27/07/2019
Thứ bảy tuần 16 thường niên
BÀI ĐỌC I: Xh 24, 3-8
“Đây là máu giao ước Thiên Chúa
đã cam kết với các ngươi”.
Trích sách Xuất
Hành.
Trong những ngày ấy,
Môsê đến thuật lại cho dân chúng nghe tất cả những lời và lề luật của Chúa và
toàn dân đồng thanh thưa rằng: “Chúng tôi xin thi hành mọi lời Chúa đã phán”. Vậy
Môsê ghi lại những lời Chúa đã phán. Và sáng sớm, ông chỗi dậy, lập bàn thờ ở
chân núi, dựng mười hai cột trụ, chỉ mười hai chi họ Israel. Ông sai các thanh
niên trong con cái Israel mang của lễ toàn thiêu và hiến dâng lên Chúa những
con bò tơ làm lễ giao hoà. Môsê lấy phân nửa máu đổ vào các chậu, và rưới phân
nửa kia lên bàn thờ. Ông mở quyển giao ước ra đọc cho dân nghe và họ thưa rằng:
“Chúng tôi xin thi hành và tuân theo tất cả những điều Chúa đã phán”. Ông lấy
máu rảy lên dân chúng và nói: “Đây là máu giao ước Thiên Chúa đã cam kết với
các ngươi theo đúng tất cả những lời đó”. Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 49, 1-2.
5-6. 14-15
Đáp: Hãy hiến dâng
Thiên Chúa lời khen ngợi (c. 14a).
Xướng:
1) Chúa là Thiên Chúa
đã lên tiếng gọi địa cầu, từ chỗ mặt trời mọc lên tới nơi lặn xuống. Từ Sion đầy
mỹ lệ, Thiên Chúa hiển linh huy hoàng; Thiên Chúa chúng ta ngự tới, Người sẽ
không yên lặng. – Đáp.
2) “Hãy tập họp cho Ta
các tín đồ đã ký lời giao ước của Ta cùng hy sinh lễ”. Và trời cao sẽ loan truyền
sự công chính của Người, vì chính Thiên Chúa, Người là thẩm phán. – Đáp.
3) Hãy hiến dâng Thiên
Chúa lời khen ngợi, và làm trọn điều khấn hứa cùng Đấng Tối Cao. Ngươi hãy kêu
cầu Ta trong ngày khốn khó, Ta sẽ giải thoát ngươi và ngươi sẽ kính trọng ta. –
Đáp.
ALLELUIA: Gc 1, 21
Alleluia, alleluia.
– Anh em hãy khiêm nhu nhận lãnh lời gieo trong lòng, lời đó có thể cứu thoát
linh hồn anh em. – Alleluia.
PHÚC ÂM: Mt 13, 24-30
“Hãy cứ để cả hai mọc lên cho đến
mùa gặt”.
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu
phán một dụ ngôn khác cùng dân chúng rằng: Nước trời giống như người kia gieo
giống tốt trong ruộng mình. Trong lúc mọi người ngủ, thì kẻ thù của ông đến
gieo cỏ lùng vào ngay giữa lúa, rồi đi mất.
Khi lúa lớn lên và trổ
bông, thì cỏ lùng cũng lộ ra. Đầy tớ chủ nhà đến nói với ông rằng: “Thưa ông,
thế ông đã không gieo giống tốt trong ruộng ông sao? Vậy cỏ lùng từ đâu mà có?”
Ông đáp: “Người thù của ta đã làm như thế”. Đầy tớ nói với chủ: “Nếu ông bằng
lòng, chúng tôi xin đi nhổ cỏ”. Chủ nhà đáp: “Không được, kẻo khi nhổ cỏ lùng,
các anh lại nhổ luôn cả lúa chăng. Hãy cứ để cả hai mọc lên cho đến mùa gặt. Và
đến mùa, ta sẽ dặn thợ gặt: Các anh hãy nhổ cỏ lùng trước, rồi bó lại từng bó
mà đốt đi, sau mới thu lúa lại chất vào lẫm cho ta”. Đó là lời Chúa
Suy Niệm : Cỏ lùng và
lúa
Chứng kiến những tiêu
cực trong Giáo Hội xét như là một cơ cấu, nhiều người trong chúng ta dễ rơi vào
cơn cám dỗ nổi loạn và tìm những giải pháp cực đoan. Chúng ta muốn rời bỏ Giáo
Hội, vì chúng ta không muốn thấy những tệ đoan trong Giáo Hội. Như dụ ngôn
trong Tin Mừng hôm nay gợi lên, chúng ta không muốn để cho cỏ lùng được mọc lên
bên cạnh lúa tốt, chúng ta muốn phân cách rạch ròi người lành với kẻ dữ.
Truyện thánh Jean
d'Arc vào thế kỷ 15 có thể đem lại cho chúng ta bài học thích đáng. Cảm nhận được
tiếng gọi đặc biệt của Chúa, cô gái quê 13 tuổi đã đứng lên lãnh đạo quân đội
Pháp chống lại cuộc xâm lăng của nước Anh. Nhưng cô bị người Anh bắt giữ và đem
ra xử tử như một người lạc giáo. Các nhà lãnh đạo tôn giáo thời đó cấu kết với
thế quyền để tiêu diệt cô; họ tìm đủ cách để đe dọa và thị oai cô gái; họ buộc
cô phải đặt tay trên Phúc Âm và thề rằng cô chỉ nói sự thật mà thôi. Một viên
thẩm phán của tòa án tôn giáo lúc bấy giờ đặt câu hỏi: "Cô có nghĩ rằng cô
đang ở trong tình trạng sạch tội không?". Cô gái trả lời: "Nếu tôi
không ở trong tình trạng ân sủng, thì xin Chúa cho tôi được sạch tội; còn nếu
tôi đang ở trong tình trạng ân sủng, thì xin Chúa giữ tôi luôn ở trong tình trạng
ấy".
Không bắt bẻ được
cô gái, các viên chức của tòa án tôn giáo gồm 1 Hồng y, 6 Giám mục, trên 30 nhà
thần học, 7 bác sĩ, hàng trăm nguyên cáo cảm thấy tức tối vô cùng. Họ bảo rằng
họ là Giáo Hội, còn cô chỉ là một thứ cỏ lùng. Jean d'Arc trả lời: "Ðối với
tôi, ở đâu có Chúa Kitô, thì ở đó có Giáo Hội, không thể có mâu thuẫn giữa Chúa
Kitô và Giáo Hội của Ngài".
Tuy không chứng
minh được sự lạc giáo của cô gái, tòa án tôn giáo lúc bấy giờ vẫn kết án tử
hình cô và ra lệnh thiêu sống cô. Hai mươi lăm năm sau, một tòa án của Giáo Hội
đã đảo lộn phán quyết của tòa án tôn giáo nói trên, và năm 1920, Jean d'Arc đã
được Giáo Hội tôn phong hiển thánh và được đặt làm quan thày của Nước Pháp.
Thánh nữ Jean d'Arc đã hiểu được thế nào là cỏ lùng trong cánh đồng Giáo Hội.
Giáo Hội vốn không phải
là một xã hội hoàn hảo. Giáo Hội tự bản chất là thánh thiện, nhưng lại gồm những
con người tội lỗi, đó là ý nghĩa của dụ ngôn mà Giáo Hội cho chúng ta lắng nghe
và suy niệm hôm nay. Chúng ta có một Giáo Hội gồm nhiều vị thánh, nhưng cũng có
vô số tội nhân. Những tội nhân vẫn có thể trở thành các thánh trong giây phút,
còn các vị thánh thì trở nên thánh thiện hơn; các tội nhân cần sự tha thứ của
chúng ta; còn các thánh thì khơi dậy sự cảm phục và quyết tâm cải hóa của chúng
ta. Người Pháp thường nói: "Ðể hiểu mọi sự, thì cần phải tha thứ mọi sự".
Chúng ta luôn được mời gọi để nhìn Giáo Hội như một đoàn người đang lữ hành,
trong đoàn người này, có người đang cố gắng tiến đến gần Chúa, có kẻ lại xa rời
Ngài.
Làm người Kitô hữu
chính là nhập cuộc vào đoàn người lữ hành ấy với cố gắng, với thiện cảm và nhất
là với cảm thông. Những kẻ cuồng tín cũng giống như một vụ cháy rừng. Lửa bốc
cháy và tiêu diệt cả những mầm non: lửa cần thiết cho cuộc sống, nhưng lửa cần
phải được làm chủ và sử dụng vào mục đích. Yêu mến Giáo Hội là luôn thức tỉnh để
nhận ra những tiêu cực và tệ đoan trong Giáo Hội. Ðó là sự thức tỉnh của thánh
Phanxicô Assisiô thời Trung cổ. Thế nhưng, con đường canh tân mà thánh nhân đã
chọn không phải là nổi loạn hoặc lìa bỏ Giáo Hội, mà là canh tân chính bản thân
bằng cuộc sống hy sinh, từ bỏ, và nhất là cảm thông. Ðó là cách thế tốt nhất để
đương đầu với cỏ lùng chen lẫn lúa tốt trong cánh đồng Giáo Hội.
Nguyện xin Chúa hướng
dẫn chúng ta trên đường của các thánh, đó là con đường của yêu thương, cảm
thông và tha thứ.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày
Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Bảy Tuần 16 TN1,
Năm Lẻ
Bài đọc: Exo
24:3-8; Mt 13:24-30.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: “Mọi lời Đức Chúa đã phán,
chúng tôi sẽ thi hành.”
Cuộc
đời con người được ví như một bãi chiến trường giữa sự thiện và sự ác; trong
con người có cả những điều tốt lành và tội lỗi. Quan niệm này có thể tìm thấy
nơi những tác phẩm được khám phá tại các hang động của Biển Chết (The Dead Sea
Scrolls). Trong cuốn Luật Cộng Đồng có ghi chép: Thiên Chúa để cho con cái của
sự sáng giao chiến với con cái của bóng tối bao lâu còn sống ở đời này. Khi tới
Ngày Phán Xét, con cái của sự sáng sẽ tồn tại mãi mãi; trong khi con cái của
bóng tối sẽ bị tận diệt muôn đời. Vì thế, bao lâu Thiên Chúa để cho con người sống
trên thế gian, họ phải cố gắng tập luyện nhân đức và diệt trừ mọi tội lỗi.
Các bài đọc hôm nay muốn nêu bật những nguy hiểm của tội lỗi và sự kiên nhẫn của
Thiên Chúa trong khi chờ đợi con người thay đổi. Trong bài đọc I, Thiên Chúa
ban cho con cái Israel có cơ hội để ăn năn sau khi đã vi phạm trầm trọng mối
liên hệ của họ với Thiên Chúa qua việc đúc một con bò vàng để thờ lạy. Họ nhận
ra tội lỗi và hứa với ông Moses: “Tất cả những gì Đức Chúa đã phán, chúng tôi sẽ
thi hành và tuân theo.” Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu đưa ra một dụ ngôn để nói lên
lòng kiên nhẫn của Thiên Chúa trong việc sửa dạy con người. Kẻ thù của Thiên
Chúa sẽ gieo cỏ lùng vào lòng con người; nhưng các tín hữu phải cố gắng để nhận
ra và khử trừ cỏ lùng, đừng để chúng bóp nghẹt sự thật và tiêu diệt những điều
tốt lành trong con người.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: “Mọi lời Đức Chúa đã phán, chúng tôi sẽ thi hành.”
1.1/ Thiên Chúa kiên nhẫn
cho dân cơ hội thứ hai: Lần đầu, khi ông
Moses lên núi Sinai để đàm đạo và lãnh nhận Thập Giới từ Thiên Chúa viết cho
con cái Israel, họ bảo ông Aaron đúc cho họ một con bò vàng và họ đã sụp xuống
thờ lạy nó như một vị thần đã đưa họ ra khỏi đất nô lệ Ai-cập. Thiên Chúa nhìn
thấy mọi việc làm của họ, và Ngài bảo ông Moses mau xuống chân núi để chứng kiến
cảnh dân chúng thay dạ đổi lòng. Ông Moses đi xuống và khi chứng kiến cảnh tượng
dân chúng sụp lạy con bò vàng, ông đã tức giận dùng hai bia đá của Thiên Chúa
cho dân đập nát con bò vàng, tán nhuyễn ra, hòa với nước, và bắt dân uống.
Nếu Thiên Chúa không cho con cái Israel có cơ hội trở lại, họ đã chết hết trong
sa mạc; nhưng Ngài đã nhận lời chuyển cầu của ông Moses mà tha thứ tội vạ cho
dân chúng. Ông Moses đã vâng lời Thiên Chúa, làm hai bia đá khác, và trở lên
núi để diện kiến Đức Chúa. Sau đó, ông Moses xuống thuật lại cho dân mọi lời của
Đức Chúa và mọi điều luật. Toàn dân đồng thanh đáp: “Mọi lời Đức Chúa đã phán,
chúng tôi sẽ thi hành.”
1.2/ Dân chúng nhận ra tội
lỗi và thề hứa sẽ giữ tất cả những gì Thiên Chúa truyền dạy: Để tha thứ tội vạ cho dân, ông Moses lấy một nửa phần
máu từ những con bò đã sát tế để hy tế kỳ an tế Đức Chúa, đổ vào những cái chậu,
còn nửa kia thì rảy lên bàn thờ. Ông lấy cuốn sách giao ước đọc cho dân nghe. Họ
thưa: “Tất cả những gì Đức Chúa đã phán, chúng tôi sẽ thi hành và tuân theo.” Bấy
giờ, ông Moses lấy máu rảy lên dân và nói: “Đây là máu giao ước Đức Chúa đã lập
với anh em, dựa trên những lời này.”
Nhiều khi con người phải trải qua kinh nghiệm mới học được bài học để đời như
trường hợp con cái Israel; nhưng tốt hơn, họ phải để ý học biết tình thương của
Thiên Chúa và của ông Moses đã dành cho họ. Cả hai đã yêu thương, lo lắng cho
tương lai của họ bằng cách viết ra Thập Giới, những điều cực kỳ quan trọng để bảo
đảm mối liên hệ của họ với Thiên Chúa và với nhau. Nếu không có Thập Giới hướng
dẫn, họ chắc chắn lại tái phạm và bị tiêu diệt.
2/ Phúc Âm: Sợ rằng khi gom cỏ lùng, các anh làm bật luôn rễ lúa.
2.1/ Dụ ngôn cỏ
lùng: Qua dụ ngôn này, Chúa Giêsu muốn
dạy các môn đệ: Thiên Chúa luôn gieo những điều thiện hảo; nhưng kẻ thù của
Ngài là ma quỉ luôn chờ cơ hội (lúc ngủ, lúc mỏi mệt, lúc không đề phòng) để
gieo điều xấu vào lòng con người. Nhiều người không kiên nhẫn muốn Thiên Chúa
phải nhổ cỏ lùng ngay; nhưng Ngài bảo phải chờ đợi cho đến mùa gặt. Lý do: nếu
họ nhổ ngay, họ sẽ nhổ cả lúa chung với cỏ lùng.
Điều khó cho các nhà chú giải ở đây là cách giải thích của Chúa Giêsu: Ngài giải
thích thửa ruộng là thế giới, lúa tốt là con cái sự sáng, và cỏ lùng là con cái
ma quỉ. Điều này đúng trong Ngày Phán Xét khi mọi sự đã rõ ràng; nhưng không giải
thích được tại sao phải chờ cho tới mùa gặt; một khi đã biết cỏ lùng muôn đời sẽ
là cỏ lùng, không bao giờ có thể trở thành lúa.
Giải thích hợp lý hơn có lẽ một người phải hiểu dụ ngôn không bao giờ chủ
trương áp dụng mọi điều; nó chỉ muốn nói lên một điều chính. Điều chính ở đây
là thời gian chờ đợi để lúa có thể phân biệt với cỏ lùng; chứ không phải nguy
hiểm của cỏ lùng cần phải nhổ ngay. Trong cuộc sống, con người luôn phải đương
đầu với điều tốt và điều xấu bao lâu còn sống trên trần gian. Những điều tốt và
điều xấu không xác định được người tốt hay người xấu cho đến Ngày Phán Xét.
Trong này đó, Chúa sẽ phân định cho chúng ta thấy ai là người tốt và ai là người
xấu. Trong khi chờ đợi ngày đó đến, chúng ta hãy cố gắng làm tốt tránh xấu.
Không ai có thể hãnh diện xác nhận mình là tốt vì không biết điều xấu nó mọc
lên lúc nào. Nếu có làm xấu cũng đừng nản lòng, nhưng biết ăn năn trở lại và cậy
trông vào lòng nhân từ Chúa. Chúng ta cũng đừng kết tội ai là cỏ lùng khi nhìn
thấy việc xấu của họ.
2.2/ Thiên Chúa kiên nhẫn
chờ đợi: Kết quả tốt đòi thời gian. Để hạt
giống thành lúa phải đợi 3 tháng, để cây cho trái đòi 3 năm, để một con người
thành tài đòi 25 năm, thành nhân đòi 100 năm hay cả cuộc đời! Thời gian chờ đợi
đòi kiên nhẫn. Kẻ thù của con người là thiếu kiên nhẫn mặc dù họ đã biết “dục tốc
bất đạt; có công mài sắt có ngày nên kim.” Con người hôm nay dường như không có
kiên nhẫn để đợi chờ; làm điều gì họ cũng muốn có kết quả ngay. Chính sự mất
kiên nhẫn làm con người đau khổ và thất bại.
Tuy nhiên, kiên nhẫn có giới hạn. Mọi việc đều có thời gian của nó; nếu quá thời
gian sẽ phải chặt đi để dành cơ hội cho người khác như dụ ngôn cây vả không
sinh trái. Nếu cành nho không sinh trái sẽ bị chặt đi và quăng vào lửa!
Công bằng của Thiên Chúa sẽ tỏ rạng trong Ngày Phán Xét. Khi mùa gặt tới: cỏ
lùng sẽ bị cắt và quăng vào lửa, lúa sẽ được gặt và trữ vào kho lẫm. Khi những
điều này xảy ra, không ai có quyền than trách Chúa không nhân từ hay không công
bằng; vì mọi người đều có cơ hội đồng đều mà Ngài dành cho họ.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Chúng ta cần học hỏi Kinh Thánh để thấu triệt những gì Thiên Chúa muốn. Một sự
quán thông Kinh Thánh sẽ giúp chúng ta định vị những cỏ lùng trong đời sống,
trước khi có thể tiêu diệt chúng được.
– Nhiều người đã ăn năn trở lại khi cảm thấy Chúa quá nhân từ đối với các tội lỗi
của họ. Ngài không muốn kẻ tội lỗi phải chết, nhưng muốn họ ăn năn thống hối và
được sống.
– Chúng ta cần phải kiên nhẫn với chúng ta và với tha nhân trong tiến trình trở
nên tốt. Đừng kết án ai khi thời gian chưa tới. Hy vọng của chúng ta: Còn thời
gian là còn cơ hội để trở lại.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
27/07/2019 – THỨ BẢY TUẦN 16 TN
Mt 13,24-30
NHẪN NẠI ĐỢI CHỜ
“Cứ để cả hai cùng lớn lên cho đến mùa gặt.” (Mt 13,30)
Suy niệm: Bài dụ ngôn lúa tốt và cỏ
lùng dạy ta bài học sau đây: mùa gặt, ngày tận thế là thời gian chín mùi để có
thể kết án ai là cỏ lùng và tuyên dương ai là lúa tốt thật sự. Sự vội vàng xét
đoán người thiện kẻ ác có nguy cơ khiến lúa tốt bị coi là cỏ lùng, cỏ lùng bị
nhầm là lúa tốt. Hơn nữa, chính Chúa mới là chủ để đưa ra lời phán quyết chung
thẩm. Trước mùa gặt cánh chung ấy, Chúa dạy chúng ta sống nhân từ, nhẫn nại giữa
tình trạng lúa tốt xen lẫn cỏ lùng, người tốt kẻ xấu ở chung với nhau, ngay cả
trong lòng một hội được gọi là Hội Thánh của Ngài. Trong lĩnh vực tự nhiên, lúa
tốt vẫn là lúa tốt, cỏ lùng mãi là cỏ lùng; thế nhưng, nơi cánh đồng tâm hồn
con người thì không như vậy: người xấu có thể hoán cải trở thành bậc thánh
nhân, và coi chừng người đang là tốt đây có thể biến chất thành kẻ tội lỗi.
Mời Bạn: Qua hình tượng ông chủ ruộng,
Thiên Chúa là Đấng giàu lòng thương xót, hằng kiên nhẫn chờ đợi tội nhân
hoán cải: “Cứ để cả hai cùng lớn lên cho tới mùa gặt.” Mời bạn thực hành lòng
kiên nhẫn khoan dung ấy trong cách hành xử với tha nhân. Người đời nói “Dục tốt
bất đạt.” Còn Chúa cho biết lòng khoan dung nhẫn nại là đức tính làm chúng ta
trở nên giống Thiên Chúa.
Sống Lời Chúa: Bạn muốn Chúa đối xử với bạn
ra sao thì bạn cũng hãy đối xử với người khác như vậy. Lòng bao dung nhẫn nại của
bạn phản ánh khuôn mặt của Chúa trong đời bạn.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, Chúa dạy
con bài học kiên nhẫn trước lầm lỗi của người khác và của chính mình. Xin cho
con biết khoan dung với anh chị em con, như Chúa từng chịu đựng, tha thứ và đợi
chờ con hoán cải vậy. Amen.
(5 Phút Lời Chúa)
Đừng nhổ cỏ lùng (27.7.2019 – Thứ
Bảy tuần 16 TN)
Suy niệm:
Cỏ lùng ở đâu mà ra vậy?
Cỏ lùng trong ruộng khiến các đầy tớ ngỡ
ngàng.
Thửa ruộng vốn chỉ được gieo giống tốt.
Vậy mà khi lúa mọc lên và trổ bông.
cỏ lùng lại xuất đầu lộ diện.
Bởi đâu mà có cỏ lùng, có người xấu?
Bởi đâu mà ở nơi ta tưởng là trong ngần
lại bất ngờ có dấu hiệu của sự vẩn đục?
Có tác động xấu xa nào của Thần Dữ đẩy đưa?
Có sự ưng thuận chiều theo nào của con người?
Ông có muốn chúng tôi nhổ đi không?
Chúa có muốn chúng tôi tiêu diệt mọi kẻ xấu
không?
Ngài có muốn chúng tôi xây dựng một Giáo Hội
toàn bích,
một xã hội chỉ gồm toàn những người tốt không?
Lắm khi chúng ta nóng nảy như Gioan và
Giacôbê,
đòi đốt cả làng người Samari, vì họ không tiếp
Chúa.
Ðừng, sợ rằng khi nhổ cỏ lùng, lại làm hư rễ lúa.
Cứ để cả hai cùng lớn lên cho tới mùa gặt.
Như thế Thiên Chúa để cho cỏ mọc chung với
lúa.
Ngài chấp nhận tình trạng vàng thau lẫn lộn.
Ngài nhẫn nại với tội nhân, với cỏ lùng.
Cỏ lùng chẳng bao giờ thành lúa được.
Nhưng người xấu có thể hoán cải nên người tốt.
Chính vì thế Thiên Chúa cứ kiên tâm chờ đợi.
Chờ đợi vì tin vào sự hoán cải của con người.
Chờ đợi vì tôn trọng tự do lựa chọn của họ.
Chờ đợi vì nuôi một niềm hy vọng lớn lao.
Sự thánh thiện của Thiên Chúa ở nơi sự chờ đợi.
Ngài còn chờ đợi cho đến ngày tận thế.
Trong thế giới và Giáo Hội không có hai hạng người:
hạng cỏ lùng và hạng lúa tốt.
Cỏ lùng và lúa tốt nằm ở nơi tim mỗi người.
Mỗi người đong đưa giữa cỏ lùng và lúa tốt,
giữa cái thiện và cái ác, giữa thiên thần và
Satan.
Ngay trong những hành vi tốt đẹp nhất của tôi,
tôi vẫn thấy có chút vị kỷ, chiếm đoạt.
Thiên Chúa vẫn chấp nhận cỏ lùng ở trong tôi.
Ngài chờ tôi được thanh luyện dần dần,
để rồi mọi sự trong tôi thành lúa tốt.
Kitô hữu không dung túng sự dữ,
họ dám hy sinh để xây dựng một thế giới yêu
thương.
Nhưng họ không dùng bạo lực để chống lại ác
nhân.
Họ nhẫn nại biến đổi trái tim kẻ thù,
vì họ tin vào sức mạnh của tình yêu,
tin vào Ðức Giêsu, Ðấng đã bị sự dữ nuốt chửng
nhưng cuối cùng là Ðấng toàn thắng.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, xin biến đổi
con,
xin biến đổi con từ từ qua cầu
nguyện.
Mỗi lần con thấy Chúa,
xin biến đổi ánh mắt con.
Mỗi lần con rước Chúa,
xin biến đổi môi miệng con.
Mỗi lần con nghe lời Chúa,
xin biến đổi tai con.
Xin làm cho khuôn mặt con ngời
sáng hơn
sau mỗi lần gặp Chúa.
Ước chi mọi người thấy nét
tươi tắn của Chúa
trong nụ cười của con,
thấy sự dịu dàng của Chúa
trong lời nói của con.
Thế giới hôm nay không cần
những kitô hữu
có bộ mặt chán nản và thất vọng.
Xin cho con biết nhẫn nại và
can đảm
cùng đi với Chúa và với tha
nhân
trên những nẻo đường gập ghềnh.
Amen.
Lm.
Antôn Nguyễn Cao Siêu,S.J.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
27 THÁNG BẢY
Thiên Chúa Kiên Quyết
Cứu Độ Chúng Ta
Cùng với nhãn quan của
Thánh Phao-lô về sự tiền định, chúng ta cũng bắt gặp những lời của Thánh
Phê-rô: “Chúc tụng Thiên Chúa là thân phụ của Đức Giê-su Kitô, Chúa chúng ta!
Do lượng hải hà, Ngài cho chúng ta được tái sinh để nhận lãnh niềm hy vọng sống
động, nhờ Đức Kitô đã từ cõi chết sống lại, để được hưởng gia tài không thể hư
hoại, không thể vẩn đục và tàn phai. Gia tài này dành ở trên trời cho anh em,
là những người, nhờ lòng tin, được Thiên Chúa quyền năng gìn giữ, hầu được hưởng
ơn cứu độ Ngài đã dành sẵn, và sẽ bày tỏ ra trong thời sau hết” (1Pr 1,3-5).
Vâng, “chúc tụng Thiên
Chúa” – Đấng mạc khải cho chúng ta sự quan phòng rất kiên thủ và đầy yêu thương
của Ngài vì ơn cứu độ của chúng ta. Sự quan phòng ấy luôn luôn hoạt động cho đến
đích điểm cuối cùng. Như vậy, sự tiền định dành cho chúng ta trong Đức Kitô sẽ
được hoàn thành trọn vẹn nhờ “sự sống lại của Đức Giê-su Kitô”, Đấng là “An-pha
và Ô-mê-ga” của định mệnh con người chúng ta (Kh 1,8).
– suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 27/7
Xh 24, 3-8; Mt 13,
24-30.
LỜI SUY NIỆM: “Nước trời ví
như chuyện người kia gieo giống tốt trong ruộng mình. Khi mọi ngýời ðang ngủ,
thì kẻ thù của ông đến gieo thêm cỏ lùng vào giữa lúa, rồi đi mất. Khi lúa mọc
lên và trổ bông, thì cỏ lùng cũng xuất hiện.”
Trong dụ ngôn này Chúa Giêsu đưa ra hình ảnh cây lúa và cỏ lùng đang cùng lớn
lên trong một ruộng lúa. Điều này mỗi người trong chúng ta đều được Sách Giáo
lý cho biết: “Hội Thánh thánh thiện, dù mang trong mình những người tội lỗi; bởi
vì Hội Thánh không có sự sống nào khác ngoài sự sống của ân sủng; quả thât, nếu
các chi thể của Hội Thánh được nuôi dưỡng bằng sự sống này, thì họ được thánh
hóa; nếu họ tách mình khỏi sự sống này, thì họ rơi vào tội lỗi và các xấu xa của
tâm hồn, những điều đó ngăn cản không cho sự thánh thiện rạng ngời của Hội
Thánh được lan tỏa. Vì vậy, Hội Thánh chịu đau khổ và thống hối vì những tội lỗi
đó, tuy có quyền giải thoát các con cái mình khỏi tội lỗi nhờ Máu Đức Kitô và hồng
ân của Chúa Thánh Thần.” (GL số 827)
Lạy Chúa Giêsu. Xin cho mỗi người chúng con luôn được lớn lên trong ân sủng của
Chúa, để trổ sinh nhiều hạt lúa tốt cho kho lẫm Nước Trời.
Mạnh Phương
27 Tháng Bảy
Ánh Sáng Cho Ðền Thờ
Tại một khu phố cổ
của Ấn Ðộ, trên đường cũng như trong nhà thường không có đèn. Giữa những khu phố
như thế, thỉnh thoảng người ta thấy mọc lên một ngôi đền Ấn Giáo. Dĩ nhiên,
trong những ngôi đền như thế, ánh sáng cũng không bao giờ được đốt lên thường
xuyên. Dù vậy, từ trên nóc đền thờ cũng như dọc theo bốn bức tường, người ta thấy
có treo những chiếc lồng đèn. Khoảng trống trong những chiếc lồng đèn ấy vừa vặn
để cho vào một chiếc đèn dầu. Bình thường, ngôi đền thờ vắng lạnh vì tăm tối.
Nhưng, cứ mỗi sáng sớm, khi các tín hữu dùng đèn soi lối để đi qua các khu phố,
họ cũng mang chính ngọn đèn ấy và đặt vào trong những chiếc lồng đèn trong đền
thờ. Thành ra, khi mỗi tín hữu đặt ngọn đèn của mình vào trong các lồng đèn,
thì ngôi đền thờ bỗng sáng rực lên một cách kỳ lạ…
Ngôi đền thờ chỉ sáng
lên nhờ chính những ngọn đèn mà các tín hữu mang đến. Ðó có lẽ phải là hình ảnh
đích thực của đời sống đạo chúng ta.
Chúng ta lãnh nhận đức
tin từ một cộng đồng Giáo Hội và đức tin của chúng ta chỉ có thể sống và lớn mạnh
trong cộng đồng Giáo Hội mà thôi. Không ai có thể là người tín hữu Kitô mà có
thể ở ngoài Giáo Hội.
Cộng đồng giáo xứ nơi
chúng ta được sinh ra và lớn lên trong đức tin thường được biẻu trưng bằng một
ngôi thánh đường. Chính nơi đó người tín hữu Kitô gặp gỡ nhau, chính nơi đó,
người tín hữu Kitô chia sẻ và củng cố đức tin cho nhau. Ngôi thánh đường sẽ chỉ
là một đền thờ lạnh tanh và tăm tối nếu mỗi người tín hữu không mang đến chính
ánh sáng của mình. Mỗi người một ít, nhưng chính nhờ sự đóng góp ấy mà ngôi đền
thờ trở nên rực sáng và tràn đầy sức sống.
Mỗi một người tín hữu
Kitô trong cộng đồng Giáo Hội cũng giống như một ánh đèn chiếu sáng trong tay để
làm cho ngôi thánh đường của cộng đồng giáo xứ được sáng lên.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét