03/10/2018
Thứ Tư tuần 26 thường niên.
BÀI ĐỌC I: G 9, 1-12.
14-16
“Con người so sánh với Thiên
Chúa đâu đáng được kể là người công chính”.
Trích sách ông
Gióp.
Ông Gióp trả lời cùng
các bạn hữu rằng: “Tôi biết thật như vậy, và biết thật con người so sánh với
Thiên Chúa đâu đáng được kể là người công chính. Nếu con người muốn cãi lẽ với
Chúa, thì một nghìn điều, nó không thể đáp lại một. Chúa thượng trí và quyền
năng, ai đối địch với Chúa mà được bằng yên? Chúa xê dịch các núi đồi, và trong
cơn thịnh nộ Người đánh đổ những kẻ không biết điều. Chúa khiến địa cầu chuyển
động khỏi chỗ của nó, và các cột đất đều phải lung lay. Chúa truyền khiến mặt
trời, thì nó không mọc lên, và Người cũng phong niêm các ngôi sao tinh tú. Chỉ
một mình Chúa trải các tầng trời và bước đi trên sóng biển. Chúa tạo dựng sao bắc
đẩu, sao sâm, sao mão và cung kín phương nam. Chúa tác tạo những điều trọng đại,
mầu nhiệm và kỳ diệu không kể xiết.
Chúa đến cùng tôi, thì
tôi không trông thấy Người, và nếu Người ra đi, tôi cũng chẳng hay biết. Nếu
Chúa bất chợt hỏi han, thì ai trả lời Người cho được? Hoặc ai có thể hỏi rằng:
“Tại sao Chúa làm như thế?” Vậy tôi là gì mà dám trả lời với Chúa và dùng lời
mà nói với Người? Dù tôi có lẽ công chính, tôi cũng không dám trả lời, một van
nài cùng Đấng phán xét tôi. Khi Chúa nhậm lời tôi kêu cầu, tôi cũng không chắc
Người nghe lời tôi”. Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 87, 10bc-11.
12-13. 14-15
Đáp: Lạy Chúa, nguyện
cho lời con cầu thấu đến tai Chúa (c. 3a).
Xướng: 1) Lạy Chúa,
con kêu lên Chúa mọi ngày, và con giang tay hướng về phía Chúa. Phải chăng Chúa
còn làm những điều kỳ diệu cho người đã thác, hoặc giả những người chết sẽ sống
lại và ngợi khen Ngài? – Đáp.
2) Phải chăng người ta
còn kể lại lòng nhân hậu Chúa trong mồ, và lòng trung thành Ngài trong nơi âm
phủ? Những việc kỳ diệu của Chúa còn thấy được trong chỗ tối tăm, và ân sủng của
Ngài trong nơi quên lãng? – Đáp.
3) Phần con, lạy Chúa,
con kêu lên Chúa, và tự bình minh lời nguyện của con sẽ tới tai Ngài. Lạy Chúa,
nhân sao Chúa ghét bỏ linh hồn con, nhân sao Chúa ẩn mặt xa khuất khỏi con? –
Đáp.
ALLELUIA: Tv 118, 8ab
Alleluia, alleluia!
– Lạy Chúa, những giới răn Chúa được lập ra cho tới muôn đời, được ban hành một
cách chân thành và đoan chính. – Alleluia.
PHÚC ÂM: Lc 9, 57-62
“Dù Thầy đi đâu, tôi cũng theo
Thầy”.
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, đang lúc Chúa
Giêsu và các môn đệ đi đường, thì có kẻ thưa người rằng: “Dù Thầy đi đâu, tôi
cũng sẽ theo Thầy”. Chúa Giêsu bảo người ấy rằng: “Con chồn có hang, chim trời
có tổ, Con Người không có nơi gối đầu”. Người bảo một kẻ khác rằng: “Hãy theo
Ta”. Người ấy thưa: “Xin cho phép tôi đi chôn cha tôi trước đã”. Nhưng Người
đáp: “Hãy để kẻ chết chôn kẻ chết; phần con, hãy đi rao giảng Nước Thiên Chúa”.
Một người khác thưa Người rằng: “Lạy Thầy, tôi sẽ theo Thầy, nhưng cho phép tôi
về từ giã gia đình trước đã”. Nhưng Chúa Giêsu đáp: “Ai đã tra tay vào cày mà
còn ngó lại sau lưng thì không xứng đáng với Nước Thiên Chúa”. Đó là lời Chúa.
SUY NIỆM : Ðiều kiện
theo Chúa
Một linh sư Ấn đang
ngồi tịnh niệm bên bờ sông, có một người đàn ông nọ muốn xin làm đệ tử. Ông rón
rén đến bên vị linh sư và đặt dưới chân vị tu hành hai viên ngọc quí nhất như của
lễ ra mắt. Vị linh sư mở mắt ra, nhưng ông không để lộ một chút thích thú nào;
không cần nhìn kỹ vào món quà quí giá ấy, vị linh sư cầm lấy một viên và ném xuống
dòng sông.
Tiếc của, người đàn
ông giầu có liền nhảy xuống sông để cố tìm lại viên ngọc, nhưng mất một ngày mà
ông không tài nào tìm lại được. Chiều đến, mệt mỏi, chán nản, người đàn ông đến
vị linh sư xin chỉ rõ nơi đã ném viên ngọc quí. Vị linh sư cầm viên ngọc còn lại
ném xuống dòng sông và nói: "Ta đã ném vào chỗ đó, ngươi hãy lặn xuống mà
tìm lại".
Chúa Giêsu cũng đòi hỏi
môn đệ Ngài một thái độ từ bỏ và dứt khoát như thế. Thánh Luca trình bày cuộc đời
Chúa Giêsu là một hành trình lên Giêrusalem mà đích điểm là cái chết trên thập
giá. Trong hành trình ấy, Chúa Giêsu đã kêu gọi một số người theo Ngài. Ðiều kiện
đầu tiên là phải biết kiên nhẫn như đã được đề cập đến trong bài Tin Mừng hôm
qua.
Trong bài Tin Mừng hôm
nay, thánh Luca ghi tiếp những điều kiện Chúa Giêsu đòi hỏi nơi các môn đệ. Một
trong những điều kiện đó là chia sẻ cuộc sống nay đây mai đó với Ngài. Không
nhà không cửa, sống nhờ vào sự bố thí của người khác, sống không có lấy một tiện
nghi tối thiểu, Chúa Giêsu muốn những kẻ theo Ngài chuẩn bị đương đầu với số phận
bi thảm mà Chính Ngài phải trải qua. Cuộc khổ nạn và cái chết của Ngài trên thập
giá là một sự lột bỏ trọn vẹn đối với tất cả mọi an toàn trong cuộc sống.
Một điều kiện nữa Chúa
Giêsu đòi nơi những kẻ theo Ngài, đó là dấn thân rao giảng Tin Mừng Nước Chúa.
Một cuộc sống từ bỏ sẽ không có giá trị, nếu đó không là dấu chỉ của một cuộc đầu
tư trọn vẹn vì Nước Trời. Cuối cùng, Chúa Giêsu đòi hỏi môn đệ phải cắt đứt
ngay cả những liên hệ ruột thịt họ hàng. Ngài là tất cả đối với người môn đệ đến
độ họ phải sẵn sàng hy sinh tất cả vì Ngài, Ngài phải được đặt vào trọng tâm cuộc
sống của người môn đệ.
Môn đệ không phải là
tước hiệu dành riêng cho một số người ưu tuyển. Mỗi Kitô hữu là một môn đệ của
Chúa Kitô, và là môn đệ Chúa Kitô thiết yếu đi theo Ngài. Chúa Kitô cách đây
2,000 năm cũng là Chúa Kitô ngày nay mà mỗi Kitô hữu đang đi theo. Ngài đồng
hành với họ và cũng đòi hỏi những điều kiện mà Ngài đề ra cho các môn đệ tiên
khởi của Ngài. Cuộc sống có cách biệt, hoàn cảnh có xoay chuyển, sinh hoạt có
thay đổi, nhưng những điều kiện ấy không hề đổi thay. Tựu trung, người môn đệ
ngày nay phải đồng hành với Chúa Kitô để tiếp tục là dấu chỉ, là tín hiệu của
Nước Trời cho mọi người.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày
Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Tư Tuần 26 TN2,
Năm Chẵn
Bài đọc: Job
9:1-12, 14-16; Lk 9:57-62.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Sự quan phòng
của Thiên
Chúa
Cơn bão Ike rơi xuống Houston, Texas, ngày 5 tháng 9 năm 2008 vừa qua là một ví
dụ cho chúng ta thấy uy quyền của Thiên Chúa và sự mỏng giòn của con người. Mặc
dù đã biết trước thời gian khi nào xảy ra, tốc độ của gió, chiều rộng của bão,
và đã chuẩn bị để đón bão; thế mà cả một thành phố lớn thứ tư trên nước Mỹ đã
không ngăn cản được bão và hòan tòan bị tê liệt vì hậu quả của cơn bão này. Tất
cả các sinh họat của thành phố bị hủy bỏ, cây cối gẫy đổ khắp nơi, truyền thông
và giao thông hầu như tê liệt hòan tòan, hầu hết thành phố chìm trong bóng đêm
khi mặt trời lặn xuống. Đấy chỉ là bão cấp 2 và nước không vào thành phố nhiều;
nếu là bão cấp 5 thì hậu quả còn tai hại biết chừng nào. Nếu nước cứ tiếp tục
dâng như Nạn Hồng Thủy thì còn ai sống sót trên thế gian? Các Bài đọc hôm nay dạy
con người biết khả năng hạn hẹp của mình và tin tưởng nơi quyền năng và sự quan
phòng của Thiên Chúa.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Đức công chính của Thiên Chúa vượt trên tất cả.
1.1/ Sự khôn ngoan của
Thiên Chúa vượt quá sự khôn ngoan của con người:
Ông Gióp không tìm ra được lý do thỏa đáng tại sao ông phải chịu đau khổ. Các bạn
ông tố cáo lý do tại sao ông phải đau khổ là vì tội lỗi ông đã phạm đến Thiên
Chúa. Ông cực lực phản đối các bạn đã tố cáo ông; vì ông biết ông không bao giờ
xúc phạm đến Thiên Chúa. Tuy vậy, ông cũng không dám nhận mình là người công
chính. Ông nói: “Quả thật, tôi biết rõ thế này: Trước nhan Thiên Chúa, phàm
nhân cho mình là công chính thế nào được? … Có ai lòng trí khôn ngoan, sức lực
dũng mãnh, đương đầu với Người mà vẫn còn nguyên vẹn?” Ông biết khi ông tự nhận
mình là công chính là ông đã ám chỉ Thiên Chúa bất công vì Ngài đã bắt người
công chính chịu đau khổ. Vì thế, ông khiêm nhường nhìn nhận là mình không biết
những gì xảy ra nơi Thiên
Chúa.
1.2/ Uy quyền của Thiên
Chúa và sự mỏng giòn yếu đuối của con người: Con
người chỉ là một phần tử rất nhỏ khi so sánh với các phần tử khác của vũ trụ. Nếu
các phần tử to lớn khác như núi non, biển cả, mặt trời, các tinh tú còn phải chịu
sự điều khiển của Thiên Chúa, thì con người là ai mà dám mong được thóat ra
ngòai sự điều khiển của Thiên Chúa. Ông Gióp thú nhận thân phận mỏng giòn của
con người và nhìn nhận uy quyền của Thiên Chúa trong vũ trụ: “Người làm nên những
điều vĩ đại khôn dò và những điều kỳ diệu không đếm xuể. Này, Người có đi qua
tôi, tôi cũng chẳng thấy, Người có lướt tới, tôi cũng chẳng nhận ra. Này Người
bắt đi, ai giành lại được? Ai dám hỏi Người: “Ngài làm gì thế?””
1.3/ Thái độ thích ứng của
con người trước Thiên Chúa: Con người không
thể cãi lý với Thiên Chúa vì không có khôn ngoan đủ để hiểu biết hết tất cả các
điều kỳ diệu Chúa đã làm. Nếu cái bình không thể cãi lý với người thợ gốm tại
sao để nó là nguyên vẹn là đất sét mà lại nặn lên nó thành hình dạng cái bình,
thì con người cũng không thể chất vấn Thiên Chúa tại sao cho con người có mặt
trong cuộc đời hay tại sao cho làm người này mà không cho làm người khác. Thái
độ thích ứng nhất của con người không phải là tranh cãi mà chỉ biết vâng lời và
trông cậy vào tình thương của Thiên Chúa. Sau khi đã than thân trách phận và
nguyền rủa ngày sinh của mình, ông Gióp hối hận và thốt lên: “Chẳng lẽ tôi lại
tranh cãi, hay tìm lý để chống đối Người sao? Cho dù tôi có lý, tôi cũng không
tranh cãi, nhưng sẽ xin Đấng xét xử tôi thương xót. Tôi có kêu cầu và Người đáp
lại, tôi cũng chẳng tin là Người nghe tiếng tôi.”
2/ Phúc Âm: Con người sống bằng tin tưởng vào sự quan phòng của Thiên
Chúa.
2.1/ Người môn đệ phải có
thái độ sống như Chúa Giêsu: “Con chồn có
hang, chim trời có tổ, nhưng Con Người không có chỗ tựa đầu.” Con người có
khuynh hướng tìm an tòan và tích trữ của cải cho tương lai, Chúa Giêsu thách đố
các môn đệ từ bỏ khuynh hướng này và dạy con người phải hòan tòan tin tưởng vào
sự quan phòng của Thiên Chúa. Ai không có can đảm theo lời Chúa dạy thì không
thể làm môn đệ của Chúa, như chàng thanh niên giàu có đã buồn rầu bỏ đi vì anh
có quá nhiều của cải.
2.2/ Mục đích trên hết và
trước nhất của người môn đệ là loan báo Tin Mừng. Đức Giêsu nói với một người khác: “Anh hãy theo tôi!” Người
ấy thưa: “Thưa Thầy, xin cho phép tôi về chôn cất cha tôi trước đã.” Đức Giê-su
bảo: “Cứ để kẻ chết chôn kẻ chết của họ. Còn anh, anh hãy đi loan báo Triều Đại
Thiên Chúa.” Nhiều người cho rằng Chúa Giêsu khuyến khích việc bất hiếu với cha
mẹ vì dưới mắt con người không chôn cất cha mẹ là mang tội bất hiếu. Chắc chắn
Chúa dạy phải thảo kính cha mẹ, nhưng đồng thời Chúa cũng dạy phải tin tưởng
vào sự quan phòng của Thiên Chúa. Nếu việc chôn cất cha mẹ làm cản trở cho việc
rao giảng Tin Mừng thì “hãy để kẻ chết chôn kẻ chết.” Làm sao kẻ chết có thể
chôn kẻ chết? Điều Chúa muốn nói ở đây là hãy để con người phải chết chôn kẻ chết.
Chúa sẽ quan phòng lo liệu để có người chôn cha mẹ mà không cần đến sự hiện diện
của người con đã tận hiến cuộc đời cho Thiên
Chúa.
2.3/ Người môn đệ không
nuối tiếc những gì đã từ bỏ: Khi một người
xin phép về từ biệt gia đình, Chúa Giêsu bảo người đó: “Ai đã tra tay cầm cày
mà còn ngoái lại đàng sau, thì không thích hợp với Nước Thiên Chúa.” Trong thực
tế, lời khuyên này rất đúng cho kẻ cầm cày: để cày đất thẳng hàng, kẻ cầm cày
không được ngóai lại đàng sau để nhìn; nếu làm như thế luống cày sẽ không thẳng.
Trong cuộc đời tận hiến cũng vậy, nếu không dứt khóat từ bỏ, người tận hiến sẽ
từ từ bị cám dỗ để lấy lại hết những gì mình đã từ bỏ: của cải vật chất, gia
đình, ý riêng … nhiều khi còn lấy lại nhiều hơn những gì mình đã từ bỏ trước. Một
khi đã quay trở về đường cũ, con người còn đâu nghị lực để làm chứng cho Tin Mừng?
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Chúng ta phải luôn tin tưởng vào sự khôn ngoan, uy quyền, và sự quan phòng của
Thiên Chúa. Cám dỗ muôn đời của quỉ dữ là làm cho con người tin tưởng vào chính
mình. Một khi con người nghĩ mình có thể làm chủ cuộc đời của mình, Thiên Chúa
sẽ không còn chỗ đứng trong cuộc đời con người.
– Khi không hiểu được lý do của những việc xảy ra trong cuộc đời, chúng ta đừng
vội trách Thiên Chúa bất công. Thái độ thích ứng nhất là chúng ta phải vững tin
vào lòng thương xót Chúa và cầu xin để Ngài thêm sức chịu đựng hay cất khỏi nếu
đẹp ý Ngài.
– Mục đích của con người khi còn sống trong cuộc trần này là làm vinh danh
Thiên Chúa chứ không phải để lo thu tích của cải cho mình và gia đình. Tất cả
những gì ngăn cản việc làm vinh danh Chúa, chúng ta phải có can đảm để khước từ
chúng.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
03/10/2018 – THỨ TƯ ĐẦU THÁNG TUẦN 26 TN
Lc 9,57-62
THEO “NGAY VÀ LUÔN”
“Ai đã tra tay cầm cày mà còn ngoái lại đàng sau, thì không
thích hợp với Nước Thiên Chúa.” (Lc 9,62)
Suy niệm: Có ba người muốn đi theo Đức
Giê-su. Cả ba đều đầy thiện chí. Hai người trong số đó có nguyện vọng rất thông
thường và chính đáng nữa, đó là xin tạm hoãn đi theo Ngài chỉ để về thu xếp việc
gia đình, chu toàn bổn phận đạo hiếu. Riêng người thứ nhất lại sẵn sàng theo
Chúa vô điều kiện: “Thầy đi đâu tôi cũng đi theo.” Nhưng Chúa Giê-su thẳng thừng
bác bỏ, lại còn đặt ra những điều kiện và đòi hỏi gắt gao. Ai nghe những lời
“xóc óc” như thế mà không lầm bầm khó chịu, thậm chí “cả giận” bỏ đi! Quả thật,
ơn gọi làm môn đệ Chúa đòi hỏi một sự dấn thân triệt để vì sứ mạng loan báo Triều
Đại Thiên Chúa đã đến gần là một nhiệm vụ phải được thi hành cấp bách. Nói theo
ngôn từ người trẻ hiện nay, thì đó là một nhiệm vụ hàng đầu, phải làm “ngay và
luôn”, không thể chần chờ, hoặc nại bất cứ lý do gì mà đưa xuống hàng thứ hai.
Mời Bạn: J. Fitzmeyer nói: “Quyết định
theo Chúa Giê-su không chỉ là kết quả nhất thời của phấn khởi nhiệt tình; điều
đó đòi hỏi một quyết định có tính cách kiên quyết.” Bạn có cảm thấy lời mời gọi
của Chúa đối với bạn có tính cách khẩn thiết và đòi hỏi không? Và bạn đáp lại
thế nào?
Sống Lời Chúa: Để tập đáp lại những đòi hỏi
triệt để của Tin Mừng, bạn năng làm những hy sinh từ bỏ những điều thuận lợi
cho mình để sẵn sàng dấn thân phục vụ tha nhân.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su,
giữa muôn vạn điều phải chọn lựa mỗi ngày con lúng túng, con lưỡng lự khi bỏ điều
này lấy điều kia. Xin Chúa Giê-su luôn ở bên con, cho con sự sáng suốt để con
chọn lựa theo thánh ý Chúa. Amen.
(5 Phút Lời Chúa)
Trước đã (3.10.2018 – Thứ Tư Tuần 26 Thường niên)
Suy niệm:
Theo một tôn giáo thường
được gọi là theo đạo.
Theo đạo là theo một con đường.
Ðiều này đặc biệt đúng đối với Kitô giáo (x. Cv 9,2).
Làm môn đệ Ðức Kitô là theo Ngài trên con đường Ngài đi,
con đường đất quanh co trong xứ Palestine
hay con đường đầy chông gai nhọc nhằn của sứ vụ.
Ðức Kitô chẳng những dạy Ðạo, Ngài còn là Ðạo (x. Ga 14,6).
Theo đạo là theo một ngôi vị hơn là theo một giáo lý.
Sống đạo là sống như Ngài, với Ngài, cho Ngài và trong Ngài.
Theo đạo là theo một con đường.
Ðiều này đặc biệt đúng đối với Kitô giáo (x. Cv 9,2).
Làm môn đệ Ðức Kitô là theo Ngài trên con đường Ngài đi,
con đường đất quanh co trong xứ Palestine
hay con đường đầy chông gai nhọc nhằn của sứ vụ.
Ðức Kitô chẳng những dạy Ðạo, Ngài còn là Ðạo (x. Ga 14,6).
Theo đạo là theo một ngôi vị hơn là theo một giáo lý.
Sống đạo là sống như Ngài, với Ngài, cho Ngài và trong Ngài.
Đoạn Tin Mừng hôm nay
thuật lại chuyện ba người muốn theo Chúa.
Chúng ta chẳng biết họ là ai,
cũng chẳng rõ cuối cùng họ có theo Chúa hay không,
nên mỗi người chúng ta dễ thấy mình nơi hình ảnh họ,
để rồi chúng ta phải đưa ra lời đáp trả riêng của mình.
Chúng ta chẳng biết họ là ai,
cũng chẳng rõ cuối cùng họ có theo Chúa hay không,
nên mỗi người chúng ta dễ thấy mình nơi hình ảnh họ,
để rồi chúng ta phải đưa ra lời đáp trả riêng của mình.
Người thứ nhất hăng
hái xin theo Ngài đi bất cứ nơi đâu.
Ðức Giêsu không giấu anh hoàn cảnh bấp bênh của mình.
Ngài sống cuộc đời phiêu bạt, không mái nhà để trú,
lúc nào cũng ở trong tư thế lên đường.
Chấp nhận theo Ngài là chịu bỏ mọi an toàn, ổn định,
là sống thân phận lữ khách trên mặt đất (x. 1Pr 2,11).
Theo Ngài là theo Ðấng có chỗ tựa đầu,
chỗ tựa đầu tiên là máng cỏ, chỗ tựa cuối là thập giá.
Cuộc sống nghèo làm Ngài tự do hơn, sẵn sàng hơn
trước những đòi hỏi bất ngờ của Cha và nhân loại.
Ðức Giêsu không giấu anh hoàn cảnh bấp bênh của mình.
Ngài sống cuộc đời phiêu bạt, không mái nhà để trú,
lúc nào cũng ở trong tư thế lên đường.
Chấp nhận theo Ngài là chịu bỏ mọi an toàn, ổn định,
là sống thân phận lữ khách trên mặt đất (x. 1Pr 2,11).
Theo Ngài là theo Ðấng có chỗ tựa đầu,
chỗ tựa đầu tiên là máng cỏ, chỗ tựa cuối là thập giá.
Cuộc sống nghèo làm Ngài tự do hơn, sẵn sàng hơn
trước những đòi hỏi bất ngờ của Cha và nhân loại.
Người thứ hai chấp nhận
theo Chúa với điều kiện
cho anh về chôn cất người cha mới qua đời trước đã.
Anh muốn chu toàn bổn phận thiêng liêng của người con.
Ðức Giêsu coi trọng việc hiếu kính mẹ cha (x. Mt 15,3-9),
nhưng Ngài đòi anh dành ưu tiên cho việc loan báo Tin Mừng.
Câu trả lời của Ngài làm chúng ta bị sốc.
Loan báo Tin Mừng ư? Cần gì phải vội vàng đến thế!
Dầu sao cái sốc giúp ta nhận ra mình vẫn quen thờ ơ
trước một bổn phận thiêng liêng và hết sức cấp bách.
Người chết nằm xuống thật đáng kính trọng.
nhưng có bao người sống đang cần phục vụ khẩn trương.
cho anh về chôn cất người cha mới qua đời trước đã.
Anh muốn chu toàn bổn phận thiêng liêng của người con.
Ðức Giêsu coi trọng việc hiếu kính mẹ cha (x. Mt 15,3-9),
nhưng Ngài đòi anh dành ưu tiên cho việc loan báo Tin Mừng.
Câu trả lời của Ngài làm chúng ta bị sốc.
Loan báo Tin Mừng ư? Cần gì phải vội vàng đến thế!
Dầu sao cái sốc giúp ta nhận ra mình vẫn quen thờ ơ
trước một bổn phận thiêng liêng và hết sức cấp bách.
Người chết nằm xuống thật đáng kính trọng.
nhưng có bao người sống đang cần phục vụ khẩn trương.
Người thứ ba xin về từ
giã gia đình trước đã.
Ðức Giêsu đòi anh dứt khoát thẳng tiến như người cầm cày,
không quay lại với những kỷ niệm quá khứ,
cũng không bị cản trở bởi những ràng buộc gia đình,
để tận tâm tận lực lo cho Nước Thiên Chúa.
Ðức Giêsu đòi anh dứt khoát thẳng tiến như người cầm cày,
không quay lại với những kỷ niệm quá khứ,
cũng không bị cản trở bởi những ràng buộc gia đình,
để tận tâm tận lực lo cho Nước Thiên Chúa.
Trong đời sống, nhiều
lúc ta phải chọn lựa.
Chọn lựa là chấp nhận hy sinh, bỏ một trong hai.
Ðức Giêsu không dạy ta sống vô cảm hay bất hiếu…
Ngài dạy ta can đảm tìm kiếm Nước Thiên Chúa trước đã.
Có bao nhiêu cái trước đã chi phối đời ta?
Ðâu là lựa chọn ưu tiên một?
Chúng ta cần sắp xếp lại thứ tự các ưu tiên cho đúng.
Nếu Ðức Giêsu gặp tôi hôm nay và mời tôi theo Ngài,
tôi có xin phép Ngài để làm cái gì đó trước đã không?
Chọn lựa là chấp nhận hy sinh, bỏ một trong hai.
Ðức Giêsu không dạy ta sống vô cảm hay bất hiếu…
Ngài dạy ta can đảm tìm kiếm Nước Thiên Chúa trước đã.
Có bao nhiêu cái trước đã chi phối đời ta?
Ðâu là lựa chọn ưu tiên một?
Chúng ta cần sắp xếp lại thứ tự các ưu tiên cho đúng.
Nếu Ðức Giêsu gặp tôi hôm nay và mời tôi theo Ngài,
tôi có xin phép Ngài để làm cái gì đó trước đã không?
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
giàu sang, danh vọng, khoái lạc
là những điều hấp dẫn chúng con.
Chúng trói buộc chúng con
và không cho chúng con tự do ngước lên cao
để sống cho những giá trị tốt đẹp hơn.
giàu sang, danh vọng, khoái lạc
là những điều hấp dẫn chúng con.
Chúng trói buộc chúng con
và không cho chúng con tự do ngước lên cao
để sống cho những giá trị tốt đẹp hơn.
Xin giải phóng
chúng con
khỏi sự mê hoặc của kho tàng dưới đất,
nhờ cảm nghiệm được phần nào
sự phong phú của kho tàng trên trời.
khỏi sự mê hoặc của kho tàng dưới đất,
nhờ cảm nghiệm được phần nào
sự phong phú của kho tàng trên trời.
Ước gì chúng con
mau mắn và vui tươi
bán tất cả những gì chúng con có,
để mua được viên ngọc quý là Nước Trời.
bán tất cả những gì chúng con có,
để mua được viên ngọc quý là Nước Trời.
Và ước gì chúng con
không bao giờ quay lưng
trước những lời mời gọi của Chúa,
không bao giờ ngoảnh mặt
để tránh cái nhìn yêu thương
Chúa dành cho từng người trong chúng con. Amen.
trước những lời mời gọi của Chúa,
không bao giờ ngoảnh mặt
để tránh cái nhìn yêu thương
Chúa dành cho từng người trong chúng con. Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Cao
Siêu, S.J.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
3 THÁNG MƯỜI
Khuôn Mặt Nhân Loại
Của Thiên Chúa
Thánh Kinh đưa ra câu
trả lời rất phong phú cho câu hỏi: “Con người là ai?” Chúng ta tìm thấy câu trả
lời này trong Sách Huấn Ca : “Đức Chúa tạo dựng con người từ bùn đất, và Ngài tạo
nên họ giống hình ảnh Ngài. Ngài cho họ sống đời tạm trên trần gian và rồi lại
trở về với đất bụi. Ngài ban tặng con người sức mạnh của Ngài, Ngài trao cho họ
quyền thống trị mọi sự trên mặt đất.” (Hc 17,1-3)
Ở đây chúng ta có câu
trả lời cho vấn nạn con người và định mệnh của họ. “Ngài tạo nên con người giống
hình ảnh Ngài”. Vì thế, theo cách diễn tả rất khéo của thánh Gregory thành
Nyssa (PG 44,446), con người là “khuôn mặt nhân loại của Thiên Chúa”. Để hiểu
biết đúng đắn về con người, chúng ta không bao giờ được phép đánh mất quan điểm
này của mạc khải Thánh Kinh; từ Sách Sáng Thế đến Sách Khải Huyền, Thánh Kinh
khai mở đầy đủ chiều kích đích thực của con người. Con người được dựng nên giống
hình ảnh Thiên Chúa. Và để cứu độ và giải phóng con người khỏi tội lỗi, Thiên
Chúa đã đi vào thân phận con người.
– suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 03/10
G 9, 1-12.14-16; Lc
9, 57-62.
LỜI SUY NIỆM: “Ai đã tra tay cầm
cày mà còn ngoảnh lại đằng sau, thì không thích hợp với Nước Thiên Chúa.”
Dân chúng đi theo Chúa Giêsu, Người luôn luôn đón nhận họ, và giúp họ cải thiện
cuộc sống; với việc chữa lành phần xác cũng như phần hồn, nhưng đối những ai muốn
trở thành người môn đệ của Người, thì Người đòi hỏi phải có thái độ dứt khoát,
từ bỏ tất cả, kể cả mạng sống của mình, người đó không thể hâm hẩm với bất cứ
lý do nào, và Người đưa ra hình ảnh người cầm cày, cần phải nhìn thẳng về phía
trước tiếp tục công việc của người cầm cày, nếu còn ngoảnh mặt lại đằng sau, sẽ
làm cho đường cày không được ngay thẳng.
Lạy Chúa Giêsu, bản tính con người của chúng con luôn có sự mỏng dòn, và thiếu
bền chí. Xin Chúa ban thêm ơn cho chúng con, để chúng con thực hiện điều Chúa
muốn, là khi đã tra tay cầm cày Chúa trao, chúng con không còn ngoãnh mặt lại đằng
sau nữa.
Mạnh Phương
03 Tháng Mười
Báu Vật Cuối Cùng
Ngày 10 tháng 3 năm
1615, tại Glasgow bên Tô Cách Lan, một vị thừa sai lừng danh là cha Ogilvie bước
lên máy chém vì tội rao giảng Phúc Âm.
Trong giây phút cuối
đời, đứng trên đoạn đầu đài thấy hàng ngàn người đứng coi, muốn để lại cho họ một
kỷ niệm và một bảo đảm đức tin, vị tử đạo lấy ra vật cuối cùng còn lại trong
mình: đó là một cỗ tràng hạt… Ngài cố sức ném tràng chuỗi vào giữa biển người.
Tràng chuỗi đã rơi xuống trúng một ông hoàng xứ Hungary đang trên đường chu du
học hỏi, tình cờ ghé qua Glasgow.
Chuỗi tràng hạt này
đã bám riết ông khắp nơi, mãi đến ngày ông quyết định rời bỏ giáo phái Calvin để
quay trở lại với Công Giáo.
Những mẩu chuyện
trên đây không phải là ít trong lịch sử Giáo Hội. Việc sám hối luôn gắn liền với
kinh Mân Côi. Ðó là mệnh lệnh mà Mẹ Maria đã ban bố tại Fatima năm 1917: “Hãy
năng lần hạt Mân Côi”.
Thánh Grêgoriô
thành Nysse thường dùng thí dụ sau đây để nói về ảnh hưởng của kinh Mân Côi
trong đời sống Kitô của chúng ta: “Mỗi người chúng ta được ví như một họa sĩ,
linh hồn chúng ta là một khung vải còn nguyên vẹn, màu sắc được dùng là các
nhân đức Kitô giáo, hình ảnh phải họa theo là chính Chúa Giêsu Kitô, hình ảnh sống
động của Chúa Cha. Họa sĩ nào càng muốn hình ảnh họa lại được giống hình mẫu,
càng phải năng ngắm nhìn mẫu khi đặt bút vẽ”.
Mẹ Maria là mẫu gương
của đời sống Kitô. Qua kinh Mân Côi, chúng ta chiêm ngắm các biến cố trong cuộc
đời của Chúa Giêsu và Mẹ Maria. Nhờ ôn đi, đọc lại nhiều lần, các biến cố đó sẽ
thấm nhập tâm hồn chúng ta để dần dần biến chúng ta theo khuôn mẫu của các
Ngài.
Kinh Mân Côi không những
là hình thức đạo đức có tính cách cá nhân, nhưng còn là chất keo nối kết mọi
người trong gia đình lại với nhau. Còn hình ảnh nào được ghi đậm trong tâm khảm
chúng ta cho bằng những giờ kinh Mân Côi đọc chung trong gia đình… Gần đây, người
ta phát động việc đọc kinh Mân Côi trong gia đình với khẩu hiệu: “Một gia đình
cầu nguyện chung với nhau là một gia đình đứng vững”.
“Nơi nào có hai hay ba
người ngồi lại với nhau vì danh Ta, Ta sẽ ở giữa họ”. Mà nơi nào có Thiên Chúa,
nơi đó cũng sẽ có Tình Yêu. Vì Tình Yêu là chất men liên kết mọi người trong
gia đình lại với nhau.
Việc cầu nguyện trong
gia đình, nhất là với kinh Mân Côi, là yếu tố bảo đảm sự bền vững của hôn nhân
và khơi dậy ơn gọi trong gia đình.
Trong tông huấn về việc
tôn kính Mẹ Maria, Ðức Phaolô VI đã nhắn nhủ chúng ta như sau: “Những điều kiện
sinh sống đổi thay của ngày nay khiến việc hội họp gia đình không được dễ dàng
và dù khi sum họp được thì nhiều hoàn cảnh lại làm cho cuộc họp mặt khó biến
thành một dịp nguyện cầu. Các gia đình muốn sống trọn vẹn ơn gọi và tinh thần của
gia đình Công Giáo phải tận lực lướt thắng những áp lực cản trở gia đình không
thể hội họp và cầu nguyện chung”.
Tinh thần đạo đức của
các phần tử trong gia đình được thể hiện và tăng triển trong những giờ cầu nguyện
chung, gồm cả việc đọc kinh hay đọc sách Thánh, chia sẻ lời Chúa, nhưng thuận lợi
hơn cả đối với các gia đình Việt Nam đó là việc đọc kinh Mân Côi. Cũng chính Ðức
Cố Giáo Hoàng VI khuyên nhủ chúng ta: “Sau việc đọc kinh Nhật Tụng thì việc đọc
kinh Mân Côi được coi như một trong những kinh cầu nguyện chung tốt đẹp nhất, hữu
hiệu nhất mà gia đình Công Giáo được khuyến khích đọc”.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét