04/07/2017
Thứ ba tuần 13 thường niên
Bài Ðọc I: (Năm I) St
19, 15-29
"Chúa cho mưa sinh diêm và lửa xuống trên thành Sôđôma
và Gômôra".
Trích sách Sáng Thế.
Trong những ngày ấy, các thiên
thần hối thúc ông Lót rằng: "Hãy chỗi dậy đem vợ và hai con gái của ngươi
đi, kẻo chính ngươi cũng phải chết lây vì tội của thành Sôđôma!" Khi ông
Lót còn đang do dự, các thiên thần nắm tay ông cùng vợ ông và hai con gái ông,
vì Chúa muốn cứu thoát ông. Các thiên thần kéo ông ra ngoài thành và nói:
"Ngươi muốn sống thì hãy chạy đi, đừng nhìn lại phía sau; cũng đừng dừng lại
nơi nào cả trong miền quanh đây, nhưng hãy trốn lên núi, để khỏi chết
lây!" Ông Lót thưa: "Lạy Chúa tôi, tôi van xin Ngài: Tôi tớ Chúa đã
được Chúa thương yêu, và Chúa đã tỏ lòng khoan dung đại độ gìn giữ mạng sống
tôi. Tôi không thể trốn lên núi kẻo gặp sự dữ mà chết mất. Gần đây có một thành
phố nhỏ, tôi có thể chạy tới đó và thoát nạn. Thành đó chẳng nhỏ bé sao, xin
cho tôi ẩn tránh tại đó để được sống". Thiên thần nói: "Thôi được, ta
cũng chiều ý ngươi xin mà không tàn phá thành ngươi đã nói tới. Ngươi hãy mau
mau trốn thoát tới đó, vì ta chẳng làm được gì trước khi ngươi đi tới đó".
Bởi đó đã gọi tên thành ấy là Sêgor.
Mặt trời vừa mọc lên thì ông Lót
vào đến thành Sêgor. Vậy Thiên Chúa cho mưa sinh diêm và lửa từ trời xuống trên
thành Sôđôma và Gômôra. Người huỷ diệt các thành này, cả miền chung quanh, toàn
thể dân cư trong thành cùng các giống xanh tươi trên đất. Bà vợ ông Lót nhìn lại
phía sau, nên đã biến thành tượng muối.
Sáng sớm (hôm sau) ông Abraham
thức dậy, đi đến nơi ông đã đứng hầu Chúa trước đây, ông nhìn về phía thành
Sôđôma, và Gômôra và cả miền ấy, ông thấy khói từ đất bốc lên cao như khói một
lò lửa hồng.
Khi Chúa phá huỷ các thành trong
miền ấy, Người đã nhớ đến Abraham mà cứu ông Lót thoát cảnh tàn phá tại các
thành mà ông đã cư ngụ.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 25, 2-3. 9-10. 11-12
Ðáp: Lạy Chúa, con nhìn xem tình thương Ngài trước mắt
(c. 3a).
Xướng: 1) Lạy Chúa, xin hãy thăm
dò và thử thách con, xin Ngài luyện lọc thận tạng và tâm can. Vì con nhìn xem
tình thương Ngài trước mắt, và con sống theo chân lý của Ngài. - Ðáp.
2) Xin đừng cất linh hồn con
cùng linh hồn người tội lỗi, đừng cất mạng sống con cùng mạng sống kẻ sát nhân;
bọn người này nắm chặt tội ác trong tay, và tay hữu chúng ôm đầy lễ vật. - Ðáp.
3) Phần con, con vẫn sống tinh
toàn, xin Ngài giải thoát và xót thương con. Chân con đứng vững trong đường bằng
phẳng, trong các buổi hội họp, con sẽ chúc tụng Chúa. - Ðáp.
Alleluia: 1 Sm 3, 9
Alleluia, alleluia! - Lạy Chúa,
xin hãy phán, vì tôi tớ Chúa đang lắng tai nghe; Chúa có lời ban sự sống đời đời.
- Alleluia.
Phúc Âm: Mt 8, 23-27
"Người chỗi dậy, truyền lệnh cho gió và biển, và biển
yên lặng như tờ".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo
Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu xuống thuyền,
có các môn đệ theo Người. Và đây biển động dữ dội, đến nỗi sóng phủ lên thuyền,
thế mà Người vẫn ngủ. Các môn đệ lại gần đánh thức Người dậy mà rằng: "Lạy
Thầy, xin cứu lấy chúng con kẻo chết mất!" Chúa phán: "Hỡi những kẻ yếu
lòng tin! Sao các con nhát sợ?" Bấy giờ Người chỗi dậy, truyền lệnh cho
gió và biển. Và biển yên lặng như tờ! Cho nên những người ấy kinh ngạc mà rằng:
"Ông này là ai mà gió và biển đều vâng phục?"
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm:
Câu chuyện thầy trò Chúa Giê-su
và các môn đệ vượt biển từ bên miền đất Do-thái sang lãnh địa dân ngoại đã gặp
phải cuồng phong đe dọa, cho chúng ta hình ảnh một Đức Giêsu Con Thiên Chúa đầy
quyền năng trừ phong dẹp vũ, trong một con người Giêsu mệt mỏi nằm ngủ trên
thuyền sau một ngày làm việc vất vả.
Câu chuyện này gợi lại hình ảnh
được nói tới trong Thánh Vịnh 78:
“Bấy giờ Chúa như người đang
ngủ,
như tướng hùng đã thấm men
say,
bỗng tỉnh giấc, đánh cho quân
thù quay lưng chạy,
phải thảm thê nhục nhã muôn đời”.
(Tv 78,65-66).
Kẻ thù ở đây là biển cả cuồng
phong. Theo não trạng người Do-thái, biển là biểu tượng của quyền lực ma quỷ. Mỗi
ngày, biển cũng nhắc mọi người nhớ lại thời hỗn mang nguyên thủy: tại đây hải
thần thủy quái vẫy vùng và chỉ có một mình Thiên Chúa Toàn Năng mới thách thức
và chế ngự được chúng. Khi Chúa Giêsu thức dậy “ngăm đe gió và biển” như khi
Người truyền cho ma quỷ ( x. Mc 1,25), cho thấy Chúa Giêsu chứng tỏ thần lực của
Người trên quyền lực sự dữ.
Chúa Giêsu chứng minh sức mạnh
và sự phát triển không có gì chống lại được của Nước Thiên Chúa. Người chứng tỏ
điều này bằng một dấu chỉ quyền năng là phép lạ dẹp tan sóng gió trước khi đi
vào miền đất dân ngoại, nghĩa là chiến thắng của Tin Mừng trên ma quỷ vượt ra
ngoài biên giới Israel.
Khi đối mặt với mọi hình thức sự
dữ đang tấn công con người trong các trận cuồng phong nó gây nên, đôi khi chúng
ta tự hỏi: Phải chăng Thiên Chúa đang ngủ?
Thật vậy, cảm nhận của con người
giữa biển đời lắm khi như Thiên Chúa ẩn mình hay vắng bóng. Và rồi giữa phong
ba bão tố cuộc đời, con người lựa chọn đương đầu ít nhất với 3 cách:
- Dùng sức mình để vật lộn với sóng gió để rồi thất bại tuyệt vọng,
- Chạy đến với Thiên Chúa mọi nơi mọi lúc nên không bao giờ sợ
hãi,
- Gặp khi khó khăn mới chạy đến kêu cứu Chúa, nghĩa là coi Chúa
chỉ như một phương thế giải quyết tức thời, mà thiếu đi đức tin thật sự và
lòng yêu mến nồng nàn.
Trường hợp thứ ba này là trường
hợp của dân Do-thái xưa, sách Xuất Hành và đặc biệt là sách Thủ Lãnh là một câu
chuyện lặp đi lặp lại khi dân bị quân thù ức hiếp thì kêu cứu Chúa, Chúa giải cứu
rồi lại tiếp tục phản nghịch Ngài…
Và có thể nói, đây cũng là thái
độ của các môn đệ của Chúa Giêsu trong bài Tin Mừng hôm nay, khi họ chưa có niềm
tin và lòng yêu mến Thầy cho đủ, đến nỗi ngay khi chứng kiến phép lạ rồi vẫn ngỡ
ngàng không hiểu Thầy là ai. Thầy Giêsu đang ở trên thuyền nhưng có vẻ như
không có Người hiện diện, cho đến khi sóng gió bủa vây mà kinh nghiệm chống đỡ
của dân làng chài như mấy ông đã bất lực mới chạy đến cầu cứu Thầy.
Đó cũng là cách sống và giữ đạo
của không ít người trong chúng ta ngày nay. Khi an vui hạnh phúc chúng ta quên
mất sự hiện diện của Thiên Chúa, đến khi gặp khó khăn thất bại mới tìm về cầu cứu
Chúa. Sống đạo như thế là hời hợt, thiếu niềm tin đích thật và thiếu lòng lòng
mến Chúa Giêsu. Cũng không thiếu những người ỷ lại vào khả năng mình mà thiếu
đi lòng tín thác vào Chúa nên khi gặp sóng gió đã dễ ngã lòng kêu trách Người.
Xin Chúa cho mọi người chúng
con luôn tin tưởng vào sự hiện diện của Chúa trên con thuyền cuộc đời chúng con
giữa biển đời sóng gió. Để chúng con không bao giờ nao núng vì Chúa đã chiến thắng
nên chúng con cũng sẽ chung phần chiến thắng và cập bến Nước Trời. Amen.
Hiền Lâm, O.Cist.
LỜI CHÚA MỖI NGÀY
Thứ Ba Tuần 13 TN1,
Năm lẻ
Bài đọc: Gen
19:15-19; Mt 8:23-27.
GIỚI THIỆU CHỦ
ĐỀ: Niềm tin là món quà quí giá nhất của cuộc
đời.
Con người lo âu sợ hãi khi phải
đương đầu với những thiên tai và đau khổ của cuộc sống. Biết được yếu điểm này,
ma quỉ và thế gian dùng nó để đe dọa con người không dám sống theo sự thật. Con
người cần tập luyện để có một niềm tin vững mạnh nơi Thiên Chúa; chỉ như thế họ
mới có thể đương đầu với cám dỗ và những phong ba của cuộc đời, để sống cho sự
thật.
Các Bài Đọc hôm nay liệt kê những
hoàn cảnh sợ hãi và lo âu của con người. Trong Bài Đọc I, ông Lot và gia đình
lo âu và sợ hãi khi nhìn thấy hai thành Sodom và Gomorrah bị thiêu hủy bởi lửa
diêm sinh; mặc dù đã được Đức Chúa cứu thoát và chỉ đường cho chạy trốn. Trong
Phúc Âm, các môn đệ lo âu và sợ hãi khi phải đương đầu với sóng gió của Biển Hồ.
Chúa Giêsu thức dậy và dẹp tan sóng gió. Ngài mắng các ông là những kẻ hèn tin.
KHAI TRIỂN BÀI
ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Án phạt của Thiên Chúa trên hai thành Sodom và Gomorrah
1.1/ Đức Chúa cứu gia đình ông Lot
khỏi bị tàn sát:
(1) Lý do Sodom bị tàn sát: Hai
sứ thần của Đức Chúa nhận lời mời và vào nhà ông Lot để tá túc qua đêm. Tối hôm
ấy, nhiều nam nhân trẻ cũng như già trong vùng đến đập cửa nhà ông Lot, để đòi
ông mang hai người khách ra cho họ phạm tội "sodomy, có nghĩa nam nhân ăn ở
với nam nhân trước mặt mọi người." Ông Lot năn nỉ chuộc bằng hai cô con
gái; nhưng họ nhất định không chịu. Hai sứ thần của Thiên Chúa nghe những lời
phạm thượng của họ từ trong nhà, nên đã quyết định số phận của thành Sodom.
(2) Sứ thần cứu gia đình ông
Lot: Khi hừng đông ló rạng, các sứ thần giục ông Lót rằng: "Đứng lên! Đưa
vợ và hai con gái ông đang ở đây đi đi, kẻo ông phải chết lây khi thành bị phạt."
Ông còn đang chần chừ thì hai
người khách nắm lấy tay ông, tay vợ ông và tay hai người con gái ông, vì Đức
Chúa muốn cứu ông; các ngài đưa ông ra và để bên ngoài thành.''
Một điều kỳ lạ làm chúng ta phải
suy nghĩ: Sống trong một nơi nguy hiểm và tội lỗi như vậy, mà ông Lot vẫn quyến
luyến. Ông đã không có can đảm từ chối những cám dỗ vật chất để đưa gia đình ra
khỏi nơi đó, để tìm một môi trường lành mạnh và thánh thiện hơn. Điều này hoàn
toàn là do ý riêng của ông ngay từ đầu, khi Abraham để cho ông tự do lựa chọn.
Nếu hai sứ thần không quyết liệt cầm tay lôi gia đình ông đi, mà để tùy ông lựa
chọn, ông đã chung số phận với dân thành tội lỗi đó.
(3) Lệnh truyền của sứ thần: Khi
đưa ông ra ngoài rồi, một vị nói: "Ông hãy trốn đi để cứu mạng sống mình!
Đừng ngoái lại đằng sau, đừng dừng lại chỗ nào cả trong cả vùng. Hãy trốn lên
núi kẻo bị chết lây."
1.2/ Ông Lot thương lượng với sứ thần:
Không biết vì tiếc nuối tài sản đã gầy dựng
được, hay sợ cuộc sống trên núi, ông Lót nói với hai người khách: "Thưa
ngài, xin miễn cho! Này, tôi tớ ngài đây đã được đẹp lòng ngài, và ngài đã tỏ
lòng thương lớn lao của ngài đối với tôi khi để cho tôi sống. Nhưng tôi không
trốn lên núi được đâu, tai ương sẽ đuổi kịp, và tôi chết mất!"
Trước hết, ông Lot không có niềm
tin nơi Thiên Chúa như Abraham, cậu ông. Chết đến nơi rồi mà ông vẫn thương lượng
với sứ thần. Ông không tin Thiên Chúa có thể lo cho cuộc sống tương lai của gia
đình ông trên núi, nên ông thương lượng với sứ thần để xin vào tị nạn trong
thành nhỏ Zoar gần đó.
Bà vợ của ông Lot, không biết vì
quá tiếc của hay vì tò mò, Bà bất tuân lệnh sứ thần và ngoái lại nhìn, lập tức
Bà hóa thành tượng muối. Biến cố này phải giúp chúng ta đặt trọn vẹn niềm tin
nơi Thiên Chúa, và cẩn thận giữ các điều Ngài truyền. Con người chúng ta không
biết trước tương lai, cũng không sáng suốt đủ để biết những gì có lợi cho mình;
vì thế, chúng ta cần phải tuyệt đối vâng lời và làm theo thánh ý của Thiên
Chúa.
2/ Phúc Âm: "Sao nhát thế, hỡi những người kém lòng tin!"
2.1/ Hai phản ứng khi phải đương đầu
với sóng gió:
(1) Phản ứng của Chúa Giêsu: Tin
Mừng tường thuật: "Biển động mạnh đến độ sóng nước ập vào thuyền, nhưng
Người vẫn ngủ!" Tại sao Chúa Giêsu có thể ngủ được khi sóng biển động mạnh
như thế? Thưa có hai lý do: Thứ nhất, Ngài không sợ hãi chi cả. Chỉ một người
không biết sợ là gì mới có tâm hồn bình an như vậy; như chúng ta thường khôi
hài chọc nhau: "Điếc không sợ súng!" Nếu một người không nghe thấy tiếng
súng, người ấy sẽ không sợ súng đạn. Thứ hai, mọi quyền lực thế gian phải sợ
Ngài. Khi các môn đệ hoảng hốt đánh thức Chúa dậy, "Người chỗi dậy, ngăm
đe gió và biển: biển liền lặng như tờ."
(2) Phản ứng của các môn đệ: Có
ngư phủ nào mà không sợ sóng gió, vì họ biết sóng gió chẳng những đe dọa, mà có
thể lấy đi mạng sống của họ bất cứ lúc nào. Truyền thống ngư phủ có thói quen cầu
trời khấn Phật bắt đầu mùa tôm cá và trước khi ra khơi, để xin Trời Phật phù hộ
cho qua khỏi những cơn sóng gió lúc nào cũng đe dọa. Nếu đã cầu xin, họ phải
tin tưởng sự phù hộ của Trời Phật; nhưng phản ứng sợ hãi khi sóng gió xảy đến
chứng tỏ họ không tin, hay đức tin của họ còn yếu kém như Chúa mắng các môn đệ
hôm nay. Các môn đệ đã từng nhìn thấy Chúa Giêsu làm các phép lạ mà sức con người
không thể làm nổi; vả lại, các ông đang có Chúa Giêsu quyền năng trong thuyền,
thế mà các ông vẫn lo sợ sóng gió!
2.2/ Niềm tin cần thiết để con người
chống chọi với sóng gió của cuộc đời: Đức
Giêsu nói với các môn đệ: "Sao nhát thế, hỡi những người kém lòng
tin!" Đức tin có thể ví như kinh nghiệm mà một người sở hữu trong đời. Cả
hai đều cần phải được thử thách. Người đã có kinh nghiệm hay từng trải không dễ
sợ hãi như người mới ra trường, chưa có kinh nghiệm. Cũng vậy, người đã có đức
tin vững mạnh, sẽ không sợ hãi trước những đe dọa và bắt bớ của các quyền lực
thế gian, ngay cả việc chấp nhận cái chết để làm chứng cho Đức Kitô.
Khi con người không sợ hãi ngay
cả cái chết, họ bắt đầu sống và sống tròn đầy. Khi con người không sợ hãi các
quyền lực thế gian, thế gian phải sợ hãi họ. Chúng ta có thể thấy điều này nơi
các môn đệ của Đức Kitô: Trước khi Ngài về trời, các môn đệ là những người nhát
sợ khi phải đương đầu với quyền lực thế gian, nên các ông chạy trốn Chúa và
Phêrô đã chối Ngài 3 lần; nhưng khi đã thấy Chúa sống lại từ cõi chết, các ông
không còn sợ hãi chi cả. Tại sao vậy? Vì các ông biết rằng quyền lực thế gian
có thể lấy đi sự sống thể lý, nhưng Đức Kitô sẽ cho các ông sống lại; và không
một quyền lực thế gian nào có thể động tới linh hồn của các ông. Vì thế, sau
khi được Thánh Thần tác động, các ông mở tung cửa để vào đời làm chứng cho Đức
Kitô. Những người trong Thượng Hội Đồng phải ngạc nhiên, vì thấy các ông không
còn sợ hãi họ nữa. Các ông tranh luận với họ cách công khai và họ không thể đối
đầu với các ông. Thay vì thẳng tay đàn áp như trước, giờ đây họ sợ phải đàn áp
các ông. Lý do không phải họ không còn quyền, nhưng vì họ sợ dân chúng ném đá họ
khi dân chúng đã nhận ra sự giả hình của họ.
ÁP DỤNG TRONG
CUỘC SỐNG:
- Chúng ta sống trên đời này là
để lo làm sao đạt được đích điểm của cuộc đời; chứ không phải để kiếm tiền hay
hưởng thụ. Vì thế, chúng ta phải có can đảm quyết định và tránh xa những nơi
ngăn cản không cho cá nhân hay gia đình đạt tới đích.
- Chúng ta cần đào tạo để có một
niềm tin vững mạnh nơi sự quan phòng của Thiên Chúa, thì mới có thể đương đầu với
những phong ba bão táp của cuộc đời. Nếu không, chúng ta sẽ dễ dàng rơi vào cám
dỗ của ba thù và bị tiêu diệt với chúng.
Lm. Anthony
ĐINH MINH TIÊN, OP.
Mt
8,23-27
ĐÁNH
THỨC LÒNG TIN
Đức Giê-su xuống thuyền, các môn đệ đi
theo Người. Bỗng nhiên biển động mạnh khiến sóng ập vào thuyền, nhưng Người vẫn
ngủ. Các ông lại gần đánh thức Người và nói: ‘Thưa Ngài, xin cứu chúng con,
chúng con chết mất!” (Mt 8,23-25)
Suy
niệm: Trước cơn sóng gào gió
rít dữ dội, những ngư dân dầy dạn kinh nghiệm như các môn đệ của Chúa Giê-su
cũng phải kinh hoàng sợ hãi. Thế mà Ngài vẫn ngủ. Các ông vội vã đánh thức Ngài,
xin Ngài cứu họ. Nhưng Đức Giê-su không vội dẹp yên sóng gió như lời các ông
yêu cầu; đối lại, Ngài đánh thức các ông, đánh thức đức tin đang ngủ mê của họ:
“Sao nhát thế, hỡi những kẻ kém lòng tin!” Đức Giê-su vẫn hiện
diện đó. Người có ngủ, nhưng Người biết những gì đang xảy ra và biết cần làm
gì. Làm cho sóng biển yên lặng là cần, nhưng đánh thức lòng tin của các môn đệ
còn cần hơn; đó là điều phải làm trước hết.
Mời Bạn: Giữa biển đời, lúc này
hay lúc khác, ai cũng phải đối diện đau khổ, thất bại, bất an, buồn sầu… Những
lúc như thế, chúng ta dễ rơi vào cảnh quẫn trí hoang mang, loay hoay chèo chống
đối phó với những sóng gió cuộc đời, thế mà Thiên Chúa vẫn im lặng; thậm chí có
lúc bạn tưởng rằng Ngài vắng mặt, hoặc không hiện hữu. Bạn đừng quên rằng Ngài
vẫn ở đây bên cạnh bạn. Ngài đang nhắc nhở bạn, đánh thức lòng tin của
bạn: “Đức tin của anh em đâu rồi?” (Lc 8,25). Những lúc như
thế, mời bạn, nhớ đến Ngài và cầu xin.
Sống Lời Chúa: Xin ơn xác tín Chúa
luôn hiện diện trong mọi tình huống cuộc sống của bạn.
Cầu
nguyện: Lạy Chúa Giê-su,
xin khơi dậy đức tin trong chúng con, để trước sóng gió cuộc đời, chúng con
luôn can trường và bình an vì biết rằng Chúa vẫn đồng hành và phù trợ chúng
con.
(5 phút Lời Chúa)
Người vẫn ngủ (4.7.2017 – Thứ ba Tuần 13 Thường niên)
“Thiên Chúa ngủ” mãi mãi là điều khó hiểu và khó chịu. Đừng ngại đánh thức Ngài và kêu cứu. Đừng ngại la to át tiếng sóng, để làm cho Ngài nghe được.
Suy niệm:
Nếu mức nước biển dâng
lên thêm một mét do nạn toàn cầu ấm lên,
nhiều vùng đất của nước
Việt Nam sẽ bị chìm dưới mặt nước.
Bão lụt, hạn hán, động
đất, núi lửa, vẫn là những thảm họa cho con người.
Ngày nay người ta biết
rằng phần lớn thiên tai không do Trời,
nhưng do con người phá
hoại trái đất là công trình tốt đẹp của Trời cao.
Bài Tin Mừng hôm nay cho
thấy uy quyền của Đức Giêsu,
không phải trên ma quỷ
hay bệnh tật, nhưng trên thiên nhiên.
Ngài đã dùng quyền đó để
bảo vệ các môn đệ khỏi bị dập vùi bởi sóng gió.
Thầy Giêsu đã ra lệnh cho
họ qua bên kia hồ (Mt 8, 18).
Ngài xuống thuyền trước,
các môn đệ theo sau (c. 23).
Đi theo Thầy Giêsu, trên
cùng một con thuyền, đâu hẳn được bình an.
Cơn bão lớn ngoài biển
đến thật bất ngờ,
khiến con thuyền của Thầy
trò chao đảo vì sóng gió.
Giữa cơn cuồng nộ của
biển cả, giữa sự kinh hoàng nhốn nháo của các môn đệ,
Thầy Giêsu vẫn ngủ yên.
Dường như chẳng có gì
khuấy động được giấc ngủ bình an của Thầy.
“Thưa Ngài, xin cứu,
chúng con chết mất” (c. 25).
Lời đánh thức vội vã, hối
thúc, khi cái chết đã gần kề.
Nhưng Thầy Giêsu lại chẳng
có vẻ gì vội vã.
Giữa tiếng thét gào của
sóng gió và sự chòng chành của con thuyền,
Thầy Giêsu đã quở trách
các môn đệ vì sự cuống cuồng sợ hãi của họ,
hậu quả của việc thiếu
lòng tin (c. 26).
Thầy đã không làm cho
biển lặng sóng yên ngay lập tức,
vì tập bình an giữa sóng
gió là điều khó và cần hơn nhiều.
Lắm khi chúng ta không
hiểu tại sao thuyền đời chúng ta gặp bão,
dù có Thầy trong thuyền,
dù chúng ta đã theo Thầy nghiêm túc.
Chúng ta lại càng không
hiểu tại sao Thầy có thể ngủ được bình an,
khi chúng ta gặp muôn vàn
thử thách và rơi vào tuyệt vọng.
Nhưng Thầy Giêsu cũng
không hiểu tại sao chúng ta lại sợ đến thế (c. 26).
Tại sao chúng ta lại sợ
thuyền chìm hay sợ chết ?
Nếu có đức tin vào Thầy
thì sóng gió đâu nhận chìm được chúng ta.
“Thiên Chúa ngủ” mãi mãi
là điều khó hiểu và khó chịu.
Đừng ngại đánh thức Ngài
và kêu cứu.
Đừng ngại la to át tiếng
sóng, để làm cho Ngài nghe được.
Nhưng cũng nên nhìn Ngài
ngủ bình an, để khỏi bị hốt hoảng.
Không hẳn là Ngài sẽ trỗi
dậy ngay và dẹp tan bão tố.
Không hẳn là chúng ta sẽ
được giải thoát ngay khỏi mọi nỗi hiểm nghèo.
Điều quan trọng là lòng
ta được bình an,
vì biết Ngài vẫn bình an
ở lại trong con thuyền đời ta.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
con chẳng dám xin đi trên mặt nước như Phêrô,
nhưng nhiều khi con cảm thấy
sống đức tin giữa lòng cuộc đời
chẳng khác nào đi trên mặt nước.
Có bao thứ sóng gió đẩy đưa và lôi cuốn.
Có bao cám dỗ muốn hút
con vô vực sâu.
Cả sự nặng nề của thân
xác con
cũng kéo ghì con xuống.
Đi trên mặt nước cuộc đời
chẳng mấy dễ dàng.
Nhiều khi con thấy mình
bàng hoàng sợ hãi.
Xin cứu con khi con hầu chìm.
Xin nắm lấy tay con khi con quỵ ngã.
Xin nâng đỡ niềm tin yếu ớt của con,
để con trở nên nhẹ tênh
mà bước những bước dài hướng về Chúa. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
4 THÁNG BẢY
Biến Cái Hỗn Mang Thành Trật
Tự
Trong nhiều bản văn, Thánh Kinh
ca ngợi sự quan phòng thần linh như là quyền bính tối cao của thế giới, quyền
bính đầy quan tâm đối với mọi tạo vật, nhất là đối với con người. Thiên Chúa,
trong tư cách là chủ nhân đầy tình yêu thương đối với tất cả những gì mà Ngài
đã tạo dựng, vẫn luôn luôn làm việc trong mọi sự.
Thiên Chúa, bằng sự khôn ngoan đầy
sức sáng tạo của Ngài, dự liệu mọi sự và làm việc trong mọi sự. Sự khôn ngoan của
Thiên Chúa vượt xa sự khôn ngoan và cẩn trọng của con người. Thật vậy, Thiên
Chúa – Đấng siêu việt trên mọi sự – làm cho thế giới có thể biểu hiện trật tự lạ
lùng theo ý Ngài ở nhiều cấp độ khác nhau.
Chính sự quan phòng và khôn
ngoan này của Đấng Tạo Hóa làm cho thế giới có thể vận hành như một vũ trụ có hệ
thống và trật tự chứ không phải như một mớ hỗn mang. “Chúa đã sắp xếp có chừng
có mực, đã tính toán và cân nhắc cả rồi” (Kn 11,20). Thánh Kinh trầm trồ về sự
khôn ngoan sáng tạo của Thiên Chúa.
- suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
04 Tháng Bảy
Củ Cà Rốt Của Tôi
Một lão bà nọ qua đời, được
các Thiên Thần mang đến tòa phán xét. Trong khi duyệt xét các hành động của bà
lúc còn sống, Ðấng phán xét đã không tìm thấy bất cứ một hành động bác ái nào,
ngoại trừ có một lần bà đã cho người ăn mày một củ cà rốt. Tuy nhiên, Ðấng phán
xét tối cao đầy lòng nhân từ cũng xem hành động ấy có đủ sức để mang người đàn
bà lên Thiên Ðàng. Dĩ nhiên, củ cà rốt sẽ được dùng như sợi xích vững để người
đàn bà bám vào và leo lên các bậc trong chiếc thang dẫn về Thiên Ðàng.
Người ăn mày cũng chết vào
khoảng trong thời gian ấy. Anh cũng được diễm phúc bám vào gấu áo của người đàn
bà để được đưa lên Thiên Ðàng.
Một người khác cũng qua đời
vào ngày hôm đó. Người này cũng níu lấy chân của người hành khất. Không mấy chốc,
chiếc thang bắt đầu từ củ cà rốt mỗi lúc một dài ra đến gần như vô tận: mọi người
đều níu kéo nhau để lên Thiên Ðàng. Nhưng từ trên đỉnh thang nhìn xuống, người
đàn bà bỗng châu mày khó chịu. Bà thấy sợi dây mỗi lúc một dài, bà sợ nó sẽ
căng ra rồi đứt chăng. Cho nên trong cơn bực tức, bà cố gắng dành riêng cho
mình củ cà rốt và la lên: "Các người giang ra, đây là củ cà rốt của
tôi".
Người đàn bà cố gắng giữ củ
cà rốt cho riêng mình cho nên sợi dây tạo nên chiếc thang bắc lên Trời bị đứt.
Bà rơi nhào xuống đất và cả đoàn người bám víu vào sợi dây ấy cũng rơi theo.
Một tác giả nào đó đã nói như
sau: "Nguyên nhân của tất cả các sự dữ trên trần gian đều bắt đầu từ câu
nói điều này thuộc về tội, điều kia thuộc về tôi".
Khi con người muốn chiếm giữ cho
riêng mình là lúc con người cũng muốn chối bỏ và loại trừ người khác. Nhưng
càng muốn chiếm giữ cho riêng mình, con người không những chối bỏ người khác mà
cũng đánh mất chính bản thân mình. Tình liên đới là điều thiết yếu cho sự thành
toàn của bản thân chúng ta. Càng ra khỏi chính mình để sống cho người khác,
chúng ta càng gặp lại bản thân, chúng ta càng lớn lên trong tình người. Ðó là
nghịch lý mà Chúa Giêsu đã nói với chúng ta: "Ai mất mạng sống mình, người
đó sẽ tìm gặp lại bản thân". Hạnh phúc của bản thân chính là làm sao cho
người khác được hạnh phúc.
Lẽ Sống
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét