Trang

Thứ Hai, 2 tháng 4, 2012

THỨ BA TUẦN THÁNH


THỨ BA TUẦN THÁNH
Is 49,1-6 ; Tv 70 ; Ga 13,21-33.36-38.
(tiên tri Isaia)
Bài đọc                                    Is 49,1-6

1          Hỡi các đảo, hãy nghe tôi đây,
            hỡi các dân tộc miền xa xăm, hãy chú ý :
            Đức Chúa đã gọi tôi từ khi tôi còn trong lòng mẹ,
            lúc tôi chưa chào đời, Người đã nhắc đến tên tôi.
2          Người đã làm cho miệng lưỡi tôi nên như gươm sắc bén,
            giấu tôi dưới bàn tay của Người.
            Người đã biến tôi thành mũi tên nhọn,
            cất tôi trong ống tên của Người.
3          Người đã phán cùng tôi : "Hỡi Ít-ra-en, ngươi là tôi trung của Ta.
            Ta sẽ dùng ngươi để biểu lộ vinh quang."
4          Phần tôi, tôi đã nói :
            "Tôi vất vả luống công, phí sức mà chẳng được gì."
            Nhưng sự thật, đã có Đức Chúa minh xét cho tôi,
            Người dành sẵn cho tôi phần thưởng.
5          Giờ đây Đức Chúa lại lên tiếng.
            Người là Đấng nhào nặn ra tôi
            từ khi tôi còn trong lòng mẹ
            để tôi trở thành người tôi trung,
            đem nhà Gia-cóp về cho Người
            và quy tụ dân Ít-ra-en chung quanh Người.
            Thế nên tôi được Đức Chúa trân trọng,
            và Thiên Chúa tôi thờ là sức mạnh của tôi.
6          Người phán : "Nếu ngươi chỉ là tôi trung của Ta
            để tái lập các chi tộc Gia-cóp,
            để dẫn đưa các người Ít-ra-en sống sót trở về, thì vẫn còn quá ít.
            Vì vậy, này Ta đặt ngươi làm ánh sáng muôn dân,
            để ngươi đem ơn cứu độ của Ta đến tận cùng cõi đất."



Đáp ca                                     Tv 70,1-2.3-4a.5-6.15 và 17  (Đ. c. 15)

Đáp :    Lạy Chúa, miệng con sẽ tường thuật ơn cứu độ Ngài ban.

1          Con ẩn náu bên Ngài, lạy Chúa,
            xin đừng để con phải tủi nhục bao giờ.
2          Vì Ngài công chính, xin cứu vớt và giải thoát con,
            ghé tai nghe và thương cứu độ.                                                          Đ.

3          Xin Ngài nên như núi đá cho con trú ẩn,
            như thành trì để cứu độ con,
            núi đá và thành trì bảo vệ con, chính là Ngài.
4a        Lạy Thiên Chúa, xin giải thoát con khỏi bàn tay kẻ dữ.                       Đ.

5          Vì lạy Chúa, chính Ngài là Đấng con trông đợi,
            lạy Đức Chúa, chính Ngài là Đấng con tin tưởng
            ngay từ độ thanh xuân.
6          Từ thuở sơ sinh, con nương tựa vào Ngài,
            Ngài đã kéo con ra khỏi lòng mẹ,
            con ca tụng Ngài chẳng khi ngơi.                                                        Đ.

15        Miệng con công bố Ngài chính trực,
            suốt ngày tường thuật ơn cứu độ Ngài ban,
            ơn của Ngài, nhiều khôn xiết kể !
17        Từ độ thanh xuân, lạy Thiên Chúa,
            con đã được Ngài thương dạy dỗ.
            Tới giờ này, con vẫn truyền rao vĩ nghiệp của Ngài.                           Đ.



Tung hô Tin Mừng                            

            Muôn lạy Vua Kitô, vì vâng lời Thánh Phụ, Ngài đã chịu dẫn đi đóng đinh vào thập giá, như con chiên hiền lành bị dẫn đi làm thịt.



Tin Mừng                                Ga 13,21-33.36-38


21 Khi ấy, đang lúc Đức Giê-su dùng bữa với các môn đệ, Người cảm thấy tâm thần xao xuyến. Người tuyên bố : "Thật, Thầy bảo thật anh em : có một người trong anh em sẽ nộp Thầy."  22 Các môn đệ nhìn nhau, phân vân không biết Người nói về ai. 23 Trong số các môn đệ, có một người được Đức Giê-su thương mến. Ông đang dùng bữa, đầu tựa vào lòng Đức Giê-su. 24 Ông Si-môn Phê-rô làm hiệu cho ông ấy và bảo : "Hỏi xem Thầy muốn nói về ai ?" 25 Ông này liền nghiêng mình vào ngực Đức Giê-su và hỏi : "Thưa Thầy, ai vậy ?" 26 Đức Giê-su trả lời : "Thầy chấm bánh đưa cho ai, thì chính là kẻ ấy." Rồi Người chấm một miếng bánh, trao cho Giu-đa, con ông Si-môn Ít-ca-ri-ốt. 27 Y vừa ăn xong miếng bánh, Xa-tan liền nhập vào y. Đức Giê-su bảo y : "Anh làm gì thì làm mau đi !" 28 Nhưng trong số các người đang dùng bữa, không ai hiểu tại sao Người nói với y như thế. 29 Vì Giu-đa giữ túi tiền, nên có vài người tưởng rằng Đức Giê-su nói với y : "Hãy mua những món cần dùng trong dịp lễ", hoặc bảo y bố thí cho người nghèo. 30 Sau khi ăn miếng bánh, Giu-đa liền đi ra. Lúc đó, trời đã tối.
31 Khi Giu-đa đi rồi, Đức Giê-su nói : "Giờ đây, Con Người được tôn vinh, và Thiên Chúa cũng được tôn vinh nơi Người. 32 Nếu Thiên Chúa được tôn vinh nơi Người, thì Thiên Chúa cũng sẽ tôn vinh Người nơi chính mình, và Thiên Chúa sắp tôn vinh Người.
33 Hỡi anh em là những người con bé nhỏ của Thầy, Thầy còn ở với anh em một ít lâu nữa thôi. Anh em sẽ tìm kiếm Thầy ; nhưng như Thầy đã nói với người Do-thái : ' Nơi tôi đi, các người không thể đến được ', bây giờ, Thầy cũng nói với anh em như vậy.
36 Ông Si-môn Phê-rô nói với Đức Giê-su : "Thưa Thầy, Thầy đi đâu vậy ?" Đức Giê-su trả lời : "Nơi Thầy đi, bây giờ anh không thể theo đến được ; nhưng sau này anh sẽ đi theo." 37 Ông Phê-rô thưa : "Thưa Thầy, sao con lại không thể đi theo Thầy ngay bây giờ được ? Con sẽ thí mạng con vì Thầy !" 38 Đức Giê-su đáp : "Anh sẽ thí mạng vì Thầy ư ? Thật, Thầy bảo thật cho anh biết : gà chưa gáy, anh đã chối Thầy ba lần.
(bản văn theo UB.Kinhthanhvn.org)

Suy Niệm:
Bài thương khó hôm nay tiếp tục cho chúng ta thấy lòng dạ hẹp hòi của người môn đệ Giuđa. Cũng như càng làm cho chúng ta cảm nghiệm sâu xa nỗi khổ tâm tủi nhục của vị Thầy Giêsu trước đám tông đồ yêu dấu. Hai hình ảnh đối nghịch càng làm nổi bật cảnh đau thương tê tái! Thầy thì quá thương trò đến độ coi trò như bạn, phục vụ trò như phục vụ chủ. Thầy đã thương và thương trò tới cùng. Trong khi đó, nơi các người trò, kẻ thì giả hình âm mưu phản bội, người thì khoác lác nói nhiều mà làm chẳng bao nhiêu, còn những người khác thì ngu ngơ lờ mờ, chẳng ai hiểu Thầy, chẳng ai giúp Thầy. Một mình vò võ Thầy Giêsu âm thầm trong cô đơn.

Cầu Nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, trên hành trình khổ nạn, Chúa như tên tử tội lầm lũi cô đơn tiến đến pháp trường. Chúa hoàn toàn hiến thân vì yêu Chúa Cha và cứu độ nhân loại. Xin Chúa giúp để chúng con đừng bội nghĩa bất trung. Chúng con muốn hiểu Chúa, chúng con muốn cảm thông chia sẻ nỗi đớn đau của Chúa bằng sống yêu thương anh chị em con. Chỉ khi mọi người chúng con được hạnh phúc, Chúa mới thỏa lòng. Amen.
(Lời Chúa trong giờ kinh gia đình)

Môn Ðệ Phản Thầy

Tu sĩ Thomas Kempis, gốc nước Ðức, thuộc dòng thánh Augustinô, là người viết ra tác phẩm: "Gương Chúa Giêsu". Người ta nói đây là sách tu đức được đọc nhiều nhất sau Phúc Âm.
Thánh Ignatiô, Ðấng Sáng Lập dòng Tên đã khuyên một môn sinh như sau: Mỗi ngày con hãy đọc một chương sách "Gương Chúa Giêsu", vì chính cha đây cũng có kinh nghiệm là hễ mở trang sách nào, dù là một cách tình cờ, cha cũng thấy đáp ứng nhu cầu hiện tại của tâm hồn cha. Tu sĩ Thomas Kempis đã viết những dòng sau đây:
Ít người yêu mến Thánh Giá Chúa Giêsu, nhưng lại có rất nhiều kẻ muốn lên thiên đàng với Người. Nhiều kẻ muốn lên thiên đàng với Chúa Giêsu nhưng ít kẻ muốn vác Thánh Giá với Người. Nhiều kẻ ao ước được những an ủi của Người, nhưng ít kẻ muốn chịu thử thách với Người. Nhiều kẻ muốn dự tiệc với Người, nhưng ít kẻ muốn chịu thiếu thốn với Người. Nhiều kẻ muốn vui hưởng với Người, nhưng ít kẻ sẵn sàng chịu một sự gì khó với Người. Nhiều kẻ theo Chúa Giêsu cho đến bàn tiệc bẻ bánh, nhưng ít kẻ theo Ngài đến uống chén đắng tử nạn. Nhiều kẻ tôn sùng các phép lạ của Ngài, nhưng ít kẻ muốn chịu sỉ nhục với Người. Nhiều kẻ yêu mến Chúa Giêsu khi không có gian truân, nhưng ít kẻ tung hô ca ngợi Ngài khi Ngài ban ơn an ủi. Nhưng nếu Chúa Giêsu ẩn mình hoặc bỏ quên họ trong giây lát, lập tức họ sẽ phàn nàn than trách hoặc quá sức thất vọng. Cả cuộc đời Chúa Giêsu là Thánh Giá và tử đạo. Còn con, con muốn an nghỉ và vui chơi. Con lầm lạc, nếu con tìm sự khác hơn là thử thách.
Ðức cố Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận, tác giả tập sách "Ðường Hy Vọng" chia sẻ với những người con tinh thần của mình như sau: Tránh gian nan đau khổ, con đừng trông làm thánh. Chúa Giêsu đến đâu cũng có một số người sống chết với Ngài và cũng có một số người oán ghét trách Ngài. Sao con muốn mọi người yêu thương con? Sao con nao núng khi có người ghét con?
Bài Tin Mừng hôm nay kể lại biến cố đã xảy ra cho Chúa Giêsu nhân dịp lễ Vượt Qua của Ngài trên trần gian này. Cả đến lúc đó, sau một thời gian dài huấn luyện các tông đồ, và chính Ngài đã chọn lựa các ông, thế mà Chúa Giêsu còn bị Giuđa phản bội, hay Phêrô đã ba lần chối Thầy mình. Phần Chúa Giêsu, Ngài không nao núng, không bỏ cuộc, mặc dù Ngài bị phản bội, bị xúc phạm. Và giờ Ngài được Thiên Chúa Cha tôn vinh là chính giờ này mà Ngài được sinh xuống trần gian: "Bây giờ Con được vinh hiển và Thiên Chúa Cha được vinh hiển nơi Người".
Anh chị em thân mến!
Thật không có gì đau buồn cho Chúa Giêsu hơn khi Ngài nhìn thấy những kẻ Ngài tuyển chọn mà bị họ phản bội. Ngài nhìn thấy Giuđa rời bàn tiệc ra đi, bước vào đêm tối để đi vào con đường từ chối tình yêu của Ngài. Chúa Giêsu đành để như vậy, vì Ngài tôn trọng tự do của con người. Cũng như Chúa Giêsu nhìn thấy trước việc Phêrô tự phụ chối Ngài: "Phêrô, trước khi gà gáy con sẽ chối Thầy ba lần".
Thường tình mà nói thì xem ra Chúa Giêsu như thể bị thất bại hoàn toàn, nhưng Ngài phải đi qua con đường khổ nạn này để cứu rỗi nhân loại. Ðó là thánh ý mà Thiên Chúa Cha muốn Ngài hoàn tất sứ mệnh cứu thế của Ngài. Vì thế, Chúa Giêsu sẵn sàng vâng lời thánh ý Chúa Cha cho đến cùng.
Con Người đến rồi ra đi đã được loan báo trước, nhưng khốn cho kẻ nộp Con Người, thà nó đừng sinh ra thì hơn. Nhưng sự phản bội của đồ đệ không làm cho Chúa Giêsu ngừng yêu thương họ. Ngược lại, Ngài muốn họ quay trở về với tình thương của Ngài. Bởi thế, lần chạm mặt cuối cùng với Giuđa, Chúa Giêsu đã âu yếm hỏi ông: "Giuđa, con dùng cái hôn để nộp Thầy sao?" Nhưng Giuđa vẫn tiếp tục đi tới trên con đường tuyệt vọng. Chúa Giêsu đã quay lại nhìn Phêrô sau khi ông đã chối Thầy ba lần, nhưng thái độ của Phêrô thì ngược lại, ông thành tâm ăn năn xin Chúa tha thứ những lỗi lầm mà ông đã trót phạm, và ông đã không còn ỉ lại vào sức mình nữa. Từ đó, Phêrô đã biết đưa ra cho mình một bài học quí giá là luôn cộng tác với Chúa một cách thiết thực hơn.
Ðức cố Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận, tác giả tập sách "Ðường Hy Vọng" mời gọi những đồ đệ của Chúa hãy tỉnh thức kiểm điểm thái độ sống của mình để được luôn tiến bước trên con đường của Chúa với những lời sau:
Kiểm điểm rồi con phải làm thế nào? Con hãy khiêm tốn khóc lóc tội lỗi mình. Con hãy ngồi bên Chúa yêu mến bù lại như Mađalêna. Con hãy dốc quyết canh tân như Giakêu. Con hãy làm tông đồ hăng say như Phaolô và như thế giúp con tràn đầy hy vọng tiến bước.
Con thấy hoài bão lớn lao, chương trình hành động vĩ đại mà con yếu đuối sao vượt nổi? Lấy phương tiện ở đâu? Thánh Phaolô đã chỉ cho con rằng: "Chúa chọn những kẻ yếu đuối để làm cho kẻ mạnh mẽ phải hỗ thẹn, miễn là ơn Chúa không trở nên vô ích trong tôi". Nói như vậy, nghĩa là con phải trung tín với ơn Chúa. Con nhất quyết làm tông đồ Chúa, nhưng con không phó thác cậy tin nơi Ngài thì làm sao con có thể là khí cụ đắc lực của Ngài được.
Lạy Chúa, xin cho con đừng ngã lòng trước những tội lỗi con đã phạm. Xin Chúa thương giúp con trở về với tình thương của Chúa và nhất quyết canh tân đời sống mình. Ước gì ơn Chúa không trở nên vô ích nơi con. Amen.

(Veritas Asia)
SUY NIỆM
Làm người ở đời ai chẳng có lúc xao xuyến.
Đức Giêsu hai lần nhắc các môn đệ đừng xao xuyến
trước sự ra đi được báo trước của Thầy (Ga 14, 1. 27).
Nhưng Ngài đã xao xuyến khi thấy người ta khóc thương Ladarô (Ga 11, 33).
Ngài cũng đã xao xuyến khi giờ đã đến và cái chết gần kề (Ga 12, 27).
Trong bữa tối này, Đức Giêsu không tránh khỏi xao xuyến 
khi nói đến sự phản bội sắp đến của một người môn đệ (c. 21).
Vậy vấn đề không phải là cố tránh xao xuyến, 
mà là đừng để nó làm chủ mình.
 Trong bốn sách Tin Mừng, Thầy Giêsu không bao giờ nói rõ Giuđa là kẻ phản bội.
Thầy muốn giữ thể diện thậm chí cho kẻ sắp phản bội mình.
Vì thế nói chung các môn đệ không rõ ai là kẻ sẽ nộp Thầy (c. 22).
Ông Phêrô có lẽ nằm trên giường tiệc xa với Thầy, 
nên đã làm hiệu cho anh môn đệ được Thầy thương, 
để nhờ anh hỏi xem là ai.
Thầy Giêsu đã không nói tên kẻ phản bội.
Thầy chỉ tế nhị dùng một dấu hiệu để cho anh môn đệ mình thương nhận ra.
Dấu hiệu đó là chấm một miếng bánh trao cho Giuđa.
Đây là một cử chỉ quý mến của chủ tiệc dành cho một vị khách đặc biệt.
Việc trao miếng bánh cho Giuđa cho thấy anh nằm gần với chủ tiệc là Thầy, 
như thế Giuđa, người thủ quỹ kiêm quản lý, có một chỗ khá cao trong bữa tiệc.
Giuđa đã nhận miếng bánh ân tình của Thầy và anh có thể chọn lại.
Anh có dám từ bỏ kế hoạch phản bội của anh không ?
Tiếc là không, cử chỉ ưu ái của Thầy chẳng làm anh thay đổi.
“Khi anh vừa ăn xong miếng bánh, thì Satan nhập vào anh” (c. 27).
Chúng ta ngạc nhiên khi Thầy Giêsu không hề phân biệt đối xử với Giuđa.
Thầy đã rửa chân cho anh, 
và còn cho anh tham dự Bí tích Thánh Thể (Mt 26, 27).
Khi biết lòng anh chai đá, 
Thầy lại hối thúc: “Anh làm gì thì làm mau đi” (c. 27).
Giuđa ra đi lúc trời đã tối.
 Cũng trong bữa tiệc này, Thầy Giêsu nói về việc Phêrô sẽ chối Thầy ba lần.
Thầy chỉ nói sau khi Phêrô tuyên bố mình sẽ thí mạng để cứu Thầy (c. 37).
Phêrô tỏ ra quá tự tin vào tình yêu và sức mạnh của mình. 
Anh coi thường cuộc chiến đấu ác liệt sắp tới nên đã dễ dàng ngã quỵ.
 “Thầy đi đâu ?”, tiếng Latin là “Quo vadis ?” (c. 36).
Ta lại thấy câu hỏi này của Phêrô trong một sách ngụy thư ở cuối thế kỷ thứ hai.
Lúc Phêrô chạy trốn khỏi sự bách hại ở Rôma, 
anh lại gặp Thầy Giêsu và hỏi Thầy : “Thầy đi đâu vậy ?”
Thầy trả lời Thầy đang vào thành Rôma để chịu đóng đinh một lần nữa.
Phêrô hiểu ra nên trở lại Rôma để chết tử đạo ở đó.
 LỜI NGUYỆN
 Lạy Chúa,
xin cho con quả tim của Chúa.
Xin cho con đừng khép lại trên chính mình,
nhưng xin cho quả tim con quảng đại như Chúa
vươn lên cao, vượt mọi tình cảm tầm thường
để mặc lấy tâm tình bao dung tha thứ.
 Xin cho con vượt qua mọi hờn oán nhỏ nhen,
mọi trả thù ti tiện.
Xin cho con cứ luôn bình an, trong sáng,
không một biến cố nào làm xáo trộn,
không một đam mê nào khuấy động hồn con.
 Xin cho con đừng quá vui khi thành công,
cũng đừng quá bối rối khi gặp lời chỉ trích.
Xin cho quả tim con đủ lớn
để yêu người con không ưa.
Xin cho vòng tay con luôn rộng mở
để có thể ôm cả những người thù ghét con.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J

03/04/12 THỨ BA TUẦN THÁNH
Ga 13,21-33.36-38
NGƯỜI PHẢN BỘI

“Thật, Thầy nói thật cho các con biết, một người trong các con sẽ nộp Thầy.” (Ga 13,21)

Suy niệm: Sự phản bội bao giờ cũng đáng ghét. Người càng được yêu mà lại quay lưng phản bội chính người yêu mình thì sự phản bội càng tồi tệ, nhất nữa là lợi dụng chính sự tín nhiệm mình có qua tình yêu đó để phản bội. Và còn điều gì phũ phàng hơn khi người bị phản bội lại biết rõ những toan tính của y. Lời Chúa tiết lộ người phản bội ngay trong bữa Tiệc Ly chẳng khác nào tiếng sét đánh ngang tai. Đáng lẽ ra kẻ phản bội phải tỉnh ngộ, hay ít ra cũng đề cao cảnh giác vì thấy âm mưu của mình đã bị bại lộ. Thế nhưng Giu-đa đã quá cứng lòng. Lòng ham mê tiền bạc đã làm anh ra mù quáng. Anh nhắm mắt ăn tấm bánh chính tay Chúa trao, rồi ra đi, ra đi trong đêm tối.

Mời Bạn: Mỗi lần phạm tội, là một lần bạn bỏ Chúa mà đi. Bạn thử nhớ lại những lần đó, bạn có nghe tiếng Chúa trong lương tâm cảnh báo, ngăn cản, khuyên lơn bạn dừng lại đừng bước vào hố thẳm của tội lỗi? Điều gì đã khiến bạn không thể dừng lại? Lòng tham? Đam mê dục vọng? Tự ái? Càng từ chối làm theo tiếng nói của lương tâm, người ta càng khó nghe được tiếng nói đó, cho đến một ngày nào đó, lương tâm sẽ trở nên “cứng cỏi” giống như Giu-đa.

Sống Lời Chúa: Thường xuyên xét mình, xét mình hằng ngày sẽ giúp bạn nhạy bén trước tiếng nói của lương tâm và mau chóng phát hiện những lỗi lầm trước khi mọi sự trở thành quá muộn.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, con nhìn nhận mình yếu đuối hay phản bội ân tình Chúa. Xin Chúa gìn giữ con khỏi trở nên cứng lòng, để con biết lắng lời gọi yêu thương của Chúa, mà hối cải ăn năn trở về với Chúa. Amen.


Lời Chúa Trong Gia Đình
THỨ BA TUẦN THÁNH; Is 49, 1-6; Ga: 13, 21-33.36-38.
LỜI SUY NIỆM: Trong buổi ăn cuối cùng của Chúa Giêsu với mười hai môn đệ. Chúa Giêsu đã công khai tuyên bố trong những người đang cùng ngồi đồng bàn với Ngài có kẻ nộp Ngài, và Ngài cũng nhiều lần đánh động tâm trí của đương sự nhưng rồi: “Sau khi ăn miếng bánh, Giuđa liền đi ra. Lúc ấy, trời đã tối.” (Ga 13,30).
          Chúa Giêsu đã nhiều lần chứng tỏ lòng yêu thương trìu mến đối với Giuđa, nhiều lần Ngài tìm cách cứu ông, Ngài không hề tìm cách cứu mình, Ngài muốn cứu ông khỏi công việc ông đang làm.
          “Lúc ấy, trời đã tối” Giuđa đã bỏ Chúa Giêsu, tức là bỏ ánh sáng, vì Chúa Giêsu là ánh sáng, là đường là sự thật và là sự sống. Giuđa đã đi vào bống tối để nghe theo tiếng gọi của sự ác.
          Trong cuộc sống của mỗi người đều có sự lựa chọn cho mình. Nếu tự đặt mình trong sự vâng phục Chúa Giêsu, chúng ta sẽ bước đi trong ánh sáng và sự thật, dẫn đưa chúng ta đến sự sống; nếu quay lưng lại với Ngài chúng ta sẽ đi vào bóng tối của sự dữ, dẫn đưa chúng ta vào cõi chết.
Mạnh Phương
+++++++++++++++++
03 Tháng Tư
Giỗ Tổ Hùng Vương

Ngày mùng 10 tháng 3 Âm Lịch là ngày giỗ tổ Hùng Vương...
Theo tục truyền, vua Ðế Minh là cháu ba đời vua Thần Nông, đi tuần thú phương Nam, đến núi Ngũ Linh (nay thuộc tỉnh Hà Nam) gặp một nàng tiên, lấy nhau đẻ ra một người con gọi là Lộc Tục. Sau, Ðế Minh truyền ngôi cho con trưởng làm vua phương Nam xưng là Kinh Dương Vương, quốc hiệu là Xích Quỷ.
Ranh giới nước Xích Quỷ lúc bấy giờ phía Bắc giáp Ðộng Ðình Hồ (tức Hồ Nam), phía Nam giáp Hồ Tôn (Chiêm Thành), phía Tây giáp Ba Thục, phía Ðông giáp bể Nam Hải.
Kinh Dương Vương làm vua nước Xích Quỷ vào khoảng năm Nhâm Tuất (Tức là năm 2879 trước Tây Lịch) và lấy con gái Ðộng Ðình Quân là Long Nữ đẻ ra Sùng Lãm, nối ngôi làm vua, gọi là Lạc Long Quân.
Lạc Long Quân lấy con gái vua Ðế Lai tên là Âu Cơ đẻ ra một lần 100 con trai. Sau này, Lạc Long Quân chia cho nàng 50 con để dắt lên núi, còn 50 con, ông đưa về hướng biển Nam Hải.
Lạc Long Quân phong cho người con trai trưởng sang làm vua nước Văn Lang, xưng là Hùng Vương, sáng lập ra nước Việt Nam sau này...
"Vật đổi sao rời, phúc tổ vẫn lưu nền cổ tích
Nước nguồn cây cối, đạo người nên nhớ đạo Hùng Vương".
Hai câu thơ khuyết danh này như muốn nhắc nhở chúng ta về công đức của tổ tiên. Ngày 10 tháng 3 Âm Lịch, chúng ta không biết là ngày húy nhật của vua Hùng Vương nào, chỉ biết rằng người xưa đã biết chọn một ngày để con cháu về sau muôn đời có dịp tụ họp nhau lại mà nhớ đến tổ tiên, nhớ đến công đức của người đã sáng lập ra dòng họ, nhất là sáng lập ra quốc gia.
Cách đây vài năm, tổng thống Rigan của Hoa Kỳ đã về thăm Ái Nhĩ Lan. Ông muốn nói lên mối dây liên kết giữa ông, những người da trắng đang sinh sống tại Bắc Mỹ và tổ tiên của họ... Là người, ai cũng thấy cần có một tổ quốc, một quê hương trong đó cả một dòng giống được phát sinh và liên kết với nhau.
Cũng như tất cả những người tha hương, những người Việt Nam đang sống ở hải ngoại lúc nào cũng hướng về quê hương của họ. Quê hương là một cái gì vô cùng cao quý và thiêng liêng mà chỉ khi nào mất đi người ta mới cảm thấy luyến nhớ. Nhưng nói đến quê hương không có nghĩa là gợi lại một mảnh đất, một phong cảnh, một dòng sông... Nói đến quê hương là nói đến những người cùng bởi một ông tổ mà ra, những người cùng nói chung một thứ tiếng, những người có cùng một màu da, hay nói như người Việt Nam chúng ta, những người đồng bào, nghĩa là những người cùng chung một cái bọc mà sinh ra... Ðó là ý nghĩa của huyền thoại 100 cái trứng, trong câu chuyện lập quốc của chúng ta.
Nhưng những người công giáo không chỉ ý thức về tình máu mủ ruột thịt của những người cùng một dân tộc, họ còn có một gia đình rộng rãi hơn: đó là gia đình nhân loại.
Nhà vô thần Voltaire đã nói: nếu Thiên Chúa không có thì chúng ta phải tạo ra Ngài... Vì sao thế? Thưa, để cuộc đời chúng ta có một ý nghĩa, để chúng ta biết chúng ta có chung một người Cha, và tất cả mọi người, dù không đồng một ngôn ngữ, dù không đồng một màu da, tất cả chúng ta đều là anh em với nhau. Và kết luận tất yếu của chân lý đó là: chúng ta phải thương yêu nhau.
Người trong cùng một nước, có cùng một ông tổ phải thương yêu nhau vượt lên trên tất cả mọi khác biệt về địa lý, về tôn giáo, về quan điểm chính trị.
Ðó là tất cả ý nghĩa của ngày giỗ tổ Hùng Vương mà chúng ta cử hành hằng năm. Ngày giỗ tổ ấy cũng còn mời gọi chúng ta đi xa hơn nữa để nhìn nhận mọi người đều là con cái Chúa và đều là anh em với nhau.
(Lẽ Sống)
++++++++++++++++++

Người Tôi Trung hoàn toàn tin cậy nơi Thiên Chúa
Bài đọc: Isa 49:1-6; Jn 13:21-33, 36-38.
 Con người thường có khuynh hướng muốn nhìn thấy kết quả ngay; và dễ nản chí bỏ cuộc khi đã cố gắng hết sức mà vẫn không có kết quả gì. Trong những lúc như thế, con người dễ than thân trách phận, trách Trời, và trách người. Hậu quả là con người dễ bỏ đường lối của Thiên Chúa để chạy theo các cách thức của mình, của thế gian, hay của ma quỉ.
Các Bài Đọc hôm nay đưa ra những tấm gương để dạy con người phải biết hoàn toàn trông cậy nơi Thiên Chúa. Trong Bài Đọc I, Người Tôi Trung nhiều khi cảm thấy những cố gắng của mình hoài công vô ích; nhưng sau khi định thần nhìn lại, ông quyết định tiến tới vì ông biết Thiên Chúa sẽ cho ông phần thưởng sau cùng. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu chắc cũng phải nhụt chí khi phải đương đầu với sự phản bội của Judah, và nhất là của Phêrô, người Chúa đặt kỳ vọng rất nhiều vào ông; nhưng Chúa vẫn can đảm tiến tới. Ngài tin tưởng Thiên Chúa sẽ dành cho Ngài chiến thắng sau cùng; qua đau khổ của Thập Giá là sự sống lại hiển vinh.
I. KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Bài ca thứ hai về Người Tôi Trung của Thiên Chúa
1.1/ Phải ghi nhớ muôn đời những gì Thiên Chúa đã làm, và loan báo cho mọi người được biết: Người Tôi Trung tường thuật những gì Thiên Chúa đã làm cho ông: “Hỡi các đảo, hãy nghe tôi đây, hỡi các dân tộc miền xa xăm, hãy chú ý: Đức Chúa đã gọi tôi từ khi tôi còn trong lòng mẹ, lúc tôi chưa chào đời, Người đã nhắc đến tên tôi. Người đã làm cho miệng lưỡi tôi nên như gươm sắc bén, giấu tôi dưới bàn tay của Người. Người đã biến tôi thành mũi tên nhọn, cất tôi trong ống tên của Người.” Tất cả những gì tôi sở hữu đến giờ này là do Người ban: tài năng, sức mạnh, sự hiểu biết. Người bảo vệ tôi như người dũng sĩ cất giấu các mũi tên bên mình, chứ không hoang phí một mũi tên nào.
Sẽ có những lúc Người Tôi Trung cảm thấy mệt mỏi, vì thấy những cố gắng của mình bị khoang phí và không mang lại kết quả như lòng mong ước, và phải thốt lên: "Tôi vất vả luống công, phí sức mà chẳng được gì." Nhiều khi Người Tôi Trung còn phải lãnh nhận những hậu quả ngược lại điều mong ước: phản bội thay vì thương yêu, oán thù thay vì ân nghĩa.
1.2/ Phải tin tưởng hoàn toàn vào sức mạnh của Thiên Chúa:
(1) Thiên Chúa tôi thờ là sức mạnh của tôi: Những lúc chao đảo như thế, Người Tôi Trung cần định thần để nhớ lại đâu là nguồn sức mạnh đích thực của mình, và đâu là sứ vụ đã được trao phó: “Nhưng sự thật, đã có Đức Chúa minh xét cho tôi, Người dành sẵn cho tôi phần thưởng. Giờ đây Đức Chúa lại lên tiếng. Người là Đấng nhào nặn ra tôi từ khi tôi còn trong lòng mẹ để tôi trở thành người tôi trung, đem nhà Jacob về cho Người và quy tụ dân Israel chung quanh Người. Thế nên tôi được Đức Chúa trân trọng, và Thiên Chúa tôi thờ là sức mạnh của tôi.”
(2) Không chỉ giải thóat Israel, mà còn trở nên ánh sáng cứu độ cho tòan thế giới: Sứ vụ của Người Tôi Trung không chỉ giới hạn trong vòng dân tộc Do-thái, nhưng được mở rộng cho tòan thế giới, vì như Thiên Chúa phán: "Nếu ngươi chỉ là tôi trung của Ta để tái lập các chi tộc Jacob, để dẫn đưa các người Israel sống sót trở về, thì vẫn còn quá ít. Vì vậy, này Ta đặt ngươi làm ánh sáng muôn dân, để ngươi đem ơn cứu độ của Ta đến tận cùng cõi đất."
2/ Phúc Âm: Chúa Giêsu tuyên bố sự phản bội của Judah và của Phêrô.
2.1/ Sự phản bội của Judah Iscariot: Đức Giêsu cảm thấy tâm thần xao xuyến khi phải đương đầu với sự phản bội của Judah, và nhất là phải báo tin cho các tông đồ biết thời giờ đã điểm. Chúa có thể làm ngơ để chuyện gì phải đến sẽ đến, nhưng Chúa muốn chuẩn bị tâm hồn cho các ông để họ đừng ngỡ ngàng khi nó xảy ra; và nhất là biết những chuyện xảy ra đã được xếp đặt trước. Người tuyên bố: "Thật, Thầy bảo thật anh em: có một người trong anh em sẽ nộp Thầy." Các môn đệ nhìn nhau, phân vân không biết Người nói về ai. Trong số các môn đệ, có một người được Đức Giêsu thương mến. Ông đang dùng bữa, đầu tựa vào lòng Đức Giêsu. Ông Simon Phêrô làm hiệu cho ông ấy và bảo: "Hỏi xem Thầy muốn nói về ai?" Ông này liền nghiêng mình vào ngực Đức Giêsu và hỏi: "Thưa Thầy, ai vậy?"
Chúa Giêsu cho Judah biết sự phản bội của ông: Để khỏi gây hoang mang và ngộ nhận giữa các tông đồ, và cũng để cho Judah biết không có gì ông tính tóan qua được mắt Chúa, Ngài nói: "Thầy chấm bánh đưa cho ai, thì chính là kẻ ấy." Rồi Người chấm một miếng bánh, trao cho Judah, con ông Simon Iscariot. Có lẽ chỉ có 3 hay 4 người biết kẻ phản bội: Chúa Giêsu, đương sự, Phêrô và Gioan. Khi biết kế họach bị bại lộ; ngay khi Judah vừa ăn xong miếng bánh, Satan liền nhập vào y. Đức Giêsu bảo y: "Anh làm gì thì làm mau đi!" Judah liền đi ra. Lúc đó, trời đã tối. Thánh sử Gioan muốn nhấn mạnh cho độc giả hiểu thế nào là “trời đã tối:” trời tối vì khi ăn Lễ Vượt Qua, trời bên ngòai đã vào đêm; nhưng tâm hồn của Judah từ lúc đấy cũng trở nên tăm tối, vì đã quay lưng lại với nguồn ánh sáng chân thật là Thầy mình.
2.2/ Chúa Giêsu nhận ra vinh quang Ngài nhận được giữa hai sự phản bội: Khi Judah đi rồi, cái chết trên Thập Giá chắc chắn sẽ xảy ra. Khi điều đó xảy ra là lúc Chúa Giêsu được tôn vinh. Vinh quang Chúa Giêsu có được là qua con đường Thập Giá: không qua gian khổ sẽ không đạt tới vinh quang. Thiên Chúa cũng được tôn vinh nơi Người: Chúa Giêsu đã cho Thiên Chúa danh dự và vinh quang tối cao vì Ngài vâng lời Thiên Chúa cho đến nỗi bằng lòng chết trên Thập Giá. Nhờ sự vâng lời của Ngài, kế hoạch của Thiên Chúa cho con người thành sự thật: con người nhận ra tất cả những gì Chúa Con nói là sự thật, và sẵn sàng hy sinh đáp trả tình yêu Thiên Chúa dành cho họ. Khi Thiên Chúa được tôn vinh, Ngài cũng sẽ tôn vinh Chúa Con. Ngài không những tôn vinh Chúa Con, mà còn siêu tôn Ngài bằng cách: cho sống lại, lên trời, trao vương quốc, và ban một danh hiệu trổi vượt hơn muôn ngàn danh hiệu (x/c Phi 2:10-11).
2.3/ Sự phản bội của Phêrô: Chúa Giêsu biết rõ tính tình của Phêrô: nhanh nhẩu đoảng, hứa đấy rồi quên đấy. Ông rất nhiệt thành, nghĩ sao nói vậy; sống về trái tim hơn là về trí óc. Vì thế, Chúa nhắc nhở ông: “Anh sẽ thí mạng vì Thầy ư? Thật, Thầy bảo thật cho anh biết: gà chưa gáy, anh đã chối Thầy ba lần.” Chúa Giêsu biết cả quá khứ, hiện tại, và tương lai của Phêrô. Đó là lý do tại sao Chúa nói với ông: "Nơi Thầy đi, bây giờ anh không thể theo đến được; nhưng sau này anh sẽ đi theo." Ông chưa sẵn sàng theo Chúa hẳn lúc này, nhưng sẽ đến ngày ông sẽ cùng đi con đường thập giá với Chúa; lúc đó, lời ông nói “Con sẽ thí mạng con vì Thầy!” thành hiện thực.
Có một sự khác biệt lớn giữa hai sự phản bội của Judah và của Phêrô: Sự phản bội của Judah là sự phản bội có tính toán; sự phản bội của Phêrô là sự phản bội vì yếu đuối, xảy ra cách đột xuất vì không chuẩn bị. Sự phản bội của Judah không dành chỗ cho hối hận và trở lại; sự phản bội của Phêrô tức khắc quay về khi nhận ra mình đã làm điều đó: “Ông òa lên khóc!” (Mk 14:72).
II. ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
Có những lúc chúng ta cảm thấy chán chường, mệt mỏi, và muốn bỏ cuộc; vì những cố gắng của chúng ta dành cho Chúa đã không mang lại kết quả tốt đẹp, lại còn đưa đến chia ly, phản bội. Khi phải đối diện với những giờ phút như thế, chúng ta phải nhớ lại hình ảnh Người Tôi Trung và Chúa Giêsu trong Bữa Tiệc Ly. Cứ can đảm tiến tới, vì Thiên Chúa luôn đồng hành, và Ngài là Người sẽ ban cho chúng ta phần thưởng sau cùng.
Anthony Đinh Minh Tiên, OP

Ngày 03
THỨ BATUẦN THÁNH

Kẻ sẽ nộp Người

Có phải lúc chúng ta đón nhận từ Đức Giêsu bài học vĩ đại về tình yêu cũng là giây phút tình yêu này bị chối từ hay không? Phản ứng của thánh Phêrô đã đem bóng tối đáng ghét vào ánh sáng đẹp đẽ trong tiệc cuối cùng của Đức Giêsu với các kẻ thuộc về Người.
Đức Giêsu thầm thỉ: một người trong anh em sẽ phản bội Thầy. Simon Phêrô, thật bối rối, hướng về người môn đệ Chúa yêu đang ngồi đối diện, để tìm hiểu xem Người muốn nói về ai. Với một sự phó thác, người môn đệ này nghiêng vào ngực Chúa và nói: Thầy ạ, ai vậy? Đức Giêsu tránh trả lời trực tiếp câu hỏi của Gioan. Người không gọi trực tiếp Giuđa. Chắc chắn có một thương đau cho tình yêu bị thương tích. Người chỉ nói về Giuđa bằng một dấu hiệp thông mà Người muốn nắm giữ cho đến lúc cuối cùng. Người trả lời " Thầy sẽ chấm miếng bánh và trao cho người ấy."
Tình yêu không bao giờ kết án. Đây là cử chi âu yếm mà chỉ có Phêrô và Gioan nhận ra người môn đệ bất trung: Đức Giêsu nhúng tấm bánh và đưa cho Giuđa, con của Simon Iscariote.

Blaise Arminjon, (DDB)

Thứ Ba 3-4

Thánh Biển Ðức Người Phi Châu

(1526 - 1589)
T
hánh Biển Ðức giữ một chức vụ quan trọng trong Dòng Phanxicô và khi mãn nhiệm kỳ ngài thật vui vẻ để hòa mình vào một công việc khác.
Cha mẹ ngài là những nô lệ được đem từ Phi Châu sang Messina, Sicily. Ðược tự do vào năm 18 tuổi, Biển Ðức làm công trong một nông trại và không bao lâu ngài đã có đủ tiền để tậu một đôi bò và ngài rất hãnh diện về cặp bò này. Lúc ấy ngài tham gia vào một nhóm ẩn tu sống gần Palermo và sau đó được bầu làm người thủ lãnh. Vì những vị ẩn tu này sống theo Quy Luật của Thánh Phanxicô nên Ðức Giáo Hoàng Piô IV đã ra lệnh họ gia nhập dòng Nhất.
Sau đó Thầy Biển Ðức được giao cho công việc giám đốc đệ tử viện và tiếp đó là bề trên nhà dòng ở Palermo. Ðó là một chức vụ ít khi được giao cho một thầy. Thật vậy, thầy bị ép buộc phải nhận chức bề trên. Và khi mãn nhiệm kỳ, thầy vui vẻ trở về với công việc của một trợ sĩ trong nhà bếp.
Khi làm bề trên, Thầy Biển Ðức khiển trách các tu sĩ với sự khiêm tốn và bác ái. Có lần thầy khiển trách một đệ tử và giao cho việc đền tội nhưng ngay lúc ấy ngài mới biết đệ tử này không có lỗi lầm gì. Ngay lập tức, ngài quỳ xuống và xin người đệ tử này tha lỗi cho mình.
Trong quãng đời còn lại, Thầy Biển Ðức không giữ vật gì làm của riêng cho mình. Ngài không bao giờ gọi đồ vật đó là "của tôi" nhưng luôn luôn gọi là "của chúng ta." Ngài được ơn soi dẫn các linh hồn và do đó, toàn thể Sicily ai ai cũng biết đến sự thánh thiện của ngài. Theo gương Thánh Phanxicô, Thầy Biển Ðức giữ 40 ngày chay tịnh trong suốt một năm; thầy cũng ngủ rất ít, chỉ một vài giờ mỗi đêm.
Sau khi thầy từ trần, vua Philip III của Tây Ban Nha đã cho xây một ngôi mộ thật đặc biệt để kính nhớ người tu sĩ thánh thiện này. Ðược phong thánh năm 1807, Thánh Biển Ðức được đặt làm quan thầy của người Phi Châu ở Mỹ Châu.

Lời Bàn

Trong dòng Phanxicô, chức vụ lãnh đạo thì có giới hạn. Khi mãn nhiệm kỳ, người cựu lãnh đạo đôi khi gặp khó khăn khi phải đảm nhận một chức vụ mới. Giáo Hội cần những người có khả năng để hoạt động trong vai trò lãnh đạo, nhưng họ cũng là người sẵn sàng đảm trách công việc khác khi thời hạn lãnh đạo đã mãn.

Lời Trích

"Ðức Kitô đã nói: 'Tôi không đến để được phục vụ nhưng để phục vụ' (x. Mt. 20:28). Những ai được đặt trên người khác phải coi vinh dự đó cũng như khi họ được giao cho công việc rửa chân anh em. Và khi mất chức vụ lãnh đạo, nếu họ càng bực mình bao nhiêu, so với việc rửa chân, thì họ càng hủy hoại linh hồn mình bấy nhiêu (x. Gioan 12:6)" (Lời Nhắn Nhủ IV của Thánh Phanxicô Assisi).

Copyright © 2010 by Nguoi Tin Huu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét