23/04/2019
Thứ ba tuần BÁT NHẬT PHỤC SINH
BÀI ĐỌC I: Cv 2, 36-41
“Anh em hãy ăn năn sám hối và mỗi
người trong anh em hãy chịu phép rửa nhân danh Đức Kitô”.
Trích sách Tông đồ
Công vụ.
Trong ngày lễ Ngũ Tuần,
Phêrô nói với những người Do-thái rằng: “Xin toàn thể nhà Israel hãy nhận biết
rằng: Thiên Chúa đã tôn Đức Giêsu mà anh em đã đóng đinh, lên làm Chúa và làm Đấng
Kitô”. Nghe những lời nói trên, họ đau đớn trong lòng, nói cùng Phêrô và các
Tông đồ khác rằng: “Thưa các ông, chúng tôi phải làm gì?” Phêrô nói với họ:
“Anh em hãy ăn năn sắm hối, và mỗi người trong anh em hãy chịu phép rửa nhân
danh Đức Giêsu Kitô để được tha tội; và anh em sẽ nhận lãnh Thánh Thần. Vì
chưng, đó là lời hứa cho anh em, con cái anh em và mọi người sống ở phương xa
mà Chúa là Thiên Chúa chúng ta sẽ kêu gọi đến!”
Phẻrỏ còn minh chứng
bằng nhiều lời khác nữa, và khuyên bảo họ rằng: “Anh em hãy cứu mình khỏi dòng
dõi gian tà này”. Vậy những kẻ chấp nhận lời ngài giảng đều chịu phép rửa, và
ngày hôm ấy có thêm chừng ba ngàn người gia nhập đạo. Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 32, 4-5.
18-19. 20 và 22
Đáp: Địa cầu đầy ân
sủng Chúa (c. 5b).
Hoặc đọc: Alleluia.
Xướng:
1) Vì lời Chúa là lời
chân chính, bao việc Chúa làm đều đáng cậy tin. Chúa yêu chuộng điều công minh
chính trực, địa cầu đầy ân sủng Chúa. – Đáp.
2) Kìa Chúa để mắt coi
những kẻ kính sợ Ngài, nhìn xem những ai cậy trông ân sủng của Ngài, để cứu gỡ
họ khỏi tay thần chết, và nuôi dưỡng họ trong cảnh cơ hàn. – Đáp.
3) Linh hồn chúng con
mong đợi Chúa, chính Ngài là Đấng phù trợ và che chở chúng con. Lạy Chúa, xin đổ
lòng từ bi xuống trên chúng con, theo như chúng con tin cậy ở nơi Ngài. – Đáp.
ALLELUIA: Ga 14, 8
Alleluia, alleluia!
– Thầy sẽ xin Chúa Cha và Người sẽ ban cho các con một Đấng Phù Trợ khác, để ở
cùng các con luôn mãi. – Alleluia.
PHÚC ÂM: Ga 20, 11-18
“Tôi đã trông thấy và Người đã
phán với tôi những điều ấy”.
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Gioan.
Khi ấy, bà Maria đang
còn đứng gần mồ Chúa mà than khóc. Nhìn vào trong mồ, bà thấy hai thiên thần mặc
áo trắng đang ngồi nơi đã đặt xác Chúa Giêsu, một vị ngồi phía đàng đầu, một vị
ngồi phía đàng chân. Hai vị hỏi: “Tại sao bà khóc?” Bà trả lời: “Người ta đã lấy
mất xác Chúa tôi và tôi không biết người ta đã để Người ở đâu?” Vừa nói xong,
bà quay mặt lại, thì thấy Chúa Giêsu đã đứng đó, nhưng bà chưa biết là Chúa
Giêsu. Chúa Giêsu hỏi: “Bà kia, sao mà khóc, bà tìm ai?” Tưởng là người giữ vườn,
Maria thưa: “Thưa ông, nếu ông đã mang xác Người đi, thì xin cho tôi biết ông
đã đặt Người ở đâu, để tôi đến lấy xác Người”. Chúa Giêsu gọi: “Maria”. Quay mặt
lại, bà thưa Người: “Rabboni!” (nghĩa là “Lạy Thầy!”). Chúa Giêsu bảo bà: “Đừng
động đến Ta, vì Ta chưa về cùng Cha Ta. Nhưng hãy đi báo tin cho các anh em Ta
hay và bảo họ rằng: Ta về cùng Cha Ta, cũng là Cha các con; về cùng Thiên Chúa
Ta, cũng là Thiên Chúa các con”.
Mađalêna đi báo tin
cho các môn đệ rằng: “Tôi đã trông thấy Chúa và Chúa đã phán với tôi những điều
ấy”. Đó là lời Chúa.
SUY NIỆM : Niềm tin Phục
Sinh
Trong một đêm tao
ngộ do một nhóm thân hữu tổ chức tại Sydney, Australia, vào một tối Chúa Nhật
cuối tháng 4/2001, nhạc sĩ Vũ Thành An, tác giả của những bài ca không tên bất
hủ, đã xuất hiện không như một nhạc sĩ, mà như một nhà truyền đạo. Ở cao điểm của
đêm tao ngộ, nhạc sĩ Vũ Thành An đã giới thiệu và trình bày những tác phẩm mà
ông gọi là Những bài ca nhân bản và thánh ca. Như ông đã giải thích, những bài
ca nhân bản đề cao tình người và những bài thánh ca ca tụng tình yêu Chúa này
nói lên chính cuộc đổi đời của ông. Những dòng tâm sự và giọng hát của tác giả
đã được khán thính giả đón nhận như một bài giảng thuyết về mầu nhiệm Phục
Sinh.
Niềm tin và sự gặp gỡ
của con người với Ðấng Phục Sinh thường đến sau những đổ vỡ, mất mát, thất bại
và khổ đau. Ðiều này đã diễn ra với hầu hết các môn đệ của Chúa Giêsu. Vào giữa
lúc họ buồn bã quay về làng cũ, họ gặp Ngài. Vào giữa lúc họ từ bỏ con đường đi
theo Ngài để trở về sau chuyến bôn ba của cuộc sống, Ngài đến với họ. Ngài cũng
đến với họ khi họ giam mình trong sợ hãi, buồn phiền. Maria Mađalêna cũng được
gặp Ngài giữa tiếng khóc than. Chính lúc bà tưởng mình đã mất tất cả, Ngài đã đến
với bà.
Quả thật, Ðấng Phục
Sinh thường đến với con người vào những lúc bất ngờ nhất và dưới những hình dạng
con người không hề chờ đón. Hầu hết trong mọi trường hợp, Ngài đến với họ như
người vô danh, một người mà họ không thể nhận ra tức khắc. Phục sinh là một biến
cố lịch sử, nhưng không có bất cứ một người nào đã chứng kiến giây phút lịch sử
ấy, từ các môn đệ cho đến chúng ta ngày nay. Ðể tin nhận Ngài, con người luôn
làm một bước nhảy vọt trong các biến cố của cuộc sống, những biến cố ấy thường
là những mất mát, thất bại và khổ đau. Cần phải trải qua đau khổ để đến vinh
quang, đó là định luật của niềm tin, phép rửa nhờ đó chúng ta trở thành tín hữu
Kitô, không đương nhiên biến chúng ta thành những người thông minh đĩnh đạc hay
may mắn thịnh vượng hơn người. Nhưng chúng ta phải xem mình là những người may
mắn nhất, bởi vì giữa tăm tối của cuộc sống, chúng ta vẫn còn nhận ra được ánh
sáng; giữa những đổ vỡ, mất mát, thất bại và khổ đau, chúng ta vẫn tiếp tục tin
tưởng.
Niềm tin Phục Sinh
mang lại ý nghĩa cho cuộc sống của chúng ta. Chúng ta hãy cảm tạ Chúa vì đã ban
cho chúng ta niềm tin ấy và xin Ngài củng cố niềm tin ấy cho chúng ta.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày
Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Ba Tuần BNPS
Bài đọc: Acts
2:36-41; Jn 20:11-18.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Tôi đã tìm thấy
Chúa.
Đã mang thân phận con
người, ai cũng có lầm lỡ. Thiên Chúa biết điều đó; vì thế, Ngài không chấp tội
con người. Ngài không muốn con người phải chết trong tội, nhưng muốn họ ăn năn
sám hối và được sống. Điều quan trọng là con người phải nhận ra những lầm lỡ của
mình; đồng thời phải biết làm gì để đền bù những tội lỗi đó.
Các Bài Đọc hôm nay tập
trung trong việc đi tìm và nhận ra Chúa. Trong Bài Đọc I, nhờ sự rao giảng của
Phêrô, 3,000 người Do-thái đã nhận ra tội lỗi của mình và trở về với Thiên Chúa
qua việc lãnh nhận Phép Rửa. Trong Phúc Âm, Bà Mary Magdala, người đã tìm thấy
Chúa khi Ngài còn sống; và đã tìm thấy Chúa sau khi Ngài sống lại.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Chúng tôi phải làm gì?
1.1/ Thiên Chúa không chấp
tội con người: Giết người vô tội đã là tội nặng,
giết Con Thiên Chúa, Đấng yêu thương và lo lắng cho con người, là tội vô cùng nặng
nề. Phêrô mở mắt cho người Do-thái nhận ra họ đã lầm khi kết án Chúa Giêsu
Kitô: “Vậy toàn thể nhà Israel phải biết chắc điều này: Đức Giêsu mà anh em đã
treo trên Thập Giá, Thiên Chúa đã đặt Người làm Đức Chúa và làm Đấng Kitô.”
Thiên Chúa sẽ đối xử
thế nào với những ai vào hùa giết con của Ngài? Đây là câu hỏi mà chính Chúa
Giêsu đã đặt ra cho họ trong ví dụ các tá điền được cho mướn đất làm vườn nho.
Họ trả lời: “Ông chủ sẽ tru diệt chúng và giao vườn nho cho những ai biết sinh lợi.”
Khi nhận ra tội của mình, người Do-thái đau đớn trong lòng, và hỏi ông Phêrô
cùng các Tông Đồ khác: “Thưa các anh, vậy chúng tôi phải làm gì?”
1.2/ Hãy ăn năn sám hối
và tin vào Tin Mừng: Đối với loài người, sẽ
không có cơ hội thứ hai cho những người giết con Thiên Chúa. Đối với Thiên
Chúa, Ngài cho họ có cơ hội thứ hai như Phêrô tuyên bố hôm nay: Họ phải
làm hai việc:
(1) Lãnh nhận Phép Rửa:
“Anh em hãy sám hối, và mỗi người hãy chịu Phép Rửa nhân danh Đức Giêsu Kitô, để
được ơn tha tội; và anh em sẽ nhận được ân huệ là Thánh Thần. Thật vậy, đó là
điều Thiên Chúa đã hứa cho anh em, cũng như cho con cháu anh em và tất cả những
người ở xa, tất cả những người mà Chúa là Thiên Chúa chúng ta sẽ kêu gọi.”
(2) Tránh xa thế hệ
gian tà: Ông Phêrô khuyên nhủ họ: “Anh em hãy tránh xa thế hệ gian tà này để được
cứu độ.” Để bước theo đường lối của Thiên Chúa, con người cần tránh xa những sự
sai lầm, giả trá, và biết sống theo sự thật. Chính sự sai lầm và không sống
theo sự thật, những nhà lãnh đạo Do-thái đã luận tội Con Thiên Chúa.
2/ Phúc Âm: Cuộc hội ngộ giữa Chúa Giêsu và Bà Mary Magdala
2.1/ Mary Magdala tiếp tục
tìm xác Chúa: Trình thuật này tiếp tục trình
thuật Bà chạy về báo tin cho các môn đệ, và Phêrô cùng Gioan đã chạy ra mộ và
chạy về. Bà vẫn quanh quẩn bên mộ Chúa vì thương mến, và có lẽ vì tội nghiệp
Chúa đã phải chịu cái chết đau khổ như thế, mà giờ đây vẫn chưa hết đau khổ, vì
con người vẫn chưa tha cho xác chết của Ngài.
(1) Mary thấy sứ thần
Thiên Chúa, nhưng không nhận ra họ: Bà đứng ở ngoài, gần bên mộ, mà khóc. Bà vừa
khóc vừa cúi xuống nhìn vào trong mộ, thì thấy hai thiên thần mặc áo trắng ngồi
ở nơi đã đặt thi hài của Đức Giêsu, một vị ở phía đầu, một vị ở phía chân.
Thiên thần hỏi bà: “Này bà, sao bà khóc?” Bà thưa: “Người ta đã lấy mất Chúa tôi
rồi, và tôi không biết họ để Người ở đâu!”
(2) Mary nghe tiếng
Chúa và nhìn thấy Chúa, nhưng không nhận ra Chúa: Đức Giêsu nói với bà: “Này
Bà! sao bà khóc? Bà tìm ai?” Bà tưởng Chúa là người làm vườn, và nghĩ có thể
ông đã lấy xác Chúa, liền nói với ông: “Thưa ông, nếu ông đã đem Người đi, thì
xin nói cho tôi biết ông để Người ở đâu, tôi sẽ đem Người về.”
2.2/ Mary Magdala nhận ra
Chúa Giêsu.
(1) Nhận ra Thiên Chúa
không bằng những gì nghe và thấy bên ngoài, vì Bà đã nghe và thấy Chúa như
trình bày ở trên; nhưng bằng sự rung động từ trong trí óc và con tim. Thánh sử
Gioan mô tả phút giây hội ngộ giữa Chúa Giêsu và Mary Magdala thật ngắn ngủi,
nhưng vô cùng tuyệt vời. Đức Giêsu gọi bà: “Mary!” Bà quay lại và nói bằng tiếng
Do-thái: “Rabbouni!” Chỉ có hai con tim đang yêu mới hiểu được ý nghĩa tuyệt vời
của hai tiếng gọi này. Sự kiện Chúa gọi tên Bà gợi lại cho bà nhiều điều: Chúa
đang sống, Ngài nhận ra Bà, Ngài hiểu sự đau khổ của Bà, và Ngài yêu thương Bà.
Nhận ra tiếng gọi thân thương của người mình yêu mến trong khi đang tuyệt vọng
đi tìm, còn gì xúc động và vui mừng hơn, Bà quay lại để nhìn Chúa. Khi nhận ra
Chúa, bà chạy đến, gieo mình xuống ôm chân Ngài, và sung sướng kêu lên “Thầy của
con.”
(2) Yêu Chúa không phải
giữ chặt Chúa, nhưng làm theo những gì Ngài muốn: Hành động của Mary Magdala
như thầm nói với Chúa: “Con sẽ không để Thầy xa con nữa.” Nhưng Đức Giêsu bảo
bà: “Thôi, đừng giữ Thầy lại, vì Thầy chưa lên cùng Chúa Cha. Nhưng hãy đi gặp
anh em Thầy và bảo họ: “Thầy lên cùng Cha của Thầy, cũng là Cha của anh em, lên
cùng Thiên Chúa của Thầy, cũng là Thiên Chúa của anh em.””
Khác với tình yêu con
người, khi con người yêu ai, họ muốn giữ người họ yêu làm của riêng cho mình;
tình yêu Thiên Chúa đòi con người tiếp tục cho Chúa đi, chứ không giữ Chúa lại
làm của riêng cho mình. Con người tìm thấy niềm vui khi nhìn thấy mọi người yêu
Chúa. Chúa Giêsu muốn bảo Mary: Nếu con thương Thầy, hãy làm cho nhiều người nhận
biết Thầy! Thầy còn nhiều anh, chị, em mà con phải mang tin mừng đến cho họ.
(3) Bà Mary Magdala đi
báo cho các môn đệ: “Tôi đã thấy Chúa!” và bà kể lại những điều Người đã nói với
bà. Một khi đã tìm thấy và cảm nhận được tình yêu Thiên Chúa, con người trở
thành kẻ hát rong, ca ngợi tình yêu Thiên Chúa cho mọi người được biết. Cuộc đời
không còn gì lôi cuốn được người có tình yêu Thiên Chúa; họ sẽ không đánh đổi
tình yêu này cho bất cứ điều gì. Chỉ có tình yêu này mới có sức mạnh đủ để họ
làm chứng cho Chúa giữa bao nghịch cảnh: bắt bớ, roi đòn, tù đày, gươm giáo, và
ngay cả cái chết.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Hãy tìm Chúa! Ngài sẽ
cho gặp; nhưng gặp lúc nào và khi nào là hoàn toàn do ý của Thiên Chúa.
– Thiên Chúa ở ngay
trong tâm hồn con người, như thánh Augustine thú nhận: “Ngài luôn ở bên con, thế
mà con vất vả tìm Ngài khắp nơi.”
– Khi đã tìm được
Chúa, chúng ta không thể ích kỷ giữ Ngài cho mình chúng ta; nhưng phải chia sẻ
cho mọi người để tất cả đều tìm thấy và tin tưởng nơi Ngài.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
23/04/2019 – THỨ BA TUẦN BÁT NHẬT PS
Ga 20,11-18
“TÔI ĐÃ THẤY CHÚA!”
Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đi báo cho các môn đệ: “Tôi đã thấy
Chúa.” (Ga 20,18)
Suy niệm: “Tôi đã thấy Chúa,” đó là
tiếng reo mừng rỡ của chị Ma-ri-a Mác-đa-la khi vội vã chạy đi gặp các tông đồ.
“Tôi đã thấy Chúa” là lời loan báo vui tươi của các phụ nữ cho các tông đồ sau
khi được gặp Chúa, ôm chân và bái lạy Ngài. Sau khi được đồng hành với Đấng Phục
Sinh trên quãng đường dài, rồi đồng bàn với Chúa cuối cùng mở mắt nhận ra Ngài
khi bẻ bánh, “Tôi đã thấy Chúa” là động lực thúc đẩy hai môn đệ đi Em-mau phải
lập tức quay trở lại con đường dài 12 km dù trời đã xế chiều, để chia sẻ sứ điệp
ấy cho các môn đệ khác. “Tôi đã thấy Chúa” cũng là sứ điệp mà Phao-lô, vị Tông
đồ dân ngoại, luôn xác tín mạnh mẽ để loan báo cho muôn dân. “Tôi đã thấy Chúa”
cũng phải là nội dung Tin Mừng mà bạn muốn loan báo cho người chung quanh bạn
hôm nay.
Mời Bạn: Bạn chỉ có thể xác quyết
“Tôi đã thấy Chúa” cho người lân cận khi chính bạn đã gặp gỡ Ngài, cảm nghiệm
Ngài trong cuộc đời bạn, cảm nhận sự hiện diện của Ngài, Đấng Phục Sinh đang đồng
hành với mình trong mọi nẻo đường đời. Nhờ đó, bạn có thể là chứng nhân đáng
tin và hữu hiệu của Ngài trong chính gia đình, cộng đoàn bạn sống, trong
môi trường bạn làm việc, trong vòng thân ái của bạn bè thân hữu, trong giáo xứ
bạn sinh hoạt.
Sống Lời Chúa: Tôi xác tín Đấng Phục Sinh
đang đồng hành với mình, nỗ lực thực hành Lời Ngài căn dặn: “Chính anh em là
nhân chứng về những điều này” (Lc 24,48).
Cầu nguyện: Lạy Giê-su Phục
Sinh, con xác tín Chúa đang sống, đồng hành với con, để con trở thành sứ giả của
Chúa Phục sinh cho những người anh em con gặp gỡ mỗi ngày. Amen.
(5 Phút Lời Chúa)
Tôi đã thấy Chúa (23.4.2019 – Thứ
Ba trong Tuần Bát nhật Phục Sinh)
Suy niệm:
Maria Mácđala là con người yêu mến.
Theo Tin Mừng Gioan, bà đã theo Thầy Giêsu đến tận Đồi Sọ,
đã đứng gần thập giá và chứng kiến cái chết của Thầy (Ga 19, 25).
Hầu chắc bà đã tham dự cuộc mai táng Thầy và biết vị trí của ngôi mộ.
Hơn nữa, bà là nguời ra mộ sớm nhất vào ngày thứ nhất trong tuần.
Rồi bà chạy về báo tin cho các môn đệ về chuyện xác Thầy không còn đó
(20, 1-2).
Bài Tin Mừng hôm nay cho thấy bà lại có mặt ở ngoài mộ lần nữa (c. 11).
Ngôi mộ như có sức giữ chân bà.
Chỉ tình yêu mới giải thích được điều đó.
Maria là con người tìm kiếm.
Đấng phục sinh hỏi bà: “Bà tìm ai?” (c. 15).
Bà chỉ có một mối quan tâm duy nhất, đó là tìm lại được xác Chúa của bà.
Bà đã nói với Phêrô: “Người ta đã đem Chúa đi khỏi mộ,
và chúng tôi chẳng biết họ để Người ở đâu” (20, 2).
Bà đã nói với vị thiên thần ngồi trong mộ điệp khúc tương tự:
“Người ta đã lấy mất Chúa tôi rồi, và tôi không biết họ để Người ở đâu”
(c. 13).
Khi gặp Thầy Giêsu, bà tưởng là người làm vườn, nên cũng nói:
“Nếu ông đã đem Người đi, thì xin nói cho tôi biết
ông để Người ở đâu, tôi sẽ đem Người về (c. 15).
Đối với Maria, mất xác Thầy là mất chính Thầy,
nên bà cứ bị ám ảnh bởi chuyện người ta để Người ở đâu.
Maria là con người đau khổ.
Bà đã khóc nhiều từ khi xác Thầy không còn đó.
Cả thiên thần và Đức Giêsu đều hỏi bà cùng một câu hỏi: “Tại sao bà
khóc?”
Ai sẽ là người lau khô nước mắt của bà Maria Macđala?
Ai sẽ là người giúp bà tìm thấy điều bà tìm kiếm?
Đức Giêsu phục sinh đến gặp bà dưới dạng một người làm vườn.
Thậm chí bà nghi ngờ ông này có dính dáng đến chuyện mất xác Thầy.
“Maria”: Đức Giêsu gọi tên bà với một cung giọng quen thuộc.
Bây giờ bà mới nhận ra Thầy và reo lên: “Rabbouni!”
Có những lời của Đức Giêsu được thực hiện.
“Ai tìm thì sẽ thấy”, “Ai khóc lóc sẽ được vui cười”.
Maria đi tìm xác Thầy, nhưng bà đã gặp được một điều quý hơn nhiều,
đó là chính Thầy đang sống.
Maria đã khóc lóc, nhưng niềm vui bà gặp được lớn hơn nhiều.
Chẳng có giọt nước mắt nào là vô ích trước mặt Thiên Chúa.
Hãy nếm niềm vui bất ngờ của Maria.
Bà được Chúa sai đến với các môn đệ, cũng là anh em của Ngài.
Bà gói ghém kinh nghiệm bà mới trải qua trong một câu đơn giản:
“Tôi đã thấy Chúa!” và Chúa đã nói với tôi (c. 18).
Chúng ta không thể nào làm chứng cho Chúa Giêsu nếu không có kinh nghiệm
này.
Thấy Chúa và nghe được Chúa nói: đó là ước mơ của chúng ta trong cầu nguyện.
Nhưng đừng quên Maria đã yêu cách nồng nhiệt và can đảm
và đã đau khổ tìm kiếm Thầy Giêsu.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu phục sinh
xin ban cho con sự sống của
Chúa,
sự sống làm đời con mãi mãi
xanh tươi.
Xin ban cho con bình an của
Chúa,
bình an làm con vững tâm giữa
sóng gió cuộc đời.
Xin ban cho con niềm vui của
Chúa,
niềm vui làm khuôn mặt con
luôn tươi tắn.
Xin ban cho con hy vọng của
Chúa,
hy vọng làm con lại hăng hái
lên đường.
Xin ban cho con Thánh Thần của
Chúa,
Thánh Thần mỗi ngày làm mới
lại đời con.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
23 THÁNG TƯ
Xây Dựng Hòa Bình
Là Chống Lại Sự Chết
Con người hôm nay có
thật sự sẵn lòng tham dự vào sự hiển thắng của Thiên Chúa trên sự chết hay
không? Có một thách đố cho con người hôm nay. Thách đố này vừa phức tạp vừa
thúc bách hơn bất cứ thách đố nào khác. Đó chính là thách đố của hòa bình. Chọn
lựa hòa bình có nghĩa là chọn lựa sự sống. Xây dựng hòa bình có nghĩa là tham dự
một cách can đảm và đầy trách nhiệm vào công cuộc cứu độ của Thiên Chúa của những
người sống. Thiên Chúa mời gọi con người hôm nay chống lại sự chết bất cứ nơi
đâu sự chết xuất hiện.
Bất cứ nơi đâu mà sự
chết xuất hiện xét như là hệ lụy của ích kỷ, chia rẽ và bạo lực, thì con người
phải chống lại nó. Bất cứ nơi đâu mà máu người ta đổ ra do những xung đột quân
sự, do chiến tranh du kích, do khủng bố, do trả thù, bất cứ nơi đâu mà phẩm giá
con người bị chà đạp, nhân vị và tự do của con người bị phủ nhận … thì con người
phải phản kháng.
Tôi muốn mời gọi mọi
người – thuộc mọi niềm tin tôn giáo, tất cả mọi người thiện chí – cùng cầu nguyện
đặc biệt cho hòa bình. Chúng ta hãy khẳng định lại quyết tâm vượt thắng sự chết.
Chúng ta hãy khẳng định chiến thắng của sự sống, chiến thắng của Chúa Kitô Phục
Sinh.
– suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 23/4
Thứ Ba Trong Tuần
Bát Nhật Phục Sinh
Cv 2, 36-41; Ga 20,
11-18.
LỜI SUY NIỆM: “Thôi
đừng giữ Thầy lại, vì Thầy chưa lên cùng Chúa Cha, nhưng hãy đi gặp anh em Thầy
và bảo họ: Thầy lên cùng Cha của Thầy, cũng là Cha của anh em, lên cùng Thiên
Chúa của Thầy cũng là Thiên Chúa của anh em.”
Bà Maria Mácđala và các phụ nữ thánh thiện.. là những người đầu tiên được gặp Đấng
Phục Sinh. Như vậy, các phụ nữ là những sứ giả đầu tiên loan báo sự sống lại của
Đức Kitô cho chính các Tông Đồ…. (Gl 641)
Lạy Chúa Giêsu Phục Sinh. Những ai yêu mến Chúa nhiều, thì Chúa củng cố niềm
tin. Xin cho mỗi người chúng con luôn được yêu mến Chúa nhiều để niềm tin
của chúng con ngày thêm vững mạnh.
Mạnh Phương
Gương Thánh Nhân
Ngày 23-04
Thánh GIORGIÔ
Tử Đạo (+303)
Tử Đạo (+303)
Thánh Giorgiô chịu chết
vì đạo ở Lydda, Palestine có lẽ trước thời vua Constantinô. Đó là tất cả những
gì chúng ta biết chắc về vị thánh thời danh này. Nhưng lòng tôn kính dành cho
Ngài lan rộng cách mau chóng. Người Đông phương gọi Ngài là vị tử đạo vĩ đại,
người Hy lạp mừng kính Ngài, các hiệp sĩ suy tôn Ngài, nước Anh chọn Ngài làm
thánh bổn mạng và lễ kính của Ngài được coi là lễ nghỉ bắt buộc, tại đây cho tới
năm 1778.
Có nhiều sách viết về
thánh Giorgio nhưng lại khác biệt và không liên hệ gì với nhau:
Một tài liệu kể rằng:
Thánh nhân sinh ra tại Cappatocia trong một gia đình quyền quí. Cha Ngài là
lương dân, mẹ Ngài là một Kitô hữu. Khi thân phụ qua đời, Ngài theo người mẹ về
Palestine. Sau này, Ngài ôm mộng làm lính chiến. Diocletianô đã nhận thấy khả
năng chiến đấu của Ngài nên dù còn rất trẻ,
Ngài đã được xếp vào
hàng sĩ quan cao cấp. Nhưng khi vị vua này ra sắc chỉ cấm đạo, Giorgiô đã can đảm
chỉ trích ông trước hội nghị về sắc chỉ bất công này. Lời biện hộ làm mủi lòng
người nghe, nhưng nhà vua đã nổi giận và ra lệnh hành hạ thánh nhân, Ông còn
cho cột thánh nhân lại và giam vào ngục tối. Ông còn cho cột thánh nhân vào
bánh xe với dao bén và mũi nhọn mà xoay vòng. Những hình phạt còn nhiều thứ độc
dữ như đánh đòn, dầu sôi…
Tuy nhiên, khi tưởng
thánh nhân đã chết, thì một phép lạ đã chữa lành mọi vết thương. Thấy mọi cực
hình đều vô hiệu, nhà vua dịu giọng mở lời khuyên nhủ. Thánh nhân xin vua cho đến
đền thờ. Tưởng thành công, ông đã triệu tập dân chúng lại và dọn sẵn lễ vật cho
Giorgiô dâng kính các ngẫu thần.
Tại đền thờ, thánh
nhân dùng tượng thần Apolô mà hỏi: – Người có phải là Thiên Chúa để cho chúng
tôi dâng lễ vật không ?
Tượng thần bỗng lên tiếng
: – Không, tôi không phải là Thiên Chúa.
Thánh Giorgiô liền làm
dấu thánh giá và tượng thần đổ vỡ tan tành.
Mọi người run sợ. Nhà
vua truyền lệnh chém đầu thánh nhân ngày hôm đó.
(daminhvn.net)
23 Tháng Tư
Bữa Ăn Thiên Ðàng Và Hỏa Ngục
Một ký giả kia được
phép xuống hỏa ngục và lên thiên đàng để làm một bản phóng sự về đời sống của
nhân dân tại đó.
Sau một cuộc hành
trình gay go, ký giả trên lọt được vào địa ngục đúng vào giờ ăn. Nhìn vào bàn
ăn, anh ta không khỏi lấy làm lạ khi thấy trưng bày toàn sơn hào hải vị đang bốc
khói hương ngào ngạt làm anh ta không khỏi nuốt nước bọt.
Nhưng lúc các kiều
dân địa ngục tiến vào phòng ăn, chàng ta lại càng ngạc nhiên hơn khi thấy họ ốm
o gầy mòn, chỉ còn da bọc xương, vài người đi không muốn nổi. Sự kinh ngạc tan
biến khi chàng phóng viên chứng kiến cảnh họ dùng bữa. Vì muỗng nĩa rất dài buộc
dính vào đôi tay không cho phép họ đưa thức ăn vào miệng, nên dù họ có cố gắng
thế nào đi nữa, thức ăn chỉ đổ tháo ra đầy bàn hay rơi tung tóe xuống mặt đất.
Tệ hại hơn là cảnh họ tranh giành nhau: vài người dùng muỗng nĩa để thay vì đưa
thức ăn vào miệng, lại biến chúng thành những khí giới đập đánh nhau. Thật là một
bãi chiến trường. Khi chuông báo giờ ăn đã mãn, họ buồn phiền rời phòng ăn, dạ
dày vẫn trống rỗng.
Quá sợ hãi, chàng
ký giả lập tức từ giã địa ngục để tiếp tục lên phóng sự trên thiên đàng. Ðến
nơi cũng đúng vào giờ cơm. Bàn ăn cũng trưng bày những thức ăn ngon miệng. Quan
sát nhân dân, chàng ta thấy ai nấy đều phương phi, khỏe mạnh, tuy đôi tay họ
cũng được gắn chặt những muỗng nĩa rất dài. Có khác là thay vì họ cố gắng đưa
thức ăn vào miệng mình, họ lại dùng muỗng nĩa để đút thức ăn cho nhau. Phòng ăn
vang lên những giọng nói cười vui, thỏa mãn.
Kết thúc bài phóng
sự tường trình về những điều mắt thấy tai nghe, chàng ký giả viết: Ích kỷ và vị
tha là hai điểm khác biệt giữa địa ngục và thiên đàng.
Kết thúc thời gian
sáng thế, Thiên Chúa phán với hai ông bà nguyên tổ: “Hãy sinh sôi nảy nở và hãy
nên đầy dẫy trên đất. Hãy làm bá chủ nó. Hãy trị trên cá biển và chim trời và mọi
loài sinh vật nhung nhúc trên đất. Này Ta ban cho các ngươi mọi thứ cỏ lá sinh
hạt giống có trên mặt đất, và mọi thứ cây có quả sinh hạt giống, chúng sẽ làm
thức ăn cho các ngươi”.
Với công trình sáng tạo
và lời chúc phúc trên, Thiên Chúa muốn biến mặt đất thành Vườn Ðịa Ðàng, nhưng
con người đã chia mặt đất thành đông, tây, nam, bắc, thành những nước thống trị
và những nước bị đô hộ, thành những quốc gia giàu và những nước nghèo. Ðó là
chưa kể con người đã và đang biến Vườn Ðịa Ðàng thành địa ngục qua bao nhiêu cuộc
chiến tranh lớn nhỏ mà xét cho cùng cũng chỉ vì tranh giành quyền lợi, tranh
nhau miếng ăn, manh áo. Thật vậy, ích kỷ và vị tha là hai điểm khác biệt giữa địa
ngục và thiên đàng.
(Lẽ Sống)
Lectio Divina:
Gioan 20:11-18
Thứ Ba 23 Tháng Tư,
2019
Thứ Ba trong Tuần
Bát Nhật Phục Sinh
1. Lời nguyện mở
đầu
Lạy Thiên Chúa hằng sống
của chúng con,
Chúng con tuyên xưng đức
tin trong Chúa Giêsu
Và nhận biết Người là
Chúa và là Đấng Cứu Độ của chúng con.
Xin hãy cho chúng con
biết lắng nghe Người
Khi Người nói với
chúng con về Tin Mừng của Người
Bởi vì đó là sứ điệp của
sự sống.
Nguyện xin cho chúng
con cũng nghe thấy tiếng Người
Khi Chúa kêu cầu với
chúng con qua những kẻ cần giúp đỡ
Hay chỉ đơn giản là
lúc Người nói với chúng con
Trong những người muốn
bày tỏ với chúng con
Về niềm hân hoan và hy
vọng của họ, tình yêu và đức tin của họ.
Chúng con cầu xin nhờ
Đức Kitô, Chúa chúng con.
2. Bài Đọc Tin Mừng
– Gioan 20:11-18
Khi ấy, bà Maria đang
còn đứng gần mồ Chúa mà than khóc. Nhìn vào trong mồ, bà thấy hai thiên
thần mặc áo trắng đang ngồi nơi đã đặt xác Chúa Giêsu, một vị ngồi phía đàng đầu,
một vị ngồi phái đàng chân. Hai vị hỏi: “Tại sao bà khóc?” Bà
trả lời: “Người ta đã lấy mất xác Chúa tôi và tôi không biết người ta đã
để Người ở đâu!”
Vừa nói xong, bà quay
mặt lại, thì thấy Chúa Giêsu đã đứng đó. Nhưng bà chưa biết là Chúa
Giêsu. Chúa Giêsu hỏi: “Bà kia, sao mà khóc, bà tìm ai?” Tưởng
là người giữ vườn, Maria thưa: “Thưa ông, nếu ông đã mang xác Người đi,
thì xin cho tôi biết, ông đã đặt Người ở đâu, để tôi đến lấy xác Người.”
Chúa Giêsu gọi: “Maria”. Quay mặt lại, bà thưa Người:
“Rabboni,” nghĩa là “Lạy Thầy.” Chúa Giêsu bảo bà: “Đừng động đến
Ta, vì Ta chưa về cùng Cha Ta. Nhưng hãy đi báo tin cho các anh em Ta hay
và bảo họ rằng: Ta về cùng Cha Ta, cũng là Cha các con; về cùng Thiên
Chúa Ta, cũng là Thiên Chúa các con.”
Maria Mađalêna đi báo
tin cho các môn đệ rằng: “Tôi đã trông thấy Chúa và Chúa đã phán với tôi
những điều ấy.”
3. Suy Niệm
– Bài Tin Mừng hôm nay mô tả việc hiện ra của Chúa
Giêsu với bà Maria Mađalêna. Cái chết của người bạn tuyệt vời của bà khiến
cho Maria mất hết ý nghĩa của cuộc sống. Nhưng bà vẫn không ngừng việc đi
tìm kiếm. Bà đi ra mộ để gặp lại Đấng mà đã bị cái chết lấy mất. Có
những khoảnh khắc trong đời sống chúng ta mà trong đó mọi việc đều sụp đổ.
Tất cả mọi việc dường như đã kết thúc. Cái chết, thiên tai, nỗi đau đớn
và sự khổ đau, tâm trạng vỡ mộng, sự phản bội! Rất nhiều điều khiến chúng
ta cảm thấy được trong bầu không khí, chới với và có thể dẫn đưa chúng ta vào
cuộc khủng hoảng trầm trọng. Nhưng những điều khác cũng xảy ra. Ví
dụ, đột nhiên chúng ta gặp lại một người bạn và người này có thể cho chúng ta một
niềm hy vọng mới và có thể khiến cho chúng ta khám phá ra rằng tình yêu thì mạnh
mẽ hơn cái chết và sự thất bại.
– Chương 20 của Tin Mừng Gioan, bên cạnh các lần hiện
ra của Chúa Giêsu với bà Maria Mađalêna, nó cũng cho biết những câu chuyện khác
nhau mặc khải sự phong phú, cho thấy sự dồi dào của kinh nghiệm về sự Phục
Sinh: (a) với người môn đệ Chúa yêu và với ông Phêrô (Ga 20:1-10);
với bà Mađalêna (Ga 20:11-18); (c) với cộng đoàn các môn đệ (Ga 20:19-23) và
(d) với Thánh Tôma Tông Đồ (Ga 20:24-29). Mục đích việc viết sách Tin Mừng
là để hướng dẫn người ta tin tưởng vào Chúa Giêsu, và nhờ tin vào Ngài, mà được
sự sống (Ga 20:30-31)
– Trong cách mô tả việc hiện ra của Chúa Giêsu với
bà Maria Mađalêna, ta cảm nghiệm và nhận thức được các giai đoạn khác nhau của
con đường mà bà đã phải trải qua, đoạn đường kiếm tìm đầy sầu bi cho đến thời
điểm gặp gỡ vào lễ Phục Sinh. Đây cũng là những giai đoạn mà tất cả chúng
ta phải vượt qua, trong suốt cuộc đời mình, tìm kiếm Thiên Chúa và sống theo
Tin Mừng.
– Ga 20:11-13: Bà Maria Mađalêna than khóc,
nhưng bà đang tìm kiếm. Có một tình yêu rất mãnh liệt giữa Chúa Giêsu và
bà Maria Mađalêna. Bà là một trong số ít người có can đảm đã ở lại với
Chúa cho đến giờ Người sinh thì trên Thập Giá. Sau khi bị buộc phải nghỉ
ngơi vào ngày thứ Bảy, bà trở lại mồ để được ở tại nơi mà bà đã trông thấy người
Thầy Yêu Dấu lần cuối cùng. Nhưng, lạ thay, ngôi mộ trống! Các
thiên thần hỏi bà: “Này bà, tại sao bà khóc?” Và câu trả lời của bà
là: “Người ta đã lấy mất xác Chúa tôi và tôi không biết người ta đã để
Người ở đâu!” Bà Maria Mađalêna đã đi tìm Chúa Giêsu; Chúa Giêsu mà bà đã
quen biết trong ba năm.
– Ga 20:14-15: Bà Maria Mađalêna nói chuyện với
Chúa Giêsu mà không biết đó là Người. Các môn đệ trên đường Emmau đã
trông thấy Chúa Giêsu mà các ông đã không nhận ra Người. Bà nghĩ rằng đó
là người làm vườn. Và cũng giống như các thiên thần đã làm, Chúa Giêsu
cũng hỏi: “Tại sao bà khóc?” và Người hỏi thêm: “Bà tìm ai?”
Câu trả lời là: “Thưa ông, nếu ông đã mang xác Người đi, thì xin cho tôi
biết, ông đã đặt Người ở đâu, để tôi đến lấy xác Người.” Bà vẫn còn đang
tìm kiếm Chúa Giêsu trong quá khứ, Đấng của ba ngày trước đó. Và vì chính
hình ảnh Chúa Giêsu trong quá khứ ấy đã ngăn cản bà không nhận ra được Chúa
Giêsu hằng sống, Đấng đang hiện diện trước mặt bà.
– Ga 20:16: Bà Maria Mađalêna nhận ra Chúa
Giêsu. Chúa Giêsu gọi tên bà: “Maria!” Đây là dấu hiệu để nhận
ra Người: cùng một giọng nói, cùng một cách gọi tên. Bà thưa lại:
“Lạy Thầy!” Chúa Giêsu đã trở lại với hình hài cũ, giống như lúc Người đã
chết trên cây thập giá. Ấn tượng đầu tiên là cái chết chỉ là một sự việc
đau đớn trên cuộc hành trình, nhưng giờ đây tất cả đã trở lại như cũ. Bà
Maria ôm lấy chân Chúa Giêsu. Người chính là Chúa Giêsu mà bà đã biết và
yêu mến. Và vì thế, đã ứng nghiệm những gì mà dụ ngôn Vị Mục Tử Tốt Lành
đã được nói đến: “Anh ta gọi tên từng con và chúng nhận biết tiếng anh ấy.”
“Ta biết chiên Ta và chiên Ta biết Ta” (Ga 10:3, 4, 14).
– Ga 20:17-18: Bà Maria Mađalêna nhận lãnh sứ
mạng đi loan báo sự phục sinh cho các Tông Đồ. Trong thực tế, giống như
Chúa Giêsu, cách mà được ở cùng với bà không còn giống như trước nữa.
Chúa Giêsu bảo bà: “Đừng động đến Ta, vì Ta chưa về cùng Cha Ta!”
Người về cùng Chúa Cha. Bà Maria Mađalêna phải để cho Chúa Giêsu đi và bà
lãnh nhận sứ vụ của mình: đi loan báo với các anh em biết rằng Người,
Chúa Giêsu, đã về cùng với Chúa Cha. Chúa Giêsu đã mở ra con đường cho
chúng ta và do đó, một lần nữa, Thiên Chúa ở gần kề chúng ta.
4. Một vài câu hỏi
gợi ý cho việc suy gẫm cá nhân
– Bạn đã bao giờ có kinh nghiệm với ấn tượng về sự mất
mát và cái chết chưa? Nó như thế nào? Ấn tượng mà đã cho bạn cuộc sống
mới, cho bạn hy vọng và niềm vui của cuộc sống là gì?
– Sự thay đổi đã xảy ra trong lòng bà Maria Mađalêna
trong suốt cuộc đối thoại là gì? Bà Maria Mađalêna đã đi tìm kiếm Chúa
Giêsu theo một cách và đã tìm thấy người trong một cách khác. Điều này xảy
ra trong đời sống của chúng ta như thế nào?
5. Lời nguyện kết
Tâm hồn chúng tôi đợi
trông CHÚA,
Bởi Người luôn che chở
phù trì.
Vâng, có Người, chúng
tôi mừng rỡ,
Vì hằng tin tưởng ở
Thánh Danh.
Xin đổ tình thương xuống
chúng con, lạy CHÚA,
Như chúng con hằng
trông cậy nơi Ngài.
(Tv 33:20-22)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét