Cầu
Nguyện Cho Sinh Viên
Từ khi biết mình được đỗ vào một trường đại học,
ta tự hào là từ đây mình đã không còn nhỏ nữa. Mình sẽ tập tành bước vào cuộc sống
mới đòi hỏi phải tự lập hơn, trưởng thành hơn. Quảng thời gian vài năm sắp tới
sẽ là một bước chuẩn bị cho ta để chính thức lăng xả vào xã hội và thế giới với
một công việc và một tương lai đang chờ.
Quảng đời sinh viên trôi qua không quá dài, nhưng cũng đủ để các bạn trẻ có thể cảm nhận được hương vị của nó. Sẽ phải sống xa nhà, sẽ không được mẹ vỗ về chăm sóc, sẽ không còn được hưởng những giây phút vô tư, phó mặc cho sự đời. Khó khăn nhất là phải đi kiếm chỗ trọ, sao cho vừa tiện nghi, vừa gần trường, và cũng vừa hợp với túi tiền vốn đã hạn hẹp ít ỏi. Lại phải chọn bạn ở chung sao cho hợp tính hợp tình, nâng đỡ nhau, giúp nhau thăng tiến. Phải tự mình đi chợ nấu ăn, phải tự tay lau dọn phòng ốc. Có bệnh tật cũng phải tự mình mua thuốc thang. Sống ở xứ lạ bon chen đông đúc, lần đầu tiên, ta bỗng thấy cô đơn và lạc lõng, dù trước mặt ta dòng người ngược xuôi vẫn luân phiên không ngơi nghỉ.
Thời sinh viên cũng để lại trong ta những kỷ niệm thật nồng ấm thiết tha. Tình bạn nảy sinh khi cùng nhau vượt qua gian khó. Đầu tháng, cả đám hùn tiền đi ăn uống cho thỏa thuê. Cuối tháng, cả lũ tụ lại chia nhau gói mì tôm gần hết hạn. Có khi kẹt tiền vay mượn nhau vài ba đồng bỏ túi. Hay có khi mượn cái áo đẹp để đi hẹn hò với người yêu. Đêm trằng rằm, ta cùng nhau hát ca bên cây đàn guitar cũ kỹ. Dịp sinh nhật, ta mừng bạn chỉ bằng chiếc bánh nhỏ đơn sơ. Từ Bắc, Trung, Nam tụ lại, dường như những khác biệt về giọng nói, văn hóa, tính tình, quan điểm… không còn là rào cản để ngăn chia. Chẳng biết tự khi nào, nỗi niềm của người này cũng là tâm tư của người khác, nỗi đau của người nọ trở thành nỗi trầm buồn của người kia. Chuyện cơn bão vừa làm sập nhà người bạn ở miền Tây dường như cũng làm mình đau đau như thể cơn lũ vừa tràn vào nhà mình ở miền Bắc. Cái thiếu thốn của thời sinh viên đã làm cho tình cảm gắn kết thêm phong phú. Ta dường như biết hết tất cả những hàng quán nào rẻ nhất, ngon nhất, có bán những món ăn lạ kỳ nhất.
Cũng chính từ cuộc sống này mà biết bao mối tình đã chớm nở như nụ hoa xuân khoe sắc. Ta không còn cái bồng bột mơ mơ mộng mộng của thuở học trò. Tình cảm ta có với một người thật sự là một tiếng gọi có sức hút mãnh liệt chưa từng có trong đời. Vô tình gặp nhau ngay cửa lớp, nhưng ta có cảm giác như là định mệnh của Tạo Hóa khéo dệt chỉ xe duyên. Ánh mắt ấy, giọng nói ấy, cũng bình thường như bao người khác, sao để lại trong lòng mình một điều gì đấy kỳ lạ đến vô chừng, cứ theo mình mãi, lởn vởn trong đầu mình, xuất hiện cả trong mơ, cả trong những lúc thẩn thơ không mục đích. Nói chuyện với nhau mà cứ nhìn đất nhìn trời, chứ chẳng dám nhìn nhau. Muốn nói với nhau điều gì đấy nhưng khi gặp thì chỉ biết nói đến chuyện trăng sao hay thời tiết. Lỡ có vô tình chạm phải tay nhau, thì cả đêm chỉ nằm cười chứ không thể chợp mắt. Cái thuở lần đầu bắt gặp một tình yêu trong sáng, sao ấn tượng và dạt dào cảm xúc chất chứa ngập trái tim.
Nhưng hơn cả, nơi giảng đường đại học, ta có được cơ hội tiếp cận với những kiến thức mới mang tính thực tiễn hơn. Ta được bồi đắp cho những gì cần thiết để làm hành trang bước vào đời về sau. Những luồng tư tưởng mới làm ta được mở thêm tầm mắt. Những bài học bổ ích giúp ta hiểu về cuộc đời hơn. Ngồi ở giảng đường, ta đã phải lo nghĩ đến tương lai. Bao ước mơ và hoài bão đang chờ. Rồi đây, ta sẽ tung cánh bay đi, sẽ vươn mình đến các chân trời mới, sẽ thực thi những dự án lớn cho cuộc đời. Cuộc đời ta sẽ được thay đổi. Gia đình, bạn bè, bố mẹ ở quê hạnh phúc và hãnh diện vì ta. Sau một khoảng thời gian được đào tạo cơ bản, ta sẽ chính thức bước vào đời. Một trang sử mới đang chờ. Ta đi vào cuộc sống, dốc hết những gì mình được thụ hưởng để dựng xây thế giới, dựng xây xã hội thêm tươi đẹp và bình an.
Lạy Chúa,
Quảng đời sinh viên là một quảng đời thật đẹp, đẹp trong từng những khó khăn và vất vả phải trải qua.
Chúng con xin tạ ơn Chúa vì đã ban cho nhiều người trẻ một ý chí vươn lên để học hành qua bao năm tháng.
Xin dâng lên Chúa tất cả những kỷ niệm đẹp của đời sinh viên, và xin Chúa giúp cho các bạn sinh viên biết tận dụng giây phút này để trau dồi bản thân thật tốt, để có thể trở thành những con người có ích cho xã hội về sau.
Amen.
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ
Quảng đời sinh viên trôi qua không quá dài, nhưng cũng đủ để các bạn trẻ có thể cảm nhận được hương vị của nó. Sẽ phải sống xa nhà, sẽ không được mẹ vỗ về chăm sóc, sẽ không còn được hưởng những giây phút vô tư, phó mặc cho sự đời. Khó khăn nhất là phải đi kiếm chỗ trọ, sao cho vừa tiện nghi, vừa gần trường, và cũng vừa hợp với túi tiền vốn đã hạn hẹp ít ỏi. Lại phải chọn bạn ở chung sao cho hợp tính hợp tình, nâng đỡ nhau, giúp nhau thăng tiến. Phải tự mình đi chợ nấu ăn, phải tự tay lau dọn phòng ốc. Có bệnh tật cũng phải tự mình mua thuốc thang. Sống ở xứ lạ bon chen đông đúc, lần đầu tiên, ta bỗng thấy cô đơn và lạc lõng, dù trước mặt ta dòng người ngược xuôi vẫn luân phiên không ngơi nghỉ.
Thời sinh viên cũng để lại trong ta những kỷ niệm thật nồng ấm thiết tha. Tình bạn nảy sinh khi cùng nhau vượt qua gian khó. Đầu tháng, cả đám hùn tiền đi ăn uống cho thỏa thuê. Cuối tháng, cả lũ tụ lại chia nhau gói mì tôm gần hết hạn. Có khi kẹt tiền vay mượn nhau vài ba đồng bỏ túi. Hay có khi mượn cái áo đẹp để đi hẹn hò với người yêu. Đêm trằng rằm, ta cùng nhau hát ca bên cây đàn guitar cũ kỹ. Dịp sinh nhật, ta mừng bạn chỉ bằng chiếc bánh nhỏ đơn sơ. Từ Bắc, Trung, Nam tụ lại, dường như những khác biệt về giọng nói, văn hóa, tính tình, quan điểm… không còn là rào cản để ngăn chia. Chẳng biết tự khi nào, nỗi niềm của người này cũng là tâm tư của người khác, nỗi đau của người nọ trở thành nỗi trầm buồn của người kia. Chuyện cơn bão vừa làm sập nhà người bạn ở miền Tây dường như cũng làm mình đau đau như thể cơn lũ vừa tràn vào nhà mình ở miền Bắc. Cái thiếu thốn của thời sinh viên đã làm cho tình cảm gắn kết thêm phong phú. Ta dường như biết hết tất cả những hàng quán nào rẻ nhất, ngon nhất, có bán những món ăn lạ kỳ nhất.
Cũng chính từ cuộc sống này mà biết bao mối tình đã chớm nở như nụ hoa xuân khoe sắc. Ta không còn cái bồng bột mơ mơ mộng mộng của thuở học trò. Tình cảm ta có với một người thật sự là một tiếng gọi có sức hút mãnh liệt chưa từng có trong đời. Vô tình gặp nhau ngay cửa lớp, nhưng ta có cảm giác như là định mệnh của Tạo Hóa khéo dệt chỉ xe duyên. Ánh mắt ấy, giọng nói ấy, cũng bình thường như bao người khác, sao để lại trong lòng mình một điều gì đấy kỳ lạ đến vô chừng, cứ theo mình mãi, lởn vởn trong đầu mình, xuất hiện cả trong mơ, cả trong những lúc thẩn thơ không mục đích. Nói chuyện với nhau mà cứ nhìn đất nhìn trời, chứ chẳng dám nhìn nhau. Muốn nói với nhau điều gì đấy nhưng khi gặp thì chỉ biết nói đến chuyện trăng sao hay thời tiết. Lỡ có vô tình chạm phải tay nhau, thì cả đêm chỉ nằm cười chứ không thể chợp mắt. Cái thuở lần đầu bắt gặp một tình yêu trong sáng, sao ấn tượng và dạt dào cảm xúc chất chứa ngập trái tim.
Nhưng hơn cả, nơi giảng đường đại học, ta có được cơ hội tiếp cận với những kiến thức mới mang tính thực tiễn hơn. Ta được bồi đắp cho những gì cần thiết để làm hành trang bước vào đời về sau. Những luồng tư tưởng mới làm ta được mở thêm tầm mắt. Những bài học bổ ích giúp ta hiểu về cuộc đời hơn. Ngồi ở giảng đường, ta đã phải lo nghĩ đến tương lai. Bao ước mơ và hoài bão đang chờ. Rồi đây, ta sẽ tung cánh bay đi, sẽ vươn mình đến các chân trời mới, sẽ thực thi những dự án lớn cho cuộc đời. Cuộc đời ta sẽ được thay đổi. Gia đình, bạn bè, bố mẹ ở quê hạnh phúc và hãnh diện vì ta. Sau một khoảng thời gian được đào tạo cơ bản, ta sẽ chính thức bước vào đời. Một trang sử mới đang chờ. Ta đi vào cuộc sống, dốc hết những gì mình được thụ hưởng để dựng xây thế giới, dựng xây xã hội thêm tươi đẹp và bình an.
Lạy Chúa,
Quảng đời sinh viên là một quảng đời thật đẹp, đẹp trong từng những khó khăn và vất vả phải trải qua.
Chúng con xin tạ ơn Chúa vì đã ban cho nhiều người trẻ một ý chí vươn lên để học hành qua bao năm tháng.
Xin dâng lên Chúa tất cả những kỷ niệm đẹp của đời sinh viên, và xin Chúa giúp cho các bạn sinh viên biết tận dụng giây phút này để trau dồi bản thân thật tốt, để có thể trở thành những con người có ích cho xã hội về sau.
Amen.
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét