27/11/2017
Thứ Hai tuần 34 thường niên
Bài Ðọc I: (Năm I) Ðn
1, 1-6. 8-20
"Không ai bằng
Ðaniel, Anania, Misael và Azaria".
Khởi đầu sách Tiên tri
Ðaniel.
Năm thứ ba triều đại
vua Gioakim nước Giuđa, Nabukô-đônôsor, vua Babylon, tiến đến vây hãm
Giêrusalem. Chúa trao vua Gioakim nước Giuđa và một phần đồ vật dùng trong đền
thờ Chúa vào tay ông: Ông mang các đồ vật ấy về chùa thần minh của ông trong đất
Sennaar và trong kho báu thần minh của ông.
Vua truyền cho quan
thái giám Asphênez dẫn về hoàng cung các con cái Israel, các người thuộc hoàng
tộc và gia đình quyền quý, các thiếu niên không tàn tật, tuấn tú, đầy khôn
ngoan, thông minh, sáng trí, xứng đáng sống trong hoàng cung, để dạy văn chương
và ngôn ngữ người Calđêa cho các cậu. Vua quy định mỗi ngày cho các cậu ăn đồ của
vua ăn, và uống rượu vua uống, để sau ba năm nuôi dưỡng như vậy, các cậu có thể
hầu cận trước mặt vua. Trong số các cậu thuộc dòng dõi Giuđa, có Ðaniel,
Anania, Misael, và Azaria.
Ðaniel dốc lòng không
để cho đồ vua ăn và rượu vua uống làm cậu ra ô uế, và xin quan thái giám đừng
làm cho cậu ra ô uế. Thiên Chúa đã ban cho Ðaniel được ân huệ và lòng thương
trước mặt vị tổng thái giám. Vị này bảo Ðaniel rằng: "Tôi sợ đức vua, Người
đã quy định thức ăn và của uống cho các cậu rồi. Nếu Người xem thấy nét mặt các
cậu xanh xao hơn đồng bạn, thế là các cậu nạp đầu tôi cho đức vua rồi".
Ðaniel nói với Malasar, kẻ được vị tổng thái giám chỉ định coi sóc Ðaniel,
Anania, Misael và Azaria: "Tôi xin ông thử cho chúng tôi, là các tôi tớ
ông, ăn rau và uống nước lã, rồi ông ngắm xem nét mặt chúng tôi và nét mặt những
đứa dùng lương thực của đức vua; ông thấy sao, thì hãy đối xử với các tôi tớ
ông như vậy". Nghe nói thế, ông để thử chúng trong mười ngày. Sau mười
ngày, nét mặt bốn cậu trở nên xinh tươi béo tốt hơn mọi thiếu niên dùng lương
thực của nhà vua. Malasar cất đồ ăn và rượu uống của các cậu, rồi cho các cậu
ăn rau.
Thiên Chúa ban cho các
cậu này được thông minh, hiểu biết mọi sách vở và khôn ngoan; phần Ðaniel lại
thông hiểu các thị kiến và chiêm bao. Ðến hết thời gian vua chỉ định, vị tổng
thái giám dẫn các cậu đến trước mặt vua Nabukôđônôsor. Khi nói chuyện với các cậu,
vua thấy mọi người không ai bằng Ðaniel, Anania, Misael và Azaria. Các cậu đứng
trước mặt vua. Vua hỏi các cậu về sự khôn ngoan và thông minh, thì thấy các cậu
giỏi hơn gấp mười lần các thuật sĩ, đồng bóng trong cả nước của vua.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Ðn 3, 52. 53.
54. 55. 56
Ðáp: Chúa đáng ca ngợi và tôn vinh muôn đời (c. 52b).
Xướng: 1) Lạy Chúa là
Thiên Chúa cha ông chúng con, Chúa đáng chúc tụng, đáng ca ngợi, tôn vinh và
tán tụng muôn đời. Chúc tụng thánh danh vinh quang Chúa, đáng ca ngợi, tôn vinh
và tán tụng muôn đời. - Ðáp.
2) Chúa đáng chúc tụng
trong đền thánh vinh quang Chúa, đáng ca ngợi và tôn vinh muôn đời. - Ðáp.
3) Chúc tụng Chúa ngự
trên ngai vương quyền Chúa, đáng ca ngợi và tôn vinh muôn đời. - Ðáp.
4) Chúc tụng Chúa, Ðấng
nhìn thấu vực thẳm và ngự trên các Thần Vệ Binh, đáng ca ngợi và tôn vinh muôn
đời. - Ðáp.
5) Chúc tụng Chúa ngự
trên bầu trời, đáng ca ngợi và tôn vinh muôn đời. - Ðáp.
Alleluia: Lc 21, 36
Alleluia, alleluia! -
Các con hãy tỉnh thức và cầu nguyện luôn, để có thể xứng đáng đứng vững trước mặt
Con Người. - Alleluia.
Phúc Âm: Lc 21, 1-4
"Người thấy một
bà goá nghèo khó bỏ vào đó hai đồng tiền nhỏ".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, Chúa Giêsu
nhìn lên, thấy những người giàu có bỏ tiền dâng cúng vào hòm tiền. Người cũng
thấy một bà goá nghèo khó bỏ vào đó hai đồng tiền nhỏ, nên bảo rằng: "Thầy
bảo thật các con, bà goá nghèo khó này đã bỏ vào hòm tiền nhiều hơn mọi người.
Vì mọi người kia lấy của dư thừa mà dâng cho Thiên Chúa, còn bà này túng thiếu,
bà đã dâng tất cả những gì bà có để nuôi sống mình".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Cho Ði Tất Cả
Vào thời xưa cũng
như thời này, có những giai tầng bị loại ra bên lề. Họ có thể là những người mắc
bệnh không có thuốc chữa, họ có thể là những người nghèo không một xu dính túi.
Trong số những người nghèo bị gạt ra bên lề xã hội, có các bà góa; nhất là
trong hệ thống tổ chức xã hội xưa kia tại Israel, phụ nữ khi kết hôn phải cắt đứt
giây liên hệ với gia đình ruột thịt, và từ lúc chồng chết cũng là lúc mọi tiếp
tế vật chất từ nhà chồng bị đình chỉ.
Bà góa nghèo trong Tin
Mừng hôm nay có thể nói là một người nghèo tuyệt đối. Qua nghĩa cử đơn sơ của
bà, Chúa Giêsu đã khám phá ra sự quảng đại cao cả và lòng cậy trông phó thác
tuyệt đối của bà vào Thiên Chúa. Mặc dù chỉ đóng góp hai đồng tiền nhỏ có giá trị
1/4 xu, nhưng bà đã cho đi tất cả những gì mình có để nuôi sống; vì thế bà xứng
đáng được Chúa Giêsu khen ngợi. Tuy nhiên sự kiện và lời khen ngợi này có thể
nêu lên hai vấn nạn: thứ nhất, liệu chúng ta phải nghèo về vật chất để được thuộc
về Nước Thiên Chúa chăng? thứ hai, liệu người nghèo phải cho đi tất cả, kể cả
những nhu yếu phẩm nếu họ muốn được Chúa khen ngợi chăng?
Ðã hẳn trong Tin Mừng,
người nghèo được chúc phúc, trong khi theo cách diễn tả của Chúa Giêsu người giầu
có khó vào được Nước Trời. Thật ra, người nghèo được gọi là có phúc, không phải
vì họ nghèo, cũng như Tin Mừng không bao giờ đề cao sự nghèo khổ, vì sự nghèo
túng tự nó không làm cho ai nên thánh, có chăng chỉ những người nghèo biết chấp
nhận thân phận của mình để chờ đợi từ người khác và cậy trông phó thác hoàn
toàn vào Thiên Chúa. Nói khác đi, cái nghèo vật chất không phải tự nó biến sự
túng thiếu thành nguồn ơn phúc, nhưng chính tinh thần nghèo khó, chính ý thức sự
lệ thuộc của mình vào người khác, nhất là đặt trọn niềm tín thác vào Thiên
Chúa, mới làm cho những người nghèo trở nên giầu tình người và đậm đà tình
Chúa.
Bà góa nghèo trong Tin
Mừng hôm nay chỉ có hai đồng tiền nhỏ để sinh sống, nhưng bà đã dâng cúng trọn
vẹn cho Chúa. Có lẽ bà có được hai đồng tiền đó là do lòng hảo tâm của người
khác và bà muốn biểu lộ sự tín thác của mình vào sự quan phòng của Thiên Chúa
qua việc cho đi tất cả. Vấn đề đáng suy nghĩ là liệu hành động của bà góa nghèo
này có giá trị trong xã hội ngày nay, nếu không phải là tạo thêm sự nghi kỵ
trong xã hội? Sống trong một xã hội cạnh tranh như hiện nay, còn có một mô thức
của xã hội nơi bài giảng trên núi của Chúa Giêsu được đem ra thực hành, để
không ai còn bị tiền tài, danh vọng, quyền lực chi phối, nhưng mọi người đều thực
hành tình liên đới, yêu thương, chia sẻ. Với lời khen ngợi hành động của bà góa
nghèo, Chúa Giêsu một lần nữa muốn đảo lộn trật tự xã hội, vì Ngài không những
kêu gọi sự thay đổi của từng cá nhân, nhưng còn muốn đẩy mạnh tiến trình đổi mới
xã hội, nơi mọi người đóng góp tất cả những gì mình có để xây dựng và phục vụ
xã hội.
Ðể sống trọn Lời Chúa
hôm nay, chúng ta hãy tự hỏi: Tôi có tinh thần nghèo khó để ý thức sự lệ thuộc
của tôi vào người khác và vào Thiên Chúa không? Tôi đã và đang làm gì để góp phần
xây dựng một xã hội mới. Ước gì mẫu gương của bà góa nghèo phản ánh tình yêu
Thiên Chúa, Ðấng trao ban tất cả cho con người, giúp chúng ta mạnh tiến trên
con đường xây dựng Nước Chúa giữa lòng xã hội.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày
Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Hai Tuần 34 TN1,
Năm lẻ
Bài đọc: Dan
1:1-6, 8-20; Lk 21:1-4.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Luôn tin tưởng
nơi sự quan phòng của Thiên Chúa.
Nhiều người nghĩ phải
có tiền của để ăn ngon, mặc đẹp, ở nhà cao, đi xe sang trọng mới hạnh phúc;
nhưng thực tế chứng minh có những thứ này không đem lại hạnh phúc thực sự cho
con người, và nhiều khi còn đe dọa sức khỏe và mạng sống con người nữa. Ngược lại,
có những người nghèo, tuy sống một cuộc đời đơn giản, nhưng vẫn khỏe mạnh và luôn
bình an hạnh phúc, vì họ luôn tin tưởng nơi tình yêu Thiên Chúa và sự quan
phòng của Ngài.
Các Bài Đọc hôm nay
nêu bật những mẫu gương hoàn toàn tin tưởng nơi sự quan phòng của Thiên Chúa và
biết sống một cuộc đời đơn giản. Trong Bài Đọc I, tiên-tri Daniel tường trình
câu truyện của 4 đứa trẻ Do-thái biết kính sợ Thiên Chúa và tuân giữ Lề Luật.
Chúng sẵn sàng từ bỏ mọi đặc quyền nhà vua ban được ăn uống ngon lành để trung
thành với Lề Luật và sống một cuộc đời đơn giản. Với sự phù hộ của Thiên Chúa,
Nhà Vua và viên Thái Giám nhìn nhận chúng mạnh khỏe và khôn ngoan hơn những trẻ
ăn những thứ cao lương mỹ vị và uống rượu. Trong Phúc Âm, đang khi quan sát dân
chúng bỏ tiền vào hộp tiền trong Đền Thờ, Chúa Giêsu nhận ra ngay một bà góa
nghèo khổ, đơn giản, đến bỏ vào hai đồng tiền kẽm. Chúa tuyên bố với các môn đệ
bà góa đó đã bỏ vào thùng tiền nhiều hơn ai hết, vì Bà đã hy sinh đồng tiền cần
cho sự sinh sống của Bà.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Trong số các trẻ ấy không có đứa nào được như Daniel, Hananiah,
Misael và Azariah.
1.1/ Vua Babylon biết dân
tộc Do-thái rất thông minh: Hầu như mọi người
phải nhìn nhận dân tộc Do-thái là một dân tộc rất thông minh và can đảm. Nhiều
người cho sở dĩ họ được như thế vì họ là dân riêng của Thiên Chúa. Vua xứ Babylon
là Nebuchadnezzar biết rõ điều này, nên sau khi ông đã chiến thắng khải hoàn và
bắt dân Do-thái phải lưu đày qua Babylon; ông nghĩ chuyện phải huấn luyện các
trẻ Do-thái khôn ngoan để dùng trong hoàng gia của ông.
(1) Suy nghĩ của Nhà
Vua: Khi chọn các trẻ trong hoàng gia và quí tộc của Do-thái để huấn luyện, vua
Babylon nghĩ phải cho chúng ăn những cao lương mỹ vị và uống rượu, chúng mới trở
thành những người khôn ngoan và mạnh khỏe. Vì thế, Nhà Vua truyền cho quan đứng
đầu các thái giám là Ashpenaz dành cho chúng khẩu phần hằng ngày trong thức ăn
rượu uống của nhà vua. Chúng phải được nuôi dạy ba năm, và sau thời hạn đó, phải
ra mắt nhà vua.
(2) Lòng can đảm của
Daniel: Trong số các trẻ ấy có Daniel, Hananiah, Misael và Azariah là những người
Judah. Phần Daniel, vì quyết tâm không để mình bị ô uế do thức ăn rượu uống của
nhà vua, chàng đã xin quan cho mình khỏi bị ô uế. Chúa đã khiến cho Daniel được
cảm tình của quan đứng đầu các thái giám. Nhưng quan này nói với Daniel rằng:
"Ta sợ Đức Vua; Ngài đã chỉ định đồ ăn thức uống cho các ngươi. Vua mà thấy
mặt mũi các ngươi gầy ốm hơn các bạn cùng tuổi thì chính các ngươi sẽ khiến ta
mang tội trước mặt vua." Daniel thuyết phục: "Xin quan cứ thử các tôi
tớ của quan đây trong mười ngày: cứ cho chúng tôi ăn rau uống nước, rồi quan
nhìn sắc mặt chúng tôi và sắc mặt những đứa dùng thức ăn của nhà vua. Lúc đó
quan thấy thế nào thì cứ xử với các tôi tớ của quan như vậy."
1.2/ Kết quả của việc ăn
uống đơn giản: Quan chấp nhận lời các cậu ấy
xin và thử trong mười ngày. Hết mười ngày, quan thấy các cậu sắc mặt hồng hào,
da thịt đầy đặn hơn tất cả những đứa đã dùng thức ăn của nhà vua. Thế là quan
giám thị cất phần thức ăn rượu uống của các cậu đi và cứ cho ăn rau. Điều này
chứng minh sức khỏe không lệ thuộc nơi việc ăn cao lương mỹ vị và uống rượu. Bốn
cậu bé này đều được Chúa ban ơn hiểu rộng biết nhiều về tất cả chữ nghĩa và lẽ
khôn ngoan. Riêng Daniel còn được hiểu biết mọi thị kiến và điềm báo mộng. Khi
đến thời hạn phải đưa bọn trẻ ra như vua đã truyền, quan đứng đầu các thái giám
đem chúng ra trước mặt vua Nebuchadnezzar. Nhà vua nói chuyện với chúng, và
trong số các trẻ ấy không có đứa nào được như Daniel, Hananiah, Misael và
Azariah. Thế là bốn cậu này được đứng chầu vua, và khi vua hỏi các cậu về bất cứ
điều gì cần đến sự khôn ngoan và tài trí, thì đều thấy các cậu trổi vượt gấp mười
lần hơn tất cả các thầy phù thủy và pháp sư trong toàn vương quốc.
2/ Phúc Âm: Bà bỏ vào tất cả những gì bà có để nuôi sống mình.
2.1/ Tiêu chuẩn xác định
cho nhiều hay ít: không dựa trên số lượng
cho mà dựa trên số lượng người cho có. Chẳng hạn: một người cho 5000 đồng,
nhưng tài sản anh có là 1,000,000 đồng, tỉ lệ anh cho đi là 1/200, một số lượng
rất nhỏ so với tài sản của anh. Trong khi đó, một người nghèo bỏ vào chỉ 2 hào,
nhưng tài sản anh có là 4 hào, tỉ lệ anh cho đi là ½; anh đã cho phân nửa tài sản
anh có.
Chúa Giêsu có lẽ đang
ngồi ở “Sân của phụ nữ” trong Đền Thờ. Ngước mắt lên nhìn, Đức Giêsu thấy những
người giàu đang bỏ tiền dâng cúng của họ vào thùng tiền. Người cũng thấy một bà
goá túng thiếu kia bỏ vào đó hai đồng tiền kẽm. Người liền nói: "Thầy bảo
thật anh em: bà goá nghèo này đã bỏ vào nhiều hơn ai hết. Quả vậy, tất cả những
người kia đều rút từ tiền dư bạc thừa của họ, mà bỏ vào dâng cúng; còn bà này,
thì rút từ cái túng thiếu của mình, mà bỏ vào đó tất cả những gì bà có để nuôi
sống mình.”
Trước mắt con người, hầu
hết sẽ đánh giá trị sai. Họ sẽ quí trọng tiền cho của người giầu và khinh thường
sự đóng góp của người đàn bà góa; họ sẽ nghĩ hai đồng kẽm này làm được gì, lại
còn phải nhớ số lẻ trong việc làm sổ sách nên quăng đi cho xong chuyện! Nhưng với
cặp mắt thấu suốt mọi sự của Chúa Giêsu, Ngài phân biệt rõ cho các môn đệ: Đừng
đánh giá theo giá trị bên ngòai, nhưng phải đánh giá theo khả năng bên trong.
2.2/ Niềm tin vào sự quan
phòng và tình yêu của Thiên Chúa: Sự rộng lượng
cho đi đòi Bà phải có một đức tin vững chắc nơi sự quan phòng của Thiên Chúa. Nếu
không có niềm tin này, Bà sẽ giữ tiền lại số tiền đó để có thể sinh sống trong
tương lai như biết bao con người đang làm. Bà tin tình yêu của Thiên Chúa sẽ
không để Bà phải chết đói. Ngài thương yêu Bà còn hơn những thú vật ngoài đồng
hay chim trời, cá biển.
Tiền bạc là cái cho đi
thấp nhất; ngòai tiền bạc ra, người môn đệ của Đức Kitô còn phải cho đi nhiều
thứ khác khó khăn hơn nhiều như: ý muốn, tình yêu, thời gian, tài năng, sức khỏe.
Chúa đòi hỏi người môn đệ: "Ai yêu cha yêu mẹ hơn Thầy, thì không xứng với
Thầy. Ai yêu con trai con gái hơn Thầy, thì không xứng với Thầy. Ai không vác
thập giá mình mà theo Thầy, thì không xứng với Thầy. Ai giữ lấy mạng sống mình,
thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình vì Thầy, thì sẽ tìm thấy được” (Mt
10:37-39).
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Hạnh phúc cuộc đời
không lệ thuộc vào tiền của hay phải ăn ngon mặc đẹp; nhưng lệ thuộc vào niềm
tin nơi tình yêu và sự quan phòng của Thiên Chúa.
- Giàu có và sung túc
làm chúng ta tự tin nơi sức con người của mình, và từ chối tin tưởng nơi tình
yêu và sự quan phòng của Thiên Chúa; không những thế, chúng còn đe dọa hạnh
phúc và bình an của cá nhân và gia đình.
- Mục đích của chúng
ta khi sống cuộc đời này là để làm chứng niềm tin và tình yêu của chúng ta vào
Thiên Chúa. Khi có cơ hội, chúng ta phải chứng tỏ niềm tin yêu này cho dù phải
hy sinh ngay cả đến tính mạng.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
27/11/2017 - THỨ HAI TUẦN 34 TN
Lc 21,1-4
“Bà góa nghèo này đã bỏ nhiều hơn ai hết. ” (Lc 21,3)
Suy niệm: Tục ngữ có câu:
“quí hồ tinh bất quí hồ đa,” nghĩa là phẩm chất quý hơn số lượng. “Tinh” vẫn
đáng tôn trọng, còn “đa” thì còn tùy thuộc “đa” như thế nào, ví dụ như cũng có
lời rằng “đa ngôn đa quá!” Nói cách khác, loài người vẫn muốn “tinh” hơn “đa”
huống hồ Thiên Chúa. Hơn nữa, Chúa thấu suốt lòng dạ con người nên cái gì
“tinh” Ngài biết cả; và cái gì “đa” Ngài cũng thấy nó tốt hay xấu, phát xuất từ
động cơ nào, có chính đáng hay không. Dù bà goá mà Tin Mừng kể lại hôm nay dâng
cúng số tiền ít ỏi nhất, nhưng trước mặt Chúa, bà lại bỏ nhiều nhất, vì tấm
lòng vàng của bà, bà đã bỏ tất cả những gì bà có hôm ấy, còn ngày mai đối với
bà “hãy để ngày mai lo.” Trong đời sống hằng ngày, ta vẫn thường quan tâm đến
phẩm chất đồ vật, thích “tốt gỗ hơn tốt nước sơn.” Trước mặt Thiên Chúa, giá trị
của một con người không hệ tại ở công việc ta cho Chúa, hay cho người khác, nhiều
hay ít mà là ta đã làm với tâm tình nào, với ý hướng nào.
Mời Bạn: Bạn đã và đang cống hiến
nhiều thứ quý giá cho Chúa, cho cộng đoàn, vợ chồng, cha mẹ, con cái, hội đoàn…
Bạn làm tất cả những điều ấy với ý hướng gì, vì yêu mến, vì thiện ích của người
khác, vì Nước Trời hay vì lợi ích cá nhân của bạn?
Sống Lời Chúa: Mỗi ngày tôi loan báo “niềm
vui Tin Mừng” bằng việc cho đi một thứ gì đó, có thể là vật chất hay tinh
thần, thời giờ hay của cải để đem lại niềm vui và hạnh phúc cho tha nhân.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin dạy
con đừng tiếc gì với Chúa, cũng như không tiếc xót gì trước nhu cầu chính đáng
của người anh em. Nếu có tiếc, thì hãy hối tiếc vì những phung phí của mình.
(5 Phút Lời Chúa)
Bỏ vào tất cả (27.11.2017 – Thứ hai Tuần 34 Thường niên)
Hũ bột không cạn và bình dầu không vơi vẫn là quà tặng Chúa ban cho bất cứ ai dám trao đi tất cả đời mình, vì trao đi mà sau đó
mình không thấy thiếu thì không thật là trao đi.
Suy niệm:
Thánh Luca là văn sĩ
tuyệt vời viết về sự hiền dịu của Đức Kitô.
Nhưng thánh nhân cũng là
người nhấn mạnh đến sự đòi hỏi.
Thầy Giêsu đòi ai muốn
theo Ngài phải từ bỏ tất cả (Lc 14, 33).
Các môn đệ đầu tiên như
Simon, Gioan, Giacôbê, Lêvi,
đều là những người đã
bỏ tất cả để theo Thầy (Lc 5, 11. 28).
Bà góa nghèo trong bài
Tin Mừng hôm nay (c.4)
cũng là người đã bỏ vào
thùng tiền tất cả những gì bà có để sinh sống.
Tất cả và trọn vẹn, chính
là điều Thiên Chúa đòi hỏi nơi con người.
Yêu Ngài bằng tất
cả trái tim và tất cả sức lực của mình,
đó là mệnh lệnh của Thiên
Chúa dẫn đến sự sống vĩnh cửu (Lc 10, 27).
Có người tự hỏi nếu bà
góa nghèo dâng cho Đền thờ
tất cả số tiền nhỏ nhoi
còn lại thì ngày mai bà sống bằng gì.
Bà có phải là người bị
đầu độc và bóc lột bởi các kinh sư không,
vì đã có những kinh sư
nuốt chửng nhà của các bà góa (Lc 20, 47)?
Đức Giêsu có coi bà góa
này như một tấm gương cho ta không?
Khi ngồi nhìn người ta
dâng cúng tiền cho Đền thờ,
Đức Giêsu thấy người giàu
bỏ tiền, có khi là những món tiền lớn.
Nhưng Ngài cũng thấy một
bà góa nghèo bỏ tiền vào thùng.
Một món tiền rất nhỏ,
bằng đơn vị tiền tệ nhỏ nhất.
Ngài nói cho các môn đệ
nghe về cách đánh giá của Ngài,
cũng là cách đánh giá của
Thiên Chúa.
Bà góa nghèo này đã bỏ
nhiều hơn những người giàu.
Vì các môn đệ có thể bị
ngỡ ngàng, nên Ngài giải thích cho họ.
Người giàu bỏ vào từ
sự dư thừa của họ.
Còn bà góa bỏ vào từ
sự túng thiếu của bà (c. 4).
Trao đi một điều đụng
chạm đến cuộc sống của mình
thì khó hơn gấp bội,
vì mình phải gánh chịu
hậu quả ngay lập tức.
Bà góa ở Xarépta chắc
chắn đã gặp khó khăn
khi ngôn sứ Êlia xin bà
làm cho ông một cái bánh nhỏ trước đã,
rồi sau đó mới làm cho bà
và con bà (1 V 17,13).
Bà đã dám vâng lời dù
đang túng thiếu,
dù nhà chỉ còn một nắm
bột trong hũ và chút dầu trong vò.
Cái chết đang đến với mẹ
con bà, vậy mà bà đã dám chia sẻ.
Chia sẻ của hai bà góa
trên đây đều nằm trong những tình huống
tưởng như không thể chia
sẻ được, vì chẳng có gì để chia sẻ.
Chia sẻ cho Chúa hay cho
tha nhân lúc ấy, thật là quý biết bao,
vì nó đòi ta ném mình vào
sự mất an toàn,
và đồng thời ném mình vào
vòng tay quan phòng của Thiên Chúa.
Mọi tính toán kiểu con
người biến mất,
để nhường chỗ cho lòng
quảng đại vô bờ.
Chắc chắn Thiên Chúa
chẳng để cho bà góa nghèo phải chết đói.
Hũ bột không cạn và bình
dầu không vơi
vẫn là quà tặng Chúa ban
cho bất cứ ai dám trao đi tất cả đời mình,
vì trao đi mà sau đó mình
không thấy thiếu thì không thật là trao đi.
Cầu nguyện:
Lạy Ngôi Lời Thiên Chúa
rất đáng mến,
xin dạy con biết sống
quảng đại,
biết phụng sự Chúa cho
xứng với uy linh Ngài,
biết cho đi mà không tính
toán,
biết chiến đấu không ngại
thương tích,
biết làm việc không tìm
an nghỉ,
biết hiến thân mà không
mong chờ phần thưởng nào
ngoài việc biết mình đã
chu toàn Thánh Ý Chúa. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
27 THÁNG MƯỜI MỘT
Khởi Đầu Và Kết
Thúc Của Tạo Vật
“Nhân loại sẽ nhìn thấy
Con Người xuất hiện trên đám mây với uy quyền và vinh quang cao cả” (Lc 21,27).
Mùa Vọng hướng suy tư
của chúng ta về sự khởi đầu, bởi vì mầu nhiệm sáng tạo cho thấy sự đến lần thứ
nhất của Thiên Chúa. Và sự khởi đầu ấy hướng chỉ cái chung cuộc: sự đến lần thứ
hai của Đức Kitô.
Các Sách Tin Mừng nói
về những dấu hiệu của thời cánh chung. Thế giới này sẽ trải qua sự hủy diệt và
tiêu vong. Thật vậy, sự qua đi của các tạo vật không ngừng nhắc chúng ta rằng
thế giới này sẽ kết thúc. Chúa Nhật I Mùa Vọng gợi lên cho chúng ta những suy
tư về mầu nhiệm rất quan trọng này: mầu nhiệm bắt đầu và kết thúc của tạo vật.
Mầu nhiệm về bản tính
phù du của vạn vật và mầu nhiệm sự chết tự nó biểu lộ rõ ràng nơi mọi sự chung
quanh chúng ta. Không ai nghi ngờ sự kiện rằng mọi sự trên đời này sẽ tiêu vong
và thế giới hữu hình này sẽ mai một. Không ai nghi ngờ sự thật rằng mọi người
trên trái đất này rồi sẽ chết. Đời sống con người như một cánh hoa sớm nở tối
tàn. Xuyên qua sự qua đi của thế giới và xuyên qua sự chết của con người, Thiên
Chúa – Đấng Vĩnh Hằng – được tỏ lộ ra. Ngài không bị khống chế bởi thời gian.
Ngài là vĩnh cửu. Ngài là Đấng “hiện có, đã có và sẽ đến” (Kh 1,8).
Mùa Vọng tiên vàn là một
lời nhắc nhở rằng Thiên Chúa là Đấng vĩnh hằng. Thiên Chúa không có khởi đầu –
cũng không có chung cuộc.
- suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 27-11
Lời suy niệm: “Ngước mắt lên
nhìn Đức Giêsu thấy những người giàu đang bỏ tiền dâng cúng của họ vào thùng tiền.
Người cũng thấy một bà góa túng thiếu kia bỏ vào đó hai đồng tiền kẽm. Người liền
nói. Thầy bảo thật anh em: bà góa nghèo này đã bỏ vào nhiều hơn ai hết.”
Chúa Giêsu luôn đề cao
những con người biết hy sinh dâng hiến, và biết đặt trọn: niềm tin, và hy
vọng vào sự quan phòng của Thiên Chúa về đời sống của mình. Khi Chúa Giêsu thấy
bà góa nghèo bỏ vào thùng tiền dâng cúng trong Đền Thờ với hai đồng tiền kẽm,
Người đã gọi các môn đệ của Người đến xem và Người đã đề cao cử chỉ và cách dâng
cúng của bà góa nghèo, để các Tông Đồ của Người noi theo.
Lạy Chúa Giêsu. Chúa
muốn chúng con trong mọi sự dâng cúng, phục vụ cho người anh em, hay cho Giáo Hội,
cần phải biết hy sinh, chứ không chỉ vì dư thừa hay thời gian rãnh rỗi. Xin cho
mỗi người trong chúng con học nơi bà góa nghèo sự đơn sơ và chân thật trong việc
làm.
Mạnh Phương
27 Tháng Mười Một
Tiếng Vọng Rừng Sâu
Có một cậu bé ngỗ
nghịch thường bị mẹ khiển trách. Ngày nọ, giận mẹ nhưng không thể xúc phạm một
cách trực tiếp, cậu chạy đến một thung lũng cạnh một khu rừng rậm. Cậu lấy hết
sức mình và thét lên: "Tôi ghét người". Cậu ngạc nhiên vô cùng vì từ
khu rừng có tiếng vọng lại: "Tôi ghét người". Cậu hoảng hốt quay về với
mẹ và khóc nức nở. Cậu không thể hiểu được từ trong rừng đã có người thù ghét cậu.
Người mẹ nắm tay
đưa cậu trở lại khu rừng và bảo cậu hãy hét lên: "Tôi yêu người". Lạ
lùng thay, cậu vừa dứt tiếng thì cũng có người nói vọng lại: "Tôi yêu người".
Lúc đó người mẹ mới giải thích cho cậu như sau: "Con ơi, đó là định luật
trong cuộc sống của chúng ta. Con cho điều gì, con sẽ nhận điều đó. Ai gieo gió
thì người đó gặt bão. Nếu con thù ghét người, thì người cũng sẽ thù ghét con. Nếu
con yêu thương người, thì người cũng sẽ yêu thương con".
Hận thù lúc nào cũng
kéo theo hận thù, bạo động lúc nào cũng sinh ra bạo động. Chỉ có tình yêu mới
làm phát sinh tình yêu. Bạo động và hận thù không thể là phương thế để cải tạo
xã hội. Chỉ có tình yêu đích thực mới cải đổi được lòng người. Bạn hãy sống cao
thượng. Bạn hãy lấy tình yêu để đáp trả lại hận thù. Tiếng vọng cao đẹp nhất của
một nghĩa cử yêu thương lúc nào cũng là tiếng vọng của bình an tự trong đáy tâm
hồn chúng ta.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét