04/02/2018
Chúa Nhật tuần 5 Thường Niên năm B.
(phần I)
Bài Ðọc I: G 7, 1-4.
6-7
"Tôi phải buồn
sầu mãi cho đến tối".
Trích sách Gióp.
Bấy giờ Gióp nói rằng:
"Khổ dịch là đời sống của con người trên trái đất, ngày của họ giống như
ngày của người làm công. Cũng như người nô lệ khát khao bóng mát, như người làm
công ước mong lãnh tiền công thế nào, thì tôi cũng có những tháng nhàn rỗi, có
những đêm người ta bắt tôi làm việc cực nhọc. Nếu tôi đi ngủ, thì tôi lại nói:
"Chừng nào tôi mới thức dậy, và chừng nào là đến chiều? Tôi phải buồn sầu
mãi cho đến tối". Ngày của tôi qua nhanh hơn chiếc thoi đưa, nó tàn lụn đi
mà không mang lại tia hy vọng nào. Hãy nhớ rằng đời sống tôi chỉ là một hơi thở!
Mắt tôi sẽ không nhìn thấy hạnh phúc".
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 146, 1-2.
3-4. 5-6
Ðáp: Hãy chúc tụng Chúa, Ðấng cứu chữa những kẻ giập nát
tâm can (c. 3a).
Hoặc đọc: Alleluia.
Xướng: 1) Hãy ngợi
khen Chúa, vì Người hảo tâm; hãy ca mừng Thiên Chúa chúng ta, vì Người êm ái,
thực Người rất đáng ngợi khen. Chúa xây dựng lại Giêrusalem, tập họp con cái
Israel phân tán. - Ðáp.
2) Chính Người chữa những
kẻ giập nát tâm can, và băng bó vết thương của lòng họ. Người ấn định con số
các ngôi sao, và gọi đích danh từng ngôi một. - Ðáp.
3) Chúa chúng ta cao cả
và mãnh liệt quyền năng, sự khôn ngoan của Người thực là vô lượng. Chúa nâng
cao những kẻ khiêm cung, Người đè bẹp đứa ác nhân xuống tận đất. - Ðáp.
Bài Ðọc II: 1 Cr 9,
16-19. 22-23
"Vô phúc cho
tôi nếu tôi không rao giảng Phúc Âm".
Trích thư thứ nhất của
Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côrintô.
Anh em thân mến, nếu
tôi rao giảng Tin Mừng, thì không phải để làm cho tôi vinh quang, mà vì đó là một
nhu cầu đối với tôi. Vô phúc cho tôi, nếu tôi không rao giảng Tin Mừng. Giả như
nếu tôi tự ý đảm nhận việc ấy, thì tôi có công; nhưng nếu tôi bị ép buộc, thì
tôi phải làm trọn nghĩa vụ đã giao phó cho tôi. Vậy thì phần thưởng của tôi ở
đâu? Khi rao giảng Tin Mừng, tôi đem Tin Mừng biếu không, tôi không dùng quyền
mà Tin Mừng dành cho tôi. Mặc dầu tôi được tự do đối với tất cả mọi người, tôi
đã đành làm nô lệ cho mọi người, hầu thu hút được nhiều người hơn. Tôi đã ăn ở
như người yếu đau đối với những kẻ yếu đau, để thu hút người yếu đau. Tôi đã
nên mọi sự đối với tất cả mọi người, để làm cho mọi người được cứu rỗi. Tất cả
những việc đó, tôi làm vì Tin Mừng để được thông phần vào lợi ích của Tin Mừng.
Ðó là lời Chúa.
Alleluia: Ga 10, 27
Alleluia, alleluia! -
Chúa phán: "Chiên của Ta nghe biết tiếng Ta; Ta biết chúng và chúng theo
Ta". - Alleluia.
Phúc Âm: Mc 1, 29-39
"Người chữa
nhiều người đau ốm những chứng bệnh khác nhau".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Marcô.
Khi ấy, Chúa Giêsu ra
khỏi hội đường, Người cùng với Giacôbê và Gioan đến nhà Simon và Anrê. Lúc ấy
bà nhạc gia của Simon cảm sốt nằm trên giường, lập tức người ta nói cho Người
biết bệnh tình của bà. Tiến lại gần, Người cầm tay bà, và nâng đỡ dậy. Bà liền
khỏi cảm sốt và đi tiếp đãi các ngài.
Chiều đến, lúc mặt trời
đã lặn, người ta dẫn đến Người tất cả những bệnh nhân, tất cả những người bị quỷ
ám: và cả thành tụ họp trước cửa nhà. Người chữa nhiều người đau ốm những chứng
bệnh khác nhau, xua trừ nhiều quỷ, và không cho chúng nói, vì chúng biết Người.
Sáng sớm tinh sương,
Người chỗi dậy, ra khỏi nhà, đi đến một nơi thanh vắng và cầu nguyện tại đó.
Simon và các bạn chạy đi tìm Người. Khi tìm thấy Người, các ông nói cùng Người
rằng: "Mọi người đều đi tìm Thầy". Nhưng Người đáp: "Chúng ta
hãy đi đến những làng, những thành lân cận, để Ta cũng rao giảng ở đó nữa".
Và Người đi rao giảng trong các hội đường, trong khắp xứ Galilêa và xua trừ ma
quỷ.
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Vị tiên tri có uy quyền
Chúa nhật trước Phụng
vụ cho chúng ta thấy Ðức Yêsu là vị tiên tri có uy quyền; và Lời của Người ở
trong Giáo hội hiện nay có sức mạnh giải thoát người ta khỏi tà thần khi người
ta kết hợp với Người trong mầu nhiệm tử nạn. Hôm nay, Phụng vụ giới thiệu với
chúng ta một Ðức Yêsu đến cứu chữa nhân loại khỏi đau khổ lầm than. Và cho được
như vậy phụng vụ đã bắt đầu cho chúng ta nghe một đoạn sách Yob để dẫn vào bài
Tin Mừng. Còn bài Thánh thư có ý đề nghị với chúng ta thái độ phải có để hành
vi cứu khổ của Chúa Yêsu được tiếp nối trong đời sống con người hiện nay.
1. Ðời Là Bể Khổ
Chúng ta hết thảy đã
biết truyện ông Yob. Ông là người công chính, nhưng gặp toàn hoạn nạn đau
thương. Không những nhà cửa bỗng dưng trở thành tro bụi và con cái lăn đùng ra
chết mà chính thân thể ông cũng đâm ra ghẻ lở hôi thối. Người ta khiêng ông đặt
trên đống tro. Người người đàm tiếu ông bị trời phạt. Ngay bà vợ ông cũng đay
nghiến ông suốt ngày. Ông trở thành kiểu mẫu những con người khổ sở. Và đoạn
văn hôm nay cho chúng ta nghe một trong nhiều lời ông than thở.
Ôi thôi, đời người như
cảnh nô lệ, như kiếp sống làm thuê. Người nô lệ mong được nghỉ, người làm thuê
chờ đồng lương. Thế mà thân tôi chẳng bao giờ được trả công; và ngủ nghỉ cũng
chẳng được. Bởi vì vừa nằm xuống, đau khổ đã đầy ứ tâm hồn và tôi chỉ chờ
sáng... Nhưng sáng trời thì lại thấy đời mau qua như con thoi trên khung dệt,
tàn lụi không hy vọng.
Ðiều đáng để ý trong lời
than này là Yob rất thực tế và chân thực. Ông khác hẳn tác giả bài tường thuật
về việc Adong sa ngã. Ở bài sách Khởi nguyên đó, lao động bị coi như là hình phạt
của tội lỗi. Còn ở đây, Yob biết những vất vả của lao động và ngay cả cảnh làm
thuê và nô dịch nữa. Nhưng ông vẫn còn ao ước được hạnh phúc như thế. Cái khổ của
ông là không được điều kiện như những người lao động bình thường.
Ông cũng chân thực lắm
khi khổ mà vẫn phàn nàn vì đời sống như thoi đưa, không có hy vọng nào. Nhất là
ông chân thật ở chỗ gạt bỏ hết mọi luận lý của người đời về đau khổ... Ông ngước
mắt lên Chúa mà cầu nguyện: Xin Chúa hãy nhớ...
Và đây là điểm chúng
ta phải để ý. Khi nghe tin Yob gặp tai ương hoạn nạn, bạn bè ông đã đến. Chẳng
giúp đỡ ông cụ thể thì chớ, họ còn lấy giọng đạo đức khuyên ông nên nhận ra lỗi
mình: không có tội thì làm sao lại bị trời phạt như thế? Yob không chấp nhận được
thứ triết học đó và mọi thứ triết lý khác về đau khổ. Lương tâm của ông thấy rõ
trường hợp của ông không đúng với phán quyết của mọi luận điệu suy tư kia. Yob
phủ nhận mọi lý thuyết khôn ngoan của người đời. Và trung thành với đức tin của
mình, ông quay mặt về Chúa: "Xin Ngài hãy nhớ...".
Những ai đã đọc Thánh
Kinh sẽ nhận ra đây là Lời cầu nguyện căn bản của Dân Chúa trong những thời kỳ
lầm than. Gặp cảnh tuyệt vọng, họ chỉ còn niềm tin duy nhất: xin Chúa hãy nhớ
Ngài là Ðấng nhân ái và trung tín. Ngài đã ban lời giao ước và nhất quyết thi
hành cả khi loài người bất nghĩa. Ngài sẽ ra tay cứu độ chúng tôi khỏi cảnh lầm
than khổ sở.
Như vậy bài sách Yob
hôm nay không dừng lại ở cái nhìn bi quan yếm thế và mô tả đời là bể khổ. Nó chỉ
tựa vào đó để đưa lòng chúng ta vươn lên tới Chúa. Yob khuyên nhủ mọi kẻ đang
đau khổ lầm than cầu xin ơn cứu độ. Yob là hình ảnh và hiện thân của Cựu Ước hướng
về Ðấng Thiên Sai cứu đời; và như vậy ông cũng là gương mẫu của chúng ta đang
hành trình trần gian phải nhìn về Trời mới và Ðất mới.
2. Ðấng Cứu Ðời Ðã Ðến
Bài Tin Mừng hôm nay
cho chúng ta thấy Ðức Yêsu sau khi đã trừ một thần ô uế, đã ra khỏi hội đường
Capharnaum. Người là vị tiên tri có uy quyền trong lời nói. Người đã khởi sự chữa
lành người ta trong hội đường Dothái, thì bây giờ Người bắt đầu ra đi cứu đời rộng
rãi hơn nữa. Trong đoạn Tin Mừng này, thánh Marcô nhấn mạnh đến địa danh
Galilêa dân ngoại để nói ảnh hưởng của Chúa phải lan đến khắp các dân tộc.
Vậy Người đến nhà của
Simon và Anrê. Gặp bà gia của Simon nằm liệt vì sốt, Người đã chữa bà. Câu truyện
này Marcô kể rất vắn tắt; nhưng bối cảnh của nó cũng như những từ ngữ mà Marcô
dùng lại rất ý nghĩa. Người Dothái quan niệm bệnh tật là việc của ma quỷ làm.
Nên việc Ðức Kitô chữa bệnh cũng có giá trị và ý nghĩa như việc Người trừ quỷ.
Marcô lại nói Người đã cầm lấy tay bà và cho bà chỗi dậy. Ông muốn gợi lên hình
ảnh của mầu nhiệm phục sinh, làm cho người ta chỗi dậy khỏi chỗ sa ngã mà ma quỷ
đã đưa người ta vào. Và chỗi dậy rồi, tức là được ơn phục sinh xong, người ta
phải bắt chước bà gia của Simon mà "bắt đầu phục vụ Người" như chính
Người đã đến không phải để được phục vụ, nhưng là để phục vụ, đến nỗi hiến cả mạng
sống mình cho người ta.
Chúng ta phải thán phục
Marcô. Với một hai câu văn, người đã nói lên được nhiều ý tưởng thâm trầm. Và
việc mà Ðức Kitô làm cho một người, Marcô còn thấy Người đã làm cho mọi người.
Vì kìa, khi mặt trời lặn, người ta đem lại cho Người mọi kẻ ốm đau và mọi kẻ bị
quỷ ám. Ðó là tất cả mặt đất đầy đau thương dưới sự khống chế của tà thần. Ðó
là thế giới đang sống trong tối tăm. Cả thành đứng đó nhưng chẳng ai làm gì được...
Loài người tất cả chờ mong Ðức Yêsu. Người chữa nhiều bệnh nhân đủ loại và đuổi
nhiều thứ quỷ.
Nhưng tại sao Người đã
không chữa hết mọi con bệnh và trừ hết mọi tà thần? Marcô có ý để cho chúng ta
suy nghĩ. Chúa không cứu được chúng ta nếu chúng ta không muốn. Người đòi chúng
ta phải có niềm tin... Hơn nữa, như bản Tin Mừng Chúa nhật trước nói: Lời Chúa
rất uy quyền. Nhưng kẻ được nghe Lời ấy và kêu cả Danh Chúa nữa mà không muốn
theo Người đi vào mầu nhiệm thánh giá, thì vẫn không lãnh nhận được ơn cứu độ của
Người. Thế nên, luôn luôn thánh Marcô nhắc đi nhắc lại điều này: không ai được
nói đến Danh Chúa Yêsu và ca tụng công việc của Người trước khi thấy Người trên
thập giá. Những lời khen ngợi ấy chỉ vụ lợi và khiến người ta hiểu lầm rằng Ðức
Yêsu đem lợi lộc trần gian đến cho con người. Phải nhìn vào thánh giá mới hiểu
được Người. Và tuyên xưng Danh Người lúc đó mới có công, vì đó sẽ là Lời của
lòng tin.
Do đó, trong bài Tin Mừng
này, thánh Marcô cho chúng ta thấy Ðức Yêsu đã đến để cứu đời. Người xua đuổi
tà thần và chữa lành mọi thương tích cho nhân loại ốm đau vì tội lỗi. Người
dùng mầu nhiệm phục sinh của Người mà nâng đỡ nhân loại chỗi dậy, để mọi người
sẽ được sức sống của Người là sự sống để phục vụ và phục vụ cho đến chết. Nhưng
với điều kiện: người ta phải có lòng tin và cùng Người đi đến mầu nhiệm thánh
giá.
Tiếc thay, nhiều người
không hiểu như vậy. Họ chỉ muốn giữ lại hình ảnh một Ðấng Cứu thế làm nhiều
phép lạ để chữa phần xác con người, tức là ban phát nhiều lợi lộc vật chất. Thế
nên Ðức Yêsu còn phải cầu nguyện cho người ta... Người cầu nguyện khi họ đang
còn ngủ, tức là đang còn sống trong tối tăm. Simon và các tông đồ cũng sớm biết
đi tìm Người. Nhưng Người còn phải đưa họ ra khỏi cái tâm lý chung kia. Họ thưa
Người: "Tất cả đang tìm Thầy", nghĩa là tất cả muốn Thầy trở về làm
phép lạ, chữa lành thân xác người ta, vì người ta chỉ muốn Thầy cứu thế theo
nghĩa trần gian. Ðó là cám dỗ Người phải đưa các môn đệ và Hội Thánh của Người
ra khỏi. Nên Người bảo họ: "Chúng ta hãy đi nơi khác, đến các làng xã lân
cận, để Ta rao giảng ở đó nữa, bởi chính vì thế mà Ta đã ra đi".
Nhưng tiếng cuối cùng
là những lời khó hiểu nhất. Ý nghĩa của chúng chỉ hiện ra đầy đủ khi chúng được
đặt bên cạnh một câu trong sách Tin Mừng Yoan (12,24): "Lạy Cha, xin cứu
con khỏi giờ này, nhưng chính vì thế mà con đã đạt thấu giờ này". Nghĩa là
Ðức Yêsu đã đến không phải để được phục vụ, nhưng để phục vụ, không phải để làm
thỏa mãn những yêu cầu trần tục của người ta, nhưng để dâng mình làm giá cứu
chuộc mọi người, không phải để đứng mãi ở một nơi, nhưng để ra đi không ngừng
rao giảng Lời cứu thoát linh hồn người ta. Thế nên bài Tin Mừng hôm nay đã kết
luận: "Và Người đã đi khắp xứ Galilêa, rao giảng trong các Hội đường và
xua trừ ma quỷ". Người mở đường cho Giáo Hội đi khắp các dân tộc, rao giảng
Tin Mừng cứu độ để tiêu diệt ảnh hưởng của tà thần. Người kêu gọi chúng ta đi
vào đường lối cứu đời của Người.
3. Tiếp Nối Sứ Mệnh Cứu
Ðời
Thánh Phaolô trong bài
thư hôm nay chứng tỏ là người đã hiểu biết và thực hành đường lối của Chúa. Người
không đi làm tông đồ vì ham hố, hay cầu mong lợi lộc. Người không coi chức năng
rao giảng Tin Mừng là một tước hiệu đáng vênh vang theo kiểu loài người. Ngược
lại đó là một gánh nặng, một sự bó buộc, một điều khẩn thiết, nói tắt một dịch
vụ giáng xuống trên người. Chúa đã chọn người làm tông đồ. Và khi Chúa đã chọn
ai, không những họ phải vâng lời, mà còn phải đi vào đường lối của Chúa là đường
lối luôn luôn khó khăn, khổ sở.
Tất cả Kinh Thánh làm
chứng, Chúa luôn luôn chỉ cho, chỉ biếu, chỉ làm giàu cho con người. Kẻ được
Chúa chọn làm việc cho Người cũng phải như vậy, nên Phaolô chỉ đem Tin Mừng biếu
không, không hưởng cả quyền lợi của Tin Mừng. Hơn nữa, bắt chước Ðức Yêsu, Người
còn tự làm nô lệ mọi người, yếu cả với những người yếu, để với mọi người, người
trở nên mọi sự cho họ, ngõ hầu cứu được ít người, vì sự rỗi dẫu sao vẫn còn tùy
thuộc ở người ta.
Rõ ràng thánh Phaolô
đã đi vào đường lối của Chúa Yêsu. Người làm tông đồ cho mọi người để tiếp nối
sứ mệnh cứu đời của Chúa. Người trung thành theo đúng cung cách của Chúa để việc
tông đồ của Người quả thật là việc rao giảng Tin Mừng cứu độ.
Chúng ta có muốn bắt
chước người không?
Có lẽ để khởi sự chúng
ta phải đọc lại câu truyện ông Yob để nhìn thấy chung quanh chúng ta hiện nay
có rất nhiều người giống như ông. Chúng ta đừng làm ngơ trước những đau khổ của
người khác. Hãy để cho tiếng kêu khổ vang vào tâm hồn ngõ hầu trái tim chai đá
của chúng ta mềm ra như những trái tim thịt. Chúng ta biết thương nhân loại lầm
than, không phải chỉ để hợp lời cầu nguyện cho thế giới này đỡ khổ, nhưng còn để
biết nghe tiếng Chúa gọi tiếp tay với Người để cứu đời.
Và chúng ta phải đọc lại
bài Tin Mừng hôm nay để thấy Chúa cứu nhân độ thế thế nào. Lúc đó chúng ta sẽ
hiểu rõ hơn lời của thánh Phaolô và chúng ta sẽ cố gắng bắt chước Người. Cứu đời
đối với chúng ta không phải là chức năng để vênh vang, nhưng là một thúc bách,
một bó buộc giáng xuống trên chúng ta. Nó đòi hỏi chúng ta phải hy sinh, phải
chịu thiệt, phải đi vào mầu nhiệm thánh giá của Ðức Kitô.
Mầu nhiệm này bây giờ
được tái hiện trên bàn thờ để chúng ta thấy Chúa Yêsu hy sinh đến chết để cứu đời,
hầu kêu gọi chúng ta kết hợp với Người, chia sẻ tinh thần của Người, tiếp nối sứ
mệnh cứu đời của Người ở trong thời đại chúng ta. Chúng ta hãy sốt sắng dự lễ
và trở về sống theo đường lối của Ðức Yêsu, Chúa chúng ta.
(Trích dẫn từ tập
sách Giải Nghĩa Lời Chúa
của Ðức cố Giám Mục
Bartôlômêô Nguyễn Sơn Lâm)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Chúa Nhật V Thường Niên, Năm B
Bài đọc: Job
7:1-4, 6-7; I Cor 9:16-19, 22-23; Mk 1:29-39.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Đâu
là ý nghĩa của cuộc đời?
Câu hỏi quan trọng nhất
và đã làm trăn trở bao nhiêu con người: “Đâu là mục đích hay ý nghĩa của cuộc đời?”
Tùy vào câu trả lời cho câu hỏi này, con người có hai cái nhìn về cuộc đời: lạc
quan hy vọng hay bi quan yếm thế. Tùy theo cách nhìn về cuộc đời, con người sẽ
có thái độ sống thích ứng trong cuộc sống: hoặc làm việc không ngơi nghỉ để đạt
đích, hoặc nằm dài than thân trách phận chờ thần chết đến giải thóat cuộc sống
vô nghĩa.
Các Bài Đọc hôm nay tập
trung trong câu hỏi về ý nghĩa của cuộc đời: Trong Bài Đọc I, ông Job thấy cuộc
đời vô nghĩa vì ông không biết mình sống để làm gì. Ông than thân trách phận vì
không nhìn thấy ý nghĩa của cuộc đời. Trong Bài Đọc II, khi đã nhìn thấy sự
quan trọng của việc rao giảng Tin Mừng là để cho mọi người đạt tới Ơn Cứu Độ,
Thánh Phaolô sẵn sàng hy sinh cả cuộc đời, nhiệt thành rao giảng, và sẵn sàng
trở nên mọi sự cho mọi người để chinh phục các linh hồn về cho Thiên Chúa.
Trong Phúc Âm, thánh Marcô trình bày một ngày sống tiêu biểu của Đức Kitô bận rộn
đến độ không có thời giờ ăn uống: rao giảng Tin Mừng, chữa lành bệnh tật, trục
xuất quỉ thần, và cầu nguyện hiệp thông với Thiên Chúa trong nơi thanh vắng.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Sự vô nghĩa của cuộc đời
1.1/ Những đau khổ của cuộc
đời: là một thực tại con người phải đương đầu
với. Những đau khổ chính của cuộc đời: phải làm lụng vất cả mới có ăn, sự nhàm
chán của ngày lên đêm xuống, sự đe dọa của vô vàn bệnh tật chực chờ xâm nhập cơ
thể, nguy hiểm của tội lỗi và chết chóc do chiến tranh, tai ương, mất mùa đem lại.
Sách Job đưa ra một số những đau khổ này:
(1) Làm lụng vất vả,
khổ cực: “Cuộc sống con người nơi dương thế chẳng phải là thời khổ dịch sao? Và
chuỗi ngày lao lụng vất vả đâu khác gì đời kẻ làm thuê? Tựa người nô lệ mong
bóng mát, như kẻ làm thuê đợi tiền công, cũng thế, gia tài của tôi là những
tháng vô vọng, số phận của tôi là những đêm đau khổ ê chề.”
(2) Tính độc điệu của
thời gian: Cũng như tác giả của Sách Giáo Sĩ quan niệm: “chẳng có gì lạ dưới
ánh mặt trời.” Sách Job cũng cảm thấy sự nhàm chán của cuộc sống dương gian: “Vừa
nằm xuống, tôi đã nhủ thầm: "Khi nào trời sáng?" Mới thức dậy, tôi liền
tự hỏi: "Bao giờ chiều buông?" Mãi tới lúc hoàng hôn, tôi chìm trong
mê sảng.”
(3) Đó là chưa kể đến ảnh
hưởng của tội lỗi và bệnh tật mà Job phải đương đầu sau này, khi Satan bắt ông
phải chịu chứng bệnh ngòai da nghiêm trọng.
1.2/ Sống không có hy vọng:
Con người có thể chịu đựng đau khổ, nhưng
không thể sống mà không có hy vọng: “Ngày đời tôi thấm thoát hơn cả thoi đưa,
và chấm dứt, không một tia hy vọng. Lạy Đức Chúa, xin Ngài nhớ cho, cuộc đời
con chỉ là hơi thở, mắt con sẽ chẳng thấy hạnh phúc bao giờ.” Không giống như
chúng ta, người xưa không có hy vọng về cuộc sống mai sau; mặc dù hy vọng vào
cuộc sống mai sau đã tiềm ẩn trong các Sách Cựu-Ước, nhưng chưa được trình bày
rõ như các Sách Tân Ước. Nhiều người xưa quan niệm: phần thưởng của việc ăn
ngay ở lành, hay vâng theo Lề Luật của Thiên Chúa, là những chuỗi ngày sống lâu
và hạnh phúc ở đời này thôi; khi đã từ giã cõi đời, cuộc sống con người chấm dứt.
Đó là lý do Job không thể nhìn ra ý nghĩa của cuộc đời.
2/ Bài đọc II: Tôi đã trở nên mọi sự cho mọi người.
2.1/ Rao giảng Tin Mừng
là một bổn phận: Biến cố trở lại trên đường
Damascus luôn chiếu sáng mọi suy nghĩ của Phaolô. Ngài đang trên đường bắt đạo,
chứ không phải rao giảng Tin Mừng; nhưng Thiên Chúa đã có kế họach riêng của
Ngài là biến Phaolô thành kẻ rao giảng Tin Mừng cho Dân Ngọai. Vì thế, Phaolô
xác quyết: “Đối với tôi, rao giảng Tin Mừng không phải là lý do để tự hào, mà
đó là một sự cần thiết bắt buộc tôi phải làm. Khốn thân tôi nếu tôi không rao
giảng Tin Mừng! Nếu tôi tự ý làm việc ấy, thì mới đáng Thiên Chúa thưởng công;
còn nếu không tự ý, thì đó là một nhiệm vụ Thiên Chúa giao phó.”
Vì là bổn phận phải
làm, Phaolô tìm một cách khác để được lãnh nhận phần thưởng nhờ việc rao giảng
Tin Mừng: “Đó là khi rao giảng Tin Mừng, tôi rao giảng không công, chẳng hưởng
quyền lợi Tin Mừng dành cho tôi.” Giống như Chúa Giêsu, Thánh Phaolô nhiều lần
nhấn mạnh tới việc người làm việc xứng đáng được thưởng công. Thánh Phaolô từ
chối không hưởng những ân huệ này, không phải vì Ngài không xứng đáng, nhưng là
một cách để lãnh phần thưởng bởi Thiên Chúa do việc rao giảng Tin Mừng.
2.2/ Hy sinh tất cả cho
việc rao giảng Tin Mừng: Một khi đã được
Thiên Chúa soi sáng và trao ban sứ vụ rao giảng Tin Mừng cho Dân Ngọai, thánh
Phaolô sẵn sàng hy sinh mọi sự cho việc rao giảng Tin Mừng. Vì việc chinh phục
linh hồn con người về cho Thiên Chúa là việc khẩn thiết trên hết mọi việc, nên
mọi phương pháp được dùng để đạt mục đích này. Một cách hiệu quả nhất theo
Phaolô là trở nên mọi sự cho mọi người; ngài cắt nghĩa: “Phải, tôi là một người
tự do, không lệ thuộc vào ai, nhưng tôi đã trở thành nô lệ của mọi người, hầu
chinh phục thêm được nhiều người. Tôi đã trở nên yếu với những người yếu, để
chinh phục những người yếu. Tôi đã trở nên tất cả cho mọi người, để bằng mọi
cách cứu được một số người. Vì Tin Mừng, tôi làm tất cả những điều đó, để cùng
được thông chia phần phúc của Tin Mừng.” Người tông đồ không ngại đi tới các
vùng chưa ai đặt chân tới, nếu ở đó có những người chưa được nghe Tin Mừng; người
tông đồ cũng không ngại bước chân vào nhà tù, nhà thổ, chốn ăn chơi, nếu ở đó
có những linh hồn cần được chinh phục về cho Thiên Chúa.
3/ Phúc Âm: Một ngày sống của Đức Kitô
3.1/ Rao giảng Tin Mừng: Trình thuật hôm nay đề cập đến việc Chúa Giêsu rao giảng
Tin Mừng tại hội đường Capernaum trong ngày Sabbath; nhưng Ngài không chỉ giới
hạn việc rao giảng trong các hội đường, mà ở khắp mọi nơi: trên núi, dọc đường,
dưới thuyền, bên bờ hồ … bất cứ chỗ nào có khán giả. Chúa Giêsu rao giảng những
gì? Thứ nhất, triều đại Nước Thiên Chúa đã đến; nói cách khác, Nước Thiên Chúa
bắt đầu mở cửa để mọi người có quyền vào để chung hưởng vinh quang của Thiên
Chúa. Thứ hai, Ngài chính là niềm hy vọng của con người; vì qua Ngài, con người
được tẩy sạch mọi tội lỗi và giao hòa với Thiên Chúa. Sau cùng, Ngài mời gọi
con người hãy ăn năn xám hối và tin vào những gì Ngài rao giảng; vì Ngài là
chính sự khôn ngoan của Thiên Chúa. Ngài mặc khải tất cả những gì của Thiên
Chúa cho con người. Những điều nền tảng này con người cần biết trước khi họ có
thể đặt niềm tin nơi Ngài, và hy vọng vào những gì Ngài hứa; đồng thời giúp họ
sửa đổi cuộc sống cho phù hợp với lối sống theo Tin Mừng.
3.2/ Chữa bệnh phần xác
cũng như phần hồn: Một trong những đau khổ của
cuộc đời là bệnh tật. Xưa cũng như nay, không biết bao nhiêu các chứng bệnh đe
dọa cuộc sống của con người: từ những chứng bệnh thời tiết thông thường như lên
cơn sốt cho đến những chứng bệnh ung thư hiểm nghèo. Chúa Giêsu cảm thông với
đau khổ do bệnh tật gây nên và chữa lành tất cả.
(1) Chữa mẹ vợ của
Phêrô: Bệnh tật ngăn cản các dự tính của con người. Sau khi giảng dạy trong hội
đường tại Capernaum, chắc Phêrô mời Thầy và các tông-đồ khác về nhà mẹ vợ để
dùng bữa trưa. Ông yên trí cơm nước đã sẵn sàng khi Thầy trò về đến nhà. Nhưng
khi về tới nơi, cơm nước đâu chẳng thấy, mà chỉ thấy bà mẹ vợ ông Simon đang
lên cơn sốt, nằm trên giường. Lập tức họ nói cho Người biết tình trạng của bà.
Người lại gần, cầm lấy tay bà mà đỡ dậy; cơn sốt dứt ngay và bà phục vụ các
ngài. Điều này dạy chúng ta bài học phải kiên nhẫn. Nhiều khi chúng ta cảm thấy
đau khổ vì bệnh tật ngăn cản công việc và các dự án chúng ta đã vạch ra; nhưng
chúng ta phải tìm ra thánh ý Thiên Chúa trong những lúc chịu bệnh. Khi nào khỏi
bệnh, chúng ta lại tiếp tục vui vẻ phục vụ như Bà mẹ vợ của Phêrô.
(2) Chữa mọi kẻ ốm đau
và bị quỉ ám trong thành Capernaum: “Chiều đến, khi mặt trời đã lặn, người ta
đem mọi kẻ ốm đau và những ai bị quỷ ám đến cho Người. Cả thành xúm lại trước cửa.
Đức Giêsu chữa nhiều kẻ ốm đau mắc đủ thứ bệnh tật, và trừ nhiều quỷ, nhưng
không cho quỷ nói, vì chúng biết Người là ai.” Họ phải đợi đến lúc mặt trời lặn
vì Lề Luật không cho chữa bệnh trong ngày Sabbath. Cảm thông với bệnh tật của
dân chúng, Chúa Giêsu chữa lành tất cả. Bệnh phần xác đã vậy, bệnh phần hồn còn
đau khổ hơn. Bệnh phần hồn là những người sống dưới ảnh hưởng của quỉ thần và
làm nô lệ cho chúng. Chính Chúa Giêsu đã nhiều lần trục xuất quỉ thần và ban
quyền cho các tông-đồ để các ông giải phóng con người.
3.3/ Cầu nguyện với Thiên
Chúa trước khi bắt đầu một ngày khác: Bận rộn
suốt ngày để rao giảng Tin Mừng và chữa lành mọi bệnh tật hồn xác như thế, Chúa
Giêsu vẫn tìm ra thời giờ để cầu nguyện với Thiên Chúa. Theo trình thuật, “Sáng
sớm, lúc trời còn tối mịt, Người đã dậy, đi ra một nơi hoang vắng và cầu nguyện
ở đó.” Một ngày mới với những công việc mới, Chúa Giêsu bắt đầu bằng việc kết hợp
với Thiên Chúa để nhận ra những việc phải làm.
Khi Ngài còn đang cầu
nguyện, Simon và các bạn kéo nhau đi tìm. Khi gặp Người, các ông thưa:
"Mọi người đang tìm Thầy đấy!" Người bảo các ông: "Chúng ta hãy
đi nơi khác, đến các làng xã chung quanh, để Thầy còn rao giảng ở đó nữa, vì Thầy
ra đi cốt để làm việc đó." Mục đích của Ngài là rao giảng Tin Mừng và chữa
bệnh cho dân, và Chúa Giêsu chỉ có 3 năm làm việc, nên Ngài muốn Tin Mừng được
lan rộng khắp nơi có thể. Điều luôn cám dỗ người tông-đồ là lo tìm lợi ích cho
mình sau khi đã làm việc một thời gian tại một nơi cố định. Họ quên đi sự cấp
bách của việc rao giảng Tin Mừng, và bằng lòng với những tiện nghi của địa
phương dâng tặng. Người tông-đồ phải luôn sẵn sàng lên đường để đi tới những
nơi đang cần được lắng nghe Tin Mừng.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Cuộc đời có ý nghĩa
hay không tùy thuộc chúng ta có nhìn ra đích điểm của cuộc đời hay không?
- Đích điểm của cuộc đời
không do con người tự vạch ra, nhưng đã được vạch sẵn bởi Thiên Chúa cho con
người.
- Chúng ta có bổn phận
phải rao giảng Tin Mừng để giúp con người biết nhận biết đích điểm này, và giúp
họ sống làm sao để đạt đích.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
04/02/2018 - CHÚA NHẬT TUẦN 5 TN – B
Mc 1,29-39
ĐI RA VÙNG NGOẠI VI
Người bảo các ông: “Chúng ta hãy đi nơi khác, đến các làng mạc
chung quanh, để Thầy còn rao giảng ở đó nữa, vì Thầy ra đi cốt để làm việc đó.”
(Mc 1,38)
Suy niệm: Ga-li-lê-a thuộc miền Bắc xứ Pa-lét-ti-na, vùng đất của chư dân, là địa
bàn hoạt động công khai của Chúa Giê-su. Tại đó, Ngài rao giảng, chữa lành bệnh
tật, trừ quỷ và làm nhiều phép lạ khác. Ngài ưu tiên tiếp xúc và tỏ lòng yêu
thương những người nghèo, những người tội lỗi, những kẻ phong cùi, những người
bị xã hội bỏ rơi. Ngài không đóng khung hoạt động của mình ở nơi đã ổn định
nhưng sẵn sàng đi đến những chỗ chưa được biết Tin Mừng. Đức Thánh Cha
Phan-xi-cô ghi nhận rằng: “Mỗi khi hạt giống đã gieo tại một nơi, Ngài
không ở lại đó để cắt nghĩa hay làm thêm các dấu lạ; Thần Khí thúc đẩy Ngài ra
đi tới các thành khác” (Niềm Vui Tin Mừng, số 21).
Mời Bạn: Mỗi Ki-tô hữu và mỗi cộng đoàn được mời gọi để “ra đi từ vùng đất tiện
nghi của mình để đến với mọi vùng ‘ngoại vi’ đang cần ánh sáng Tin Mừng.” (Sđd,
số 20). Vùng “ngoại vi” có thể là vùng sâu, vùng xa, theo khoảng cách cây số,
nhưng cũng có thể là những vùng cạn, vùng gần, ở ngay trước cổng nhà, nơi đang
có những con người nghèo khổ bất hạnh, đang chịu áp bức bất công, không đủ điều
kiện tối thiểu để sống cho ra một con người.
Sống Lời Chúa: Trong dịp Tết này, tôi đến thăm và giúp đỡ một gia đình
hay một ai đó trong thôn xóm, khối phố, ít khi được người chung quanh quan tâm.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, Chúa
đã yêu chúng con trước. Xin cho cộng đoàn chúng con mạnh dạn có sáng kiến, sẵn
sàng ra đi đến với những anh chị em đang cần chúng con chia sẻ lòng thương xót
của Chúa cho họ. Amen.
(5 Phút Lời Chúa)
CHIỀU VÀ SÁNG (4.2.2018 – Chúa nhật 5 Thường niên, Năm B)
Chúng ta cũng cần được Chúa cầm tay khi không dậy nổi, cần được Chúa đưa tay ra nắm lấy khi gần chìm như Phêrô.
Suy niệm:
Sốt không phải là một
bệnh nan y.
Nhưng người bị sốt cao
không dậy nổi, chỉ nằm thôi.
Khi Ðức Giêsu và các môn
đệ đến thăm nhà ông Simon
thì bà mẹ vợ ông đang
sốt, nằm trên giường.
Ðức Giêsu đem niềm vui
đến cho gia đình ông.
Ngài lại gần, nhẹ nhàng
cầm lấy tay bà và nâng dậy.
Cơn sốt lui ngay khiến bà
có thể đi lại phục vụ.
Một cơn bệnh đơn giản,
một cách chữa bệnh đơn giản.
Ðức Giêsu chẳng nói một
lời, chỉ làm một cử chỉ thân ái.
Ngài cầm lấy tay bà và
nâng dậy,
như sau này Ngài cầm tay
đứa con ông trưởng hội đường,
một cô bé mười hai tuổi
đã chết lại đứng dậy được (x. Mc 5,41),
như sau này Ngài cầm tay
cậu bé bị động kinh nằm trên đất,
nâng cậu dậy và cho cậu
đứng lên (x. Mc 9,27).
Cầm tay, nâng dậy, để một
người nằm có thể đứng lên.
Sức sống nào truyền qua
cử chỉ cầm tay ấy?
Quyền năng nào nâng con
người trỗi dậy?
Chúng ta cũng cần được
Chúa cầm tay khi không dậy nổi,
cần được Chúa đưa tay ra
nắm lấy khi gần chìm như Phêrô.
Khi mặt trời lặn là lúc
kết thúc ngày sabát.
Người ta đem đến cho Ðức
Giêsu bao người yếu đau đủ loại.
Căn nhà ông Simon hẹp quá
khiến nhiều người phải đứng ngoài.
Không rõ bao nhiêu người
được chữa lành chiều tối hôm đó.
Nhiều người đã có thể tự
về nhà một mình...
Ðức Giêsu đụng chạm đến
biển khổ của nhân loại.
Ngài không mong múc cạn,
chỉ mong làm vơi đi,
chỉ mong cùng chia sẻ và
ban cho nó một ý nghĩa.
Thế giới hôm nay vẫn phải
đối đầu với bệnh tật.
Những bệnh nan y như ung
thư, tim mạch, sida (aids), siêu vi...
Cần có những người làm
vơi nhẹ nỗi đau như Ðức Giêsu.
Sau một ngày bận bịu và
mệt mỏi,
Ðức Giêsu đã thức dậy sớm,
khi các môn đệ còn ngủ say.
Ngài tìm được một chỗ cầu
nguyện khá kín đáo.
Cầu nguyện là nhu cầu
thật sự của Ðức Giêsu.
Ngài cần có thời gian rút
lui, sống riêng tư một mình.
Ngài cần sống bên Cha,
tâm sự về gánh nặng công việc,
về nỗi đau khổ của loài
người, về cuộc chiến chống Satan.
Ðức Giêsu thấy mình cần
được Cha cảm thông và nâng đỡ,
cần ánh sáng và nghị lực
để làm tròn sứ mạng.
Ngài cần gặp Cha vì Ngài
là Con, và vì Ngài được Cha sai.
Ngài sống hết mình cho
con người, cho đám đông,
nhưng Ngài cũng say sưa
cầu nguyện và hoạt động.
Cầu nguyện đưa Ngài đến
với con người,
hoạt động đưa Ngài đến
với Cha.
Thành công ở Caphácnaum
không làm Ngài dừng chân.
“Mọi người đang tìm Thầy”, mọi người vẫn cần Thầy.
Nhưng Ngài biết còn nhiều
chỗ khác cũng đang rất cần.
“Hãy đi nơi khác”, Tin Mừng cần được gieo
vãi ở mọi nơi.
Giữ được tính tự do và cơ
động, Ðức Giêsu lại lên đường.
Cầu nguyện:
Lạy Thiên Chúa, Đấng ưa thích sự thinh lặng,
xin dạy chúng con thinh
lặng
để ở một mình với Ngài,
trò chuyện, lắng nghe
và thấm nhuần Lời hằng
sống.
Xin dạy chúng con thinh
lặng nơi con mắt,
biết nhắm lại trước những
vấp váp của tha nhân,
biết quay đi trước những
dịp tội gây xao xuyến.
Xin dạy chúng con thinh
lặng nơi đôi tai,
để nghe được tiếng kêu
của người nghèo đói,
để khép lại trước những
mời mọc của ma quỷ.
Xin dạy chúng con thinh
lặng nơi miệng lưỡi,
để biết ca tụng Chúa
và đem lại an vui cho
muôn người,
tránh mọi lời nói gây đớn
đau, đổ vỡ.
Xin dạy chúng con thinh
lặng nơi trí khôn,
để mở ra trước sự thật và
khép lại trước dối trá.
Cuối cùng
xin dạy chúng con thinh
lặng nơi quả tim,
để tránh xa mọi ích kỷ,
thù hằn, ghen ghét,
để yêu mến và ước ao
Thiên Chúa trên mọi sự. Amen.
(theo Thánh Têrêxa
Calcutta)
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
4 THÁNG HAI
Đứng Về Phía Sự Sống
Trong cái nhìn Kitô
giáo, con người – hình ảnh của Thiên Chúa – là sự diễn tả tột đỉnh của sự sống
trong vũ trụ. Đích điểm của con người là Thiên Chúa; và đích điểm của vũ trụ là
con người. Đấng Tạo Hóa đã thiết lập các định luật vận hành vũ trụ tự nhiên;
cũng vậy, Ngài đã ghi tạc vào trong bản tính con người những chuẩn mực phổ quát
của hành vi ứng xử. Những chuẩn mực này không lụy thuộc vào sự tùy tiện giải
thích chủ quan. Chúng không phải là con phỗng để ai muốn kéo sao thì kéo.
Vâng, có những giá trị
và những quyền rất căn bản gắn kết không rời với phẩm giá con người và với định
mệnh vĩnh cửu của mỗi cá nhân. Trên tất cả chính là quyền sống – một quyền phải
được bảo vệ trong suốt cuộc hiện sinh của mỗi con người. Thật vậy, ngày nay hơn
bao giờ hết, quyền sống của con người đang bị đe dọa từ khi mới còn trong trứng
nước cho đến tận giây phút cuối cùng. Bằng cách tôn trọng những chuẩn mực phổ
quát liên quan đến phẩm giá con người, chúng ta chứng tỏ mình đang cộng tác với
sự sống. Nếu chẳng vậy, chúng ta sẽ trở thành những tác nhân của sự chết.
Hãy đứng về phía sự sống!
- suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 04/02
Chúa Nhật V Thường
Niên
G 7, 1-4.6-7; 1Cr
9, 16-19.22-23; Mc 1, 29-30
LỜI SUY NIỆM: “Vừa ra khỏi
hội đường Caphácnaum, Đức Giêsu đi đến nhà hai ông Simon và Anrê, có ông
Giacôbê và ông Gioan cùng đi theo.”
Lời Chúa hôm nay được
tiếp nối với câu chuyện Chúa Giêsu chữa lành cho một người trong hội đường bị
quỷ ám: bằng lời phán của Người. Và giờ đây, Người rời hội đường đến nhà hai
Tông Đồ Simon và Anrê, tại ngôi nhà này Người lại chữa cho bà mẹ vợ ông Simon
thoát khỏi cơn sốt đang nằm trên giường, bằng cách nâng đỡ bà dậy. Chính sự
nâng đỡ của Người, bà mẹ vợ ông Simon đã đứng lên phục vụ Người và các môn đệ của
Người.
Lạy Chúa Giêsu. Ơn ban
của Chúa là sức mạnh của đời sống chúng con. Xin Chúa cho chúng con biết dùng
những ơn ban nhận được từ nơi Chúa để phục vụ Chúa, phục vụ Giáo Hội và phục vụ
con người
Mạnh Phương
04 Tháng Hai
Lạy Cha Chúng Con Ở Trên Trời
Con gái ông Karl
Marx có lần thú nhận với người bạn gái từ thủa nhỏ bà không được huấn luyện cho
biết có Tôn giáo và Tín ngưỡng cũng như chính bà không cảm thấy mình có một tâm
tình tôn giáo hay tin tưởng vào một thực tại vô hình nào.
Nhưng bà tâm sự tiếp:
mộ ngày kia bà tình cờ đọc được một kinh của người Kitô mà bà thầm mong ước là
những câu kinh ấy được biến thành sự thật.
Nghe nói thế, người
bạn gái của bà không khỏi ngạc nhiên và tò mò hỏi: "Kinh gì mà hay thế?".
Thay vì trả lời trực tiếp câu hỏi này, người con gái ông Karl Marx chậm rãi đọc
bằng tiếng Ðức: "Vater unser im Hinmel. Lạy Cha chúng con ở trên trời".
Có một Giám Mục kia
trên đường kinh lý giáo phận, ghé thăm gia đình một bà lão. Người ta nói bà là
một tấm gương cho cả lòng soi chung. Trong khi thăm, vị Giám Mục hỏi:
- Bà thường hay đọc
sách đạo đức nào nhất?
- Thưa Ðức Cha con
không biết đọc, bà cụ trả lời. Nghe nói thế, vị Giám Mục tiếp tục hỏi:
"Nhưng bà hay cầu nguyện cơ mà?". Thấy Giám Mục đã biết bí quyết của
mình, bà cụ thật thà thưa:
- Thưa Ðức Cha, con
chỉ biết tràng hạt thôi: Kinh Lạy Cha, Kinh Kính Mừng, Kinh Tin Kính. Một ngày
con khởi sự đọc đến mười lần nhưng thường thì con không đọc xong.
- Tại sao thế? Vị
Giám Mục muốn biết. Bà cụ thuật tiếp:
- Tại vì khi con bắt
đầu đọc: Lạy Cha chúng con. Con bỗng không hiểu sao Chúa có thể tốt lành đến mực
cho phép một bà già hèn mọn như con được gọi ngài là Cha. Ðiều đó làm cho con
phải khóc và rồi con không thể nào đọc tiếp hết chuỗi được. Nghe thuật lại kinh
nghiệm trên, vị Giám Mục khuyến khích:
- À, này bà cụ, đó
là lời cầu nguyện trị giá bằng tất cả những lời cầu nguyện của chúng tôi. Bà cứ
tiếp tục và luôn cầu nguyện theo câu đó.
Tục ngữ Việt Nam có
câu: "Gần chùa gọi bụt bằng anh". Ðó là tâm tình thông thường của con
người. Bởi lẽ những thực tại dù to lớn đến đâu, nếu đã trở nên những công việc
hằng ngày thường bị hạ thấp giá trị.
Ước gì Kinh Lạy Cha
giúp chúng ta ý thức thật sâu đậm về sự thật: Thiên Chúa là Cha chúng ta, như
bà cụ đơn sơ trong câu chuyện trên đã cảm nghiệm được, đồng thời giúp chúng ta
sống và thực hành những gì chúng ta luôn miệng cầu khẩn trong kinh Lạy Cha.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét