11/08/2020
Thứ ba tuần 19 thường
niên
Thánh Cơlara,
trinh nữ.
Lễ nhớ.
* Thánh nữ sinh năm 1193 tại Átxidi. Năm 18 tuổi,
chị xin thánh Phanxicô cho được theo nếp sống khó nghèo. Thánh Phanxicô đã cho
chị ở trong một căn nhà tồi tàn, gần nhà thờ thánh Đamianô ở cửa ngõ thành
Átxidi. Em của thánh nữ tên là Anê và một số thiếu nữ khác gia nhập nếp sống của
chị: sống thanh bần triệt để. Đó là những nữ tu Phanxicô tiên khởi. Chị qua đời năm 1253.
BÀI ĐỌC I: Ed 2, 8 – 3,
4
“Người ban cho tôi cuốn sách ấy
làm lương thực: nó trở nên ngọt ngào như mật trong miệng tôi”.
Trích sách Tiên tri
Êdêkiel.
Chúa phán như thế này:
“Phần ngươi, hỡi con người, hãy nghe các lời Ta sẽ phán cùng ngươi; ngươi chớ
phản nghịch như loài phản nghịch kia. Hãy mở miệng mà ăn những sự Ta sẽ ban cho
ngươi”. Tôi nhìn, thì có một bàn tay đưa về phía tôi, trong tay có cuốn sách cuộn
lại. Người mở cuốn sách ra trước mặt tôi: sách viết cả mặt trong, mặt ngoài.
Trong sách viết những lời than van, rên rỉ và kêu trách.
Người phán cùng tôi rằng:
“Hỡi con người, ngươi hãy ăn sự ngươi tìm được. Hãy ăn cuốn sách này và đi nói
với con cái Israel”. Tôi mở miệng và Người cho tôi ăn cuốn sách ấy và bảo tôi rằng:
“Hỡi con người, hãy lấy cuốn sách Ta ban cho ngươi làm lương thực mà ăn cho
no”. Tôi ăn và nó trở nên ngọt ngào như mật trong miệng tôi. Và Người phán cùng
tôi rằng: “Hỡi con người, hãy đi đến nhà Israel và nói cho chúng nghe những lời
của Ta”. Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 118, 14. 24.
72. 103. 111. 131
Đáp: Các lời sấm của
Chúa ngọt ngào trong cổ họng con là dường nào (c. 103a).
Xướng:
1) Con vui vì đường lối
lời Ngài nghiêm huấn, dường bằng được mọi thứ giàu sang. – Đáp.
2) Vì lời nghiêm huấn
của Ngài là điều con ưa thích, các thánh chỉ của Ngài là những bậc cố vấn của
con. – Đáp.
3) Đối với con, luật
pháp do miệng Chúa đáng chuộng hơn vàng bạc châu báu muôn ngàn. – Đáp.
4) Các lời sấm của
Ngài ngon ngọt thay cho cổ họng con, ngọt hơn cả mật ong đổ miệng con. – Đáp.
5) Lời Ngài nghiêm huấn
là sản nghiệp của con muôn đời: vì những điều đó khiến cho lòng con hoan hỉ. –
Đáp.
6) Con há miệng để hút
nguồn sinh khí, vì con ham muốn những chỉ thị của Ngài. – Đáp.
ALLELUIA: 1 Sm 3, 9
Alleluia, alleluia!
– Lạy Chúa, xin hãy phán, vì tôi tớ Chúa đang lắng tai nghe: Chúa có lời ban sự
sống đời đời. – Alleluia.
PHÚC ÂM: Mt 18, 1-5.
10. 12-14
“Các con hãy coi chừng, đừng
khinh rẻ một ai trong những kẻ bé mọn này”.
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy các môn đệ đến
bên Chúa Giêsu mà hỏi: “Chớ thì ai là kẻ lớn nhất trong Nước Trời?” Chúa Giêsu
gọi một trẻ nhỏ lại, đặt nó giữa các ông mà phán rằng: “Thật, Thầy bảo thật các
con: nếu các con không hoá nên như trẻ nhỏ, các con sẽ không được vào Nước Trời.
Vậy ai hạ mình xuống như trẻ nhỏ này, người ấy là kẻ lớn nhất trong Nước Trời.
“Và kẻ nào đón nhận một
trẻ nhỏ như thế này vì danh Thầy, tức là đón nhận Thầy. Các con hãy coi chừng,
đừng khinh rẻ một ai trong những kẻ bé mọn này, vì Thầy bảo các con, thiên thần
của chúng trên trời hằng chiêm ngưỡng thánh nhan Cha Ta, Đấng ngự trên trời.
“Các con nghĩ sao? Nếu
ai có một trăm con chiên mà lạc mất một con, thì người đó lại không bỏ chín
mươi chín con trên núi, để đi tìm con chiên lạc sao? Nếu người đó tìm được, Thầy
bảo thật các con, người đó sẽ vui mừng vì con chiên đó, hơn chín mươi chín con
chiên không thất lạc. Cũng vậy, Cha các con trên trời không muốn để một trong
những kẻ bé mọn này phải hư mất”. Đó là lời Chúa.
Suy niệm : Tinh Thần Trẻ
Thơ
Tin Mừng Mátthêu được
cấu trúc xoay quanh năm diễn từ dài của Chúa Giêsu, và diễn từ thứ tư bắt đầu với
chương 18 nói về nếp sống của người môn đệ trong cộng đoàn. Tin Mừng hôm nay nhắc
đến hai đặc điểm của nếp sống người môn đệ trong cộng đoàn.
Trước hết là thái độ sống
trẻ thơ.
Một tiểu thuyết gia
nọ đã đưa ra nhận định: "Khi người lớn chúng ta không còn giữ liên hệ nào
với các trẻ nhỏ, thì chúng ta không còn giữ được tính người nữa, mà đã trở
thành như những chiếc máy chỉ biết ăn uống và kiếm tiền".
Lòng tin tưởng của trẻ
thơ gợi lên cho chúng ta về sự tin tưởng mà Chúa Giêsu đã dạy chúng ta phải có
đối với Thiên Chúa Cha, Ðấng ngự trên trời. Thái độ trẻ thơ khâm phục trước vũ
trụ và thiên nhiên nhắc nhớ sự khâm phục mà chúng ta cần có đối với vũ trụ do
Thiên Chúa Cha chúng ta dựng nên. Thái độ đáp trả của trẻ nhỏ trước tình yêu
thương nhắc chúng ta phải đáp trả đối với tình yêu thương của Thiên Chúa.
Nhận định trên đây
giúp chúng ta hiểu tại sao Chúa Giêsu muốn các môn đệ trong cộng đoàn mà Ngài
thiết lập phải trở nên như những trẻ nhỏ: đơn sơ, tin tưởng phó thác, không có
thái độ kẻ cả.
Những đức tính tốt của
tuổi thơ sẽ giúp cho các thành phần trong cộng đoàn chấp nhận và phục vụ nhau,
không kỳ thị phân biệt. Cộng đoàn những con người cụ thể dĩ nhiên có những khuyết
điểm, những bất toàn, tội lỗi. Chúa Giêsu biết rõ điều đó, nhưng Ngài không muốn
môn đệ Ngài có thái độ sống kỳ thị tách biệt khỏi những người khác, nhất là những
người tội lỗi. Trái lại, Chúa Giêsu đã mở ra một viễn tượng mới, Ngài mạc khải
thái độ nhân từ thương xót của Thiên Chúa đối với những người tội lỗi, đến nỗi
đã bỏ 99 con chiên để đi tìm một con chiên lạc, và vui mừng khi tìm được nó.
Chúa Giêsu mời gọi con người ăn năn sám hối trở về với sự thật, với tình thương
và với người anh em.
Xin Chúa cho chúng ta
sống tinh thần trẻ thơ trước mặt Chúa và trong tương quan với người khác. Xin
cho chúng ta sống tin tưởng, yêu thương phục vụ mọi người vì tình yêu Chúa.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày
Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Ba Tuần 19 TN2, Năm Chẵn
Bài đọc: Eze
2:8-3:4; Mt 18:1-5, 10, 12-14
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ:
Lãnh đạo theo kiểu của Thiên Chúa.
Nước mất nhà tan phần
lớn là do tội của những nhà lãnh đạo không biết cách cai trị dân chúng. Thay vì
phải cai trị dân chúng trong công bằng và thương yêu, họ đối xử bất công và gây
chia rẽ trong mọi giới. Thay vì chú trọng đến việc phát triển quốc gia và nâng
cao đời sống dân chúng, họ bằng lòng chỉ để ý đến lợi nhuận và hưởng thụ.
Các bài đọc hôm nay dạy
cho con người biết cách lãnh đạo làm sao để mang lại hòa bình và cơm no áo ấm
cho dân. Trong bài đọc I, Đức Chúa dạy cho ngôn sứ Ezekiel điều quan trọng nhất
trong cách lãnh đạo là vâng lời Ngài. Cứng lòng và phản loạn chỉ chuốc lấy thiệt
hại vào thân và mang đất nước đến chỗ thảm bại và lưu đày. Trong Phúc Âm, Chúa
Giêsu dạy cho các môn đệ biết người lớn nhất trong Nước Trời là người biết
khiêm nhường như trẻ nhỏ để biết lắng nghe Lời Chúa và để phục vụ mọi người.
Ông cũng phải có lòng thương yêu để đi tìm con chiên lạc.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Ngôn sứ phải biết vâng lời nói những gì Thiên Chúa muốn.
1.1/ Thị kiến về cuốn
sách: Vì vua quan cũng như dân chúng không chịu thờ phượng Đức Chúa và
tuân giữ những điều Ngài truyền, nên tất cả phải lãnh hậu quả là nước mất nhà
tan, Đền Thờ bị phá hủy, và toàn dân bị đem đi lưu đày. Trong thời gian bị lưu
đày bên Babylon, các ngôn sứ của Đức Chúa đã không ngừng loan báo cho dân biết
Chúa sẽ cứu đám tàn dân còn lại, và cho họ hồi hương trở về kiến thiết xứ sở và
xây dựng lại Đền Thờ. Để được như thế, họ phải nghe lời các ngôn sứ.
Liên tiếp các trình
thuật về ơn gọi làm ngôn sứ, một người có thể thấy sự quan trọng của Lời Chúa
trong sứ vụ ngôn sứ. Trong ơn gọi làm ngôn sứ của Isaiah, sứ thần của Đức Chúa
đã thanh tẩy ông bằng cách gắp một cục than hồng cho chạm vào miệng để thanh tẩy
ông. Trong Jeremiah, Chúa truyền cho ông ăn cuốn sách nhỏ. Và hôm nay trong
Ezekiel, Chúa truyền cho ông ăn cả cuộn sách: “Còn ngươi, hỡi con người, hãy
nghe điều Ta sắp nói với ngươi, đừng phản loạn như nòi phản loạn ấy! Mở miệng
ra mà ăn cái Ta sắp ban cho ngươi.”
Trong cuộn sách Thiên
Chúa trao có cả qúa khứ đau buồn lẫn tương lai hy vọng. Những trang viết mặt
trước có thể là những gì sắp tới trong tương lai, những trang viết mặt sau có
thể là những gì đã xảy ra trong quá khứ. Tiên tri tường thuật: “Tôi nhìn, thì
kìa có bàn tay đưa về phía tôi, bàn tay đó cầm một cuộn sách rồi mở ra trước mặt
tôi; sách được viết cả mặt trước lẫn mặt sau, trong đó có viết những khúc ai
ca, những lời than vãn và những câu nguyền rủa.”
1.2/ Ezekiel vâng lời
Thiên Chúa ăn cuốn sách: Thái độ của ngôn sứ Ezekiel vâng lời ăn cuốn sách
ngược lại với giống nòi phản loạn không chịu nghe lời Thiên Chúa. Lời của Chúa
đã trở thành lời của Ezekiel. Cuốn sách ngọt như mật có ý muốn nói đến sự dịu
ngọt của Lời Chúa. Khi đã thấm nhuần Lời Chúa rồi, ngôn sứ Ezekiel mới có thể
đi rao truyền Lời Chúa cho nhà Israel được.
2/ Phúc Âm: Ai tự hạ, coi mình như em nhỏ này, người ấy sẽ là người
lớn nhất Nước Trời.
2.1/ Khiêm nhường là
điều kiện để được vào Nước Trời.
(1) Tham vọng của con
người: Các môn đệ lại gần hỏi Đức Giêsu rằng: “Thưa Thầy, ai là người lớn nhất
trong Nước Trời?” Các môn đệ hỏi câu hỏi này vì các ông đã quá quen với tiêu
chuẩn và giá trị của thế gian: tiêu chuẩn của thế gian là địa vị, danh vọng, và
quyền hành; người có giá trị là người có địa vị và quyền hành lớn nhất, chẳng hạn
như vua hay một nguyên thủ của quốc gia. Có thể nói mục đích của các môn đệ khi
theo Chúa lúc đầu là để được cùng thống trị với Chúa, khi Ngài khôi phục vương
quốc Israel. Tham vọng này được chứng minh khi mẹ và hai anh em Giacôbê và
Gioan đến xin Chúa cho một người ngồi bên phải và một người ngồi bên trái Chúa
khi Ngài trị vì. Mười tông-đồ kia bất mãn với hai anh em về yêu cầu này.
(2) Điều kiện để được
vào Nước Trời: Đức Giêsu liền gọi một em nhỏ (paidíon) đến, đặt vào giữa
các ông và bảo: “Thầy bảo thật anh em: nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ
nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời. Vậy ai tự hạ, coi mình như em nhỏ này,
người ấy sẽ là người lớn nhất Nước Trời.” Hai tư tưởng chính Chúa Giêsu muốn
các môn đệ hiểu ở đây: Thứ nhất, tiêu chuẩn và giá trị của Nước Trời hoàn toàn
khác với tiêu chuẩn của thế gian. Thứ hai, để được vào Nước Trời, con người phải
hạ mình và trở nên như một trẻ nhỏ.
2.2/ Người mục tử nhân
lành: Vẫn trong chiều hướng dạy dỗ các môn đệ làm quen với tiêu chuẩn và giá trị
của Nước Trời, Chúa Giêsu tiếp tục dạy các ông hai bài học:
(1) Đừng khinh thường
kẻ bé mọn: “Anh em hãy coi chừng, chớ khinh một ai trong những kẻ bé mọn này;
quả thật, Thầy nói cho anh em biết: các thiên thần của họ ở trên trời không ngừng
chiêm ngưỡng nhan Cha Thầy, Đấng ngự trên trời.”
Thế gian chú trọng đến
những người có địa vị, quyền thế, và giầu có; Chúa dạy các môn đệ phải thương
xót và săn sóc những kẻ bé mọn (mikros). Tĩnh từ Hy-lạp dùng như danh từ
ở đây khác với danh từ dùng cho trẻ nhỏ ở trên (paidíon), tĩnh từ này được
dùng để chỉ:
– những người có thân
hình nhỏ bé: trẻ thơ, người lùn;
– những người không
quan trọng, không có địa vị trong xã hội, người nghèo khó, thất học.
Người môn đệ của Đức
Kitô phải biết đứng về phía những kẻ cô thân cô thế để bênh vực và giúp đỡ họ
như những con cái của Thiên Chúa. Mỗi người này đều có một thiên thần hộ thủ để
bênh vực cho họ trước Thiên Chúa. Ai khinh thường và làm hại họ, thiên thần sẽ
tường thuật cho Thiên Chúa (x/c Tob 3:8-9, 12:12-14).
(2) Phải đi tìm con
chiên lạc: Chúa tiếp tục dạy các môn đệ: “Anh em nghĩ sao? Ai có một trăm con
chiên mà có một con đi lạc, lại không để chín mươi chín con kia trên núi mà đi
tìm con chiên lạc sao? Và nếu may mà tìm được, thì Thầy bảo thật anh em, người ấy
vui mừng vì con chiên đó, hơn là vì chín mươi chín con không bị lạc.”
Người của thế gian chú
trọng đến đám đông để được phổ thông và nổi tiếng; họ không thể hiểu nổi tại
sao lại bỏ 99 con chiên trên núi để đi tìm con chiên lạc. Thiên Chúa như một
người cha yêu thương chú trọng đến từng cá nhân một, nhất là những con chiên bị
lạc đường. Ngài biết từng con chiên, yêu thương từng con chiên, không thỏa mãn
cho đến khi tìm được con chiên lạc, và chỉ vui mừng khi thấy tất cả chiên được
qui tụ về một đàn dưới quyền của một Chúa chiên.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC
SỐNG:
– Nhà lãnh đạo thành
công trước hết là người biết lắng nghe Lời Chúa, sau đó phải tìm mọi dịp để rao
truyền và áp dụng những lời này trong cuộc sống để sinh ích cho mọi người.
– Trở nên như trẻ thơ
không phải làm tất cả những gì chúng làm, nhưng biết khiêm nhường hạ mình trước
mặt Thiên Chúa và tin tưởng hoàn toàn vào sự quan phòng của Ngài.
– Nhà lãnh đạo theo
tiêu chuẩn của Thiên Chúa không phải là người đứng chỉ tay năm ngón, nhưng biết
yêu thương và phục vụ mọi người, nhất là những người cô thân cô thế.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
11/08/2020 – THỨ BA TUẦN 19 TN
Th. Cla-ra, trinh nữ
Mt 18,1-5.10.12-14
NHỎ LẠI ĐỂ LỚN LÊN
“Vậy ai tự hạ, coi mình như em nhỏ này, người ấy sẽ là người
lớn nhất Nước Trời.” (Mt 18,4)
Suy niệm: Câu hỏi của các môn đệ: “Ai là người lớn nhất trong
Nước Trời?” có vẻ thật vô ý và vô lý, vì ngoài Chúa Giê-su ra thì còn ai khác nữa.
Chúa Giê-su đã cố ý trả lời các ông bằng một câu càng vô lý hơn: “Vậy ai tự hạ,
coi mình như em nhỏ này, người ấy sẽ là người lớn nhất Nước Trời.” Ngài đã chỉ
cho các ông thấy giá trị của một người không hệ tại chức tước, địa vị mà người
đó có, nhưng tuỳ thuộc những công việc người đó làm với tư cách một người bé mọn
phục vụ tha nhân vì chức vụ là để phục vụ.
Mời Bạn: Là thành viên của một cộng đoàn (gia đình, hội
đoàn, tổ chức, dòng tu… nào đó), chắc chắn rằng ít nhiều bạn đang giữ một địa vị
với một công tác nào đó. Bạn được mời gọi là người phục vụ chứ không phải để được
phục vụ. Bạn sẽ là người “lớn” thật sự khi bạn biết cách “nhỏ” đi trong việc
chu toàn bổn phận và phục vụ người xung quanh.
Chia sẻ: Bạn đã từng có cảm nghiệm được lớn lên khi hạ mình
xuống chưa? Bạn là người có quyền trong gia đình, trong cộng đoàn, nhóm…, bạn
đã bao giờ làm cho mình “nhỏ” lại chưa? Mời bạn chia sẻ.
Sống Lời Chúa: Ngày hôm nay, tôi không đòi mọi người phải cư xử với
tôi như với một “người lớn”; trái lại, tôi muốn làm “người nhỏ” để phục vụ những
người xung quanh.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, cám dỗ muốn làm lớn luôn làm cho con có
những suy nghĩ và hành động đi ngược lại tình thần Phúc Âm, gây bất an trong
tâm hồn con, gây đau khổ cho anh em con. Xin giúp con biết sống theo Lời Ngài để
con trở nên bé nhỏ thực sự khi phục vụ anh em con. Amen.
(5 Phút Lời Chúa)
Suy niệm : Em nhỏ và
kẻ bé mọn
Suy niệm :
Làm lớn ở trong nhóm
hay trong Giáo Hội,
đó vẫn là mối bận tâm
gây tranh cãi giữa các môn đệ Thầy Giêsu.
Sau khi Thầy loan báo
lần thứ hai về cuộc Khổ nạn (Mt 17, 22-23),
các môn đệ vẫn bị hút
vào câu hỏi ai là người lớn nhất (c. 1).
Như một nhà sư phạm
khéo léo, Thầy Giêsu đã gọi một em nhỏ lại,
đặt em đứng giữa các
ông, và đưa ra câu trả lời.
Câu trả lời của Thầy
chắc đã làm các môn đệ bị sốc.
Trong xã hội Do thái
thời Đức Giêsu, trẻ em không có vai vế gì,
cũng chẳng có chút quyền
hành hay sự độc lập.
Chúng không phải là biểu
tượng cho sự trong trắng, ngây thơ,
cho bằng là biểu tượng
cho sự tùy thuộc, lệ thuộc vào người lớn.
Khi đặt một em nhỏ bằng
xương bằng thịt giữa các ông,
Thầy Giêsu đã đưa ra
câu trả lời rồi.
Đối với Thầy, điều kiện
để vào Nước Trời mai sau,
là phải trở nên như trẻ
em (c. 3).
Muốn trở nên như trẻ
em, cần phải trở lại, nghĩa là quay lại, hoán cải.
Chỉ người lớn nào dám
đổi hướng sống, mới có thể trở nên trẻ thơ.
Chỉ ai dám rũ bỏ đam
mê về quyền lực và tiếng tăm, về địa vị và chỗ đứng,
người ấy mới có thể
vào Nước Trời.
Nước Trời là Nước của
trẻ thơ,
và những ai trở nên giống
trẻ thơ nhờ hoán cải.
Vậy ai là người lớn nhất
trong Nước Trời?
Thầy Giêsu trả lời, đó
là người tự hạ, thấp kém như một em nhỏ (c. 4).
Để vào được Nước Trời,
để làm người lớn nhất trong Nước đó,
cần trở nên như trẻ
thơ, tay trắng, không tự hào, tự mãn về mình,
không cậy dựa vào đạo
đức của bản thân, nhưng vào tình thương của Chúa.
Như thế người lớn nhất
trong Nước Trời lại là người nhỏ bé, khiêm nhu.
Thầy Giêsu không chỉ
giúp môn đệ hiểu xem ai là người lớn nhất thực sự,
Ngài còn dạy họ biết
quý giá trị của từng con người trong cộng đoàn.
Cộng đoàn tín hữu nào
cũng có những môn đệ yếu kém mặt này, mặt khác.
Ở đây họ được gọi là
những kẻ bé mọn.
Thầy Giêsu nhấn mạnh đến
phẩm giá của những kẻ bé mọn này.
Không ai được phép
khinh rẻ một người nào trong nhóm họ.
Họ được bảo trợ bởi
các thiên thần riêng,
và các thiên thần của
họ vẫn chiêm ngưỡng nhan Cha ở trên trời (c. 10).
Có những môn đệ bé mọn
bị sa ngã, lạc lối.
Thái độ của người lãnh
đạo là để lại chín mươi chín con chiên
để đi tìm một con
chiên lạc.
Cả con chiên lạc cũng
vẫn có giá trị khiến ta phải tốn công sức để tìm về.
“Thiên Chúa không muốn
cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất.”
Chính vì thế từng con
chiên lạc đều đáng chúng ta trân trọng.
Khi nhìn trẻ nhỏ và kẻ
bé mọn trong cộng đoàn bằng cặp mắt của Chúa,
chúng ta sẽ biết cư xử
tử tế và kính trọng họ hơn.
Cầu nguyện :
Lạy Chúa Giêsu,
xin cho con trở nên
đơn sơ bé nhỏ,
nhờ đó con dễ nghe được
tiếng Chúa nói,
dễ thấy Chúa hiện diện
và hoạt động trong đời
con.
Sống giữa một thế giới
đầy lọc lừa và đe dọa,
xin cho con đừng trở
nên cứng cỏi,
khép kín và nghi ngờ.
Xin dạy con sự hiền hậu
để con biết cảm thông
và bao dung với tha nhân.
Xin dạy con sự khiêm
nhu
để con dám buông đời
con cho Chúa.
Cuối cùng, xin cho con
sự bình an sâu thẳm,
vui tươi đi trên con
đường hẹp với Ngài,
hạnh phúc vì được cùng
Ngài chịu khổ đau. Amen.
Lm. Ant. Nguyễn Cao
Siêu SJ.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
11 THÁNG TÁM
Thiên Chúa Đã Yêu
Thế Giới Đến Nỗi …
“Thế giới ở đây là thế
giới của con người, thế giới ấy, người Kitôhữu tin là đã được tình yêu của Đấng
Tạo Hóa tác thành và bảo trì. Thế giới ấy, đã rơi vào ách nô lệ tội lỗi, nhưng,
nhờ Chúa Kitô chịu đóng đinh và sống lại mà bẻ gãy uy quyền của Thần Dữ, đã được
giải thoát để thay hình đổi dạng theo dự định của Thiên Chúa mà tiến tới sự
viên mãn” (MV 2).
Định nghĩa ấy gồm tóm
toàn bộ giáo thuyết về sự quan phòng, hiểu như kế hoạch vĩnh cửu của Thiên Chúa
trong công trình sáng tạo, hoặc hiểu như sự hoàn thành chung cục của vũ trụ. Điều
này đặc biệt đúng đối với thế giới con người theo như “được tiền định trong Đức
Kitô”, Đấng là trung tâm và là nguồn gốc của mọi sự.
Bằng cách này, Vatican
II làm cho sắc bén giáo huấn tín lý của Công Đồng Vatican I: “Thiên Chúa gìn giữ
và điều khiển mọi loài Ngài đã dựng nên với sự quan phòng của Ngài, từ chân trời
này tới chân trời kia (Kn 8,1). ‘Tất cả đều trần trụi và phơi bày trước mặt
Ngài’ (Dt 4,13), ngay cả những gì xảy ra thông qua sáng kiến tự do của tạo vật”
(Dei Filius, DS 3003).
Ngay từ đầu, Hiến Chế
Vui Mừng và Hy Vọng tập chú đến một vấn đề vừa liên quan với chủ đề của chúng
ta ở đây vừa bức thiết với con người hiện đại: Bằng cách nào sự phát triển của
Nuớc Thiên Chúa và sự phát triển của thế giới có thể hòa điệu với nhau?
– suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 11/8
Thánh Clara, trinh
nữ
Ed 2, 8-3,4; Mt 18,
1-5.10.12-14.
LỜI SUY NIỆM: “Còn ai tiếp
đón một em nhỏ như em này, là tiếp đón chính Thầy.” (c.5) “Anh em hãy coi chừng,
chớ khinh một ai trong những kẻ bé mọn này’ (c10). “Cha của anh em. Đấng ngự
trên trời, không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất.” (c 14)
Đây là những lời căn dặn của Chúa Giêsu, mỗi người tín hữu cần phải lắng nghe để
giữ mình trước mặt Chúa và người đời.
Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con luôn nhớ đến những lời căn dặn của Chúa khi sống
với người anh em đặc biệt đối với các trẻ nhỏ: phải biết nêu gương sáng, gương
tốt, để không làm vẩn đục tâm hồn các em; và đối với những người nghèo khổ đang
sống trong những hoàn cảnh phẩm giá bị coi thường; biết tôn trọng và năng đỡ,
giúp họ tìm được niềm an ủi để vui sống.
Mạnh Phương
Gương Thánh Nhân
Ngày 11-08: Thánh CLARA
Đồng Trinh (1193 –
1253)
Thánh Clara sinh năm
1193 tại Assisi miền Umbria. Thuộc dòng họ danh gái Offreducciô. Người ta nói
thánh nữ sinh ra với nụ cười trên môi và không bao giờ thấy Ngài khóc. Ngài
dành nước mắt để tưới chân Chúa Giêsu chịu đóng dinh. Nghe biết một thanh niên
giàu có đã trở nên người nghèo thành Assisi, người thiếu nữ danh giá cảm kích
trước mẫu gương của thánh nhân. Trong khi gia đình nhắm cưới gả cho nàng, thì
nàng chỉ nhắm đến cuộc sống sám hối khiêm hạ. Sau khi nghe bài giảng của thánh
nhân, Ngài đã đi tới quyết định.
Khi ấy thánh Clara 18
tuổi. Vào ngày Lễ Lá, 18 tháng 3 năm 1212, thánh nữ ăn mặc sang trọng tới nhà
thờ chính tòa dự lễ. Theo thói quen, các bà tiến lên nhận lá từ tay Đức giám mục.
Hôm ấy Clara quá xúc động, khiến chính đức giám mục phải rồi ghế đưa lá đến cho
Ngài. Chiều về, Ngài đã cùng với một người bạn lén bỏ nhà theo lối cửa hậu rồi
theo ánh đuốc tới gặp thánh Phanxicô tại Porsiuncola…
Giai thoại thật cảm động,
một cô gái 18 sang trọng đã bỏ tất cả những gì là quen thuộc và an toàn để đi
theo Đấng vô hình, còn Phaxicô 30 tuổi không có lấy một xu dính túi đã nhận lấy
trách nhiệm về cả tinh thần lẫn vật chất đối với cô. Giữa đêm xuân trong rừng
cây và dưới ánh đuốc của đoàn anh em. Clara buông xõa mái tóc huyền trên bàn thờ
cho Phanxicô cắt bỏ. Hành động hoàn toàn ngoại lệ và không với một chút quyền hạn
theo giáo luật. Phanxicô đã lãnh bản ly dị của Clara đối với thế gian, rồi gởi
đi vào một nữ tu viện Benedicto gần đó.
Biến cố nổ lớn làm cả
thành phố xúc động. Thế gian kết án Clara. Ong Monaldo, cậu thánh nữ đến nhà
dòng bắt thánh nữ về, nhưng Ngài ôm cứng chân bàn thờ quyết chọn Chúa mà thôi.
Phanxicô dẫn thánh nữ tới một nữ tu tu viện Bênêdictô khác, cùng với em của
mình là Anê. Sau cùng Phanxicô thiết lập cho Clara và cộng đoàn đã tăng số một
tu viện tại San Damianô, nơi đây bà Ortolanta, mẹ của thánh nữ cũng nhập dòng.
Trong một thời gian cộng đoàn độc lập như những người hành khất đầu tiên.
Phanxicô viết cho cộng đoàn một bản luật sống vắn gọn, đòi kỷ luật gắt gao và
chay tịnh khắc khổ.
Dầu vậy, Clara con người
đi xa hơn cả ước muốn của thánh Phanxicô. Năm 1215 Phanxicô đặt Clara làm tu viện
trưởng và có lẽ đã trao cho Ngài một bản luật dòng thánh Bênêdictô. Nhưng một mục
chương nói rằng sự đơn sơ và nhiệt tình của chị em khiến cộng đoàn tăng số rất
nhanh.
Vào những năm cuối đời
thánh Phanxicô, mọi liên hệ với San Đômianô bị gián đoạn. Câu chuyện hay về bữa
ăn tối với Clara không được chính xác lắm. Nhưng cơn đau cuối cùng Phanxicô đã
được Clara cho trú ngụ trong một mái chòi bằng lá cây ở cổng tu viện Damianô,
nơi Phaxicô trước tác bài ca mặt trời. Ngài ban phép lành cuối cho Clara rồi về
Porziuncola và qua đời tại đó. Ngài cũng xin anh em đưa xác về Assisi qua ngã
San Đamianô. Thánh Clara và chị em tiếp rước và có dịp chiêm ngưỡng các vết
thương ở tay và chân Ngài.
Clara thực hiện đúng
lý tưởng của người nghèo thành Assisi. Đức Innôcentê III đã đích thân ban phép
cho Ngài được giữ đức nghèo khó tuyệt đối. Nhưng Đức Grêgôriô IX nguyên là hồng
y Ugôlinô đã muốn cải sửa luật cho phép nhà dòng có đất đai nhà cửa. Clara cưỡng
lại và năm 1228 đã được hưởng đặc ân như sở nguyện. Ngài đã thưa với Đức
Grêgôriô: – Thưa Đức Cha, xin tha tội cho chúng con, nhưng đừng tha cho con khỏi
theo lời Chúa.
Năm 1247, một lần nữa
đức Innocentê IV kiểm soát lại luật thánh Phanxicô, muốn sống đời khó nghèo
truyệt đối. Luật này được Đức Innocente chấp thuận vội vã, hai ngày trước khi
thánh nữ qua đời. Năm 1893 người ta tìm thấy sắc chỉ nguyên thủy trong mộ thánh
nữ.
Cuộc sống còn được ghi
nhớ bởi cuộc tàn phá năm 1241 của vua Frêdêrico II, nhờ lời cầu nguyện đắc lực
của Ngài. Trong cơn bệnh của Ngài, Đức hồng y Rainalđô, tức là đức giáo hoàng
Alexandrô sau này, đã đến trao mình Chúa và khuyyên nhủ thánh nữ, thánh nữ trả
lời: – Từ khi nếm thử chén đắng và cuộc tử nạn của Chúa, con thấy không còn gì
làm con đau đớn nữa.
Sau khi chúc lành cho
các nữ tu đến thăm, Ngài nói với mình: – Hãy an tâm, ngươi đã theo đúng đường,
cứ tin tưởng vì Chúa tạo thành đã thánh hiến và không ngừng gìn giữ ngươi, đã
yêu ngươi với tình mẹ thương con, ôi lạy Chúa xin chúc tụng Chúa vì đã dựng nên
con.
Thánh nữ qua đời ngày
11 tháng năm 1253 và năm 1255 được tôn phong hiển thánh.
(daminhvn.net)
11 Tháng Tám
Cô Bạn Của Thánh Phanxicô Assisi
Một trong những cuốn
phim có giá trị diễn tả về cuộc đời của thánh Phanxicô thành Assisi mới được thực
hiện cách đây vài năm đa thi vị hóa vai trò của Clara, vị thánh Giáo Hội mừng
kính hôm nay. Ðạo diễn của cuốn phim đã giới thiệu Clara qua hình ảnh một nữ
tài tử trẻ đẹp với mái tóc vàng óng ả, thích tung tăng chạy nhảy giữa cánh đồng
hoa hướng dương chạy dài mút mắt.
Trong thực tế,
quãng đời thanh xuân của Clara đã cống hiến nhiều chi tiết có thể được sử dụng
làm chất liệu để quay phim. Vào tuổi trăng tròn 15, Clara đã từ chối kết hôn vì
tâm hồn của nàng bị xúc động mãnh liệt qua lời rao giảng có chiều sâu của
Phanxicô. Từ đó cho đến lúc Clara trút hơi thở cuối cùng, Phanxicô là một người
bạn tinh thần, một cha linh hướng của nàng.
Lúc lên 18 tuổi,
Clara thoát ly gia đình và trong một buổi lễ đơn sơ cử hành vào đêm, nàng đã cởi
bỏ những xiêm y đắt tiền để mặc lấy một chiếc áo dòng bằng vải thô, đã thay chiếc
dây nịt quý giá bằng một sợi dây thắt lưng đơn sơ và đã để cho Phanxicô cắt mái
tóc óng ả của mình tượng trưng cho tinh thần từ bỏ.
Khi một số thiếu nữ
khác cùng một chí hướng, kể cả Agnes, em gái của Clara, theo chân nàng vào tu
viện, họ đã bắt đầu một cuộc sống nghèo nàn, khổ hạnh và ẩn dật, cắt đứt mọi
giao tiếp với thế giới bên ngoài. Họ đi chân không, ngủ trên nền nhà, không ăn
thịt và giữ thinh lặng hầu như hoàn toàn. Ðó là những dấu hiệu bên ngoài biểu lộ
ý hướng bên trong của họ muốn sống khó nghèo theo tinh thần Phúc Âm như Ðức
Giêsu đã dạy.
Ðế sống cuộc đời từ bỏ,
các nữ tu dòng thánh Clara khước từ quyền sở hữu của bất cứ của cải nào, kể cả
với tính cách là của chung.
Nhu cầu lương thực hằng
ngày được giải quyết bằng của bố thí. Khi Ðức Thánh Cha khuyên họ giảm bớt cách
thực hành sống nghèo cách tuyệt đối như vậy, Clara đã khẳng khái trả lời: “Thưa
Ðức Thánh Cha, chúng con cần cha tha tội, chứ chúng con không mong ước cha tha
chúng con khỏi những bổn phận phải giữ để trung tín dõi theo chân Chúa Giêsu”.
Trong bốn bức tường tu
viện tại San Ðamianô gần Assisi, Clara ân cần chăm sóc các bệnh nhân, khiêm nhượng
hầu bàn và rửa chân cho các nữ tu sau khi họ đi cầu thực trở về và dành nhiều
thời giờ để tâm hồn chìm sâu trong kinh nguyện. Các nữ tu đồng thời thuật lại rằng:
Khi Clara cầu nguyện xong, mặt chị chiếu sáng làm chói mắt mọi người.
Trong 27 năm cuối đời,
Clara bị đau ốm luôn, nhưng chị đã thu hút được nhiều Giám Mục, Hồng Y, kể cả
các giáo chủ đến để tham khảo ý kiến của chị.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét