27 tháng giêng ngày tưỏng niệm
cuộc diệt chủng Do thái
27 tháng giêng là Ngày quốc tế tưởng niệm cuộc diệt chủng Do
thái Shoah. Ngày này đã do Liên Hiêp Quốc thành lập hồi năm 2005 với quyết nghị
60 trên 7 của Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc nhằm mục đích tưởng niệm 6 triệu người
Do thái đã bị Đức Quốc Xã tàn sát thời đệ nhị thế chiến. Trong các ngày từ 22 đến
25 tháng giêng vừa qua tổ chức UNESCO của Liên Hiệp Quốc đã huy động dư luận thế
giới tham gia ngày tưởng niệm này, và tái khẳng định dấn thân trong cuộc chiến
chống lại chủ trương bài Do thái, kỳ thị chủng tộc và mọi hình thức bất bao
dung khác. Đã có một loạt các sinh hoạt diễn ra trong các ngày này do UNESCO
cùng bảo trợ với Hiệp hội Tưởng niệm Shoah của cộng đồng Do thái. Lúc 8 giờ tối
ngày 22 tháng giêng đã có buổi chiếu phần đầu cuốn phim tựa đề “Bốn chị em: lời
thề của Hippocrate – Ruth Elias” với sự hiện diện của nhà làm phim ông Claude
Lanzmann và bà tổng giám đốc UNESCO Audrey Azoulay.
Ngày 25 tháng giêng lúc 3 giờ rưỡi chiều có buổi hội luận về
đề tài “Việc tưởng niệm và giáo huấn của cuộc Diệt chủng: chúng ta chia sẻ trách
nhiệm” với sự tham dự của ông Serge Klarsfeld, trạng sư, sử gia, đặc phái viên
của UNESCO cho việc giảng dậy lịch sử cuộc Diệt chủng và việc phòng ngừa diệt
chủng; ông Henri Rousso, sử gia, giám đốc nghiên cứu của Trung tâm nghiên
cứu khoa học quốc gia Pháp; và bà Floriane Hohenberg, giám đốc văn phòng nghiên
cứu quốc tế Đức.
Tiếp theo đó vào lúc 5 giờ rưỡi chiều có lễ nghi khánh thành
cuộc triển lãm về đề tài “Ký ức bị đánh cắp” liên quan tới việc trả lại các vật
dụng cá nhân của các tù nhân các trại tập trung Đức Quốc Xã do Văn phòng nghiên
cứu quốc tế Bad Arolsen đảm trách.
Sau đó lúc 6 giờ rưỡi chiều cùng ngày 25 tháng giêng có lễ
nghi tưởng niệm các nạn nhân của cuộc Diệt chủng Do thái với sự hiện diện của
ông Eric Rothschild, chủ tịch tổ chức Tưởng niệm Shoah và bà Audrey Azoulay, tổng
giám đốc UNESCO. Mọi người đã nghe chứng từ của bà Yvette Lévy, người tù sống
sót của trại tập trung Auschwitz. Sau đó là buổi trình tấu của nhạc sĩ Áo
Ariela, chơi các bản nhạc do các nạn nhân cuộc Diệt chủng hay các tù nhân còn sống
sót sáng tác.
Ngày 26 tháng giêng bà Audrey Azoulay tổng giám đốc UNESCO
chính thức viếng thăm tổ chức Kỷ niệm cuộc Diệt chủng. Trong các ngày từ 22
tháng giêng tới mùng 3 tháng hai có cuộc triển lãm về cuộc càn quét Đêm Thuỷ
Tinh do tổ chức Tưởng niệm Shoah đặc trách.
** Từ “holocausto” trong tiếng Hy lạp có nghĩa là “thiêu đốt
hoàn toàn” ám chỉ lễ tế toàn thiêu trong Do thái giáo. Từ giữa thế kỷ XX nó được
dùng để gọi cuộc diệt chủng Do thái do Đức Quốc Xã chủ mưu thời đệ nhị thế chiến
khiến cho 15 triệu người phải chết, trong đó có 6 triệu người Do thái thuộc mọi
lứa tuổi.
Liên quan tới các nạn nhân Do thái cuộc diệt chủng được gọi
là Shoah trong tiếng Do thái có nghĩa là tai uơng, sự tàn phá. Ban đầu nó chỉ
liên quan tới người Do thái, nhưng sau đó được trải rộng ra tất cả các thành phần
không được Đức Quốc Xã ưa thích bao gồm các nhóm chủng tộc và tôn giáo bị Đức
Quốc Xã coi là thấp kém trong đó có cả các tù nhân người Nga, Ba Lan, Slave,
các người chống đối chính trị, các quốc gia và các nhóm chủng tộc như người Rom
và người Sinti du mục, các nhóm tôn giáo thiểu số như chứng nhân Giêhova và tin
lành Pentecostal bị coi là những người mắc bệnh tâm thần, các người đồng tính,
các bệnh nhân tâm thần, và người tàn tật. Việc tiêu diệt khoảng hai phần ba người
Do thái toàn Âu châu đã được chính quyền của nhà độc tài Hitler tổ chức và thi
hành qua một guồng máy phức tạp hành chánh, kinh tế và quân sự liên quan tới đa
số các cơ cấu quyền lực bàn giấy của Đức Quốc Xã với việc phát triển tiệm tiến
bắt đầu vào năm 1933 với chiến dịch càn quét người Do thái tại Đức và sau đó
lan sang toàn Âu châu bị Đức Quốc Xã chiếm đóng. Người Do thái bị bắt giữ và gửi
tới các trại tập trung được thành lập tại nhiều nơi. Các cuộc càn quét đạt tột
đỉnh vào năm 1941 với việc huỷ diệt thể lý do các lực lượng đặc biệt thi hành,
nhất là việc tàn sát người hàng loạt trong các nhà hơi ngạt của các trại tập
trung, mà Đức Quốc Xã gọi là “giải pháp cuối cùng cho vấn đề do thái”. Đã không
có cuộc tàn sát người Do thái nào trong lịch sử so sánh được với cuộc diệt chủng
do Đức Quốc Xã chủ mưu.
Từ olocausto cũng được dùng cho các cuộc diệt chủng của các
dân tộc khác như cuộc diệt chủng người Armeni và Hy lạp khiến cho 2,5 triệu
kitô hữu phải chết dưới tay chính quyền Ottoman Thổ Nhĩ Kỳ giữa các năm
1915-1923; hay cuộc diệt chủng của các thổ dân da đỏ bên châu Mỹ và cuộc diệt
chủng của hai dân tộc Hutu và Tutsi bên Rwanda năm 1994, hay cuộc diệt chủng tại
Cộng hoà dân chủ Congo do cuộc nội chiến gây ra trong các thập niên 1980-2000
khiến cho 3 triệu người chết. Liên quan tới các kho vũ khí hạt nhân có sức tàn
phá kinh khủng, người ta cũng nói tới cuộc diệt chủng hạt nhân.
** Thật ra không có con số chính xác của cuộc diệt chủng Do
thái và của các dân tộc bị Đức Quốc Xã tiêu diệt hồi đệ nhị thế chiến. Nhưng
cho tới nay các sử gia tin rằng đã có 6 triệu người Do thái bị giết, số tù binh
Liên Xô bị giết là 2-3 triệu, người Ba Lan khoảng 2 triệu, hai chủng tộc Rom từ
220.000 tới 500.000, ngưòi tàn tật và các tín hữu tin lành Pentecostal khoảng
250.000, các người theo bè phái Tam Điểm từ 80.000 tới 200.000, các người đồng
tính từ 5.000 tới 15.000, các chứng nhân Giêhôva từ 2.500 tới 5.000, các người
bất đồng chính kiến từ 1 triệu tới 1 triệu rưỡi, các dân tộc gốc Slave từ 1 tới
2 triệu rưỡi. Tổng cộng tất cả là giữa 12 triệu 250 ngàn và 17 triệu 370 ngàn
người bị chế độ Đức Quốc Xã sát hại. Như vậy số người bị giết có thể vào khoảng
20 triệu.
Các người tù trong các trại tập trung bị bắt buộc mặc đồng
phục có các hình tam giác nhiều mầu khác nhau. Mầu vàng có hai tam giác chồng
lên nhau là ngôi sao Đavít, dành cho người Do thái, đôi khi có thêm chữ Jude tức
Do thái bên trên. Mầu đỏ dành cho các tù nhân chính trị. Mầu xanh lá cây dành
cho các thường phạm. Mầu tím dành cho các chứng nhân Giêhôva. Màu xanh da trời
dành cho những người di cư chống đối chế độ Đức Quốc Xã. Mầu nâu dành cho các
người du mục. Mầu đen dành cho những phụ nữ đồng tính, phụ nữ mại
dâm, các người bị bệnh tâm thần. Mầu đỏ dành cho các người đồng tính nam.
Luật bảo vệ dòng máu tinh tuyền Ariane và danh dự của Đức được
ban hành ngày 14 tháng 9 năm 1935 loại trừ ngưòi Do thái khỏi mọi khiá cạnh cuộc
sống xã hội Đức. Từ đó phát xuất ra các sắc lệnh khác dẫn đưa tới “giải pháp
kinh tế của vấn đề do thái”. Người gốc Do thái bị loại bỏ khỏi mọi chức vụ công
cộng, nhân viên nhà nước bao gồm cả các bác sĩ, trạng sư và binh sĩ quân đội.
Bước tiếp theo là giải pháp kinh tế gọi là Ariane hoá các sinh hoạt độc lập của
người Do thái trong các lãnh vực dịch vụ, kỹ nghệ và thương mại. Mọi sinh hoạt
của người Do thái đều bị chuyển nhượng cho người Đức, ban đầu do tự nguyện, sau
đó bị bắt buộc.
Chính sách bài Do thái còn đi xa hơn nữa với việc đuổi người
Do thái và đầy họ đi các nơi khác. Trong Đêm Thuỷ Tinh mùng 9 rạng ngày mùng 10
tháng 11 năm 1938 do Joseph Goebbels chủ mưu đã có 615 hàng quán của người Do
thái bị phá hủy, 171 nhà bị đốt cháy và 191 hội đường Do thái bị thiêu rụi.
Ngoài ra đã có 36 người Do thái bị giết chết, 36 người bị thương nặng và hơn
20.000 người bị đầy vào các trại tập trung Dachau, Buchenwald và Sachsenhausen.
Các bạo lực thái quá đã tạo chia rẽ giữa hàng lãnh đạo Đức Quốc Xã, và sau đó
đã đưa tới “giải pháp kết thúc cho vấn đề Do thái” với lệnh trục xuất và đầy
người Do thái đi các nơi khác.
Hầu như phân nửa trên tổng số 400.000 người Do thái trốn khỏi
nước Đức hay các vùng do Đức Quốc Xã chiếm đóng. Họ tìm cách sang các nước Âu
châu khác, nhưng sẽ là mồi của kỹ nghệ diệt chủng có hệ thống của Hitler và
hàng lãnh đạo Đức Quốc Xã, đầu óc tràn đầy ý thức hệ sai lạc và cuồng tín. Các
tài liệu tìm được cho thấy các danh sách chi tiết của các nạn nhân hiện tại,
tương lai và tiềm năng của các vụ hành quyết. Song song là việc nghiên cứu các
cách thức tàn sát hàng loạt ngày càng hữu hiệu hơn: từ việc xử bắn cho tới các
phòng hơi ngạt. Và chính các tù nhân phải di chuyển các xác chết, đào hố chôn tập
thể hay đưa vào lò thiêu. Rất nhiều người chết vì đói khát, bệnh tật hay bị
dùng cho các thử nghiệm khoa học.
** Trong các vùng đất bị Đức Quốc Xã chiếm đóng như Ba Lan số
người Do thái bị dồn vào trong các ghetto đóng kín lên tới hơn 600 ngàn. Nổi tiếng
nhất là Ghetto Varsava. Ban đầu các ghetto này nhắm mục đích ngăn chặn không
cho người Do thái chạy trốn, nhưng sau cùng là để dễ tiêu diệt họ hơn. Đây là một
kiểu thanh lọc chủng tộc, được thi hành với các ngưòi Ba Lan, nhất là đối với
giới trí thức và những người có đầu óc lãnh đạo.
Các vụ tàn sát tập thể bắt đầu từ tháng 7 năm 1941. Vào
tháng 11 Himmler báo cáo cho Hitler biết đã có 363.211 người do thái bị xử bắn.
Trong khi môt tài liệu năm 1943 cho biết đã có 633.000 người bị xử bắn. Khi
quân Đức Quốc Xã rút lui năm 1944 đã có hơn 2 triệu người do thái bị giết trong
các vùng bị chiếm đóng của Liên Xô.
Trong các trại tập trung như Auschwitz Birkenau các tù nhân
không chết vì đói khát bệnh tật thì cũng chết vì phải làm việc như nô lệ. Trong
6 trại tập trung nằm trên đất Ba Lan đã có 3 triệu người Do thái bị giết. Các
trại này gồm hai phần: phần dành cho các tù nhân và phần dành cho việc tàn sát
các tù nhân, được tổ chức rất quy mô chuyên biệt như một loại nhà máy kỹ nghệ
giết người. Các lò hoả thiêu hoạt động đêm ngày mỗi tháng thiêu 132.000 xác chết.
Riêng trong trại tập trung Auschwitz có ít nhất 1,1 triệu
người Do thái bị đầy tới đây: 438.000 đến từ Hungaria, 300.000 từ Ba Lan,
69.000 từ Pháp, 60.000 từ Hoà Lan, 55.000 từ Hy Lạp. 46.000 từ vùng Boemia và
Moravia, 23.000 từ Đức và Áo, 27.000 từ Slovachia, 10.000 từ Yougoslavia, 7.500
từ Italia, 690 từ Na Uy, 34.000 từ các vùng khác. Đã có 900.000 người chết
trong các phòng hơi ngạt và 95.000 người khác vì lao động mệt nhọc. Ngoài ra
còn có 400.207 người bị đầy tới đây như công nhân nô lệ, và 210.000 người bị đầy
ở đây rồi sau đó bị chuyển đi các trại tập trung khác và 8.000 người sống sót,
tổng số các nạn nhân tại Auschwitz là 1 triệu 417 ngàn 505 người trên tổng số 1
triệu 613 ngàn 455 người, trong đó có 222.000 trẻ em và thiếu niên nam nữ.
Các sử gia đã đặt ra nhiều câu hỏi liên quan tới vụ diệt chủng
Do thái và tiêp tuc tranh luận, nhưng cho tới nay vẫn không có các câu trả lời
thỏa đáng. Đã có bao nhiêu người bị giết? Ai trực tiếp liên luy tới các vụ tàn
sát này? Ai cho phép nó? Ai đã biết các vụ tàn sát này? Và tại sao người ta lại
trực tiếp tham dự, cho phép hay âm thầm chấp nhận chúng? Tại sao một dân tộc
thông minh, tài giỏi và xuất chúng như dân tộc Do thái mà lại thinh lặng ngoan
ngoãn chấp nhận để cho mình bị tiêu diệt một cách tàn bạo như thế, mà không nổi
loạn chống lại, ngay cả khi biết mình sẽ chết về tay của một toán quân Đức quốc
xã ít ỏi vài trăm hay một ngàn người như vậy?
Dù có câu tra lời hay không vụ diệt chủng Do thái đã là một
trang vô cùng đen tối trong lịch sử nhân loại, bị sự dữ thống trị qua bàn tay của
các chế độ ý thức hệ độc tài vô luân và vô nhân, trong đó con người đã biến
thành quái vật.
Linh Tiến Khải
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét