Một trăm năm Fatima: Jacinta dưới ngòi bút Lucia (tiếp theo)
Vũ Văn An5/3/2017
II. Sau các
lần hiện ra
Cầu nguyện
và hy sinh tại Cabeço
Dì con mỏi
mệt vì cứ phải liên tục phái một ai đó đi đón các con về, chỉ để làm vui lòng
những người đến yêu cầu được nói với các em. Bởi thế, dì đã trao việc săn sóc
đoàn vật cho người con trai khác của dì tên là Gioan. Quyết định này làm
Jacinta đau lòng vì hai lý do: thứ nhất, vì em cứ phải nói với mọi người đến
tìm em và thứ hai, vì em không còn có thể dành cả ngày ở với con. Tuy nhiên, em
phải nhẫn nhục chịu đựng. Để tránh những người khách không muốn gặp, em và
Francisco hay đi trốn tại một chiếc hang đá trên một sườn đồi đối diện với
làng. Trên đỉnh đồi, có cối xay chạy bằng gió. Nhờ nằm ờ sườn phía đông, nơi ẩn
này được tạo thành một cách khéo léo đến độ cung cấp cho các em một sự che chở
lý tưởng chống lại cả mưa lẫn cái nóng như nung, nhất là nhờ nó được che chở bởi
nhiều cây sồi và cây ôliu. Tại đây, Jacinta đã dâng không biết bao nhiêu lời cầu
nguyện và hy sinh lên Chúa qúy yêu của chúng ta!
Khắp sườn đồi
mọc man vàn các loài hoa. Trong đó, có nhiều hoa lưỡi đòng (iris), và Jacinta đặc
biệt thích loại hoa này. Mỗi chiều tối, em đều đợi con trên đường về nhà, tay cầm
một nhánh lưỡi đòng mà em đã hái cho con, hoặc một loại hoa khác nếu không tìm
thấy hoa lưỡi đòng. Quả là một niềm vui thực sự đối với em khi ngắt từng nhánh
hoa cài lên tóc con.
Mẹ con hài
lòng về thời gian dành cho việc hàng hàng phải quyết định xem con phải chăn đàn
chiên ở đâu, vì nhờ thế, mẹ biết rõ có thể tìm con ở đâu khi cần tới. Khi địa
điểm này gần nhà, con đều nói với các bạn đồng hành bé nhỏ của con, và họ không
chần chờ chạy tới gặp con. Jacinta không bao giờ ngừng chạy cho tới khi thoáng
thấy con. Rồi, mệt nhoài, em đành ngồi xuống và gọi tên con, cho tới khi con
đáp lại và chạy tới gặp em.
Các buổi
tra vấn rắc rối
Cuối cùng,
mẹ con, mệt mỏi vì thấy chị con mất thì giờ đi gọi con và giữ đàn chiên thay
cho con, nên đã quyết định bán chúng đi. Mẹ bàn chuyện này với dì con, và hai
người đồng ý gửi bọn con đến trường. Giờ chơi, Jacinta thích đi viếng Mình
Thánh Chúa. Em phàn nàn:
“Xem ra họ
đoán được. Vì chúng ta vừa vào trong nhà thờ là một đám đông đã ùa tới hỏi
chúng ta đủ câu hỏi! Em muốn được ở một mình trong chốc lát với Chúa Giêsu Ẩn
Mình và chuyện trò với Người, nhưng họ có bao giờ để chúng ta yên đâu!”
Đúng như thế,
các người nhà quê đơn sơ không bao giờ để chúng con một mình. Với sự đơn sơ
chân thành nhất, họ nói với chúng con mọi nhu cầu và rối rắm của họ. Jacinta biểu
lộ một lòng cảm thương lớn lao nhất, nhất là khi liên hệ tới một người tội lỗi
nào đó; em bảo: “chúng ta phải cầu nguyện và dâng các hy sinh lên Chúa của
chúng ta, để người này, người đáng thương này, ăn năn trở lại và khỏi xuống hỏa
ngục!”
Về phương
diện này, ở đây, có lẽ nên thuật lại một biến cố cho thấy Jacinta đã cố gắng đến
đâu tìm cách trốn những người đến tìm em. Một ngày kia, khi chúng con đang trên
đường tới Fatima, và gần tới lộ chính, chúng con để ý một nhóm qúi bà và qúi
ông đang bước ra khỏi xe. Chúng con biết chắc họ đi kiếm chúng con. Chạy trốn
là điều không thể, vì họ sẽ thấy chúng con. Chúng con cứ thế tiếp tục tiến bước,
hy vọng sẽ đi qua mà không bị nhận diện. Gặp chúng con, qúi bà hỏi xem chúng
con có biết các trẻ chăn chiên mà Đức Mẹ đã hiện ra không. Chúng con nói biết.
“Các cháu
có biết các em đó sống ở đâu không?”
Chúng con
chỉ cho họ hướng đi chính xác, và chạy đi trốn ở cánh đồng giữa các bụi mâm xôi
(brambles). Jacinta thích chí trước kết quả của chiến thuật này đến nỗi hô to:
“chúng ta phải làm như thế này khi họ không nhìn ra chúng ta”.
Cha Cruz
thánh thiện
Một ngày
kia, Cha Cruz từ Lisbon tới để tra vấn chúng con. Khi đã kết thúc, ngài yêu cầu
chúng con chỉ cho ngài địa điểm Đức Mẹ đã hiện ra với chúng con. Trên đường đi,
chúng con bước hai bên Cha Đáng Kính, người cỡi một con lừa nhỏ đến nỗi chân của
ngài gần chạm đất. Trong khi đang đi như thế, ngài dạy chúng con những lời nguyện
ngắn, mà hai trong số này được Jacinta nhận làm của riêng và không bao giờ ngừng
lặp đi lặp lại mãi sau này: “Ôi lạy Chúa Giêsu của con, Con yêu mến Chúa! Lạy
Trái Tim Dịu Ngọt Đức Mẹ Maria, hãy cứu vớt con!”
Một ngày
kia, lúc nằm bệnh, em nói với con “Em thích nói với Chúa Giêsu em yêu Người xiết
bao! Nhiều lần, khi em nói với Người như thế, dường như lửa bừng lên trong trái
tim em, nhưng lửa này không thiêu rụi em”.
Một lần
khác, em bảo: “Em yêu mến Chúa và Đức Mẹ nhiều đến nỗi không bao giờ biết mệt mỏi
nói với các Đấng rằng em yêu mến các Đấng”.
Các ơn phúc
nhờ Jacinta
Có một phụ
nữ kia ở khu nhà chúng con thường lăng mạ chúng con mỗi lần thấy chúng con. Một
ngày kia, chúng con bỗng gặp bà ấy lúc bà ấy đang rời một quán rượu, hơi quá
say một chút. Không hài lòng với những lời nhục mạ xuông, bà ấy tiến xa hơn.
Khi bà ấy nói xong, Jacinta bảo con: “Chúng ta phải khẩn nài Đức Mẹ và dâng các
hy sinh để người đàn bà này ăn năn trở lại. Bà này nói nhiều điều tội lỗi quá đến
nỗi nếu không đi xưng tội, bà ấy sẽ sa hỏa ngục”.
Mấy ngày
sau, chúng con đang chạy ngang qua cửa nhà bà ấy thì bỗng nhiên Jacinta dừng lại
như chết, quay lại hỏi:
“Nè, có phải
ngày mai chúng ta sẽ đi gặp Đức Mẹ không?”
“Đúng, đúng
vậy”.
“Vậy chúng
ta đừng chơi nữa. Chúng ta có thề làm việc hy sinh này để các người tội lỗi ăn
năn trở lại”.
Không nhận
ra rằng một ai đó đang theo dõi chúng con, em nâng tay và ngước mắt lên trời,
và làm việc dâng hy sinh. Trong khi ấy, người đàn bà nhìn qua cánh cửa chớp.
Sau đó, bà ấy nói với mẹ con rằng những điều Jacinta làm đã gây một ấn tượng đến
nỗi bà ấy không cần có chứng cớ nào khác bà ấy mới tin vào thực tại của các lần
hiện ra: từ đó, không những bà ấy không nhục mạ chúng con nữa mà còn không ngừng
xin chúng con cầu cùng Đức Mẹ để tội lỗi của bà được tha thứ.
Lại một
ngày kia, một người đàn bà mắc chứng bệnh khủng khiếp gặp chúng con. Vừa khóc,
bà vừa qùy xuống trước mặt Jacinta và yêu cầu em xin Đức Mẹ chữa cho bà.
Jacinta khó chịu khi thấy người đàn bà qùy trước mặt em, nên dùng đôi tay run rẩy
nâng bà ấy dậy. Nhưng thấy việc này quá sức lực của mình, em cũng qùy xuống và
đọc ba Kinh Kính Mừng với người đàn bà. Rồi em bảo bà ấy đứng dậy và bảo đảm với
bà ấy rằng Đức Mẹ sẽ chữa bà khỏi bệnh. Sau đó, em tiếp tục cầu nguyện mỗi ngày
cho người đàn bà này, cho tới khi bà ấy trở lại cám ơn Đức Mẹ đã chữa bà lành bệnh.
Một dịp
khác nữa, có một người lính khóc như một đứa trẻ. Ông ấy được lệnh phải lên đường
ra mặt trận, dù vợ ông đang đau liệt giường và ông vốn có ba đứa con còn nhỏ.
Ông khẩn khoản xin một là cho vợ ông khỏi bệnh hai là cho lệnh được rút lại.
Jacinta mời ông đọc kinh Mân Côi với em, rồi nói với ông:
“Ông đừng
khóc. Đức Mẹ tốt lắm! Ngài chắc chắn sẽ ban cho ơn ông xin”.
Từ đó, em
không bao giờ quên người lình này. Cuối mỗi lần đọc kinh Mân Côi, em đều đọc một
kinh Kính Mừng cho ông. Mấy tháng sau, ông xuất hiện với vợ và ba con nhỏ, để tạ
ơn Đức Mẹ vì hai ơn ông đã nhận được. Trước ngày lên đường, vì bị chứng sốt
rét, ông đã được miễn nghĩa vụ quân sự, còn về phần vợ ông, ông cho hay bà ấy
đã được Đức Mẹ chữa cho khỏi bệnh một cách lạ lùng.
Càng ngày
càng nhiều hy sinh hơn
Một ngày
kia, chúng con được cho biết một linh mục đang đến gặp chúng con; ngài rất
thánh thiện và có thể nói điều đang diễn ra trong tâm hồn người ta. Điều này có
nghĩa ngài có thể khám phá ra việc chúng con có nói sự thật hay không.Tràn trề
niềm vui, Jacinta reo lên:
“Khi nào
Cha này tới? Nếu ngài thực sự nói được, thì ngài hẳn biết chúng ta nói sự thật”.
Một ngày
kia, chúng con đang chơi ở giếng, như con đã nhắc trên đây. Gần chiếc giếng đó,
có một vườn nho thuộc sở hữu của mẹ Jacinta. Em hái một ít chùm nho và mang tới
cho chúng con ăn. Nhưng Jacinta không bao giờ quên những người có tội. Em nói:
“Chúng ta sẽ
không ăn những chùm nho này. Chúng ta sẽ dâng hy sinh này cho những người tội lỗi”.
Rồi em mang
các nhùm nho chạy đi và biếu các trẻ em đang chơi ở dọc đường. Em trở lại với
nét mặt rạng rỡ niềm vui, vì em tìm được các trẻ em nghèo của chúng con và tặng
chúng các chùm nho của chúng con.
Một lần
khác nữa, dì con gọi chúng con tới ăn một số trái vả dì mới mang về nhà, và quả
tình, những trái vả này khiến mọi người ăn rất ngon miệng. Jacinta sung sướng
ngồi xuống cạnh chiếc thúng, với mọi người khác trong chúng con, và lượm trái vả
đầu tiên lên. Vừa tính ăn, thì bỗng nhiên em nhớ ra, nên buột miệng nói:
“Đúng rồi!
Hôm nay, chúng ta chưa làm được một hy sinh nào cho các người tội lỗi! Chúng ta
phài làm bù bằng việc này đi”.
Em bèn đặt
trái vả vào chiếc thúng, và thực hiện việc dâng hy sinh; và cả chúng con nữa,
cũng đặt các trái vả vào thúng để người tội lỗi ăn năn trở lại. Jacinta thực hiện
những việc hy sinh như thế hết lần này sang lần nọ, nhưng con phải ngưng ở đây
kẻo sẽ không bao giờ kết thúc được.
Còn tiếp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét