20/07/2025
CHÚA
NHẬT 16 THƯỜNG NIÊN năm C.
Bài Ðọc I: St 18, 1-10a
“Ðối với Thiên Chúa có gì khó đâu. Ta trở lại thăm ông và
Sara được một đứa con trai”.
Trích sách Sáng Thế.
Trong những ngày ấy, Chúa hiện ra cùng Abraham dưới chòm cây
ở Mambrê, đang lúc ông ngồi ở cửa lều giữa trưa nóng bức. Ông ngước mắt lên thấy
ba người nam xuất hiện, đứng gần ông: Vừa trông thấy, từ cửa lều, ông chạy ra
đón các vị ấy, rồi sấp mình lạy và thưa rằng: “Lạy Chúa, nếu con được đẹp lòng
Chúa, xin đừng bỏ đi qua, con xin lấy ít nước để các Ðấng rửa chân, và nghỉ
mát. Con xin đem ít bánh mời các Ðấng dùng để lấy sức lại rồi sẽ đi: chính vì
thế mà các Ðấng đã ghé vào nhà con”. Các Ðấng ấy nói: “Như ông đã ngỏ, xin cứ
làm”.
Abraham liền vào lều, và bảo Sara rằng: “Hãy mau mau trộn ba
đấu bột làm bánh nướng”. Còn ông, ông chạy đến đoàn bò bắt một con bê non hảo hạng,
trao cho đầy tớ đem đi nấu. Ông lấy bơ sữa và thịt bê đã chín, dọn ra trước mặt
các Ðấng. Chính ông đứng hầu các Ðấng dưới bóng cây.
Ăn xong, các Ðấng hỏi Abraham rằng: “Sara bạn ông đâu?” Ông
trả lời: “Kìa, bạn con ở trong lều”. Một Ðấng nói tiếp: “Ðộ này sang năm, khi
Ta trở lại thăm ông, thì cả hai vẫn còn mạnh khoẻ, và Sara bạn ông sẽ được một
con trai”.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 14, 2-3ab. 3cd-4ab. 5
Ðáp: Lạy Chúa, ai
được cư ngụ trên núi thánh của Chúa? (c. 1a)
Xướng: Người sống
thanh liêm và thực thi công chính, và trong lòng suy nghĩ điều ngay, và lưỡi
không bịa lời vu khống.
Xướng: Người
không làm ác hại bạn đồng liêu, cũng không làm nhục cho ai lân cận. Người coi rẻ
đứa bất nhân, nhưng kính yêu những ai tôn sợ Chúa.
Xướng: Người
không xuất tiền đặt nợ thu lời, cũng không ăn hối lộ hại người hiền lương. Người
thực thi những điều kể đó, thì muôn đời chẳng có lung lay.
Bài Ðọc II: Cl 1, 24-28
“Mầu nhiệm ẩn giấu từ muôn thuở, nhưng nay đã được tỏ bày
cho các thánh”.
Trích thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côlôxê.
Anh em thân mến, hiện nay tôi vui sướng trong những đau khổ
tôi phải chịu vì anh em. Tôi bổ khuyết nơi thân xác tôi những gì còn thiếu sót
trong cuộc thương khó của Ðức Kitô, để Hội thánh là thân xác của Người được nhờ.
Tôi đã được trở thành người phục vụ Hội thánh theo sự an bài của Thiên Chúa, Ðấng
đã trao phó cho tôi rao giảng đầy đủ lời Chúa, đó là mầu nhiệm ẩn giấu từ muôn
thuở qua muôn thế hệ, nhưng nay đã được tỏ bày cho các thánh của Người. Thiên
Chúa muốn tỏ bày cho họ biết thế nào là sự phong phú vinh quang của mầu nhiệm
nơi dân ngoại, tức là Ðức Kitô trong anh em, Người là niềm hy vọng vinh quang.
Tôi loan báo Người, cảnh tỉnh mọi người, đem tất cả khôn ngoan mà dạy dỗ mọi
người, để làm cho mọi người nên hoàn hảo trong Ðức Giêsu Kitô.
Ðó là lời Chúa.
Alleluia: Mt 4, 4b
Alleluia, alleluia! – Người ta sống không nguyên bởi bánh,
nhưng bởi mọi lời do miệng Thiên Chúa phán ra. – Alleluia.
Phúc Âm: Lc 10, 38-42
“Martha rước Người vào nhà mình. Maria đã chọn phần tốt
nhất”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, Chúa Giêsu vào một làng kia và có một phụ nữ tên là
Martha rước Người vào nhà mình. Bà có người em gái tên là Maria ngồi bên chân
Chúa mà nghe lời Người. Martha bận rộn với việc thết đãi khách. Bà đứng lại
thưa Người rằng: “Lạy Thầy, em con để con hầu hạ một mình mà Thầy không quan
tâm sao? Xin Thầy bảo em con giúp con với”. Nhưng Chúa đáp: “Martha, Martha,
con lo lắng bối rối về nhiều chuyện. Chỉ có một sự cần mà thôi: Maria đã chọn
phần tốt nhất và sẽ không bị ai lấy mất”.
Ðó là lời Chúa.
Chú giải về Sáng Thế 18,1-10; Cô-lô-se 1,24-28;
Lu-ca 10,38-42
Một chủ đề của các bài đọc hôm nay là lòng hiếu khách. Lòng
hiếu khách là một yếu tố rất quan trọng trong cuộc sống ở Trung Đông. Điều này
không có gì đáng ngạc nhiên, xét đến địa hình khắc nghiệt của những vùng sa mạc
rộng lớn, khô cằn và nắng nóng. Lòng hiếu khách như vậy đối với chúng ta đã trở
thành nạn nhân của lối sống đô thị hiện đại. Chúng ta chỉ mở cửa cho gia đình
hoặc những người chúng ta quen biết. Nhà cửa của chúng ta luôn khóa chặt, ngay
cả khi chúng ta ở nhà. Có những lỗ nhòm, camera và chuông báo động. Người lạ
không còn đáng tin cậy nữa. Người ta tự hỏi liệu đây có phải là một bước tiến
trong cái gọi là xã hội văn minh, có văn hóa, phát triển và tinh tế của chúng
ta hay không?
Lòng hiếu khách
trong Kinh Thánh
Hai bài đọc chính hôm nay đề cập đến các khía cạnh của lòng
hiếu khách. Trong Bài đọc thứ nhất, trích từ Sách Sáng thế, chúng ta thấy
Áp-ra-ham. Ông vẫn là một người du mục, sống trong lều trại, liên tục di chuyển
theo nhu cầu của đàn cừu và gia súc. Chúng ta được kể rằng có ba người đàn ông,
những người lạ, đi ngang qua. Mặc dù có ba người, Áp-ra-ham chỉ nói ở thể số ít với một người,
người mà ông gọi là "Chúa". Ông cũng cúi mình thật sâu trước mặt
Ngài.
Đọc kỹ các dòng chữ, chúng ta thấy đây chính là Chúa với hai
thiên thần dưới lốt những người lữ hành qua đường. Đó là cách Chúa liên tục bất
ngờ bước vào cuộc sống của chúng ta và thường không được nhận ra. Chúng ta thấy
điều này xảy ra nhiều lần trong những câu chuyện sau Phục sinh của Phúc âm. Vậy
nên, việc đối xử với mọi người lạ mà chúng ta gặp bằng sự tôn trọng sâu sắc thật
quan trọng biết bao!
Abraham khăng khăng yêu cầu những vị khách ở lại. Ông cho họ
ngồi dưới bóng cây (có lẽ ông đang cắm trại gần một ốc đảo) và gọi nước cho họ
rửa đôi chân nóng và bụi bặm. Ông bảo vợ chuẩn bị một bữa ăn đặc biệt cho họ và
ông tiếp đãi khách trong khi họ dùng bữa.
Hành động tử tế và tôn trọng này đối với người lạ không phải
là không được đền đáp. Vị khách dẫn đầu nói:
Tôi chắc chắn sẽ trở lại
với ông đúng thời điểm, và vợ ông là Sa-ra sẽ có một con trai.
Lời hứa này được đưa ra mặc dù Sa-ra đã qua tuổi sinh đẻ. Mặc dù là vợ
chính thức của Áp-ra-ham, bà vẫn chưa sinh cho ông một người con trai. Khi
chúng ta chào đón Chúa vào cuộc đời mình, Ngài sẽ luôn trở lại, có lẽ không
theo cùng một cách và thường theo những cách có thể khiến chúng ta ngạc nhiên.
Lạm dụng lòng hiếu
khách
Điều đáng chú ý là câu chuyện này xuất hiện ngay trước câu
chuyện về Sô-đôm. Câu chuyện đó hoàn toàn ngược lại - một câu chuyện về sự lạm
dụng lòng hiếu khách. Ở đó, chúng ta gặp lại ba người đàn ông đã trú ẩn trong
nhà của Lót, một người họ hàng của Áp-ra-ham. Sô-đôm được miêu tả là một thành
phố ngập tràn tội lỗi.
Một ví dụ là việc người dân trong thành yêu cầu Lót cho phép
họ thực hiện hành vi hiếp dâm tập thể đối với ba vị khách của ông. Những hành
vi như vậy là điều ghê tởm đối với người Do Thái. Vào thời đó và trong văn hóa
đó, việc một người đàn ông bị lạm dụng theo cách này được coi là sự sỉ nhục tột
độ. Lính La Mã đôi khi làm nhục tù binh chiến tranh của họ theo cách này.
Ý tưởng cho phép những người được chủ nhà hiếu khách làm điều
tàn ác này là điều không thể tưởng tượng nổi đối với Lót. Chỉ những kẻ độc ác
nhất mới có thể nghĩ ra điều như vậy. Mức độ ghê tởm được thể hiện rõ qua việc
Lót thay vì dâng con gái mình cho dân chúng, ông lại dâng con gái mình cho họ.
Mặc dù sự thỏa hiệp này chắc chắn khiến chúng ta kinh hãi, nhưng trong nền văn
hóa đó, việc để con gái mình bị xâm hại được cho là tốt hơn là để khách của
mình bị xâm hại. Lót còn có thể làm gì tốt hơn?
Khi nhận ra ba người đàn ông này thực sự là ai, chúng ta hiểu
dân thành Sô-đôm gian ác đến mức nào. Khi xâm hại những người lạ, họ đã xúc phạm
đến Đức Chúa Trời.
Lòng hiếu khách với
Chúa Giê-su
Phúc Âm cũng nói về lòng hiếu khách, nhưng từ một góc nhìn rất
khác. Lần này, vị khách chính là Chúa Giê-su và dường như không phải là người lạ
đối với ngôi nhà. Chúng ta biết rằng Chúa Giê-su không có nhà riêng:
Con cáo có hang, chim
trời có tổ, nhưng Con Người không có chỗ gối đầu. (Mát-thêu 8,20)
Đây là một phần trong sứ điệp của Chúa Giê-su về sự tự do và
thoát ly hoàn toàn.
Đồng thời, Chúa Giê-su rao giảng cho các môn đồ về tình anh
chị em chân chính, những cánh cửa luôn rộng mở cho nhau. Khi người Ki-tô hữu, vì Chúa Giê-su, rời bỏ
nhà cửa, cha mẹ, anh chị em và tài sản, người đó sẽ tìm thấy gấp trăm lần gia
đình, mẹ, anh chị em, chị em và tất cả những gì mình cần. Chúa Giê-su hoàn toàn
phục vụ người khác bằng cách liên tục di chuyển, đi từ nơi này sang nơi khác. Đổi
lại, mọi người chăm lo cho nhu cầu cá nhân của Ngài. Không có bằng chứng nào
cho thấy Chúa Giê-su từng phải ngủ ngoài trời hoặc không có đủ ăn. Ngôi nhà của
Martha, Mary và Lazarus dường như là nơi Chúa Giêsu có thể tìm đến khi mọi thứ trở nên quá khó khăn với Ngài ở
Jerusalem gần đó.
Đồng cảm với Martha
Trong xã hội luôn hướng đến hành động của chúng ta, chúng ta
có thể có xu hướng đồng cảm với Martha đang làm việc quần quật trong bếp trong
khi Maria dường như chỉ ngồi nhìn mơ màng vào mắt Chúa Giêsu. Hoàn cảnh có vẻ không lý tưởng, nhưng
chúng ta phải nhớ rằng mục đích của câu chuyện là giúp chúng ta sắp xếp đúng thứ
tự ưu tiên. Điều đáng chú ý là câu chuyện này diễn ra ngay sau câu chuyện về
Người Samari nhân lành. Cả hai chỉ được nhắc đến trong sách Lu-ca và việc họ
liên tiếp nhau không phải là ngẫu nhiên. Họ bổ sung cho nhau.
Câu chuyện trước bắt đầu với khái niệm trừu tượng về
"yêu người lân cận như chính mình". Câu chuyện cho thấy rằng một người
lân cận thực sự là người thể hiện lòng trắc ẩn bằng hành động đối với anh chị
em đang gặp khó khăn. Điểm mấu chốt được thể hiện một cách kịch tính bằng cách
biến người Samari bị khinh miệt thành người lân cận thực sự, trong khi hai người
bề ngoài có vẻ sùng đạo, mặc dù nhận thức được vấn đề, lại hoàn toàn không làm
gì cho một người trong số họ. Chúa Giêsu bác bỏ quan niệm cho rằng người hàng
xóm thực sự là người cùng chủng tộc hoặc cùng tôn giáo.
https://livingspace.sacredspace.ie/oc161/
Có một câu chuyện vui kể rằng, trên một chiếc phi cơ du lịch
loại nhỏ có bốn người và một phi công, một thương gia, một linh mục nhà truyền
giáo và một hướng đạo sinh. Phi cơ đang bay, bỗng một động cơ bị trục trặc,
ngưng hoạt động, viên phi công cố gắng mãi mà động cơ vẫn không hồi phục và
cũng không thể đáp khẩn cấp ở đâu được. Cuối cùng, ông phải tuyên bố một giải
pháp là nhảy dù để thoát hiểm.
Ông mang ra ba cái dù và nói: Tôi là phi công, tôi còn có
vợ và ba đứa con, nên tôi cần phải sống. Thế là ông ta đeo một chiếc dù rồi nhảy
xuống. Liền sau đó vị thương gia tuyên bố: Tôi là một kỹ sư và là một thương
gia, hiện thân của trí tuệ và giàu có của nhân loại nên tôi cần phải sống, rồi
ông vội vã khoác tay vào dây đeo, lao đầu ra cửa nhảy xuống. Vị linh mục hốt hoảng
nhìn chàng hướng đạo sinh và nói: Này con, con còn trẻ, tương lai đầy hứa hẹn,
con cần phải sống và để giúp ích mọi người, con hãy mang cái dù còn lại mà
thoát hiểm đi. Nhưng chàng hướng đạo sinh thưa với vị linh mục: “Tất nhiên ai
cũng cần sống, cha hãy bình tĩnh lúc này hãy còn một cái dù cho cha và một cái
cho con. Vì ông thương gia hiện thân của trí tuệ và giàu có của nhân loại đã đeo
cái ba lô của con nhảy xuống mất rồi”.
Ai cũng cần phải sống, đó là lẽ tự nhiên, nhưng điều quan trọng
hơn hết là biết cách làm thế nào để sống. Trong bài Tin Mừng hôm nay, chị em
Mattha và Maria đón tiếp Đức Giêsu vào nhà, Mattha tất bật lo phục vụ, cô bận rộn
đến nổi cáu kỉnh như vẻ trách cô em Maria không biết chia sẻ gánh nặng và thầm
trách Đức Giêsu chưa quan tâm đủ đến sự tất bật của mình.
Nhiệt tình đón tiếp vị khách, nhất là khách quí như Chúa
Giêsu, đó là lẽ thường tình, nhưng Đức Giêsu lại nói với Mattha: “Chị băn khoăn
và lo lắng nhiều chuyện quá, chỉ có một điều cần mà thôi, Maria đã chọn phần tốt
nhất”.
Có người xem ra đồng tình với Mattha và phản kháng Đức Giêsu
khi đưa ra câu nói: “Có thực mới vực được đạo”. Đúng! Có thực mới vực được đạo,
nhưng đáng tiếc có người chỉ hiểu được có một nửa của câu nói. Họ không biết rằng
bên cạnh cái thực còn có đạo; bên cạnh của ăn vật chất còn có của ăn thiêng
liêng. Ngoài cuộc sống đời này còn có cuộc sống đời sau, và người ta còn nói:
“Sống không phải để ăn, nhưng ăn để sống”. Cho nên trong khi lo lắng kiếm cái
thực, cái ăn để sống thì cũng phải biết lo lắng cho cái đạo để sống cho ra sống
và để sống được trọn vẹn.
Đức Giêsu không phủ nhận giá trị công việc phục vụ của
Mattha cũng như không từ chối sự đón tiếp của gia đình cô, nhưng Ngài đề cao việc
Maria nghe lời Người. Đức Giêsu đã chẳng từng quan tâm đến những sinh hoạt đời
thường và chia sẻ những khổ đau bệnh tật của dân chúng sao? Ngài đã từng làm
phép lạ hóa bánh ra nhiều để nuôi dân chúng, đã từng hóa nước thành rượu để niềm
vui tiệc cưới được trọn vẹn. Ngài đã từng chăm sóc cứu chữa các bệnh nhân, cho
người què đi được, người điếc được nghe, người mù được thấy, người chết sống lại,
nhưng Ngài vẫn nhắm đến điều cần thiết hơn hết là cho mọi người được nghe, được
lãnh nhận Lời Hằng Sống.
Có lần Người tuyên bố: “Người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh
mà còn bởi Lời của Thiên Chúa”. Con người sống không phải chỉ có vật chất, chỉ
lo bơn chải những vấn đề cơm bánh mà còn phải có đời sống tinh thần, đời sống
thiêng liêng nữa.
Đây chính là điều cần thiết hơn hết mà Tin Mừng hôm nay mời
gọi chúng ta lắng nghe và tuân giữ lời Thiên Chúa. Đây cũng chính là điều chúng
ta cần phải sống và sống hạnh phúc. Tất nhiên, Lời Chúa không phải là cái dù,
chỉ cần đến khi nguy biến để thoát hiểm, nhưng chính Lời Thiên Chúa, Lời Chân
Lý hằng sống làm cho những sinh hoạt hàng ngày của chúng ta có hiệu quả và có ý
nghĩa hơn.
Thật khó hiểu khi một người cho mình là Kitô hữu mà không
bao giờ biết lắng nghe và đón nhận Lời Thiên Chúa. Càng khó hiểu hơn khi một
người làm việc tông đồ mà không được Lời Chúa nuôi dưỡng và hướng dẫn.
Thánh Phêrô và các tông đồ đã cho chúng ta một cái nhìn khi
thưa với Đức Giêsu: “Bỏ Thầy con biết theo ai, vì Thầy mới có Lời ban sự sống đời
đời”. Và có một lần khi Đức Giêsu đang giảng trong hội đường thì giữa đám đông
có một phụ nữ lên tiếng thưa với Người: “Phúc thay dạ đã cưu mang và cho Thầy
bú mớm. Nhưng Đức Giêsu đáp lại, đúng hơn phải nói rằng, phúc thay kẻ đã lắng
nghe và tuân giữ Lời Thiên Chúa”.
Ước gì mỗi người chúng ta ý thức rằng, mình đã được mời gọi
để sống hạnh phúc và luôn sẵn sàng đón nhận Lời ban sự sống. Lời của Thiên Chúa
chính là điều tôi cần phải sống. Giờ đây mỗi người chúng ta cùng tuyên xưng đức
tin.
‘Hãy Ra
Khơi’--Veritas



Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét