03/07/2025
Thứ Năm
đầu tháng, tuần 13 thường niên
Thánh
TÔMA, TÔNG ĐỒ.
Lễ kính
* Vào lúc Đức Giêsu chịu thương khó và phục sinh, khuôn mặt
của thánh Tôma nổi bật. Trong bữa ăn tối, đáp lại thắc mắc của Tôma, Đức Giêsu
nói: “Chính Thầy là con đường, là sự thật và là sự sống” (Ga 14,6). Khi nghe
nói Đức Giêsu đã phục sinh, vị tông đồ này không tin ngay. Mãi tới lúc Đức
Giêsu cho Tôma thấy tay và cạnh sườn bị đâm thủng, Tôma mới tuyên xưng: “Lạy
Chúa của con, lạy Thiên Chúa của con” (Ga 20,28).
Theo truyền khẩu thì thánh nhân đã đi loan báo
Tin Mừng cho dân Ấn Độ. Từ thế kỷ 4, người ta mừng ngày rước hài cốt của
ngài về Ê-đét-xa, tức là ngày 3 tháng 7.
Bài Ðọc I: Ep 2, 19-22
“Anh em được xây dựng trên nền tảng các tông đồ”.
Trích thư Thánh Phao-lô Tông đồ gửi tín hữu Êphêxô.
Anh em thân mến, anh em không còn là khách trọ và khách qua
đường nữa, nhưng là người đồng hương với các Thánh và là người nhà của Thiên
Chúa: anh em đã được xây dựng trên nền tảng các Tông đồ và các Tiên tri, có
chính Ðức Giê-su Ki-tô làm Ðá góc tường. Trong Người, tất cả toà nhà được xây dựng
cao lên thành đền thánh trong Chúa, trong Người, cả anh em cũng được xây dựng
làm một với nhau, để trở thành nơi Thiên Chúa ngự trong Thánh Thần.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 116, 1. 2
Ðáp: Hãy đi rao
giảng Tin Mừng khắp thế gian
Xướng: Hỡi muôn
dân, hãy ngợi khen Chúa! Hỡi ngàn dân, hãy ca tụng Người. – Ðáp.
Xướng: Vì lòng từ
bi Người vững bền trên chúng ta, và lòng trung kiên Người tồn tại đến muôn đời.
– Ðáp.
Alleluia: Ga 20, 29
Alleluia, alleluia! – Tôma, vì con đã xem thấy Thầy nên con
đã tin. Phúc cho những ai đã không thấy mà tin. – Alleluia.
Phúc Âm: Ga 20, 24-29
“Lạy Chúa con, lạy Thiên Chúa của con!”
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo Thánh Gio-an.
Bấy giờ trong Mười Hai Tông đồ, có ông Tô-ma gọi là
Ði-đy-mô, không ở cùng với các ông, khi Chúa Giê-su hiện đến. Các môn đệ khác
đã nói với ông rằng: “Chúng tôi đã xem thấy Chúa”. Nhưng ông đã nói với các ông
kia rằng: “Nếu tôi không nhìn thấy vết đinh ở tay Người, nếu tôi không thọc
ngón tay vào lỗ đinh, nếu tôi không thọc bàn tay vào cạnh sườn Người thì tôi
không tin”. Tám ngày sau, các môn đệ lại họp nhau trong nhà, và có Tô-ma ở với
các ông. Trong khi các cửa vẫn đóng kín, Chúa Giê-su hiện đến đứng giữa mà
phán: “Bình an cho các con”. Ðoạn Người nói với Tô-ma: “Hãy xỏ ngón tay vào đây
và hãy xem tay Thầy; hãy đưa bàn tay con ra và xỏ vào cạnh sườn Thầy; chớ cứng
lòng, nhưng hãy tin”. Tô-ma thưa rằng: “Lạy Chúa con, lạy Thiên Chúa của con!”
Chúa Giê-su nói với ông: “Tô-ma, vì con đã thấy Thầy nên con đã tin. Phúc cho
những ai đã không thấy mà tin”.
Ðó là lời Chúa.
Chú giải về Ê-phê-sô 2,19-22; Thánh Vịnh 116; Gioan 20,24-29
Bài đọc Tin Mừng hôm nay nhắc lại cảnh tượng sau khi Chúa
Giê-su phục sinh, khi Chúa Giê-su hiện ra với các môn đồ của Người trong phòng
trên lầu. Lần đầu tiên họ nhìn thấy Người vào Chúa Nhật Phục sinh, ngày Phục
sinh, nhưng vì lý do nào đó, Tô-ma không ở cùng họ. Sau đó, khi họ nói với
Tô-ma rằng họ đã nhìn thấy Chúa, ông hoàn toàn từ chối tin họ. Ông nói rằng nếu
ông không tận mắt nhìn thấy dấu đinh trên tay Chúa Giê-su và không thể đặt tay
vào vết thương ở cạnh sườn Người, ông sẽ không tin.
Sau đó, đúng một tuần sau, khi tất cả mọi người lại tụ họp với
nhau và Tô-ma cũng ở đó, Chúa Giê-su đột nhiên hiện ra, mặc dù cửa lại đóng chặt.
Sau khi chào họ bằng lời chúc bình an, Người lập tức nói với Tô-ma:
Hãy đặt ngón tay con
vào đây và nhìn xem tay Thầy. Hãy giơ tay ra và đặt vào cạnh sườn Thầy. Đừng
nghi ngờ nhưng hãy tin.
Tô-ma rõ ràng bị choáng ngợp. Ông chỉ có thể thốt lên:
Lạy Chúa tôi và Thiên
Chúa của tôi!
Rõ ràng đây là một tuyên bố về đức tin sâu sắc. Ông là người
duy nhất trong Phúc âm gọi Chúa Giêsu là ‘Thiên Chúa’. Và có vẻ như ông đã nói
mà không chạm vào thân xác của Chúa Phục sinh.
Sau đó, Chúa Giêsu nói:
Anh đã tin vì đã thấy
tôi sao? Phúc cho những ai không thấy mà tin.
Có thể đưa ra hai bình luận. Thứ nhất, thực tế là Tôma đã vượt
ra ngoài những gì ông đang thấy. Ông đã thấy Chúa Giêsu Phục sinh, nhưng ông đã
gọi Người là Thiên Chúa. Đó là điều gì đó vượt ra ngoài việc chỉ nhìn thấy—đó
là một tuyên bố về đức tin.
Thứ hai, phần còn lại của tuyên bố được gửi đến chúng ta.
Không ai trong chúng ta từng thấy Chúa Giêsu Phục sinh, nhưng chúng ta tin chắc
rằng Người đã sống lại từ cõi chết và đang ở trong vinh quang với Chúa Cha.
Chính trên cơ sở hành động đức tin đó mà đời sống Kitô hữu của chúng ta được
xây dựng.
Bài đọc thứ nhất trích từ Thư gửi tín hữu Êphêsô nhắc nhở
chúng ta rằng tư cách thành viên của chúng ta trong cộng đồng Kitô giáo được
xây dựng trên nền tảng của các Tông đồ và các tiên tri, với chính Chúa Giêsu là
bia mộ. Tôma là một phần của nền tảng đó. Và chính qua Chúa Giêsu mà toàn bộ cấu
trúc của cộng đồng Kitô giáo được gắn kết với nhau và:
…phát triển thành một
đền thờ thánh trong Chúa.
Trong Chúa Giêsu Phục sinh, chúng ta:
…được xây dựng cùng
nhau về mặt tâm linh thành một nơi ở cho Chúa.
Chúng ta, như Phaolô đã nói ở nơi khác, là Đền thờ của Chúa,
Thân thể của Chúa Kitô, sự hiện diện hữu hình của Người trên trái đất. Đây vừa
là một đặc ân to lớn vừa là một trách nhiệm to lớn đối với mỗi người chúng ta.
Chúng ta nhớ rằng Chúa Giêsu đã từng nói:
…bất kỳ ai thấy Ta là
thấy Đấng đã sai Ta. (Gioan 12,45)
Nhưng chúng ta cũng tin rằng bất cứ khi nào ai đó nhìn vào
chúng ta, họ cũng nên thấy Chúa Giêsu. Đây là đức tin mà Chúa Giêsu đã nói với
Thomas. Chúng ta có thực sự nhận thức được điều này không?
https://livingspace.sacredspace.ie/f0703r/
Người Ấn Ðộ có kể lại câu chuyện ngụ ngôn sau đây:
“Vì tội lỗi của loài người, Thượng đế doạ sẽ trừng trị họ bằng một trận động đất. Ðất sẽ nứt nẻ
và nước sẽ rút hết vào trong lòng đất... Một thứ nước độc sẽ tràn ngập mặt đất.
Ai uống vào sẽ trở nên bất bình thường.
Một vị tiên tri nọ đã không xem thường lời đe doạ của Thượng đế. Ông chuẩn bị đương đầu với biến cố bằng
cách từng ngày đem nước lên một ngọn núi cao. Số nước dự trữ đủ cho ông sống đến
ngày tàn của cuộc đời...
Ðộng đất đã xảy đến, bao nhiêu sông nước trên mặt đất đều
bốc hơi, một thứ nước khác được thay thế vào.
Một tháng sau, vị tiên tri trở lại đất bằng để xem những
gì đang xảy ra cho loài người. Ðúng như lời đe doạ của
Thượng đế, mọi người sống trên mặt đất đều hoá ra
điên dại. Nhưng kỳ lạ thay, loài người không ý thức được tình trạng điên dại của
mình. Trái lại, ai cũng muốn ra đường để chế diễu vị tiên tri vì họ cho rằng
ông mới là người điên dại...
Buồn tình, vị tiên tri trở lại chốn núi cao của mình. Ông
sung sướng vì nước dự trữ vẫn còn và ông vẫn là người duy nhất còn có một tâm
trí lành mạnh, bình thường...
Nhưng ngày qua ngày, ông cảm thấy không chịu nổi sự cô
đơn của mình. Ông khao khát được sống một cách bình thường với những người đồng
loại. Thế là một lần nữa, ông trở lại đồng bằng. Và một lần nữa, ông lại bị dân
chúng ruồng rẫy, vì họ cho rằng ông không còn giống họ nữa.
Không còn chịu được sự hắt hủi của những người đồng loại,
vị tiên tri đã đổ hết số nước dự trữ của mình và ông uống lấy nước mới của người
đồng loại để cũng trở nên điên dại như họ...”
Con đường dẫn đến chân lý không phải là con đường rộng thênh
thang. Người đi tìm chân lý thường là người cô độc...
Hôm nay chúng ta kính nhớ thánh tông đồ Toma. Ai cũng biết lời
bất hủ của Toma khi tuyên bố về sự sống lại của Chúa: Nếu tôi không xỏ tay tôi
vào lỗ đinh và cạnh sườn Ngài, tôi không tin... Theo phương pháp khoa học, nhiều
người đã lấy câu nói của Toma làm châm ngôn cho việc đi tìm chân lý. Nghĩa là,
nếu tôi không kiểm chứng được, nếu tôi không sờ mó được, tôi không chấp nhận điều
đó là đúng...
Thái độ đó chưa hẳn là thái độ thực tiễn trong cuộc sống.
Giá trị cao cả nhất trong cuộc sống: đó là sự tin tưởng, tín nhiệm đối với người
khác. Ðau yếu, chúng ta đi mua thuốc, chúng ta buộc phải tin tưởng ở người bán
thuốc. Lạc đường, chúng ta buộc phải tin tưởng ở lòng thành thật của người chỉ
lối...
Thái độ đó càng đúng hơn trong lĩnh vực Ðức Tin... Chúng ta
tin vào sự sống lại của Chúa Giêsu không phải vì chúng ta đã thấy Người hiện
ra, nhưng chỉ vì lời chứng của các tông đồ, của các tiền nhân... Một thái độ
như thế đòi hỏi rất nhiều phấn đấu của lý trí. Lắm khi, chúng
ta chỉ là một thiểu số cô độc.
Chúng ta dễ dàng rơi vào nỗi cô độc của những người đang đi
tìm chân lý. Người Kitô thường phải đi ngược dòng. Ðiều người đời cho là bất
bình thường, có lẽ phải là cái bình thường đối với người Kitô. Ðiều người đời
cho là yếu nhược, có khi phải là sức mạnh của người Kitô. Ðiều người đời cho là
điên dại, có khi phải là lẽ khôn ngoan của người Kitô.
‘Mỗi Ngày Một Tin
Vui'



Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét