Trang

Thứ Năm, 12 tháng 6, 2025

13.06.2025: THỨ SÁU TUẦN X THƯỜNG NIÊN - THÁNH AN-TÔN PA-ĐÔ-VA, Linh Mục, TIẾN SĨ HỘI THÁNH - Lễ Nhớ

 

13/06/2025

 Thứ Sáu tuần 10 thường niên.

 Thánh Antôn Pađôva, linh mục, tiến sĩ Hội Thánh.

Lễ nhớ.


 

* Chào đời khoảng cuối thế kỷ 12, tại Lít-bon, Bồ-đào-Nha, nhập hội kinh sĩ thánh Augustinô, nhưng sau khi làm linh mục được ít lâu, thánh Antôn hâm mộ lý tưởng sống Tin Mừng của thánh Phanxicô. Người đã đến Át-xi-di, sống bên cạnh thánh Phanxicô (năm 1221). Với tài năng giảng thuyết ngoại thường, người được phái qua Pháp là nơi các giáo thuyết của phái Ca-tha đang hoành hành. Người lập một tu viện ở Bơ-ri-vơ La Gai-ác. Thánh nhân là người đầu tiên trong dòng dạy thần học cho anh em. Người qua đời tại Pađôva sau khi giảng tĩnh tâm mùa Chay tại đó (năm 1231).

 

Bài Ðọc I: (Năm I) 2 Cr 4, 7-15

“Ðấng đã làm cho Ðức Giêsu sống lại, cũng sẽ làm cho chúng tôi được sống lại với Ðức Giêsu và sẽ đặt chúng tôi bên Người làm một với anh em”.

Trích thư thứ hai của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côrintô.

Anh em thân mến, chúng ta chứa đựng kho tàng ấy trong những bình sành, để biết rằng quyền lực vô song đó là của Thiên Chúa, chứ không phải phát xuất tự chúng ta. Chúng ta chịu khổ cực tư bề, nhưng không bị đè bẹp; chúng ta phải long đong, nhưng không tuyệt vọng; chúng ta bị bắt bớ, nhưng không bị bỏ rơi; bị quật ngã, nhưng không bị tiêu diệt. Bởi vì chúng ta luôn mang trên thân xác mình sự chết của Ðức Giêsu, để sự sống của Ðức Giêsu được tỏ hiện nơi thân xác chúng ta. Vì chưng, mặc dầu đang sống, nhưng vì Ðức Giêsu, chúng tôi luôn luôn nộp mình chịu chết, để sự sống của Ðức Giêsu được tỏ hiện trong thân xác hay chết của chúng tôi. Vậy sự chết hoành hành nơi chúng tôi, còn sự sống hoạt động nơi anh em. Nhưng anh em hãy có một tinh thần đức tin, như đã chép rằng: “Tôi đã tin, nên tôi đã nói”, và chúng tôi tin, nên chúng tôi cũng nói, bởi chúng tôi biết rằng Ðấng đã làm cho Ðức Giêsu sống lại, cũng sẽ làm cho chúng tôi được sống lại với Ðức Giêsu, và sẽ đặt chúng tôi bên Người làm một với anh em. Mọi sự đều vì anh em, để ân sủng càng tràn đầy, bởi nhiều kẻ tạ ơn, thì càng gia tăng vinh quang Thiên Chúa.

Ðó là lời Chúa.

 

Ðáp Ca: Tv 115, 10-11. 15-16. 17-18

Ðáp: Lạy Chúa, con sẽ hiến dâng lời ca ngợi làm sinh lễ

Hoặc đọc: Alleluia.

Xướng: Tôi đã tin cậy ngay cả trong lúc tôi nói: “Tấm thân tôi trăm phần khổ cực!” Trong lúc kinh hoàng tôi đã thốt ra: “Hết mọi người đều giả dối”. – Ðáp.

Xướng: Trước mặt Chúa thật là quý hoá cái chết của những bậc thánh nhân Ngài. Ôi lạy Chúa, con là tôi tớ Chúa, tôi tớ Ngài, con trai của nữ tì Ngài, Ngài đã bẻ gãy xiềng xích cho con. – Ðáp.

Xướng: Con sẽ hiến dâng lời ca ngợi làm sinh lễ, và con sẽ kêu cầu danh Chúa. Tôi sẽ giữ trọn lời khấn xin cùng Chúa, trước mặt toàn thể dân Ngài. – Ðáp.

 

Alleluia: Ga 1, 14 và 22b

Alleluia, alleluia! – Ngôi lời đã làm người và ở giữa chúng ta. Những ai tiếp rước Người, thì Người ban cho họ quyền làm con Thiên Chúa. – Alleluia.

 

Phúc Âm: Mt 5, 27-32

“Ai nhìn người nữ mà ước ao phạm tội, thì đã ngoại tình với người ấy trong lòng rồi”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Các con đã nghe dạy người xưa rằng: “Chớ ngoại tình”. Phần Thầy, Thầy bảo các con: Ai nhìn người nữ mà ước ao phạm tội, thì đã ngoại tình với người ấy trong lòng rồi. Nếu mắt bên phải con làm con vấp phạm, thì hãy móc quăng khỏi con đi: thà mất một chi thể còn lợi cho con hơn là toàn thân bị ném vào hoả ngục. Và nếu tay phải con làm con vấp phạm, thì hãy chặt mà quăng đi, vì thà mất một chi thể còn lợi cho con hơn là toàn thân bị ném vào hoả ngục.

“Có lời dạy rằng: “Ai bỏ vợ mình, hãy trao cho vợ một giấy ly dị”. Phần Thầy, Thầy bảo các con: bất cứ ai bỏ vợ mình-ngoại trừ vì lý do gian dâm-là làm cớ cho vợ ngoại tình; và ai cưới người vợ bị bỏ, cũng phạm tội ngoại tình nữa”.

Ðó là lời Chúa.

 


Chú giải về 2 Cô-rinh-tô 4,7-15

Sau khi trình bày một bức tranh ấn tượng về Ki tô hữu như một người sáng chói hơn Môi-se, phản ánh vinh quang và vẻ đẹp của Lời Chúa, Phao-lô giờ đây chuyển sang nghịch lý mà tình huống này nêu ra.

Ông đối mặt với khó khăn là sự tồn tại hiện tại của ông không hề vinh quang chút nào, mà thay vào đó là sự đau khổ và cái chết. Ông giải quyết vấn đề này bằng cách phát triển một chủ đề đã đề cập trước đó, khẳng định đức tin của mình vào sự hiện diện và chiến thắng cuối cùng của cuộc sống, cả trong cuộc sống của riêng ông và trong mọi cuộc sống Ki tô, bất chấp kinh nghiệm đau khổ về thể xác và cái chết.

Chắc chắn, nhiều người chỉ trích ông sẽ đặt câu hỏi về hình ảnh mà chính ông đã đưa ra cho thế giới. Và Phao-lô là người đầu tiên thừa nhận:

Nhưng chúng ta có kho báu này trong những chiếc bình đất sét, để có thể làm rõ rằng quyền năng phi thường này thuộc về Đức Chúa Trời và không đến từ chúng ta.

Kho báu là vinh quang mà ông công bố và tất cả những ai nghe và chấp nhận sứ điệp sẽ được biến đổi thành vinh quang đó. Nhưng những công cụ mang kho báu đó rất mong manh, giống như những chiếc bát đất nung nhỏ dùng để đựng đèn dầu.

Ông sẽ nêu cùng một điểm sau này trong lá thư trong đoạn văn nổi tiếng của ông về “nọc độc của xác thịt” bí ẩn mà ông đã phải chịu đựng, nói rằng:

… bất cứ khi nào tôi yếu đuối, thì tôi mạnh mẽ. (2 Cô-rinh-tô 12,10)

Trong khi thực hiện công việc của phúc âm, Phao-lô mô tả một số rắc rối mà ông đã trải qua, nhưng kết quả cuối cùng của chúng là những người khác đã được hưởng lợi:

Chúng tôi bị khốn khổ trong mọi cách nhưng không bị đè bẹp, bối rối nhưng không tuyệt vọng, bị ngược đãi nhưng không bị bỏ rơi, bị đánh gục nhưng không bị hủy diệt…

Bức tranh này là một bức tranh tiêu cực, nhưng luôn có một trải nghiệm tiềm ẩn về việc mang lại sự giúp đỡ và cứu rỗi vào cuộc sống của mọi người. Tất nhiên, đó là kết quả cuối cùng của sự đau khổ và cái chết khủng khiếp của Chúa Giê-su.

Và vì vậy, Phao-lô kết luận rằng chúng ta:

… luôn mang trong thân thể sự chết của Chúa Giê-su, để sự sống của Chúa Giê-su cũng có thể được nhìn thấy trong thân thể chúng ta.

Thật là một câu nói tuyệt vời! Chúa Giê-su là hình mẫu. Những đau khổ của Phao-lô có liên quan đến sự đau khổ của Chúa Kitô và sự giải cứu của ông là dấu hiệu cho thấy ông sẽ được chia sẻ sự phục sinh của Chúa Giê-su. Ngay cả khi bị đánh đập, bầm dập và bị từ chối, ông vẫn phản ánh sự đau khổ và cái chết mang lại sự sống của Chúa Giê-su. Đây là một câu nói có thể áp dụng cho nhiều người đã chịu đau khổ vì phúc âm.

Ông tiếp tục theo cùng một mạch:

Vì chúng ta là những người đang sống, chúng ta luôn bị trao cho cái chết vì Chúa Giêsu, để sự sống của Chúa Giêsu cũng có thể được nhìn thấy trong xác thịt hay chết của chúng ta. Vì vậy, cái chết đang hoạt động trong chúng ta nhưng sự sống đang hoạt động trong bạn.

Nói cách khác, kinh nghiệm đau khổ của ông không kết thúc ở chính ông, mà ảnh hưởng đến những người khác. Sự đau khổ giống như Chúa Kitô mà Phaolô trải qua mang lại sự sống cho những người mà ông mang phúc âm đến. Đây là một cuộc sống theo Phúc lành thứ tám:

Phước cho những ai bị ngược đãi vì sự công chính, vì vương quốc thiên đàng là của họ. (Mát-thêu 5,10)

Tất cả những điều này là một sự làm sáng tỏ quan trọng về những gì ông đã nói trước đó về sự sáng chói của môn đồ và tông đồ Ki tô giáo. Sự sáng chói lớn nhất được nhìn thấy ở người sẵn sàng chịu mọi đau khổ và mọi sự sỉ nhục vì Chúa Giêsu. Đó là suy nghĩ đằng sau Phúc âm của Gioan, nơi người truyền giáo coi những khoảnh khắc đau khổ cuối cùng của Chúa Giêsu trên thập tự giá là khoảnh khắc vinh quang của Người. Vào thời điểm đó, sự hiện diện của Chúa trong Chúa Giêsu tỏa sáng nhất. Chính viên đại đội trưởng, khi nhìn thấy thân thể hấp hối và đầy thương tích của Chúa Giêsu, đã nói:

Quả thật người này là Con Đức Chúa Trời! (Mát-thêu 27,54)

Vì vậy, Phao-lô không xin lỗi về tất cả những gì ông đã làm ở Cô-rinh-tô. Trích dẫn Thánh Vịnh 116, ông nói:

Tôi tin, nên tôi nói…

Đối với ông, không có sự lựa chọn nào khác. Giống như Thánh Vịnh, ông tuyên bố rõ ràng đức tin của mình, khẳng định sự sống trong chính mình bất chấp cái chết và hiệu ứng mang lại sự sống của kinh nghiệm của ông đối với hội thánh.

Và Phao-lô tiếp tục:

… chúng ta biết rằng Đấng đã khiến Chúa Giêsu sống lại cũng sẽ khiến chúng ta sống lại với Chúa Giêsus và sẽ trình diện chúng ta với anh em trước mặt Ngài.

Phao-lô thấy Đức Chúa Trời trình diện Phao-lô và các bạn đồng hành của ông cùng với người Cô-rinh-tô với Chúa Giêsu vào ngày quang lâm cuối cùng. Chúng ta có thể lưu ý đến sự biểu lộ mạnh mẽ về sự hiệp nhất và hòa giải giữa Phao-lô và người Cô-rinh-tô bất chấp những khó khăn giữa họ. Như ông nói:

Thật vậy, mọi sự đều vì anh em, để ân điển, khi đã lan tỏa đến nhiều người hơn, có thể gia tăng lòng tạ ơn, để vinh quang của Đức Chúa Trời.

Bất kể mọi người có thể nói hay nghĩ gì về ông, Phao-lô chỉ có một mục đích duy nhất: vinh quang của Đức Chúa Trời và càng nhiều người càng tốt nên biết và thừa nhận Chúa Giê-xu là Cứu Chúa và Chúa. Không nghi ngờ gì nữa, Phao-lô đã có những lỗi lầm của mình—những lỗi lầm rõ ràng. Và một số lỗi lầm này hẳn đã khiến một số người khó chịu, nhưng như ông sẽ nói sau, chính vì những lỗi lầm này mà thông điệp của Đức Chúa Trời chiếu sáng rõ ràng hơn qua ông.

Điều tương tự cũng có thể nói về chúng ta. Chúng ta hãy học cách nhìn nhận những điểm yếu của mình không phải là chướng ngại vật mà là cơ hội.

 


Chú giải về Mát-thêu 5,27-32

Trong bài đọc hôm nay từ Bài giảng trên núi, Chúa Giêsu lấy thêm hai đoạn văn từ Cựu Ước để tiếp tục minh họa thái độ của Người đối với Luật pháp và ý nghĩa của nó.

Một trong Mười Điều răn nói rằng: "Ngươi không được ngoại tình". Ngoại tình ở đây được hiểu là quan hệ tình dục giữa hai người, ít nhất một trong hai người đã kết hôn với người khác. Nhưng đối với Chúa Giêsu, ngay cả việc một người đàn ông nhìn một người phụ nữ khác với ham muốn (Người không nói liệu một trong hai người đã kết hôn hay chưa) đã vi phạm tinh thần của điều răn và loại mối quan hệ mà Người mong đợi giữa mọi người. Ở đây, chúng ta cần phân biệt giữa một người đàn ông thấy một người phụ nữ đặc biệt xinh đẹp hoặc hấp dẫn và mặt khác, coi cô ấy như một đối tượng để thỏa mãn tình dục. Rõ ràng, không có gì sai với điều trước. Chúng ta cũng có thể nói thêm rằng những gì được nói ở đây về đàn ông cũng áp dụng như nhau đối với phụ nữ. Nếu phụ nữ không được nhắc đến thì đó là vì trong xã hội cổ đại, phụ nữ hiếm khi có thể chủ động về hoạt động tình dục.

Trên thực tế, điều răn này không chủ yếu nói về các hành vi tình dục; đó là về phẩm giá bất khả xâm phạm của mỗi người. Đó là về sự tôn trọng sâu sắc mà mọi người phải có đối với cơ thể của chính mình và cơ thể của người khác. Người khác không thể chỉ được sử dụng để thỏa mãn thú vui cá nhân hoặc để thỏa mãn ham muốn tình dục của mình—kể cả trong những ngóc ngách thầm kín của tâm trí và trái tim.

Chúa Giê-su đã nêu tình huống một cách khá sinh động. Ngài nói rằng thà bị thương tật về thể xác trong suốt cuộc đời còn hơn để bản thân bị dẫn vào tình huống mà người khác có thể bị sỉ nhục như vậy. Ở con người, sức mạnh tình dục của chúng ta có mục đích kép: thể hiện tình yêu sâu sắc và chân thành giữa hai người, và để sinh ra sự sống mới.

Liên quan đến điều này, Chúa Giê-su trích dẫn từ Đệ nhị luật (24,1): “Bất kỳ ai ly dị vợ mình phải đưa cho cô ấy một tờ giấy.” Văn bản gốc có nội dung như sau:

Giả sử một người đàn ông kết hôn với một người phụ nữ nhưng cô ấy không làm anh ta hài lòng vì anh ta thấy có điều gì đó đáng chê trách ở cô ấy, vì vậy anh ta viết cho cô ấy một tờ giấy ly dị, trao vào tay cô ấy và đuổi cô ấy ra khỏi nhà mình; sau đó cô ấy rời khỏi nhà anh ta và đi làm vợ của một người đàn ông khác.

Văn bản tiếp tục nói rằng nếu:

…người đàn ông thứ hai không thích cô ấy, viết cho cô ấy một giấy chứng nhận ly hôn, trao vào tay cô ấy và đuổi cô ấy ra khỏi nhà anh ta (hoặc người đàn ông thứ hai cưới cô ấy qua đời): người chồng đầu tiên của cô ấy, người đã đuổi cô ấy đi, không được phép lấy cô ấy làm vợ sau khi cô ấy đã bị ô uế, vì điều đó sẽ là điều ghê tởm đối với Chúa… (Đệ Nhị Luật 24,14)

Có hai điều có vẻ rõ ràng trong thời của Chúa Giê-su: chính đàn ông có thể khởi xướng việc ly hôn và với lý do mỏng manh nhất; chính người phụ nữ bị coi là phạm tội ngoại tình khi kết hôn với một người đàn ông khác, đó là lý do tại sao cô ấy không thể được người chồng đầu tiên của mình đón nhận trở lại.

Chúa Giê-su phản đối mạnh mẽ cả hai truyền thống này. Người Do Thái chấp nhận ly hôn nhưng Chúa Giê-su loại trừ điều đó. Ngoại lệ duy nhất để một cuộc hôn nhân bị giải thể là trên cơ sở “vô luân về tình dục” (tiếng Hy Lạp, porneia). Có nhiều cuộc thảo luận về ý nghĩa của thuật ngữ này, nhưng có vẻ như nó ám chỉ một tình huống đặc biệt trong cộng đồng của Mát-thêu. Một số loại hôn nhân giữa người Do Thái được coi là loạn luân, nhưng được phép trong trường hợp một người Do Thái kết hôn với một người ngoại đạo. Nhưng Mát-thêu đang nói rằng trong trường hợp một người ngoại đạo trở thành Ki tô hữu (và kết hôn với một người Do Thái cải đạo), những trường hợp ngoại lệ như vậy sẽ không được phép và không nên ly hôn. Chúa Giêsu nói thêm rằng một người đàn ông kết hôn với một người phụ nữ đã ly hôn là phạm tội ngoại tình.

Điều quan trọng cần lưu ý là trước hết, Chúa Giêsu đặt nam và nữ vào một mức độ đạo đức hoàn toàn bình đẳng. Ngài đang biến hợp đồng hôn nhân thành một thứ gì đó phải được thực hiện rất nghiêm túc với trách nhiệm nặng nề ở cả hai bên. Vấn đề này sẽ lại xuất hiện sau đó (trong Mát-thêu, chương 19) và gây ra một số sự thất vọng trong số các môn đồ của Chúa Giê-su.

Vào thời đại của chúng ta, toàn bộ vấn đề về hôn nhân và gia đình đều đầy rẫy những vấn đề nghiêm trọng. Trong số đó có ly hôn và ngoại tình, mặc dù các vấn đề ở đây có phần khác so với thời Chúa Giêsu. Loại ly hôn mà Chúa Giêsu nói đến là một quyết định đơn phương của người chồng muốn thoát khỏi vợ mình, thường là vì những lý do tầm thường. Trong xã hội hiện đại, nó thường là kết quả của sự tan vỡ đau đớn của một mối quan hệ hôn nhân. Trong khi nhấn mạnh rằng ngày nay mỗi trường hợp phải được xử lý với sự nhạy cảm mục vụ lớn, chúng ta cần nhắc nhở bản thân về các giá trị và thái độ cơ bản mà Chúa Giêsu đang nhấn mạnh trong đoạn văn này.

 

https://livingspace.sacredspace.ie/O1106g/

 


Suy Niệm: Chớ ngoại tình, đừng ly dị

Hôn nhân không phải là một sự phối hợp tạm thời để có thể dễ dàng phân ly vì sự thay đổi hoặc vì đam mê của con người. Chúa Giêsu lên án những phóng đãng luân lý, như sự bất trung, ngoại tình, ly dị do pháp luật cho phép.

Chống lại sự bất trung, Chúa Giêsu lên án cách nhìn ngắm không trong sạch của những ước muốn xác thịt, liều mình đi đến chỗ phạm tội trong tâm hồn. Cử chỉ này bị coi là đã thành tội, vì tội phát sinh bởi ý muốn thầm kín của tâm hồn. Với những lời gắt gao, Chúa nhắc lại việc cần phải dấn thân một cách nghiêm chỉnh và cương quyết chống lại những lạc hướng do ích kỷ, để cứu vãn và tăng cường tình yêu hôn nhân bằng mọi giá.

Chống lại việc ly dị, Chúa Giêsu đã sửa lại luật Môsê cho phép ly dị trong một số trường hợp. Ðối với Ngài, lý do là sự lựa chọn của một tình yêu dâng hiến, với tình yêu này, người nam và người nữ dấn thân sống chung với nhau suốt đời. Ngài kêu gọi lương tâm của con người, và không luật nào được thay thế và vi phạm lương tâm này. Tội tà dâm phải được loại trừ tận gốc rễ, và trong tư tưởng thầm kín. Cái nhìn trong sạch: "Phúc cho ai có tâm hồn trọng sạch, vì họ sẽ được thấy Thiên Chúa"; muốn thế, cần phải hy sinh những gì gây cớ vấp phạm.

Trong luật cũ có vẻ bao dung đối với nam giới và nghiêm khắc đối với nữ giới, thì Chúa Giêsu đặt cả hai trên cùng một cấp bậc: Ngài lên án rõ ràng và như nhau về việc ly dị đối với cả hai giới, và tuyên bố việc phối hợp với người khác sau khi ly dị là ngoại tình.

Theo giáo huấn của Chúa, việc phối hợp giữa người nam và người nữ là một biểu lộ của tình yêu, và tình yêu này đến từ Thiên Chúa, chứ không do tình dục ích kỷ. Tình yêu là một sự trao ban cho nhau, là cuộc gặp gỡ của tự do.

Xin Chúa cho chúng ta biết tiến lên theo Thánh Thần thúc đẩy, để chúng ta không chiều theo những ước muốn và hành động của xác thịt; trái lại biết sống trong tự do của Chúa, nhờ đó lề luật của Chúa sẽ trở nên nguồn an vui và sức mạnh của chúng ta.

 (‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét