08/11/2014
Thứ Bảy sau Chúa Nhật
31 Quanh Năm
Bài
Ðọc I: (Năm II) Pl 4, 10-19
"Tôi
có thể làm được mọi sự trong Ðấng ban sức mạnh cho tôi".
Trích
thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Philipphê.
Anh
em thân mến, tôi rất vui mừng trong Chúa vì sự săn sóc của anh em đối với tôi
đã sinh hoa kết quả: anh em đã nghĩ tới vấn đề đó từ lâu rồi nhưng anh em không
có dịp tỏ bày ra. Tôi nói thế không phải vì sự túng thiếu của tôi, vì chưng tôi
đã học tập để tự túc trong mọi hoàn cảnh. Tôi biết chịu thiếu thốn và biết hưởng
sung túc. Trong mọi trường hợp và hết mọi cách, tôi đã học cho biết no, biết
đói, biết dư dật và thiếu thốn. Tôi có thể làm được mọi sự trong Ðấng ban sức mạnh
cho tôi.
Nhưng
anh em đã hành động chí lý khi san sẻ mọi quẫn bách của tôi. Này anh em, người
thành Philipphê, anh em cũng đã thừa biết là ngay lúc bắt đầu rao giảng Tin Mừng,
khi tôi rời bỏ Macêđônia, không một giáo đoàn nào đã đóng góp vào sổ chi tiêu của
tôi, trừ một mình anh em mà thôi: vì một đôi lần, anh em đã gửi đồ về thành
Thêxalônica cho tôi dùng. Không phải tôi cầu ơn cầu nghĩa gì, nhưng tôi cầu cho
vốn liếng anh em được sinh hoa kết quả dồi dào. Hiện tôi có đủ mọi sự và có dư
thừa: tôi đã được đầy đủ sau khi nhận lãnh những tặng vật anh em nhờ
Êpaphrôđitô gửi đến, là hương thơm ngạt ngào, là lễ vật được Thiên Chúa vui
lòng chấp nhận.
Xin
Thiên Chúa cung cấp dư dật những nhu cầu của anh em, theo sự phú túc vinh quang
của Người, trong Ðức Giêsu Kitô. Vinh danh Thiên Chúa là Cha chúng ta muôn đời.
Amen.
Ðó
là lời Chúa.
Ðáp
Ca: Tv 111, 1-2. 5-6. 8a và 9
Ðáp: Phúc đức thay
người tôn sợ Chúa (c. 1a).
Xướng:
1) Phúc đức thay người tôn sợ Chúa, người hết lòng ham mộ luật pháp của Ngài.
Con cháu người sẽ hùng cường trong Ðất Nước: thiên hạ sẽ chúc phúc cho dòng dõi
hiền nhân. - Ðáp.
2)
Phúc đức cho người biết xót thương và cho vay, biết quản lý tài sản mình theo đức
công bình. Cho tới đời đời người sẽ không nao núng: người hiền đức sẽ được ghi
nhớ muôn đời. - Ðáp.
3)
Lòng người kiên nghị, người không kinh hãi. Người ban phát và bố thí cho những
kẻ nghèo, lòng quảng đại của người muôn đời còn mãi, sừng người được ngẩng lên
trong vinh quang. - Ðáp.
Alleluia:
Ep 1, 17-18
Alleluia,
alleluia! - Xin Chúa Cha của Ðức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, cho mắt tâm hồn
chúng ta được sáng suốt, để chúng ta biết thế nào là trông cậy vào ơn Người kêu
gọi chúng ta. - Alleluia.
Phúc
Âm: Lc 16, 9-15
"Nếu
các con không trung thành trong việc tiền của gian dối, thì ai sẽ giao của chân
thật cho các con".
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi
ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Hãy dùng tiền của gian dối mà
mua lấy bạn hữu, để khi mất hết tiền bạc, thì họ sẽ đón tiếp các con vào chốn
an nghỉ đời đời. Ai trung tín trong việc nhỏ, thì cũng trung tín trong việc lớn;
ai gian dối trong việc nhỏ, thì cũng gian dối trong việc lớn. Vậy nếu các con
không trung thành trong việc tiền của gian dối, thì ai sẽ giao phó của chân thật
cho các con.
"Không
đầy tớ nào có thể làm tôi hai chủ: vì hoặc nó ghét chủ này và mến chủ kia; hoặc
phục chủ này và khinh chủ nọ. Các con không thể làm tôi Thiên Chúa mà lại làm
tôi tiền của được". Những người biệt phái là những kẻ tham lam, nghe nói tất
cả những điều đó, thì nhạo cười Người. Vậy Người bảo các ông rằng: "Chính
các ông là những kẻ phô trương mình là công chính trước mặt người ta, nhưng
Thiên Chúa biết lòng các ông; bởi chưng điều gì cao sang đối với người ta, thì
lại là ghê tởm trước mặt Thiên Chúa".
Ðó
là lời Chúa.
Suy
Niệm:
Sử
Dụng Tốt Tiền Của
Tham
nhũng là cám dỗ xưa như cõi lòng tội lỗi của con người. Người tham nhũng là người
chỉ nghĩ đến mình, bất chấp thiệt hại có thể gây ra cho người khác. Xúc phạm đến
con người, tham nhũng rốt cuộc cũng là một xúc phạm đến Thiên Chúa.
Chính
vì tính cách trầm trọng của tham nhũng, nên Chúa Giêsu trong Tin Mừng hôm nay
đưa ra một đòi hỏi: "Hãy chọn lựa giữa Thiên Chúa và tiền của", bởi
vì không ai có thể làm tôi hai chủ được. Tiền của tự nó không phải là điều xấu,
nó chỉ xấu khi con người tôn thờ nó như cùng đích cuộc sống. Thật ra, không có
tiền của xấu, mà chỉ có cách tìm kiếm, sử dụng xấu của con người mà thôi. Cách
tìm kiếm, sử dụng trở thành xấu là khi con người bóp nghẹt tiếng nói lương tâm,
chối bỏ chính mình, khước từ người anh em, chối bỏ Thiên Chúa. Kẻ tham lam là
người ích kỷ, chỉ nghĩ đến mình, nhưng thực ra, họ cũng là kẻ đang tự hủy, chối
bỏ cùng đích của cuộc sống.
Tham
nhũng và lừa đảo ở mọi qui mô trong xã hội chúng ta, đó là một kết luận hiển
nhiên. Thế nhưng "thà đốt lên một ngọn nến, hơn là ngồi đó nguyền rủa bóng
tối". Chúng ta hãy bắt đầu chống tham nhũng, lừa đảo, ích kỷ ngay trong
con người của chúng ta. Chúa Giêsu nói với chúng ta: "Nếu các con không
trung tín trong việc sử dụng tiền của bất chính, thì ai sẽ tín nhiệm và giao
phó của cải chân thật cho các con?". Nếu chúng ta chưa loại được tham lam,
lừa đảo trong những sinh hoạt hằng ngày, liệu chúng ta có thể chống tham nhũng ở
qui mô lớn hơn không?
Tham
nhũng đối với mỗi người chúng ta có thể mang nhiều tên gọi: ích kỷ, khước từ
chia sẻ, liên đới, cảm thông. Xét cho cùng, của cải là đển mọi người cùng hưởng
dùng; nếu tham nhũng, lừa đảo là chỉ muốn lấy của người để dành riêng cho mình,
thì bất cứ hành động ích kỷ nào, bất cứ khước từ san sẻ nào cũng là một hình thức
tham nhũng. "Không ai có thể làm tôi hai chủ": của cải vật chất chỉ
là phương tiện giúp chúng ta thờ phượng người chủ duy nhất và đích thực là
Thiên Chúa.
Trong
khi mưu cầu cho cuộc sống, xin Chúa cho chúng ta biết tìm kiếm và xây dựng giá
trị Nước Trời. Xin cho chúng ta biết nhìn xa hơn về của cải vật chất, biết ra
khỏi chính mình để gặp Chúa qua những chia sẻ, cảm thông đối với tha nhân.
Veritas Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Bảy Tuần 31 TN2
Bài đọc: Phil 4:10-19; Lk
16:9-15.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Biết cách xử dụng
tiền của
Tiền
của là con dao hai lưỡi: nếu biết xử dụng, nó sẽ sinh ích trở lại cho chủ nhân;
nếu không biết xử dụng, nó có thể làm cho chủ nhân mất tất cả, ngay mạng sống đời
này và cuộc sống đời sau. Trong Bài đọc I, Thánh Phaolô khen các tín hữu
Philipphê biết xử dụng tiền của để chia sẻ tình thương với ngài và sinh ích cho
việc truyền giáo. Thiên Chúa sẽ ban muôn ơn cho họ vì đã biết dùng những của cải
Ngài ban. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu chỉ dạy cho biết cách xử dụng tiền của để
sinh những lợi ích thiêng liêng. Ngài cảnh cáo thái độ làm tôi hai chủ, thái độ
coi Thiên Chúa ngang hàng với những nhu cầu vật chất.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/
Bài đọc I:
Biết dùng tiền của Chúa ban để sinh lợi ích cho mình và tha nhân.
1.1/
Thánh Phaolô khen các tín hữu Philipphê biết dùng tiền của. Ngài khen họ:
-
không phải vì ngài cần tiền, vì ngài nói rõ với họ: “Không phải vì thiếu thốn
mà tôi nói thế, bởi lẽ tôi đã học sống tự lập trong bất cứ hoàn cảnh nào. Tôi sống
thiếu thốn cũng được, mà sống dư dật cũng được. Trong mọi hoàn cảnh, no hay
đói, dư dật hay túng bấn, tôi đã tập quen cả… Với Đấng ban sức mạnh cho tôi,
tôi chịu được hết.”
-
nhưng vì lòng yêu mến của họ dành cho ngài được biểu tỏ qua sự chăm sóc: “Nhờ
Chúa, tôi rất vui mừng vì cuối cùng thấy tình cảm của anh em đối với tôi lại thắm
thiết. Tình cảm đó vẫn sống động, nhưng anh em chỉ thiếu dịp tỏ ra… Tuy nhiên,
anh em đã chia sẻ với tôi, khi tôi gặp cơn quẫn bách, như thế là phải.”
1.2/
Các tín hữu Philipphê nhận ra những lợi ích họ đã nhận được từ Thánh Phaolô:
-
Nhiều người nhận ơn nhưng không mấy kẻ biết và trả ơn: Thánh Phaolô đã thành lập
nhiều giáo đòan và ngài đã dành tình thương cho tất cả các giáo đòan, nhưng
Giáo đòan Philipphê là giáo đòan duy nhất tình nguyện giúp đỡ Thánh Phaolô, và
ngài cám ơn tình thương của họ dành cho ngài: “Chính anh em, những người thành
Philípphê, anh em biết là trong giai đoạn tôi bắt đầu rao giảng Tin Mừng, lúc rời
khỏi Macêđônia, không một Hội Thánh nào đã đóng góp vào các khoản chi thu của
tôi, chỉ có anh em thôi; bởi vì ngay khi tôi còn ở Thessalônica, đôi lần anh em
đã gửi cho tôi những gì tôi cần dùng.”
-
Thiên Chúa đòi các tín hữu phải giúp các nhà truyền giáo vì họ đã nhận được những
ơn lành Ngài ban cho họ qua các nhà truyền giáo. Con người dễ nhận ra những lợi
lộc vật chất hơn là những ơn lành thiêng liêng. Ví dụ: đức tin là quà tặng vô
giá mà Thiên Chúa ban cho con người qua việc rao giảng Tin Mừng của các nhà
truyền giáo; vì những lợi ích do đức tin đem tới không phải chỉ ở đời này mà
còn giúp cho con người đạt tới kết quả mai sau. Vì có đức tin, nên con người có
thể sinh hoa trái dồi dào, và hoa trái đầu tiên là những công việc từ thiện.
Thánh Phaolô chỉ cho các tín hữu thấy điều này: “Điều tôi tìm kiếm không phải
là quà tặng, mà là những gì sinh hoa kết quả dồi dào cho anh em.”
1.3/
Của dâng cho Thiên Chúa sẽ được Ngài chấp nhận và ban trở lại gấp trăm: Của cải là của
Thiên Chúa trao ban cho con người xử dụng. Nếu con người biết xử dụng như các
tín hữu Philipphê, chúng sẽ trở thành của lễ hy sinh dâng lên Thiên Chúa và được
Ngài vui lòng chấp nhận. Thiên Chúa sẽ không bao giờ chịu thua lòng quảng đại của
con người, Ngài sẽ ban lại cho người dâng gấp ngàn lần, như Thánh Phaolô cầu
nguyện cho các tín hữu: “Thiên Chúa của tôi sẽ thoả mãn mọi nhu cầu của anh em
một cách tuyệt vời, theo sự giàu sang của Người trong Đức Kitô Giêsu.”
2/
Phúc Âm:
Hãy học cho biết cách dùng tiền của đời này.
2.1/
Biết dùng tiền của: Người
biết dùng tiền của sẽ không tiêu xài hoang phí vào những việc không cần thiết,
nhưng biết dùng tiền để sinh ích lợi cho chính mình và cho người khác như:
(1)
dùng tiền của để trau dồi các tài năng cần thiết cho cuộc sống như sách vở, học
hành; hay có thể cho những người cần dùng nó bằng cách cung cấp học bổng hay
các công trình nghiên cứu có lợi cho gia đình nhân lọai.
(2)
dùng tiền của để giúp đỡ người nghèo khó: Tin Mừng Matthêu, chương 25 dạy: Những gì chúng ta
làm cho những người khốn khổ là làm cho Thiên Chúa. Chúa Giêsu cũng tái xác nhận
điều này: “Phần Thầy, Thầy bảo cho anh em biết: hãy dùng Tiền Của bất chính mà
tạo lấy bạn bè, phòng khi hết tiền hết bạc, họ sẽ đón rước anh em vào nơi ở vĩnh
cửu.”
2.2/
Hãy chứng tỏ lòng trung tín với Thiên Chúa qua việc dùng tiền của: Cuộc đời là bãi chiến
trường để học hỏi và thử nghiệm, nó cũng là dịp để Thiên Chúa đánh giá con người:
-
qua sự trung tín trong việc nhỏ: “Ai trung tín trong việc rất nhỏ, thì cũng
trung tín trong việc lớn; ai bất lương trong việc rất nhỏ, thì cũng bất lương
trong việc lớn.”
-
qua sự trung tín trong việc dùng những của cải bất chính: “Nếu anh em không
trung tín trong việc sử dụng Tiền Của bất chính, thì ai sẽ tín nhiệm mà giao
phó của cải chân thật cho anh em?”
-
qua sự trung tín trong việc dùng của cải người khác: của đau con xót, con của
mình đau hơn con của người: “Nếu anh em không trung tín trong việc sử dụng của
cải của người khác, thì ai sẽ ban cho anh em của cải dành riêng cho anh em?”
2.3/
Không gia nhân nào có thể làm tôi hai chủ: Không giống như thời đại ngày nay, người nô lệ hay
gia nhân thời xưa chỉ có thể phục vụ một chủ mà thôi.
Cho
dẫu ngày nay con người có thể làm tôi hai chủ, mức độ trung thành với hai chủ
không bằng nhau: hoặc sẽ ghét chủ này mà yêu chủ kia, hoặc sẽ gắn bó với chủ
này mà khinh dể chủ nọ.
Cũng
vậy trong việc phục vụ Thiên Chúa: “Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa, vừa
làm tôi tiền của được.” Rất nhiều người suy nghĩ ngược lại với Chúa Giêsu: họ
nghĩ họ có cách để phục vụ cả hai một lúc. Một ví dụ điển hình là người
Pharisêu: “họ vốn ham hố tiền bạc, nên nghe các điều ấy, thì cười nhạo Đức
Giêsu.” Có những người vì ham hố kiếm tiền nên đã không còn thời giờ cho Thiên
Chúa, ngay cả việc đi tham dự Thánh Lễ ngày Chủ Nhật.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
-
Mọi của cải trên đời này là của Thiên Chúa trao ban cho chúng ta để xử dụng.
Chúng ta không phải là chủ nhân, mà chỉ là người quản lý.
-
Chúng ta phải biết xử dụng của cải Chúa ban đời này để sinh lợi ích cho mình và
tha nhân, đồng thời mua lấy những lợi ích đời sau.
-
Chúng ta không thể làm tôi hai chủ: vừa mong muốn mọi hưởng thụ đời này vừa
mong ước đạt tới Nước Trời mai sau.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
HẠT GIỐNG NẨY MẦM - MÙA QUANH NĂM - TUẦN 31
Lc 16,9-15
A. Hạt giống...
Những điểm đáng chú ý trong lời Chúa Giêsu dạy về
tiền của :
- Ngài đánh giá tiền của là “gian dối”.
- Ngài khuyên dùng tiền của đời này để mua lấy
những giá trị đời sau.
- Phải coi tiền của là đấy tớ phục vụ mình, chứ
đừng coi chúng là ông chủ mà mình phải làm nô lệ.
- Chính những người được coi là đạo đức như biệt
phái mà cũng mang tính tham lam.
B.... nẩy mầm.
1. “Các con không thể làm tôi Thiên Chúa mà lại
làm tôi tiền của được” : Qua câu này, chính Chúa Giêsu cho biết ; a/ Tiền của
có thể biến người sở hữu nó trở thành nô lệ cho nó ; b/ tiền của có thể được
người ta tôn lên ngang hàng với Thiên Chúa, thậm chí cao hơn Thiên Chúa nữa !
2. Tôi thử xét lại liên hệ của tôi với tiền của
xem tôi đang làm chủ nó hay làm nô lệ nó :
- Tôi vẫn còn làm chủ nó : khi tôi dám đem nó đi
cho người khác, dám đưa nó cho người khác mượn, dám bỏ nó, khi tôi mất nó mà
không đến nỗi như mất hồn…
- Tôi đã thành nô lệ nó khi ngày đêm tôi nghĩ tới
nó, khi tôi trọng nó hơn tất cả mọi người khác, khi tôi sợ mất nó, khi vì nó mà
tôi dám làm điều xấu…
3. Mạnh Thường Quân nhà giàu, cho vay mượn nhiều.
Một hôm ông sai Phùng Nguyên sang đất Tiết đòi nọ. Khi đi, Phùng Nguyên hỏi :
- Ngài có định mua gì về không ?
- Xem thứ gì nhà ta chưa có thì mua.
Khi đến đất Tiết, Phùng Nguyên cho gọi dân tới
bảo rằng : “Các ngươi nợ bao nhiêu, Mạnh Thường Quân đều cho cả”, rồi chẳng
tính gì gốc lãi, đem đống văn tự ra đốt sạch.
Khi trở về, Phùng Nguyên nói với Mạnh Thường Quân
rằng :
- Nhà Ngài không thiếu thứ gì, có lẽ chỉ thiếu ơn
nghĩa. Tôi đã trộm phép mua ở đất Tiết cho Ngài rồi. Tôi chắc là đẹp ý Ngài.
Về sau, Mạnh Thường Quân bị bãi quan, về ở đất
Tiết. Dân ở đây nhớ ơn xưa ra đón rước đầy đường. Mạnh thường Quân ngoảnh lại
bảo Phùng Nguyên :
- Đó hẳn là cái ơn nghĩa mà ông đã mua cho tôi
ngày trước (Góp nhặt)
Lm. Carolo HỒ BẶC XÁI
08/11/14 THỨ BẢY TUẦN
31 TN
Lc 16,9-15
Lc 16,9-15
Suy niệm: Người
ta nói đùa rằng: “Tiền không quan trọng nhưng những vấn đề quan trọng đều giải quyết
bằng tiền.” Rõ ràng tiền là một trong những thứ cần thiết nhất trong cuộc
sống con người. Tiền tự nó không xấu, không tốt: Tốt hay xấu là tùy ở nhận
thức, thái độ và cách sử dụng của con người. Cho nên, trong bài Tin Mừng hôm
nay Chúa Giê-su không lên án tiền của, cũng chẳng bác bỏ sự giàu sang. Ngài chỉ
nhắc nhở chúng ta về cách sử dụng tiền bạc: đừng coi trọng tiền bạc hơn Chúa,
đừng ảo tưởng có thể vừa thờ Chúa vừa gắn bó với tiền của. Trái lại, hãy dùng
tiền của “mua” lấy tình bằng hữu trong đời sống hôm nay, để rồi mai ngày ta sẽ
được đón rước vào nơi hạnh phúc vĩnh cửu.
Mời Bạn: Tiền
của thật sự cần thiết cho cuộc sống. Thế nhưng, nó cũng là nguyên nhân làm đổ
vỡ bao tình nghĩa cha mẹ, anh em, bạn bè, cũng như làm hư hỏng bao con
người. Trong tinh thần năm Phúc Âm Hóa Gia Đình, mời bạn và các thành
viên gia đình tập sống siêu thoát với của cải vật chất, sử dụng tiền của như
phương thế tạo tình bằng hữu với những người lân cận, đó chính là một cách để
Phúc Âm Hóa mình.
Sống Lời Chúa: Tôi
sẽ tập chia sẻ, giúp đỡ một gia đình nghèo với số tiền hợp khả năng của mình.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, mọi sự trên đời này đều bởi Chúa mà ra, và những gì con
có được hôm nay cũng là của Chúa ban. Xin Chúa cho con biết dùng những của cải
Chúa ban để phục vụ việc xây dựng Nước Chúa, sinh ích cho anh chị em chung
quanh con, đặc biệt là gia đình con. Amen.
Làm tôi tiền của
Nếu chúng ta thực sự yêu mến và gắn bó với Thiên
Chúa, thế nào chúng ta cũng phải ghét bỏ và khinh dể Tiền Của (c. 13), nghĩa là
dứt khoát đặt nó dưới Thiên Chúa.
Suy niệm:
Khi muốn nói đến sức mạnh của đồng tiền
người ta thường nói: đồng
tiền là tiên là phật…
Đức Giêsu còn nói mạnh hơn
nữa:
đồng tiền còn có thể là chúa
của con người, bắt con người làm tôi.
Ngay cả các Kitô hữu, những
người đã thuộc về Thiên Chúa,
và chỉ muốn phụng sự một
mình Ngài,
cũng bị cám dỗ để đi hàng
hai, bắt cá hai tay.
Họ nghĩ mình có thể làm tôi
đồng thời cả Thiên Chúa lẫn Tiền Của,
nhờ đó được cả đời sau lẫn
đời này.
Đức Giêsu cho thấy điều đó
chỉ là một ảo tưởng (c. 13).
Phải chọn một trong hai, vì
không thể yêu và gắn bó với cả hai.
Tôi muốn phục vụ ai bây giờ? Thiên Chúa hay Tiền Của?
Lúc đầu hẳn nhiên tôi muốn
Tiền Của phục vụ tôi.
Nhưng sau đó Tiền Của trở
thành một vị chúa bắt tôi làm nô lệ.
Mamôn (Tiền Của) trong tiếng
Do thái cổ
có thể có nghĩa là điều
mà ta cậy dựa.
Khi Tiền Của trở thành chỗ
dựa vững chắc và bảo đảm cho tôi,
nó sẽ chiếm lấy chỗ của
Thiên Chúa.
Nếu chúng ta thực sự yêu mến
và gắn bó với Thiên Chúa,
thế nào chúng ta cũng phải
ghét bỏ và khinh dể Tiền Của (c. 13),
nghĩa là dứt khoát đặt nó
dưới Thiên Chúa.
Thánh Phanxicô Assisi đã trả lại bộ quần áo đang mặc cho người cha.
Thánh Inhaxiô Loyola đã đổi
bộ đồ quý phái cho một người ăn xin.
Bước đường theo Chúa của các
bậc thánh nhân
thường bắt đầu bằng hành vi
từ bỏ mọi vướng víu vật chất.
Người thanh niên giàu có
cũng được mời bán tất cả để cho kẻ nghèo.
Thắng được cám dỗ của vật
chất và tiền bạc, là một thách đố lớn
cho mọi cá nhân và tập thể,
đạo cũng như đời.
Chúng ta vẫn có nguy cơ thờ
lạy Mamôn, ngẫu tượng của mọi thời đại.
Làm sao để tiền của trở nên đầy tớ của chúng ta,
để ta có thể sử dụng nó như
đường vào Nước Trời?
Bill Gates, người giàu nhất
thế giới vào năm 2009 với tài sản 40 tỷ đô.
Ông đã nghỉ điều hành công
ty Microsoft từ năm ngoái,
để cùng vợ dành nhiều thời
gian hơn cho việc xây dựng quỹ từ thiện.
Quỹ hàng chục tỷ đô này đã
giúp người nghèo, bệnh nhân ở khắp nơi,
và Bill Gates biết cách làm
cho quỹ này lớn thêm mãi.
Dù không phải là một Kitô
hữu đi lễ mỗi sáng Chúa Nhật,
nhưng ông cho ta hình ảnh
của một người không quá bám vào của cải.
Kitô hữu không hẳn phải là người khố rách áo ôm,
nhưng chắc chắn phải là
người siêu thoát với sức hấp dẫn của tiền bạc.
Trung tín trong việc rất
nhỏ, và trong việc sử dụng của cải của tha nhân,
đó là điều Đức Giêsu nhắn
nhủ ta khi sống trong nền kinh tế thị trường.
Làm sao để Thiên Chúa, chứ
không phải Tiền Của, thực sự làm chủ đời ta?
Cầu nguyện:
Lạy Cha, xin cho con ý thức rằng
tấm bánh để dành của con thuộc về người đói,
chiếc áo nằm trong tủ thuộc về người trần trụi,
tiền bạc con cất giấu thuộc về người thiếu thốn.
Lạy Cha, có bao điều con giữ mà chẳng dùng,
có bao điều con lãng phí
bên cạnh những Ladarô túng quẫn,
có bao điều con hưởng lợi
dựa trên nỗi đau của người khác,
có bao điều con định mua sắm dù chẳng có nhu cầu.
Con hiểu rằng nguồn gốc sự bất công
chẳng ở đâu xa.
Nó nằm ngay nơi sự khép kín của lòng con.
Con phải chịu trách nhiệm
về cảnh nghèo trong xã hội.
Lạy Cha chí nhân,
vũ trụ, trái đất và tất cả tài nguyên của nó
là quà tặng Cha cho mọi người có quyền hưởng.
Cha để cho có sự chênh lệch, thiếu hụt,
vì Cha muốn chúng con san sẻ cho nhau.
Thế giới còn nhiều người đói nghèo
là vì chúng con giữ quá điều cần giữ.
Xin dạy chúng con biết cách đầu tư làm giàu,
nhờ sống chia sẻ yêu thương. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao
Siêu, SJ
Suy niệm
Chúng ta tiếp tục lắng nghe giáo huấn của Chúa
Giêsu liên quan tới tiền bạc. Ở đây Chúa muốn dạy rằng: đối với tiền bạc, chúng
ta chỉ là những người quản lý, chứ không phải là ông chủ, nên phải sử dụng tiền
bạc cách trung tín. “Vậy nếu các con không trung thành trong việc tiền
của gian dối, thì ai sẽ giao phó của chân thật cho các con”.
Tại sao Chúa Giêsu gọi
tiền bạc là “gian dối” ? Thưa vì giá trị của nó không bền. Không
ai chết mà có thể mang theo mình dù chỉ một đồng một xu. Còn “của cải chân
thật” là gì ? Thưa là những giá trị vững bền còn tồn tại cho tới đời sau.
Chúa Giêsu dạy rằng ta có
thể dùng tiền bạc mà giá trị không bền để có được những giá trị vững bền tồn
tại đến đời sau. Đó là dùng tiền để làm việc nghĩa, làm việc bác ái, góp vào
việc chung của xã hội và Giáo Hội, giúp đỡ người khác v.v.
Thực ra, tất cả tiền bạc
chúng ta đang nắm giữ đều là của người khác giao cho ta. Người khác đây là cha
mẹ, ân nhân, hay do công việc làm ăn và xét cho cùng là Thiên Chúa giao. Ta chỉ
là người quản lý mà thôi. Mà người ta chỉ đòi hỏi ở người quản lý một điều là
phải chứng tỏ lòng trung thành. Khi đã trung thành trong việc quản lý của cải
gian dối thì Chúa sẽ giao cho chúng ta của cải lớn hơn, đó là sự sống đời đời.
Trong một
xã hội chạy theo vật chất, hưởng thụ, tiền bạc rất cần thiết. “Tiền là
tiên là phật, là sức bật của tuổi trẻ; là sức khỏe của tuổi già; là cái đà danh
vọng; là cái lộng che thân; là cái cân chân lý, ôi đồng tiền hết ý!” Chính
vì quan niệm như thế mà nhiều người sống chỉ biết có tiền và để có tiền họ sẵn
sàng bán rẻ lương tri, anh em, bè bạn.
Lạy Chúa,
Chúa dạy chúng con chỉ tôn thờ một mình Chúa mà thôi, nhưng nhiều khi chúng con
cũng thờ những cái khác: đó là danh vọng, tiền bạc, địa vị. Xin Chúa thương thứ
tha và ban ơn để chúng con sống trung tín hơn với Chúa, vì chỉ có Chúa mới là
Chủ tể và cùng đích đời con. Amen.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
8
THÁNG MƯỜI MỘT
Giáo
Xứ, Một Môi Trường Ưu Tiên
Thế
giới ngày nay có xu hướng lãng xa Thiên Chúa. Thế giới chỉ muốn các dữ kiện thực
tế và không sẵn lòng để lắng nghe. Nhưng Chúa Giêsu kêu gọi chúng ta mở rộng tấm
lòng mình ra: “Mọi người sẽ nhận biết anh em là môn đệ của Thầy ở điểm này: là
anh em có lòng yêu thương nhau” (Ga 13,35). Giáo xứ là môi trường ưu tiên để
trình bày chứng tá ấy. Chúng ta cần thể hiện lại trong thời đại hôm nay điều kỳ
diệu đã xảy ra trong các cộng đoàn Kitôhữu đầu tiên: điều kỳ diệu của một sự sống
mới, không chỉ về mặt thiêng liêng nhưng cả về mặt xã hội và lịch sử nữa.
“Để
tất cả nên một, như Cha ở trong con và con ở trong Cha để họ cũng ở trong chúng
ta” (Ga 17, 21). Công Đồng Vatican II chú giải rằng qua những lời ấy, Chúa
Giêsu đề nghị chúng ta “bắt chước sự kết hợp của Ba Ngôi thần linh để kết hợp
các con cái Thiên Chúa trong tình yêu và chân lý” (MV 24). Thiên Chúa Ba Ngôi
chính là kiểu mẫu của mọi mối tương quan con người và của đời sống chung giữa
con người với nhau!
Từ
mẫu thức tối thượng ấy, chúng ta có thể rút ra vô số hàm ý cho giáo xứ. Thực vậy,
ơn gọi cao cả của một cộng đoàn giáo xứ là phấn đấu để một cách nào đó trở
thành một minh họa về Thiên Chúa Ba Ngôi, “hòa hợp mọi sự khác biệt của con người”
(AA 10): người già và người trẻ, nam và nữ, trí thức và lao động, giàu và nghèo
…
-
suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm.
Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT
UP YOUR HEARTS
Daily
Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia
Đình
NGÀY
08-11
Pl
4, 10-19; Lc 16, 9-15.
LỜI
SUY NIỆM: “Không gia nhân nào có thể làm tôi hai chủ, vì hoặc sẽ
ghét chủ này mà yêu chủ kia”
Đối
với Chúa Giêsu, con người không thể trung lập hay lừng khừng, nhưng phải dứt
khoát trong sự lựa chon cho mình một vị Chủ của đời mình. Phục vụ Chúa không thể
nào là một công việc bán thời gian, hay chỉ là thời giờ dư thừa trong công việc
làm ăn hay nghỉ ngơi. Ai đã chọn phục vụ Chúa thì phải phục vụ trọn vẹn cả thời
gian, sức lực và cả trí tuệ, và sự khôn ngoan: Chúa là Chủ tuyệt đối. Ngoài
Chúa ra không còn có ai khác, và bất cứ điều gì cũng không có thể là chủ của đời
mình nữa.
Lạy
Chúa Giêsu, xin cho mọi thành viên trong gia đình chúng con, luôn chọn Chúa làm
chủ của đời mình; trong cả tim và óc của chúng con dành cho Chúa luôn ngự
trị.
Mạnh
Phương
08
Tháng Mười Một
Tôi Là Người Hạnh
Phúc Nhất Trần Gian
Một
ông vua giàu có nọ không bao giờ cảm thấy thỏa mãn, bởi vì tất cả tài sản mà
ông có đều do sự miễn cưỡng đóng góp của thần dân. Ông tự so sánh mình với những
người hành khất: người hành khất nhận được tiền của do lòng thương của người
khác, còn ông, ông nhận được tiền do sự cưỡng bách.
Ngày
nọ, ông vua giàu có đã quyết định làm một việc táo bạo: đó là cải trang thành
người hành khất để cảm nghiệm được những đồng tiền bố thí... Thế là mỗi ngày
Chúa Nhật, ông biến mình thành một người ăn xin lê lết trước cửa giáo đường.
Ông cho tất cả những tiền ăn xin được vào một chiếc hộp nhỏ. Tuy không là bao
so với cả kho tàng của ông, nhưng có lẽ nó vẫn có giá trị hơn... Ông tự nghĩ:
bây giờ ta nới thực sự là người giàu có nhất trên đời, bởi vì tiền của ta nhận
được là do lòng thương xót của con người, chứ không do một sự cưỡng bách nào.
Khi
đã gom góp được một số tiền khá lớn sau những năm tháng ăn xin trước cửa các
giáo đường, ông đã xin từ chức khỏi ngai vàng và đi đến một phương xa, nơi
không ai có thể nhận ra ông. Ông mua một mảnh đất, và tự tay cất được một ngôi
nhà tranh đơn sơ. Không mấy chốc, do sự hòa nhã, vui tươi của ông, mọi người
trong lối xóm đều mến thương ông, nhất là các em bé. Ông kể chuyện cho chúng
nghe, ông đem chúng đi câu cá, ông dạy chúng ca hát.
Trong
đám trẻ nhỏ, có một cậu bé gia đình còn nghèo hơn cả ông nữa. Cậu bé chỉ có vỏn
vẹn một con chim họa mi. Nghe tin ông đau nặng, cậu bé đã vội vàng mang con
chim đến tặng ông, với hy vọng rằng con chim sẽ hót cho ông được khuây khỏa.
Ðón
nhận món quà, con người đã từng là vua của một nước mới thốt lên: "Từ trước
đến nay, tất cả những gì tôi có, tôi đều lãnh nhận do lòng thương xót của người
khác. Người ta cho tôi, nhưng không phải là cho tôi mà là cho một người hành khất.
Giờ đây, với món quà tặng là con chim này, người ta tặng cho tôi với tất cả tấm
lòng yêu thương... Chắc chắn, tôi là người hạnh phúc nhất trên trần gian".
Một
thời gian sau đó, trong vùng, có một người táđiền nghèo bị người chủ đe dọa lấy
nhà và trục xuất ra khỏi mảnh vườn đang canh tác. Nghĩ đến cảnh hai vợ chồng và
7 đứa con dại bị đuổi ra khỏi nhà, ông vua không thể nào ăn ngủ được... Cuối
cùng, ông quyết định tặng chính mảnh vườn và ngôi nhà của mình cho gia đình người
tá điền nghèo... Và một lần nữa, không một đồng xu dính túi, ông lên đường trẩy
đi một nơi khác.
Bùi
ngùi vì phải chia tay với những người quen biết trong vùng, nhưng ông cảm thấy
hạnh phúc vô cùng, bởi vì lần đầu tiên ông cảm nghiệm được niềm vui của sự ban
tặng. Ông hiểu được rằng cho thì có phúc hơn là nhận lãnh... Lần này, ông thốt
lên với tất cả xác tín: "Tôi là người hạnh phúc nhất trên trần gian
này".
Câu
chuyện của ông vua đi tìm hạnh phúc trên đây có thể gợi lên cho chúng ta về
hình ảnh của chuyến đi cuộc đời của chúng ta... Người Kitô là một người lữ hành
đi tìm hạnh phúc. Và hạnh phúc đích thực của chúng ta là gì nếu không phải là
trao tặng, trao tặng cho đến lúc trống rỗng, nhưng bù lại, chúng ta được lấp đầy
bằng chính Chúa.
(Lẽ
Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét