08/05/2015
Thứ Sáu sau Chúa Nhật V
Phục Sinh
Bài
Ðọc I: Cv 15, 22-31
"Thánh
Thần và chúng tôi xét rằng không nên buộc thêm cho anh em gánh nặng nào
khác".
Trích
sách Tông đồ Công vụ.
Trong
những ngày ấy, các Tông đồ, kỳ lão cùng toàn thể Hội Thánh, chấp thuận chọn ít
người trong các ngài, và sai đi Antiôkia với Phaolô và Barnaba: đó là Giuđa, gọi
là Barsaba, và Sila, những vị có uy thế giữa anh em. Các ngài nhờ tay hai ông
chuyển bức thư viết như sau: "Anh em Tông đồ và kỳ lão chúng tôi kính chào
các anh em thuộc dân ngoại ở Antiôkia, Syria và Cilicia. Chúng tôi nghe tin rằng
có mấy người trong chúng tôi đã đến nói những lời gây hoang mang và làm cho tâm
hồn anh em xao xuyến, chúng tôi không uỷ quyền cho họ, vì thế chúng tôi họp lại,
đồng ý chọn một ít người và sai đến anh em làm một với Barnaba và Phaolô, những
anh em yêu quý của chúng tôi, tức là những người đã liều mạng sống mình vì danh
Ðức Giêsu, Chúa chúng tôi. Vậy chúng tôi đã sai Giuđa và Sila đến nói miệng với
anh em cũng chính những lời này: Thánh Thần và chúng tôi xét rằng không nên đặt
thêm cho anh em gánh nặng nào khác ngoài mấy điều cần kíp này là anh em hãy
kiêng đồ cúng thần, huyết, thịt thú chết ngạt và gian dâm; giữ mình khỏi các điều
đó, là anh em làm phải. Chúc anh em vạn an".
Các
ngài giã từ và đi xuống Antiôkia, triệu tập dân chúng lại và trao cho họ bức
thư. Ðọc thư xong, họ vui mừng vì được an ủi.
Ðó
là lời Chúa.
Ðáp
Ca: Tv 56, 8-9. 10-12
Ðáp: Lạy Chúa, con
sẽ ngợi khen Chúa giữa chư dân (c. 10a).
Hoặc
đọc: Alleluia.
Xướng:
1) Lòng con bền vững, lạy Chúa, lòng con bền vững; con sẽ hát xướng, con sẽ đàn
ca. Hãy thức dậy, linh hồn tôi ơi, hãy thức dậy, hỡi đàn sắt với đàn cầm, tôi sẽ
làm cho bình minh thức giấc. - Ðáp.
2)
Lạy Chúa, con sẽ ngợi khen Chúa giữa chư dân; con sẽ hát mừng Ngài trong các nước:
vì đức từ bi Chúa cao tới cõi trời, và lòng trung tín Ngài chạm ngàn mây. Lạy
Chúa, xin Ngài hiện ra cao cả trên trời, xin tỏ vinh quang Ngài trên toàn cõi đất!
- Ðáp.
Alleluia:
Mt 28, 19 và 20
Alleluia,
alleluia! - Các con hãy đi giảng dạy muôn dân: Thầy sẽ ở cùng các con mọi ngày
cho đến tận thế. - Alleluia.
Phúc
Âm: Ga 15, 12-17
"Ðây
là lệnh truyền của Thầy: Các con hãy yêu mến nhau".
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
Khi
ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Ðây là lệnh truyền của Thầy:
Các con hãy yêu mến nhau, như Thầy đã yêu mến các con. Không có tình yêu nào lớn
hơn tình yêu của người thí mạng vì bạn hữu mình. Các con là bạn hữu của Thầy, nếu
các con thi hành những điều Thầy truyền. Thầy không còn gọi các con là tôi tớ,
vì tôi tớ không biết việc chủ làm; Thầy gọi các con là bạn hữu, vì tất cả những
gì Thầy đã nghe biết nơi Cha Thầy, thì Thầy đã cho các con biết. Không phải các
con đã chọn Thầy, nhưng chính Thầy đã chọn các con, và đã cắt đặt, để các con
đi, và mang lại hoa trái, và để hoa trái các con tồn tại, để những gì các con
xin Cha nhân danh Thầy, Người sẽ ban cho các con. Thầy truyền cho các con điều
này là: các con hãy yêu mến nhau".
Ðó
là lời Chúa.
Suy
Niệm: Luật Yêu Thương Nhau
Trong
dịp sinh nhật, một bé gái được mẹ tặng cho con búp bê thật xinh đẹp. Búp bê có
thể cử động chân tay, nhắm mắt, mở mắt cười, khóc hoặc nói vài câu chào hỏi. Cô
bé rất thích thú với con búp bê mới này. Tuy nhiên, trong hộc đồ chơi của cô vẫn
còn những con búp bê cũ. Và đặc biệt cô lại hay chơi đùa với con búp bê cũ nhất,
tàn tạ nhất.
Vì
thế, người mẹ ngạc nhiên và hỏi: "Tại sao con lại thích chơi với con búp
bê cũ nhất như vậy". Cô bé ngập ngừng mắc cở chẳng muốn trả lời. Người mẹ
phải dỗ dành hồi lâu và hứa sẽ không không cười nhạo hoặc nói lại với ai. Bí mật
sẽ được giữ kín giữa mẹ và cô bé. Bấy giờ cô bé mới lên tiếng: "Bé yêu
thích con búp bê xấu xí này, vì nó chẳng được ai để ý đến". Mỗi lần nó và
các bạn chơi đùa, các bạn của bé cũng chỉ chơi với các búp bê đẹp và tân kỳ. Con
búp bê này luôn bị bỏ quên trong góc tủ. Thấy nó thiếu thốn tình thương, nên bé
yêu thương nó.
Anh
chị em thân mến!
Người
mẹ rất đỗi ngạc nhiên và vui mừng trước tâm hồn quảng đại và cao thượng của cô
bé. Còn chúng ta, bao giờ chúng ta ngạc nhiên trước tình yêu vô bờ của Chúa
Giêsu, một vị Thiên Chúa trên trời cao, nhưng vì yêu thương chúng ta, nên đã xuống
làm bạn với con người xấu xa tội lỗi và hy sinh cả mạng sống cho con người.
Anh
chị em thân mến!
Khởi
đầu cho mối tương quan giữa con người và Thiên Chúa là quyết định chọn lựa về
phía Thiên Chúa. Con người đã phá vỡ mối quan hệ Thiên Chúa. Thiên Chúa là người
tái lập. Ðến với con người, Con Thiên Chúa đã chấp nhận làm con của con người,
để nhờ vào việc liên kết với Ngài, con người được trở thành con Thiên Chúa, được
nên bạn hữu với Chúa Giêsu.
Qua
bài Tin Mừng hôm nay, mỗi người Kitô hữu cũng phải hân hạnh hãnh diện vì từ
thân phận tội lỗi xấu xa, họ đã được Thiên Chúa đoái nhìn tới. Không chỉ đoái
nhìn ban ơn huệ cho họ mà thôi, nhưng Ngài được đồng hàng với Con Thiên Chúa.
Những gì Con Thiên Chúa nghe biết từ Cha, thì Ngài đã cho họ biết.
Một
trong những chia sẻ tình yêu là chia sẻ cách hiểu biết, và khi đã được hiểu biết
thì con người cũng phải có bổn phận trung thành, phải sống cho ra sự hiểu biết.
Vì sống trong những điều hiểu biết là một đáp trả trước tình yêu. Yêu mà dửng
dưng bàng quang, yêu mà không mảy may xúc động trước những thao thức, ước muốn
của người mình yêu thì chẳng thể nào gọi là yêu được. Tình yêu mà chẳng chút cảm
thông chia sẻ thì chẳng bao giờ là tình yêu đúng nghĩa.
Khi
gọi các môn đệ là bạn hữu, khi chia sẻ cho họ những hiểu biết về Cha, Chúa
Giêsu cũng muốn họ sống trong tình bạn với Ngài, là thực thi theo lệnh
truyền của Ngài: "Các con hãy yêu mến nhau". Như các môn đệ, các Kitô
hữu cũng được mời gọi sống tình bạn hữu của Chúa Giêsu. Có thể họ sẽ dễ dàng thốt
lên hai tiếng yêu Chúa, nhưng lại khó thực hiện điều yêu mến anh em. Vì cũng
như họ, khuôn mặt anh chị em chỉ là tầm thường, khiếm khuyết, nếu không nói là
tội lỗi xấu xa đáng xa tránh. Nhưng dù sao đi nữa, tất cả đều là con một Cha
trên trời. Khuôn mặt xấu xí bị xa lánh đều là những khuôn mặt cần được yêu
thương hơn ai hết.
Lạy
Chúa, xin cho con biết hãnh diện vì đã được mang danh Kitô hữu, được trở nên bạn
với Chúa. Một sự hãnh diện phải được bộc lộ không những bằng lời nói, mà còn bằng
thái độ sống hoàn toàn trung thành với lệnh truyền của Chúa là "yêu mến
anh em như Ngài đã yêu". Amen.
Veritas Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Sáu Tuần V PS
Bài đọc: Acts 15:22-31; Jn
15:12-17.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Yêu thương là chìa
khóa để tồn tại.
Chúng
ta học được nhiều điều quan trọng nơi Giáo Hội Jerusalem trong việc giải quyết
các xung đột gây ra do việc chuyển tiếp từ Do-thái Giáo sang Kitô Giáo. Trước
tiên, họ cùng nhau ngồi lại để tìm cách giải quyết vấn đề. Thứ đến, họ theo sự
hướng dẫn của Thánh Thần để tìm ra đâu là sự thật nền tảng mọi người phải giữ,
những gì có thể dung hòa, và những gì có thể chuẩn chước được. Sau đó, họ phải
khiêm nhường bỏ thói quen của mình, hy sinh chấp nhận ý kiến chung, và giải quyết
vấn đề trong tình yêu thương anh em; chứ không truyền lệnh như giữa chủ và tớ,
giữa giai cấp lãnh đạo trung ương và cấp nhân viên dưới quyền mình. Biết cách
giải quyết khôn ngoan như thế là tránh được chiến tranh và xây dựng hòa bình,
là phát triển Tin Mừng vào thế giới theo đường lối Chúa Giêsu thay vì co cụm
vào Jerusalem để bị đồng hóa vào Do-thái Giáo.
Các
Bài Đọc hôm nay nêu bật cho chúng ta những chìa khóa quan trọng trong việc giải
quyết các xung đột. Trong Bài Đọc I, Giáo Hội giải quyết vấn đề theo sự hướng dẫn
của Thần Chân Lý và tình yêu thương của Đức Kitô. Các Tông-đồ quyết định không
áp đặt trên các Dân Ngoại bất kỳ một gánh nặng nào khác, trừ ra những gì hết sức
quan trọng. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu nhấn mạnh đến sự quan trọng của giới luật
yêu thương: Hãy làm mọi sự vì yêu thương như Ngài đã yêu thương chúng ta. Đừng
đối xử với nhau như chủ và tớ; nhưng hãy đối xử với nhau như anh em, như Chúa
đã đối xử với chúng ta.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/
Bài đọc I:
Cách giải quyết vấn đề của Giáo Hội Jerusalem
1.1/
Xóa tan nghi ngờ bằng cách:
(1)
Chọn đại diện của Giáo Hội Trung Ương để làm sáng tỏ vấn đề với Giáo Hội địa
phương: "Các Tông Đồ, các kỳ mục, cùng với toàn thể Hội Thánh, quyết định
chọn mấy người trong các ông, để phái đi Antioch với ông Phaolô và ông
Barnabas. Đó là ông Judah, biệt danh là Barsabbas, và ông Silas, những người có
uy tín trong Hội Thánh."
(2)
Gởi sứ điệp chính thức: Vì tin đồn thất thiệt và mạo danh gây ra nghi kỵ, chia
rẽ, và tranh chấp trong cộng đoàn, Giáo Hội Jerusalem đã nhận ra điều này và
làm sáng tỏ trong Thư luân lưu: "Chúng tôi nghe biết có một số người trong
chúng tôi, không được chúng tôi uỷ nhiệm, mà lại đi nói những điều gây xáo trộn
nơi anh em, làm anh em hoang mang."
(3)
Chính thức nhìn nhận Barnabas và Phaolô là đại diện: Giáo Hội Jerusalem cũng nhận
ra sự quan trọng của Barnabas và Phaolô với Giáo Hội địa phương: "Cùng với
những người anh em thân mến của chúng tôi là ông Barnabas và ông Phaolô, những
người đã cống hiến cuộc đời vì danh Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta."
1.2/
Nội dung của sứ điệp: dựa
trên những lời của Phêrô và Giacôbê góp ý hôm qua. Giáo Hội Trung Ương quyết định:
Vậy chúng tôi cử ông Judah và ông Silas đến trình bày trực tiếp những điều viết
sau đây:
(1)
Không phải mang gánh nặng nào khác: "Thánh Thần và chúng tôi đã
quyết định không đặt lên vai anh em một gánh nặng nào khác." Hai điểm quan
trọng được các Tông-đồ nhấn mạnh là "Thánh Thần" và "chúng
tôi." Giáo Hội không chỉ mang tính cách trần thế như bao tổ chức khác;
nhưng có nguồn gốc từ Trời. Giáo Hội hoạt động dưới sự hướng dẫn của Thánh Thần.
Quyết định đạt được không do một cá nhân quyết định, nhưng là cố gắng của tập
thể, sau khi đã cùng nhau cầu nguyện, đóng góp ý kiến, và đi tới quyết định.
(2)
Ngoài những điều cần thiết này: "kiêng ăn đồ đã cúng cho
ngẫu tượng, kiêng ăn tiết, ăn thịt loài vật không cắt tiết, và tránh gian dâm.
Anh em cẩn thận tránh những điều đó là tốt rồi." Những điều cần thiết tối
thiểu này là những gì Giáo Hội Trung Ương nghĩ mọi người, Do-thái cũng như Dân
Ngoại, cần phải giữ.
2/
Phúc Âm:
Điều Thầy truyền dạy anh em là hãy yêu thương nhau.
2.1/
Giới luật yêu thương: "Đây
là điều răn của Thầy: anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh
em." Đây có thể nói là giới luật duy nhất Chúa Giêsu để lại cho con người;
nhưng nó lại là giới luật nền tảng, vì nó bao trùm trên các giới luật khác. Yêu
thương, không đơn thuần như con người hiểu, nhưng là yêu thương phát xuất từ
Thiên Chúa. Con người phải có yêu thương này trước khi con người có thể đáp ứng
đòi hỏi của Chúa Giêsu: "Không có tình thương nào cao cả hơn tình thương của
người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình."
2.2/
Tình bằng hữu giữa Chúa Giêsu và các Tông-đồ: Dưới con mắt phàm nhân, mối
liên hệ giữa Chúa Giêsu và con người là mối liên hệ giữa chủ nhân và đầy tớ; vì
Thiên Chúa dựng nên và có quyền trên con người. Ngài có quyền ra lệnh và con
người có bổn phận phải thi hành. Hay có tốt hơn cũng chỉ là mối liên hệ giữa Thầy
và trò. Tuy mối liên hệ này gần hơn, nhưng vẫn còn khỏang cách rất lớn giữa hai
chủ thể: Thầy có quyền bắt học trò làm theo ý mình muốn. Các ông không thể nào
ngờ lời Chúa nói các ông có thể trở thành bạn hữu của Ngài: "Anh em là bạn
hữu của Thầy, nếu anh em thực hiện những điều Thầy truyền dạy."
(1)
Khác biệt giữa tôi tớ và bạn hữu: "Thầy không còn gọi anh em là tôi tớ nữa,
vì tôi tớ không biết việc chủ làm. Nhưng Thầy gọi anh em là bạn hữu, vì tất cả
những gì Thầy nghe được nơi Cha Thầy, Thầy đã cho anh em biết." Điểm đặc
biệt giữa bạn hữu là họ chia sẻ cho nhau mọi tâm sự và mọi sướng, khổ, vui, buồn.
Chúa Giêsu đã mặc khải cho các môn đệ mọi điều Ngài đã thấy nơi Chúa Cha, đã
cùng chia sẻ mọi nỗi vui buồn trong 3 năm rao giảng; đã rửa chân cho các ông
như một đầy tớ, và đã sẵn sàng hy sinh tính mạng vì các ông. Chúa thực sự đã đối
xử với các ông như một người bạn thân thiết.
(2)
Chúa chọn các Tông-đồ cho một sứ vụ: "Không phải anh em đã chọn Thầy,
nhưng chính Thầy đã chọn anh em, và cắt cử anh em để anh em ra đi, sinh được
hoa trái, và hoa trái của anh em tồn tại, hầu tất cả những gì anh em xin cùng
Chúa Cha nhân danh Thầy, thì Người ban cho anh em." Chúa Giêsu nhấn mạnh đến
vai trò của Thiên Chúa trong việc lựa chọn các Tông-đồ. Ngài chọn các ông chứ
không phải các ông đã chọn Ngài. Ngài chọn các ông khi các ông vẫn còn rất nhiều
khuyết điểm và giới hạn của con người; nhưng Ngài huấn luyện và thánh hiến các
ông, để rồi sai các ông đi cho một sứ vụ: mang con người về cho Thiên Chúa.
Điều
làm chúng ta ngạc nhiên sau biến cố Phục Sinh là sự thay đổi hoàn toàn nơi các
Tông-đồ, từ những con người thất học, nhút nhát, trở thành can đảm, khôn ngoan,
dám đương đầu với các người trong Thượng Hội Đồng, và họ không thể đối đáp được
với các ông. Nói tóm, Chúa ban tất cả những gì cần thiết để các ông có thể chu
toàn sứ vụ.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
-
Khi có xung đột trong gia đình hay cộng đòan, chúng ta hãy theo sự hướng dẫn của
Thánh Thần để tìm ra sự thật và loại trừ tất cả những ích kỷ và ghen tị ẩn giấu
đàng sau nó.
-
Sau khi đã khiêm nhường tìm ra sự thật, chúng ta phải giải quyết vấn đề trên
căn bản yêu thương, chứ không dùng quyền hành để ra lệnh như chủ và tớ.
-
Chúng ta phải có can đảm để nhận ra lỡ lầm và sửa sai cho đúng. Hãy yêu thương,
khuyến khích, và nâng đỡ nhau trong khi rao giảng và làm chứng cho Tin Mừng.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
08/05/15 THỨ SÁU TUẦN 5 PS
Ga 15,12-17
Ga 15,12-17
Suy niệm: “Yêu nhau kéo áo đắp chung, ghét nhau nắng dãi mưa dầm mặc nhau. Yêu nhau con mắt liếc qua,
ghét nhau ném đá vỡ đầu nhau ra.” Chúa Giê-su dạy ta yêu thương
không theo kiểu thói đời như vậy, nhưng yêu như Chúa đã yêu. Tình yêu cốt ở
việc hy sinh tính mạng vì người mình yêu (c. 13). Một tình yêu đích thực luôn đòi hỏi
sự chia sẻ, trao ban chính mình cho tha nhân. Tình yêu đích thực ấy luôn được
bày tỏ trong cuộc đời Chúa Giê-su: chữa lành bệnh tật, xua trừ ma quỷ,
dạy dỗ dân chúng, tha thứ cho tội nhân... Và rồi, đỉnh cao của tình yêu ấy là
dâng hiến chính thân mình trên thập giá, sống lại vinh hiển để cho mọi
người nên công chính và sống dồi dào.
Mời Bạn: Trong
Năm Phúc Âm hóa đời sống giáo xứ, bạn được mời gọi tích cực tham dự thánh lễ vì
thánh lễ là nguồn lực thánh hóa bản thân, giúp bạn ra khỏi mình, đem Chúa đến
cho người khác như sống thánh lễ nối dài. Các giáo xứ, cộng đoàn của bạn cũng
được mời gọi vượt qua thói quen chỉ chăm chút, loay hoay với tập thể mình, để
“đi ra” đến những vùng ngoại vi của giáo xứ và cộng đoàn mình, đem tinh thần
Tin Mừng thấm vào xã hội, chăm sóc, phục vụ những người nghèo...
Sống Lời Chúa: Tôi
sẽ tham gia một công tác cụ thể hay gia nhập một hội đoàn trong giáo xứ.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, con thật hạnh phúc được Chúa yêu thương hiến thân trên
thập giá cho con. Xin cho con đừng quên mẫu gương yêu thương hy sinh ấy của
Chúa. Xin giúp con biết noi gương Chúa mà thực hành điều răn yêu thương đối với
tha nhân. Amen.
Yêu thương nhau như Thầy
Tình bạn đối với Giêsu khiến ta có tình bạn đối với
nhau. Tình bạn ta có đối với nhau minh chứng về tình bạn ta đang có với Giêsu.
Suy niệm:
Tôn giáo nào cũng dạy người
ta phải yêu nhau.
Từ bi hỷ xả của Phật giáo
hay tứ hải giai huynh đệ của Khổng giáo.
Đức Giêsu đã coi việc yêu
thương nhau là một điều răn, một lệnh truyền.
Nhưng lệnh truyền này có nét
mới mẻ:
“Anh em hãy yêu nhau như Thầy
đã yêu anh em” (c. 12).
Nét mới mẻ và đáng sợ nằm ở
chữ như.
Chính chữ này làm nên nét
đặc trưng của Kitô giáo.
Đức Giêsu soi sáng ý nghĩa
của chữ như trong câu sau,
khi Ngài nói đến tình yêu
của mình đối với các môn đệ:
“Không ai có tình yêu lớn
hơn
tình yêu của người hy sinh
mạng sống vì bạn hữu mình” (c. 13).
Chết cho các bạn của mình là
hành vi lớn nhất của tình yêu.
Thập giá là biểu hiện của
tình yêu lớn nhất, tình yêu hiến mạng.
Đức Giêsu đòi buộc các môn
đệ phải yêu nhau đến mức đó.
Người Kitô hữu được mời gọi
yêu nhau đến mức đó.
“Như Cha đã yêu Thầy thế nào, Thầy cũng yêu anh
em như vậy.
Anh em hãy ở lại trong tình
yêu của của Thầy” (c. 9).
Có một dòng suối tình yêu
chảy tràn từ Cha đến Thầy Giêsu,
và từ Thầy Giêsu đến với các
môn đệ.
Ở lại trong tình yêu của Thầy
chính là để cho dòng suối đó tiếp tục chảy,
qua tình yêu giữa các môn đệ
với nhau.
Dòng suối ngừng chảy sẽ trở
nên ao tù nhơ nhớp.
Giữa Thầy Giêsu và các môn
đệ không phải chỉ có tình Thầy trò,
mà còn có tình bạn thân
thiết (c. 14).
Một đặc tính của tình bạn là
dám chia sẻ cho nhau những điều riêng tư.
Thầy Giêsu cho các môn đệ
biết việc mình làm,
và biết những gì Thầy đã
nghe được từ nơi cung lòng Cha (c. 15).
Như thế đời sống thầm kín
giữa Thầy với Cha, Thầy đã vén mở.
Thầy Giêsu sống như một
người bạn bên cạnh các môn đệ.
Và Ngài cũng muốn họ sống
như những người bạn bên nhau.
Dám sống cho nhau và dám
chết cho nhau.
Chỉ khi họ sống với nhau như
những người bạn đích thực,
các môn đệ mới thật là bạn
của Giêsu (c. 14).
Tình bạn đối với Giêsu khiến
ta có tình bạn đối với nhau.
Tình bạn ta có đối với nhau
minh chứng về tình bạn ta đang có với Giêsu.
Trong đời thường, chúng ta
ít có cơ hội hy sinh mạng sống cho nhau.
Nhưng chúng ta lại có rất
nhiều cơ hội hy sinh những điều đáng quý khác,
như thời giờ, tiền bạc, sức
khỏe, uy tín, quyền lợi, dự tính, ảnh hưởng…
Những hy sinh này đụng đến
cái tôi của ta và làm ta đau nhói.
Mong các Kitô hữu biết yêu
nhau để người ta biết chúng ta là ai (Ga 13, 35).
Cầu nguyện:
Lạy Cha, xin cho con ý thức rằng
tấm bánh để dành của con
thuộc về người đói,
chiếc áo nằm trong tủ thuộc
về người trần trụi,
tiền bạc con cất giấu thuộc
về người thiếu thốn.
Lạy Cha, có bao điều con giữ mà chẳng dùng,
có bao điều con lãng phí
bên cạnh những Ladarô túng
quẫn,
có bao điều con hưởng lợi
dựa trên nỗi đau của người
khác,
có bao điều con định mua sắm
dù chẳng có nhu cầu.
Con hiểu rằng nguồn gốc sự bất công
chẳng ở đâu xa.
Nó nằm ngay nơi sự khép kín
của lòng con.
Con phải chịu trách nhiệm
về cảnh nghèo trong xã hội.
Lạy Cha chí nhân,
vũ trụ, trái đất và tất cả
tài nguyên của nó
là quà tặng Cha cho mọi
người có quyền hưởng.
Cha để cho có sự chênh lệch, thiếu hụt,
vì Cha muốn chúng con san sẻ
cho nhau.
Thế giới còn nhiều người đói
nghèo
là vì chúng con giữ quá điều
cần giữ.
Xin dạy chúng con biết cách đầu tư làm giàu,
nhờ sống chia sẻ yêu thương. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao
Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
8
THÁNG NĂM
Một
Tặng Phẩm Của Cuộc Phục Sinh
Trong
phòng tiệc ly, Đức Giêsu đã nói với các Tông Đồ về cuộc ra đi của Người và Người
giải thích tại sao Người phải ra đi. “Nếu Thầy không ra đi, Đấng Bảo Trợ sẽ
không đến với anh em. Nhưng nếu Thầy đi, Thầy sẽ sai Đấng ấy đến với anh em”
(Ga 16, 7).
Sau
những lời ấy, Đức Giêsu chia tay với các môn đệ. Người từ giã thế giới này bằng
một cách thê thảm nhất mà trí tưởng tượng người ta có thể hình dung: bị xét xử
như một tên tội phạm, một kẻ gian manh, bị kết án tử và bị đóng đanh. Thật
không có gì phải ngạc nhiên khi cuộc Thương Khó của Đức Kitô đã là nỗi hãi hùng
của các Tông Đồ đến thế. Cứ theo suy nghĩ của loài người, thì đó là cả một nỗi
ê chề thất vọng.
Nhưng
rồi Đức Giêsu xuất hiện giữa họ, khai mở lòng trí họ để họ hiểu sứ mạng và mục
đích của Người. Người khai mở tâm trí họ để giúp họ nhận ra Thánh Kinh hướng chỉ
về Người như thế nào.
Song
họ cần có Đấng Bảo Trợ, tức Chúa Thánh Thần, để giúp họ nhận hiểu trọn vẹn. Và
kìa, Đức Kitô đã trao ban Thánh Thần cho họ – ngay trong ngày phục sinh, ngay cả
trước khi “gửi” Thánh Thần đến vào dịp Lễ Ngũ Tuần. Người nói: “Anh em hãy nhận
lấy Thánh Thần”.
Như
vậy, Thánh Thần đã được trao ban cho các Tông Đồ như là hoa trái của công cuộc
cứu độ của Đức Kitô trên thập giá. Toàn bộ mầu nhiệm Vượt Qua được đóng ấn bằng
tặng phẩm vĩ đại là Chúa Thánh Thần.
-
suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm.
Lê Công Đức dịch
từ nguyên tác
LIFT
UP YOUR HEARTS
Daily
Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia
Đình
NGÀY
08 - 5
Cv
15, 22-31; Ga 15, 12-17.
LỜI
SUY NIỆM: “Đây là điều răn của Thầy, anh em hãy yêu
thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em”
Chúa
Giêsu đang mời gọi tất cả chúng ta yêu thương nhau, như Chúa đã yêu thương
chúng ta. Người yêu thương chúng ta một cách nhưng không; chỉ cần chúng ta quay
trở về với Người. Người yêu thương ban ơn trong chờ đợi, chỉ mong được tha thứ,
để phục hồi lại nhân phẩm của một người con. mà Người là Cha. Người tin dùng với
ơn ban của Người; được cùng sống và làm việc với Người trong vai trò là con
cái, là bạn hữu, chứ không bị loại bỏ ra ngoài.
Lạy
Chúa Giêsu. Xin cho các thành viên trong gia đình chúng con luôn cảm nhận được
tình yêu thương gìn giữ của Chúa, qua biết bao biến cố trong cuộc đời bất xứng
của chúng con; để tạ ơn và đáp trả lại bằng sự yêu thương, phục vụ những người
chung quanh chúng con.
Mạnh
Phương
08
Tháng Năm
Chữ Thập Ðỏ
Buổi
sáng ngày 24/6/1859, Henri Dunant, một thương gia trẻ tuổi người thụy Sĩ, thức
giấc với nhiều bận tâm. Từ mấy ngày nay, anh đang trọ tại một lữ quán nghèo thuộc
miền Castiglione delle Stiviere bên Italia. Anh đến italia với một công tác rất
táo bạo, đó là gặp cho kỳ được Hoàng Ðế Napoleon đệ tam của nước Pháp để xin cấp
cho anh giấy phép được thiết lập một số nhà máy xay lúa tại Algerie, lúc bấy giờ
đang là thuộc địa nước Pháp...
Từ
trong quán trọ nhìn ra, anh thấy từng đoàn binh sĩ Pháp di chuyển về cánh đồng
Solferino... Và những gì phải xảy ra đã xảy ra... 300 ngàn con người từ hai
phía đã giáp chiến. Tiếng súng nổ, tiếng người la hét giãy giụa. Khi màn đêm xuống,
tiếng súng thưa dần, người ta chỉ còn nghe thấy tiêng rên la của các thương
binh từ hai phía... Giờ phút này Henri Dunant không còn nghĩ gì đến dự án thiết
lập các nhà máy xay lúa tại Algerie nữa. Thay vào đó, nỗi oán ghét chiến tranh
và sự cảm thông với các thương binh mỗi lúc một xâm chiếm tâm hồn anh, nhất là
khi người ta bắt đầu di chuyển các thương binh vào các làng mạc...
Một
người lính Pháp vừa lê lết vừa xin nước uống. Nguyên một bàn chân đãbị cắt đi
khỏi thân thể. Dunant dìu anh vào quán trọ. Cùng với các y sĩ của các phe đang
tham chiến, Henri Dunant đã động viên tất cả dân làng để mang thực phẩm và thuốc
men đến cho các thương binh, bất kể họ thuộc bên nào.
Trong
những ngày ấy, thay cho dự án kinh doanh, Henri Dunant đã dành thời giờ đê viết
lại hồi ký về trận Solferino. Anh mô tả lại tất cả những gì anh đã chứng kiến
và kêu gọi tất cả những người thiện chí trên thế giới hãy giúp anh để chấm dứt
thảm cảnh ấy. Không mấy chốc, cuốn sách đã được dịch ra nhiều thứ tiếng và được
gửi đến các Chính Phủ trên thế giới. Ngay tức khắc, một tổ chức nhân đạo tại
Génève đã thỏa thuận trợ giúp cho công tác của Dunant. Anh đi khắp các thủ đô
Âu Châu để thuyết phục các nhà cầm quyền ký vào một quy ước nhìn nhận quyền bất
khả xâm phạm của các thương binh, các y tá và tất cả những ai phục vụ trong
ngành quân y...
Ngày
26/10/1963, đại diện của 16 nước đãgặp nhau tại Génève. Tổ chức do Henri Dunant
khai sinh được chính thức chào đời ngày hôm đó. Người ta gọi tổ chức này là Hội
Chữ Thập Ðỏ, do biểu tượng của một chữ thập đỏ in trên nền trắng... Dấu hiệu
này đã được treo trên các lều, các nhà cửa thuộc về phong trào này... Ðó là món
quà lớn nhất mà Henri Dunant đã tặng cho nhân loại.
Trong
tập hồi ký trận Solferino, Henri Dunant đã ghi lại như sau: Có nhiều binh sĩ Áo
dưới quyền chỉ huy của Hoàng Ðế Prancois Joseph bị bắt làm tù binh. Henri
Dunant đã săn sóc họ tận tình. Thấy thế, một bà cụ già trong làng đã phản đối
vì cho rằng người Áo là kẻ thù. Henri Dunant đã nói với bà cụ già như sau:
"Trong sự đau khổ, không còn khác biệt giữa bạn và thù nữa.. Tất cả chúng
ta đều là anh em với nhau".
Nhìn
mọi người như anh em của mình, một cái nhìn như thế hẳn phải xuất phát từ một
niềm tin rất sâu sắc...
Năm
1901, lần đầu tiên, giải thưởng Nobel hòa bình đã được trao tặng và người được
danh dự ấy chính là vị sáng lập ra Hội Chữ Thập Ðỏ. Mười năm sau, con người đã
trao tặng cho thế giới một món quà cao quý như thế đãqua đời trong một bệnh viện
dành cho những người hành khất nghèo nàn bên Thụy Sĩ. Gia tài của ông đẻ lại là
vài cuốn sách, năm ba lá thư và một di chúc thiêng liêng như sau: "Hoặc
tôi là một môn đệ của Ðức Kitô giống như các tín hữu của những thế kỷ đầu hoặc
tôi không là gì hết".
Ðặc
biệt của các tín hữu sơ khai và cũng là lý tưởng của Henri Dunant chính là lòng
mến, lòng mến đã biến họ nhận ra mọi người như là anh em, con cùng một Cha trên
Trời... Mỗi người Kitô chúng ta cũng có thể lập lại lời di chúc của vị sáng lập
Hội Chữ Thập Ðỏ: "Hoặc tôi tôn trọng và yêu thương tha nhân hoặc tôi không
là gì hết".
(Lẽ
Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét