04/03/2015
Thứ Tư Tuần II Mùa
Chay Năm lẻ
BÀI
ĐỌC I: Gr 18, 18-20
"Hãy đến, và chúng ta hành hạ nó".
Trích
sách Tiên tri Giêrêmia.
Thiên
hạ nói rằng: "Các ngươi hãy đến và chúng ta tìm cách chống lại Giêrêmia:
vì tư tế không thiếu lề luật, người khôn ngoan không thiếu lời chỉ bảo, tiên
tri không thiếu lời giảng dạy! Hãy đến, chúng ta hãy dùng lời nói mà tố cáo nó
và đừng để ý đến các lời nó dạy".
Lạy
Chúa, xin lưu tâm đến con, và nghe tiếng quân thù của con! Làm lành mà phải gặp
dữ sao, vì họ đào lỗ chôn con? Xin Chúa hãy nhớ lại con đã đứng trước nhan
thánh Chúa để biện hộ cho họ, Chúa đã nguôi giận họ. Đó là lời Chúa.
ĐÁP
CA: Tv 30, 5-6. 14. 15-16
Đáp:
Lạy Chúa, xin cứu sống con theo lượng từ bi của Chúa (c. 17b).
1)
Chúa dẫn con xa lưới dò chúng ngầm trương ra để hại con, vì Ngài là chỗ con
nương náu. Con phó thác tâm hồn trong tay Chúa; lạy Chúa, lạy Thiên Chúa trung
thành, xin cứu chữa con. - Đáp.
2)
Con đã nghe thấy lũ đông bàn tán, nỗi sợ sệt gieo nặng khắp đôi nơi; cùng một
lúc, chúng tụ họp phản đối con; chúng đã âm mưu sát hại mạng con. - Đáp.
3)
Phần con, lạy Chúa, con tin cậy ở Ngài, con kêu lên: Ngài là Thiên Chúa của
con! Vận mạng con ở trong tay Ngài, xin cứu gỡ con khỏi tay quân thù và những
người bách hại. - Đáp.
CÂU
XƯỚNG TRƯỚC PHÚC ÂM: Ge 2, 12-13
Chúa
phán: "Vậy từ đây các ngươi hãy thật lòng quay về với Ta, vì Ta nhân hậu
và từ bi".
PHÚC
ÂM: Mt 20, 17-28
"Họ đã lên án tử cho Người".
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi
ấy, Chúa Giêsu đi lên Giêrusalem, đem riêng mười hai môn đệ đi theo. Dọc đường,
Người nói với họ: "Này chúng ta lên Giêrusalem và Con Người sẽ bị nộp cho
các vị thượng tế và luật sĩ. Người ta sẽ lên án tử cho Người, sẽ nộp Người cho
dân ngoại để chúng nhạo báng, đánh đòn, rồi treo Người lên thập giá, nhưng đến
ngày thứ ba, Người sẽ sống lại". Bấy giờ bà mẹ các con ông Giêbêđê cùng với
hai con đến gặp Người. Bà sấp mình xuống lạy Người, có ý xin Người điều chi đó.
Người hỏi: "Bà muốn gì". Bà ta thưa lại: "Xin Ngài hãy truyền
cho hai con tôi đây được ngồi một đứa bên hữu, một đứa bên tả Ngài, trong Nước
Ngài". Chúa Giêsu đáp lại: "Các ngươi không biết điều các ngươi xin.
Các ngươi có thể uống chén mà ít nữa đây Ta sắp uống chăng?" Họ nói với
Người: "Thưa được". Người bảo họ: "Vậy các ngươi sẽ uống chén của
Ta, còn việc ngồi bên hữu hay bên tả, thì không thuộc quyền Ta ban, nhưng Cha
Ta đã chuẩn bị cho ai, thì người ấy mới được". Nghe vậy, mười người kia tỏ
ra bất bình với hai anh em: Chúa Giêsu gọi họ lại mà bảo: "Các con biết thủ
lãnh của các dân tộc thì thống trị họ và những người làm lớn thì hành quyền
trên họ. Giữa các con thì không được thế. Trong các con, ai muốn làm lớn, thì
hãy phục vụ các con, và ai muốn cầm đầu trong các con, thì hãy làm tôi tớ các
con. Cũng như Con Người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng để phục
vụ và phó mạng sống làm giá chuộc cho nhiều người". Đó là lời Chúa.
(thanhlinh.net)
SUY NIỆM : Phục vụ đích thực
Alexandre
Thompson năm nay 74 tuổi, hiện đang sống tại Thuỵ Sĩ. Mới đây ông đã viết thư
cho toà đô chính Copenhatue để báo tin ông sẵn sàng tặng thành phố 40 triệu Mỹ
kim để làm bất cứ dự án nào, với điều kiện tên tuổi ông phải được đặt cho một
con đường ở thủ đô nơi ông đã sinh trưởng. Nhưng đề nghị của ông đã bị từ chối
và dĩ nhiên số tiền ông hứa tặng vẫn còn giữ chặt trong tay ông.
Cho
đi để được cho lại, đó là tính toán thường tình của con người. Người ta làm ơn
làm phúc để được đền đáp, người ta hy sinh phục vụ đã tên tuổi của mình được nhắc
đến. Tiền tài, quyền bính, danh vọng là ẩn số luôn ẩn núp sau những công việc
mà con người gọi là phục vụ. Tựu trung, điều con người tìm kiếm trong mọi phục
vụ vẫn là cái tôi của mình. Chúa Giêsu đã mang lại cho hai chữ “phục vụ” ý
nghĩa đích thực của nó: phục vụ như Chúa Giêsu đã sống là sống như một người
tôi tớ. Người tôi tớ trong thời phong kiến chỉ có một hiện hữu duy nhất, đó là
sống cho và sống vì người khác. Như vậy, phục vụ đích thực chính là sống trọn vẹn
cho tha nhân, vì tha nhân, chứ không vì bất cứ một tính toán lợi lộc nào. Phục
vụ như thế cũng đồng nghĩa với quên mình và quên mình cho đến chết. Xét cho
cùng, theo mẫu gương của Chúa Giêsu, phục vụ cũng đồng nghĩa với chết đi. Đó là
bài học mà Chúa Giêsu đã muốn lặp lại khi cho chúng ta lắng nghe trong Tin mừng
hôm nay.
Những
dân chài Galilê đã bỏ mọi sự theo Chúa Giêsu, nhưng các ông từ bỏ mọi sự với một
tính toán, đó là trở thành công hầu khanh tướng trong vương quốc tương lai của
Ngài. Các ông cũng không thoát khỏi cái lý luận thường tình của con người: “Tôi
cho đi để được lấy lại”, “tôi từ bỏ mọi sự để được giầu sang hơn”, “tôi phục vụ
để được phục vụ lại”. Quyền bính, danh vọng vẫn luôn là cám dỗ đối với Giáo Hội
qua mọi thới đại. Dưới lớp áo thâm chùng của từ bỏ vẫn còn ẩn núp nhưng tham
sân si. Đội lốt tôn giáo, lời tố cáo ấy xem ra không phải là quá đáng, bất công
đối với không biết bao nhiêu thành phần được gọi là người của Giáo hội.
Gồm
những con người yếu hèn, tội lỗi, Giáo hội Chúa Kitô luôn cần được thanh luyện
trong ý hướng, cũng như trong thể hiện của mình. Trong cuộc trở về chung của
toàn Giáo Hội, mọi Kitô hữu đều được mời gọi để không ngừng hoán cải. Hoán cải
là quay về với Chúa, là chỉ tìm kiếm và yêu mến một mình Ngài, là tham dự vào
cuộc Tử nạn của Chúa Kitô bằng những hy sinh và từ bỏ chính mình mỗi ngày.
Ước
gì cái chết của Chúa Giêsu trên Thập giá mà chúng ta suy niệm trong Mùa Chay
này luôn nhắc nhở chúng ta về ơn gọi của người môn đệ, đó là phục vụ, quên
mình, và ý thức mình chỉ là đầy tớ vô dụng, chỉ làm những gì phải làm mà thôi.
(Trích
trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Tư Tuần II MC
Bài đọc: Jer 18:18-20; Mt
20:17-28.
GIỚI
THIỆU CHỦ ĐỀ: Lãnh
đạo bằng phục vụ và chịu đau khổ.
Con
người ham quyền hành, chức tước, và địa vị quan trọng trong xã hội; vì khi họ nắm
quyền hành, họ sẽ được ra lệnh; khi có chức tước, họ sẽ được mọi người biết tới;
và khi làm lớn, họ sẽ được dân chúng hầu hạ. Để đạt được những điều này, nhiều
người đã dùng mọi cách để có ưu thế trước, ngay cả việc dùng những thủ đọan để
hạ bệ người khác. Điều này được coi là thông thường với các nhà lãnh đạo thế
gian, nhưng bị Thiên Chúa ngăn cấm với các nhà lãnh đạo tôn giáo.
Các
Bải đọc hôm nay xoay quanh hai cách lãnh đạo khác nhau này. Trong Bài Đọc I,
tiên tri Jeremiah khó chịu khi làm việc lành cho dân, đã không được họ biết ơn
thì chớ, lại còn bị các nhà lãnh đạo trong dân hội họp nhau, để lập mưu hãm hại
ngài. Trong những trường hợp như thế, nhà lãnh đạo tôn giáo dễ nản chí, bỏ cuộc,
và ngay cả xin Thiên Chúa báo thù. Trong Phúc Âm, khi Chúa Giêsu loan báo Cuộc
Khổ Nạn sắp tới của Ngài lần thứ ba, người mẹ của hai môn đệ Giacôbê và Gioan đến
xin Chúa Giêsu cho hai con được “một đứa ngồi bên tả và một đứa ngồi bên hữu
trong Nước Chúa.” Điều này gây chia rẽ giữa các môn đệ. Chúa Giêsu phải dạy dỗ
để các ông hiểu cách lãnh đạo của người môn đệ Chúa: phải phục vụ mọi người và
hy sinh chịu gian khổ.
KHAI
TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/
Bài đọc I:
Lấy óan đền ơn.
1.1/
Người ngôn sứ phải chịu bắt bớ đau khổ: Điều này hiển nhiên, vì họ phải nói những gì Thiên
Chúa nói; và những điều Thiên Chúa nói, nhiều khi là những điều con người không
thích nghe. Các ngôn sứ giả nói những điều thiên hạ muốn nghe, nên được mọi người
yêu thích. Còn Jeremiah, ông phải nói những gì thiên hạ không muốn nghe như
loan báo: chiến tranh, phá hủy và lưu đày. Vì thế, không lạ gì mà ông phải chịu
đau khổ. Họ nói với nhau: "Hãy đến đây ta cùng nhau bàn mưu tính kế hại
Jeremiah. Vì thiếu tư tế, lề luật không chết; thiếu hiền nhân, không thiếu ý kiến;
thiếu ngôn sứ, không thiếu lời dạy bảo. Đến đây, ta hãy dùng lời nó mà hại nó,
và phải hết sức để ý đến mọi lời nó nói." Họ quên rằng Thiên Chúa là Đấng
quan phòng mọi sự xảy ra trong trời đất: họ có thể làm cho Jeremiah chịu đựng
đau khổ, nhưng không ngăn cản được những gì Thiên Chúa sắp đổ xuống trên họ.
1.2/
Người ngôn sứ dễ mất kiên nhẫn khi phải đương đầu với bạc bẽo, vong ân: Qua đời sống của
các tiên tri, chúng ta học được bài học đau khổ của các ngài: một đàng vì
thương dân, không muốn dân phải chịu đau khổ, nên cầu nguyện để xin Thiên Chúa
thương xót, và đừng đổ đại họa xuống trên dân; một đàng tức giận vì sự ngoan cố
của họ, đã không chịu ăn năn trở lại, mà còn tính kế lập mưu để làm hại những
người thương yêu lo lắng cho họ. Tiên tri Jeremiah bày tỏ sự bất mãn của ông với
dân lên Thiên Chúa: “Lạy Đức Chúa, xin để ý đến con và nghe những kẻ tố cáo con
nói đó. Nào có ai lấy oán đền ơn? Thế mà chúng lại đào hố nhằm làm con mất mạng.
Xin Ngài nhớ cho: con đã từng đứng ra trước nhan Ngài để nói tốt nói hay cho chúng, để ngăn cơn thịnh nộ của Ngài khỏi giáng lên đầu chúng.”
Xin Ngài nhớ cho: con đã từng đứng ra trước nhan Ngài để nói tốt nói hay cho chúng, để ngăn cơn thịnh nộ của Ngài khỏi giáng lên đầu chúng.”
2/
Phúc Âm:
Tham quyền và củng cố địa vị.
2.1/
Đấng Thiên Sai phải ngang qua con đường đau khổ: Người Do-Thái, trong đó có các
Tông-đồ, và ngay cả chúng ta, không thể nào hiểu nổi thánh ý của Thiên Chúa. Họ
và chúng ta không thể nào hiểu nổi tại sao một Thiên Chúa quyền uy không dùng sức
mạnh để cứu độ, mà lại chọn con đường gian khổ để cứu độ con người! Đây là lần
thứ ba Chúa Giêsu mặc khải cho các môn đệ ý định của Thiên Chúa, các môn đệ
không hiểu và cũng không muốn chấp nhận con đường này. Tại sao Đấng Thiên Sai
phải chịu đau khổ?
(1)
Ngài muốn gánh hình phạt của cả nhân lọai trên vai: Tiên tri Isaiah đã loan báo
trước: “Sự thật, chính người đã mang lấy những bệnh tật của chúng ta, đã gánh
chịu những đau khổ của chúng ta … Chính người đã bị đâm vì chúng ta phạm tội, bị
nghiền nát vì chúng ta lỗi lầm; người đã chịu sửa trị để chúng ta được bình an,
đã phải mang thương tích cho chúng ta được chữa lành” (Isa 53:4-5).
(2)
Con người dễ bị cảm hóa bởi tình yêu hơn lệnh truyền: Trong Cựu Ước, nhiều lần
Thiên Chúa truyền qua Lề Luật; nhưng con người vẫn vi phạm. Trong Tân Ước,
Thiên Chúa muốn con người nhìn thấy Chúa Giêsu chịu gian khổ, để con người hiểu
tình yêu của Ngài dành cho họ; để họ yêu mến Ngài. Khi con người cảm nghiệm được
tình yêu, họ sẽ biết sống tốt đẹp.
2.2/
Người mẹ của môn đệ muốn quyền hành cho hai con mình: Điều bà mẹ của
Giacôbê và Gioan xin Chúa Giêsu cũng dễ hiểu, nếu xét theo tiêu chuẩn con người;
vì có bà mẹ nào không muốn con cái mình có một tương lai yên ấm! Hơn nữa, nếu
con được yên ấm, mẹ cũng được hưởng nhờ. Chúa Giêsu rất kiên nhẫn cắt nghĩa cho
Bà: "Các người không biết các người xin gì! Các người có uống nổi chén Thầy
sắp uống không?" Họ đáp: "Thưa uống nổi." Vì ham muốn chức quyền,
nên họ trả lời “Có!” Nhưng nếu hiểu rõ “chén đắng” mà Chúa Giêsu sắp uống là
Con Đường Khổ Nạn của Ngài, chưa chắc họ dám trả lời với Ngài như vậy. Các nhà
lãnh đạo tinh thần cũng phải noi gương Chúa Giêsu, phải kiên nhẫn cắt nghĩa và
làm cho dân chúng hiểu những gì quá sức họ.
2.3/
Mười môn đệ khác tức tối với hai anh em đó: Khó chịu khi thấy người khác hơn mình là điều thường
xảy ra cho tất cả mọi người, vì ai cũng muốn làm lớn. Đây cũng là nguyên nhân
chính gây nhiều thiệt hại và đổ vỡ trong cộng đòan. Nếu không biết cách sửa chữa
kịp thời, cộng đòan sẽ có nguy cơ tan rã. Nhận ra sự nguy hại của điều này, Đức
Giêsu gọi các ông lại và nói: "Anh em biết: thủ lãnh các dân thì dùng uy
mà thống trị dân, những người làm lớn thì lấy quyền mà cai quản dân. Giữa anh
em thì không được như vậy: Ai muốn làm lớn giữa anh em, thì phải làm người phục
vụ anh em. Và ai muốn làm đầu anh em thì phải làm đầy tớ anh em.”
Chúa
Giêsu muốn các môn đệ sự khác biệt giữa hai lý tưởng và hai cách lãnh đạo. Lý
tưởng khác thì các lãnh đạo cũng phải khác. Lý tưởng của các môn đệ Chúa là đưa
mọi người về cho Thiên Chúa, chứ không phải để đạt được uy quyền danh vọng ở đời
này; nên cách lãnh đạo của họ cũng phải khác, họ phải phục vụ và hy sinh chịu
gian khổ để người khác được cứu độ. Chúa Giêsu dùng chính gương của Ngài để làm
ví dụ cho các ông: “Cũng như Con Người đến không phải để được người ta phục vụ,
nhưng là để phục vụ và hiến dâng mạng sống làm giá chuộc muôn người."
ÁP
DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
-
Lòng ham muốn quyền hành, chức tước, và địa vị, xâm nhập khác nơi; ngay cả
trong hàng ngũ lãnh đạo tôn giáo và trong gia đình. Người môn đệ Chúa phải đề
phòng những ham muốn này; nếu không, họ sẽ cảm thấy bực tức, khó chịu, và ngay
cả bỏ lý tưởng đang theo đuổi.
-
Chúa Giêsu truyền: Nhà lãnh đạo tôn giáo phải khác với những nhà lãnh đạo khác,
vì mục đích của hai bên khác nhau. Họ phải hy sinh phục vụ và chịu đựng gian khổ
để đưa con người về với Chúa, chứ không phải để đạt những lợi lộc vật chất ở đời
này.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
04/03/15 THỨ TƯ ĐẦU
THÁNG TUẦN 2 MC
Th. Ca-xi-mi
Mt 20,17-28
Th. Ca-xi-mi
Mt 20,17-28
Suy niệm: Lời
xác nhận của Gia-cô-bê và Gio-an về việc ưng thuận uống chén của Chúa hơi sớm.
Một đàng, có thể vì hai ông “chịu đấm ăn xôi”: muốn dành ghế ưu tiên nên cứ ưng
đại đi! Đàng khác, chén của Thầy là chén gì, đắng cay ngọt bùi ra sao, hai ông
hầu như chưa hiểu! Các ông có trải qua cuộc thương khó với Chúa mới thấy hết ý
nghĩa của chén này. Động cơ theo Chúa của các ông chưa thật trong sáng. Dù thế
Chúa vẫn đón nhận và uốn nắn, đồng thời các ông cũng chấp nhận để cho Chúa uốn
nắn. Và quả thật, “chén của Thầy” các ông cũng đã uống. Và cái chỗ ngồi ở chiếu
trên đó đối với các ông đã không còn ý nghĩa nữa, vì giờ đây các ông đang ngồi
ngay bên lòng Chúa.
Mời Bạn: Lời
Chúa hôm nay thúc bách chúng ta xem xét lại động cơ theo Chúa để biết sống
khiêm nhường hơn nữa. Nhiều khi điều chúng ta lớn tiếng hôm nay lại là điều ta
làm không nổi sau này. Hơn nữa, dù đã đoan hứa với Chúa một lần thay cho tất
cả, chúng ta vẫn phải lặp lại mỗi ngày quyết tâm theo Chúa trên con đường khổ
nạn. Sống tinh thần của mùa Chay, ta cố gắng làm trọn điều phải làm hôm nay, dù
khó khăn, ví dụ: không phàn nàn trong công việc bổn phận, xây dựng bầu khí vui
tươi, tin tưởng nơi gia đình, cộng đoàn, xứ đạo...
Chia sẻ: Thái
độ ‘dành ghế’ của “anh em nhà Giê-bê-đê” đang biểu hiện thế nào trong cộng đoàn
của bạn?
Sống Lời Chúa: Hiệp
thông với Chúa trong lời cầu nguyện của Ngài sau đây.
Cầu nguyện: “Lạy Cha, nếu có thể được thì xin cho con khỏi uống chén này,
nhưng đừng theo ý con, một theo ý Cha.”
Anh em không được như vậy
Mười môn đệ khác có còn ghen tức hai anh em con
ông Dêbêđê nữa không, nếu họ biết rằng ngồi ghế cao chính là để thấy rõ mà dễ
phục vụ hơn?
Suy niệm:
Ghế tượng trưng cho chức vụ
và chức vị.
Chính vì thế bình thường
người ta ai cũng thích ghế.
Ghế trong tôn giáo cũng như
ghế ngoài đời.
Tìm cách có ghế, giữ ghế hay
tìm cách lên một ghế cao hơn,
đó vẫn là điều khiến nhiều
người vất vả,
và đó cũng là điều khiến thế
giới loạn lạc và xung đột.
Bài Tin Mừng kể cho chúng ta
chuyện tranh cãi giữa nhóm Mười Hai.
Vẫn là chuyện những cái ghế.
Quan trọng nhất là hai ghế
nằm hai bên tả hữu của Thầy
khi Thầy vào vinh quang
trong Nước Thiên Chúa.
Chỉ tiếc là chuyện tranh cãi
này lại xảy ra ngay sau khi
Thầy Giêsu tâm sự riêng với
các môn đệ về cuộc Khổ Nạn của mình.
Chẳng rõ có phải Gioan và
Giacôbê đã nhờ mẹ mình xin giùm không.
Từ chối lời xin ngây thơ của
một người mẹ thương con là điều không dễ.
Thầy Giêsu có bực mình không
khi phải chịu một áp lực như thế?
“Các người không biết các
người xin gì!”
Điều các người xin xa lạ với
con đường Thầy sắp đi.
Điều các người mơ ước lại là
điều Thầy sắp phải quyết liệt từ bỏ:
quyền lực, tiếng tăm, vinh
dự…
“Các người có uống nổi
chén Thầy sắp uống không?”
Như thế Thầy Giêsu thách đố
nhóm Mười Hai
về khả năng chia sẻ cuộc Khổ
Nạn với Ngài,
khả năng dám uống chung một
chén đắng mà Ngài sắp uống.
Chỉ những ai dám cùng chịu
đau khổ mới được chung phần vinh quang.
Chẳng rõ các môn đệ có lường
được cái giá phải trả không,
nhưng họ đã vội trả lời là
uống nổi.
Thầy Giêsu xác nhận chọn lựa
của họ,
nhưng Ngài lại không hứa cho
họ ngồi hai bên tả hữu của mình,
đơn giản là vì điều đó thuộc
quyền của Cha.
Chuyện tranh cãi giữa các
môn đệ là cơ hội để Thầy Giêsu vạch ra
cách hành xử cho những nhà lãnh
đạo tương lai của Giáo Hội.
Chắc chắn nó khác với lối
lãnh đạo ngoài đời,
khi người ta dùng quyền uy
để thống trị và làm bá chủ (c. 25).
“Giữa anh em thì không
được như vậy,” anh em không được theo thói đời.
Thầy Giêsu dạy các môn đệ
điều ngược đời:
kẻ làm lớn, làm đầu phải làm
đầy tớ phục vụ cho anh em mình (cc. 26-27).
Tấm gương lớn nhất là tấm
gương Thầy phục vụ (c. 28).
Cuộc Khổ nạn sắp đến là việc
phục vụ khiêm hạ nhất của Thầy.
Lần đầu tiên Đức Giêsu cho
biết ý nghĩa cái chết sắp đến của mình,
cái chết như giá chuộc để
cứu độ muôn người (c. 28).
Mười môn đệ khác có còn ghen
tức hai anh em con ông Dêbêđê nữa không
nếu họ biết rằng ngồi ghế
cao chính là để thấy rõ mà dễ phục vụ hơn?
Cầu nguyện:
Lạy Thầy Giêsu,
Thầy không gọi chúng con là
tôi tớ,
Thầy cũng không chỉ coi
chúng con là môn đệ.
Thầy còn coi chúng con như
bạn hữu của Thầy,
vì Thầy đã thổ lộ cho chúng
con
những điều riêng tư thầm kín
nhất
trong tương quan giữa Thầy
với Cha.
Hơn nữa, sau phục sinh,
Thầy đã gọi các môn đệ là
anh em.
Mặc nhiên Thầy tự nhận mình
là Anh Trưởng
đứng đầu một đoàn em đông
đúc.
Xin cho chúng con
luôn thi hành ý muốn của Cha
để trở nên những người em
cùng huyết nhục với Thầy.
Lạy Thầy Giêsu, Thầy đã nâng chúng con lên
làm môn đệ, làm bạn, làm anh
em của Thầy.
Còn Thầy lại hạ mình xuống
phục vụ chúng con như người
tôi tớ,
rửa chân cho chúng con như
một nô lệ
và chết thay cho chúng con
trên thập giá.
Xin cho chúng con hiểu được tấm lòng của Thầy
và sống yêu thương mọi người
như anh em. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu,
SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
4
THÁNG BA
Đến
Gần Thiên Chúa, Chúng Ta Sẽ Được Biến Đổi
Hằng
năm, qua phụng vụ, Mùa Chay nhắc lại cuộc gặp gỡ của Mô-sê với Thiên Chúa hằng
sống. Tại gốc rễ kinh nghiệm đức tin của chúng ta, chúng ta phải thấy bật ra sự
cao cả khôn dò của Thiên Chúa. Thiên Chúa vượt quá các cảm quan và vượt quá trí
hiểu của chúng ta; thế nhưng, Ngài lại hiện diện với chúng ta. Cũng như Ngài đã
tự tỏ hiện cho Mô-sê, Ngài cũng tự tỏ hiện cho chúng ta.
Sự
hiện diện và quyền năng của Thiên Chúa được đổ tràn xuống trên Mô-sê, và cuộc đời
ông đã được biến đổi. Ông có được sức mạnh và quyền lực mới. Vâng, Mô-sê vốn cảm
nhận sâu sắc tình cảnh bị áp bức của dân mình tại Ai-cập và vốn khát vọng giải
phóng họ khỏi cảnh nô lệ. Nhưng ông đã không có đủ sức để thực hiện điều ấy…
Ông đã phải trốn thoát qua đất Midian sau khi hạ sát một người Ai-cập.
Bấy
giờ, Thiên Chúa gọi đích danh ông và tỏ cho ông biết danh tánh Ngài. Qua Danh
này, quyền năng của Thiên Chúa được biểu lộ nơi Mô-sê, một quyền năng sẽ thực
hiện bao sự việc lạ lùng. Mô-sê trở lại Ai-cập, đứng trước mặt Pha-ra-on, và với
quyền năng Thiên Chúa, ông thuyết phục được nhà vua. Cũng chính nhờ quyền năng
Thiên Chúa, ông đã vượt qua được sự yếu đuối và nhút nhát của đồng bào mình.
Ông giải thoát họ khỏi ách nô lệ bên Ai-cập. Vì thế, Mô-sê trở thành công cụ của
cuộc Xuất hành – tức cuộc Vượt Qua của giao ước cũ. Trong cuộc Xuất hành này,
Thiên Chúa tự biểu lộ chính Ngài như “Đấng Giải Phóng”. “Ta là Đức Chúa, là
Thiên Chúa của các ngươi; Ta đã dẫn đưa các ngươi ra khỏi đất Ai-cập, ra khỏi cảnh
nô lệ” (Xh 20,2).
-
suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm.
Lê Công Đức dịch
từ nguyên tác
LIFT
UP YOUR HEARTS
Daily
Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia
Đình
NGÀY
04-3
Thánh
Casimirô
Gr
18,18-20; Mt 20,17-28.
LỜI
SUY NIỆM: Đức Giêsu bảo: “Các ngươi không biết các ngươi xin gì! Các ngươi
có uống nổi chén Thầy sắp uống không?”
Trong
khi Chúa Giêsu đưa các môn đệ đi riêng với mình, Người muốn cho các ông biết
Người sắp bị nộp vào tay các Thượng tế, các kinh sư, và rồi họ sẽ giết chết Người,
nhưng rồi các ông lại không quan tâm đến những lời tiên báo quan trọng này; để
có thể chia sẻ với Người một lời nào đó; nhưng tất cả lại im lặng; lại có những
kẻ chỉ nghĩ đến mình, xin Người được ngồi những chỗ cao trọng. Đây là một cám dỗ,
gây nên chia rẽ; muốn tách mình ra, để được đứng trên những người anh em khác.
Chúa Giêsu đã quở trách, và Người cho biết mọi sự do Chúa Cha đã sắp đặt.
Lạy
Chúa Giêsu, Trong cuộc sống làm người của chúng con, chúng con thường chỉ nghĩ
riêng những điều nhất về cho mình, mà quên đi quyền lợi và sự khổ đau của những
người chúng quanh. Xin Chúa cho mọi thành viên trong gia đình chúng con, luôn
có tâm hồn khiêm nhượng, biết quan tâm và chia sẻ cuộc sống cho nhau.
Mạnh
Phương
04
Tháng Ba
Các Con Hãy Nên Trọn
Lành!
Người
ta kể lại rằng thánh Antôn ẩn tu đã tìm đến gặp một người thợ giày, vì nghe đồn
rằng người thợ giày này có một đời sống đạo đức lạ thường. Ðể hỏi đâu là bí quyết
để nên thánh, người thợ giày đáp gọn: "Tôi chỉ biết đóng giày".
Ngạc
nhiên vô cùng, thánh Antôn hỏi vặn lại: "Nếu chỉ có thế thì làm sao mà gọi
là thánh thiện được. Tôi đây, tôi tưởng nghĩ đến Chúa từng phút giây. Ông có bí
quyết gì khác nữa không?". Người thợ giày giải thích: "Tôi làm việc 8
giờ, cầu nguyện 8 giờ và ngủ nghỉ 8 giờ".
Thánh
Antôn vẫn chưa cho đó là cuộc sống lý tưởng. Ngài cho biết, ngài cầu nguyện từng
phút giây. "Vậy ông sống đức khó nghèo như thế nào?". Người thợ giày
bảo: "Tôi cho Giáo hội một phần ba của cải của tôi, một phần ba tôi bố thí
cho người nghèo và một phần ba tôi giữ lại cho tôi". Thánh Antôn chưa cho
đó là bí quyết nên thánh trọn hảo, bởi vì chính ngài đã phân phát tất cả của cải
của ngài cho Giáo hội và người nghèo...
Thánh
nhân vặn hỏi mãi, cuối cùng người thợ giày mới khai ra bí quyết của ông như
sau: "Mặc dù tôi phân phát một phần ba tiền lương của tôi cho người nghèo,
nhưng đêm ngày tôi không ngủ yên được khi tôi nhìn thấy cảnh nghèo xung quanh
tôi, đến độ tôi đã thưa với Chúa: Chúa ơi, thà để con đi hỏa ngục còn hơn nhìn
thấy những người khốn khổ này phải triền miên trong cảnh nghèo đói...".
Nghe
đến đó, thánh Antôn đã bỏ ra về. ngài chợt hiểu rằng ngài chưa đủ thánh thiện
như người thợ giày này đến độ dám hy sinh tất cả chỉ vì người nghèo.
Có
rất nhiều cách để nên thánh, nhưng dường như không có một mẫu mực thánh thiện
chung cho tất cả mọi người. Có người nên thánh ngay trong bấc sống của mình giữa
trần gian. Có người chịu tử đạo. Có người sống trong bậc tu trì. Mỗi một vị
thánh là một cách sống.
Tuy
nhiên giữa khung khác biệt đó vẫn có một mẫu số chung cho tất cả mọi cuộc sống
thánh thiện: đó là Tình Yêu. Thánh Phaolô trong bài ca đức ái đã nói: "Dù
tôi có thể nói được các tiếng lạ lùng, dù tôi có thể làm được phép lạ chuyển
núi di sông, dù tôi có làm được không biết bao nhiêu công trình... nếu tôi
không có tính đức bác ái, tôi chỉ là một thứ thùng rỗng...".
Không
có đức bác ái, không có tình yêu thì tất cả tòa nhà đạo đức của chúng ta chỉ được
xây dựng trên hão huyền mà thôi. Chúa Giêsu cũng đã nói với chúng ta: "Các
con hãy nên trọn hảo như Cha các con trên trời". Thiên Chúa là Tình Yêu.
Thiên Chúa yêu thương tất cả mọi người không loại trừ ai. Và cuối cùng vì yêu
thương con người, Thiên Chúa đã hóa thân làm người như chúng ta... Ðó là tận
cùng của Tình Yêu!
Người
thợ giày trong câu chuyện của thánh Antôn không những dành của cải của mình cho
người nghèo, ông còn tưởng nghĩ đễn người nghèo như chính lẽ sống của mình.
Thánh Antôn đã nhận ra đó là bí quyết cao cả nhất để nên thánh. Bố thí tất cả của
cải của mình, xa lánh tất cả các thú vui của cuộc sống, đêm ngày ăn chay cầu
nguyện là điều tốt. Nhưng nếu sống như thế chỉ để tìm cho mình sự thanh thản
trong tâm hồn mà phải sợ người khác quấy rầy, thì một cuộc sống như thế chưa phải
là lý tưởng nhất.
"Hãy
nên trọn lành như Cha các con trên trời". Ðó phải là lý tưởng của người
Kitô chúng ta. Cha trên trời yêu thương tất cả mọi người. Cha trên trời đã yêu
thương con người đến nỗi đã phó ban chính Con Một của Ngài. Thiên Chúa chỉ được
gọi là Cha bởi vì Ngài sống cho con cái của mình... Sự sống Ngài ban cho chúng
ta chỉ có thể triển nở và có ý nghĩa nếu nó cũng được sống cho tha nhân.
(Lẽ
Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét