22/09/2013
Thứ Năm tuần 25 thường niên
Bài Ðọc
I: (Năm II) Gv 1, 2-11
"Chẳng
có chi mới lạ dưới mặt trời".
Trích
sách Giảng Viên.
Giảng
viên đã nói: Phù vân trên mọi phù vân: phù vân trên mọi phù vân, và mọi sự đều
là phù vân. Ích lợi gì cho con người làm lụng vất vả dưới mặt trời? Một thế hệ
qua đi, một thế hệ khác lại đến: nhưng địa cầu vẫn đứng vững muôn đời. Mặt trời
mọc lên rồi lại lặn xuống, trở về chỗ cũ nơi nó lại mọc lên. Gió thổi về hướng
nam, rồi quay về hướng bắc; nó thổi xoay chiều khắp bốn phương, rồi quay về
vòng cũ.
Mọi
sông ngòi đều chảy ra biển mà biển không đầy tràn: nước sông trở về chỗ cũ rồi
lại chảy đi.
Muôn
vật đều phải làm việc vất vả, và không ai có thể cắt nghĩa tại sao. Mắt xem mãi
cũng không chán, tai nghe hoài cũng không thoả.
Sự đã
qua là gì? Chính nó là sự sẽ có. Sự đã xảy ra là gì? Chính nó là sự sẽ xảy ra.
Chẳng có chi mới lạ dưới mặt trời, cũng chẳng ai nói được rằng: "Ðây cái
này mới". Vì nó đã có từ lâu đời trước chúng ta. Người ta cũng chẳng còn
nhớ đến tổ tiên và những con cháu sau này; cũng chẳng nhớ đến những người sẽ đến
sau.
Ðó là
lời Chúa.
Ðáp
Ca: Tv 89, 3-4. 5-6. 12-13. 14 và 17
Ðáp: Thân lạy Chúa, Ngài là chỗ chúng
con dung thân, từ đời nọ trải qua đời kia (c. 1).
Xướng:
1) Thực ngàn năm ở trước thiên nhan, tựa hồ như ngày hôm qua đã khuất, như một
đêm thức giấc cầm canh. Chúa khiến con người trở về bụi đất, Ngài phán:
"Hãy trở về gốc, hỡi con người". - Ðáp.
2)
Chúa khiến họ trôi đi, họ như kẻ mơ màng buổi sáng, họ như cây cỏ mọc xanh
tươi. Ban sáng cỏ nở hoa và xanh tốt, buổi chiều nó bị xén đi và nó héo khô. -
Ðáp.
3)
Xin dạy chúng con biết đếm ngày giờ, để chúng con luyện được lòng trí khôn
ngoan. Lạy Chúa, xin trở lại, chớ còn để tới bao giờ? Xin tỏ lòng xót thương
tôi tớ của Ngài. - Ðáp.
4)
Xin cho chúng con sớm được no phỉ ân tình của Chúa, để chúng con mừng rỡ hân
hoan trọn đời sống chúng con. Xin cho chúng con được hưởng ân sủng Chúa là
Thiên Chúa chúng con, sự nghiệp tay chúng con làm ra, xin Ngài củng cố, xin
Ngài củng cố sự nghiệp tay chúng con làm ra. - Ðáp.
Alleluia:
Tv 24, 4c và 5a
Alleluia,
alleluia! - Lạy Chúa, xin dạy bảo con về lối bước của Chúa và xin hướng dẫn con
trong chân lý của Ngài. - Alleluia.
Phúc
Âm: Lc 9, 7-9
"Ông
Gioan đã bị trẫm chém đầu rồi, ông này là ai mà trẫm nghe đồn làm những điều
như thế".
Tin Mừng
Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy,
quận vương Hêrôđê nghe biết tất cả các việc Chúa Giêsu đã làm thì phân vân, vì
có kẻ nói rằng: "Ông Gioan đã từ cõi chết sống lại"; còn kẻ khác lại
nói: "Ông Êlia đã hiện ra"; kẻ khác nữa nói rằng: "Một tiên tri
thời xưa đã sống lại". Nhưng Hêrôđê thì nói: "Ông Gioan trẫm đã chém
đầu rồi. Ông này là ai mà trẫm nghe đồn làm những điều như thế?" và vua
tìm cách gặp Người.
Ðó là
lời Chúa.
Suy Niệm:
Dấu Hỏi Cho Người Khác
Trong
những dòng cuối cùng của Thông điệp "Hòa Bình Dưới Thế", Ðức Gioan
XXIII đã định nghĩa một người Kitô hữu chân chính: Mỗi người Kitô hữu trong thế
giới phải là một mảnh sao băng chiếu sáng, là tụ điểm của tình yêu, là men sống
động giữa anh em mình. Người Kitô hữu càng đóng trọn vai trò của mình, khi càng
sống mật thiết với Chúa. Người Kitô hữu không sống cho mình, nhưng sống cho và
vì người khác. Một mảnh sao băng chỉ chợt lóe lên rồi lịm tắt, nhưng cũng đủ
thu hút con người về một góc trời nào đó; một chút men bé nhỏ trong khối bột,
nhưng cũng đủ làm dậy cả khối bột. Như thế đó, sự hiện diện của người Kitô hữu,
có sức thu hút, tạo chú ý, quấy rầy lương tâm người khác, nếu cuộc sống ấy là một
cam kết, một dấn thân trọn vẹn.
Tin Mừng
hôm nay cũng muốn nhắc nhở chúng ta về chân lý ấy. Qua lời nói, việc làm, và nhất
là cuộc sống của Ngài, Chúa Giêsu đã không ngừng là một dấu hỏi cho người đương
thời. Mỗi người một câu trả lời, nhưng bất cứ ai cũng được mời gọi để bày tỏ lập
trường đối với con người của Chúa Giêsu. Riêng Vua Hêrôđê, ông tiến thêm một bước
là muốn đến gặp Chúa Giêsu.
"Còn
các con, các con bảo Thầy là ai?" Câu hỏi ấy, Chúa Giêsu không ngừng đặt
ra cho chúng ta, và qua chúng ta, Ngài tiếp tục đặt ra cho mọi người. Qua cuộc
sống của mình, người Kitô hữu cũng phải là một câu hỏi cho những người chung
quanh; và dĩ nhiên câu hỏi càng trở nên dồn dập khi cuộc sống ấy là một hành
trình đi ngược dòng đời.
Giữa
một xã hội lấy bon chen làm khuôn vàng thước ngọc, người Kitô hữu sẽ mãi mãi là
một câu hỏi, nếu họ tiếp tục sống tinh thần nghèo khó. Giữa một xã hội lấy hận
thù làm luật sống, người Kitô hữu sẽ mãi mãi là một câu hỏi nếu họ vẫn tiếp tục
yêu thương và tha thứ đến cùng. Giữa một xã hội mà nhiều người thường buông
xuôi, thất vọng, người Kitô hữu sẽ mãi mãi là câu hỏi, nếu họ tiếp tục sống lạc
quan tin tưởng vào Ðấng luôn hiện diện trong lịch sử nhân loại. Giữa một xã hội
mà sự tử tế đối với nhau đã thành một thứ xa xỉ phẩm, người Kitô hữu sẽ mãi mãi
là một câu hỏi, nếu họ tiếp tục sống tử tế với mọi người, ngay cả những người
thù địch. Sống như thế quả là một đòi hỏi gay go, nhưng đó không chỉ là một cố
gắng suông, mà là một thể hiện của một cuộc sống mật thiết với Chúa. Không có
ơn Chúa, không sống kết hiệp với Chúa, người Kitô hữu không thể đi đến cùng những
cam kết sống chứng nhân của họ.
Xin
Chúa ban thêm sức mạnh, để trong cuộc sống chứng tá, chúng ta luôn xác tín rằng
chúng ta đang sống nhờ Chúa, với Chúa và cho Chúa.
Veritas Asia
LỜI CHÚA MỖI NGÀY
Thứ
Năm Tuần 25 TN2
Bài
đọc: Eccl 1:2-11; Lk
9:7-9.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Lẫn lộn!
Có biết
bao nhiêu những lẫn lộn trong cuộc đời: lẫn lộn giữa vàng thật và vàng giả, giữa
sự thật và sự dối trá, giữa người lương thiện và kẻ ác nhân… Đã không biết bao
lần chúng ta đã phán đóan sai lầm vì không học được chữ ngờ! Bài đọc I hôm nay
tập trung trong các lẫn lộn về cuộc đời. Phúc Âm tường thuật những lẫn lộn của
nhiều người và của tiểu vương Hêrôđê về Chúa Giêsu.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài
đọc I: Lẫn lộn về cuộc đời:
Đâu là ý nghĩa đích thực của cuộc đời?
(1)
Ông Qôhelét mở đầu sách bằng nhận xét của ông về cuộc đời: "Phù vân của mọi
phù vân. Phù vân của mọi phù vân. Tất cả là phù vân.” Chữ “phù vân” dịch từ tiếng
Do Thái (hebel), có nghĩa là hơi nước hay hơi thở. Chúng thóat ra ngòai, bay
lên không, rồi tự tan biến vào không gian mà không ai thấy. Tiếng Hy-Lạp của bản
LXX là “mataio,thj,” có nghĩa hư ảo hay không có giá trị gì cả. Cuộc đời của
con người giường như cũng thế: mỗi người có mặt trên dương gian trong khỏang một
thời gian, cố gắng tạo cho mình một cái gì đó, nhưng rồi cũng qua đi chẳng để lại
một vết tích gì cả.
(2) Kết
luận trên đến từ những quan sát tỉ mỉ của ông Qôhelet về cuộc đời con người và
các biến chuyển của thiên nhiên trong vũ trụ:
- Con
người ra sức làm việc để tạo cho mình có một tài sản, nhưng khi xuôi hai tay nằm
xuống thì có mang được gì đâu; tất cả đều phải để lại cho người khác hưởng. Con
người qua các thế hệ nối tiếp nhau qua đi, nhưng tài nguyên vẫn tồn tại trong
thế giới.
- Các
biến chuyển của thiên nhiên trong trời đất: “Mặt trời mọc rồi lặn; mặt trời vội
vã ngả xuống nơi nó đã mọc lên. Gió thổi xuống phía Nam, rồi xoay về phía Bắc:
gió xoay lui xoay tới rồi gió đi; gió trở qua trở lại lòng vòng. Mọi khúc sông
đều xuôi ra biển, nhưng biển cũng chẳng đầy. Sông chảy tới đâu thì từ đó sông lại
tiếp tục.”
- Chẳng
có gì mới lạ dưới ánh mặt trời vì tất cả đều là bổn cũ sọan lại như lời Qôhelet
nhận xét: “Chuyện gì cũng nhàm chán, chẳng thể nói gì hơn. Mắt có nhìn bao
nhiêu cũng chẳng thấy gì lạ, tai có nghe đến mấy cũng chẳng thấy gì mới.”
Nêu
lên tất cả các nhận xét trên đây, ông Qôhelet có mục đích giúp mỗi người chúng
ta dừng lại để đặt câu hỏi cho những gì chúng ta đang theo đuổi. Câu hỏi tối
quan trọng cho mọi người: Đâu là ý nghĩa đích thực của cuộc đời? Chắc chắn ý
nghĩa của cuộc đời không hệ tại ở chỗ có tài sản vì tất cả rồi cũng qua đi. Ý
nghĩa của cuộc đời cũng không hệ tại ở chỗ tìm ra các điều mới lạ, vì cái gì
con người tưởng mới đã xảy ra trong lịch sử; và con người chẳng làm thay đổi được
những gì đã có sẵn trong thiên nhiên. Ý nghĩa của cuộc đời cũng chẳng hệ tại ở
chuyện lưu danh cho hậu thế, vì tất cả các việc làm dù có tốt đến đâu rồi cũng
bị rơi vào quên lãng.
2/
Phúc Âm: Tiểu Vương Hêrôđê
lẫn lộn về Chúa Giêsu: từ chỗ muốn được gặp đến chỗ khinh thường sau khi gặp.
Tiểu
vương Hêrôđê Antipas là một trong 3 người con của Vua Hêrôđê Cả và bà
Malthrace. Ông được vua cha cho cầm quyền hai vùng: Galilee và Perea. Trong Tân
Ước, ông luôn được gọi là người đã tống ngục và chém đầu Gioan (Mat 14:3-12 =
Mk 6:17-29; Ant 18.5.2) và chất vấn Chúa Giêsu khi Ngài ra tòa
tại Jerusalem (Lk 23:6-12). Hai người con khác của ông là Philip và Archelaus.
Philip là tiểu vương vùng phía Đông Jordan, từ Caesarea cho tới Bethabara.
Archelaus là tiểu vương của Samaria và Judea.
(1)
Ông nghe những người khác nói về Chúa Giêsu: Là tiểu vương của vùng Galilee,
nơi mà Chúa Giêsu đã làm rất nhiều phép lạ và dùng đa số thời gian của Ngài
trong 3 năm để rao giảng; chắc chắn ông đã nghe những lời đồn thổi rất nhiều về
Chúa Giêsu. Có người nói: "Đó là ông Gioan từ cõi chết trỗi dậy," vì
tính tình của Ngài cũng nhiệt thành và thẳng thắn như Gioan. Kẻ khác nói:
"Ông Êlijah xuất hiện," vì Ngài có uy quyền làm phép lạ như tiên tri
Elijah. Kẻ khác nữa lại nói: "Đó là một ngôn sứ thời xưa sống lại,"
vì những lời rao giảng xác tín của Ngài. Nói tóm, tất cả mọi người đều nghĩ
Chúa Giêsu là một con người đặc biệt, nhưng không ai nghĩ Ngài là Emmanuel,
Thiên Chúa từ trời xuống để ở với con người.
(2)
Tiểu vương Hêrôđê băn khoăn suy nghĩ về Chúa Giêsu: "Ông Gioan, chính ta
đã chém đầu rồi!” Nếu quả là Gioan từ cõi chết sống dậy thì tiểu vương Hêrôđê
có lý do để khiếp sợ Gioan báo thù. Sau đó, ông tìm cách gặp Đức Giêsu để tìm
hiểu về Ngài. Trong cuộc Thương Khó của Chúa Giêsu, khi Tổng Trấn Philatô biết
Chúa Giêsu là người Galilee, ông liền cho áp giải người đến với Tiểu Vương
Hêrôđê, lúc đó cũng đang có mặt tại Jerusalem. Tin Mừng Luca tường thuật: “Khi
Vua Hêrôđê thấy Đức Giêsu thì mừng rỡ lắm, vì từ lâu vua muốn được gặp Người bởi
đã từng nghe nói về Người. Vả lại, vua cũng mong được xem Người làm một hai
phép lạ. Nhà vua hỏi Người nhiều điều, nhưng Người không trả lời gì cả. Các thượng
tế và kinh sư đứng đó, tố cáo Người dữ dội. Vua Hêrôđê cũng như thị vệ đều
khinh dể Người ra mặt nên khoác cho Người một chiếc áo rực rỡ mà chế giễu, rồi
cho giải Người lại cho ông Philatô” (Lc 23:8-11).
Cho dẫu
tiểu vương Hêrôđê có dịp gặp Chúa Giêsu nơi dinh quan Tổng Trấn Philatô, ông vẫn
không nhận ra Chúa là ai, vì ông sống và hành động hòan tòan theo tính xác thịt
của con người; nhất là khi thấy Chúa bị đối xử như một tử tội. Ông khác với
thánh Phêrô là người được Thiên Chúa soi sáng cho biết đích thực Chúa Giêsu là
Con Thiên Chúa hằng sống.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Để
biết nhìn đúng và tránh được lẫn lộn, chúng ta đừng chỉ nhìn hời hợt bề ngòai,
nhưng phải nghiên cứu và tìm tòi cho đến nơi; nhất là câu hỏi về ý nghĩa của cuộc
đời.
-
Chúng ta cần chính mình tìm hiểu về Chúa và rút ra kết luận như thánh Phêrô, chứ
không chỉ nghe người khác nói lại về Chúa như tiểu vương Hêrôđê.
- Tất
cả mọi sự trên đời là phù hoa. Chỉ có một điều vững bền muôn đời là Thiên Chúa.
Chỉ có một nguồn Sự Thật đã được mặc khải là qua Đức Kitô, chúng ta biết về
Thiên Chúa và về mọi sự xảy ra trong vũ trụ trong mối tương quan với Thiên
Chúa.
Lm. Anthony ĐINH MINH TIÊN, OP.
22/09/16 THỨ NĂM TUẦN 25 TN
Lc 9,7-9
Lc 9,7-9
Suy niệm: Hê-rô-đê tưởng rằng chém đầu ông Gio-an Tẩy
Giả – người dám kết án hành vi loạn luân của vua – là đã bịt miệng được kẻ
chống lại mình. Thế nhưng, vua chỉ có thể bịt miệng kẻ lên án mình, chứ không
bao giờ có thể bịt miệng được sự
thật. Các bạo chúa như Hê-rô-đê có thể tiêu diệt được những kẻ lên
tiếng bảo vệ sự thật, nhưng chính sự thật thì không bao giờ tiêu diệt được.
Trái lại, sự thật ấy luôn trở nên nỗi ám ảnh cho kẻ gây tội ác. Không lạ gì khi
nghe tin Chúa Giê-su xuất hiện, Hê-rô-đê cảm thấy bất an. Bởi hơn ai hết, ông
hiểu rõ sự xâu xé nơi nội tâm mình: những hành vi đen tối của ông không thể nào
chịu nỗi trước sức ép của ánh sáng sự thật. Đúng như lời Chúa Giê-su đã nói: “Kẻ làm điều ác, thì không đến
cùng ánh sáng” (Ga
3,20).
Mời Bạn: Theo
tâm lý bình thường, chẳng ai muốn tội lỗi của mình bị phanh phui, nên tìm cách
che đậy, như kiểu A-đam và E-và kết lá vả che thân. Nhưng như một thứ ung nhọt,
tội lỗi càng che đậy thì càng trở nên nguy hiểm và khó chữa lành hơn. “Duy sự thật mới có thể giải
thoát chúng ta mà thôi” (Ga
8,32).
Sống Lời Chúa: Bí
tích Hòa Giải không chỉ đem lại ơn tha tội mà còn là phương thế chữa lành hữu
hiệu nhất về mặt nội tâm. Tôi siêng năng đến với bí tích hòa giải để tâm hồn
được bình an.
Cầu nguyện: Lạy Chúa là Chân Lý, là Ánh Sáng chiếu soi trần gian, xin dùng Sự
Thật mà thánh hiến chúng con. Amen.
Ông này là ai?
Phải đổi toàn bộ cái nhìn của
mình để nhận ra được Giêsu là ai, để không vội vã đánh giá Ngài dựa trên tiêu
chuẩn người đời.
Suy niệm:
Đức Giêsu với các môn đệ
của Ngài đã nổi tiếng ở vùng Galilê,
qua các hoạt động rao
giảng và chữa bệnh.
Tiếng đồn về Ngài ngày
càng lan rộng (Lc 5, 15).
Điều đó hẳn đã đến tai
của Hêrôđê (c. 7),
vị tiểu vương cai quản
vùng Galilê trong hơn bốn mươi năm (Lc 3, 1).
Hêrôđê bối rối và lúng
túng trước những tin mình nhận được.
Ông đã cho chém đầu Gioan
Tẩy giả, kẻ được coi là ngôn sứ (c. 9).
Bây giờ lại nổi lên một
người khác tên là Giêsu.
Người ta đồn đãi nhiều về
nhân vật Giêsu này.
Có một số người nói ông
này là Gioan bị chém đầu nay sống lại.
Có những người khác nói
đó là ông Êlia tái giáng
sau khi đã được đưa về
trời trong cơn gió lốc (2V 2, 11).
Cũng có những kẻ nói
Giêsu là một ngôn sứ nào đó thời xưa sống lại.
Quả thật nhìn việc làm,
lời giảng và lối sống của Giêsu,
người ta dễ thấy Ngài là
một ngôn sứ (x. Lc 7, 16-17).
Mà chính Đức Giêsu cũng
nhận mình là ngôn sứ (Lc 4, 24; 13, 33).
“Ông này là ai mà ta nghe
đồn những chuyện như thế?”
Hêrôđê tò mò muốn biết
Ngài là ai.
Ông không tin Đức Giêsu
là Gioan bị chém đầu, nay sống lại.
Và ông tìm cách gặp mặt
Ngài (c. 9).
Hêrôđê đã được gặp Đức
Giêsu trong cuộc Khổ Nạn (Lc 23, 6-12).
Lúc ấy Ngài xuất hiện
trong tư cách một phạm nhân.
Dù vậy Hêrôđê cũng vui
sướng vì ước ao của mình được thỏa nguyện.
Ông đã nghe Ngài làm được
những phép lạ lớn lao,
nên ông ước mong được
chứng kiến tận mắt một vài phép lạ.
Tiếc thay Đức Giêsu đã
không muốn chiều Hêrôđê.
Ngài đã không trả lời
ông, cũng chẳng làm một phép lạ nào.
Ngài thanh thản bình an
trước những lời tố cáo của các thượng tế.
Ngài không muốn tránh cái
chết mà Ngài biết nằm trong ý định của Cha.
“Ông này là ai ?”, Hêrôđê
đã tìm thấy câu trả lời khiến ông bị hụt hẫng.
Giêsu chỉ là một anh khờ
dại, chỉ đáng bị khinh bỉ và chế giễu.
Cuộc tìm kiếm với nhiều
tò mò của Hêrôđê kết thúc.
Ông chẳng bao giờ biết
được Đức Giêsu thật sự là ai.
Nhiều người đã đặt câu
hỏi: “Ông Giêsu này là ai?” (Lc 5,21; 7,49; 8,25).
Hôm nay nhân loại vẫn đặt
câu hỏi quan trọng đó.
Để trả lời, phải bước vào
một cuộc hành trình, bỏ lại những thành kiến.
Tò mò, thích những điều
giật gân, muốn thấy những điều lạ thường:
tất cả những điều ấy
không giúp ta khám phá mầu nhiệm một con người.
Sự thật về Giêsu có khi
lại được nhận ra qua cái im lặng cam chịu,
qua sự bất lực đớn đau
trên thập giá hơn là qua sự thi thố quyền năng.
Phải đổi toàn bộ cái nhìn
của mình để nhận ra được Giêsu là ai,
để không vội vã đánh giá
Ngài dựa trên tiêu chuẩn người đời.
Như Hêrôđê, chúng ta có
thể có cơ hội gặp mặt Giêsu,
nhưng vẫn không biết Ngài
là ai.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa,
khi đến với Chúa
con tháo bỏ đôi giày:
những tham vọng của con
con cởi bỏ đồng hồ: thời
khóa biểu của con,
con đóng lại bút viết:
các quan điểm của con,
con bỏ xuống chìa khóa:
sự an toàn của con,
để con được ở một mình
với Ngài,
lạy Thiên Chúa duy nhất
và chân thật.
Sau khi được ở với Ngài,
con sẽ xỏ giày vào
để đi theo đường của
Chúa,
con sẽ đeo đồng hồ
để sống trong thời gian
của Chúa,
con sẽ đeo kính vào
để nhìn thế giới của
Chúa,
con sẽ mở bút ra
để viết những tư tưởng
của Chúa,
con sẽ cầm chìa khóa lên
để mở những cánh cửa của
Chúa.
(Graham Kings)
Lm Antôn Nguyễn Cao
Siêu, SJ
22
Tháng Chín
Người Lính Mù
Tại
nhà ga Verona, bên Italia năm 1945, dân chúng đang chờ đợi các binh sĩ trở về từ
các trại tập trung của Ðức Quốc Xã. Sự xuất hiện của chuyến xe lửa đã khơi dậy
những tiếng reo vui tưởng chừng như không bao giờ dứt.
Từ
trên xe lửa những tấm thân tiều tụy bắt đầu bước xuống sân ga giữa tiếng cười
pha lẫn tiếng khóc của người thân. Cuối cùng, một người lính trẻ mò mẫm bước đi
từng bước. Anh từ từ tiến về một người đàn bà già yếu và chỉ đủ sức để thốt lên
tiếng "Mẹ". Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau... Người mẹ già xót xa:
"Làm sao một người mù như con lại có thể tìm đến với mẹ?" Người lính
mù ấy đáp: "Thưa mẹ, con không nhìn thấy mẹ bằng đôi mắt, nhưng trái tim
con đã hướng dẫn con".
Người
ta không chỉ thấy bằng đôi mắt, nhưng còn bằng chính tâm hồn của mình. Người ta
không chỉ hiểu biết bằng lý trí, nhưng còn bằng cả con tim của mình nữa.
Chúng
ta không những hiểu được thế giới và con người bằng trí khôn của mình, nhưng
còn bằng chính Ðức Tin nữa. Với ánh sáng Ðức Tin, chúng ta đi vào mầu nhiệm của
sự vật bằng chính sự hiểu biết của Thiên Chúa. Hãy để cho ánh sáng của Thiên
Chúa hướng dẫn chúng ta. Hãy nhìn vào con người và thế giới bằng chính cái nhìn
của Thiên Chúa.
Lẽ Sống
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét