29/03/2018
Thứ Năm tuần thánh.
Thánh lễ Tiệc Ly.
Bài Ðọc I: Xh 12, 1-8.
11-14
"Những chỉ thị
về bữa Tiệc Vượt qua".
Trích sách Xuất Hành.
Trong những ngày ấy,
Chúa phán cùng Môsê và Aaron ở đất Ai-cập rằng: Tháng này các ngươi phải kể là
tháng đầu năm, tháng thứ nhất. Hãy nói với toàn thể cộng đồng con cái Israel rằng:
"Mùng mười tháng này, ai nấy phải bắt một chiên con, mỗi gia đình, mỗi nhà
một con. Nếu nhà ít người, không ăn hết một con chiên, thì phải mời người láng
giềng đến nhà cho đủ số người để ăn một con chiên. Chiên đó không được có tật
gì, phải là chiên đực, được một năm. Có bắt dê con cũng phải làm như thế. Vậy
phải để dành cho đến ngày mười bốn tháng này, rồi vào lúc chập tối, toàn thể cộng
đồng con cái Israel sẽ giết nó, lấy máu bôi lên khung cửa những nhà có ăn thịt
chiên. Ðêm ấy sẽ ăn thịt nướng với bánh không men và rau đắng. Phải ăn như thế
này: Phải thắt lưng, chân đi dép, tay cầm gậy và ăn vội vã: vì đó là ngày Vượt
Qua của Chúa. Ðêm ấy Ta sẽ đi qua xứ Ai-cập, sẽ giết các con đầu lòng trong xứ
Ai-cập, từ loài người cho đến súc vật, và Ta sẽ trừng phạt chư thần xứ Ai-cập:
vì Ta là Chúa. Máu bôi trên nhà các ngươi ở, sẽ là dấu hiệu; và khi thấy máu,
Ta sẽ đi qua mà tha cho các ngươi, và các ngươi sẽ không bị tai ương tác hại
khi Ta giáng hoạ trên xứ Ai-cập. Các ngươi hãy ghi nhớ ngày ấy, làm lễ tưởng niệm,
và phải mừng ngày đó trọng thể kính Thiên Chúa. Các ngươi sẽ lập lễ này để mừng
vĩnh viễn muôn đời".
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 115, 12-13.
15-16bc. 17-18
Ðáp: Chén chúc tụng là sự thông hiệp Máu Chúa Kitô (x. 1
Cr 10, 16).
Xướng: 1) Tôi lấy gì
dâng lại cho Chúa để đền đáp những điều Ngài ban tặng cho tôi? Tôi sẽ lãnh chén
cứu độ, và tôi sẽ kêu cầu danh Chúa. - Ðáp.
2) Trước mặt Chúa, thật
là quý hoá cái chết của những bậc thánh nhân Ngài. Con là tôi tớ Ngài, con trai
của nữ tỳ Ngài, Ngài đã bẽ gãy xiềng xích cho con. - Ðáp.
3) Con sẽ hiến dâng
Chúa lời ca ngợi làm sinh lễ, và con sẽ kêu cầu danh Chúa. Con sẽ giữ trọn lời
khấn xin cùng Chúa, trước mặt toàn thể dân Ngài. - Ðáp.
Bài Ðọc II: 1 Cr 11,
23-26
"Mỗi khi anh
em ăn và uống, anh em loan truyền việc Chúa chịu chết".
Trích thư thứ nhất của
Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Cô-rintô.
Anh em thân mến, phần
tôi, tôi đã lãnh nhận nơi Chúa điều mà tôi đã truyền lại cho anh em, là Chúa
Giêsu trong đêm bị nộp, Người cầm lấy bánh và tạ ơn, bẻ ra và phán: "Các
con hãy lãnh nhận mà ăn, này là Mình Ta, sẽ bị nộp vì các con: Các con hãy làm
việc này mà nhớ đến Ta. Cùng một thể thức ấy, sau bữa ăn tối, Người cầm lấy
chén, và phán: "Chén này là Tân ước trong Máu Ta; mỗi khi các con uống,
các con hãy làm việc này mà nhớ đến Ta". Vì mỗi khi anh em ăn bánh và uống
chén này, anh em loan truyền việc Chúa chịu chết, cho tới khi Chúa lại đến".
Ðó là lời Chúa.
Câu Xướng Trước Phúc
Âm: Ga 13, 34
Chúa phán: "Thầy
ban cho các con một giới răn mới, là các con hãy yêu thương nhau, như Thầy đã
yêu thương các con".
Phúc Âm: Ga 13, 1-15
"Ngài yêu
thương họ đến cùng".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Gioan.
Trước ngày Lễ Vượt
Qua, Chúa Giêsu biết đã đến giờ Mình phải bỏ thế gian mà về cùng Chúa Cha, Người
vốn yêu thương những kẻ thuộc về mình còn đang ở thế gian, thì đã yêu thương họ
đến cùng. Sau bữa ăn tối, ma quỷ gieo vào lòng Giuđa Iscariô, con Simon, ý định
nộp Người. Người biết rằng Chúa Cha đã trao phó mọi sự trong tay mình, và vì
Người bởi Thiên Chúa mà đến và sẽ trở về cùng Thiên Chúa. Người chỗi dậy, cởi
áo, lấy khăn thắt lưng, rồi đổ nước vào chậu; Người liền rửa chân cho các môn đệ
và lấy khăn thắt lưng mà lau. Vậy Người đến chỗ Simon Phêrô, ông này thưa Người
rằng: "Lạy Thầy, Thầy định rửa chân cho con ư?" Chúa Giêsu đáp:
"Việc Thầy làm bây giờ con chưa hiểu, nhưng sau sẽ hiểu". Phêrô thưa
lại: "Không đời nào Thầy sẽ rửa chân cho con". Chúa Giêsu bảo:
"Nếu Thầy không rửa chân cho con, con sẽ không được dự phần với Thầy".
Phêrô liền thưa: "Vậy xin Thầy hãy rửa không những chân con, mà cả tay và
đầu nữa". Chúa Giêsu nói: "Kẻ mới tắm rồi chỉ cần rửa chân, vì cả
mình đã sạch. Tuy các con đã sạch, nhưng không phải hết thảy đâu". Vì Người
biết ai sẽ nộp Người nên mới nói: "Không phải tất cả các con đều sạch
đâu".
Sau khi đã rửa chân
cho các ông, Người mặc áo lại, và khi đã trở về chỗ cũ, Người nói: "Các
con có hiểu biết việc Thầy vừa làm cho các con chăng? Các con gọi Ta là Thầy và
là Chúa thì phải lắm, vì đúng thật Thầy như vậy. Vậy nếu Ta là Chúa và là Thầy
mà còn rửa chân cho các con, thì các con cũng phải rửa chân cho nhau. Vì Thầy
đã làm gương cho các con để các con cũng bắt chước mà làm như Thầy đã làm cho
các con".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Thánh Thể Bí
Tích Phục Vụ
Mẹ Têrêsa thành
Calcutta có lần kể lại câu chuyện nầy:
Một hôm có một thiếu
nữ tìm đến xin gia nhập Dòng Thừa Sai Bác Ái của Mẹ. Theo luật dòng, ngày đầu
tiên khi mới đến, tất cả những ai muốn sống trong dòng, cũng đều được mời sang
nhà hấp hối – tức là nhà tiếp đón những người sắp chết. Vì thế, cô thiếu nữ nầy
được mời sang nhà hấp hối. Mẹ Têrêsa nói với cô ấy:
“Con đã nhìn thấy
linh mục dâng Thánh lễ chứ? Con đã thấy ngài sờ đến Thánh Thể với biết bao chăm
chú và yêu thương. Con cũng hãy đi và làm như thế tại nhà hấp hối, bởi vì con sẽ
tìm thấy Chúa Giêsu trong thân thể những người anh em khốn khổ đó”.
Cô thiếu nữ ra đi…
Một thời gian sau, cô trở lại với một nụ cười rạng rỡ có lẽ chưa bao giờ trông
thấy. Cô vui vẻ thốt lên với Mẹ Têrêsa: “Thưa Mẹ, con đã sờ được thân thể Chúa
trong suốt ba tiếng đồng hồ”.
Mẹ Têrêsa mới hỏi lại
sự thể đã diễn ra như thế nào? Cô ta đáp? “Thưa Mẹ, con vừa đến nhà hấp hối thì
thấy người ta mang đến một người vừa ngã xuống một hố sâu, mình mẩy đầy những vết
thương và bùn đất hôi thối… Con đã đến và con đã tắm rửa cho anh ta. Con biết rằng
làm như thế là chạm đến thân thể của Đức Kitô”.
Thưa anh chị em, Thánh
lễ là trung tâm của cuộc sống và cuộc sống hằng ngày là một Thánh lễ nối dài. Đức
Kitô không chỉ muốn chúng ta gặp gỡ nhau trong Thánh lễ mà còn muốn chúng ta gặp
gỡ Ngài qua tất cả mọi sinh hoạt và gặp gỡ khác trong cuộc sống. Từng cuộc gặp
gỡ với tha nhân, nhất là những người nghèo hèn nhất, phải là một cuộc gặp gỡ với
Đức Kitô.
Ngay trong bữa tối Thứ
Năm Thánh nầy, trước khi lập Bí tích Thánh Thể, Chúa Giêsu đã cúi xuống rửa
chân cho các môn đệ. Việc nầy làm nổi bật một ý nghĩa lớn của Bí tích Thánh Thể,
đó là Thánh Thể là bí tích phục vụ. Thánh Thể là phương thế Chúa Giêsu chọn để
thể hiện ý muốn phục vụ của Ngài. Để phục vụ, Ngài phải trả một giá rất đắt. Để
phục vụ, Ngài đã tự hiến làm lễ vật giao hoà, làm Chiên Vượt Qua chịu sát tế vì
sự sống của thế giới. Để phục vụ, Ngài chấp nhận trở nên lương thực cho loài
người sử dụng. Thiên Chúa đã trở nên phương thế phục vụ sự sống của con người.
Vì “Ngài yêu thương chúng ta đến tận cùng”.
Anh chị em thân mến,
Chúa Giêsu mời gọi chúng ta phục vụ như Ngài. Bởi vì, một khi đã đồng hoá mình
với Chúa Giêsu trong Thánh Thể, chúng ta phải sống như Ngài. Nếu không sẵn lòng
phục vụ thì đó là dấu chứng chúng ta không thực lòng tham dự Thánh Thể. Không
phục vụ là chưa gặp được Chúa Giêsu thật, chưa đón nhận Ngài, chưa thật sự nên
một với Ngài. Trái lại, phục vụ là dấu sự sống của Chúa Giêsu Thánh Thể đã thực
sự biến đổi chúng ta, làm cho chúng ta nên một con người mới.
Để làm gương mẫu phục
vụ cụ thể, Chúa Giêsu đã quỳ xuống rửa chân cho các môn đệ và mời gọi chúng ta
hãy rửa chân cho nhau: “Nếu Thầy là Chúa, là Thầy mà con rửa chân cho anh em,
thì anh em phải rửa chân cho nhau. Thầy đã nêu gương cho anh em, để anh em cũng
làm như Thầy đã làm cho anh em”.
Trong xã hội Do Thái,
chỉ có đầy tớ, nô lệ rửa chân cho chủ. Ở đây, Thầy lại rửa chân cho trò. Còn
hơn thế nữa, Thiên Chúa đi rửa chân cho con người, mà lại là con người tội lỗi.
Chúa Giêsu đã quỳ xuống rửa chân cho Phêrô, kẻ chối Thầy; rửa chân cho tất cả
những người còn lại là “những kẻ sẽ bỏ Thầy mà trốn chạy hết”.
Ngài làm như vậy để được
gì? Không được gì cả! Chỉ để minh chứng một Thiên Chúa là như thế đó: một Thiên
Chúa “đến để phục vụ con người và hiến mạng sống để cứu chuộc con người”. Một
Thiên Chúa thay vì tiêu diệt bọn tội lỗi, lại quỳ xuống trước mặt họ, hôn chân
họ. Một Thiên Chúa thay vì trả thù, lại đã đổ máu để minh chứng sự tha thứ yêu
thương. Một Thiên Chúa thật lạ lùng! Một đạo lý ngược đời, một con đường khó bước
theo. Thế nhưng, Ngài đã làm và kêu gọi chúng ta cũng làm y như vậy: “Ai muốn
làm đầu thì phải hầu thiên hạ. Ai muốn làm lớn thì phải làm tôi tớ mọi người”.
Ở đời, người ta dễ
dàng quỳ xuống trước người quyền quý, sang trọng, vì người ta còn hy vọng ở một
sự ban bố lợi lộc. Người ta dễ dàng quỳ xuống trước một người đẹp để xin bố thí
một chút tình yêu. Và quỳ xuống trước một người thánh thiện để cầu mong một ân
huệ. Tất cả những cái quỳ xuống đó là để van xin cho mình, để có lợi cho mình.
Nhưng mấy ai quỳ xuống trước kẻ thù, quỳ xuống trước người ốm đau, bệnh tật, quỳ
xuống rửa chân lở loét của những người phong cùi!
Còn Chúa Giêsu, Ngài
quỳ xuống trước tội nhân. Ngài muốn cái gì đây? Là Thiên Chúa, có khi Ngài còn
thiếu thốn gì chăng? Là kẻ ban phát tình yêu, không lẽ Ngài lại thiếu thốn để độ
phải van xin? Không, Ngài không van xin gì cả. Quỳ xuống trước mặt con người chỉ
vì Ngài quý trọng con người. Ngài yêu thương con người. Ngài muốn cho con người
được sống và sống thật hạnh phúc. Khi con người biết sống cho người khác được hạnh
phúc là họ đã theo gương rửa chân của Chúa. đây là bài học sống cho người Kitô
hữu. Nơi Chúa Giêsu, tình yêu đã chiến thắng tội lỗi của con người, đã vượt lên
trên tội lỗi, để phục vụ đến độ hy sinh mạng sống mình cho chính tội nhân.
Anh chị em thân mến,
muốn phục vụ như Chúa Giêsu, chúng ta cũng phải hiến thân như Ngài. Đây là điều
khó, điều thường làm chúng ta hoảng sợ, chùn chân không dám đi tới cùng. Nhất
là hiến thân vì anh em, rửa chân cho anh em. Tuy nhiên, dù chưa dám làm hoặc chưa
làm được, ít nhất chúng ta cũng phải thừa nhận ra rằng; phục vụ và hiến thân là
những đòi hỏi không thể thiếu của Bí tích Thánh Thể.
Do đó, trong cuộc sống
mỗi ngày, nhất là những khi dự Tiệc Thánh Thể, chúng ta hãy để cho những đòi hỏi
đó day dứt trong lòng chúng ta, day dứt như một vết thương không bao giờ lành,
khiến cho chúng ta không bao giờ dám an tâm trong hững hờ vị kỷ với mọi người
anh em.
LỜI CHÚA MỖI NGÀY
Thứ Năm Tuần Thánh
Bài đọc: Exo
12:1-8, 11-14; I Cor 11:23-26; Jn 13:1-15.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Tình yêu Thiên Chúa: khiêm nhường phục vụ và yêu thương đến
cùng.
Con người thường quan
niệm: người có tài năng hay địa vị quan trọng không thể hạ mình làm các việc
hèn kém; vì nếu làm như thế, người khác nhìn thấy sẽ khinh thường, và địa vị của
họ sẽ bị giảm đi. Vì thế, nếu không được người khác nhận ra và trọng dụng tài
năng, người có tài sẽ bất mãn và từ chối không tham gia; ví dụ, thành viên của
HĐMV không được ăn nói trước công chúng, thành viên của ca đòan khi không được
hát solo.
Các Bài Đọc hôm nay mở
mắt cho chúng ta thấy thế nào là tình yêu và phục vụ của Thiên Chúa. Ngài là Đấng
uy quyền dựng nên và điều khiển muôn lòai, thế mà luôn hạ mình để phục vụ và
yêu thương mọi người, cho dẫu con người vô ơn và không xứng đáng với tình yêu của
Ngài. Trong Bài Đọc I, vì quá yêu thương và muốn giải thóat người Do-thái khỏi
cảnh nhục nhằn và tủi hổ của kiếp nô lệ, Thiên Chúa đã “cõng dân Do-thái như đại
bàng cõng con trên cánh” ra khỏi đất Ai-cập và đưa dân vào Đất Hứa. Ngài truyền
cho dân phải cử hành Lễ Vượt Qua để tưởng nhớ đến tình yêu và những việc Ngài
làm. Trong Bài Đọc II, Chúa Giêsu sẵn sàng chịu bẻ nhỏ tấm bánh là thân thể của
Ngài, và hy sinh đến giọt máu cuối cùng cho các môn đệ để tỏ tình yêu và nuôi sống
các ông. Ngài cũng truyền cho các ông năng cử hành Thánh Lễ để dừng quên tình
yêu của Ngài. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu dạy cho các tông đồ bài học khiêm nhường
và yêu thương đến cùng bằng cách rửa chân cho các ông và Ngài cũng dạy: “Vậy, nếu
Thầy là Chúa, là Thầy, mà còn rửa chân cho anh em, thì anh em cũng phải rửa
chân cho nhau.”
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Lễ Vượt Qua của người Do-thái.
Lễ Vượt Qua là lễ trọng
nhất trong ba lễ trọng của người Do-thái; vì là lễ kỷ niệm ngày Thiên Chúa đã
dùng uy quyền của Ngài để đánh phạt vua Pharao, đưa dân Do-thái thóat khỏi làm
nô lệ cho Ai-cập, và dẫn đưa dân vào Đất Hứa: “Các ngươi phải lấy ngày đó làm
ngày tưởng niệm, ngày đại lễ mừng Đức Chúa. Qua mọi thế hệ, các ngươi phải mừng
ngày lễ này: đó là luật quy định cho đến muôn đời.” Có nhiều điều tương xứng với
Lễ Vượt Qua mơi của Đức Kitô; nên cần một sự hiểu biết chi tiết về Lễ Vượt Qua
của người Do-thái.
1.1/ Con Chiên Vượt Qua: Ngày mừng Lễ Vượt Qua là 14 tháng Nissan (tháng tư): “Đức
Chúa phán với ông Moses và ông Aaron trên đất Ai-cập: Tháng này, các ngươi phải
kể là tháng đứng đầu các tháng, tháng thứ nhất trong năm.”
- Mỗi gia đình phải có
một con chiên để ăn mừng Lễ Vượt Qua, và phải có sẵn vào ngày 10 tháng này: “Ai
nấy phải bắt một con chiên cho gia đình mình, mỗi nhà một con. Nếu nhà ít người,
không ăn hết một con, thì chung với người hàng xóm gần nhà mình nhất, tuỳ theo
số người. Các ngươi sẽ tuỳ theo sức mỗi người ăn được bao nhiêu mà chọn con
chiên.”
- Phẩm chất của con
chiên đó: “phải toàn vẹn, phải là con đực, không quá một tuổi. Các ngươi bắt
chiên hay dê cũng được. Phải nhốt nó cho tới ngày mười bốn tháng này, rồi toàn
thể đại hội cộng đồng Israel đem sát tế vào lúc xế chiều, lấy máu bôi lên khung
cửa những nhà có ăn thịt chiên.” Còn thịt, sẽ ăn ngay đêm ấy, nướng lên, ăn với
bánh không men và rau đắng.
1.2/ Cách ăn Lễ Vượt Qua:
Vì dân Do-thái phải ra đi vội vã và trong
đêm tối, nên họ phải chuẩn bị sẵn sàng mọi sự: “lưng thắt gọn, chân đi dép, tay
cầm gậy.” Vì vua Pharao từ chối không để cho dân Do-thái ra đi, nên Thiên Chúa
sẽ sát hại tất cả các con đầu lòng trên đất Ai-cập: “Đêm ấy Ta sẽ rảo khắp đất
Ai-cập, sẽ sát hại các con đầu lòng trong đất Ai-cập, từ loài người cho đến
loài thú vật, và sẽ trị tội chư thần Ai-cập: vì Ta là Đức Chúa.” Nhà dân
Do-thái nào có máu chiên bôi trên cửa, thiên thần sẽ đi qua, và không vào tàn
sát các con đầu lòng của họ.
Cuộc đời con người là
một hành trình vượt qua, từ đời này đến đời sau. Giống như người Do-thái, chúng
ta dễ bị cám dỗ làm nô lệ cho vật chất để bằng lòng với cuộc sống đời này, mà
quên đi cuộc sống vĩnh cửu mai sau. Để tránh nguy hiểm này, chúng ta hãy noi gương
họ làm hai việc quan trọng:
(1) Luôn chuẩn bị sẵn
sàng để lên đường về Nhà Cha bằng cách: “lưng thắt gọn, chân đi dép, tay cầm gậy.”
Đừng sở hữu quá nhiều của cải, chúng ta sẽ ngại ngùng không dám lên đường.
(2) Có máu chiên bôi sẵn
trên cửa: Máu Chiên chúng ta cần là Máu cực thánh của Đức Kitô đã đổ ra. Tham dự
Thánh Lễ và rước lễ thường xuyên bảo đảm chúng ta khỏi bị tiêu diệt muôn đời.
2/ Bài đọc II: Mỗi lần ăn Bánh và uống Chén này, anh em loan truyền Chúa
đã chịu chết.
Trong Kế Họach Cứu Độ
của Thiên Chúa, Lễ Vượt Qua của Cựu Ước là hình ảnh Lễ Vượt Qua mới của Đức
Kitô: Khi biết giờ Ngài sắp sửa vượt qua cuộc đời này để về cùng Thiên Chúa,
Ngài đã yêu thương con người và yêu thương họ đến cùng; Chúa Giêsu làm cho con
người hai việc chính:
2.1/ Hiến mình làm Chiên
Vượt Qua để cứu độ con người: Máu chiên bôi
trên cửa của nhà người Do-thái có sức mạnh để cứu các con đầu lòng và súc vật của
họ; thịt chiên có sức mạnh để giúp họ vượt qua Biển Đỏ để vào Đất Hứa. Cũng vậy,
Máu Thánh của Chúa Giêsu đổ ra có sức mạnh để cứu nhân lọai khỏi mọi tội; Mình
Thánh giúp con người vượt qua mọi trở ngại của biển đời để vào đất Thiên Chúa hứa
là thiên đàng.
2.2/ Lập Bí-tích Thánh Thể
để tiếp tục ở lại với con người: Bữa Tiệc Ly
chính là bữa tiệc Vượt Qua. Chúa Giêsu đã lập Bí-tích Thánh Thể trong Bữa Tiệc
Ly.
(2) Bánh không men
chính là Mình Chúa: Trong đêm bị nộp, Chúa Giêsu cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng
tạ ơn, rồi bẻ ra và nói: "Anh em cầm lấy mà ăn, đây là Mình Thầy, hiến tế
vì anh em; anh em hãy làm như Thầy vừa làm để tưởng nhớ đến Thầy.”
(3) Máu của Chiên Vượt
Qua chính là Máu Chúa: Cũng thế, cuối bữa ăn, Người nâng chén và nói: "Đây
là chén Máu Thầy, Máu đổ ra để lập Giao Ước Mới; mỗi khi uống, anh em hãy làm
như Thầy vừa làm để tưởng nhớ đến Thầy."
Giống như Thiên Chúa
truyền cho người Do-thái phải tái diễn Lễ Vượt Qua mỗi năm, Chúa Giêsu cũng
truyền các tín hữu phải cử hành Bữa Tiệc Ly thường xuyên để loan truyền và hưởng
lợi ích từ cuộc tử nạn của Ngài: “Thật vậy, cho tới ngày Chúa đến, mỗi lần ăn
Bánh và uống Chén này, là anh em loan truyền Chúa đã chịu chết” vì yêu thương
con người.
3/ Phúc Âm: Chúa Giêsu khiêm nhường và yêu thương rửa chân cho các môn
đệ.
3.1/ Chúa biết tất cả mọi
sự sẽ xảy ra và Ngài sửa sọan tất cả: Thánh
sử Gioan tường thuật ba điều quan trọng Chúa Giêsu biết rõ trước Cuộc Thương
Khó của Ngài:
(1) Biết giờ của Ngài
sắp về với Thiên Chúa: “Đức Giêsu biết giờ của Người đã đến, giờ phải bỏ thế
gian mà về với Chúa Cha.”
(2) Biết giờ phải từ
biệt các môn đệ: “Người vẫn yêu thương những kẻ thuộc về mình còn ở thế gian,
và Người yêu thương họ đến cùng.”
(3) Biết giờ cứu độ
cho con người sắp xảy ra: “Đức Giêsu biết rằng: Chúa Cha đã giao phó mọi sự
trong tay Người.”
3.2/ Chúa Giêsu rửa chân
cho các môn đệ: Ba điều biết quan trọng trên
thúc đẩy Chúa Giêsu sẵn sàng tỏ tình yêu cho các môn đệ qua những việc mà các
tông đồ không bao giờ dám nghĩ tới: Trong một bữa ăn, Người đứng dậy, rời bàn
ăn, cởi áo ngoài ra, và lấy khăn mà thắt lưng. Rồi Đức Giêsu đổ nước vào chậu,
bắt đầu rửa chân cho các môn đệ và lấy khăn thắt lưng mà lau.
- Cuộc đối thọai giữa
Chúa Giêsu và Phêrô: Ông thưa với Người: "Thưa Thầy! Thầy mà lại rửa chân
cho con sao?" Đức Giêsu trả lời: "Việc Thầy làm, bây giờ anh chưa hiểu,
nhưng sau này anh sẽ hiểu." Ông Phêrô lại thưa: "Thầy mà rửa chân cho
con, không đời nào con chịu đâu!"
Phêrô, cũng giống như
bao nhiêu con người, ông nghĩ Chúa Giêsu, là Thầy và là Chúa, không thể hạ mình
làm công việc hèn hạ như vậy. Khi Chúa Giêsu làm như thế, Ngài tự hạ mình xuống
như một người đầy tớ.
- Chúa Giêsu cắt nghĩa
cho Phêrô: "Nếu Thầy không rửa cho anh, anh sẽ chẳng được chung phần với
Thầy." Ông Simon Phêrô liền thưa: "Vậy, thưa Thầy, xin cứ rửa, không
những chân, mà cả tay và đầu con nữa." Đức Giêsu bảo ông: "Ai đã tắm
rồi, thì không cần phải rửa nữa; toàn thân người ấy đã sạch. Về phần anh em,
anh em đã sạch, nhưng không phải tất cả đâu!" Thật vậy, Người biết ai sẽ nộp
Người, nên mới nói: "Không phải tất cả anh em đều sạch."
Các nhà chú giải đều
nhìn hành động rửa chân như là biểu tượng của Bí-tích Rửa Tội: phải được rửa sạch
trước khi tội được tha để chung hưởng hạnh phúc với Chúa.
3.3/ Chúa Giêsu cắt nghĩa
bài học rửa chân: Khi rửa chân cho các môn đệ
xong, Đức Giêsu mặc áo vào, về chỗ và nói: "Anh em có hiểu việc Thầy mới
làm cho anh em không? Anh em gọi Thầy là "Thầy," là "Chúa,"
điều đó phải lắm, vì quả thật, Thầy là Thầy, là Chúa. Vậy, nếu Thầy là Chúa, là
Thầy, mà còn rửa chân cho anh em, thì anh em cũng phải rửa chân cho nhau. Thầy
đã nêu gương cho anh em, để anh em cũng làm như Thầy đã làm cho anh em.”
Rửa chân là công việc
của đầy tớ. Chúa Giêsu làm công việc của đầy tớ để phục vụ các môn đệ. Ngài dạy
các ông không có công việc hèn, nếu các ông muốn chứng tỏ tình yêu cho Thiên
Chúa và cho tha nhân, hãy làm những công việc đó. Có một sự tương phản giữa
cách thức suy nghĩ của Thiên Chúa và của con người: khi con người muốn làm lớn,
họ tránh làm việc nhỏ. Chúa Giêsu dạy làm những việc nhỏ để trở thành lớn. Đây
phải là bí quyết thành công Thiên Chúa muốn dạy con người: làm gương sáng trong
những việc nhỏ là cách dạy tốt nhất, vì lời nói lung lay, gương bày lôi kéo. Nếu
các nhà lãnh đạo và cha mẹ muốn thành công trong việc dạy dỗ, hãy làm gương
sáng cho những người dưới quyền mình. Cha mẹ sẽ hiếm có cơ hội để chết cho con,
nhưng những việc nhỏ như: nhịn ăn cho con, săn sóc con khi bệnh tật, đau khổ
khi con buồn tủi, có hiệu quả tương tự như những việc lớn vậy.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Khi yêu ai, chúng ta
hãy bắt chước Thiên Chúa yêu người đó đến cùng; đừng yêu nửa chừng rồi bỏ, vì nếu
làm như thế, chúng ta đã không trung thành, và hoang phí những gì mình đã cố gắng
từ đầu. Làm như thế chúng ta sẽ mất thời giờ và có thể sẽ phải làm lại từ đầu lần
nữa.
- Lãnh đạo bằng yêu
thương và phục vụ, không bằng truyền lệnh và đòi được phục vụ, là cách lãnh đạo
hiệu quả nhất. Khi con người cảm thấy mình được yêu thương và chăm sóc, họ sẽ
theo nhà lãnh đạo đến cùng.
- Không có công việc
hèn, chỉ có người hèn. Nếu muốn người khác làm việc đó, mình hãy làm gương thi
hành trước. Chúng ta hãy cử hành Lễ Vượt Qua và “rửa chân cho anh chị em” thường
xuyên để đừng bao giờ quên thế nào là yêu thương và phục vụ chân thành.
CHIA SẺ CỦA CHA CHU
VĂN QUANG, O.P.
Mạn phép chia sẻ một
chút về Tuần Thánh qua chư "hết" hoặc "trọn vẹn" trong
Gio-an.
Trước khi ra đi Thày
thương kẻ thuộc về mình "tới cùng" là rửa chân và dạy môn đệ thương
nhau như Thày thương, là thày thương "tới cùng", là thương yêu
"hy sinh hoàn toàn" cho nhau. Khi thương nhau cách toàn vẹn như
vậy, thì làm vinh danh Cha và Con, và thế gian nhận biết anh em là môn đệ Thày.
Thày để cho thủ lãnh
thế gian tới làm hại Thày, để thế gian biết rằng Thầy bởi Cha, và "hoàn
toàn theo ý Cha."
Kết quả của sự hy sinh
toàn vẹn cho bạn hữu đó là thủ lãnh thế gian bị tống ra ngoài, và Thày nâng "mọi
sự" lên tới Thày.
Khi Phê-rô tuyên bố
thương Thày hơn người khác, là giữ lời Thày hơn người khác, và sẽ chịu khổ hơn
người khác, thì lúc đó Phê-rô mới biết đó chính là đường đi Thày đi, và biết
nơi sẽ tới ở với Thày, là ở trong Cha, là nên một hoàn toàn với Cha Con.
Ai trung thành giữ lời
Thày, thì
Thày sẻ tỏ cho biết
"hết" những gì Thày học nơi Cha và
Thày sẽ sai Thánh Thần
sự thật tới để đưa người đó tới "sự thật toàn vẹn" là hợp ý với Ba
Ngôi, và Thánh Thần sự thật sẽ cho người đó biết "hết mọi điều cần
thiết."
Khi môn đệ nên một
"hoàn toàn" với Cha Con, nghe lời hoàn toàn, thương yêu nhau như Thày
thương là hy sinh "toàn vẹn" cho nhau, sinh nhiều hoa trái. Điều
đó làm vinh danh Cha Con. vì do đó mà thế gian biết anh em là môn đệ Thày, và
biết Thày bởi Cha. Vinh quang đó là vinh danh của những kẻ hoàn toàn hợp
ý với Cha Con, mà Con xin Cha ban cho môn đệ được vinh quang mà Cha ban cho
Con.
Lm. Anthony ĐINH MINH TIÊN, OP.
29/03/2018
THỨ NĂM TUẦN THÁNH
Ga 13,1-15
Ga 13,1-15
TIỆC YÊU THƯƠNG VÀ PHỤC VỤ
“Người vẫn yêu
thương những kẻ thuộc về mình còn ở thế gian, và Người yêu thương họ đến
cùng.” (Ga 13,1)
Suy niệm: Khi nói về Nước Trời, Chúa
Giê-su hay dùng hình ảnh một bữa tiệc để diễn tả niềm vui của những người được
dự tiệc. Hôm nay Ngài đã dùng chính bữa tiệc cuối cùng của đời mình trên trần
gian để diễn tả cho các môn đệ biết thế nào là một tình yêu thương phục vụ và
hiệp thông. Của lễ trong bữa Tiệc Ly, bữa tiệc Thánh Thể, không còn là bánh-rượu
của trần gian nữa, mà là chính con người của Ngài. Đó là bằng chứng cụ thể, rõ
rệt nhất của tình yêu dâng hiến, và ai muốn làm đồ đệ của thầy Giê-su thì phải
học thuộc bài học tình yêu ấy. Suốt dọc dài lịch sử của Giáo Hội, khởi đi từ bữa
Tiệc Thánh ấy cho đến hôm nay, trên bàn thờ mỗi ngày, tiệc hiệp thông vẫn được
Hội Thánh cử hành, trở nên nguồn sống cho toàn thể Hội Thánh.
Mời Bạn: “… Ta hãy xin cho được
năng tham dự Thánh lễ và rước Mình Máu Ngài” (gẫm
thứ năm Năm Sự Sáng). Hằng tuần hay thậm chí hằng ngày, ta vẫn cố gắng dự
lễ và hiệp lễ. Nhưng xem ra chúng ta chỉ coi đó như một thói quen, mà quên rằng
đang đón nhận sức sống vô giá của Thiên Chúa, cũng như mình được mời gọi thể hiện
sự sống ấy trong đời sống qua hành động của yêu thương và phục vụ “như
Thầy đã yêu thương anh em.”
Sống Lời Chúa: Tập làm những hy sinh
nho nhỏ mỗi ngày để cầu nguyện cho những kẻ tội lỗi được giao hòa cùng Chúa và
Hội Thánh.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, Chúa đã cho con sự sống quý giá của
Chúa, xin cho con cũng biết sẵn sàng cho đi những gì cần thiết để mưu ích cho
phần rỗi các linh hồn. Amen.
(5 phút Lời Chúa)
Phải rửa chân cho nhau (29.3.2018 – Thứ năm Tuần Thánh, Thánh lễ Tiệc ly)
Thứ Năm Tuần Thánh là ngày lễ của Tình Yêu theo đúng nghĩa nhất. Yêu là cúi xuống phục vụ, yêu là bẻ đời mình cho tha nhân như Thầy Giêsu.
Suy niệm:
Người biết mình sắp qua
đời thường để lại di chúc cho con cái.
Di chúc nói lên ước nguyện,
lời nhắn nhủ hay lệnh truyền của người sắp ra đi.
Có thể nói Thầy Giêsu khi
biết cuộc Khổ Nạn gần đến
cũng đã để lại một di
chúc kép cho các môn đệ dấu yêu:
Ngài đã rửa chân cho các
môn đệ và nhất là Ngài đã lập bí tích Thánh Thể.
Thứ Năm Tuần Thánh là
ngày chúng ta đặc biệt nhớ đến di chúc ấy.
Sống di chúc của Chúa
Giêsu là cách biểu lộ tình yêu đối với Ngài.
Có nhiều điểm giống nhau
nơi việc Rửa chân và lập Bí tích Thánh Thể.
Cả hai đều là những cử
chỉ Thầy Giêsu làm lúc cận kề cái chết.
Cả hai đều được làm trong
bầu khí một bữa ăn tối gần lễ Vượt Qua.
Vào lúc cuối đời, sau bao
năm tận tụy với sứ mạng phục vụ,
Thầy Giêsu muốn gói ghém
trong hai cử chỉ đơn giản ấy lễ hiến dâng đời mình.
Cả hai đều tượng trưng
cho cái chết tự hạ trên thập giá.
Rửa chân đòi Thầy phải
cúi xuống rất sâu, phải trở thành tôi tớ phục vụ.
Rửa chân là điều mà tôi
tớ không hẳn phải làm cho chủ,
thì bây giờ Thầy làm cho
trò.
Cái chết trên thập giá là
sự phục vụ cao nhất được diễn tả qua việc rửa chân.
Bí tích Thánh Thể còn
diễn tả cách tuyệt vời hơn cái chết hy sinh ấy.
Trong bí tích này, tấm
bánh trở nên Mình Thầy bị bẻ ra và trao đi.
Rượu trở nên Máu Thầy,
Máu sẽ bị đổ ra cho muôn người trên thế giới.
Trong cả hai biến cố Rửa
chân và bí tích Thánh Thể,
Thầy Giêsu đều mời các
môn đệ tham dự cách tích cực.
Tham dự vào cái chết của
Thầy bằng cách để cho Thầy rửa chân,
hay tham dự bằng cách ăn
uống Mình và Máu Ngài.
Hai biến cố trên không
phải là chuyện chỉ xảy ra một lần bởi Thầy Giêsu.
Thầy mời các môn đệ cũng
làm như Thầy, và lặp đi lặp lại những cử chỉ đó.
“Anh em cũng phải rửa
chân cho nhau” (Ga 13, 14).
“Anh em hãy làm việc này
mà tưởng nhớ đến Thầy (Lc 22, 19).
Cúi xuống phục vụ tha
nhân và lãnh nhận Bí Tích Thánh Thể
sẽ giúp chúng ta tham dự
vào cái chết và sự Phục sinh của Chúa Giêsu.
Muốn ở lại trong tình
thương của Thầy Giêsu,
cần giữ lệnh Thầy truyền
(Ga 15, 10).
Mà “đây là lệnh truyền
của Thầy, anh em hãy yêu thương nhau
như Thầy đã yêu thương
anh em” (Ga 15, 12).
Hơn nữa, Thầy Giêsu còn
cho ta một cách khác để ở lại trong Thầy :
“Ai ăn Thịt và uống Máu
tôi, thì ở lại trong tôi,
và tôi ở lại trong người
ấy” (Ga 6, 56).
Thứ Năm Tuần Thánh là
ngày lễ của Tình Yêu theo đúng nghĩa nhất.
Yêu là cúi xuống phục vụ,
yêu là bẻ đời mình cho tha nhân như Thầy Giêsu.
Ước gì chúng ta được ở
lại trong tình yêu của Giêsu nhờ biết yêu.
Cầu nguyện:
Lạy Thầy Giêsu,
khi Thầy rửa chân cho các
môn đệ
chúng con hiểu rằng Thầy
đã làm một cuộc cách mạng lớn.
Thầy dạy chúng con một
bài học rất ấn tượng
khi Thầy bưng chậu nước,
bất ngờ đến với các môn đệ trong bữa ăn,
khi Thầy cúi xuống, dùng
bàn tay của mình để rửa chân rồi lau chân cho họ.
Chắc Thầy đã nhìn thật
sâu vào mắt của từng môn đệ và gọi tên từng người.
Giây phút được rửa chân
là giây phút ngỡ ngàng và linh thánh.
Lạy Thầy Giêsu,
thế giới chúng con đang
sống rất thấm bài học của Thầy.
Chúng con vẫn xâu xé nhau
chỉ vì chức tước và những đặc quyền, đặc lợi.
Ai cũng sợ phải xóa mình,
quên mình.
Ai cũng muốn vun vén cho
cái tôi bất chấp lương tri và lẽ phải.
Khi nhìn Thầy rửa chân,
chúng con hiểu mình phải thay đổi cách cư xử.
Không phải là ban bố như
một ân nhân, nhưng khiêm hạ như một tôi tớ.
Từ khi Thầy cúi xuống rửa
chân cho anh Giuđa, kẻ sắp nộp Thầy,
chúng con thấy chẳng ai
là không xứng đáng cho chúng con phục vụ.
Lạy Thầy Giêsu,
Thầy để lại cho chúng con
một di chúc bằng hành động.
Thầy đã nêu gương cho
chúng con noi theo,
để rửa chân chẳng còn là
chuyện nhục nhã, nhưng là mối phúc.
Xin cho chúng con thấy
Thầy vẫn cúi xuống trên đời từng người chúng con,
để nhờ đó chúng con có
thể cúi xuống trên đời những ai khổ đau bất hạnh.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
29 THÁNG BA
Một Viễn Tượng Mới
Về Lịch Sử Nhân Loại
Mầu nhiệm Vượt Qua là
thực tại thần linh đơn nhất chứa đựng cả Nhập Thể và Cứu Chuộc – được Thiên
Chúa mạc khải cho con người. Mầu nhiệm này được Thiên Chúa mạc khải cho trái
tim và lương tâm của mỗi người trong chúng ta. Mỗi người trong chúng ta đều dự
phần trong mầu nhiệm xuyên qua di sản tội lỗi vốn dẫn con người – từ thế hệ này
sang thế hệ khác – đến sự chết. Mỗi người trong chúng ta đều tìm thấy trong thực
tại này sức mạnh để chiến thắng tội lỗi.
Mầu nhiệm Vượt Qua của
Đức Giê-su Kitô không chấm dứt ở cái chết tự hiến của Người. Nó không thể bị phủ
lấp bởi tảng đá lớn mà người ta lăn ra để đóng kín ngôi mộ sau cái chết của Đức
Giêsu trên đồi Gôn-gô-tha.
Vào ngày thứ ba, tảng
đá này sẽ được lăn ra khỏi bởi quyền năng Thiên Chúa, và nó sẽ bắt đầu “cất tiếng
lên”. Tảng đá cất tiếng lên để nói như Thánh Phao-lô: “…Chính vì thế, Thiên
Chúa đã tôn dương Người và tặng ban cho Người một danh hiệu vượt quá mọi danh
hiệu, để khi nghe Danh Giê-su, mọi vật trên trời dưới đất và trong địa ngục đều
phải quì gối sập lạy, và mọi miệng lưỡi đều phải tuyên xưng rằng Đức Giê-su
Kitô là Chúa” (Pl 2,9-11). Như vậy, sự cứu chuộc cũng có nghĩa là sự tôn dương.
Sự tôn dương của Đức
Kitô – tức cuộc Phục Sinh của Người – đem lại cho chúng ta một viễn tượng hoàn
toàn mới về lịch sử nhân loại. Do kế thừa di sản tội lỗi, con người vốn ở dưới
ách thống trị của sự chết. Nhưng Đức Kitô đã mở ra cho chúng ta kỷ nguyên của sự
sống vượt thắng sự chết. Sự chết là một phần của thực tại thế giới hữu hình.
Nhưng sự sống thì ở chính nơi Thiên Chúa. Thiên Chúa của sự sống nói với chúng
ta xuyên qua Thập Giá và cuộc Phục Sinh của Con Ngài.
- suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
+++++++++++++++++
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 29/3
THỨ NĂM TUẦN THÁNH
Thánh Lễ Tiệc Ly
Xh 12, 1-8; 1Cr 11, 23-26; Ga 13, 1-15.
LỜI SUY NIÊM: “Trước lễ Vượt Qua, Đức Giêsu biết giờ của
Người, giờ phải bỏ thế gian mà về với Chúa Cha. Người vẫn yêu thương những kẻ
thuộc về mình còn ở thế gian, và Người yêu thương họ đến cùng.”
Trong ngày Thứ Năm Tuần
Thánh, Giáo Hội cho chúng ta nghe Lời Chúa trong Tin Mừng của Gioan. Gioan cho
chúng ta thấy thời điểm của Lễ Vượt Qua, ngày mà dân Thiên Chúa được giải thoát
ách nô lệ ở Ai-cập, và nhắc lại cho chúng ta biết được Chúa Giêsu đã đến trần
gian này từ Chúa Cha, và Người sẽ trở về với Chúa Cha, nhưng xuyên suốt hành
trình này của Người là yêu thương, yêu thương toàn thể nhân loại, tình yêu này:
“Người yêu thương họ đến cùng.” để mọi người đều được cứu chuộc, được rỗi linh
hồn và được phục sinh trong vinh quang Nước Trời.
Lạy Chúa Giêsu, chúng
con là những người đang thuộc về Chúa và được Chúa yêu thương cho đến cùng, xin
cho chúng con biết đáp lại tình yêu thương của Chúa mà sống tốt với tất cả mọi
người, để ngày sau chúng con cùng được hưởng hạnh phúc trong Nước Trời.
Mạnh Phương
29 Tháng Ba
Khúc Nhạc Tuyệt Vời
Một đêm kia, ông
Paganini, một nhạc sĩ vĩ cầm nổi tiếng vào thế kỷ 19 bước ra sân khấu và chỉ
khám phá nhạc khí ông đang cầm trên tay có cái gì bất bình thường sau khi những
tràng pháo tay của khán giả ngưỡng mộ ông nổi lên vang dậy và chấm dứt. Nhìn kỹ
lại chiếc đàn lần thứ hai, nhạc sĩ Paganini mới nhận thấy đây không phải là cây
vĩ cầm tuyệt hảo quen thuộc đã đưa ông lên đài danh vọng.
Ông đứng bất động
trong giây phút, rồi bắt buộc phải lên tiếng xin lỗi khán giả đang nóng lòng chờ
đợi nghe những điệu nhạc tuyệt diệu của ông. Paganini giải thích: "Vì lý
do kỹ thuật, xin quý vị vui lòng chờ đợi trong giây phút vì tôi đã lấy lộn cây
đàn". Cáo lỗi xong, Paganini lách mình sau bức màn sân khấu và yên trí là
cây đàn bất hủ của mình vẫn nằm nơi ông đã đặt nó. Nhưng ông không khỏi bàng
hoàng khi nhận ra là có người đã đánh cắp nhạc khí quý giá của ông khỏi thùng
đàn và đã đặt một cây đàn rẻ tiền khác thay thế vào. Nhạc sĩ Paganini đứng yên
như bức tượng một hồi lâu rồi như một ý nghĩ gì lóe lên trong trí óc, ông cương
quyết cầm cây đàn tầm thường bị đánh tráo trở lại sân khấu và lớn tiếng tuyên bố:
"Kính thưa quý
vị, ai đó đã đánh cắp cây đàn quý giá của tôi, nhưng trong buổi trình diễn này,
tôi muốn chứng minh cùng quý vị là: vẻ đẹp và cái tinh túy của nhạc không nằm
trong nhạc khí, nhưng nằm trong tâm hồn của nhạc sĩ".
Nói xong, nhạc sĩ
tài ba bắt đầu dạo nhạc và từ cây vĩ đàn tầm thường ông đã say sưa trình diễn
những khúc nhạc tuyệt vời tưởng chừng như bất tận, cho đến khi khán giả say mê
ngây ngất, đã đứng dậy vỗ tay tán thưởng vang dậy vì ông Paganini đã thật sự chứng
minh với họ là: Tinh thần nhạc không tùy thuộc ở trong nhạc khí nhưng hàm ẩn
trong tâm hồn của nhạc sĩ.
Ðây cũng là sứ mệnh của
các tín hữu Kitô: Hằng ngày sau một giấc ngủ yên, họ bừng chỗi dậy để ra sân khấu
cuộc đời trình diễn khúc nhạc: "Thiên Chúa là Tình Yêu". Gặp thời kỳ
thuận tiện hay bất lợi, gặp môi trường sinh sống xứng hợp với khúc nhạc hay
không, gặp những người chung sống có chấp nhận hay từ chối, cuộc sống của người
Kitô hữu phải chứng minh rằng: Khúc nhạc "Thiên Chúa là Tình Yêu"
không thể bị lệ thuộc vào những hoàn cảnh, vào những môi trường sinh sống bên
ngoài, nhưng phải là khúc nhạc xuất phát từ tâm hồn như những điệu nhạc tuyệt vời
của nhạc sĩ Paganini không bị lệ thuộc vào nhạc khí, nhưng đã xuất phát từ tâm
hồn điêu luyện say mê âm nhạc của ông.
Trích sách Lẽ Sống
Lectio Divina: Thứ Năm Tuần Thánh
Chúa Rửa Chân Cho Các Môn Đệ
Ga 13:1-15
1.
Bài Đọc – Lectio
a)
Lời nguyện mở đầu
“Lạy Chúa, khi Chúa phán, hư không trở nên sinh động: bụi tro trở thành người sống, hoang địa trở nên vùng trù phú… Khi con chuẩn bị để cầu nguyện, con cảm thấy khô khan, con không biết phải nói gì. Thật rõ ràng, con không ở trong sự hòa hợp với ý của Chúa, môi miệng con không đồng giai điệu với tâm hồn con, trái tim con không nỗ lực để được đồng điệu với trái tim Chúa. Xin Chúa hãy đổi mới trái tim con,
xin hãy thanh tẩy miệng lưỡi con để con có thể thưa chuyện với Chúa như Chúa muốn con làm điều ấy, để con có thể nói với những người khác như Chúa muốn, để con có thể nói với chính mình, với nội tâm của con, như Chúa muốn.”
(L. Renna)
b)
Bài đọc Tin Mừng
1 Trước ngày Lễ Vượt Qua, Chúa Giêsu biết đã đến giờ mình phải bỏ thế gian mà về cùng Chúa Cha. Người vốn yêu thương những kẻ thuộc về mình còn đang ở thế gian, thì đã yêu thương họ đến cùng. 2 Sau bữa ăn tối, ma quỷ gieo vào lòng Giuđa Iscariốt, con của Simon, ý định nộp Người. 3 Người biết rằng Chúa Cha đã trao phó mọi sự trong tay mình, và vì Người bởi Thiên Chúa mà đến và sẽ trở về cùng Thiên Chúa. 4 Người chỗi dậy, cởi áo, lấy khăn thắt lưng; 5 rồi đổ nước vào chậu; Người liền rửa chân cho các môn đệ và lấy khăn thắt lưng mà lau. 6 Vậy Người đến chỗ Simon Phêrô, ông này thưa Người rằng: “Lạy Thầy, Thầy định rửa chân cho con ư?” 7Chúa Giêsu
đáp: “Việc Thầy làm bây giờ con chưa hiểu, nhưng sau sẽ hiểu.” 8 Phêrô thưa lại: “Không đời nào Thầy sẽ rửa chân cho con.” Chúa Giêsu bảo: “Nếu Thầy không rửa chân cho con,
con sẽ không được dự phần với Thầy.” 9 Phêrô liền thưa: “Vậy xin Thầy hãy rửa không những chân con, mà cả tay và đầu nữa.” 10 Chúa Giêsu nói: “Kẻ mới tắm rồi chỉ cần rửa chân, vì cả mình đã sạch. Tuy các con đã sạch, nhưng không phải hết thảy đâu.” 11 Vì Người biết ai sẽ nộp Người nên mới nói: ‘Không phải tất cả các con đều sạch đâu.’” 12 Sau khi đã
rửa chân cho các ông, Người mặc áo lại, và khi đã trở về chỗ cũ, Người nói: “Các con có hiểu biết việc Thầy vừa làm cho các con chăng? 13 Các con gọi Ta là Thầy và là Chúa thì phải lắm, vì đúng thật Thầy như vậy. 14Vậy nếu Ta là Chúa và là Thầy mà còn rửa chân cho các con, thì các con cũng phải rửa chân cho
nhau. 15 Vì Thầy đã làm gương cho các con để các con cũng bắt chước mà làm như Thầy đã làm cho các con.”
c)
Giây phút thinh lặng cầu nguyện
Trong lắng nghe yêu thương, lời nói không cần thiết, bởi vì sự im lặng cũng là cách nói và thông tri về tình yêu.
2.
Suy gẫm Lời Chúa – Meditatio
a)
Lời mở đầu Lễ Vượt Qua của Chúa Giêsu
Đoạn Tin Mừng hôm nay được lồng trong toàn bộ bản văn bao gồm các chương 13 đến chương 17. Vào lúc đầu, chúng ta có khung cảnh của Bữa Tiệc Ly nơi Chúa Giêsu chia sẻ với các môn đệ, trong đó Người đã hoàn thành cử chỉ rửa chân (Ga 13:1-30). Sau đó, Chúa Giêsu xen đan một cuộc đối thoại dài chia tay với các môn đệ (Ga 13:31
– 14:31). Các chương 15-17 có nhiệm vụ bổ túc sâu xa cho bài giảng của Chúa trước đó. Ngay sau đó, Chúa Giêsu bị bắt giữ (Ga
18:1-11). Dù sao chăng nữa, những sự việc được thuật lại trong các câu 13:17-26 được nối kết với câu 13:1 với Lễ Vượt Qua của Chúa Giêsu. Thật là thú vị khi chúng ta để ý đến lời chú thích cuối cùng này: từ câu 12:1 Lễ Vượt Qua không còn được gọi là lễ Vượt Qua của người Do Thái, mà là của Chúa Giêsu. Từ bây giờ, Người, Chiên Thiên Chúa, là Đấng sẽ giải thoát con người khỏi tội lỗi. Lễ Vượt Qua của Chúa Giêsu là việc có mục đích giải thoát loài người: một cuộc xuất hành mới cho phép đi từ bóng tối đến ánh sáng (Ga 8:12), và sẽ ban sự sống và lễ hội trong nhân loại (Ga 7:37).
Chúa Giêsu biết rằng Người sắp sửa kết thúc cuộc hành trình của mình về cùng Chúa Cha và, vì thế Người sắp sửa kết thúc cuộc vượt qua dứt khoát và riêng tư của Người. Một sự ra đi như thế, về cùng Chúa Cha, xảy ra qua cây Thập Giá, thời điểm chính trong đó Chúa Giêsu sẽ thí mạng sống của Người vì lợi ích của nhân loại.
Nó đánh động người đọc khi nhận thức được phương cách Thánh Sử Gioan giới thiệu con người Chúa Giêsu thật rõ ràng, trong khi Chúa nhận thức được về những sự kiện cuối cùng trong đời của Chúa, và do đó, về sứ vụ của Người. Vì vậy, để khẳng định rằng Chúa Giêsu không hề bị ngã lòng hoặc bị chế ngự bởi các sự kiện đe dọa mạng sống của mình, mà trái lại Chúa sẵn sàng dâng hiến mạng sống mình. Trước đó, Thánh Sử đã cho thấy rằng giờ của Chúa chưa đến; nhưng bây giờ trong việc rửa chân cho các môn đệ, Chúa nói Người biết rằng giờ của Người đã gần kề. Một nhận thức như thế là căn bản sự diễn đạt của thánh Gioan: “Người vốn yêu thương những kẻ thuộc về mình còn đang ở thế gian, thì đã yêu thương họ đến cùng” (câu 1). Tình yêu dành cho “những kẻ thuộc về Người”, cho những ai hình thành cộng đoàn mới, đã được hiển nhiên trong khi Người đang sống với họ, nhưng nó sẽ tỏa sáng một cách cao độ trong cái chết của Người. Chúa Giêsu biểu lộ tình yêu qua cử chỉ rửa chân, trong đó có giá trị biểu trưng của nó, cho thấy một tình yêu liên tục được thể hiện qua sự phục vụ.
b) Việc rửa chân
Chúa Giêsu tại một bữa ăn tối thông thường với các môn đệ của mình. Người hoàn toàn ý thức về sứ vụ mà Chúa Cha
trao phó cho Người: Việc cứu rỗi nhân loại tùy thuộc vào Người. Với một nhận thức như vậy, Chúa muốn chỉ bảo cho “những kẻ thuộc về Người”, qua việc rửa chân, cách mà công cuộc cứu độ của Chúa Cha được thực hiện và để cho biết trong cử chỉ như là một sự dâng mạng sống của mình cho sự cứu rỗi nhân loại. Ý muốn của Chúa Giêsu là loài người phải được cứu rỗi, và sự mong muốn khát khao khiến Người từ bỏ mạng sống của mình và dâng hiến. Chúa Giêsu nhận thức được rằng Chúa Cha cho phép Người hoàn toàn tự do hành động.
Ngoài ra, Chúa Giêsu biết rằng nguồn gốc và mục tiêu thật cho cuộc hành trình của Người là Thiên Chúa; Chúa biết rằng cái chết của mình trên Thập Giá, sự biểu lộ tối đa tình yêu của Người, là giây phút cuối cùng cuộc hành trình cứu độ của mình. Cái chết của Chúa là một “cuộc ra đi”; đó là mức tột đỉnh chiến thắng sự chết của Người. Trong việc dâng hiến mạng sống của mình, Chúa Giêsu mặc khải cho chúng ta sự hiện diện của Thiên Chúa như sự viên mãn của cuộc sống và khỏi phải hư mất.
Với ý thức đầy đủ về căn tính và sự tự do hoàn toàn của mình, Chúa Giêsu sẵn sàng thực hiện cử chỉ tuyệt vời và khiêm nhường là rửa chân. Một cử chỉ của tình yêu như thế được diễn tả với rất nhiều động từ (tám) làm cho cảnh trở nên mê hoặc và tràn đầy ý nghĩa. Tác giả Phúc Âm trong việc trình bày cử chỉ cuối cùng của Chúa Giêsu đối với những kẻ thuộc về Người, dùng con số hùng biện này của các động từ tích tụ mà không lặp đi lặp lại để một cử chỉ như vậy còn mãi sâu đậm trong tâm trí các môn đệ và mỗi người đọc và để cho một điều răn mãi luôn được ghi nhớ, không bao giờ bị quên lãng. Cử chỉ được Chúa Giêsu thể hiện có ý định cho thấy rằng tình yêu thật sự được biểu lộ qua các hành động phục vụ cụ thể. Chúa Giêsu tự cởi áo và cột ngang thắt lưng một cái khăn hoặc tạp dề, biểu tượng của sự phục dịch. Một cách chính xác hơn, Chúa Giêsu cởi áo của Người là một cách diễn tả ý nghĩa trọng đại của quà tặng mạng sống. Chúa Giêsu đã truyền cho các môn đệ điều giảng dạy gì qua cử chỉ này? Chúa cho họ thấy rằng tình yêu được bày tỏ qua việc phục vụ, trong việc dâng hiến mạng sống mình cho người khác như Chúa đã làm.
Vào thời Chúa Giêsu, việc rửa chân được xem như là một cử chỉ biểu lộ lòng hiếu khách và sự chào mừng đối với các người khách. Thông thường, việc này được làm bởi một người nô lệ hoặc bởi người vợ, coi như công việc của người vợ và cũng như của con gái đối với cha của họ. Bên cạnh đó, theo tục lệ nghi thức rửa chân phải được thực hiện trước khi ngồi vào bàn ăn chứ không phải đang trong
bữa ăn. Việc gài vào hành động của Chúa Giêsu như thế có ý nhấn mạnh đến hành động của Chúa rất đặc thù hoặc có ý nghĩa là dường bao.
Và vì thế, Chúa Giêsu quỳ xuống để rửa chân cho các môn đệ của Người. Việc dùng đi dùng lại cái khăn mà Chúa Giêsu thắt ngang lưng nhấn mạnh đến thái độ của việc phục vụ là một nhân cách thường trực của Chúa Giêsu. Trong thực tế, sau khi làm xong việc rửa chân, Chúa Giêsu sẽ không cởi bỏ cái khăn mà Người đã dùng nó như cái tạp dề. Một chi tiết như thế có ý muốn nhấn mạnh rằng tình-yêu-phục-vụ không kết thúc với cái chết của Người. Chi tiết nhỏ nhặt này cho thấy chủ đích của Tác Giả Phúc Âm muốn nhấn mạnh đến ý nghĩa và tầm quan trọng của cử chỉ của Chúa Giêsu. Bằng vào việc rửa chân cho các môn đệ, Chúa Giêsu có ý cho các ông thấy tình yêu của Người, mà đó cũng là tình yêu của Chúa Cha (Ga 10:30-38). Hình ảnh Đức Giêsu mặc khải về Thiên Chúa thì thực sự gây chấn động: Người không là Đấng Tối Cao độc quyền ngự trị trên Thiên Đàng, nhưng Chúa cho thấy Người như là một tôi tớ của nhân loại để nâng cao nó lên đến mức thiêng liêng. Từ nguồn phục vụ thiêng liêng này tuôn chảy, cho cộng đoàn tín hữu, rằng sự tự do xuất phát từ tình yêu dâng hiến cho tất cả các thành viên của nó như “các chúa” (tự do) bởi vì họ là những tôi tớ. Nó cũng giống như nói rằng chỉ có sự tự do mới tạo nên tình yêu đích thực. Từ bây giờ, sự phục vụ mà các tín hữu sẽ làm cho loài người sẽ có mục đích là phục hồi lại mối quan hệ giữa loài người trong đó sự bình đẳng và tự do là một hệ quả của việc thực thi việc phục vụ đáp trả. Đức Giêsu, với cử chỉ của Người có mục đích cho thấy rằng bất kỳ sự thống trị hoặc dự định áp đặt lên con người thì trái với thái độ của Thiên Chúa là Đấng thay vào đó lại phục vụ loài người để nâng họ lên bằng với mình. Bên cạnh đó, các kỳ vọng của sự vượt trội của một người hơn một người khác không còn có bất kỳ một ý nghĩa nào, bởi vì cộng đoàn được thành lập bởi Chúa Giêsu không có bất kỳ đặc điểm của hình kim tự tháp, nhưng có những kích thước hàng ngang,
trong đó mỗi người là để phục vụ cho những người khác, noi
theo gương của Thiên Chúa và của Chúa Giêsu.
Một cách tổng hợp, cử chỉ mà Chúa Giêsu đã làm nói lên các giá trị sau đây: tình yêu đối với anh em đòi hỏi phải được thể hiện trong sự chấp nhận huynh đệ, hiếu khách, đó là, trong sự phục vụ trường cửu.
c)
Sự phản kháng của Phêrô
Phản ứng của ông Phêrô trước cử chỉ của Chúa Giêsu được thể hiện trong thái độ ngạc nhiên và phản đối. Ngoài ra còn có một thay đổi trong cách ông liên hệ với Đức Giêsu: Phêrô gọi Người là “Chúa” (Ga 13:6). Trong một danh hiệu như thế, Chúa Giêsu được công nhận là ở vị trí ưu việt hơn, thay vào đó, lại mâu thuẫn với việc “rửa chân”, đó là một hành động của một kẻ kém cỏi hơn. Sự phản đối được thể hiện một cách mạnh mẽ bởi những lời: “Lạy Thầy, Thầy muốn rửa chân cho
con sao?” Trong mắt của Phêrô cử chỉ rửa chân thấp hèn này đối với ông dường như là một sự đảo ngược những giá trị quy định mối liên hệ giữa Chúa Giêsu và loài người: Chúa là Thầy, còn Phêrô là phàm nhân lệ thuộc vào Chúa. Phêrô không chấp nhận sự bình đẳng mà Chúa Giêsu muốn tạo ra giữa loài người với nhau.
Để trả lời cho việc hiểu lầm như thế, Chúa Giêsu mời gọi Phêrô chấp nhận ý nghĩa việc Chúa rửa chân cho ông như là một bằng chứng cho tình yêu của Người đối với ông. Một cách chính xác hơn, Đức Giêsu muốn ban cho ông một bằng chứng cụ thể rằng Người và Chúa Cha yêu mến ông như thế nào.
Nhưng trong phản ứng của Phêrô, ông vẫn chưa muốn chịu thua: ông nhất quyết từ chối để cho Chúa Giêsu quỳ xuống rửa chân cho ông. Theo Phêrô, mỗi một người cần phải làm theo vai trò của mình, một cộng đoàn hay một xã hội dựa trên sự bình đẳng là một việc không thể có. Việc Chúa Giêsu từ bỏ ngôi vị cao quý của mình để hạ mình xuống ngang hàng với các môn đệ là điều không thể chấp nhận được. Ý tưởng về một vị Thầy như thế làm Phêrô rối trí và đưa đến việc phản đối. Không chấp nhận sự phục vụ vì tình yêu mến của Thầy mình, thì ông cũng không chấp nhận rằng Chúa chết trên thập giá cho ông (Ga 12:34; 13:37). Có thể nói rằng Phêrô vẫn còn xa vời với sự hiểu biết về tình yêu đích thực là gì, và với một chướng ngại như thế là sự ngăn trở để Chúa Giêsu có thể chỉ cho ông thấy hành động của Người.
Cùng vào lúc ấy, nếu Phêrô chưa sẵn sàng để chia sẻ những động lực của tình yêu được thể hiện trong việc phục vụ lẫn nhau, thì ông cũng không thể chia sẻ tình bạn với Chúa Giêsu và thực sự chấp nhận nguy hiểm để từ bỏ chính mình.
Nghe theo lời khuyên dạy của Chúa Giêsu: “Nếu Thầy không rửa chân cho con,
thì con sẽ không được dự phần với Thầy” (câu 8), Phêrô tuân theo những lời răn đe của Thầy, nhưng không chấp nhận ý nghĩa sâu xa việc làm của Chúa Giêsu. Ông cho thấy đã cởi mở hơn, sẵn sàng để Chúa rửa chân cho mình, nhưng không chỉ là chân, mà còn cả tay và đầu nữa. Có vẻ như là Phêrô dễ dàng chấp nhận cử chỉ của Chúa Giêsu như là một hành động để thanh tẩy hoặc rửa tội hơn là một sự phục vụ. Nhưng Chúa Giêsu trả lời rằng các môn đệ đã trở nên tinh khiết (“sạch”) vào lúc họ đã chấp nhận để cho họ được hướng dẫn bởi Lời của Chúa, từ bỏ những gì thuộc về thế gian. Phêrô và các môn đệ không còn cần đến nghi thức thanh tẩy của người Do Thái nhưng bằng lòng để cho chân của họ được rửa bởi Chúa Giêsu; hay nói đúng hơn là cho phép mình được Chúa yêu thương, ban cho họ phẩm giá và sự tự do.
d)
Kỷ niệm Tình yêu
Sau khi rửa chân cho các
môn đệ, Chúa Giêsu có ý định để cho hành động của mình có một giá trị lâu dài cho cộng đoàn của mình và đồng thời để lại đó một kỷ niệm hay một giới răn là phải luôn giữ đúng mối quan hệ anh em.
Đức Giêsu là Chúa, không phải trong
chiều hướng thống trị, mà là trong chiều hướng Người truyền đạt tình yêu của Chúa Cha (Thần Khí của Người) để cho chúng ta trở nên con cái Thiên Chúa và đủ điều kiện trở nên giống Chúa Giêsu là Đấng tự do trao
ban tình yêu của Người cho những kẻ thuộc về mình. Chúa Giêsu đã có ý truyền đạt một tâm tình như thế cho những kẻ thuộc về Người, một tình yêu không loại trừ bất cứ ai, ngay
cả Giuđa là kẻ sắp sửa phản bội Người. Do đó, nếu các môn đệ gọi Người là Chúa, thì họ phải bắt chước giống như Người; nếu các ông coi Người là Thầy là Chúa, thì họ phải nghe lời Người.
e)
Một vài câu hỏi gợi ý cho việc suy gẫm
– Người chỗi dậy từ bàn ăn: Bạn sống Bí Tích Thánh Thể như thế nào? Bạn có cho phép mình được cảm động bởi tác động của lửa tình yêu mà bạn nhận được không hay bạn chỉ ngồi thụ động? Bạn có phải đối diện với nguy cơ rằng Bí Tích Thánh Thể, trong đó bạn tham
gia, bị lạc mất trong sự chiêm niệm Ái Kỷ, mà không dẫn đến sự cam kết của tình đoàn kết và chia sẻ không? Sự dấn thân của bạn cho công lý, cho người nghèo khó, có sẽ đến từ đức tính gặp gỡ Chúa Kitô trong Thánh Thể, từ sự quen thuộc với Người không?
– Người cởi áo khác ngoài: từ Bí Tích Thánh Thể, đi vào đời sống hằng ngày, bạn có biết cách để loại bỏ cái áo khoác lợi ích cho riêng bạn, các toan tính của bạn, các quyền lợi riêng tư của bạn để cho phép bản thân mình được hướng dẫn bởi một tình yêu chân chính đối với tha nhân không? Hay là, sau khi
chịu phép Thánh Thể bạn không có khả năng rũ bỏ cái áo khoác áp đặt và kiêu căng để khoác lên mình một cái áo khoác của đơn sơ, của khó nghèo không?
– Người lấy khăn và thắt ngang lưng: đây là hình ảnh của “Giáo Hội của tạp dề”. Trong đời sống của gia đình bạn, của cộng đoàn giáo hữu của bạn, bạn có đi trên con đường của phục vụ, chia sẻ không? Bạn có trực tiếp tham gia trong việc phục vụ người nghèo khổ và bé mọn không? Bạn có biết cách để nhìn thấy khuôn mặt của Đức Kitô đang trông chờ được phục vụ, yêu thương trong những người nghèo khó không?
3.
Cầu Nguyện – Oratio
a)
Thánh Vịnh 116
(114-115): 12-13; 15-16; 17-18
Tác giả Thánh Vịnh đã tìm thấy chính mình trong thời gian và trong sự hiện diện của cộng đoàn phụng vụ hát lên lời tạ ơn hy lễ của mình.
Voltaire là người có một thị hiếu đặc biệt cho câu 12 đã phát biểu như sau: “Tôi có thể dâng lên Chúa được những gì để cho xứng với tất cả mọi ân sủng mà Người đã dành cho tôi?”
Con lấy gì dâng lại cho Chúa
để đền đáp những điều Ngài ban tặng cho con?
Con sẽ lãnh chén cứu độ,
và con sẽ kêu cầu danh Chúa.
Trước mặt Chúa thật là quý hóa
cái chết của những bậc thánh nhân Ngài.
Con nài van Chúa, lạy Chúa!
Con là tôi tớ Ngài,
Con là tôi tớ Ngài, con
trai của nữ tì Ngài;
Ngài đã bẻ gãy xiềng xích cho con.
Con sẽ hiến dâng lời ca ngợi làm hy lễ,
và con sẽ kêu cầu danh Chúa.
Con sẽ giữ trọn lời khấn xin cùng Chúa,
trước mắt toàn thể dân Ngài.
b)
Lời nguyện kết
Bị mê hoặc với cách mà Thiên Chúa bày tỏ tình yêu của Người với những kẻ thuộc về mình, lời cầu nguyện khởi nguyên như sau:
Lạy Chúa Giêsu, xin hãy đến, chân con đang bẩn.
Xin hãy trở thành một người hầu của con, hãy đổ nước vào chậu;
Xin hãy đến, rửa chân cho con.
Con biết chứ, những gì con đang nói đây thì thật là táo bạo,
nhưng con sợ sự răn đe từ những lời của Chúa:
“Nếu Thầy không rửa chân cho con,
con sẽ không được dự phần với Thầy.”
Vậy thì Chúa hãy rửa chân con đi,
để con có thể được dự phần cùng Chúa.
(Bài giảng 5 về Isaia)
Và thánh Ambrose có một mong muốn mãnh liệt để được tương xứng với tình yêu của Chúa Giêsu, đã thố lộ như sau:
Ôi, lạy Chúa Giêsu của con,
xin hãy để cho con rửa đôi chân thiêng liêng của Chúa;
chân Chúa đã lấm bẩn khi Ngài bước vào tâm hồn con…
Nhưng con sẽ phải lấy nước từ giếng nước nào
để rửa chân cho Chúa đây?
Trong sự thiếu thốn đó
con chỉ có đôi mắt để khóc:
rửa chân Chúa bằng nước mắt của con,
chỉ có làm như thế thì bản thân con mới có thể trở nên tinh sạch.
(Luận về việc đền tội)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét