18/04/2017
Thứ ba tuần BÁT NHẬT PHỤC SINH
Bài Ðọc I: Cv 2, 36-41
"Anh em hãy ăn
năn sám hối và mỗi người trong anh em hãy chịu phép rửa nhân danh Ðức
Kitô".
Trích sách Tông đồ
Công vụ.
Trong ngày lễ Ngũ Tuần,
Phêrô nói với những người Do-thái rằng: "Xin toàn thể nhà Israel hãy nhận
biết rằng: Thiên Chúa đã tôn Ðức Giêsu mà anh em đã đóng đinh, lên làm Chúa và
làm Ðấng Kitô". Nghe những lời nói trên, họ đau đớn trong lòng, nói cùng
Phêrô và các Tông đồ khác rằng: "Thưa các ông, chúng tôi phải làm
gì?" Phêrô nói với họ: "Anh em hãy ăn năn sắm hối, và mỗi người trong
anh em hãy chịu phép rửa nhân danh Ðức Giêsu Kitô để được tha tội; và anh em sẽ
nhận lãnh Thánh Thần. Vì chưng, đó là lời hứa cho anh em, con cái anh em và mọi
người sống ở phương xa mà Chúa là Thiên Chúa chúng ta sẽ kêu gọi đến!"
Phêrô còn minh chứng bằng
nhiều lời khác nữa, và khuyên bảo họ rằng: "Anh em hãy cứu mình khỏi dòng
dõi gian tà này". Vậy những kẻ chấp nhận lời ngài giảng đều chịu phép rửa,
và ngày hôm ấy có thêm chừng ba ngàn người gia nhập đạo.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 32, 4-5.
18-19. 20 và 22
Ðáp: Ðịa cầu đầy ân sủng Chúa (c. 5b).
Hoặc đọc: Alleluia.
Xướng: 1) Vì lời Chúa
là lời chân chính, bao việc Chúa làm đều đáng cậy tin. Chúa yêu chuộng điều
công minh chính trực, địa cầu đầy ân sủng Chúa. - Ðáp.
2) Kìa Chúa để mắt coi
những kẻ kính sợ Ngài, nhìn xem những ai cậy trông ân sủng của Ngài, để cứu gỡ
họ khỏi tay thần chết, và nuôi dưỡng họ trong cảnh cơ hàn. - Ðáp.
3) Linh hồn chúng con
mong đợi Chúa, chính Ngài là Ðấng phù trợ và che chở chúng con. Lạy Chúa, xin đổ
lòng từ bi xuống trên chúng con, theo như chúng con tin cậy ở nơi Ngài. - Ðáp.
Alleluia: Ga 14, 8
Alleluia, alleluia! -
Thầy sẽ xin Chúa Cha và Người sẽ ban cho các con một Ðấng Phù Trợ khác, để ở
cùng các con luôn mãi. - Alleluia.
Phúc Âm: Ga 20, 11-18
"Tôi đã trông
thấy và Người đã phán với tôi những điều ấy".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Gioan.
Khi ấy, bà Maria đang
còn đứng gần mồ Chúa mà than khóc. Nhìn vào trong mồ, bà thấy hai thiên thần mặc
áo trắng đang ngồi nơi đã đặt xác Chúa Giêsu, một vị ngồi phía đàng đầu, một vị
ngồi phía đàng chân. Hai vị hỏi: "Tại sao bà khóc?" Bà trả lời:
"Người ta đã lấy mất xác Chúa tôi và tôi không biết người ta đã để Người ở
đâu?" Vừa nói xong, bà quay mặt lại, thì thấy Chúa Giêsu đã đứng đó, nhưng
bà chưa biết là Chúa Giêsu. Chúa Giêsu hỏi: "Bà kia, sao mà khóc, bà tìm
ai?" Tưởng là người giữ vườn, Maria thưa: "Thưa ông, nếu ông đã mang
xác Người đi, thì xin cho tôi biết ông đã đặt Người ở đâu, để tôi đến lấy xác
Người". Chúa Giêsu gọi: "Maria". Quay mặt lại, bà thưa Người:
"Rabboni!" (nghĩa là "Lạy Thầy!"). Chúa Giêsu bảo bà:
"Ðừng động đến Ta, vì Ta chưa về cùng Cha Ta. Nhưng hãy đi báo tin cho các
anh em Ta hay và bảo họ rằng: Ta về cùng Cha Ta, cũng là Cha các con; về cùng
Thiên Chúa Ta, cũng là Thiên Chúa các con".
Maria Mađalêna đi báo
tin cho các môn đệ rằng: "Tôi đã trông thấy Chúa và Chúa đã phán với tôi
những điều ấy".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Tôi Ðã Xem Thấy
Chúa Phục Sinh
Trong thời gian sống tại
thành phố Paris, thi sĩ Viler Maria thường có thói quen đi bách bộ vào mỗi buổi
chiều. Dọc theo lối đi của thi sĩ có một bà già ngày ngày ngồi ăn xin. Bà ta ngồi
đó âm thầm câm nín, dáng vẻ trơ trơ không cảm xúc, ngay cả khi nhận quà bố thí
bà cũng chẳng biểu lộ một dấu hiệu biết ơn nào.
Ngày kia, thi sĩ đi
bách bộ với người bạn gái trẻ, cô ta quá đỗi ngạc nhiên khi thấy thi sĩ đi
ngang qua chỗ ngồi của bà già ăn xin mà chẳng cho bà chút gì. Ðọc được tư tưởng
của bạn gái, nhà thơ trả lời: "Quà tặng phải đưa vào tận con tim, chứ
không phải chỉ đưa bằng đôi tay".
Qua ngày hôm sau, thi
sĩ đến chỗ hẹn với đóa hồng vừa hé nở trên tay. Dĩ nhiên cô gái nghĩ rằng đóa hồng
đó dành riêng cho cô, lòng cô rộn lên với tư tưởng: "Ôi! Thi sĩ quá quan
tâm đến mình biết bao". Nhưng không. Thi sĩ đã đến trao đóa hồng đó vào
đôi tay gầy guộc của bà già ăn xin và rồi sự lạ đã xảy ra là bà già bấy lâu trơ
trơ như khúc gỗ giờ đây đã hồi sinh. Bà vội vàng đứng dậy, bước tới cầm tay thi
sĩ và hôn lên đôi tay của thi sĩ. Rồi với cử chỉ nâng niu, bà ôm chặt lấy đóa
hoa hồng vào lòng và thanh thản bước đi.
Suốt một tuần qua đi,
bà mới trở lại chỗ ngồi ăn xin hằng ngày cùng với vẻ câm nín và vô hồn như trước
kia. Người bạn gái hỏi thi sĩ xem suốt tuần qua không xin ăn thì bà sống bằng
gì. Thi sĩ trả lời: "Bà sống bằng đóa hoa hồng".
Anh chị em thân mến!
Trong bài Tin Mừng hôm
nay, thánh sử Gioan cũng thuật lại cho chúng ta câu truyện của một người đàn bà
đang u buồn tuyệt vọng, nhưng bỗng nhiên nhận được món quà trao tận con tim, một
niềm vui không gì đo lường được, đó là niềm vui của Tin Mừng Phục Sinh.
Ðọc lại đoạn Tin Mừng,
chúng ta sẽ thấy sự tuyệt vọng của Maria Madalena lúc này đến mức nào. Theo
Chúa Giêsu và các môn đệ trên đường rao giảng Tin Mừng, chắc chắn bà đã nghe
nói, đã chứng kiến biết bao phép lạ Chúa Giêsu đã làm, từ việc chữa lành bệnh tật
cho đến việc làm cho kẻ chết sống lại, từ việc khiến gió biển im lặng cho đến
chuyện hóa bánh ra nhiều.
Thế nhưng, tất cả đều
sụp đổ khi bà đếm từng vết máu và mồ hôi loang vãi trên đường tử nạn, khi theo
dõi từng hơi thở thoi thóp của Chúa Giêsu trên Thập Giá, hay khi xác Ngài được
mai táng trong mồ, và hôm nay cả đến thân xác cũng bị đánh cắp mất, chẳng còn
gì hy vọng nữa. Như vậy, tất cả chỉ là tuyệt vọng, Nhưng chính trong tận cùng của
sự tuyệt vọng ấy, chính trong thử thách mịt mù ấy, bà đã được tặng ban một món
quà không phải trên đôi tay, nhưng món quà ấy được trao tặng vào chính con tim
của bà. Ðó là bà được thấy Chúa Kitô Phục Sinh và Ngài đã gọi tên bà một cách thân
mật, ngọt ngào.
"Gọi tên" đó
là một dấu chỉ thân mật giữa Chúa Giêsu và các môn đệ, giữa những người mục tử
tốt lành và đoàn chiên. Người mục tử tốt lành nhận biết từng con chiên của
mình, và Ngài gọi tên từng con chiên một và cho chúng vào hưởng niềm no thỏa
trong đồng cỏ xanh tươi. Không chỉ riêng Madalena, nhưng mỗi người Kitô hữu đều
được tặng ban món quà này. Lãnh nhận bí tích Thanh Tẩy là họ đã được gọi tên,
được đổi mới, được nâng lên hàng con cái dấu yêu của Thiên Chúa, được thông phần
vào sức sống Phục Sinh trong nhiệm thể Ðức Kitô.
Sư sống Phục Sinh này
không phải chỉ là một đóa hồng tạm bợ, chỉ hồi sinh con người trong thời gian
ngắn ngủi, nhưng là đóa hồng vĩnh cửu có thể cho con người sống đúng địa vị làm
người, làm con Thiên Chúa đến muôn đời. Con người chỉ trở nên buồn thảm, câm
nín là vô hồn khi họ không biết nâng niu, quí chuộng mà bỏ xa sự sống Phục Sinh
của Ðức Kitô.
Lạy Chúa, nếu tội lỗi
làm cho con vô cảm, u buồn, tuyệt vọng, thì xin cho con được luôn nhớ rằng:
Chúa đang đứng bên con và đang gọi tên con. Con không nhận thấy, không nghe biết
vì con không nhiệt tâm yêu mến, tìm kiếm như thánh nữ Maria Madalena. Biết kiếm
tìm trong tinh thần yêu mến chắc chắn con sẽ không thất vọng vì Chúa đang ở bên
con, đang đợi chờ con.
Veritas Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Ba Tuần I BNPS
Bài đọc: Acts
2:36-41; Jn 20:11-18.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Tôi đã tìm thấy
Chúa.
Đã mang thân phận con
người, ai cũng có lầm lỡ. Thiên Chúa biết điều đó; vì thế, Ngài không chấp tội
con người. Ngài không muốn con người phải chết trong tội, nhưng muốn họ ăn năn
sám hối và được sống. Điều quan trọng là con người phải nhận ra những lầm lỡ của
mình; đồng thời phải biết làm gì để đền bù những tội lỗi đó.
Các Bài Đọc hôm nay tập
trung trong việc đi tìm và nhận ra Chúa. Trong Bài Đọc I, nhờ sự rao giảng của
Phêrô, 3,000 người Do-thái đã nhận ra tội lỗi của mình và trở về với Thiên Chúa
qua việc lãnh nhận Phép Rửa. Trong Phúc Âm, Bà Mary Magdala, người đã tìm thấy
Chúa khi Ngài còn sống; và đã tìm thấy Chúa sau khi Ngài sống lại.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Chúng tôi phải làm gì?
1.1/ Thiên Chúa không chấp
tội con người: Giết người vô tội đã là tội nặng,
giết Con Thiên Chúa, Đấng yêu thương và lo lắng cho con người, là tội vô cùng nặng
nề. Phêrô mở mắt cho người Do-thái nhận ra họ đã lầm khi kết án Chúa Giêsu
Kitô: “Vậy toàn thể nhà Israel phải biết chắc điều này: Đức Giêsu mà anh em đã
treo trên Thập Giá, Thiên Chúa đã đặt Người làm Đức Chúa và làm Đấng Kitô.”
Thiên Chúa sẽ đối xử
thế nào với những ai vào hùa giết con của Ngài? Đây là câu hỏi mà chính Chúa
Giêsu đã đặt ra cho họ trong ví dụ các tá điền được cho mướn đất làm vườn nho.
Họ trả lời: “Ông chủ sẽ tru diệt chúng và giao vườn nho cho những ai biết sinh
lợi.” Khi nhận ra tội của mình, người Do-thái đau đớn trong lòng, và hỏi ông
Phêrô cùng các Tông Đồ khác: "Thưa các anh, vậy chúng tôi phải làm
gì?"
1.2/ Hãy ăn năn sám hối
và tin vào Tin Mừng: Đối với loài người, sẽ
không có cơ hội thứ hai cho những người giết con Thiên Chúa. Đối với Thiên
Chúa, Ngài cho họ có cơ hội thứ hai như Phêrô tuyên bố hôm nay: Họ phải
làm hai việc:
(1) Lãnh nhận Phép Rửa:
"Anh em hãy sám hối, và mỗi người hãy chịu Phép Rửa nhân danh Đức Giêsu
Kitô, để được ơn tha tội; và anh em sẽ nhận được ân huệ là Thánh Thần. Thật vậy,
đó là điều Thiên Chúa đã hứa cho anh em, cũng như cho con cháu anh em và tất cả
những người ở xa, tất cả những người mà Chúa là Thiên Chúa chúng ta sẽ kêu gọi."
(2) Tránh xa thế hệ
gian tà: Ông Phêrô khuyên nhủ họ: "Anh em hãy tránh xa thế hệ gian tà này
để được cứu độ." Để bước theo đường lối của Thiên Chúa, con người cần
tránh xa những sự sai lầm, giả trá, và biết sống theo sự thật. Chính sự sai lầm
và không sống theo sự thật, những nhà lãnh đạo Do-thái đã luận tội Con Thiên
Chúa.
2/ Phúc Âm: Cuộc hội ngộ giữa Chúa Giêsu và Bà Mary Magdala
2.1/ Mary Magdala tiếp tục
tìm xác Chúa: Trình thuật này tiếp tục trình
thuật Bà chạy về báo tin cho các môn đệ, và Phêrô cùng Gioan đã chạy ra mộ và
chạy về. Bà vẫn quanh quẩn bên mộ Chúa vì thương mến, và có lẽ vì tội nghiệp
Chúa đã phải chịu cái chết đau khổ như thế, mà giờ đây vẫn chưa hết đau khổ, vì
con người vẫn chưa tha cho xác chết của Ngài.
(1) Mary thấy sứ thần
Thiên Chúa, nhưng không nhận ra họ: Bà đứng ở ngoài, gần bên mộ, mà khóc. Bà vừa
khóc vừa cúi xuống nhìn vào trong mộ, thì thấy hai thiên thần mặc áo trắng ngồi
ở nơi đã đặt thi hài của Đức Giêsu, một vị ở phía đầu, một vị ở phía chân. Thiên
thần hỏi bà: "Này bà, sao bà khóc?" Bà thưa: "Người ta đã lấy mất
Chúa tôi rồi, và tôi không biết họ để Người ở đâu!"
(2) Mary nghe tiếng
Chúa và nhìn thấy Chúa, nhưng không nhận ra Chúa: Đức Giêsu nói với bà:
"Này Bà! sao bà khóc? Bà tìm ai?" Bà tưởng Chúa là người làm vườn, và
nghĩ có thể ông đã lấy xác Chúa, liền nói với ông: “Thưa ông, nếu ông đã đem
Người đi, thì xin nói cho tôi biết ông để Người ở đâu, tôi sẽ đem Người về.”
2.2/ Mary Magdala nhận ra
Chúa Giêsu.
(1) Nhận ra Thiên Chúa
không bằng những gì nghe và thấy bên ngoài, vì Bà đã nghe và thấy Chúa như
trình bày ở trên; nhưng bằng sự rung động từ trong trí óc và con tim. Thánh sử
Gioan mô tả phút giây hội ngộ giữa Chúa Giêsu và Mary Magdala thật ngắn ngủi,
nhưng vô cùng tuyệt vời. Đức Giêsu gọi bà: "Mary!" Bà quay lại và nói
bằng tiếng Do-thái: "Rabbouni!" Chỉ có hai con tim đang yêu mới hiểu
được ý nghĩa tuyệt vời của hai tiếng gọi này. Sự kiện Chúa gọi tên Bà gợi lại
cho bà nhiều điều: Chúa đang sống, Ngài nhận ra Bà, Ngài hiểu sự đau khổ của Bà,
và Ngài yêu thương Bà. Nhận ra tiếng gọi thân thương của người mình yêu mến
trong khi đang tuyệt vọng đi tìm, còn gì xúc động và vui mừng hơn, Bà quay lại
để nhìn Chúa. Khi nhận ra Chúa, bà chạy đến, gieo mình xuống ôm chân Ngài, và
sung sướng kêu lên “Thầy của con.”
(2) Yêu Chúa không phải
giữ chặt Chúa, nhưng làm theo những gì Ngài muốn: Hành động của Mary Magdala
như thầm nói với Chúa: “Con sẽ không để Thầy xa con nữa.” Nhưng Đức Giêsu bảo
bà: "Thôi, đừng giữ Thầy lại, vì Thầy chưa lên cùng Chúa Cha. Nhưng hãy đi
gặp anh em Thầy và bảo họ: "Thầy lên cùng Cha của Thầy, cũng là Cha của
anh em, lên cùng Thiên Chúa của Thầy, cũng là Thiên Chúa của anh
em.""
Khác với tình yêu con
người, khi con người yêu ai, họ muốn giữ người họ yêu làm của riêng cho mình;
tình yêu Thiên Chúa đòi con người tiếp tục cho Chúa đi, chứ không giữ Chúa lại
làm của riêng cho mình. Con người tìm thấy niềm vui khi nhìn thấy mọi người yêu
Chúa. Chúa Giêsu muốn bảo Mary: Nếu con thương Thầy, hãy làm cho nhiều người nhận
biết Thầy! Thầy còn nhiều anh, chị, em mà con phải mang tin mừng đến cho họ.
(3) Bà Mary Magdala đi
báo cho các môn đệ: "Tôi đã thấy Chúa!" và bà kể lại những điều Người
đã nói với bà. Một khi đã tìm thấy và cảm nhận được tình yêu Thiên Chúa, con
người trở thành kẻ hát rong, ca ngợi tình yêu Thiên Chúa cho mọi người được biết.
Cuộc đời không còn gì lôi cuốn được người có tình yêu Thiên Chúa; họ sẽ không
đánh đổi tình yêu này cho bất cứ điều gì. Chỉ có tình yêu này mới có sức mạnh đủ
để họ làm chứng cho Chúa giữa bao nghịch cảnh: bắt bớ, roi đòn, tù đày, gươm
giáo, và ngay cả cái chết.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Hãy tìm Chúa! Ngài sẽ
cho gặp; nhưng gặp lúc nào và khi nào là hoàn toàn do ý của Thiên Chúa.
- Thiên Chúa ở ngay
trong tâm hồn con người, như thánh Augustine thú nhận: “Ngài luôn ở bên con, thế
mà con vất vả tìm Ngài khắp nơi.”
- Khi đã tìm được
Chúa, chúng ta không thể ích kỷ giữ Ngài cho mình chúng ta; nhưng phải chia sẻ
cho mọi người để tất cả đều tìm thấy và tin tưởng nơi Ngài.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
Ga 20,11-18
QUY LUẬT SỰ SỐNG
“Này bà, sao bà
khóc?” (Ga 20,13)
Suy niệm: Theo quan niệm Á Đông,
âm-dương là hai yếu tố chi phối cả vũ trụ như: đêm - ngày, chết - sống, đau khổ
- hạnh phúc… Âm dương thực ra không tách biệt hay đối nghịch, vì: “Trong âm có dương và trong dương có âm”. Đang
đêm đã có dấu hiệu xuất hiện của ngày; đêm càng về khuya thì ngày càng gần đến
và chính lúc trọn đêm thì ngày mới lại bắt đầu. Cũng vậy, chết-sống không là
hai thực tại đối nghịch nhau, nhưng là hai nguyên lý của cùng một thực tại duy
nhất. Đó là quy luật của Trời Đất, mà Đức Giê-su nhắc lại như là quy luật của
chương trình cứu độ: “Nếu hạt lúa mì gieo
xuống đất mà không chết đi, thì nó vẫn trơ trọi một mình; còn nếu chết đi, nó
mới sinh được nhiều hạt khác” (Ga 12,24). Bà
Ma-ri-a khóc khi đứng trước ngõ cụt là cái chết của Thầy mình. Đức Giê-su gọi
bà: “Sao lại khóc?” để khai thông ngõ cụt để dẫn đến niềm tin vào thực tại mới:
Ngài đã phục sinh.
Mời Bạn: Đức Giê-su là Đường, con đường đó tất yếu phải qua thập giá mới đến vinh quang. Vấn đề là chúng ta có muốn đến vinh quang không? Nếu có thì mỗi khi đối mặt
với gian nan thử thách, sao lại khóc?
Chia sẻ: Nạn li dị, phá thai… hiện nay – đối với một số người – đã
trở nên một thứ “quyền lợi” mà họ đang đòi pháp luật phải thừa nhận. Phải chăng
đó là hậu quả của việc không chấp nhận thập giá?
Sống Lời Chúa: Thôi “khóc” trước những khó khăn
hiện tại và nhìn đó như là những thử thách của thập giá, để đón nhận và vượt
qua.
Cầu nguyện: Lạy Cha là chủ tể trời đất, muôn loài Cha tạo thành luôn vận hành theo quy
luật Cha đã đặt định. Xin cho con biết từ bỏ ý riêng mà chấp nhận cuộc sống như
ý Cha đã an bài.
(5 phút lời Chúa)
Tôi đã thấy Chúa (18.4.2017 – Thứ ba trong Tuần Bát nhật Phục sinh)
Thấy Chúa và nghe được Chúa nói: đó là ước mơ của chúng ta trong cầu nguyện. Nhưng đừng quên
Maria đã yêu cách nồng nhiệt và can đảm và đã đau khổ tìm kiếm Thầy Giêsu.
Suy niệm:
Maria Mácđala là con
người yêu mến.
Theo Tin Mừng Gioan, bà
đã theo Thầy Giêsu đến tận Đồi Sọ,
đã đứng gần thập giá và
chứng kiến cái chết của Thầy (Ga 19, 25).
Hầu chắc bà đã tham dự
cuộc mai táng Thầy và biết vị trí của ngôi mộ.
Hơn nữa, bà là nguời ra
mộ sớm nhất vào ngày thứ nhất trong tuần.
Rồi bà chạy về báo tin
cho các môn đệ về chuyện xác Thầy không còn đó (20, 1-2).
Bài Tin Mừng hôm nay cho
thấy bà lại có mặt ở ngoài mộ lần nữa (c. 11).
Ngôi mộ như có sức giữ
chân bà.
Chỉ tình yêu mới giải
thích được điều đó.
Maria là con người tìm
kiếm.
Đấng phục sinh hỏi bà:
“Bà tìm ai?” (c. 15).
Bà chỉ có một mối quan
tâm duy nhất, đó là tìm lại được xác Chúa của bà.
Bà đã nói với Phêrô:
“Người ta đã đem Chúa đi khỏi mộ,
và chúng tôi chẳng biết
họ để Người ở đâu” (20, 2).
Bà đã nói với vị thiên
thần ngồi trong mộ điệp khúc tương tự:
“Người ta đã lấy mất Chúa
tôi rồi, và tôi không biết họ để Người ở đâu” (c. 13).
Khi gặp Thầy Giêsu, bà
tưởng là người làm vườn, nên cũng nói:
“Nếu ông đã đem Người đi,
thì xin nói cho tôi biết
ông để Người ở đâu, tôi
sẽ đem Người về (c. 15).
Đối với Maria, mất xác
Thầy là mất chính Thầy,
nên bà cứ bị ám ảnh bởi
chuyện người ta để Người ở đâu.
Maria là con người đau
khổ.
Bà đã khóc nhiều từ khi
xác Thầy không còn đó.
Cả thiên thần và Đức
Giêsu đều hỏi bà cùng một câu hỏi: “Tại sao bà khóc?”
Ai sẽ là người lau khô
nước mắt của bà Maria Macđala?
Ai sẽ là người giúp bà
tìm thấy điều bà tìm kiếm?
Đức Giêsu phục sinh đến
gặp bà dưới dạng một người làm vườn.
Thậm chí bà nghi ngờ ông
này có dính dáng đến chuyện mất xác Thầy.
“Maria”: Đức Giêsu gọi
tên bà với một cung giọng quen thuộc.
Bây giờ bà mới nhận ra
Thầy và reo lên: “Rabbouni!”
Có những lời của Đức
Giêsu được thực hiện.
“Ai tìm thì sẽ thấy”, “Ai
khóc lóc sẽ được vui cười”.
Maria đi tìm xác Thầy,
nhưng bà đã gặp được một điều quý hơn nhiều,
đó là chính Thầy đang
sống.
Maria đã khóc lóc, nhưng
niềm vui bà gặp được lớn hơn nhiều.
Chẳng có giọt nước mắt
nào là vô ích trước mặt Thiên Chúa.
Hãy nếm niềm vui bất ngờ
của Maria.
Bà được Chúa sai đến với
các môn đệ, cũng là anh em của Ngài.
Bà gói ghém kinh nghiệm
bà mới trải qua trong một câu đơn giản:
“Tôi đã thấy Chúa!” và
Chúa đã nói với tôi (c. 18).
Chúng ta không thể nào
làm chứng cho Chúa Giêsu nếu không có kinh nghiệm này.
Thấy Chúa và nghe được
Chúa nói: đó là ước mơ của chúng ta trong cầu nguyện.
Nhưng đừng quên Maria đã
yêu cách nồng nhiệt và can đảm
và đã đau khổ tìm kiếm
Thầy Giêsu.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu phục sinh
xin ban cho con sự sống của Chúa,
sự sống làm đời con mãi mãi xanh tươi.
Xin ban cho con bình an của Chúa,
bình an làm con vững tâm
giữa sóng gió cuộc đời.
Xin ban cho con niềm vui của Chúa,
niềm vui làm khuôn mặt
con luôn tươi tắn.
Xin ban cho con hy vọng của Chúa,
hy vọng làm con lại hăng
hái lên đường.
Xin ban cho con Thánh Thần của Chúa,
Thánh Thần mỗi ngày làm mới lại đời con.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
18 THÁNG TƯ
Đức Giêsu Có Thể
Xóa Tan Các Mối Nghi Ngờ Của Chúng Ta
Chúa Giê-su phán: “Như
Cha đã sai Thầy, Thầy cũng sai anh em”. Và khi nói những lời ấy, Người thổi hơi
trên các môn đệ và phán: “Hãy nhận lấy Thánh Thần. Anh em tha tội cho ai thì tội
người ấy được tha; anh em cầm buộc ai thì người ấy bị cầm buộc”. (Ga 20,21-23)
Từ ngày đầu tiên ấy,
Giáo Hội sống trong hiệu lực của giao ước mới – giao ước vĩnh cửu. Giáo Hội sống
trong hiệu lực của cái chết và cuộc Phục Sinh cứu độ của Con Thiên Chúa. Vì thế,
Giáo Hội được Đức Kitô – là chính sự sống của Giáo Hội – trực tiếp trao cho quyền
năng trên sự dữ.
Một lần nữa, chúng ta
được dẫn lên căn gác thượng. Đây là ngày thứ tám sau Phục Sinh. Đức Giêsu hiện
ra cho Tô-ma, một trong Nhóm Mười Hai. Tô-ma được mời gọi – cùng với các đồng
môn của mình – trở thành chứng nhân của Đấng Phục Sinh. Ông không có mặt cùng với
các bạn tám ngày trước đó, khi Chúa hiện ra với nhóm. Ông phải đích thân trông
thấy. Rồi, Chúa Giê-su hiện đến lần thứ hai. Người đến để thuyết phục sự cứng cỏi
của Tô-ma – và Người đã cho ông thấy chứng cứ hùng hồn của cuộc Phục Sinh của
Người.
Tô-ma bị thuyết phục về
sự Phục Sinh khi ông tận mắt nhìn thấy Chúa Giê-su và các vết thương của Người.
Ông không nghi ngờ nữa – và đã thốt lên lời tuyên xưng đức tin hết sức triệt để:
“Lạy Chúa tôi, lạy Thiên Chúa của tôi!” (Ga 20,28).
Vâng, Giáo Hội sống sự
sống Phục Sinh của Đức Kitô ngay từ chính những ngày đầu tiên của lịch sử mình.
Giáo Hội sống trong mầu nhiệm Vượt Qua của Thầy và phu quân của mình. Từ mầu
nhiệm này, Giáo Hội nhận lãnh sức mạnh hai mặt: sức mạnh của lời chứng và sức mạnh
của ân sủng có năng lực cứu độ con người. Thời đại của Giáo Hội chỉ bắt đầu sau
Lễ Hiện Xuống. Tuy nhiên, Lễ Hiện Xuống lại khởi đầu từ chính cuộc Phục Sinh.
Thực vậy, ngay trong lần đầu tiên hiện ra với các Tông Đồ “sau ngày sa-bát”,
Chúa Phục Sinh đã nói với các ông: “Anh em hãy nhận lấy Thánh Thần” (Ga 20,22).
- suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 18 – 4
Thứ Ba Trong Tuần
Bát Nhật Phục Sinh.
Cv 2, 36-41; Ga 20,
11-18.
LỜI SUY NIỆM: “Hãy đi gặp
anh em Thầy và bảo họ: Thầy lên cùng Cha của Thầy, cũng là Cha của anh em, lên
cùng Thiên Chúa của Thầy, cũng là Thiên Chúa của anh em.”
Ngày thứ ba trong Tuần
Bát Nhật Phục Sinh. Lời Chúa cho chúng ta thấy được: mỗi người trong chúng ta
có một niềm vinh dự lớn lao giữa muôn vàn tạo vật mà Chúa đã dựng nên. “Cha của
Chúa Giêsu là Cha của mỗi người trong chúng ta. Thiên Chúa của Chúa Giêsu cũng
là Thiên Chúa của mỗi người chúng ta đang tôn thờ và yêu mến.
Lạy Chúa Giêsu. Xin
cho mỗi người trong chúng con luôn loan báo cho nhau điều Chúa đang truyền dạy,
để tất cả cùng được hưởng vinh quang trong Nước Trời.
Mạnh Phương
18 Tháng Tư
Ðôi Tay Cầu Nguyện
Albrecht Durer là một
họa sĩ và điêu khắc gia nổi tiếng của nước Ðức vào thế kỷ thứ 16. Một trong những
tác phẩm nổi tiếng nhất của ông đó là bức tranh "Ðôi tay cầu nguyện".
Sự tích của họa phẩm
này như sau: Thuở hàn vi, Durer kết nghĩa với một người bạn chí thân. Cả hai đã
thề thốt là sẽ giúp nhau trở thành họa sĩ. Ðể thực hiện ước nguyện đó, người bạn
của Durer đã chấp nhận làm thuê làm mướn đủ cách để kiếm tiền cho Durer ăn học
thành tài. Theo thỏa thuận, sau khi đã thành công, Durer cũng sẽ dùng tiền bạc
của mình để giúp cho người bạn ăn học cho đến khi thành đạt.
Thế nhưng khi Durer
đã thành tài, danh tiếng của anh bắt đầu lên, thì đôi tay của người bạn cũng đã
ra chai cứng vì lam lũ vất vả, khiến anh không thể nào cầm cọ để học vẽ nữa.
Một ngày nọ, tình cờ
bắt gặp đôi tay của người bạn đang chắp lại trong tư thế cầu nguyện, Durer nghĩ
thầm: "Ta sẽ không bao giờ hồi phục lại được năng khiếu cho đôi bàn tay
này nữa, nhưng ít ra ta có thể chứng minh tình yêu và lòng biết ơn của ta bằng
cách họa lại đôi bàn tay đang cầu nguyện này. Ta muốn ca tụng đôi bàn tay thanh
cao và tấm lòng quảng đại vị tha của một người bạn".
Thế là kể từ hôm
đó, Durer đã để hết tâm trí vào việc thực hiện bức tranh đó. Ðó không phải chỉ
là một tác phẩm nghệ thuật, nhưng là tất cả tình yêu và lòng biết ơn mà ông muốn
nói lên với một người bạn. Bức tranh đã trở thành bất hủ, nhưng càng bất hủ hơn
nữa đó là tấm lòng vàng của người bạn và tâm tình tri ân của nhà họa sĩ.
Phúc Âm kể lại cuộc gặp
gỡ cảm động giữa Chúa Giêsu và một người đàn bà mà mọi người đang nhìn bằng một
con mắt khinh bỉ, bởi vì bà ta bị xếp vào loại người tội lỗi... Bất chấp mọi
dòm ngó và xì xào, người đàn bà đã tiến đến bên Chúa Giêsu, đập vỡ một bình dầu
thơm, đổ trên chân Chúa Giêsu và dùng tóc lau chân Ngài.
Nhiều người xì xào, tỏ
vẻ khó chịu. Chúa Giêsu đã lên tiếng biện minh cho người đàn bà và Ngài đã tiên
đoán: nơi nào tin Mừng được loan báo thì nơi đó cử chỉ của người đàn bà được nhắc
tới.
Qua lời tuyên bố trên
đây, Chúa Giêsu muốn nói với chúng ta rằng: tất cả mọi nghĩa cử, dù là một hành
vi nhỏ bé đến đâu và làm cho mọi người nhỏ mọn đến đâu, cũng được ghi nhớ muôn
đời.
Tiền của có thể qua
đi, danh vọng có thể mai một, nhưng những việc làm bác ái luôn có giá trị vĩnh
cửu. Thánh Phaolô đã nói: trong ba nhân đức Tin, Cậy, Mến, chỉ có Ðức Mến là tồn
tại đến muôn đời.
Cuộc đời của mỗi người
Kitô chúng ta cũng giống như một bức tranh cần được hoàn thành. Mỗi một nghĩa cử
chúng ta làm cho người khác là một đường nét chúng ta thêm vào cho bức tranh.
Khuôn mặt của chúng ta có thể khô cằn, hoặc rướm máu vì những cày xéo của những
thử thách, khó khăn, đôi tay của chúng ta có thể khô cứng vì những quảng đại,
quên mình. Tuy nhiên, những đường nét bác ái sẽ làm cho khuôn mặt ấy trở thành
bất tử...
(Lẽ Sống)
Lectio Divina: Gioan
20:11-18
Thứ Ba, 18 Tháng 4, 2017
Thứ Ba trong Tuần Bát Nhật Phục Sinh
1. Lời
nguyện mở đầu
Lạy Thiên Chúa hằng sống của chúng con,
Chúng con tuyên xưng đức tin trong Chúa Giêsu
Và nhận biết Người là Chúa và là Đấng Cứu Độ của chúng con.
Xin hãy cho chúng con biết lắng nghe Người
Khi Người nói với chúng con về Tin Mừng của Người
Bởi vì đó là sứ điệp của sự sống.
Nguyện xin cho chúng con cũng nghe thấy tiếng Người
Khi Chúa kêu cầu với chúng con qua những kẻ cần giúp đỡ
Hay chỉ đơn giản là lúc Người nói với chúng con
Trong những người muốn bày tỏ với chúng con
Về niềm hân hoan và hy vọng của họ, tình yêu và đức tin của họ.
Chúng con cầu xin nhờ Đức Kitô, Chúa chúng con.
2.
Bài Đọc Tin Mừng – Gioan 20:11-18
Khi ấy, bà Maria đang còn đứng gần mồ Chúa mà than khóc. Nhìn vào trong mồ, bà thấy hai thiên thần mặc
áo trắng đang ngồi nơi đã đặt xác Chúa Giêsu, một vị ngồi phía đàng đầu, một vị
ngồi phái đàng chân. Hai vị hỏi: “Tại sao bà khóc?” Bà trả lời:
“Người ta đã lấy mất xác Chúa tôi và tôi không biết người ta đã để Người
ở đâu!”
Vừa nói xong, bà quay mặt lại, thì thấy Chúa Giêsu đã đứng đó. Nhưng bà chưa biết là Chúa Giêsu. Chúa Giêsu hỏi: “Bà kia, sao mà khóc, bà tìm ai?” Tưởng là người giữ vườn, Maria thưa: “Thưa ông, nếu ông đã mang xác Người đi, thì
xin cho tôi biết, ông đã đặt Người ở đâu, để tôi đến lấy xác Người.” Chúa Giêsu gọi: “Maria”.
Quay mặt lại, bà thưa Người:
“Rabboni,” nghĩa là “Lạy Thầy.”
Chúa Giêsu bảo bà: “Đừng động đến
Ta, vì Ta chưa về cùng Cha Ta. Nhưng hãy
đi báo tin cho các anh em Ta hay và bảo họ rằng: Ta về cùng Cha Ta, cũng là Cha các con; về
cùng Thiên Chúa Ta, cũng là Thiên Chúa các con.”
Maria Mađalêna đi báo tin cho các môn đệ rằng: “Tôi đã trông thấy Chúa và Chúa đã phán với
tôi những điều ấy.”
3.
Suy Niệm
- Bài Tin Mừng hôm nay mô tả việc
hiện ra của Chúa Giêsu với bà Maria Mađalêna.
Cái chết của người bạn tuyệt vời của bà khiến cho Maria mất hết ý nghĩa
của cuộc sống. Nhưng bà vẫn không ngừng
việc đi tìm kiếm. Bà đi ra mộ để gặp lại
Đấng mà đã bị cái chết lấy mất. Có những
khoảnh khắc trong đời sống chúng ta mà trong đó mọi việc đều sụp đổ. Tất cả mọi việc dường như đã kết thúc. Cái chết, thiên tai, nỗi đau đớn và sự khổ
đau, tâm trạng vỡ mộng, sự phản bội! Rất
nhiều điều khiến chúng ta cảm thấy được trong bầu không khí, chới với và có thể
dẫn đưa chúng ta vào cuộc khủng hoảng trầm trọng. Nhưng những điều khác cũng xảy ra. Ví dụ, đột nhiên chúng ta gặp lại một người bạn
và người này có thể cho chúng ta một niềm hy vọng mới và có thể khiến cho chúng
ta khám phá ra rằng tình yêu thì mạnh mẽ hơn cái chết và sự thất bại.
- Chương 20 của Tin Mừng Gioan,
bên cạnh các lần hiện ra của Chúa Giêsu với bà Maria Mađalêna, nó cũng cho biết
những câu chuyện khác nhau mặc khải sự phong phú, cho thấy sự dồi dào của kinh
nghiệm về sự Phục Sinh: (a) với người môn đệ Chúa yêu và với ông Phêrô
(Ga 20:1-10); với bà Mađalêna (Ga 20:11-18); (c) với cộng đoàn các môn đệ (Ga
20:19-23) và (d) với Thánh Tôma Tông Đồ (Ga 20:24-29). Mục đích việc viết sách Tin Mừng là để hướng
dẫn người ta tin tưởng vào Chúa Giêsu, và nhờ tin vào Ngài, mà được sự sống (Ga
20:30-31)
- Trong cách mô tả việc hiện ra của
Chúa Giêsu với bà Maria Mađalêna, ta cảm nghiệm và nhận thức được các giai đoạn
khác nhau của con đường mà bà đã phải trải qua, đoạn đường kiếm tìm đầy sầu bi
cho đến thời điểm gặp gỡ vào lễ Phục Sinh.
Đây cũng là những giai đoạn mà tất cả chúng ta phải vượt qua, trong suốt
cuộc đời mình, tìm kiếm Thiên Chúa và sống theo Tin Mừng.
- Ga 20:11-13: Bà Maria Mađalêna than khóc, nhưng bà đang
tìm kiếm. Có một tình yêu rất mãnh liệt
giữa Chúa Giêsu và bà Maria Mađalêna. Bà
là một trong số ít người có can đảm đã ở lại với Chúa cho đến giờ Người sinh
thì trên Thập Giá. Sau khi bị buộc phải
nghỉ ngơi vào ngày thứ Bảy, bà trở lại mồ để được ở tại nơi mà bà đã trông thấy
người Thầy Yêu Dấu lần cuối cùng. Nhưng,
lạ thay, ngôi mộ trống! Các thiên thần hỏi
bà: “Này bà, tại sao bà khóc?” Và câu trả lời của bà là: “Người ta đã lấy mất xác Chúa tôi và tôi
không biết người ta đã để Người ở đâu!”
Bà Maria Mađalêna đã đi tìm Chúa Giêsu; Chúa Giêsu mà bà đã quen biết
trong ba năm.
- Ga 20:14-15: Bà Maria Mađalêna nói chuyện với Chúa Giêsu
mà không biết đó là Người. Các môn đệ
trên đường Emmau đã trông thấy Chúa Giêsu mà các ông đã không nhận ra Người. Bà nghĩ rằng đó là người làm vườn. Và cũng giống như các thiên thần đã làm, Chúa
Giêsu cũng hỏi: “Tại sao bà khóc?” và
Người hỏi thêm: “Bà tìm ai?” Câu trả lời là: “Thưa ông, nếu ông đã mang xác Người đi, thì
xin cho tôi biết, ông đã đặt Người ở đâu, để tôi đến lấy xác Người.” Bà vẫn còn đang tìm kiếm Chúa Giêsu trong quá
khứ, Đấng của ba ngày trước đó. Và vì
chính hình ảnh Chúa Giêsu trong quá khứ ấy đã ngăn cản bà không nhận ra được
Chúa Giêsu hằng sống, Đấng đang hiện diện trước mặt bà.
- Ga 20:16: Bà Maria Mađalêna nhận ra Chúa Giêsu. Chúa Giêsu gọi tên bà: “Maria!”
Đây là dấu hiệu để nhận ra Người:
cùng một giọng nói, cùng một cách gọi tên. Bà thưa lại:
“Lạy Thầy!” Chúa Giêsu đã trở lại
với hình hài cũ, giống như lúc Người đã chết trên cây thập giá. Ấn tượng đầu tiên là cái chết chỉ là một sự
việc đau đớn trên cuộc hành trình, nhưng giờ đây tất cả đã trở lại như cũ. Bà Maria ôm lấy chân Chúa Giêsu. Người chính là Chúa Giêsu mà bà đã biết và
yêu mến. Và vì thế, đã ứng nghiệm những
gì mà dụ ngôn Vị Mục Tử Tốt Lành đã được nói đến: “Anh ta gọi tên từng con và chúng nhận biết
tiếng anh ấy.” “Ta biết chiên Ta và chiên Ta biết
Ta” (Ga 10:3, 4, 14).
- Ga 20:17-18: Bà Maria Mađalêna nhận lãnh sứ mạng đi loan
báo sự phục sinh cho các Tông Đồ. Trong
thực tế, giống như Chúa Giêsu, cách mà được ở cùng với bà không còn giống như
trước nữa. Chúa Giêsu bảo bà: “Đừng động đến Ta, vì Ta chưa về cùng Cha
Ta!” Người về cùng Chúa Cha. Bà Maria Mađalêna phải để cho Chúa Giêsu đi
và bà lãnh nhận sứ vụ của mình: đi loan
báo với các anh em biết rằng Người, Chúa Giêsu, đã về cùng với Chúa Cha. Chúa Giêsu đã mở ra con đường cho chúng ta và
do đó, một lần nữa, Thiên Chúa ở gần kề chúng ta.
4. Một
vài câu hỏi gợi ý cho việc suy gẫm cá nhân
- Bạn đã bao giờ có kinh nghiệm với ấn
tượng về sự mất mát và cái chết chưa? Nó
như thế nào? Ấn tượng mà đã cho bạn cuộc
sống mới, cho bạn hy vọng và niềm vui của cuộc sống là gì?
- Sự thay đổi đã xảy ra trong lòng
bà Maria Mađalêna trong suốt cuộc đối thoại là gì? Bà Maria Mađalêna đã đi tìm kiếm Chúa Giêsu
theo một cách và đã tìm thấy người trong một cách khác. Điều này xảy ra trong đời sống của chúng ta
như thế nào?
5. Lời
nguyện kết
Tâm hồn chúng tôi đợi trông CHÚA,
Bởi Người luôn che chở phù trì.
Vâng, có Người, chúng tôi mừng rỡ,
Vì hằng tin tưởng ở Thánh Danh.
Xin đổ tình thương xuống chúng con, lạy CHÚA,
Như chúng con hằng trông cậy nơi Ngài.
(Tv 33:20-22)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét