26/10/2019
Thứ Bảy tuần 29
thường niên
BÀI ĐỌC I: Rm 8,
1-11
“Thánh Thần của Đấng đã làm cho
Đức Giêsu Kitô từ cõi chết sống lại ở trong anh em”.
Trích thư Thánh
Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Rôma.
Anh em thân mến, giờ đây không còn gì là án phạt dành cho những ai ở
trong Đức Giêsu Kitô: vì những kẻ ấy không còn sống theo xác thịt. Bởi chưng lề
luật của Thánh Thần ban sự sống trong Đức Giêsu Kitô, đã giải thoát tôi khỏi lề
luật sự tội và sự chết. Điều mà lề luật không thể làm được, vì bị xác thịt làm
cho ra yếu đi, thì Thiên Chúa sai Con của Người đến trong xác thịt giống như
xác thịt tội lỗi, và để phản đối sự tội, Người đã luận phạt tội lỗi, và phản đối
sự tội, Người đã luận phạt tội lỗi trong xác thịt, khiến cho ơn công chính của
lề luật thành tựu đầy đủ trong chúng ta, là những người không còn sống theo xác
thịt, nhưng theo tinh thần. Vì những ai sống theo xác thịt, thì tưởng ước những
sự thuộc về xác thịt: còn những ai sống theo tinh thần, thì tưởng ước những sự
thuộc về tinh thần. Mà tưởng ước của xác thịt là sự chết, còn tưởng ước của tâm
thần là sự sống và bình an. Vì chưng sự khôn ngoan của xác thịt là thù nghịch với
Thiên Chúa: bởi nó không tùng phục lề luật của Thiên Chúa: vả lại nó cũng không
thể tùng phục được. Những kẻ sống theo xác thịt, thì không thể đẹp lòng Chúa.
Còn anh em, anh em không sống theo xác thịt, nhưng sống theo tinh thần, nếu thật
sự Thánh Thần Chúa ở trong anh em. Nếu ai không có Thánh Thần của Đức Kitô, thì
kẻ ấy không thuộc về Người. Nhưng nếu Đức Kitô ở trong anh em, cho dù thân xác
đã chết vì tội, nhưng tinh thần vẫn sống vì đức công chính. Và nếu Thánh Thần của
Đấng đã làm cho Đức Giêsu Kitô từ cõi chết sống lại ở trong anh em, thì Đấng đã
làm cho Đức Giêsu Kitô từ cõi chết sống lại cũng cho xác phàm hay chết của anh
em được sống, nhờ Thánh Thần Người ngự trong anh em. Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 23, 1-2.
3-4ab. 5-6
Đáp: Lạy Chúa, đó
là dòng dõi người tìm kiếm long nhan Chúa (c. 6).
Xướng:
1) Chúa là chủ trái đất và mọi vật làm sung mãn nó, chủ địa cầu và muôn
loài cư trú ở trong. Vì chính Người xây dựng nó trên biển cả, và Người giữ vững
nó trên chỗ nước nguồn. – Đáp.
2)Ai khá trèo lên cao sơn của Chúa, ai được đứng trong nơi thánh của Người?
Người tay vô tội và lòng thanh khiết, người không để lòng xu hướng bả phù hoa.
– Đáp.
3)Người đó sẽ được Chúa chúc phúc cho, và được Thiên Chúa là Đấng cứu độ
ban ân thưởng. Đó là dòng dõi người tìm kiếm Chúa, người tìm long nhan Thiên
Chúa nhà Giacóp. – Đáp.
ALLELUIA: Tv 118, 18
Alleluia, alleluia!
– Lạy Chúa, xin mở rộng tầm con mắt của con, để quan chiêm những điều kỳ diệu
trong luật Chúa. – Alleluia.
PHÚC ÂM: Lc 13, 1-9
“Nếu các ngươi không ăn năn hối
cải, thì tất cả các ngươi cũng sẽ bị huỷ diệt như vậy”.
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, có những kẻ thuật lại cho Chúa Giêsu về việc quan Philatô giết mấy
người Galilê, làm cho máu họ hoà lẫn với máu các vật họ tế sinh. Người lên tiếng
bảo: “Các ngươi tưởng rằng mấy người xứ Galilê đó bị ngược đãi như vậy là những
người tội lỗi hơn tất cả những người khác ở xứ Galilê ư? Ta bảo các ngươi:
không phải thế. Nhưng nếu các ngươi không ăn năn hối cải, thì tất cả các ngươi
cũng sẽ bị huỷ diệt như vậy. Cũng như mười tám người bị tháp Silôe đổ xuống đè
chết, các ngươi tưởng họ tội lỗi hơn những người khác ở Giêrusalem ư? Ta bảo
các ngươi: không phải thế; nhưng nếu các ngươi không ăn năn hối cải, thì tất cả
các ngươi cũng sẽ bị huỷ diệt như vậy”.
Người còn nói với họ dụ ngôn này: “Có người trồng một cây vả trong vườn
nho mình. Ông đến tìm quả ở cây đó mà không thấy, ông liền bảo người làm vườn rằng:
Kìa, đã ba năm nay ta đến tìm quả cây vả này mà không thấy có. Anh hãy chặt nó
đi, còn để nó choán đất làm gì!” Nhưng anh ta đáp rằng: “Thưa ông, xin để cho
nó một năm nay nữa, tôi sẽ đào đất chung quanh và bón phân: may ra nó có quả
chăng, bằng không năm tới ông sẽ chặt nó đi”. Đó là lời Chúa.
Suy niệm
Lời dạy của Đức Giêsu
trong bài Tin Mừng hôm nay bắt đầu bằng một câu chuyện được một vài người kể lại
cho Người về những người Galilê bị Philatô sát hại khi họ dâng lễ hi sinh tại Đền
Thờ. Không những vụ tàn sát này diễn ra trong khuôn viên Đền Thờ, mà cảnh máu
người hòa lẫn với máu các con vật hi tế càng khơi dậy sự ghê tởm và giận dữ.
Không rõ tại sao họ kể lại câu chuyện này cho Đức Giêsu. Có lẽ vì Đức Giêsu là
người Galilê và họ muốn cảnh báo cho Người, giống như sau đó ít lâu về vụ
Hêrôđê Antipas muốn giết Người. Hoặc cũng có thể họ muốn đe dọa Người rằng nếu
Người bị tố cáo với chính quyền Rôma, Người cũng sẽ phải chịu chung số phận như
thế. Hoặc cũng có thể họ chỉ truyền tai nhau một ít lời đồn về các thảm kịch của
những người khác; như lời thánh vịnh nói, những kẻ vui mừng vì những khốn khổ của
người khác sẽ phải tủi hổ.
Nhưng câu trả lời của
Đức Giêsu gợi ra một cái gì nghiêm trọng hơn: sự phán xét đồng tình đối với số
phận của những nạn nhân, cho rằng họ đáng phải chết thảm như thế khi đang cầu
nguyện, và hành động tàn bạo của người Rôma là một phán quyết của Thiên Chúa đối
với những người bị sát hại. Đức Giêsu không bình luận về sự kiện, nhưng Người
rút ra một bài học từ thái độ của những người thuật lại vụ việc đó. Người nói rằng
không ai được phép cắt nghĩa những đau khổ, bệnh tật, tai nạn hay thảm kịch của
những người khác như là do Thiên Chúa trừng phạt vì các tội lỗi của họ, nhưng mỗi
người phải coi tội lỗi của họ như là nỗi bất hạnh ghê gớm nhất và phải thật
lòng ăn năn sám hối. Không ai được phép xét xử và phân biệt giữa “người tốt” và
“người xấu”. Chỉ một mình Chúa biết sự thật trong lòng con người.
Ngay khi nghe câu chuyện
này, Đức Giêsu lập tức bác bỏ ý kiến cho rằng có mối quan hệ nhân quả giữa trọng
tội và cái chết thảm. Đức Giêsu muốn nhấn mạnh rằng vụ thảm sát không nhất thiết
cho thấy đây là vì các nạn nhân đã phạm một trọng tội kín ẩn nào đó. Đúng hơn,
nó giống như những lời cảnh báo để nhắc nhở chúng ta rằng cái chết luôn luôn có
thể đến, cả khi chúng ta ít trông chờ nó nhất. Đó là lý do chúng ta phải làm thức
tỉnh nơi mọi người nhu cầu cấp bách của sự hoán cải bên trong, chấp nhận
và thực thi hoán cải trước khi quá muộn. Đó là lý do tại sao Đức Giêsu bác bỏ ý
kiến cho rằng sở dĩ những người Galilê bị Philatô giết và mười tám người bị tháp
Siloê đè chết là vì họ tội lỗi hơn những người khác, rồi Đức Giêsu dạy tiếp rằng
nếu những người đang nghe Ngài nói mà không hối cải tâm hồn, họ cũng có thể bị
diệt vong giống như thế. Họ phải hối cải không phải vì sự hối cải có thể bảo vệ
họ khỏi cái chết, nhưng vì sự hối cải đặt họ vào một tình trạng tốt lành về
thiêng liêng và nhân bản để gặp Chúa của sự sống, trong sự thanh thản và bình
an hoàn toàn của tâm hồn họ. Cái chết mà sự hối cải giải phóng chúng ta là cái
chết đời đời, không phải cái chết của thân xác. Hình dung về Thiên Chúa như là
nguồn gốc của cái chết thê thảm của một nạn nhân vì họ phạm trọng tội không phải
là hình ảnh đúng về Thiên Chúa Cha được Đức Giêsu mặc khải cho chúng ta. Người
không phải là một Thiên Chúa báo thù kẻ có tội, nhưng là một Thiên Chúa kiên nhẫn
luôn luôn hi vọng rằng, khi có đủ thời gian, loài người có thể nhận ra được rằng
tình yêu họ nhận được là triệt để như thế nào, và nhận thức này sẽ mang lại hoa
trái là tình huynh đệ và tình liên đới mà loài người cần phải thể hiện.
Suy cho cùng, đây
chính là cái nhìn mà dụ ngôn này gợi ra, là luận điểm thần học được chuyển thể thành
câu chuyện về một ông chủ vườn với cây vả và người thợ làm vườn của ông. Thất vọng
vì không thu hoạch được trái vả nào từ cây vả mà ông đã chăm sóc nhiều năm, người
chủ vườn quyết định chặt nó đi thay vì để nó choán đất trong vườn. Nhưng ngạc
nhiên thay, người thợ làm vườn của ông đã can thiệp, anh ta xin ông cho thêm thời
gian chăm sóc cây vả và bón phân cho nó, hi vọng nó sẽ ra quả. Đức Giêsu không
đưa ra kết luận cho câu chuyện, nhưng Người gợi ý rằng ông chủ đã bỏ quyết định
chặt cây vả, mở ra một con đường hi vọng. Nếu chúng ta thấy mình được phản chiếu
trong hình ảnh cây vả, tin tốt lành cho chúng ta là thời gian mà Chúa Trời còn
để cho chúng ta sống là cơ hội để cho ân sủng của Người hoạt động và tạo ra những
kết quả nơi chúng ta, đó là sự bình an, niềm vui, sự công chính và tình yêu. Mặt
khác, nếu chúng ta thấy mình được phản chiếu trong hình ảnh của người thợ làm
vườn, nó là một lời nhắc nhở rằng chúng ta phải cầu thay nguyện giúp và có những
cố gắng để giúp những người khác ăn năn hối cải. Là cộng đoàn Hội Thánh, hiển
nhiên chúng ta được kêu gọi có một cam kết hai chiều: thứ nhất, không ngừng
hoán cải bản thân mình, ngày càng trở nên trong sáng trước Lời Thiên Chúa và dễ
dạy với Thần Khí tình yêu ban sự sống; và thứ hai, làm việc cho sự hoán cải của
thế giới, không bao giờ làm lu mờ khuôn mặt từ bi và nhẫn nại của Thiên
Chúa, Cha của Đức Giêsu Kitô, Đấng chỉ muốn cứu thoát chứ không muốn kết án.
Kinh nghiệm cho thấy rằng các trái tim của người ta thường đáp ứng một cách quảng
đại khi họ cảm thấy mình được tin tưởng; chúng ta không chinh phục người ta cho
tình yêu Thiên Chúa bằng sự sợ hãi, giam hãm họ trong những nỗi bất hạnh của họ.
Ước mong rằng khoa sư phạm này hướng dẫn hoạt động truyền giáo của chúng ta mà
không giảm thiểu giá trị ngôn sứ sắc bén của nó hay sự hiểu biết thâm sâu về bản
tính con người và nội dung ơn cứu độ.
Hình ảnh cây vả trồng
trong vườn nho có lẽ gợi ý rằng Nước Thiên Chúa (vườn nho) thì rộng lớn hơn
Ítraen hay Giêrusalem (cây vả), và Đức Giêsu là Đấng Mêsia, người làm vườn của
Thiên Chúa, đã đến để tìm trong Thành Thánh những hoa trái của nó là lòng
thương xót, sự công chính và trung thành. Đây là những hoa trái Thiên Chúa ưa
thích, những hoa trái mà “ông chủ vườn” mong đợi. Nhưng thời gian đang cạn dần
và quyết định chặt bỏ cây vả đã được ông chủ tính đến, vì ông không thấy cây ra
trái. Đây cũng là ý nghĩa của câu chuyện về cây vả không có trái của Máccô (Mc
13:28) và của Mátthêu (Mt 21:18-22; 24:32), với kết luận là cây vả bị nguyền rủa.
Nhưng điều ngạc nhiên
là trong dụ ngôn của Luca, chính người làm vườn can thiệp với ông chủ vườn,
xin ông kiên nhẫn thêm với cây vả của ông, nghĩa là xin ông dủ lòng thương
Giêrusalem. Và cho rằng như thế vẫn chưa đủ, người thợ làm vườn còn tự nguyện
làm bất cứ điều gì mình có thể để cái cây rất quí này sinh hoa trái. Bởi vì,
như lời ngôn sứ Êdêkien tuyên bố trong câu đáp Allêluia hôm nay, Thiên Chúa
không vui khi kẻ ác phải chết; trái lại, Người muốn họ ăn năn hối cải, bỏ đường
gian tà và nếp sống tội lỗi của họ. “Hãy trở lại, hãy từ bỏ đường lối xấu xa của
các ngươi mà trở lại. Sao các ngươi lại muốn chết, hỡi nhà Ít-ra-en?” (Ed
33:11). Đáng tiếc là người ta đã không đón nhận lời mời gọi, không lắng nghe những
lời cảnh cáo, không hiểu những dấu chỉ, không chấp nhận giờ của ân sủng. Nhưng
trước khi thảm kịch cuối cùng của Giêrusalem xảy ra, chính Cây Sự Sống là Đức
Giêsu đã chấp nhận bị chặt đi để sau cùng, gốc rễ mọi sự dữ được nhổ sạch và
Cây ấy được trồng trong trái tim chúng ta, và sống mãi muôn đời bằng nhựa sống
của Thánh Thần.
(Trích 31 bài giảng
của uỷ ban loan báo Tin Mừng trong tháng truyền giáo ngoại thường 10/2019)
Nguồn: Uỷ ban loan
báo Tin Mừng
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Bảy Tuần 29 TN, Năm
lẻ
Bài đọc: Rom
8:1-11; Lk 13:1-9.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Phải biết sống thế nào để sinh
ích lợi cho mình và cho tha nhân.
Làm việc gì ai cũng muốn
có kết quả tốt; nếu không, họ sẽ ngưng không làm nữa. Ví dụ, nhà nông sẽ không
trồng hay giữ lại những cây mà không đem lại lợi tức; người thương gia sẽ không
giữ những món hàng mà không có ai hay ít người mua; người chủ sẽ không giữ để
phải trả tiền lương cho những người thợ không mang lợi tức về cho công ty.
Trong lãnh vực tâm linh cũng thế, Thiên Chúa đòi con người phải sinh lợi ích
cho Ngài, cho tha nhân, và cho bản thân. Ngài sẽ cho con người nhiều cơ hội để
sinh lợi ích, nhưng sẽ lấy đi nếu con người không sinh ích lợi.
Các Bài Đọc hôm nay tập
trung trong câu hỏi con người phải biết sống thế nào để sinh ích lợi cho mình
và cho Nước của Thiên Chúa. Trong Bài Đọc I, thánh Phaolô vạch ra hai lối sống
hoàn toàn trái ngược nhau: một lối sống theo xác thịt sẽ đưa con người dần dần
đến cái chết và một lối sống theo Thánh Thần sẽ làm cho con người sinh hoa trái
và dẫn đến cuộc sống đời đời. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu khuyên khán giả đừng lo
việc xét đoán người khác để tìm ra lý do của đau khổ; nhưng tốt hơn nên biết
thường xuyên xét mình, để biết hoán cải và biết sinh lợi ích cho mình và cho
tha nhân.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Hai lối sống theo xác thịt và theo Thánh Thần
Theo thần học thân thể
của Phaolô, con người không đứng riêng lẻ một mình, nhưng trong sự liên hệ với
Thiên Chúa và tha nhân. Như con người có liên hệ với Adam trong tội nguyên tổ
và sự chết, con người cũng có liên hệ với Đức Kitô trong ân sủng và sự sống đời
đời. Như hậu quả của tội làm cho con người phải chết như Adam, hậu quả của ân sủng
làm cho con người được sống lại với Đức Kitô.
1.1/ Lối sống theo xác thịt:
(1) Từ ngữ xác thịt được
xử dụng theo Phaolô: Phaolô dùng chữ xác thịt (sark) để chỉ theo nghĩa
đen là thân xác con người như việc cắt bì (Rom 2:28). Phaolô cũng dùng để chỉ
theo nghĩa bóng: sống theo xác thịt là sống theo tiêu chuẩn của con người (Rom
7:5). Lối sống theo xác thịt không chỉ bao gồm tội ham muốn xác thịt, nhưng còn
mở rộng đến mọi tội khác như: thờ bụt thần, ghen tị, tranh chấp… (Gal 5:19-21).
(2) Hậu quả của lối sống
theo xác thịt: Như đã thảo luận trong chương 7, con người không có sức mạnh để
chống lại tội lỗi; và hậu quả của tội là con người phải lãnh nhận cái chết.
Thánh Phaolô lặp lại điều này trong trình thuật hôm nay: “Hướng đi của tính xác
thịt là sự chết, Thật vậy, hướng đi của tính xác thịt là sự phản nghịch cùng
Thiên Chúa, vì tính xác thịt không phục tùng luật của Thiên Chúa, mà cũng không
thể phục tùng được.”
1.2/ Lối sống theo Thánh
Thần:
(1) Từ ngữ Thánh Thần
được xử dụng theo Phaolô: Theo truyền thống Do-thái, họ chỉ có một chữ (pneuma)
để chỉ gió, hơi thở, tinh thần và năng lực của con người. Theo Phaolô, tinh thần
này ám chỉ năng lực, đời sống thần linh, hay Thánh Thần của Thiên Chúa. Khi con
người sống theo Thánh Thần, con người vâng theo theo sự dạy dỗ của Ba Ngôi
Thiên Chúa.
(2) Hậu quả của lối sống
theo Thánh Thần: sẽ dẫn tới bình an và sự sống vì có sức mạnh làm cho con người
trở nên công chính. Phaolô xác tín: “Nếu Thánh Thần ngự trong anh em, Thánh Thần
của Đấng đã làm cho Đức Giêsu sống lại từ cõi chết, thì Đấng đã làm cho Đức
Giêsu sống lại từ cõi chết, cũng sẽ dùng Thánh Thần của Người đang ngự trong
anh em, mà làm cho thân xác của anh em được sự sống mới.”
2/ Phúc Âm: Nếu các ông không chịu sám hối, thì các ông cũng sẽ chết hết
y như vậy.
2.1/ Con người phải năng
xét mình để biết ăn năn xám hối: Đâu là sự
liên quan giữa đau khổ và tội lỗi? Có 2 cách nhìn: của thế gian và của Thiên
Chúa. Theo cách nhìn của thế gian: đau khổ phải chịu là do tội lỗi gây lên, “Ác
giả ác báo, tội càng lớn đau khổ càng nhiều.” Theo cách nhìn của Thiên Chúa:
đau khổ có thể không do tội lỗi. Chẳng hạn, có người hy sinh chịu đau khổ cho
người khác được sống (Chúa Giêsu), hay để vinh quang Thiên Chúa được tỏ hiện
(ví dụ ông Job hay người mù từ lúc mới sinh trong chương 9 của Tin Mừng Gioan).
Chúa Giêsu dẫn chứng 2 ví dụ:
(1) Những người Galilê
bị tổng trấn Philatô giết, khiến máu đổ ra hoà lẫn với máu tế vật họ đang dâng.
Chúa Giêsu hỏi khán giả: “Các ông tưởng mấy người Galilê này phải chịu số phận
đó vì họ tội lỗi hơn mọi người Galilê khác sao? Tôi nói cho các ông biết: không
phải thế đâu; nhưng nếu các ông không sám hối, thì các ông cũng sẽ chết hết như
vậy.” Truyền thống Do-thái tin những người này bị Philatô giết chết vì họ chống
lại việc Philatô lấy thuế của Đền Thờ để làm hệ thống nước cho dân thành
Jerusalem.
(2) Mười tám người bị
tháp Siloam đổ xuống đè chết. Chúa Giêsu cũng đặt câu hỏi cho khán giả: “Các
ông tưởng họ là những người mắc tội nặng hơn tất cả mọi người ở thành Jerusalem
sao? Tôi nói cho các ông biết: không phải thế đâu; nhưng nếu các ông không chịu
sám hối, thì các ông cũng sẽ chết hết y như vậy.”
Điều quan trọng Chúa
Giêsu muốn nhấn mạnh ở đây là thay vì tranh luận tìm ra sự liên hệ giữa đau khổ
và tội lỗi, con người nên nhìn vào chính mình để nhận ra tội và ăn năn xám hối.
2.2/ Con người phải sinh
hoa trái cho Thiên Chúa: “Người kia có một
cây vả trồng trong vườn nho mình. Bác ta ra cây tìm trái mà không thấy, nên bảo
người làm vườn: “Anh coi, đã ba năm nay tôi ra cây vả này tìm trái, mà không thấy.
Vậy anh chặt nó đi, để làm gì cho hại đất? Nhưng người làm vườn đáp: “Thưa ông,
xin cứ để nó lại năm nay nữa. Tôi sẽ vun xới chung quanh, và bón phân cho nó.
May ra sang năm nó có trái, nếu không thì ông sẽ chặt nó đi.””
(1) Mọi người đều được
Thiên Chúa cho cơ hội như cây vả để sinh hoa kết trái. Nếu vây vả không sinh
hoa kết trái, nó sẽ bị chặt để lấy chỗ cho cây khác để sinh lợi cho con người
hơn. Con người cũng thế, nếu không sinh lợi ích như Thiên Chúa muốn, Ngài sẽ cất
đi để cho người khác có cơ hội sinh lợi cho Ngài.
(2) Thiên Chúa cho con
người nhiều cơ hội; nhưng nếu con người không biết lợi dụng, có thể là cơ hội
cuối cùng. Thiên Chúa cũng kiên nhẫn chờ đợi để con người sinh hoa kết quả;
nhưng nếu con người vẫn không sinh trái, Ngài sẽ chặt đi và lấy chỗ cho người
khác để sinh trái cho Ngài.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Chúng ta cần hiểu biết
tường tận Kế Họach Cứu Độ của Thiên Chúa và vai trò của mỗi người chúng ta
trong Kế Họach này. Hãy làm trọn vai trò Ngài muốn chúng ta làm.
– Đừng ghen tị đòi làm
những gì người khác làm, nhưng biết chu tòan ơn gọi Chúa ban, để cùng với mọi
người, đưa Kế Họach Cứu Độ của Thiên Chúa tới chỗ viên mãn.
– Đừng nhìn chung
quanh để dò xét và kết án người khác, nhưng hãy tự xét mình để xem mình đã sinh
hoa kết trái tương xứng với những hồng ân Thiên Chúa đã ban chưa?
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
26/10/19 – THỨ BẢY TUẦN 29 TN
Lc 13,1-9
HOA TRÁI BỐN MÙA
“Thưa ông, xin cứ để nó lại năm nay nữa. Tôi sẽ vun xới
chung quanh và bón phân cho nó, may ra sang năm nó có trái. Nếu không, thì ông
sẽ chặt nó đi.” (Lc 13,8-9)
Suy niệm: Ai trồng cây cũng trông
mong ăn trái, nhưng chẳng phải cây nào cũng cho trái, nhất là trái ngon. Cây lại
ra trái theo mùa vụ. Ít có giống nào ra trái quanh năm. Thế mà Chúa “trồng”
chúng ta trong cuộc đời để chúng ta cho hoa trái và phải đâm hoa kết trái bốn
mùa và trong mọi thời tiết dù có khắc nghiệt đến mấy đi nữa!!! Nhưng đời sống
thiêng liêng đâu có mùa vụ. Những mùa phụng vụ trải rộng quanh năm, Giáo Hội
dùng để “bón phân tưới tắm” cho cây tín hữu.
Mời Bạn: Bạn ơi, có bao giờ bạn
nghe người ta diễu cợt: “Anh ấy, chị ấy theo đạo hồi hồi” – nghĩa là ba hồi giữ
đạo, ba hồi không. Tưởng là đùa thế nhưng đó lại là điều có thật! Nhiều khi người
đó lại chính là bạn hoặc là người thân. Những lúc chúng ta không còn đâm hoa kết
trái thiêng liêng, đó là lúc chúng ta không còn sống trọn vẹn niềm Tin, Cậy, Mến.
Bạn hãy sẵn sàng đón nhận sự chăm bón của Giáo Hội bằng cách lãnh nhận các bí
tích, nhất là bí tích giao hoà thường xuyên chứ không đợi đến “mùa lễ trọng”.
Chia sẻ: Những hoa trái thiêng liêng bạn có thể “sinh sản” được kể
tên trong Kinh Hoà Bình. Bạn thử liệt kê những loại trái ngon ngọt đó và thảo
luận với nhau về cách làm thế nào để cho những loại trái cây đó được trổ sinh
phong phú trong đời sống Ki-tô hữu của mình.
Sống Lời Chúa: Bạn hãy chọn một loại
“trái cây” trong vườn cây trái “Hoà Bình” đó để trao tặng cho nhau.
Cầu nguyện: Lạy Chúa xin hãy
dùng con như khí cụ bình an của Chúa.
(5 Phút Lời Chúa)
Tìm trái mà không thấy (26.10.2019
– Thứ Bảy Tuần 29 TN)
Suy niệm:
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu cảnh báo hai lần (cc. 3, 5).
“Nếu các ông không sám hối, thì các ông cũng sẽ chết hết như vậy.”
Đức Giêsu đi từ những chuyện đau thương chết chóc
của một số người ở Galilê và Giêrusalem,
để nhắc nhở người nghe ra khỏi sự tự mãn của mình mà sám hối.
Dụ ngôn cây vả sẽ cho thấy thế nào là sám hối theo cái nhìn của Ngài.
Đơn giản sám hối là sinh trái.
Trái là điều ông chủ có ý nhắm đến khi trồng cây vả giữa vườn nho.
Ông không trồng vả để lấy củi hay bóng mát.
Cây vả có chỗ trong khu vườn và cũng có chỗ trong tâm trí ông.
Ông có một người làm vườn.
Hẳn người này đã hết sức chăm bón cho cây vả để nó sinh trái.
Ba năm trôi qua, cứ đến mùa vả, ông chủ lại đến, tìm trái và không thấy.
Những hành vi này được lặp lại như một điệp khúc mỗi năm (cc. 6-7).
Ông chủ đi từ hy vọng đến thất vọng.
Cái háo hức khi lần đầu đến cây tìm trái chẳng còn.
Ông đã kiên nhẫn, đã chờ, không phải một năm, mà ba năm.
“Vậy anh chặt nó đi, để làm gì cho hại đất” (c. 7).
Rõ ràng quyết định này không do sự tàn ác hay nóng nảy.
Chặt đi khi chẳng còn gì để hy vọng, khi chờ đợi đã mỏi mòn.
Cây vả đã lấy màu mỡ của đất trồng nho, mà không sinh trái.
Nó không đáp ứng ước mơ tự nhiên của ông chủ,
người đã cho nó hiện hữu ở trong khu vườn này.
“Xin cứ để cho nó lại năm nay nữa” (c. 8).
Lời xin của người làm vườn, người đã chăm sóc cây vả từ nhiều năm.
Người ấy xin cho cây vả một cơ hội,
cơ hội duy nhất và cuối cùng để tránh cái chết chắc chắn.
“Tôi sẽ vun xới, bón phân. May ra sang năm nó có trái…”
Cây vả cằn cỗi vẫn còn được hy vọng, còn được chăm sóc.
Không thấy ông chủ phản đối, chắc ông đồng ý chờ thêm một năm.
Cả ông chủ cũng nuôi lại niềm hy vọng.
Cuối cùng cây vả cằn cỗi này có ra trái không, có bị chặt không?
Dụ ngôn không cho ta câu trả lời.
Vì câu trả lời nằm ở chính tôi.
Tôi chính là cây vả ấy.
Tôi đã được trồng, được yêu, được hy vọng, được chờ, được chăm bón.
Bao điều lớn nhỏ Chúa làm cho đời tôi từ trước đến nay.
Hoa trái của cây vả đời tôi có tương xứng với những gì Chúa ban không?
Tôi suy nghĩ về sự kiên nhẫn của Chúa và cả sự thất vọng của Ngài nữa.
Chúa vẫn muốn cho tôi tiếp tục sống trên đời.
Mỗi ngày sống là quà tặng của lòng thương xót.
Còn sống là còn cơ hội để sinh trái, để bày tỏ lòng sám hối ăn năn.
Dù sao câu kết của người làm vườn tốt bụng vẫn là một đe dọa.
“Nếu không ông cứ chặt nó đi!” (c. 9).
Cầu nguyện:
Như thánh Phaolô trên đường về Đamát,
xin cho con trở nên mù lòa
vì ánh sáng chói chang của
Chúa,
để nhờ biết mình mù lòa mà
con được sáng mắt.
Xin cho con đừng sợ ánh sáng
của Chúa,
ánh sáng phá tan bóng tối
trong con
và đòi buộc con phải hoán cải.
Xin cho con đừng cố chấp ở lại
trong bóng tối
chỉ vì chút tự ái cỏn con.
Xin cho con khiêm tốn
để đón nhận những tia sáng
nhỏ
mà Chúa vẫn gửi đến cho con
mỗi ngày.
Cuối cùng, xin cho con hết
lòng tìm kiếm Chân lý
để Chân lý cho con được tự
do.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
26 THÁNG MƯỜI
Kiểu Mẫu Và Nguồn Mạch
Tối Thượng Của Hiệp Nhất
Mối hiệp nhất liên kết
các Kitô hữu vào một thân thể, đó là mối hiệp nhất bắt nguồn từ Thiên Chúa. Mẫu
thức tối thượng của sự hiệp nhất này là Thiên Chúa Ba Ngôi, là sự hiệp thông của
Ba Ngôi Vị Thần Linh – Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần. Chính vì thế Chúa
Giêsu đã cầu nguyện trong bữa Tiệc Ly: ” Cũng như, lạy Cha, Cha ở trong con, và
con ở trong Cha, con cầu xin để họ nên một trong chúng ta” (Ga 17, 21).
Tất cả những người nhờ
cùng một đức tin và cùng một Phép Rửa, đã trở nên con cái Thiên Chúa, đều được
mời gọi đi vào trong mối hiệp nhất này. Thánh Phaolô nói: “Nhờ đức tin, tất cả
anh em đều là con cái Thiên Chúa trong Đức Giêsu Kitô” (Gl 3,26). Vì thế nhờ đức
tin, chúng ta là con cái Thiên Chúa trong Đấng là Con Một của Thiên Chúa Cha.
Chúng ta phải hiệp nhất trong nguồn hiệp nhất tối thượng này: mối hiệp nhất thần
linh giữa Chúa Con với Chúa Cha. Rồi, Chúa Cha và Chúa Con đã tuôn tràn Thánh
Thần xuống trên Giáo Hội.
Chúa Thánh Thần ngự
trong tâm hồn tất cả những người đã chịu Phép Rửa, thúc đẩy họ tin tưởng cầu
xin và thưa lên: “Abba, Cha ơi!”. Như Công Đồng Vatican II đã dạy: “Chúa Thánh
Thần – Đấng cư ngụ trong lòng các tín hữu và cai quản toàn thể Giáo Hội – tạo
ra sự hiệp thông kỳ diệu của các tín hữu và hiệp nhất tất cả trong Đức Kitô
cách mật thiết đến nỗi Ngài chính là nguyên lý hiệp nhất của Giáo Hội. Ngài
phân phát vô số các ân sủng và các sứ vụ khác nhau (1Cr 12, 4-11) và làm cho
Giáo Hội của Chúa Giêsu Kitô nên phong phú bằng nhiều ân huệ, ‘nhờ đó các thánh
được chuẩn bị làm công việc phục vụ, là xây dựng thân thể Chúa Kitô’ (Eph 4,
12).
– suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 26/ 10
Rm 8, 1-11; Lc 13,
1-9.
LỜI SUY NIỆM: “Tôi nói cho
các ông biết: không phải thế đâu; nhưng nếu các ông không chịu sám hối, thì các
ông cũng sẽ chết hết như vậy.”
Trước cảnh tượng những người Galilê bị tổng trấn Philatô giết, khiến máu đổ ra
hòa lẫn với máu tế vật họ đang dâng, cũng như mười tám người kia bị tháp Silôác
đổ xuông đè chết. Người đương thời đã quy kết sự đau khổ này, những cái chết
này, đều do tội lỗi bản thân của những người ấy đã phạm mà xãy ra. Điều này Chúa
Giêsu đã cho biết: “không phải thế đâu.”
Lạy Chúa Giêsu, ngày hôm nay, trong chúng con cũng có nhiều người quan niệm như
vậy. Xin Chúa mở lòng trí chúng con, để chúng con nhận ra những gì đang xãy ra
chung quanh chúng con, chỉ là dấu chỉ để nhắc nhở chúng con biết xét mình, sửa
đổi đời sống của mình, biết sám hối ăn năn những lỗi phạm của mình, để giúp mỗi
người chúng con khỏi phải chết đời đời.
Mạnh Phương
25 Tháng Mười
Con Chim Sáo
Trong một tập thơ
mang tựa đề “Có muôn nghìn lý do để sống”, Ðức Cha Helder Camera, vị giám mục
người Brazil nổi tiếng là vị tông đồ của người nghèo đã ghi lại câu chuyện ngụ
ngôn sau đây: Bên cạnh nhà tôi, có một con chim sáo quanh năm ngày tháng sống
giữa trời… Tôi vẫn có thói quen nói chuyện với nó. Một hôm, tôi hỏi chú sáo có
nơi ngủ nghỉ không. Nó ngạc nhiên trả lời: “Có chứ!… Màn là trời, chiếu là đất.
Có bao giờ thiếu đâu”.
Do những đòi hỏi của
trí khôn loài người, tôi mới hỏi nó: “Thế thì những lúc mưa gió, chú trú ngụ ở
đâu”. Nó nhanh nhẩu trả lời: “Bộ ông nghĩ là thỉnh thoảng tôi không cần tắm gội
sao?” Tôi hỏi nó có đói không. Con chim sáo mỉm cười đáp: “Ðiều mà tôi muốn là
được hót. Tôi sinh ra để hót mà…”. Và nó cất tiếng hót như sau: “Hỡi loài người
kiêu ngạo. Hãy nói cho ta biết đi: liệu ngươi không chết sao?”.
Tôi cứ nài nỉ để
chú sáo nhận món quà tôi biếu: đó là một ít bánh mì có thịt… Chú sáo lại được dịp
cười cợt sự ngây ngô của tôi. Nó bảo tôi: “Ông không biết là loài sáo chúng tôi
không có ăn bánh mì và thịt như các ông sao?”.
Lần kia, tôi hỏi
chú sáo có cầu nguyện không. Nó không hiểu được câu hỏi của tôi. Nó chỉ cười trả
lời: “Có mấy chú nhóc con lấy đá ném tôi. Nhưng tôi bay đi, tôi cười và tôi
hót”.
Một lúc nào đó, tôi
có ý nghĩ đưa con sáo vào bệnh viện để nhờ các bác sĩ tìm ra căn bệnh của nó và
chữa trị cho nó. Nhưng tôi chợt nhận ra rằng nó chỉ là một con chim.
Qua câu chuyện ngụ
ngôn trên đây, có lẽ Ðức Cha Helder Camera muốn gợi lên cho chúng ta cái thảm
trạng của con người ngày nay: chiến tranh, chết chóc, đau khổ đều phát xuất từ
chỗ con người không chấp nhận nhau. Ai cũng muốn người khác phải suy nghĩ như
mình, phải hành động như mình, phải sống như mình. Ý thức hệ nào cũng cho là ưu
việt và muốn áp đặt trên người khác ngay cả bằng bạo lực.
Ngày nay, con người mỗi
lúc một ý thức hơn về sự đa diện của các nền văn hóa, của các khuynh hướng
chính trị, của các tôn giáo… Sự trưởng thành của nhân loại được thể hiện qua
chính sự chấp nhận ấy: chấp nhận sự khác biệt của tha nhân, chấp nhận tư tưởng
của người khác. Khoan dung là thái độ mà con người ngày nay đang cần hơn bao giờ
hết.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét