17/07/2017
Thứ Hai tuần 15 thường niên
Bài Ðọc I: (Năm I) Xh
1, 8-14. 22
"Chúng ta hãy đàn áp Israel, kẻo nó sinh sản ra nhiều".
Trích sách Xuất Hành.
Trong những ngày ấy,
nhà vua mới lên ngôi cai trị nước Ai-cập, ông không biết Giuse, nên nói với dân
chúng rằng: "Kìa, dân tộc con cái Israel nhiều và hùng mạnh hơn chúng ta.
Nào, chúng ta hãy khôn khéo đàn áp chúng, kẻo chúng gia tăng lên nhiều. Và nếu
xảy ra chiến tranh, chúng sẽ tiếp tay quân thù đánh lại chúng ta, rồi rút lui
khỏi xứ chúng ta".
Vậy vua truyền lệnh
cho các trưởng dịch bắt họ làm việc cực nhọc hơn, bắt họ xây những thành
Phithom và Ramsê làm kho tàng cho Pharaon. Nhưng người ta càng đàn áp họ, thì họ
lại càng sinh sản và bành trướng nhiều hơn. Các người Ai-cập càng ghen ghét con
cái Israel và càng bắt họ làm việc khổ cực hơn. Người ta làm cho đời sống họ
thêm cay cực, bắt họ làm những việc nặng nhọc, nhồi đất, đúc gạch và làm mọi
công việc đồng áng. Bấy giờ vua Pharaon truyền lệnh cho toàn dân của vua rằng:
"Bất cứ con trai (Do-thái) nào mới sinh, thì hãy ném nó xuống sông, chỉ để
lại những trẻ gái mà thôi".
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 123, 1-3.
4-6. 7-8
Ðáp: Ơn phù trợ chúng tôi ở nơi danh Chúa (c. 8a).
Xướng: 1) Nếu như Chúa
không che chở chúng tôi - Israel hãy xướng lên - nếu như Chúa không che chở
chúng tôi, khi thiên hạ cùng chúng tôi gây hấn, bấy giờ người ta đã nuốt sống
chúng tôi rồi, khi họ bầng bầng giận dữ chúng tôi. - Ðáp.
2) Bấy giờ nước cả đã
lôi cuốn mất, trào lưu đã ngập lút con người chúng tôi; bấy giờ sóng cả kiêu
hùng đã ngập lút chúng tôi! Chúc tụng Chúa vì Người đã không để chúng tôi nên mồi
trao đưa vào răng chúng. - Ðáp.
3) Hồn chúng tôi như
cánh chim non thoát khỏi lưới dò của người gài bẫy bắt chim. Lưới dò đã đứt
gãy, và chúng tôi đã thoát thân. Ơn phù trợ chúng tôi ở nơi danh Chúa, là Ðấng
tạo thành trời đất! - Ðáp.
Alleluia: 1 Sm 3, 9
Alleluia, alleluia! -
Lạy Chúa, xin hãy phán, vì tôi tớ Chúa đang lắng tai nghe: Chúa có lời ban sự sống
đời đời. - Alleluia.
Phúc Âm: Mt 10, 34 -
11, 1
"Thầy không đến để đem hòa bình, nhưng đem gươm giáo".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu
phán cùng các Tông đồ rằng: "Các con chớ tưởng rằng Thầy đến để mang hoà
bình cho thế gian: Thầy không đến để đem hoà bình, nhưng đem gươm giáo. Vì
chưng, Thầy đến để gây chia rẽ con trai với cha mình, con gái với mẹ mình, nàng
dâu với mẹ chồng mình: và thù địch của người ta lại là chính người nhà mình. Kẻ
nào yêu mến cha mẹ hơn Thầy, thì chẳng xứng đáng với Thầy. Kẻ nào yêu con trai
con gái hơn Thầy, thì chẳng xứng đáng với Thầy. Kẻ nào không vác thập giá mình
mà theo Thầy, thì không xứng đáng với Thầy. Kẻ nào cố tìm mạng sống mình thì sẽ
mất, và kẻ nào đành mất mạng sống mình vì Thầy, thì sẽ tìm lại được nó.
Kẻ nào đón tiếp các
con là đón tiếp Thầy, và kẻ nào đón tiếp Thầy, là đón tiếp Ðấng đã sai Thầy. Kẻ
nào đón tiếp một tiên tri với danh nghĩa là tiên tri, thì sẽ lãnh phần thưởng của
tiên tri; và kẻ nào đón tiếp người công chính với danh nghĩa người công chính,
thì sẽ lãnh phần thưởng của người công chính. Kẻ nào cho một trong những người
bé mọn này uống chỉ một bát nước lã mà thôi với danh nghĩa là môn đệ, thì quả
thật, Thầy nói với các con: người ấy không mất phần thưởng đâu".
Sau khi Chúa Giêsu
truyền dạy xong các điều ấy cho mười hai tông đồ, Người rời khỏi đó để đi dạy dỗ
và rao giảng trong các thành phố của các ông.
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Chúa Sẽ Ðền
Bù
Có thể nói, bài Tin Mừng
hôm nay cho hệ quả của bước đường theo Chúa. Theo Chúa, người môn đệ phải chấp
nhận nhiều thua thiệt: họ có thể bị chống đối từ ngoài xã hội đến trong gia
đình, và một cách nào đó, Chúa Giêsu cũng bị xem là nguyên cớ của các tranh chấp,
chống đối. Thật thế, làm sao không có đối nghịch giữa ánh sáng và bóng tối, giữa
Chúa Giêsu và thế gian, giữa quyền lực Thiên Chúa và quyền lực thế gian. Bước
theo Chúa, người môn đệ phải chọn lựa, và chỉ chọn lựa tình yêu Chúa mới cho họ
xứng đáng được gọi là môn đệ Ngài.
Chắc chắn, khi chọn lựa
như vậy, người môn đệ không tránh khỏi những mất mát, thua thiệt. Tuy nhiên,
Thiên Chúa sẽ không để họ phải thất vọng, Ngài sẽ đền bù vượt quá sự chờ đợi của
họ. "Ðón tiếp một tiên tri, sẽ nhận được phần thưởng dành cho một tiên
tri; đón tiếp người công chính, sẽ nhận được phần thưởng dành cho người công
chính; đón tiếp kẻ rao giảng, sẽ nhận được phần thưởng dành cho kẻ rao giảng".
Người môn đệ của Chúa đừng sợ mất phần thưởng, nhưng hãy sợ mình chưa trung
thành trong bổn phận của mình mà thôi.
Với Thiên Chúa, dù
công khai hay âm thầm, sứ mệnh kẻ rao giảng bao giờ cũng cần thiết. Thiên Chúa
luôn cần đến những người ngày đêm nhiệt thành rao giảng và làm chứng cho Ngài bằng
đời sống hoạt động tông đồ, nhưng Ngài cũng cần đến những người hỗ trợ cho công
việc tông đồ bằng đời sống âm thầm cầu nguyện và hy sinh. Lịch sử chỉ nhớ đến
những vĩ nhân, chứ lịch sử không đủ giấy bút để ghi lại hết những khuôn mặt đã
góp phần vào đời sống của các vĩ nhân. Lịch sử không nhớ, nhưng Thiên Chúa lại
ghi nhớ tất cả, Ngài không bỏ sót một khuôn mặt nào, và phần thưởng của họ cũng
có giá trị như của các vĩ nhân.
Xin Chúa cho chúng ta
biết biểu lộ lòng trung thành với Chúa và Giáo Hội bằng những đóng góp nhỏ bé
trong đời sống hằng ngày của chúng ta. Dù chỉ là những việc nhỏ bé, âm thầm, không
được ai biết đến, nhưng chúng ta hãy tin rằng chúng vẫn hiện diện và có giá trị
trước mặt Chúa.
Veritas Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Hai Tuần 15 TN1,
Năm lẻ
Bài đọc: Exo
1:1-14, 22; Mt 10:34-11:1.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Sợ sự thật
làm con người chia rẽ.
Trong cuộc đời, đa số
ai cũng muốn hơn người và điều khiển người khác; nên họ rất sợ khi người khác
có địa vị và thành công hơn mình. Thay vì với tinh thần cầu tiến, họ nên tìm hiểu
lý do tại sao người khác thành công để học hỏi; nhiều người lại dùng những mưu
mô, thủ đoạn, và áp lực nhằm hạ bệ và tiêu diệt những người hơn mình.
Các Bài Đọc hôm nay dẫn
chứng những trường hợp cụ thể tại sao con người bất hòa và chia rẽ. Trong Bài Đọc
I, khi vua Ai-cập nhìn thấy con cái Israel gia tăng dân số, ông cảm thấy bị đe
dọa. Thay vì nên khuyến khích người Ai-cập sinh sản nhiều cho thăng bằng cán
cân dân số, ông lại tìm những thủ đoạn để tiêu diệt con cái Israel: ông bắt họ
phải lao động cực khổ và ngay cả bằng việc giết các trẻ nam mới sinh của
Israel. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu loan báo cho các môn đệ biết họ sẽ gặp chống
đối ngay cả từ nơi gia đình của họ. Lý do là con người không dễ chấp nhận lối sống
theo sự thật mà Đức Kitô đòi hỏi họ phải rao giảng.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Chia rẽ vì sợ chủng tộc khác hơn mình.
1.1/ Vua Ai-cập kỳ thị chủng
tộc Do-thái: Xưa cũng như nay, các quốc gia
mạnh luôn tìm cách để bách hại các quốc gia yếu thế hơn mình để bắt triều cống
và làm tôi mọi cho họ. Trường hợp Sách Xuất Hành tường thuật hôm nay là một trường
hợp điển hình.
(1) Giòng dõi Jacob
lan tràn khắp xứ Ai-cập: Thiên Chúa truyền con người phải sinh sôi nảy nở cho đầy
mặt đất (Gen 1:28). Người Do-thái sống theo lệnh truyền của Thiên Chúa, họ ăn ở
với nhau và sinh sản con cái rất nhiều. Tổ phụ Jacob có tất cả 12 con.
"Sau đây là tên những con cái Israel đã đến Ai-cập với ông Jacob, mỗi người
đem theo gia đình mình: Reuben, Simeon, Levi và Judah, Issachar, Zebulun và
Benjamin, Dan và Naphtali, Gad và Aser. Giòng giống ông Jacob tính tất cả là bảy
mươi người; ông Giuse thì đang ở bên Ai-cập. Rồi ông Giuse qua đời, cũng như
anh em ông và tất cả thế hệ đó. Con cái Israel sinh sôi nảy nở, nên đông đúc và
ngày càng hùng mạnh: họ lan tràn khắp xứ."
(2) Nỗi lo sợ của vua
Ai-cập: Giống như đa số con người thời đại, người Ai-cập muốn hạn chế sinh sản,
nhưng lại đâm lo khi thấy người Do-thái sinh sản nhiều hơn mình. Trình thuật kể:
"Thời ấy có một vua mới lên trị vì nước Ai-cập, vua này không biết ông
Giuse. Vua nói với dân mình: "Này đám dân con cái Israel đông đúc và hùng
mạnh hơn chúng ta. Chúng ta hãy dùng những biện pháp khôn ngoan đối
với dân đó, đừng để chúng nên đông đúc, kẻo khi có chiến tranh, chúng hùa với địch
mà đánh lại chúng ta, rồi ra khỏi xứ."" Vua Ai-cập cũng như phần đông
các cha mẹ thời nay, họ vẫn nghĩ họ có những "biện pháp khôn ngoan"
hơn Thiên Chúa: vừa muốn hạn chế sinh sản, vừa muốn an toàn và cai trị người
khác.
1.2/ Các "biện pháp
khôn ngoan" Vua Ai-cập dùng để hành hạ con cái Israel: Để làm giảm dân số Do-thái, vua Ai-cập dùng những thủ đoạn
sau đây:
(1) Hành hạ thể xác:
Vua ra lệnh "đặt lên đầu lên cổ họ những viên đốc công, để hành hạ họ bằng
những việc khổ sai; bắt họ phải xây cho Pharao các thành làm kho lương thực là
Pithom và Ramses. Chúng làm cho đời sống họ ra cay đắng vì phải lao động cực nhọc:
phải trộn hồ làm gạch, phải làm đủ thứ công việc đồng áng; tóm lại, tất cả những
việc lao động cực nhọc, chúng đều cưỡng bách họ làm." Nhưng chúng càng
hành hạ họ, thì họ càng nên đông đúc và lan tràn, khiến chúng đâm ra sợ con cái
Israel.
(2) Tước đoạt quyền sống:
Thấy kế hoạch bắt làm việc khổ cực không làm giảm dân số của người Do-thái, vua
Pharao ra lệnh cho toàn dân của mình: "Mọi con trai Do-thái sinh ra, hãy
ném xuống sông Nile; mọi con gái thì để cho sống." Nhiều người phê bình
Thiên Chúa tại sao bênh vực dân Do-thái đến độ tàn sát các con đầu lòng Ai-cập
và nhận chìm quân đội của Ai-cập trong Biển Đỏ; nhưng họ đã bỏ qua tội lỗi bất
công và tước đoạt quyền sống của các trẻ Do-thái bởi nhà vua và các đốc công
Ai-cập.
2/ Phúc Âm: Thầy đến không phải để đem bình an, nhưng để đem gươm giáo.
Chúa Giêsu nói với các
môn đệ: "Anh em đừng tưởng Thầy đến đem bình an cho trái đất; Thầy đến
không phải để đem bình an, nhưng để đem gươm giáo. Quả vậy, Thầy đến để gây
chia rẽ giữa con trai với cha, giữa con gái với mẹ, giữa con dâu với mẹ chồng.
Kẻ thù của mình chính là người nhà." Thoạt nghe những lời tuyên bố này,
chúng ta không khỏi lấy làm lạ: Tại sao một Thiên Chúa không đem bình an đến
cho con người; lại đến để đem gươm giáo và gây chia rẽ trong gia đình?
1.1/ Bình an thực sự: Để hiểu những điều Chúa Giêsu nói, chúng ta cần phân biệt
hai thứ bình an:
+ Bình an của con người:
Con người thường hiểu bình an là sự vắng mặt của chiến tranh hay tranh chấp bên
ngoài. Ví dụ: khi quốc gia không có đánh nhau và gia đình không có cãi vã tranh
giành. Thứ bình an này thường chỉ tạm bợ và chờ đợi để bùng nổ một cuộc chiến lớn
hơn và khốc liệt hơn.
+ Bình an của Thiên
Chúa: là bình an đến từ bên trong tâm hồn. Bình an này chỉ có được khi con người
dám đương đầu với và sống theo sự thật. Chính Chúa Giêsu đã phân biệt hai thứ
bình an, khi Ngài nói với các môn đệ: bình an của Thầy sẽ ban cho anh em không
theo kiểu bình an của thế gian ban tặng. Chúng ta có thể cảm nhận được sự bình
an của các môn đệ sau khi Chúa sống lại. Các ông đã nhận ra sự thật: Chúa là Đấng
Thiên Sai của Thiên Chúa gởi tới cho con người. Ngài đã trải qua đau khổ, đã chết,
và đã sống lại. Nhận ra sự thật này làm cho các môn đệ bình an trong tâm hồn; để
rồi các ông có thể đương đầu với những quyền lực của thế gian: roi vọt, bắt bớ,
tù đày; mà vẫn không sợ hãi gì cả. Các ông có thể chấp nhận tất cả và vui lòng
làm chứng cho Đức Kitô.
2.2 Phải sống đúng các mối
liên hệ với Thiên Chúa, với tha nhân, và với thế giới.
+ Mối liên hệ với
Thiên Chúa phải đặt trên mối liên hệ với tha nhân: "Ai yêu cha yêu mẹ hơn
Thầy, thì không xứng với Thầy. Ai yêu con trai con gái hơn Thầy, thì không xứng
với Thầy." Khi nói những điều này, Thiên Chúa muốn con người phải đặt
Thiên Chúa trên tất cả mọi người và mọi sự. Quyền lợi của Thiên Chúa phải đặt
trên các quyền lợi cá nhân: "Ai không vác thập giá mình mà theo Thầy, thì
không xứng với Thầy. Ai giữ lấy mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng
sống mình vì Thầy, thì sẽ tìm thấy được."
+ Mối liên hệ với tha
nhân phải đặt trên mối liên hệ vật chất: "Ai đón tiếp anh em là đón tiếp
Thầy, và ai đón tiếp Thầy là đón tiếp Đấng đã sai Thầy." Con người không
thể giúp đỡ lại cho Thiên Chúa, vì Ngài có tất cả. Điều con người có thể làm là
giúp đỡ tha nhân, những con cái của Thiên Chúa. "Ai đón tiếp một ngôn sứ,
vì người ấy là ngôn sứ, thì sẽ được lãnh phần thưởng dành cho bậc ngôn sứ; ai
đón tiếp một người công chính, vì người ấy là người công chính, thì sẽ được
lãnh phần thưởng dành cho bậc công chính... Và ai cho một trong những kẻ bé nhỏ
này uống, dù chỉ một chén nước lã thôi, vì kẻ ấy là môn đệ của Thầy, thì Thầy bảo
thật anh em, người đó sẽ không mất phần thưởng đâu."
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Chúng ta hãy có can
đảm đương đầu với sự thật. Đừng dối trá, quanh co, hay dùng thủ đoạn để bôi lọ,
bắt bớ, hay tiêu diệt những người dám nói và sống cho sự thật.
- Nếu chúng ta biết
khiêm nhường chấp nhận sự thật Thiên Chúa dạy và thay đổi lối sống theo đường lối
Ngài vạch sẵn, chúng ta sẽ bảo đảm được hạnh phúc và bình an cả đời này và đời
sau. Nếu chúng ta cứ ngoan cố trong tư tưởng và đường lối của con người, chúng
ta chắc chắn sẽ phải trả giá; vì chẳng có gì bí mật mà không bị phơi bày ra ánh
sáng.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
Mt
10,34-11,1
NGHỊCH
LÝ THẬP GIÁ
“Ai không vác thập giá mình mà theo Thầy
thì không xứng với Thầy. Ai giữ lấy mạng sống mình thì sẽ mất; còn ai liều mất
mạng sống mình vì Thầy, thì sẽ tìm thấy được.” (Mt 10,38-39)
Suy
niệm: Một học sinh lớp 5 nói
với bạn mình là người công giáo rằng:
Chúa của bạn ác lắm, vì Chúa của bạn đòi hễ ai tin Chúa thì phải bỏ những thứ
mình có và phải vác thập giá mà theo Chúa!!! Lời con trẻ đơn sơ nhưng chứa đựng
một chân lý nhức nhối về phía chúng ta. Theo tính tự nhiên, ai mà chẳng dị ứng
đối với thập giá! Chúa cũng biết thế – Ngài đã chẳng run sợ đến mướt mồ hôi máu
trong vườn Cây Dầu là gì? Thế nhưng Ngài vẫn mạnh mẽ tuyên bố: “Ai
không vác thập giá mình mà theo Thầy thì không xứng với Thầy.” Chúa
không phải là người thích chịu đau khổ để tự hành hạ mình hay thấy người khác
đau khổ mà lấy làm vui. Chúa phát biểu một qui luật mà thoạt nghe có vẻ như
nghịch lý: Khư khư giữ lấy thì bị mất; còn dám liều chịu mất cả mạng sống vì
Chúa thì lại lấy lại được. Chúa Giê-su hoá giải nghịch lý thập giá và chứng
minh tính đúng đắn của qui luật đó qua cái chết và phục sinh của chính
Ngài: “Phải qua đau khổ mới tiến được vào vinh quang.”
Mời Bạn: Nếu bạn biết Chúa chịu
khổ nạn như thế là để đền bù thay cho bạn, vì tội của bạn thì bạn còn nghĩ Chúa
“ác” nữa không? Nếu bạn biết Ngài mời bạn cùng vác thập giá để được hạnh phúc
với Ngài, thì bạn còn nghĩ Chúa “ác” với bạn nữa không?
Sống Lời Chúa: Bạn thấy việc bổn phận
nào đang là thập giá cho bạn? Bạn hãy chu toàn việc đó cách vui lòng.
Cầu
nguyện: Lạy Chúa, con thương
Chúa đã chịu khổ vì con. Xin cho con biết vác thập giá mình để đáp lại tình
thương của Chúa.
(5 phút Lời Chúa)
Không xứng với Thầy (17.7.2017 – Thứ hai Tuần 15 Thường niên)
Đức Kitô là ai
mà đòi chúng ta phải đặt Ngài lên trên các thụ tạo như vậy, nếu Ngài không phải là hiện thân của chính Thiên Chúa?
Suy niệm:
Văn Cao là một nhạc sĩ có
tài với bản Tiến Quân Ca bất hủ.
Nhưng ông cũng là một thi
sĩ ít được ai biết đến.
Ông có làm một bài thơ
ngắn Không Đề như sau:
“Con thuyền đi qua
để lại sóng.
Đoàn tàu đi qua
để lại tiếng.
Đoàn người đi qua
để lại bóng.
Tôi không đi qua tôi
để lại gì?”
Ông muốn để lại chút gì
cho đời của kẻ đã mang tiếng ở trong trời đất.
Và ông hiểu rằng mình
không thể để lại gì, nếu không vượt qua chính mình.
Cái tôi và tất cả những
gì thuộc về nó, đều là đối tượng phải vượt qua.
Vượt qua cái tôi không
làm tôi mất nó, nhưng lại được một cái tôi viên mãn.
Phải chăng đó là điều Văn
Cao, một Kitô hữu ẩn danh đến lúc chết,
muốn gửi gấm qua những
vần thơ này?
Có những giá trị hầu như
được mọi người nhìn nhận.
Có những giá trị thiêng
liêng máu mủ như cha mẹ, con cái.
Đặc biệt trong xã hội Do
thái, hiếu thảo với cha mẹ là điều được đề cao.
Đức Giêsu cũng đã phê
phán thái độ bất hiếu đối với cha mẹ (Mt 15, 3-6).
Mạng sống của con người
cũng là một giá trị cao quý.
Đụng đến mạng sống con
người là xúc phạm đến chính Thiên Chúa,
như ta thấy trong chuyện
Cain giết em là Aben (St 4, 9-10).
Trước những giá trị
thiêng liêng như thế, ta cần yêu mến, giữ gìn.
Yêu cha, yêu mẹ, yêu con
trai, con gái, là những điều hợp đạo lý.
Giữ gìn mạng sống của
mình là điều phải làm.
Tuy nhiên, Đức Giêsu đã
đưa ra một đòi hỏi mới mẻ và đáng sợ.
Ngài không cấm các môn đệ
yêu cha mẹ, con cái, hay mạng sống,
vì đó là những giá trị
thiêng liêng cao quý.
Nhưng Ngài không chấp
nhận họ yêu những giá trị này hơn Ngài.
Ngài không muốn họ đặt Ngài
ở dưới những giá trị đó.
Đơn giản Ngài muốn họ coi
Ngài là một Giá Trị hơn hẳn, Giá Trị viết hoa.
Khi cần chọn lựa giữa các
giá trị, Ngài đòi họ ưu tiên chọn Ngài.
Cụm từ “không
xứng đáng với Thầy” được nhắc đến ba lần (cc. 37-38).
Chỉ ai dám yêu Ngài hơn
người thân yêu, dám vác thập giá mình mà theo,
người ấy mới xứng đáng
với Thầy.
Chỉ ai dám mất mạng sống
của mình vì Thầy,
người ấy mới lấy lại được
sự sống tròn đầy ở đời sau (c. 39).
Đức Kitô là ai mà đòi
chúng ta phải đặt Ngài lên trên các thụ tạo như vậy,
nếu Ngài không phải là
hiện thân của chính Thiên Chúa?
Đừng quên chính Ngài đã
mất mạng sống mình vì tôi trước.
Chỉ khi tôi đi qua tôi,
nhờ đặt tôi và mọi sự thuộc về tôi dưới Đức Kitô,
tôi mới có gì để lại cho
đời, tôi mới giữ lại được mọi giá trị khác.
Xin làm được điều thánh
Biển Đức dạy:
“Phải tuyệt đối không coi
gì trọng hơn Đức Kitô.”
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
xin cho con thấy Chúa thật lớn lao,
để đối với con, mọi sự khác trở thành bé nhỏ.
Xin cho con thấy Chúa thật bao la,
để cả mặt đất cũng chưa
vừa cho con sống.
Xin cho con thấy Chúa thật thẳm sâu,
để con dễ đón nhận nỗi
khổ đau sâu thẳm nhất.
Lạy Chúa Giêsu,
xin làm cho con thật mạnh
mẽ,
để không nỗi thất vọng
nào
còn chạm được tới con.
Xin làm cho con thật đầy ắp,
để ngay cả một ước muốn
nhỏ
cũng không còn có chỗ
trong con.
Xin làm cho con thật lặng lẽ,
để con chỉ còn loan báo
Chúa mà thôi.
Xin Chúa ngự trong con thật sống động,
để không phải là con,
mà là chính Ngài đang
sống.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
17 THÁNG BẢY
Thiên Chúa Đặt Trước
Mặt Chúng Ta: Lửa Và Nước
Việc tôn trọng sự tự
do của tạo vật thì khẩn thiết đến nỗi Thiên Chúa – trong sự quan phòng của Ngài
– thậm chí cho phép xảy ra sự tội nơi con người và nơi các thiên thần. Các tạo
vật có lý trí – quả thật cao cả song cũng vẫn giới hạn và không hoàn hảo – có
thể lạm dụng tự do của mình và bất tuân phục Thiên Chúa là Đấng Tạo Hóa. Chính
khả năng ấy đã gây rắc rối cho tâm trí con người.
Sách Huấn Ca suy tư về
thực tại này rất sâu sắc: “Từ nguyên thủy, chính Chúa đã làm nên con người, và
để nó tự quyết định lấy. Nếu con muốn, thì hãy giữ các điều răn mà trung tín
làm điều đẹp ý Ngài. Trước mặt con, Ngài đã đặt lửa và nước, con muốn gì, hãy
đưa tay ra mà lấy. Trước mặt con người là cửa sinh cửa tử, ai thích gì, sẽ được
cái đó. Vì trí khôn ngoan của Đức Chúa thật lớn lao, Ngài mạnh mẽ uy quyền và
trông thấy tất cả. Ngài để mắt nhìn xem những ai kính sợ Ngài, và biết rõ tất cả
những gì người ta thực hiện. Ngài không truyền cho ai ăn ở thất đức, cũng không
cho phép ai phạm tội” (Hc 15,14-20).
- suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 17-7
Xh 1, 8-14.22; Mt
10,34-11,1.
Lời suy niệm: “Ai yêu cha
yêu mẹ hơn Thầy, thì không xứng với Thầy. Ai yêu con trai con gái hơn Thầy thì
không xứng với Thầy. Ai không vác thập giá mình mà theo Thầy, thì không xứng với
Thầy.”
Con người sống trên trần
gian này luôn muốn được nghe những lời nói thuận theo ý riêng của mình; còn những
lời nói trái ý muốn thì thường bị từ chối; nên con người không thành thật với
nhau trong ngày sống của mình. Còn đối với Chúa Giêsu; Người rất chân thật, và
trung tín khi kêu gọi và tuyển chọn những con người muốn đi theo Người. Người
cho họ một sự chọn lựa dứt khoát, đó là phải dành mọi tình cảm ưu tiên cho Người
trên mọi tình cảm khác, và phải biết hy sinh và tự hiến đời mình vâng theo ý định
của Thiên Chúa.
Lạy Chúa Giêsu. Xin
cho chúng con được ngày càng yêu mến Chúa và biết chấp nhận đón lấy thập giá của
mình, bước đi theo Chúa cho đến trọn đời.
Mạnh Phương
17 Tháng Bảy
Ðiều Quý Giá Nhất Trên Ðời
Có hai người lái
buôn và cũng là hai người bạn thân quyết chí lên đường đi tìm cho kỳ được điều
quý giá nhất trên trần gian này. Mỗi người ra đi một ngả và thề thốt sẽ gặp lại
nhau sau khi đã tìm được điều quý giá nhất ấy.
Người thứ nhất lặn
lội đi tìm cho kỳ được viên ngọc mà ông cho là quý giá nhất trên trần gian này.
Ông băng rừng, vượt biển và không bỏ sót thành phố, làng mạc nào mà không ghé
qua. Bất cứ nơi nào có bán đá quý, ông đều tìm tới. Cuối cùng, ông mãn nguyện
vì đã tìm được viên ngọc mà ông cho là quý giá nhất trần gian. Ông trở lại quê
hương và chờ đợi người bạn của ông.
Nhiều năm trôi qua
mà người bạn của ông vẫn biệt vô âm tín. Thì ra điều ông đi tìm kiếm không phải
là vàng bạc, châu báu, mà là chính Chúa. Ông đi khắp nơi để thọ giáo những bậc
thánh hiền. Ông cặm cụi đọc sách, nghiền ngẫm, nhưng vẫn không tìm gặp được
Chúa.
Ngày nọ, ông đến ngồi
thẫn thờ bên một dòng sông. Nhìn dòng nước trôi lững lờ, ông bỗng thấy một con
vịt mẹ và một đàn vịt con đang bơi lội. Ðàn vịt con tinh nghịch cứ muốn rời mẹ
để đi kiếm ăn riêng. Ði tìm con này đến con nọ, con vịt mẹ cứ phải lặn lội đi
tìm đàn con mà không hề tỏ dấu giận dữ hay gắt gỏng... Nhìn thấy cảnh vịt mẹ cứ
mãi đi tìm con như thế, người đàn ông mỉm cười và đứng dậy trở về quê hương.
Vừa gặp nhau, người
bạn đã tìm được viên ngọc quý mới buột miệng hỏi trước: "Cho tôi xem thử
điều quý giá nhất mà anh đa tìm được. Tôi nghĩ đó phải là điều tuyệt diệu, bởi
vì gương mặt anh dường như đang nở nụ cười mãn nguyện chưa từng thấy".
Con người trở về với
hai bàn tay trắng, nhưng tâm hồn tràn ngập hân hoan trả lời: "Tôi đã đi
tìm Chúa và cuối cùng tôi đã khám phá ra rằng chính Ngài là Ðấng đi tìm
tôi".
Có con vịt mẹ đi tìm
con không biết mệt mỏi, có lời loan báo của sứ thần cho các mục tử trong đêm
Giáng Sinh, có ánh sao lạ dẫn đường chỉ lối cho các nhà đạo sĩ... Có trăm
phương nghìn cách qua đó Thiên Chúa không ngừng đi tìm con người và ngỏ lời với
con người.
Thiên Chúa không ngừng
đi tìm kiếm và ra dấu cho con người. Ngài ra dấu cho chúng ta qua muôn kỳ công
trong vũ trụ. Ngài ra dấu cho chúng ta qua những khám phá kỳ diệu của con người.
Ngài ra dấu cho chúng ta qua những thiện chí thực thi tình người của chính con
người... Bao nhiêu vẻ đẹp là bấy nhiêu những vì sao dẫn đường chỉ lối cho con
người.
Nhưng Thiên Chúa không
dẫn đường chỉ lối bằng những ánh sao lạ, Ngài còn mời gọi chúng ta bằng những
tiếng gọi âm thầm. Có tiếng gọi âm thầm của buổi bình minh, của chiều tà, của
những đêm không trăng sao. Có tiếng gọi âm thầm của một nụ cười vừa hé mở. Có
tiếng gọi âm thầm của tiếng khóc câm lặng. Có tiếng gọi âm thầm của những mất
mát, đổ vỡ.
Mỗi một khoảnh khắc
qua đi là một tiếng gọi âm thầm. Phải, Ngài đang có mặt trong từng phút giây của
cuộc sống chúng ta, bởi vì tên của Ngài là Emmanuel, nghĩa là Thiên Chúa ở cùng
chúng ta.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét