04/07/2015
Thứ Bảy sau Chúa Nhật
13 Quanh Năm
Bài
Ðọc I: (Năm I) St 27, 1-5. 15-29
"Giacóp
chiếm vị và trộm lấy chúc lành của anh".
Trích
sách Sáng Thế.
Isaac
đã già, mắt loà không còn trông thấy được nữa. Ông gọi con trai cả là Êsau mà bảo
rằng: "Hỡi con". Êsau thưa: "Dạ, con đây". Ông nói tiếp:
"Con thấy cha đã già rồi, cha không biết ngày nào cha chết. Con hãy lấy
khí giới: cung, tên, rồi đi ra ngoài; khi săn được gì, con hãy lấy mà dọn món
ăn mà con biết cha ưa thích, rồi đem cho cha ăn, và cha sẽ chúc lành cho con
trước khi cha chết".
Bà
Rêbecca nghe lời ấy (...) và khi Êsau ra đồng để thi hành lệnh của cha (...)
thì bà lấy áo tốt của Êsau mà bà vẫn giữ trong nhà, đem mặc cho Giacóp. Bà lấy
da dê mà bọc tay và quấn cổ Giacóp. Ðoạn bà lấy cháo và bánh đã nấu trao cho
Giacóp...
Giacóp
bưng lên cho cha mà nói rằng: "Thưa cha". Isaac nói: "Cha nghe rồi.
Hỡi con, con là ai?" Giacóp thưa: "Con là Êsau trưởng nam của Cha.
Con đã làm như cha dạy, xin cha chỗi dậy, ngồi ăn thịt con đã săn được để cha
chúc lành cho con". Isaac lại nói với con: "Hỡi con, lẽ nào con săn
được mau như thế?" Giacóp thưa: "Thánh ý Thiên Chúa đã định, nên con
chóng được như ý muốn". Isaac bảo rằng: "Hỡi con, con hãy lại đây để
cha rờ thử xem con có phải là Êsau con của cha hay không". Giacóp tiến lại
gần cha. Isaac rờ con mà nói: "Tiếng nói là tiếng Giacóp, còn tay lại là
tay Êsau". Ông không nhận ra được, vì tay (cậu) có lông như tay anh cả. Vậy
ông chúc lành cho con mà nói: "Con có phải là Êsau con cha thật
không?" Giacóp đáp: "Thưa phải". Ông nói tiếp: "Hỡi con,
hãy đem cho cha ăn thịt săn của con, để cha chúc lành cho con". Khi ông ăn
đồ con đem đến xong, con ông lại đem rượu cho ông uống. Uống xong, ông bảo con
rằng: "Hỡi con, hãy lại đây hôn cha". Giacóp lại gần hôn cha; ông ngửi
thấy mùi thơm của bộ áo con, thì chúc lành cho con mà rằng: "Mùi thơm của
con ta như mùi hương cánh đồng phì nhiêu mà Chúa đã chúc phúc. Xin Thiên Chúa
ban cho con những giọt sương trời, giải đất mầu mở, lúa miến và rượu nho dư đầy.
Các dân tộc sẽ suy phục con, các chi họ sẽ sấp mình trước con. Con hãy làm chủ
các anh em con, các con cái của mẹ con sẽ phủ phục trước mặt con. Ai nguyền rủa
con, thì sẽ bị nguyền rủa; và ai chúc lành cho con, thì sẽ được đầy phúc
lành".
Ðó
là lời Chúa.
Ðáp
Ca: Tv 134, 1-2. 3-4. 5-6
Ðáp: Các ngươi hãy
ngợi khen Chúa, vì Người nhân hậu (c. 3a).
Xướng:
1) Các ngươi hãy ngợi khen danh Chúa, hãy ngợi khen Chúa, hỡi các tôi tớ của
Người là những kẻ đứng trong nhà Chúa, trong tiền đường nhà Chúa chúng ta. -
Ðáp.
2)
Các ngươi hãy ngợi khen Chúa, vì Người nhân hậu; hãy ca tụng danh Chúa, vì danh
Người rất ngọt ngào. Vì Chúa đã chọn Giacóp cho mình, đã chọn Israel làm sở hữu.
- Ðáp.
3)
Tôi đã nhận biết Chúa cao cả, Thiên Chúa chúng tôi vượt lên trên hết thảy các
thần. Mọi sự Chúa muốn Chúa đã làm, trên trời dưới đất, trong biển và nơi các vực
thẳm. - Ðáp.
Alleluia:
Tv 24, 4c và 5a
Alleluia,
alleluia! - Lạy Chúa, xin dạy bảo con về lối bước của Chúa và xin hướng dẫn con
trong chân lý của Ngài. - Alleluia.
Phúc
Âm: Mt 9, 14-17
"Làm
sao các phù rể có thể buồn rầu khi tân lang còn đang ở với họ".
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi
ấy, [Chúa Giêsu sang miền Giêsarênô,] các môn đệ Gioan đến gặp Người mà hỏi:
"Tại sao chúng tôi và những người biệt phái thì giữ chay, còn môn đệ của
Ngài lại không?" Chúa Giêsu nói với họ rằng: "Làm sao các khách dự tiệc
cưới có thể buồn rầu khi tân lang đang còn ở với họ? Rồi sẽ có ngày tân lang ra
đi, bấy giờ họ mới giữ chay. Không ai lấy vải mới mà vá vào áo cũ, vì miếng vải
mới làm áo dúm lại, và chỗ rách lại càng tệ hơn. Người ta cũng không đổ rượu mới
vào bầu da cũ, chẳng vậy, bầu da vỡ, rượu đổ ra, và bầu da hư mất. Nhưng rượu mới
thì đổ vào bầu da mới, và cả hai được nguyên vẹn".
Ðó
là lời Chúa.
Suy
Niệm: Thái độ dứt khoát
Phanxicô
được mệnh danh là người nghèo của Thiên Chúa, đã làm một cuộc đoạn tuyệt với tất
cả những gì thuộc về thế gian để nên giống Chúa Giêsu trong mọi sự.
Trên
bước đường theo Ngài, Chúa Giêsu không chấp nhận bất cứ thỏa hiệp nào nơi người
môn đệ: "Ai muốn theo Ta, hãy từ bỏ mình". Nếu chính bản thân mà còn
phải từ bỏ, thì huống chi những gì thuộc về thế gian. Thái độ dứt khoát này được
Chúa Giêsu làm nổi bật trong cách xử thế của Ngài đối với một số những luật lệ
Cựu ước. Trong khi các môn đệ của Gioan Tẩy Giả và những người Biệt phái tuân
giữ một số ngày chay tịnh, thì Chúa Giêsu và các môn đệ của Ngài tự miễn chước.
Hành động như thế, Chúa Giêsu muốn nói lên sự độc lập của Ngài và của các môn đệ
đối với một số truyền thống cũ. Chúa Giêsu đã minh định thái độ của Ngài khi
tuyên bố về sự hiện diện của Tân lang. Ngài chính là Tân lang, là Ðấng Cứu Thế
mà con người mong đợi.
Theo
truyền thống Do thái giáo, việc giữ chay được liên kết chặt chẽ với việc chờ đợi
Ðấng Cứu Thế. Ăn chay có nghĩa là nói lên niềm trông đợi Ðấng Cứu Thế. Căn cứ
trên ý nghĩa và mục đích của việc giữ chay như thế, Chúa Giêsu muốn cho mọi người
thấy rằng Ngài chính là Ðấng Cứu Thế, do đó các môn đệ không cần giữ chay, bởi
vì họ không cần phải trông đợi nữa. Ðó là thái độ hợp thời và hợp lý: họ đang sống
bên Chúa Giêsu: thái độ của họ không phải là thái độ buồn sầu, khóc lóc. Thời của
Ðấng Cứu Thế không phải là thời của tang chế, ủ dột, mà là thời của hân hoan.
Làm
môn đệ Chúa Giêsu, sống với Chúa Giêsu, thái độ của người theo Chúa phải là sống
tất cả cho Ngài và vì Ngài. Ðưa ra dụ ngôn chiếc áo và bình rượu, Chúa Giêsu muốn
nói rằng thái độ của người môn đệ phải là thái độ dứt khoát tận căn, một thái độ
không pha lẫn Tin Mừng với tinh thần thế tục.
Lời
Chúa hôm nay mời gọi chúng ta xét lại tương quan của chúng ta với Chúa Giêsu.
Mang danh hiệu của Ngài, làm môn đệ của Ngài có nghĩa là phải sống trọn cho
Ngài. Nói như thánh Phaolô: "Tôi sống, nhưng không phải tôi sống, mà là
chính Chúa Kitô sống trong tôi".
Veritas Asia
LỜI CHÚA MỖI NGÀY
Thứ
Bảy Tuần 13 TN1,
Năm lẻ
Bài
đọc:
Gen 27:1-5, 15-29; Mt 9:14-17.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Sự quan phòng khôn
ngoan của Thiên Chúa.
Chúa
Giêsu đã từng nhận định: "Con cái thế gian khi đối xử với đồng loại thì
khôn khéo hơn con cái sự sáng" (Lk 16:8). Nhưng không phải sự khôn khéo
nào của con người cũng tốt lành. Để được coi là khôn ngoan, sự khôn khéo của
con người cần được hướng dẫn bởi sự thật; nếu không, nó chỉ là xảo thuật để lừa
đảo tha nhân. Hơn nữa, sự khôn ngoan của Thiên Chúa thắng vượt mọi khôn khéo của
con người. Ngài có thể dùng chúng để đạt những gì Ngài muốn.
Các
Bài Đọc hôm nay dẫn chứng cho chúng ta thấy sự khôn ngoan của Thiên Chúa và sự
khôn khéo của thế gian. Trong Bài Đọc I, vì bà Rebekah muốn quyền trưởng nam
thuộc về Jacob như Thiên Chúa đã mặc khải cho bà trước khi sinh hai con (Gen
25:23), nên bà đã dùng kế hoạch khôn khéo để Isaac phải chúc lành cho Jacob.
Trong Phúc Âm, các môn đệ của Gioan dùng sự khôn ngoan của con người đến chất vấn
Chúa Giêsu: "Tại sao chúng tôi và các người Pharisees ăn chay, mà môn đệ
ông lại không ăn chay?" Chúa Giêsu trả lời họ: "Chẳng lẽ khách dự tiệc
cưới lại có thể than khóc, khi chàng rể còn ở với họ? Nhưng khi tới ngày chàng
rể bị đem đi rồi, bấy giờ họ mới ăn chay."
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/
Bài đọc I:
Esau bị Rebekah và Jacob tước quyền trưởng nam.
1.1/
Kế hoạch của bà Rebekah:
Khi ông Isaac đã già, mắt ông loà không trông thấy nữa; ông bèn gọi Esau, con
trai lớn của ông và nói: "Con thấy không, cha già rồi, không biết chết
ngày nào. Bây giờ con hãy lấy khí giới của con, ống tên và cây cung của con, ra
đồng săn thú cho cha. Con hãy làm cho cha một món ăn ngon như cha thích, rồi
đem đến cho cha ăn, để cha đích thân chúc phúc cho con trước khi chết."
Theo truyền thống Do-thái cũng như Việt-nam, người cha thường chúc lành cho người
con cả; vì người con cả sẽ thay cha để quyết định mọi sự trong gia đình khi cha
vắng mặt.
Đang
khi ông Isaac nói với Esau, con trai ông, thì bà Rebekah, vợ ông, nghe được. Bà
vẫn tin khi Thiên Chúa hứa điều gì, điều ấy phải được hoàn tất; nên bà phác họa
một kế hoạch để ý Thiên Chúa được hoàn thành. Trong khi Esau đi ra đồng để săn
thú mang về; bà Rebekah lấy áo của Esau, con trai lớn của bà, áo sang nhất mà
bà có ở nhà, và mặc cho Jacob, con trai nhỏ của bà.
Bà
lấy da dê non mà bọc lấy tay và phần cổ nhẵn nhụi của cậu. Rồi bà đặt món ăn
ngon và bánh đã làm vào tay Jacob, con bà.
1.2/
Isaac chúc lành cho Jacob:
(1)
Thiên Chúa dùng con người để đạt những gì Ngài muốn: Trong sự quan phòng khôn
ngoan của Thiên Chúa, Ngài vẫn dùng sự khôn khéo và sức mạnh của con người để đạt
những gì Ngài muốn. Chẳng hạn, Ngài dùng cái roi là Vua Babylon để sửa phạt
Israel; nhưng khi đã sửa phạt xong, Ngài lại bẻ gẫy cái roi Babylon bằng cách
trao vương quốc Babylon vào tay Cyrus, vua Ba-tư. Chính vua này đã thi hành ý định
của Thiên Chúa qua việc phóng thích dân Do-thái khỏi cảnh lưu đày, cho hồi
hương về Jerusalem, và giúp họ xây dựng lại Đền Thờ và quê hương. Điều này chứng
minh cho chúng ta thấy sự khôn ngoan của Thiên Chúa vẫn đang điều khiển mọi quyền
lực của thế gian, ma quỉ, và con người.
Trình
thuật hôm nay là một ví dụ của sự quan phòng: Thiên Chúa muốn trao quyền trưởng
nam vào tay Jacob, và Ngài dùng sự khôn khéo của bà mẹ Rebekah để thực hiện điều
này; mặc dù nhiều người không thể chịu được sự gian dối trắng trợn này.
(2)
Thiên Chúa chọn Israel làm dân riêng dù họ không xứng đáng: Mục đích của trình
thuật hôm nay cũng muốn dẫn chứng việc Thiên Chúa chọn dân tộc Do-thái làm dân
riêng. Ngài chọn vì Ngài thương họ, mặc dù họ chẳng có gì hơn các dân tộc khác:
Họ chỉ là một nhóm người nhỏ bé đang làm nô lệ bên Ai-cập; nhưng vì Lời Hứa với
các tổ-phụ Abraham, Isaac, và Jacob, nên Ngài đã giải thoát họ khỏi làm nô lệ
người Ai-cập và ban Đất Hứa làm sản nghiệp riêng. Lời chúc lành của Isaac cho
Jacob hôm nay dẫn chứng những điều này:
-
Lời hứa ban Đất Hứa làm gia nghiệp: "Kìa, mùi thơm con tôi như mùi thơm
cánh đồng Đức Chúa đã chúc phúc. Xin Thiên Chúa ban cho con, sương trời với đất
đai màu mỡ, và lúa mì rượu mới dồi dào."
-
Lời hứa chọn làm dân riêng của Thiên Chúa: "Các dân phải làm tôi con, các
nước phải sụp xuống lạy con. Con hãy làm chủ các anh em con, và các con của mẹ
con phải sụp xuống lạy con. Kẻ nguyền rủa con sẽ bị nguyền rủa, kẻ chúc phúc
cho con sẽ được chúc phúc."
2/
Phúc Âm:
Phải khôn ngoan để nhận ra sự quan phòng của Thiên Chúa.
2.1/
Ăn chay có mục đích: Khi
con người làm bất cứ việc gì, là cho một mục đích; chứ không làm theo hứng,
cũng không theo thời, hay thấy người ta làm mình cũng làm. Các môn đệ ông Gioan
tiến lại hỏi Đức Giêsu rằng: "Tại sao chúng tôi và các người Pharisees ăn
chay, mà môn đệ ông lại không ăn chay?"
Đức
Giêsu trả lời: "Chẳng lẽ khách dự tiệc cưới lại có thể than khóc, khi
chàng rể còn ở với họ? Nhưng khi tới ngày chàng rể bị đem đi rồi, bấy giờ họ mới
ăn chay." Câu trả lời của Chúa Giêsu nhắc nhở cho các môn đệ của Gioan biết:
một trong những mục đích của việc ăn chay là để một người sống mối liên hệ của
họ với Thiên Chúa. Nếu một người đang sống mối liên hệ đó như các môn đệ đang
có Chúa Giêsu, các môn đệ chưa cần phải ăn chay. Họ sẽ ăn chay khi Chúa Giêsu rời
xa họ.
2.2/
Phải có tinh thần mới để đón nhận mặc khải và đạo lý mới: Nếu con người muốn
tiến bộ, họ phải có một tinh thần hay thái độ cầu tiến; nếu không có tinh thần
này, họ sẽ giữ chặt những gì họ đã có hay đã biết. Chúa Giêsu đưa ra hai ví dụ
để khán giả suy xét:
(1)
Không ai lấy vải mới vá vào áo cũ: "vì miếng vá mới sẽ co lại, khiến áo
rách lại càng rách thêm." Vải mới có độ co dãn mạnh hơn áo cũ, vì chưa được
giặt giũ nhiều. Nếu một người vá vải mới vào áo cũ, nó sẽ co lại và làm cho chỗ
rách càng tệ hơn.
(2)
Không ai đổ rượu mới vào bầu da cũ: "vì như vậy, bầu sẽ bị nứt: rượu chảy
ra và bầu cũng hư. Nhưng rượu mới thì đổ vào bầu mới: thế là giữ được cả
hai." Một ví dụ tân thời hiện đại giúp chúng ta dễ hiểu hơn: Các softwares
mới ra phải được dùng trong các máy vi tính mới, vì chúng đòi nhiều chỗ để chứa
các dữ kiện và một vận tốc nhanh hơn, mà các máy vi tính cũ không thể đáp ứng nổi.
Nếu một người ngoan cố cứ dùng các softwares mới này trong máy vi tính cũ của
mình, mà không chịu update, họ sẽ chỉ chuốc lấy thất bại mà thôi.
Trong
lãnh vực tri thức cũng thế, để có thể hiểu truyền thống của một nước, người
nghiên cứu phải đặt mình trong hoàn cảnh và lối suy tư của dân địa phương; nếu
không, họ sẽ không bao giờ hiểu được truyền thống của dân địa phương, và dễ đi
tới những phê phán sai lầm. Cũng vậy, để tiếp nhận đạo lý của Chúa Giêsu, người
nghe phải có một thái độ cởi mở, họ mới có thể tiếp nhận những mặc khải mới của
Chúa Giêsu. Nếu họ cho Lề Luật đã hoàn hảo như các kinh-sư, họ sẽ không muốn tiếp
nhận đạo lý của Ngài.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
-
Chúng ta phải tin Thiên Chúa vẫn đang quan phòng mọi sự cách khôn ngoan trong
vũ trụ này. Chúng ta phải biết nhận ra và xử dụng cách khôn ngoan để đạt tới ơn
cứu độ.
-
Để nhận ra sự khôn ngoan quan phòng của Thiên Chúa, chúng ta cần có một tinh thần
cởi mở, để học hỏi và tiếp thu những khôn ngoan mà Thiên Chúa vẫn không ngừng
tiết lộ cho con người.
Lm. Anthony ĐINH MINH TIÊN, OP.
04/07/15 THỨ BẢY ĐẦU
THÁNG TUẦN 13 TN
Th. Ê-li-sa-bét Bồ Đào Nha
Mt 9,14-17
Th. Ê-li-sa-bét Bồ Đào Nha
Mt 9,14-17
Suy niệm: Từ
1/1995 Việt Nam bắt đầu nộp đơn gia nhập Tổ Chức Thương Mại Thế Giới (WTO) đến
khi được chính thức kết nạp vào cuối năm 2006, đã diễn rất nhiều cuộc đàm phán
gắt gao. Một thị trường lớn, một cuộc canh tranh lớn đòi hỏi các quốc gia thành
viên phải thay đổi luật lệ và cung cách cho phù hợp, không có chọn lựa nào
khác. Lời Chúa đề cập đến một cuộc gia nhập khác, gia nhập vào Ngài, gắn kết
như cành gắn liền vào thân cây. Sự gia nhập này đòi hỏi mọi tín hữu triệt để
thay đổi đời sống như bầu da cũ phải bị thay bỏ nhường chỗ cho bầu da mới, cuộc
canh tân của Chúa Giê-su. Thay vì giữ luật vụ hình thức hay theo thói quen, nay
Ki-tô hữu được mời gọi sống theo Thần Khí, với Lề Luật được ghi trong trái tim,
biết làm những việc phải làm do đòi hỏi của tình yêu đối với Đức Ki-tô. Một
tinh thần mới, lối sống mới theo Thần Khí mới có thể giúp Ki-tô hữu sống đúng
tư cách Dân mới của Thiên Chúa.
Mời Bạn: Một
số Ki-tô hữu có lối sống xa lạ với Tin Mừng khiến nhiều người không nhận biết
Chúa. Lối sống của bạn có gây trở ngại cho ai tìm hiểu Chúa không? Lối sống ấy
có diễn tả tình yêu của bạn với Chúa không?
Chia sẻ: Sinh
hoạt trong nhóm của bạn có điều gì phải thay đổi trước hết cho phù hợp với đỏi
hỏi của Tin Mừng?
Sống Lời Chúa: Xét
mình, chọn một tội thường phạm và quyết tâm chừa bỏ.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin Chúa biến đổi con, dù sự biến đổi đó có làm con đau
đớn, để con có được tinh thần mới phù hợp với Tin Mừng của Chúa.
Giữ được cả hai
Kitô hữu được định nghĩa là những người luôn sống
trong niềm vui, bất chấp những bách hại và giá phải trả để làm môn đệ Đức
Giêsu.
Suy niệm:
Mỗi năm người Do thái dành
một ngày chính thức để cả nước ăn chay.
Đó là ngày lễ Xá tội (Lv 23,
29).
Tuy nhiên cũng có những ngày
ăn chay khác có tính tập thể
để kỷ niệm những biến cố đau
buồn của dân tộc.
Ngôn sứ Giôen đã mời người
ta ăn chay, khóc lóc và than van (Ge 2, 12).
Vào thời Đức Giêsu, các môn
đệ của Gioan Tẩy Giả và nhóm Pharisêu
còn ăn chay do lòng đạo đức
riêng, có người hai lần một tuần (Lc 18, 12).
Nhìn chung bầu khí ăn chay
không phải là bầu khí vui tươi phấn khởi.
Bởi đó có người cố mang bộ
mặt rầu rĩ để khoe là mình đang ăn chay.
Trong bài Tin Mừng hôm nay,
Đức Giêsu bị các môn đệ của
Gioan tra hỏi
về chuyện tại sao các môn đệ
của Ngài lại không ăn chay như họ (c. 14).
Đối với họ ăn chay là một
việc đạo đức quan trọng, không thể thiếu
trong đời sống của một nhóm
như nhóm các môn đệ Đức Giêsu.
Đức Giêsu đã trả lời họ bằng
một câu hỏi khác.
Gián tiếp Ngài nhận mình là
chàng rể, các môn đệ là khách dự tiệc cưới.
Chính vì thế chuyện ăn chay
than khóc hoàn toàn không hợp chút nào.
Bầu khí vui tươi là nét đặc
trưng của thời kỳ Đấng Mêsia đến.
Đúng là cần phải sám hối, vì
Nước Trời đã đến rồi (Mt 4, 17),
nhưng Nước Trời được ví như
một tiệc cưới lớn (Mt 22, 1-14; 25, 1-13),
nên phải đón lấy Nước này
trong niềm vui của ngày hội.
Chỉ khi nào chàng rể Giêsu
bị đem đi trong cuộc Khổ nạn,
khi ấy các môn đệ của Ngài
mới ăn chay.
Các Kitô hữu sơ khai vẫn giữ
việc ăn chay (Cv 13, 2; 14, 23; 2 Cr 6, 5)
đặc biệt vào những ngày thứ
tư và thứ sáu (sách Điđakhê 8, 1),
thay vì thứ hai và thứ năm
như người Do thái.
Nhưng họ ăn chay không phải
để chờ một Đấng chưa đến,
mà để chuẩn bị lòng mình đón
đợi một Đấng sắp lại đến trong vinh quang.
Đức Giêsu đem đến những giáo
huấn và tinh thần mới mẻ.
Liệu có thể ghép những cái
mới đó vào cái khung của lối sống cũ không?
Bằng hai ví dụ, Ngài cho
thấy điều đó khó thực hiện và gây nguy hại.
Miếng vải mới được vá vào
chiếc áo cũ, sẽ co lại và làm áo rách thêm.
Rượu mới được đổ vào bầu da
cũ, thì bầu sẽ bị nứt mà rượu lại chảy ra.
Đối với Đức Giêsu, muốn giữ
được cả bầu lẫn rượu mới, thì cần có bầu mới.
Bầu mới chính là cách sống
mới Luật Tôra của Thiên Chúa
như đã được Ngài giải thích
lại trong Bài Giảng trên núi.
Kitô hữu được định nghĩa là
những người luôn sống trong niềm vui,
bất chấp những bách hại và
giá phải trả để làm môn đệ Đức Giêsu.
Chàng rể đã bị đem đi, nhưng
Chàng rể vẫn đang ở lại (Mt 28, 20).
Bầu khí của tiệc cưới và
rượu mới
vẫn là bầu khí của mọi cộng
đoàn Kitô hữu hôm nay.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa,
xin dạy con luôn tươi tắn và dịu dàng
trước mọi biến cố của cuộc sống,
khi con gặp thất vọng, gặp người hờ hững vô tâm,
hay gặp sự bất trung, bất tín
nơi những người con tin tưởng cậy dựa.
Xin giúp con gạt mình sang một bên
để nghĩ đến hạnh phúc người khác,
giấu đi những nỗi phiền muộn của mình
để tránh cho người khác phải đau khổ.
Xin dạy con biết tận dụng đau khổ con gặp trên đời,
để đau khổ làm con thêm mềm mại,
chứ không cứng cỏi hay cay đắng,
làm con nhẫn nại chứ không bực bội,
làm con rộng lòng tha thứ,
chứ không hẹp hòi hay độc đoán, cao kỳ.
Ước gì không ai sút kém đi
vì chịu ảnh hưởng của con,
không ai giảm bớt lòng thanh khiết, chân thật,
lòng cao thượng, tử tế,
chỉ vì đã là bạn đồng hành của con
trong cuộc hành trình về quê hương vĩnh cửu.
Khi con loay hoay với bao nỗi lo âu bối rối,
xin cho con có lúc
thì thầm với Chúa một lời yêu thương.
Ước chi đời con là cuộc đời siêu nhiên,
tràn trề sức mạnh để làm việc thiện,
và kiên quyết nhắm tới lý tưởng nên thánh. Amen.
(dịch theo Learning Christ)
Lm Antôn Nguyễn Cao
Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
4
THÁNG BẢY
Biến
Cái Hỗn Mang Thành Trật Tự
Trong
nhiều bản văn, Thánh Kinh ca ngợi sự quan phòng thần linh như là quyền bính tối
cao của thế giới, quyền bính đầy quan tâm đối với mọi tạo vật, nhất là đối với
con người. Thiên Chúa, trong tư cách là chủ nhân đầy tình yêu thương đối với tất
cả những gì mà Ngài đã tạo dựng, vẫn luôn luôn làm việc trong mọi sự.
Thiên
Chúa, bằng sự khôn ngoan đầy sức sáng tạo của Ngài, dự liệu mọi sự và làm việc
trong mọi sự. Sự khôn ngoan của Thiên Chúa vượt xa sự khôn ngoan và cẩn trọng của
con người. Thật vậy, Thiên Chúa – Đấng siêu việt trên mọi sự – làm cho thế giới
có thể biểu hiện trật tự lạ lùng theo ý Ngài ở nhiều cấp độ khác nhau.
Chính
sự quan phòng và khôn ngoan này của Đấng Tạo Hóa làm cho thế giới có thể vận
hành như một vũ trụ có hệ thống và trật tự chứ không phải như một mớ hỗn mang.
“Chúa đã sắp xếp có chừng có mực, đã tính toán và cân nhắc cả rồi” (Kn 11,20).
Thánh Kinh trầm trồ về sự khôn ngoan sáng tạo của Thiên Chúa.
-
suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm.
Lê Công Đức dịch
từ nguyên tác
LIFT
UP YOUR HEARTS
Daily
Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY
04-7
Thánh
nữ Elisabeth Bồ Đào Nha
St
27, 1-5.15-29; Mt 9, 14-17
LỜI
SUY NIỆM: “Bấy giờ, các môn đệ ông Gioan tiến lại hỏi Đức
Giêsu rằng: Tại sao chúng tôi và các người Pharisêu ăn chay, mà môn đệ ông lại
không ăn chay?”
Câu
hỏi đầy thắc mắc của các môn đệ Gioan Tẩy Giả; hôm nay cũng đang được tái lập lại
nơi những con người sống hình thức và bảo thủ khi đánh giá những người anh em
đang sống chung quanh họ. Chúa Giêsu đang trình bày cho chúng ta biết: điều
quan trọng nhất trong đời sống của mỗi người là làm sao luôn được chính Chúa
Giêsu hiện diện trong đời sống của mình; để mọi tư tưởng, suy nghĩ, hành động,
lời nói và việc làm của mình mang tính phục vụ, yêu thương vì Chúa. Chính nhờ
đó mà việc phụng thờ Thiên Chúa trong họ sẽ đem lại niềm vui hạnh phúc mà không
ai có thể lấy đi được khỏi tay của Người.
Lạy
Chúa Giêsu. Xin cho mọi thành viên trong gia đình chúng con luôn biết canh tân
đời sống mình với tinh thần Phúc Âm hóa mà Giáo Hội đang mong ước, để tất cả được
trưởng thành trong đức tin mà thờ phượng Chúa cho xứng đáng hơn.
Mạnh
Phương
Gương Thánh Nhân
Ngày
04-07: Thánh ELISABETH LUSITANIA
(1271
- 1336)
Thánh
Elisabeth là con vua Phêrô III nước Aragon, và là cháu vua Giacôbê I. Ngài sinh
ra năm 1271 và được đặt tên là Elisabeth, để kính nhớ thánh nữ Elisabeth, hoàng
hậu nước Hungari là dì của cha Ngài, mới được đức giáo hoàng Grêgôriô IX tuyên
thánh 40 năm trước. Elisabeth ra đời như sứ giả hòa bình, vì khi Ngài sinh ra
cha Ngài và ông nội Ngài làm hoà với hau.
Vua
Giacôbê muốn tự mình giáo huấn đứa cháu gái. Elisabeth lên sáu tuổi thì ông nội
từ trần. Nhưng những chỉ dẫn thánh thiện của ông nội lẫn gương sáng của bà nội
đã in sâu trong tâm hồn thánh nữ. Nhận xét về đứa cháu gái của mình. Có lần nhà
vua thánh thiện Giacôbê đã nói: - Đây là viên ngọc xứ Aragon.
Lên
tám, Elisabeth đã tỏ ra là người trưởng thành. Vào tuổi này Ngài đã bắt đầu đọc
kinh nhật tụng và sẽ trung thành đến phút cuối đời. Dầu thân xác yếu đuối, Ngài
vẫn sống đời khắc khổ. Ngày áp lễ Đức Mẹ thánh nữ thường giữ chay nhiệm nhặt để
dọn mình, không thích chưng diện sang trọng, Ngài sống khiêm tốn hiền hậu. Mọi
người trong triều đình coi Ngài như một thiên thần được Thiên Chúa gởi xuống.
Cha Ngài cũng phải nhìn nhận rằng: chính lòng đạo đức của con gái mình đã kéo
ơn phúc lành từ trời cao xuống cho vương quốc.
Vào
tuổi 12, Elisabeth được nhiều hoàng tử chú ý. Sau hai lần từ khước lời cầu hôn
của hoàng tử nước Anh và của hoàng tử nước Ý, thánh nữ nhận lời thành hôn với
hoàng tử Denis nước Bồ Đào Nha. Trở thành hoàng hậu, Elisabeth vẫn luôn hướng
lòng về Thiên Chúa. Ngài dốc toàn lực để chu toàn phận vụ của một hoàng hậu.
Nhưng ưu tư quan yếu của Ngài là trang hoàng các thánh đường và cung ứng của ăn
áo mặc cho người nghèo. Đối với những ai biết được cuộc sống nhiệm nhặt âm thầm
của thánh nữ mà muốn khuyên Ngài giảm bớt, Ngài nói: - Ở đâu cần hy sinh hãm
mình hơn là ở trong triều đình là nơi có nhiều nguy hiểm lớn lao.
Ngài
thường nói: - Thiên Chúa đặt tôi lên ngai là để tôi làm việc lành cho những người
bất hạnh.
Mọi
người đau khổ đều được Ngài săn sóc, nhưng Ngài quan tâm hơn tới trẻ mồ côi,
nhưng người thiếu nữ cô độc và khốn khổ. Ngài còn tiếp đón khách hành hương,
săn sóc các bệnh nhân. Mỗi ngày thứ sáu trong mùa chay, Ngài rửa chân cho 13
người hành khất. Lần kia, hoàng hậu rửa sạch, băng bó vết thương nơi chân một bệnh
nhân, rồi âu yếm hôn lên vết thương ấy. Hành động anh hùng này đã được ân thưởng:
vết thương được lành.
Đối
với những người nghèo khổ mà mắc cỡ, thánh nữ mang của bố thí đến cho họ. Vào một
ngày mùa đông, Ngài giấu đồ cứu trợ trong áo. Chồng Ngài bắt gặp và lên tiếng hỏi.
Thấy chồng giận dữ, Ngài không dám trả lời. Nhà vua giật áo Ngài ra. Và lạ lùng
nhà vua chỉ thấy toàn là hoa hồng. Để ghi nhớ phép lạ này, một cửa vào tu viện
thánh Clara do thánh nữ thiết lập được đặt tên là hoa hồng.
Đức
bác ái của thánh Elisabeth còn lan rộng tới những miền xa xôi khác nữa, hoà giải
các gia đình và các dân tộc lại với nhau. Ngài đã hòa giải vua miền Aragon với
vua miền Castille, rồi vua miền Castilia với vua Bồ đào Nha. Như thế Ngài đã dập
tắt được nhiều cuộc chiến.
Trong
khi mang hạnh phúc đến cho mọi người, thánh nữ lại là người chịu bao nhiêu cay
đắng. Denis, chồng Ngài là một nhà cai trị có khả năng, nhưng lại là một người
chồng thất tín. Chúng ta nhớ rằng: cuộc hôn nhân của Ngài là một cuộc dàn xếp
chính trị và các vua mà giữ được sự tinh khiết thì quả là đặc biệt. Elisabeth
không những đã nhẫn nhục và êm đềm chịu đựng sự bất trung của chồng mà còn tận
tâm săn sóc những đứa con ngoại hôn của chồng với trọn tình mẫu tử. Dần dần những
nhẫn nại và thùy mị đã cảm hóa được Denis.
Câu
chuyện sau đây là một ví dụ: Hoàng hậu Elisabeth đã chọn một tiểu đồng nhân đức
là Alonsô để phân phát của bố thí. Ghen tức Alonsô, một tiểu đồng khác đã vu
cáo là Alonsô có những liên hệ tội lỗi với hoàng hậu. Nhà vua tin lời. Ong ra lệnh
cho một chú lò vôi: - Khi một tiểu đồng đến hỏi rằng: "Lệnh nhà vua đã được
thi hành chưa ?" thì cứ túm lấy cổ nó mà ném vào lò cho chết.
Hôm
sau vua sai Alonsô đi hỏi như trên. Dọc đường anh vào nhà thờ dự ba thánh lễ liền.
Còn nhà vua thì nóng lòng, sai tên vu cáo đi dò hỏi sự việc. Hắn tới và bị túm
cổ ném vào lò vôi. Hết lễ Alonsô đến hỏi chủ lò vôi rồi về tường trình sự việc
cho vua. Nhà vua ngạc nhiên và nhận biết sự vô tội của Alonsô. Ong hối cải và
quyết tâm sống xứng đáng với người vợ thánh thiện của mình.
Nhưng
rồi một thảm họa đã xảy ra. Hoàng tử Alfonsô nổi loạn. Hoàng hậu Elisabeth rất
đau lòng. Ngài thêm lời cầu nguyện, sám hối và bố thí, Ngài đã thành công khi cỡi
ngựa vào giữa trận địa, tay cầm thánh giá để ngăn cho khỏi xẩy ra việc đổ máu.
Tại Lisbonne vẫn còn tấm đá cẩm thạch ghi dấu sự kiện này. Lợi dụng thời cơ bọn
nịnh thần xúi giục nhà vua tin rằng: chính hoàng hậu đã thông đồng với con để
khởi loạn. Elisabeth bị giam trong pháo đài Alamquer: nhưng hoàng hậu vẫn nhân
từ, Ngài không chống đối theo lời khuyên của các lãnh Chúa mà còn làm cho họ
trung thành hơn với vương quyền. Denis nhờ đó nhận biết sự lầm lẫn của mình.
Ông công khai hối hận. Năm 1325 Denis từ trần cách thánh thiện sau một cơn bệnh
lâu dài và đau đớn, dưới sự săn sóc tận tình của người vợ.
Từ
đây Elisabeth cởi bỏ mọi y phục sang trọng, cắt tóc ngắn và nhập dòng ba
Phanxicô. Ngài mặc áo dòng và đã sống trong một ngôi nhà cạnh dòng thánh Clara
mà Ngài đã thiết lập ở Coimbra. Đời sống Ngài là một gương mẫu cho các nữ tu.
Năm
1336, con Ngài là vua Alphonsô gây chiến với vua miền Castille, người đã xử tệ
với vợ mình, là con gái vua Alfonsô. Dầu đã yếu đau, thánh Elisabeth đã đuổi
theo và gặp được đoàn quân ở Estremoz. Ngài đã thành công trong việc hòa giải
hai nhà vua.
Trong
cơn bệnh cuối đời của Ngài, có cả con và cháu hiện diện, Ngài còn được ơn an ủi
đặc biệt và được Đức Mẹ đến đón trong lúc hơi thở cuối cùng. Ngài qua đời ngày
4 tháng 7 năm 1336. Đức giáo hoàng Urbanô đã suy tôn Ngài lên bậc hiển thánh.
(daminhvn.net)
04
Tháng Bảy
Củ Cà Rốt Của Tôi
Một
lão bà nọ qua đời, được các Thiên Thần mang đến tòa phán xét. Trong khi duyệt
xét các hành động của bà lúc còn sống, Ðấng phán xét đã không tìm thấy bất cứ một
hành động bác ái nào, ngoại trừ có một lần bà đã cho người ăn mày một củ cà rốt.
Tuy nhiên, Ðấng phán xét tối cao đầy lòng nhân từ cũng xem hành động ấy có đủ sức
để mang người đàn bà lên Thiên Ðàng. Dĩ nhiên, củ cà rốt sẽ được dùng như sợi
xích vững để người đàn bà bám vào và leo lên các bậc trong chiếc thang dẫn về
Thiên Ðàng.
Người
ăn mày cũng chết vào khoảng trong thời gian ấy. Anh cũng được diễm phúc bám vào
gấu áo của người đàn bà để được đưa lên Thiên Ðàng.
Một
người khác cũng qua đời vào ngày hôm đó. Người này cũng níu lấy chân của người
hành khất. Không mấy chốc, chiếc thang bắt đầu từ củ cà rốt mỗi lúc một dài ra
đến gần như vô tận: mọi người đều níu kéo nhau để lên Thiên Ðàng. Nhưng từ trên
đỉnh thang nhìn xuống, người đàn bà bỗng châu mày khó chịu. Bà thấy sợi dây mỗi
lúc một dài, bà sợ nó sẽ căng ra rồi đứt chăng. Cho nên trong cơn bực tức, bà cố
gắng dành riêng cho mình củ cà rốt và la lên: "Các người giang ra, đây là
củ cà rốt của tôi".
Người
đàn bà cố gắng giữ củ cà rốt cho riêng mình cho nên sợi dây tạo nên chiếc thang
bắc lên Trời bị đứt. Bà rơi nhào xuống đất và cả đoàn người bám víu vào sợi dây
ấy cũng rơi theo.
Một
tác giả nào đó đã nói như sau: "Nguyên nhân của tất cả các sự dữ trên trần
gian đều bắt đầu từ câu nói điều này thuộc về tội, điều kia thuộc về tôi".
Khi
con người muốn chiếm giữ cho riêng mình là lúc con người cũng muốn chối bỏ và
loại trừ người khác. Nhưng càng muốn chiếm giữ cho riêng mình, con người không
những chối bỏ người khác mà cũng đánh mất chính bản thân mình. Tình liên đới là
điều thiết yếu cho sự thành toàn của bản thân chúng ta. Càng ra khỏi chính mình
để sống cho người khác, chúng ta càng gặp lại bản thân, chúng ta càng lớn lên
trong tình người. Ðó là nghịch lý mà Chúa Giêsu đã nói với chúng ta: "Ai mất
mạng sống mình, người đó sẽ tìm gặp lại bản thân". Hạnh phúc của bản thân
chính là làm sao cho người khác được hạnh phúc.
(Lẽ
Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét