13/02/2015
Thứ Sáu sau Chúa Nhật
5 Quanh Năm
Bài
Ðọc I: (Năm I) St 2, 18-25
"Các
ngươi sẽ biết thiện ác như thần thánh".
Bài
trích sách Sáng Thế.
Con
rắn là loài xảo quyệt nhất trong mọi dã thú mà Thiên Chúa tạo thành.
Nó
nói với người nữ rằng: "Có phải Thiên Chúa đã bảo: "Các ngươi không
được ăn mọi thứ cây trong vườn?"
Người
nữ trả lời con rắn: "Chúng tôi được ăn trái cây trong vườn; nhưng trái cây
ở giữa vườn, thì Thiên Chúa bảo: "Các ngươi đừng ăn, đừng động tới nó, nếu
không, sẽ phải chết".
Rắn
bảo người nữ: "Không, các ngươi không chết đâu. Nhưng Thiên Chúa biết rằng
ngày nào các ngươi ăn trái ấy, mắt các ngươi sẽ mở ra, và các ngươi sẽ biết thiện
ác như thần thánh".
Người
nữ thấy cây đẹp mắt, ngon lành và thèm ăn để nên thông minh.
Bà
hái trái cây ăn, rồi lại đưa cho chồng, người chồng cũng ăn. Mắt họ liền mở ra
và họ nhận biết mình trần truồng, nên kết lá vả che thân.
Bấy
giờ hai người nghe tiếng Thiên Chúa đi trong vườn địa đàng lúc chiều mát.
Ađam
và vợ ông liền núp trong lùm cây trong vườn địa đàng cho khuất mặt Thiên Chúa.
Ðó
là Lời Chúa.
Ðáp
Ca: Tv. 31, 1-2, 5, 6, 7
Ðáp: Phúc thay người
được tha thứ lỗi lầm. (1a)
Xướng
1) Phúc thay người được tha thứ lỗi lầm, và tội phạm của người được ơn che đậy!
Phúc thay người mà Chúa không trách cứ lỗi lầm, và trong lòng người đó chẳng có
mưu gian! - Ðáp.
2)
Tôi xưng ra cùng Chúa, tội tôi đã phạm, và lỗi lầm của tôi, tôi đã không che giấu.
Tôi nói: "Tôi thú thực cùng Chúa điều gian ác của tôi, và Chúa đã tha thứ
tội lỗi cho tôi. - Ðáp.
3)
Bởi thế nên mọi người tín hữu sẽ nguyện cùng Chúa, trong thời buổi khốn khó
gian truân. Khi sóng cả ba đào ập tới, chúng sẽ không hại nỗi những người nầy.
- Ðáp.
4)
Chúa là chỗ dung thân, Chúa giữ tôi khỏi điều nguy khổ, Chúa đùm bọc tôi trong
niềm vui ơn cứu độ. - Ðáp.
Alleluia:
Tv 24, 4c và 5a
Alleluia,
alleluia - Lạy Chúa, xin dạy bảo tôi về lối bước của Chúa và xin hướng dẫn tôi
trong chân lý của Ngài. - Alleluia.
Phúc
Âm: Mc 7, 31-37
"Người
làm cho kẻ điếc nghe được và người câm nói được".
Bài
trích Phúc Âm theo Thánh Marcô.
Khi
ấy, Chúa Giêsu từ địa hạt Tyrô, qua Siđon đến gần biển Galilêa giữa miền thập tỉnh.
Người
ta đem đến cho Người một kẻ điếc và xin Người đặt tay trên kẻ ấy.
Người
đem anh ta ra khỏi đám đông, đặt ngón tay vào tai anh và bôi nước miếng vào lưỡi
anh.
Ðoạn
ngước mắt lên trời, Người thở dài và bảo: Ephata, nghĩa là "hãy mở
ra", tức thì tai anh được sõi sàng.
Chúa
Giêsu liền cấm họ: đừng nói điều đó với ai cả.
Nhưng
Người càng cấm, thì họ càng loan truyền mạnh hơn.
Họ
đầy lòng thán phục, mà rằng: "Người làm mọi sự tốt đẹp, Người làm cho kẻ
điếc nghe được và người câm nói được".
Ðó
là Lời Chúa.
Suy
Niệm: Hãy mở ra
Michel-Angelo
là một trong những danh họa đã để lại nhiều tác phẩm bất hủ nhất, bất hủ vì giá
trị nghệ thuật siêu vượt thời gian đã đành, mà còn bất hủ vì sự sống động mà
ông đã mặc cho các tác phẩm của ông, điển hình là bức tượng Môsê. Người ta kể lại
rằng sau khi hoàn thành bức tượng này, Michel-Angelo đứng chiêm ngắm một cách
say sưa, và sự sống động của pho tượng làm ông ngây ngất đến độ ông đã cầm búa
gõ vào và thốt lên: "Hãy nói đi".
Quả
thật, lời nói là một trong những biểu lộ sống động nhất của sự sống. Khi chúng
ta mở miệng thốt ra lời, là lúc chúng ta muốn biểu lộ sự sống, đồng thời nói
lên rằng chúng ta đang sống cùng và sống với người khác. Sự hiện diện của chúng
ta trong thế giới này cần phải được xác nhận bằng tiếng nói của chúng ta. Những
người câm điếc một phần nào bị hạn chế trong sự liên lạc với thế giới xung
quanh, sự hiện diện của họ dễ bị người khác quên lãng. Nhưng đáng thương hơn,
có lẽ là những người thấp cổ bé miệng, những người mà tiếng nói không được nhìn
nhận, những người bị tước đoạt quyền được lên tiếng, quyền sống của họ gần như
bị khước từ.
Sống
xứng với phẩm giá con người, đó là phải được có tiếng nói. Có lẽ đó cũng là điều
mà Chúa Giêsu, Ngôi Lời nhập thể cũng muốn khẳng định với chúng ta qua cuộc sống
và cái chết của Ngài. Phép lạ chữa người câm điếc như được ghi lại trong Tin Mừng
hôm nay, không chỉ là một chữa lành bệnh tật thân xác, mà còn là dấu chỉ của một
thực tại cao siêu hơn, đó là sự sống đích thực mà Chúa Giêsu muốn mang lại cho
con người. Khi phục hồi người câm điếc trong khả năng nghe và nói, có lẽ Chúa
Giêsu muốn nói với chúng ta rằng con người không chỉ sống bằng cơm bánh, mà còn
bằng Lời Chúa nữa; con người chỉ có thể sống thực, sống trọn phẩm giá con người,
khi nó biết mở rộng tâm hồn đón nhận và sống Lời Hằng Sống của Chúa.
Cử
chỉ Chúa Giêsu trong phép lạ chữa lành người câm điếc, đã có một thời được Giáo
Hội lặp lại khi cử hành Bí tích Rửa tội. Thật thế, Bí tích Rửa tội cũng là một
phép lạ trong đó chúng ta được chữa lành và tái sinh trong đời sống mới. Trong
phép lạ này, Chúa Giêsu cũng nói với mỗi người chúng ta: Ephrata, Hãy mở ra.
Hãy mở lớn đôi tai để nghe được tiếng Ngài trong từng biến cố, từng giây phút của
cuộc sống. Hãy mở rộng con tim và đôi tay để cảm thông và chia sẻ với người
khác. Hãy mở miệng để cảm tạ, chúc tụng và loan báo tình thương Chúa; để nói những
lời của yêu thương và hòa bình, của cảm thông và tha thứ.
Chúa
Giêsu mời gọi chúng ta mở rộng tâm hồn đón nhận Lời Hằng Sống của Chúa, chính
Ngài là lương thực mang lại sự sống đích thực cho chúng ta. Xin cho sự sống ấy
tràn ngập tâm hồn chúng ta để chúng ta lớn lên trong tình yêu Chúa và không ngừng
yêu thương, liên đới, chia sẻ với mọi người xung quanh.
Veritas Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Sáu Tuần 5 TN1,
Năm lẻ
Bài đọc: Gen 3:1-8;
Mk 7:31-37.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Sa ngã và tội lỗi
Tại
sao con người phạm tội? Người Do-Thái, qua những tài liệu của Qumran, quan niệm
cuộc đời là bãi chiến trường giữa Thiên Chúa và ma quỉ, giữa sự thiện và sự ác,
giữa con cái của ánh sáng và con cái của bóng tối. Thiên Chúa muốn con người
làm những sự tốt lành vì họ là con cái của ánh sáng. Ngược lại ma quỉ muốn con
người làm những điều gian ác, để thuộc về con cái của bóng tối giống như chúng.
Con người bị giằng co giữa hai bên, và phải xử dụng tự do để quyết định những
gì nên làm và nên tránh.
Để
giúp con người trở nên tốt lành và gìn giữ con người khỏi tội lỗi và sự chết,
Thiên Chúa dạy dỗ để con người biết phân biệt tốt khỏi xấu, và báo trước những
hậu quả của các hành động vâng phục hay bất tuân lệnh của Ngài. Ngược lại, để
cám dỗ con người phạm tội, ma quỉ phô trương ra những điều hấp dẫn bên ngòai và
ẩn giấu đi những điều thiệt hại bên trong; vì nếu phô trương ra sự thật, làm
sao chúng có thể lôi kéo con người! Chúng làm con người hy vọng những gì Thiên
Chúa nói là sai, và hậu quả mà Thiên Chúa báo trước sẽ không như vậy.
Các
Bài Đọc hôm nay cho thấy tội lỗi xảy ra khi con người lạm dụng tự do để bất
tuân lệnh truyền của Thiên Chúa. Trong Bài Đọc I, tác giả Sách Sáng Thế Ký
trình bày sự sa ngã đầu tiên của Adong và Evà. Ông bà sa ngã vì đã tin vào những
gì ma quỉ cám dỗ qua con rắn, qua việc ăn trái cây biết thiện và ác mà Chúa đã
ngăn cấm. Trong Phúc Âm, mặc dù Chúa Giêsu đã ngăn cấm con dân chúng đừng loan
truyền phép lạ Chúa làm, họ vẫn bất tuân và loan truyền khắp nơi.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/
Bài đọc I:
Sa ngã đầu tiên của con người
1.1/
Ma quỉ và con người: Ma
quỉ được tác giả so sánh như lòai rắn, vì sự ma lanh và quỉ quyệt của nó: “Rắn
là loài xảo quyệt nhất trong mọi giống vật ngoài đồng, mà Đức Chúa là Thiên
Chúa đã làm ra. Nó nói với người đàn bà: "Có thật Thiên Chúa bảo:
"Các ngươi không được ăn hết mọi trái cây trong vườn
không?” Cám dỗ của ma quỉ đầu tiên là phóng đại lệnh truyền của Thiên Chúa, với
mục đích làm cho con người thấy sự vô lý của lệnh truyền và sự khắc nghiệt của
Thiên Chúa. Lần cám dỗ đầu tiên, người đàn bà nhận ra sự thật, và đã sửa sai
con rắn về tính phóng đại của nó: "Trái các cây trong vườn, chúng tôi được
ăn. Còn trái trên cây ở giữa vườn, Thiên Chúa đã bảo: "Các ngươi không được
ăn, không được động tới, kẻo phải chết."”
1.2/
Ma quỉ biết rõ những gì con người muốn: Kế tiếp, rắn cám dỗ con người về hậu quả của việc làm.
Rắn nói với người đàn bà: "Chẳng chết chóc gì đâu! Nhưng Thiên Chúa biết
ngày nào ông bà ăn trái cây đó, mắt ông bà sẽ mở ra, và ông bà sẽ nên như những
vị thần biết điều thiện điều ác." Chúng ta thấy sự ma lanh của rắn ở đây:
Nó phủ nhận sự chết, nhưng nhấn mạnh đến việc trở thành “những vị thần biết điều
thiện điều ác,” như tên Thiên Chúa gọi “cây cho biết thiện và ác.” Chúng biết
con người thích tự do, độc lập; và không muốn tùy thuộc vào ai trong việc làm
quyết định. Nếu biết thiện và ác, con người sẽ không cần lắng nghe những gì
Thiên Chúa dạy dỗ, và sẽ không lệ thuộc vào Thiên Chúa nữa. Con người sa ngã vì
cả những hấp dẫn bên ngòai của trái cây và ước muốn được trở nên thần thánh bên
trong: “Người đàn bà thấy trái cây đó hấp dẫn để ăn, trông thì đẹp mắt, và đáng
quý vì làm cho mình được tinh khôn. Bà liền hái trái cây mà ăn, rồi đưa cho cả
chồng đang ở đó với mình; ông cũng ăn.”
1.3/
Hậu quả của việc bất tuân lệnh truyền của Thiên Chúa: “Bấy giờ mắt hai
người mở ra, và họ thấy mình trần truồng: họ mới kết lá vả làm khố che thân.
Nghe thấy tiếng Đức Chúa là Thiên Chúa đi dạo trong vườn lúc gió thổi trong
ngày, con người và vợ mình trốn vào giữa cây cối trong vườn, để khỏi giáp mặt Đức
Chúa là Thiên Chúa.” Đúng như tên gọi của cây: ông bà biết điều thiện và điều
ác; thay vì chỉ biết điều thiện như trước đây. Ông bà không những biết điều xấu,
mà còn biết xấu hổ vì đã làm điều xấu.
2/
Phúc Âm:
Chúa Giêsu chữa một người ngọng và điếc.
2.1/
Cách Chúa chữa bệnh: Trình
thuật kể: “Người kéo riêng anh ta ra khỏi đám đông, đặt ngón tay vào lỗ tai
anh, và nhổ nước miếng mà bôi vào lưỡi anh. Rồi Người ngước mắt lên trời, rên một
tiếng và nói: "Ephphatha!" nghĩa là: Hãy mở ra! Lập tức tai anh ta mở
ra, lưỡi như hết bị buộc lại. Anh ta nói được rõ ràng.” Một người có thể nhìn
thấy sự khác lạ của phép lạ này nếu đem so sánh với các phép lạ khác; vì trong
hầu hết các phép lạ khác, người bệnh cứ ở vị trí của mình, Chúa Giêsu chỉ cần
phán là người bệnh được khỏi. Sở dĩ Chúa phải kéo riêng anh ra một nơi, vì anh
điếc không nghe được những gì Ngài truyền; và cũng để tránh việc anh có thể làm
trò cười cho thiên hạ khi anh không hiểu ý Ngài. Lý do tại sao Chúa phải dùng
những cử động có lẽ cho lợi ích của bệnh nhân, để anh biết nguyên nhân của bệnh.
2.2/
Lệnh truyền của Chúa Giêsu và phản ứng của dân chúng:
(1)
Tại sao Chúa Giêsu ngăn cấm họ không được rao truyền? Trong Tin Mừng Marcô,
chúng ta thường thấy Chúa Giêsu ngăn cấm dân chúng không cho loan truyền những
phép lạ Ngài làm, vì lý do “bí mật của Đấng Thiên Sai.” Người Do-Thái, cũng như
đa số con người, dễ chấp nhận một Đấng Thiên Sai uy quyền, làm các phép lạ vĩ đại
để cứu thóat con người, và giải phóng quốc gia họ khỏi quyền lực ngọai bang. Họ
không thể chấp nhận một Đấng Thiên Sai hiền lành, chịu đánh đòn và đóng đinh trên
Thập Giá, và giải thóat con người bằng yêu thương và chịu đau khổ. Chúa Giêsu
làm phép lạ vì thương dân, không muốn dân chịu đau khổ vì bệnh tật; đồng thời
Ngài cũng muốn cho dân tin vào Ngài qua uy quyền làm phép lạ. Điều Ngài không
muốn là dân chúng chỉ quen với hình ảnh một Đấng Thiên Sai uy quyền, không để ý
đến những điều Ngài giảng dạy, và mất niềm tin khi thấy Ngài chịu treo trên Thập
Giá.
(2)
Phản ứng của dân chúng: “Nhưng Người càng truyền bảo, họ lại càng đồn ra. Họ hết
sức kinh ngạc, và nói: "Ông ấy làm việc gì cũng tốt đẹp cả: ông làm cho kẻ
điếc nghe được, và kẻ câm nói được."” Dân chúng nghĩ việc loan truyền những
điều Chúa làm là phải, để mọi người có cơ hội biết đến và tin vào Ngài. Chúa
Giêsu lại không muốn những niềm tin đặt căn bản trên phép lạ, vì nó sẽ phai lạt
nhanh chóng khi không còn phép lạ nữa. Ngài cần những niềm tin đặt trên hiểu biết
và yêu thương, mới có thể giúp con người vượt qua những sóng gió đau khổ của cuộc
đời. Chỉ cần quan sát cảnh tượng xảy ra tượng xảy ra dưới chân cây Thập Giá, một
người có thể cảm thấy sự mong manh của những niềm tin đặt căn bản trên phép lạ;
cũng như những niềm tin đặt trên cơm bánh.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
-
Thiên Chúa dựng nên mọi sự tốt lành, và những gì Ngài truyền cho con người phải
giữ là cho sự tốt lành của con người. Chúng ta cần tuân giữ để có được và bảo vệ
những tốt lành đó.
-
Mọi sự xấu xa và tội lỗi là do ma quỉ và con người gây nên, vì đã không biết xử
dụng tự do Thiên Chúa ban để tuân giữ những gì Thiên Chúa truyền dạy.
-
Chúng ta không thắng được ma quỉ bằng sức riêng của mình; chúng ta cần được hướng
dẫn bởi Lời Chúa để nhận ra tình yêu và đường lối của Thiên Chúa cho con người.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
13/02/15 THỨ SÁU TUẦN 5
TN
Mc 7,31-37
Mc 7,31-37
Suy niệm: Ngày
13/11/1989 bức tường Berlin (Bá-Linh) cao 8 mét, dài 700 cây số, sau 28 năm
chia cắt thủ đô và đất nước Đức đã bị phá đổ, chấm dứt hận thù chia rẽ. Gia
đình, dân tộc được đoàn tụ với nhau, nước Đức được thống nhất. Tật câm điếc như
bức tường ngăn cách kẻ câm điếc với gia đình và xã hội. Điếc không nghe, không
hiểu, không thông cảm với ai được; câm không nói, không cho người ta hiểu tâm
tư nguyện vọng của mình. Sống giữa người khác mà như bị nhốt tù trong bốn bức
tường câm lặng. Đức Giê-su đã đến phá đổ bức tường câm điếc cho anh, anh có thể
nghe được, nói được, và mọi người cũng nghe được và hiểu được anh. Tình liên
đới, thương mến sống lại trong anh. Anh được đoàn tụ, hợp tác xây dựng cuộc đời
tươi đẹp biết bao với mọi người.
Mời Bạn: Bạn
có phải là người câm điếc tâm hồn, khép kín trong chính mình, tự cô lập, không
chịu mở ra với người khác để đối thoại, trao đổi? Bạn hãy đến với tha nhân bằng
thái độ chăm chú lắng nghe và nếu cần nói, hãy nói những lời mang tính xây
dựng.
Chia sẻ: Nghe
và nói là khả năng quan trọng của con người. Khi gặp một người khép kín, cô
độc, bạn làm gì để có thể đến gần và quen với người đó?
Sống Lời Chúa: Tập
lắng nghe tiếng nói của người cô đơn, người phiền muộn, kẻ âu lo, người nghèo
đói và biết nói với họ những lời tình nghĩa yêu thương.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin phá đổ bức tường thành kiến trong tâm trí chúng con,
để chúng con lắng nghe được tiếng gọi thổn thức của anh em, và tiếng thúc giục
của Lời Chúa. Amen.
Nói được rõ ràng
Nghe bằng tai, không đủ. Cần lắng nghe bằng cả
trái tim. Chỉ trái tim yêu thương mới giúp ta hiểu đúng, hiểu đủ, hiểu ý nghĩa
đàng sau lớp vỏ ngôn từ.
Suy niệm:
Khi đến thăm những trẻ em
khuyết tật,
ta thấy mình dễ tiếp xúc,
gần gũi các em mù,
hơn các em bị câm điếc.
Thật khó làm cho các em câm
điếc hiểu được chúng ta,
và chúng ta cũng không hiểu
được điều các em diễn tả.
Ðôi bên cứ như ở hai thế
giới, không gặp được nhau.
Trong bài Tin Mừng hôm nay,
Ðức Giêsu chữa một người vừa
ngọng vừa điếc.
Người ngọng là người gặp khó
khăn khi trình bày,
khi phải diễn đạt bằng lời
nói cho người khác hiểu.
Ta có cảm tưởng lưỡi anh bị
một sợi dây trói buộc.
Ðức Giêsu đã đụng đến lưỡi
anh,
và sợi dây đó được tháo cởi.
Giờ đây anh có thể nói được
tự nhiên và rõ ràng.
Nói sao để người khác hiểu
được mình,
đó là ước mơ của nhiều người
trong chúng ta.
Nhưng ta lại thấy có cái gì
đó trói buộc mình
khiến mình ngần ngại, sợ
hãi, né tránh...
Nhiều người đã trở nên ngọng
hay câm
vì đã trải qua những kinh
nghiệm đau đớn:
kinh nghiệm bị châm chọc, bị
khinh miệt, bị khước từ...
Bao kinh nghiệm làm con
người mất tự tin và khép lại.
Có những đe dọa ám ảnh làm
con người câm nín.
Epphatha, xin hãy mở miệng
con
để con có thể hồn nhiên vén
mở thế giới của mình,
hầu gặp được sự cảm thông và
nâng đỡ.
Nếu bệnh ngọng làm chẳng ai
hiểu tôi,
thì bệnh điếc làm tôi chẳng
hiểu ai.
Tôi như người đang xem một
phim trên truyền hình
mà máy đột nhiên mất tiếng.
Tôi chỉ thấy hành động,
nhưng không hiểu được ý nghĩa.
Chẳng ai muốn mình bị điếc
hay lãng tai,
nhưng trong thực tế, ta vẫn
có thể mắc bệnh này,
nghĩa là mất khả năng lắng
nghe người khác.
Chúng ta thường chỉ nghe
điều mình muốn nghe,
hay lắm khi nghe điều người
khác nói
nhưng lại hiểu dưới cái nhìn
chủ quan của mình.
như thế vẫn là chưa hiểu
được điều người kia muốn nói.
Nghe bằng tai, không đủ.
Cần lắng nghe bằng cả trái
tim.
Chỉ trái tim yêu thương mới
giúp ta hiểu đúng, hiểu đủ,
hiểu ý nghĩa đàng sau lớp vỏ
ngôn từ.
Epphatha, xin giúp con ra
khỏi cái tôi cứng cỏi,
ra khỏi những thành kiến,
những suy nghĩ cứng nhắc,
để nghe được cái tôi của anh
em.
Thế giới hôm nay thiếu cảm
thông và đối thoại,
vì có nhiều người bị câm
điếc về mặt tinh thần.
Bệnh này làm người ta thành
những hòn đảo,
chẳng có gì để cho, chẳng có
gì để nhận,
để rồi chết dần trong sự
nghèo nàn của mình.
Xin cho con đừng câm điếc
trước Thiên Chúa và anh em,
đồng thời giúp người khác ra
khỏi sự câm điếc của họ.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa, xin cứ dùng con theo ý Chúa,
làm chân tay cho những người què cụt,
làm đôi mắt cho ai phải đui mù,
làm lỗ tai cho những người bị điếc,
làm miệng lưỡi cho người không nói được,
làm tiếng kêu cho người chịu bất công.
Lạy Chúa, xin cứ gởi con ra đồng lúa,
để đem cơm cho người đói đang chờ,
và đem nước cho người họng đang khô,
đem thuốc thang cho người đang đau ốm,
đem áo quần cho người đang trần trụi,
đem mền đắp cho người rét đang run.
Lạy Chúa, xin cứ gởi con ra đường vắng,
thắp đèn soi cho ai bước trong đêm,
đốt lửa ấm cho những ai giá lạnh,
truyền cảm thông cho lữ khách đơn côi,
nâng phẩm giá cho kẻ đời chà đạp,
đem tự do cho những kiếp đọa đày.
Lạy Chúa, xin cứ gởi con vào thôn xóm,
đem an hòa cho những ai bất
thuận,
đem thanh bình cho kẻ sống
âu lo,
đem ủi an cho người đang sầu
khổ,
đem niềm vui cho những ai
bất hạnh,
đem vận may cho người gặp
rủi ro.
Lạy Chúa, xin cứ đặt con như
một sự tình cờ,
đem may mắn cho những ai gặp
được,
giữa đường đời khi lỡ bước
bơ vơ,
cứ cho con đừng bao giờ
khiếp sợ:
giữa biển đời mang con tim
núi lửa
với đôi tay êm ái của mẹ
hiền.
Lạy Chúa, xin cứ dùng con
làm tất cả
cho mọi người được hạnh phúc
yên vui ;
còn phần con xin gởi hết nơi
Ngài
là Thiên Chúa, Tình Yêu và
Lẽ Sống.
Ngài cho con tất cả niềm hy
vọng
để tin yêu và vui sống trọn
đời.
(NCĐ)
Lm Antôn Nguyễn Cao
Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
13
THÁNG HAI
Theo
Đuổi Kỷ Luật Bản Thân
Thánh
Phao-lô nhấn mạnh đến ý nghĩa tâm linh của thể thao: “Phàm là tay đua, thì phải
kiêng kỵ đủ điều” (1Cr 9, 25). Ngài nhận thức rằng sự quân bình, kỷ luật bản
thân, sự điều độ và nhất là nhân đức là những yếu tố không thể thiếu trong hoạt
động thể thao.
Để
trở thành một vận động viên chân chính, người ta cần phải trung thực với chính
mình và với người khác. Người ta cần có lòng trung thành và nghị lực tinh thần
hơn cả sức lực thể lý. Người ta phải biết kiên trì, phải có tinh thần cộng tác,
tính cách hào hiệp, lòng quảng đại, thái độ cởûi mở bao dung. Tất cả những điều
ấy đều là những đòi hỏi của một căn bản đạo đức. Nhưng, Tông Đồ Phao-lô còn
thêm: “Các vận động viên làm thế để chiến thắng một triều thiên tạm bợ chóng
qua, còn chúng ta, chúng ta nhắm đến một triều thiên vĩnh cửu”. Qua những lời ấy,
chúng ta tìm thấy sự phác họa một nền đạo đức thể thao và thậm chí một nền thần
học soi sáng cho tất cả các giá trị của thể thao.
-
suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm.
Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT
UP YOUR HEARTS
Daily
Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia
Đình
NGÀY
13-02
St
3,1-8; Mc 7,31-37.
LỜI
SUY NIỆM: “Người kéo riêng
anh ta ra khỏi đám đông, đặt tay vào lỗ tai anh, và nhổ nước miếng mà bôi vào
lưỡi anh. Rồi Người ngước mắt lên trời, rên lên một tiếng và nói: Ép-pha-tha,
nghĩa là: hãy mở ra!. Lập tức tai anh ta mở ra, lưỡi như hết bị buộc lại. Anh
ta nói được rõ ràng.”
Trong
câu chuyện Chúa Giêsu chữa người vừa câm vừa ngọng, cho chúng ta thấy được sự tế
nhị của Chúa Giêsu, Người đưa anh ra một nơi riêng, để tránh cho anh ta mặc cảm
về tật nguyền của mình. Cách thức Người thực hiện việc chữa lành cho chúng ta
thấy được Người ngước mắt lên trời nhận lãnh quyền năng để rồi phán bảo và sự
chữa lành đã được thực hiện làm cho mọi người kinh ngạc “Ông ấy làm gì cũng tốt
đẹp cả”
Lạy
Chúa Giêsu, trong cuộc sống của chúng con có rất nhiều khi tai chúng con rất
thính, miệng lưỡi của chúng con nói rất rõ ràng, nhưng nhiều khi đứng trước một
sự thật chúng con lại trở nên vừa điếc lại vừa ngọng, để làm ngơ. Xin Chúa cho
mọi thành viên trong gia đình chúng con được ơn luôn tôn trọng và trung thành đứng
về sự thật, để can đảm để nói lên và làm chứng cho sự thật.
Mạnh
Phương
13
Tháng Hai
Mang Tên Một Vị
Thánh
Hiện
nay, những người vẽ bản đồ tại Liên Xô đang phải điên đầu vì tên của các thành
phố. Khắp nơi trong toàn lãnh thổ, dân chúng yêu cầu hoàn lại tên cũ cho thành
phố, tên mà Stalin và những người kế vị của ông đã xóa bỏ. Tại Leningrat chẳng
hạn, dân chúng yêu cầu đòi lại đô thị của họ với tên cũ là Petersburg hay St.
Petersburg, nghĩa là đô thị của Thánh Phêrô. Ðây là một trong những đề tài nóng
bỏng mà hội đồng thành phố đang đưa ra thảo luận. Trong một chương trình truyền
hình địa phương người hướng dẫn chương trình đã tránh dùng tên Lenigrat mà lại
gọi tắt là Peter, nghĩa là tên gọi cũ của đô thị. ngững người yêu cầu hoàn trả
tên cũ lại cho các đô thị nói rằng: cũng như những người có quyền giữ tên cha
sinh mẹ đẻ của mình, thì cũng thế, một đô thị cũng phải được quyền giữ tên khai
nguyên của nó.
Tại
cộng hòa Georgia, trường đại hoạc kỹ thuật Tbilisi đã xóa bỏ tên của Lênin và
ngay cả tượng của ông cũng bị đạp đổ. Tại nhiều nơi khác, người ta cũng xóa bỏ
tên mới của các đô thị để lấy lại tên cũ vốn đã có từ thời các đô thị này được
thiết lập. Gorky sẽ được phục hồi lại như trước kia là Novgorod. Bezhnev sẽ được
mang tên cũ là Nabereznye, Zhadanov sẽ được phuc hồi là Mariupol, nghĩa là đô
thị của Ðức Maria.
Mỗi
người chúng ta, khi chịu phép rửa cũng đều mang một tên mới. Chúng ta thường gọi
đó là tên thánh. Thánh bởi vì đó là tên của một vị Thánh, nhưng thánh bởi vì tất
cả chúng ta đều được mời gọi để nên thánh, hay nói như Thánh Phaolô, tất cả
chúng ta đều là những người thánh. Thật thế, nhờ Phép Rửa, người tín hữu Kitô
được tham dự vào chính sự thánh thiện của Thiên Chúa; nhờ Phép Rửa, người tín hữu
Kitô trở thành Ðền Thờ thánh thiện của Chúa Thánh Thần.
Ðó
là nguồn gốc, là căn tính của người Kitô chúng ta. Mang lấy tên của một vị
thánh, người Kitô luôn được nhắc nhở rằng bản chất của họ chính là nên thánh,
nguồn gốc của họ chính là sự thánh thiện. Chính vì nguồn gốc ấy, cho nên họ
luôn được mời gọi để làm việc thiện, để cầu nguyện, để chịu đựng, để sống tử tế,
để sống vui tươi, để sống phục vụ. Nói tóm lại, vì thông dự vào sự thánh thiện
của Thiên Chúa, người Kitô luôn được mời gọi để sống như Ðức Kitô, Ðấng qua cái
chết và sự Phục Sinh, đã thể hiện chính sự thánh thiện của Thiên Chúa.
(Lẽ
Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét