05/09/2015
Thứ Bảy sau Chúa Nhật
22 Quanh Năm
Bài
Ðọc I: (Năm I) Cl 1, 21-23
"Người
đã giao hoà anh em, để làm cho anh em nên thánh thiện và tinh tuyền".
Trích
thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côlôxê.
Anh
em thân mến, xưa kia anh em là những kẻ xa lạ và thù nghịch trong tư tưởng và
trong hành động xấu xa. Nhưng hiện nay, Thiên Chúa đã giao hoà anh em trong xác
thịt của Ðức Kitô, nhờ cái chết của Người, làm cho anh em nên thánh thiện, tinh
tuyền, không có gì đáng trách trước mặt Người, miễn là anh em được xây dựng,
kiên trì trong đức tin, bền vững và không lay chuyển khỏi lòng trông cậy vào
Tin Mừng, mà anh em đã được nghe biết và đã được loan báo cho mọi tạo vật dưới
bầu trời, là Tin Mừng mà chính tôi, Phaolô, là người phục vụ.
Ðó
là lời Chúa.
Ðáp
Ca: Tv 53, 3-4. 6 và 8
Ðáp: Kìa, Thiên
Chúa phù trợ tôi (c. 6a).
Xướng:
1) Ôi Thiên Chúa, xin cứu sống con nhân danh Ngài, và xin sử dụng uy quyền phán
quyết cho con! Ôi Thiên Chúa, xin nghe tiếng con cầu, xin lắng tai nghe lời miệng
con xin. - Ðáp.
2)
Kìa, Thiên Chúa phù trợ tôi, Chúa đang nâng đỡ tâm hồn tôi. Con sẽ tự nguyện hiến
dâng lễ vật lên Chúa, lạy Chúa, con sẽ ca tụng danh Ngài, vì danh Ngài thiện hảo.
- Ðáp.
Alleluia:
Tv 110, 8ab
Alleluia,
alleluia! - Lạy Chúa, mọi giới răn Chúa được lập ra cho tới muôn ngàn đời. -
Alleluia.
Phúc
Âm: Lc 6, 1-5
"Tại
sao các ông làm điều không được phép làm trong ngày Sabbat?"
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Trong
một ngày Sabbat, khi Chúa Giêsu đi qua đồng lúa, thì các môn đệ bứt bông lúa miến,
vò xát trong tay, rồi ăn. Có mấy người biệt phái nói với các ông rằng: "Tại
sao các ông làm điều không được phép làm trong ngày Sabbat?" Chúa Giêsu trả
lời họ rằng: "Các ông chưa đọc điều Ðavit đã làm khi ông và các người tuỳ
tùng bị đói sao? Ngài đã vào đền thờ Thiên Chúa, lấy bánh dâng hiến mà ăn và
cho các người bạn tuỳ tùng ăn, bánh đó họ không được phép ăn, nhưng chỉ dành
cho các trưởng tế mà thôi". Và Người bảo họ rằng: "Con Người làm chủ
cả ngày Sabbat".
Ðó
là lời Chúa.
Suy
Niệm: Ý Nghĩa Của Lề Luật
Về
triết gia Ðavít Hume của Anh vào thế kỷ 18, người ta kể một giai thoại như sau:
Một hôm, có một quận công hỏi ông:
-
Theo ông thì đối tượng của luật pháp là gì?
Ðavít
Hume trả lời:
-
Ðó là để phục vụ cho lợi ích lớn nhất của số lớn nhất.
Quận
công hỏi lại:
-
Thế thì theo ông số lớn nhất là gì?
Triết
gia đáp:
-
Số lớn nhất là số một.
Ðây
là thực tế thường xảy ra trong luật pháp của nhiều quốc gia: số lớn nhất thường
chỉ là một thiểu số. Luật pháp được làm ra không phải là để phục vụ mọi người,
mà chỉ nhắm đến quyền lợi của thiểu số mà thôi.
Vào
thời Chúa Giêsu, không thiếu những người nhân danh luật pháp để triệt hạ và chối
bỏ người khác. Truyện được ghi trong Tin Mừng hôm nay là một điển hình cho biết
bao trường hợp nhân danh pháp luật để đè bẹp con người. Chúa Giêsu đã thách thức
cho đến cùng thái độ như thế. Thật ra, Chúa Giêsu không phải là một con người sống
ngoài luật pháp, Ngài đến để kiện toàn lề luật. Nhưng sở dĩ Chúa Giêsu chống lại
luật pháp là bởi vì luật pháp đó phi nhân hoặc chối bỏ con người. Các môn đệ vì
đói nên bứt bông lúa mà ăn, thật ra không phải là vi phạm ngày Hưu lễ. Không có
khoản luật nào trong các sách luật xem một hành động như thế là vi phạm ngày
Hưu lễ; nếu có thì chỉ là vi phạm một trong 39 hành động mà các nhà chú giải Do
thái đã thêm vào qui định của ngày Hưu lễ mà thôi. Hơn nữa, Chúa Giêsu đã dẫn
chứng hành động của Vua Ðavít và Ngài khẳng định: hành động của các môn đệ
không hề vi phạm ngày Hưu lễ. Lề luật vì con người, chứ không phải con người vì
lề luật. Ðó là ý nghĩa của luật pháp mà Chúa Giêsu nêu bật trong cuộc tranh luận
với những Biệt phái. Khi luật pháp chống lại con người, nghĩa là chối bỏ phẩm
giá và quyền lợi cơ bản của con người, thì luật pháp đánh mất ý nghĩa và không
còn lý do để hiện hữu nữa; trong trường hợp đó, dĩ nhiên không tuân hành luật
pháp là một thái độ thích đáng.
Thật
ra, khi luật pháp chối bỏ hoặc chà đạp những quyền cơ bản của con người, thì luật
pháp đó cũng xúc phạm đến chính Thiên Chúa. Thánh Phêrô và thánh Gioan đã hành
động một cách cương quyết khi dõng dạc tuyên bố trước Công nghị Do thái:
"Thà vâng lời Thiên Chúa hơn vâng lời loài người". Chẳng hạn, khi luật
pháp một quốc gia cho phép phá thai, nghĩa là tước đoạt quyền sống của con người,
thì chống lại luật pháp đó là một nghĩa vụ. "Thà vâng lời Thiên Chúa hơn
vâng lời loài người". đó là nguyên tắc nền tảng hướng dẫn người Kitô hữu
trong các quan hệ xã hội của họ. Chúa Giêsu luôn đòi hỏi các môn đệ của Ngài một
thái độ dứt khoát tận căn: không thể vừa vâng lời Thiên Chúa, vừa chạy theo những
gì chống lại Thiên Chúa.
Nguyện
xin Chúa cho chúng ta ơn can đảm để luôn biết nói không với những gì loại trừ
con người và xúc phạm đến Thiên Chúa. Xin Chúa gìn giữ chúng ta trong niềm xác
tín và vâng phục cho đến cùng, để trong mọi sự, chúng ta chỉ tìm thánh ý Chúa
và xây dựng những giá trị Nước Trời.
Veritas Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Bảy Tuần 22 TN1
Bài đọc: Col 1:21-23; Lc
6:1-5.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Cần chú trọng đến
những gì là chính yếu.
Nhiều
người chỉ nhắm một cái lợi trước mắt mà không để ý đến cả đống cái hại sau
lưng, hay vịn vào lề luật để vạch lá tìm sâu mà quên đi nguyên tắc căn bản và nền
tảng đưa đến lề luật đó. Hậu quả là họ phải gánh lấy bao tai hại xảy đến trong
tương lai. Vì thế, con người cần có thời gian để học hỏi, suy xét, và thảo luận
trước khi làm bất cứ việc gì, để tránh lối nhìn thiển cận, một chiều, và quyết
định độc đoán.
Các
Bài Đọc hôm nay chú trọng đến việc tìm ra những điều nền tảng và quan trọng
trong việc sống đạo. Trong Bài Đọc I, thánh Phaolô muốn các tín hữu Colossê tập
trung vào Đức Kitô: những gì Ngài đã dạy dỗ và đã làm cho con người. Mục đích
là để các tín hữu tập luyện các nhân đức để biết sống mỗi ngày một thánh thiện
hơn, đức tin mỗi ngày một vững bền hơn, và đừng bao giờ mất niềm hy vọng vào
Tin Mừng. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu bênh vực các môn đệ của Ngài khi bị các
kinh-sư và biệt-phái tố cáo đã vi phạm luật ngày Sabbath. Ngài nhắc nhở cho họ
biết nguyên lý của ngày Sabbath là để phục vụ con người, và luật ngày Sabbath
không áp dụng cho Thiên Chúa.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/
Bài đọc I:
Tôi đã được trở nên người phục vụ Tin Mừng.
1.1/
Đức Kitô phải là trọng tâm của đời sống Kitô hữu: Để hiểu tầm quan trọng của Đức
Kitô, thánh Phaolô so sánh vận mạng của các tín hữu trước và sau khi họ tin vào
Đức Kitô:
+
Trong quá khứ: "Xưa kia, anh em là những người xa lạ, là thù địch của
Thiên Chúa vì những tư tưởng và hành động xấu xa của anh em."
+
Hiện nay: "Nhờ Đức Giêsu là con người bằng xương bằng thịt đã chịu chết,
Thiên Chúa cho anh em được hoà giải với Người, để anh em trở nên thánh thiện
tinh tuyền và không có gì đáng trách trước mặt Người."
Các
tín hữu Colossê đa số là những người Hy-lạp và Dân Ngoại; vì trước kia họ không
tin Thiên Chúa, nên cũng chẳng biết những gì Ngài dạy dỗ để sống. Hậu quả là họ
sống trong tội lỗi theo những gì họ suy nghĩ. Nhưng nhờ việc rao giảng Tin Mừng
của Phaolô, họ biết Thiên Chúa và tin vào Đức Kitô; nên họ được máu Đức Kitô
thanh tẩy mọi tội lỗi và được hòa giải với Thiên Chúa.
1.2/
Cần giữ vững đức tin và niềm hy vọng: Tuy đã được Đức Kitô thanh tẩy và hòa giải với Thiên
Chúa bằng cái chết của Ngài, người tín hữu vẫn còn phải đương đầu với bao nhiêu
cám dỗ hằng ngày của ba thù. Để có thể trung thành với Thiên Chúa cho đến giây
phút cuối cùng, người tín hữu cần làm hai việc chính yếu sau đây:
(1)
Đào luyện đức tin: Tuy đức tin là quà tặng của Thiên Chúa ban cho con người,
nhưng con người có bổn phận làm cho đức tin tăng trưởng và vững chắc. Chúa
Giêsu đã ví đức tin như hạt giống, cần phải chăm sóc để có thể thành cây và
sinh hoa kết trái; nếu không được chăm sóc, hạt giống đức tin có thể bị ma quỉ
lấy đi bất cứ lúc nào. Để đào tạo đức tin, con người cần học hỏi những gì Đức
Kitô dạy dỗ và biết thực hành trong cuộc sống.
(2)
Giữ vững niềm hy vọng: Theo Tin Mừng, niềm hy vọng cao trọng nhất của con người
là được sống trường sinh và hạnh phúc bên Thiên Chúa sau cuộc sống tạm thời
trên dương gian này. Giống như đức tin, ma quỉ có thể cất đi niềm hy vọng này bằng
cách đưa ra những vinh quang hào nhoáng và danh vọng tạm thời. Để giữ vững niềm
hy vọng vào cuộc sống vĩnh cửu, con người cần tập sống theo tiêu chuẩn và giá
trị của Nước Trời, theo Bát Phúc của Đức Kitô, và những gì Ngài dạy dỗ trong
Tin Mừng. Nói tóm, điều cần thiết nhất trong cuộc đời là hiểu biết, sống, rao
giảng, và làm chứng cho Tin Mừng.
2/
Phúc Âm:
Luật ngày Sabbath làm ra là để phục vụ con người.
2.1/
Các môn đệ bị tố cáo vi phạm luật ngày Sabbath: Vào một ngày Sabbath, Đức Giêsu
đi băng qua một cánh đồng lúa; các môn đệ bứt lúa, vò trong tay mà ăn. Khi mấy
người Pharisees nhìn thấy, họ tố cáo: "Tại sao các ông làm điều không được
phép làm ngày Sabbath?"
Theo
truyền thống Do-thái, ngày Sabbath có nguồn gốc trong Sách Sáng Thế: sau khi
Thiên Chúa hoàn tất việc tạo dựng trong sáu ngày, Ngài nghỉ ngơi ngày thứ bảy
và truyền cho con người cũng phải nghỉ ngơi trong ngày đó. Tại sao Thiên Chúa
muốn có ngày Sabbath? Có hai lý do chính:
(1)
Để con người có thời giờ nghỉ ngơi sau sáu ngày vất vả làm việc: Thiên Chúa là
Đấng tạo dựng nên con người, Ngài biết và muốn con người có thời gian nghỉ ngơi
dưỡng sức. Không phải chỉ cho con người; mà các gia súc, cây cối, và đất đai
cũng cần có thời gian nghỉ ngơi trước khi tiếp tục làm việc và sinh hoa kết
trái. Nếu không biết nghỉ ngơi, con người dễ bị lao lực, bệnh tật, và không đem
lại hiệu quả tốt đẹp.
(2)
Để con người trau dồi đời sống tâm linh: Con người là tập hợp của linh hồn và
thân xác. Trong ngày Sabbath, khi thân xác được nghỉ ngơi, linh hồn cần được
nuôi dưỡng bằng các của ăn thiêng liêng như nghe Lời Chúa và chịu Mình Thánh
Chúa để lấy nghị lực cho tâm hồn.
Nếu
không biết tận dụng ngày Sabbath, con người sẽ tiếp tục làm việc, hay lãng phí
thời giờ và nghị lực vào những cuộc ăn chơi vô bổ, để rồi chẳng những thân xác
thêm mệt mỏi, mà linh hồn cũng bị đói khát những lương thực tinh thần. Truyền
thống Do-thái có thói quen dành ngày Sabbath để học hỏi Kinh Thánh và cầu nguyện
trong các hội đường.
Luật
ngày Sabbath cấm làm việc xác là cho hai mục đích này, chứ không phải nhắm chi
li đến những điều nhỏ nhặt, được làm hay không được làm trong ngày đó. Những chi
tiết nhỏ nhặt là do con người thêm vào sau này.
2.2/
Câu trả lời của Chúa Giêsu: Luật ngày Sabbath không tuyệt đối, vì có những trường hợp ngoại
lệ:
(1)
Được làm việc nếu cần để có của ăn sinh sống: Giáo Hội ban phép cho những ai vì
quá nghèo mà phải lao động kiếm ăn mới đủ sống. Đức Giêsu cũng đưa ra một trường
hợp phải ăn để bảo toàn sự sống, ngay cả ăn thứ bị ngăn cấm: "Các ông chưa
đọc chuyện này trong Sách sao? Ông Đavít đã làm gì khi ông và thuộc hạ đói bụng?
Ông vào nhà Thiên Chúa lấy bánh tiến mà ăn và cho thuộc hạ ăn. Thứ bánh này, chỉ
có tư tế mới được ăn mà thôi." Việc các môn đệ của Ngài phải ăn vì đói là
điều được phép làm trong ngày Sabbath. Các Biệt-phái tố cáo các môn đệ làm việc
xác, vì đã "bứt lúa," "vò trong tay," và "chuẩn bị"
để có hạt lúa ăn.
(2)
Luật ngày Sabbath không áp dụng cho Thiên Chúa: Chúa Giêsu tuyên bố với họ:
"Con Người làm chủ ngày Sabbath." Thiên Chúa nghỉ ngơi không tạo dựng,
nhưng Ngài vẫn quan phòng và điều khiển mọi sự việc trong vũ trụ; và Ngài quan
phòng bằng theo sự khôn ngoan của Ngài, mà sự khôn ngoan của Thiên Chúa là
chính Ngôi Lời. Chúa Giêsu có lý do để tuyên bố "Con Người làm chủ ngày
Sabbath."
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
-
Chúng ta cần học hỏi để biết những gì là chính yếu trong đạo thánh Chúa. Nếu chỉ
bằng lòng với việc đọc kinh cho nhiều hay chú trọng đến các hình thức thờ phượng
bên ngoài, chúng ta khó có thể phát triển mối liên hệ thâm sâu với Chúa và sống
hài hòa với mọi người.
-
Biết những gì là chính yếu cũng giúp chúng ta trong việc làm những quyết định
khôn ngoan trong cuộc đời, và biết hướng dẫn người khác trong khi rao truyền
Tin Mừng.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
05/09/15 THỨ BẢY ĐẦU THÁNG TUẦN 22 TN
Lc 6,1-5
LUẬT YÊU MẾN, LUẬT CAO NHẤT
Rồi Người nói: “Con người làm chủ cả ngày
sa-bát.” (Lc 6,5)
Suy niệm: Mười hai ổ
bánh tiến, làm từ bột được lọc đến mười một lần, đặt trên một khay bằng vàng
ròng, chỉ có các thầy tế lễ mới được ăn sau khi thay bánh mới, cho ta thấy sự
thánh thiêng của loại bánh đặt trước nhan Đức Chúa ấy. Thế nhưng, đứng trước
cơn đói lả của Đa-vít và các thuộc hạ, tư tế A-khi-mê-léc đã cho họ ăn thứ bánh
tiến thánh thiêng ấy, dù biết rõ rằng họ không được phép. Khi trưng dẫn câu
chuyện này, Đức Giê-su muốn cho giới lãnh đạo Do Thái thấy sai lầm của họ trong
việc câu nệ luật lệ: tất cả các loại luật lệ được đặt ra làm nhằm phục vụ thiện
ích của con người, chứ không phải để lấy đi thiện ích ấy. Ngài cũng khẳng định
mình là chủ của ngày sa-bát, có quyền quy định cung cách giữ ngày nghỉ lễ này
theo đúng ý Chúa.
Mời
Bạn: “Luật lệ là lời đầu tiên của Chúa; Tin Mừng là
lời cuối cùng của Ngài” (T.
Tchividjian). Đức Giê-su là Tin Mừng của Thiên Chúa, Đấng từ Thiên Chúa đến để
kiện toàn lề luật bằng cách đưa lề luật ấy đến cốt lõi của nó là lòng yêu
thương. Vì thế, vấn đề của bạn là khi giữ luật, áp dụng luật, bạn không khô
cứng, nệ luật, nhưng giữ được tính bao dung của lòng yêu mến.
Sống
Lời Chúa: Tôi cố gắng để lòng yêu mến Chúa và tha nhân chi
phối, nối kết việc giữ luật lệ của mình. Với tôi, luật lệ cao nhất là luật yêu
mến.
Cầu nguyện: Lạy Chúa là Thiên Chúa của con. Có những ngày đón nhận người khác
là điều vượt quá sức con, vì con kiêu hãnh, tự hào và yếu đuối. Lạy Chúa, trong
ngày khó khăn đó, xin nhắc cho con nhớ rằng tất cả chúng con là con cái Chúa.
Amen.
(Rabbouni)
Điều không được phép làm
Đôi khi chúng ta phải nhìn
lại những luật đã quen giữ từ lâu để điều chỉnh lại cho phù hợp với những nhu cầu
mới của con người.
Suy niệm:
“Tại sao các ông lại ăn uống
với bọn thu thuế và quân tội lỗi?”
“Tại sao môn đệ ông lại
không ăn chay?”
“Tại sao môn đệ ông không
chịu rửa tay khi dùng bữa?”
Mấy người Pharisêu có vẻ
thích đặt những câu hỏi tại sao.
Và trong bài Tin Mừng hôm
nay, họ lại đặt một câu hỏi nữa:
“Tại sao các ông làm điều
không được phép làm trong ngày sabát?”
Câu chuyện đơn giản như sau:
Thầy Giêsu và các trò đi
ngang qua một cánh đồng lúa chín.
Các môn đệ đói nên bứt những
bông lúa, vò trong tay cho vỏ tróc ra mà ăn.
Hành vi này được phép làm,
dựa theo sách Đệ nhị luật (23, 26).
Nhưng vì đó là ngày sabát,
nên lại không được phép làm.
Thật ra sách Xuất hành chỉ
cấm gặt lúa vào ngày sabát thôi (34, 21).
Nhưng truyền thống đã dựng
thêm một hàng rào bảo vệ,
bằng cách coi bứt lúa cũng
là một hình thức gặt lúa.
Bởi thế các môn đệ bị coi là
đã vi phạm luật giữ ngày sabát.
Thầy Giêsu lại một lần nữa
bênh vực học trò của mình.
Ngài bắt đầu câu trả lời
bằng việc đưa các ông Pharisêu về với Kinh Thánh.
Chẳng lẽ những người trí
thức như họ mà đã không đọc chuyện này rồi sao.
Đó là chuyện vua Đavít và
thuộc hạ đói bụng, đã được ăn “bánh thánh”,
khi họ đến đền thờ Nốp, gặp
tư tế Akhimêléc (1 Sm 21, 2-7).
Vị tư tế này đã cho họ ăn
thứ bánh đặt trước nhan Đức Chúa (Xh 25, 30)
mà chỉ tư tế mới được phép
ăn (c. 4; Lv 24, 9),
khi 12 bánh cũ của tuần
trước được thay bằng bánh mới vào ngày sabát.
Akhimêléc đã làm điều không
được phép, vì bánh thường không còn.
Đứng trước cơn đói của
Đavít, ông đã không quay đi vì nệ luật.
Đức Giêsu dùng câu chuyện
này để bênh các môn đệ đang đói của Ngài,
dù nó không liên quan gì đến
chuyện giữ ngày sabát.
Như tư tế Akhimêléc, Ngài
cũng không quay đi vì nệ luật.
Hơn nữa, Ngài khẳng định
mình là chủ ngày sabát (c. 5).
Đức Giêsu không dẹp bỏ ngày
sabát, nhưng đặt nó ở dưới quyền của Ngài.
Chính Ngài cho ta biết cách
giữ ngày sabát theo đúng ý Thiên Chúa.
Tội nghiệp các môn đệ bị
đói, vì họ đã bỏ mọi sự mà theo Thầy Giêsu.
Họ chấp nhận bữa đói bữa no
với một vị Thầy lang thang đây đó,
sống hoàn toàn nhờ lòng tốt
của người nghe.
Mấy bông lúa có là gì để
tránh cái cồn cào trong ruột.
Thầy Giêsu đã từng nếm cái
đói, và thèm một trái vả (Mc 11, 13).
Thầy đã từng khát và xin
nước của người phụ nữ (Ga 4, 7).
Bởi đó Thầy hiểu được cái
đói khát hành hạ con người mọi thời.
Mọi luật lệ được đặt ra để
phục vụ con người và thăng tiến nó.
Đôi khi chúng ta phải nhìn
lại những luật đã quen giữ từ lâu
để điều chỉnh lại cho phù
hợp với những nhu cầu mới của con người.
Làm sao để luật không đè
bẹp, nhưng nâng đỡ con người sống tốt hơn?
Làm sao để khi áp dụng luật,
tôi vẫn giữ được sự mềm mại của tình yêu?
Cầu nguyện:
Lạy Chúa,
con được no nê mà vẫn thiếu
ăn,
vì bên con còn có người đói
lả.
Con uống nước mát mà họng vẫn khô ran,
vì bên con còn có người đang
khát.
Con vui cười mà nước mắt tuôn rơi,
vì bên con còn có người
phiền muộn.
Con sáng mắt mà vẫn ở trong bóng đêm,
vì bên con còn có người mù
tối.
Con mặc áo đẹp mà vẫn rách tả tơi,
vì bên con còn có người trần
trụi.
Con nằm trong nệm êm mà vẫn thao thức,
vì bên con còn có bao người
thiếu thốn.
(Myrtle Householder)
Lm Antôn Nguyễn Cao
Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
5
THÁNG CHÍN
Chúng
Ta Sẽ Đáp Lại Tiếng Gọi Của Thiên Chúa
Trong
sâu thẳm trái tim con người, ơn gọi mặc lấy hình thức một cuộc đối thoại. Đó là
cuộc đối thoại giữa Đức Kitô và cá nhân mỗi người, trong đó một lời mời gọi
riêng tư được nói lên. Đức Kitô gọi đích danh mỗi người, Ngài nói: “Hãy theo
Ta”. Lời mời gọi này – được Đức Kitô nói lên cách nhiệm mầu bên trong nội tâm
con người – sẽ được chúng ta nhận ra rõ ràng nhất trong bầu khí thinh lặng cầu
nguyện. Việc đón nhận tiếng gọi này là một hành vi của đức tin.
Tiếng
gọi vừa là dấu hiệu của tình yêu vừa là lời kêu gọi yêu thương. Trong trình thuật
Tin Mừng về cuộc đối thoại giữa Chúa Giêsu với người thanh niên giàu có, Mác-cô
kể rằng Đức Giêsu trìu mến nhìn anh ta khi Người thách đố anh ta bán mọi sự và
đi theo Người (cf. Mc 10,21). Tiếng gọi của Chúa luôn đòi hỏi một sự chọn lựa,
một quyết định hoàn toàn tự do về phía chúng ta.
Quyết
định thưa “Vâng” trước lời mời gọi của Đức Kitô sẽ kéo theo với nó rất nhiều hệ
quả quan trọng. Chúng ta phải từ bỏ những mối ưu tiên khác. Chúng ta phải sẵn
sàng bỏ những người thân yêu của mình lại sau lưng. Chúng ta phải bắt đầu tín
thác hoàn toàn vào Thiên Chúa bằng cách sống gần gũi hơn với Đức Kitô.
Lời
đáp trả trong tình yêu này đối với tiếng gọi được diễn tả rất rõ ràng bởi tác
giả Thánh Vịnh :
“Con
thưa cùng Chúa: ‘Ngài là Chúa con thờ,
ngoài
Chúa ra đâu là hạnh phúc? …
Lạy
Chúa, Chúa là phần sản nghiệp con được hưởng,
là
chén phúc lộc dành cho con;
số
mạng con, chính Ngài nắm giữ …
Chúa
sẽ dạy con biết đường về cõi sống:
trước
Thánh Nhan, ôi vui sướng tràn trề,
ở
bên Ngài hoan lạc chẳng hề vơi!” Tv 16,2.5.11)
Ân
huệ này yêu cầu sự đáp trả của chúng ta. Chúng ta phải nỗ lực nhận hiểu mầu nhiệm
vốn vượt quá mọi sự hiểu biết song đã được Thiên Chúa mạc khải cho chúng ta.
Thiên Chúa kêu gọi chúng ta. Chúng ta có sẵn sàng đáp trả tiếng gọi của Ngài?
-
suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm.
Lê Công Đức dịch
từ nguyên tác
LIFT
UP YOUR HEARTS
Daily
Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY
05-9
Cl
1, 21-23; Lc 6, 1-5.
LỜI
SUY NIỆM: “Vào một ngày Sa-bát, Đức Giêsu đi băng qua một
cánh đồng lúa; các môn đệ bứt lúa, vò trong tay mà ăn. Nhưng có mấy người
Pharisêu nói: Tại sao các ông làm điều không được phép làm ngày Sa-bát”
Với
những lời chỉ trích của những người Pharusêu, khi họ thấy các môn đệ của Chúa
Giêsu bứt lúa vò trong tay mà ăn trong ngày Sabát, hoàn toàn không có ý ngay
lành, thiếu sự cảm thông, xây dựng và yêu thương; nhưng là một lời tố cáo, một
việc lên án và kết án. Chúa Giêsu đã không bằng lòng với thái độ của họ. Nên
Người đã nhắc lại chuyện trong Kinh Thánh nói về Vua Đavít vào nhà Thiên Chúa lấy
bánh tiến (thứ bánh chỉ dành riêng cho vị tư tế được quyền ăn) mà ăn và cho thuộc
hạ cùng ăn. Qua đó, Chúa Giêsu cho họ biết, có những hoàn cảnh, có những lúc,
mà con người đang ở trong những hoàn cảnh đặc biệt được hưởng những đặc quyền
ưu tiên đối với lề luật.
Lạy
Chúa Giêsu. Chúng con là con cái của Chúa trong phép Rửa Tội. Chúng con được
Chúa yêu thương, ban cho những đặc ân. Xin ban cho mọi thành viên trong gia
đình chúng con có đôi mắt trong sáng và trái tim hiền hậu khi nhìn người anh
em.
Mạnh
Phương
05
Tháng Chín
Bỏ Mọi Sự Ðể Theo
Chúa
"Bỏ
tất cả mọi sự để theo Chúa", lời kêu gọi này của Chúa Giêsu có thể thực hiện
được trong xã hội dư dật ngày nay không? Như một dụ ngôn trong Phúc Âm, chúng
ta hãy lắng nghe câu chuyện sau đây của tiến sĩ Marcello Candia, người đã dâng
cúng tất cả tài sản để xây dựng một bệnh viện giữa khu rừng già Amazone bên Ba
Tây và sinh sống tại đó như một người dân nghèo.
"Khi
còn ở bậc trung học, tôi là thành phần của một nhóm trẻ sinh hoạt dưới sự hướng
dẫn của một cha dòng Phanxico. Chúng tôi thường đi thăm các gia đình nghèo tại
ngoại ô Milano... Sự chú ý đến người nghèo đã làm nảy sinh ước muốn truyền giáo
nơi tôi.
Một
hôm thầy Cêciliô, người coi cổng nhà dòng đã nhờ tôi phát thức ăn cho người
nghèo... Trên tường nơi phòng ăn dành cho người nghèo có treo một tấm hình của
cha Daniele Samarate, một vị thừa sai của dòng đã chết vì bệnh cùi sau một thời
gian phục vụ người thổ dân tại một miền ở Ba Tây... Mỗi lần phát thức ăn cho
người nghèo, tôi đều nhận ra hình ảnh đầy đau khổ của ngài. Dần dà, hình ảnh đó
quen thuộc đến nỗi trong bất cứ người nghèo nào, tôi cũng nhận ra hình ảnh ấy...
Từ đó, ước muốn phục vụ những người cùi đã nảy sinh trong tôi".
Sau
khi tốt nghiệp đại học, Macello đã được cha gửi đi công cán tại nhiều nước
nghèo trên thế giới. Trong dịp ghé thăm một vùng nghèo tại Amazone bên Ba Tây,
Macello đã trở về với quyết định bán hết tất cả tài sản và rút về đây để phục vụ
người nghèo. Với tài sản do gia đình để lại, Macello đã xây cất một bệnh viện với
120 giường và được trang bị với đầy đủ dụng cụ của một trung tâm y tế đa khoa.
Macello
đã giải thích về việc làm của mình như sau: "Người ta nói với tôi rằng tốt
hơn hãy giúp những người nghèo ở xứ sở của mình trước đã. Tôi xin trả lời rằng
điều quan trọng là mỗi người chúng ta biết làm một chút gì cho những người đang
đau khổ, bất cứ họ đang ở đâu... Niềm vui lớn nhất của tôi là thấy nhiều người,
thụ động và cam chịu số phận, đã biết cởi mở".
Sự
trưởng thành của Giáo Hội được thể hiện qua ý thức mỗi lúc một sâu sắc của người
giáo dân về vai trò của mình. Ðã qua rồi cái thời mà người ta cho rằng Giáo Hội
là chuyện của các giám mục, linh mục. Ðã qua rồi cái thời mà người ta cho rằng
nên thánh là chuyện của vị giáo hoàng, các giám mục, linh mục và tu sĩ... Không
ai chiếm giữ độc quyền để nên thánh một mình. Nên thánh là ơn gọi chung cho tất
cả mọi người đã chịu Phép Rửa... Do đó, tất cả những lời khuyên trong Phúc Âm đều
có giá trị cho tất cả mọi người theo Chúa Kitô. "Hãy về bán hết mọi sự,
phân phát cho người nghèo khó và trở lại với Ta". Mệnh lệnh này không chỉ
ngỏ với một số thành phần ưu tuyển trong dân Chúa, nhưng là lệnh truyền cho tất
cả mọi người.
Chúng
ta không được sống trong một xã hộ dư dật. Nghèo đói là một sự dữ mà Thiên Chúa
không bao giờ muốn cho con người rơi vào. Tuy nhiên, bên cạnh sự nghèo đói cơm
bánh, còn có một sự nghèo đói còn đáng khiếp sợ hơn, đó là: nghèo đói tình
thương... Có biết bao người đang chờ một ít cơm thừa cá cặn từ bàn ăn của chúng
ta? Có biết bao nhiêu người đang mong mỏi một nghĩa cử yêu thương của chúng ta?
Thế
giới cần được biến đổi không chỉ bằng của cải vật chất, nhưng bằng chính tình
thương mà con người biết san sẻ với nhau. Sự san sẻ đó là: dù sống trong xã hội
nào, dù trải qua hoàn cảnh nào, mọi người Kitô chúng ta đều có thể và phải làm
được. Và đó cũng là bí quyết duy nhất để giúp chúng ta nên thánh.
(Lẽ
Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét