02/08/2020
Chúa Nhật 18 Thường
Niên năm A.
(phần I)
BÀI ĐỌC I: Is 55, 1-3
“Hãy đến mua lúa mà ăn”.
Trích sách Tiên tri
Isaia.
Đây Chúa phán: “Hỡi tất
cả những ai khát nước, hãy đến uống nước; hỡi kẻ không tiền bạc, hãy đến mua
lúa mà ăn; hãy đến mà mua rượu và sữa, không cần trả tiền, không cần đổi chác
gì. Tại sao các ngươi không dùng tiền mà mua bánh, sao không dùng tiền lương mà
mua đồ nuôi thân? Vậy hãy lắng tai nghe, hãy đến ăn đồ bổ, và các ngươi sẽ được
thưởng thức món ăn mỹ vị. Hãy lắng tai và đến cùng Ta, hãy nghe, thì các ngươi
sẽ được sống; Ta sẽ ký kết với các ngươi một giao ước vĩnh cửu, đó là những hồng
ân đã hứa cho Đavít”.Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 144, 8-9.
15-16. 17-18
Đáp: Lạy Chúa, Chúa
mở rộng bàn tay ra, và thi ân cho chúng con được no nê (x. c. 16).
Xướng:
1) Chúa nhân ái và từ
bi, chậm bất bình và giàu ân sủng. Chúa hảo tâm với hết mọi loài, và từ bi với
mọi công cuộc của Chúa. – Đáp.
2) Muôn loài để mắt cậy
trông vào Chúa, và Ngài ban lương thực cho chúng đúng theo giờ. Chúa mở rộng
bàn tay ra, và thi ân cho mọi sinh vật được no nê. – Đáp.
3) Chúa công minh
trong mọi đường lối, và thánh thiện trong việc Chúa làm. Chúa gần gũi kẻ kêu cầu
Ngài, mọi kẻ kêu cầu Ngài cách thành tâm. – Đáp.
BÀI ĐỌC II: Rm 8, 35.
37-39
“Không một tạo vật nào có thể
tách biệt chúng ta khỏi lòng yêu mến của Thiên Chúa trong Đức Kitô, Chúa chúng
ta”.
Trích thư Thánh
Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Rôma.
Anh em thân mến, ai sẽ
tách biệt chúng ta ra khỏi lòng yêu mến của Đức Kitô được? Hay là gian truân,
buồn sầu, đói khát, trần truồng, nguy hiểm, bắt bớ, gươm giáo sao?
Nhưng chúng ta vượt thắng
được trong tất cả những sự ấy, vì Đấng đã yêu thương chúng ta. Tôi chắc chắn rằng
dù sự chết hay sự sống, dù thiên thần hay các bậc quyền quý, tài sức, dù những
sự hiện tại hay tương lai, hoặc sức mạnh, dù cao hay sâu, dù tạo vật nào khác,
cũng không có thể tách biệt chúng ta ra khỏi lòng yêu mến của Thiên Chúa, trong
Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta. Đó là lời Chúa.
ALLELUIA: x. Ep 1,
17-18
Alleluia, alleluia!
– Cha của Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, đã soi lòng trí để chúng ta biết thế
nào là sự cậy trông Chúa kêu gọi chúng ta. – Alleluia.
PHÚC ÂM: Mt 14, 13-21
“Mọi người đều ăn no”.
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy Chúa Giêsu nghe
tin Gioan Tẩy Giả đã chết, thì Người rời bỏ nơi đó, xuống thuyền đi đến nơi
hoang địa vắng vẻ. Dân chúng nghe biết, thì từ các thành phố đi bộ theo Người.
Ra khỏi thuyền, Người thấy dân chúng đông đảo, thì thương xót họ, và chữa những
người bệnh tật trong họ.
Chiều tới, các môn đệ
đến gần thưa Người rằng: “Đây là nơi hoang địa, mà giờ đã chiều rồi, xin Thầy
giải tán dân chúng, để họ vào các làng mạc mà mua thức ăn”. Nhưng Chúa Giêsu
nói với các ông rằng: “Họ chẳng cần phải đi, các con hãy cho họ ăn”. Các ông
thưa lại rằng: “Ở đây chúng con chỉ có năm chiếc bánh và hai con cá”. Người bảo
các ông rằng: “Hãy đem lại cho Thầy”.
Khi Người đã truyền
cho dân chúng ngồi trên cỏ, Người cầm lấy năm chiếc bánh và hai con cá, ngước mắt
lên trời, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho các môn đệ, các ông này phân
phát cho dân chúng. Mọi người đều ăn no. Và người ta thu lượm được mười hai
thúng đầy những miếng bánh vụn. Số người ăn là năm ngàn người đàn ông, không kể
đàn bà và con trẻ. Đó là lời Chúa.
Suy Niệm: Một Niềm Tin Bất Khuất
Chúng ta hết thảy đều thuộc lòng câu truyện Chúa Yêsu hóa bánh ra nhiều.
Câu truyện ấy hôm nay lại được bài sách Isaia báo trước, vì ngay từ thời bấy giờ
� khoảng 600 năm trước Chúa Yêsu giáng sinh �
nhà tiên tri đã thay mặt Chúa hứa cho người ta bánh rượu no đầy. Ðứng trước
lòng rộng rãi bao la và quyền năng của Thiên Chúa, người ta có thể kêu lên như
thánh Phaolô trong đoạn thư hôm nay: dù sự chết hay sự sống�
dù hiện tại hay tương lai... hay bất cứ tạo vật nào khác, không gì sẽ có thể
tách chúng ta ra khỏi lòng mến của Thiên Chúa trong Ðức Yêsu Kitô.
Như vậy những bài Kinh Thánh hôm nay đã rõ nghĩa và chúng ta không thấy
khó khăn gì khi muốn liên kết cả ba lại thành một để có một giáo huấn duy nhất.
Chúng ta chỉ còn cần đọc lại để có một nhận thức sâu xa hơn về lòng tốt của
Thiên Chúa đối với chúng ta, hầu chúng ta được khích lệ hơn muốn đáp trả và gắn
bó với Người.
A. Lòng Thương Cứu Ðộ Của Thiên Chúa
Bài sách Isaia rất đơn sơ. Nó ghi lại Lời sấm của Thiên Chúa nói với Dân
vào khoảng cuối thời Lưu đày. Ðã sắp hết thời gian khổ sở. Dân Chúa sắp được
đoái thương. Thiên Chúa sai ngôn sứ của Người đến báo tin vui mừng này. Chúng
ta hãy tưởng tượng ông đang đi đến với đám dân trong giai đoạn cuối của cuộc
Lưu đày. Ðó cũng là giai đoạn cực khổ, rã rời. Sức chịu đựng hầu như không còn
nữa. Niềm hy vọng dường như cũng gần tắt. Thân phận của những con người khổ sở
lúc ấy có khác gì cảnh tượng những con người đói khát trong sa mạc sau nhiều
ngày không nước uống và cơm ăn. Tiếng kẻ bán nước rao lên lúc đó sẽ là tiếng cứu
độ. Thế nên nhà tiên tri đã mượn giọng kẻ bán nước:
"Ai khát nước, hãy đến mà uống!"
Và ông làm cho mọi người phấn khởi hồi sinh, khi nói tiếp ông có cả bánh
ăn và có rượu có sữa nữa. Nhất là ai đến lấy ăn cũng được, chẳng phải mua bán
gì cả.
Ðó không phải là ơn cứu độ nhưng không sao? Ðó mới là tình yêu của Thiên
Chúa hiểu rõ thân phận loài người. Bởi vì Dân Chúa hiện nay đã kiệt quệ. Không
còn sức lực nào nữa. Không thể tự cứu ra khỏi cảnh lưu đày này. Chỉ còn biết
trông cậy vào ơn Chúa mà thôi. Nhà tiên tri thay mặt Chúa phải bảo đảm sẽ có ơn
cứu độ nhưng không như thế thì dân mới có thể tin. Và ông có dùng những hình ảnh
về nước uống, bánh ăn với sữa rượu mới hợp với tâm lý những người đã từng kinh
nghiệm thế nào là đói khát giữa sa mạc.
Nhưng đó chỉ là những hình ảnh thôi. Ơn cứu độ sẽ đến cho dân Lưu đày
như nước đến trong sa mạc, như bánh rượu được phân phát trong thời kỳ đói kém.
Tuy nhiên ơn cứu độ là gì? Những hình ảnh kia trình bày thời đại cứu độ như thời
đại cứu sống và bổ dưỡng. Nhưng cái gì có thể cứu sống và bổ dưỡng Dân Chúa
đang bị bỏ rơi?
Ðó chính là Giao ước, một giao ước mới và vĩnh cửu. Bởi vì Dân Chúa đã
được hình thành từ Giao ước và định luật chi phối lịch sử thịnh suy của Dân này
là câu: "Nếu các ngươi giữ giao ước của Ta thì các ngươi sẽ được chúc
phúc; bằng không, các ngươi sẽ trở nên như đồ vứt bỏ". Và Dân đã xóa bỏ
giao ước. Và họ đã đi đến tình trạng này. Giờ đây sẽ chỉ có ơn cứu độ đến, khi
chính Chúa lại giao ước mới với Dân. Và ước gì, Giao ước ấy sẽ được như giao ước
với nhà Ðavít, bởi vì Chúa đã tỏ lòng nhân hậu với Ðavít một cách quá đặc biệt.
Và Người đã thề hứa sẽ cho nhà Ðavít tồn tại muôn đời.
Hôm nay Chúa sai ngôn sứ của Người đến tuyên bố những điều ấy. Người sẽ
ký kết với Dân một giao ước vĩnh cửu như đã hứa cho nhà Ðavít. Chắc chắn không
lời nào làm phấn khởi Dân Lưu đày hơn những Lời sấm này. Và ở bất cứ thời đại
nào, những lời ấy vẫn còn biểu lộ tình thương mênh mông của Thiên Chúa muốn cứu
độ loài người. Có thể nói, Người không muốn cứu chúng ta ra khỏi cơn bĩ cực này
hay hoàn cảnh bi đát khác. Như vậy còn là quá ít, chưa xứng đáng với tình yêu
và quyền năng của Người. Người muốn ký kết với chúng ta một giao ước vĩnh cửu,
một mối tình bất diệt, là căn bản duy nhất và sâu xa hơn cả xây lên hạnh phúc của
loài người chúng ta.
Ước gì hôm nay chúng ta hiểu như vậy. Và chúng ta xin với Thiên Chúa một
cơ sở hạnh phúc vững vàng như thế. Chúng ta liệu sao giữa Thiên Chúa và chúng
ta có được mối quan hệ tình nghĩa mặn mà, thắm thiết. Chúng ta sẽ thấy đó là
nguồn hạnh phúc bất diệt cho con người. Và cho được như vậy, chúng ta đã phải đọc
bài sách Isaia từ bình diện khả giác sang bình diện tâm linh, từ hình thức bánh
rượu sang thực tại giao ước. Chúng ta càng phải làm như vậy hơn nữa khi đọc bài
Tin Mừng hôm nay vì muốn thấu đạt một bản văn Tân Ước, chúng ta phải giữ lấy tất
cả những tinh hoa của Cựu Ước. Và bây giờ chúng ta đề cập đến bài Tin Mừng.
B. Sứ Mạng Và Khả Năng Cứu Thế Của Hội Thánh
Câu truyện Chúa Yêsu hóa bánh ra nhiều lại càng quen thuộc. Câu truyện ấy
xảy ra vào hồi Chúa còn tại thế, nhưng soạn giả các sách Tin Mừng đã thuật lại
câu truyện cho con cái của mình nghe, không phải chỉ để họ biết truyện về Chúa,
nhưng nhất là để câu truyện ấy hướng dẫn và thánh hóa cuộc đời của họ. Không phải
Hội Thánh đã thêm thắt ý tưởng riêng của mình vào mạc khải của Chúa; nhưng nhờ
ánh sáng Phục sinh và ơn Thánh Thần Hiện xuống, Hội Thánh đọc thấy trong câu
truyện Chúa hóa bánh ra nhiều những chân lý phong phú có thể nuôi dưỡng đời sống
đức tin của các tín hữu.
Dù sao, trước hết Hội Thánh vẫn nhìn thấy trong câu truyện này việc thực
hiện Lời Hứa trong các sách Tiên tri. Isaia đã tuyên sấm sắp đến ngày Thiên
Chúa ban bánh rượu nhưng không cho dân lưu lạc. Thì nay Chúa Yêsu đang hóa bánh
ra nhiều cho người ta ăn nhưng không. Và nếu bánh rượu trong Isaia đã được dùng
để hướng về giao ước vĩnh cửu, thì bữa ăn trong sa mạc hôm nay cũng phải chiếu
dẫn vào bàn tiệc Thánh Thể, nơi Chúa Yêsu sẽ dùng bánh rượu để đổi thành Thịt
Máu hầu ký kết giao ước mới và vĩnh cửu. Thế nên chúng ta không lạ gì khi thấy
tác giả bài Tin Mừng mô tả các cử chỉ của Chúa Yêsu khi hóa bánh ra nhiều y hệt
cách thức Người sẽ làm trong bàn Tiệc ly là: Người cầm lấy bánh, ngước mắt lên
trời, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho các môn đệ...
Như vậy điều Isaia đã tuyên sấm thì nay đang được thực hiện trong việc
Chúa Yêsu hóa bánh ra nhiều để nuôi dân một cách nhưng không. Và việc này lại
báo trước việc Người sẽ làm trong bàn Tiệc ly để mỗi khi tham dự lễ nghi Thánh
Thể, chúng ta phải ý thức tình thương cứu thế mênh mông của Thiên Chúa muốn cứu
độ loài người. Tình thương này biểu lộ nơi Chúa Yêsu khi Người nhìn thấy quần
chúng đông đảo; Người chữa những kẻ bệnh tật trong họ; Người cho họ ăn chứ
không giải tán họ đi vào các làng mạc để tự mua thức ăn như các môn đệ muốn
làm. Nhưng nhất là tình thương ấy tỏ ra vô tận khi Chúa Yêsu muốn dùng các môn
đệ và Hội Thánh để mãi mãi chăm sóc loài người.
Quả thật, đây còn là một dụng ý của tác giả khi thuật lại việc hóa bánh
ra nhiều. Các môn đệ của Chúa Yêsu bây giờ không phải là khách bàng quan, đứng
ngoài nhìn vào đám đông với Chúa Yêsu mà không muốn can thiệp vào. Trái lại, thấy
trời đã về chiều, các ông đến thưa Người: Xin Thầy giải tán dân chúng để họ vào
các làng mạc mà mua thức ăn. Các ông tỏ ra có lòng săn sóc đến quần chúng. Chỉ
có điều các ông không ý thức đủ quyền năng của Chúa. Các ông có cái nhìn của những
con người tổ chức. Nhiều khi những tông đồ ở trong Hội Thánh cũng làm y như vậy.
Họ thương người nhưng mới chỉ có cái nhìn nhân loại. Tuy nhiên phải công nhận
hôm ấy các môn đệ của Chúa có lòng thương dân thật sự. Không những thương dân
nên có cái nhìn quán xuyến công việc, muốn để họ đi vào làng mạc mà mua thức
ăn; mà còn tỏ ra hết lòng thương họ khi sẵn sàng trao tất cả 5 chiếc bánh và 2
con cá cho Chúa Yêsu lúc Người vừa ngỏ ý bảo chính các ông phải cho dân chúng
ăn. Các ông không sợ mất hết phần của mình. Nhiều tông đồ trong Hội Thánh ngày
nay phải học để có thêm tinh thần xả kỷ như các môn đệ đầu tiên của Chúa Yêsu.
Chắc chắn Người đã thỏa mãn về thái độ của các ông. Người nhận lấy gia tài 5
cái bánh và 2 con cá của môn đệ. Qua bàn tay tạ ơn của Người, những của bé mọn
này lại được trao lại cho các môn đệ để họ phân phát cho người ta. Lạ lùng
thay, 5 cái bánh và 2 con cá đã nuôi no hơn 5,000 người, và còn lượm lại được
12 thúng đầy những mảnh vụn, chắc chắn là để trao lại cho 12 môn đệ, để trong
tay những ông này luôn luôn còn có lương thực mà Thiên Chúa muốn dùng để dưỡng
nuôi tinh thần của các xã hội loài người.
Như vậy rõ ràng thái độ của Chúa Yêsu đối với các môn đệ trong câu truyện
này muốn gieo vào tâm hồn chúng ta lòng tín nhiệm vào các môn đệ và Hội Thánh.
Ðó là những người có bản chất yêu thương quần chúng, sẵn sàng trao ban tất cả
những gì mình có cho hạnh phúc của loài người. Nhưng điều quý hóa ở nơi họ và
trong Hội Thánh bấy giờ, là khả năng mà Thiên Chúa ban để từ nay, Hội Thánh và
các Tông đồ có thể nuôi dưỡng người ta bằng tình thương của Chúa. Chúa đã trao
quyền biến đổi bánh rượu cho Hội Thánh, để Hội Thánh luôn luôn có thể trao ban
chính tình thương cứu độ của Thiên Chúa cho loài người. Chúng ta hãy tin tưởng
vào Hội Thánh. Chúng ta hãy đến với Hội Thánh. Nơi Hội Thánh luôn luôn có Chúa
đầy tình yêu thương cứu vớt mọi người. Hiểu về Thiên Chúa và Hội Thánh như vậy,
chúng ta có thể coi những lời thơ Phaolô hôm nay như của mình.
C. Một Niềm Tin Bất Khuất
Thật vậy, nếu chúng ta đã suy nghĩ về tình yêu của Thiên Chúa qua bài
sách Isaia và bài Tin Mừng, chúng ta phải thấy Người yêu thương Dân Người và
loài người chúng ta quá chừng! Người không bỏ rơi Dân trong cảnh lầm than tuyệt
vọng. Ngược lại hoàn cảnh cơ cực của dân càng làm nổi bật tình yêu lớn lao của
Thiên Chúa. Và tình yêu này thật sâu xa, vì ơn cứu độ Người gửi đến cho dân
không phải chỉ là sự giải phóng dân khỏi cảnh lưu đày; nhưng còn ký kết với Dân
một giao ước mới và vĩnh cửu như Người đã hứa với Ðavít. Người thể hiện việc
này khi Ðức Yêsu Kitô ở bàn Tiệc ly đã cầm lấy bánh rượu và nói: Ðây là Chén
Máu Ta, Máu Tân Ước vĩnh cửu. Bài Tin Mừng hôm nay đưa chúng ta về bàn tiệc
Thánh Thể ấy, để chúng ta thấy tình thương của Thiên Chúa không thể làm gì cho
chúng ta hơn nữa khi Người đã sai Con của Người xuống thế và Chúa Con đã trao
ban Thịt Máu Người để chịu chết xóa tội cho chúng ta. Chính vì nghĩ đến điều đó
mà Thánh Phaolô hôm nay không thể cầm lòng được nữa. Người thốt ra những tâm
tình chân thật này trong bài thư hôm nay: Ai sẽ tách chúng ta ra khỏi lòng mến
của Ðức Kitô? Không gì sẽ có thể tách chúng ta ra khỏi lòng mến của Thiên Chúa
trong Ðức Yêsu Kitô Chúa chúng ta! Bởi vì Chúa đã yêu thương chúng ta đến như
thế, thì dù gian truân, bĩ cực, bắt bớ, đói khát, trần truồng, hiểm nguy và cho
đến gươm giáo cũng chẳng có thể lay chuyển lòng chúng ta tách khỏi Chúa. Thánh
Tông đồ đã chịu tất cả những khổ sở trên, như người đã kể trong nhiều thư về cuộc
đời của người. Có thể người đã kể ra hết những điều đó để gợi lên những thử
thách lớn lao vào thời sau hết như các tác giả thường nói. Người nhắc lại cả một
câu thánh vịnh thường được dùng để nhắc đến hoàn cảnh kinh khủng của thời
Epiphane bắt đạo như sách Macabê kể. "Nhưng trên các điều ấy hết thảy,
chúng ta toàn thắng nhờ Ðấng đã yêu mến chúng ta". Bởi vì chính tình yêu bất
khuất của Người khiến chúng ta không chịu thua; và nhất là bởi vì chính trong
những lúc chúng ta yếu đuối như thế, tình yêu của Người mới thi thố sức mạnh
phi thường của bản tính Thiên Chúa. Như vậy điều cốt yếu là phải tin vào tình
yêu của Thiên Chúa.
Bài sách Isaia và bài Tin Mừng hôm nay khuyến khích chúng ta suy nghĩ về
tình yêu này. Và Thánh Thể mà chúng ta cử hành giờ đây là chứng từ hùng hồn.
Chúng ta ý thức về ý nghĩa của Thánh Thể bao nhiêu, chúng ta càng thấy Thiên
Chúa yêu thương chúng ta một cách chân thực và sâu xa bấy nhiêu. Lên rước lấy
Mình Thánh Người, chúng ta sẽ đón nhận lấy tất cả tình yêu của Người đối với
chúng ta. Chúng ta phải nói lên như thánh Phaolô: Không có ai và không có gì có
thể tách chúng ta ra khỏi tình yêu của Thiên Chúa nữa. Cho nên dù có gì xảy đến
cho chúng ta trong những ngày này, vui hay buồn, cám dỗ hay thử thách, chúng ta
nhớ đến tình yêu của Chúa và chúng ta cương quyết sẽ bất khuất sống xứng đáng với
tình yêu của Người, để đời sống chúng ta không những không tội lỗi mà còn có
nhiều đóng góp xây dựng hạnh phúc cho mọi người như các môn đệ, như Hội Thánh
và như chính Thiên Chúa và Chúa Yêsu Kitô theo như chúng ta được biết qua các
bài Kinh Thánh chúng ta vừa nghe đọc.
(Trích dẫn từ tập sách Giải Nghĩa Lời Chúa
của Ðức cố Giám Mục Bartôlômêô Nguyễn Sơn Lâm)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Chúa Nhật 18 Thường Niên, Năm A
Bài đọc: Isa
55:1-3; Rom 8:35, 37-39; Mt 14:13-21
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Tình thương Thiên Chúa.
Một bà mẹ rất đông
con, khi sinh được một con trai, Bà cầu xin Thiên Chúa ban cho con Bà được học
hết bằng trung học. Đối với Bà, được như thế là đã quá nhiều. Ít lâu, sau khi
được sang Hoa-kỳ đoàn tụ và dự lễ ra trường Cao Học của con, Bà nhớ lại ước
nguyện xưa và Bà cầu nguyện với Thiên Chúa: Lạy Chúa của con, sao Chúa rộng lượng
đến thế! Con chỉ xin cho con của con cái bằng Trung Học, thế mà Chúa đã ban cho
nó cái bằng Đại Học, giờ còn ban thêm cho nó cái bằng Cao Học nữa. Sao Chúa rộng
lượng thế!
Để biết Chúa rộng lượng
thế nào, con người cần biết đếm những hồng ân Thiên Chúa ban cho. Để biết đếm hồng
ân, con người cần trí nhớ để đừng quên những gì Thiên Chúa làm. Thỉnh thoảng, rất
lợi ích khi chính mỗi người chúng ta, hay gia đình chúng ta, hay cộng đoàn
chúng ta cùng ngồi xuống đếm những gì Thiên Chúa đã làm cho chúng ta. Qua các
bài đọc hôm nay, Giáo Hội muốn dân Chúa nhớ lại phần nào những gì Thiên Chúa đã
làm cho họ. Trong bài đọc I, ngôn sứ Isaiah sau khi đã nói tiên tri về các cực
hình Người Tôi Trung của Thiên Chúa phải chịu trong Bài Ca Thứ Tư
(52:13-53:12), ông tuyên bố những kết quả mà Người Tôi Trung sẽ mang đến cho
dân trong hai chương 54 và 55. Trình thuật hôm nay là 3 câu đầu tiên của chương
55. Trong bài đọc II, thánh Phaolô xác tín: Nếu các tín hữu hiểu rõ những gì Đức
Kitô đã làm cho họ, thì không một quyền lực nào có thể tách rời họ ra khỏi tình
yêu của Đức Kitô. Trong Phúc Âm, trình thuật của Matthew làm trọn phần nào những
gì ngôn sứ Isaiah đã tiên báo. Chúa Giêsu cảm thương dân chúng vất vưởng như
chiên không người chăn, và Ngài đã làm phép lạ Bánh Hóa Nhiều cho 5,000 người
được ăn no nê từ 5 chiếc bánh lúa mạch và 2 con cá nhỏ.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Thiên Chúa kêu gọi dân chúng đến với Ngài để được nuôi
sống.
1.1/ Thiên Chúa cho
dân người ăn mà không phải trả tiền: Đây là ý tưởng chính trong câu đầu tiên.
Ngôn sứ mời gọi tất cả mọi người: có tiền cũng như không có tiền, vì tất cả những
thứ con người cần: không phải chỉ có nước uống, mà còn cả sữa và rượu, được
Thiên Chúa cho không? Sữa cần cho sự dinh dưỡng và rượu làm hoan hỷ lòng người.
Tại sao ngôn sứ quảng cáo mua mà không phải trả tiền? Điều này chỉ có thể xảy
ra do lòng rộng rãi của Thiên Chúa, hay vì đã được trả trước bởi chính công
nghiệp của Người Tôi Trung.
1.2/ Con người cần phải
biết phân biệt lương thực ích lợi cho con người từ những lương thực có hại:
Không phải thức ăn đồ uống nào cũng tốt cho con người, nhưng cần phải ăn uống
những gì phù hợp với nhu cầu của cơ thể; nếu không sẽ sinh bệnh tật và có thể bị
ngộ độc mà chết. Ngôn sứ biết có nhiều người đã “phí tiền bạc vào của không
nuôi sống, tốn công lao vất vả vào thứ chẳng làm cho chắc dạ no lòng.” Lương thực
của Thiên Chúa ban, mặc dù biếu không, nhưng “các ngươi sẽ được ăn ngon, được
thưởng thức cao lương mỹ vị… và nhất là được sống.” Ai trong cuộc đời này biết
những gì lợi ích cho con người hơn chính Đấng đã tạo dựng nên con người!
Điều tối quan trọng là
con người phải chú tâm đến những Lời Thiên Chúa dạy bảo: ngôn sứ làm nổi bật bằng
những cụm từ: “Hãy chăm chú nghe Ta… Hãy lắng tai và đến với Ta, hãy nghe thì
các ngươi sẽ được sống.” Thiên Chúa biết giao ước cũ, giao ước qua Moses trên
núi Sinai, không đủ để đem ơn cứu độ cho con người, nên Ngài hứa: “Ta sẽ lập với
các ngươi một giao ước vĩnh cửu, để trọn bề nhân nghĩa với David.” Tất cả những
điều này, Thiên Chúa tự nguyện làm vì quá yêu thương con người.
2/ Bài Đọc II: Con người đáp trả tình thương Thiên Chúa.
2.1/ Phải cảm nghiệm
được tình thương Thiên Chúa trước khi có thể đáp trả: Điệp ca của Thánh Vịnh hôm
nay nhắc đi nhắc lại sự rộng lượng của Thiên Chúa:
“Chúa thương rộng mở
tay ban, đoàn con hết thảy muôn vàn thỏa thuê.”
Khi Chúa mở tay ban,
Ngài ban cho tất cả mọi người, kẻ dữ cũng như người lành, kẻ vô ơn cũng như người
biết ơn, như Ngài đã từng kêu gọi con người bắt chước Ngài, Đấng đã cho mặt trời
chiếu sáng và mưa rơi trên cả kẻ dữ và người lành. Tuy nhiên, nếu người thụ ơn
cảm nghiệm được những gì Chúa làm, họ sẽ biết ơn và ca tụng Chúa; đồng thời họ
sẽ tìm cách để đáp lại tình thương mà Thiên Chúa đã dành cho họ. Thánh Phaolô
chắc chắn đã cảm nghiệm được tình thương Thiên Chúa, cho nên dẫu ngài phải chịu
nhiều lo lắng, buồn phiền, bắt bớ, đói khát, trần truồng, tiêu diệt, người vẫn
thốt lên: “Không gì có thể ngăn cản được lòng tôi đừng tin vào Thiên Chúa.”
Thánh nhân biết rằng ngay cả trong khi phải chịu những thiếu thốn bất công,
tình yêu của Chúa vẫn luôn ở với người, vì những bất công sẽ giúp thanh luyện
và hoàn thành công trình cứu chuộc của Thiên Chúa nơi người.
2.2/ Lợi ích khi con
người phải đáp trả tình thương Thiên Chúa: Nếu người thụ ơn không cảm nghiệm được
những gì Chúa đã làm, họ sẽ vô ơn và kêu trách Chúa mãi. Lời Kinh Tiền Tụng nhắc
nhở một sự thật: “những lời ca ngợi của chúng ta chẳng thêm gì cho Chúa, nhưng
sẽ giúp con người đạt được cuộc sống muôn đời.” Thực thế Chúa thi ơn trước khi
chúng ta xin vì Ngài biết những gì chúng ta cần; nhưng chúng ta cần biết ơn
Chúa, để lòng biết ơn giúp chúng ta có một lòng tin vững chắc vào Ngài mỗi khi
chịu thử thách. Cuộc đời con người sẽ phải trải qua những phong ba bão táp như
Thánh Phaolô. Nếu không được đào luyện, con người sẽ dễ than thân trách phận:
trách mình, trách người, và có thể sẽ trách luôn cả Thiên Chúa. Nếu mất đức tin
vào Thiên Chúa thì làm sao đáng được hưởng ơn cứu độ muôn đời?
Một sự cảm nghiệm sâu
xa về tình yêu của Đức Kitô dành cho, khi mình vẫn còn là tội nhân đi truy lùng
các tín hữu, đã khiến thánh Phaolô có lời tuyên xưng đức tin mạnh mẽ: “Đúng thế,
tôi tin chắc rằng: cho dầu là sự chết hay sự sống, thiên thần hay ma vương quỷ
lực, hiện tại hay tương lai, hoặc bất cứ sức mạnh nào, trời cao hay vực thẳm
hay bất cứ một loài thọ tạo nào khác, không có gì tách được chúng ta ra khỏi
tình yêu của Thiên Chúa thể hiện nơi Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta.”
3/ Phúc Âm: Người chạnh lòng thương dân chúng vì họ như chiên không
người chăn.
Tin Mừng Matthew chú
trọng đặc biệt đến sự làm trọn của các Lời Kinh Thánh trong Cựu Ước, một ví dụ
điển hình là trình thuật hôm nay: Chúa Giêsu thương dân, Ngài dạy dỗ họ, chữa
lành các bệnh nhân của họ, và làm phép lạ cho dân chúng ăn no nê trong hoang địa
mà họ không phải trả đồng nào, như lời ngôn sứ Isaiah đã tiên báo trong bài đọc
I. Trình thuật bắt đầu: “Nghe tin ấy, Đức Giêsu lánh khỏi nơi đó, đi thuyền đến
một chỗ hoang vắng riêng biệt. Nghe biết vậy, đông đảo dân chúng từ các thành
đi bộ mà theo Người.”
Như Isaiah, Matthew
chú trọng đến động từ “nghe.” Khi dân chúng nghe biết Chúa Giêsu, cho dù Ngài
đã lánh mặt vào nơi hoang địa, họ cũng cố đi tìm cho được Người. Trong nơi
hoang địa mà số người đàn ông không đã tới 5,000. Đây là một con số đặc biệt
trong nơi hoang địa. Họ đi tìm Chúa, vì họ biết chỉ có Ngài mới đáp ứng được những
khát khao của họ. Chúng ta hãy lướt qua các khát khao của con người.
3.1/ Chúa dạy dỗ dân:
Câu Xướng của Alleluia nhắc nhở con người: “Người ta sống không chỉ nhờ cơm
bánh, nhưng còn nhờ mọi lời do miệng Thiên Chúa phán ra.” Rất ít khi cả 4 Phúc
Âm đều tường trình về một phép lạ Chúa làm như phép lạ Chúa hóa bánh cho 5000
người ăn hôm nay. Tuy nhiên, Phúc Âm Nhất Lãm chú trọng nhiều đến phép lạ hơn
là việc dạy dỗ. Điều này không có nghĩa là Chúa Giêsu không dạy dỗ dân chúng,
vì theo trình thuật, dân chúng phải theo Ngài ít là từ sáng tới chiều và họ đã
không chuẩn bị để mang theo thức ăn. Điều này chứng minh Chúa Giêsu đã dạy dỗ
dân chúng. Phúc Âm Gioan chú trọng nhiều đến việc dạy dỗ sau khi Chúa làm phép
lạ. Nguyên cả chương 6 được dùng để dạy dỗ dân về việc tìm kiếm những của ăn
không hư nát là Lời Chúa và Bí Tích Thánh Thể.
3.2/ Chúa chữa lành
các bệnh nhân của họ: Con người bị bao vây bởi đủ thứ các chứng bệnh, tật nguyền,
và quyền lực của ma quỉ; vì thế, nỗi khao khát của các bệnh nhân là cần được chữa
lành. Rất nhiều lần trong Tin Mừng tường thuật: Chúa chạnh lòng thương khi nhìn
thấy những nỗi khổ đau của họ, và Ngài đã chữa lành hết mọi bệnh hoạn tật nguyền.
3.3/ Chúa làm phép lạ
hóa bánh ra nhiều cho dân ăn: Chiều đến, các môn đệ lại gần thưa với Người:
“Nơi đây hoang vắng, và đã muộn rồi, vậy xin Thầy cho dân chúng về, để họ vào
các làng mạc mua lấy thức ăn.” Đức Giêsu bảo: “Họ không cần phải đi đâu cả,
chính anh em hãy cho họ ăn.” Các ông đáp: “Ở đây, chúng con chỉ có vỏn vẹn năm
cái bánh và hai con cá!” Người bảo: “Đem lại đây cho Thầy!”
3.4/ Chúa lập Bí Tích
Thánh Thể để nuôi dưỡng dân trong suốt cuộc đời: Phúc Âm Nhất Lãm không nói về
Bí-tích Thánh Thể lúc này, nhưng những động tác Chúa làm khi Ngài: cầm lấy
Bánh, ngước mắt lên trời, tạ ơn, bẻ ra, rồi trao cho các môn đệ, nhắc nhở những
gì Chúa sẽ làm trong Bữa Tiệc Ly khi Ngài thiết lập Bí-tích Thánh Thể. Phúc Âm
Gioan không tường thuật về việc Chúa lập Bí-tích Thánh Thể trong Bữa Tiệc Ly,
nhưng trong chương 6 có cả một diễn từ dài về sự quan trọng của Bí-tích Thánh
Thể; rất rõ ràng khi Chúa nói: “vì thịt Ta thật là của ăn, và máu Ta thật là của
uống. Ai ăn thịt Ta và uống máu Ta, kẻ ấy sẽ ở trong Ta và Ta ở trong kẻ ấy.”
Như thân xác cần của
ăn uống thế nào, linh hồn con người cũng cần được nuôi dưỡng bằng Mình và Máu
Chúa như vậy. Nếu không ăn uống con người sẽ đói khát và sẽ chết; linh hồn con
người nếu không được nuôi dưỡng bằng Mình và Máu Chúa cũng sẽ khô héo và sẽ chết.
Tuy nhiên, khô héo và chết phần linh hồn không dễ nhận ra, nhưng những bực dọc,
chia rẽ, bất hòa, ghen tương, chúng là những dấu chỉ của linh hồn đang khô héo;
và nếu không được chữa trị kịp thời sẽ đi dần đến cõi chết.
Thiên Chúa không những
lo cho con người có của ăn phần xác qua công việc tạo dựng, mà còn cả của ăn về
phần hồn qua công cuộc cứu chuộc. Chúa hứa tất cả những ai đến lắng nghe và
vâng lời Người, họ sẽ có sự sống cả về phần xác cũng như phần hồn.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC
SỐNG:
– Không dễ cho chúng
ta nhận ra ơn lành, nhưng rất dễ cho chúng ta quên ơn lành Thiên Chúa và tha
nhân đã làm cho chúng ta.
– Chúng ta dễ chạy
theo của ăn uống phần xác nhưng rất ít khi chịu kiếm lương thực cho phần linh hồn
qua Lời Chúa và Bí-tích Thánh Thể.
– Việc nhận ra hồng ân
Thiên Chúa giúp chúng ta đến chỗ xác tín như Thánh Phaolô: Không có ai trên đời
này thương ta bằng Thiên Chúa; và chúng ta sẽ vượt qua mọi trở ngại trong cuộc
đời để trung thành tin yêu Ngài mãi mãi.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
02/08/2020 – CHÚA NHẬT TUẦN 18 TN – A
Mt 14,13-21
CỘNG TÁC VỚI CHÚA
Đức Giê-su bảo: “Họ
không cần phải đi đâu cả, chính anh em hãy cho họ ăn.” (Mt 14,16)
Suy niệm: Chúa Giê-su trông thấy một đoàn người đông đảo thì
chạnh lòng thương và chữa lành các bệnh nhân của họ. Ngài không chỉ chữa lành
mà còn cho họ ăn. Chỉ với “vỏn vẹn năm chiếc bánh và hai con cá,” phần đóng góp
ít oi từ các môn đệ, Chúa Giê-su đã làm nên một phép lạ vĩ đại cho đoàn người
chừng “năm ngàn đàn ông, không kể đàn bà và trẻ con” được ăn no nê. Thật vậy, sự
cộng tác của con người ngay cả khi xét theo giá trị vật chất cũng rất là nhỏ
bé, nhưng khi kết hợp với Chúa, nó trở nên hành động cứu độ.
Mời Bạn: Thế giới hôm nay đang đối diện với bao biến động về
kinh tế vì bệnh dịch lan tràn khắp nơi, thiên tai, biểu tình, nguy cơ dẫn đến
chiến tranh. Chúa chạnh lòng thương xót nhân loại đang đau khổ, Chúa có thể làm
mọi sự để cứu con người nhưng Chúa cần đến sự cộng tác nhỏ bé của chúng ta.
Chúa muốn chúng ta cũng chạnh lòng thương trước những người đang cần chúng ta
giúp đỡ. Dù sự đóng góp của chúng ta chẳng thấm vào đâu so với nhu cầu của thế
giới nhưng Chúa sẽ đón nhận và nhân lên gấp bội, để đem lại lợi ích cho nhiều
người.
Chia sẻ: Bạn có quảng đại dâng hiến đời mình cho Chúa hay
giúp đỡ và chia sẻ với tha nhân về vật chất, thời gian, trí tuệ, sức khỏe
không?
Sống Lời Chúa: Cộng tác với Chúa qua việc quan tâm giúp đỡ những
người bệnh tật, nghèo khổ, già yếu, neo đơn.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin cho con mở rộng lòng dâng hiến cho
Chúa và tha nhân. Dù sự cộng tác của con thật là nhỏ nhoi, nhưng Chúa sẽ làm
cho nó nên lớn lao và hữu ích cho mọi người.
(5 Phút Lời Chúa)
Suy Niệm : Anh
em hãy cho họ ăn
Khi nghe tin Gioan bị
giết, Đức Giêsu rút lui.
Ngài rút lui vì chưa đến
Giờ của Ngài (Mt 12,15).
Nhưng dân chúng đã đến
nơi mà thuyền Ngài sắp cập bến.
Thấy họ, Ngài chạnh
lòng thương và chữa những người bệnh.
Nơi thì hoang vắng, trời
đã ngả về chiều,
các môn đệ xin Ngài
cho đám đông đi mua đồ ăn.
Nhưng Đức Giêsu đã làm
cho họ chưng hửng khi nói:
"Chính anh em hãy
cho họ ăn."
Chỉ với năm chiếc bánh
và hai con cá,
làm sao họ có thể cho
đám đông này ăn được?
Các môn đệ thú nhận giới
hạn của mình.
Họ chỉ có thế, nên
không làm được điều Thầy muốn.
"Hãy đem lại đây
cho Thầy."
Ngài cần đến phần đóng
góp nhỏ nhoi của chúng ta,
Ngài cần chúng ta trao
cho Ngài tất cả những gì mình có,
tất cả những gì chính
chúng ta đang cần:
năm cái bánh và hai
con cá.
Chúng ta nên nhìn lại
đường đi của những tấm bánh:
từ tay các môn đệ đến
tay Đức Giêsu,
từ tay Đức Giêsu nâng
cao dâng lên Cha,
rồi trở lại tay các
môn đệ,
và cuối cùng đến tay của
từng người trong đám đông.
Chúng ta tự hỏi phép lạ
đã xảy ra ở trên tay ai.
Tin Mừng không nói Đức
Giêsu đã làm phép lạ
để có một đống bánh và
cá thật to,
rồi các môn đệ cứ đến
lấy mà phân phát.
Tin Mừng chỉ nói Ngài
bẻ bánh trao cho họ,
rồi chắc họ phải bẻ ra
để chia cho đám đông,
và có lẽ những người
trong đám đông
cũng đã bẻ tấm bánh của
mình để chia cho người khác.
Chẳng mấy chốc, ai cũng
có bánh ăn.
Như thế, những tấm
bánh từ tay Đức Giêsu đã được bẻ ra, trao đi và hoá nhiều.
Đó là cốt lõi của phép
lạ.
Có thể các môn đệ và
dân chúng đã góp phần của họ:
bẻ ra, trao đi và hoá
nhiều.
Đây là phép lạ quan trọng
vì có đông người chứng kiến,
vì được cả bốn sách
Tin Mừng kể lại,
và vì Chúa muốn nó được
kéo dài đến tận thế:
bẻ ra, trao đi và hoá
nhiều.
Hôm nay Đức Giêsu cũng
mời chúng ta tham dự
để biết phép lạ không
phải là chuyện viển vông.
Đừng sợ bẻ ra và trao
đi sẽ làm hao hụt.
Nếu giữ lại, 5 chiếc
bánh vẫn chỉ là 5 chiếc bánh.
Hãy nhìn đến biết bao
người đang cần bánh:
bánh mì, bánh sự thật,
bánh tự do, bánh công bằng,
bánh yêu thương, cảm
thông và tha thứ.
Đừng lo vì bạn không
có chi nhiều.
Nếu bạn dám bẻ đôi những
gì bạn đang có thì thế giới sẽ được no nê.
Gợi Ý Chia Sẻ
Hiến trao chẳng những
không làm mình nghèo đi, mà còn làm mình được thêm giàu có, phong phú, trưởng
thành. Bạn có kinh nghiệm trên đây không?
Đứng trước cơn đói của
con người hôm nay, bạn có thấy mình bó tay không?
Họ đang đói điều gì
hơn cả? Bạn có thể làm gì để giúp họ một cách cụ thể?
Cầu Nguyện
Giữa một thế giới chạy
theo tiện nghi, hưởng thụ,
xin cho con biết bằng
lòng với cuộc sống đơn sơ.
Giữa một thế giới còn
nhiều người đói nghèo,
xin cho con đừng thu
tích của cải.
Giữa một thế giới mà sự
sống bị chà đạp,
xin cho con biết quý
trọng phẩm giá từng người.
Giữa một thế giới
không tìm thấy hướng sống,
xin cho con biết xây lại
niềm tin.
Lạy Chúa Giêsu,
xin cho con cảm được
cơn đói đang giày vò bao người,
xin cho con nghe được
lời mời của Chúa:
"Các con hãy cho
họ ăn đi."
Ước gì chúng con dám
trao tất cả những gì chúng con có cho Chúa,
để Chúa trao tất cả những
gì Chúa có cho chúng con và cho cả nhân loại.
(Lm Ant. Nguyễn Cao
Siêu SJ.)
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
2 THÁNG TÁM
Mầu Nhiệm Của Sự Dữ
Luân Lý
Bây giờ chúng ta hãy
xét đến sự dữ luân lý. Nói “sự dữ luân lý”, chúng ta có ý đề cập đến các hình
thức khác nhau của tội lỗi và những hậu quả của nó trên thế giới vật chất của
chúng ta. Thiên Chúa tuyệt đối không muốn thứ sự dữ này. Sự dữ luân lý hoàn
toàn đi ngược lại với thánh ý Thiên Chúa. Trong cuộc sống của con người và
trong thế giới, nếu sự dữ này xảy ra – và đôi khi xảy ra một cách hết sức
nghiêm trọng – thì đấy chỉ bởi vì Thiên Chúa quan phòng muốn bảo đảm duy trì sự
tự do của con người trong thế giới thụ tạo này.
Sự tồn tại của sự tự
do nơi tạo vật đồng nghĩa với sự tồn tại của con người và các hữu thể tinh thần
thuần túy – chẳng hạn các thiên thần. Sự tự do này là điều kiện tất yếu để cho
con người có thể đạt đến sự sung mãn của tạo vật và đáp lại kế hoạch vĩnh cửu của
Thiên Chúa. Để có được sự thiện trọn vẹn và sự sung mãn trong tạo vật, cần phải
có những hữu thể tự do – và đối với Thiên Chúa, điều này có giá trị hơn nhiều
so với tình trạng bi đát do các hữu thể ấy có thể lạm dụng sự tự do đã được ban
cho mình để chống lại Đấng Tạo Hóa. Như vậy, chúng ta nhận ra rằng sự tự do của
con người có thể dẫn đến sự dữ luân lý.
Từ khả năng suy lý của
mình cũng như từ mạc khải của Thiên Chúa, chúng ta chắc chắn nhận hiểu rất nhiều
về mầu nhiệm quan phòng thần linh – trong đó dù sự dữ không phải là điều được
tìm kiếm song cũng là điều được nhận chịu trong ý hướng tranh thủ một sự thiện
lớn hơn. Tuy nhiên, một sự nhận hiểu đầy đủ về mầu nhiệm sự dữ luân lý chỉ có
thể xảy đến với chúng ta xuyên qua Thập Giá khải thắng của Đức Kitô.
– suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 02/8
Chúa Nhật XVIII Thừng
Niên
Is 55, 1-3; Rm 8,
35. 37-39; Mt 14, 13-21.
LỜI SUY NIỆM: “Nghe tin ấy,
Đức Giêsu lánh khỏi nơi đó, đi thuyền đến một chõ hoang vắng riêng biệt. Nghe
biết vậy, đám đông dân chúng từ các thành đi bộ mà theo Người.”
Sau khi được tin ông Gioan bị giết. Chúa Giêsu đã lánh vào một nơi hoang vắng.
Bởi vì sứ mạng của Người chưa thực hiện, Người cần một nơi thanh vắng để nghỉ
ngơi cho thân xác và lấy lại sức mạnh cho tâm hồn. Hơn nữa Người không thể liều
lĩnh trước một sự dữ không cần thiết cho sứ vụ của Người. Nhưng rồi Chúa Giêsu
đã không thực hiện ý định này; Bởi dân chúng đoán được hướng đi của Người và họ
đã đi bộ theo để gặp Người, và họ đã gặp.
Lạy Chúa Giêsu. Xưa kia dân chúng thấy vắng Chúa thì họ kéo nhau đi tìm, và đã
gặp. Còn ngày hôm nay chúng con là Kitô hữu, chúng con tin Chúa luôn hiện hiện
và đang đồng hành với chúng con, mà chúng con lại không muốn gặp Chúa; vì những
cám dỗ. Xin cho mỗi người chúng con luôn gặp được Chúa trong ngày sống, nhất là
trước mọi công việc chúng con làm, để mang lại hoa trái cho đời sống của chúng
con.
Mạnh Phương
Gương Thánh Nhân
Ngày 02-08
Thánh EUSÊBIÔ
VERCELLÊSI
Giám Mục (+371)
Thánh Eusêbiô sinh tại
Sardinia trong một gia đình quí phái. Nhưng trổi vượt sự sao sang giàu có trần
thế. Ngài được vinh dự là con của một người cha chịu chết vì đức tin dưới thời
Diôclêtianô. Mẹ Ngài đã đưa hai người con về sống tại Roma. Ngài được Đức giáo
hoàng Eusêbiô rửa tội và lấy chính tên mình đặt cho con trẻ.
Eusêbiô được nuôi dưỡng
trong bầu khí đạo đức, Ngài theo học văn chương và nghệ thuật. Gia nhập hàng
giáo sĩ, Ngài được phong chức đọc sách.
Ngài được sai đi
Vercelli và năm 345 được chọn làm giám mục tiên khởi của giáo phận này. Xét rằng
phương cách hữu hiệu nhất để thánh hóa các linh hồn là phải có một hàng giáo sĩ
được huấn luyện tử tế, Ngài thiết lập một trường đào tạo linh mục. Cùng với
nhóm môn sinh, Ngài sống đời ẩn tu ngay giữa thành phố. Nhưng lời khuyên dạy đầy
cảm kích đã làm cho Vercellêsi thay đồi hẳn. Các tội nhân tìm về lãnh nhận các
bí tích và nhiệt thành phụng sự Chúa.
Chịu bách hại vì đạo,
cuộc đời Eusêbiô đã đạt tới vinh quang cao cả. Khi ấy bè rối Ariô bành trướng mạnh
mẽ, với sự bảo trợ của hoàng đế Constantino. Eusêbiô mãnh liệt chống lại và đức
tin không thể lay chuyển của Ngài mang lại niềm an ủi cho Đức giáo hoàng chỉ định
dẫn dầu phái đoàn các giám mục đến gặp hoàng đế để bênh vực đức tin. Đầy nhiệt
tâm Ngài thuyết phục được hoàng đế triệu tập một công đồng.
Năm sau công đồng khai
diễn tại Milan. Tại công đồng, hoàng đế thúc bách các giám mục phải để cho
Eusêbiô tham dự. Nhưng những người theo bè rối Ariô ngăn cản. Cuối cùng Ngài được
tham dự. Thấy phần đông theo lạc giáo, Ngài trình biểu thức đức tin của công đồng
Nicea, đòi mọi người ký nhận trước khi bàn đến điều gì khác nữa. Bọn lạc giáo tức
giận. Ngược lại, Ngài cương quyết không chịu ký vào văn bản lên án thánh
Athanasiô, vị giám mục chúng sợ nhất. Tức giận chúng vận động hoàng đế đẩy Ngài
đi Palestina.
Nơi lưu đầy, Eusêbiô
chịu không biết bao nhiêu là điều cực khổ bởi cách đối xử dã man của các địch
thù, Ngài bị giam trong phòng tối, bị bỏ đói. Khi biết rằng không thể bắt phục
được con người sắt đá này, chúng còn trói chân Ngài lại và lôi kéo Ngài qua các
bậc thang nhiều lần. Theo lời thánh Hiêrônimô kể lại, thánh nhân còn bị gởi đi
Cappadocia và tới miền thượng Thébaide bên Ai cập. Tại những nơi nầy thánh nhân
còn chịu muôn vàn cực hình cho đến khi hoàng đế Constantiô băng hà và được hồi
hương.
Dầu vậy trên đường về
theo lệnh Đức giáo hoàng, thánh Eusêbiô còn phải ghé nhiều giáo đoàn để an ủi
khích lệ các giáo hữu bị đau khổ bởi những tàn phá của phái Ariô để lại, dàn xếp
những tranh chấp nội bộ của một số giáo đoàn.
Trở về Vercelli, thánh
Eusêbiô được tiếp đón nồng nhiệt như một vị anh hùng. Già cả và yếu sức, Ngài vẫn
tận tụy phục vụ giáo phận cho đến khi qua đời năm 371. Người ta tôn kính Ngài
như vị thánh tử đạo, vì những đau khổ mà Ngài đã chịu suốt những ngày lưu đày.
(daminhvn.net)
02 Tháng Tám
Nghệ Thuật Làm Lửa
Thời xa xưa, tìm được
cách làm ra lửa là cả một phát minh vĩ đại…
Có một nhà phát
minh nọ, sau khi đã tìm được nghệ thuật làm ra lửa đã đi từ bộ lạc này sang bộ
lạc khác để quảng bá phương pháp của mình. Có nhiều bộ lạc tiếp thu phương pháp
của ông mà không hề bày tỏ một dấu hiệu nào của lòng biết ơn. Nhưng con người
quảng đại này không màng đến chuyện người ta biết ơn hay phản bội. Niềm hạnh
phúc của ông là thấy được mỗi ngày càng có được nhiều người hưởng được sự phát
minh của ông.
Cũng giống như những
bộ lạc trước, bộ lạc cuối cùng mà ông mang đến nghệ thuật làm ra lửa cũng hồ hởi
đón tiếp ông. Nhưng không mấy chốc, các tư tế trong bộ lạc tỏ lòng ghen tức, họ
âm mưu sát hại ông để xóa bỏ mọi ảnh hưởng của ông. Sau khi mưu sát ông, để
đánh tan mọi nghi ngờ, các tư tế cho vẽ một bức chân dung của ông và đặt trên
bàn thờ. Trong mọi nghi thức tế tự, tên của ông được thành kính nhắc đến như một
đại ân nhân của bộ lạc. Các dụng cụ ông làm ra lửa cũng được các tư tế cho đặt
vào trong một chiếc hộp quý. Họ cũng rêu rao rằng bất cứ ai lấy lòng tin mà chạm
đến các báu vật ấy sẽ được chữa mọi bệnh tật.
Vị Thượng tế của bộ
lạc cũng nhận trách nhiệm biên soạn một tiểu sử của vị phát minh ra lửa. Quyển
tiểu sử ấy cũng trở thành một thứ sách Thánh trong đó gương sáng, đời sống
gương mẫu của vị đại ân nhân được ca tụng và đề ra như lý tưởng cho mọi người
noi theo. Các tư tế cũng tự nhận cho họ quyền được giải thích về cuộc đời và
các lời răn dạy của vị phát minh.
Ðể đảm bảo tính
cách tinh ròng của những lời răn dạy của vị phát minh, các tư tế ra vạ tuyệt
thông hoặc tử hình cho tất cả những ai không chấp nhận những lời giải thích của
họ. Dân chúng sợ hãi đến độ dần dà họ chỉ còn biết có những lưòi giải thích của
các vị tư tế và quên hẳn cả chính nghệ thuật làm ra lửa.
Câu chuyện ngụ ngôn
trên đây đã được một vị linh đạo nổi tiếng của Ấn Ðộ là linh mục Anthony De
Mello ghi lại trong các câu chuyện có nội dung giáo lý của cha. Qua câu chuyện
này, cha De Mello như muốn nhắn nhủ với chúng ta rằng cái khuynh hướng chung của
những người có tôn giáo là dễ dàng quên đi chính cái cốt lõi của tôn giáo. Con người
dẽ bám vào những nghi thức bên ngoài của tôn giáo mà quên đi sứ điệp thiết yếu
của nó. Chiến tranh tôn giáo, sự bất khoan dung của các tín đồ đều bắt nguồn từ
khuynh hướng trên.
Người tín hữu Kitô
chúng ta có lẽ cũng không thoát khỏi khuynh hướng ấy. Chúng ta dễ bị cám dỗ
nhìn vào đạo của chúng ta như một hệ thống của những cơ cấu, của những nghi thức,
của những điều phải tin, phải giữ, nhưng lại quên đi cái cốt lõi của đạo chúng
ta chính là tình yêu. Chúng ta sẵn sàng nhân danh Chúa, nhân danh đạo lý để loại
trừ, để bách hại người anh em bằng cách này hay cách khác. Rốt cục cũng giống
như bộ lạc cuối cùng trong câu chuyện ngụ ngôn trên đây, lửa của yêu thương mà
Chúa Giêsu đã mang đến, chúng ta đã dập tắt đi để thay vào đó bằng những nghi
thức thừa thãi trống rỗng. Chúng ta dễ dàng thay thế đạo của yêu thương, đạo của
Tin Mừng bằng đạo của hình thức, đạo của giả hình…
Quên đi cốt lõi của
Tin Mừng là Yêu Thương, chúng ta cũng loại bỏ chính Chúa Kitô ra khỏi cuộc sống
của chúng ta. Không chừng chúng ta cũng đang đóng đinh Ngài một lần thứ hai. Lời
Kinh của chúng ta sẽ chỉ là những tiếng kêu trống rỗng, các nghi thức của chúng
ta sẽ chỉ là những trò hề, nếu cuộc sống của chúng ta chưa được thấm nhuần, tưới
gội bằng Lửa của Yêu Thương mà Chúa Giêsu đã mang đến cho chúng ta.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét