CHÚA NHẬT
08/09/2013
Chúa Nhật
XXIII Mùa Thường Niên năm C
(phần 2)
Giáo Lý Phúc Âm Chúa Nhật XXIII Quanh
Năm C, ngày 8.9.2013
CHÚA NHẬT XXIII QUANH NĂM
C
Sách Khôn Ngoan 9. 13-18;
Thư Thánh Phaolô gửi Philêmôn 1.9-10, 12-17
và Phúc Âm Thánh Luca
14. 25-33
I. Giáo Huấn P.Â.:
Môn đệ Chúa phải thuộc về
Chúa trọn vẹn.
Thuộc về Chúa trọn vẹn
bằng cách:
Từ bỏ hết những gì mình
có: của cải vật chất, tình thân gia đình.
Và vác thánh giá hằng
ngày theo Chúa.
Nên nhìn thấy trước và lượng
định xem có khả năng đáp ứng sứ mạng làm tông đồ hay không, giống như người
muốn xây nhà phải trù liệu xem cò đủ khả năng để hoàn tất công trình hay không?
Một vua trước khi xuất chinh phải lượng định tình hình bên ta và bên địch.
II.
Vấn nạn P.Â.
Philêmôn và Ônêsimô trong
Thư Thánh Phaolô gửi Philêmôn.
Thư Thánh Phaolô gửi
Philêmon được gọi là thư viết trong tù. Lá thư ngắn gọn chỉ gồm trong 335 chữ,
được gửi trực tiếp cho Philêmon và cho hai người khác từng cộng tác với Thánh
nhân trong việc truyền đạo. Một người đàn bà mang tên Apphia mà nhiều người cho
là vợ của Phaolô và một người mang tên Archipus.
Philêmon là một người
giàu có, tòng giáo và được đặt làm người lãnh đạo cộng đoàn dân Chúa ở Côlossê.
Ông có một tên nô lệ gọi là Ônêsimô. Anh này bỏ trốn. Phaolô đã tìm gặp anh và
làm cho anh theo đạo. Nhưng thật khó xử cho Phaolô: Nếu không giao trả Ônêsimô
lại cho Philêmon hoặc để anh trốn đi nơi khác, là bao che một kẻ phạm pháp và
có thể gây ra hiểu lẩm với Philêmon, người chủ có nhiều nô lệ và được luật pháp
bênh vực thời bấy giờ. Phaolô một mặt khuyên Ônêsimô trở về và mặt khác viết
một thư để anh cầm theo mang đến cho Philêmon.
Lá thư thống thiết, chan
chứa tình người và nhất là kêu gọi đức bác ái siêu nhiên nơi Philêmon. Phaolô
nại đến tuổi già của mình và hoàn cảnh đang bị cầm tù vì Ðức Giêsu Kitô. Những
lý do này khiến Ngài có thể đòi hỏi Philêmon bất cứ điều gì. Nhưng Ngài không
muốn áp đặt mà chỉ muốn chính Philêmon phải lựa chọn. Ônêsimô trước đây khi
trốn đi là tên nô lệ; nhưng bây giờ khi trở lại, anh đã trở thành con Chúa và
là anh em của chúng ta. Hơn nữa, anh đã được sinh ra trong tuổi già và xiềng
xích của Phaolô.
Philêmon sẽ đón nhận
Ônêsimô như một Ông chủ gặp lại tên nô lệ đã bỏ trốn; hoặc ông sẽ cư xử với Ôsênimô
như một môn đệ của Chúa, và đón nhận anh như một đồng đạo, như một người anh em
và bạn hữu? Chúng ta không biết chắc kết quả như thế nào. Nhưng bằng một bức
thư thống thiết, đầy tình nghĩa và lý tưởng cao như vậy, chắc chắn đã có hiệu
quả tốt đẹp. Philêmon bỏ lòng giận dữ, khước từ quyền lợi thế gian và xã hội
cho phép mình đón nhận lời Phaolô như sự khôn ngoan và Thánh Thần của Thiên
Chúa, để cư xử như một môn đệ tốt của Chúa Giêsu Kitô, xứng đáng lưu tên tuổi
lại trong bộ Kinh Thánh, trở thành gương mẫu cho Kitô hữu trong giai đoạn Tân
Ước, giai đoạn mà tất cả là người tự do và bình đẵng trong ơn gọi làm con cái
Chúa.
Huấn dụ: “Ai đến với tôi
mà không dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em, chị em, và cả mạng sống mình nữa, thì
không thể làm môn đệ tôi được. Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi, thì
không thể làm môn đệ tôi được”
Điếu kiện để làm môn đệ
xem chừng qui vào hai chữ: BỎ - LẤY
Bỏ tất cả, bỏ người khác
và bỏ chính mình.
Người khác ở đây không là
người xa lạ, nhưng là ruột thịt than thiết máu mủ với chính mình.
Bỏ chính mình: mạng sống.
Lấy hy sinh khổ nhục được
diễn tả qua hình ảnh cây thánh giá và lấy con đường đi đến cái chết như Chúa
vậy.
Đòi hỏi xem chừng bất
nhân?
Ở đây, một lần nữa chúng
ta phải đối đầu với ngữ pháp “ấn tượng” mạnh tuyệt đối của Phúc Âm theo kiểu
nói “Nếu mắt ngươi gây dịp tội, thì hãy móc mắt ném đi! Nếu tay ngươi gây dịp
tội thì hay chặt mà quăng đi!”
Không bất nhân, không
theo nghĩa đen tuyệt đối là phải bỏ cha mẹ, anh em, chị em hay vợ con…và tiêu
diệt mạng sống mình để thành môn đệ Chúa. Nhưng việc làm môn đệ Chúa phải là
chuyện ưu tiên hàng đầu trong cuộc sống. Nếu cần phải hy sinh, phải chọn lựa
thì phải chọn làm môn đệ Chúa và bỏ tất cả, kể cả thân nhân và mạng sống mình.
Không bất nhân và vô lý
nhưng thực tế cho thấy rằng: tình yêu Cha Mẹ, vợ con, gia đình có thể là một
cản trở trên bước đường dấn thân trọn vẹn và hy sinh tất cả vì phần rỗi nhân
loại. Đời sống phu thê, gia đình là ơn gọi Chúa ban cho nhân loại. Nhưng luật
độc thân linh mục vẫn là một đòi hỏi và điều kiện để thuộc về Chúa trọn vẹn, để
thành một linh mục của Chúa và cho phần rỗi nhân loại.
Nhận lấy hy sinh khổ nhục
và theo đường Chúa đi, tức chấp nhận đường lên núi sọ, đường “không ai yêu bạn
hữu mình cho bằng kẻ chết vì tình yêu thương bạn!”
Tại sao phải lấy thập
giá. Tại sao phải hy sinh đến chết? Có cần thiết không?
Nhiều người không theo
đạo.
Nhiều người ghét Chúa.
Nhiều người không hiểu và
không muốn hiểu Chúa Giêsu.
Nhưng không một ai dám
nói rằng: Chúa không thương yêu nhân loại. Tại sao? Tại vì Chúa dám chết cho
người mình yêu. Người ta có thể chối bỏ tất cả, trừ tình yêu. Người ta không
cần tất cả, trừ tình yêu. Và Chúa là tình yêu. Nên Chúa đã dùng tình yêu để
chinh phục thế giới.
Ý nghĩa huấn dụ “Ai trong
anh em muốn xây một cây tháp, mà trước tiên lại không ngồi xuống tính toán phí
tổn, xem mình có đủ để hoàn thành không? . . . . . . Hoặc có vua nào đi giao
chiến với một vua khác, mà trước tiên lại không ngồi xuống bàn tính xem …
Ai muốn theo Chúa phải
khôn ngoan lượng định khả năng của mình trước những hy sinh Chúa đòi hỏi. Chúng
ta được mời gọi để tin cậy và phó thác vào quyền năng vô biên của Chúa. Nhưng
làm môn đệ Chúa và bổn phận chu toàn nhiệm vụ môn đệ trước nhất phải là chuyện
của chúng ta.
Nói “ai muốn theo Chúa”
có nghĩa là việc làm môn đệ Chúa là một tự do chọn lựa cá nhân: Nếu muốn làm
môn đệ Chúa thì phải theo tiêu chuẩn BỎ - LẤY ở trên. Còn nếu không muốn thì
không phải “ngồi xuống mà trù tính” gì cả chăng?
Khi Phúc Âm nói “ai muốn
làm môn đệ tôi, thì . . . .” điều đó không có nghĩa là một số được chọn
làm môn đệ, còn một số thì được tự do thoải mái theo Chúa hay không theo Chúa
tuỳ sự tự do chọn lựa cá nhân. Tất cả đều được kêu gọi để làm môn đệ Chúa. Vì
Chúa đã căn dặn trước khi về trời “hãy đi rao giảng tin mừng khắp thế gian, rửa
tội cho mọi người và dạy họ tuân giữ những điều Ta truyền dạy cho anh em. . .”
Chúa muốn mọi người làm môn đệ Chúa và toàn thể thế giới được ơn cứu độ.
Tuy nhiên, không phải là
sai khi hiểu nghĩa làm môn đệ theo cả nghĩa rộng và nghĩa hẹp. Nghĩa rộng là
mọi người đều được kêu gọi làm môn đệ Chúa. Mọi người đều nhận được ơn cứu độ.
Mọi người phải theo nguyên tắc: làm môn đệ Chúa hay việc cứu rỗi mình là điều
quyết liệt ưu tiên hàng đầu. Phải bỏ tất cả để được ơn cứu độ. Điều nầy được
nhìn thấy nơi gương các anh hùng tử đạo.
Làm môn đệ Chúa hiểu theo
nghĩa hẹp được giới hạn trong hàng giáo sĩ và tu sĩ, những người dâng hiến đời
mình cho sứ mạng cứu rỗi nhân loại. Đòi hỏi BỎ - LẤY xem chừng phải được đáp
ứng tuyệt đối và trọn vẹn hơn giáo dân.
Nên người đi tu làm linh
mục và tu sĩ là người phải lìa khỏi gia đình cá nhân và nhỏ hẹp của mình để
nhận lấy một gia đình rộng lớn hơn. Thành phần gia đình rộng lớn nầy gắn bó với
nhau không vì máu mủ ruột thịt nhưng vì tình yêu thương cứu rỗi nhân loại.
Những ai đi tu làm tu sĩ linh mục phải vác lấy Thánh Giá đời mình nhọc nhằn hơn
và phải bước đi cho trọn đường thánh giá. Tu phục của tu sĩ, linh mục nói lên
sự từ bỏ những gì mình ưa thích hay trần tục. Thí dụ: Phải khước từ quần áo sang
trọng đắt tiền và nếp sống xa hoa, đồng thời phải chấp nhận một nếp sống đơn sơ
và đạm bạc mà chúng ta quen gọi là khó nghèo.
III. Thực hành
P.Â.:
1. Con én không làm nên mùa xuân
Nhưng ít ra con én cũng báo hiệu mùa xuân đang
tới.
Chiếc áo không làm nên thầy tu
Tuy nhiên tu phục cho biết người đi tu.
Để cổ võ cho ơn thiên
triệu làm linh mục, một địa phận nọ đã cho vẽ lên thành những chiếc xe của địa
phận hình linh mục với chiếc áo dòng đen và hàng chữ “Chúng tôi yêu người mặc
chiếc áo dòng đen!” Ai cũng biết đó là cách cổ võ ơn thiên triệu linh mục.
Ngươi ta muốn hình ảnh linh mục được nhiều người nhìn thấy và gây tác động cho
những thanh niên muốn đi tu làm linh mục.
Cũng có những chủ trương
tục hoá giáo sĩ bằng cách cổ võ “đừng mặc áo dòng đen!” Vì con én đâu làm nên
mùa xuân. Chiếc áo không thể làm nên thầy tu!” Mùa Xuân đến là do thời tiếc
xoay vần chứ đâu do chim én. Linh mục tu sĩ là do đời sống tu hành, kinh nguyện
và khắc chế của mình chứ đâu do chiếc áo màu đen.
Lý luận xem chừng “êm tai
và hợp lý!” Tuy nhiên, chim ém vẫn là một báo hiệu mùa xuân đang đến. Người mặc
tu phục linh mục, tu sĩ vẫn làm dấu chỉ mạnh về sự hiện diện của người tu hành
trong thế giới nhhiều trần tục nầy. Tu phục cũng giữ cho người đi tu trong
phong cách tu trì. Không lẽ linh mục mặc chiếc áo dòng mà có thể vào bar uống
bia hay vào Casino đánh bài?
Giáo dân rất thích những
linh mục đơn sơ, gần gũi, bình dân và hoà đồng với dân chúng. Nhưng họ không
thích và không bao giờ kính trọng những linh mục nào tay cầm chai bia, tay cầm
điếu thuốc và ăn mặc quần Jean áo gió như thanh niên ngoài đời hay miệng bô bô
những cách xưng hô “mầy tao mi tớ!”
2. Khuyến khích nhau làm môn đệ Chúa.
Cả hai Cha - Con đều làm Linh Mục.
BALTIMORE – Hoa Kỳ
Ông cố của một linh mục
tại tổng giáo phận Baltimore, Hoa Kỳ đã tiến lên bàn thánh để
được thụ phong Linh Mục
vào ngày 12.6.2010.
Khi vợ còn sống, Ông
Gregory Rapisarda đã làm phó tế vĩnh viễn phục vụ cho tổng giáo phận Baltimor.
Hai vợ chồng Gregory Rapisarda đã chung sống với nhau gần bốn mươi năm qua và
bà Rapisarda bị ung thư và qua đời năm 2006. Bà Rapisarda đã có lời trăn trối
cho chồng và bốn đứa con, rất ngắn gọn nhưng thật ý nghĩa : “Tình yêu của em
dành cho anh và các con sẽ không bao giờ mai một hay bị hủy diệt, chỉ có thân
xác em. Hãy nâng đỡ nhau và sống như Thiên chúa muốn!”
Thầy phó tế Rapisarda đã
ghi tâm những lới trăn trối của vợ mình và cầu xin Thiên Chúa soi sáng cho mình
biết làm gì theo ý Thiên chúa trong quảng đời còn lại. Nhiều người đề nghị Thầy
phó tế Rapisarda học làm linh mục như con trai của mình là cha John Rapisarda.
Đức Cha Edwin F. O’Brien, tổng Giám Mục Baltimore gặp thầy và khuyến klhích
“Thầy có sẵn sàng để làm linh mục chưa?” Thầy phó tế trả lời “Con vẫn còn sờ
sợ!” Tuy nhiên mỗi ngày, thầy nghe rõ hơn tiếng gọi của Thiên Chúa. Thầy bán
căn nhà và xin gia nhập chủng viện tháng tám năm 2009.
Ngày Thứ Bảy 12.6.2010,
chỉ một ngày sau khi toàn thể thế giới bế mạc năm linh mục, Đức Tổng Giám Mục
O’Brien đã đặt tay truyền chức linh mục cho Thầy Gregory Rapisarda. Đây là ngày
lịch sử đáng nhớ trong lịch sử tổng giáo phận Baltimore: Cha của một linh mục
thành linh mục. Trong lịch sử của tổng giáo phận nầy, vào đầu thế kỷ 19, hai
cha con Vigil và Samuel Barber đã thành linh mục của dòng Tên và đã từng phục
vụ cho Baltimore.
Thánh lễ đầu tay của Cha
Gregory đã được cử hành ngày 13.6.2010 nhằm ngày sinh nhật thứ 33 của Cha con
là linh mục John Rapisarda. Cha John đã vui mừng tuyên bố “Cảm tạ ơn Chúa đã
gọi Ba tôi làm linh mục. Cảm tạ Chúa đã thương ban ơn đặc biệt cho gia đình
tôi!”
Xin đang cử câu chuyện
Hai Cha Con cùng làm linh mục để nói rằng:
Chúng ta nên khuyến khích
nhau để làm môn đệ Chúa. Có thể khuyến khích nhau bằng lời cầu nguyện. Khuyến
khích nhau bằng một lời khuyến khích như vợ của Cha Rapissarda. Khuyến khích
nhau bằng một cử chỉ thân thiện, gẫn gũi, bạn bè. Tất cả đều đã được Chúa kêu
gọi để làm môn đệ Chúa và nhận lãnh hạnh phúc thiên đàng.
Lm. Phêrô Trần thế Tuyên
Đòi hỏi của tình
yêu.
Giới Tử Thôi người nước
Tần, đời Xuân Thu Chiến Quốc, là bầy tôi trung thành của công tử Trùng Nhĩ.
Khi công tử Trùng Nhĩ
phải lưu vong nơi đất khách quê người, lương thực đã cạn kiệt, công tử lại
không thể ăn những loại rau hoang cỏ dại trong rừng. Giới Tử Thôi đã lén cắt
thịt đùi của mình nấu canh cho Trùng Nhĩ ăn.
Về sau Trùng Nhĩ khôi
phục lại nghiệp cả, làm vua nước Tần, Giới Tử Thôi xin về làng ở ẩn, chứ không
hề kể công lênh ngày xưa.
Trùng Nhĩ sau này có làm
vua thì cũng là người trần mắt thịt, mà Giới Tử Thôi còn dám bỏ cha mẹ, vợ con,
anh em, chịu khổ cực để theo hầu, hơn nữa còn hy sinh chính thân mình để tỏ
lòng trung thành với chủ nhân. Đức Giêsu là Thiên Chúa, Đấng đã yêu thương
chúng ta trước khi cúng ta có mặt trên cõi đời này, lẽ nào chúng ta lại không
dám bỏ người thân, của cải, và ngay cả chính mình để bước theo Người?
Lời Chúa trong Tin Mừng
hôm nay thật rõ ràng: “Ai đến với tôi mà không dứt bỏ cha mẹ, vợ con,
anh em, chị em, và cả mạng sống mình nữa, thì không thể làm môn đệ tôi được” (Lc
14, 26). Tuy nhiên, chúng ta phải hiểu động từ “dứt bỏ” không có nghĩa là cắt đứt, là từ bỏ, mà là
“ít hơn”. Vì tiếng Hy Bá không có thể văn so sánh hơn kém, nên khi cần diễn tả
hơn kém người ta dùng lối văn đối ngẫu “yêu và bỏ”. Thánh Matthêu hiểu như vậy nên đã viết: “Ai
yêu cha mẹ hơn Thầy, thì không xứng đáng với Thầy” (Mt 10,37).
Vậy ý của Đức Giêsu là
nếu ai muốn làm môn đệ Người thì phải đặt tình yêu Chúa lên trên hết mọi thứ
tình yêu, hay nói cách khác tình yêu Chúa phải thấm nhuần và hướng dẫn mọi tình
yêu: Tình yêu gia đình, bạn bè và ngay cả chính mình.
Như thế, người tín hữu
khi đã chọn theo Chúa, làm môn đệ của Người, họ vẫn phải yêu mến người thân,
gia đình, bạn bè; họ vẫn phải yêu mến chính bản thân mình; họ cũng phải quí mến
của cải như là những ơn lành Chúa ban. Nhưng khi cần thiết thì tất cả những
tình cảm đó phải hy sinh cho tình yêu Thiên Chúa. Đó chính là bậc thang giá trị
mà người môn đệ nào khi theo Chúa cũng phải đặt lại cho mình.
Nhưng có một cám dỗ rất
nguy hiểm này, là Thiên Chúa thì linh thiêng xa vời, mà con người và của cải
thì sờ sờ trước mắt, lại hấp dẫn cuốn hút lạ thường, nên người ta dễ đặt lại
giá trị ưu tiên lúc nào, mà chính mình cũng chẳng hay biết. Vì thế, Chúa mới
cảnh giác qua hai dụ ngôn “Xây tháp” và “Cuộc giao
chiến”. Tháp đã khởi công xây dựng, cuộc chiến đã bắt đầu, thì không
thể ngồi xuống mà bàn tính. Phải dồn vốn để xây tháp, phải dồn sức mà tấn công.
Nhiều người đã khởi công nhưng chẳng thành công, nhiều kẻ đã chiến đấu nhưng
không chiến thắng.
Chúa muốn những kẻ theo
Người phải trung thành trong tình yêu, và dám sống chết với ơn gọi của mình.
Người không chấp nhận “cầm tay mà còn quay lại sau lưng”. Thật vậy, những kẻ
“đứng núi này trông núi nọ” thường là những
người bỏ cuộc, và những kẻ “bắt cá hai tay” là những người thua thiệt nhiều nhất.
Đứng như Pierre Charles đã nói về họ: “Có nhiều kẻ không leo đến đỉnh núi mà
lại ngồi an hưởng ở lưng chừng với những tiện nghi tầm thường nhỏ nhoi”.
Lạy Chúa, chúng con đã
chọn Chúa là cùng đích cuộc đời, nhưng biết bao lần chúng con chỉ thấy chọn Chúa
là thua thiệt, là hy sinh, là mất mát.
Xin đừng bao giờ để
chúng con nản chí, bỏ cuộc, rút lui vì những đòi hỏi gắt gao của tình yêu,
nhưng xin cho những thử thách ấy trở nên những cơ hội, giúp chúng con lớn lên
trong tình yêu Chúa nhiều hơn. Amen.
Thiên Phúc
(Trích dẫn từ ‘Như Thầy
Đã Yêu’)
08/09/13 CHÚA NHẬT TUẦN 23 TN - C
Lc 14,25-33
Lc 14,25-33
ĐƯỢC PHÉP LÀM GÌ
Đức Giê-su nói :”Tôi xin hỏi các ông: ngày Sa-bát, được phép
làm điều lành hay điều dữ, cứu mạng người hay hủy diệt?” (Lc 6,9)
Suy niệm: Lời
Chúa Giêsu căn dặn các môn đệ được Phúc Âm Luca đặt trong một khung cảnh thật ý
nghĩa: “Có rất đông người cùng đi
đường với Đức Giêsu”. Hiển nhiên, không phải cứ cùng đi đường với Đức Giêsu mà đã là môn đệ của Ngài, mà còn
phải “từ bỏ hết những gì mình có” và “vác thập giá mình theo Chúa”.
Nếu chỉ làm phúc bố thí, hoạt động công tác xã hội, nếu chỉ đi lễ, đọc kinh… mà
chưa xoá bỏ dấu ấn của cái tôi (từ bỏ ý riêng mình) và đóng lên những công việc
đó dấu ấn của Đức Kitô (vác thập giá mình mỗi ngày), thì những việc đó chưa
phải là việc của người môn đệ Chúa.
Mời Bạn hãy
luôn tự nhủ mình rằng: những việc tôi đã làm có lớn lao mấy đi nữa, nếu như
không được đóng dấu ấn “bỏ-mình” +
“vác-thập-giá-theo-Đức-Kitô”, thì
dù tôi đã đứng trước ngưỡng cửa thiên đàng đi nữa, Thiên Chúa cũng lắc đầu với
tôi: “Hãy lui khỏi mặt Ta. Ta không biết ngươi là ai”.
Sống Lời Chúa: Mỗi
tối kiểm điểm ngay cả những công việc tốt nhất bạn đã làm để phân định ra những
động cơ ích kỷ nào đã xen lẫn vào những việc đó khiến bạn đánh mất đi phẩm chất
người môn đệ Chúa.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin giúp con thanh tẩy chính mình khỏi những động cơ xấu
xa ích kỷ, để mỗi việc con làm đều giúp con từ bỏ chính mình triệt để hơn và
vác thập giá theo Chúa cách trung thành hơn.
Lectio: Chúa Nhật XXIII Thường Niên (C)
Chúa Nhật, 8 Tháng 9,
2013
Các
điều kiện để làm môn đệ Đức Giêsu
Lc
14:25-33
Lời
nguyện mở đầu
Lạy
Thiên Chúa Toàn Năng ngự trên cao,
Chúa đã
biến đời sống mỏng manh của chúng con thành đá tảng đền thờ Chúa ngự.
Xin hãy
hướng dẫn tâm trí chúng con biết đập vỡ những phiến đá trong sa mạc,
để cho
nước có thể chảy ra hầu làm dịu cơn khát của chúng con.
Nguyện
xin cho sự nghèo nàn về cảm xúc của chúng con che phủ chúng con như tấm áo
choàng trong bóng tối của đêm đen.
Và xin Chúa hãy mở lòng trí chúng con để chúng con có thể nghe
được tiếng vang vọng của sự im lặng cho đến lúc bình minh,
Xin Chúa hãy ấp ủ chúng con trong ánh sáng của buổi rạng đông,
Xin hãy mang đến cho chúng con,
Với than hồng từ lửa của những người chăn chiên của Đấng Tuyệt
Đối
Là
những người canh thức cho chúng con được gần với Thầy Chí Thánh, hương vị của
kỷ niệm thánh.
1. Bài
Đọc
a) Phúc
Âm:
25 Khi ấy, có nhiều đám đông cùng đi với Chúa
Giêsu. Người ngoảnh lại bảo họ rằng: 26 "Nếu ai đến với Ta mà không bỏ cha mẹ, vợ con, anh chị em, và cả
mạng sống mình, thì không thể làm môn đệ Ta. 27 Còn
ai không vác thập giá mình mà đi theo Ta, thì không thể làm môn đệ Ta. 28 "Và
có ai trong các ngươi muốn xây tháp, mà trước tiên lại không ngồi tính toán phí
tổn cần thiết, xem mình có đủ để hoàn tất không? 29 Kẻo lỡ
ra, đặt móng rồi mà không có khả năng hoàn tất, thì mọi người xem thế sẽ chế
diễu người đó rằng: 30 "Tên này khởi sự xây cất, mà
không hoàn thành nổi. 31 Hoặc có
vua nào sắp đi giao chiến với một vua khác, mà trước tiên lại không ngồi suy
nghĩ xem mình có thể đem một vạn quân ra, đương đầu với đối phương dẫn hai vạn
quân tiến đánh mình chăng? 32 Nếu không đủ sức, thì
khi đối phương còn ở xa, ắt nhà vua đã phải sai sứ đi cầu hoà. 33Cũng vậy, bất kỳ ai trong các ngươi không từ bỏ hết những gì
mình có, thì không thể làm môn đệ Ta được.”
b) Giây
phút thinh lặng cầu nguyện:
Chúng ta hãy để cho Lời Chúa vang vọng ở trong lòng chúng ta.
2. Suy
Gẫm
a) Một
vài câu hỏi gợi ý:
- Nếu
ai đến với Ta mà không dứt bỏ … thì người ấy không thể làm môn đệ
Ta: Có thật chúng ta phải đến độ tách rời chính mình với các mối
liên hệ trong lòng chúng ta: những tình cảm được nhận lãnh và cho
đi, cả mạng sống mình, để đi theo Chúa Giêsu không?
- Còn
ai không vác thập giá mình mà theo Ta thì không thể làm môn đệ Ta
được: Tôi đã có được trong người lý lẽ của thập giá, đó là, lý lẽ
của tình yêu cho đi một cách tự ý chưa?
- Các
phương tiện để hoàn tất điều này: Tôi có khả năng để nghĩ rằng đời
sống đức tin của tôi đã trưởng thành chưa hay là đó chỉ là một lúc bốc đồng nội
tâm rồi sẽ tàn lụi theo với thời gian và trôi qua với các sự kiện trong cuộc
sống hằng ngày của tôi mà thôi?
- Để
tránh có những kẻ đứng ngoài chế diễu về một việc mới bắt đầu: những
ai đi theo Chúa thì được hưởng gì khi không có những nguồn nhân lực để tiếp
tục, đó là, sự chế nhạo vì kém khả năng, có sẽ áp dụng cho tôi không?
- Không
ai có thể làm môn đệ Ta trừ khi người ấy từ bỏ tất cả của cải mình đang
có: Tôi có tin rằng chìa khóa để làm môn đệ Chúa là sự nghèo khó vô
tài sản và chân phúc của khó nghèo không?
b) Chìa
khóa dẫn đến bài đọc:
Chúng
ta là những người đi theo Chúa Giêsu, với tất cả những hành lý trong quá khứ
của chúng ta. Là một trong số nhiều người, tên chúng ta có thể không
được biết đến. Nhưng khi Chúa ngoảnh lại và Lời của
Người đụng chạm vào nỗi đau của những mối quan hệ đã cột chặt các mảnh rời của
đời sống chúng ta, các câu hỏi được gói ghém trong một thung lũng của các âm
vang cổ xưa nhất và chỉ một câu trả lời khiêm tốn đến từ những hoang tàn đổ
nát của các công trình dở dang: Lạy Chúa, chúng con sẽ phải theo ai
bây giờ? Chỉ có Chúa mới có Lời ban sự sống đời đời.
Câu
25-26: Khi ấy, có nhiều đám đông cùng đi với Chúa Giêsu. Người ngoảnh
lại bảo họ rằng: "Nếu ai đến với Ta mà không bỏ cha mẹ, vợ con,
anh chị em, và cả mạng sống mình, thì không thể làm môn đệ Ta”. Chúa
không quan tâm đến việc đếm xem có bao nhiêu người đến với Chúa. Lời
của Người rất mạnh mẽ và tỏ tường. Có ai mà không biết được ý nghĩa
của ghét bỏ không? Nếu tôi ghét một người nào, thì tôi sẽ tránh xa
người đó. Sự chọn lựa giữa Chúa và lòng thương mến cha mẹ là điều
đòi hỏi đầu tiên để làm môn đệ Chúa. Để học hỏi từ Chúa Kitô, thật
là cần thiết để đi tìm một lần nữa cốt lõi của mỗi tình yêu và sự quan
tâm. Tình yêu của một người đi theo Chúa không phải là một tình yêu
chiếm hữu, mà là một tình yêu của sự tự
do. Đi theo một aiđó mà không cần có
bất kỳ bảo đảm như quan hệ huyết thống có thể có, đó
là, mối quan hệ gia đình và huyết thống gia tộc của
người ấy, đó là, cuộc sống của một người, là môn
đệ Chúa, một nơi mà cuộc sống của Ơn Khôn Ngoan được phát
sinh.
Câu
27: Còn ai không vác thập giá mình mà đi theo Ta, thì không thể làm
môn đệ Ta. Mối ràng buộc duy nhất giúp chúng ta đi theo
Chúa Giêsu là cây thập giá. Dấu hiệu này của tình
yêu mà không thể bị tước đoạt, có khả năng trở nên lời
nói ngay cả khi mọi vật trên thế giới đều im lặng bằng cách lên án và cái chết,
là bài học của người Rabbi sinh ra tại một làng nhỏ nhất trong xứ
Giuđêa.
Câu
28: Và có ai trong các ngươi muốn xây tháp, mà trước tiên lại không
ngồi tính toán phí tổn cần thiết, xem mình có đủ để hoàn tất không? Để
xây một cái tháp, nó đòi hỏi một khoản tiền lớn lao cho những ai có nguồn tài
lực hạn chế. Một ý định tốt để xây thì chưa đủ, người ta cần phải
ngồi xuống, tính toán các chi phí, tìm phương cách để đưa dự án đến hoàn
tất. Đời sống con người không đầy đủ và mãn nguyện bởi vì dự án càng
lớn thì nợ càng chồng chất! Một dự án được thực hiện để đánh
giá: không biết cách tính toán những gì trong khả năng để hoàn tất công
việc không phải là sự khôn ngoan của những ai sau khi đã cày xong thửa đất để
chờ cơn mưa, nhưng lại thiếu hiểu biết về cách thu hoa lợi từ những hạt giống
được ném vào giữa sỏi đá và các bụi gai, lại không ra công tìm cách xới tơi
miếng đất.
Câu
29-30: Kẻo lỡ ra, đặt móng rồi mà không có khả năng hoàn tất, thì mọi
người xem thế sẽ chế diễu người đó rằng: "Tên này khởi sự xây
cất, mà không hoàn thành nổi”. Sự chế diễu
của các người khác ví như cát được sàng lọc trên những cảm giác niềm hy vọng
của người muốn tự mình với cao, là phần thưởng cho ai có tính kiêu căng khoác
lên mình bộ áo nhân đức. Có bao nhiêu sự bẽ mặt mà chúng ta không
mang trên người, nhưng số hoa trái chúng ta thu nhặt được thì quá it ỏi so với
biết bao kinh nghiệm đớn đau! Đặt móng rồi mà sau đó không hoàn tất
được công trình thì thật là vô ích. Những ước vọng tiêu tan đôi khi
là những trợ giáo tốt cho lòng tự tin ngờ nghệch của chúng ta … nhưng chúng ta
đã không hiểu điều đó khi mà chúng ta còn cố gắng che đậy sự thất bại của chúng
ta và ảo tưởng của chúng ta khi thức giấc từ thế giới thần thoại của những giấc
mơ thời ấu thơ. Vâng, Chúa Giêsu bảo chúng ta hãy trở nên như con
trẻ, nhưng một đứa trẻ sẽ không bao giờ giả vờ xây một cái tháp
“thật”! Đứa trẻ sẽ hạnh phúc với một cái tháp nhỏ trên bãi biển, bởi
vì đứa trẻ ấy biết rõ năng lực của mình.
Câu
31-32: Hoặc có vua nào sắp đi giao chiến với một vua
khác, mà trước tiên lại không ngồi suy nghĩ xem mình có thể đem một vạn quân
ra, đương đầu với đối phương dẫn hai vạn quân tiến đánh mình
chăng? Nếu không đủ sức, thì khi đối phương còn ở xa, ắt nhà vua đã
phải sai sứ đi cầu hoà. Không ai có thể thắng một cuộc chiến mà
không cần gửi đoàn sứ giả hòa bình đi trước. Điều kiện để tranh đấu
cho quyền lợi tối cao của nhà vua trên mọi người khác là không được phép chiến
bại, bởi vì con người không được kêu gọi để làm vua trị vì, nhưng để làm chúa
tể hòa bình. Tiếp cận với đối phương khi họ còn ở xa là dấu hiệu tốt
đẹp nhất của sự chiến thắng nơi mà không có người thắng cũng không có kẻ bại,
nhưng tất cả đều trở thành tôi tá của Đấng có quyền lực thực sự trên thế giới:
hòa bình và sự sung mãn của các tặng phẩm từ Thiên Chúa.
Câu 33: Cũng
vậy, bất kỳ ai trong các ngươi không từ bỏ hết những gì mình có, thì không thể
làm môn đệ Ta được. Nếu chúng ta xem xét cẩn thận các mối tội
đầu, chúng ta sẽ khám phá ra chúng trong cách thức sở hữu mà Đức Giêsu đã nói
đến. Một người mà cuộc sống mình dựa vào các tài sản của cải thì là
một kẻ vô hạnh là người giả vờ có quyền lực trên tất cả mọi thứ (tự phụ), tận
hưởng một cuộc sống của hưởng thụ (dục vọng), vượt quá những giới hạn của quyền
cá nhân (giận dữ), đói khát các của cải vật chất (mê ăn uống), ăn cắp của người
khác (ganh tị), bo bo những thứ cho riêng mình (tham lam), chiều chuộng bản
thân quá độ mà không cam kết bất cứ điều gì (lười biếng). Người môn
đệ, trái lại, đang đi trên lối của nhân đức sống của những ân sủng từ Chúa
Thánh Thần: Người ấy là người có sự hiểu biết về việc của Thiên Chúa
(ơn khôn ngoan) và chia sẻ nó mà không giữ lại cho riêng mình, và đào sâu vào ý
nghĩa thiết yếu của Đời Sống là gì (ơn hiểu biết), người đã lắng nghe tiếng nói
của Chúa Thánh Linh (ơn biết lo liệu), và phản ảnh trên mỗi sự nhận thức rõ
ràng (ơn biết lo liệu), người cho phép chính mình được bảo vệ bởi những giới
hạn của bản thân (ơn dũng cảm) và không đầu hàng trước cám dỗ của tội lỗi,
người hiểu biết những bí mật của lịch sử (ơn hiểu biết) để xây dựng những chân
trời của sự tốt lành, người không tự cho mình có quyền tạo ra lý lẽ, nhưng lại
là người hoan nghênh việc can thiệp của Thiên Chúa (ơn đạo đức), người xuất
hiện từ vực thẳm của im lặng và biết ơn về những sự kỳ diệu của Đấng Hóa Công
(ơn kính sợ Thiên Chúa) mà không e ngại về sự nhỏ bé của mình. Vì
thế, người môn đệ là một người giống như Chúa Giêsu.
c) Suy
gẫm Lời Chúa:
Trái tim của
chúng ta là những tấm lưới làm bằng sự ràng buộc. Chúng ta
có những mối quan hệ chăm sóc ân cần và lòng biết ơn, những mối quan hệ của
tình yêu và sự lệ thuộc, những mối quan hệ bất tận với tất cả mọi thứ đã động
chạm đến cảm xúc của chúng ta. Chúa Giêsu nói về những mối liên hệ
huyết tộc: cha, mẹ, vợ, con cái, anh chị em, và những mối quan hệ với cuộc sống
mà theo tinh thần ngôn ngữ Do Thái Semitic được tượng trưng bằng
máu. Nhưng trái tim phải được thoát khỏi những ràng buộc này để đến
với Chúa và tạo nên một mối liên hệ mới mang lại cho cuộc sống bởi vì nó cho
người ấy sự tự do được đích thực là mình. Mọi người môn đệ chỉ có
một nhiệm vụ: học hỏi và không phụ thuộc vào ai. Các liên
hệ huyết thống tạo nên sự phụ thuộc: áp lực tình cảm thường xuyên
ngăn trở người ta việc xây dựng tháp của sự tồn tại của họ như
thế nào? Thường xuyên các lời này đã được nghe: Nếu con
thương mẹ, thì hãy làm điều này! Hoặc: Nếu anh yêu em, thì đừng làm
việc này …? Đời sống tự nó có thể giam hãm bạn khi nó ràng buộc bạn
vào những chuyện không thích hợp vật chất hoặc tinh thần; vì thế làm ảnh hưởng
đến câu chuyện phức tạp của bạn, hoặc khi nó ràng buộc bạn đến nỗi bạn phải
quyết định một cách kém suy xét với một ý chí đã bị suy yếu bởi hàng ngàn các
sự kiện và áp lực. Cây thập giá không hề ràng buộc, nó thúc giục bạn
tuôn đổ tất cả những gì bạn có thể tuôn đổ ra: máu và nước, ngay cả đến giọt
cuối cùng: tất cả đời sống bạn như một món quà mà không mong đợi bất kỳ phần
thưởng nào. Thuộc về hơn là sở hữu là bí quyết của tình yêu cho
không của Thầy và của các môn đệ. Bất cứ ai đi theo Chúa Giêsu không
chỉ là một môn đệ để tìm hiểu về một học thuyết, mà còn trở nên một môn đệ yêu
dấu, có khả năng thuật lại những kỳ công của Thiên Chúa khi ngọn lửa Chúa Thánh
Thần sẽ khiến người ấy thành ngọn lửa trên cây nến cho thế gian.
3. Cầu
Nguyện
Thánh
Vịnh 22 (23)
CHÚA là
mục tử chăn dắt tôi, tôi chẳng thiếu thốn gì.
Trong đồng cỏ xanh tươi, Người cho tôi nằm nghỉ.
Trong đồng cỏ xanh tươi, Người cho tôi nằm nghỉ.
Người đưa tôi tới dòng nước trong lành
và bổ sức cho tôi.
Người dẫn tôi trên đường ngay nẻo chính
vì danh dự của Người.
Lạy Chúa, dầu qua lũng âm u
con sợ gì nguy khốn, vì có Chúa ở cùng.
Côn trượng Ngài bảo vệ, con vững dạ an tâm.
Chúa
dọn sẵn cho con bữa tiệc ngay trước mặt quân thù.
Đầu con, Chúa xức đượm dầu thơm,
ly rượu con đầy tràn chan chứa.
Lòng nhân hậu và tình thương CHÚA
ấp ủ tôi suốt cả cuộc đời,
và tôi được ở đền Người
những ngày tháng, những năm dài triền miên.
Đầu con, Chúa xức đượm dầu thơm,
ly rượu con đầy tràn chan chứa.
Lòng nhân hậu và tình thương CHÚA
ấp ủ tôi suốt cả cuộc đời,
và tôi được ở đền Người
những ngày tháng, những năm dài triền miên.
4. Chiêm Niệm
Lạy Chúa, khi Chúa quay lại nhìn con, lời của Chúa thấu qua tâm
trí con và thách thức con với tất cả mọi sự thuộc về đời sống
con. Nó như là một cái kéo không ngại ngần nhưng nhẹ nhàng cắt đứt
mọi quan hệ đã nuôi dưỡng con và giúp con tiến bước. Và điều này là
hành động thật đích xác và cần thiết để phục hồi lại hơi thở hoàn toàn và sự tự
do của con. Kinh Thánh có nói trong những trang đầu tiên về nhân
loại: Người nam sẽ lìa cha mẹ mình và sẽ hướng tới một sự viên mãn
mới, tất cả con người anh ta hướng tới sự hợp nhất với một người, có khả năng
kết sinh hoa trái và sự sống mới. Nhưng chúng ta đã chưa nắm giữ
được ý chính của dự án tuyệt vời này, một lời tạo nên sự bất tiện bởi vì nó
giống như những làn sóng của biển khơi nơi mà bạn không thể để tự thả lỏng mình
mà không có sự bảo đảm, Lời: sự chuyển động. Sự sống không ngừng
lại. Một tình yêu và một sự sống nhận được từ người cha và người mẹ. Vâng,
một tình yêu trọn vẹn, nhưng tình yêu ấy không giới hạn chân
trời. Người nam sẽ lìa bỏ … và sẽ đi … Một người nam và
một người nữ, hai nên một, con cái sẽ là khuôn mặt của tình yêu của họ, nhưng
rồi mai kia đến lượt chúng cũng sẽ lìa bỏ … nếu bạn dừng lại để níu lấy cuộc
sống, cuộc sống sẽ chết trong nắm tay của bạn. Và cùng với cuộc
sống, giấc mơ chưa trọn vẹn của bạn cũng sẽ chết, giấc mơ của một tình yêu vẹn
toàn thì không bao giờ cạn kiệt. Lay Chúa, xin ban cho chúng con
hiểu rằng yêu mến là đi theo, lắng nghe, đi, dừng lại, là đánh mất bản thân
mình để tìm thấy chính mình trong chuyển động của sự tự do đáp ứng mọi ước muốn
cho việc sở hữu đời đời. Xin Chúa đừng để con, vì ích lợi của việc
sở hữu một phần của đời sống, mà đánh mất đi niềm vui thuộc về đời sống, cho
rằng đời sống thiêng liêng đến rồi đi trong con cho những người khác và từ
những người khác cho con để làm cho ngày tháng qua đi bằng những làn sóng của
sự Tự Do và các ân sủng từ Thiên Chúa trong những hạn chế của mỗi đời sống. Xin
ban cho con luôn có thể là người môn đệ yêu mến của sự sống chết dần của Chúa,
có khả năng đón nhận di sản của tình cha con và giám hộ, trong Chúa Thánh Thần,
của mọi tình mẫu tử đích thực.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét