14/01/2015
Thứ Tư
Mùa Thường Niên Năm lẻ
BÀI ĐỌC I: Dt 2, 14-18
"Người phải nên giống anh em mình mọi
đàng".
Trích thư gửi tín hữu Do-thái.
Vì các con trẻ cùng chung thân phận máu thịt, chính Chúa Giêsu
cũng giống như chúng, cũng thông phần điều đó, để nhờ cái chết của Người, mà
Người huỷ diệt kẻ thống trị sự chết là ma quỷ, và để giải thoát tất cả những kẻ
sợ chết mà làm nô lệ suốt đời. Vì chưng, Người không đến cứu giúp các thiên thần,
nhưng đến cứu giúp con cái Abraham. Bởi thế, Người nên giống anh em mình mọi
đàng, ngõ hầu trong khi phụng sự Chúa, Người trở thành đại giáo trưởng nhân
lành và trung tín với Chúa, để đền tội cho dân. Quả thật, bởi chính Người đã chịu
khổ hình và chịu thử thách, nên Người có thể cứu giúp những ai sống trong thử
thách. Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 104, 1-2. 3-4. 6-7. 8-9.
Đáp: Tới muôn đời Chúa vẫn nhớ lời minh ước (c. 8a).
1) Hãy ca tụng Chúa, hãy hoan hô danh Người, hãy kể ra sự nghiệp
Chúa ở giữa chư dân. Hãy xướng ca, đàn hát mừng Người, hãy tường thuật mọi điều
kỳ diệu của Chúa. - Đáp.
2) Hãy tự hào vì danh thánh của Người, tâm hồn những ai tìm
Chúa, hãy mừng vui. Hãy coi trọng Chúa và quyền năng của Chúa, hãy tìm kiếm
thiên nhan Chúa luôn luôn. - Đáp.
3) Hỡi miêu duệ Abraham là tôi tớ của Ngài, hỡi con cháu Giacóp,
những kẻ được Ngài kén chọn. Chính Chúa là Thiên Chúa chúng ta, quyền cai trị của
Ngài bao trùm khắp cả địa cầu. - Đáp.
4) Tới muôn đời Ngài vẫn nhớ lời minh ước, lời hứa mà Ngài đã an
bài tới muôn thế hệ, lời minh ước Ngài đã ký cùng Abraham, lời thề hứa Ngài đã
thề với Isaác. - Đáp.
ALLELUIA: Tv 94, 8ab
Alleluia, alleluia! - Ước chi hôm nay các bạn nghe tiếng Chúa,
và đừng cứng lòng. - Alleluia.
PHÚC ÂM: Mc 1, 29-39
"Ngài chữa nhiều người đau ốm những chứng bệnh
khác nhau".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.
Khi ấy Chúa Giêsu ra khỏi hội đường. Người cùng với Giacôbê và
Gioan đến nhà Simon và Anrê. Lúc ấy bà nhạc gia của Simon cảm sốt nằm trên giường,
lập tức người ta nói cho Người biết bệnh tình của bà. Tiến lại gần, Người cầm
tay bà, và nâng đỡ dậy. Bà liền khỏi cảm sốt và đi tiếp đãi các Ngài.
Chiều đến, lúc mặt trời đã lặn, người ta dẫn đến Người tất cả những
bệnh nhân, tất cả những người bị quỷ ám; và cả thành tụ họp trước cửa nhà. Người
chữa nhiều người đau ốm những chứng bệnh khác nhau, xua trừ nhiều quỷ, và không
cho chúng nói, vì chúng biết Người. Sáng sớm tinh sương, Người chỗi dậy, ra khỏi
nhà, đi đến một nơi thanh vắng và cầu nguyện tại đó. Simon và các bạn chạy đi
tìm Người. Khi tìm được Người, các ông nói cùng Người rằng: "Mọi người đều
đi tìm Thầy". Nhưng Người đáp: "Chúng ta hãy đi đến những làng, những
thành lân cận, để Ta cũng rao giảng ở đó nữa". Và Người đi rao giảng trong
các hội đường, trong khắp xứ Galilêa và xua trừ ma quỷ. Đó là lời Chúa.
(thanhlinh.net)
SUY NIỆM : Ðộng lực của việc tông đồ
Tin Mừng rất nhiều lần nhắc đến Chúa Giêsu cầu nguyện với Cha
Ngài, đó là những giây phút gặp gỡ thân tình với Chúa Cha mà Ngài không bao giờ
bỏ. Về phương diện thiên tính, Chúa Giêsu là Chúa Con, đồng bản tính với Chúa
Cha, cho nên Ngài luôn kết hiệp với Chúa Cha. Nhưng như một con người, Chúa
Giêsu đã nêu bật thái độ sống của Ngài, đó là sống mối tương quan thân tình với
Chúa Cha qua lời cầu nguyện.
Trong Tin Mừng hôm nay, thánh Marcô ghi nhận: "Sáng sớm,
lúc trời còn tối, Chúa Giêsu đã chỗi dậy, đi đến một nơi vắng vẻ để cầu nguyện".
Mặc dù bận rộn với rất nhiều công việc trong ngày, Chúa Giêsu vẫn không quên cầu
nguyện. Nhưng đây không phải là lần duy nhất, Tin Mừng còn cho thấy rất nhiều lần
Chúa Giêsu cầu nguyện với Chúa Cha, và chính Ngài đã dạy các Tông đồ cầu nguyện
bằng Kinh Lạy Cha. Ngài lấy hình ảnh cây nho và cành nho để nói lên tầm quan trọng
của cầu nguyện: "Thầy là cây nho, các con là cành nho; ai lưu lại trong Thầy
và Thầy trong người ấy, thì người ấy sẽ sinh nhiều hoa trái, vì không có Thầy,
các con không thể làm được gì".
Chúng ta hãy noi gương Chúa, dành thời giờ để tiếp xúc, đối thoại,
chiêm ngưỡng Thiên Chúa, như Ngài đang hiện diện trước mặt chúng ta. Muốn đạt tới
việc cầu nguyện như thế, chúng ta cần phải có đức tin mạnh mẽ và lòng yêu mến
Thiên Chúa như người con đối với người cha. Mẹ Têrêsa Calcutta đã nói: "Cầu
nguyện là việc tiếp xúc với Thiên Chúa. Hãy bắt đầu và kết thúc mỗi ngày bằng cầu
nguyện. Hãy đến với Chúa như đứa con đến với cha mình".
Chúng ta hãy cảm tạ Chúa đã cho chúng ta có những giờ phút thuận
lợi để bắt đầu một ngày sống tốt đẹp hơn. Xin cho chúng ta biết sống kết hiệp mật
thiết với Chúa trong cầu nguyện, nhờ đó chúng ta có thể chu toàn thánh ý Chúa
và phục vụ tha nhân một cách hữu hiệu hơn.
Veritas Asia
Lời
Chúa Mỗi Ngày
Thứ Tư
Tuần 1 TN, Năm lẻ
Bài đọc: Heb
2:14-18; Mk 1:29-39.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Chúa
Giêsu là Thựơng-tế nhân-từ và trung-tín.
Tục ngữ Việt Nam có câu: “Có đau mắt mới biết thương người mù.”
Có là cha mẹ mới biết nỗi khổ của việc cưu mang và dưỡng nuôi con cái. Có trải
qua đau khổ và cám dỗ, một người mới có thể giúp ai trong hòan cảnh đó. Các Bài
đọc hôm nay xoay quanh vấn nạn tại sao Chúa Giêsu phải nhập thể và trở nên hòan
tòan giống như con người về mọi phương diện, trừ tội lỗi.
Trong Bài Đọc I: Tác giả Thư Do-Thái cắt nghĩa lý do tại sao
Chúa Giêsu phải nhập thể, và trở nên giống con người về mọi phương diện trừ tội
lỗi. Mục đích của việc nhập thể là để có thân xác để chịu chết để tiêu diệt tội
lỗi và sự chết cho con người. Mục đích của việc trở nên giống con người về mọi
phương diện là để đồng cảm và cứu giúp con người cách hiệu quả. Trong Phúc Âm,
Chúa Giêsu đồng cảm với số phận con người: Ngài chữa lành cho mẹ vợ Phêrô và tất
cả mọi người trong Thành Capernaum kéo đến kêu xin. Ngài cũng dạy cho các
tông-đồ biết thăng bằng giữa các họat động tông-đồ với đời sống cầu nguyện.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Người đã phải nên giống anh em mình về mọi
phương diện.
Khi Kitô Giáo lan tràn vào thế giới La-Hy, hai vấn nạn khó khăn
Giáo Hội phải đương đầu với là phải giải thích cho người Hy-Lạp biết:
(1) Tại sao Thiên Chúa
phải nhập thể: Đối với người Hy-Lạp, Thiên Chúa hòan tòan là Thần Khí, nơi
Ngài không có một chút vật chất nào cả. Để được giải thóat và kết hợp với Thiên
Chúa, con người phải cố gắng làm sao để thóat khỏi ngục tù thân xác đang giam
hãm linh hồn con người, để chỉ còn thần khí mà thôi. Kitô Giáo đi ngược lại,
Con Thiên Chúa phải nhập thể để cứu chuộc con người!
(2) Tại sao Thiên Chúa
phải chịu đau khổ: Người Hy-Lạp và người Do-Thái không tin Thiên Chúa phải chịu đau
khổ; chỉ có con người mới phải chịu đau khổ mà thôi. Một Thiên Chúa phải chịu
đau khổ không còn là Thiên Chúa nữa. Họ lý luận: Nếu Thiên Chúa không có uy quyền
để vượt thóat đau khổ, làm sao Ngài có thể giúp người khác vượt qua đau khổ được?
Kitô Giáo cũng đi ngược lại, không thể có Ơn Cứu Độ nếu con Thiên Chúa không chịu
chết trên Thập Giá!
Tác giả Thư Do-Thái cố gắng trả lời hai vấn nạn này như sau:
1.1/ Chúa Giêsu phải nhập thể để mang lấy thân phận con người: Để có
thể tiêu diệt tội lỗi và sự chết, Chúa Giêsu phải mang lấy thân xác con người để
có thể chịu chết và đền tội cho con người. Nếu không có thân xác, làm sao chết?
“Vì con cái thì đều chung một huyết nhục, nên Đức Giêsu đã cùng mang lấy huyết
nhục đó. Như vậy, nhờ cái chết của Người, Người đã tiêu diệt tên lãnh chúa gây
ra sự chết, tức là ma quỷ, và đã giải thoát những ai vì sợ chết mà suốt đời sống
trong tình trạng nô lệ. Vì những kẻ được Người giúp đỡ không phải là các thiên
thần, mà là con cháu Abraham.” Dĩ nhiên, Chúa Giêsu không chết muôn đời; Ngài
đã sống lại vinh quang, và trở nên hoa quả đầu tiên của những người từ trong
cõi chết sống lại. Ngài là “người tiên phong” đi mở đường, để tất cả các anh em
của Ngài cũng được đi con đường đó.
1.2/ Chúa Giêsu phải trở nên con người về mọi phương diện: Tác giả
Thư Do-Thái nhận ra sự cần thiết của việc Chúa Giêsu phải trở nên con người về
mọi phương diện, ngọai trừ tội lỗi: “Bởi thế, Người đã phải nên giống anh em
mình về mọi phương diện, để trở thành một vị Thượng Tế nhân từ và trung tín
trong việc thờ phượng Thiên Chúa, hầu đền tội cho dân.” Mục đích của việc “hòan
toàn trở nên con người” là để:
(1) Ngài có thể thực sự được coi là một con người: Đã là
con người, ai cũng phải chịu đựng đau khổ và ngang qua cái chết.
(2) Ngài có thể thông cảm và đồng cảm với thân phận con người: Nếu một
người không ngang qua những kinh nghiệm đau khổ và sự chết, người đó sẽ không
thể hòan tòan hiểu và thông cảm những ai bị ở trong hòan cảnh đó.
(3) Ngòai ra, Ngài có thể giúp đỡ một cách hiệu quả cho những ai
ở trong hòan cảnh đó: “Vì bản thân Người đã trải qua thử thách và đau khổ, nên Người
có thể cứu giúp những ai bị thử thách.”
Nói tóm, Thiên Chúa có uy quyền trên cả sự sống và sự chết. Ngài
có thể cho Con của Ngài nhập thể, chịu đau khổ, ngang qua sự chết, và phục sinh
vinh hiển. Chẳng gì là không thể đối với Thiên Chúa; và đừng áp dụng các thức
suy nghĩ của con người cho Thiên Chúa.
2/ Phúc Âm: Chúa Giêsu đồng cảm với con người. Ngài chữa lành mọi bệnh họan, tật
nguyền.
2.1/ Chúa Giêsu chữa bệnh cho bà nhạc của Phêrô: “Vừa ra
khỏi hội đường Capernaum, Đức Giêsu đi đến nhà hai ông Simon và Anrê. Có ông
Giacôbê và ông Gioan cùng đi theo. Lúc đó, bà mẹ vợ ông Simon đang lên cơn sốt,
nằm trên giường. Lập tức họ nói cho Người biết tình trạng của bà. Người lại gần,
cầm lấy tay bà mà đỡ dậy; cơn sốt dứt ngay và bà phục vụ các ngài.”
Trong hành trình của Chúa trên dương gian, Ngài luôn đồng cảm với
con người, nhất là những bệnh nhân và những người lâm cảnh khốn khó. Ngài luôn
chữa lành khi họ kêu xin; và nhiều khi họ chưa kêu xin nữa.
2.2/ Chúa Giêsu chữa bệnh cho rất nhiều người trong thành: “Chiều
đến, khi mặt trời đã lặn, người ta đem mọi kẻ ốm đau và những ai bị quỷ ám đến
cho Người. Cả thành xúm lại trước cửa. Đức Giêsu chữa nhiều kẻ ốm đau mắc đủ thứ
bệnh tật, và trừ nhiều quỷ, nhưng không cho quỷ nói, vì chúng biết Người là ai.”
Sở dĩ họ phải chờ chiều đến, là Luật Do-Thái không cho chữa bệnh trong ngày
Sabbath.
2.3/ Chúa Giêsu cầu nguyện với Thiên Chúa: “Sáng sớm,
lúc trời còn tối mịt, Người đã dậy, đi ra một nơi hoang vắng và cầu nguyện ở
đó.”
(1) Sự cần thiết của đời sống cầu nguyện: Khi
Ngài còn đang cầu nguyện, ông Simon và các bạn kéo nhau đi tìm. Khi gặp Người,
các ông thưa: "Mọi người đang tìm Thầy đấy!" Cả một ngày vất vả dạy dỗ
và chữa bệnh, Chúa Giêsu vẫn tìm được thời gian để cầu nguyện với Thiên Chúa.
Ngài muốn dạy các môn đệ: cần phải thăng bằng giữa đời sống kết hợp với Thiên
Chúa để
nuôi dưỡng các họat động tông-đồ.
(2) Nước Chúa cần được mở rộng khắp nơi: Người bảo
các ông: "Chúng ta hãy đi nơi khác, đến các làng xã chung quanh, để Thầy
còn rao giảng ở đó nữa, vì Thầy ra đi cốt để làm việc đó." Rồi Người đi khắp
miền Galilee, rao giảng trong các hội đường của họ, và trừ quỷ.”
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Người tông-đồ của Chúa Giêsu phải biết cảm thương với số phận
của con người: yếu đuối, bệnh tật, đau khổ, và tội lỗi, trước khi có thể giúp đỡ
đem họ về cho Chúa.
- Chúng ta cần phải giữ thăng bằng cho đời sống: có thời giờ cho
các họat động tông đồ và có thời giờ để cầu nguyện kết hợp với Thiên Chúa.
- Chúng ta cần trưởng thành trong đời sống để tự giúp mình, và để
lãnh trách nhiệm trong việc mở mang Nước Chúa, chứ không hòan tòan sống ỷ lại
vào người khác.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
14/01/15 THỨ TƯ TUẦN 1
TN
Mc 1,29-39
Mc 1,29-39
Suy niệm: Có
vẻ như phải đợi có người “nói với Chúa Giê-su” về bệnh tình của bà gia ông
Si-môn thì Ngài mới ra tay cứu chữa. Chúa Giê-su thừa quyền năng để chữa bệnh.
Hơn nữa, Người còn là Đấng đầy lòng thương xót đối với những ai đau khổ, Người
thấu hiểu tình trạng của từng người; cho nên gặp người đau yếu là Chúa có thể
chữa ngay mà không cần ai khai bệnh dùm hay nói cho biết tình trạng bệnh nhân
thế nào. Tuy nhiên, khi ai đó nói với Chúa về tình trạng của người bệnh, thì
điều đó cũng diễn tả mối quan tâm của họ đối với người bệnh và lòng tin tưởng
vào quyền năng và tình yêu chữa lành của Chúa. Chắc chắn Chúa vui thích sự quan
tâm này và sẽ ra tay chữa lành bệnh nhân.
Mời Bạn: Đức
Giê-su dạy chúng ta cầu nguyện: “Lạy Cha chúng con…” nghĩa là chúng ta có chung
một Cha và chúng ta là anh em với nhau. Theo tính tự nhiên, chúng ta dễ nghĩ
đến những nhu cầu của bản thân mình trước tiên. Thế nhưng điều Chúa muốn nơi
chúng ta là sự quan tâm tới người khác và nói với Chúa về nhu cầu cua họ hay
cầu nguyện cho họ; chắn chắn đó là điều đẹp lòng Chúa. Vì Chúa thích chúng ta
có lòng quan tâm đến tha nhân.
Sống Lời Chúa: Để
cụ thể mối quan tâm đến người khác, tôi quyết tâm mỗi ngày cầu nguyện cho một
người nào đó.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, Chúa đặt chúng con sống với tha nhân. Xin cho chúng con
có một tấm lòng yêu thương quan tâm đến họ, nhất là lúc họ rơi vào hoàn cảnh
khó khăn hoạn nạn.
Bà phục vụ các ngài
Sau khi Đức Giêsu chết trên thập giá, chỉ còn các
phụ nữ ở lại đến cùng. “Họ đã đi theo ngài và phục vụ ngài từ hồi ngài còn ở
Galilê và họ đã cùng ngài lên Giêrusalem”
Suy niệm:
Sau khi chữa người bị quỷ ám
tại hội đường Caphácnaum,
Đức Giêsu trở về một căn nhà
của một gia đình quen biết,
gia đình của hai anh Simon
và Anrê, những người mới bỏ nhà để theo ngài.
Không may bà mẹ vợ của Simon
lại đang lên cơn sốt.
Đức Giêsu đã lại gần giường
bà nằm, cầm lấy tay bà và nâng bà dậy.
Lập tức cơn sốt lui khỏi bà
và bà phục vụ các ngài.
Đây là phép lạ chữa bệnh đầu
tiên của Đức Giêsu
cho một phụ nữ, tại một ngôi
nhà.
Sốt chẳng phải là một bệnh
quá nặng và nguy hiểm,
nhưng cũng đủ để làm người
bệnh không hoạt động được,
gây cản trở những sinh hoạt
bình thường trong gia đình.
Đức Giêsu đến đem lại sự
chữa lành, niềm vui và sức sống.
Khi người phụ nữ được khỏi
bệnh, mọi sự như sống lại.
Bếp lại có lửa, bàn lại có
thức ăn, và người ta ngồi quanh cười nói rôm rả.
Hạnh phúc gia đình có khi
chỉ tùy thuộc vào những điều be bé.
Hạnh phúc bị sứt mẻ lắm khi
chỉ vì những chuyện không đâu.
Hãy nhìn cách Đức Giêsu chữa
bệnh cho người phụ nữ này.
Thật gần gũi và thân tình,
ngài chẳng nói lời nào để đuổi cơn sốt.
Khi nắm tay người bệnh nặng,
ngài chấp nhận nguy cơ bị nhiễm nhơ uế.
Nhưng Đức Giêsu chẳng hề bị
nhiễm gì, trái lại ngài đem đến bình an.
Ngài đã nâng bà dậy
(êgeiren), có nghĩa là ngài làm bà phục sinh.
Sau khi được phục sinh thì
bà đi phục vụ các vị khách.
Phục vụ hiểu theo nghĩa đơn
sơ nhất là đi chuẩn bị bữa ăn.
Các thiên thần cũng đã phục
vụ Đức Giê su
sau khi ngài thắng các cơn
cám dỗ (Mc 1, 13).
Tuy nhiên có thể hiểu phục
vụ theo nghĩa rộng hơn nhiều.
Sau khi Đức Giêsu chết trên
thập giá, chỉ còn các phụ nữ ở lại đến cùng.
“Họ đã đi theo ngài và phục
vụ ngài từ hồi ngài còn ở Galilê
và họ đã cùng ngài lên
Giêrusalem” (Mc 15, 40-41).
Như vậy không phải chỉ các
ông môn đệ mới là người phục vụ (Mc 10, 43).
Các bà cũng đã trung tín
phục vụ đến cùng,
phục vụ như Thầy Giêsu, Đấng
đã đến để phục vụ” (Mc 10, 45).
Xin cho mọi người biết nhìn
nhận
vai trò quý báu của người
vợ, người mẹ trong nhà,
và vai trò của người phụ nữ
trong giáo xứ cũng như ngoài xã hội.
Cầu nguyện:
Giữa một thế giới đề cao
quyền lực và lợi nhuận,
xin dạy con biết phục vụ âm
thầm.
Giữa một thế giới say mê
thống trị và chiếm đoạt,
xin dạy con biết yêu thương
tự hiến.
Giữa một thế giới đầy phe
phái chia rẽ,
xin dạy con biết cộng tác và
đồng trách nhiệm.
Giữa một thế giới đầy hàng
rào kỳ thị,
xin dạy con biết coi mọi
người như anh em.
Lạy Chúa Ba Ngôi,
Ngài là mẫu mực của tình yêu
tinh ròng,
xin cho
các Kitô hữu chúng con
trở
thành tình yêu
cho
trái tim khô cằn của thế giới.
Xin dạy
chúng con biết yêu như Ngài,
biết
sống nhờ và sống cho tha nhân,
biết
quảng đại cho đi
và
khiêm nhường nhận lãnh.
Lạy Ba
Ngôi chí thánh,
xin cho
chúng con tin vào sự hiện diện của Chúa
ở sâu
thẳm lòng chúng con,
và
trong lòng từng con người bé nhỏ.
Lm Antôn Nguyễn Cao
Siêu, SJ
Hãy Nâng
Tâm Hồn Lên
14 THÁNG GIÊNG
Thiên Chúa Muốn Con Người Quan Hệ Mật Thiết Với Nhau
Việc thực thi công bằng – là nền tảng của đời sống xã hội –
không hề giới hạn hay cương tỏa tự do của nhân vị khi việc ấy không đi ngược lại
bản tính con người và không độc đoán. Trái lại, nó giúp đỡ và hướng dẫn cho người
ta, nam cũng như nữ, thực hiện những quyết định của riêng mình một cách phù hợp
với thiện ích chung. Đời sống hôn nhân và gia đình là những cơ chế tự nhiên như
thế. Chúng bắt rễ trong chính sự hiện hữu của nhân vị. Và sự thiện hảo riêng của
những cơ chế này sẽ là nhân tố cho sự thiện hảo của toàn xã hội. Chúng giúp người
ta có được những sự chọn lựa tốt lành và đúng đắn.
Thật vậy, Hiến Chế Mục Vụ Gaudium et spes của Công Đồng Vatican
II nêu rõ: “Thiên Chúa đã không dựng nên con người cô độc; bởi vì từ khởi thủy,
‘Ngài đã tạo dựng có nam có nữ’’ (St 1, 27). Sự liên kết giữa họ đã tạo nên một
thứ cộng đoàn đầu tiên giữa người với người. Thực vậy, tự bản tính thâm sâu của
mình, con người là một hữu thể có xã hội tính và nếu không liên lạc với những hữu
thể khác thì con người sẽ không thể sống và phát triển tài năng mình.” (MV 12)
Đời sống hôn nhân và gia đình – nền tảng của xã hội – là những
cơ chế mà toàn thể cộng đồng thế tục cũng như tôn giáo phải phục vụ cho. Nếu
chúng ta nhận thức rằng “xã hội này của người nam và người nữ là mô hình đầu
tiên của hiệp thông nhân vị”, chúng ta sẽ hoàn toàn chấp nhận rằng bất cứ hành
động nào phục vụ cho đời sống hôn nhân và gia đình cũng có sức củng cố và làm
phong phú hóa mọi cộng đồng khác và trên hết là toàn thể xã hội loài người.
- suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa
Trong Gia Đình
NGÀY 14-01
Dt 2,14-18; Mc 1,29-39.
LỜI SUY NIỆM: “Sáng sớm, lúc trời còn tối mịt. Người
đã dậy, đi ra một nơi hoang vắng và cầu nguyện ở đó.”
Ngày sống của Chúa Giêsu, ngay từ sáng sớm Người đã cầu nguyện
cùng Chúa Cha. Người gặp gỡ Chúa Cha trước; để rồi gặp gỡ con người, và sau khi
gặp gỡ con người để giảng dạy và chữa lành, Người lại gặp Chúa Cha. Công việc của
Người không bao giờ ngưng nghỉ, không giới hạn khoảng cách giữa Người với bất cứ
ai, Người cũng không giới hạn thời gian mỗi khi có ai muốn gặp Người. Người từ
cung lòng của Chúa Cha mà đến, để thực thi thánh ý của Chúa Cha. Chúa Cha ở
trong Người và Người ở trong Chúa Cha. Người còn cho các môn đệ biết sứ vụ
rao giảng không dừng lại bất cứ nơi nào, luôn phải ra đi: “Chúng ta hãy đi nơi
khác, đến các làng xã chung quanh, để Thầy còn rao giảng ở đó nữa.”
Lạy Chúa Giêsu. Trong ngày sống của chúng con, cần gặp Chúa trước
khi gặp nhau. Xin ban cho mọi thành viên trong gia đình chúng con mỗi sáng thức
dậy biết dâng ngày sống của chúng con cho Chúa, để đem lại nhiều ơn ích cho bản
thân và những người chung quanh.
Mạnh Phương
14 tháng Giêng
Xuống
Ðường
Thông thường, hai chữ "Xuống Ðường" gợi lên cho chúng
ta hình ảnh của những chống đối, biểu tình, đôi khi mang tính cách bạo động trong
đường phố. Nhưng cũng có những trường hợp người ta "xuống đường" là để
gặp gỡ, cảm thông với người khác, nhất là những người không nhà không cửa, những
người sống bên lề đường, những người bị đẩy ra bên lề xã hội cách này hay cách
khác: Ðó là trường hợp "xuống đường" của một số giáo dân thuộc xứ
Saint Leu Gilles thuộc phận 16 của thủ đô Paris Pháp quốc.
Từ 8 năm qua, một số giáo dân thuộc xứ trên đây đã tụ họp
lại để thành lập một hiệp hội có tên là "Giải phóng kẻ bị giam cầm".
Thật ra đây không phải là một chương trình xã hội quy tụ các nhà giáo, các cán
sự xã hội để săn sóc cho những người đầu đường xó chợ, mà chỉ là một nhóm nhỏ gồm
những tín hữu chỉ muốn xuống đường, ra khỏi bốn bức tường nhà thờ, hoặc mái ấm
gia đình để đến gặp gỡ, trò chuyện với những người đứng đường như các cô gái điếm,
những người nghiện ngập. Mục đích duy nhất của những gặp gỡ này chính là thiết
lập tình thân hữu với những người mà ai cũng ghét bỏ.
Một thanh niên thường xuyên đến gặp gỡ với những cô gái điếm ở
đường Saint Denis đã giải thích như sau: "Trước mặt Chúa, chúng ta cũng
như những cô gái điếm đứng đường, nhưng chúng ta biết rằng Chúa yêu thương
chúng ta bên kia tất cả những hành động đĩ diếm của chúng ta. Các cô gái điếm
đánh động lương tâm đang ngủ yên của chúng ta. Họ mời gọi chúng ta hãy tự đặt
vào trong cái nhìn của Chúa và đừng bao giờ kết án ai."
Mục đích của những người xuống đường trên đây không hẳn là thuyết
phục những người lầm đường lạc lối, ăn năn hối cải và quay về với chính lộ. Tất
cả cố gắng của họ chỉ là nói với các cô gái điếm, những người nghiện ngập, những
kẻ lang thang đầu đường xó chợ rằng: Thiên Chúa là Tình Yêu, Thiên Chúa yêu
thương tất cả mọi người. Ðể bày tỏ sứ điệp ấy, những người làm công tác tông đồ
này chỉ có mỗi một động tác là lắng nghe, hỏi han với tất cả yêu thương và cảm
thông.
Nếu có một thứ hoán cải, thì chính những người trong xã hội phải
là những người đầu tiên hoán cải: hoán cải trong thái độ sống đối với người
khác, hoán cải trong cái nhìn đối với người khác. Chúa Giêsu đã từng nói: Các
cô gái điếm sẽ vào Nước Chúa trước các ngươi. Phải chăng, khi xuống đường
đến với người khác, những người bị bỏ rơi trong xã hội, chính chúng ta không là
những người cải hóa cho Tin Mừng?
(Lẽ Sống)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét