lord Jesus wherever he may lead you? In love, the Lord Jesus calls each one of us personally by name and he invites us to follow him as our Lord and Teacher. What an awesome privilege and an awesome responsibility! What does it cost to be a disciple and follower of the Lord Jesus? Our whole lives, for sure! The Lord Jesus in turn promises to give us all that we need to follow him and more besides!  Before we "sign-up" for something, it is quite natural and appropriate to ask what it will cost us. Jesus made sure that any "would-be" followers knew what they were getting themselves into.
The cost of discipleship
One prospective follower, a scribe who was an expert in the Torah (the law of God in the first five books of Moses in the Jewish bible), paid Jesus the highest compliment he knew. He called Jesus "teacher". Jesus advised this would-be follower: Before you follow me, think what you are about to do and count the cost. A disciple must be willing to part with anything that might stand in the way of following Jesus as Teacher and Master. Another would-be disciple responded by saying that he must first bury his father, that is go back home and take care of his father until he died. This disciple was not yet ready to count the cost of  following Jesus. Jesus appealed to the man's heart to choose for God's kingdom first and to detach himself from anything that might keep him from following the Lord.
The greatest call
The Lord Jesus invites us into the most wonderful and greatest of relationships - a personal relationship of love and friendship, trust and commitment with himself, the Lord and Ruler of the heavens and the earth. How can we give the Lord our unqualified "yes" to the call he has for our lives? The Lord Jesus fills the hearts of those who accept his invitation of discipleship and friendship with the outpouring of his love into our hearts through the gift of the Holy Spirit who has been given to us (Romans 5:5). The love of God frees us from attachments to other things so we can give ourselves freely to God for his glory and for his kingdom. It was love that compelled the Lord Jesus to lay down his life for us. And he calls us in love to give our all for him.
We cannot outgive God
What can keep us from giving our all to God? Fear, self-concern, pre-occupation, and attachment to other things. Even spiritual things can get in the way of having God alone as our Treasure if we put them first. Detachment is a necessary step if we want to make the Lord our Treasure and Joy. It frees us to give ourselves without reserve to the Lord and to his service. There is nothing greater we can do with our lives than to place them at the service of the Lord and Master of the universe. We cannot match God in generosity. Jesus promises that those who are willing to part with what is most dear to them for his sake "will receive a hundred times as much and will inherit eternal life" (Matthew 19:29). Is there anything holding you back from giving your all to the Lord?
"Take, O Lord, and receive my entire liberty, my memory, my understanding, and my whole will. All that I am and all that I possess you have given me. I surrender it all to you to be disposed of according to your will. Give me only your love and your grace - with these I will be rich enough and will desire nothing more.” (Prayer of Ignatius Loyola, 1491-1556)

Daily Quote from the early church fathersFollowing the Lord Jesus, by Augustine of Hippo, 354-430 A.D.
"'Come follow Me, says the Lord. Do you love? He has hastened on, He has flown on ahead. Look and see where. O Christian, don't you know where your Lord has gone? I ask you: Don't you wish to follow Him there? Through trials, insults,the cross, and death. Why do you hesitate? Look, the way has been shown you." (excerpt from Sermon 64,5)


MONDAY, JULY 1, MATTHEW 8:18-22
Weekday

(Genesis 18:16-33; Psalm 103)
KEY VERSE: "Follow me, and let the dead bury their dead" (v. 22).
TO KNOW: For the first time in Matthew's gospel, Jesus referred to himself as the "Son of Man," the lowly servant who was totally dedicated to God's will, and who would be exalted in glory despite grave suffering (Dn 7:13). On one occasion, an eager scribe approached Jesus asking if he could follow him as a disciple. Jesus warned the scribe that it would not be an easy task. Discipleship was a radical call that offered neither security nor comfort. When one of Jesus' disciples asked for permission to go home and bury his father, Jesus' answer appeared to be harsh. Commitment to God's reign superseded all other obligations, even those having the highest importance. All who would participate in Jesus' glory must share his total devotion to the gospel he announced.
TO LOVE: Am I willing to follow where Jesus leads me?
TO SERVE: Lord Jesus, give me the courage to do what it takes to be your disciple

Optional Memorial of Saint Junipero Serra, priest

Miguel Joseph Serra was born in 1713 on the Spanish island of Mallorca, Spain. At age of 16, Serra joined the Franciscan Order, taking the name Junipero after a friend of Saint Francis. In 1749, Padre Serra was sent to the western missionary territories of North America. In 1768 he took over missions in the Mexican provinces of Lower and Upper California. A tireless worker, he founded twenty-one missions, converted thousands of Native Americans, and trained many of them in European methods of agriculture, cattle husbandry, and crafts. One of the missions was Mission San Juan Capistrano established in 1776, the only Mission church named for Fr. Serra. The structure is also believed to be the oldest church still standing in California. Padre Serra died at Mission San Carlos Borromeo and is buried there. Recognized as “The Father of the California Missions,” a bronze statue of Fr. Serra has been placed in the Statuary Hall of our Nation’s Capital. Fr. Serra was canonized on September 23, 2015, at the Basilica of the National Shrine of the Immaculate Conception, Washington, D.C., by Pope Francis
NOTE: The Serra Club, named for Saint Junipero Serra, is an international Catholic organization whose mission is to foster vocations to the ordained priesthood and vowed religious life. There are 670 Serra Clubs with more than 23,000 Serra members in 35 countries. www.serraus.org

JULY 1 - CANADA DAY

On July 1, 1867, the British government (under Queen Victoria) approved a plan which allowed Canada to become an independent country with its own government. This new nation, which remained loyal to Britain, was called the Dominion of Canada. At that time, the new Dominion of Canada had only four provinces (Ontario, Quebec, Nova Scotia and New Brunswick). The country now consists of 10 provinces and three territories. In 1879, July 1 became a statutory holiday, known as Dominion Day. However, no official celebrations were held until the 50th anniversary in 1917 and the 60th anniversary in 1927.


Monday 1 July 2019

Genesis 18:16-33. Psalm 102(103):1-4, 8-11. Matthew 8:18-22.
The Lord is kind and merciful – Psalm 102(103):1-4, 8-11
‘Teacher, I will follow you wherever you go.’
The scribe’s one true desire is to follow Jesus the Teacher. He has decided he wants to be with Jesus, to learn from him and receive his message more deeply. Something within him believes he will find life in the presence of Jesus.
Jesus’ rebuke seems a confusing response to offer a man who wants to be a disciple. We hear that the Son of Man is basically homeless in this world. Perhaps his home is the road, constantly calling people to newness of life. Everywhere he goes he offers an invitation to follow.
Following Jesus is a whole of person act with real significance for a person’s life. Each of us has our own story of how following Jesus has made a difference. He leads kindly with light for our path. In discerning the direction of his light we find our true compass


Saint Junipero Serra
Saint of the Day for July 1
(November 24, 1713 – August 28, 1784)
 
A bronze statue of Saint Junipero Serra by sculptor Arthur Putnam stands on the grounds of the Presidio Hill in San Diego. (CNS photo/Nancy Wiechec)
Saint Junipero Serra’s Story
In 1776, when the American Revolution was beginning in the east, another part of the future United States was being born in California. That year a gray-robed Franciscan founded Mission San Juan Capistrano, now famous for its annually returning swallows. San Juan was the seventh of nine missions established under the direction of this indomitable Spaniard.
Born on Spain’s island of Mallorca, Serra entered the Franciscan Order taking the name of Saint Francis’ childlike companion, Brother Juniper. Until he was 35, he spent most of his time in the classroom—first as a student of theology and then as a professor. He also became famous for his preaching. Suddenly he gave it all up and followed the yearning that had begun years before when he heard about the missionary work of Saint Francis Solano in South America. Junipero’s desire was to convert native peoples in the New World.
Arriving by ship at Vera Cruz, Mexico, he and a companion walked the 250 miles to Mexico City. On the way Junipero’s left leg became infected by an insect bite and would remain a cross—sometimes life-threatening—for the rest of his life. For 18 years, he worked in central Mexico and in the Baja Peninsula. He became president of the missions there.
Enter politics: the threat of a Russian invasion south from Alaska. Charles III of Spain ordered an expedition to beat Russia to the territory. So the last two conquistadors—one military, one spiritual—began their quest. José de Galvez persuaded Junipero to set out with him for present-day Monterey, California. The first mission founded after the 900-mile journey north was San Diego in 1769. That year a shortage of food almost canceled the expedition. Vowing to stay with the local people, Junipero and another friar began a novena in preparation for St. Joseph’s day, March 19, the scheduled day of departure. On that day, the relief ship arrived.
Other missions followed: Monterey/Carmel (1770); San Antonio and San Gabriel (1771); San Luís Obispo (1772); San Francisco and San Juan Capistrano (1776); Santa Clara (1777); San Buenaventura (1782). Twelve more were founded after Serra’s death.
Junipero made the long trip to Mexico City to settle great differences with the military commander. He arrived at the point of death. The outcome was substantially what Junipero sought: the famous “Regulation” protecting the Indians and the missions. It was the basis for the first significant legislation in California, a “Bill of Rights” for Native Americans.
Because the Native Americans were living a nonhuman life from the Spanish point of view, the friars were made their legal guardians. The Native Americans were kept at the mission after baptism lest they be corrupted in their former haunts—a move that has brought cries of “injustice” from some moderns.
Junipero’s missionary life was a long battle with cold and hunger, with unsympathetic military commanders and even with danger of death from non-Christian native peoples. Through it all his unquenchable zeal was fed by prayer each night, often from midnight till dawn. He baptized over 6,000 people and confirmed 5,000. His travels would have circled the globe. He brought the Native Americans not only the gift of faith but also a decent standard of living. He won their love, as witnessed especially by their grief at his death. He is buried at Mission San Carlo Borromeo, Carmel, and was beatified in 1988. Pope Francis canonized him in Washington, D.C., on September 23, 2015.

Reflection
The word that best describes Junipero is zeal. It was a spirit that came from his deep prayer and dauntless will. “Always forward, never back” was his motto. His work bore fruit for 50 years after his death as the rest of the missions were founded in a kind of Christian communal living by the Indians. When both Mexican and American greed caused the secularization of the missions, the Chumash people went back to what they had been—God again writing straight with crooked lines.


Lectio Divina: Matthew 8:18-22
Lectio Divina
Monday, July 1, 2019
Ordinary Time

1) Opening prayer
Father,
guide and protector of Your people,
grant us an unfailing respect for Your name,
and keep us always in Your love.
We ask this through our Lord Jesus Christ, Your Son,
who lives and reigns with You and the Holy Spirit,
one God, for ever and ever. Amen.
2) Gospel Reading - Matthew 8:18-22
When Jesus saw a crowd around him, he gave orders to cross to the other shore. A scribe approached and said to him, "Teacher, I will follow you wherever you go." Jesus answered him, "Foxes have dens and birds of the sky have nests, but the Son of Man has nowhere to rest his head." Another of his disciples said to him, "Lord, let me go first and bury my father." But Jesus answered him, "Follow me, and let the dead bury their dead."
3) Reflection
• From the 10th to the 12th week of ordinary time, we have meditated on chapters 5 to 8 of the Gospel of Matthew. Following the meditation of chapter 8, today’s Gospel presents the conditions for following Jesus. Jesus decides to go to the other side of the lake, and a person asks to follow Him (Mt 8:18-22).
• Matthew 8:18: Jesus gives orders to go to the other side of the lake. He had accepted and cured all the sick whom people had brought to Him (Mt 8:16). Many people were around Him. Seeing that crowd, Jesus decides to go to the other side of the lake. In Mark’s Gospel, from which Matthew takes a great part of his information, the context is varied. Jesus had just finished the discourse of the parables (Mk 4:3-34) and said, “Let us go to the other side!” (Mk 4:35), and, once on the boat from where He had pronounced the discourse (cf. Mk 4:1-2), the disciples took Him to the other side. Jesus was so tired that He went to sleep on a cushion (Mk 4:38).
• Matthew 8:19: A doctor of the Law wants to follow Jesus. The moment at which Jesus decides to cross the lake, a doctor of the law comes to Him and says, “Master I will follow You wherever You go.” A parallel text in Luke (Lk 9:57-62) treats the same theme but in a slightly different way. According to Luke, Jesus had decided to go to Jerusalem, where He would have been condemned and killed. In going toward Jerusalem, He entered the territory of Samaria (Lk 9:51-52), where three people ask to follow Him (Lk 9:57,59,61). In Matthew’s Gospel, written for the converted Jews, the person who wants to follow Jesus is a doctor of the law. Matthew insists on the fact that an authority of the Jews recognizes the value of Jesus and asks to follow Him, to be one of His disciples. In Luke, who writes for the converted pagans, the people who want to follow Jesus are Samaritans. Luke stresses the ecumenical openness of Jesus who also accepts non-Jews to be His disciples.
• Matthew 8:20: Jesus’ response to the doctor of the law. The response of Jesus is identical both in Matthew and in Luke, and it is a very demanding response which leaves no doubts: “Foxes have holes and the birds of the air have nests but the son of Man has nowhere to lay His head.” Anyone who wants to be a disciple of Jesus has to know what he is doing. He should examine the requirements and estimate well, before making a decision (Lk 14:28-32). “So in the same way none of you can be My disciple without giving up all that he owns.” (Lk 14:33).
• Matthew 8:21: A disciple asks to go and bury his father. Immediately, one who was already a disciple asks Him for permission to go and bury his deceased father: “Lord, let me go and bury my father first.” In other words, he asks Jesus to delay crossing the lake until after the burial of his father. To bury one’s parents was a sacred duty for the sons (cf. Tob 4:3-4).
• Matthew 8:22: Jesus’ answer. Once again the response from Jesus is very demanding. Jesus does not delay His trip to the other side of the lake and says to the disciple, “Follow Me, and leave the dead to bury their dead.” When Elijah called Elisha, he allowed him to greet his relatives (1Kings 19:20). Jesus is much more demanding. In order to understand the significance and importance of Jesus’ response it is well to remember that the expression “Leave the dead to bury their dead” was a popular proverb used by the people to indicate that it is not necessary to spend energies in things which have no future and which have nothing to do with life. Such a proverb should not be taken literally. It is necessary to consider the objective with which it is being used. Thus, in our case, by means of the proverb, Jesus stresses the radical demands of the new life to which He calls and which demands abandoning everything to follow Jesus. It describes the requirements of following Jesus. Like the rabbi of that time Jesus gathers His disciples. All of them “follow Jesus.” To follow was the term which was used to indicate the relationship between the disciple and the master. For the first Christians, to follow Jesus, meant three very important things bound together: a) To imitate the example of the Master: Jesus was the model to be imitated and to recreate in the life of the disciple (Jn 13:13-15). Living together daily allowed for a constant confrontation. In “Jesus’ School” only one subject was taught: The Kingdom - and this Kingdom is recognized in the life and practice of Jesus. b) To participate in the destiny of the Master: Anyone who followed Jesus should commit himself  to be with Him in His privations (Lk 22:28), including persecutions (Mt 10:24-25) and on the Cross (Lk 14:27). He should be ready to die with Him (Jn 11:16). c) To bear within us the life of Jesus: After Easter, the light of the Resurrection, following took on a third dimension: "It is no longer I who live, but Christ lives in me" (Gal 2:20). It is a matter of the mystical dimension of following and the fruit of the action of the Spirit. The Christians tried to follow in their life the path of Jesus who had died in defense of life and rose from the dead by the power of God. (Phil 3:10-11).
4) Personal questions
• In what way am I living the “following of Jesus”?
• The foxes have their dens and the birds of the sky have their nests, but the Son of Man has nowhere to lay His head. How can we live this aspect of discipleship today?
• In what ways and how often do I tell Jesus to “hold off” and wait while I do my own thing at the moment, rather following always and everywhere?
• In what way is living a conventional life like telling Jesus to wait? If He calls us radically like He called the disciples, and we say “yes”, how is it that we continue to live “like everyone else” still?
For further study
The Church of the first few centuries saw the beginnings of asceticism and monasticism in the Egyptian hermits. These early monastics took these words of Jesus literally and left everything to follow Him. This was the foundation for Eastern Monasticism, and through Saint Benedict, Western Monasticism. Some of the more visible modern monastic communities are the Benedictines and the Cistercians, or Trappists. Take time this week to read about the early Desert Fathers as they are called, as well as the the monastic orders that have resulted. Their lives are modeled after the early Christian communities and this advice from Jesus. The writings of the Desert Fathers, Saint Benedict, Saint Bernard, and others give insight on spiritual growth in this way.
5) Concluding Prayer
Fix your gaze on Yahweh and your face will grow bright,
you will never hang your head in shame.
A pauper calls out and Yahweh hears,
saves him from all his troubles. (Ps 34:5-6)

01-07-2019 : THỨ HAI - TUẦN XIII THƯỜNG NIÊN


01/07/2019
Thứ Hai tuần 13 thường niên.


BÀI ĐỌC I: St 18, 16-33
“Chúa sắp tiêu diệt người công chính cùng với kẻ tội lỗi sao?”
Trích sách Sáng Thế.
Khi những vị ấy chỗi dậy, ra khỏi thung lũng Mambrê, liền trông về phía thành Sôđôma. Abraham cùng đi để tiễn chân các đấng. Chúa phán: “Nào Ta có thể giấu Abraham điều Ta sắp làm không? Vì Abraham sẽ trở nên một dân tộc vĩ đại và hùng cường, và muôn dân thiên hạ chẳng nhờ đó mà được chúc phúc sao? Ta biết Abraham sẽ truyền dạy cho con cháu và gia tộc mai sau phải tuân theo đường lối của Chúa, ăn ở ngay lành công chính, để Thiên Chúa ban cho Abraham những gì Người đã hứa cùng ông”. Vậy Chúa phán: “Tiếng kêu la của dân Sôđôma và Gômôra đã gia tăng, và tội lỗi chúng quá nặng nề! Ta sẽ xuống coi việc chúng làm có như tiếng kêu thấu đến tai Ta hay không, để Ta sẽ biết rõ”.
Các vị ấy bỏ nơi đó, đi về hướng thành Sôđôma. Nhưng Abraham vẫn còn đứng trước mặt Chúa. Ông tiến lại gần Người và thưa: “Chớ thì Chúa sắp tiêu diệt người công chính cùng với kẻ tội lỗi sao? Nếu có năm mươi người công chính trong thành, họ cũng chết chung hay sao? Chúa không tha thứ cho cả thành vì năm chục người công chính đang ở trong đó sao? Xin Chúa đừng làm như vậy, đừng sát hại người công chính cùng với kẻ dữ, đừng đối xử với người công chính như với kẻ dữ! Xin đừng làm thế! Chúa phán xét thế giới, Chúa không xét đoán như thế đâu”. Chúa phán cùng Abraham rằng: “Nếu Ta tìm thấy trong thành Sôđôma năm mươi người công chính, Ta sẽ vì họ mà tha thứ cho cả thành”. Abraham thưa lại: “Dù con chỉ là tro bụi, con đã bắt đầu nói, nên con xin thưa cùng Chúa con: Nếu trong số năm mươi người công chính đó còn thiếu năm người thì sao? Vì thiếu năm người Chúa có tàn phá cả thành không?” Chúa phán: “Nếu Ta tìm thấy bốn mươi lăm người công chính, Ta sẽ không phá huỷ cả thành”. Abraham lại thưa cùng Chúa rằng: “Nhưng nếu có bốn mươi người thì Chúa sẽ làm gì?” Chúa phán: “Ta sẽ vì bốn mươi người đó mà không trừng phạt cả thành”. Abraham thưa: “Lạy Chúa, nếu con lên tiếng, xin Chúa đừng nổi giận. Nếu ở đây tìm được ba mươi người công chính thì sao?” Chúa phán: “Nếu Ta tìm được ba mươi người, Ta sẽ không phạt”. Abraham nói: “Vì con đã trót nói thì con sẽ thưa cùng Chúa: Nếu trong thành tìm được hai mươi người công chính thì sao?” Chúa phán: “Vì hai mươi người đó Ta sẽ không tàn sát”. Abraham thưa: “Lạy Chúa, xin đừng nổi giận, con chỉ xin thưa lần này nữa thôi: Nếu tìm được mười người công chính ở đó thì sao?” Chúa phán: “Vì mười người đó, Ta sẽ không tàn phá”.
Khi đã nói với Abraham xong, Chúa ra đi, và Abraham trở về nhà mình. Đó là lời Chúa.

ĐÁP CA: Tv 102, 1-2. 3-4. 8-9. 10-11
Đáp: Chúa là Đấng từ bi và hay thương xót (c. 8a).
Xướng:
1) Linh hồn tôi ơi, hãy chúc tụng Chúa, toàn thể con người tôi, hãy chúc tụng thánh danh Người. Linh hồn tôi ơi, hãy chúc tụng Chúa, và chớ khá quên mọi ân huệ của Người. – Đáp.
2) Người đã tha thứ cho mọi điều sai lỗi, và chữa ngươi khỏi mọi tật nguyền. Người chuộc mạng ngươi khỏi chỗ vong thân; Người đội đầu ngươi bằng mão từ bi ân sủng. – Đáp.
3) Chúa là Đấng từ bi và hay thương xót, chậm bất bình và hết sức khoan nhân. Người không chấp tranh triệt để, cũng không đời đời giữ thế căm hờn. – Đáp.
4) Người không xử với chúng tôi như chúng tôi đắc tội, và không trả đũa theo điều oan trái chúng tôi. Nhưng cũng như trời xanh vượt cao trên trái đất, lòng nhân hậu Người siêu việt hơn thế trên kẻ kính sợ Người. – Đáp.

ALLELUIA: Tv 118, 27
Alleluia, alleluia! – Xin Chúa cho con hiểu đường lối những huấn lệnh của Chúa, và con suy gẫm các điều lạ lùng của Chúa. – Alleluia.

PHÚC ÂM: Mt 8, 18-22
“Con hãy theo Ta”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu thấy đám đông dân chúng vây quanh Người, thì Người ra lệnh sang qua bờ bên kia. Một luật sĩ đến thưa Người rằng: “Lạy Thầy, bất cứ Thầy đi đâu, con cũng xin theo Thầy”. Chúa Giêsu trả lời: “Con chồn có hang, chim trời có tổ, Con Người không có chỗ gối đầu”. Một môn đệ khác thưa Người rằng: “Thưa Thầy, xin cho phép con về chôn cất cha con trước đã”. Chúa Giêsu trả lời: “Con hãy theo Ta, và hãy để kẻ chết chôn kẻ chết”. Đó là lời Chúa.

Suy Niệm : Theo Chúa
Có hai tu sĩ lên đường hành hương: một người chủ trương cần phải có tiền bạc và phương tiện vật chất đầy đủ mới có thể đảm bảo cho đời sống tu trì; một người thì luôn tin tưởng nơi tinh thần từ bỏ. Hai người trao đổi, tranh luận với nhau về hai tinh thần khác nhau mà không ai có thể thuyết phục được ai. Khi họ đến bờ sông thì trời cũng đã tối. Người có tinh thần từ bỏ đề nghị: - Chúng ta không có tiền để qua sông? Chúng ta hãy ngủ lại đây và dâng lời chúc tụng Chúa.
Người kia đáp lại:
- Nơi này không có làng mạc, nhà cửa, thú dữ có thể cắn xé; bên kia sông, chúng ta có thể nghỉ lại một cách an toàn. Tôi có mang theo tiền, chúng ta hãy thuê một người lái đò.
Sau khi đã qua sông, vị tu sĩ trả tiền cho người lái đò và nói với người bạn của mình như sau: - Anh đã thấy được cái lợi của việc giữ tiền trong túi chưa? Chính nhờ có chút tiền bạc, tôi đã có thể cứu mạng anh và mạng tôi. Ðiều gì sẽ xẩy ra, nếu tôi cũng sống tinh thần từ bỏ như anh?
Nghe thế, vị tu sĩ luôn sống trong tinh thần từ bỏ mỉm cười và nói:
- Chính sự từ bỏ của anh đã cứu sống chúng ta; anh đã không tiếc của để thuê người lái đò là gì? Hơn nữa, tôi không có đồng xu dính túi, thế mà tôi vẫn sống; tôi tin rằng chính tinh thần từ bỏ đã cho tôi có được mọi sự cần thiết.
Tin Mừng Giáo Hội cho chúng ta lắng nghe hôm nay kể lại rằng: Ngày nọ, Chúa Giêsu và các môn đệ đang đi đường, thì có người đến thưa Ngài: "Tôi xin theo Thầy bất cứ nơi nào Thầy đi". Chúa Giêsu trả lời: "Chồn có hang, chim có tổ, Con Người không có nơi tựa đầu". Một người khác cũng muốn theo Ngài, nhưng xin được về chôn cất cha trước đã. Chúa Giêsu nói: "Anh hãy theo tôi, cứ để kẻ chết chôn kẻ chết".
Chúa Giêsu đòi hỏi các môn đệ và tất cả những ai muốn theo Ngài một thái độ từ bỏ, dứt khoát tận căn; Ngài không bao giờ chấp nhận bất cứ một thỏa hiệp nào. Qua những đòi hỏi ấy, Chúa Giêsu muốn nhắc nhở cho chúng ta giới răn cơ bản: mến Chúa hết linh hồn, hết trí khôn, hết sức lực. Ðây không phải là một điều không tưởng, cũng không phải là một lý tưởng cao vời mà là một mệnh lệnh. Quả thật, con người chỉ thực sự đạt được ơn gọi làm người của mình, khi nó sống trọn vẹn cho Thiên Chúa; con người chỉ thực sự hạnh phúc khi nó thuộc trọn về Chúa. Những việc làm, như hy sinh, hãm mình, khổ chế, chỉ thực sự có ý nghĩa và giá trị, nếu chúng được thực thi như một cố gắng dốc cạn chính mình để sống tin tưởng phó thác cho Thiên Chúa, và đó cũng là mục đích cuộc đời người Kitô hữu.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)


Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Hai Tuần 13 TN1, Năm lẻ
Bài đọcGen 18:16-23; Mt 8:18-22.

GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Thương lượng với Thiên Chúa!
Con người có thói quen tính toán và thương lượng; vì thế, họ thương lượng ngay cả với Thiên Chúa. Ví dụ: Nếu Chúa muốn con theo đạo, hãy ban cho con được khỏe mạnh, hay cho con có việc làm tốt, hay cho con cái con biết ngoan ngoãn vâng lời. Nếu Chúa muốn con đi theo Chúa, xin Chúa hãy săn sóc và bảo vệ cha mẹ và gia đình của con … Tuy nhiên, sự thương lượng của con người luôn thay đổi: khi thì cho Thiên Chúa làm như vậy mới công bằng, khi thì cho Thiên Chúa làm như vậy là bất công.
Các Bài Đọc hôm nay đưa ra những trường hợp con người muốn thương lượng với Thiên Chúa. Trong Bài Đọc I, Thiên Chúa muốn phá hủy hai thành Sodom và Gomorrah vì tội lỗi quá nhiều của họ. Abraham muốn cứu cháu mình là gia đình ông Lot; nên Abraham thương lượng: “Chẳng lẽ Ngài tiêu diệt người lành một trật với kẻ dữ sao?” Trong Phúc Âm, khi một người mong muốn theo Chúa, nhưng thương lượng với Chúa hãy đợi cho anh về chôn cất cha anh trước đã; Chúa Giêsu nói với anh: “Hãy để kẻ chết chôn kẻ chết! Phần anh, hãy theo Ta.”
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: “Chẳng lẽ Ngài tiêu diệt người lành một trật với kẻ dữ sao?”
1.1/ Thiên Chúa quan tâm đến Abraham: Có hai ký do khiến Ngài quan tâm đến ông: vì ông là tổ-phụ của mọi dân tộc và là bạn nghĩa thiết của Thiên Chúa. Như một Tổ-phụ, ông phải biết đường lối của Thiên Chúa để dạy dỗ con cháu. Vì thế, Thiên Chúa cân nhắc: “Ta có nên giấu Abraham điều Ta sắp làm chăng? Abraham sẽ trở thành một dân tộc lớn mạnh và mọi dân tộc sẽ được chúc phúc nhờ nó. Thật vậy, Ta đã chọn nó, để nó truyền cho con cái nó và gia tộc nó sau này phải giữ đường lối của Đức Chúa mà thực hiện điều công minh chính trực; như thế Đức Chúa sẽ làm cho Abraham điều Người đã phán về nó.” Sau đó, Đức Chúa mặc khải cho Abraham biết ý định của Ngài về số phận của hai thành Sodom và Gomorrah.
1.2/ Abraham thương lượng với Thiên Chúa:
(1) Cách phán xét của Thiên Chúa: Đức Chúa phán: “Tiếng kêu trách Sodom và Gomorrah thật quá lớn! Tội lỗi của chúng quá nặng nề! Ta phải xuống xem thật sự chúng có làm như tiếng kêu trách đã thấu đến Ta không. Có hay không, Ta sẽ biết.” Trong vai trò của độc giả, chúng ta biết hai thành này có tội, và án phạt của Thiên Chúa đã xảy ra cho hai thành. Chúng ta cũng biết Thiên Chúa công chính: Ngài trả cho con người theo những gì họ đã gây ra.
(2) Lối suy nghĩ của Abraham: Ông thưa với Thiên Chúa: “Chẳng lẽ Ngài tiêu diệt người lành một trật với kẻ dữ sao?”
– Theo Abraham, Thiên Chúa không nên tiêu diệt người lành cùng một trật với kẻ dữ; vì như thế là không công bằng. Có nhiều điều khúc mắc về thần học ở đây:
+ Nếu Abraham tin ơn phúc của người lành có thể đủ để Thiên Chúa tha thứ tội lỗi của kẻ dữ, như khi ông thương lượng với Thiên Chúa ở dưới; thì tội của kẻ dữ cũng phải ảnh hưởng trên người lành. Vì thế, Thiên Chúa có thể tiêu diệt cả hai một trật. Hơn nữa, tội của kẻ dữ nhiều khi là hậu quả của sự vô tâm từ phía người lành: cha mẹ không chịu dạy dỗ con, xã hội vô tâm không chịu giúp đỡ người yếu thế. Vì sự vô tâm không chịu giáo dục và chăm sóc, họ vô tình đẩy những người yếu thế vào con đường tội lỗi. Vì vậy, tội vừa mang tính cá nhân, vừa mang tính cộng đoàn; chẳng một tội cá nhân nào mà không ảnh hưởng đến cộng đoàn. Nếu muốn cho cộng đoàn tốt đẹp, mọi người đều có bổn phận dạy dỗ và chăm sóc cho các phần tử của cộng đoàn.
+ Thiên Chúa có thể tiêu diệt cả hai một trật; nhưng sẽ phân biệt họ khi phán xét để hưởng hạnh phúc đời sau. Như thế, Ngài vẫn công bằng khi đối xử.
+ Nếu Thiên Chúa không tiêu diệt kẻ dữ, có người cũng sẽ than trách Ngài không công bằng: để kẻ dữ tha hồ tác hại người lành!
– Khi Abraham thương lượng với Thiên Chúa và giảm con số người lành từ 50 xuống tới 10, ông hy vọng ơn phúc của người lành có thể đủ để Thiên Chúa tha thứ tội lỗi của kẻ dữ. Làm sao con người biết khi nào cán cân sẽ thăng bằng giữa phúc của kẻ lành và tội của kẻ dữ?
2/ Phúc Âm: Theo Chúa là phải chấp nhận đường lối của Ngài.
2.1/ Giá phải trả của việc đi theo Chúa Giêsu: Chúa Giêsu rất thực tế: Ngài nói cho các môn đệ về phần thưởng sẽ được, nhưng cũng không giấu diếm các ông về giá phải trả của việc đi theo Ngài. Điều này làm cho người muốn theo phải suy nghĩ: Nếu họ chấp nhận vinh quang qua con đường đau khổ, hãy bỏ mọi sự, vác thánh giá hàng ngày, và theo Chúa tới cùng. Nếu họ cảm thấy không theo được, hãy có can đảm từ khước từ ngay từ đầu, để đừng bỏ giữa đường và mất cả hai: đời này và đời sau.
Thánh Matthew tường thuật một kinh sư tiến đến thưa với Chúa Giêsu: “Thưa Thầy, Thầy đi đâu, tôi cũng xin đi theo.” Đức Giêsu trả lời: “Con chồn có hang, chim trời có tổ, nhưng Con Người không có chỗ tựa đầu.” Chúa Giêsu muốn người kinh sư nhận ra ít là hai điểm:
(1) Tương lai bấp bênh: Nhà rao giảng Tin Mừng phải di chuyển luôn luôn, chứ không sống cố định một chỗ như phần đông con người. Khi đã hoàn tất sứ vụ ở một nơi, ông lại phải đến một nơi khác và bắt đầu làm lại từ đầu.
(2) Sống nghèo khó: Nhà rao giảng không có nhà cửa, tài sản; nhưng hoàn tòan sống theo sự quan phòng của Thiên Chúa.
2.2/ Phải kính mến Thiên Chúa trên hết mọi người: Một môn đệ khác thưa với Người: “Thưa Ngài, cho phép con về chôn cất cha con trước.” Đức Giêsu bảo: “Anh hãy đi theo tôi, cứ để kẻ chết chôn kẻ chết của họ.” Câu trả lời của Chúa Giêsu không dễ hiểu; nhiều người cho Chúa Giêsu dạy điều bất hiếu với cha mẹ!
(1) Chúa có dạy phải bất hiếu với cha mẹ? Theo truyền thống Á-đông, một trong những điều bị coi là bất hiếu khi con cái sống xa cha mẹ lúc các Ngài cao niên. Con cái, nhất là con trai trưởng, phải ở gần cha mẹ để lo lắng cho các ngài lúc tắt lửa tối đèn; nhất là phải chôn cất cha mẹ trước khi lo cho tương lai của mình.
(2) Chúa đòi người môn đệ phải làm theo thánh ý của Thiên Chúa trên hết tất cả ý của con người, bao gồm ý của cha mẹ, như Ngài đã từng dạy: Tiên vàn, các con hãy lo tìm Nước Thiên Chúa trước, còn mọi sự khác, Ngài sẽ quan phòng lo liệu cho các con sau. Khi phải chọn lựa giữa việc đi theo Thiên Chúa và việc ở nhà phụng dưỡng cha mẹ, con người phải chọn Thiên Chúa trước theo như giới răn thứ nhất dạy. Tuy thế, Thiên Chúa không thua lòng quảng đại của con người, Ngài sẽ lo liệu để có người chăm sóc cho cha mẹ.
Hơn nữa, Chúa muốn con người phải biết nắm lấy cơ hội và thi hành ngay. Ngài biết nếu cứ để con người hẹn lần hẹn mòn, con người sẽ để cho cơ hội qua đi mà không chịu thực hiện.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Chúng ta hãy để cho Thiên Chúa là Chúa Tể trời đất. Đừng thương lượng và bắt Ngài phải suy nghĩ và hành động như con người hay thay đổi của chúng ta.
– Khi đã chấp nhận làm môn đệ của Đức Kitô, chúng ta tình nguyện đi theo con đường đau khổ để đạt tời vinh quang. Chúng ta phải yêu mến và phục vụ Ngài trên hết mọi người và mọi sự.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP



Không chỗ tựa đầu (01.7.2019 - Thứ Hai tuần 13 TN)
Suy niệm:
“Thưa Thầy, Thầy đi đâu tôi cũng xin đi theo.”
Đó là lời yêu cầu của một vị kinh sư đáng kính, thông thạo Thánh Kinh.
Vị này gọi Đức Giêsu là Thầy, dù chính ông là một bậc thầy trong dân.
Tại sao ông lại muốn đi theo Đức Giêsu, một ông thợ mộc ở Nadarét?
Tại sao một người có sự nghiệp ổn định như ông
lại chịu hạ mình làm môn đệ của Ngài?
Tại sao ông lại muốn theo Ngài đến tận chân trời góc biển?
Điều gì nơi con người Đức Giêsu đã khiến ông quyết định như thế?
Điều gì nơi Ngài đã cuốn hút con người ông
đến độ ông không muốn xa Ngài nữa,
và muốn gắn bó đời mình với Ngài?

Chúng ta không có câu trả lời cho các câu hỏi đó.
Chúng ta chỉ nghe câu trả lời của Đức Giêsu cho vị kinh sư.
“Con chồn có hang, chim trời có tổ, Con Người không có chỗ tựa đầu.”
Ngài nhắc cho ông biết cái giá phải trả
để đi theo Ngài làm môn đệ.
Đó là cuộc sống bấp bênh, lang thang, nay đây mai đó.
Trên bước đường rao giảng, Đức Giêsu sống như kẻ vô gia cư.
Ngài tạm trú ở nơi nhà của người mở lòng đón nhận.
Chẳng rõ sau câu trả lời thẳng thắn của Đức Giêsu,
vị kinh sư có còn muốn theo Ngài nữa không?

Khi một môn đệ của Đức Giêsu xin phép về chôn cất cha trước đã,
thì Ngài đã trả lời bằng một câu khó hiểu:
“Anh hãy đi theo tôi. Cứ để kẻ chết chôn kẻ chết của họ.”
Người Do Thái coi trọng chữ hiếu và việc tống táng cho cha mẹ.
Có thể ở đây anh môn đệ này muốn xin về nhà,
ở với cha già cho đến ngày cha qua đời, rồi chôn cất cha để báo hiếu.
Không phải là anh không muốn làm môn đệ Thầy Giêsu nữa,
nhưng trước hết, anh muốn làm tròn bổn phận của một người con.
Đức Giêsu cho anh thấy báo hiếu không phải là bổn phận hàng đầu,
dù tôn kính cha mẹ là luật quan trọng trong xã hội Do Thái.
Ngài cho anh thấy có Ai đó còn quan trọng hơn cả cha mẹ.
“Hãy theo tôi”, tiếng gọi này đòi dành ưu tiên cho Ngài,
đến độ nghĩa vụ thiêng liêng nhất là chôn cất cha phải nhường bước.

Tin Mừng hôm nay cho thấy cái giá phải trả để làm môn đệ Đức Giêsu.
Có người xin đi theo Thầy khắp mọi nơi Thầy đi.
Nhưng đi vào Vườn Dầu, đi lên Núi Sọ, ít người dám theo Thầy.
Có người đã là môn đệ rồi, nhưng lại băn khoăn vì nghĩa vụ.
Anh phải nghe được tiếng gọi mới của Thầy: “Hãy theo tôi” (c. 22).
và đơn sơ đặt sứ mạng lên trên hết.
Thân phận người môn đệ xưa nay đều giống nhau.
Theo Thầy là phải chịu long đong, thiếu thốn, bị từ chối và bách hại,
thậm chí phải chấp nhận cái chết.
Nhưng hạnh phúc vẫn chờ họ, chỉ vì họ đã cùng thân phận với Thầy.

Cầu nguyện:

Lạy Chúa Giêsu,
nhiều bạn trẻ đã không ngần ngại
chọn những cầu thủ bóng đá,
những tài tử điện ảnh
làm thần tượng cho đời mình.

Hôm nay
Chúa cũng muốn biết chúng con chọn ai,
và chúng con thật sự đắn đo
trước khi chọn Chúa.

Bởi chúng con biết rằng
chọn Chúa là lội ngược dòng,
theo Chúa là bước vào con đường hẹp:
con đường nghèo khó và khiêm nhu,
con đường từ bỏ và phục vụ.

Hôm nay, chúng con chọn Chúa
không phải vì Chúa giàu có,
tài năng hay nổi tiếng,
nhưng vì Chúa là Thiên Chúa làm người.
Chẳng ai đáng chúng con yêu mến bằng Chúa.
Chẳng ai hoàn hảo như Chúa.

Ước gì chúng con can đảm chọn Chúa
nhiều lần trong ngày,
qua những chọn lựa nhỏ bé,
để Chúa chiếm lấy toàn bộ cuộc sống chúng con,
và để chúng con
thông hiệp vào toàn bộ cuộc sống của Chúa. Amen.

Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.


Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
1 THÁNG BẢY
Đấng Cầm Quyền Tối Cao Luôn Ân Cần Săn Sóc
Các biểu tượng cổ xưa của đức tin và của truyền thống Kitô giáo diễn tả chân lý về sự quan phòng bằng từ La tinh “omni-tenens” (nắm giữ tất cả) – ứng với từ Hi lạp “panto-krator” (cai quản tất cả). Tuy nhiên, những ý niệm ấy vẫn chưa nói được gì so với sự hàm súc và vẻ đẹp của hình ảnh người mục tử trong Thánh Kinh. Hình ảnh người mục tử là một hình ảnh đầy ấn tượng có sức mạc khải chân lý về sự quan phòng thần linh.
Thật vậy, người mục tử là một người cầm quyền đầy quan tâm, thực hiện một kế hoạch đời đời đầy khôn ngoan và yêu thương qua việc cai quản thế giới tạo vật và nhất là xã hội loài người (Vat. II, TDTG số 3). Đó là một quyền bính đầy cẩn trọng, bao gồm cả quyền lực lẫn lòng nhân.
Theo bản văn của Sách Khôn Ngoan mà Công Đồng Vatican I trích dẫn, quyền bính ấy “vươn rộng từ chân trời này tới chân trời kia, cai quản mọi sự thật tốt đẹp” (Kn 8,1). Nghĩa là, nó bao trùm lấy, nâng đỡ, bảo vệ, và – một cách nào đó – nó nuôi dưỡng nữa. Quyền bính đó chính là Thiên Chúa chúng ta, Đấng săn sóc chúng ta như mục tử săn sóc đàn chiên của mình.
– suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations by Pope John Paul II


Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 01/7
St 18, 16-33; Mt 8, 18-22.
LỜI SUY NIỆM: Một kinh sư tiến lại thưa Người rằng: “Thưa Thầy, Thầy đi đâu, tôi cũng xin di theo.” Đức Giêsu trả lời: “Con chồn có hang, chim trời có tổ, nhưng Con Người không có chỗ tựa đầu.”
            Đọc trong Tin Mừng, phần nhiều chúng ta thấy, giới kinh sư và biệt phái thường bị Chúa Giêsu khiển trách, và phần đông những nhóm này đều chống đối và muốn loại bỏ Người ra khỏi xã hội của họ. Nhưng không phải tất cả họ đều là như thế cả đâu. Điển hình như là người kinh sư này đòi đi theo Người, cũng như Nicôđêmô, như Giuse người Arimathê, và cũng có những vị kinh sư có lòng tốt với Chúa Giêsu như trong Tin Mừng Lu ca 13,31. Cho chúng ta vững tin vào quyền năng yêu thương của Người và sự hoạt động của Chúa Thánh Thần đang tác động trên những người đang sống chung quanh của chúng ta và để chúng ta biết mà cùng nhau cầu nguyện luôn cho tất cả những người anh em đó.
Lạy Chúa Giêsu. Chúng con đang được Chúa đặt để chúng con trong xã hội như ngày hôm nay, để giúp cho chúng con không còn cậy dựa vào chiếc hang, hay cái tổ hoặc là nơi gối đầu, nhưng là để nhận ra tình thương của Chúa đang dành để cho chúng con. Xin cho chúng con nhận ra tình thương của Chúa để trung thành đi theo Chúa cho đến tận cùng.
Mạnh Phương


01 Tháng Bảy
Một Cách Trả Thù
Những người thổ dân Nam Phi thường đề cao sự tha thứ bằng câu chuyện sau đây:
Có hai người thổ dân rất thù ghét nhau. Một ngày kia, một trong hai người gặp cô gái nhỏ của kẻ thù mình trong rừng. Hắn đã bắt lấy cô gái và lấy dao chặt đứt hai ngón tay của cô bé. Cô bé vừa chạy về vừa khóc lóc đau đớn, còn tên hung thủ thì vừa đi vừa đắc trí hô lớn: “Ta đã trả thù được rồi”.
Mười mấy năm sau, cô bé đáng thương ấy đã lớn lên rồi có gia đình. Một hôm, có một người ăn xin đến gõ cửa nhà cô. Cô nhận ra tức khắc người hành khất chính là kẻ đã chặt tay cô cách đây mười mấy năm. Không một chút oán hờn, không một lời trả đũa, cô vội vàng vào nhà và mang thức ăn ra hầu hạ cho kẻ đã từng hành hạ mình. Khi người hành khất đã ăn no rồi, người đàn bà liền đưa bàn tay cụt mất hai ngón cho ông ta xem và nói: “Tôi cũng đã trả được thù rồi”.
“Lấy ân trả oán”: đó phải là phương châm hành động của người Kitô chúng ta. Không có cách trả thù nào cao quý hơn bằng yêu thương, tha thứ cho chính kẻ thù. Nói như thánh Phaolô, chúng ta không mắc nợ với nhau đều gì ngoài tình thương mến.
Chỉ có tình thương, chỉ có lòng tha thứ mới có thể tiêu diệt được hận thù, lấy bạo động để tiêu diệt bạo động: con người chỉ đổ thêm dầu vào hận thù và bạo động mà thôi.
Cuộc cách mạng bạo động và đẫm máu nào cũng chỉ mang lại tang thương, chết chóc và không biết bao nhiêu hệ lụy khổ đau khác.
Chỉ có một cuộc cách mạng duy nhất có thể cứu vãn được nhân loại: đó là cuộc cách mạng mà Chúa Giêsu đã đề ra. Chỉ có cuộc cách mạng tình thương ấy mới có thể tiêu diệt được hận thù. Ðó là cuộc cách mạng mà người Kitô chúng ta cần phải đeo đuổi mỗi ngày. Thay vì tiêu diệt kẻ thù, chúng ta hãy tiêu diệt chính sự thù hận trong tâm hồn chúng ta.
(Lẽ Sống)