26/10/2015
Thứ Hai
sau Chúa Nhật 30 Quanh Năm
Bài Ðọc I: (Năm I) Rm 8, 12-17
"Anh em đã nhận lãnh tinh thần nghĩa tử, trong tinh thần ấy,
chúng ta kêu lên rằng: Abba, lạy Cha".
Trích thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Rôma.
Anh em thân mến, chúng ta không phải là những kẻ mắc nợ xác thịt,
để chúng ta sống theo xác thịt. Vì chưng, nếu anh em đã sống theo xác thịt, anh
em sẽ phải chết; nhưng nếu nhờ thần trí mà anh em đã giết được các hành động
thân xác, thì anh em sẽ được sống.
Những ai sống theo Thánh Thần Thiên Chúa, thì là con cái Thiên
Chúa. Vì không phải anh em đã nhận tinh thần nô lệ trong sợ hãi nữa, nhưng đã
nhận tinh thần nghĩa tử; trong tinh thần ấy, chúng ta kêu lên rằng: "Abba,
lạy Cha". Vì chính Thánh Thần đã làm chứng cho tâm trí chúng ta rằng chúng
ta là con cái Thiên Chúa. Vậy nếu là con cái, thì cũng là những người thừa tự:
nghĩa là thừa tự của Thiên Chúa, và đồng thừa tự với Ðức Kitô, vì chúng ta đồng
chịu đau khổ với Người, để rồi chúng ta sẽ cùng hưởng vinh quang với Người.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 67, 2 và 4. 6-7ab. 20-21
Ðáp: Thiên Chúa chúng tôi là Thiên Chúa cứu độ (c. 21a).
Xướng: 1) Thiên Chúa đứng lên, quân thù của Người tan rã, và những
kẻ ghét Người chạy trốn khỏi long nhan. Nhưng người hiền đức mừng rỡ hỉ hoan,
trước nhan Thiên Chúa, họ mừng vui sung sướng. - Ðáp.
2) Là Cha kẻ mồ côi, là Ðấng bênh vực người quả phụ, Thiên Chúa
ngự trong thánh điện của Người. Thiên Chúa tạo nhà cửa cho những người bị bỏ
rơi, dẫn đưa những người tù tội ra nơi thịnh đạt. - Ðáp.
3) Chúc tụng Chúa ngày nọ qua ngày kia! Thiên Chúa là Ðấng cứu độ,
Người vác đỡ gánh nặng chúng tôi. Thiên Chúa chúng tôi là Thiên Chúa cứu độ,
Chúa là Thiên Chúa ban ơn giải thoát khỏi tay tử thần. - Ðáp.
Alleluia: Tv 94, 8ab
Alleluia, alleluia! - Ước chi hôm nay các bạn nghe tiếng Chúa và
đừng cứng lòng. - Alleluia.
Phúc Âm: Lc 13, 10-17
"Chớ thì không nên tháo xiềng xích buộc người con gái của
Abraham này trong ngày Sabbat sao?"
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, nhân ngày Sabbat, Chúa Giêsu giảng dạy trong một hội đường.
Và đây có một người đàn bà bị quỷ ám làm cho bà đau yếu đã mười tám năm. Bà bị
khòm lưng, hoàn toàn không thể trông lên được. Khi Chúa Giêsu xem thấy bà, Người
liền gọi bà đến mà bảo rằng: "Hỡi bà kia, bà được khỏi tật của bà". Rồi
Người đặt tay trên bà ấy, tức thì bà đứng thẳng lên và tôn vinh Thiên Chúa.
Nhưng viên trưởng hội đường tức giận, vì Chúa Giêsu chữa bệnh
trong ngày Sabbat, nên ông cất tiếng bảo dân chúng rằng: "Có sáu ngày người
ta phải làm việc: vậy thì các người hãy đến xin chữa bệnh trong ngày đó, chớ đừng
đến trong ngày Sabbat".
Chúa trả lời và bảo ông ta rằng: "Hỡi những kẻ giả hình, chớ
thì trong ngày Sabbat, mỗi người trong các ông không thả bò hay lừa của mình ra
khỏi chuồng mà dẫn nó đi uống nước sao? Phương chi người con gái của Abraham
này, Satan cột trói nó đã mười tám năm nay, chớ thì không nên tháo xiềng xích
buộc nó trong ngày Sabbat sao?"
Khi Người nói thế, tất cả những kẻ chống đối Người đều hổ thẹn,
và toàn dân vui mừng vì những việc lạ lùng Người đã thực hiện.
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Cốt Lõi Của Ðạo
Một đêm mùa Ðông lạnh như cắt, một vị ẩn sĩ không chịu nổi cái lạnh
của sa mạc, đã tìm đến xin trú ẩn tại một ngôi chùa. Nhìn thấy gương mặt tiều tụy
của vị ẩn sĩ, tu sĩ canh giữ ngôi chùa không nỡ để ông ta đứng mãi giữa trời. Vị
tu sĩ cho ông vào, nhưng lại nói một cách cương quyết: "Ông có thể ngủ đêm
trong chùa, nhưng chỉ một đêm thôi, ngày mai ông phải rời khỏi nơi này tức khắc,
vì đây là nơi tu hành, chứ không phải là trại tế bần".
Giữa đêm, vị tu sĩ nghe thấy tiếng động kỳ lạ. Ông thức dậy và
chứng kiến cảnh tượng khác thường: giữa ngôi chùa vị ẩn sĩ đang ngồi sưởi ấm
bên một đống lửa cháy phừng. Nhìn lên bàn thờ, vị tu sĩ không còn thấy tượng Phật
bằng gỗ nữa. Ông hỏi vị ẩn sĩ, vị này chỉ vào đống lửa điềm nhiên đáp:
"Tôi không chịu nổi cái lạnh, nên đã dùng tượng Phật để nhóm lên đống lửa
này". Nghe thế, vị tu sĩ quát lớn: "Ông khùng rồi sao? Ông có biết
ông đã làm gì không? Ðây là tượng Phật, ông đã đốt cháy Ðức Thích Ca của chúng
tôi".
Sáng hôm sau, vị tu sĩ trở lại để đuổi vị ẩn sĩ ra khỏi chùa;
ông thấy vị ẩn sĩ đang bới đống tro như để tìm kiếm vật gì đó. Thấy vị tu sĩ thắc
mắc, ông ta trả lời: "Tôi đang tìm kiếm những cái xương của Ðức Phật mà
ngài bảo là tôi đã thiêu đốt tối hôm qua".
Về sau, vị tu sĩ canh giữ ngôi chùa kể lại câu truyện cho một
Thiền sư, và Thiền sư đã trách ông như sau: "Ông là một tu sĩ xấu, bởi vì
ông xem một tượng Phật chết trọng hơn một mạng người sống".
Một trong những nguyên nhân dẫn đến cái chết của Chúa Giêsu,
chính là cuộc xung đột giữa Ngài và những người Biệt phái. Những người Biệt
phái bám vào việc tuân giữ nghi thức và luật lệ đến độ dẫm lên trên cả mạng sống
con người. Trong khi đó, đối với Chúa Giêsu, cốt lõi của đạo chính là tình yêu.
Phân định về việc giữ ngày Hưu lễ, Chúa Giêsu tuyên bố dứt khoát: "Ngày
Hưu lễ được làm ra vì con người, chứ không phải con người vì ngày Hưu lễ".
Ngài đã giải thoát một người đàn bà khỏi bị còng lưng trong ngày Hưu lễ, để chứng
tỏ sự sống của con người, giá trị của con người, hay đúng hơn, tình yêu thương
cao cả hơn tất cả những nghi thức và việc tuân giữ bên ngoài.
Xin cho chúng ta hiểu rằng cái cốt lõi của đạo chính là tình
thương. Xin cho những lời cầu kinh, những việc tuân giữ luật lệ không là những
cái vỏ hình thức bên ngoài, mà phải dẫn chúng ta đến những hành động cụ thể của
tình yêu. Xin cho chúng ta luôn xác tín rằng sống cho tình yêu là được sống
trong Chúa.
Veritas Asia
LỜI CHÚA MỖI NGÀY
Thứ Hai Tuần 30 TN, Năm lẻ
Bài đọc: Rom 8:12-17; Lk 13:10-17.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Hãy sống theo sự hướng dẫn của Thánh Thần.
Nhiều người nghĩ mình có tự do để làm bất cứ điều gì mình mong
muốn; nhưng họ sẽ nhận ra ngay đó không phải là sự tự do đích thực. Ví dụ, việc
hút sách. Một người nghĩ họ có tự do để thử; nhưng chỉ vài ba lần, họ nhận ra họ
không còn tự do để thôi hút, và từ đó, họ làm nô lệ cho cần sa, ma túy.
Các Bài Đọc hôm nay giúp con người nhận ra và sống theo tự do
đích thực. Trong Bài Đọc I, thánh Phaolô so sánh tình trạng của các tín hữu trước
và sau khi người tín hữu tin vào Đức Kitô. Trước đây, họ làm nô lệ cho Lề Luật
và cho tội lỗi; và hậu quả là họ không có bình an và phải chết. Kể từ khi tin
vào Đức Kitô, người tín hữu trở thành con người mới và bắt đầu một cuộc sống mới,
quá khứ tội lỗi được xóa sạch nhờ máu của Đức Kitô thanh tẩy, và họ chính thức
trở thành con cái Thiên Chúa. Như con cái, họ sẽ cùng được chung hưởng gia tài
với Đức Kitô cả đời này và đời sau. Trong Phúc Âm, Đức Kitô từ chối để Lề Luật
ngày Sabbath ngăn cản tình yêu và lòng thương xót của Ngài cho một người đàn bà
bị gù lưng đã 18 năm. Ngài mạnh dạn chữa lành Bà cho dù gặp chống đối từ phía
ông Trưởng Hội Đường.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Ai được Thần Khí Thiên Chúa hướng dẫn, đều là
con cái Thiên Chúa.
1.1/ Luật cha con của Rôma: Theo luật "patria
potestas" của Rôma, người cha trong gia đình có toàn quyền và suốt đời
trên con cái của mình, cho dù người con đã khôn lớn hay lập gia đình. Vì thế, rất
khó cho người con thoát khỏi sự kiểm soát của người cha và rất khó trong thủ tục
nhận con nuôi. Để nhận con nuôi, một người phải được chuyển quyền "patria
potestas" từ người cha trước qua người cha sau theo thủ tục sau:
(1) Thủ tục đầu tiên gọi là "mancipatio." Người
cha phải bán con mình cách biểu tượng bằng việc dùng đồng và cân ba lần. Hai lần
đầu người cha bán con cách biểu tượng và mua lại con mình; nhưng lần thứ ba người
cha không mua lại nữa; vì thế quyền "patria potestas" bị tiêu
hủy.
(2) Kế tiếp là thủ tục "vindicatio." Đây là một
nghi lễ mà người cha nuôi phải ra trước thẩm phán của tòa án Rôma, và trình lên
một thỉnh nguyện để chuyển quyền "patria potestas" về
cho mình. Nếu được thẩm phán phê chuẩn, ông sẽ chính thức thành
cha nuôi của người con đó.
Khi một người đã chính thức thành con nuôi của cha mới, ông sẽ
được thừa hưởng những đặc quyền sau: (1) Ông sẽ mất hết những quyền lợi đối với
gia đình cũ, nhưng sẽ được hưởng tất cả quyền lợi đối với gia đình mới; vì ông
chính thức có một người cha mới. (2) Ông có quyền thừa hưởng gia tài của người
cha mới; cho dù người cha mới có con cái thêm sau này, tất cả được thừa hưởng đồng
đều. (3) Tất cả quá khứ của người con nuôi được xóa bỏ; chẳng hạn: nợ nần. Ông
được coi như một con người mới bắt đầu một cuộc đời mới mà quá khứ không còn ảnh
hưởng gì trên ông.
1.2/ Chúng ta đã trở thành con cái Thiên Chúa: Có lẽ đây
là hình ảnh trong trí óc của Phaolô khi ông so sánh cuộc đời của các tín hữu
trước và sau khi tin vào Đức Kitô. Chúng ta có thể liệt kê 3 đặc quyền của người
tín hữu như sau:
(1) Thiên Chúa đã chuộc chúng ta bằng giá máu của Người Con
Ngài: Tội lỗi đã làm con người xa Thiên Chúa. Để chuộc lại, Thiên Chúa đã phải
hy sinh trả giá bằng máu của Đức Kitô, Người Con Một của Ngài. Thánh Phaolô xác
tín: "Chính Thần Khí chứng thực cho thần trí chúng ta rằng chúng ta là con
cái Thiên Chúa... Phàm ai được Thần Khí Thiên Chúa hướng dẫn, đều là con cái
Thiên Chúa." Thánh Thần được ví như vị Thẩm Phán của tòa án Rôma.
(2) Ngài đã xóa bỏ mọi lầm lỗi quá khứ của chúng ta: Nhờ Đức
Kitô gánh lấy tội lỗi của con người; nên mọi tội lỗi quá khứ được xóa bỏ. Người
tín hữu có thể làm lại cuộc đời mà không lo sợ ảnh hưởng của tội lỗi trong quá
khứ. Thánh Phaolô khuyên các tín hữu: "Phần anh em, anh em đã không lãnh
nhận Thánh Thần khiến anh em trở thành nô lệ và phải sợ sệt như xưa, nhưng là
Thánh Thần cho anh em nên nghĩa tử, nhờ đó chúng ta được kêu lên: "Abba!
Cha ơi!"
(3) Chúng ta chính thức được thừa hưởng gia tài của Thiên Chúa:
"Vậy đã là con, thì cũng là thừa kế, mà được Thiên Chúa cho thừa kế, thì tức
là đồng thừa kế với Đức Kitô; vì một khi cùng chịu đau khổ với Người, chúng ta
sẽ cùng được hưởng vinh quang với Người."
2/ Phúc Âm: "Này bà, bà đã được giải thoát khỏi tật nguyền!"
2.1/ Lòng thương xót của Chúa khi nhìn thấy đau khổ của con người: Một con
người bình thường sẽ cảm thấy xót xa khi nhìn thấy một người mẹ lưng còng; hậu
quả của những tháng ngày hy sinh lam lũ ngòai đồng để có cơm bánh cho đàn con.
Có đau mắt thì mới biết thương người mù, có còng lưng như Bà thì mới biết nỗi
khổ nhục của người lúc nào cũng chỉ nhìn xuống đất. Chúa Giêsu xót xa khi nhìn
thấy Bà và không cầm lòng được trước đau khổ của Bà nên Ngài ra tay chữa Bà dẫu
Bà không xin (chắc Bà cũng chẳng nhìn thấy Chúa để xin) và dẫu là ngày Sabbath,
nên Đức Giêsu gọi lại và bảo: "Này bà, bà đã được giải thoát khỏi tật nguyền!"
Rồi Người đặt tay trên bà, tức khắc bà đứng thẳng lên được và tôn vinh Thiên
Chúa.
2.2/ Sự vô tâm của ông Trưởng Hội Đường: Cùng nhìn
một người đàn bà lưng còng, nhưng cách nhìn và phản ứng của ông Trưởng Hội Đường
khác hẳn với cách nhìn và phản ứng của Đức Kitô. Sự đau khổ của Bà không là mối
quan tâm của ông, nhưng việc không giữ ngày Sabbath của Chúa làm tổn thương đến
địa vị của ông và làm ông mất mặt với dân chúng. Ông trưởng hội đường tức tối
vì Đức Giêsu đã chữa bệnh vào ngày Sabbath, ông lên tiếng nói với đám đông rằng:
"Đã có sáu ngày để làm việc, thì đến mà xin chữa bệnh những ngày đó, đừng
có đến vào ngày Sabbath!"
2.3/ Chúa vạch trần sự sai trái của ông: Trước hết,
Chúa mắng ông là “Đồ giả hình;” vì xem ra ông giữ Luật, nhưng lại vi phạm Luật
khi phải bảo vệ những gì liên quan đến quyền lợi của mình. Chúa đưa ra một ví dụ:
“Thế ngày Sabbath, ai trong các người lại không cởi dây, dắt bò lừa rời máng cỏ
đi uống nước?” Thứ đến, Chúa chỉ cho thấy sự vô tâm của ông khi đối xử con người
không bằng con bò hay con lừa: “Còn bà này, là con cháu ông Abraham, bị Satan
trói buộc đã mười tám năm nay, thì chẳng lẽ lại không được cởi xiềng xích đó
trong ngày Sabbath sao?”
Đứng trước những lời sửa dạy của Chúa, con người có 2 thái độ: tất
cả những kẻ chống đối Người lấy làm xấu hổ, còn toàn thể đám đông thì vui mừng
vì mọi việc hiển hách Người đã thực hiện.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Chúng ta hãy sống theo sự hướng dẫn của Thánh Thần để được tự
do sống như những người con cái Chúa. Đừng sống theo tiêu chuẩn con người hay
ích kỷ của cá nhân chúng ta.
- Chúng ta phải đặt tình yêu và lòng thương xót lên trên những lợi
lộc vật chất hay giữ Lề Luật bên ngoài. Đừng bao giờ vô tâm và vô cảm trước những
đau khổ và nhu cầu của tha nhân.
Lm. Anthony ĐINHMINH TIÊN, OP.
26/10/15 THỨ HAI TUẦN
30 TN
Lc 13,10-17
Lc 13,10-17
Suy niệm: Trong
Thánh Kinh, bệnh tật là hậu quả của tội lỗi. Người đàn bà bị quỷ ám này còng
lưng đã lâu; bà không ngước nhìn lên cao được, cái nhìn của bà là mặt đất, chỉ
giới hạn trong vùng đất nhỏ trước mặt, không thể nhìn xa hơn, không thể thấy
người quanh mình. Mặc cảm và bệnh tật khiến bà càng xa lánh mọi người và cả
Thiên Chúa nữa. Nhưng Chúa Giê-su không hề muốn tình trạng bà cứ vậy mãi, cứ
không thấy Ngài mãi, nên Ngài đã đi bước trước. Trông thấy bà, Chúa Giê-su gọi
bà lại, giải thoát bà khỏi tội và cho bà đứng thẳng như một con người, có khả
năng ngước nhìn lên cao. Thánh Phao-lô cho biết, ngước nhìn lên cao là khả năng
của những người thuộc về Chúa, những người chú tâm tìm kiếm những sự trên trời
(x. Cl 3,2). Nhờ lời Chúa, bà đã được giải thoát khỏi tật
nguyền, có
khả năng ngước lên cao sống mối tương quan với Chúa và với mọi người. Và đáp
lại lòng thương của Chúa, bà hết lòng ngợi ca Thiên Chúa.
Mời Bạn: Có
những khối nặng đang làm tâm hồn bạn “còng” xuống, khối nặng vật chất, khối
nặng tội lỗi, khối nặng tự ái, khiến bạn không còn muốn thấy Chúa và cộng đoàn.
Bạn cần ngồi lại đối diện với Chúa và xét xem, điều gì đang làm bạn “còng”
xuống và xin Chúa chữa lành.
Sống Lời Chúa: Xét
mình hằng ngày trước khi đi ngủ và tạ ơn Chúa.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, Chúa thấy con và Chúa muốn chữa lành con. Xin Chúa cứ
thực hiện nơi con điều Chúa muốn.
Đứng thẳng được
Có những thứ trói buộc do
tác động bên ngoài, nhưng có thứ xiềng xích do chính chúng ta đúc nên để tự
giam mình. Tôi bị trói buộc bởi lòng ích kỷ, tham vọng, thèm muốn...
Suy niệm:
Trong dòng tiến hóa từ vượn
lên đến người,
có một thay đổi bên ngoài
khá rõ nét.
Càng tiến hóa thì lưng con vật
càng thẳng hơn.
Khi con người có thể đứng
thẳng, tầm nhìn sẽ rộng hơn, xa hơn.
Hai chi trước được tự do nên
có thể làm được nhiều điều phức tạp.
Đứng thẳng đúng là một nét
đặc trưng của con người
Người phụ nữ trong bài Tin Mừng hôm nay bị còng lưng đã lâu.
Mười tám năm không thể nào
đứng thẳng lên được (c. 11).
Lưng bà còng hẳn xuống khiến
tầm nhìn của bà bị giới hạn.
Có lẽ bà chỉ nhìn thấy mảnh
đất nhỏ trước mặt hơn là thấy bầu trời cao.
Bệnh này thật khó chịu,
khiến bà đi đứng khó khăn.
Vậy mà bà vẫn có mặt ở hội
đường vào ngày sabát, khi Đức Giêsu giảng.
Dù bà thấp vì còng lưng,
Ngài vẫn trông thấy bà.
Dù bà chẳng xin gì, Ngài vẫn
chủ động gọi để gặp bà (c. 12).
Đức Giêsu nhìn thấy sự trói buộc do cơn bệnh dai dẳng.
“Này bà, bà đã được giải
thoát khỏi tật nguyền.”
Chữa bệnh chính là đem lại
giải thoát cho người phụ nữ.
Hơn nữa, Đức Giêsu còn đặt
tay trên bà như một cử chỉ yêu thương.
Tức khắc bà còng lưng đã có
thể đứng thẳng lên được.
Điều mơ ước từ mười tám năm,
bỗng chốc thành hiện thực.
Bà có thể nhìn thấy bầu trời
và cất lời tôn vinh Đấng ngự trên đó (c. 13).
Đức Giêsu coi bệnh của bà
như một sự trói buộc của Xatan (c. 16).
Không phải chỉ là trói buộc
bằng dây như người ta cột bò lừa (c. 15),
mà là trói buộc bằng xiềng
xích.
Chính vào ngày sabát, Đức
Giêsu đã cởi xiềng xích đó cho bà,
để bà được tự do, được đứng
thẳng như một người bình thường.
Bà còng lưng bị trói buộc bởi gánh nặng của bệnh tật.
Nhưng có bao thứ trói buộc
khác làm con người mất tự do.
Như người phụ nữ này, chúng
ta muốn và cố làm cho mình đứng thẳng,
nhưng hoàn toàn bó tay từ
nhiều năm qua.
Có những thứ trói buộc do
tác động bên ngoài,
nhưng có thứ xiềng xích do
chính chúng ta đúc nên để tự giam mình.
Tôi bị trói buộc bởi lòng
ích kỷ, tham vọng, thèm muốn…
Chúng ta cần thú nhận mình
không tự giải thoát mình được,
không tự đứng thẳng được,
không tự cắt đứt những thứ trói buộc mình.
Chúng ta cần Đức Giêsu đặt
tay của Ngài trên đời ta để ta được tự do.
Đâu phải chỉ người phụ nữ còng lưng mới bị trói buộc.
Tôi cũng bị trói buộc bởi
những giá trị mập mờ của thế tục.
Làm sao để tôi được tự do
với cái cell phone tôi đang dùng,
với những hình ảnh mà tôi
tìm kiếm trên internet,
với lối sống mà ngày nay bao
người coi là đáng ước mơ?
Xin cho tôi không chỉ cúi
xuống nhìn thấy miếng đất be bé trước mặt,
nhưng có thể ngước lên để
thấy bầu trời mênh mông trên cao.
Cầu nguyện:
Chỉ mong tôi chẳng còn gì,
nhờ thế Người là tất cả của
tôi.
Chỉ mong ý muốn trong tôi
chẳng còn gì,
nhờ thế tôi cảm thấy Người ở
mọi nơi,
đến với Người trong mọi sự,
và dâng Người tình yêu trong
mọi lúc.
Chỉ mong tôi chẳng còn gì,
nhờ thế tôi không bao giờ
muốn tránh gặp Người.
Chỉ mong mọi ràng buộc trong
tôi chẳng còn gì,
nhờ đó tôi gắn bó với ý muốn
của Người
và thực hiện ý Người trong
suốt đời tôi.
(R. Tagore)
Lm Antôn Nguyễn Cao
Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm
Hồn Lên Tháng 10
26 THÁNG MƯỜI
Kiểu Mẫu Và Nguồn Mạch Tối Thượng
Của Hiệp Nhất
Mối hiệp nhất liên kết các Kitô hữu vào một thân thể, đó là mối
hiệp nhất bắt nguồn từ Thiên Chúa. Mẫu thức tối thượng của sự hiệp nhất này là
Thiên Chúa Ba Ngôi, là sự hiệp thông của Ba Ngôi Vị Thần Linh – Chúa Cha, Chúa
Con và Chúa Thánh Thần. Chính vì thế Chúa Giêsu đã cầu nguyện trong bữa Tiệc
Ly: " Cũng như, lạy Cha, Cha ở trong con, và con ở trong Cha, con cầu xin
để họ nên một trong chúng ta" (Ga 17, 21).
Tất cả những người nhờ cùng một đức tin và cùng một Phép Rửa, đã
trở nên con cái Thiên Chúa, đều được mời gọi đi vào trong mối hiệp nhất này.
Thánh Phaolô nói: "Nhờ đức tin, tất cả anh em đều là con cái Thiên Chúa
trong Đức Giêsu Kitô" (Gl 3,26). Vì thế nhờ đức tin, chúng ta là con cái
Thiên Chúa trong Đấng là Con Một của Thiên Chúa Cha. Chúng ta phải hiệp nhất
trong nguồn hiệp nhất tối thượng này: mối hiệp nhất thần linh giữa Chúa Con với
Chúa Cha. Rồi, Chúa Cha và Chúa Con đã tuôn tràn Thánh Thần xuống trên Giáo Hội.
Chúa Thánh Thần ngự trong tâm hồn tất cả những người đã chịu
Phép Rửa, thúc đẩy họ tin tưởng cầu xin và thưa lên: "Abba, Cha ơi!".
Như Công Đồng Vatican II đã dạy: "Chúa Thánh Thần – Đấng cư ngụ trong lòng
các tín hữu và cai quản toàn thể Giáo Hội – tạo ra sự hiệp thông kỳ diệu của
các tín hữu và hiệp nhất tất cả trong Đức Kitô cách mật thiết đến nỗi Ngài
chính là nguyên lý hiệp nhất của Giáo Hội. Ngài phân phát vô số các ân sủng và
các sứ vụ khác nhau (1Cr 12, 4-11) và làm cho Giáo Hội của Chúa Giêsu Kitô nên
phong phú bằng nhiều ân huệ, ‘nhờ đó các thánh được chuẩn bị làm công việc phục
vụ, là xây dựng thân thể Chúa Kitô’ (Eph 4, 12).
- suy tư
366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê
Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR
HEARTS
Daily
Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong
Gia Đình
NGÀY 26-10
Rm 8,12-17; Lc 13, 10-17.
LỜI SUY NIỆM: Trong câu chuyện người đàn
bà bị quỷ làm cho tàn tật còng lưng đã mười tám năm. Chúa Giêsu đã thương bà và
Ngài đã chữa lành cho bà vào ngày Sa-bát nên ông trưởng hội đường đã tức tối
trách móc: Đã có sáu ngày phải làm việc, thì đến mà xin chữa bệnh những ngày
đó, đừng có đến vào ngày Sa-bát. Trong đời sống của con người luôn luôn có một
tính ghen tị ở trong mình. Khi nhìn thấy ai đó được một sự giúp đỡ, thay vì
cùng vui mừng với người ta, lại đem lòng ghen tỵ dưới một chiêu bài lấy một sự
thánh thiện nào đó để rồi phê phán người được ơn cũng như người ban ơn. Điều
này hoàn toàn trái với Đức ái Ki-tô giáo. Khi làm việc thiên, việc bác ai thì
không còn giới hạn nơi chốn, con người và thời gian. Đối với ngày Chúa Nhật
ngày nay. Đây chính là ngày sum họp của con cái Chúa, con cùng một Cha trên trời,
cùng nhau vui mừng tạ ơn Thiên Chúa và chúc bình an cho nhau.
Mạnh Phương
26 Tháng Mười
Xin Cho
Con Ðược Thay Ðổi Chính Con
Một triết gia Ấn Ðộ đã nhìn lại quãng đời đi của mình như sau:
Lúc còn trẻ, tôi là một người có đầu óc cách mạng. Lời cầu nguyện duy nhất mà
tôi dâng lên Thượng Ðế là: Lạy Chúa, xin ban cho con nghị lực để thay đổi thế
giới.
Ðến tuổi trung niên, tôi mới nhận thấy rằng một nửa đời tôi đã
qua đi mà tôi chưa thay đổi được một người nào. Lúc đó, tôi mới cầu nguyện với
Thượng Ðế: Lạy Chúa, xin ban cho con ơn được biến cải tất cả những người con đã
gặp gỡ hằng ngày, nhất là gia đình con, bạn bè con. Và như vậy là đủ cho con
mãn nguyện rồi.
Nhưng giờ đây, tóc đã bạc, răng đã long, ngày tháng còn lại chỉ
đếm trên đầu ngón tay, tôi mới nhận thức rằng tôi đã khờ dại biết chừng nào. Giờ
này, tôi chỉ còn biết cầu nguyện như sau: Lạy Chúa, xin ban cho con ơn được
thay đổi chính con.
Nếu tôi biết cầu nguyện như thế ngay từ lúc đầu, thì tôi đã
không phí phạm quãng đời đã qua.
Người xưa đã có lý khi dạy chúng ta: tu thân, tề gia, trị quốc,
bình thiên hạ... Theo trật tự của cuộc cạch mạng, thì cách mạng bản thân là điều
tiên quyết.
Một nhà cách mạng nào đó đã nói: chỉ cần 10 người như thánh
Phanxicô thành Assisi thì cuộc diện thế giới sẽ thay đổi. Cuộc cách mạng đầu
tiên mà bất cứ vị thánh nào cũng khởi sự đó là cách mạng bản thân.
Chúa Giêsu đã chuẩn bị 3 năm sống công khai bằng 30 năm âm thầm, 40 đêm ngày ăn chay cầu nguyện... Và lời kêu gọi đầu tiên của Ngài là: hãy sám hối và tin vào Tin Mừng.
Chúa Giêsu đã chuẩn bị 3 năm sống công khai bằng 30 năm âm thầm, 40 đêm ngày ăn chay cầu nguyện... Và lời kêu gọi đầu tiên của Ngài là: hãy sám hối và tin vào Tin Mừng.
Ai trong chúng ta cũng biết câu châm ngôn: Thà thắp lên một ngọn
đèn hơn là ngồi đó mà nguyền rủa bóng tối. Nếu mỗi người, ai cũng đốt lên ngọn
đèn của mình, nếu mỗi người, ai cũng đóng góp phần ít ỏi, nhỏ mọn của mình, thì
có lẽ thế giới này sẽ bớt lạnh lẽo hơn vì lòng ích kỷ... Không ai nghèo đến nỗi
không có gì để cho người khác. Chúng ta hãy bắt đầu bằng món quà nhỏ mọn, có
khi vô danh của chúng ta. Một giọt nước nhỏ là điều không đáng kể trong đại
dương, nhưng nếu không có những giọt nước nhỏ kết tụ lại, thì đại dương kia
cũng sẽ chỉ là sa mạc khô cằn.
Lẽ Sống
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét