14/01/2016
Thứ Năm tuần 1 thường niên.
Bài Ðọc I: (năm
II) 1 Sm 4, 1-11
"Israel
thất trận và hòm bia Thiên Chúa bị chiếm đoạt".
Trích sách
Samuel quyển thứ nhất.
Trong những
ngày ấy, những người Philitinh kéo đến gây chiến, và Israel phải xuất quân chống
lại và đóng binh tại gần nơi gọi là Tảng Ðá Phù Hộ, còn người Philitinh đóng
quân tại Aphê và giàn trận đánh dân Israel. Vừa giáp trận, dân Israel đã phải
rút lui trốn khỏi quân Philitinh; và trong trận đó có khoảng bốn ngàn binh sĩ bị
giết rải rác khắp đồng ruộng. Khi tàn quân trở về trại, các kỳ lão Israel nói rằng:
"Tại sao hôm nay Thiên Chúa sát hại chúng ta trước mặt quân Philitinh?
Chúng ta hãy đem hòm bia Thiên Chúa từ Silô đến giữa chúng ta, để cứu chúng ta
khỏi tay quân thù".
Rồi dân chúng
phái người đến Silô đem hòm bia Thiên Chúa các đạo binh ngự trên các vệ binh thần
(tới). Hai con Hêli là Ophni và Phinê cùng đi theo hòm bia Thiên Chúa. Và khi
hòm bia Thiên Chúa đến trại, toàn dân Israel lớn tiếng hoan hô vang trời dậy đất.
Quân Philitinh nghe tiếng hoan hô, liền hỏi nhau rằng: "Tại sao trong trại
quân Do-thái có tiếng hò la vang dậy?" Khi biết là hòm bia Thiên Chúa đã đến
giữa trại, quân Philitinh sợ hãi và nói: "Thiên Chúa đã ngự đến trại quân
địch". Rồi chúng kêu than rằng: "Vô phúc cho chúng ta, mấy bữa nay
đâu có tiếng hò la như vậy. Thật vô phúc cho chúng ta. Ai sẽ cứu chúng ta thoát
khởi tay những vị thần minh cao siêu đó? Ðây là những thần minh đã giáng biết
bao tai hoạ trên những người Ai-cập nơi hoang địa. Hỡi người Philitinh, hãy can
đảm và hiên ngang, đừng chịu làm nô lệ dân Do-thái như chúng đã làm nô lệ chúng
ta. Hãy can đảm mà chiến đấu". Vậy người Philitinh giao chiến, và dân
Israel bị bại trận, và mạnh ai nấy chạy về trại mình. Và thật là một đại hoạ,
bên Israel có đến ba mươi ngàn bộ binh tử trận. Hòm bia Thiên Chúa cũng bị chiếm
đoạt. Cả hai con Hêli là Ophni và Phinê cũng tử trận.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 43,
10-11. 14-15. 24-25
Ðáp: Lạy Chúa, xin cứu chúng con theo
lòng từ bi của Chúa (c. 27b).
Xướng: 1) Nay
Chúa đã xua đuổi và để chúng con đầy nhuốc hổ, Chúa không xuất trận với quân đội
chúng con. Chúa đã bắt chúng con phải tháo lui trước quân thù, và những kẻ thù
ghét chúng con tha hồ cướp của. - Ðáp.
2) Chúa đã để
chúng con bị lân bang chế diễu, bị những kẻ chung quanh phỉ báng chê cười. Bị
các quốc gia tha hồ chế nhạo, và bị các dân tộc trông thấy lắc đầu. - Ðáp.
3) Ôi lạy Chúa,
xin hãy tỉnh dậy, sao Chúa vẫn ngủ? Xin hãy bừng tỉnh và đừng xua đuổi chúng
con muôn đời. Sao Chúa lại ẩn giấu thiên nhan, Chúa quên lãng cảnh chúng con chịu
thống khổ và áp bức? - Ðáp.
Alleluia: 1 Sm
3, 9
Alleluia,
alleluia! - Lạy Chúa, xin hãy phán, vì tôi tớ Chúa đang lắng tai nghe; Chúa có
lời ban sự sống đời đời. - Alleluia.
Phúc Âm: Mc 1,
40-45
"Bệnh
cùi biến mất và người ấy được sạch".
Tin Mừng Chúa
Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.
Khi ấy, có một
người bệnh cùi đến van xin Chúa Giêsu và quỳ xuống thưa Người rằng: "Nếu
Ngài muốn, Ngài có thể khiến tôi nên sạch". Ðộng lòng thương, Chúa Giêsu
giơ tay đặt trên người ấy và nói: "Ta muốn, anh hãy khỏi bệnh". Tức
thì bệnh cùi biến mất và người ấy được sạch. Nhưng Người nghiêm nghị bảo anh đi
ngay và dặn rằng: "Anh hãy ý tứ đừng nói gì cho ai biết, một hãy đi trình
diện cùng trưởng tế và dâng của lễ theo luật Môsê, để minh chứng mình đã được
khỏi bệnh". Nhưng đi khỏi, người ấy liền cao rao và loan truyền tin đó, nên
Chúa Giêsu không thể công khai vào thành nào được. Người dừng lại ở ngoài
thành, trong những nơi vắng vẻ, và người ta từ khắp nơi tuôn đến cùng Người.
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Chữa người phong cùi
Raoul Folereau,
vị đại ân nhân của những người phong cùi đã ghi lại một chuyến đi của ông như
sau: Ðến một nơi cách thành phố 15 cây số, chúng tôi lần theo một lối đi được
chỉ trước, và sau nửa giờ đi bộ chúng tôi lạc vào một thế giới của buồn thảm,
đau khổ và thất vọng. Thật thế, tại một nơi mà không ai muốn đặt chân đến, có
khoảng 60 người phong cùi đang sống bên nhau. Trước đây, người ta giam họ trong
một trại cùi chẳng khác nào một trại tù, mọi người nhìn họ như những kẻ bị chúc
dữ, hoặc tệ hơn nữa, như những con thú dữ. Không chịu nổi sự giam hãm và cách
ly như thế, một số người cùi này đã trốn thoát và đến trú ẩn giữa khu rừng này.
Tại đây, tình trạng của họ càng thêm tồi tệ hơn, xung quanh họ, trên đất đầy dẫy
những vết tích của căn bệnh quái ác này.
Tôi đến bên một
người lớn tuổi được xem như đại diện của họ và hỏi:
- Hôm nay là
chiều Thứ Bảy, cửa quán ngoài phố xá đã đóng cửa rồi; thứ hai tôi sẽ trở lại và
mang theo thức ăn thức uống; tôi cũng sẽ đưa một bác sĩ đến để chăm sóc cho bà
con, chúng tôi sẽ cất nhà và sẽ ở lại đây với bà con khi cần, vậy bác hỏi bà
con có thể chờ cho đến ngày Thứ Hai không?
Người đó đưa mắt
nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, vì đã từ lâu họ không còn tin điều đó nữa; đối với họ,
xem ra không còn ai đáng tin trên đời này nữa. Rồi ông khẩn khoản nói:
- Ông không thể
giúp cho chúng tôi ngay được sao? Chúng tôi vừa mới có một người anh em qua đời,
chúng tôi phải dùng đôi tay cùi lở này để đào xới một cái mộ chôn người anh em.
Tôi nhìn đôi
bàn tay không nguyên vẹn vì bệnh tật, nay phải mang thương tích vì người đồng
loại. Những con người khốn khổ đó nếu không nhìn thấy, không thể tin được là có
thật.
Căn bệnh phong
cùi vẫn là căn bệnh ghê sợ nhất đối với hiện tại. Người phong cùi đau đớn trên
thân xác đã đành, mà còn đau khổ gấp bội phần trong tâm hồn khi cảm thấy bị bỏ
rơi.
Trong Tin Mừng
hôm nay, Chúa Giêsu đã gặp gỡ và chữa lành cho người phong cùi. Không những chữa
lành tấm thân bệnh hoạn, Ngài còn tái lập họ trong cộng đoàn nhân loại, khi bảo
bệnh nhân đi trình diện với các tư tế, nghĩa là hội nhập họ trở lại cuộc sống.
Sự tái hội nhập này luôn đòi hỏi sự cảm thông, lòng quảng đại và cởi mở đón nhận
của người khác. Vi trùng Hansen đục khoét và hủy hoại thân xác con người, thì
cũng có biết bao thứ vi trùng khác độc hại hơn đang ẩn núp trong tâm hồn con
người, tên của chúng là dửng dưng, ích kỷ, thù hận. Chúng đang giết dần giết
mòn con người mà con người không hay biết.
Xin Chúa tha thứ
cho những mù quáng, dửng dưng và ích kỷ của chúng ta trước bao nhiêu cảnh khốn
cùng của đồng loại. Xin Ngài ban cho chúng ta một trái tim biết cảm thông và
đôi tay rộng mở để san sẻ.
Veritas
Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Năm Tuần I TN2
Bài đọc: I Sam 4:1-11; Mk 1:40-45.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Bất tuân lệnh Thiên Chúa sẽ phải lãnh nhận hậu quả xấu.
Trong cuộc sống,
mọi người chúng ta đều nhận ra nguyên tắc: nếu muốn kết quả tốt đẹp, phải
thi hành những điều kiện đòi hỏi; vì nếu làm ngược lại, chúng ta sẽ phải
lãnh mọi hậu quả xấu. Ví dụ, để có thể lành bệnh, con người phải
làm theo những gì bác sĩ căn dặn; nếu không, sẽ không khỏi bệnh. Để có
thể thu thập kiến thức và đạt được điểm cao, học sinh phải lắng nghe giáo
sư và viết lại những gì giáo sư nói; nếu nói ngược lại và không có lý
do chứng minh, sẽ bị điểm xấu và có thể bị ở lại lớp.
Các Bài Đọc hôm
nay xoay quanh việc con người phải vâng lời Thiên Chúa và thi hành những gì Ngài
dạy, nếu muốn được Thiên Chúa săn sóc và ban ơn. Làm ngược lại những gì
Thiên Chúa dạy là tự chuốc hậu quả xấu cho mình. Trong Bài Đọc I, năm
chẵn, con cái Israel nghĩ nếu họ cứ mang Hòm Bia Thiên Chúa ra chiến
trường, mà không cần biết có lệnh Thiên Chúa hay không, là sẽ toàn thắng
quân thù. Kết quả là họ đã thảm bại và Hòm Bia Thiên Chúa rơi vào tay
quân Philistines. Trong Phúc Âm, mặc dù đã được ngăn cấm bởi Đức Kitô, người
phong hủi vẫn không vâng lời. Sự bất tuân của anh làm cho Chúa Giêsu không
thể vào thành và dạy dỗ dân chúng được.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I
(năm chẵn): Sao hôm nay Đức
Chúa để chúng ta bị người Philistines đánh bại?
1.1/ Đừng nghĩ
Thiên Chúa luôn bảo vệ mà dân chúng không cần ăn năn: Trong lịch sử Cựu Ước, cứ khi
nào dân chúng vâng lời làm theo những gì Thiên Chúa dạy, họ được Ngài bảo
vệ khỏi tay quân thù, và làm việc gì cũng thành công; nhưng khi họ bất
tuân lệnh Thiên Chúa, Ngài sẽ bỏ mặc họ cho quân thù tứ bề xâu
xé, và họ sẽ phải chịu mọi thảm bại cách nhục nhã. Trình thuật hôm
nay là một dẫn chứng: Các con cái của thầy cả Eli là Hophni và Phinehas và
nhiều người trong con cái của Israel càng ngày càng bất tuân lệnh Thiên Chúa. Hậu
quả khi họ giao chiến với quân đội của Philistines, họ bị thảm
bại và bị thiệt hại khoảng 4,000 người.
(1) Phản ứng
của các kỳ mục Israel: Khi dân trở về trại, các kỳ mục Israel nói:
"Sao hôm nay Đức Chúa để chúng ta bịngười Philistines đánh bại? Chúng
ta hãy đi Shiloh lấy Hòm Bia Giao Ước của Đức Chúa về: Hòm Bia sẽ đến
giữa chúng ta và sẽ cứu chúng ta khỏi bàn tay quân thù." Họ chỉ nghĩ
đơn giản là họ sẽ chiến thắng quân thù nếu có sự hiện diện của
Hòm Bia Thiên Chúa. Thế là họ sai người đi Shiloh; từ đó họ mang
về Hòm Bia Giao Ước của Đức Chúa các đạo binh, Đấng ngự trên các
thần hộ giá; ở đó, bên cạnh Hòm Bia Giao Ước của Thiên
Chúa, có hai con ông Eli là Hophni và Phinehas. Khi Hòm Bia Giao Ước của Đức
Chúa xuống trại, toàn thể Israel hò reo vang dội khiến đất rung chuyển.
(2) Phản ứng
của người Philistines: Khi người Philistines nghe thấy tiếng hò reo thì hỏi
nhau: "Tiếng hò reo vang dội ấy trong trại bọn Do-thái là gì vậy?"
Khi chúng biết là Hòm Bia Đức Chúa đã đến trại, chúng sợ hãi và nói với
nhau: "Một vịthần đã đến trại!" Rồi chúng bảo nhau: "Khốn thân
ta, vì trước đây không có như vậy! Khốn thân ta! Ai sẽ giải thoát ta
khỏi tay những thần hùng mạnh ấy? Đó là những thần đã dùng mọi thứ đòn
mà đánh phạt người Ai-cập trong sa mạc." Nhưng vì bị dồn vào thế phải
chiến đấu, nên người lãnh đạo quân đội Philistines phải lên tiếng động viên
tinh thần các binh sĩ: "Hỡi người Philistines, can đảm lên, hãy tỏ ra
là nam nhi, kẻo phải làm nô lệ cho bọn Do-thái như chúng đã làm nô lệ cho
anh em. Hãy tỏ ra là nam nhi và chiến đấu!" Và họ tiến lên giao
chiến với quân đội của Israel.
1.2/ Kết quả của
cuộc chiến: Hôm đó là một
cuộc thảm bại nhục nhã của Israel. Họ bị quân đội Philistines đánh bại
tan tành. Phía Israel có ba mươi ngàn bộ binh tử trận. Hòm Bia Thiên
Chúa bị chiếm đoạt, và hai con ông Eli là Hophni và Phinehas bị giết.
Số còn lại chạy trốn về lều của mình.
Con cái Israel
học được một bài học: Không phải cứ có Hòm Bia Thiên Chúa là tự động
được Thiên Chúa bảo vệ. Họkhông thể điều khiển Thiên Chúa; nhưng bổn phận
của họ là phải vâng lời Ngài, nếu muốn được Ngài bảo vệ.
2/ Phúc Âm: Người phong cùi được chữa lành, nhưng
không nghe lời Thiên Chúa.
2.1/ Chúa Giêsu chữa
lành người phong cùi: Có
người bị phong hủi đến gặp Người, anh ta quỳ xuống van xin rằng: "Nếu
Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch." Người chạnh lòng
thương giơ tay đụng vào anh và bảo: "Tôi muốn, anh sạch đi!" Lập
tức, chứng phong hủi biến khỏi anh, và anh được sạch.
2.2/ Lệnh truyền của
Chúa Giêsu: Người nghiêm giọng
đuổi anh đi ngay, và bảo anh: "Coi chừng, đừng nói gì với ai cả, nhưng hãy
đi trình diện tư tế, và vì anh đã được lành sạch, thì hãy dâng những gì
ông Moses đã truyền, để làm chứng cho người ta biết." Mục đích tại
sao Chúa Giêsu làm phép lạ là vì thương bệnh nhân và muốn cho họ nhận
ra Ngài là Thiên Chúa, chứ không phải để được tán dương ca tụng. Nếu
sau khi lãnh nhận phép lạ, mà vẫn không tin vào Ngài, phép lạ đó coi như đã
không đạt được mục đích.
2.3/ Anh được chữa
lành phong hủi không nghe lời Chúa Giêsu: Trình thuật kể: “Nhưng vừa ra khỏi đó, anh đã bắt đầu rao truyền
và tung tin ấy khắp nơi, đến nỗi Người không thể công khai vào thành
nào được, mà phải ở lại những nơi hoang vắng ngoài thành.” Chúng ta cứ thử tưởng
tượng điều gì sẽ xảy ra cho anh phong cùi này, nếu Chúa Giêsu là một ông
vua hay nhà lãnh đạo quân sự?
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Bổn phận của
chúng ta là phải tuyệt đối tin tưởng vào Thiên Chúa và tuân giữ những gì
Ngài truyền dạy.
- Vâng lời
Thiên Chúa và các nhà lãnh đạo đại diện cho Ngài không phải là hèn kém hay nô lệ,
nhưng chứng tỏ sự khôn ngoan của chúng ta; vì chúng ta biết họ khôn
ngoan và yêu thương chúng ta.
- Chúng ta được
Thiên Chúa bảo vệ và gìn giữ không phải vì danh xưng là những người
Kitô hữu; nhưng vì chúng ta vâng lời và thực hành những gì Ngài truyền dạy
chúng ta.
Linh mục
Anthony Đinh Minh Tiên, OP
14/01/16 THỨ NĂM TUẦN 1 TN
Mc 1,40-45
Mc 1,40-45
Suy niệm: “Thiên Chúa giàu lòng thương xót”
(Ep 2,4) và lòng thương xót ấy được biểu lộ nơi Đức Giê-su. Hành động chạnh
lòng thương của Đức Giê-su đã biến đổi hoàn toàn con người bất hạnh vì chứng
bệnh phong: từ một bệnh nhân với thân xác bị lở loét, đau đớn thành một người
lành sạch; từ một con người bị cách ly khỏi cộng đồng xã hội vì chứng bệnh lây
nhiễm, nay anh được hội nhập và sinh hoạt như bao người trong cộng đồng xã hội;
từ một con người bị coi là ô uế bị loại trừ khỏi các sinh hoạt tôn giáo, nay
anh được hòa nhập với mọi người và được quyền tham dự phụng vụ tôn thờ Thiên
Chúa cùng với cộng đoàn. Chính lòng thương xót của Chúa đã đụng chạm tới người
phong hủi và hồi phục cho anh phẩm giá làm người và làm con Thiên Chúa.
Mời Bạn: Về
thể lý phần đông chúng ta không mắc bệnh phong, nhưng về phần hồn không ai dám
nói mình là người lành sạch. Tội lỗi là một thứ bệnh phong của linh hồn. Như
người bị bệnh phong cần được Chúa thương xót, chúng ta cũng cần được Chúa chạnh
lòng thương. Chúa là Cha giàu lòng thương xót và sẵn sàng chữa lành cho chúng
ta, chỉ cần chúng ta đến với bí tích hòa giải với lòng thống hối.
Sống Lời Chúa: Lập
lại nhiều lần trong ngày lời xin ơn tha thứ trong đầu mỗi thánh lễ:“Xin
Chúa thương xót chúng con.”
Cầu nguyện: Lạy Chúa là Đấng giàu lòng thương xót và không mệt mỏi khi tha
thứ. Xin dủ lòng thương xót thân phận yếu hèn của chúng con và phục hồi cho
chúng con phẩm giá làm người và làm con Chúa.
Chạnh
lòng thương
Giáo hội Công giáo sung sướng được phục vụ người
phong ở khắp nơi, và coi đây như một nét đặc trưng của khuôn mặt Giáo hội.
Suy
niệm:
Đây
là quy chế người mắc bệnh phong theo sách Lêvi (13, 45-46).
Người
ấy phải mặc quần áo rách, để tóc bù xù, che môi trên,
phải
vừa đi vừa kêu lên : “Ô uế ! ô uế !” để người ta biết mà tránh xa.
Người
phong phải ở một mình, phải ở một chỗ bên ngoài trại…
Như
thế từ xa xưa, người ta đã biết đến sự dễ lây lan của bệnh phong
và
ảnh hưởng nguy hiểm trên thân xác do chứng bệnh này.
Để
được chứng nhận là đã khỏi bệnh, người phong phải trình tư tế,
phải
qua một quá trình phức tạp để thanh tẩy trong tám ngày,
và
phải dâng những con vật bị sát tế để làm lễ xá tội (Lêvi 14).
Người
phong trong bài Tin Mừng hôm nay đã không giữ Luật Môsê.
Anh
dám lại gần Đức Giêsu, dám tin ngài có khả năng làm anh được sạch,
mặc
dù theo truyền thống Kinh Thánh,
chỉ
Thiên Chúa mới làm được chuyện đó.
Đức
Giêsu vì thương anh, nên cũng đã làm điều không được phép.
Ngài
dám đưa bàn tay ra và đụng đến anh,
đụng
đến da thịt nhơ uế của anh, đến chính phận người hẩm hiu của anh,
dù
chỉ một lời của ngài thôi cũng đủ làm anh khỏi bệnh.
Cái
đụng của bàn tay Đức Giêsu đã không làm ngài bị ô uế.
Trái
lại, nó đã đem lại sự thanh sạch cho anh bị phong.
Để
làm phép lạ chữa bệnh rất lừng lẫy này, Đức Giêsu đã phải trả giá.
Người
phong khi được khỏi, đã không tránh được chuyện rêu rao.
Vì
thế người ta đổ xô nhau tới khiến ngài phải ở ngoài thành.
Khi
người khỏi bệnh vào được thành thì Đức Giêsu lại phải ở hoang địa !
Thái
độ chạnh lòng thương và đụng đến người phong của Đức Giêsu
đã
gợi hứng cho nhiều tâm hồn noi gương bắt chước.
Tại
nhiều trại phong ở Việt Nam, ta thấy bóng dáng của các nữ tu.
Họ ở
trại phong Bến Sắn, Di Linh, Quy Hòa, Văn Môn…
Nhiều
nữ tu đã hiến dâng tuổi trẻ của mình để phục vụ người phong,
đụng
đến những vết thương tàn phế nơi thân xác họ.
Các
chủng sinh Miền Bắc cũng đã quen tiếp xúc với người phong,
ở
lại với họ, săn sóc và chia sẻ thân phận của họ.
Giáo
hội Công giáo sung sướng được phục vụ người phong ở khắp nơi,
và
coi đây như một nét đặc trưng của khuôn mặt Giáo hội.
Cầu
nguyện:
Lạy
Chúa Giêsu thương mến,
xin
ban cho chúng con
tỏa
lan hương thơm của Chúa
đến
mọi nơi chúng con đi.
Xin
Chúa hãy tràn ngập tâm hồn chúng con
bằng
Thần Khí và sức sống của Chúa.
Xin
Chúa hãy xâm chiếm toàn thân chúng con
để
chúng con chiếu tỏa sức sống Chúa.
Xin
Chúa hãy chiếu sáng qua chúng con,
để
những người chúng con tiếp xúc
cảm
nhận được Chúa đang hiện diện nơi chúng con.
Xin
cho chúng con biết rao giảng về Chúa,
không
phải bằng lời nói suông,
nhưng
bằng cuộc sống chứng tá,
và
bằng trái tim tràn đầy tình yêu của Chúa.
(Mẹ
Têrêxa Calcutta)
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
14 THÁNG
GIÊNG
Thiên Chúa
Muốn Con Người Quan Hệ Mật Thiết Với Nhau
Việc thực thi
công bằng – là nền tảng của đời sống xã hội – không hề giới hạn hay cương tỏa tự
do của nhân vị khi việc ấy không đi ngược lại bản tính con người và không độc
đoán. Trái lại, nó giúp đỡ và hướng dẫn cho người ta, nam cũng như nữ, thực hiện
những quyết định của riêng mình một cách phù hợp với thiện ích chung. Đời sống
hôn nhân và gia đình là những cơ chế tự nhiên như thế. Chúng bắt rễ trong chính
sự hiện hữu của nhân vị. Và sự thiện hảo riêng của những cơ chế này sẽ là nhân
tố cho sự thiện hảo của toàn xã hội. Chúng giúp người ta có được những sự chọn
lựa tốt lành và đúng đắn.
Thật vậy, Hiến
Chế Mục Vụ Gaudium et spes của Công Đồng Vatican II nêu rõ: “Thiên Chúa đã
không dựng nên con người cô độc; bởi vì từ khởi thủy, ‘Ngài đã tạo dựng có nam
có nữ’’ (St 1, 27). Sự liên kết giữa họ đã tạo nên một thứ cộng đoàn đầu tiên
giữa người với người. Thực vậy, tự bản tính thâm sâu của mình, con người là một
hữu thể có xã hội tính và nếu không liên lạc với những hữu thể khác thì con người
sẽ không thể sống và phát triển tài năng mình.” (MV 12)
Đời sống hôn
nhân và gia đình – nền tảng của xã hội – là những cơ chế mà toàn thể cộng đồng
thế tục cũng như tôn giáo phải phục vụ cho. Nếu chúng ta nhận thức rằng “xã hội
này của người nam và người nữ là mô hình đầu tiên của hiệp thông nhân vị”,
chúng ta sẽ hoàn toàn chấp nhận rằng bất cứ hành động nào phục vụ cho đời sống
hôn nhân và gia đình cũng có sức củng cố và làm phong phú hóa mọi cộng đồng
khác và trên hết là toàn thể xã hội loài người.
- suy tư 366
ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công
Đức dịch từ
nguyên tác
LIFT UP YOUR
HEARTS
Daily
Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 14/01
1Sm 4, 1-11;
Mc 1, 40-45.
Lời Suy
Niệm: “Nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được
sạch” Người chạnh lòng thương giơ tay đụng vào anh ta và bảo: “Tôi muốn, anh sạch
đi!” Lập tức, bệnh phong biến khỏi anh, và anh được sạch.
Với người bị bệnh
phong vào thời Chúa Giêsu, là thành phần bị loại bỏ ra bên lề xã hội và cả bên
ngoài tôn giáo. Bệnh phong không những làm cho thân xác của họ chết dần dần với
những cơn đau nhứt nhối, mà tinh thần của họ luôn buồn khổ, cô đơn và thất vọng.
Đối với người mang bệnh phong này, Chúa Giêsu là Tin Mừng, là niềm hy vọng tràn
trề của anh. Anh ta đã bừng đứng dậy chạy đến với Chúa Giêsu đặt ý muốn của
Chúa trước ý muốn của anh. Anh đã được Người chạnh lòng thương, và bệnh phong
đã biến khỏi anh.
Lạy Chúa Giêsu.
Trong mỗi người chúng con cũng đang mang trên thân xác và trong tâm hồn của
mình những bệnh nan y, đau khổ. Đặc biệt trong năm Thánh Lòng Chúa Thương Xót
này, cho tất cả chúng con luôn hướng về Chúa, để nhận lãnh Lòng Thương Xót của
Chúa và thực hành những cử chỉ thương xót đối với nhau, trong cầu nguyện cũng
như việc làm.
Mạnh Phương
14 tháng
Giêng
Xuống Ðường
Thông thường,
hai chữ "Xuống Ðường" gợi lên cho chúng ta hình ảnh của những chống đối,
biểu tình, đôi khi mang tính cách bạo động trong đường phố. Nhưng cũng có những
trường hợp người ta "xuống đường" là để gặp gỡ, cảm thông với người
khác, nhất là những người không nhà không cửa, những người sống bên lề đường,
những người bị đẩy ra bên lề xã hội cách này hay cách khác: Ðó là trường hợp
"xuống đường" của một số giáo dân thuộc xứ Saint Leu Gilles thuộc phận
16 của thủ đô Paris Pháp quốc.
Từ 8 năm
qua, một số giáo dân thuộc xứ trên đây đã tụ họp lại để thành lập một hiệp
hội có tên là "Giải phóng kẻ bị giam cầm". Thật ra đây không phải là
một chương trình xã hội quy tụ các nhà giáo, các cán sự xã hội để săn sóc cho
những người đầu đường xó chợ, mà chỉ là một nhóm nhỏ gồm những tín hữu chỉ muốn
xuống đường, ra khỏi bốn bức tường nhà thờ, hoặc mái ấm gia đình để đến gặp gỡ,
trò chuyện với những người đứng đường như các cô gái điếm, những người nghiện
ngập. Mục đích duy nhất của những gặp gỡ này chính là thiết lập tình thân hữu với
những người mà ai cũng ghét bỏ.
Một thanh
niên thường xuyên đến gặp gỡ với những cô gái điếm ở đường Saint Denis đã giải
thích như sau: "Trước mặt Chúa, chúng ta cũng như những cô gái điếm đứng
đường, nhưng chúng ta biết rằng Chúa yêu thương chúng ta bên kia tất cả những
hành động đĩ diếm của chúng ta. Các cô gái điếm đánh động lương tâm đang ngủ
yên của chúng ta. Họ mời gọi chúng ta hãy tự đặt vào trong cái nhìn của Chúa và
đừng bao giờ kết án ai."
Mục đích của những
người xuống đường trên đây không hẳn là thuyết phục những người lầm đường lạc lối,
ăn năn hối cải và quay về với chính lộ. Tất cả cố gắng của họ chỉ là nói với
các cô gái điếm, những người nghiện ngập, những kẻ lang thang đầu đường xó chợ
rằng: Thiên Chúa là Tình Yêu, Thiên Chúa yêu thương tất cả mọi người. Ðể bày tỏ
sứ điệp ấy, những người làm công tác tông đồ này chỉ có mỗi một động tác là lắng
nghe, hỏi han với tất cả yêu thương và cảm thông.
Nếu có một thứ
hoán cải, thì chính những người trong xã hội phải là những người đầu tiên hoán
cải: hoán cải trong thái độ sống đối với người khác, hoán cải trong cái nhìn đối
với người khác. Chúa Giêsu đã từng nói: Các cô gái điếm sẽ vào Nước Chúa trước
các ngươi. Phải chăng, khi xuống đường đến với người khác, những người bị
bỏ rơi trong xã hội, chính chúng ta không là những người cải hóa cho Tin Mừng?
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét