05/11/2019
Thứ Ba tuần 31 thường
niên
BÀI ĐỌC I: Rm 12, 5-16
“Kẻ này là chi thể của người
kia”.
Trích thư Thánh
Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Rôma.
Anh em thân mến, chúng ta tuy nhiều người, nhưng cũng chỉ là một thân thể
trong Đức Kitô, và tương quan với mỗi người, kẻ này là chi thể của người kia.
Nhưng chúng ta được những ân huệ khác nhau tuỳ theo ân sủng đã ban cho chúng
ta: nếu là ơn nói tiên tri, thì hãy xử dụng sao cho xứng đối với đức tin; nếu
là chức phận giúp việc, thì hãy chuyên cần giúp việc; nếu là thầy dạy, hãy lo dạy
dỗ; nếu là khuyên bảo, hãy lo khuyên bảo; nếu là người phân phát, hãy có lòng
chân thành; nếu là người cai quản, hãy cần mẫn; nếu là kẻ thương giúp, hãy vui
vẻ.
Đức ái không được giả hình. Hãy chê ghét điều ác và trìu mến điều lành.
Hãy thương yêu nhau trong tình bác ái huynh đệ: Hãy nhân nhượng tôn kính nhau.
Hãy siêng năng, chớ biếng nhác: hãy sốt mến trong tâm thần và phụng sự Chúa.
Hãy hân hoan trong niềm cậy trông, nhẫn nại trong gian truân và kiên tâm cầu
nguyện. Hãy giúp đỡ các thánh khi họ thiếu thốn, và ân cần tiếp khách đỗ nhà.
Hãy chúc phúc cho những kẻ bắt bớ anh em: Hãy chúc phúc, chứ đừng chúc dữ. Hãy
vui mừng với kẻ vui mừng, và khóc lóc với kẻ khóc lóc. Hãy đồng tâm hiệp ý với
nhau: đừng tự cao tự đại, một hãy ưa thích những sự hèn kém. Đừng tự đắc cho mình
là khôn. Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 130, 1. 2. 3
A+B= Lạy Chúa, xin
giữ linh hồn con trong bình an của Chúa.
A=Lạy Chúa, lòng con không tự đắc, và mắt con chẳng liếc nhìn cao, con
cũng không lo nghĩ những việc lớn lao hay là những điều quá tầm trí mọn.
B=Nhưng con lo giữ linh hồn cho thinh lặng và thanh thản. Như trẻ thơ sống
trong lòng thân mẫu, linh hồn con cũng như thế ở trong con.
A=Ít-ra-en hãy cậy trông vào Chúa, tự bây giờ và cho tới muôn đời.
ALLELUIA: Tv 147, 12a
và 15a
-Giêrusalem, hãy ngợi
khen Chúa, Đấng đã sai lời Người xuống cõi trần ai. – Alleluia.
PHÚC ÂM: Lc 14, 15-24
“Anh hãy ra ngoài đường ngoài
ngõ, và cố ép người ta vào cho đầy nhà tôi”.
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, một người đồng bàn thưa cùng Chúa Giêsu rằng: “Phúc cho kẻ sẽ được
ăn tiệc trong nước Thiên Chúa”. Người phán cùng kẻ ấy rằng: “Có một người kia dọn
tiệc linh đình, và đã mời nhiều thực khách. Tới giờ dự tiệc, ông sai đầy tớ đi
báo cho những kẻ được mời để họ đến, vì mọi sự đã dọn sẵn sàng rồi. Nhưng mọi
người đồng thanh xin kiếu. Người thứ nhất nói với ông rằng: ‘Tôi mới tậu một thửa
ruộng, tôi cần phải đi xem đất, nên xin ông cho tôi kiếu’. Người thứ hai nói:
‘Tôi mới mua năm đôi bò, và tôi phải đi thử chúng, nên xin ông cho tôi kiếu’.
Người khác lại rằng: ‘Tôi mới cưới vợ, bởi đó tôi không thể đến được’.
“Người đầy tớ trở về thuật lại những điều đó cho chủ mình. Bấy giờ chủ
nhà liền nổi giận, bảo người đầy tớ rằng: ‘Anh hãy cấp tốc đi ra các công trường
và các ngõ hẻm thành phố mà dẫn về đây những người hành khất, tàn tật, đui mù
và què quặt’. Người đầy tớ trở về trình rằng: ‘Thưa ông, lệnh ông ban đã được
thi hành, thế mà hãy còn dư chỗ’. Ông chủ lại bảo người đầy tớ rằng: ‘Anh hãy
ra ngoài đường ngoài ngõ và cố ép người ta vào cho đầy nhà tôi. Vì tôi bảo cho
các người biết: không một ai trong những kẻ đã được mời, sẽ được nếm bữa tiệc của
tôi'”. Đó là lời Chúa.
Suy Niệm : Lời Mời Dự
Tiệc
Một trong những hình ảnh Kinh Thánh dùng để nói về Nước Thiên Chúa, đó là
bữa tiệc. Sách Cách Ngôn đã mô tả bữa tiệc của Ðấng Khôn Ngoan như một giá trị
cứu rỗi. Ngôn sứ Isaia nói đến một bữa tiệc Thiên Chúa dọn ra cho dân khi thời
Cứu thế đến, tất cả mọi người đều được mời đến dụ, không phân biệt ai. Ðó cũng
là bữa tiệc mà Chúa Giêsu dùng để nói về Vương Quốc của Ngài.
Tại Palestina, mỗi khi có tổ chức một bữa tiệc lớn, thì khách luôn luôn
được mời trước, và người chủ tiệc cũng nhận được câu trả lời của khách trước.
Khi tiệc rượu đã sẵn, ông chủ sai các đầy tớ đi báo cho người được mời để họ đến
dự. Bởi thế, một lời từ chối vào phút cuối quả là một tổn thương lớn cho người
chủ tiệc.
Thiên Chúa là ông chủ của bữa tiệc Nước Trời cũng đã chuẩn bị một bữa tiệc
lớn cho Israel. Các Tiên tri được sai đi gọi mời, và khách được mời cũng sống
trong tâm tình chờ đợi. Nếu có các sách Tiên tri để loan báo về bữa tiệc thì
cũng có các Thánh vịnh nói lên tâm tình tin tưởng và đợi chờ Thiên Chúa. Thế
nhưng, khi giờ đến, lúc tiệc rượu đã chuẩn bị sẵn sàng thì kháck được mời lại từ
chối.
Bàn tiệc Nước Trời vẫn được dọn ra và khách được mời hôm nay không ai
khác hơn là mỗi người chúng ta. Bí tích Rửa tội là tấm thiệp cho phép chúng ta
tham dự bàn tiệc này. Nhưng khi giờ đã đến, chúng ta lại để mình bị lôi cuốn bởi
của cải vật chất, bởi thú vui trần thế, mà bỏ qua lời mời gọi đến tham dự bàn
tiệc thánh.
Thiên Chúa vẫn mời gọi và chờ đợi chúng ta. Ước gì chúng ta hiểu đúng giá
trị của bữa tiệc Ngài dọn sẵn cho chúng ta mỗi ngày, để với tất cả lòng yêu mến
biết ơn, chúng ta tham dự, ngõ hầu chúng ta được mạnh sức tiến tới bàn tiệc
vĩnh cửu trên Thiên quốc.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Ba Tuần 31 TN1,
Năm lẻ.
Bài đọc: Rom
12:5-16b; Lk 14:15-24.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Hãy trung
thành trong ơn gọi của mình
Thiên Chúa đặt mỗi người
trong hoàn cảnh khác nhau và Ngài muốn họ trung thành với ơn gọi của mình. Ai
cũng có thể trở nên thánh thiện được trong sứ vụ và ơn gọi của mình. Thánh
Martinô có thể nói sinh ra đời dưới một ngôi sao xấu: người da đen, gia đình
nghèo khổ, cha da trắng bỏ mẹ và hai anh em Martinô để chạy theo tiếng gọi của
quyền lực; nhưng Martinô đã không để hoàn cảnh chi phối biến mình thành người bất
chí, hận đời. Martinô đã biết dùng tất cả những gì Thiên Chúa ban để tỏ tình
yêu cho gia đình, cho những người nghèo khổ, cho những súc vật, cho anh em
trong Dòng, và cho tất cả những ai cần đến mình.
Các Bài Đọc hôm nay
cũng muốn nói lên con người cần trung thành với ơn gọi và sứ vụ của mình. Trong
Bài Đọc I, thánh Phaolô nhận ra mỗi tín hữu là một chi thể trong một thân thể của
Đức Kitô, được ban tặng ơn riêng khác nhau để chu toàn sứ vụ của mình, và góp
phần xây dựng cho toàn thân được lành mạnh. Điều quan trọng là đừng so đo, phân
bì hơn kém với người khác; nhưng biết khiêm nhường chu toàn sứ vụ của mình.
Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu đưa ra một dụ ngôn về Bữa Tiệc, để minh chứng ai
không trung thành trong ơn gọi của mình sẽ không được dự tiệc, cho dù đã được mời
trước.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Chúng ta có những đặc sủng khác nhau, tuỳ theo ân sủng
Thiên Chúa ban cho mỗi người.
1.1/ Mỗi người một ơn gọi
và được ban các đặc sủng khác nhau: Trong
Thư Rôma cũng như Thư I Corintô, Phaolô dùng hình ảnh các chi thể của một thân
thể để nói lên sự khác biệt của mỗi cá nhân, nhưng được kêu gọi để hiệp nhất với
nhau: “Chúng ta cũng vậy: tuy nhiều nhưng chỉ là một thân thể trong Đức Kitô, mỗi
người liên đới với những người khác như những bộ phận của một thân thể.”
Con người thường có
thói quen phân bì để so sánh mình với những người chung quanh. Hậu quả là khi
thấy mình hơn người thì lên mặt kiêu căng, phách lối, và đối xử không đúng với
tha nhân; nhưng nếu thấy mình không bằng người thì dễ nản chí, chán đời, và kêu
trách Thiên Chúa. Thánh Phaolô khuyên các tín hữu phải tránh cả hai thái độ
này, vì mỗi người “có những đặc sủng khác nhau, tuỳ theo ân sủng Thiên Chúa ban
cho mỗi người.”
1.2/ Điều quan trọng là
phải trung thành trong ơn gọi của mình: Trong
thân thể, không có chi thể nào quan trọng hơn các chi thể khác trong cùng một
thân thể, tất cả đều cần cho thân thể hoạt động lành mạnh. Trong Giáo Hội cũng
thế, không có ơn gọi nào cao quí hơn ơn gọi nào, và cũng không có đặc sủng này
cao quí hơn đặc sủng kia; tất cả đều cần để xây dựng Nhiệm Thể của Đức Kitô. Vì
thế, thái độ đúng đắn là chấp nhận hoàn cảnh và quà tặng Thiên Chúa ban, và cố
gắng góp phần trong việc xây dựng cho Nước Chúa và cho tha nhân với tình bác ái
nồng nhiệt. Thánh Phaolô nhấn mạnh hai điều quan trọng:
(1) Phải có tình bác
ái chân thành: “Lòng bác ái không được giả hình giả bộ. Anh em hãy gớm ghét điều
dữ, tha thiết với điều lành; thương mến nhau với tình huynh đệ, coi người khác
trọng hơn mình; nhiệt thành, không trễ nải; lấy tinh thần sốt sắng mà phục vụ
Chúa.”
(2) Phải có tinh thần
khiêm nhường: “Hãy đồng tâm nhất trí với nhau, đừng tự cao tự đại, nhưng ham
thích những gì hèn mọn. Anh em đừng cho mình là khôn ngoan.”
2/ Phúc Âm: Phúc thay ai được dự tiệc trong Nước Thiên Chúa.
2.1/ Truyền thống và
phong tục của người Do-Thái: Theo truyền thống,
người Do-Thái tin khi Đấng Thiên Sai tới, Ngài sẽ đãi dân một bữa tiệc (Isa
25:6-9). Đó là lý do tại sao một trong những kẻ đồng bàn nói với Đức Giê-su:
“Phúc thay ai được dự tiệc trong Nước Thiên Chúa!” Họ tin chỉ có những người
Do-Thái mới được dự bữa tiệc này mà thôi. Chúa Giêsu muốn dùng dụ ngôn này để dạy
họ một bài học: Nếu họ không sẵn sàng, họ có thể bị lọai ra ngòai để lấy chỗ
cho các dân tộc khác. Theo phong tục của người Do-Thái, buổi tiệc được phác họa
và khách dự tiệc được mời và đáp trả một thời gian lâu trước khi bữa tiệc xảy
ra, nhưng giờ dự tiệc chưa được loan báo. Khi ngày dự tiệc tới và mọi sự đã sẵn
sàng, chủ sai các đầy tớ đi triệu tập các khách đã nhận lời mời. Vì thế, khách
nào đã nhận lời nhưng từ chối không đến là một khinh thường cho chủ nhà.
2.2/ Những lý do xin kiếu:
(1) Bận rộn chuyện làm
ăn: Người thứ nhất nói: “Tôi mới mua một thửa đất, cần phải đi thăm; cho tôi
xin kiếu.” Đây là lý do có lẽ phổ thông nhất của con người: xưa cũng như nay.
Quá bận rộn chuyện làm ăn khiến con người không còn thời giờ cho Thiên Chúa, và
dần dần làm con người quên đi mục đích của cuộc đời.
(2) Quyến dũ của cuộc
sống: Người khác nói: “Tôi mới tậu năm cặp bò, tôi đi thử đây; cho tôi xin kiếu.”
Những vui thú của thế gian dễ cám dỗ con người chạy theo hơn là giữ những Lề Luật
của Thiên Chúa. Sau một tuần vất vả làm việc, những giải trí vui thú cuối tuần
dễ làm cho con người chiều theo hơn là phải đi tham dự Thánh Lễ. Một cuộc sống
chiều theo sở thích như thế sẽ làm con người dần dần đi trật đường.
(3) Lo toan cho gia
đình: Người khác nói: “Tôi mới cưới vợ, nên không thể đến được.” Cưới vợ là niềm
vui lớn nhất của con người. Theo Sách Đệ Nhị Luật, người mới cưới vợ có thể được
miễn trừ các bổn phận như quân dịch, làm ăn để ở nhà vui vẻ với vợ trong một
năm (Dt 24:5). Tuy nhiên, ngay cả những miễn trừ này cũng không thể được dùng
làm cớ cho con người xao lãng bổn phận với Chúa, nhất là lời mời dự tiệc Nước
Trời.
2.3/ Ý nghĩa của dụ ngôn:
Chúa Giêsu dùng dụ ngôn để giải thích cho
con người biết Mầu Nhiệm Cứu Độ của Thiên Chúa. Theo Mầu Nhiệm này, Thiên Chúa
đã chọn và mời gọi dân Do-Thái ngay từ đầu để tham dự Tiệc Cưới Nước Trời;
nhưng vì họ từ chối không tham dự nên Tiệc Cưới mở rộng đến mọi người: Dân Ngọai,
những người thu thuế, và gái điếm… tất cả những ai sẵn sàng tin vào Đức Kitô.
Những nghĩa biểu tượng của các nhân vật trong dụ ngôn có thể được nhận ra dễ
dàng như sau:
– Chủ nhà: là Thiên
Chúa.
– Các đầy tớ: là các
ngôn sứ và môn đệ của Chúa.
– Các khách kiếu không
dự tiệc: là những người Do-Thái.
– Các người nghèo khó,
tàn tật, đui mù, què quặt: là những người thu thuế và gái điếm.
– Các người đến từ các
đường xóm đường làng: là tất cả các Dân Ngọai.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Cuộc sống con người
không thể bị gỉan lược vào những nhu cầu vật chất. Con người cần biết dùng thời
gian để học hỏi về Thiên Chúa và trau dồi những nhu cầu tâm linh. Không biết
hay biết sai sẽ thúc đẩy con người làm những quyết định sai trong cuộc đời.
– Kẻ được mời gọi thì
nhiều, kẻ được chọn thì ít. Cho dù chúng ta đã được mời, nhưng nếu không chịu
dùng thời giờ để học hỏi về Chúa, năng chịu các bí-tích để lấy sức mạnh chiến đấu
với ba thù, chúng ta sẽ dễ dàng đi trật đích và bị lọai ra ngòai.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
05/11/2019 – THỨ BA TUẦN 31 TN
Lc 14,15-24
ĐÂU LÀ PHÚC THẬT?
“Phúc thay ai được dự tiệc trong Nước Thiên Chúa.” (Lc
14,15)
Suy niệm: Ai được dự tiệc trong Nước
Thiên Chúa là “phúc”. Thế nhưng không phải ai cũng muốn. Cha Anthony de Mello
nói: Người ta đi TÌM hạnh phúc, nhưng không MUỐN hạnh phúc. Cũng giống như, người
ta tìm kiếm, muốn biết Sự Thật nhưng lại không muốn sống theo Sự Thật. Qua dụ
ngôn “Khách được mời dự tiệc cưới xin kiếu” Chúa Giê-su nói cho chúng ta biết rằng:
Thiên Chúa muốn cứu độ mọi người. Ngài bày tỏ tình yêu – bằng hình ảnh Ngài mở
tiệc lớn – Ngài muốn mọi người ở lại trong tình thương của Ngài. Thế nhưng, con
người đã từ chối – xin kiếu. Con người chỉ muốn quan tâm những việc thế gian:
mua bán đất đai, mua trâu bán bò, hay dựng vợ gả chồng. Tuy vậy, Thiên Chúa
không từ bỏ ý định yêu thương. Thiên Chúa vẫn không ngừng mời gọi và đợi chờ
con người đáp trả. Và nếu cánh cửa phòng tiệc có đóng lại thì không phải Thiên
Chúa loại trừ họ mà vì họ vẫn hờ hững, chối từ lời mời gọi của Ngài: “Những
khách đã được mời trước kia, không ai sẽ được dự tiệc của tôi.”
Mời Bạn: Người ta nói rằng, quãng
đường dài nhất là từ đầu đến tay – điều tốt mình muốn làm, nhưng lại không làm.
Cũng thế, chúng ta tin Chúa, nhưng chúng ta không tương quan tình bạn thân thiết
với Chúa, yêu Chúa. Chúng ta vẫn thích thân thiết với vật chất trần gian. Điều
đó có đem lại cho chúng ta hạnh phúc thật không?
Sống Lời Chúa: Thánh lễ là bữa tiệc Chúa
mời bạn. Bạn đáp lại lời ấy bằng việc sốt sắng tham dự.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, Chúa
muốn con được phúc dự tiệc trong Nước Chúa. Xin cho con biết mau mắn sẵn sàng
đáp lại lời mời gọi của Chúa. Amen.
(5 Phút Lời Chúa)
Xin kiếu (5.11.2019 – Thứ Ba Tuần 31 TN)
Suy niệm:
Bài Tin Mừng hôm nay vẫn nằm trong bối cảnh của bữa tiệc
do một ông Pharisêu chức sắc mời Đức Giêsu vào ngày sabát (Lc 14, 1).
Những lời Ngài nói trong bữa tiệc đã đánh động một người cùng bàn.
Ông chia sẻ với Đức Giêsu về niềm hạnh phúc
của người được dự tiệc trong Nước Thiên Chúa (c. 15),
ở đó có mặt các tổ phụ và thiên hạ từ khắp tứ phương (Lc 13, 28-29).
Chính vì thế Đức Giêsu đã muốn kể một dụ ngôn về Nước Trời.
Nước Trời giống như một đại tiệc do một người khoản đãi.
Ông đã mời nhiều quan khách đến dự.
Khi đến giờ đãi tiệc, ông còn sai đầy tớ đi mời họ lần nữa.
“Mời quý vị đến, vì mọi sự đã sẵn sàng rồi” (c. 17).
Tiếc thay lời mời ấy, đại tiệc ấy, lại bị mọi người coi nhẹ.
Ai cũng có lý do để xin kiếu từ.
Kẻ thì kiếu vì cần phải đi xem miếng đất mới mua (c. 18).
Kẻ thì kiếu vì phải đi kiểm tra năm cặp bò mới tậu (c. 19).
Kẻ khác lại xin kiếu vì phải ở nhà với người vợ mới cưới (c. 20).
Có vẻ các lý do đưa ra đều có lý phần nào.
Nhưng thực sự chúng có phải là những lý do chính đáng
để từ chối đại tiệc mà mình đã được mời cách trân trọng hay không?
Vấn đề chỉ là chọn lựa.
Xem đất mới mua, xem bò mới tậu, ở nhà với vợ mới cưới,
những điều ấy hẳn cần thiết và quan trọng.
Nhưng có quan trọng bằng chuyện đi dự tiệc không?
Nếu đi dự tiệc để diễn tả sự hiệp thông của tình bạn
thì có thể hoãn các chuyện khác không, để chọn điều có giá trị hơn?
Chúng ta hiểu được sự nổi giận của ông chủ,
khi thấy bữa tiệc dành để khoản đãi các khách quý lại bị đổ vỡ.
Ông thấy chính mình bị xúc phạm, tình bạn bị coi thường.
Ông quyết định dành bữa tiệc này cho những ai không phải là khách quý,
những người thuộc giới hạ lưu, nghèo khó, tàn tật, què quặt, đui mù (c.
21).
Và khi phòng tiệc vẫn còn chỗ trống, ông đã khẩn khoản lôi kéo vào
cả những người ở ngoài đường hay trong vườn nho (c. 23).
Cuối cùng, người được mời trước thì bị loại, vì họ tự loại chính họ (c.
24).
Còn những người có vẻ không xứng đáng lại được ngồi vào bàn.
Chẳng ai xứng đáng được dự bàn tiệc Nước Thiên Chúa
nếu Thiên Chúa không mời.
Nhưng chẳng ai bị loại trừ khỏi bàn tiệc cánh chung
nếu họ không cố ý từ chối lời mời đó.
Chẳng ai có thể tự cứu mình mà không cần đến Thiên Chúa,
nhưng con người có thể làm mình bị trầm luân mãi mãi
chỉ vì thái độ khép kín của mình trước ơn Chúa ban.
“Tôi xin kiếu”, đó là câu nói của nhiều người Kitô hữu hôm nay.
Chúng ta xin kiếu một cách quá dễ dàng,
chẳng để ý gì đến nỗi thất vọng và đau đớn của người đãi tiệc.
Lời mời của Thiên Chúa bị từ chối chỉ vì những chuyện không đâu.
Chuyện tất bật làm ăn, chuyện vui chơi giải trí, chuyện mời mọc của bạn
bè.
Có nhiều chuyện thấy có vẻ quan trọng hơn, khẩn trương hơn,
đến nỗi có người bỏ tham dự thánh lễ Chúa Nhật.
Hãy chọn Thiên Chúa và biết quý những gì Ngài muốn ban cho ta.
Đại tiệc Thiên Chúa đã dọn sẵn rồi,
không chỉ ở đời sau, mà ngay ở đời này.
Ngài mong ta đến để dự tiệc, hay đúng hơn để chia sẻ một tình bạn.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
nhiều bạn trẻ đã không ngần ngại
chọn những cầu thủ bóng đá,
những tài tử điện ảnh
làm thần tượng cho đời mình.
Hôm nay
Chúa cũng muốn biết chúng con chọn ai,
và chúng con thật sự đắn đo
trước khi chọn Chúa.
Bởi chúng con biết rằng
chọn Chúa là lội ngược dòng,
theo Chúa là bước vào con đường hẹp:
con đường nghèo khó và khiêm nhu,
con đường từ bỏ và phục vụ.
Hôm nay, chúng con chọn Chúa
không phải vì Chúa giàu có,
tài năng hay nổi tiếng,
nhưng vì Chúa là Thiên Chúa làm người.
Chẳng ai đáng chúng con yêu mến bằng Chúa.
Chẳng ai hoàn hảo như Chúa.
Ước gì chúng con can đảm chọn Chúa
nhiều lần trong ngày,
qua những chọn lựa nhỏ bé,
để Chúa chiếm lấy toàn bộ cuộc sống chúng con,
và để chúng con
thông hiệp vào toàn bộ cuộc sống của Chúa. Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
5 THÁNG MƯỜI MỘT
Giáo Xứ Là Một Gia
Đình Aám Tình Huynh Đệ
Con người hiện đại thường
mất hướng và đi lạc trong việc tìm kiếm tình bạn đích thực. Đời sống gia đình
và xã hội chúng ta thường hoặc quá hời hợt hoặc bị nát vụn do những đổ vỡ. Môi
trường làm việc thì thường rơi vào tình trạng phi nhân hóa. Con người hôm nay
khát khao cảm nghiệm một cuộc gặp gỡ đích thực với người khác, khát khao một
tình bạn ấm áp thực sự.
Đấy không phải chính
là ơn gọi của một giáo xứ đó sao? Chúng ta không được mời gọi để trở thành một
gia đình nồng ấm tình huynh đệ đó sao? (CT 67). Chúng ta không phải là những
anh chị em gắn bó với nhau trong gia đình của Thiên Chúa qua đời sống cộng đoàn
của chúng ta đó sao? (LG 28). Giáo xứ của bạn không chủ yếu là một cơ cấu, một
khu vực địa lý hay một cơ sở nào đó. Tiên vàn giáo xứ là một cộng đoàn các tín
hữu. Giáo Luật mới đã định nghĩa về giáo xứ như thế (GL 515, 1). Bổn phận của một
giáo xứ hôm nay là: trở thành một cộng đoàn, khám phá lại căn tính của mình
trong tư cách là một cộng đoàn. Chỉ một mình bạn thôi, chưa đủ để bạn làm Kitôhữu.
Làm một Kitô hữu có nghĩa là tin và sống đức tin của mình cùng với những người
khác. Vì tất cả chúng ta đều là những chi thể của Thân Mình Chúa Kitô.
Nhưng bằng cách nào một
cộng đoàn được sinh ra? Cần phải ghi nhận rằng không phải dễ dàng tạo lập một cộng
đoàn. Tự bản chất, cộng đoàn có nghĩa là hiệp thông. Dù rằng trong tư cách là đại
diện của giám mục, linh mục đóng một vai trò thiết yếu, nhưng chỉ với vai trò của
linh mục mà thôi thì không đủ để cho mối hiệp thông lớn lên. Cần phải có sự dấn
thân của mọi thành viên trong giáo xứ. Mỗi sự đóng góp của các thành viên đều hết
sức quan trọng. Công Đồng Vatican II đặc biệt nhấn mạnh tầm quan trọng của cộng
đoàn và vai trò nòng cốt của người giáo dân. (LG 32-33; AA 2-3)
– suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 05/11
Rm 12, 5-16a; Lc
14, 15-24.
LỜI SUY NIỆM: “Tôi nói cho các
anh biết: Những khách được mời trước kia, không ai sẽ được dự tiệc của tôi.”
Lời Chúa Giêsu đang thức tỉnh mỗi người chúng ta là những người đã chịu phép Rửa
Tội và đã tham dự mọi phụng vụ của Hội Thánh và cũng đã nhận lãnh các phép bí
tích, nhưng rồi chúng ta có đức tin thực sự hay chỉ là mang danh Kitô hữu, chứ
bản thân và tâm trí đang tìm kiếm, chạy theo những ngẫu tượng: tiền bạc và danh
vọng.
Lạy Chúa Giêsu. Xin cho mỗi người trong gia đình chúng con, nhận ra Chúa và ân
sủng của Chúa ban là nguồn sống và là sự sống thật của đời chúng con, để chúng
con ngày sau được sum họp trong bàn tiệc của Chúa.
Mạnh Phương
5 Tháng Mười Một
Chiếc Quan Tài Con
Chiếc Quan Tài Con
Tại chùa Tô Châu bên Tàu có một nhà sư tên gọi là Viên Thủ
Trung, nổi tiếng là tu hành đắc đạo.
Nhà sư thường bày trên án thư, trước chỗ ngồi, một cái
quan tài con bằng gỗ bạch đàn, dài độ 3 tấc, có một cái nắp đậy, mở được. Khách
đến chơi trông thấy thường tò mò tra hỏi, nhà sư trả lời: "Người ta sống tất
có chết, mà chết thì vào ngay cái này. Tôi thực lấy làm lạ, người đời ai cũng
chỉ biết có phú quý, công danh, tài sắc thị hiếu, lo buồn, vất vả suốt đời, chẳng
biết đến cái chết là gì... Mỗi khi có việc không được như ý, tôi cầm lấy cái
quan tài mà ngắm, tức khắc tôi cảm thấy được yên ổn trong tâm hồn ngay".
Con người sở dĩ chạy
theo tiền tài danh vọng đến độ chà đạp trên người khác là bởi vì con người
không nghĩ đến cái chết đang rình rập sau lưng. Khi tử thần xuất hiện, thì con
người không kịp mang theo bất cứ một tài sản nào. Cái chết chỉ trở thành đáng sợ
khi con người còn quá nhiều dính bén đối với trần thế này. Trái lại, được ôm ấp
suy gẫm mỗi ngày, cái chết sẽ trở thành một người bạn đồng hành giúp con người
vượt qua được mọi chán chường, bận tâm thái quá... Trong tất cả mọi sự, người
không ngoan đích thực luôn nghĩ đến cùng đích.
Trích sách Lẽ Sống
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét