05/03/2018
Thứ hai tuần 3 Mùa Chay.
Bài Ðọc I: 2 V 5, 1-15a
"Có nhiều người
phong cùi trong Israel, nhưng không có một người nào trong bọn họ được chữa
lành, mà chỉ có Naaman, người Syria".
Trích sách Các Vua quyển
thứ hai.
Trong những ngày ấy,
Naaman, tướng đạo binh của vua xứ Syria, là người có uy thế đối với vua và được
tôn trọng, vì Chúa đã dùng ông mà cứu dân Syria; ông còn là người hùng mạnh và
giàu có, nhưng lại mắc bịnh phong cùi. Lúc bấy giờ một vài toán dân Syria bắt một
thiếu nữ ở đất Israel dẫn về để hầu hạ bà Naaman. Cô ta nói với bà chủ:
"Chớ chi ông chủ tôi đến gặp vị tiên tri ở Samaria, chắc chắn vị tiên tri ấy
sẽ chữa ông khỏi phong cùi". Naaman đến tâu vua rằng: "Cô nhỏ xứ
Israel đã nói thế này thế này". Vua xứ Syria liền nói: "Khanh hãy đi,
trẫm sẽ gởi cho vua Israel một bức thơ". Naaman ra đi, mang theo mười lạng
bạc, sáu ngàn nén vàng và mười bộ áo. Ông trao cho vua Israel bức thơ nội dung
như sau: "Khi bức thơ này đến tay nhà vua, nhà vua biết tôi sai Naaman,
tôi tớ tôi, đến với nhà vua, để xin nhà vua chữa ông khỏi phong cùi".
Sau khi đọc bức thơ,
vua Israel liền xé áo và nói: "Ta có phải là Chúa, có thể giết chết và cho
sống hay sao mà vua ấy gởi người đến xin ta chữa lành phong cùi? Các ngươi thấy
không, vua ấy tìm cớ hại Ta đó". Khi Êlisêô, người của Thiên Chúa, nghe
tin vua Israel đã xé áo mình, nên sai người đến tâu vua rằng: "Tại sao nhà
vua lại xé áo? Ông ấy cứ đến với tôi thì sẽ biết trong Israel có một vị tiên
tri".
Naaman lên xe ngựa đi,
và dừng lại trước cửa nhà Êlisêô. Tiên tri nói với Naaman rằng: "Ông hãy
đi tắm bảy lần ở sông Giođan, thì da thịt ông sẽ được lành sạch". Naaman nổi
giận bỏ đi nói rằng: "Tôi tưởng ông ấy ra đón tôi và đứng trước tôi kêu cầu
danh Chúa là Thiên Chúa của ông, rồi đặt tay lên chỗ phong cùi của tôi và chữa
tôi lành mạnh. Các con sông Abana và Pharphar ở Ðamas không sạch hơn các con
sông ở Israel để tôi tắm và được lành sạch hay sao?" Ông trở về lòng đầy tức
giận.
Các đầy tớ của ông đến
nói với ông rằng: "Thưa cha, vị tiên tri có yêu cầu cha làm một việc lớn
lao thì cha cũng phải làm. Phương chi bây giờ người bảo cha: "Hãy đi tắm,
thì được sạch". Naaman xuống tắm bảy lần ở sông Gio-đan như lời tiên tri,
người của Thiên Chúa dạy, da thịt ông lại trở nên tốt như da thịt của đứa trẻ,
và ông được sạch.
Sau đó ông và đoàn tuỳ
tùng trở lại gặp người của Thiên Chúa. Ðến nơi, ông đứng trước mặt người của
Thiên Chúa và nói: "Thật tôi biết không có Thiên Chúa nào khác trên hoàn
vũ, ngoài một Thiên Chúa ở Israel".
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 41, 2. 3, và
Tv 42, 3. 4
Ðáp: Hồn con khát Chúa Trời, Chúa Trời hằng sống, ngày
nào con được tìm về ra mắt Chúa Trời? (x. Tv 41, 3)
Xướng: 1) Như nai rừng
khát mong nguồn nước, hồn con khát Chúa, Chúa Trời ôi! - Ðáp.
2) Hồn con khát Chúa
Trời, Chúa Trời hằng sống, ngày nào con được tìm về ra mắt Chúa Trời? - Ðáp.
3) Xin chiếu giãi
quang minh và chân thực của Chúa, để những điều đó hướng dẫn con, đưa con lên
núi thánh và cung lâu của Ngài. - Ðáp.
4) Con sẽ tiến tới bàn
thờ Thiên Chúa, đến cùng Thiên Chúa làm cho con được hoan hỉ, mừng vui. Với cây
cầm thụ con sẽ ca ngợi Chúa, ôi Chúa là Thiên Chúa của con. - Ðáp.
Câu Xướng Trước Phúc
Âm: Tv 129, 5 và 7
Con trông cậy Chúa,
con mong đợi lời hứa của Chúa, vì nơi Chúa sẵn có lòng từ bi và chan chứa ơn cứu
độ.
Phúc Âm: Lc 4, 24-30
"Như Elia và
Elisêô, Chúa Giêsu không phải chỉ được sai đến người Do-thái mà thôi đâu".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo thánh Luca.
(Khi Chúa Giêsu đến
thành Nadarét, Ngài nói với dân chúng tụ họp trong hội đường rằng): "Quả
thật, Ta bảo các ngươi, chẳng có một tiên tri nào được tiếp đón tử tế ở quê
hương mình. Ta bảo các ngươi, chắc hẳn trong thời Elia có nhiều bà goá ở
Israel, khi trời hạn hán và một nạn đói lớn hoành hành khắp nước suốt ba năm
sáu tháng, nhưng Elia không được sai đến với một người nào trong bọn họ, mà chỉ
được sai đến với một bà goá ở Sarépta xứ Siđôn thôi. Cũng có nhiều người phong
cùi trong Israel thời tiên tri Elisêô, nhưng không một người nào trong bọn họ
được chữa lành, mà chỉ có Naaman, người Syria".
Vừa nghe đến đó, mọi
người trong hội đường đều đầy phẫn nộ. Họ đứng dậy, đẩy Người ra khỏi thành và
dẫn Người đến một triền đồi, nơi họ xây thành, để xô Người xuống vực. Nhưng Người
tiến qua giữa họ mà đi.
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Quê Hương Ngược
Ðãi Chúa
Một trong những cuốn
phim do diễn viên tài ba về kịch câm, Marxel Marxor thủ diễn có kể câu chuyện
như sau:
Một thanh niên đang
lim dim đôi mắt tận hưởng những giây phút tắm nắng tuyệt vời trong một ngày đẹp
trời. Nhưng rồi bỗng nhiên niềm vui của anh bị gián đoạn do tiếng ồn ào của đám
trẻ, tiếng chó, tiếng người qua lại và cả tiếng chim hót. Mọi tiếng động đều có
nguyên do và niềm vui riêng của nó. Tuy nhiên, đối với chàng thanh niên, tất cả
đã trở thành cực hình.
Ðể chống lại sự phiền
muộn ấy, anh ta xây quanh mình một bức tường ngăn cách âm thanh. Mỗi tiếng động
vụt tới là mỗi lần anh gắng sức xây, cứ thế mà bức tường lớn dần, cao dần cho đến
khi ngưng tất cả mọi tiếng động thì bức tường ấy che mất ánh nắng mặt trời tuyệt
vời kia. Bức tường thành một chiếc mồ giam chặt, nhốt kín anh vào trong đó.
Anh chị em thân mến!
Dân tộc Do thái cũng
đã được tắm gội ánh sáng. Ðó là niềm tin được trao từ tổ phụ Abraham. Tuy
nhiên, vì tự mãn và ích kỷ, họ đã hành động chẳng khác gì chàng thanh niên
trên. Không chịu mở lòng đón nhận, khiến niềm tin của họ trở thành khô cằn mất
sức sống, xây lên bức tường để bảo vệ mình, hóa ra tự hại lấy mình. Chúa Giêsu
đã chỉ trích thái độ này qua bài Tin Mừng của thánh Luca (Lc 4,24-30).
Anh chị em thân mến!
Người Do thái trong hội
đường Nazareth đã tìm cách hãm hại Chúa Giêsu khi Ngài lên tiếng chê trách niềm
tin của họ. Có lẽ ai trong chúng ta cũng bất bình về việc làm của những người
này. Nhưng kỳ thực trong cuộc sống, lắm lúc chúng ta đã sao chép lại nguyên bản
việc làm ấy: tự hào là người Kitô hữu, là người nắm giữ niềm tin, nhưng rồi với
một mớ lễ nghi hình thức, niềm tin trong chúng ta chỉ là ngọn đèn leo lét chực
tắt trước gió. Chỉ là thân cây mất hết nhựa sống chờ ngày gẫy đổ. Ðây là một thứ
niềm tin mà Ðức cố Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận, tác giả tập sách
"Ðường Hy Vọng" đã nhắc nhở:
"Nhiều người nói:
"Tôi có đức tin, tôi còn đức tin". Có lẽ đức tin là đức tin của giấy
khai sinh, không phải là đức tin của đời sống. Con đừng bao giờ mãn nguyện với
một đức tin hình thức và lý thuyết. Nhưng con phải sống một đức tin chân thật
và trung thành. Tự mãn với chính mình mà không chịu mở lòng đón nhận, khiến người
Do thái đã mất Chúa Giêsu, nền tảng của niềm tin, Ðấng mà họ đang ngóng chờ".
Cũng thế, Kitô hữu nếu
chỉ đóng khung trong những nghi thức, tuân giữ luật lệ, thì sớm muộn gì họ cũng
xa rời đức tin là nguồn mạch sự sống. Vì sống là gì, nếu không là một sự thay đổi
luôn luôn. Con người sẽ chết khi một hệ tuần hoàn không lưu chuyển, hay hệ thần
kinh không vận động. Ðối với đức tin cũng vậy, luôn luôn đòi hỏi một sự trao đổi
với Thiên Chúa và với anh em.
Nếu đối với người Kitô
hữu, tin trước hết là được cứu rỗi, được tha thứ, được yêu thương vô cùng. Chúa
không phải là Ðấng bắt con phải kính mến, nhưng Chúa là Ðấng mà con phải để cho
Ngài yêu thương con vô cùng. Nắm được đức tin, con phân biệt đâu là đường hy vọng
của tâm hồn tông đồ, đâu là lối chết của thế gian. Tin là chấp nhận Chúa Giêsu
vô điều kiện và quyết tâm sống chết với Ngài.
Quyết tâm sống chết với
Ðức Kitô cần có một thao thức tìm kiếm. Quyết tâm sống chết với Ðức Kitô đòi buộc
phải trao đổi, cảm thông với anh em, vì Ngài đang hiện diện trong những người
anh em ấy.
Lạy Chúa, trong Mùa
Chay thánh này, xin cho con được biết trở về. Trở về, trước hết chính ngay căn
bản niềm tin của con. Một đức tin không có cùng trong những hiểu biết lý thuyết
hoặc những nguyên tắc nghi lễ, nhưng biết mở rộng tâm hồn để đón nhận, để rồi
con sẽ hiểu đâu là ý nghĩa đích thực của đời sống đức tin. Amen.
Veritas Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Hai Tuần III MC
Bài đọc: II
Kgs 5:1-15a; Lk 4:24-30.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Không một
ngôn sứ nào được chấp nhận tại quê hương mình.
Con người thường dễ nản
chí tức giận, sau khi đã cố gắng hết sức để yêu thương lo lắng cho người thân
yêu, mà họ vẫn vô tâm và làm cho mình phải đau khổ hơn nữa. Các Bài Đọc hôm nay
nói lên những đối xử vô ơn tệ bạc của con người với Thiên Chúa.
Trong Bài Đọc I, Sách
Các Vua II tường thuật sự kiện tiên tri Elisha chữa khỏi bệnh cùi cho Naaman,
tướng Syria. Mặc dù là một người Dân-ngọai và kẻ thù của Israel, nhưng ông đã
thú nhận “không có một Thiên Chúa nào khác trừ Thiên Chúa của Israel.” Trong
Phúc Âm, mặc dù Chúa Giêsu đã dùng lịch sử để vạch ra sự vô ơn và hậu quả của sự
cứng lòng, người Do-Thái vẫn ngoan cố không chịu sửa đổi, còn mang Chúa lên đỉnh
núi và xô Ngài xuống vực thẳm.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Tiên tri Elisha chữa Naaman khỏi bệnh cùi.
1.1/ Hai con người
Israel, hai niềm tin:
(1) Người nữ tỳ của vợ
ông Naaman: Cô không ghét chủ vì đã bắt mình làm nô lệ; trái lại, cô còn muốn sự
tốt lành cho chủ, kẻ thù của Israel. Cô tuyệt đối tin tưởng và hy vọng nơi
Thiên Chúa sẽ chữa lành qua tiên-tri Elisha. Đây là một hành động nguy hiểm; vì
nếu Naaman không khỏi, cô sẽ mất mạng vì đã đánh lừa ông.
(2) Vua Israel: luôn ở
trong tình trạng nghi ngờ và sợ sệt người khác muốn làm hại mình. Khi vua
Israel đọc xong thư của vua Aram thì xé áo mình ra và nói: "Ta đâu có phải
là vị thần cầm quyền sinh tử, mà ông ấy lại sai người này đến nhờ ta chữa hắn
khỏi bệnh phung hủi? Các ngươi phải biết, phải thấy rằng ông ấy muốn sinh sự với
ta." Là vua trong nước, mà vua chẳng biết, và chắc cũng chẳng quan tâm có
tiên-tri Elisha, người của Thiên Chúa có quyền năng chữa bệnh, đang ở trong nước
mình. Chính tiên-tri Elisah, khi nghe biết là vua Israel đã xé áo mình ra, thì
sai người đến nói với vua: "Sao vua lại xé áo mình ra? Người ấy cứ đến với
tôi, thì sẽ biết là có một ngôn sứ ở Israel."
1.2/ Niềm tin của Naaman
được củng cố bởi các đầy tớ của ông.
(1) Phải khiêm nhường:
Kiêu ngạo vì muốn giữ thể diện hay vì tự ái dân tộc là những lý do làm con người
không nhận ra và không lãnh nhận được hồng ân Thiên Chúa. Ông Naaman tức giận
vì tiên-tri Elisha không thân hành ra tiếp ông, nhưng qua sứ giả. Ông cần người
tiên tri làm ơn, chứ tiên tri đâu có cầu ơn ông đâu mà phải thân hành ra tiếp.
Điều vô lý nữa là ông Naaman đã có sẵn trong đầu những gì tiên tri phải làm để
chữa ông, và tức giận khi tiên-tri không làm như thế. Đã bao nhiêu lần chúng ta
cũng có sẵn những ý tưởng trong đầu và muốn Thiên Chúa cũng như tha nhân phải
thi hành như vậy để giúp ta! Sau cùng, ông cũng hãnh diện hão về các con sông
trong xứ sở của mình: “Nước các sông Avana và Pharpar ở Damascus chẳng tốt hơn
tất cả nước sông ở Israel sao? Ta lại không thể tắm ở các sông ấy để được sạch
hay sao?"
(2) Phải bình tĩnh để
nhận ra điều đơn giản (common sense) của cuộc sống: Có những điều quá thông thường
mà khi con người nóng giận, họ sẽ không nhìn ra. Khi thấy chủ mình tức tối bỏ về,
các tôi tớ của ông đến gần và nói: "Cha ơi, giả như ngôn sứ bảo cha làm một
điều gì khó, cha có thể có lý do không làm! Đàng này ngôn sứ chỉ nói: Ông hãy
đi tắm, thì sẽ được sạch!" Nhận ra sự nóng giận vô lý của mình, ông xuống
dìm mình bảy lần trong sông Jordan, theo lời người của Thiên Chúa. Da thịt ông
lại trở nên như da thịt một trẻ nhỏ. Ông đã được sạch.
(3) Naaman tuyên bố niềm
tin vào Thiên Chúa: Cùng với đoàn tuỳ tùng, ông trở lại gặp người của Thiên
Chúa. Lần này Ông vào, đứng trước mặt tiên-tri và nói: "Nay tôi biết rằng:
trên khắp mặt đất, không đâu có Thiên Chúa, ngoại trừ ở Israel.”
Điều trớ trêu là một
tướng ngọai bang, kẻ thù của Do-thái lại có đức tin hơn một ông vua của
Do-thái. Ông tin vào một nữ tỳ và lặn lội lên đường đi tìm đến người của Thiên
Chúa là tiên-tri Elisha. Ông được chữa lành và tuyên xưng niềm tin của ông vào
Thiên Chúa.
2/ Phúc Âm: Không một ngôn sứ nào được chấp nhận tại quê hương mình.
2.1/ Chúa dạy dân bài học
lịch sử: Trình thuật hôm nay tiếp tục tường
thuật cuộc trở về Nazareth, quê hương của của Chúa Giêsu. Sau khi đọc Sách
tiên-tri Isaiah, khán giả đồng hương ngồi xuống, và Chúa bắt đầu rao giảng.
Thay vì là một cuộc vinh quy bái tổ, họ bắt đầu khinh thường Chúa. Ngài mời họ
nhìn lại lịch sử để đừng tái diễn những điều không nên làm. Người nói tiếp:
"Tôi bảo thật các ông: không một ngôn sứ nào được chấp nhận tại quê hương
mình.” Chúa Giêsu dẫn chứng lời Ngài nói bằng hai ví dụ:
(1) Tiên-tri Elijah
cho hũ bột của bà góa tại Zarepta, Sidon, không cạn: "Thật vậy, tôi nói
cho các ông hay: vào thời ông Elijah, khi trời hạn hán suốt ba năm sáu tháng, cả
nước phải đói kém dữ dội, thiếu gì bà goá ở trong nước Israel; thế mà ông không
được sai đến giúp một bà nào cả, nhưng chỉ được sai đến giúp bà goá thành
Zarepta miền Sidon.”
(2) Tiên-tri Elisha chữa
Naaman, tướng Syria, khỏi bệnh cùi: “Cũng vậy, vào thời ngôn sứ Elisah, thiếu
gì người phong hủi ở trong nước Israel, nhưng không người nào được sạch, mà chỉ
có ông Naaman, người xứ Syria thôi."
2.2/ Lịch sử tái diễn: “Nghe vậy, mọi người trong hội đường đầy phẫn nộ. Họ đứng
dậy, lôi Người ra khỏi thành - thành này được xây trên núi. Họ kéo Người lên tận
đỉnh núi, để xô Người xuống vực. Nhưng Người băng qua giữa họ mà đi.”
- Không giống Naaman,
họ không kiềm chế được tính kiêu ngạo, nóng giận. Họ nghĩ là Chúa Giêsu xúc phạm
tới danh dự dân tộc của họ. Thực sự, Chúa Giêsu chỉ muốn giúp họ nhìn ra sự thật;
nhưng họ từ chối không làm.
- Không giống Naaman,
họ không nhìn ra những đơn giản của cuộc sống. Lịch sử dạy con người những bài
học quí giá: Hãy nhìn gương của những người đi trước; nếu họ làm những quyết định
khôn ngoan sinh lợi ích, hãy bắt chước; nếu họ làm những quyết định điên rồ, đừng
bắt chước họ làm như vậy.
Điều trớ trêu là cũng
một Bà gốc Phoenician, có con gái bị quỉ ám ở Sidon, kiên nhẫn tin tưởng vào
Chúa Giêsu đến độ câu trả lời của Bà làm Chúa Giêsu phải ngạc nhiên và chữa
lành con gái Bà: “Vâng, nhưng chó con cũng được ăn những thứ từ trên bàn của chủ
rơi xuống!” Trong khi những người đồng hương với Chúa, đã không tin tưởng, còn
tức giận xô Chúa xuống vực thẳm! Sự thật phũ phàng, khó tin, nhưng vẫn đang xảy
ra!
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Khi nào chúng ta cảm
thấy nản chí, muốn bỏ cuộc trong việc yêu thương và giúp dỡ người khác; hãy nhớ
Lời Chúa nói: “Không một ngôn sứ nào được chấp nhận tại quê hương mình.”
- Nếu Chúa đã làm ơn
và bị đối xử như thế, chúng ta là môn đệ Ngài cũng phải đồng chịu số phận. Nhớ
rằng chúng ta chưa chịu vô ơn đến độ treo thân trên Thập Giá.
- Điều này giúp mở mắt
chúng ta để nhận ra những hồng ân Thiên Chúa và những sự giúp đỡ của tha nhân
không ngừng đổ trên ta; để đừng bao giờ đối xử vô ơn tệ bạc với người thi ơn
như vậy.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
05/03/2018 - THỨ HAI
TUẦN 3 MC
Lc 4,24-30
“BỤT NHÀ KHÔNG THIÊNG”!
Khi đến Na-da-rét, Đức Giê-su nói với dân chúng trong hội đường
rằng: “Tôi bảo thật các ông: không một ngôn sứ nào được chấp nhận tại quê hương
mình.” (Lc 4,24)
Suy niệm: Trong dân gian vẫn phổ biến
câu ngạn ngữ: “Bụt nhà không thiêng”. Lý do quan trọng dẫn đến tình trạng đó là
do “tính quen thuộc” của “bụt nhà”: quen quá hóa nhàm! Trường hợp Chúa Giê-su
không là ngoại lệ, Ngài cũng bị chính những người đồng hương chối từ. Họ “quen”
Chúa quá nên không thể mở lòng đón nhận sứ điệp và ơn cứu độ của Thiên Chúa
trong Đức Giê-su. Cần phải nhận ra rằng có thể có những điều mình chưa biết, có
thể có những điều mình biết sai; nhờ đó có một cái nhìn đột phá, một bước nhảy
vọt ra khỏi vỏ cứng của chính mình và nhận ra được mầu nhiệm của Thiên Chúa,
đón nhận được chân lý cứu độ.
Mời Bạn: Nếp sống hằng ngày của ta
được hình thành bởi những tập quán, những thói quen. Lâu ngày những thói quen
máy móc đó biến nếp sống ta thành “quen thói”; và khi “quen thói”, ta
không còn tinh tế, nhạy cảm, để đón nhận cái chân, thiện, mỹ dễ dàng.
Xin Chúa ban thêm đức
tin để hiểu được đường lối Ngài là mầu nhiệm. Xin Chúa ban thêm lòng mến để dám
bứt phá khỏi “tính quen thuộc” và sẵn sàng hoán cải tâm hồn, nghĩa là từ bỏ những
thói xấu cố hữu của mình để sống theo những đòi hỏi của Tin Mừng Chúa Ki-tô.
Sống Lời Chúa: Để có tâm hồn hoán cải, bạn
kiểm điểm đời sống mỗi ngày và sốt sắng tham dự những buổi Sám hối trong Mùa
Chay này.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su,
hôm nay con đến với Chúa mang theo mọi tật nguyền tội lỗi của đời con. Xin Chúa
thương xót và chữa lành con. Amen.
(5 Phút Lời Chúa)
Băng qua giữa họ mà đi (5.3.2018 – Thứ hai Tuần 3 Mùa Chay)
Làm sao chúng ta nhận ra và chấp nhận những ngôn sứ bề ngoài rất bình thường đang sống trong cộng đoàn chúng ta hôm nay?
Suy niệm:
Trong Mùa Chay Giáo Hội
cho chúng ta nghe
về kết cục khá bất ngờ và
đau đớn của Đức Giêsu
khi Ngài trở về với hội
đường của làng Nazareth thân quen.
Nơi đây Ngài gặp lại
những người đồng hương.
Họ ngỡ ngàng trước những
lời Ngài giảng.
Họ muốn Ngài làm những
điều Ngài đã làm ở Caphácnaum (Lc 4, 23).
Nhưng Đức Giêsu đã đáp
lại bằng câu tục ngữ:
“Không một ngôn sứ nào
được chấp nhận nơi quê nhà của mình” (c. 24).
Đức Giêsu tự nhận mình là
một ngôn sứ.
Như những ngôn sứ khác
trong lịch sử Israel,
Ngài cũng không được đón nhận
và tin tưởng bởi những người cùng quê.
Họ nghĩ mình đã quá biết
Ngài, biết gia tộc, biết nghề nghiệp,
biết quá khứ từ ấu thơ
đến lúc trưởng thành.
Chính cái biết ấy, đúng
nhưng không đủ,
lại trở thành một chướng
ngại cho việc họ nhận ra Ngài thật sự là ai.
“Ông này không phải là
con ông Giuse sao?” (Lc 4, 22).
Đúng Ngài là con ông
Giuse, một người thợ mộc.
Đúng ngài là ông thợ mộc
độc thân người làng Nazareth.
Giêsu Nazareth là tên
được ghi trên thập tự,
Nazareth sẽ mãi mãi
đi với tên Ngài để phân biệt ngài với những Giêsu khác.
Đức Giêsu chẳng bao giờ
coi thường Nazareth, quê nhà của mình.
Ngài quen biết những
khuôn mặt trong hội đường này và yêu mến họ.
Nhưng sứ mạng của Ngài
trải rộng hơn Nazareth nhiều.
Ngài cho thấy mình không
bị trói buộc bởi mối dây làng xã,
cũng không bị giữ chân
bởi những người đồng hương cùng tôn giáo.
Để biện minh cho thái độ
rộng mở của mình,
Đức Giêsu đã nhắc đến
hành động của hai vị ngôn sứ thời Cựu Ước.
Êlia, vị ngôn sứ đầy
quyền năng, được Thiên Chúa sai đến với một bà góa.
Bà này là một người dân
ngoại sống ở Siđôn vùng dân ngoại.
Êlisa, vị ngôn sứ học trò
của Êlia, đã chữa bệnh phong cho Naaman.
Ông này là người dân
ngoại, chỉ huy đạo quân của Syria.
Như thế các vị ngôn sứ
nổi tiếng đã không bị bó hẹp trong dân Do thái.
Họ đã mở ra với dân
ngoại.
Đức Giêsu cũng chẳng bị
giới hạn bởi bất cứ biên cương nào.
Ngài chẳng dành cho quê
nhà Nazareth một ưu tiên nào.
Phải chăng vì thế mà Ngài
làm họ phẫn nộ đến độ muốn xô Ngài xuống vực?
Nỗi đe dọa lại đến từ
chính những người đồng hương.
Làm sao chúng ta nhận ra
và chấp nhận những ngôn sứ bề ngoài rất bình thường
đang sống trong cộng đoàn
chúng ta hôm nay?
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
dân làng Nazareth đã không tin Chúa
vì Chúa chỉ là một ông thợ thủ công.
Các môn đệ đã không tin Chúa
khi thấy Chúa chịu treo trên thập tự.
Nhiều kẻ đã không tin Chúa là Thiên Chúa
chỉ vì Chúa sống như một con người,
Cũng có lúc chúng con không tin Chúa
hiện diện dưới hình bánh
mong manh,
nơi một linh mục yếu
đuối,
trong một Hội thánh còn
nhiều bất toàn.
Dường như Chúa thích ẩn mình
nơi những gì thế gian chê
bỏ,
để chúng con tập nhận ra
Ngài
bằng con mắt đức tin.
Xin thêm đức tin cho chúng con
để khiêm tốn thấy Ngài
tỏ mình thật bình thường
giữa lòng cuộc sống.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
5 THÁNG BA
Xu Hướng Về Một Thứ
Tự Do Vô Giới Hạn
Cuộc Vượt Qua của giao
ước cũ là hình ảnh báo trước cuộc Vượt Qua mới của Đức Kitô. Trong biến cố dân
It-ra-en trốn thoát ra khỏi Ai-cập, Thiên Chúa tự thể hiện chính Ngài như Đấng
giải phóng họ khỏi tình cảnh nô lệ. Giờ đây, Ngài tự biểu lộ như Đấng cứu độ tất
cả những ai tin vào Ngài xuyên qua sức mạnh của Thập Giá và Phục Sinh.
Ta là Đức Chúa, là
Thiên Chúa của các ngươi. Nhờ hy tế Thập Giá của Đức Kitô, Ta có thể đưa các
ngươi ra khỏi tình cảnh nô lệ. Tội lỗi là ách nô lệ tai ác nhất. Nó dẫn tới sự
chết. Khi các ngươi lạm dụng tự do, chính là các ngươi đang ở trong tình cảnh
nô lệ. Và hậu quả của điều đó chỉ có thể là sự chết. Khi cố bám lấy một thứ tự
do vô giới hạn, phải chăng chúng ta, những con người hiện đại, đã lựa chọn sự
câu thúc và đã tự dối gạt chính mình?
Để vãn hồi sự tự do khỏi
tội lỗi, cần phải có một hành động quyết liệt của Thiên Chúa. Mọi tội lỗi phải
được vạch mặt đích danh. Ơn cứu độ của Thiên Chúa phải được trao ban lại cho đời
sống chúng ta.
Điều chúng ta cần có
chính là ánh sáng giúp ta nhận thức về tội lỗi mình, ánh sáng đến từ sự hiện diện
của Thiên Chúa hằng sống. Aùnh sáng ấy giúp mỗi người chúng ta có thể đi vào ngả
đường tự do đích thực trong Đức Kitô.
- suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 05/3
2V 5, 1-15; Lc 4,
24-30.
LỜI SUY NIỆM: “Mọi người rất
đổi kinh ngạc và nói với nhau: Lời ấy là thế nào? Ông ấy lấy uy quyền và thế lực
mà ra lệnh cho các thần ô uế, và chúng phải xuất!”
Đám đông dân chúng đi
theo Chúa Giêsu, họ đã chứng kiến biết bao việc tốt lành mà người đã làm làm
cho những người tật nguyền và đau ốm, hôm nay họ ngạc nhiên trước mọt người bị
quỉ ám, Người chỉ dùng lời phán bảo mà thần ô uế đã xuất khỏi người bệnh mà
không làm gì hại anh ta.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa cấm
thần ô uế tuyên xưng về Chúa, và buộc chúng phải câm đi, và chúng đã tuân lệnh
Chúa, trong khi đó Chúa lại mời gọi chúng con tuyên xưng và loan truyền về
Chúa, đem Tin Mừng của Chúa đến khắp mọi nơi. Xin cho chúng con thấy được vinh
dự, khi được sống để loan báo Tin Mừng.
Mạnh Phương
05 Tháng Ba
Bệnh Quên
Trưa ngày
25/12/1985, sau khi dự lễ Giáng Sinh ở nhà thờ về, bà cụ Anne Mc Donnell ở tiểu
bang New York, thấy một ông cụ già râu tóc bạc phơ như ông già Noel đang đứng
trước cửa nhà. Thoạt nhìn, bà cụ tưởng một người nào đó giả dạng ông già Noel để
đùa, nhưng sau khi nhìn kỹ, bà cụ nhận ra đó là chồng mình, đã biệt tích từ 15
năm qua...
Nguyên do vào ngày
24/12/1971, ông James Mc Donnell bị té xuống thang lầu, rồi qua hôm sau bị tai
nạn xe hơi. Gần một tháng sau ông lại bị tai nạn xe hơi một lần nữa, bị chấn động
não và bất tỉnh. Vài ngày sau đó, ông đi bách bộ ngoài trời cho thoáng khí, rồi
từ đó đi biệt tích luôn.
Về sau, ông Mc
Donnell kể lại rằng: "Tôi không còn nhớ gì cả. Tôi không biết tôi đã đến
Philadelphia bằng phương tiện gì và bằng cách nào". Ông cũng không nhớ tên
họ hay địa chỉ của mình, nên khi đi ngang qua một cửa hiệu có tên là Peter, ông
tự đặt tên cho mình là Jim Peter, rồikiếm việc làm ăn trên đó gần 15 năm.
Ngày Giáng Sinh năm
1985 vừa qua, tình cờ va đầu vào trần nhà ở sở làm, ông Mc Donnell bỗng phục hồi
được trí nhớ. Ông nhớ lại tên tuổi, nơi sinh, chỗ ở cũng như quãng đời trước đó
15 năm. Ông liền tìm đến cuốn niên giám điện thoại để xem vợ còn ở chỗ cũ
không. Khi biết chắc vợ mình chưa thay đổi địa chỉ, ông Mc Donnell đã đáp xe lửa
về lại nhà cũ vào đúng ngày lễ Giáng Sinh...
Trong vòng 15 năm, ông
Mc Donnell đã mắc một chứng bệnh: đó là bệnh quên. Quên có thể là một chứng bệnh
như trường hợp ông Mc Donnell bị té thang lầu, bị tai nạn xe hơi... Quên cũng
có thể là những chứng bệnh thông thường của nhiều người lớn tuổi, như nhiều cụ
già thường quên bẵng những sự việc vừa xảy ra, nhưng họ lại nhớ rất rõ ràng tỉ
mỉ những việc đã xảy ra hằng ba bốn chục năm về trước. Nhưng cũng có những trường
hợp con người muốn quên đi một dĩ vãng đau lòng nào đó, như trường hợp nhiều
người tìm quên lãng trong men rượu khói thuốc...
Quên lãng có thể giúp
con người tìm lại được đôi chút thanh thản trong tâm hồn, nhưng cũng có thể đưa
con người đến chỗ vô ân. Người không còn muốn nhớ đến nguồn gốc và công ơn sinh
thành của cha mẹ mình là người đáng trách. Người không còn muốn nhớ đến những
liên hệ mình với người khác cũng là một người đáng trách. Người khép mắt bịt
tai trước những nỗi đau khổ của người khác cũng là một người đáng thách...
Người Kitô luôn được
nhắc nhở để tìm ra dấu chỉ của thời gian qua các biến cố, để nhờ đó luôn nhận
ra sự hiện diện và tác động của Thiên Chúa. "Hãy làm việc này mà nhớ đến
Ta". Ðó là khẩu hiệu hàng đầu của người Kitô. Họ được mời gọi để ôn lại bước
chân đi qua của Thiên Chúa trong cuộc sống hằng ngày. Ðó là thái độ tỉnh thức
mà Ðức Kitô không ngừng mời gọi chúng ta hãy có trong từng giây phút.
(Lẽ Sống)
Lectio Divina: Luca 4:24-30
Thứ Hai Tuần III Mùa
Chay
1.
Lời nguyện mở đầu
Lạy Thiên Chúa thánh thiện và công chính,
Là Chúa Cha
yêu thương của chúng con
Chúa đã ban cho chúng con tình bạn từ bàn tay của Chúa
Và Chúa đã sai Con Một Chúa là Đức Giêsu
Để đi với chúng con trên con đường vâng phục và trung tín.
Lạy Chúa, chúng con thường làm tổn thương tình bằng hữu này,
Chúng con hành xử như thể chúng con không phải là con cái Chúa.
Xin Chúa hãy nhìn đến dáng vẻ xấu hổ trên mặt chúng con.
Xin Chúa hãy tha thứ cho chúng con, vì chúng con trông cậy vào Chúa.
Xin Chúa hãy nhận tâm tình tri ân của chúng con
Vì Chúa tiếp tục đón nhận những bất toàn của chúng con
Và yêu thương chúng con cho dù chúng con tội lỗi.
Chúng con cầu xin nhờ Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng con.
2.
Phúc Âm – Luca 4:24-30
(Khi Chúa Giêsu đến thành Nagiarét,) Ngài nói với dân chúng tụ họp trong hội đường rằng: “Quả thật, Ta bảo các ngươi, chẳng có một tiên tri nào được tiếp đón tử tế ở quê hương mình.
Ta bảo các ngươi, chắc hẳn trong thời Êlia có nhiều bà góa ở Israel,
khi trời hạn hán và một nạn đói lớn hoành hành khắp nước suốt ba năm sáu tháng, nhưng Êlia không được sai đến với một người nào trong bọn họ, mà chỉ được sai đến với một bà góa ở Sarépta xứ Siđôn thôi. Cũng có nhiều người phong cùi trong Israel thời tiên tri
Êlisêô, nhưng không một người nào trong bọn họ được chữa lành, mà chỉ có Naaman,
người Syria”.
Vừa nghe đến đó, mọi người trong hội đường đều đầy phẫn nộ. Họ đứng dậy, đẩy Người ra khỏi thành và dẫn Người đến một triền đồi, nơi họ xây thành, để xô Người xuống vực. Nhưng Người tiến qua giữa họ mà đi.
3.
Suy Niệm
– Bài
Tin Mừng hôm nay (Lc 4:24-30) là một phần của câu chuyện ghi lại việc rao giảng của Chúa (Lc
4:14-32). Đức Giêsu đã trình bày chương trình của Người trong hội đường tại Nagiarét, trích lời từ sách tiên tri Isaia nói về người nghèo, các tù nhân, người mù và những kẻ bị áp bức (Is
61:1-2) phản ảnh tình trạng người dân miền Galilê vào thời Chúa Giêsu. Nhân danh Thiên Chúa, Đức Giêsu cho biết lập trường và xác định sứ vụ của Người: loan báo Tin Mừng cho kẻ nghèo hèn, công bố sự giải thoát cho kẻ bị giam cầm, đem lại ánh sáng cho người mù, trả lại tự do cho kẻ bị áp bức. Sau khi đọc xong, Chúa đã thêm vào văn bản và nói: “Hôm nay đã ứng nghiệm lời Kinh Thánh tai các ngươi vừa nghe!” (Lc 4:21). Tất cả những người có mặt ở đó đã tán thành và thán phục (Lc 4:
16, 22a). Nhưng ngay lập tức sau đó đã có phản ứng nghi ngờ. Những người trong Hội Đường đã cảm thấy chướng tai gai
mắt và không muốn biết gì về Chúa Giêsu. Họ bảo nhau: “Ông này không phải là con ông Giuse đó sao?” (Lc 4:22b). Tại sao họ lại cảm thấy chướng tai gai mắt? Đâu là lý do cho phản ứng bất ngờ này?
– Bởi vì Chúa Giêsu đã chỉ trích dẫn lời của tiên tri Isaia cho đến phần nói rằng: “công bố một năm hồng ân của Đức Chúa”, và Người bỏ qua phần cuối của câu ấy rằng: “công bố một ngày báo phục của Thiên Chúa chúng ta” (Is 61:2). Người dân làng Nagiarét ngạc nhiên bởi vì Chúa Giêsu bỏ qua chữ ngày báo phục. Họ muốn Tin Mừng trả lại tự do cho những kẻ bị áp bức phải là một hành động trả thù của Thiên Chúa đối với những kẻ đi áp bức. Trong
trường hợp này, Nước Thiên Chúa sắp đến sẽ chỉ là một thay đổi bề ngoài, và không là một thay đổi hoặc chuyển đổi của guồng máy. Chúa Giêsu không chấp nhận cách suy nghĩ này. Kinh nghiệm của Đức Giêsu về Chúa Cha giúp
cho Người hiểu rõ hơn ý nghĩa của những lời tiên tri. Chúa cất đi sự trả thù. Dân làng Nagiarét không chấp nhận lời đề nghị đó và thẩm quyền của Chúa Giêsu bắt đầu suy giảm: “Ông này không phải là con ông Giuse đó sao?”
– Lc
4:24: Chẳng có một tiên tri nào được tiếp đón tử tế ở quê hương mình. Người dân làng Nagiarét ghen tỵ vì những phép lạ mà Chúa Giêsu đã làm tại Cápernaum, bởi vì Người đã không làm cho họ ở Nagiarét. Chúa Giêsu trả lời: “Chẳng có một tiên tri nào được tiếp đón tử tế ở quê hương mình!” Thật ra, họ không chấp nhận hình ảnh mới về Thiên Chúa mà Đức Giêsu đã truyền đạt cho họ thông qua cách giải thích mới và uyển chuyển hơn về lời của tiên tri Isaia. Sứ điệp về Thiên Chúa của Đức Giêsu đã vượt quá lằn ranh của dân tộc Do Thái và đã mở ra để tiếp đón những người bị loại trừ và toàn thể nhân loại.
– Lc
4:25-27: Hai câu chuyện của Cựu Ước. Để giúp cho cộng đoàn vượt qua được lời gièm pha và hiểu được tính phổ quát của Thiên Chúa, Đức Giêsu dùng hai câu chuyện nổi tiếng của Cựu Ước: một của tiên tri Êlia và một của tiên tri Êlisêô. Qua những câu chuyện này, Người phê phán dân làng Nagiarét là những kẻ đã sống khép kín cho riêng mình. Tiên tri Êlia đã được sai đến với một bà góa thuộc dân ngoại tại Sarépta (1V 17:7-16). Tiên tri Êlisêô đã được sai đến để chăm sóc cho dân ngoại ở Syria (2V 5:14).
– Lc
4:28-30: Họ định xô Người xuống vực, nhưng Người tiến qua giữa họ mà đi. Những điều Chúa Giêsu nói ra đã không trấn tĩnh được dân làng. Trái lại là đàng khác! Việc dùng hai đoạn Kinh Thánh này cũng đã làm cớ cho họ lại càng tức giận hơn. Người dân làng Nagiarét đã đạt đến điểm muốn giết Đức Giêsu. Và do đó, vào tại thời điểm mà Người trình bày dự án của mình là đón nhận những kẻ bị gạt ra ngoài lề xã hội, thì chính Chúa Giêsu lại bị loại trừ! Nhưng Người vẫn giữ bình tĩnh! Sự tức giận của những người khác đã không làm cho Chúa thay đổi ý định của mình. Theo cách này, thánh Luca chỉ ra rằng thật khó mà vượt qua được tâm lý được đặc quyền đã khiến cho người ta chỉ sống cho riêng mình. Và ông đã cho thấy rằng thái độ luận chiến của Dân Ngoại đã hiện hữu vào thời Chúa Giêsu. Đức Giêsu đã có những khó khăn tương tự mà cộng đoàn người Do Thái đã gặp trong thời của thánh Luca.
4.
Một vài câu hỏi gợi ý cho việc suy gẫm cá nhân
– Chương trình của Chúa Giêsu cũng có là chương trình của tôi, của chúng ta không? Thái độ của tôi thì giống như Chúa Giêsu hay giống như dân làng Nagiarét?
– Ai là những kẻ bị loại trừ mà chúng ta nên đón nhận vào trong cộng đoàn chúng ta?
5.
Lời nguyện kết
Mảnh hồn này khát khao mòn mỏi
Mong tới được khuôn viên đền vàng.
Cả tấm thân con cùng là tấc dạ
Những hướng lên Chúa Trời hằng sống mà hớn hở reo mừng.
(Tv 84:2)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét