18/07/2025
Thứ
Sáu tuần 15 thường niên.
Bài Ðọc I: (Năm
I) Xh 11, 10 – 12, 14
“Các ngươi hãy giết con chiên con vào chiều tối. Hễ nhìn
thấy máu, Ta sẽ vượt qua các ngươi”.
Trích sách Xuất Hành.
Trong những ngày ấy, Môsê và Aaron đã làm các phép lạ trước
mặt Pharaon như đã chép. Nhưng Chúa để cho Pharaon vẫn cứng lòng, không cho
phép con cái Israel ra khỏi nước mình.
Tại Ai-cập, Chúa phán cùng Môsê và Aaron rằng: “Tháng này đối
với các ngươi là tháng đầu, tức là tháng đầu năm. Các ngươi hãy loan truyền cho
toàn thể cộng đồng con cái Israel rằng: “Ðến mồng mười tháng này, mỗi gia đình
phải lo cho có một con chiên con. Nếu nhà ít người, liệu ăn không hết một con
chiên con, thì hãy hợp chung với những người lân cận, tuỳ theo số người. Con
chiên con phải không tì tích, là chiên đực và được một tuổi. Các ngươi cũng có
thể dùng một con dê đực theo quy luật đó. Các ngươi nuôi nó cho đến ngày mười bốn
tháng này, rồi toàn thể cộng đồng con cái Israel sẽ giết nó vào chiều tối. Tại
mỗi nhà ăn thịt chiên, người ta sẽ lấy máu chiên bôi lên hai khung cửa và trên
thành cửa. Ðêm đó, người ta sẽ ăn thịt chiên nướng với bánh không men và rau diếp
đắng. Các ngươi không được ăn thịt sống hay luộc, mà chỉ được ăn thịt nướng. Phải
ăn tất cả đầu, chân và lòng. Ðừng để thừa đến sáng hôm sau. Nếu ăn còn dư, thì
hãy thiêu huỷ đi.
“Các ngươi sẽ ăn như thế này: Hãy thắt lưng, chân mang giày,
tay cầm gậy và ăn hối hả, vì đây là lễ Vượt Qua của Chúa. Ðêm đó, Ta sẽ rảo qua
khắp nước Ai-cập. Ta sẽ giết chết tất cả con đầu lòng trong xứ Ai-cập, từ loài
người cho đến loài vật. Ta là Chúa. Ta sẽ ra án phạt tất cả các bụt thần Ai-cập.
Máu bôi lên thành cửa nhà các ngươi sẽ dùng làm dấu hiệu: Hễ nhìn thấy máu, Ta
sẽ vượt qua các ngươi, các ngươi sẽ không bị huỷ diệt khi Ta trừng phạt nước
Ai-cập.
“Các ngươi hãy ghi ngày đó làm ngày kỷ niệm, và cử hành ngày
đó như ngày đại lễ của Chúa, qua các thế hệ cho đến muôn đời”.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 115, 12-13. 15-16bc. 17-18
Ðáp: Con sẽ lãnh
chén cứu độ, và con sẽ kêu cầu danh Chúa
Xướng: Con lấy gì
dâng lại cho Chúa để đền đáp những điều Ngài ban tặng cho con? Con sẽ lãnh chén
cứu độ, và con sẽ kêu cầu danh Chúa.
Xướng: Trước mặt
Chúa thật là quý hoá cái chết của những bậc thánh nhân Ngài. Con là tôi tớ
Ngài, con trai của nữ tì Ngài, Ngài đã bẻ gãy xiềng xích cho con.
Xướng: Con sẽ hiến
dâng Chúa lời ca ngợi làm sinh lễ, và con sẽ kêu cầu danh Chúa. Con sẽ giữ trọn
lời khấn xin cùng Chúa trước mặt toàn thể dân Ngài.
Alleluia: Tv 129, 5
Alleluia, alleluia! – Con hy vọng rất nhiều vào Chúa, linh hồn
con trông cậy ở lời Chúa. – Alleluia.
Phúc Âm: Mt 12, 1-8
“Con Người cũng là chủ ngày sabbat”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, vào ngày Sabbat, Chúa Giêsu đi ngang cánh đồng lúa.
Các môn đệ của Người đói, liền bứt bông lúa mà ăn. Thấy vậy, các người biệt
phái thưa với Người rằng: “Kìa, các môn đệ của Ngài làm điều không được phép
làm trong ngày Sabbat”. Người nói với các ông rằng: “Các ông không đọc thấy
Ðavít và những người đi với ông đã làm gì khi đói lả sao? Các ông cũng không đọc
thấy Ðavít vào đền thờ Chúa ăn bánh trưng hiến, bánh mà ông và các kẻ theo ông
không được phép ăn, chỉ trừ các tư tế được ăn mà thôi sao? Hay các ông không đọc
thấy trong luật rằng: Ngày Sabbat, các tư tế trong đền thờ vi phạm ngày Sabbat
mà không mắc tội đó sao? Tôi bảo cho các ông biết, đây có Ðấng còn trọng hơn đền
thờ nữa. Vì nếu các ông biết được điều này là, “Ta muốn lòng nhân từ, chứ không
muốn hy lễ”, chắc các ông không bao giờ lên án những người vô tội, vì chưng Con
Người cũng là chủ ngày Sabbat”.
Đó là Lời Chúa.
Chú giải về Xuất Hành 11,10—12,14
Chúng ta đã bỏ qua một số chương trong sách Xuất Hành để đến với bài đọc hôm nay. Những đau khổ của người Do Thái trở
nên quá sức chịu đựng và cuối cùng Chúa đã giáng cái mà chúng ta gọi là Mười
Tai Vạ xuống Ai Cập để thuyết phục Pha-ra-ô cho người Do Thái rời đi. Sau mỗi
tai vạ, lòng Pha-ra-ô lại chai đá và ông từ chối để dân Chúa ra đi.
Mười Tai Vạ đó như sau:
1. Nước biến thành máu (rất có thể do một loại cây làm đổi
màu nước).
2. Ếch nhái xâm nhập vào mọi nơi và mọi nhà.
3. Mòng
(hoặc muỗi) xâm nhập vào cả người và thú vật.
4. Ruồi nhặng.
5. Một trận dịch tấn công tất cả gia súc của người Ai Cập,
nhưng không ảnh hưởng đến gia súc của người Do Thái.
6. Một trận dịch gây ung nhọt trên người và thú vật.
7. Mưa đá rơi xuống, kèm theo sấm sét, giết chết tất cả mọi
người và mọi loài động vật ngoài trời.
8. Một trận châu chấu tàn phá mọi cây cối còn sót lại sau những
trận dịch trước.
9. Bóng tối bao trùm suốt ba ngày.
10. Giết chết tất cả con đầu lòng của người Ai Cập, từ
Pharaô đến những nô lệ thấp hèn nhất.
Hầu hết những 'tai họa' này thực sự tương ứng với các hiện
tượng tự nhiên được tìm thấy ở Ai Cập. Nhưng chúng được mô tả ở đây là siêu
nhiên, ít nhất là ở cường độ mạnh hơn và diễn ra chính xác theo lệnh của Mô-sê.
Trong mỗi tai họa, người Do Thái không bị ảnh hưởng, một dấu hiệu khác cho thấy
sự can thiệp của Chúa vào những gì thông thường là thiên tai ảnh hưởng đến tất
cả mọi người.
Với những tai họa này, chúng ta đang đến hồi kết vĩ đại và
là đỉnh cao của câu chuyện Xuất Hành. Chín tai họa giáng xuống Ai Cập đã:
...làm cho lòng Pharaô
cứng cỏi, và ông ta không cho dân Ít-ra-en ra khỏi xứ sở của mình.
Người Do Thái giờ đây được bảo phải chuẩn bị cho thảm họa cuối
cùng mà Chúa sẽ giáng xuống người Ai Cập. Khi bài đọc của chúng ta bắt đầu, Tai
họa thứ Mười vẫn chưa xảy ra. Dường như, trong mắt tác giả, Chúa muốn Pharaô cứng
lòng để cuối cùng tình hình sẽ trở nên tồi tệ đến mức ông ta không còn lựa chọn
nào khác.
Đoạn văn chúng ta đọc hôm nay không thực sự là một bản tường
thuật lịch sử về cách người Do Thái thực sự chuẩn bị cho đêm cuối cùng đó ở Ai
Cập. Nó bao gồm những chỉ dẫn chính thức cho thế hệ sau về cách cử hành sự kiện
trọng đại sắp diễn ra. Những chỉ dẫn được trình bày như thể đến từ Chúa cho
Mô-sê và Aaron.
Thứ nhất, tháng diễn ra sự kiện này từ nay trở đi được coi
là "tháng đầu tiên của năm". Đó là tháng Abib, có nghĩa là tháng 'ngô non' hoặc 'hạt chín'. Nó xảy ra vào
khoảng thời gian xuân phân, trong khoảng thời gian từ tháng Ba đến tháng Tư
theo lịch Gregorian của chúng ta. Sau thời kỳ lưu đày, tháng này được biết đến
với tên gọi theo tiếng Babylon là Nisan, tên gọi này được sử dụng trong các
sách sau của Cựu Ước (Nơ-khe-mi-a
2,1 và Ét-te 3,7).
Đầu tiên, vào ngày 10 của tháng đó, mỗi gia đình phải tự kiếm
cho mình một con chiên. Nếu một gia đình quá ít người không đủ ăn hết một con
chiên, thì họ có thể nhập với một gia đình khác và cùng chia sẻ con chiên, bao
gồm cả chi phí mua. Con chiên phải là con đực, một tuổi và không tì vết. Nó có
thể là cừu hoặc dê (cừu và dê là những loài động vật có họ hàng gần).
Con vật phải được giữ cho đến ngày 14 của tháng; sau đó nó sẽ
bị giết trước sự chứng kiến của tất cả người Do Thái đang tụ họp. Việc này phải
diễn ra "vào lúc chạng vạng". Điều này được hiểu là giữa hoàng hôn và
bóng tối (người Samari) hoặc giữa buổi chiều và hoàng hôn (người Pharisêu và
Talmud).
Trong mỗi ngôi nhà có ăn thịt chiên con, máu của nó phải được
bôi lên khung cửa và bệ cửa. Theo một cách nào đó, đây là yêu cầu quan trọng nhất.
Vào đêm ngày 14 của tháng, cùng buổi tối mà nó đã bị giết, thịt chiên nướng phải
được ăn kèm với bánh không men và rau đắng. Con vật phải được nướng, không được
ăn sống hoặc luộc, và toàn bộ con vật, bao gồm đầu, chân tay và nội tạng phải
được nướng cùng nhau.
Không được để lại bất kỳ thứ gì đến sáng hôm sau. Bất cứ thứ
gì không ăn hết phải được đốt. Điều này nhằm ngăn chặn bất kỳ sự xúc phạm nào
có thể xảy ra đối với thứ được coi là "thánh". Bản văn Hy Lạp bổ
sung:
Ngươi không được làm
gãy một cái xương nào của nó.
Yêu cầu này cũng được đề cập trong các hướng dẫn tiếp theo
trong cùng chương (12,46).
Trong tường thuật của Gioan về cuộc khổ nạn của Chúa Giê-su,
ông lưu ý rằng những người lính, thấy Chúa Giê-su đã chết, đã dùng giáo đâm vào
cạnh sườn Ngài, nhưng không đánh gãy chân Ngài, như họ đã làm với hai người kia
bị đóng đinh. Và ông nói:
Những điều này đã xảy
ra để ứng nghiệm lời Kinh Thánh: "Không một xương nào của Ngài bị đánh
gãy." (Gioan 19,36)
Điều này xảy ra bởi vì Chúa Giê-su là Chiên Vượt Qua của
Giao Ước Mới.
Trong Xuất Hành, họ được bảo:
Các ngươi phải ăn như
thế này: lưng thắt lại, chân mang dép, tay cầm gậy, và ăn vội vã.
Nói cách khác, bữa ăn phải được thực hiện như những người
chuẩn bị lên đường vội vã.
Và nó được gọi là "Lễ Vượt Qua của Chúa". Nguồn gốc
của từ 'Lễ Vượt Qua' vẫn còn gây tranh cãi. Từ pesah (tiếng Hy Lạp: pascha)
có nghĩa là Yahweh đã “nhảy qua” những ngôi nhà được đánh dấu, giống như người
ta có thể bỏ qua tên trong danh sách. Từ này có thể bắt nguồn từ tiếng Ai Cập, pesach, có nghĩa là “cú đánh”, tức là
tai họa cuối cùng sắp xảy ra. Rõ ràng, cả hai nghĩa đều đúng.
Vào chính đêm đó, Chúa sẽ đi qua Ai Cập và đánh bại mọi con
đầu lòng trong xứ, cả người lẫn thú, và do đó phán xét tất cả các thần của Ai Cập.
Nhưng vì máu chiên con đã được bôi lên tất cả các nhà của người Do Thái, nên
khi Chúa nhìn thấy máu, Ngài sẽ vượt qua, hoặc bỏ qua, những ngôi nhà đó và sẽ
không có tai họa nào xảy đến với họ. Do đó, ngày lễ này có tên gọi như vậy.
Sau đó là lời chỉ dẫn cuối cùng dành cho người Do Thái thuộc
mọi thế hệ tương lai:
Ngày này sẽ là ngày kỷ
niệm cho các ngươi. Các ngươi sẽ giữ ngày này như một lễ hội tôn vinh Chúa; trải
qua các thế hệ, các ngươi sẽ giữ nó như một lệ định đời đời.
Đây là một lời chỉ dẫn mà người Do Thái vẫn tiếp tục tuân giữ
cho đến ngày nay.
Đối với chúng ta, những người Kitô hữu, tất cả những điều
này mang một ý nghĩa to lớn bởi vì chúng ta thấy trong đó một điềm báo về một Lễ
Vượt Qua khác mà Chúa Giêsu đã cử hành cùng các môn đệ. Lễ Vượt Qua này diễn ra
cùng lúc với lễ Vượt Qua truyền thống của người Do Thái, nhưng vì những gì xảy
ra ngay sau đó, nó được xem như một sự báo trước mang tính bí tích về Lễ Vượt
Qua mới, trong đó Chúa Giêsu là Chiên Con Hiến Tế, máu đổ ra trở thành phương
tiện cứu rỗi và giải thoát chúng ta.
Điều đáng chú ý là, trong các mô tả về Bữa Tiệc Ly, không có
Phúc Âm nào đề cập đến con chiên là món ăn chính. Giờ đây, có một Con Chiên Vượt
Qua Mới - chính là Chúa Giêsu. Và trong việc ăn Bánh và uống Rượu, những người
hiện diện đã “ăn” và “uống” Con Chiên.
Đoạn văn này trích từ Sách Xuất Hành cũng là Bài Đọc Thứ Nhất
của phụng vụ Thứ Năm Tuần Thánh. Cũng cần lưu ý rằng, vào đầu Tuần Thánh, một số
người Công giáo cử hành “bữa tiệc Seder”, tái hiện bữa tiệc Vượt Qua của người
Do Thái, với thịt cừu nấu chín, bánh không men, rượu và rau đắng.
Cuối cùng, Kinh Thánh
Jerusalem có lời bình luận sau về lễ này:
Phần dài của Lễ Vượt Qua và Lễ Bánh Không Men (12,1—13,16) kết
hợp truyền thống Gia-Vít và
truyền thống Tư Tế, cùng một số bổ sung biên tập theo phong cách “Thứ Luật”. Cần so sánh đoạn văn này
với lịch phụng vụ Lê-vi 23,5-8, Thứ Luật 16,1-8, và luật lệ Dân Số 28,16-25. Hai nghi lễ này có thể có nguồn gốc
riêng biệt: Lễ Vượt Qua chủ yếu là một lễ mục vụ, dâng hoa quả đầu mùa của đàn
chiên; Lễ Bánh Không Men chủ yếu mang tính chất nông nghiệp, dâng hoa quả đầu
mùa của vụ thu hoạch lúa mạch. Nhưng cả hai đều là lễ hội mùa xuân và đã được hợp
nhất từ rất sớm. Từng gắn liền với một sự kiện lịch sử, sự kiện quyết định
trong lịch sử tuyển chọn của Ít-ra-en,
sự giải thoát khỏi Ai Cập, những nghi lễ này mang một ý nghĩa tôn giáo hoàn
toàn mới: chúng tưởng nhớ việc Thiên Chúa đã cứu độ dân Người (xem thêm công thức
giải thích kèm theo nghi lễ, Xuất Hành
12,26-27; 13,8). Lễ Vượt Qua của người Do Thái do đó trở thành buổi diễn
tập cho Lễ Vượt Qua của người Kitô giáo: Chiên Thiên Chúa, tức Chúa Kitô, bị hiến
tế (thập giá) và được ăn (Bữa Tiệc Ly) trong khuôn khổ Lễ Vượt Qua của người Do
Thái (Tuần Thánh đầu tiên). Nhờ đó, Người mang ơn cứu độ đến cho thế gian, và sự
tái hiện huyền nhiệm hành động cứu chuộc này trở thành nét chính của phụng vụ
Kitô giáo, được tổ chức quanh Thánh Lễ, vừa là hy tế vừa là bữa tiệc hy tế. (đã
chỉnh sửa)
Chú giải về Mát-thêu 12,1-8
Câu chuyện hôm nay tiếp nối ngay sau lời Chúa Giê-su hôm qua
mời gọi những ai mang gánh nặng hãy đến với Ngài để được an ủi và giải thoát.
Những gánh nặng đó được hiểu là ách của Luật pháp, một gánh nặng đè lên người
bình thường. Hôm nay, chúng ta thấy nó bao hàm những loại gánh nặng nào.
Chúa Giê-su và các môn đồ đang đi qua một cánh đồng lúa mì.
Các môn đồ cảm thấy hơi đói nên họ bắt đầu bứt bông lúa mì để ăn… điều đó không
có gì sai trái. Việc mót lúa mì, đặc biệt là đối với người nghèo, không bị coi
là ăn cắp:
Nếu ngươi vào đồng lúa
mì của người lân cận, thì ngươi có thể dùng tay bứt bông lúa mì, nhưng ngươi
không được dùng liềm để cắt lúa mì của người lân cận. (Thứ Luật 23,25)
Tuy nhiên, những người Pha-ri-si đã chỉ trích hành vi của
các môn đồ trước mặt Chúa Giê-su. Họ không tức giận vì việc bứt bông lúa mì,
nhưng vì việc đó được thực hiện vào ngày Sa-bát. Hầu hết các công việc chân tay
đều bị cấm vào ngày Sa-bát, bao gồm cả việc gặt lúa mì. Vậy nên chúng ta đọc
trong sách Xuất Hành:
Sáu ngày ngươi phải
làm việc, nhưng ngày thứ bảy ngươi phải nghỉ; ngay cả trong mùa cày ruộng và
mùa gặt ngươi cũng phải nghỉ. (Xuất Hành 34,21)
Câu hỏi mà những người theo chủ nghĩa luật pháp sẽ đặt ra
ngay lập tức là việc gặt hái chính xác được cấu thành như thế nào. Trong suy
nghĩ của những người Pha-ri-sêu, những người sẽ đưa ra cách giải thích nghiêm
ngặt nhất để đảm bảo an toàn, thì việc các môn đồ đang làm đã vi phạm các quy định
của ngày Sa-bát.
Chúa Giê-su không chấp nhận điều vô lý này. Ngài đưa ra hai
ví dụ mà những người Pha-ri-sêu sẽ thấy khó chỉ trích. Thứ nhất, vì đói, quân
lính của Đa-vít đã vào nhà Đức Chúa Trời và ăn "bánh dâng", tức là
bánh được bày ra như một lễ vật dâng lên Đức Chúa Trời. Theo Luật pháp, chỉ có
các thầy tế lễ mới được phép ăn bánh này.
Thứ hai, Ngài chỉ ra các thầy tế lễ đang làm nhiệm vụ trong
đền thờ, những người không chỉ làm việc vào ngày Sa-bát mà còn làm nhiều việc
hơn bình thường vào ngày đó (giống như các thầy tế lễ ngày nay!). Tuy nhiên,
không ai bắt lỗi họ.
Chúa Giêsu còn đưa ra hai lập luận mạnh mẽ hơn nữa. Thứ nhất,
Người hướng sự chú ý của những kẻ cáo buộc Người đến một câu nói được trích dẫn
từ tiên tri Hôsê:
Ta muốn lòng nhân chứ
đâu cần lễ tế… (Hs 6,6)
Điều này có nghĩa là thước đo hành vi của chúng ta trong mắt
Thiên Chúa không phải là việc chúng ta tuân giữ luật pháp, mà là mức độ yêu
thương và trắc ẩn mà chúng ta dành cho anh chị em mình. Luật pháp là vì con người;
con người không vì luật pháp. Đó là lý do tại sao một hành động yêu thương thực
sự luôn vượt trên bất kỳ luật lệ nào. Nếu những người Pharisêu hiểu đầy đủ ý
nghĩa lời Hôsê, họ đã không “kết án những người vô tội này”.
Thứ hai, Chúa Giêsu chỉ đơn giản nói rằng,
…Con Người làm chủ
ngày Sa-bát.
Chúa Giêsu là Chúa, không bị ràng buộc bởi ngay cả những luật
lệ do Thiên Chúa ban cho dân Ít-ra-en.
Nếu, trong mắt Chúa Giêsu, các môn đệ của Người vô tội, thì họ vô tội.
Mỗi khi đọc những đoạn văn như thế này, chúng ta phải xem
xét cách chúng ta, với tư cách là Kitô hữu, hành xử cả về mặt cá nhân lẫn tập
thể. Chủ nghĩa luật pháp và sự hẹp hòi rất dễ lây nhiễm vào đời sống Công giáo
của chúng ta. Chúng ta có thể bắt đầu đánh giá mọi người—kể cả bản thân mình,
nhưng đặc biệt là người khác—bằng việc tuân thủ hay không tuân thủ những điều
thực sự chẳng liên quan gì đến bản chất đức tin Ki-tô của chúng ta. Tất nhiên, chúng ta cũng có thể đi đến thái cực
khác, tức là không có bất kỳ quy tắc nào cả.
Có một luật rất khắt khe mà tất cả chúng ta đều được kêu gọi
tuân thủ, đó là luật yêu thương. Luật này không cho phép bất kỳ ngoại lệ nào.
Nhưng việc thực hành luật này chỉ có thể mang lại lợi ích cho cả người cho và
người nhận.
https://livingspace.sacredspace.ie/o1156g/
Suy Niệm: Ngày Hưu Lễ
Chương 12 Tin Mừng Mátthêu qui tụ những tranh luận giữa
Chúa Giêsu và các vị lãnh đạo Do thái giáo thời Chúa Giêsu về những đặc tính của
nếp sống tôn giáo. Cuộc tranh luận hôm nay liên quan đến việc thực hành đạo đức
căn bản của người Do thái, đó là việc giữ ngày Hưu lễ. Ðây là một thực hành
quan trọng đến độ người Biệt Phái đã dùng việc Chúa Giêsu không tuân giữ luật
Hưu lễ để lý luận và nói với dân chúng rằng Chúa Giêsu không phải là Ðấng đến từ
Thiên Chúa, không phải là Ðấng Mêsia.
Việc dành riêng một ngày nghỉ cho Thiên Chúa đã bị lạm dụng
đến mức việc tuân giữ ngày Hưu lễ không còn là do tình yêu mến tôn thờ đối với
Thiên Chúa, nhưng là một hình thức ràng buộc con người. Qua cuộc tranh luận với
những người Biệt Phái về việc giữ ngày Hưu lễ, Chúa Giêsu mở rộng cho chúng ta
thấy giá trị tôn giáo đích thực của ngày Hưu lễ, và do đó phải sống tinh thần
ngày Hưu lễ đó như thế nào?
Cuộc tranh luận của Chúa Giêsu đều được trình thuật đầy đủ
trong các Tin Mừng Nhất Lãm, nhưng nơi Tin Mừng Mátthêu, tác giả lưu ý hai điểm:
thứ nhất, quyền hành của Chúa Giêsu trên các việc thực hành đạo đức; thứ hai,
lòng nhân từ có ưu tiên trên việc thực hành đạo đức. Trả lời cho thắc mắc của
những người Biệt Phái tại sao các môn đệ Ngài không giữ luật Hưu lễ, Chúa Giêsu
nhắc lại việc xẩy ra trong Cựu Ước liên quan đến Ðavít và những người tùy tùng
khi đói, tức khi khẩn thiết, đã làm điều không được phép làm, hoặc việc các tư
tế trong Ðền thờ không nghỉ ngày Hưu lễ mà cũng không mắc tội. Rồi Chúa kết luận:
"Nếu các ông hiểu được ý nghĩa của câu này: "Ta muốn lòng nhân từ, chứ
đâu cần lễ tế, ắt các ông sẽ chẳng lên án kẻ vô tội". Lòng nhân từ phải là
căn bản cho những phán đoán của chúng ta đối với anh em; cần phải hành xử theo
lòng nhân từ này hơn là chỉ xét đoán anh em theo những việc bên ngoài.
Vả lại, những việc đạo đức và việc nghỉ ngày Hưu lễ, là để
con người đến gần Thiên Chúa, thế mà Chúa Giêsu, Con Thiên Chúa đã hiện diện giữa
họ, thì lòng đạo đức không còn là một cái gì tuyệt đối phải thi hành nữa. Các
tư tế làm việc trong Ðền thờ ngày Hưu lễ mà không lỗi luật, thì các môn đệ Chúa
Giêsu lỗi luật thế nào được, vì đã có Chúa Giêsu bên cạnh họ. Ngài là Con Thiên
Chúa cao trọng hơn Ðền thờ. Chúa Giêsu muốn nhân dịp này để mạc khải chính Ngài
là Ðấng Mêsia cao trọng hơn Ðền thờ và làm chủ cả ngày Hưu lễ; nhưng các người
Biệt Phái không nhìn nhận điều này.
Xin Chúa giúp chúng ta vượt qua tinh thần vụ hình thức trong
đời sống đức tin. Xin cho chúng ta tâm hồn nhân từ như Chúa để biết đối xử với
người khác mỗi ngày một tốt đẹp hơn.
(‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)




Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét