22/04/2014
Thứ Ba Trong Tuần Bát
Nhật Lễ Phục Sinh
Bài
Ðọc I: Cv 2, 36-41
"Anh
em hãy ăn năn sám hối và mỗi người trong anh em hãy chịu phép rửa nhân danh Ðức
Kitô".
Trích
sách Tông đồ Công vụ.
Trong
ngày lễ Ngũ Tuần, Phêrô nói với những người Do-thái rằng: "Xin toàn thể
nhà Israel hãy nhận biết rằng: Thiên Chúa đã tôn Ðức Giêsu mà anh em đã đóng
đinh, lên làm Chúa và làm Ðấng Kitô". Nghe những lời nói trên, họ đau đớn
trong lòng, nói cùng Phêrô và các Tông đồ khác rằng: "Thưa các ông, chúng
tôi phải làm gì?" Phêrô nói với họ: "Anh em hãy ăn năn sắm hối, và mỗi
người trong anh em hãy chịu phép rửa nhân danh Ðức Giêsu Kitô để được tha tội;
và anh em sẽ nhận lãnh Thánh Thần. Vì chưng, đó là lời hứa cho anh em, con cái
anh em và mọi người sống ở phương xa mà Chúa là Thiên Chúa chúng ta sẽ kêu gọi
đến!"
Phêrô
còn minh chứng bằng nhiều lời khác nữa, và khuyên bảo họ rằng: "Anh em hãy
cứu mình khỏi dòng dõi gian tà này". Vậy những kẻ chấp nhận lời ngài giảng
đều chịu phép rửa, và ngày hôm ấy có thêm chừng ba ngàn người gia nhập đạo.
Ðó
là lời Chúa.
Ðáp
Ca: Tv 32, 4-5. 18-19. 20 và 22
Ðáp: Ðịa cầu đầy
ân sủng Chúa (c. 5b).
Hoặc
đọc: Alleluia.
Xướng:
1) Vì lời Chúa là lời chân chính, bao việc Chúa làm đều đáng cậy tin. Chúa yêu
chuộng điều công minh chính trực, địa cầu đầy ân sủng Chúa. - Ðáp.
2)
Kìa Chúa để mắt coi những kẻ kính sợ Ngài, nhìn xem những ai cậy trông ân sủng
của Ngài, để cứu gỡ họ khỏi tay thần chết, và nuôi dưỡng họ trong cảnh cơ hàn.
- Ðáp.
3)
Linh hồn chúng con mong đợi Chúa, chính Ngài là Ðấng phù trợ và che chở chúng
con. Lạy Chúa, xin đổ lòng từ bi xuống trên chúng con, theo như chúng con tin cậy
ở nơi Ngài. - Ðáp.
Alleluia:
Ga 14, 8
Alleluia,
alleluia! - Thầy sẽ xin Chúa Cha và Người sẽ ban cho các con một Ðấng Phù Trợ
khác, để ở cùng các con luôn mãi. - Alleluia.
Phúc
Âm: Ga 20, 11-18
"Tôi
đã trông thấy và Người đã phán với tôi những điều ấy".
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
Khi
ấy, bà Maria đang còn đứng gần mồ Chúa mà than khóc. Nhìn vào trong mồ, bà thấy
hai thiên thần mặc áo trắng đang ngồi nơi đã đặt xác Chúa Giêsu, một vị ngồi
phía đàng đầu, một vị ngồi phía đàng chân. Hai vị hỏi: "Tại sao bà
khóc?" Bà trả lời: "Người ta đã lấy mất xác Chúa tôi và tôi không biết
người ta đã để Người ở đâu?" Vừa nói xong, bà quay mặt lại, thì thấy Chúa
Giêsu đã đứng đó, nhưng bà chưa biết là Chúa Giêsu. Chúa Giêsu hỏi: "Bà
kia, sao mà khóc, bà tìm ai?" Tưởng là người giữ vườn, Maria thưa: "Thưa
ông, nếu ông đã mang xác Người đi, thì xin cho tôi biết ông đã đặt Người ở đâu,
để tôi đến lấy xác Người". Chúa Giêsu gọi: "Maria". Quay mặt lại,
bà thưa Người: "Rabboni!" (nghĩa là "Lạy Thầy!"). Chúa
Giêsu bảo bà: "Ðừng động đến Ta, vì Ta chưa về cùng Cha Ta. Nhưng hãy đi
báo tin cho các anh em Ta hay và bảo họ rằng: Ta về cùng Cha Ta, cũng là Cha
các con; về cùng Thiên Chúa Ta, cũng là Thiên Chúa các con".
Maria
Mađalêna đi báo tin cho các môn đệ rằng: "Tôi đã trông thấy Chúa và Chúa
đã phán với tôi những điều ấy".
Ðó
là lời Chúa.
Suy
Niệm:
Tôi
Ðã Xem Thấy Chúa Phục Sinh
Trong
thời gian sống tại thành phố Paris, thi sĩ Viler Maria thường có thói quen đi
bách bộ vào mỗi buổi chiều. Dọc theo lối đi của thi sĩ có một bà già ngày ngày
ngồi ăn xin. Bà ta ngồi đó âm thầm câm nín, dáng vẻ trơ trơ không cảm xúc, ngay
cả khi nhận quà bố thí bà cũng chẳng biểu lộ một dấu hiệu biết ơn nào.
Ngày
kia, thi sĩ đi bách bộ với người bạn gái trẻ, cô ta quá đỗi ngạc nhiên khi thấy
thi sĩ đi ngang qua chỗ ngồi của bà già ăn xin mà chẳng cho bà chút gì. Ðọc được
tư tưởng của bạn gái, nhà thơ trả lời: "Quà tặng phải đưa vào tận con tim,
chứ không phải chỉ đưa bằng đôi tay".
Qua
ngày hôm sau, thi sĩ đến chỗ hẹn với đóa hồng vừa hé nở trên tay. Dĩ nhiên cô
gái nghĩ rằng đóa hồng đó dành riêng cho cô, lòng cô rộn lên với tư tưởng:
"Ôi! Thi sĩ quá quan tâm đến mình biết bao". Nhưng không. Thi sĩ đã đến
trao đóa hồng đó vào đôi tay gầy guộc của bà già ăn xin và rồi sự lạ đã xảy ra
là bà già bấy lâu trơ trơ như khúc gỗ giờ đây đã hồi sinh. Bà vội vàng đứng dậy,
bước tới cầm tay thi sĩ và hôn lên đôi tay của thi sĩ. Rồi với cử chỉ nâng niu,
bà ôm chặt lấy đóa hoa hồng vào lòng và thanh thản bước đi.
Suốt
một tuần qua đi, bà mới trở lại chỗ ngồi ăn xin hằng ngày cùng với vẻ câm nín
và vô hồn như trước kia. Người bạn gái hỏi thi sĩ xem suốt tuần qua không xin
ăn thì bà sống bằng gì. Thi sĩ trả lời: "Bà sống bằng đóa hoa hồng".
Anh
chị em thân mến!
Trong
bài Tin Mừng hôm nay, thánh sử Gioan cũng thuật lại cho chúng ta câu truyện của
một người đàn bà đang u buồn tuyệt vọng, nhưng bỗng nhiên nhận được món quà trao
tận con tim, một niềm vui không gì đo lường được, đó là niềm vui của Tin Mừng
Phục Sinh.
Ðọc
lại đoạn Tin Mừng, chúng ta sẽ thấy sự tuyệt vọng của Maria Madalena lúc này đến
mức nào. Theo Chúa Giêsu và các môn đệ trên đường rao giảng Tin Mừng, chắc chắn
bà đã nghe nói, đã chứng kiến biết bao phép lạ Chúa Giêsu đã làm, từ việc chữa
lành bệnh tật cho đến việc làm cho kẻ chết sống lại, từ việc khiến gió biển im
lặng cho đến chuyện hóa bánh ra nhiều.
Thế
nhưng, tất cả đều sụp đổ khi bà đếm từng vết máu và mồ hôi loang vãi trên đường
tử nạn, khi theo dõi từng hơi thở thoi thóp của Chúa Giêsu trên Thập Giá, hay
khi xác Ngài được mai táng trong mồ, và hôm nay cả đến thân xác cũng bị đánh cắp
mất, chẳng còn gì hy vọng nữa. Như vậy, tất cả chỉ là tuyệt vọng, Nhưng chính
trong tận cùng của sự tuyệt vọng ấy, chính trong thử thách mịt mù ấy, bà đã được
tặng ban một món quà không phải trên đôi tay, nhưng món quà ấy được trao tặng
vào chính con tim của bà. Ðó là bà được thấy Chúa Kitô Phục Sinh và Ngài đã gọi
tên bà một cách thân mật, ngọt ngào.
"Gọi
tên" đó là một dấu chỉ thân mật giữa Chúa Giêsu và các môn đệ, giữa những
người mục tử tốt lành và đoàn chiên. Người mục tử tốt lành nhận biết từng con
chiên của mình, và Ngài gọi tên từng con chiên một và cho chúng vào hưởng niềm
no thỏa trong đồng cỏ xanh tươi. Không chỉ riêng Madalena, nhưng mỗi người Kitô
hữu đều được tặng ban món quà này. Lãnh nhận bí tích Thanh Tẩy là họ đã được gọi
tên, được đổi mới, được nâng lên hàng con cái dấu yêu của Thiên Chúa, được
thông phần vào sức sống Phục Sinh trong nhiệm thể Ðức Kitô.
Sư
sống Phục Sinh này không phải chỉ là một đóa hồng tạm bợ, chỉ hồi sinh con người
trong thời gian ngắn ngủi, nhưng là đóa hồng vĩnh cửu có thể cho con người sống
đúng địa vị làm người, làm con Thiên Chúa đến muôn đời. Con người chỉ trở nên
buồn thảm, câm nín là vô hồn khi họ không biết nâng niu, quí chuộng mà bỏ xa sự
sống Phục Sinh của Ðức Kitô.
Lạy
Chúa, nếu tội lỗi làm cho con vô cảm, u buồn, tuyệt vọng, thì xin cho con được
luôn nhớ rằng: Chúa đang đứng bên con và đang gọi tên con. Con không nhận thấy,
không nghe biết vì con không nhiệt tâm yêu mến, tìm kiếm như thánh nữ Maria
Madalena. Biết kiếm tìm trong tinh thần yêu mến chắc chắn con sẽ không thất vọng
vì Chúa đang ở bên con, đang đợi chờ con.
Veritas Asia
LỜI CHÚA MỖI NGÀY
Thứ Ba Tuần I BNPS
Bài đọc: Acts 2:36-41; Jn
20:11-18.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Tôi đã tìm thấy
Chúa.
Đã
mang thân phận con người, ai cũng có lầm lỡ. Thiên Chúa biết điều đó; vì thế,
Ngài không chấp tội con người. Ngài không muốn con người phải chết trong tội,
nhưng muốn họ ăn năn sám hối và được sống. Điều quan trọng là con người phải nhận
ra những lầm lỡ của mình; đồng thời phải biết làm gì để đền bù những tội lỗi
đó.
Các
Bài Đọc hôm nay tập trung trong việc đi tìm và nhận ra Chúa. Trong Bài Đọc I,
nhờ sự rao giảng của Phêrô, 3,000 người Do-thái đã nhận ra tội lỗi của mình và
trở về với Thiên Chúa qua việc lãnh nhận Phép Rửa. Trong Phúc Âm, Bà Mary
Magdala, người đã tìm thấy Chúa khi Ngài còn sống; và đã tìm thấy Chúa sau khi
Ngài sống lại.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/
Bài đọc I:
Chúng tôi phải làm gì?
1.1/
Thiên Chúa không chấp tội con người: Giết người vô tội đã là tội nặng, giết Con Thiên
Chúa, Đấng yêu thương và lo lắng cho con người, là tội vô cùng nặng nề. Phêrô mở
mắt cho người Do-thái nhận ra họ đã lầm khi kết án Chúa Giêsu Kitô: “Vậy toàn
thể nhà Israel phải biết chắc điều này: Đức Giêsu mà anh em đã treo
trên Thập Giá, Thiên Chúa đã đặt Người làm Đức Chúa và làm Đấng Kitô.”
Thiên
Chúa sẽ đối xử thế nào với những ai vào hùa giết con của Ngài? Đây là câu hỏi
mà chính Chúa Giêsu đã đặt ra cho họ trong ví dụ các tá điền được cho mướn đất
làm vườn nho. Họ trả lời: “Ông chủ sẽ tru diệt chúng và giao vườn nho cho những
ai biết sinh lợi.” Khi nhận ra tội của mình, người Do-thái đau đớn trong lòng,
và hỏi ông Phêrô cùng các Tông Đồ khác: "Thưa các anh, vậy chúng tôi phải
làm gì?"
1.2/
Hãy ăn năn sám hối và tin vào Tin Mừng: Đối với loài người, sẽ không có cơ hội thứ hai cho
những người giết con Thiên Chúa. Đối với Thiên Chúa, Ngài cho họ có cơ hội thứ
hai như Phêrô tuyên bố hôm nay: Họ phải làm hai việc:
(1)
Lãnh nhận Phép Rửa:
"Anh em hãy sám hối, và mỗi người hãy chịu Phép Rửa nhân danh Đức Giêsu
Kitô, để được ơn tha tội; và anh em sẽ nhận được ân huệ là Thánh Thần. Thật vậy,
đó là điều Thiên Chúa đã hứa cho anh em, cũng như cho con cháu anh em và tất cả
những người ở xa, tất cả những người mà Chúa là Thiên Chúa chúng ta sẽ kêu gọi."
(2)
Tránh xa thế hệ gian tà: Ông
Phêrô khuyên nhủ họ: "Anh em hãy tránh xa thế hệ gian tà này để được cứu độ."
Để bước theo đường lối của Thiên Chúa, con người cần tránh xa những sự sai lầm,
giả trá, và biết sống theo sự thật. Chính sự sai lầm và không sống theo sự thật,
những nhà lãnh đạo Do-thái đã luận tội Con Thiên Chúa.
2/
Phúc Âm:
Cuộc hội ngộ giữa Chúa Giêsu và Bà Mary Magdala
2.1/
Mary Magdala tiếp tục tìm xác Chúa: Trình thuật này tiếp tục trình thuật Bà chạy về báo
tin cho các môn đệ, và Phêrô cùng Gioan đã chạy ra mộ và chạy về. Bà vẫn quanh
quẩn bên mộ Chúa vì thương mến, và có lẽ vì tội nghiệp Chúa đã phải chịu cái chết
đau khổ như thế, mà giờ đây vẫn chưa hết đau khổ, vì con người vẫn chưa tha cho
xác chết của Ngài.
(1)
Mary thấy sứ thần Thiên Chúa, nhưng không nhận ra họ: Bà đứng ở ngoài, gần
bên mộ, mà khóc. Bà vừa khóc vừa cúi xuống nhìn vào trong mộ, thì thấy hai
thiên thần mặc áo trắng ngồi ở nơi đã đặt thi hài của Đức Giêsu, một vị ở phía
đầu, một vị ở phía chân. Thiên thần hỏi bà: "Này bà, sao bà khóc?" Bà
thưa: "Người ta đã lấy mất Chúa tôi rồi, và tôi không biết họ để Người ở
đâu!"
(2)
Mary nghe tiếng Chúa và nhìn thấy Chúa, nhưng không nhận ra Chúa: Đức Giêsu nói với
bà: "Này Bà! sao bà khóc? Bà tìm ai?" Bà tưởng Chúa là người làm vườn,
và nghĩ có thể ông đã lấy xác Chúa, liền nói với ông: “Thưa ông, nếu ông đã đem
Người đi, thì xin nói cho tôi biết ông để Người ở đâu, tôi sẽ đem Người về.”
2.2/
Mary Magdala nhận ra Chúa Giêsu.
(1)
Nhận ra Thiên Chúa không
bằng những gì nghe và thấy bên ngoài, vì Bà đã nghe và thấy Chúa như trình bày ở
trên; nhưng bằng
sự rung động từ trong trí óc và con tim. Thánh sử Gioan mô tả phút giây hội ngộ giữa Chúa
Giêsu và Mary Magdala thật ngắn ngủi, nhưng vô cùng tuyệt vời. Đức Giêsu gọi
bà: "Mary!" Bà quay lại và nói bằng tiếng Do-thái:
"Rabbouni!" Chỉ có hai con tim đang yêu mới hiểu được ý nghĩa tuyệt vời
của hai tiếng gọi này. Sự kiện Chúa gọi tên Bà gợi lại cho bà nhiều điều: Chúa
đang sống, Ngài nhận ra Bà, Ngài hiểu sự đau khổ của Bà, và Ngài yêu thương Bà.
Nhận ra tiếng gọi thân thương của người mình yêu mến trong khi đang tuyệt vọng
đi tìm, còn gì xúc động và vui mừng hơn, Bà quay lại để nhìn Chúa. Khi nhận ra
Chúa, bà chạy đến, gieo mình xuống ôm chân Ngài, và sung sướng kêu lên “Thầy của
con.”
(2)
Yêu Chúa không phải giữ chặt Chúa, nhưng làm theo những gì Ngài muốn: Hành động của Mary
Magdala như thầm nói với Chúa: “Con sẽ không để Thầy xa con nữa.” Nhưng Đức
Giêsu bảo bà: "Thôi, đừng giữ Thầy lại, vì Thầy chưa lên cùng Chúa Cha.
Nhưng hãy đi gặp anh em Thầy và bảo họ: "Thầy lên cùng Cha của Thầy, cũng
là Cha của anh em, lên cùng Thiên Chúa của Thầy, cũng là Thiên Chúa của anh
em.""
Khác
với tình yêu con người, khi con người yêu ai, họ muốn giữ người họ yêu làm của
riêng cho mình; tình yêu Thiên Chúa đòi con người tiếp tục cho Chúa đi, chứ
không giữ Chúa lại làm của riêng cho mình. Con người tìm thấy niềm vui khi nhìn
thấy mọi người yêu Chúa. Chúa Giêsu muốn bảo Mary: Nếu con thương Thầy, hãy làm
cho nhiều người nhận biết Thầy! Thầy còn nhiều anh, chị, em mà con phải mang
tin mừng đến cho họ.
(3)
Bà Mary Magdala đi báo cho các môn đệ: "Tôi đã thấy Chúa!" và bà kể lại những điều
Người đã nói với bà. Một khi đã tìm thấy và cảm nhận được tình yêu Thiên Chúa,
con người trở thành kẻ hát rong, ca ngợi tình yêu Thiên Chúa cho mọi người được
biết. Cuộc đời không còn gì lôi cuốn được người có tình yêu Thiên Chúa; họ sẽ
không đánh đổi tình yêu này cho bất cứ điều gì. Chỉ có tình yêu này mới có sức
mạnh đủ để họ làm chứng cho Chúa giữa bao nghịch cảnh: bắt bớ, roi đòn, tù đày,
gươm giáo, và ngay cả cái chết.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
-
Hãy tìm Chúa! Ngài sẽ cho gặp; nhưng gặp lúc nào và khi nào là hoàn toàn do ý của
Thiên Chúa.
-
Thiên Chúa ở ngay trong tâm hồn con người, như thánh Augustine thú nhận: “Ngài
luôn ở bên con, thế mà con vất vả tìm Ngài khắp nơi.”
-
Khi đã tìm được Chúa, chúng ta không thể ích kỷ giữ Ngài cho mình chúng ta;
nhưng phải chia sẻ cho mọi người để tất cả đều tìm thấy và tin tưởng nơi Ngài.
Lm. Anthony ĐINH
MINH TIÊN,OP.
HẠT
GIỐNG NẨY MẦM TUẦN BÁT NHẬT PHỤC SINH
Ga 20,11-18
A. Hạt giống...
Bài tường thuật của Gioan, cũng về những chuyện
sáng ngày Phục sinh, đặc biệt về Maria Mađalêna :
1. Khi thấy ngôi mộ trống, Maria Mađalêna
"khóc" và "tìm" xác Chúa Giêsu.
2. Hai Thiên thần hỏi lý do bà khóc. Hai vị chỉ
hỏi chứ chưa nói Chúa Giêsu sống lại.
3. Chính Chúa Giêsu hiện ra cho bà : ban đầu bà
không nhận ra Ngài ; khi Ngài gọi tên bà thì bà liền nhận ra. Ngài giải thích ý
nghĩa việc sống lại : "Ta về cùng Cha Ta cũng là Cha các con, về cùng
Thiên Chúa Ta cũng là Thiên Chúa các con".
4. Maria Mađalêna báo tin phục sinh cho các môn
đệ
B.... nẩy mầm.
1. Việc Chúa Giêsu phục sinh đã biến đổi hẳn ý
nghĩa và tình cảm của con người (mà Maria Mađalêna là đại diện) trước cái chết
: nếu không tin việc phục sinh, chúng ta đau buồn than khóc trước cái chết của
một người thân và tiếc nuối đi tìm thân xác họ ; khi đã có niềm tin phục sinh,
chúng ta sẽ không còn than khóc và sẽ không đi tìm người sống nơi kẻ chết nữa.
1b. Bà De Gaulle cho gọi một nhân viên mai táng
đến, bảo tìm nơi an nghỉ cuối cùng cho người chồng quá cố. Người này thân hành
chở bà đến một sườn đồi, trước mặt là một thung lũng tuyệt đẹp. Ông nói :
"Đây là nơi an nghỉ rất xứng đáng với người chồng vĩ đại của bà, và cũng
chỉ tốn 200.000 francs". Trong lúc bà còn đang phân vân, ông ta nói tiếp :
"Ông nhà thật đáng hưởng sự ưu đãi đó". Bà đáp : "Nhưng ông chỉ
cần nơi ấy 3 ngày thôi mà !" (Góp nhặt).
2. Tình cảm của bà Maria đối với Chúa Giêsu rất
đậm đà : khi không thấy xác Chúa, bà khóc và cả thế giới không còn ý nghĩa gì
đối với bà nữa : bà không tìm gì khác ngoài xác Chúa, không nhận ra ai khác
(các thiên thần, chính Chúa Giêsu mà bà tưởng là người giữ vườn). Rồi khi Chúa
gọi tên, bà nhận ra Chúa và sau đó vui mừng chạy đi báo tin cho mọi người. Tóm
lại đối với Maria, Chúa Giêsu là tất cả, mất Chúa là thế giới sụp đổ, gặp lại
Chúa là gặp lại niềm vui.
3. Dù Maria không còn thấy gì và không còn nhận
ra ai nữa cả, nhưng khi Chúa Giêsu gọi tên bà thì tất cả bừng sáng trở lại.
"Ta biết các chiên ta... Chiên ta biết tiếng ta...". Chúa cũng biết
đích danh mỗi người chúng ta và gọi đúng tên chúng ta. Phần chúng ta có nhận ra
tiếng Ngài không ?
3b. Một sinh viên Cao đẳng sư phạm đến thực tập
tại một trường nọ. Chỉ trong hai tuần, anh nhớ tên tất cả học sinh trong
lớp. Anh gọi từng em như một người bạn thân.
Sau khi tốt nghiệp, anh lại được phân công
về dạy tại trường đó. Lập tức, tất cả những học sinh thân yêu của anh tụ tập
xung quanh. Anh chỉ và gọi đích danh từng em. Các em rất vui mừng.
Tất cả các em đều được gọi nhưng chỉ có một em mà
anh không thể nhớ tên. Em xấu hổ bỏ chạy và khóc. Anh rất ngượng ngùng.
Tên người thật quan trọng. (Góp nhặt)
4. Chúa Giêsu đã hỏi Maria : "Tại sao con
khóc ?" và sau đó Ngài đã biến nỗi buồn của bà thành niềm vui. Nỗi buồn
nào đang khiến tôi phải khóc thầm ? Hãy dâng cho Chúa và xin Ngài biến nó thành
niềm vui.
5. Vì yêu mến Chúa, đôi khi tôi cũng thấy buồn vì
hình như không thấy Chúa : chung quanh tôi hình như không có chỗ cho Chúa ở,
trong xã hội, trong những công việc và những con người. Xin cho thêm nhiều
người biết Chúa, xin cho người ta biết dành chỗ cho Chúa trong việc làm và
trong cuộc sống.
6. "Đức Giêsu gọi bà : "Maria" Bà
quay lại và nói :"Ráp bu-ni" nghĩa là lậy Thầy". Đức Giêsu bảo :
" Thôi đừng giữ Thầy lại... nhưng hãy đi gặp anh em Thầy"
" Này các chị có nghe điện thoại reo không ?
Sao tôi gọi mãi mà không ai nhấc máy lên nghe vậy ?" từ dưới sân lầu, giữa
trời nắng gắt tiếng chị H, trực phòng khách, lanh lảnh vang lên. Thật ra, không
phải chúng tôi không nghe, nhưng ai cũng ngại nhấc máy. Vì đã có nghe rồi thì
sau đó phải "thông tin" lại cho người có liên quan hoặc phải đi gọi
người dùm cho chị H.
Nhưng hôm nay, lời chị H đánh động tôi rất nhiều.
Vì đối với Chúa, tôi cũng có thái độ như thế. Biết bao lần tôi dửng dưng trước
những "cú phôn" Chúa đã gọi tôi. Tôi không muốn nghe vì ngại thi hành
những "sứ điệp" Chúa sẽ truyền dạy tôi. Cũng có thể nhiều lần Chúa
gọi tôi ở đầu dây bên kia, nhưng tôi lại bận nghe hoặc nói với người khác ở đầu
dây bên này. Như thế làm sao tôi có thể nghe được "điện" của Chúa ?
Lạy Chúa, giữa thế giới đầy bận rộn và náo nhiệt
này, xin cho con luôn biết lắng tai nghe tiếng Chúa. Xin hãy mở rộng đôi tay
còn khép kín của con, để con mau mắn thi hành sứ "điệp" Chúa gửi đến
cho con trong cuộc sống hằng ngày. Amen. (Epphata)
Lm. Carolo HỒ BẶC
XÁI – Gp. Cần Thơ
22/04/14 THỨ BA TUẦN BÁT NHẬT PS
Ga 20,11-18
Ga 20,11-18
NGHE CHÚA GỌI TÊN TÔI
Đức Giêsu gọi bà :”Maria !”
Bà quay lại và nói bằng tiếng Hipri: “Ráp-bu-ni!” (nghĩa là “Lạy Thầy”) , (Ga 20,16)
Suy niệm: Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đứng trước ngôi mộ trống,
đã không cầm được nỗi đau: “Người ta đã lấy mất Chúa tôi
rồi!” Và
bà khóc. Cả thiên thần và Chúa Giê-su đều hỏi bà cùng một câu hỏi: ‘Này bà, sao bà khóc?’
Ma-ri-a Mác-đa-la bị giam hãm trong nỗi đau vật vã vì thương khóc một Giê-su đã
chết đến độ bà không còn lưu tâm đến sự gì khác, thậm chí khi chính Đức Giê-su
sống lại và hiện đến đứng bên cạnh bà, bà cũng không nhận ra. Thế nhưng tâm hồn
bà mở ra khi nghe Ngài gọi đích danh tên bà: “Ma-ri-a”. Bà đã đáp lại gần như tự phát: “Ráp-bu-ni”, “Lạy Thầy”,
bởi vì trong lòng bà chỉ tồn tại giọng nói của duy một mình Thầy Giê-su mà bà
luôn say mê lắng nghe.
Mời Bạn: Chúng
ta thường để cho những công việc, những lo toan cuộc sống chi phối đến độ không
còn chỗ cho lời Chúa nói trong tâm hồn nữa; và vì thế chúng ta cứ mãi quay quắt
trong cái vòng lẩn quẩn những bận bịu riêng tư ích kỷ. Chỉ khi bạn chăm chú
lắng nghe tiếng Chúa và sẵn sàng cởi mở tâm hồn với Ngài, bạn mới có thể nghe
được tiếng Chúa gọi bạn bằng chính tên bạn. Chỉ khi bạn biết xếp lại những bận
tâm ích kỷ để quan tâm đến những người đang sống quanh bạn và nhất là những
người thân trong gia đình, trong cộng đoàn của bạn, bạn mới có thể nhận Chúa
Ki-tô vẫn đang hiện diện nơi họ.
Sống Lời Chúa: Sắp
xếp chương trình sống để có thời giờ suy niệm Lời Chúa cách cá nhân cũng như
chung trong gia đình và cộng đoàn của bạn.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin cho con biết lắng nghe Lời Chúa và nhận ra Chúa hiện
diện trong anh chị em con.
Tôi
đã thấy Chúa
Maria đi tìm xác Thầy, nhưng bà đã gặp được một điều quý hơn
nhiều, đó là chính Thầy đang sống.
Suy niệm:
Maria Mácđala là con người
yêu mến.
Theo Tin Mừng Gioan, bà đã
theo Thầy Giêsu đến tận Đồi Sọ,
đã đứng gần thập giá và
chứng kiến cái chết của Thầy (Ga 19, 25).
Hầu chắc bà đã tham dự cuộc
mai táng Thầy và biết vị trí của ngôi mộ.
Hơn nữa, bà là nguời ra mộ
sớm nhất vào ngày thứ nhất trong tuần.
Rồi bà chạy về báo tin cho
các môn đệ về chuyện xác Thầy không còn đó (20, 1-2).
Bài Tin Mừng hôm nay cho
thấy bà lại có mặt ở ngoài mộ lần nữa (c. 11).
Ngôi mộ như có sức giữ chân
bà.
Chỉ tình yêu mới giải thích
được điều đó.
Maria là con người tìm kiếm.
Đấng phục sinh hỏi bà: “Bà
tìm ai?” (c. 15).
Bà chỉ có một mối quan tâm
duy nhất, đó là tìm lại được xác Chúa của bà.
Bà đã nói với Phêrô: “Người
ta đã đem Chúa đi khỏi mộ,
và chúng tôi chẳng biết họ
để Người ở đâu” (20, 2).
Bà đã nói với vị thiên thần
ngồi trong mộ điệp khúc tương tự:
“Người ta đã lấy mất Chúa
tôi rồi, và tôi không biết họ để Người ở đâu” (c. 13).
Khi gặp Thầy Giêsu, bà tưởng
là người làm vườn, nên cũng nói:
“Nếu ông đã đem Người đi,
thì xin nói cho tôi biết
ông để Người ở đâu, tôi sẽ
đem Người về (c. 15).
Đối với Maria, mất xác Thầy
là mất chính Thầy,
nên bà cứ bị ám ảnh bởi
chuyện người ta để Người ở đâu.
Maria là con người đau khổ.
Bà đã khóc nhiều từ khi xác
Thầy không còn đó.
Cả thiên thần và Đức Giêsu
đều hỏi bà cùng một câu hỏi: “Tại sao bà khóc?”
Ai sẽ là người lau khô nước
mắt của bà Maria Macđala?
Ai sẽ là người giúp bà tìm
thấy điều bà tìm kiếm?
Đức Giêsu phục sinh đến gặp
bà dưới dạng một người làm vườn.
Thậm chí bà nghi ngờ ông này
có dính dáng đến chuyện mất xác Thầy.
“Maria”: Đức Giêsu gọi tên
bà với một cung giọng quen thuộc.
Bây giờ bà mới nhận ra Thầy
và reo lên: “Rabbouni!”
Có những lời của Đức Giêsu
được thực hiện.
“Ai tìm thì sẽ thấy”, “Ai
khóc lóc sẽ được vui cười”.
Maria đi tìm xác Thầy, nhưng
bà đã gặp được một điều quý hơn nhiều,
đó là chính Thầy đang sống.
Maria đã khóc lóc, nhưng
niềm vui bà gặp được lớn hơn nhiều.
Chẳng có giọt nước mắt nào
là vô ích trước mặt Thiên Chúa.
Hãy nếm niềm vui bất ngờ của
Maria.
Bà được Chúa sai đến với các
môn đệ, cũng là anh em của Ngài.
Bà gói ghém kinh nghiệm bà
mới trải qua trong một câu đơn giản:
“Tôi đã thấy Chúa!” và Chúa
đã nói với tôi (c. 18).
Chúng ta không thể nào làm
chứng cho Chúa Giêsu nếu không có kinh nghiệm này.
Thấy Chúa và nghe được Chúa
nói: đó là ước mơ của chúng ta trong cầu nguyện.
Nhưng đừng quên Maria đã yêu
cách nồng nhiệt và can đảm
và đã đau khổ tìm kiếm Thầy
Giêsu.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu phục sinh
xin ban cho con sự sống của
Chúa,
sự sống làm đời con mãi mãi
xanh tươi.
Xin ban cho con bình an của Chúa,
bình an làm con vững tâm
giữa sóng gió cuộc đời.
Xin ban cho con niềm vui của Chúa,
niềm vui làm khuôn mặt con
luôn tươi tắn.
Xin ban cho con hy vọng của Chúa,
hy vọng làm con lại hăng hái
lên đường.
Xin ban cho con Thánh Thần của Chúa,
Thánh Thần mỗi ngày làm mới
lại đời con.
Lm Antôn Nguyễn Cao
Siêu, SJ
Suy Niệm
Người ta
thường nói: ‘Sau cơn mưa trời lại sáng’. Còn Chúa Giêsu từng dạy các
tông đồ là sau thập giá sẽ đến vinh quang. Thật vậy, qua đoạn Tin Mừng hôm nay,
bà Maria rất hạnh phúc sau những giọt nước mắt (Ga 20,13-16). Bà khóc khi Chúa
bị đánh đòn, khi Chúa chết trên thập giá. Bà khóc vì sự đau đớn của Chúa Giêsu;
khóc vì sự yếu hèn của con người và khóc vì tình thương của bà dành cho Chúa.
Hôm nay bà khóc vì xác của Chúa Giêsu biến mất. Từ đau buồn này nối tiếp đau
buồn khác nhưng nỗi buồn biến thành niềm vui. Vui vì xác Chúa không những không
bị mất, nhưng xác của Ngài đã phục sinh và hiện ra với bà. Thật là hạnh phúc
khi tìm được những gì mình tưởng chừng đã mất nhưng tìm lại được (Ga 20,18).
Có lẽ ai
trong chúng ta từng có cảm nghiệm nỗi buồn biến thành niềm vui. Có người mất
vật chất. Có người vì lý do nào đó đánh mất niềm hy vọng. Có người cách này hay
cách khác đánh mất niềm tin, đánh mất tình yêu… nhưng đã tìm lại được. Nếu
những ai còn đang mang nỗi buồn, chúng ta hãy noi gương bà Maria chạy đến với
Chúa phục sinh để Ngài đong đầy niềm vui, hạnh phúc cho chúng ta, cách riêng là
trong những ngày hoan lạc mừng Chúa sống lại. Thấu hiểu điều này, Thánh Gioan
Vianey khuyên chúng ta: ‘Khi các thập giá vào đau khổ đến, chúng ta cũng hãy
qùy gối trong vườn cây Dầu; chúng ta hãy uống cạn chén đắng đồi Golgotha; chúng
ta hãy ngẩng đầu lên với lòng dũng cảm và với lòng nhiệt thành thánh thiện.
theo sau ngày thứ Sáu tuần thánh là buổi sáng vui mừng phục sinh của Thiên Chúa
nhập thể, và chúng ta cũng có một ngày vui mừng như vậy. Bởi vì nếu chúng ta
cùng chịu đau khổ với Đức Ki-tô, chúng ta cũng sẽ được hưởng vinh quang với
Người’ (Sermon of St. Gioan Vianney, p. 340-342)
Lạy Chúa,
hằng năm chúng con đều mừng lễ Phục Sinh với tâm hồn đầy phấn khởi hân hoan,
nhưng chúng con không hoàn toàn giữ được niềm vui đó trong cuộc sống vì nhiều
thử thách. Xin cho chúng sức mạnh để vượt qua những thử thách và luôn xác tín
điều Chúa dạy: Sau thập giá là vinh quang.
Lm. Phêrô THANH HÀ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét