05/03/20160
Thứ bảy tuần 3 Mùa Chay
Bài Ðọc I: Hs 6,
1b-6
"Ta muốn tình yêu, chớ không muốn hy lễ".
Trích sách Tiên tri Hôsê.
Ðây Chúa phán: Trong cảnh khốn khổ, từ ban mai, họ chỗi dậy chạy tìm kiếm
Ta. "Hãy đến, và chúng ta quay trở về với Chúa, vì Chúa bắt chúng ta, rồi
sẽ tha chúng ta; Chúa đánh chúng ta, rồi sẽ lại chữa chúng ta. Sau hai ngày Người
cho chúng ta sống lại, đến ngày thứ ba, Người đỡ chúng ta đứng lên, và chúng ta
sẽ sống trước mặt Người. Chúng ta hãy nhận biết Chúa và hãy ra sức nhận biết
Chúa. Người sẵn sàng xuất hiện như vừng đông, và sẽ đến cùng chúng ta như mưa
thuận và như mưa xuân trên mặt đất".
Hỡi Ephraim, Ta sẽ làm gì cho ngươi? Hỡi Giuđa, Ta sẽ làm gì cho ngươi?
Tình thương các ngươi như đám mây ban sáng, như sương sớm tan đi. Vì thế, Ta
dùng các tiên tri nghiêm trị chúng, và Ta dùng lời từ miệng Ta phán ra mà giết
chúng. Án phạt các ngươi bừng lên như ánh sáng. Vì chưng, Ta muốn tình yêu, chớ
không muốn hy lễ. Ta muốn sự hiểu biết Thiên Chúa hơn là của lễ toàn thiêu.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 50,
3-4. 18-19. 20-21ab
Ðáp: Ta muốn
tình yêu, chớ không muốn hy lễ (Hs 6, 6).
Xướng: 1) Lạy Chúa, nguyện thương con theo lòng nhân hậu Chúa, xoá tội
con theo lượng cả đức từ bi. Xin rửa con tuyệt gốc lỗi lầm, và tẩy con sạch
lâng tội ác. - Ðáp.
2) Bởi vì Chúa chẳng ưa gì sinh lễ, nếu con dâng lễ toàn thiêu Chúa sẽ
không ưng. Của lễ con dâng, lạy Chúa, là tâm hồn tan nát, lạy Chúa, xin đừng
chê tấm lòng tan nát, khiêm cung. - Ðáp.
3) Lạy Chúa, xin thịnh tình với Sion theo lòng nhân hậu, hầu xây lại
thành trì của Giêrusalem. Bấy giờ Chúa con sẽ nhận những lễ vật chính đáng, những
hy sinh với lễ toàn thiêu. - Ðáp.
Câu Xướng Trước
Phúc Âm: Ga 8, 12b
Chúa phán: "Ta là sự sáng thế gian, ai theo Ta, sẽ được ánh sáng ban
sự sống".
Phúc Âm: Lc 18,
9-14
"Người thu thuế ra về được khỏi tội".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Luca.
Khi ấy, Chúa Giêsu nói dụ ngôn sau đây với những người hay tự hào mình là
người công chính và hay khinh bỉ kẻ khác: "Có hai người lên đền thờ cầu
nguyện, một người biệt phái, một người thu thuế. Người biệt phái đứng thẳng, cầu
nguyện rằng: "Lạy Chúa, tôi cảm tạ Chúa vì tôi không như các người khác:
tham lam, bất công, ngoại tình, hay là như tên thu thuế kia; tôi ăn chay mỗi tuần
hai lần, và dâng một phần mười tất cả các hoa lợi của tôi". Người thu thuế
đứng xa xa, không dám ngước mắt lên trời, đấm ngực mà nguyện rằng: "Lạy
Chúa, xin thương xót con là kẻ có tội". Ta bảo các ngươi: người này ra về
được khỏi tội, còn người kia thì không. Vì tất cả những ai tự nâng mình lên, sẽ
bị hạ xuống; và ai hạ mình xuống, sẽ được nâng lên".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Người
Thu Thuế Ra Về Ðược Khỏi Tội
Tác giả tập sách nổi tiếng có tựa đề: "Nơi Thiên Chúa khóc". Do
kinh nghiệm sống đức tin của một cộng đồng Kitô hữu bị bách hại tại Ðông Âu trước
đây, kể lại kinh nghiệm cảm động nhất của mình trong việc cầu nguyện như sau:
Tôi cùng với một số người Ðức bị đưa đi đày xa quê hương từ giữa thế chiến
thứ hai. Tất cả đều là người Công giáo và cùng lao động tại một nông trường.
Nơi ấy không có nhà thờ cũng chẳng có linh mục, nhưng chúng tôi được tụ họp mỗi
chiều Chúa Nhật tại một nghĩa địa cũ để cầu nguyện chung với nhau. Khi biết
cách đó 1,000 km có linh mục, anh chị em Kitô bèn quyết định hàng tháng góp
chung nhau ít tiền để mua vé xe cho một bà già đi về nơi ấy, để đem Mình Thánh
đến cho cộng đoàn. Thế rồi, từ đó mỗi buổi chiều Chúa Nhật, cộng đoàn gặp nhau
trong nghĩa địa với tâm hồn hân hoan vui sướng, vì biết rằng có Chúa Giêsu
Thánh Thể hiện diện với mình. Chúng tôi sốt sắng cầu nguyện và suy niệm Lời
Chúa. Những ai yếu liệt đều được trao cho của ăn đàng quí giá trước khi qua đời.
Nhờ vậy, trong suốt mấy chục năm trời, cộng đoàn Kitô hữu chúng tôi vẫn sống niềm
tin kiên vững, đùm bọc lẫn nhau trong tình yêu thương bác ái huynh đệ.
Tác giả của tập sách nói trên được sang sống bên thế giới tự do và cho biết
chính mình là người điều khiển cộng đoàn Kitô hữu vào mỗi buổi chiều Chúa Nhật
tại nghĩa địa như đã kể trong tập sách. Sống trong xã hội tự do, nhưng tâm hồn
tác giả lúc nào cũng hướng về cộng đoàn huynh đệ vây quanh Chúa Giêsu Thánh Thể
để cầu nguyện và nâng đỡ nhau.
Anh chị em thân mến!
Lời cầu nguyện thật lúc nào cũng là lời cầu nguyện của tình yêu thương và
tha thứ, lời cầu nguyện liên kết mọi người với nhau, lời cầu nguyện của sự xây
dựng cộng đoàn. Thật là khác với những lời cầu nguyện của những người Pharisiêu
như được mô tả trong bài Tin Mừng hôm nay.
Qua đoạn Tin Mừng hôm nay, chúng ta liền nhớ đến những lời nhắn nhủ sau
đây của Ðức cố Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận trong tập sách "Ðường
Hy Vọng":
Dù con có tử đạo, nộp mình chịu thiêu, dù con có làm tông đồ, giảng dạy
các thứ tiếng của nhân loại và thiên thần, dù con có hoạt động từ thiện, đem hết
cả tài sản phân phát cho người nghèo khó mà con không có lòng mến thì cũng như
không. Việc con làm không quan hệ, cách con làm mới quan hệ.
Người biệt phái cầu nguyện đứng thẳng, chi tiết này nói lên tinh thần tự
kiêu, ỉ lại trước nhan Thiên Chúa, và nội dung lời cầu nguyện của ông chỉ là những
lời khoe khoang với Chúa và gây chia rẽ: "Con không phải như người thu thuế,
tôi lỗi kia, con không giống như những kẻ khác: tham lam, bất công, ngoại
tình..." Ðó là những lời kết tội anh em, lỗi đức ái, không có chút gì tích
cực xây dựng cộng đoàn và tôn vinh lòng nhân từ của Thiên Chúa. Ngược lại, người
thu thuế đã ý thức được thân phận tội lỗi của mình, nên khiêm tốn cúi mình xin
Chúa thương xót, hướng dẫn mình trở về với tình thương của Chúa, trở về với anh
em mà mình đã xúc phạm.
Ðức cố Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận, tác giả tập sách "Ðường
Hy Vọng" đã nhắn nhủ chúng ta về việc cầu nguyện như sau: Khi hai hay ba
người hiệp nhau cầu nguyện thì có Chúa ở giữa họ. Lời Chúa Giêsu đã được ứng
nghiệm, đặc biệt nơi nhiều cộng đoàn cầu nguyện. Họ sống xa linh mục từng ngàn
cây số mà vẫn hướng dẫn nhau cầu nguyện cách kiên trì giữa những gian nan thử
thách và cô đơn. Dầu miệng con không nói ra, Chúa đã hiểu thấu lòng con. Con
hãy noi gương người đàn bà bị băng huyết động đến gấu áo Chúa được nhận lời
ngay. Con tội lỗi không dám ra trước mắt Chúa, nhưng lời Hội Thánh khiến con vững
tâm: "Nhờ Ðức Kitô, Chúa chúng con".
Vậy, tất cả sự thương khó của Chúa Giêsu và công nghiệp của Ðức Mẹ và các
thánh không đủ để bao bọc lời cầu nguyện nhỏ bé của con sao? Trong cuộc đời
Chúa Giêsu, hình như Chúa yêu thương cách riêng những kẻ khiêm nhượng và Ngài
quên hết tội lỗi của họ, không bao giờ nhắc lại: "Phêrô, Madalena, Simon
phong cùi, Giakêu... Chúa đã tự đến nhà họ và đành chịu tiếng làm bạn với quân
thu thuế và người tội lỗi".
Quyền năng nơi Thiên Chúa phục vụ qua lòng nhân từ của Ngài. Quyền năng của
một người Cha nhân từ đủ sức thanh tẩy và đổi mới cuộc đời tội lỗi, nếu chúng
ta khiêm tốn để cho ơn Chúa được tự do tác động.
Lạy Chúa, như người thu thuế kia, con thành tâm kêu xin Chúa, xin Chúa thương
xót con, hãy tha thứ mọi tội lỗi con và dẫn đưa con về với tình yêu: Yêu Chúa
và yêu anh em như Chúa đã yêu. Amen.
Veritas Asia
LỜI CHÚA MỖI NGÀY
Thứ Bảy Tuần
III MC
Bài đọc: Hos
5:15c-6:6; Lk 18:9-14.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Phải biết Thiên Chúa và biết mình
Để dễ sống hòa hợp với người khác, chúng ta cần biết họ là ai và mình là
ai, tương quan của chúng ta với họ, những điểm tương đồng và dị biệt giữa chúng
ta với họ, những gì họ thích, không thích… Tương tự như vậy khi chúng ta đến với
Thiên Chúa, chúng ta cần phải biết Thiên Chúa là ai và mình là ai, điều khác biệt
giữa Thiên Chúa và mình; những gì Ngài thích hay không thích. Có như vậy, mối
liên hệ hai bên mới tốt đẹp, tránh những gì làm phiền lòng nhau, và gặt hái được
những kết quả mong muốn.
Các Bài Đọc hôm nay tập trung trong việc con người sống mối liên hệ với
Thiên Chúa. Trong Bài Đọc I, con người tưởng có thể qua mặt Thiên Chúa bằng lối
sống hời hợt bên ngòai như dâng các lễ vật hy sinh để đền bù tội lỗi, rồi sau
đó cứ tha hồ phạm tội. Con người có biết đâu Thiên Chúa thấu suốt tâm can, Ngài
đâu cần những lễ vật vì mọi sự trong trời đất thuộc quyền của Ngài. Điều Thiên
Chúa muốn, Ngài tỏ cho con người biết rõ ràng: “Ta muốn tình yêu chứ không cần
hy lễ, thích được các ngươi nhận biết hơn là được của lễ toàn thiêu.” Trong
Phúc Âm, hai người lên Đền Thờ cầu nguyện, một người Biệt-phái và một người thu
thuế. Người Biệt-phái tưởng Thiên Chúa không có trí nhớ, nên ông nhắc lại cho
Ngài nhớ những việc ông đã làm; tưởng Thiên Chúa không đủ khôn ngoan nên ông
giúp Chúa bằng cách so sánh giữa cuộc sống của ông với của người thu thuế. Còn
người thu thuế biết Thiên Chúa là Đấng thấu suốt mọi sự nên chỉ biết đấm ngực
ăn năn: “Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi.” Hậu quả được Chúa
Giêsu tuyên bố: “người thu thuế, khi trở xuống mà về nhà, thì đã được nên công
chính rồi; còn người Biệt-phái thì không.”
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Thiên Chúa muốn
tình yêu và được con người nhận biết.
1.1/ Lợi ích của hình phạt: Hình phạt không cần thiết cho những
người con luôn biết nghe lời cha mẹ; nhưng kinh nghiệm thực tế cho thấy, con
cái không luôn biết vâng lời cha mẹ vì ham chơi, nên phải có hình phạt để sửa dạy.
Hình phạt được ví như thuốc thang cho người bệnh, tuy đắng khi vào miệng, nhưng
sẽ mang lại sức khỏe cho họ. Trường hợp của dân tộc Israel cũng thế, Thiên Chúa
dạy dỗ họ nhiều điều; nhưng họ không chịu nghe và tuân giữ; nên như một người
Cha, Thiên Chúa phải sửa phạt bằng cách cho họ chịu đau khổ, để giúp họ trở nên
tốt hơn.
(1) Sửa phạt rồi lại xót thương: Sửa phạt con cái là vì thương, chứ không
phải vì ghét bỏ, như lời tục ngữ Việt-nam: “thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt
cho bùi.” Làm cha mẹ mà không chịu giáo dục con cái là đẩy chúng tới cõi chết.
Con cái buồn sầu và tức giận khi bị sửa phạt, nhưng sau khi hồi tâm suy nghĩ,
chúng sẽ nhận ra lỗi lầm của chúng và nhận ra tình thương của cha mẹ. Israel
cũng thế, họ nhận ra tội của họ và tình thương Thiên Chúa trong Thời Lưu Đày và
khuyến khích nhau: “Nào chúng ta hãy trở về cùng Đức Chúa. Người đã xé nát thân
chúng ta, nhưng rồi lại chữa lành. Người đã đánh đập chúng ta, nhưng rồi lại
băng bó vết thương.”
(2) Làm cho chết rồi lại làm cho sống: “Sau hai ngày, Người sẽ hoàn lại
cho chúng ta sự sống; ngày thứ ba, sẽ cho chúng ta trỗi dậy, và chúng ta sẽ được
sống trước nhan Người.” Chủ đề được lãnh nhận ơn cứu độ trong ngày thứ ba xảy
ra thường xuyên trong Cựu Ước (x/c Gen 42:18, Exo 19:10-11, Jos 3:2, Hos 6:2,
Jon 2:1, Ezr 8:15, Est 5:1, Luk 13:32). Chúa Jesus xác tín niềm tin này bằng
cách sống lại vinh hiển từ cõi chết trong ngày thứ ba.
1.2/ Hai điều căn bản Thiên Chúa muốn nơi con người:
(1) Phải ra sức học biết Thiên Chúa: Con người thường biếu quà cáp quí
giá cho cha mẹ, vì họ nghĩ cha mẹ sẽ hài lòng vì những quà tặng này. Nhưng điều
cha mẹ hài lòng hơn là con cái phải biết giữ đạo, yêu thương cha mẹ, và ăn ở
hòa thuận với mọi người. Tiên tri Hosea dạy: “Chúng ta phải biết Đức Chúa, phải
ra sức nhận biết Người; như hừng đông mỗi ngày xuất hiện,
chắc chắn thế nào Người cũng đến. Người sẽ đến với chúng ta như mưa rào, như mưa xuân tưới gội đất đai." Phải học biết Thiên Chúa thì con người mới biết Thiên Chúa muốn gì, trước khi con người có thể làm đẹp lòng Ngài. Không học biết về Thiên Chúa, con người không thể làm đẹp lòng Ngài. Chính Thiên Chúa xác nhận: “Ta thích được các ngươi nhận biết hơn là được của lễ toàn thiêu.”
chắc chắn thế nào Người cũng đến. Người sẽ đến với chúng ta như mưa rào, như mưa xuân tưới gội đất đai." Phải học biết Thiên Chúa thì con người mới biết Thiên Chúa muốn gì, trước khi con người có thể làm đẹp lòng Ngài. Không học biết về Thiên Chúa, con người không thể làm đẹp lòng Ngài. Chính Thiên Chúa xác nhận: “Ta thích được các ngươi nhận biết hơn là được của lễ toàn thiêu.”
(2) Phải hết sức yêu mến Người: Thiên Chúa yêu mến con người, đó là lý do
duy nhất Ngài dựng nên, dạy dỗ, và chuẩn bị mọi sự cho con người. Một điều duy
nhất con người có thể trả ơn Thiên Chúa là yêu mến và vâng nghe những gì Ngài dạy.
Không một thứ quà cáp nào thay thế được tình yêu mà Thiên Chúa mong muốn nơi
con người: “Vì Ta muốn tình yêu chứ không cần hy lễ.”
2/ Phúc Âm: Hai thái độ khi
cầu nguyện
Cầu nguyện là nói chuyện với Thiên Chúa. Con người cần biết Thiên Chúa là
ai và những gì Thiên Chúa thích; đồng thời con người cũng cần biết mình là ai
và những gì mình ao ước. Vì thế, cần chuẩn bị tâm hồn và có thái độ xứng đáng
trước khi cầu nguyện. Để dẫn chứng thái độ thích đáng khi cầu nguyện, Đức Giêsu
kể dụ ngôn sau đây với một số người tự hào cho mình là công chính mà khinh chê
người khác:
(1) Thái độ của người Pharisee: Người Pharisee đứng thẳng, nguyện thầm rằng:
"Lạy Thiên Chúa, xin tạ ơn Chúa, vì con không như bao kẻ khác: tham lam, bất
chính, ngoại tình, hoặc như tên thu thuế kia. Con ăn chay mỗi tuần hai lần, con
dâng cho Chúa một phần mười thu nhập của con.” Có nhiều điều sai trong cách cầu
nguyện này: Hành vi bên ngòai biểu lộ tâm hồn bên trong. Cách đứng thẳng biểu lộ
ông cho mình là công chính; và nếu ông đã công chính, ông đâu cần đến Thiên
Chúa. Lời nói của ông cũng xác tín điều này, ông so sánh mình với những lọai
người tội lỗi, và nhận thấy ông quá tốt lành.
(2) Thái độ của người thu thuế: Còn người thu thuế thì đứng đằng xa, thậm
chí chẳng dám ngước mắt lên trời, nhưng vừa đấm ngực vừa thưa rằng: "Lạy
Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi.” Ông nhận ra Thiên Chúa là ai và
ông là ai. Hành động và lời nói của ông chứng tỏ ông là người tội lỗi và đang cần
tới lòng thương xót của Thiên Chúa. Ông biết ông không cần phải nói nhiều vì
Thiên Chúa đã thông suốt cả.
(3) Hậu quả của cuộc cầu nguyện là mục đích mà cả hai người cùng nhắm tới:
Chúa Giêsu tuyên bố: “Tôi nói cho các ông biết: người này, khi trở xuống mà về
nhà, thì đã được nên công chính rồi; còn người kia thì không. Vì phàm ai tôn
mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên." Người thu
thuế đạt được mục đích, người Biệt-phái đã không đạt được đích, lại còn lãnh
thêm tội vào mình.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Chúng ta cần cố gắng học biết về Thiên Chúa để có thể sống đúng đắn mối
liên hệ với Ngài; đồng thời sự hiểu biết sẽ giúp chúng ta nhận ra những gì Ngài
đã làm cho chúng ta, và sẽ giúp chúng ta yêu Ngài hơn.
- Thiên Chúa sửa phạt vì yêu thương. Chúng ta cần vượt qua tính tự ái và
kiêu ngạo để nhận ra tội lỗi đã xúc phạm, và ăn năn trở lại cùng Ngài.
Lm. Anthony ĐINH
MINH TIÊN, OP.
05/03/16 THỨ BẢY ĐẦU
THÁNG TUẦN 3 MC
Lc 18,9-14
Lc 18,9-14
Suy niệm: Vì
sao người Pha-ri-sêu kể lể công trạng của mình, nào là ăn chay mỗi tuần hai
lần, nào là nộp phần thu nhập, nào là không tham lam, ngoại tình…? Vì sao người
thu thuế chỉ biết đấm ngực và nhận mình là người tội lỗi? Tất cả thái độ của họ
là kết quả từ nhận thức họ có về ân sủng. Hiểu sao, sống vậy. Người Pha-ri-sêu
hiểu rằng Thiên Chúa phải ban ơn cho ông, vì ông làm những việc theo Luật dạy,
nên đã kể lại một cách chính xác và tỉ mỉ những gì ông làm, không thêm thắt
điều gì. Đối với ông, ân sủng ông nhận được là do công trạng của ông. Còn người
thu thuế hiểu rằng, ân sủng không đến từ tội lỗi, nhưng là hồng ân của Thiên
Chúa ban cách vô điều kiện. Ông không làm được việc gì đáng được hưởng ân sủng.
Ông chỉ còn lòng tin vào Chúa, nhờ đó ông được hưởng ân sủng Chúa ban, như lời
thánh Phao-lô đã nói: “Vì chúng ta tin, nên Đức Giê-su đã mở lối cho chúng ta vào hưởng
ân sủng của Thiên Chúa” (Rm 5,2). Quả thật, Chúa ban ân sủng của
Ngài cho chúng ta theo lòng thương xót của Ngài, vượt xa mọi công trạng của
chúng ta.
Mời Bạn: Bạn
rút tỉa được gì từ thái độ hai nhân vật trong dụ ngôn trên? Bạn trở nên khiêm
tốn và nài xin ơn Chúa hay tự phụ những việc mình làm, những gì mình có để bắt
bẻ, xét đoán anh em?
Sống Lời Chúa: Xếp
lại thời khóa biểu mỗi ngày, trong đó có giờ tạ ơn Chúa.
Cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi.” Xin cho con nghiệm
thấy lòng thương xót của Chúa và vui mừng vì được Chúa thứ tha.
Tự
hào và khinh người
Nên thánh không phải là chuyện “tôi làm” mà là
chuyện để Thiên Chúa tự do làm nơi đời tôi. Chỉ ai nhìn nhận sự yếu đuối của
mình, lời cầu nguyện của người đó mới đánh động được trái tim Thiên Chúa.
Suy
niệm:
Tự
hào về sự đạo đức của mình và khinh người khác,
Đó
chẳng phải chuyện của các ông Pharisêu ngày xưa.
Đó
là chuyện của con người mọi thời, của chính các môn đệ hôm nay.
Chúng
ta nghe Đức Giêsu kể dụ ngôn này cho mình trong Mùa Chay thánh.
Hai
nhân vật đối lập nhau, được đặt bên nhau trong dụ ngôn.
Họ ở
trong cùng một đền thờ, cùng đứng cầu nguyện trước nhan Chúa.
Họ
là một ông Pharisêu thánh thiện và một người thu thuế tội lỗi.
Nghe
lời cầu nguyện của họ, chúng ta biết được lòng họ.
Người
Pharisêu không xin gì cho mình, ông chỉ tạ ơn Thiên Chúa.
Ông
kể ra những điều xấu mà ông không làm như bao kẻ khác,
hay
như tên thu thuế mà ông thoáng thấy đứng cuối đền thờ (c. 11).
Ông
còn kể những việc đạo đức tự nguyện về ăn chay và dâng cúng
mà
ông đã làm vượt quá những gì Luật đòi buộc.
Lời
cầu nguyện của ông khiến nhiều người Do Thái tử tế phải thèm.
Còn
người thu thuế thì đứng xa, cúi đầu, đấm ngực, cầu xin cách đơn sơ :
“Lạy
Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi” (c. 13).
Anh
thấy mình bất xứng, bất lực, chỉ biết cậy dựa vào tình thương tha thứ.
Kết
luận của Đức Giêsu hẳn đã làm nhiều người chưng hửng.
Người
thu thuế được Thiên Chúa làm cho nên công chính,
còn
người Pharisêu thì không (c. 14).
Thiên
Chúa có bất công không ? Chúng ta có cần sống tử tế nữa không ?
Thật
ra, ông Pharisêu không được gì vì ông đã không xin gì.
Ông
không xin vì ông thấy mình quá ư giàu có về mặt đạo đức.
Ông
ra trước Thiên Chúa với một kho công trạng của mình.
Có
bao nhiêu chữ con đầy tự hào trong lời nguyện của ông.
Chúng
ta tưởng ông mở ra khi nói “con tạ ơn Thiên Chúa”
nhưng
thực tế ông đã khép lại, quay vào mình, ngắm nghía vẻ đẹp của mình.
Rốt
cuộc Thiên Chúa là người thừa, cùng lắm chỉ là người ông đến đòi nợ.
Ngược
lại, anh thu thuế tuy có nhiều tiền, nhưng thấy mình tay trắng, lỗi tội.
Chính
điều đó khiến anh hết sức cần đến Thiên Chúa.
Ngài
đã nghe tiếng kêu của anh từ xa, từ cuối đền thờ.
Không
cần Thiên Chúa và coi thường tha nhân, vẫn là cám dỗ muôn thuở.
Nên
thánh không phải là chuyện “tôi làm”
mà
là chuyện để Thiên Chúa tự do làm nơi đời tôi.
Chỉ
ai nhìn nhận sự yếu đuối của mình,
lời
cầu nguyện của người đó mới đánh động được trái tim Thiên Chúa.
Cầu
nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
xin
cho con trở nên đơn sơ bé nhỏ,
nhờ
đó con dễ nghe được tiếng Chúa nói,
dễ
thấy Chúa hiện diện
và
hoạt động trong đời con.
Sống giữa một thế giới đầy lọc lừa và đe dọa,
xin
cho con đừng trở nên cứng cỏi,
khép
kín và nghi ngờ.
Xin dạy con sự hiền hậu
để
con biết cảm thông và bao dung với tha nhân.
Xin dạy con sự khiêm nhu
để
con dám buông đời con cho Chúa.
Cuối cùng, xin cho con sự bình an sâu thẳm,
vui tươi đi trên con đường hẹp với Ngài,
hạnh phúc vì được cùng Ngài chịu khổ đau. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
05 Tháng Ba
Bệnh Quên
Trưa ngày 25/12/1985, sau
khi dự lễ Giáng Sinh ở nhà thờ về, bà cụ Anne Mc Donnell ở tiểu bang New York,
thấy một ông cụ già râu tóc bạc phơ như ông già Noel đang đứng trước cửa nhà.
Thoạt nhìn, bà cụ tưởng một người nào đó giả dạng ông già Noel để đùa, nhưng
sau khi nhìn kỹ, bà cụ nhận ra đó là chồng mình, đã biệt tích từ 15 năm qua...
Nguyên do vào ngày
24/12/1971, ông James Mc Donnell bị té xuống thang lầu, rồi qua hôm sau bị tai
nạn xe hơi. Gần một tháng sau ông lại bị tai nạn xe hơi một lần nữa, bị chấn động
não và bất tỉnh. Vài ngày sau đó, ông đi bách bộ ngoài trời cho thoáng khí, rồi
từ đó đi biệt tích luôn.
Về sau, ông Mc Donnell kể
lại rằng: "Tôi không còn nhớ gì cả. Tôi không biết tôi đã đến Philadelphia
bằng phương tiện gì và bằng cách nào". Ông cũng không nhớ tên họ hay địa
chỉ của mình, nên khi đi ngang qua một cửa hiệu có tên là Peter, ông tự đặt tên
cho mình là Jim Peter, rồikiếm việc làm ăn trên đó gần 15 năm.
Ngày Giáng Sinh năm 1985 vừa
qua, tình cờ va đầu vào trần nhà ở sở làm, ông Mc Donnell bỗng phục hồi được
trí nhớ. Ông nhớ lại tên tuổi, nơi sinh, chỗ ở cũng như quãng đời trước đó 15
năm. Ông liền tìm đến cuốn niên giám điện thoại để xem vợ còn ở chỗ cũ không.
Khi biết chắc vợ mình chưa thay đổi địa chỉ, ông Mc Donnell đã đáp xe lửa về lại
nhà cũ vào đúng ngày lễ Giáng Sinh...
Trong vòng 15 năm, ông Mc
Donnell đã mắc một chứng bệnh: đó là bệnh quên. Quên có thể là một chứng bệnh
như trường hợp ông Mc Donnell bị té thang lầu, bị tai nạn xe hơi... Quên cũng
có thể là những chứng bệnh thông thường của nhiều người lớn tuổi, như nhiều cụ
già thường quên bẵng những sự việc vừa xảy ra, nhưng họ lại nhớ rất rõ ràng tỉ
mỉ những việc đã xảy ra hằng ba bốn chục năm về trước. Nhưng cũng có những trường
hợp con người muốn quên đi một dĩ vãng đau lòng nào đó, như trường hợp nhiều
người tìm quên lãng trong men rượu khói thuốc...
Quên lãng có thể giúp con người
tìm lại được đôi chút thanh thản trong tâm hồn, nhưng cũng có thể đưa con người
đến chỗ vô ân. Người không còn muốn nhớ đến nguồn gốc và công ơn sinh thành của
cha mẹ mình là người đáng trách. Người không còn muốn nhớ đến những liên hệ
mình với người khác cũng là một người đáng trách. Người khép mắt bịt tai trước
những nỗi đau khổ của người khác cũng là một người đáng thách...
Người Kitô luôn được nhắc nhở
để tìm ra dấu chỉ của thời gian qua các biến cố, để nhờ đó luôn nhận ra sự hiện
diện và tác động của Thiên Chúa. "Hãy làm việc này mà nhớ đến Ta". Ðó
là khẩu hiệu hàng đầu của người Kitô. Họ được mời gọi để ôn lại bước chân đi
qua của Thiên Chúa trong cuộc sống hằng ngày. Ðó là thái độ tỉnh thức mà Ðức
Kitô không ngừng mời gọi chúng ta hãy có trong từng giây phút.
Lẽ Sống
Lectio Divina: Luca 18:9-14
Thứ Bảy, 5 Tháng 3,
2016
Thứ Bảy Tuần III Mùa
Chay
1. Lời nguyện
mở đầu
Lạy Chúa, là Thiên
Chúa chúng con,
Chính Chúa nhắc nhở
chúng con qua những người thánh của Chúa
Rằng tất cả những việc
giữ đạo của chúng con,
Ngay cả hy lễ Thánh
Thể này,
Sẽ chẳng có giá trị gì
Nếu chúng con dùng
chúng để uốn nắn Chúa theo cách của chúng con.
Lạy Chúa, xin cho
chúng con có thể đến với Chúa
Trong khiêm nhường và
ăn năn,
Sẵn sàng để gặp gỡ
Chúa trong tình yêu thương
Và quay về đường lối
của Chúa.
Xin Chúa hãy chấp nhận
chúng con như là con cái Chúa
Cùng với Đức Giêsu
Kitô,
Con Chúa và là Chúa
chúng con đến muôn đời.
2. Phúc Âm – Luca 18:9-14
Khi ấy, Chúa Giêsu nói dụ ngôn sau đây
với những người hay tự hào mình là người công chính và hay khinh bỉ kẻ
khác: “Có hai người lên đền thờ cầu nguyện, một người Biệt Phái, một
người thu thuế.
Người Biệt Phái đứng thẳng, cầu nguyện
rằng: ‘Lạy Chúa, tôi cảm tạ Chúa vì tôi không như các người
khác: tham lam, bất công, ngoại tình, hay là như tên thu thuế kia;
tôi ăn chay mỗi tuần hai lần, và dâng một phần mười tất cả các hoa lợi của
tôi.’
Người thu thuế đứng xa xa, không dám
ngước mắt lên trời, đấm ngực mà nguyện rằng: ‘Lạy Chúa, xin thương
xót con là kẻ có tội.’
Ta bảo các người: người này
ra về được khỏi tội, còn người kia thì không. Vì tất cả những ai tự
nâng mình lên, sẽ bị hạ xuống; và ai hạ mình xuống, sẽ được nâng lên.”
3. Suy Niệm
- Trong bài
Tin Mừng hôm nay, để dạy chúng ta cách cầu nguyện, Chúa Giêsu kể dụ ngôn về
người Biệt Phái và người thu thuế. Chúa Giêsu có một cách nhìn khác
khi trông thấy các sự việc. Người nhìn thấy điều gì đó tích cực
trong người thu thuế, kẻ mà mọi người nói rằng: “Hắn ta không biết
cách cầu nguyện!” Chúa Giêsu, qua lời cầu nguyện, đã sống rất hiệp
nhất với Chúa Cha đến nỗi mà tất cả mọi thứ đã trở thành biểu hiện sự cầu
nguyện của Người.
- Cách trình
bày dụ ngôn thì mang phong cách rất giáo huấn. Thánh Luca đưa ra một
lời giới thiệu ngắn gọn được dùng như là chìa khóa cho bài đọc. Sau
đó, Chúa Giêsu nói dụ ngôn và cuối cùng chính Chúa Giêsu áp dụng dụ ngôn vào
cuộc sống.
- Lc
18:9: Lời giới thiệu. Câu chuyện dụ ngôn được trình bày
bởi câu sau đây: “Chúa Giêsu nói dụ ngôn sau đây với những người hay tự
hào mình là người công chính và hay khinh bỉ kẻ khác!” Câu nói này
là của thánh Luca. Nó chỉ về thời đại của Chúa
Giêsu. Nhưng nó cũng chỉ về thời đại của chúng ta. Luôn
có những người và những nhóm người tự hào mình là người công chính và ngoan đạo
và hay khinh bỉ kẻ khác, coi họ là những kẻ kém hiểu biết và bất trung.
- Lc
18:10-13: Câu chuyện dụ ngôn. Có hai người lên đền thờ
cầu nguyện: một người Biệt Phái, một người thu thuế. Theo quan niệm
người ta vào thời bấy giờ, người thu thuế thì bị khinh khi, và họ không thể nào
tự mình thưa chuyện với Thiên Chúa bởi vì họ là những kẻ ô uế. Trong
câu chuyện dụ ngôn, Người Biệt Phái cảm tạ Chúa vì ông ta tốt lành hơn những kẻ
khác. Lời cầu nguyện của ông ta không có gì khác hơn là một lời tự
khen ngợi mình, lời đề cao các phẩm hạnh của mình và khinh miệt đối với kẻ khác
và đối với người thu thuế. Người thu thuế thậm chí không dám ngước
mắt lên, nhưng ông ta đấm ngực và nguyện rằng: “Lạy Chúa, xin thương
xót con là kẻ có tội!” Ông ta tự đặt vào vị trí của mình, là vị trí
của ông ta đứng trước mặt Thiên Chúa.
- Lc
18:14: Sự ứng dụng. Nếu Chúa Giêsu để cho người ta bày tỏ
ý kiến của mình và nói ai trong hai người ấy ra về được nên công chính, thì tất
cả mọi người sẽ nói rằng: “người Biệt Phái!” Bởi vì vào thời
ấy, đây là ý kiến chung. Chúa Giêsu thì lại nghĩ theo cách
khác. Đối với Chúa, kẻ ra về được nên công chính, nghĩa là trong một
mối quan hệ tốt đẹp với Thiên Chúa, không phải là người Biệt Phái, mà lại là
người thu thuế. Chúa Giêsu làm đảo lộn mọi thứ. Điều chắc
chắn rằng các giới chức tôn giáo của thời ấy đã không hài lòng với sự ứng dụng
mà Chúa đã cấu tạo trong dụ ngôn.
- Chúa Giêsu
cầu nguyện. Thánh Luca cho chúng ta biết một cách đặc biệt, về đời
sống cầu nguyện của Chúa Giêsu. Ông cho thấy Chúa Giêsu cầu nguyện
liên lỉ. Sau đây là danh sách văn bản của sách Tin Mừng Luca, trong đó
Chúa Giêsu xuất hiện trong lời cầu nguyện: Lc 2:46-50; 3:21; 4:1-12;
4:16; 5:16; 6:12; 9:16,18,28; 10:21; 11:1; 22:32; 22:7-14; 22:40-46; 23:34;
23:46; 24:30). Khi đọc sách Tin Mừng Luca, bạn có thể tìm thấy các
lời khác nói về việc cầu nguyện của Chúa Giêsu. Chúa Giêsu sống trong liên
kết với Chúa Cha. Thi hành ý muốn của Chúa Cha là hơi thở của cuộc
đời của Chúa Giêsu (Ga 5:19). Chúa Giêsu cầu nguyện rất nhiều và, được
nhấn mạnh để cho dân chúng và các môn đệ của Người sẽ làm như vậy, bởi vì từ sự
hiệp nhất với Thiên Chúa phát sinh ra chân lý và người ta có thể khám phá và
tìm được chính mình, trong mọi thực tế và lòng khiêm tốn. Trong cầu
nguyện, Chúa Giêsu đã mật thiết gắn bó với sự kiện cụ thể của đời sống và với
các quyết định mà Người phải làm. Để trung thành với chương trình
của Chúa Cha, Người đã tìm cách gặp gỡ riêng với Ngài để lắng nghe lời
Ngài. Chúa Giêsu đã cầu nguyện với Thánh Vịnh. Người đã
làm như bất kỳ người Do Thái sùng đạo khác và Người thuộc lòng
chúng. Thậm chí Chúa Giêsu đã thành công trong việc sáng tác bài
Thánh Vịnh của riêng mình. Đó là Kinh Lạy Cha. Cả cuộc
đời của Chúa là lời cầu nguyện thường trực: “Người Con không thể tự
mình làm bất cứ điều gì, ngoại trừ điều Người thấy Chúa Cha làm!” (Ga 5:19,
30). Đối với Người có thể ứng dụng với những gì Thánh Vịnh đã
nói: “Phần con, con chỉ biết cầu nguyện!” (Tv 109:4).
4. Một vài
câu hỏi gợi ý cho việc suy gẫm cá nhân
- Đối chiếu
vào tấm gương của bài dụ ngôn này, tôi giống như người Biệt Phái hay như người
thu thuế?
- Có những người
nói rằng họ không biết làm thế nào để cầu nguyện, nhưng lúc nào họ cũng nói
chuyện với Thiên Chúa. Bạn có biết ai như thế này không?
5. Lời nguyện
kết
Lạy Thiên Chúa, xin
lấy lòng nhân hậu xót thương con,
Mở lượng hải hà xóa
tội con đã phạm.
Xin rửa con sạch hết
lỗi lầm
Tội lỗi con, xin Ngài
thanh tẩy
(Tv 51:1-2)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét