19/05/2017
Thứ Sáu tuần 5 Phục Sinh
Bài Ðọc I: Cv 15, 22-31
"Thánh Thần và
chúng tôi xét rằng không nên buộc thêm cho anh em gánh nặng nào khác".
Trích sách Tông đồ
Công vụ.
Trong những ngày ấy,
các Tông đồ, kỳ lão cùng toàn thể Hội Thánh, chấp thuận chọn ít người trong các
ngài, và sai đi Antiôkia với Phaolô và Barnaba: đó là Giuđa, gọi là Barsaba, và
Sila, những vị có uy thế giữa anh em. Các ngài nhờ tay hai ông chuyển bức thư
viết như sau: "Anh em Tông đồ và kỳ lão chúng tôi kính chào các anh em thuộc
dân ngoại ở Antiôkia, Syria và Cilicia. Chúng tôi nghe tin rằng có mấy người
trong chúng tôi đã đến nói những lời gây hoang mang và làm cho tâm hồn anh em
xao xuyến, chúng tôi không uỷ quyền cho họ, vì thế chúng tôi họp lại, đồng ý chọn
một ít người và sai đến anh em làm một với Barnaba và Phaolô, những anh em yêu
quý của chúng tôi, tức là những người đã liều mạng sống mình vì danh Ðức Giêsu,
Chúa chúng tôi. Vậy chúng tôi đã sai Giuđa và Sila đến nói miệng với anh em
cũng chính những lời này: Thánh Thần và chúng tôi xét rằng không nên đặt thêm
cho anh em gánh nặng nào khác ngoài mấy điều cần kíp này là anh em hãy kiêng đồ
cúng thần, huyết, thịt thú chết ngạt và gian dâm; giữ mình khỏi các điều đó, là
anh em làm phải. Chúc anh em vạn an".
Các ngài giã từ và đi
xuống Antiôkia, triệu tập dân chúng lại và trao cho họ bức thư. Ðọc thư xong, họ
vui mừng vì được an ủi.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 56, 8-9.
10-12
Ðáp: Lạy Chúa, con sẽ ngợi khen Chúa giữa chư dân (c.
10a).
Hoặc đọc: Alleluia.
Xướng: 1) Lòng con bền
vững, lạy Chúa, lòng con bền vững; con sẽ hát xướng, con sẽ đàn ca. Hãy thức dậy,
linh hồn tôi ơi, hãy thức dậy, hỡi đàn sắt với đàn cầm, tôi sẽ làm cho bình
minh thức giấc. - Ðáp.
2) Lạy Chúa, con sẽ ngợi
khen Chúa giữa chư dân; con sẽ hát mừng Ngài trong các nước: vì đức từ bi Chúa
cao tới cõi trời, và lòng trung tín Ngài chạm ngàn mây. Lạy Chúa, xin Ngài hiện
ra cao cả trên trời, xin tỏ vinh quang Ngài trên toàn cõi đất! - Ðáp.
Alleluia: Mt 28, 19 và
20
Alleluia, alleluia! -
Các con hãy đi giảng dạy muôn dân: Thầy sẽ ở cùng các con mọi ngày cho đến tận
thế. - Alleluia.
Phúc Âm: Ga 15, 12-17
"Ðây là lệnh
truyền của Thầy: Các con hãy yêu mến nhau".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Gioan.
Khi ấy, Chúa Giêsu
phán cùng các môn đệ rằng: "Ðây là lệnh truyền của Thầy: Các con hãy yêu mến
nhau, như Thầy đã yêu mến các con. Không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của
người thí mạng vì bạn hữu mình. Các con là bạn hữu của Thầy, nếu các con thi
hành những điều Thầy truyền. Thầy không còn gọi các con là tôi tớ, vì tôi tớ
không biết việc chủ làm; Thầy gọi các con là bạn hữu, vì tất cả những gì Thầy
đã nghe biết nơi Cha Thầy, thì Thầy đã cho các con biết. Không phải các con đã
chọn Thầy, nhưng chính Thầy đã chọn các con, và đã cắt đặt, để các con đi, và
mang lại hoa trái, và để hoa trái các con tồn tại, để những gì các con xin Cha
nhân danh Thầy, Người sẽ ban cho các con. Thầy truyền cho các con điều này là:
các con hãy yêu mến nhau".
Ðó là lời Chúa.
SUY NIỆM : Yêu
thương và phục vụ.
Hôm qua, lời Chúa đã mặc
khải cho chúng ta thấy Thiên Chúa yêu thương chúng ta và chúng ta phải trung
thành với Đấng đã đặt hy vọng nơi chúng ta.
Hôm nay, Đức Giêsu dạy
cho chúng ta biết rõ phải đáp trả tình yêu của Chúa: “Đây là điều
răn của Thầy: Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em”.
Phẩm chất của tình yêu Kitô hữu là nên giống tình yêu Thiên Chúa. Tình yêu của
chúng ta phải đối chiếu với cách thức của Đức Giêsu yêu thương chúng ta: “Không
có tình yêu nào cao cả hơn tình thương của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu
của mình”.
Tình yêu của Kitô hữu
là tặng ban sự sống, thời giờ và công việc, tình cảm và lợi ích của mình cho
người khác. Tình yêu Kitô hữu hoàn thành trong sự hy sinh trọn vẹn đời mình cho
người khác.
Chúng ta có thể thực
hành tình thương người dần dần theo từng giai đoạn. Bắt đầu chúng ta thử thực
hiện giúp đỡ người chung quanh chúng ta mỗi ngày mỗi tốt hơn. Thứ đến chúng ta
tìm hiểu và liệt kê những điều họ cần thiết để tìm cách giúp đỡ họ mạnh sức
hơn. Rồi sẽ đến ngày chúng ta hy sinh cả những lúc nghỉ ngơi, những việc riêng
tư.
Tới ngày đó, chúng ta
sẽ thực hiện được lời thánh Phao-lô: “Chúng tôi hoàn tất trong thân xác chúng
tôi điều còn thiếu trong đau khổ của Đức Kitô”. Chúng tôi thực hiện hình ảnh của
Đức Kitô đã khẳng định mình là tôi tớ mọi người.
Trong Thánh lễ tạ ơn
này, chúng ta cử hành cuộc tưởng niệm tình yêu của Chúa để làm sống lại những cử
chỉ trong bữa tiệc ly, những cử chỉ đó bầy tỏ rõ rằng phẩm chất tình yêu của Đấng
cứu độ đã ban cho chúng ta: “Này là Mình Thầy, này là Máu Thầy đã bị
nộp vì anh em”.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày
Một Tin Vui’)
LỜI CHÚA MỖI NGÀY
Thứ Sáu Tuần V PS
Bài đọc: Acts
15:22-31; Jn 15:12-17.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Yêu thương là chìa khóa để tồn tại.
Chúng ta học được nhiều
điều quan trọng nơi Giáo Hội Jerusalem trong việc giải quyết các xung đột gây
ra do việc chuyển tiếp từ Do-thái Giáo sang Kitô Giáo. Trước tiên, họ cùng nhau
ngồi lại để tìm cách giải quyết vấn đề. Thứ đến, họ theo sự hướng dẫn của Thánh
Thần để tìm ra đâu là sự thật nền tảng mọi người phải giữ, những gì có thể dung
hòa, và những gì có thể chuẩn chước được. Sau đó, họ phải khiêm nhường bỏ thói
quen của mình, hy sinh chấp nhận ý kiến chung, và giải quyết vấn đề trong tình
yêu thương anh em; chứ không truyền lệnh như giữa chủ và tớ, giữa giai cấp lãnh
đạo trung ương và cấp nhân viên dưới quyền mình. Biết cách giải quyết khôn
ngoan như thế là tránh được chiến tranh và xây dựng hòa bình, là phát triển Tin
Mừng vào thế giới theo đường lối Chúa Giêsu thay vì co cụm vào Jerusalem để bị
đồng hóa vào Do-thái Giáo.
Các Bài Đọc hôm nay
nêu bật cho chúng ta những chìa khóa quan trọng trong việc giải quyết các xung
đột. Trong Bài Đọc I, Giáo Hội giải quyết vấn đề theo sự hướng dẫn của Thần
Chân Lý và tình yêu thương của Đức Kitô. Các Tông-đồ quyết định không áp đặt
trên các Dân Ngoại bất kỳ một gánh nặng nào khác, trừ ra những gì hết sức quan
trọng. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu nhấn mạnh đến sự quan trọng của giới luật yêu
thương: Hãy làm mọi sự vì yêu thương như Ngài đã yêu thương chúng ta. Đừng đối
xử với nhau như chủ và tớ; nhưng hãy đối xử với nhau như anh em, như Chúa đã đối
xử với chúng ta.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Cách giải quyết vấn đề của Giáo Hội Jerusalem
1.1/ Xóa tan nghi ngờ
bằng cách:
(1) Chọn đại diện của
Giáo Hội Trung Ương để làm sáng tỏ vấn đề với Giáo Hội địa phương: "Các
Tông Đồ, các kỳ mục, cùng với toàn thể Hội Thánh, quyết định chọn mấy người
trong các ông, để phái đi Antioch với ông Phaolô và ông Barnabas. Đó là ông
Judah, biệt danh là Barsabbas, và ông Silas, những người có uy tín trong Hội
Thánh."
(2) Gởi sứ điệp chính
thức: Vì tin đồn thất thiệt và mạo danh gây ra nghi kỵ, chia rẽ, và tranh chấp
trong cộng đoàn, Giáo Hội Jerusalem đã nhận ra điều này và làm sáng tỏ trong
Thư luân lưu: "Chúng tôi nghe biết có một số người trong chúng tôi, không
được chúng tôi uỷ nhiệm, mà lại đi nói những điều gây xáo trộn nơi anh em, làm
anh em hoang mang."
(3) Chính thức nhìn nhận
Barnabas và Phaolô là đại diện: Giáo Hội Jerusalem cũng nhận ra sự quan trọng của
Barnabas và Phaolô với Giáo Hội địa phương: "Cùng với những người anh em
thân mến của chúng tôi là ông Barnabas và ông Phaolô, những người đã cống hiến
cuộc đời vì danh Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta."
1.2/ Nội dung của sứ
điệp: dựa trên những lời của Phêrô và
Giacôbê góp ý hôm qua. Giáo Hội Trung Ương quyết định: Vậy chúng tôi cử ông
Judah và ông Silas đến trình bày trực tiếp những điều viết sau đây:
(1) Không phải mang
gánh nặng nào khác: "Thánh Thần và chúng tôi đã quyết định
không đặt lên vai anh em một gánh nặng nào khác." Hai điểm quan trọng được
các Tông-đồ nhấn mạnh là "Thánh Thần" và "chúng tôi." Giáo
Hội không chỉ mang tính cách trần thế như bao tổ chức khác; nhưng có nguồn gốc
từ Trời. Giáo Hội hoạt động dưới sự hướng dẫn của Thánh Thần. Quyết định đạt được
không do một cá nhân quyết định, nhưng là cố gắng của tập thể, sau khi đã cùng
nhau cầu nguyện, đóng góp ý kiến, và đi tới quyết định.
(2) Ngoài những
điều cần thiết này: "kiêng ăn đồ đã cúng cho ngẫu tượng, kiêng ăn
tiết, ăn thịt loài vật không cắt tiết, và tránh gian dâm. Anh em cẩn thận tránh
những điều đó là tốt rồi." Những điều cần thiết tối thiểu này là những gì
Giáo Hội Trung Ương nghĩ mọi người, Do-thái cũng như Dân Ngoại, cần phải giữ.
2/ Phúc Âm: Điều Thầy truyền dạy anh em là hãy yêu thương nhau.
2.1/ Giới luật yêu
thương: "Đây là điều răn của Thầy: anh
em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em." Đây có thể nói là
giới luật duy nhất Chúa Giêsu để lại cho con người; nhưng nó lại là giới luật nền
tảng, vì nó bao trùm trên các giới luật khác. Yêu thương, không đơn thuần như
con người hiểu, nhưng là yêu thương phát xuất từ Thiên Chúa. Con người phải có
yêu thương này trước khi con người có thể đáp ứng đòi hỏi của Chúa Giêsu:
"Không có tình thương nào cao cả hơn tình thương của người đã hy sinh tính
mạng vì bạn hữu của mình."
2.2/ Tình bằng hữu giữa
Chúa Giêsu và các Tông-đồ: Dưới con mắt phàm
nhân, mối liên hệ giữa Chúa Giêsu và con người là mối liên hệ giữa chủ nhân và
đầy tớ; vì Thiên Chúa dựng nên và có quyền trên con người. Ngài có quyền ra lệnh
và con người có bổn phận phải thi hành. Hay có tốt hơn cũng chỉ là mối liên hệ
giữa Thầy và trò. Tuy mối liên hệ này gần hơn, nhưng vẫn còn khỏang cách rất lớn
giữa hai chủ thể: Thầy có quyền bắt học trò làm theo ý mình muốn. Các ông không
thể nào ngờ lời Chúa nói các ông có thể trở thành bạn hữu của Ngài: "Anh
em là bạn hữu của Thầy, nếu anh em thực hiện những điều Thầy truyền dạy."
(1) Khác biệt giữa tôi
tớ và bạn hữu: "Thầy không còn gọi anh em là tôi tớ nữa, vì tôi tớ không
biết việc chủ làm. Nhưng Thầy gọi anh em là bạn hữu, vì tất cả những gì Thầy
nghe được nơi Cha Thầy, Thầy đã cho anh em biết." Điểm đặc biệt giữa bạn hữu
là họ chia sẻ cho nhau mọi tâm sự và mọi sướng, khổ, vui, buồn. Chúa Giêsu đã mặc
khải cho các môn đệ mọi điều Ngài đã thấy nơi Chúa Cha, đã cùng chia sẻ mọi nỗi
vui buồn trong 3 năm rao giảng; đã rửa chân cho các ông như một đầy tớ, và đã sẵn
sàng hy sinh tính mạng vì các ông. Chúa thực sự đã đối xử với các ông như một
người bạn thân thiết.
(2) Chúa chọn các
Tông-đồ cho một sứ vụ: "Không phải anh em đã chọn Thầy, nhưng chính Thầy
đã chọn anh em, và cắt cử anh em để anh em ra đi, sinh được hoa trái, và hoa
trái của anh em tồn tại, hầu tất cả những gì anh em xin cùng Chúa Cha nhân danh
Thầy, thì Người ban cho anh em." Chúa Giêsu nhấn mạnh đến vai trò của
Thiên Chúa trong việc lựa chọn các Tông-đồ. Ngài chọn các ông chứ không phải
các ông đã chọn Ngài. Ngài chọn các ông khi các ông vẫn còn rất nhiều khuyết điểm
và giới hạn của con người; nhưng Ngài huấn luyện và thánh hiến các ông, để rồi
sai các ông đi cho một sứ vụ: mang con người về cho Thiên Chúa.
Điều làm chúng ta ngạc
nhiên sau biến cố Phục Sinh là sự thay đổi hoàn toàn nơi các Tông-đồ, từ những
con người thất học, nhút nhát, trở thành can đảm, khôn ngoan, dám đương đầu với
các người trong Thượng Hội Đồng, và họ không thể đối đáp được với các ông. Nói
tóm, Chúa ban tất cả những gì cần thiết để các ông có thể chu toàn sứ vụ.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Khi có xung đột
trong gia đình hay cộng đòan, chúng ta hãy theo sự hướng dẫn của Thánh Thần để
tìm ra sự thật và loại trừ tất cả những ích kỷ và ghen tị ẩn giấu đàng sau nó.
- Sau khi đã khiêm nhường
tìm ra sự thật, chúng ta phải giải quyết vấn đề trên căn bản yêu thương, chứ
không dùng quyền hành để ra lệnh như chủ và tớ.
- Chúng ta phải có can
đảm để nhận ra lỡ lầm và sửa sai cho đúng. Hãy yêu thương, khuyến khích, và
nâng đỡ nhau trong khi rao giảng và làm chứng cho Tin Mừng.
Lm. Anthony ĐINH MINH TIÊN, OP.
Ga 15,12-17
CHỨNG TÁ CỦA TÌNH
THƯƠNG
“Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã
yêu thương anh em.” (Ga 15,12)
Suy niệm: Ki-tô giáo là đạo yêu
thương, nên các Ki-tô hữu phải là những chứng nhân của tình thương ấy. Yêu
thương là điều răn Chúa Giê-su đã trăn trối cho các môn đệ, là tiêu chuẩn để
nhận diện ai là môn đệ đích thực của Ngài. Để có thể đồng hình đồng dạng với
Chúa Giê-su, người Ki-tô hữu phải sống tình yêu thương ấy cách triệt để trong
đời sống mình. Vì nhờ sự thúc bách của tình yêu mà ta có thể từ bỏ chính mình,
từ bỏ cái tôi ích kỷ để hướng về và sống cho tha nhân. Thật thế, nếu không từ
bỏ cái tôi thì ngay cả trong các việc bác ái, ta cũng có nguy cơ biến tha nhân
thành phương tiện để tôn vinh chính mình. Xem ra sống điều răn yêu thương là
việc không dễ dàng chút nào; có vẻ như yêu thương như Chúa yêu càng là chuyện
khó có thể thực thi. Tuy nhiên, ta tin rằng Chúa Giê-su không bao giờ đặt trên vai
ta một gánh nặng vượt quá sức mình. Chỉ cần ta nỗ lực không ngừng để kiện toàn
và thăng hoa tình yêu ấy mỗi ngày nhờ kín múc sức mạnh từ tình yêu của Ngài.
Mời
Bạn: Hơn bao giờ hết, con người trong xã hội
hôm nay cần tình yêu để xóa bỏ bất công, xua tan đau khổ và biến đổi văn minh
thế giới trở thành nền văn minh của tình thương. Bạn có nhận ra được điều này
không ?
Chia
sẻ: Bạn chia sẻ về các khó khăn khi tha thứ
cho một người làm hại bạn.
Sống
Lời Chúa: Mỗi ngày tôi dâng lên Chúa một lời cầu
nguyện cho người tôi thù ghét hay không ưa thích.
Cầu nguyện: Lạy Chúa xin dạy chúng
con biết tha thứ cho những người xúc phạm đến chúng con. Nhờ đó, chúng con trở
thành chứng nhân của Chúa cho mọi người xung quanh. Amen.
(5 phút Lời Chúa)
Yêu thương nhau như Thầy (19.5.2017 – Thứ sáu Tuần 5 Phục sinh)
Trong đời thường, chúng ta ít có
cơ hội hy sinh mạng sống cho nhau. Nhưng chúng ta lại có rất nhiều cơ hội hy sinh những điều đáng quý khác.
Suy niệm:
Tôn giáo nào cũng dạy
người ta phải yêu nhau.
Từ bi hỷ xả của Phật giáo
hay tứ hải giai huynh đệ của Khổng giáo.
Đức Giêsu đã coi việc yêu
thương nhau là một điều răn, một lệnh truyền.
Nhưng lệnh truyền này có
nét mới mẻ:
“Anh em hãy yêu nhau như Thầy
đã yêu anh em” (c. 12).
Nét mới mẻ và đáng sợ nằm
ở chữ như.
Chính chữ này làm nên nét
đặc trưng của Kitô giáo.
Đức Giêsu soi sáng ý
nghĩa của chữ như trong câu sau,
khi Ngài nói đến tình yêu
của mình đối với các môn đệ:
“Không ai có tình yêu lớn
hơn
tình yêu của người hy
sinh mạng sống vì bạn hữu mình” (c. 13).
Chết cho các bạn của mình
là hành vi lớn nhất của tình yêu.
Thập giá là biểu hiện của
tình yêu lớn nhất, tình yêu hiến mạng.
Đức Giêsu đòi buộc các
môn đệ phải yêu nhau đến mức đó.
Người Kitô hữu được mời
gọi yêu nhau đến mức đó.
“Như Cha đã yêu Thầy thế
nào, Thầy cũng yêu anh em như vậy.
Anh em hãy ở lại trong
tình yêu của của Thầy” (c. 9).
Có một dòng suối tình yêu
chảy tràn từ Cha đến Thầy Giêsu,
và từ Thầy Giêsu đến với
các môn đệ.
Ở lại trong tình yêu của
Thầy chính là để cho dòng suối đó tiếp tục chảy,
qua tình yêu giữa các môn
đệ với nhau.
Dòng suối ngừng chảy sẽ
trở nên ao tù nhơ nhớp.
Giữa Thầy Giêsu và các
môn đệ không phải chỉ có tình Thầy trò,
mà còn có tình bạn thân
thiết (c. 14).
Một đặc tính của tình bạn
là dám chia sẻ cho nhau những điều riêng tư.
Thầy Giêsu cho các môn đệ
biết việc mình làm,
và biết những gì Thầy đã
nghe được từ nơi cung lòng Cha (c. 15).
Như thế đời sống thầm kín
giữa Thầy với Cha, Thầy đã vén mở.
Thầy Giêsu sống như một
người bạn bên cạnh các môn đệ.
Và Ngài cũng muốn họ sống
như những người bạn bên nhau.
Dám sống cho nhau và dám
chết cho nhau.
Chỉ khi họ sống với nhau
như những người bạn đích thực,
các môn đệ mới thật là
bạn của Giêsu (c. 14).
Tình bạn đối với Giêsu
khiến ta có tình bạn đối với nhau.
Tình bạn ta có đối với
nhau minh chứng về tình bạn ta đang có với Giêsu.
Trong đời thường, chúng
ta ít có cơ hội hy sinh mạng sống cho nhau.
Nhưng chúng ta lại có rất
nhiều cơ hội hy sinh những điều đáng quý khác,
như thời giờ, tiền bạc,
sức khỏe, uy tín, quyền lợi, dự tính, ảnh hưởng…
Những hy sinh này đụng
đến cái tôi của ta và làm ta đau nhói.
Mong các Kitô hữu biết
yêu nhau để người ta biết chúng ta là ai (Ga 13, 35).
Cầu nguyện:
Lạy Cha, xin cho con ý thức rằng
tấm bánh để dành của con thuộc về người đói,
chiếc áo nằm trong tủ thuộc về người trần trụi,
tiền bạc con cất giấu thuộc về người thiếu thốn.
Lạy Cha, có bao điều con giữ mà chẳng dùng,
có bao điều con lãng phí
bên cạnh những Ladarô
túng quẫn,
có bao điều con hưởng lợi
dựa trên nỗi đau của
người khác,
có bao điều con định mua
sắm dù chẳng có nhu cầu.
Con hiểu rằng nguồn gốc sự bất công
chẳng ở đâu xa.
Nó nằm ngay nơi sự khép
kín của lòng con.
Con phải chịu trách nhiệm
về cảnh nghèo trong xã
hội.
Lạy Cha chí nhân,
vũ trụ, trái đất và tất
cả tài nguyên của nó
là quà tặng Cha cho mọi
người có quyền hưởng.
Cha để cho có sự chênh lệch, thiếu hụt,
vì Cha muốn chúng con san
sẻ cho nhau.
Thế giới còn nhiều người
đói nghèo
là vì chúng con giữ quá
điều cần giữ.
Xin dạy chúng con biết cách đầu tư làm giàu,
nhờ sống chia sẻ yêu thương. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
19 THÁNG NĂM
Vị Khách Tuyệt Diệu
Của Linh Hồn Ta
Đức Kitô gọi Chúa
Thánh Thần là “Đấng Bảo Trợ” khác – hay Đấng An Ủi – bởi vì, bằng một cách thế
khác với cách thế của Đức Kitô, Chúa Thánh Thần cũng mang đến cùng một Tin Mừng
cứu độ và ân sủng. Tất cả những gì đã được Đức Kitô mặc khải bằng lời nói và hành
động – và đã xác nhận mạnh mẽ qua cuộc phục sinh của Người – cũng chính là công
việc mà Thần Khí sự thật sẽ thể hiện. Thánh Thần sẽ ở lại mãi mãi với Giáo Hội
như hơi thở của Chúa Cha và Chúa Con, như tặng phẩm từ trên cao, và như “vị
khách tuyệt diệu của linh hồn con người”. Công Đồng Vatican II đã chỉ ra cho ta
thấy công trình của Thánh Thần xuyên qua toàn thể lịch sử của Giáo Hội. Hoa quả
của Thánh Thần là sự thật, tình yêu và ánh sáng. Những hoa quả này triển nở nơi
con người nhờ hơi thở của Thánh Thần.
- suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 19-5
Cv 15,22-31; Ga 15,
12-17
Lời suy niệm: “Thầy không còn gọi anh em là tôi tớ nữa, vì tôi tớ không
biết việc chủ làm. Nhưng Thầy gọi anh em là bạn hữu, vì tất cả những gì Thầy
nghe được nơi Cha Thầy, Thầy đã cho anh em biết.”
Đây là lời chân thật đầy
lòng yêu thương của Chúa Giêsu đang tâm sự với mỗi người chúng ta, đang khi
chúng ta đều là tội nhân trước mặt Người. Đây là ước nguyện của Người, muốn mỗi
người chúng ta biết công việc của Người để cùng cọng tác với Người trong việc cứu
rỗi linh hồn của mình và linh hồn người anh em; để cùng đem về cho Chúa Cha.
Lạy Chúa Giêsu. Chúng
con đều là những tội nhân trước mặt Chúa, thế mà Chúa đã thương cân nhắc chúng
con lên, trở thành bạn hữu của Chúa. Xin cho chúng con biết hoán cải đười sống
của mình để xứng đáng được ở mãi mãi trong tin yêu của Chúa.
Mạnh Phương
19 Tháng Năm
Tôi Chết Thay Cho Thầy Tôi
Một
tu sĩ Hồi Giáo nọ quy tụ được 60 môn sinh. Sau một thời gian giáo huấn họ, ông
quyết định như sau: Ta thấy đã đến lúc phải làm một cuộc hành trình mới. Ta
không biết những gì sẽ xảy ra cho thầy trò chúng ta. Các ngươi hãy tuân giữ các
điều ta đã truyền dạy cho các ngươi. Hãy nhớ điều này: trong bất cứ lúc nào, hễ
ta giơ tay lên trời thì các ngươi hãy hô lớn: "Tôi chết thay cho thầy
tôi".
Ðám
môn sinh nhận thấy không thể chấp nhận được một đề nghị xem ra điên rồ như thế,
cho nên 59 người đã bỏ cuộc trở về với nếp sống cũ của họ. Chỉ có một người chấp
nhận điều kiện và quyết tâm đi theo thầy mình cho đến cùng. Hai thầy trò lên đường
mà không biết đi về đâu. Họ đi mãi cho đến lúc tới một thành phố do một bạo
chúa cai trị. Không bao lâu thì họ vào thành phố, ông bạo chúa đã ra lệnh cho
các binh lính như sau: "Các ngươi hãy bắt giữ lấy tên du thử du thực đầu
tiên và điệu đến đây cho ta. Ta muốn treo cổ hắn để làm một bài học cho bọn vô
lại trong thành phố này".
Thế
là bọn lính đã đến bắt người đệ tử của vị tu sĩ và điệu đến trước mặt bạo chúa.
Giữa lúc cuộc hành quyết sắp bắt đầu, thì vị tu sĩ mới xuất hiện giữa đám đông
và hô lớn: "Thưa quan lớn, xin hãy giết tôi, vì chính tôi là người đã dụ dỗ
thanh niên này bỏ nhà ra đi để sống kiếp sống lang thang như tôi". Nói
xong ông giơ tay lên trời.
Vừa
thấy cử chỉ ấy của vị thầy, người thanh niên mới gào lên: "Thưa quan lớn,
tôi muốn chết thay cho thầy tôi".
Quan bạo chúa nghe thế, mới hỏi các viên cố vấn của mình như sau: "Họ là
ai mà sẵn sàng chết thay cho nhau?". Quan bạo chúa mới cho điệu vị tu sĩ đến
trước mặt và yêu cầu giải thích cho cặn kẽ về mối tương quan giữa thầy trò.
Vị
tu sĩ Hồi Giáo mới bình tĩnh phát biểu như sau: "Thưa quan lớn, chúng tôi
có nghe nói rằng bất cứ ai được giết trong thành phố này đều được phúc trường
sinh bất tử. Dĩ nhiên, nghe biết như thế, cho nên thầy trò chúng tôi mới hăm hở
đến đây để được chết như thế".
Nghe thế, quan bạo chúa mới mỉm cười, rồi ra lệnh trả tự do cho họ. Người môn
sinh chợt hiểu được rằng ai hy sinh mạng sống mình thì sẽ tìm lại được nó.
Cái chết của Ðức Kitô trên thập giá đều
là vô nghĩa, nếu cái chết đó không phải là cái chết cho mọi người. Thập giá của
Ðức Kitô sẽ chỉ là một ô nhục, nếu thập giá đó không là biểu trưng của tình
yêu, sự hy sinh.
Bước theo Ðức Kitô trong cuộc tử nạn,
vác lấy thập giá và đi theo Ngài không là một việc làm nhiệm ý và tùy hứng,
nhưng là đòi hỏi thiết yếu của ơn gọi Kitô. Con đường của Ðức Kitô chính là con
đường của tình yêu, của hy sinh hiến thân cho người khác.
Trích sách Lẽ Sống
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét