16/02/2025
CHÚA NHẬT 6 THƯỜNG NIÊN Năm C
Bài Ðọc I: Gr 17, 5-8
“Khốn thay cho kẻ tin tưởng người đời; phúc thay cho người
tin tưởng vào Thiên Chúa”.
Trích sách Tiên tri Giêrêmia.
Ðây Chúa phán: “Khốn thay cho kẻ tin tưởng người đời, họ
nương tựa vào sức mạnh con người, còn tâm hồn họ thì sống xa Chúa. Họ như cây cỏ
trong hoang địa, không cảm thấy khi được hạnh phúc; họ ở những nơi khô cháy
trong hoang địa, vùng đất mặn không người ở. Phúc thay cho người tin tưởng vào
Thiên Chúa, và Chúa sẽ là niềm cậy trông của họ. Họ sẽ như cây trồng nơi bờ suối,
cây đó đâm rễ vào nơi ẩm ướt, không sợ gì khi mùa hè đến, lá vẫn xanh tươi,
không lo ngại gì khi nắng hạn mà vẫn sinh hoa kết quả luôn.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 1, 1-2. 3. 4 và 6
Ðáp: Phúc thay
người đặt niềm tin cậy vào Chúa (Tv 39, 5c).
Xướng: Phúc cho
ai không theo mưu toan kẻ gian ác, không đứng trong đường lối những tội nhân,
không ngồi chung với những quân nhạo báng, nhưng vui thoả trong lề luật Chúa,
và suy ngắm luật Chúa đêm ngày.
Xướng: Họ
như cây trồng bên suối nước, trổ sinh hoa trái đúng mùa; lá cây không bao giờ
tàn úa. Tất cả công việc họ làm đều thịnh đạt.
Xướng: Kẻ
gian ác không được như vậy; họ như vỏ trấu bị gió cuốn đi, vì Chúa canh giữ đường
người công chính, và đường kẻ gian ác dẫn tới diệt vong.
Bài Ðọc II: 1 Cr 15, 12. 16-20
“Nếu Ðức Kitô đã không sống lại, thì lòng tin của anh em
cũng là hão huyền”.
Trích thư thứ nhất của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu
Côrintô.
Anh em thân mến, nếu Ðức Kitô được rao giảng rằng Người đã từ
cõi chết sống lại, thì làm sao có người trong anh em cho rằng không có sự sống
lại từ cõi chết? Vì nếu kẻ chết không sống lại, Ðức Kitô cũng đã không sống lại.
Nếu Ðức Kitô đã không sống lại, thì lòng tin của anh em cũng là hão huyền, và
hiện anh em vẫn còn ở trong tội lỗi của anh em. Như thế ai đã chết trong Ðức
Kitô, cũng bị tiêu huỷ cả. Nếu chúng ta chỉ hy vọng vào Ðức Kitô trong cuộc đời
này mà thôi, thì chúng ta là những người vô phúc nhất trong thiên hạ.
Nhưng không, Ðức Kitô đã từ cõi chết sống lại, là hoa quả đầu
mùa của những người đã yên giấc.
Ðó là lời Chúa.
Alleluia: Ga 14, 23
Alleluia, alleluia! – Nếu ai yêu mến Thầy, thì sẽ giữ lời Thầy,
và Cha Thầy yêu mến người ấy, và Chúng Ta sẽ đến và ở trong người ấy. –
Alleluia.
Phúc Âm: Lc 6, 17. 20-26
“Phúc cho những kẻ nghèo khó. Khốn cho các ngươi là kẻ
giàu có”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, Chúa Giêsu từ trên núi xuống cùng với mười hai tông
đồ, và dừng lại trên một khoảng đất bằng; ở đó có đông môn đệ và một đám đông
dân chúng từ Giuđêa, Giêrusalem, miền duyên hải Tyrô và Siđon kéo đến để nghe
Người giảng và xin Người chữa bệnh tật. Bấy giờ Người đưa mắt nhìn các môn đệ
và nói: “Phúc cho các ngươi là những kẻ nghèo khó, vì nước Thiên Chúa là của
các ngươi. Phúc cho các ngươi là những kẻ bây giờ đói khát, vì các ngươi sẽ được
no đầy. Phúc cho các ngươi là những kẻ bây giờ phải khóc lóc, vì các ngươi sẽ
được vui cười. Phúc cho các ngươi, nếu vì Con Người mà người ta thù ghét, trục
xuất và phỉ báng các ngươi, và loại trừ tên các ngươi như kẻ bất lương. Ngày ấy,
các ngươi hãy hân hoan và reo mừng, vì như thế, phần thưởng các ngươi sẽ bội hậu
trên trời. Chính cha ông họ cũng đã đối xử với các tiên tri y như thế.
“Nhưng khốn cho các ngươi là kẻ giàu có, vì các ngươi hiện
đã được phần an ủi rồi. Khốn cho các ngươi là kẻ đã được no nê đầy đủ, vì các
ngươi sẽ phải đói khát. Khốn cho các ngươi là kẻ hiện đang vui cười, vì các
ngươi sẽ ưu sầu khóc lóc. Khốn cho các ngươi khi mọi người đều ca tụng các
ngươi, vì chính cha ông họ cũng từng đối xử như vậy với các tiên tri giả”.
Ðó là lời Chúa.
Chú giải về Giêrêmia 17,5-8; 1 Côrintô 15,12.16-20; Luca 6,17.20-26
Phúc âm hôm nay nói rằng:
Phúc cho anh em là những
kẻ nghèo khó… Nhưng khốn cho anh em là những kẻ giàu có…
Có thể trong nhà thờ, điều này rất hay để nghe, nhưng liệu
đó có phải là một lời dạy thực tế trong thế giới thực không? Phúc âm nói rằng
nhiều người từ nhiều nơi đã đến để nghe Chúa Giêsu giảng. Nhưng những lời này,
chúng ta được cho biết, mặc dù rõ ràng có liên quan đến tất cả mọi người, nhưng
được dành riêng cho các môn đồ của Chúa Giêsu. Các môn đồ của Người là ai? Họ
là những người đã đồng nhất mình hoàn toàn với sứ mệnh của Chúa Giêsu, với tầm
nhìn của Người về cuộc sống. Họ là những người tin vào Người, lắng nghe Người
và đi theo Người.
Những gì Chúa Giêsu nói trong Phúc âm Luca hôm nay tương tự
như tám mối phúc của Mát-thêu.
Khi chúng ta lần đầu nghe chúng, chúng có vẻ mâu thuẫn: người nghèo thì hạnh
phúc; người giàu thì phải bị lên án. Giáo hội không phải luôn lên án tình trạng
nghèo đói của thế giới sao? Và xã hội của chúng ta luôn nói rằng kiếm được nhiều
tiền là dấu hiệu chắc chắn của một cuộc sống thành công.
Một vấn đề của Vương quốc
Nếu chúng ta muốn hiểu lời Chúa Giê-su, chúng ta cần biết rằng ngài đang
nói về Vương quốc của Chúa. Vương quốc là xã hội mà Chúa Giê-su muốn thiết lập—và không chỉ trong một
cuộc sống tương lai nào đó. (Thuật ngữ 'vương quốc thiên đàng' của Mát-thêu có thể gây hiểu lầm trong bối
cảnh này.)
Khi Chúa Giê-su
bắt đầu cuộc sống công khai của mình, ngài đã công bố sứ mệnh của mình trong hội
đường ở Nazareth:
Thánh Linh của Chúa ngự
trên tôi,
vì Người đã xức dầu
cho tôi
để mang tin mừng đến
cho người nghèo.
Người đã sai tôi đến để
công bố sự giải thoát cho những người bị giam cầm
và phục hồi thị lực
cho người mù,
để giải thoát những
người bị áp bức,
để công bố năm hồng ân
của Chúa. (Luca 4,18-19)
Trong Vương quốc, đối với người nghèo và người đói chỉ có
tin mừng, vì họ bước vào một xã hội sẽ bảo vệ và chăm sóc họ. Chúng ta vẫn còn
một chặng đường dài để biến Vương quốc đó thành hiện thực.
Tại sao lại khắt khe với người giàu như vậy?
Mặt khác, đó là "khốn cho những kẻ giàu có". Tại
sao? Có lẽ câu trả lời nằm trong Bài đọc thứ nhất của tiên tri Giêrêmia:
Đáng nguyền rủa thay
những kẻ tin tưởng vào phàm nhân
và lấy xác thịt làm sức
mạnh,
những kẻ lòng dạ xa rời
Chúa.
Những người giàu đôi khi cảm thấy họ rất độc lập, rằng họ có
thể dùng tiền của mình để kiểm soát và thao túng người khác, và họ không cần đến
Thiên Chúa. Nếu họ cầu nguyện,
đó là để cầu xin Người giúp họ kiếm được nhiều tiền hơn nữa, hoặc bảo vệ sự
giàu có mà họ đã tích lũy được, hoặc thậm chí là để an ủi một vị Thiên Chúa cô đơn—hãy nhớ đến người
Pharisêu cầu nguyện trong Đền thờ, nói rằng "Cảm tạ Chúa, con không giống
như những người khác".
Ngược lại, Giêrêmia nói ngày hôm nay:
Phúc cho những ai tin
tưởng vào Chúa,
những ai tin tưởng vào
Chúa.
Họ sẽ như cây trồng
bên dòng nước,
rễ đâm sâu vào dòng suối.
Nó sẽ không sợ khi
nóng bức,
và lá của nó sẽ vẫn
xanh tươi;
trong năm hạn hán, nó
không lo lắng,
và nó không ngừng sinh
hoa trái.
Không giàu cũng không nghèo
Thực tế, trong Vương quốc, thực sự không có chỗ cho người
giàu hay người nghèo. Trở thành người giàu có nghĩa là người đó có nhiều hơn những
người khác—nhiều hơn những gì người đó cần và một số thứ người đó có thuộc về
những người đang thiếu thốn. Trở thành người nghèo có nghĩa là người đó không
có đủ để ăn hoặc mặc; người đó không có nơi để sống và nói chung cuộc sống của
người đó thiếu phẩm giá con người đúng mực. Trong Vương quốc, không thể có người
giàu hay người nghèo theo nghĩa này, bởi vì những người có nhiều hơn sẽ chia sẻ
với những người không có đủ.
Không chỉ là vấn đề về ‘từ thiện’, mà là vấn đề về công lý,
mỗi người đều có những gì xứng đáng với mình. Trong ‘từ thiện’, tôi cho đi những
gì tôi có thể dễ dàng dành dụm; trong công lý, tôi chia sẻ những gì tôi có.
Không chỉ là vấn đề thương hại người nghèo, mà là xem họ thực sự là anh chị em
và chia sẻ với họ.
Điểm mấu chốt không phải là nghèo đói hay giàu có, mà là
chúng ta đặt sự an toàn của mình vào đâu. Đó là ý nghĩa của Bài đọc thứ nhất.
Tôi đặt sự an toàn của mình vào những gì tôi có hay vào một cộng đồng phụ thuộc
lẫn nhau, nơi mỗi người hỗ trợ người kia và do đó tất cả đều được chăm sóc? Đây
là lý tưởng, là viễn cảnh của Vương quốc; đó là sứ mệnh của Giáo hội. Đó là
trách nhiệm của mỗi môn đồ của Chúa Giêsu. Nếu chúng ta có thể thực hiện điều
này, mọi người sẽ có thể tận hưởng hạnh phúc của Vương quốc—không chỉ trong một
cuộc sống tương lai, mà còn ở thế giới này và trong xã hội này.
https://livingspace.sacredspace.ie/
Ông Arafat, nguyên lãnh tụ phong trào giải phóng
Palestin, lúc ông còn sống đã là người đầu tiên nhiệt liệt ủng hộ cựu tổng thống
độc tài Saddam Hussein của Irak, bởi vì ông tin chắc rằng chuyến này, nhân dân
Palestin cũng sẽ giành lại được quyền tự quyết. Nhưng sau khi Irak bại trận,
ông Arafat và nhân dân Palestin lại bị bỏ rơi, và họ mới vỡ lẽ ra là mình cũng
chỉ là một thứ chiêu bài chính trị được ông Saddam hoan hô nhằm phục vụ cho mưu
toan của Irak trong ván cờ phức tạp khi đánh ở vùng Trung Ðông.
Biết tin vào ai, và biết cậy vào ai trong thế giới chỉ biết
trọng kim tiền và khinh dể công lý, các quyền tự do căn bản của những con người
này? Bởi vì các quốc gia, các phe nhóm, các lực lượng ý thức hệ, kinh tế, chính
trị, xã hội hùa nhau đó nếu không còn lợi lộc gì thì trong nháy mắt họ quay
lưng trở mặt lại với nhau.
Các bài đọc phụng vụ hôm nay cống hiến cho chúng ta một lời
giải đáp. Có lúc người nghèo khó chỉ phó thác nơi Thiên Chúa chớ không cậy dựa
nơi sức mạnh vật chất và khả năng của loài người mau tàn lụi và hay hư nát.
Giáo huấn của tiên tri Giêrêmia đoạn 17,5-8 viết cũng là điều thánh vịnh 146 và
40 khuyên nhủ chúng ta: "Con đừng cậy dựa nơi vua chúa và kẻ quyền quí, vì
loài người không thể cứu được con. Phúc cho ai được Chúa nhà Giacóp trợ lực.
Phúc cho ai hy vọng nơi Chúa và không về phe với kẻ kiêu căng cũng không chạy
theo sự dối trá". Thánh vịnh 1 cũng đưa ra cùng lời khuyên nhủ như trên và
rất giống giáo huấn của tiên tri Giêrêmia: "Khốn cho những ai cậy dựa nơi
con người". Tức là cậy dựa nơi những phường tội lỗi gian ác, vì chúng có
quyền cao chức trọng và giàu có, tiền rừng bạc bể đến đâu đi nữa chúng cũng
không thể cứu chính mình và cứu được ai.
Sức lực con người là bao, cuộc đời con người là mấy? Có kẻ
quyền quý nào mà lại không phải chết và tan biến thối rữa đâu? Con người tự bản
tính thường hay ích kỷ hẹp hòi và ham danh lợi, thấy quyền cao chức trọng và của
cải, nó thường tới mức họ quên hết mọi điều cao đẹp khác. Do đó, cậy dựa vào
con người quả thật là thái độ khờ dại. Khi con người tự cậy dựa nơi mình và
khép kín với Thiên Chúa và tha nhân, nó cố trở nên khô cằn và chết đi, nó giống
như cây me mọc trong hoang địa khô cằn và chết héo. Do đó, các lời tiên tri
Giêrêmia tố cáo dân Israel hồi thế kỷ thứ VII trước Tây lịch, cũng còn rất là
thời sự đối với con người sống trong thế giới ngày nay, là một thế giới chủ
trương lấy con người làm thước đo mọi sự. Tám mối Phúc thật và Lời Chúa Giêsu
đe dọa những người giàu có như tường thuật trong Phúc Âm thánh Luca, đoạn 6,
cũng là mời gọi chúng ta đừng lấy tâm thức của thế giới con người làm mẫu mực
cuộc sống nhưng hãy lấy cái nhìn của Thiên Chúa.
Bốn mối Phúc thật và bốn lời chúc dữ trong Phúc Âm thánh
Luca. Mối phúc thật là một kiểu hành văn quen thuộc của nền văn chương tiên tri
và nền văn chương khôn ngoan, loan báo một niềm vui trong hiện tại hay trong
tương lai. Nó cũng không phải là một lời cầu chúc mà là một khẳng định, một lời
cam kết long trọng được tuyên bố với chính quyền bính và sức mạnh của Thiên Chúa,
Ðấng luôn hoạt động trong lịch sử loài người để thực hiện sự công chính của
Ngài. Các mối phúc thật của Chúa Giêsu công bố đảo lộn mọi giá trị trong tâm thức
và kiểu cách nhìn bình thường của con người, bởi vì chúng diễn tả một cuộc cách
mạng nội tâm sâu xa, có năng lực biến đổi hoàn cảnh sống bên ngoài của thế giới
loài người. Chúa Giêsu không chúc lành hay chúc dữ cho một số cảnh sống nghèo.
Tự chúng sự giàu có và của cải vật chất không phải là những gì đáng khinh rẻ, bởi
vì chúng cũng được Thiên Chúa tạo thành, giúp con người sống sung túc và hạnh
phúc. Một khi con người coi chúng như là một giá trị tuyệt đối, tôn chúng lên địa
vị của Thiên Chúa và quỳ thờ lạy chúng, thì khi đó, của cải đáng chúc dữ và khốn
cho những người thờ lạy chúng. Bởi vì khi đó của cải vật chất khiến cho con người
khép kín ơn trời, cuộc sống của mình trong một chút hạnh phúc bé nhỏ, hạn hẹp
mau qua của thế giới vật chất này, mà quên đi cuộc sống đích thật mà Thiên Chúa
cống hiến cho mình. Của cải khi đó đáng chúc dữ vì nó khiến cho chúng ta đóng
chặt, khép kín cửa nhà và cánh cửa tâm lòng mình trước những người anh em túng
thiếu, khổ đau, quên Chúa, xa Chúa và đánh mất đi cuộc sống hạnh phúc vĩnh cửu
của mình.
Cũng thế, sự nghèo nàn và các khổ đau trong cuộc sống con
người tự chúng là những gì đáng ghê sợ, vì chúng hủy hoại hạnh phúc của con người,
do đó cần phải cố gắng bài trừ chúng trước hết bằng cách loại trừ các nguyên
nhân gây ra chúng. Thật ra, Chúa Giêsu không đề cao sức tàn phá tiêu cực đó của
nghèo đói và khổ đau. Trong ba năm rao giảng Tin Mừng, Chúa Giêsu cho chúng ta
thấy ơn cứu độ Ngài đem đến cho con người là ơn cứu độ toàn vẹn, đem lại của ăn
và sức khỏe cho thân xác cũng như cho linh hồn. Ðó là ý nghĩa các phép lạ nuôi
dân và chữa lành mọi tật bệnh cho con người. Nhưng trái lại, Chúa Giêsu cũng
coi nghèo đói và khổ đau cũng là ân phước, vì chúng có thể giúp con người hồi
tâm ăn năn hối cải, rộng mở tâm lòng để hiểu biết và đón nhận tình thương sâu
xa của Thiên Chúa và ký thác nơi Ngài. Khi tuyên bố: Phúc cho những người nghèo
hèn, đói khát, khóc lóc và khổ đau vì bị người đời hất bỏ, Chúa Giêsu không muốn
trói buộc con người trong tình trạng nghèo nàn và khổ đau, mà Ngài muốn cho họ
hiểu rằng, ngay cả khi phải sống trong những hoàn cảnh tiêu cực ấy, như hậu quả
của bất công xã hội, ngay cả cái chết của con người họ vẫn được Thiên Chúa yêu
thương và vẫn có thể rộng mở tâm lòng đón nhận ơn cứu độ Ngài ban.
Cái nghèo đói và khổ đau vật chất là cái nghèo đói và khổ
đau có phước, vì nhờ đó con người được gặp gỡ Thiên Chúa và được ơn cứu độ. Nói
tóm lại, người giàu có không phải vì giàu mà bị án phạt; người nghèo khó và khổ
đau không phải vì nghèo khó và khổ đau mà được trọng thưởng. Giàu cũng như
nghèo, ai cũng phải nỗ lực sống Tin Mừng yêu thương, chia sẻ đại đồng của Chúa
để được cuộc sống đời đời.
Ðó cũng là điều thánh Phaolô nhắc nhủ chúng ta trong thư thứ
nhất gởi giáo đoàn Côrintô, chương 15: Niềm tin vào Chúa Kitô Phục sinh phải
giúp chúng ta chết đi cho những kiểu cách suy tư hành xử cũ của con người trần
gian. Niềm tin vào Chúa Kitô Phục sinh phải trao ban cho chúng ta một tâm thức
mới, một kiểu cách suy tư lý luận mới, một cái nhìn mới, một nếp sống mới đặt nền
tảng trên Tin Mừng Phục sinh và trên các mối phúc thật. Nói cách khác, khi
tuyên xưng lòng tin vào Chúa Kitô Phục sinh là chúng ta chấp nhận nhìn mọi sự với
chính đôi con mắt của Thiên Chúa và sống theo các nấc thang giá trị Tin Mừng của
Chúa. Tin vào Chúa Kitô Phục sinh cũng có nghĩa là biết lấy các giá trị đó làm
mẫu mực và nền tảng cho cuộc sống gia đình và xã hội.
--‘Suy Niệm Lời
Chúa’--Radio Veritas Asia



Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét