20/10/2017
Thứ Sáu tuần 28 thường niên
Bài Ðọc I: (Năm I) Rm
4, 1-8
"Abraham đã
tin vào Thiên Chúa và điều đó kể cho ông như sự công chính".
Trích thư Thánh Phaolô
Tồng đồ gửi tín hữu Rôma.
Anh em thân mến, chúng
ta phải nói gì về chuyện Abraham, tổ phụ theo huyết nhục của chúng ta đã gặp thấy?
Nếu như Abraham nhờ việc làm mà được nên công chính, thì ông có lý mà tự hào,
nhưng không phải tự hào trước mặt Thiên Chúa. Vì Thánh Kinh nói gì? Abraham đã
tin vào Thiên Chúa, và điều đó được kể cho ông như sự công chính.
Ðối với người thợ làm
việc, tiền công không kể được là ân huệ, nhưng là một món nợ. Còn đối với người
không làm việc, nhưng tin vào Ðấng làm cho người ác nên công chính, thì đức tin
của kẻ ấy được kể như là sự công chính, theo ơn Thiên Chúa phân định.
Cũng như Ðavít tuyên bố
là phúc đức con người được Thiên Chúa kể là công chính, không cần có việc làm,
mà rằng: "Phúc cho những ai được tha thứ sự gian ác, và được che lấp các tội
lỗi. Phúc cho người Chúa không chấp nhất sự tội".
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 31, 1-2. 5.
11
Ðáp: Chúa là chỗ dung thân; Chúa đùm bọc tôi trong niềm
vui ơn cứu độ (c. 7).
Xướng: 1) Phúc thay
người được tha thứ lỗi lầm, và tội phạm của người được ơn che đậy! Phúc thay
người mà Chúa không trách cứ lỗi lầm, và trong lòng người đó chẳng có mưu gian.
- Ðáp.
2) Tôi xưng ra cùng
Chúa tội phạm của tôi, và lỗi lầm của tôi, tôi đã không che giấu. Tôi nói:
"Con thú thực cùng Chúa điều gian ác của con, và Chúa đã tha thứ tội lỗi
cho con". - Ðáp.
3) Chư vị hiền nhân,
hãy vui mừng hân hoan trong Chúa, và mọi người lòng ngay hãy hớn hở reo mừng! -
Ðáp.
Alleluia: Dt 4, 12
Alleluia, alleluia! -
Lời Thiên Chúa là lời hằng sống, linh nghiệm, phân rẽ tư tưởng và ý muốn của
tâm hồn. - Alleluia.
Phúc Âm: Lc 12, 1-7
"Mọi sợi tóc
trên đều các con cũng đã được đếm cả rồi".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, có nhiều đám
đông dân chúng đứng chung quanh, đến nỗi chen đạp lẫn nhau, nên Chúa Giêsu bắt
đầu dạy các môn đệ trước tiên rằng: "Các con hãy ý tứ giữ mình khỏi men biệt
phái, nghĩa là sự giả hình. Không có gì che đậy mà không bị tiết lộ ra, và
không có gì giấu kín mà chẳng biết được. Vì vậy, những điều các con nói trong
nơi tối tăm, sẽ được nói ra nơi sáng sủa, và điều các con nói rỉ tai trong buồng
kín, sẽ được rao giảng trên mái nhà.
"Thầy bảo các con
là những bạn hữu của Thầy rằng: Các con đừng sợ chi những kẻ giết được thân
xác, rồi sau đó không thể làm gì hơn được nữa. Thầy sẽ chỉ cho các con biết phải
sợ ai: Hãy sợ Ðấng, sau khi đã giết chết, còn có quyền ném vào địa ngục. Phải,
Thầy bảo các con hãy sợ Ðấng ấy.
"Chớ thì năm con
chim sẻ không bán được hai đồng tiền sao? Thế mà không một con nào bị bỏ quên
trước mặt Thiên Chúa. Hơn nữa, mọi sợi tóc trên đầu các con cũng đã được đếm cả
rồi. Vậy các con đừng sợ: các con còn trọng hơn nhiều con chim sẻ".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Các Con Ðừng
Sợ
Thánh Justinô là một
triết gia nổi tiếng của Kitô giáo vào thế kỷ thứ 2; ngài đã bị bắt giam tại
Rôma cùng với một số Kitô hữu khác, vì tội tuyên truyền tôn giáo trong trường học
do ngài điều khiển. Ra trước tòa, khi được hỏi về hành động của mình, thánh
nhân dõng dạc tuyên bố:
- Suốt đời tôi, tôi
đã đi tìm kiếm chân lý; tôi đã nghiên cứu sâu xa các triết lý Ðông Phương, Hy Lạp
và Rôma; thế nhưng cuối cùng tôi đã tìm được giáo thuyết chân thật.
Quan tòa liền hỏi
giáo thuyết chân thật đó là gì? Thánh nhân giải thích:
- Thưa là giáo thuyết
của Chúa Giêsu Nazaret, giáo thuyết này nhằm giải phóng chúng ta khỏi các ngẫu
tượng và dạy chúng ta thờ phượng một Thiên Chúa độc nhất, hằng sống và chân thật,
là Ðấng tạo thành trời đất, là Ðấng cứu rỗi nhân loại.
Quan tòa lại hỏi:
- Vậy ông là một
Kitô hữu ư?
Thánh nhân liền
tuyên xưng:
- Phải, tôi là một
Kitô hữu và tôi lấy làm vinh dự được làm Kitô hữu cùng với các bạn tôi đây.
Quan tòa ra lệnh
cho thánh nhân và các bạn của ngài phải tế thần, thánh nhân trả lời một cách
cương quyết:
- Chúng tôi không
tôn thờ ngẫu tượng, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi là những người vô
thần. Chúng tôi thờ lạy một Thiên Chúa thiêng liêng, Cha của Chúa Giêsu. Một
người có đầu óc lành mạnh không thể từ bỏ tôn giáo chân thật để chạy theo một tôn
giáo giả.
Thấy không thể thuyết
phục được thánh nhân bỏ đạo, quan tòa ra lệnh đánh đòn rồi xử trảm thánh nhân
và các bạn.
Ðứng trước cái chết,
ai cũng run sợ. Chúa Giêsu đã không thoát khỏi tâm trạng ấy: Ngài run sợ đến
toát mồ hôi máu. Vậy đâu là sức mạnh giúp Chúa Giêsu thắng vượt sự sợ hãi ấy?
Thưa, chính là sự kết hiệp với Chúa Cha. Niềm tín thác vào sự hiện diện và tình
yêu của Chúa Cha đã giúp Chúa Giêsu thắng vượt mọi thử thách và yếu hèn trong
thân phận làm người.
Ðó cũng là bí quyết của
tất cả các thánh tử đạo. Sách Công vụ Tông Ðồ kể lại đầy đủ chi tiết cái chết của
vị tử đạo tiên khởi là thánh Stêphanô. Thánh nhân cũng phải trải qua những giây
phút kinh hãi như chính Chúa Giêsu; nhưng sách Công vụ Tông đồ mô tả thái độ của
ngài như sau: "Ngài được đầy Thánh Thần, đăm đăm nhìn trời cao thấy vinh
quang của Thiên Chúa và thấy Chúa Giêsu đứng bên hữu Thiên Chúa". Chỉ bằng
một ánh mắt luôn hướng về trời cao như thế, con người mới có thể lướt qua thử
thách và sợ hãi. Thánh Justinô đã có được sự bình thản trước cái chết, bởi vì
ngài luôn tin tưởng vào Thiên Chúa hằng sống và chân thật.
Nhìn lại cung cách của
một số vị tử đạo, chúng ta có được sức mạnh của Lời Chúa trong đời sống con người.
Sứ điệp Tin Mừng hôm nay tập trung vào hai chữ: "Ðừng sợ" được Chúa
Giêsu lặp lại nhiều lần. Ðây chính là một mệnh lệnh của Chúa Giêsu chạy xuyên
suốt toàn bộ Tin Mừng. Trong biến cố Truyền tin, thiên sứ đã nói với Ðức Maria:
"Ðừng sợ". Khi Chúa Giêsu sinh ra, các thiên sứ đã loan báo tin vui bằng
lời trấn an các mục đồng: "Ðừng sợ". Ðây là công thức sẽ được Chúa
Giêsu lặp lại nhiều lần với các môn đệ, và cao điểm là lúc Ngài tuyên bố:
"Các con đừng sợ, vì Thầy đã thắng thế gian".
Khi được bầu làm
Giáo Hoàng, trong diễn văn đầu tiên tại quảng trường thánh Phêrô, Ðức Gioan
Phaolô II đã dõng dạc tuyên bố: "Ðừng sợ, hãy mở rộng cửa cho Chúa
Kitô". Thật thế, khi con người
mở rộng cửa cho Chúa Kitô, khi con người để Chúa Kitô sinh động trong tâm hồn,
khi con người chỉ sống bằng sự sống của Chúa Kitô, thì lúc đó con người sẽ lướt
thắng được mọi sợ hãi, và chỉ lúc đó, con người mới có thể lên tiếng công bố Lời
Chúa cho mọi người.
Nguyện xin sức sống của
Chúa Kitô tràn ngập tâm hồn chúng ta, để cả cuộc đời chúng ta trở thành lời ca
tụng Chúa trước mặt mọi người.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày
Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Sáu Tuần 28 TN1
Bài đọc: Rom
4:1-8; Lk 12:1-7.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Con người được Thiên Chúa cho
trở nên công chính bởi niềm tin.
Nhiều người thiển cận
cho sở dĩ họ được như ngày hôm nay là hoàn toàn do tài năng, công sức, và sự cố
gắng của họ; mà không kể đến hồng ân của Thiên Chúa, công khó của cha mẹ, và biết
bao người đi trước hay đồng thời. Trong lãnh vực đức tin cũng thế, nhiều người
cho họ có thể trở nên tốt và được cứu độ nhờ sự cố gắng và những việc tốt lành
họ làm.
Các Bài Đọc hôm nay đặt
trọng tâm nơi ân sủng của Thiên Chúa và niềm tin của con người vào Ngài. Trong
Bài Đọc I, Phaolô dùng Kinh Thánh và kinh nghiệm cá nhân để chứng minh con người
trở nên công chính hoàn toàn do việc tin tưởng vào Thiên Chúa; chứ không do việc
giữ Luật hay những điều tốt lành con người làm. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu
khuyên các môn đệ bày tỏ niềm tin nơi Thiên Chúa qua việc làm bằng cách sống thật
với lòng mình, không sợ hãi bất cứ quyền lực nào ngoài Thiên Chúa, và vững tin
nơi sự quan phòng của Thiên Chúa.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Lòng tin làm cho con người được Thiên Chúa kể là công
chính.
1.1/ Abraham trở nên công
chính nhờ tin vào Thiên Chúa: Người Do-thái
rất hãnh diện về tổ-phụ Abraham, vì ông được Thiên Chúa coi như bạn nghĩa thiết.
Điều Phaolô muốn tranh luận với những người Do-thái ở đây là tại sao tổ-phụ
Abraham được Thiên Chúa chọn và kể như người công chính.
(1) Vị thế của những
người Do-thái: Họ sẽ nói là vì các việc ông làm; chẳng hạn, việc giữ Luật (mặc
dù Luật Thiên Chúa ban qua Moses phải đợi đến ít nhất là 500 năm sau qua các thời
của Isaac, Jacob, Joseph ... Moses), hay quyết định bỏ quê cha đất tổ để đến một
nơi định cư ông chưa biết mà Thiên Chúa sẽ dẫn ông tới; hay việc sẵn lòng sát tế
Isaac, đứa con một mà ông có được trong lúc tuổi già.
(2) Vị thế của Phaolô:
Đơn giản là vì ông đặt trọn vẹn tin tưởng nơi Thiên Chúa. Phaolô cắt nghĩa: ''Vậy
phải nói sao về ông Abraham, tổ phụ dân tộc chúng tôi? Ông đã được gì? Giả như
ông Abraham được nên công chính vì những việc ông đã làm, thì ông có lý do để
hãnh diện; nhưng không phải là hãnh diện trước mặt Thiên Chúa. Thật vậy, Kinh
Thánh nói gì? ''Ông Abraham đã tin Thiên Chúa, và vì thế được kể là người công
chính'''' (Gen 15:6).
1.2/ Con người trở nên
công chính nhờ tình thương của Thiên Chúa: Phaolô
dựa vào bằng chứng Kinh Thánh và kinh nghiệm cá nhân để minh chứng con người được
trở nên công chính hoàn toàn do tình thương Thiên Chúa; chứ không do việc làm của
con người.
(1) Trường hợp của
Abraham: Ông không biết đến Thiên Chúa (vô đạo) và không biết đến Lề Luật (500
năm sau) khi đang còn ở quê cha bên xứ Urs; thế mà Thiên Chúa gọi và mặc khải
cho ông để bắt đầu một dân riêng của Thiên Chúa. Điều này hoàn toàn do ý định của
Thiên Chúa; nhưng Abraham tin tưởng và đáp lại tiếng gọi của Ngài. Phaolô lý luận:
''Người nào làm việc, thì lương trả cho người ấy không được kể là ân huệ, mà là
nợ. Trái lại người nào không dựa vào việc làm nhưng tin vào Thiên Chúa, Đấng
làm cho kẻ vô đạo nên công chính, thì lòng tin làm cho người ấy được Thiên Chúa
kể là công chính.''
(2) Trường hợp của vua
David: Nhà vua không còn xứng đáng gì trước mặt Thiên Chúa sau khi đã ngoại
tình với bà Bathsheba, và dùng thủ đoạn để giết ông Uriah, chồng của Bà (2 Kgs
11). Vua David biết rất rõ tội của mình; nhưng nhà vua không phải chết để đền tội
là do bởi tình thương của Thiên Chúa. Phaolô dẫn chứng trường hợp của David để
chứng minh con người được Thiên Chúa kể như công chính trong khi vẫn còn là tội
nhân: "Đó là điều vua David nói khi ca tụng hạnh phúc của người được Thiên
Chúa kể là công chính mà không xét đến việc làm: ''Hạnh phúc thay kẻ lỗi lầm mà
được tha thứ, người có tội mà được khoan dung! Hạnh phúc thay người Chúa không
kể là có tội!''" (Psa 32:1-2).
2/ Phúc Âm: Đức tin phải biểu tỏ bằng việc làm.
Con người được trở nên
công chính khi vẫn còn là tội nhân; nhưng khi đã được Thiên Chúa cho trở nên
công chính, con người phải cải quá tự tân con người mình, để có thể sống cuộc đời
cách tốt đẹp hơn. Nhiều người cho việc làm tốt đối với thánh Phaolô là chuyện
không cần thiết; nhưng nói như vậy là hiểu sai thánh Phaolô và những lời dạy dỗ
của Đức Kitô.
2.1/ Hãy biểu tỏ niềm tin
vào Thiên Chúa bằng cách sống theo sự thật: Mặc
dù các kinh-sư là những người hiểu biết và tuyên xưng đức tin của họ nơi Thiên
Chúa, nhưng cuộc sống giả hình của họ đã không chứng minh sự hiểu biết và niềm
tin của họ vào Ngài. Nếu họ hiểu biết Thiên Chúa là Đấng thấu suốt mọi sự thì
làm sao họ có thể giấu Ngài lối sống gỉa hình của họ. Vì thế, Chúa Giêsu dặn
các môn đệ phải đề phòng: “Anh em phải coi chừng men Pharisees, tức là thói đạo
đức giả. Không có gì che giấu mà sẽ không bị lộ ra, không có gì bí mật mà người
ta sẽ không biết. Vì thế, tất cả những gì anh em nói lúc đêm hôm, sẽ được nghe
giữa ban ngày; và điều anh em rỉ tai trong buồng kín, sẽ được công bố trên mái
nhà.” Một cuộc sống giả hình như thế là đánh lừa Thiên Chúa, đánh lừa tha nhân,
và tự đánh lừa mình; làm sao có thể đạt tới cuộc sống đời đời được?
2.2/ Hãy tin và kính sợ
Thiên Chúa: Bản năng của con người là ham sống
và sợ chết; nhưng nếu con người hiểu những gì sẽ xảy ra sau khi chết, con người
sẽ dễ dàng chấp nhận cái chết hơn. Chúa Giêsu dạy cho các môn đệ biết những điều
này: “Thầy nói cho anh em là bạn hữu của Thầy được biết: Anh em đừng sợ những kẻ
giết thân xác, mà sau đó không làm gì hơn được nữa. Thầy sẽ chỉ cho anh em biết
phải sợ ai: hãy sợ Đấng đã giết rồi, lại có quyền ném vào hoả ngục. Thật vậy, Thầy
nói cho anh em biết: anh em hãy sợ Đấng ấy.” Vì thế, nếu phải chấp nhận cái chết
để làm chứng cho Chúa, thì con người cũng phải làm vì biết họ sẽ nhận lại cuộc
sống trong Vương Quốc đời sau. Các thánh tử đạo cũng là những con người yếu đuối
như chúng ta; nhưng niềm tin và ơn thánh của Thiên Chúa đã cho họ can đảm để sẵn
sàng chết làm chứng cho Thiên Chúa.
2.3/ Hãy tin vào sự Quan
Phòng của Thiên Chúa: Ngòai cái chết, con
người còn lo sợ về thiếu những nhu cầu để sinh sống hay bệnh tật. Chúa Giêsu dạy
các môn đệ cũng phải vứt đi những lo sợ này và tin tưởng hòan tòan nơi tình yêu
và sự quan phòng của Thiên Chúa. Ngài bảo các ông: “Năm con chim sẻ chỉ bán được
hai hào, phải không? Thế mà không một con nào bị bỏ quên trước mặt Thiên Chúa.
Ngay đến tóc trên đầu anh em cũng được đếm cả rồi. Anh em đừng sợ, anh em còn
quý giá hơn muôn vàn chim sẻ.”
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Chúng ta được trở
nên công chính là hoàn toàn do công trạng của Đức Kitô và niềm tin của chúng ta
vào Ngài; nhưng một khi đã được trở nên công chính, chúng ta cần chứng tỏ đức
tin nơi Thiên Chúa bằng các việc làm cụ thể để mưu cầu lợi ích cho chính chúng
ta và góp phần vào việc mở mang Nước Chúa.
- Chúng ta cần học hỏi
để hiểu biết sự Quan Phòng và Kế Họach Cứu Độ của Thiên Chúa. Có những điều xảy
ra trong cuộc đời trong sự Quan Phòng của Thiên Chúa, nhưng ngòai sự kiểm sóat
của con người: bệnh tật, già yếu, sự chết… Con người có lo sợ cũng chẳng thóat
khỏi, chi bằng phó thác hòan tòan vào tình yêu Thiên Chúa và Kế Họach Cứu Độ của
Ngài.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
20/10/2017 - THỨ SÁU TUẦN 28 TN
Lc 12,1-7
ĐIỀU GÌ ĐÁNG SỢ NHẤT?
“Anh em đừng sợ những
kẻ chỉ giết thân xác mà sau đó không làm gì được nữa, Thầy sẽ chỉ cho anh em biết
phải sợ ai. Hãy sợ Đấng đã giết rồi lại có quyền ném vào hoả ngục.” (Lc 12,4-5)
Suy niệm: “Bình an cho anh
em”, đó là món quà mà Chúa Giê-su đã trao ban cho nhân loại sau khi Ngài từ cõi
chết sống lại. 2000 năm qua, nhân loại càng cần món quà đó hơn nữa bởi vì xã hội
văn minh và hiện đại không đem lại sự bình an đích thực, mà còn phát sinh những
lo lắng mới: khủng bố, chiến tranh, thực phẩm chứa hoá chất độc hại sợ những
“chứng bệnh thời đại”, sợ thất nghiệp, sợ mất địa vị, sợ thù oán… và trăm ngàn
nỗi sợ hãi không tên khác trong cuộc sống. Lời Chúa hôm nay như đuốc sáng soi dẫn
chúng ta bước đi trong cái nhìn của Đức Tin trưởng thành, giúp chúng ta xác định
đâu là điều mà chúng ta phải sợ nhất: Đau khổ, bệnh tật và cả cái chết, không
phải là điều đáng sợ cho bằng việc chúng ta đắm chìm trong tội lỗi, việc chúng
ta sống rời xa tình yêu Thiên Chúa.
Mời Bạn: Nhiều lần trong cuộc sống,
chúng ta phải chạm trán với những nỗi sợ hãi từ ngoại cảnh đến nội tâm, những
tác động bên ngoài của hoàn cảnh môi trường - con người, cũng như những yếu đuối
từ chính bản thân. Mời bạn nhìn lại chính mình để biết đâu là điều khiến cho bạn
lo lắng và sợ hãi nhất và cách nào giúp bạn tìm được sự bình an.
Sống Lời Chúa: Trong mỗi công việc, suy
nghĩ và hành động. Luôn tự đặt câu hỏi với chính mình: Điều này có thực sự đem
lại cho tôi sự bình an và làm vui lòng Chúa không?
Cầu nguyện: Xin cho con luôn
SỐNG TRONG CHÚA, để cùng với Ngài con vẫn luôn bình tâm và hạnh phúc giữa bể đời
nay thử thách và sóng gió. Amen.
(5 Phút Lời Chúa)
Môn đệ và bạn hữu (20.10.2017 – Thứ sáu Tuần 28 Thường niên)
Nếu từng sợi tóc của chúng ta đã được Thiên Chúa biết, thì chuyện mạng sống của ta hẳn được Ngài quan tâm hơn nhiều.
Suy niệm:
Trước một đám đông kinh
khủng chen lấn để đến gần Ngài,
Thầy Giêsu vẫn muốn ngỏ
lời trước hết với các môn đệ dấu yêu.
Lần duy nhất trong Tin
Mừng Nhất lãm, Thầy gọi họ là bạn hữu (c. 4).
Thầy dặn dò họ cảnh giác
kẻo lây nhiễm men của người Pharisêu,
đó là thái độ đạo đức giả
(c. 1).
Thái độ này luôn bao hàm
một che giấu nào đó về sự thật,
khiến người nhìn bên
ngoài dễ bị đánh lừa bởi những mặt nạ đạo đức.
Việc che giấu khéo léo
này có thể xuôi chèo mát mái một thời gian.
Nhưng đối với Thầy Giêsu,
nó không thể kéo dài mãi.
Sớm muộn gì sự thật cũng
sẽ lộ diện, như chiếc kim trong bọc thò ra.
“Không có gì che giấu mà
sẽ không bị lộ ra,
không có gì bí mật mà sẽ
không bị người ta biết” (c. 2).
Nếu con người mãi mãi
không biết, thì Thiên Chúa vẫn biết.
Chúng ta có thể tránh
được máy kiểm tra nói dối của người đời,
nhưng không tránh được
cái nhìn xuyên thấu tâm can của Thiên Chúa.
“Tất cả những gì anh em
nói lúc đêm hôm, sẽ được nghe giữa ban ngày;
điều anh em rỉ tai trong
buồng kín, sẽ được công bố trên mái nhà” (c. 3).
Như thế điều tưởng như
không thể lọt ra ngoài, điều kín như bưng,
vẫn có thể bị đưa ra ánh
sáng,
mặt nạ bị rơi xuống, và
bản chất thật của con người được vén mở.
Đây là một lời đe dọa,
hay đúng hơn, một lời khuyên hãy sống thực lòng.
Thầy Giêsu còn khuyên các
môn đệ đừng sợ.
Chuyện bị bách hại và sát
hại là chuyện có thể xảy ra.
Chuyện ấy sẽ xảy ra với
Thầy và với các môn đệ nữa.
Điều quan trọng là đừng
sợ kẻ sát nhân lấy đi mạng sống thân xác (c. 4).
Dù mạng sống thân xác
thật đáng quý, đáng trọng,
nhưng con người không
phải chỉ có thân xác hay chỉ là thân xác.
Thầy dạy cho các môn đệ
biết phải sợ ai (c. 5).
Phải sợ chính Thiên Chúa,
Đấng có quyền ném anh em vào hỏa ngục.
Các vị tử đạo đều tin,
hiểu và sống các câu Tin Mừng này.
Họ đã chịu bao đớn đau
nhục hình và cái chết thân xác,
nhưng họ đã tránh được
hỏa ngục, và được đón vào lòng Thiên Chúa.
Kitô hữu phải đối diện
với những thách đố cam go.
Lúc chịu bách hại lại
tưởng mình bị Thiên Chúa bỏ rơi, ruồng rẫy.
Chim sẻ là thức ăn rẻ
tiền cho người nghèo,
tiền lương một ngày mua
được những 40 con chim sẻ.
Nếu Thiên Chúa không quên
một con sẻ nào,
thì Ngài lại càng không
thể quên được những người bạn của Con Ngài.
Nếu từng sợi tóc của
chúng ta đã được Thiên Chúa biết,
thì chuyện mạng sống của
ta hẳn được Ngài quan tâm hơn nhiều.
Hãy để lòng mình bình an
vì sống không gian dối, nên không sợ bị lộ.
Hãy để lòng mình bình an
vì cái chết chẳng phải là dấu chấm hết.
Hãy hạnh phúc vì biết
mình là môn đệ và là bạn hữu của Thầy Giêsu.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, xin cho
con được ơn khôn ngoan
để con biết sợ điều phải
sợ.
Cho con đừng sợ những đe
dọa đến thân xác, tiếng tăm,
nhưng biết sợ mất đi vĩnh
viễn toàn bộ con người mình.
Cho con đừng sợ những kẻ
làm hại con ở đời này,
nhưng biết sợ phải xa
Đấng yêu con và muốn con hạnh phúc mãi.
Xin giải thoát con khỏi
những nỗi sợ đã ăn sâu vào cuộc sống,
những nỗi sợ ngấm ngầm mà
chính con không dám thú nhận,
những nỗi sợ làm con
chẳng bao giờ được tự do và an vui.
Nhờ đó con dám sống thật
sự là mình,
tươi tắn và hồn nhiên,
nhẹ nhàng và không lo lắng.
Xin dạy con ngắm những
bông hoa dại vệ đường
để thấy chúng được điểm
trang lộng lẫy,
và ngắm chính mình mỗi
ngày,
để thấy vẻ đẹp nơi mình
như một quà tặng của tình yêu.
Xin dạy con ngắm đàn chim
sẻ ríu rít buổi sáng,
để biết mình chẳng nên
quá lo về chuyện cơm áo gạo tiền,
nhưng nên phó thác như em
thơ ngồi trong lòng mẹ.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã
đặt đời mình trong tay Cha.
Xin cho con cũng đặt đời
con trong tay Chúa.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
20 THÁNG MƯỜI
Kiến Tạo Hòa Bình Bằng
Tình Yêu
Chiến tranh và bạo lực
là con đẻ của sự xem thường các quyền căn bản của con người. Quyền căn bản nhất
của con người, đó là phải xem mỗi người là một ngã vị độc đáo và không thể thay
thế được. Con người được tạo nên theo hình ảnh Thiên Chúa và giống như Ngài.
Qua Bí Tích Phép Rửa, con người trở nên dưỡng tử của Thiên Chúa và thông dự vào
ơn cứu chuộc nhờ Đức Giêsu Kitô, Con Thiên Chúa nhập thể.
Ở nơi đâu con người
còn bị lạm dụng để làm thỏa mãn quyền lợi, nhu cầu, khát vọng của người khác
thì ở đó sẽ nảy sinh bạo lực, lộn xộn và chiến tranh. Trái lại, ở nơi nào con
người biết phục vụ cho quyền lợi của anh chị em mình, biết xem anh chị em mình
“là những tạo vật duy nhất được Thiên Chúa yêu thương do chính bản chất của nó“
(MV 24), thì ở đó có tình yêu đích thực, hòa bình sẽ triển nở. Bởi vì nền móng
của hòa bình là tình yêu.
Nói cách khác, Thiên
Chúa là nguồn gốc của hòa bình – vì Thiên Chúa là nguồn mạch của mọi tình yêu.
Đời sống của Thiên Chúa Ba Ngôi là đời sống yêu thương. Chúa Cha yêu Chúa Con
và Chúa Con yêu Chúa Cha. Tình yêu này mạnh mẽ và biệt vị đến nỗi nó được biểu
hiện như một ngã vị thần linh – đó là Chúa Thánh Thần. Nếu chúng ta cho phép
Chúa Thánh Thần tràn ngập trong lòng chúng ta, nhất là khi lãnh nhận các bí
tích, thì chúng ta sẽ có được tình yêu ấy và sẽ trở thành những người kiến tạo
hòa bình đích thực.
- suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 20-10
Rm 4, 1-8; Lc 12,
1-7.
Lời suy niệm: “Thầy nói cho anh
em là bạn hữu của Thầy được biết. Anh em đừng sợ những kẻ giết thân xác, mà sau
đó không làm gì hơn được nữa. Thầy sẽ chỉ cho anh em biết phải sợ ai; hãy sợ Đấng
đã giết rồi, lại có quyền ném vào hỏa ngục.”
Chúng ta thật hãnh diện
khi được Chúa Giêsu xem là bạn hữu của Người, với tâm tình dó, Người khẳng định
với tất cả chúng ta không phải sợ những người có thể giết chết thân xác của
mình, mà sau đó chẳng làm được gì hơn phần hồn với sự sống đời đời. Nhưng cần
phải biết kính sợ Thiên Chúa là Đấng giàu lòng thương xót, luôn quan tâm đến cuộc
sống của từng người. Đấng mà không bỏ rơi một con chim se sẻ giá trị không đến
hai hào; Đấng mà những sợi tóc trên đầu của từng người đã được đếm đủ rồi.
Lạy Chúa Giêsu. Thật
là hạnh phúc cho tất cả chúng con khi chúng con có một Đấng Thiên Chúa là Cha,
và Chúa là bạn hữu của chúng con, những gì cần thiết cho cuộc sống, thì đã được
Chúa chỉ dạy. Xin cho chúng con vâng phục và thực hiện trong cuộc sống.
Mạnh Phương
20 Tháng Mười
Làm Trai Nên Chết Ở Biên Thùy
Gần một nửa thế kỷ
trước Chúa Giáng Sinh, một danh tướng nhà Ðông Hán là Mã Viện đã nói một câu bất
hủ: "Làm trai nên chết ở chốn biên thùy, lấy da ngựa bọc thân mà chôn, chứ
nằm xó giường mà chết trong tay người nâng đỡ thì còn xứng gì".
Tại thành Sparte
thuộc Cổ Hy Lạp, mỗi khi tiễn con ra trận, người mẹ thường đưa cho con một cái
mộc và bảo con rằng: cùng với nó hay nằm trên nó. Cùng với nó, con đắc thắng trở
về. Nằm trên nó, xác con được mọi người kính nể khiêng vác trên vai.
Người Kitô chúng ta
cũng đã nhận lấy một chiếc mộc. Ðó là chiếc mộc của bí tích Rửa Tội. Qua cửa
ngõ của bí tích này, chúng ta như được gửi ra chiến trường.
Cái chết từng ngày là
điều đang chờ đợi chúng ta. Nhưng cái chết đó là con đường dẫn đến vinh quang
Phục Sinh. Ðức Kitô, vị thủ lãnh của chúng ta, đã đi qua con đường ấy. Ngài
cũng đang có mặt trong cuộc chiến của chúng ta để dìu dắt chúng ta trong từng
phút giây. Nếu có một lúc nào đó, chúng ta chán nản muốn đào ngũ và bỏ cuộc,
chúng ta hãy nhìn lên thập giá của Ngài. Thập giá đó phải là ánh sáng soi dẫn
những đoạn đường tăm tối trong cuộc chiến của chúng ta.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét