CHÚNG
TA TOÀN THẮNG NHỜ ĐẤNG YÊU THƯƠNG CHÚNG TA!
... Bà Viviane Moninot sống tại thành phố Fumay
ở miền Bắc nước Pháp. Cách đây đúng 10 năm, bà đã tự để cho Tình Yêu của Đức
Chúa GIÊSU KITÔ chiếm đoạt, tràn ngập cõi lòng. Xin nhường lời cho bà hồi tưởng
chặng đường quá khứ với tâm tình tri ân chân thành.
Năm 2003 tôi đi Lộ-Đức với hội bác ái Secours Catholique. Vào thời kỳ đó tôi là kẻ sống xa Giáo Hội Công Giáo. Tôi trải qua nhiều thử thách đau thương và rơi vào tình trạng trầm-cảm. Mẹ tôi nói với tôi:
- Nếu con đi Lộ-Đức, con nhớ đến tắm nơi hồ nước Đức Mẹ.
Tôi làm theo lời hiền mẫu dặn. Người ta bọc kín tôi bằng tấm chăn trắng và tôi được dìm vào hồ nước lạnh ngắt. Tức khắc tôi cảm nghiệm một sự hiện diện yêu thương tràn ngập toàn thân, y như thể là Thánh Linh xuyên thấu vào người tôi. Đây là một xúc động vô cùng mãnh liệt. Khi ra khỏi hồ nước Đức Mẹ, tôi quỳ sụp xuống và không mở miệng nói lời nào trong vòng một tuần lễ.
Khi trở về Fumay tôi đi thẳng đến thánh đường. Tôi thầm thì nói:
- Chị thật cô đơn và dơ bẩn quá! Em cũng thế! Vậy chúng ta hãy giúp đỡ lẫn nhau nhé!
Từ đó tôi thường xuyên đến quét dọn nhà thờ và ở lại đây cầu nguyện.
Dần dần THIÊN CHÚA ban cho tôi ơn biết tha thứ cho tất cả những ai từng làm hại tôi và tôi nhận được sự tha thứ của THIÊN CHÚA. Lòng tôi tràn ngập tâm tình tri ân cảm tạ: Chính THIÊN CHÚA nâng đỡ khi tôi rơi vào trạng huống đau khổ tuyệt vọng. Có không biết bao nhiêu lần tôi đã toan tính tự tử muốn chấm dứt cuộc đời ô-trọc cho xong! Cũng vào thời kỳ ấy tôi bắt đầu cuộc chữa trị tâm-linh kéo dài 4 năm và đã giúp tôi tái lập cuộc đời mình.
Hiện tại tôi hăng say tiếp tục các hoạt động nơi giáo xứ. Tôi yêu mến Giáo Hội khi thấy Giáo Hội mở rộng cửa tiếp đón mọi người thuộc đủ mọi giai tầng xã hội khác nhau, giống như tôi khám phá ra tại Lộ-Đức. Đúng thật Giáo Hội là Đại Gia Đình! Chúng ta không phải là Kitô-hữu đơn độc. Những người chung quanh tôi thật vô cùng quý báu trong cuộc hành trình hoán cải của tôi. Đặc biệt tôi gần gũi với các bà giáo dạy giáo lý: khi tôi quen biết các bà thì các bà khám phá ra Đức Tin rồi các bà gia nhập Nhóm Alpha. Nhóm gồm các tín hữu Công Giáo nhiệt thành thường tụ họp để học hỏi Lời Chúa và chia sẻ bữa ăn huynh đệ. Ngày nay tôi cầu nguyện cho các bà cũng như các bà cầu nguyện cho tôi. Thỉnh thoảng các bà xin tôi kể lại hành trình đổi đời của tôi cho các trẻ em nghe.
Dấn thân của tôi nơi giáo xứ chính là lộ trình gia nhập Nhóm Alpha. Lần đầu tiên tôi đến với tư cách khách được mời. Lần thứ hai với tư cách nhân viên thiện nguyện phục vụ bàn ăn. Đức Tin của tôi được củng cố và tôi tạo được nhiều mối thân hữu thật đẹp. Và cuộc phiêu lưu vẫn tiếp tục. Hiện tại chúng tôi gồm khoảng 20 người thường xuyên gặp nhau mỗi tháng một lần vào ngày thứ sáu lúc 7 giờ tối nơi nhà xứ Fumay. Chúng tôi cầu nguyện và trao đổi về Lời Chúa. Chúng tôi tự do diễn đạt tư tưởng mà không hề sợ bị xét-nét. Lời nói được tự do bộc phát và các trái tim được sưởi ấm khi cùng chia sẻ bữa ăn chung.
Hiện tại tôi sống thời kỳ khô cằn trên bình thiêng liêng nhưng tôi không mảy may lo âu. Nó là thành phần của Đức Tin. Bởi vì không gì có thể tách lìa tôi khỏi Tình Yêu Đức Chúa GIÊSU, tôi xác tín vững chắc như thế! Do đó tôi kiên trì trong việc cầu nguyện. Mỗi ngày tôi cầu nguyện ban sáng rồi ban tối và suy gẫm sau Thánh Lễ. Cầu Nguyện giúp tôi tương đối hóa các vấn đề rắc rối tôi gặp trong công ăn việc làm và đề cập đến thời kỳ thất nghiệp tôi sắp trải qua với lòng tín thác. Tôi cũng thích dạo chơi trong rừng. Rừng giúp tôi trở về với cội nguồn và mời gọi tôi chiêm ngắm thiên nhiên.
Trước hết và trên hết tôi cầu nguyện cho Tình Yêu của Đức Chúa GIÊSU KITÔ được xuyên thấu tâm lòng con người, hầu cho món quà tôi nhận được thì nhiều người khác cũng có thể khám phá ra.
Khi nhìn lại quá khứ tôi không cảm thấy cay đắng cũng chẳng oán hận. Tôi hiểu rằng các thất bại và các vết thương chuẩn bị tôi bước vào Tình Yêu của Đức Chúa GIÊSU KITÔ. Hai con tôi nay ở lứa tuổi 34 và 22. Chúng thật sự sửng-sờ về lộ trình của tôi và chúng sợ tôi sẽ vào dòng tu. Thật ra tôi cũng có nghĩ đến một chút .. Hồi năm ngoái tôi gặp lại người bạn trai từng yêu tôi ở tuổi dậy-thì và anh ấy cũng đã hoán cải trở về. Tôi tự hỏi phải làm gì đây? Nhưng rồi tôi hiểu rằng Đức Chúa GIÊSU là Vị Hôn Phu độc nhất của tôi và tôi chỉ thuộc về Người mà thôi.
... ”Ai có thể tách chúng ta ra khỏi tình yêu của Đức Chúa KITÔ? Phải chăng là gian truân, khốn khổ, đói rách, hiểm nguy, bắt bớ, gươm giáo? Như có lời chép: ”Chính vì Ngài mà mỗi ngày chúng con bị giết, bị coi như bầy cừu để sát sinh”. Nhưng trong mọi thử thách ấy, chúng ta toàn thắng nhờ Đấng đã yêu mến chúng ta. Đúng thế, tôi tin chắc rằng: cho dầu là sự chết hay sự sống, thiên thần hay ma vương quỷ lực, hiện tại hay tương lai, hoặc bất cứ sức mạnh nào, trời cao hay vực thẳm hay bất cứ một loài thọ sinh nào khác, không có gì tách được chúng ta ra khỏi tình yêu của THIÊN CHÚA nơi Đức KITÔ GIÊSU, Chúa chúng ta” (Roma 8,35-39).
(”Reims-Ardennes”, Vie Diocésaine, No 1346, Novembre 2013, trang 16-17)
Sr. Jean Berchmans Minh Nguyệt
www.vi.radiovaticana.va
Năm 2003 tôi đi Lộ-Đức với hội bác ái Secours Catholique. Vào thời kỳ đó tôi là kẻ sống xa Giáo Hội Công Giáo. Tôi trải qua nhiều thử thách đau thương và rơi vào tình trạng trầm-cảm. Mẹ tôi nói với tôi:
- Nếu con đi Lộ-Đức, con nhớ đến tắm nơi hồ nước Đức Mẹ.
Tôi làm theo lời hiền mẫu dặn. Người ta bọc kín tôi bằng tấm chăn trắng và tôi được dìm vào hồ nước lạnh ngắt. Tức khắc tôi cảm nghiệm một sự hiện diện yêu thương tràn ngập toàn thân, y như thể là Thánh Linh xuyên thấu vào người tôi. Đây là một xúc động vô cùng mãnh liệt. Khi ra khỏi hồ nước Đức Mẹ, tôi quỳ sụp xuống và không mở miệng nói lời nào trong vòng một tuần lễ.
Khi trở về Fumay tôi đi thẳng đến thánh đường. Tôi thầm thì nói:
- Chị thật cô đơn và dơ bẩn quá! Em cũng thế! Vậy chúng ta hãy giúp đỡ lẫn nhau nhé!
Từ đó tôi thường xuyên đến quét dọn nhà thờ và ở lại đây cầu nguyện.
Dần dần THIÊN CHÚA ban cho tôi ơn biết tha thứ cho tất cả những ai từng làm hại tôi và tôi nhận được sự tha thứ của THIÊN CHÚA. Lòng tôi tràn ngập tâm tình tri ân cảm tạ: Chính THIÊN CHÚA nâng đỡ khi tôi rơi vào trạng huống đau khổ tuyệt vọng. Có không biết bao nhiêu lần tôi đã toan tính tự tử muốn chấm dứt cuộc đời ô-trọc cho xong! Cũng vào thời kỳ ấy tôi bắt đầu cuộc chữa trị tâm-linh kéo dài 4 năm và đã giúp tôi tái lập cuộc đời mình.
Hiện tại tôi hăng say tiếp tục các hoạt động nơi giáo xứ. Tôi yêu mến Giáo Hội khi thấy Giáo Hội mở rộng cửa tiếp đón mọi người thuộc đủ mọi giai tầng xã hội khác nhau, giống như tôi khám phá ra tại Lộ-Đức. Đúng thật Giáo Hội là Đại Gia Đình! Chúng ta không phải là Kitô-hữu đơn độc. Những người chung quanh tôi thật vô cùng quý báu trong cuộc hành trình hoán cải của tôi. Đặc biệt tôi gần gũi với các bà giáo dạy giáo lý: khi tôi quen biết các bà thì các bà khám phá ra Đức Tin rồi các bà gia nhập Nhóm Alpha. Nhóm gồm các tín hữu Công Giáo nhiệt thành thường tụ họp để học hỏi Lời Chúa và chia sẻ bữa ăn huynh đệ. Ngày nay tôi cầu nguyện cho các bà cũng như các bà cầu nguyện cho tôi. Thỉnh thoảng các bà xin tôi kể lại hành trình đổi đời của tôi cho các trẻ em nghe.
Dấn thân của tôi nơi giáo xứ chính là lộ trình gia nhập Nhóm Alpha. Lần đầu tiên tôi đến với tư cách khách được mời. Lần thứ hai với tư cách nhân viên thiện nguyện phục vụ bàn ăn. Đức Tin của tôi được củng cố và tôi tạo được nhiều mối thân hữu thật đẹp. Và cuộc phiêu lưu vẫn tiếp tục. Hiện tại chúng tôi gồm khoảng 20 người thường xuyên gặp nhau mỗi tháng một lần vào ngày thứ sáu lúc 7 giờ tối nơi nhà xứ Fumay. Chúng tôi cầu nguyện và trao đổi về Lời Chúa. Chúng tôi tự do diễn đạt tư tưởng mà không hề sợ bị xét-nét. Lời nói được tự do bộc phát và các trái tim được sưởi ấm khi cùng chia sẻ bữa ăn chung.
Hiện tại tôi sống thời kỳ khô cằn trên bình thiêng liêng nhưng tôi không mảy may lo âu. Nó là thành phần của Đức Tin. Bởi vì không gì có thể tách lìa tôi khỏi Tình Yêu Đức Chúa GIÊSU, tôi xác tín vững chắc như thế! Do đó tôi kiên trì trong việc cầu nguyện. Mỗi ngày tôi cầu nguyện ban sáng rồi ban tối và suy gẫm sau Thánh Lễ. Cầu Nguyện giúp tôi tương đối hóa các vấn đề rắc rối tôi gặp trong công ăn việc làm và đề cập đến thời kỳ thất nghiệp tôi sắp trải qua với lòng tín thác. Tôi cũng thích dạo chơi trong rừng. Rừng giúp tôi trở về với cội nguồn và mời gọi tôi chiêm ngắm thiên nhiên.
Trước hết và trên hết tôi cầu nguyện cho Tình Yêu của Đức Chúa GIÊSU KITÔ được xuyên thấu tâm lòng con người, hầu cho món quà tôi nhận được thì nhiều người khác cũng có thể khám phá ra.
Khi nhìn lại quá khứ tôi không cảm thấy cay đắng cũng chẳng oán hận. Tôi hiểu rằng các thất bại và các vết thương chuẩn bị tôi bước vào Tình Yêu của Đức Chúa GIÊSU KITÔ. Hai con tôi nay ở lứa tuổi 34 và 22. Chúng thật sự sửng-sờ về lộ trình của tôi và chúng sợ tôi sẽ vào dòng tu. Thật ra tôi cũng có nghĩ đến một chút .. Hồi năm ngoái tôi gặp lại người bạn trai từng yêu tôi ở tuổi dậy-thì và anh ấy cũng đã hoán cải trở về. Tôi tự hỏi phải làm gì đây? Nhưng rồi tôi hiểu rằng Đức Chúa GIÊSU là Vị Hôn Phu độc nhất của tôi và tôi chỉ thuộc về Người mà thôi.
... ”Ai có thể tách chúng ta ra khỏi tình yêu của Đức Chúa KITÔ? Phải chăng là gian truân, khốn khổ, đói rách, hiểm nguy, bắt bớ, gươm giáo? Như có lời chép: ”Chính vì Ngài mà mỗi ngày chúng con bị giết, bị coi như bầy cừu để sát sinh”. Nhưng trong mọi thử thách ấy, chúng ta toàn thắng nhờ Đấng đã yêu mến chúng ta. Đúng thế, tôi tin chắc rằng: cho dầu là sự chết hay sự sống, thiên thần hay ma vương quỷ lực, hiện tại hay tương lai, hoặc bất cứ sức mạnh nào, trời cao hay vực thẳm hay bất cứ một loài thọ sinh nào khác, không có gì tách được chúng ta ra khỏi tình yêu của THIÊN CHÚA nơi Đức KITÔ GIÊSU, Chúa chúng ta” (Roma 8,35-39).
(”Reims-Ardennes”, Vie Diocésaine, No 1346, Novembre 2013, trang 16-17)
Sr. Jean Berchmans Minh Nguyệt
www.vi.radiovaticana.va
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét