15/01/2016
Thứ Sáu tuần 1 thường niên.
Bài Ðọc
I: (năm II) 1 Sm 8,4-7.10-22a
"Các
ngươi sẽ ca thán vì nhà vua, nhưng Chúa sẽ không nhậm lời các ngươi, vì các
ngươi đã xin ban cho các ngươi một nhà vua".
Trích sách
Samuel quyển thứ nhất.
Trong những
ngày ấy, tất cả các kỳ lão Israel tập họp lại và đến cùng Samuel ở Ramtha, và
nói với người rằng: "Nay ông đã già rồi và con cái ông không đi trong đường
lối của ông; vậy ông hãy đặt lên cho chúng tôi một nhà vua, để xét xử chúng
tôi, như tất cả các dân tộc khác".
Lời ấy làm cho
Samuel phật lòng, vì họ đã nói: "Ông hãy cho chúng tôi một nhà vua, để xét
xử chúng tôi". Samuel cầu nguyện cùng Chúa. Và Chúa phán cùng ông rằng:
"Ngươi cứ nghe theo dân trong những gì họ sẽ nói với ngươi, vì không phải
họ khinh bỉ ngươi, mà là khinh bỉ Ta, để Ta không còn cai trị họ nữa".
Vậy Samuel đã
nói tất cả những lời Chúa cho dân nghe khi họ xin một nhà vua. Người nói:
"Ðây là quyền bính của vua sẽ cai trị các ngươi: Ông sẽ bắt con trai các
ngươi xung vào đoàn chiến xa và đoàn kỵ binh, và họ sẽ chạy trước xa giá của
ông. Ông cắt đặt người thì chỉ huy một ngàn, người thì chỉ huy năm mươi binh
lính, kẻ thì cày ruộng gặt lúa, người thì chế tạo quân cụ và chiến xa. Còn con
gái các ngươi, ông sẽ bắt làm thợ sản xuất dầu thơm, nấu ăn và làm bánh. Còn đồng
ruộng các ngươi, vườn nho, vườn ô liu tốt nhất của các ngươi, ông sẽ tịch thu
và ban cho các đầy tớ của ông. Ông sẽ đánh thuế một phần mười vào mùa màng và
vườn nho các ngươi, để nuôi các vị thái giám và đầy tớ của ông. Ông sẽ bắt tôi
tớ trai gái, các thanh niên cường tráng và cả lừa của các ngươi mà xung vào
công việc của ông. Ông sẽ đánh thuế một phần mười vào đoàn vật của các ngươi,
và chính các ngươi sẽ trở thành nô lệ của ông. Trong ngày đó, các ngươi sẽ ca
thán vì nhà vua mà các ngươi tuyển chọn, nhưng Chúa sẽ không nhậm lời các
ngươi, vì các ngươi đã xin ban cho các ngươi một nhà vua!"
Nhưng dân không
muốn nghe lời Samuel, và nói với người rằng: "Không, chúng tôi phải có
vua, chúng tôi phải giống như mọi dân tộc khác; nhà vua sẽ xét xử chúng tôi, sẽ
đi trước chúng tôi, và sẽ đánh giặc cho chúng tôi". Samuel nghe tất cả những
lời dân nói, và thưa lại cùng Chúa. Nhưng Chúa nói cùng Samuel rằng:
"Ngươi cứ nghe họ và thiết lập cho họ một nhà vua".
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 88,
16-17. 18-19
Ðáp: Tôi sẽ ca ngợi tình thương của
Chúa tới muôn đời (c. 2a).
Xướng: 1) Phúc
thay dân tộc biết hân hoan, lạy Chúa, họ tiến thân trong ánh sáng nhan Ngài. Họ
luôn luôn mừng rỡ vì danh Chúa, và tự hào vì đức công minh Ngài. - Ðáp.
2) Vì Chúa là
vinh quang, quyền năng của họ, nhờ ân huệ Chúa, uy quyền của chúng tôi được suy
tôn. Bởi chưng khiên thuẫn chúng tôi là của Chúa, và vua chúng tôi thuộc về Ðấng
Thánh của Israel. - Ðáp.
Alleluia: Tv
118, 27
Alleluia,
alleluia! - Xin Chúa cho con hiểu đường lối những huấn lệnh của Chúa, và con
suy gẫm các điều lạ lùng của Chúa. - Alleluia.
Phúc Âm: Mc 2,
1-12
"Con
Người có quyền tha tội dưới đất".
Tin Mừng Chúa
Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.
Sau ít ngày,
Chúa Giêsu lại trở về Capharnaum; nghe tin Người đang ở trong nhà, nhiều người
tuôn đến đông đảo, đến nỗi ngoài cửa cũng không còn chỗ đứng, và Người giảng dạy
họ. Người ta mang đến cho Người một kẻ bất toại do bốn người khiêng. Vì dân
chúng quá đông, không thể khiêng đến gần Người được, nên họ dỡ mái nhà trên chỗ
Người ngồi một lỗ to, rồi thòng chiếc chõng với người bất toại xuống. Thấy lòng
tin của họ, Chúa Giêsu nói với người bất toại rằng: "Hỡi con, tội lỗi con
được tha". Lúc ấy, có một ít luật sĩ ngồi đó, họ thầm nghĩ rằng: "Sao
ông này lại nói thế? Ông nói phạm thượng. Ai có quyền tha tội, nếu không phải
là một mình Thiên Chúa". Chúa Giêsu biết tâm trí họ nghĩ như vậy, liền nói
với họ: "Tại sao các ông nghĩ như thế? Nói với người bất toại này: "Tội
lỗi con được tha" hay nói: "Hãy chỗi dậy vác chõng mà đi", đàng
nào dễ hơn? Nhưng (nói thế là) để các ông biết Con Người có quyền tha tội dưới
đất". - Người nói với kẻ bất toại: "Ta truyền cho con hãy chỗi dậy,
vác chõng mà về nhà". Lập tức người ấy đứng dậy, vác chõng ra đi trước mặt
mọi người, khiến ai nấy sửng sốt và ngợi khen Thiên Chúa rằng: "Chúng tôi
chưa từng thấy như thế bao giờ".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Chữa người bất toại
Một điểm trong
phép lạ chữa người bất toại được ghi lại trong Tin Mừng hôm nay đáng chúng ta
lưu ý, đó là Chúa Giêsu không nói ngay: "Ta chữa lành cho con", nhưng
Ngài nói với người bất toại: "Con đã được tha tội rồi". Qua đó, Chúa
Giêsu mạc khải Ngài là Thiên Chúa, bởi vì chỉ Thiên Chúa mới có quyền tha tội.
Chính những kẻ chống đối Chúa Giêsu cũng nghĩ như thế, và vì không tin Ngài là
Thiên Chúa, cho nên họ nghĩ thầm rằng: "Sao ông này lại dám nói như vậy?
Ông ta nói phạm thượng". Nhưng Chúa Giêsu đã nhân cơ hội này để một lần nữa
chứng tỏ Ngài là Thiên Chúa, vì Ngài đọc thấu tư tưởng thầm kín của họ. Ngài bảo
họ: "Sao trong bụng các ông lại nghĩ những điều ấy?" Rồi Ngài nói với
những kẻ không tin: "Trong hai điều: một là bảo người bất toại: "Con
đã được tha tội", hai là bảo: "Ðứng dậy, vác chõng mà đi", điều
nào dễ hơn". Thật ra, hai điều này đều khó, và Chúa Giêsu quả quyết:
"Ðể các ông biết: ở dưới đất, Con Người có quyền tha tội, Ta truyền cho
anh hãy đứng dậy, vác chõng đi về nhà", lập tức người ấy đứng dậy vác
chõng mà đi trước mặt mọi người, khiến ai nấy đều sửng sốt và tôn vinh Thiên
Chúa.
Chúa Giêsu đã
thực hiện phép lạ để chứng minh Ngài có quyền tha tội, vì Ngài là Thiên Chúa.
Như những người chống đối Chúa, ngày nay cũng có nhiều người không chấp nhận
quyền tha tội của Chúa, quyền này đã được Chúa trao cho các Tông đồ, và qua các
ngài cho Giáo Hội. Giáo Hội vẫn tiếp tục công việc tha tội trong Bí tích sám hối
và hòa giải. Nhờ Bí tích này, tội nhân sau khi lãnh Bí tích rửa tội được ơn tha
thứ và làm hòa với Thiên Chúa. Từ ít lâu nay, có một cơn khủng hoảng đối với Bí
tích giải tội: nhiều người không còn lãnh nhận Bí tích giải tội, không còn quí
trọng ơn tha tội, vì đã đánh mất ý thức về tội lỗi: có thể họ cần được Thiên
Chúa ban cho điều này điều nọ, nhưng không thấy cần được Thiên Chúa tha cho những
tội đã phạm.
Lời Chúa hôm
nay mời gọi chúng ta trở về với tác vụ chính của Chúa Giêsu ngay từ đầu: tác vụ
tha tội, hòa giải con người với Thiên Chúa. Ước gì chúng ta luôn ý thức về tội
lỗi và quí trọng ơn tha thứ qua Bí tích giải tội.
Veritas
Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Sáu Tuần I TN2
Bài đọc: I Sam 8:4-7, 10-22a; Mk 2:1-12.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Phải lắng nghe, hiểu thấu, và thực hành
Lời Chúa.
Thiên Chúa luôn
dạy dỗ và hướng dẫn con người trong mọi sự, ngày xưa cũng như thời
nay; nhưng rất ít người chịu lắng nghe, tìm hiểu, và mang ra thực hành. Vì thế,
không lạ gì mà con người vẫn tiếp tục cuộc sống triền miên đau khổ trong
tội lỗi của mình.
Các Bài Đọc hôm
nay tập trung trong việc con người cần lắng nghe và đáp trả Lời Chúa.
Trong Bài Đọc I, năm lẻ, tác-giảThư Do-Thái nhấn mạnh đến việc: nếu con
người không chịu tuân giữ Lời Chúa dạy, họ sẽ không được vào chốn
yên nghỉcủa Người. Trong Bài Đọc I, năm chẵn, con cái Israel xin ngôn-sứ Samuel
chọn cho họ một vị vua như bao quốc gia khác để cai trị họ,
vì họ đã mất tin tưởng nơi ông, và không còn muốn nghe lời hướng dẫn của
Thiên Chúa qua ông nữa. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu dùng uy quyền chữa lành để chứng
minh Ngài có quyền tha tội; và như một hậu quả, Ngài đến từThiên Chúa.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I
(năm chẵn): "Hãy nghe
theo tiếng chúng, và hãy đặt một vua cai trị chúng."
1.1/ Con người
không thấu hiểu điều mình xin:
"Đứng núi này trông núi kia" luôn là ảo tưởng của con người. Họ thường
không bao giờ bằng lòng với hoàn cảnh hiện tại và cảm nhận được hạnh phúc
trong những gì họ đang có; nhưng luôn mong muốn, tìm tòi, và cầu xin cho
được những gì họ nghĩ phải có thì mới hạnh phúc. Kết quả là họ chẳng
bao giờ có được bình an và hạnh phúc như lòng mong muốn. Trình thuật
hôm nay là một ví dụ điển hình.
(1) Dân chúng
không muốn nghe lời ông Samuel, ngôn sứ của Thiên Chúa: Toàn thể các
kỳ mục tập hợp lại và đến với ông Samuel ở Ramah. Họ nói với
ông: "Ông coi, ông già rồi, và các con ông lại không đi theo đường lối của
ông. Vậy bây giờ, xin ông lập cho chúng tôi một vua để vua xét xử chúng
tôi, như trong tất cả các dân tộc."
(2) Dân chúng
không muốn Thiên Chúa làm vua cai trị họ: Ông Samuel rất bực mình với lời
yêu cầu và ông cầu nguyện với Đức Chúa cho biết phải giải quyết cách nào. Đức
Chúa phán với ông Samuel: "Ngươi cứ nghe theo tiếng của dân trong mọi
điều chúng nói với ngươi, vì không phải chúng gạt bỏ ngươi, mà là chúng gạt
bỏ Ta, không chịu để Ta làm vua của chúng.''
1.2/ Con người phải
lãnh nhận hậu quả của những gì mình mong muốn.
(1) Thiên Chúa
báo trước hậu quả: Dân chúng không đủ khôn ngoan để tiên liệu trước
những gì sẽ xảy ra do việc có vua cai trị; vì thế, Thiên Chúa phải báo trước
những hậu quả do việc có vua: "Đây là quyền hành của nhà vua sẽ cai
trị anh em: Các con trai anh em, ông sẽ bắt mà cắt đặt vào việc trông
coi xe và ngựa của ông, và chúng sẽ chạy đàng trước xe của ông... Các con
gái anh em, ông sẽ bắt vào làm thợ chế nước hoa, nấu ăn và làm
bánh. Đồng ruộng, vườn nho, vườn cây ô-liu tốt nhất của anh em, ông sẽ lấy
mà cho bề tôi của ông... Các tôi tớ nam nữ, các người trai tráng khá
nhất của anh em, các con lừa của anh em, ông sẽ bắt mà dùng vào việc của ông.
Chiên dê của anh em, ông sẽ đánh thuế thập phân. Còn chính anh em sẽ làm
nô lệ cho ông. Ngày ấy, anh em sẽ kêu than vì vua của anh em mà
anh em đã chọn cho mình, nhưng ngày ấy Đức Chúa sẽ không đáp lời anh
em."
(2) Dân chúng
chấp nhận hậu quả: Nếu những người có khôn ngoan đủ, họ sẽ nhận ra điều
các kỳ mục xin là rồ dại, vì những lý do sau: Thứ nhất, làm sao kiếm
được một vị vua nào cai trị dân khôn ngoan hơn Thiên Chúa? Thứ hai,
họ được tự do khi Thiên Chúa cai trị; nhưng họ và con cháu họ phải
làm nô lệ khi có vua. Thứ ba, họ phải đóng đủ mọi thứ thuế đểcó
tiền trang trải cho những nhu cầu của nhà vua. Sau cùng, nếu họ đã lựa chọn
có vua, họ sẽ phải lãnh nhận mọi hậu quả; lúc đó, họ có kêu
trách, cũng đã quá muộn.
Nhưng dân vẫn cứng
đầu, không chịu nghe theo những lời cắt nghĩa của ông Samuel. Họ nói:
"Không! Phải có một vua cai trị chúng tôi! Cả chúng tôi cũng sẽ giống
như mọi dân tộc. Vua chúng tôi sẽ xét xử chúng tôi, sẽ dẫn
đầu chúng tôi và sẽlãnh đạo các cuộc chiến của chúng tôi." Ông Samuel nghe
tất cả những lời của dân và nói lại những lời ấy cho Đức Chúa nghe. Đức
Chúa phán với ông Samuel: "Hãy nghe theo tiếng chúng, và hãy đặt một vua
cai trị chúng."
2/ Phúc Âm: Chúa Giêsu là Thiên Chúa vì Ngài làm được
những việc Thiên Chúa làm.
2.1/ Chúa Giêsu có
uy quyền chữa bệnh: Trình
thuật kể: “Đang khi Người giảng dạy cho họ, người ta đem đến cho Đức Giêsu một
kẻ bại liệt, có bốn người khiêng. Nhưng vì dân chúng quá đông, nên họ không
sao khiêng đến gần Người được. Họ mới dỡ mái nhà, ngay trên chỗ Người
ngồi, làm thành một lỗ hổng, rồi thả người bại liệt nằm trên chõng xuống.”
Mái nhà của người Do-Thái không xuôi ra hai bên như mái nhà chúng ta, mà
phẳng như hình chữ nhật để người ta có thể dùng làm sân thượng
để hóng mát. Vì thế, việc dỡ mái nhà xuống cũng đơn giản và ít gây
thiệt hại. Khi thấy cách biểu lộ niềm tin của họ, Chúa Giêsu bảo người bại
liệt: "Này con, con đã được tha tội rồi." Tội này có thể là tội
dỡ mái nhà hay tội của người bại liệt.
2.2/ Chúa Giêsu có
quyền tha tội:
(1) Tội lỗi và
hình phạt: Theo truyền thống Do-Thái, hình phạt là hậu quả của tội lỗi: có
thể của cá nhân hay của cha mẹ(Job 4:7, Jn 9:2). Các Rabbi có câu: “Không
người bệnh nào được lành bệnh cho tới khi tất cả tội lỗi của anh được tha
thứ.”
(2) Lý luận của
Chúa Giêsu: Khi Ta tha hình phạt qua việc chữa lành, là Ta tha tội, nguyên nhân
của hình phạt.
(3) Lý luận của
các Kinh-sư: Trong đám đông, có nhiều các Kinh-sư đến không phải để nghe
Thiên Chúa giảng, nhưng đểbới lá tìm sâu để có thể kết án Chúa, và họ nghĩ
họ đã tìm ra lý do để kết án Chúa phạm thượng: " Sao ông này lại
dám nói như vậy? Ông ta nói phạm thượng! Ai có quyền tha tội, ngoài một
mình Thiên Chúa?"
(4) Chúa Giêsu
dùng lý luận của các Kinh-sư và việc chữa lành để chứng minh cho họ biết
Ngài là Thiên Chúa: “Tâm trí Đức Giêsu thấu biết ngay họ đang thầm nghĩ
như thế, Người mới bảo họ: "Sao trong bụng các ông lại nghĩ những điều ấy?
Trong hai điều: một là bảo người bại liệt: "Con đã được tha tội rồi,"
hai là bảo: "Đứng dậy, vác lấy chõng của con mà đi," điều nào dễ hơn?”
Dĩ nhiên điều dễ làm hơn là bảo “Con đã được tha tội rồi;” vì không ai có
thể kiểm chứng được, còn điều khó làm là bảo "Đứng dậy, vác lấy chõng
của con mà đi;" phải là người có uy quyền mới làm được và mọi người đều kiểm
chứng.
“Vậy, để các
ông biết: ở dưới đất này, Con Người có quyền tha tội, Đức Giêsu bảo
người bại liệt, Ta truyền cho con: Hãy đứng dậy, vác lấy chõng của con mà đi về nhà!"
Người bại liệt đứng dậy, và lập tức vác chõng đi ra trước mặt mọi người, khiến
ai nấy đều sửng sốt và tôn vinh Thiên Chúa. Họ bảo nhau: "Chúng ta
chưa thấy vậy bao giờ!"
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Nghe giảng là
để dẫn tới đức tin hay làm cho đức tin tăng trưởng hơn, chứ không phải
nghe cho qua lần chiếu lệ. Cảngười rao giảng lẫn các tín hữu, chúng ta phải tôn
trọng lúc lắng nghe và chia sẻ Lời Chúa.
- Nếu chúng ta
khinh thường hay không chịu chuẩn bị, chúng ta đã hoang phí thời giờ của
người rao giảng cũng nhưngười nghe; và nhất là không đạt được mục đích của cuộc
đời: được sống với Thiên Chúa muôn đời.
Linh mục
Anthony Đinh Minh Tiên, OP
15/01/16 THỨ SÁU TUẦN 1
TN
Mc 2,1-12
Mc 2,1-12
Suy niệm: Như
người ta thường nói: “sinh, lão, bệnh, tử”,
bệnh tật gắn liền với thân phận con người như hình với bóng. Có những căn bệnh
mà người Do Thái cho rằng đó là hình phạt của Thiên Chúa giáng xuống trên bệnh
nhân vì họ tội lỗi. Tin Mừng hôm nay cho thấy người bại liệt bất lực không làm
gì được, anh ta phải cần đến người khác giúp đem mình đến gần Đức Giê-su để xin
Ngài chữa lành. Từ một đôi chân tưởng chừng không bao giờ anh đi được, nhưng
với lòng tin tưởng vào Đức Giê-su, anh đã được chữa trị cả bệnh tật thể xác lẫn
tâm hồn: “Tội con đã được tha rồi!” và “Hãy đứng dậy, vác chõng của con mà đi về nhà!”.
Anh trút được cái ách nặng nề. Cuộc sống của anh bắt đầu tràn ngập niềm vui và
hạnh phúc.
Mời Bạn: Mỗi
chúng ta đều là một bệnh nhân cần được chữa trị, một tội nhân cần được thứ tha.
Mang những thương tích trong tâm hồn mình đến với Chúa với lòng tin mạnh mẽ,
chắc chắn ta sẽ được Chúa chữa trị và tìm lại được sự bình an, thanh thản và
niềm hạnh phúc sâu xa. Liên đới trong đức tin và đức ái, chúng ta cũng cần giúp
những anh chị em đang ở xa Chúa vì ‘bệnh bại liệt linh hồn’ đến với Chúa để
được Người chữa lành.
Chia sẻ: Cảm
nghiệm của bạn về một lần được chữa trị bởi Bí Tích Hòa Giải.
Sống Lời Chúa: Siêng
năng lãnh nận Bí Tích Hòa Giải cách ý thức, vì đây là phương tiện chính thức
Chúa dùng để chữa trị chúng ta.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin cho con nhận ra quyền năng và tình yêu của Chúa
trong cuộc đời để con luôn chạy đến với Chúa để được chữa lành những thương
tích của cuộc đời con. Amen.
Thấy
họ có lòng tin
Tôi có khiêm nhường để cho người khác giúp tôi
không? Tôi có sẵn sàng để người khác đưa tôi đến với Giêsu không? Tôi có chấp
nhận vất vả để giúp một người bạn đang gặp khó khăn không?
Suy
niệm:
Bối
cảnh của bài Tin Mừng là căn nhà của ông Simon ở Caphácnaum.
Đức
Giêsu đang được hết sức ái mộ bởi đám đông dân chúng.
Biết
ngài trở về, họ tụ tập lại đông đến nỗi cửa cũng chẳng còn lối vào.
Chính
vì thế khi bốn người bạn khiêng anh bất toại tới,
họ
không biết làm sao mà vào được trong nhà để gặp Đức Giêsu.
Dù
sao cũng có một tình cảm nào đó giữa năm người này.
Rất
có thể họ là một nhóm bạn quen biết nhau và muốn giúp nhau.
Cả
năm người đều tin rằng đến với Đức Giêsu là có hy vọng khỏi bệnh.
Họ
đã hẹn nhau vào một ngày nhất định để lên đường.
Tình
bạn được biểu lộ qua việc vất vả khiêng người bất toại.
Khi
không vào được nhà, chắc cả năm người đều bối rối.
Về
ư? hay chờ đợi? hay cứ liều gạt đám đông mà vào?
Hay
còn một giải pháp nào khác tốt hơn?
Thời
nay chúng ta khó hiểu được chuyện dỡ mái nhà mà vào.
Nhưng
mái nhà của người Palestine thời ấy cũng khá đơn sơ,
chỉ
gồm những thanh xà đặt trên các tường đá, rồi lợp tranh lên trên.
Nhóm
năm người đã chọn giải pháp này, sau khi đã bàn bạc và nhất trí.
Kế đến là chuyện phân công.
Phải
xin phép chủ nhà, phải leo lên dỡ mái bằng thang và làm một lỗ hổng,
phải
kéo anh bất toại với chõng lên và hạ xuống ngay tại chỗ Đức Giêsu ngồi.
Tất
cả công việc này cần nhiều sức mạnh và sự khéo léo,
nhất
là cần lòng tin và tình bạn.
Hẳn
Đức Giêsu đã hết sức kinh ngạc trước lòng tin này.
Lòng
tin mạnh mẽ không lùi bước trước khó khăn cản trở.
Lòng
tin đầy sáng tạo, dám tìm ra những con đường mới mẻ và khác thường.
Lòng
tin mang tính tập thể, vì là niềm tin của cả nhóm năm người.
Lòng
tin đòi vất vả, đổ mồ hôi, chứ không chỉ ở trong tâm trí.
Lòng
tin táo bạo vì dỡ mái nhà có thể bị Đức Giêsu coi là là khiếm nhã.
Đức
Giêsu đã thấy được lòng tin này và ngài đã chữa lành (c. 5).
Con
đường trở về nhà của năm người thật là vui và nhẹ nhàng.
Người
ta có thề đi ngang hàng với nhau, chứ không phải khiêng nhau nữa.
Nhìn
nhóm người trên, tôi tự đặt cho mình vài câu hỏi.
Khi
tôi bất toại, có người bạn nào giúp tôi không?
Tôi
có khiêm nhường để cho người khác giúp tôi không?
Tôi
có sẵn sàng để người khác đưa tôi đến với Giêsu không?
Tôi
có chấp nhận vất vả để giúp một người bạn đang gặp khó khăn không?
Cầu
nguyện:
Lạy
Chúa,
xin
ban cho con đức tin lớn hơn hạt cải,
để con
làm bật rễ khỏi lòng con
những
ích kỷ và khép kín.
Xin cho con đức tin can đảm
để
con chẳng sợ thiệt thòi khi trao hiến,
chẳng
sợ từ bỏ những gì con cậy dựa xưa nay.
Xin cho con đức tin sáng suốt
để con thấy được thế giới
mà mắt phàm không thấy,
thấy được Ðấng Vô hình,
nhưng rất gần gũi thân thương,
thấy được Ðức Kitô nơi những người nghèo khổ.
Xin cho con đức tin liều lĩnh,
dám mất tất cả chỉ vì yêu Chúa và tha nhân,
dám tiến bước trong bóng đêm
chỉ vì mang trong tim một đốm lửa của Chúa,
dám lội ngược dòng với thế gian
và
khước từ những mời mọc quyến rũ của nó.
Xin cho con đức tin vui tươi,
hạnh phúc vì biết những gì
đang chờ mình ở cuối đường,
sung sướng vì biết mình được yêu
ngay giữa những sa mù của cuộc sống.
Cuối cùng, xin cho con đức tin cứng cáp
qua những cọ xát đau thương của phận người,
để dù bao thăng trầm dâu bể,
con cũng không để tàn lụi niềm tin
vào Thiên Chúa và vào con người.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
15 THÁNG
GIÊNG
Đời Sống Gia
Đình Củng Cố Cấu Trúc Xã Hội
Như chúng ta thấy,
gia đình – trong tư cách là “xã hội thứ nhất” – có những đòi hỏi tự nhiên của
riêng nó và không thể bị o ép bởi các ý thức hệ hoặc bởi những đòi hỏi cá biệt
nào đó của xã hội. Thật vậy, trách nhiệm của xã hội là phải gìn giữ và hỗ trợ
gia đình bằng cách thiết lập những khoản luật và chế định những giá trị luân lý
để phục vụ cho thiện ích chung. Bất cứ điều luật hay chuẩn mực luân lý nào
không hỗ trợ cho gia đình thì cũng không thể nào là tốt cho toàn xã hội, vì gia
đình là nền móng của xã hội. Những gì phá hoại gia đình thì đồng thời cũng phá
hoại tất cả xã hội. Xã hội nào sẵn sàng xé rách gia đình rốt cục cũng sẽ thấm
thía sự thật ấy.
Các nhà cầm quyền
và những người làm công tác khoa học cần nhận thức rằng những nhu cầu chính
đáng của con người và của xã hội đòi phải có sự cộng tác giữa lĩnh vực xã hội
trần thế và lĩnh vực tôn giáo để bênh vực cho quyền lợi của gia đình. Công Đồng
Vatican II nhìn nhận: “Trong khi theo đuổi mục đích cứu rỗi của mình, Giáo Hội
không phải chỉ truyền thông sự sống Thiên Chúa cho con người, nhưng còn chiếu
giãi ánh sáng của sự sống thần linh ấy trên toàn thế giới. Giáo Hội làm công việc
này, trước hết bằng cách chữa trị và nâng cao phẩm giá nhân vị, củng cố cơ cấu
của xã hội nhân loại và thấm nhuần cho hoạt động thường nhật của con người một
chiều hướng và một ý nghĩa sâu xa hơn.” (MV 40) Như vậy, trong khi bảo vệ quan
điểm Kitô giáo về đời sống hôn nhân và gia đình, Giáo Hội cũng đang xây dựng và
củng cố toàn thể cộng đồng xã hội trần thế bằng một nền nếp luân lý vững chãi
và tốt lành.
Thật vậy, tinh
thần vâng phục của các tín hữu đối với giáo huấn của Giáo Hội về hôn nhân và
gia đình sẽ bảo đảm rằng các nhân đức luân lý vốn có khả năng vãn hồi sự công bằng,
lòng trung tín, sự kính trọng nhân vị, tinh thần trách nhiệm và sự hiểu biết lẫn
nhau … sẽ được nhấn mạnh và đề cao vì ích lợi của toàn xã hội.
- suy tư 366
ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công
Đức dịch từ
nguyên tác
LIFT UP YOUR
HEARTS
Daily
Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 15/01
1Sm 8, 4-7.
10-22; Mc 2, 1-12
Lời Suy
Niệm: “Thấy họ có lòng tin như vậy, Đức Giêsu bảo
người bại liệt: ‘Này con, con đã được tha tôi rồi’ Nhưng có mấy kinh sư đang ngồi
đó, họ nghĩ thầm trong bụng rằng: Sao ông này lại dám nói như vậy?
Sự hiện diện của
Chúa Giêsu bất cứ nơi nào đều là Tin Mừng, Bởi Chúa Giêsu có quyền năng trên hết
mọi sự. Những ai đến với Người trong niềm tin của mình, đều được Người thương mến
và chữa lành. Không những chữa lành phần thân xác, nhưng điều quan trọng là được
chữa lành và cứu được cả phần Linh hồn.
Lạy Chúa Giêsu.
Chúa muốn mỗi người trong chúng con không những biết chạy đến với Chúa, mà còn
phải giúp nhau, đưa nhau đến với Chúa. Để được chữa lành và tha tội. Xin cho mọi
thành viên trong gia đình chúng con luôn biết giúp nhau đến với Chúa, đặc biệt
với Bí tích Giải Tội.
Mạnh Phương
15 Tháng
Giêng
Bình An Cho Các Con
Có lần người
ta hỏi đại thi hào Dante của nước Italia rằng: đâu là điều mà ông mong mỏi và
tìm kiếm nhất trong cuộc sống. Bậc vĩ nhân đã trả lời như sau: "Tôi vẫn
luôn đi tìm kiếm điều mà bất cứ ai cũng tìm kiếm: đó là sự bình an".
Ðó là điều
mà chúng ta vẫn cầu xin cho người quá cố: trên bia mộ nào, chúng ta cũng luôn
ghi lời cầu xin: xin cho họ được an nghỉ nghìn thu. Phải chăng trong cuộc sống
hiện tại thế này, chúng ta sẽ không bao giờ tìm được hòa bình và an nghỉ? Trong
những phút giây cuối đời, Chúa Giêsu đã hứa hẹn với chúng ta: "Ta ban bình
an cho các con. Ta ban thứ bình an mà thế giới không thể ban tặng cho các
con".
Thế giới của
chúng ta dường như chưa bao giờ được hưởng những giây phút thái bình thực sự.
Hòa bình chỉ là những khoảnh khắc tạm bợ đầy những rình rập của chiến tranh và
lo sợ.
Trước Chúa
Kitô 600 năm tai Roma, một đền thờ đã được xây lên để kính nhớ thần Janus, vị
thần mà người ta đã lấy tên để đặt cho tháng đầu tiên trong năm. Theo ước mong
của toàn dân trong đế quốc La Mã, đền thờ này chỉ được mở cửa trong thời bình.
Trong vòng 600 năm ấy, dường như các cửa của đền thờ này chỉ được mở trong ba
giai đoạn ngắn ngủi. Cánh cửa Hòa Bình đóng mãi đối với con người ở mọi thời đại.
Thời đại nào thế giới cũng mong đợi hòa bình, thời đại nào con người cũng mong
đợi hòa bình. Khát vọng của Hòa Bình ăn rễ sâu trong lòng người, ngay cả những
người suốt đời chỉ gieo rắc chiến tranh và đau thương cho người khác. Chúng ta
thích khung cảnh tịch mịch thư thái, chúng ta ngây ngất trước ánh bình minh
tươi sáng, chúng ta vui thỏa trước buổi chiều tà êm ả, chúng ta yêu thích những
cánh hoa tươi mát v.v… Chúng ta thán phục những con người luôn tỏ ra bình thản
trước những hoàn cảnh xáo trộn. Chúng ta đi tìm những tư tưởng bình an, những
dòng nhạc êm dịu, những con người hiền lành.
Chúa Giêsu đã
nói đến hai chữ bình an không biết bao nhiêu lần. Ngày Ngài sinh hạ, các Thiên
Thần loan báo sứ điệp của bình an. Ngài là Vua của những người xây dựng Hòa
Bình.
Thánh Phaolô
luôn mở đầu và chấm dứt các lá thư của Ngài bằng những lời cầu chúc bình an nồng
nhiệt nhất.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét