22/05/2015
Thứ Sáu sau Chúa Nhật
VII Phục Sinh
Bài
Ðọc I: Cv 25, 13-21
"Ðức
Giêsu đã chết mà Phaolô quả quyết là vẫn sống".
Trích
sách Tông đồ Công vụ.
Trong
những ngày ấy, vua Agrippa và Berni xuống Cêsarêa chào Phestô. Vì hai người lưu
lại đó nhiều ngày, nên Phestô đem chuyện Phaolô trình nhà vua rằng: "Ở đây
có một người tù Phêlixê để lại. Lúc tôi ở Giêrusalem, các thượng tế và kỳ lão
Do-thái đã đến xin tôi lên án hắn. Tôi đã trả lời với họ rằng: "Người Rôma
không có thói quen lên án người nào trước khi bị cáo đối diện với nguyên cáo,
và có cơ hội bào chữa để thanh minh tội mình". Vậy họ liền đến đây, ngày
hôm sau tôi ngồi toà án, truyền điệu bị cáo đến. Các nguyên cáo đều có mặt,
nhưng không đưa ra một tội trạng nào, như tôi đã ngờ trước; họ chỉ tố cáo hắn mấy
điều về mê tín, về một Giêsu nào đó đã chết mà Phaolô quả quyết là vẫn sống.
Ðang phân vân về vấn đề ấy, tôi hỏi hắn có muốn đi Giêrusalem để được xét xử tại
đó về các điều ấy không. Nhưng Phaolô nại đến thẩm quyền của hoàng đế Augustô,
nên tôi đã truyền giữ hắn lại để nạp cho hoàng đế".
Ðó
là lời Chúa.
Ðáp
Ca: Tv 102, 1-2. 11-12. 19-20ab
Ðáp: Chúa thiết lập
ngai vàng Người ở cõi cao xanh (c. 19a).
Hoặc
đọc: Alleluia.
Xướng:
1) Linh hồn tôi ơi, hãy chúc tụng Chúa, và toàn thể con người tôi, hãy chúc tụng
thánh danh Người. Linh hồn tôi ơi, hãy chúc tụng Chúa, và chớ khá quên mọi ân
huệ của Người. - Ðáp.
2)
Cũng như trời xanh cao vượt trên trái đất, lòng nhân Người còn siêu việt hơn thế
trên kẻ kính sợ Người. Cũng như từ đông sang tây xa vời vợi, Người đã ném tội lỗi
xa khỏi chúng tôi. - Ðáp.
3)
Chúa thiết lập ngai vàng Người ở cõi cao xanh, và vương quyền Người phủ trị
trên khắp muôn loài. Hãy chúc tụng Chúa đi, chư vị thiên thần, dũng lực hùng
anh, thi hành lời Chúa. - Ðáp.
Alleluia:
Ga 14, 18
Alleluia,
alleluia! - Chúa phán: "Thầy sẽ không bỏ các con mồ côi: Thầy sẽ đến với
các con và lòng các con sẽ vui mừng". - Alleluia.
Phúc
Âm: Ga 21, 15-19
"Con
hãy chăn dắt các chiên mẹ và chiên con của Thầy"
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
Khi
Chúa Giêsu đã tỏ mình ra cho các môn đệ, Người dùng bữa với các ông, và hỏi
Simon Phêrô rằng: "Simon, con ông Gioan, con có yêu mến Thầy hơn những người
này không?" Ông đáp: "Thưa Thầy: Có, Thầy biết con yêu mến Thầy".
Người bảo ông: "Con hãy chăn dắt các chiên con của Thầy".
Người
lại hỏi: "Simon, con ông Gioan, con có yêu mến Thầy không?" Ông đáp:
"Thưa Thầy: Có, Thầy biết con yêu mến Thầy". Người bảo ông: "Con
hãy chăn dắt các chiên con của Thầy".
Người
hỏi ông lần thứ ba: "Simon, con ông Gioan, con có yêu mến Thầy
không?" Phêrô buồn phiền, vì thấy Thầy hỏi lần thứ ba "Con có yêu mến
Thầy không?" Ông đáp: "Thưa Thầy, Thầy biết mọi sự: Thầy biết con yêu
mến Thầy" Người bảo ông: "Con hãy chăn dắt các chiên mẹ của Thầy. Thật,
Thầy bảo thật cho con biết: khi con còn trẻ, con tự thắt lưng lấy và đi đâu mặc
ý, nhưng khi con già, con sẽ giang tay ra, người khác sẽ thắt lưng cho con và dẫn
con đến nơi con không muốn đến". Chúa nói thế có ý ám chỉ Phêrô sẽ chết
cách nào để làm sáng danh Thiên Chúa. Phán những lời ấy đoạn, Người bảo ông:
"Con hãy theo Thầy".
Ðó
là lời Chúa.
Suy
Niệm: Chúa Báo Phúc Tử Ðạo Cho Phêrô
Ðoạn
Phúc Âm nói về Chúa gọi Phêrô và chọn ông làm thủ lãnh Giáo Hội, thường gợi lên
những câu hỏi như: "Tại sao Chúa báo cho Phêrô hai lần hãy chăn dắt chiên
mẹ và một lần hãy chăn dắt chiên con?" Như vậy, có phải là chăn chiên mẹ
khó hơn chăn chiên con hay không?
Hoặc
giả như chăn chiên con không quan trọng bằng, vì con ngoan hay hư là tại mẹ,
nên chỉ cần chăn dắt chiên mẹ đi đúng đường rồi chiên con đi theo là đủ. Ở đây
không đi vào chi tiết về chiên mẹ hay chiên con, nhưng qua đoạn Phúc Âm trên mà
chúng ta thấy được nhiều quí giá về bài học lãnh đạo trong Giáo Hội rất đáng
chúng ta quan tâm.
Trước
hết, Chúa Giêsu hỏi ba lần: "Này anh Simon con ông Joan, con có yêu mến Thầy
không? Và ba lần Phêrô đáp con yêu mến Thầy" (Ga 21,15-17), và cũng ba lần
Chúa Giêsu nói: "Hãy chăm sóc chiên con của Thầy". Ðiều đó cho chúng
ta biết rằng tình thương không chỉ biểu lộ trong lòng mà con biểu lộ trong lời
nói và hành động. Ðặc biệt đối với chúng ta, tình yêu với Thiên Chúa cần phải
được thường xuyên hâm nóng và xác quyết bằng chính lời nói thành thực và sinh động
trong chúng ta. Mỗi lần nghe giảng, đọc sách thiêng liêng, mỗi lần đọc kinh Lạy
Cha hay kinh Tin Kính, đó là chúng ta xác quyết lại sự thần phục, sự hiện diện
và biểu lộ lòng yêu mến của chúng ta đối với Thiên Chúa.
Chúa
Giêsu hỏi ba lần "con có yêu mến Thầy không?", đáp lại ba lần
"có" cũng là để bù lại ba lần chối Thầy. Trước thái độ ba lần từ chối
của Phêrô, Chúa không đòi hỏi Phêrô ba lần xin lỗi hay để trừng phạt, song ba lần
Chúa muốn được nghe Phêrô nói "con yêu mến Thầy". Như trước đây với
Madalêna, lần này là Phêrô và sau này là mỗi người chúng ta, Chúa Giêsu như muốn
nói: "Con yêu nhiều thì sẽ được tha thứ nhiều và ngược lại, con được tha
thứ nhiều vậy con hãy yêu mến nhiều". Tiếng gọi lãnh đạo của Chúa là tiếng
gọi tình yêu, Chúa Giêsu đã không hỏi Phêrô con đã có chìa khóa lãnh đạo cao cấp
chưa? Hay có bằng cấp gì? Tốt nghiệp đại học nào chưa? Song như có lần Chúa
Giêsu nói: "Ai yêu mến Ta thì hãy giữ lề luật của Ta" thì bây giờ
Ngài nói: "Con yêu mến Thầy thì hãy chăm sóc chiên con của Thầy".
Chúa
Giêsu quan niệm về lãnh đạo là yêu thương, là phục vụ, rửa chân cho những người
mình lãnh đạo, Chúa Giêsu không quan niệm nền tảng và phương pháp lãnh đạo là
thao tác bắt người ta làm theo ý mình, song bằng tình yêu giúp nhau thực hiện ý
Chúa. Như trong trường hợp của Phêrô, tình thương của Chúa đối với Phêrô và của
Phêrô đối với Chúa, tình thương ấy xóa bỏ hận thù, xóa bỏ lỗi lầm xưa và đưa
người yếu kém kia trở lại sống trong tình yêu của Chúa.
"Anh
em yêu mến Thầy thì hãy chăm sóc chiên của Thầy". Lời mời gọi ấy nhắm vào
hàng giáo sĩ. Dĩ nhiên, sau cùng là lời mời gọi đối với mỗi người chúng ta, tất
cả chúng ta đều có trách nhiệm liên đới đến vận mệnh phần rỗi của anh em mình,
về phận sự chăn dắt, nuôi nấng và đưa anh em về đàn chiên và gìn giữ họ an toàn
trong Ðức Tin. Hãy vì yêu mến Chúa mà làm phận sự chăn dắt và yêu người, tức là
làm việc Tông Ðồ truyền bá Tin Mừng và làm cho anh em mình nhận biết và phụng
thờ Thiên Chúa.
Trong
vai trò cha mẹ, anh chị em thân thuộc, trong vai trò người lãnh đạo một hội
đoàn của người giáo dục và trong vai trò của một Kitô hữu, chúng ta có phận sự
và trách nhiệm chăm sóc cho anh chị em mình. Thiên Chúa hỏi Cain: "Cain!
Em ngươi đâu? Cain trả lời: tôi không biết, tôi đâu phải là người giữ em
tôi". Chúng ta không thể trả lời vô trách nhiệm như Cain.
Lạy
Chúa, xin cho chúng con biết làm tròn phận sự là cầu nguyện, nâng đỡ cho những
vị chủ chăn của chúng con và xin cho chúng con hết lòng yêu thương những người
mà chúng con có phận sự phải chăm lo trong phận sự của chúng con là cha mẹ, anh
chị em, bạn bè đồng bào dân tộc và mọi người đồng loại.
Veritas Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Sáu Tuần VII PS
Bài đọc: Acts 25:13-21: Jn
21:15-19.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Người môn đệ phải
lãnh trách nhiệm coi sóc và hy sinh cho đoàn chiên.
Trong
cuộc đời, chúng ta rất dễ tìm người lãnh đạo ngoài xã hội, vì ai cũng mong có địa
vị, uy quyền, và các lợi lộc vật chất; nhưng không dễ tìm người lãnh đạo trong
Giáo Hội, vì chẳng những không có lợi lộc vật chất, mà còn đòi phải chịu phê
bình, bắt bớ, tù đày, và ngay cả phải hy sinh đến tính mạng. Vì thế, chẳng lạ
gì mà càng ngày càng thiếu những người tình nguyện hy sinh cuộc đời làm mục tử
để lãnh đạo Dân Chúa, nhất là trong những quốc gia phát triển, nơi mà sự thành
công được đo lường trên địa vị và lương bổng. Điều gì đã thúc đẩy các mục tử
trong Giáo Hội sẵn sàng hy sinh quên mình, để chăm sóc cho đoàn chiên của Thiên
Chúa?
Các
Bài Đọc hôm nay cho chúng ta thấy những mẫu gương và lý do của việc hy sinh phục
vụ. Trong Bài Đọc I, Phaolô bị các người Do-thái trong Thượng Hội Đồng bắt nộp
cho Thống-đốc Rôma, vì niềm tin vào Đức Kitô và sự loan truyền đạo lý của Ngài.
Những nhà cầm quyền Rôma không dám tha cho Phaolô, dù không tìm thấy nơi ông tội
gì đáng chết, vì họ sợ người Do-thái. Phaolô kháng cáo lên hoàng đế Caesar vì
ông có quốc tịch Rôma. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu hỏi Phêrô ba lần: "Anh có
yêu mến Thầy không?" trước khi trao cho ông nhiệm vụ chăm sóc đoàn chiên của
Ngài. Nếu không có tình yêu dành cho Chúa Giêsu, Phêrô không bao giờ có thể hy
sinh nghề nghiệp để chăm sóc đoàn chiên, nhất là phải chịu tù đày và hy sinh mạng
sống.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/
Bài đọc I:
Phaolô được chuyển đi Rôma để được xét xử bởi Hoàng-đế Caesar.
1.1/
Các nguyên cáo đã không đưa ra một tội trạng nào như tôi tưởng: Khi vua Agrippa trị
vì lãnh thổ của Galilee và Perea, và Bernice, chị em với bà Drussila, vợ của
Felix, tới Judea thăm Festus, là Thống-đốc của Judea, Festus biết Agrippa có kiến
thức sâu rộng về Đạo Do-thái và truyền thống, nên đã đề nghị ông có cuộc nói
chuyện về trường hợp của Phaolô. Ông nói với Agrippa: "Ở đây có một người
tù do ông Felix để lại. Khi tôi tới Jerusalem, các thượng tế và các kỳ mục
Do-thái đến kiện và xin tôi kết án người ấy. Tôi đã trả lời họ rằng người Rôma
không có lệ nộp bị cáo nào, trước khi đương sự ra đối chất với nguyên cáo, và
được cơ hội biện hộ về lời tố cáo. Vậy họ cùng đến đây với tôi, và không chút
trì hoãn, ngày hôm sau tôi ra ngồi toà và truyền điệu đương sự đến. Đứng quanh
đương sự, các nguyên cáo đã không đưa ra một tội trạng nào như tôi tưởng."
1.2/
Tranh luận về tôn giáo: Giống
như trong trường hợp của Chúa Giêsu, Philatô không tìm được một lý do chính trị
hay luật pháp nào để buộc tội Chúa. Người Do-thái phải họp nhau để lập mưu và
tìm một lý do chính trị "Chúa Giêsu xưng mình là Vua! Ai xưng mình là Vua,
kẻ ấy chống lại Caesar!" Với lý do đó, Philatô sợ và trao Chúa Giêsu cho họ
mang đi đóng đinh. Trong trường hợp của Phaolô, Festus nói: "Họ chỉ tranh
luận với ông ta về một số vấn đề liên quan đến tôn giáo riêng của họ, và liên
quan đến một ông Giêsu nào đó đã chết, mà Phaolô quả quyết là vẫn sống. Phần
tôi, phân vân trước cuộc tranh luận về những chuyện ấy, tôi hỏi xem ông ta có
muốn đi Jerusalem để được xử tại đó về vụ này không. Nhưng Phaolô đã kháng cáo,
xin dành vụ này cho Thánh Thượng xét xử, nên tôi đã ra lệnh giữ ông ta lại cho
đến khi giải lên hoàng đế." Phaolô rất khôn ngoan, vì ông biết nếu họ xử
ông ở Jerusalem, ông chắc chắn sẽ bị buộc tội và bị chết.
2/
Phúc Âm:
Hãy chăm sóc chiên của Thầy.
2.1/
Chúa Giêsu trao cho Phêrô nhiệm vụ chăm sóc đoàn chiên của Ngài: Trình thuật hôm nay
nằm trong chương cuối cùng của Tin Mừng Gioan. Nhiều học giả Kinh Thánh cho
chương 21 không phải chính Gioan viết, nhưng là do các môn đệ của ông thêm vào;
nhưng có rất nhiều điểm Gioan đã trình bày trong các chương trước được nêu bật
trong chương này:
(1)
Sự quan trọng của tình yêu: Trong các chương 13-16, Chúa Giêsu đã đề cập rất
nhiều với các môn đệ về việc liên hệ giữa tình yêu và giữ các giới răn: Nếu anh
em yêu mến Thầy, hãy giữ các giới răn của Thầy; và giới răn quan trọng nhất
trong Tin Mừng Gioan là giới luật yêu thương. Trong trình thuật hôm nay, Chúa
Giêsu hỏi Phêrô đến 3 lần: "Này anh Simon, con ông Gioan, anh có yêu mến
Thầy không?" Điều này làm chúng la liên tưởng ngay đến 3 lần Phêrô đã chối
Chúa Giêsu trong Cuộc Thương Khó của Ngài.
(2)
Phải có tình yêu của Thiên Chúa trước khi có thể phục vụ tha nhân: Bắt đầu
chương 13, khi Chúa Giêsu biết đã sắp đến giờ Ngài phải về với Chúa Cha; và để
tỏ tình yêu thương cho các môn đệ, Ngài đã hạ mình làm công việc của người đầy
tớ phục vụ chủ: Ngài rửa chân cho các ông! Sau khi rửa chân, Ngài đã nói với
các môn đệ đang sững sờ ngạc nhiên về hành động của Ngài: " Anh em gọi Thầy
là "Thầy," là "Chúa," điều đó phải lắm, vì quả thật, Thầy
là Thầy, là Chúa. Vậy, nếu Thầy là Chúa, là Thầy, mà còn rửa chân cho anh em,
thì anh em cũng phải rửa chân cho nhau" (Jn 13:13-14).
Chúa
Giêsu phải hỏi Phêrô tới 3 lần trước khi trao cho ông nhiệm vụ chăn dắt các
chiên con và chiên mẹ của Ngài. Chúa Giêsu muốn nhắc nhở cho Phêrô biết phải có
tình yêu Chúa ông mới có thể hoàn tất sứ vụ Ngài trao; vì đó là sứ vụ rất khó
khăn và đòi nhiều hy sinh và kiên nhẫn. Đó cũng là sứ vụ rất dễ bị nản chí và bỏ
cuộc, vì không được đền bù bằng địa vị và lương bổng.
2.2/
Phải sẵn sàng hy sinh tính mạng vì đòan chiên: Trong Tin Mừng Gioan, Chúa
Giêsu cũng dạy dỗ các môn đệ: "Không có tình yêu nào cao quí cho bằng tình
của người sẵn sàng hy sinh tính mạng cho người mình yêu." Chúa Giêsu không
chỉ dạy như một điều lý tưởng; nhưng Ngài đi tiên phong vác Thập Giá và chết
cho các ông và con người, để khuyến khích các ông cũng phải làm như vậy cho
nhau và cho đoàn chiên Chúa như người Mục Tử Tốt Lành. Trong trình thuật hôm
nay, Ngài nói với Phêrô: "Thật, Thầy bảo thật cho anh biết: lúc còn trẻ,
anh tự mình thắt lưng lấy, và đi đâu tuỳ ý. Nhưng khi đã về già, anh sẽ phải
dang tay ra cho người khác thắt lưng và dẫn anh đến nơi anh chẳng muốn."
Người nói vậy, có ý ám chỉ ông sẽ phải chết cách nào để tôn vinh Thiên Chúa. Thế
rồi, Người bảo ông: "Hãy theo Thầy!"
Noi
gương Thầy Chí Thánh, Phêrô can đảm từ bỏ mọi sự: gia đình, nghề nghiệp, danh vọng,
để lãnh trách nhiệm coi sóc đoàn chiên Chúa là Giáo Hội, trong giai đoạn đầu cực
kỳ khó khăn; và trong khi về già, ông sẵn sàng chịu chết vì Danh Chúa. Chỉ có một
điều khác với Chúa Giêsu là ông xin cho được chịu đóng đinh ngược, vì ông cảm
thấy mình không xứng đáng để chịu đóng đinh như Chúa.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
-
Lãnh đạo các tín hữu trong Giáo Hội rất khác với lề lối lãnh đạo dân chúng
ngoài xã hội. Chúa Giêsu đòi hỏi người mục tử phải thấm nhuần tình yêu Thiên
Chúa, và lãnh đạo bằng tình yêu và phục vụ; chứ không bằng quyền hành và ra lệnh.
-
Vì yêu Thiên Chúa, người mục tử được trao phó đoàn chiên để săn sóc, bảo vệ, và
yêu thương. Để hoàn tất sứ vụ, người mục tử nhiều khi phải hy sinh đến tính mạng
của mình.
-
Người mục tử sẽ không được đền bù theo kiểu của thế gian: địa vị, quyền hành,
và lợi nhuận vật chất; nhưng ông sẽ tìm được niềm vui và yêu thương nơi Thiên
Chúa, vì đã được đáp trả tình yêu của Ngài dành cho ông.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
22/05/15 THỨ SÁU TUẦN 7
PS
Th. Ri-ta Ca-xi-a, nữ tu
Ga 21,15-19
Th. Ri-ta Ca-xi-a, nữ tu
Ga 21,15-19
Suy niệm: Phê-rô,
vị tông đồ đã từng bạo miệng nói với Chúa Giê-su trước khi Thầy bị bắt: “Dù có phải chết với Thầy con cũng không chối
Thầy,” bây
giờ lại lúng túng khi được Chúa Ki-tô phục sinh hỏi: “Con có yêu mến Thầy không?” Câu trả lời trải lòng của Phê-rô: “Thầy biết mọi sự. Thầy biết con yêu mến Thầy” muốn nói lên rằng “Thầy biết rõ con đã chối Thầy, và Thầy cũng
biết con vẫn yêu mến Thầy dù con còn nhiều yếu đuối. Chỉ xin cho con biết yêu
Chúa với lòng khiêm tốn, sẵn sàng hoán cải mỗi khi vấp ngã, lỗi lầm.”
Mời Bạn: Giả như Chúa Giê-su phục sinh hiện ra hỏi bạn,
hỏi tôi như đã hỏi Phê-rô:“Con có yêu mến Thầy không?” có lẽ chúng ta còn lúng túng gấp bội. Bởi vì
chúng ta không chỉ yếu đuối mà còn vì cuộc đời chúng ta bị bao vây bởi bao mối
quan hệ, bị nhấn chìm giữa bao công việc, đến nỗi chúng ta đánh mất ý thức rằng
Chúa yêu chúng ta nên đã chết để cứu chuộc ta, Ngài đã sống lại để ban cho
chúng ta hạnh phúc sự sống đời đời cũng vì yêu thương ta.
Sống Lời Chúa: Mỗi
sáng thức dậy, bạn quì gối và nói với Chúa: Lạy Chúa, con thờ lạy Chúa là Chúa
con, con yêu mến Chúa.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su Phục Sinh Quyền Năng, con tin Chúa đang sống bên
cạnh cuộc đời con, nhưng con chưa dám trao phó đời con cho Chúa, nên quyền năng
của Chúa không thể thi thố trong con được. Con xin thờ lạy Chúa, xin giúp con
nhận ra quyền năng Chúa trên cuộc đời con, và để con nói: Con cám ơn Chúa, con
yêu mến Chúa. Amen.
Hãy theo Thầy
Làm mục tử là tiếp nối công việc của Thầy Giêsu,
Mục tử nhân hậu, nên cũng phải sẵn sàng chấp nhận cái chết như Thầy, chết cho
đoàn chiên, chết để tôn vinh Thiên Chúa.
Suy niệm:
Câu chuyện của bài Tin Mừng
hôm nay diễn ra bên bờ hồ,
một cái hồ mang nhiều tên gọi:
hồ Galilê, hồ Ghennêxarét, hồ Tibêriát.
Cái hồ quen thuộc đầy ắp kỷ
niệm giữa Thầy và trò.
Nơi đây tiếng gọi đầu tiên
của Thầy Giêsu đã vang lên: Hãy theo Thầy.
Tiếng ấy đã khiến họ từ bỏ
nghề sông nước
để lên bờ, đi theo ông thợ
mộc làng Nazareth.
Bao lần Thầy trò đi qua cái
hồ rộng như biển này.
Sóng gió họ cũng đã gặp, vui
buồn họ cũng đã từng.
Sáng sớm hôm nay, trên hồ
này họ đánh được mẻ cá lớn,
nhờ một người lạ đứng trên
bờ mà họ từ từ nhận ra là Thầy của mình.
Bữa ăn sáng do Thầy chuẩn bị
thật chu đáo.
Có bánh và cá, có cả đống
than hồng hong ấm tình Thầy trò.
Ngọn lửa này gợi nhớ đến
đống than hồng ở dinh Thượng tế,
nơi Phêrô đã đứng sưởi và đã
chối Thầy (Ga 18, 18. 25).
Bây giờ, cũng bên đống than
hồng,
Thầy Giêsu cho Phêrô có cơ
hội công khai bày tỏ tình yêu của mình.
“Anh có yêu mến Thầy không
?”: ba lần Thầy Giêsu hỏi Phêrô như thế.
“Thưa Thầy có, Thầy biết con
yêu mến Thầy”: ba lần Phêrô trả lời như thế.
Ba lần chối Thầy như được
xóa đi bởi ba lần tuyên xưng tình yêu.
Nhưng bây giờ Phêrô khiêm
tốn, biết tình yêu của mình mong manh, dễ vỡ.
“Hãy chăn dắt chiên của
Thầy”: ba lần Thầy Giêsu đã nói như thế.
Tình yêu dẫn đến sứ mạng
chăn dắt đoàn chiên mà Thầy quý chuộng.
Phải yêu Thầy thì mới yêu
chiên của Thầy.
Yêu Thầy là điều kiện để
được Thầy trao sứ mạng mục tử.
Làm mục tử là tiếp nối công
việc của Thầy Giêsu, Mục tử nhân hậu,
nên cũng phải sẵn sàng chấp
nhận cái chết như Thầy (cc. 18-19),
chết cho đoàn chiên, chết để
tôn vinh Thiên Chúa (c. 19).
“Hãy theo Thầy”, lời mời năm
xưa cũng là lời mời được lặp lại bây giờ.
“Hãy theo Thầy”, sau những
vấp ngã, yếu đuối và chối Thầy.
“Hãy theo Thầy”, sau khi
những giấc mơ trần tục bị tan vỡ bởi biến cố Núi Sọ.
“Hãy theo Thầy”, sau những
hăng hái nồng nhiệt thuở ban đầu.
“Hãy theo Thầy” để giang tay
ra và đến nơi mình không muốn đến.
“Hãy theo Thầy” để củng cố
anh em và chăn dắt chiên của Thầy (Lc 22, 31-32).
Hôm nay Chúa Giêsu Phục sinh
cũng hỏi từng Kitô hữu:
Con có mến Thầy không?
Và Ngài chờ một câu trả lời
trước khi trao sứ mạng,
vì ai trong chúng ta cũng có
sứ mạng chăm sóc một nhóm người nào đó.
Xin ơn yêu Giêsu bằng tình
yêu thiết thân riêng tư.
Xin ơn theo Ngài vì nghe
thấy lời mời gọi vang lên mỗi ngày: Hãy theo Thầy.
Và xin ơn dám sống hết mình
cho những người được Chúa trao phó.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
xưa Chúa đã sai các môn đệ ra khơi thả lưới,
nay Chúa cũng sai chúng con đi vào cuộc đời.
Chúng con phải đối diện
với bao thách đố của cuộc sống,
của công ăn việc làm, của gánh nặng gia đình,
của nghề nghiệp chuyên môn.
Xin đừng để chúng con sa vào cạm bẫy
của vật chất và quyền lực,
nhưng cho chúng con
giữ nguyên lý tưởng thuở ban
đầu,
lý tưởng phục vụ quê hương
và Hội Thánh.
Lạy Chúa Giêsu,
xin dạy chúng con sống thực
tế,
nhưng không thực dụng;
biết xoay xở nhưng không mưu
mô;
lo cho tương lai cá nhân,
nhưng không quên
bao người bất hạnh cần nâng
đỡ.
Giữa cơn lốc của trách nhiệm và công việc,
giữa những xâu xé trước bao
lựa chọn,
xin cho chúng con
biết tìm những phút giây
trầm lắng,
để múc lấy ánh sáng và sức
mạnh,
để mình được thật là mình
trước mặt Chúa.
Nhờ lời Đức Trinh Nữ Maria chuyển cầu,
xin cho chúng con thật sự trở nên chứng nhân,
làm tất cả để Thiên Chúa được tôn vinh,
và phẩm giá con người được tôn trọng. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao
Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
22
THÁNG NĂM
Trạng
Sư Thần Linh Của Chúng Ta
Tông
Đồ Gio-an nói với những người nhận thư thứ nhất của ngài bằng những ngôn từ chứa
chan tình cảm – ngài gọi họ là “những người con bé nhỏ” và kêu mời họ tránh xa
sự tội (1Ga 2, 1). Tuy nhiên, ngài cũng viết: “Nhưng nếu ai phạm tội, thì chúng
ta có một Đấng Bảo Trợ trước mặt Chúa Cha: Đó là Đức Giêsu Kitô, Đấng Công
Chính. Chính Đức Giêsu Kitô là của lễ đền tội, vì tội lỗi chúng ta – không những
vì tội lỗi chúng ta mà thôi, nhưng còn vì tội lỗi cả thế gian nữa” (câu 1 – 2).
Qua
những lời ấy trong lá thư được viết vào cuối thế kỷ thứ nhất của ngài, Thánh
Gio-an công bố cùng một sự thật mà Phê-rô rao giảng chỉ ít lâu sau cuộc Thăng
Thiên của Chúa. Đó là chân lý nền tảng về sự hoán cải và về ơn tha thứ nhờ năng
lực của cái chết và cuộc Phục Sinh của Đức Kitô.
-
suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm.
Lê Công Đức dịch
từ nguyên tác
LIFT
UP YOUR HEARTS
Daily
Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia
Đình
NGÀY
22 - 5
Thánh
Rita Cascia, nữ tu
Cv
25, 13b-21; Ga 21, 15-19.
LỜI
SUY NIỆM: “Khi các môn đệ ăn xong. Đức Giêsu hỏi ông
Si-môn Phê-rô: Này anh Si-môn, con ông Gio-an, anh có mến Thầy hơn các anh em
này không?”
Chúa
Giêsu không những chỉ hỏi Phê-rô: “Anh có yêu mến Thầy không?” Nhưng Chúa mãi hỏi
từng người trong chúng ta: “Con có yêu mến Thầy không?”. Như Phê-rô, Thánh nhân
đã cảm nghiệm được tình yêu thương của Chúa Giêsu trước khi trở thành môn đệ của
Người và cả sau khi phạm tội chối bỏ Người, khi Người chịu thương khó và chịu
chết; nhưng đã được Chúa yêu thương tha thứ và tin dùng. Nên Phê-rô đã yêu mến
Chúa và cuối cùng Phê-rô cũng đã dùng cái chết của mình để chứng minh tình yêu
của ngài đối với Chúa Giêsu.
Lạy
Chúa Giêsu. Xin cho mọi thành viên trong gia đình chúng con, luôn yêu mến Chúa.
như thánh Phê-rô đã yêu mến Chúa. Phục vụ Chúa và Giáo Hội và làm chứng đức tin
của mình, như thánh Phê-rô đã thực hiện.
Mạnh
Phương
22
Tháng Năm
Thiên Chúa Tạo Dựng
Con Người
Người
Ấn Ðộ thường kể câu chuyện ngụ ngôn về việc sáng tạo con người như sau: Một hôm
Thiên Chúa quyết định tạo dựng con người, nghĩa là làm một tạo vật đẹp nhất giữa
các tạo vật. Dĩ nhiên, khi Thiên Chúa vừa công bố quyết định, các Thiên thần đã
tỏ ra không mấy hồ hởi, một phần vì ganh tị, một phần vì không thể chấp nhận được
một ý tưởng xem ra quá kỳ cục ấy. Làm sao tưởng tượng được một thụ tạo vừa thuộc
về hạ giới, lại vừa tham dự vào đời sống thần linh. Làm sao có được một hữu thể
vừa là một mảnh của thời gian, lại vừa mang tính vĩnh cửu? Làm sao chấp nhận được
giữa vật chất và tinh thần?
Các
Thiên Thần không thể tưởng tượng được rằng Thiên Chúa có thể tạo dựng được một
tạo vật như thế. Các vị e ngại rằng ý tưởng ấy sẽ hạ giảm quyền năng và sự khôn
ngoan thượng trí của Thiên Chúa.
Ðể
ngăn chặn Thiên Chúa trong ý định của Ngài, các Thiên Thần mới bầu ra một ủy
ban. Sau nhiều ngày ráo riết làm việc, ủy ban đã soạn xong một kiến nghị đệ
trình lên Chúa gồm những điểm như sau: tinh thần không thể kết hợp với vật chất,
bản tính thiên thần không thể kết hợp với bản tính thú vật, cái có cùng không
thể hòa hợp với cái không cùng, cái chóng qua đi không thể đi đôi với điều vĩnh
hằng, do đó yêu cầu Thiên Chúa hãy từ bỏ ý định điên rồ của Ngài.
Sau
khi đọc kỹ bản kiến nghị, Thiên Chúa đưa ra phán quyết như sau: "Tất cả những
góp ý của các người đều hợp lý. Nhưng điều ta sắp thực hiện không phải là một vấn
đề triết học". Các Thiên Thần đều nhao nhao hỏi: "Vậy thì vấn đề đó
là gì?". Sau một hồi thinh lặng, Thiên Chúa chậm rãi đáp: "Con người
là vấn đề của Niềm Tin". Ngài thinh lặng, rồi phán quyết: "Con người
là vấn đề của Niềm Tin".
Trong
một xã hội được xây dựng trên luật của cá lớn ăn hiếp cá bé, trong một xã hội
mà nền tảng đã bị đục khoét bởi lọc lừa, gian trá, phản bội, đố kỵ, hận thù,
con người dễ mất đi niềm tin nơi con người, bởi vì khi không tin ở người, con
người cũng không còn tin ở chính mình. Một cuộc sống như thế chẳng khác nào một
cuộc tự hủy, một cuộc tự sát tập thể.
Thiên
Chúa yêu thương mọi người. Ngài tiếp tục tin tưởng nơi con người, Ngài cũng mời
gọi chúng ta tin tưởng nơi con người... Thay vì tự giam hãm trong khép kín, trong
đố kỵ, chúng ta hãy ra khỏi chính mình để đến với người... Ðến với người bằng sự
thông cảm tha thứ, cho dẫu chúng ta chỉ gặp toàn những lừa đảo phản bội. Ðến với
người bằng những san sẻ sớt chia, cho dẫu chúng ta chỉ toàn gặp những bội bạc,
vong ân. Ðến với người bằng tiếng cười rộn rã, cho dẫu chúng ta chỉ gặp toàn đắng
cay, sầu muộn.
(Lẽ
Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét