07/06/2016
Thứ Ba tuần 10 thường niên
Bài Ðọc
I: (Năm II) 1 V 17, 7-16
"Vò bột không cạn và bình dầu không giảm như lời
Chúa đã dùng lời Êlia mà phán".
Trích sách Các Vua quyển thứ nhất.
Trong những ngày ấy, giòng suối nơi Êlia ẩn náu đã cạn,
vì trong xứ không mưa. Bấy giờ Thiên Chúa phán cùng Êlia rằng: "Hãy chỗi dậy,
đi Sarephta thuộc miền Siđon và ở lại đó: Ta đã truyền cho một quả phụ nuôi dưỡng
ngươi". Ông liền lên đường đi Sarephta. Khi ông đến trước cửa thành, ông
thấy một quả phụ đang lượm củi; ông gọi bà và nói với bà rằng: "Xin đem
cho tôi một ít nước trong bình để tôi uống". Ðương lúc bà đi lấy nước, ông
gọi lại mà nói: "Xin cũng mang cho tôi một miếng bánh". Bà thưa:
"Có Chúa là Thiên Chúa hằng sống chứng giám: Tôi không có sẵn bánh, tôi chỉ
còn một nắm bột trong hũ với một ít dầu trong bình. Này đây tôi lượm vài que củi
về nấu cho tôi và con trai tôi ăn, rồi chết thôi". Êlia trả lời bà rằng:
"Bà đừng lo, cứ đi và làm như bà đã nói. Nhưng, với chút bột ấy, trước hết
hãy làm cho tôi một cái bánh nhỏ, đem ra đây cho tôi, sau đó hãy làm cho bà và
con trai bà. Vì Chúa là Thiên Chúa Israel truyền rằng: "Hũ bột sẽ không cạn
và bình dầu sẽ không vơi đi, cho đến ngày Chúa cho mưa xuống trên mặt đất".
Bà đi làm theo lời ông Êlia; chính ông và bà cùng cả nhà đều đủ ăn; từ ngày đó,
hũ bột không cạn và bình dầu không vơi, như lời Chúa đã dùng Êlia mà phán.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp
Ca: Tv 4, 2-3. 4-5. 7-8
Ðáp: Lạy
Chúa, xin chiếu sáng thiên nhan Chúa trên mình chúng con (c. 7b).
Xướng: 1) Khi con cầu, nguyện Chúa nghe, lạy Chúa
công bình của con, Chúa đã giải thoát con trong cơn khốn khó, nguyện xót thương
và nghe tiếng con cầu. Người quyền thế, các ông cứng lòng tới bao giờ nữa? Tại
sao say đắm bả phù hoa và kiếm chuyện sai ngoa? - Ðáp.
2) Nên biết rằng Chúa biệt đãi thánh nhân Ngài, Chúa
sẽ nghe tôi khi tôi cầu khẩn Chúa. Hãy run lên và thôi phạm tội, hãy hồi tâm
nghĩ lại trên giường nằm, và hãy lặng thinh. - Ðáp.
3) Nhiều người nói: "Ai chỉ cho ta thấy điều
thiện hảo?" Lạy Chúa, xin chiếu sáng thiên nhan Chúa trên mình chúng con.
Chúa đã gieo vào lòng con niềm vui, vui hơn tụi kia khi chúng tràn đầy lúa rượu.
- Ðáp.
Alleluia:
Ga 8, 12
Alleluia, alleluia! - Chúa phán: "Ta là sự sáng
thế gian, ai theo Ta, sẽ được ánh sáng ban sự sống". - Alleluia.
Phúc
Âm: Mt 5, 13-16
"Các con là sự sáng thế gian".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng:
"Các con là muối đất. Nếu muối đã lạt, người ta biết lấy gì mà ướp cho mặn
lại? Muối đó không còn xử dụng vào việc chi nữa, chỉ còn ném ra ngoài cho người
ta chà đạp lên nó. Các con là sự sáng thế gian. Một thành phố xây dựng trên
núi, không thể che giấu được. Và người ta cũng không thắp đèn rồi để dưới đáy
thùng, nhưng đặt nó trên giá đèn, hầu soi sáng cho mọi người trong nhà. Sự sáng
của các con cũng phải chiếu giãi ra trước mặt thiên hạ, để họ xem thấy những việc
lành của các con mà ngợi khen Cha các con trên trời".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm:
Muối và Ánh Sáng
Muối là để làm gia vị, đèn là để soi sáng. Với hai
hình ảnh này, Chúa Giêsu muốn nói lên sứ mệnh của Giáo Hội trong trần thế. Ngay
từ đầu lịch sử của mình, Giáo Hội đã ý thức về sứ mệnh ấy. Giáo Hội là muối và
ánh sáng của thế giới, bởi vì là Thân Thể của Ðấng là Ðường, là Sự Thật và là Sự
Sống. Giáo Hội luôn xác tín rằng tất cả chân lý về Thiên Chúa và về con người
đã được Chúa Giêsu mạc khải và ủy thác cho Giáo Hội. Qua cuộc sống của mình,
Giáo Hội bày tỏ cho nhân loại biết con người là ai? Con người bởi đâu mà đến?
Con người sẽ đi về đâu? Qua cuộc sống của mình, Giáo Hội chứng tỏ cho con người
cùng đích của cuộc sống, đó là sống với Thiên Chúa.
Các tín hữu tiên khởi đã xác tín về điều đó, cuộc sống
bác ái yêu thương của họ đã là muối và ánh sáng cho nhiều người. Những tiến bộ
về khoa học, văn hóa, kinh tế và ngay cả chính trị tại Âu Châu thời Trung Cổ quả
là thể hiện vai trò muối và ánh sáng của Giáo Hội. Không ai có thể vai trò hạt
nhân về phát triển của các Tu viện Công giáo. Văn minh Tây phương, dù muốn hay
không, vẫn là văn minh Kitô giáo. Những giá trị tinh thần mà nhân loại đạt được
ngày nay, như tự do, dân chủ, nhân quyền, đều là những giá trị xuất phát từ
Kitô giáo. Qua những giá trị tinh thần ấy, chúng ta có thể nói rằng muối của
Giáo Hội đã ướp được phần lớn trái đất, ánh sáng của Giáo Hội đã chiếu soi vào
những góc tối tăm của tâm hồn.
Tuy nhiên, hình ảnh muối và ánh sáng vẫn luôn gợi
lên cho chúng ta cái tư thế nhỏ bé của Giáo Hội. Người ta chỉ cần một lượng nhỏ
muối để ướp một lượng lớn thực phẩm, một cái đèn nhỏ cũng đủ để chiếu dọi một
khoảng không gian lớn. Phải chăng với hình ảnh của muối và ánh sáng, Chúa Giêsu
không muốn ám chỉ tới cái vị thế đàn chiên nhỏ bé là Giáo Hội? Ðã qua hơn 2,000
năm lịch sử, các môn đệ Chúa Giêsu đã đi khắp thế giới để rao giảng cho mọi dân
tộc. Nếu xét về con số, thì thực tế không thể chối cãi là hơn 2/3 nhân loại vẫn
chưa trở thành môn đệ Chúa Giêsu, và càng ngày xem chừng những người mang danh
hiệu Kitô càng nhỏ lại, nếu so với những người ngoài Kitô giáo.
Muối và đèn soi vốn là những hình ảnh gợi lên cho
chúng ta cái tư thế thiểu số của Giáo Hội trong trần thế, nhưng lại mời gọi
chúng ta xác tín về sứ mệnh vô cùng to tát của Giáo Hội. Bằng mọi giá, Giáo Hội
phải ướp mặn thế giới, phải chiếu soi trần gian bằng chính chân lý cao cả mà
Chúa Giêsu đã mạc khải và ủy thác cho mình. Cả vận mệnh nhân loại tùy thuộc sứ
mệnh của Giáo Hội, do đó không có lý do nào cho phép Giáo Hội xao lãng sứ mệnh ấy.
Thánh Phaolô đã nói lên sự khẩn thiết của sứ mệnh ấy như sau: "Gặp thời
thuận tiện hay không thuận tiện, cũng phải luôn luôn rao giảng Tin Mừng của
Chúa".
Ðã có một lúc Giáo Hội gặp nhiều dễ dàng và thuận tiện
trong việc thực thi sứ mệnh: cả một quốc gia, cả một lục địa đón nhận sứ điệp
Tin Mừng. Thế nhưng, cũng có biết bao thời kỳ Giáo Hội bị khước từ, bị bách hại,
đây chính là lúc không thuận tiện mà thánh Phaolô nói đến và cũng là lúc Giáo Hội
càng phải rao giảng mạnh mẽ và kiên quyết hơn. Chính vì là thiểu số, và là một
thiểu số bị loại trừ và bách hại, Giáo Hội lại càng phải ý thức hơn về vai trò
là muối và ánh sáng của mình.
Một trong những nguy cơ lớn nhất đối với Giáo Hội
chính là thỏa hiệp: thỏa hiệp để được một chút dễ dãi, thỏa hiệp để được một
chút đặc quyền đặc lợi. Thực ra, đã là thỏa hiệp tức là đánh mất một phần căn
tính của mình: thay vì muối để ướp cho mặn, thì muối lại đánh mất chất mặn của
mình đi; đã là đèn dùng để soi sáng thì đèn lại bị đặt dưới đáy thùng; thay vì
rao giảng lời chân lý, Giáo Hội thỏa hiệp để chỉ còn rao giảng lời của những sức
mạnh đang khống chế mình. Xét cho cùng, sứ mệnh của muối và ánh sáng cũng chính
là sứ mệnh của tiên tri. Số phận của tiên tri là số phận của thiểu số, nhưng là
thiểu số dám lên tiếng rao giảng chân lý, sẵn sàng tố cáo bất công, và dĩ nhiên
sẵn sàng hy sinh, ngay cả mạng sống mình.
Giáo Hội là muối và ánh sáng thế gian. Mỗi Kitô hữu
tự bản chất cũng là muối và ánh sáng của thế gian. Họ sẽ đánh mất bản chất mặn
của muối và tia sáng của ánh sáng, nếu chỉ vì một chút lợi lộc vật chất, một
chút dễ dãi, mà họ thỏa hiệp với những gì đi ngược chân lý của Chúa Giêsu. Một
cách cụ thể, người Kitô hữu sẽ không còn là muối và ánh sáng, nếu theo dòng chảy
của xã hội, họ cũng lọc lừa, móc ngoặc, dối trá.
Nguyện xin Chúa ban thêm sức mạnh, để dù chỉ là một
thiểu số, chúng ta vẫn luôn là muối có sức ướp mặn xã hội, là đèn có sức chiếu
soi xã hội.
Veritas
Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Ba Tuần 10 TN2, Năm Chẵn
Bài đọc: 1 Kgs
17:7-16; Mt 5:13-16.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Các tín hữu phải soi sáng cho những người
chưa biết Thiên Chúa.
Một người hay một vật hữu ích khi người đó hay vật
đó làm những gì giả sử phải làm; ví dụ: học sinh phải học, cảnh sát phải giữ trật
tự và bảo vệ dân, chó phải giữ nhà, cây ăn trái phải cho trái ăn, cái cuốc phải
đào được đất. Nếu không làm nhiệm vụ giả sử phải làm, người đó hay vật đó trở
thành vô ích. Người ta sẽ quăng đi và thay thế bằng người hay vật khác.
Các bài đọc hôm nay muốn nêu bật bổn phận của các
tín hữu là phải soi sáng cho những người chưa biết Thiên Chúa để họ cũng tin
vào Ngài. Trong bài đọc I, tác giả Sách Các Vua I tường thuật niềm tin của một
bà góa Dân Ngoại vào ngôn sứ Elijah và vào Thiên Chúa; trong khi vua và toàn thể
con cái Israel lìa xa Ngài. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu đưa ra hai biểu tượng của
muối và ánh sáng như hai đặc tính của người Kitô hữu đã có, để nhắc nhở cho họ
biết bổn phận của họ là phải giúp cho những người chưa biết Chúa nhận ra và tin
tưởng vào Ngài. Nếu không, họ là những người vô dụng cần cất đi để lấy chỗ cho
người khác sinh lợi ích cho Ngài.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài
đọc I: Một bà góa Dân Ngoại biểu lộ niềm tin vào ngôn sứ Elijah và vào Thiên
Chúa.
1.1/ Có Đức Chúa, Thiên Chúa hằng sống của ông tôi
thề là tôi không có bánh.
Thiên Chúa muốn ngôn sứ Elizah chứng kiến niềm tin của
Dân Ngoại chưa biết Thiên Chúa nên truyền cho ông: "Ngươi hãy đứng dậy đi
Zarephath, thuộc Sidon, và ở lại đấy. Này Ta truyền cho một bà goá ở đó nuôi
ngươi." Điều lạ ở đây là người đó lại là một bà góa nghèo đang đi lượm củi
và cũng đang chịu cùng một cảnh khổ như tất cả các người Israel khác. Nước rất
khan hiếm vì trời hạn hán; nhưng khi Elijah xin, bà cũng thương tình đi lấy cho
ông chút nước. Nhưng khi Elijah xin bánh, bà thành thật nói với ông hoàn cảnh
bi đát của bà: "Có Đức Chúa, Thiên Chúa hằng sống của ông tôi thề là tôi
không có bánh. Tôi chỉ còn nắm bột trong hũ và chút dầu trong vò. Tôi đang đi
lượm vài thanh củi, rồi về nhà nấu nướng cho tôi và con tôi. Chúng tôi sẽ ăn rồi
chết." Ông Elijah hứa với Bà: "Bà đừng sợ, cứ về làm như bà vừa nói.
Nhưng trước tiên, bà hãy lấy những thứ đó mà làm cho tôi một chiếc bánh nhỏ, và
đem ra cho tôi, rồi sau đó bà sẽ làm cho bà và con bà. Vì Đức Chúa, Thiên Chúa
của Israel phán thế này: "Hũ bột sẽ không vơi vò dầu sẽ chẳng cạn cho đến
ngày Đức Chúa đổ mưa xuống trên mặt đất." Bà ấy đi và làm như ông Elijah
nói.
1.2/ Niềm tin can đảm của bà góa thành Zarephath: Hoàn cảnh và
cách biểu lộ niềm tin yêu của bà góa cho Elijah và vào Thiên Chúa phải là mẫu
gương cho các tín hữu. Thứ nhất, bà là người Dân Ngoại chưa biết Thiên Chúa. Bà
nghe nói về Đức Chúa của Israel nhưng chưa biết Người là ai. Thứ hai, bà cũng
không biết Elijah là ngôn sứ. Bà chỉ biết ông là người Do-thái và đang lâm cơn
hoạn nạn giống như bà. Thứ ba, nước và bánh là hai thứ quí giá để bảo vệ sự sống
cho con người khi nạn đói hoành hành; nhất là hoàn cảnh mẹ góa con côi như bà.
Thế mà bà tin lời Elijah và Thiên Chúa của ông, Bà sẵn sàng chia sẻ chiếc bánh
cuối cùng cho ông. Thiên Chúa đã ân thưởng niềm tin can đảm của bà: “ông Elijah
và con bà có đủ ăn lâu ngày. Hũ bột đã không vơi, vò dầu đã chẳng cạn, đúng như
lời Đức Chúa đã dùng ông Elijah mà phán.”
Chúa Giêsu dùng câu truyện này để nhắc nhở cho người
Do-thái biết họ phải xấu hổ về cách sống niềm tin của họ; nhưng họ đã không
nghe còn mang Ngài lên cao để xô Ngài xuống vực thẳm (Lk 4:25-26). Thời của
ngôn sứ Elijah, thời của Chúa Giêsu, và thời đại của chúng ta, vẫn còn biết bao
nhiêu nhiêu người chỉ mang cái vỏ “Kitô hữu;” nhưng cách sống và cách biểu lộ
niềm tin cho tha nhân không bằng một phần của những người chưa bao giờ biết
Thiên Chúa như trường hợp của bà góa nghèo nàn này!
2/
Phúc Âm: Anh em phải sống làm sao để họ thấy những công việc tốt đẹp anh em làm,
mà tôn vinh Cha của anh em, Đấng ngự trên trời.
Đạo không phải chỉ giới hạn trong việc biết Thiên
Chúa và các nghi lễ trong nhà thờ; nhưng phải thấm nhập vào mọi hoàn cảnh của
cuộc sống để con người áp dụng những gì Chúa dạy. Chúa Giêsu đưa ra hai biểu tượng
rất gần gũi với con người và mời gọi chúng ta cùng suy nghĩ:
2.1/ Công dụng của muối: Không có gì rẻ
và căn bản hơn muối; nhưng muối làm nhiều điều hữu ích cho con người:
+ Muối tượng trưng cho trong sạch tinh tuyền: vì được
kết tinh bởi ánh sáng mặt trời và nước biển. Kitô hữu là những người đã được rửa
sạch bằng máu Đức Kitô và thấm nhuần mọi quà tặng của Thánh Thần, họ phải trở
nên thánh thiện và tinh tuyền trước khi sinh ích cho người khác.
+ Muối dùng để ngăn ngừa đồ ăn cho khỏi hư: Vì đặc
tính mặn mà của muối, nên muối được dùng để làm cho lương thực khỏi hư: thịt cá
cần muối, rau cỏ cần muối như dưa, cà, kim chi, trái cây cần muối nếu muốn để
lâu. Ca dao Việt-nam dùng việc muối cá để nói lên sự cần thiết của con cái phải
vâng lời cha mẹ: “Cá không ăn muối cá ươn. Con cãi cha mẹ trăm đường con hư.” Nếu
điều này cần thiết cho con cái, những điều dạy dỗ của Đức Kitô còn cần thiết
hơn cho các Kitô hữu. Nếu không có vị mặn của muối, làm sao các Kitô hữu có thể
“ướp mặn lòng người. “Nhưng muối mà nhạt đi, thì lấy gì muối nó cho mặn lại? Nó
đã thành vô dụng, thì chỉ còn việc quăng ra ngoài cho người ta chà đạp thôi.”
+ Muối dùng để thêm gia vị cho thực phẩm: Muối không
thể thiếu trong việc nấu ăn, thực phẩm có ngon tới đâu mà nếu không có chất mặn
của muối hay nước mắm (cũng từ muối), cũng trở thành vô vị. Người Kitô hữu đã
được trang bị để trở thành muối cho đời. Điều cần chú ý ở đây là Chúa Giêsu
dùng động từ ở thời hiện tại “là;” có nghĩa: người Kitô hữu đã và luôn có. Bản
chất của Kitô hữu có những điều tốt để giúp cho thế gian trở nên tốt.
2.2/ Công dụng của ánh sáng: Biểu tượng này
còn gần gũi với con người hơn cả muối. Ánh sáng có rất nhiều công dụng.
+ Ánh sáng dùng để soi sáng: Khi trời tối, con người
cần ánh sáng để khỏi vấp ngã và tìm đồ đạc. Người Kitô hữu có sự thật soi sáng
để khỏi rơi vào sai lầm.
+ Ánh sáng dùng để sưởi ấm: Khi trời lạnh, con người
cần ánh sáng để sưởi ấm như ánh sáng mặt trời hay lửa. Người Kitô hữu có Thánh
Thần để sưởi ấm mọi cô đơn, buồn khổ.
+ Ánh sáng bảo vệ con người khỏi nguy hiểm: Tội lỗi
thường xảy ra ở nơi không có ánh sáng. Người làm tội lỗi ghét ánh sáng vì họ sợ
việc làm đen tối của họ bị phơi bày...
Chúa Giêsu nói: “Chính anh em là ánh sáng cho trần
gian.” Đã là ánh sáng thì không thể che giấu; nhưng phải đặt trên cao để soi
sáng cho mọi người, vì “chẳng có ai thắp đèn rồi lại để dưới cái thùng, nhưng đặt
trên đế, và đèn soi chiếu cho mọi người trong nhà.” Mục đích của việc soi sáng
là để những người chưa biết Thiên Chúa “thấy những công việc tốt đẹp anh em
làm, mà tôn vinh Cha của anh em, Đấng ngự trên trời.”
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Chúng ta phải trở thành muối thiêng ướp mặn lòng
người và thành ánh sáng soi đường cho mọi người đến với Thiên Chúa.
- Nếu chúng ta không làm được những điều này, chúng
ta đã trở thành người vô dụng, và phế thải để lấy chỗ cho người khác.
Linh
mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
07/06/16 THỨ BA TUẦN 10 TN
Mt 5,13-16
Mt 5,13-16
Suy niệm: Cơn khủng hoảng lớn về đức tin trên thế giới hiện nay không phải vì Giáo Hội thiếu thốn phương tiện, cơ sở hay tổ chức ban bệ, cũng không phải vì bị cấm cách bách hại cho bằng vì chính cuộc sống của các Ki-tô hữu lắm khi trở nên “thiếu hương vị, thiếu một niềm tin trọn vẹn, thiếu cảm nghiệm về Thiên Chúa, thiếu phẩm chất của Tin Mừng, thiếu tinh thần triệt để của người môn đệ” (Felicisimo Diez Martinez, O.P.,Refounding
Religious Life, p. 19.). Nơi người môn đệ Chúa phải mặn mà chất Tin Mừng, và phải có sức toả lan chất Tin Mừng ấy CHO TRẦN GIAN. Nếu không mặn, không thể toả sáng, thì sự hiện diện của người Ki-tô hữu trở thành vô vị, mờ tối, “chỉ đáng quăng ra ngoài cho người ta chà đạp thôi” (c. 13).
Mời Bạn: Chúng ta đã là muối mặn, đã là ngọn đèn cháy
sáng rồi khi chúng ta được mai táng và sống lại với Đức Ki-tô qua Bí Tích Thánh Tẩy. Để tiếp tục là muối, là ánh sáng cho trần gian,
chúng ta phải được nuôi dưỡng bằng ân sủng qua đời sống bí tích và cầu nguyện. Các cơn khủng hoảng đức tin luôn gắn liền với hiện tượng bỏ bê việc lãnh nhận các bí tích, lơ là việc cầu nguyện, coi nhẹ việc học hỏi giáo lý …
Chia sẻ: Làm thế nào để bảo toàn căn tính ‘muối cho đời, ánh sáng cho trần gian’ của mình và gia đình mình?
Sống Lời Chúa: Chấn chỉnh lại một thực hành đang bị xao nhãng (dự lễ, suy niệm Lời Chúa, giờ kinh gia
đình…).
Cầu nguyện: Lạy Chúa, Chúa ban cho chúng con lời hằng sống và chính Mình Máu Thánh Chúa để nuôi dưỡng chúng con. Xin cho chúng con biết đón nhận hồng ân đó với tâm tình biết ơn.
Muối cho đời
Bóng tối thật là một quyền lực đáng sợ mà con người phải đối diện. Chỉ khi môn đệ mang Ánh sáng của Đức Giêsu, và trở nên ánh sáng, khi ấy họ mới có thể giúp thế giới này bừng sáng.
Suy
niệm:
Người
ta thường định nghĩa Kitô hữu là người tin vào Đức Kitô,
là
người sống mầu nhiệm Vượt Qua với Đức Kitô, Con Một Thiên Chúa,
hay
đơn giản là người bạn của Ngài.
Chẳng
thể nào nói đến Kitô hữu mà không nói đến mối dây với Đức Kitô.
Nhưng
trong bài Tin Mừng hôm nay, khi nói chuyện với các môn đệ,
những
người vừa được nghe các Mối Phúc,
Đức
Giêsu lại đưa ra một định nghĩa khác về họ.
“Các con là muối cho trái đất” (c. 13).
“Các
con là ánh sáng cho thế giới” (c. 14).
Thế
giới này, trái đất này, nằm trong định nghĩa về người Kitô hữu.
Không
có Kitô hữu sống lơ lửng giữa trời và đất.
Họ
thuộc về trời và thuộc về đất, về thế giới hiện tại và thế giới mai sau.
Họ được
sai vào thế giới này để phục vụ bằng cách biến đổi.
Muối
có nhiều công dụng.
Muối
dùng để bảo quản cho khỏi hư, để nêm nếm cho đậm đà, để bón phân.
Muối
cần cho sự sống thường ngày con người.
Đức
Giêsu dùng hình ảnh muối để áp dụng cho các môn đệ.
Họ cần
cho trái đất này,
Như
muối thấm vào đồ ăn, họ phải có ảnh hưởng tích cực trên trái đất.
Điều
làm cho muối là muối, đó là vị mặn.
Muối
trở nên nhạt thì đánh mất chính mình rồi, chẳng đáng gọi là muối nữa.
Đức
Giêsu tự nhận mình là Ánh sáng cho thế giới (Ga 8, 12; 9,5; 12, 46).
Bây
giờ Ngài mạnh dạn gọi các môn đệ là ánh sáng cho thế giới.
Thế
giới hôm nay đã được điện khí hóa khắp nơi.
Nhưng
bóng tối và bóng mờ thì chỗ nào cũng có.
Cả
bên ngoài lẫn bên trong tim con người.
Bóng
tối thật là một quyền lực đáng sợ mà con người phải đối diện.
Chỉ
khi môn đệ mang Ánh sáng của Đức Giêsu, và trở nên ánh sáng,
khi ấy
họ mới có thể giúp thế giới này bừng sáng.
Thành
thánh Giêrusalem ở trên núi, không sao giấu được.
Ngọn
đèn được thắp lên cũng không để lấy thùng che lại.
Căn
tính của người Kitô hữu cũng vậy.
Tự nó
bừng sáng, tự nó quyến rũ, tự nó hồn nhiên tỏa hương.
Đừng
sợ để người khác thấy điều tốt nơi mình,
nếu
điều đó đưa người ta đến chỗ nhận biết và tôn vinh Thiên Chúa.
Một
phần ba thế giới là Kitô hữu,
bảy
phần trăm người Việt Nam là Công giáo.
Chúng
ta có thể làm được nhiều điều cho thế giới hôm nay.
Cầu
nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, Vua vũ trụ,
nếu
Chúa là vua của hơn bốn trăm ngàn linh mục,
nếu
Chúa là vua của bảy trăm ngàn nữ tu,
nếu
Chúa là vua của hơn một tỉ người công giáo,
thì
thế giới này sẽ đổi khác,
Hội
Thánh sẽ đổi khác.
Chúng
con không phải là một lượng men quá nhỏ.
Nếu
khối bột chẳng được dậy lên,
thì
là vì men đã mất phẩm chất.
Chúng
con phải chịu trách nhiệm
về
sự dữ trên địa cầu:
có
nhiều sự dữ do chính chúng con gây ra.
Chúng
con chỉ kêu cầu cho Nước Chúa mau đến,
nhưng
lại không chịu xây dựng Nước ấy trên trần gian.
Lạy
Chúa Giêsu Vua vũ trụ,
chúng
con thường cố ý thu hẹp vũ trụ của Chúa,
giữ
chặt Chúa ở trong nhà thờ,
nên
nhiều nơi vẫn vắng bóng Chúa,
dù
Chúa đã đến trái đất này từ 2000 năm.
Chúng
con sợ Chúa đến làm phiền chúng con,
và
không cho chúng con được yên ổn.
Ước
gì một tỉ người công giáo
chịu
để Chúa chi phối đời mình
và
đưa Chúa đi vào những nơi Chúa chưa hề đến.
Như
thế vũ trụ này
trở
thành vũ trụ của Thiên Chúa.
Lm
Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
7
THÁNG SÁU
Ngài
Tạo Nên Con Người Có Nam Có Nữ
“Thiên
Chúa sáng tạo con người theo hình ảnh mình; Thiên Chúa sáng tạo con người theo
hình ảnh Thiên Chúa; Thiên Chúa sáng tạo con người có nam có nữ” (St 1,27). Người
nam và người nữ được tạo dựng với phẩm giá bình đẳng trong tư cách là những
ngôi vị chia sẻ cùng một sự duy nhất của tinh thần và thể xác. Tuy nhiên, họ
khác nhau về thể lý và về tâm lý. Thực vậy, hữu thể con người mang dấu vết của
cả nam tính lẫn nữ tính.
Đó là
một dấu vết khác biệt, song đó cũng là một dấu vết cho thấy đặc tính bổ sung lẫn
cho nhau. Ta có thể nhận ra điều ấy qua bản trình thuật Gia-vít về cuộc sáng tạo.
Người nam, khi nhìn thấy người nữ mới được tạo dựng, thốt lên: “Phen này, đây
là xương bởi xương tôi, thịt bởi thịt tôi” (St 2,23). Đó là những tiếng nói vui
mừng và sung sướng khi con người cảm nhận được một hữu thể giống như mình về mặt
yếu tính.
Đó là
sự phong phú trong công cuộc sáng tạo loài người. Có những dị biệt về tâm lý và
về thể lý giữa hai phái tính, tuy nhiên hai bên bổ khuyết cho nhau. Thật là một
di sản độc đáo của con cháu A-đam xuyên qua giòng lịch sử của mình. Hôn nhân nhận
lấy sự sống của nó cũng chính từ thực tại này. Hôn nhân được thiết lập từ đời đời
bởi chính Đấng Tạo Hóa: “Bởi thế, người đàn ông lìa cha mẹ mà gắn bó với vợ
mình, và cả hai thành một xương một thịt.”
-
suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm.
Lê Công Đức dịch
từ nguyên tác
LIFT
UP YOUR HEARTS
Daily
Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày
07 – 6
1V
17,7-16; Mt 5,13-16.
Lời
suy niệm: “Chính anh em là muối cho đời...Chính anh em
là ánh sáng cho trần gian.”
Chúa
Giêsu sau khi đưa ra những lời chúc phúc cho những ai muốn bước theo con đường
mà Người đã đi vì tình yêu và tha thứ; Giờ đây Người khẳng định với những con
cái của Người: Chính anh em là Muối cho đời, là Ánh Sáng cho trần gian”. Đây là
phẩm chất của người Kitô hữu, người Kitô hữu hiện diện trong cuộc sống với những
người đồng loại cũng như các sinh vật khác sẽ làm cho cuộc sống tất cả được
tăng thêm hương vị, tươi sống hơn, cũng như làm tăng vẻ đẹp của mọi sinh vật nhất
là đối với đời đống xã hội của loài người: thoát khỏi những cái u ám, xóa tan
được những bóng tối đang xâm chiếm tâm tư, suy nghĩ và những hành động.
Lạy
Chúa Giêsu. Xin Chúa cho chúng con được ướp mặn đời mình trong Lời Chúa và các
Bí Tích để chúng con có thể ướp mặn cho đời, và tiếp nhận ánh sáng từ Chúa để
phản chiếu ánh sáng tình yêu nơi môi trường chúng con đang sống và đang làm việc,
để đáp lại lòng mong muốn của Chúa.
Mạnh
Phương
07
Tháng Sáu
Bằng Lòng Với Cuộc Sống
Sau
một thời gian cần cù và chắt chiu, một người đàn ông nọ đã trở thành người giàu
có nhất trong ngôi làng nhỏ bé của mình.
Từ
lúc mua đươc một con lừa, anh ta mới có ý nghĩ làm một chuyến đi xa cho biết đó
biết đây. Anh đến một ngôi làng khác lớn hơn ngôi làng của anh. Một ngôi nhà thật
đẹp và sang trọng đập vào đôi mắt của anh. Sau khi dò hỏi, anh biết được đó là
ngôi nhà của người giàu có nhất trong làng.
Anh
bèn trở về ngôi làng nhỏ bé của mình và quyết trí làm ăn, dành dụm để có thể
may ra xây được một ngôi nhà đẹp hơn ngôi nhà mà anh vừa trông thấy ở ngôi làng
bên cạnh. Không mấy chốc, tiền bạc dư dả, không những anh đã xây được một ngôi
nhà sang trọng đẹp đẽ hơn mà còn mua được cả đàn ngựa và xe nữa.
Lần
này, anh vượt qua các ngôi làng nhỏ để đến một đô thị lớn. Tại đây, đâu đâu anh
cũng thấy những ngôi nhà đẹp và ngôi nhà nào cũng đẹp hơn ngôi nhà của anh. Anh
nghĩ bụng: cho dẫu có lao nhọc cả quãng đời còn lại, anh cũng không tài nào có
thể xây được một ngôi nhà đẹp như thế.
Anh
bèn tiu nghỉu đánh xe quay lại ngôi làng cũ của mình. Nhưng rủi thay, xe gặp
tai nạn, anh đành phải bỏ chiếc xe để leo lên lưng ngựa cố gắng chạy về ngôi
làng cũ của mình. Nhưng dọc đường, vì mệt mỏi và đói lả, ngựa cũng lăn ra chết.
Người đàn ông chỉ còn biết lủi thủi đi bộ về nhà.
Ðêm
đến, giữa sa mạc, anh nhìn thấy một ánh lửa bập bùng từ xa. Anh nấn ná tìm đến
và khám phá ra túp lều của một vị ẩn sĩ. Vào trong túp lều, người đàn ông mới
nhận ra rằng có lẽ trong đời anh, chưa bao giờ anh thấy có cảnh nghèo nàn cùng
cực hơn.
Anh
ái ngại nhìn nhà tu hành rồi thắc mắc: "Thưa ông, làm sao ông có thể sống
được trong cảnh cùng cực như thế này?".
Nhà
ẩn sĩ mỉm cười đáp: "Tôi bằng lòng với cuộc sống... Thế còn ông, xem chừng
như ông không được thỏa mãn về cuộc sống của ông cho lắm". Người đàn ông
ngạc nhiên hỏi: "Sao ông biết tôi không được thỏa mãn?". Nhà ẩn sĩ
nhìn thẳng vào đôi mắt của người đối diện rồi thong thả nói: "Tôi nhìn thấy
điều đó trong đôi mắt của ông. Ðôi mắt của ông cứ chạy theo giàu sang, nhưng sự
giàu sang không bao giờ đến với ông... Ông hãy nhìn cảnh hoàng hôn. Ông có thấy
những ánh sáng yếu ớt đang chiéu rọi trên cánh đồng không? Chúng tưởng mình
đang soi sáng cả vũ trụ. Nhưng không mấy chốc, các ngôi sao mọc lên, và những
tia sáng hoàng hôn biến mất. Những ánh sao tưởng chúng đang soi sáng cả bầu trời,
nhưng khi mặt trăng vừa ló rạng, thì những ánh sao ấy cũng bắt đàu tắt ngụm. Vầng
trăng sáng kia tưởng mình soi sáng cả trái đất, nhưng không mấy chốc, mặt trời
mọc lên và mọi thứ ánh sáng của đêm đen đều biến mát. Nếu những thứ ánh sáng
trên đây đều biết suy nghĩ về những điều ấy, thì có lẽ chúng sẽ tìm thấy nụ cười
đã đánh mất".
Nghe
câu chuyện ví von của nhà hiền triết, người đàn ông mở miệng mỉm cười, nhưng nỗi
buồn vẫn còn thoáng trên gương mặt ông.
Vị
ẩn sĩ tiếp tục câu chuyện: "Ông có biết rằng sánh với tôi, ông là vua
không?". Người đàn ông tự nhiên so sánh căn nhà của mình với túp lều của vị
ẩn sĩ. Nhưng đó không phải là điều mà vị ẩn sĩ muốn nói đến... Ông cầm chiếc
đèn đưa lên cao và mời người đàn ông đến gần bên mình.
Dưới
ánh đèn, người đàn ông mới nhận ra rằng vị ẩn sĩ là người không còn ngay cả đôi
chân để có thể di chuyển một cách bình thường.
Giữa
cuộc hành trình đầy cam go, Giáo Hội cho chúng ta chiêm ngắm cuộc biến hình của
Chúa Giêsu trên núi Tabor. Chúa Giêsu muốn dùng thứ ánh sáng từ trên núi cao ấy
để chiếu rọi vào cuộc tử nạn mà Ngài sắp trải qua, cũng như chính nỗi hoang
mang lo sợ của các môn đệ khi Ngài loan báo cái chết... Xin cho ánh sáng Phục
Sinh của Chúa chiếu rọi vào cuộc sống đầy âm u, tăm tối của chúng ta. Xin cho
chúng ta biết đón nhận từng đớn đau, thử thách trong cuộc sống với tinh thần lạc
quan, phó thác, chấp nhận và hân hoan, vì tin rằng bên kia tăm tối là ánh sáng
Phục Sinh đang chờ đón chúng ta.
(Lẽ
Sống)






Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét