07/11/2017
Thứ Ba tuần 31 thường niên.
Bài Ðọc I: (Năm I) Rm
12, 5-16
"Kẻ này là chi
thể của người kia".
Trích thư Thánh Phaolô
Tông đồ gửi tín hữu Rôma.
Anh em thân mến, chúng
ta tuy nhiều người, nhưng cũng chỉ là một thân thể trong Ðức Kitô, và tương
quan với mỗi người, kẻ này là chi thể của người kia. Nhưng chúng ta được những
ân huệ khác nhau tuỳ theo ân sủng đã ban cho chúng ta: nếu là ơn nói tiên tri,
thì hãy xử dụng sao cho xứng đối với đức tin; nếu là chức phận giúp việc, thì
hãy chuyên cần giúp việc; nếu là thầy dạy, hãy lo dạy dỗ; nếu là khuyên bảo,
hãy lo khuyên bảo; nếu là người phân phát, hãy có lòng chân thành; nếu là người
cai quản, hãy cần mẫn; nếu là kẻ thương giúp, hãy vui vẻ.
Ðức ái không được giả
hình. Hãy chê ghét điều ác và trìu mến điều lành. Hãy thương yêu nhau trong
tình bác ái huynh đệ: Hãy nhân nhượng tôn kính nhau. Hãy siêng năng, chớ biếng
nhác: hãy sốt mến trong tâm thần và phụng sự Chúa. Hãy hân hoan trong niềm cậy
trông, nhẫn nại trong gian truân và kiên tâm cầu nguyện. Hãy giúp đỡ các thánh
khi họ thiếu thốn, và ân cần tiếp khách đỗ nhà. Hãy chúc phúc cho những kẻ bắt
bớ anh em: Hãy chúc phúc, chứ đừng chúc dữ. Hãy vui mừng với kẻ vui mừng, và
khóc lóc với kẻ khóc lóc. Hãy đồng tâm hiệp ý với nhau: đừng tự cao tự đại, một
hãy ưa thích những sự hèn kém. Ðừng tự đắc cho mình là khôn.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 130, 1. 2. 3
Ðáp: Lạy Chúa, xin giữ linh hồn con trong bình an của
Chúa.
Xướng: 1) Lạy Chúa, lòng
con không tự đắc, và mắt con chẳng liếc nhìn cao, con cũng không lo nghĩ những
việc lớn lao hay là những điều quá tầm trí mọn. - Ðáp.
2) Nhưng con lo giữ
linh hồn cho thinh lặng và thanh thản. Như trẻ thơ sống trong lòng thân mẫu,
linh hồn con cũng như thế ở trong con. - Ðáp.
3) Israel hãy cậy
trông vào Chúa, tự bây giờ và cho tới muôn đời. - Ðáp.
Hoặc:
Ðáp Ca: Tv 21, 26b-27.
28-30a. 31-32
Ðáp: Lạy Chúa, bởi Chúa mà lời con ca ngợi vang lên
trong Ðại hội (c. 26a).
Xướng: 1) Bởi Chúa mà
lời con ca ngợi vang lên trong Ðại hội. Con sẽ làm trọn những lời khấn hứa của
con, trước mặt những người tôn sợ Chúa. Bạn cơ bần sẽ ăn và được no nê, những kẻ
tìm kiếm Chúa sẽ ca khen Chúa: "Tâm hồn các bạn hãy vui sống tới muôn đời".
- Ðáp.
2) Thiên hạ sẽ ghi
lòng và trở về với Chúa, khắp cùng bờ cõi địa cầu; và toàn thể bá tánh chư dân
sẽ phủ phục trước thiên nhan Chúa. Bao người ngủ trong lòng đất sẽ tôn thờ duy
một Chúa. - Ðáp.
3) Miêu duệ con sẽ phục
vụ Ngài, sẽ tường thuật về Chúa cho thế hệ tương lai, và chúng kể cho dân hậu
sinh biết đức công minh Chúa, rằng: "Ðiều đó Chúa đã làm". - Ðáp.
Alleluia: Tv 147, 12a
và 15a
Alleluia, alleluia! -
Giêrusalem, hãy ngợi khen Chúa, Ðấng đã sai lời Người xuống cõi trần ai. -
Alleluia.
Phúc Âm: Lc 14, 15-24
"Anh hãy ra
ngoài đường ngoài ngõ, và cố ép người ta vào cho đầy nhà tôi".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, một người đồng
bàn thưa cùng Chúa Giêsu rằng: "Phúc cho kẻ sẽ được ăn tiệc trong nước
Thiên Chúa". Người phán cùng kẻ ấy rằng: "Có một người kia dọn tiệc
linh đình, và đã mời nhiều thực khách. Tới giờ dự tiệc, ông sai đầy tớ đi báo
cho những kẻ được mời để họ đến, vì mọi sự đã dọn sẵn sàng rồi. Nhưng mọi người
đồng thanh xin kiếu. Người thứ nhất nói với ông rằng: "Tôi mới tậu một thửa
ruộng, tôi cần phải đi xem đất, nên xin ông cho tôi kiếu". Người thứ hai
nói: "Tôi mới mua năm đôi bò, và tôi phải đi thử chúng, nên xin ông cho
tôi kiếu". Người khác lại rằng: "Tôi mới cưới vợ, bởi đó tôi không thể
đến được".
"Người đầy tớ trở
về thuật lại những điều đó cho chủ mình. Bấy giờ chủ nhà liền nổi giận, bảo người
đầy tớ rằng: "Anh hãy cấp tốc đi ra các công trường và các ngõ hẻm thành
phố mà dẫn về đây những người hành khất, tàn tật, đui mù và què quặt". Người
đầy tớ trở về trình rằng: "Thưa ông, lệnh ông ban đã được thi hành, thế mà
hãy còn dư chỗ". Ông chủ lại bảo người đầy tớ rằng: "Anh hãy ra ngoài
đường ngoài ngõ và cố ép người ta vào cho đầy nhà tôi. Vì tôi bảo cho các người
biết: không một ai trong những kẻ đã được mời, sẽ được nếm bữa tiệc của
tôi".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Lời Mời Dự Tiệc
Một trong những
hình ảnh Kinh Thánh dùng để nói về Nước Thiên Chúa, đó là bữa tiệc. Sách Cách
Ngôn đã mô tả bữa tiệc của Ðấng Khôn Ngoan như một giá trị cứu rỗi. Ngôn sứ
Isaia nói đến một bữa tiệc Thiên Chúa dọn ra cho dân khi thời Cứu thế đến, tất
cả mọi người đều được mời đến dụ, không phân biệt ai. Ðó cũng là bữa tiệc mà
Chúa Giêsu dùng để nói về Vương Quốc của Ngài.
Tại Palestina, mỗi
khi có tổ chức một bữa tiệc lớn, thì khách luôn luôn được mời trước, và người
chủ tiệc cũng nhận được câu trả lời của khách trước. Khi tiệc rượu đã sẵn, ông
chủ sai các đầy tớ đi báo cho người được mời để họ đến dự. Bởi thế, một lời từ
chối vào phút cuối quả là một tổn thương lớn cho người chủ tiệc.
Thiên Chúa là ông chủ
của bữa tiệc Nước Trời cũng đã chuẩn bị một bữa tiệc lớn cho Israel. Các Tiên
tri được sai đi gọi mời, và khách được mời cũng sống trong tâm tình chờ đợi. Nếu
có các sách Tiên tri để loan báo về bữa tiệc thì cũng có các Thánh vịnh nói lên
tâm tình tin tưởng và đợi chờ Thiên Chúa. Thế nhưng, khi giờ đến, lúc tiệc rượu
đã chuẩn bị sẵn sàng thì kháck được mời lại từ chối.
Bàn tiệc Nước Trời vẫn
được dọn ra và khách được mời hôm nay không ai khác hơn là mỗi người chúng ta.
Bí tích Rửa tội là tấm thiệp cho phép chúng ta tham dự bàn tiệc này. Nhưng khi
giờ đã đến, chúng ta lại để mình bị lôi cuốn bởi của cải vật chất, bởi thú vui
trần thế, mà bỏ qua lời mời gọi đến tham dự bàn tiệc thánh.
Thiên Chúa vẫn mời gọi
và chờ đợi chúng ta. Ước gì chúng ta hiểu đúng giá trị của bữa tiệc Ngài dọn sẵn
cho chúng ta mỗi ngày, để với tất cả lòng yêu mến biết ơn, chúng ta tham dự,
ngõ hầu chúng ta được mạnh sức tiến tới bàn tiệc vĩnh cửu trên Thiên quốc.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày
Một Tin Vui’)
LỜI CHÚA MỖI NGÀY
Thứ Ba Tuần 31 TN1,
Năm lẻ.
Bài đọc: Rom
12:5-16b; Lk 14:15-24.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Hãy trung thành trong ơn gọi của mình
Thiên Chúa đặt mỗi người
trong hoàn cảnh khác nhau và Ngài muốn họ trung thành với ơn gọi của mình. Ai
cũng có thể trở nên thánh thiện được trong sứ vụ và ơn gọi của mình. Thánh
Martinô có thể nói sinh ra đời dưới một ngôi sao xấu: người da đen, gia đình nghèo
khổ, cha da trắng bỏ mẹ và hai anh em Martinô để chạy theo tiếng gọi của quyền
lực; nhưng Martinô đã không để hoàn cảnh chi phối biến mình thành người bất
chí, hận đời. Martinô đã biết dùng tất cả những gì Thiên Chúa ban để tỏ tình
yêu cho gia đình, cho những người nghèo khổ, cho những súc vật, cho anh em
trong Dòng, và cho tất cả những ai cần đến mình.
Các Bài Đọc hôm nay
cũng muốn nói lên con người cần trung thành với ơn gọi và sứ vụ của mình. Trong
Bài Đọc I, thánh Phaolô nhận ra mỗi tín hữu là một chi thể trong một thân thể của
Đức Kitô, được ban tặng ơn riêng khác nhau để chu toàn sứ vụ của mình, và góp
phần xây dựng cho toàn thân được lành mạnh. Điều quan trọng là đừng so đo, phân
bì hơn kém với người khác; nhưng biết khiêm nhường chu toàn sứ vụ của mình.
Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu đưa ra một dụ ngôn về Bữa Tiệc, để minh chứng ai
không trung thành trong ơn gọi của mình sẽ không được dự tiệc, cho dù đã được mời
trước.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Chúng ta có những đặc sủng khác nhau, tuỳ theo ân sủng
Thiên Chúa ban cho mỗi người.
1.1/ Mỗi người một ơn gọi
và được ban các đặc sủng khác nhau: Trong
Thư Rôma cũng như Thư I Corintô, Phaolô dùng hình ảnh các chi thể của một thân
thể để nói lên sự khác biệt của mỗi cá nhân, nhưng được kêu gọi để hiệp nhất với
nhau: "Chúng ta cũng vậy: tuy nhiều nhưng chỉ là một thân thể trong Đức
Kitô, mỗi người liên đới với những người khác như những bộ phận của một thân thể."
Con người thường có
thói quen phân bì để so sánh mình với những người chung quanh. Hậu quả là khi
thấy mình hơn người thì lên mặt kiêu căng, phách lối, và đối xử không đúng với
tha nhân; nhưng nếu thấy mình không bằng người thì dễ nản chí, chán đời, và kêu
trách Thiên Chúa. Thánh Phaolô khuyên các tín hữu phải tránh cả hai thái độ
này, vì mỗi người "có những đặc sủng khác nhau, tuỳ theo ân sủng Thiên
Chúa ban cho mỗi người."
1.2/ Điều quan trọng là
phải trung thành trong ơn gọi của mình: Trong
thân thể, không có chi thể nào quan trọng hơn các chi thể khác trong cùng một
thân thể, tất cả đều cần cho thân thể hoạt động lành mạnh. Trong Giáo Hội cũng
thế, không có ơn gọi nào cao quí hơn ơn gọi nào, và cũng không có đặc sủng này
cao quí hơn đặc sủng kia; tất cả đều cần để xây dựng Nhiệm Thể của Đức Kitô. Vì
thế, thái độ đúng đắn là chấp nhận hoàn cảnh và quà tặng Thiên Chúa ban, và cố
gắng góp phần trong việc xây dựng cho Nước Chúa và cho tha nhân với tình bác ái
nồng nhiệt. Thánh Phaolô nhấn mạnh hai điều quan trọng:
(1) Phải có tình bác
ái chân thành: "Lòng bác ái không được giả hình giả bộ. Anh em hãy gớm
ghét điều dữ, tha thiết với điều lành; thương mến nhau với tình huynh đệ, coi
người khác trọng hơn mình; nhiệt thành, không trễ nải; lấy tinh thần sốt sắng mà
phục vụ Chúa."
(2) Phải có tinh thần
khiêm nhường: "Hãy đồng tâm nhất trí với nhau, đừng tự cao tự đại, nhưng
ham thích những gì hèn mọn. Anh em đừng cho mình là khôn ngoan."
2/ Phúc Âm: Phúc thay ai được dự tiệc trong Nước Thiên Chúa.
2.1/ Truyền thống và
phong tục của người Do-Thái: Theo truyền
thống, người Do-Thái tin khi Đấng Thiên Sai tới, Ngài sẽ đãi dân một bữa
tiệc (Isa 25:6-9). Đó là lý do tại sao một trong những kẻ đồng bàn nói với Đức
Giê-su: "Phúc thay ai được dự tiệc trong Nước Thiên Chúa!" Họ tin chỉ
có những người Do-Thái mới được dự bữa tiệc này mà thôi. Chúa Giêsu muốn dùng dụ
ngôn này để dạy họ một bài học: Nếu họ không sẵn sàng, họ có thể bị lọai ra
ngòai để lấy chỗ cho các dân tộc khác. Theo phong tục của người Do-Thái, buổi
tiệc được phác họa và khách dự tiệc được mời và đáp trả một thời gian lâu trước
khi bữa tiệc xảy ra, nhưng giờ dự tiệc chưa được loan báo. Khi ngày dự tiệc tới
và mọi sự đã sẵn sàng, chủ sai các đầy tớ đi triệu tập các khách đã nhận lời mời.
Vì thế, khách nào đã nhận lời nhưng từ chối không đến là một khinh thường cho
chủ nhà.
2.2/ Những lý do xin kiếu:
(1) Bận rộn chuyện làm
ăn: Người thứ nhất nói: "Tôi mới mua một thửa đất, cần phải đi thăm; cho
tôi xin kiếu.” Đây là lý do có lẽ phổ thông nhất của con người: xưa cũng như
nay. Quá bận rộn chuyện làm ăn khiến con người không còn thời giờ cho Thiên
Chúa, và dần dần làm con người quên đi mục đích của cuộc đời.
(2) Quyến dũ của cuộc
sống: Người khác nói: "Tôi mới tậu năm cặp bò, tôi đi thử đây; cho tôi xin
kiếu.” Những vui thú của thế gian dễ cám dỗ con người chạy theo hơn là giữ những
Lề Luật của Thiên Chúa. Sau một tuần vất vả làm việc, những giải trí vui thú cuối
tuần dễ làm cho con người chiều theo hơn là phải đi tham dự Thánh Lễ. Một cuộc
sống chiều theo sở thích như thế sẽ làm con người dần dần đi trật đường.
(3) Lo toan cho gia
đình: Người khác nói: "Tôi mới cưới vợ, nên không thể đến được.” Cưới vợ
là niềm vui lớn nhất của con người. Theo Sách Đệ Nhị Luật, người mới cưới vợ có
thể được miễn trừ các bổn phận như quân dịch, làm ăn để ở nhà vui vẻ với vợ
trong một năm (Dt 24:5). Tuy nhiên, ngay cả những miễn trừ này cũng không thể
được dùng làm cớ cho con người xao lãng bổn phận với Chúa, nhất là lời mời dự
tiệc Nước Trời.
2.3/ Ý nghĩa của dụ ngôn:
Chúa Giêsu dùng dụ ngôn để giải thích cho
con người biết Mầu Nhiệm Cứu Độ của Thiên Chúa. Theo Mầu Nhiệm này, Thiên Chúa
đã chọn và mời gọi dân Do-Thái ngay từ đầu để tham dự Tiệc Cưới Nước Trời;
nhưng vì họ từ chối không tham dự nên Tiệc Cưới mở rộng đến mọi người: Dân Ngọai,
những người thu thuế, và gái điếm… tất cả những ai sẵn sàng tin vào Đức Kitô.
Những nghĩa biểu tượng của các nhân vật trong dụ ngôn có thể được nhận ra dễ
dàng như sau:
- Chủ nhà: là Thiên
Chúa.
- Các đầy tớ: là các
ngôn sứ và môn đệ của Chúa.
- Các khách kiếu không
dự tiệc: là những người Do-Thái.
- Các người nghèo khó,
tàn tật, đui mù, què quặt: là những người thu thuế và gái điếm.
- Các người đến từ các
đường xóm đường làng: là tất cả các Dân Ngọai.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Cuộc sống con người
không thể bị gỉan lược vào những nhu cầu vật chất. Con người cần biết dùng thời
gian để học hỏi về Thiên Chúa và trau dồi những nhu cầu tâm linh. Không biết
hay biết sai sẽ thúc đẩy con người làm những quyết định sai trong cuộc đời.
- Kẻ được mời gọi thì
nhiều, kẻ được chọn thì ít. Cho dù chúng ta đã được mời, nhưng nếu không chịu
dùng thời giờ để học hỏi về Chúa, năng chịu các bí-tích để lấy sức mạnh chiến đấu
với ba thù, chúng ta sẽ dễ dàng đi trật đích và bị lọai ra ngòai.
Lm. Anthony ĐINH MINH TIÊN, OP.
07/11/2017
THỨ BA TUẦN 31 TN
Lc 14,12-14
Lc 14,12-14
KHÔNG MONG ĐÁP LỄ
“Họ không có gì đáp
lễ, và như thế, ông mới thật có phúc.” (Lc 14,14)
Suy niệm: Cố linh mục Vũ Khởi Phụng, DCCT, kể chuyện một nhóm bạn
trẻ Hà Nội đã sửa kinh Cầu Chịu Nạn truyền thống thành: “Chúa Giêsu
thương hết người ế” và “Chúa Giêsu thấy thế thì mừng.” Sở
dĩ các bạn trẻ này dám “cả gan” như vậy, vì họ đã thuê hai căn gác bên bờ sông
Hồng để đón tiếp các thanh thiếu niên bụi đời, xì ke, hay bị bệnh AIDS; họ tự
nguyện trở thành người ế để chăm sóc các người bất hạnh, mà xét cho cùng, cũng
là một dạng người ế khác trong xã hội. Đức Giê-su hẳn phải “thấy thế
thì mừng,” vì Ngài dạy ta vượt lên tâm lý bình thường: óc tính toán
hay việc đáp lễ phải có trong giao tiếp với người khác. Ngài mời ta ra khỏi thế
giới giao tế quen thuộc “có qua có lại mới toại lòng nhau” để
bước vào thế giới của những con người khốn cùng, và nhờ vậy, bàn tiệc cuộc đời
sẽ tốt đẹp hơn.
Mời Bạn: Cung cách “bánh ú
đi, bánh dì lại,” hay “hòn đất ném đi, hòn chì ném lại,” đã
ăn sâu vào nếp nghĩ và lối sống của bạn. Làm môn đệ Đức Giê-su chẳng dễ dàng
gì, vì bị đòi hỏi nhiều, nhất là phải vượt lên lối ứng xử tự nhiên, để sống
tinh thần siêu nhiên. Tuy nhiên, ơn Ngài ban đủ cho bạn.
Chia sẻ: Bạn có thấy hiện nay có những người nghèo bị gạt qua bên
lề xã hội không? Họ có ở trong ưu tư của bạn không?
Sống Lời Chúa: Khơi dậy tinh thần phục vụ
vô vị lợi trong gia đình, đoàn thể, bằng cách quan tâm và giúp đỡ cụ thể những
người bất hạnh quanh bạn.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giêsu, làm môn đệ Chúa là chấp nhận bị đòi hỏi
hơi nhiều! Vì yêu Chúa, chúng con sẵn sàng chấp nhận. Xin giúp chúng con sống
tinh thần vô vị lợi Chúa dạy.
(5 phút Lời Chúa)
Xin kiếu (7.11.2017 – Thứ ba Tuần 31 Thường niên)
Đại tiệc Thiên Chúa đã dọn sẵn rồi, không chỉ ở đời sau, mà ngay ở đời này. Ngài mong ta đến để dự tiệc, hay đúng hơn để chia sẻ một tình bạn.
Suy niệm:
Bài Tin Mừng hôm nay vẫn
nằm trong bối cảnh của bữa tiệc
do một ông Pharisêu chức
sắc mời Đức Giêsu vào ngày sabát (Lc 14, 1).
Những lời Ngài nói trong
bữa tiệc đã đánh động một người cùng bàn.
Ông chia sẻ với Đức Giêsu
về niềm hạnh phúc
của người được dự tiệc
trong Nước Thiên Chúa (c. 15),
ở đó có mặt các tổ phụ và
thiên hạ từ khắp tứ phương (Lc 13, 28-29).
Chính vì thế Đức Giêsu đã
muốn kể một dụ ngôn về Nước Trời.
Nước Trời giống như một
đại tiệc do một người khoản đãi.
Ông đã mời nhiều quan
khách đến dự.
Khi đến giờ đãi tiệc, ông
còn sai đầy tớ đi mời họ lần nữa.
“Mời quý vị đến, vì mọi
sự đã sẵn sàng rồi” (c. 17).
Tiếc thay lời mời ấy, đại
tiệc ấy, lại bị mọi người coi nhẹ.
Ai cũng có lý do để xin
kiếu từ.
Kẻ thì kiếu vì cần phải
đi xem miếng đất mới mua (c. 18).
Kẻ thì kiếu vì phải đi
kiểm tra năm cặp bò mới tậu (c. 19).
Kẻ khác lại xin kiếu vì
phải ở nhà với người vợ mới cưới (c. 20).
Có vẻ các lý do đưa ra
đều có lý phần nào.
Nhưng thực sự chúng có
phải là những lý do chính đáng
để từ chối đại tiệc mà
mình đã được mời cách trân trọng hay không?
Vấn đề chỉ là chọn lựa.
Xem đất mới mua, xem bò
mới tậu, ở nhà với vợ mới cưới,
những điều ấy hẳn cần
thiết và quan trọng.
Nhưng có quan trọng bằng
chuyện đi dự tiệc không?
Nếu đi dự tiệc để diễn tả
sự hiệp thông của tình bạn
thì có thể hoãn các
chuyện khác không, để chọn điều có giá trị hơn?
Chúng ta hiểu được sự nổi
giận của ông chủ,
khi thấy bữa tiệc dành để
khoản đãi các khách quý lại bị đổ vỡ.
Ông thấy chính mình bị
xúc phạm, tình bạn bị coi thường.
Ông quyết định dành bữa
tiệc này cho những ai không phải là khách quý,
những người thuộc giới hạ
lưu, nghèo khó, tàn tật, què quặt, đui mù (c. 21).
Và khi phòng tiệc vẫn còn
chỗ trống, ông đã khẩn khoản lôi kéo vào
cả những người ở ngoài
đường hay trong vườn nho (c. 23).
Cuối cùng, người được mời
trước thì bị loại, vì họ tự loại chính họ (c. 24).
Còn những người có vẻ
không xứng đáng lại được ngồi vào bàn.
Chẳng ai xứng đáng được
dự bàn tiệc Nước Thiên Chúa
nếu Thiên Chúa không mời.
Nhưng chẳng ai bị loại
trừ khỏi bàn tiệc cánh chung
nếu họ không cố ý từ chối
lời mời đó.
Chẳng ai có thể tự cứu
mình mà không cần đến Thiên Chúa,
nhưng con người có thể
làm mình bị trầm luân mãi mãi
chỉ vì thái độ khép kín
của mình trước ơn Chúa ban.
“Tôi xin kiếu”, đó là câu
nói của nhiều người Kitô hữu hôm nay.
Chúng ta xin kiếu một
cách quá dễ dàng,
chẳng để ý gì đến nỗi
thất vọng và đau đớn của người đãi tiệc.
Lời mời của Thiên Chúa bị
từ chối chỉ vì những chuyện không đâu.
Chuyện tất bật làm ăn,
chuyện vui chơi giải trí, chuyện mời mọc của bạn bè.
Có nhiều chuyện thấy có
vẻ quan trọng hơn, cấp bách hơn,
đến nỗi có người bỏ tham
dự thánh lễ Chúa Nhật.
Hãy chọn Thiên Chúa và
biết quý những gì Ngài muốn ban cho ta.
Đại tiệc Thiên Chúa đã
dọn sẵn rồi,
không chỉ ở đời sau, mà
ngay ở đời này.
Ngài mong ta đến để dự
tiệc, hay đúng hơn để chia sẻ một tình bạn.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
nhiều bạn trẻ đã không
ngần ngại
chọn những cầu thủ bóng
đá,
những tài tử điện ảnh
làm thần tượng cho đời
mình.
Hôm nay
Chúa cũng muốn biết chúng
con chọn ai,
và chúng con thật sự đắn
đo
trước khi chọn Chúa.
Bởi chúng con biết rằng
chọn Chúa là lội ngược
dòng,
theo Chúa là bước vào con
đường hẹp:
con đường nghèo khó và
khiêm nhu,
con đường từ bỏ và phục
vụ.
Hôm nay, chúng con chọn Chúa
không phải vì Chúa giàu
có,
tài năng hay nổi tiếng,
nhưng vì Chúa là Thiên
Chúa làm người.
Chẳng ai đáng chúng con
yêu mến bằng Chúa.
Chẳng ai hoàn hảo như
Chúa.
Ước gì chúng con can đảm chọn Chúa
nhiều lần trong ngày,
qua những chọn lựa nhỏ
bé,
để Chúa chiếm lấy toàn bộ
cuộc sống chúng con,
và để chúng con
thông hiệp vào toàn bộ
cuộc sống của Chúa. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
7 THÁNG MƯỜI MỘT
Một Cộng Đoàn Yêu
Thương
Cộng đoàn Kitôhữu được
sinh ra từ Lời Chúa và cắm rễ sâu trong mầu nhiệm Vượt Qua của Đức Kitô. Nhưng
có một yếu tố thứ ba nữa làm nên đời sống cộng đoàn, đó là tình yêu được Chúa
Thánh Thần đổ tràn trong lòng chúng ta (Rm 5,5). Thật vậy, cộng đoàn sẽ ra sao
nếu thiếu vắng tình yêu? Đời sống cộng đoàn chúng ta sẽ ra sao nếu chúng ta
không thi hành điều mà Công Đồng gọi là “luật” của Dân mới của Thiên Chúa: yêu
thương như Chúa Kitô yêu chúng ta (LG. 9)? Đời sống cộng đoàn chúng ta sẽ ra
sao nếu chúng ta không có mối hiệp thông trọn vẹn với giám mục của mình và với
Giáo hội trên toàn cầu?
Nhưng tình yêu ấy phải
hữu hình. Nó phải là đặc trưng cho mọi khía cạnh đời sống chúng ta trong tư
cách là một cộng đoàn. Mối hiệp thông thiêng liêng phải trở thành một mối hiệp
thông của các quan hệ phong phú giữa người với người. Chúng ta phải có một cung
cách đích thực Kitôhữu trong quan hệ với nhau. Như tôi đã từng khẳng định, thật
vô cùng quan trọng việc một giáo xứ trở thành tiêu điểm sum họp vừa mang tính
nhân bản vừa mang tính Kitô giáo, để tạo lập một đời sống cộng đoàn trọn vẹn.
Các cộng đoàn chúng ta
được mời gọi cảm nếm trước nền văn minh tình thương. Và, căn cứ vào mẫu thức của
các cộng đoàn Kitôhữu đầu tiên, thì chúng ta phải thể hiện được một đời sống xã
hội phong phú đặc trưng bởi tình huynh đệ đích thực. Mối quan hệ của chúng ta
phải được định hình bởi bởi tinh thần hiếu hòa và dâng hiến. Chúng ta cần một
tinh thần cộng tác và hòa giải – để chữa lành những vết thương. Chúng ta cần một
đời sống thiêng liêng vững mạnh có sức kết hiệp chúng ta với tình yêu của Thiên
Chúa cũng như với tình yêu của anh chị em chung quanh mình.
Hạnh Các Thánh
7 Tháng Mười Một
Thánh Didacus
(1400-1463)
(1400-1463)
Thánh Didacus là một bằng
chứng sống động của Thiên Chúa khi Người "chọn những gì là điên dại trong
thế gian để làm xấu hổ những người khôn ngoan; những gì là yếu đuối để làm xấu
hổ kẻ hùng mạnh" (1 Cor. 1:27).
Sinh trưởng trong gia
đình nghèo nàn ở một tỉnh nhỏ thuộc giáo phận Seville, Tây Ban Nha, Didacus được
cha mẹ đồng ý cho sống với một vị ẩn tu ở thành phố gần đó. Mặc dù còn trẻ,
nhưng ngài đã cố bắt chước sự khắc khổ và lòng đạo hạnh của vị ẩn tu này. Họ trồng
trọt và làm những dụng cụ bằng gỗ để mưu sinh.
Vài năm sau, ngài bị gọi
trở về nhà nhưng sau đó không lâu, ngài gia nhập tu viện Phanxicô ở Arrizafa
làm trợ sĩ. Sau khi khấn trọn, Didacus tình nguyện đi truyền giáo ở quần đảo
Canary, và hăng say hoạt động, đem nhiều người về với Chúa. Dù là một trợ sĩ,
nhưng ngài được chọn làm bề trên cả một tu viện chính ở quần đảo, là tu viện
Fuerteventura. Sau đó bốn năm, ngài được gọi về Tây Ban Nha và sống trong nhiều
tu viện gần Seville.
Vào năm 1450, nhiều tu
sĩ Dòng Phanxicô quy tụ về Rôma để cử mừng năm thánh và dự lễ phong thánh cho
Thánh Bernardine ở Siena. Didacus cũng đến đó và ngài phải ở lại Rôma ba tháng
để chăm sóc các tu sĩ dòng lâm bệnh nặng.
Sau khi trở về Tây Ban
Nha, ngài dành trọn thời giờ để theo đuổi đời sống chiêm niệm.
Vào năm 1463, ngài lâm
trọng bệnh khi ở Alcala, và trong lúc hấp hối, Didacus nhìn vào thánh giá và
nói: "Ôi mảnh gỗ trung tín, ôi đáng quý thay những cây đinh! Bay được sinh
ra với một gánh nặng thật ngọt ngào, vì bay xứng đáng được đỡ lấy Ðức Kitô, là
Thiên Chúa của thiên đàng" (Marion A. Habig, O.F.M., The Franciscan Book
of Saints, t. 834)
Hoàng Ðế Philip II, vì
nhớ ơn ngài đã cứu sống đứa con trai nên đã khẩn khoản xin phong thánh cho
ngài. Nhiều phép lạ qua sự cầu nguyện của ngài khi còn sống cũng như sau khi chết
được Giáo Hội công nhận. Ngài được phong thánh năm 1588.
Lời Bàn
Với những người thánh
thiện thực sự, chúng ta không thể giữ thái độ trung dung. Hoặc chúng ta ngưỡng
mộ họ, hoặc chúng ta coi họ là điên dại. Didacus là thánh vì ngài đã hiến dâng
cuộc đời để phục vụ Thiên Chúa và cộng đồng dân Chúa. Có thể nào nhận xét ấy được
áp dụng cho chính chúng ta hay không?
Lời Trích
"Ngài sinh ở
Tây Ban Nha với học lực tầm thường, nhưng cũng như các vị thầy đầu tiên và các
vị lãnh đạo mù chữ của chúng ta lại được coi là khôn ngoan. [Thiên Chúa chọn
Didacus] để cho thấy ơn sủng dồi dào của Thiên Chúa sẽ dẫn đưa nhiều người đến
con đường cứu chuộc, bởi đời sống và gương mẫu thánh thiện của ngài, và để chứng
tỏ cho thế gian thấy rằng sự điên rồ của Thiên Chúa thì khôn ngoan hơn loài người,
và sự yếu đuối của Người thì mạnh mẽ hơn loài người" (Sắc lệnh Phong Thánh).
Trích từ NguoiTinHuu.com
7 Tháng Mười Một
Nỗi Khao Khát Của Hạt Muối
Khao khát duy nhất
của hạt muối là được xem thấy biển. Bằng mọi giá, nó muốn khám phá thế nào là
biển... Ngày kia, nó ra đi... Vừa đến bờ biển, nó khám phá ra một cái gì mênh
mông, xanh ngắt và sống động. Nó thốt lên:
- Biển ơi, hãy nói
đi, ngươi là ai?
Một đợt sóng trả lời:
- Hãy chạm đến ta,
rồi ngươi sẽ hiểu.
Hạt muối trườn mình
xuống nước. Ô kìa, nó cảm thấy ngây ngất, niềm vui tột cùng làm nó cảm thấy như
không còn đứng vững được nữa. Nó cảm thấy như đang hòa lẫn từ từ trong nước. Niềm
vui dâng trào. Nó lại hỏi một lần nữa:
- Biển ơi, hãy nói
đi, ngươi là ai?
Một đợt sóng cuối
cùng ôm ghì lấy nó và nó từ từ tan biến trong nước. Nó chợt reo vui lần cuối
cùng:
- Bây giờ ta mới hiểu
thế nào là biển: biển là một phần của chính ta.
Hạt muối chỉ có thể hiểu
được thế nào là biển khi nó được hòa tan trong nước. Có chìm ngập trong biển,
có đi vào biển mới hiểu được thế nào là biển... Thiên Chúa cao cả hơn lý trí của
con người. Chúng ta không thể chỉ biết Thiên Chúa bằng lý trí... Hãy để cho
Thiên Chúa chiếm ngự, hãy để cho Thiên Chúa ôm chầm lấy ta, ta mới có thể biết
được Ngài là ai. Tình tri giao giữa Thiên Chúa và con người chỉ có thể nảy nở bằng
thinh lặng, hòa nhập trong cảm mến, tri ân.
Trích sách Lẽ Sống






Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét