07/09/2015
Thứ Hai sau Chúa Nhật
23 Quanh Năm
Bài
Ðọc I: (Năm I) Cl 1, 24 - 2, 3
"Tôi
đã được trở thành người phục vụ Hội thánh để rao giảng mầu nhiệm ẩn giấu từ
muôn thuở".
Trích
thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côlôxê.
Anh
em thân mến, hiện nay tôi vui sướng trong những đau khổ tôi phải chịu vì anh
em. Tôi bổ khuyết nơi thân xác tôi những gì còn thiếu sót trong cuộc thương khó
của Ðức Kitô, để Hội thánh là thân xác của Người được nhờ. Tôi đã được trở
thành người phục vụ Hội thánh, theo sự an bài của Thiên Chúa đã trao phó cho
tôi rao giảng đầy đủ lời Chúa, đó là mầu nhiệm ẩn giấu từ muôn thuở qua muôn thế
hệ, nhưng nay đã được tỏ bày cho các thánh của Người. Thiên Chúa muốn tỏ bày
cho họ biết thế nào là sự phong phú vinh quang của mầu nhiệm nơi dân ngoại, tức
là Ðức Kitô trong anh em, Người là niềm hy vọng vinh quang. Tôi loan báo Người,
cảnh tỉnh mọi người, đem tất cả khôn ngoan mà dạy dỗ mọi người, để làm cho mọi
người nên hoàn hảo trong Ðức Giêsu Kitô. Chính vì lẽ đó, tôi khó nhọc chiến đấu
nhờ vào năng lực mà Người hành động mạnh mẽ trong tôi. Vì chưng, tôi muốn anh
em nhận thấy tôi lo lắng biết bao cho anh em và cho những người ở Laođicêa, và
cho những ai chưa hề thấy mặt tôi tận mắt, để lòng họ được an ủi, và khi được
giáo huấn trong đức mến, họ được dư đầy sự thông hiểu là được nhận biết mầu nhiệm
Thiên Chúa Cha và Ðức Kitô Giêsu, nơi Người tiềm ẩn mọi kho tàng khôn ngoan và
thông hiểu.
Ðó
là lời Chúa.
Ðáp
Ca: Tv 61, 6-7. 9
Ðáp: Vinh dự và an
toàn của tôi ở nơi Thiên Chúa (c. 8a).
Xướng:
1) Duy nơi Thiên Chúa, hỡi linh hồn tôi, hãy an vui, vì do chính Người, tôi được
ơn cứu độ. Phải, chính Chúa là Ðá Tảng, là ơn cứu độ của tôi, Người là chiến luỹ
của tôi, tôi sẽ không hề nao núng. - Ðáp.
2)
Hỡi dân tộc, hãy trông cậy Người luôn mọi lúc; hãy đổ giốc niềm tâm sự trước
nhan Người, vì Thiên Chúa là nơi ta nương náu.- Ðáp.
Alleluia:
Pl 2, 15-16
Alleluia,
alleluia! - Anh em hãy tích trữ lời ban sự sống, anh em hãy chiếu sáng như những
vì sao ở giữa thế gian. - Alleluia.
Phúc
Âm: Lc 6, 6-11
"Các
ông quan sát xem Người có chữa lành bệnh trong ngày Sabbat không".
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Vào
một ngày Sabbat, Chúa Giêsu vào hội đường và giảng dạy. Khi ấy ở đó có một người
tay hữu bị khô bại. Những luật sĩ và biệt phái quan sát xem Người có chữa lành
người ấy trong ngày Sabbat không, để có cớ tố cáo Người. Nhưng Người biết tư tưởng
các ông, liền bảo người có tay khô bại rằng: "Ngươi hãy chỗi dậy mà đứng
ra giữa đây". Người đó đứng thẳng dậy. Ðoạn Chúa Giêsu bảo các ông ấy rằng:
"Tôi hỏi các ông, ngày Sabbat được phép làm sự lành hay sự dữ, cứu sống
hay là giết chết?" Rồi đưa mắt nhìn mọi người, Chúa bảo người đó rằng:
"Ngươi hãy giơ tay ra". Người ấy giơ ra, và tay người ấy được lành.
Bấy
giờ các ông đầy lòng tức giận, và bàn định với nhau xem có thể làm gì được Chúa
Giêsu.
Ðó
là lời Chúa.
Suy
Niệm: Cốt Lõi Của Ðạo
Văn
hào Nga Léon Tolstoi có kể câu truyện ngụ ngôn như sau: Một ông chủ nọ giao cho
các gia nhân một công việc và bảo họ chỉ chu toàn công việc ấy mà thôi. Ông hứa
sẽ thưởng công cho họ, nếu họ làm tốt công việc. Lúc mới bắt tay vào việc, ai
cũng muốn làm vừa lòng ông chủ, cho nên để hết tâm trí vào công việc được giao.
Thế nhưng, một thời gian sau đó, nhiều người cho rằng để làm vừa lòng ông chủ
và để được phần thưởng bội hầu hơn, cần phải làm nhiều việc khác nữa. Họ nghĩ
ra nhiều việc khác và dần dần chú tâm vào đó đến độ quên bẵng đi công việc được
chủ giao cho lúc đầu. Bận bịu với những công việc mới, chẳng những họ không còn
nhớ tới công việc đã được giao, mà cũng chẳng màng tới phần thưởng ông chủ đã hứa.
Cuối cùng, tưởng mình đã có thể tự túc với công việc của mình, họ cũng gạt luôn
ông chủ ra khỏi cuộc sống của họ. Léon Tolstoi đưa ra kết luận: Người ta thường
thấy một thái độ như thế nơi các Kitô hữu; họ thay thế đạo của tình thương bằng
vô số những nghi lễ trống rỗng vô hồn.
Nhiều
người Do thái thời Chúa Giêsu, nhất là các thành phần lãnh đạo trong dân cũng
có lối hành đạo tương tự. Thật ra, đạo của mạc khải Do thái giáo cốt yếu cũng
là đạo của tình thương; thế nhưng trong thực tế, cái cốt lõi ấy thường bị quên
lãng để nhường chỗ cho biết bao nghi thức trống rỗng vô hồn; người ta sẵn sàng
loại trừ tha nhân và chối bỏ tình thương để tuân giữ những nghi thức và luật lệ
vô hồn ấy.
Chúa
Giêsu đã đến và đưa con người trở lại cái cốt lõi của đạo. Tin Mừng hôm nay ghi
lại một nỗ lực của Chúa Giêsu nhằm nhắc nhở cho người Do thái về cái cốt lõi của
đạo được thể hiện qua lề luật. Một trong những khoản quan trọng của lề luật
chính là ngày Hưu lễ. Chúa Giêsu đã không đến để hủy bỏ, nhưng để kiện toàn lề
luật, và kiện toàn lề luật chính là mặc cho tinh thần và ý nghĩa của yêu
thương; không có tình thương, lề luật chỉ còn là một cái xác không hồn. Như vậy,
kiện toàn luật giữ ngày Hưu lễ chính là biến ngày đó thành ngày tôn vinh Thiên Chúa,
và không gì đúng đắn và xứng hợp hơn để tôn vinh Thiên Chúa trong ngày Hưu lễ
cho bằng thể hiện tình thương đối với tha nhân. Chính trong ý nghĩa ấy mà Chúa
Giêsu đã chữa lành một người có bàn tay khô bại trong ngày Hưu lễ. Lề luật là một
thể hiện ý muốn của Thiên Chúa, và ý muốn của Chúa không gì khác hơn là con người
được sống, và sống dồi dào, sung mãn chính là sống yêu thương. Như vậy chu toàn
lề luật trước tiên là sống yêu thương.
Lời
Chúa hôm nay mời gọi chúng ta nhìn lại cách sống đạo của chúng ta. Ðọc kinh, dự
lễ, tham gia sinh hoạt giáo xứ mà không sống yêu thương, điều đó có thật sự là
sống đạo chưa? Sống đạo đích thực là sống yêu thương: một lời kinh đích thực phải
phát xuất từ cõi lòng rộng mở yêu thương; một của lễ đẹp lòng Chúa phải là một
nghĩa cử yêu thương dành cho tha nhân. Xin Chúa giúp chúng ta mỗi ngày thêm thấm
nhuần cái cốt lõi của đạo là yêu thương.
Veritas Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Hai Tuần 23 TN1
Bài đọc: Col 1:24-2:3; Lk
6:6-11.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Bổn phận của các
tín hữu là xây dựng Nhiệm Thể của Đức Kitô.
Trong
Kế Hoạch Cứu Độ của Thiên Chúa, Đức Kitô là Người mang Kế-hoạch đến thành công
qua việc nhập thể, mặc khải, dạy dỗ, huấn luyện các môn đệ, chịu chết để chuộc
tội cho con người. Ơn cứu độ giờ đây là của mọi người, không phân biệt một ai cả.
Nhưng để ơn cứu độ này hiện thực trong tất cả mọi người, họ cần tin vào Đức
Kitô; và để tin vào Đức Kitô, Giáo Hội cần có nhiều nhà rao giảng. Bắt đầu từ một
nhóm nhỏ là các môn đệ, Giáo Hội từ từ lớn dần và lan rộng khắp nơi, cho tới
con số như ngày nay, và cần phải lan rộng hơn nữa cho tới khi mọi người đều tin
vào Đức Kitô. Để được như thế, mọi thành phần trong Giáo Hội đều có bổn phận phải
hy sinh và nỗ lực góp phần vào việc rao giảng Tin Mừng.
Các
Bài Đọc hôm nay tập trung trong việc làm cho các tín hữu nhận ra và góp phần
vào việc xây dựng Nhiệm Thể của Đức Kitô là Giáo Hội. Trong Bài Đọc I, thánh
Phaolô vui mừng chịu đựng đau khổ cho việc xây dựng Nhiệm Thể của Đức Kitô, qua
việc rao giảng Tin Mừng. Ngài cố gắng hết sức để cho Tin Mừng thấm nhập, phát
triển, và sinh hoa kết trái trong cuộc đời các tín hữu. Trong Phúc Âm, trong
khi Chúa Giêsu tất tưởi rao giảng Tin Mừng và chữa lành khắp nơi, các kinh-sư
và biệt-phái lại nhân danh Lề Luật của Thiên Chúa để cấm đoán Ngài không được
chữa lành trong ngày Sabbath, và cố gắng tìm mọi cách để tiêu diệt Ngài!
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/
Bài đọc I:
Tôi vui mừng được chịu đau khổ vì Đức Kitô, vì Giáo Hội, và vì anh em.
1.1/
Phaolô nhận ra trách nhiệm của mình: Trước khi có thể làm chứng cho Thiên Chúa, Phaolô cần
xác tín niềm tin của mình.
(1)
Phaolô nhận ra sự sai lầm của mình và nhận ra tình thương Thiên Chúa: Biến cố
trên đường đi Damascus đã mở mắt cho Phaolô biết ơn cứu độ không chỉ dành riêng
cho người Do-thái, mà còn mở rộng cho tất cả Dân Ngoại, qua Kế Hoạch Cứu độ của
Thiên Chúa. Thánh Phaolô nói về Kế-hoạch này như sau: "Mầu nhiệm đã được
giữ kín từ bao thời đại và qua bao thế hệ, nhưng nay đã được tỏ ra cho dân
thánh của Thiên Chúa. Người đã muốn cho họ được biết mầu nhiệm này phong phú và
hiển hách biết bao giữa các dân ngoại: đó là chính Đức Kitô đang ở giữa anh em,
Đấng ban cho chúng ta niềm hy vọng đạt tới vinh quang."
(2)
Lấy tình thương đáp trả tình thương: Được chữa lành khỏi mù lòa về phần xác
cũng như phần hồn, Phaolô nhận ra tình thương của Thiên Chúa dành cho ông. Ông
nghĩ nếu Thiên Chúa và Đức Kitô đã yêu thương mình như thế, ông phải đáp trả
tình thương bằng cách làm cho ơn cứu độ được hiện thực trong tất cả mọi người.
Phaolô biết mình không thể làm lại gì cho Thiên Chúa, nên chú trọng vào việc
xây dựng các chi thể trong một thân thể của Đức Kitô là Giáo Hội "Tôi đã
trở nên người phục vụ Giáo Hội, theo kế hoạch Thiên Chúa đã uỷ thác cho tôi,
liên quan đến anh em: đó là tôi phải rao giảng lời của Người cho trọn vẹn."
(3)
Đâu là những gian nan thử thách mà Đức Kitô còn phải chịu? Mặc dù Đức Kitô đã
chiến thắng thần chết, sống lại vinh quang, và mang ơn cứu độ cho mọi người;
nhưng Kế-hoạch Cứu Độ chưa hoàn tất cho đến khi mọi người đều được hưởng ơn cứu
độ qua việc tin vào Đức Kitô. Để hoàn tất điều này, Đức Kitô trông chờ vào sự cộng
tác của tất cả các tín hữu. Những đau khổ mà Đức Kitô còn đang phải chịu là: sự
hững hờ của các tín hữu trong việc rao giảng Tin Mừng; những thái độ chống báng
và các kế hoạch nhằm tiêu diệt đạo thánh Chúa; đời sống giữ đạo cách hời hợt của
hàng giáo sĩ và các tín hữu ngăn cản việc làm chứng cho Tin Mừng; và sự chia rẽ
giữa các giáo hội làm chia cắt thân thể của Đức Kitô.
1.2/
Phaolô tìm mọi cách để chu toàn sứ vụ được trao phó: Ngài nói:
"Chính vì mục đích ấy mà tôi phải vất vả chiến đấu, nhờ sức lực của Người
hoạt động mạnh mẽ trong tôi... Tôi vui mừng được chịu đau khổ vì anh em. Những
gian nan thử thách Đức Kitô còn phải chịu, tôi xin mang lấy vào thân cho đủ mức,
vì lợi ích cho thân thể Người là Hội Thánh." Những việc làm chứng tỏ nỗ lực
rao giảng Tin Mừng của Phaolô:
-
Ngài rao giảng Tin Mừng ở mọi nơi và trong một lúc: trong hội đường, ngoài phố
chợ, trong khám đường, khi đối chất ... rao giảng dù thuận tiện hay không thuận
tiện.
-
Giúp đỡ mọi tín hữu để họ càng ngày càng trở nên hoàn thiện trong Đức Kitô:
không chỉ bằng lòng với việc thiết lập các cộng đoàn, Ngài vẫn trở lại để thăm
viếng khi có dịp, và viết thư để dạy dỗ và khuyên bảo mọi người.
-
Lấy tình thương và sức mạnh của Thiên Chúa để vượt qua mọi tranh chấp và ích kỷ
cá nhân; để gìn giữ sự hiệp nhất trong Giáo Hội.
2/
Phúc Âm:
Phải tuyệt đối tránh tất cả những gì ngăn cản không cho Nước Chúa trị đến.
2.1/
Tranh chấp cá nhân để hưởng lợi nhuận vật chất: Trình thuật Luca kể: Vào một
ngày Sabbath, Đức Giêsu vào hội đường để giảng dạy. Ở đó có một người bị khô bại
tay phải. Các kinh-sư và những người biệt-phái rình xem Đức Giêsu có chữa người
ấy trong ngày Sabbath không, để tìm được cớ tố cáo Người. Hội-đường Do-thái là
nơi họ tụ tập lại để học hỏi Kinh Thánh và dâng lời cầu nguyện lên Thiên Chúa;
thế mà các kinh-sư và biệt phái là những nhà lãnh đạo trong dân lại lợi dụng hội
đường, giờ thờ phượng, và nhân danh Thiên Chúa để rình rập và chờ cơ hội để tố
cáo người ngay lành.
Lý
do tại sao họ làm như thế là vì họ ghen tị về sư khôn ngoan và uy quyền của
Chúa Giêsu. Trong Tin Mừng Gioan, họ sợ đến một ngày cả thế giới sẽ đi theo
Ngài! Nếu thế giới chọn đi theo Chúa Giêsu, thế giới sẽ bỏ họ. Để ngăn cản con
người đừng đến với Chúa Giêsu, họ dùng mọi thủ đoạn hèn hạ để tiêu diệt Ngài.
2.2/
Chúa Giêsu mạnh dạn sửa sai và tố cáo thủ đoạn của họ.
(1)
Chúa Giêsu vạch ra những hiểu biết sai lầm: Chúa Giêsu thấu hiểu họ đang suy
nghĩ như thế, nên bảo người bại tay: "Anh trỗi dậy, ra đứng giữa
đây!" Người ấy liền trỗi dậy và đứng đó. Đức Giêsu chất vấn họ: "Tôi
xin hỏi các ông: ngày Sabbath, được phép làm điều lành hay điều dữ, cứu mạng
người hay huỷ diệt?"
Ngài
muốn họ trở về nguyên lý nền tảng: Lề Luật làm ra là cho lợi ích và bảo vệ đời
sống con người. Nguyên tắc nền tảng của luân lý là "làm lành tránh dữ, cứu
mạng sống chứ không hủy diệt." Vì thế, không ai được nhân danh Lề Luật để
giết hại hay từ chối làm điều lành trong ngày Sabbath.
(2)
Chúa Giêsu can đảm làm chứng cho sự thật: Không một chút sợ hãi, Người rảo mắt
nhìn họ tất cả, rồi bảo người bại tay: "Anh giơ tay ra!" Anh ấy làm
như vậy và tay anh liền trở lại bình thường. Nhưng họ thì giận điên lên, và bàn
nhau xem có làm gì được Đức Giêsu không. Họ giận điên lên vì họ bị mất mặt trước
đám đông; và giận quá mất khôn, họ không còn biết phân biệt và nhận ra sự thật
nữa!
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
-
Mỗi tín hữu chúng ta đều có bổn phận mang Kế Hoạch Cứu Độ của Thiên Chúa đến chỗ
vẹn toàn, bằng cách làm cho mọi người đều có cơ hội để lắng nghe Tin Mừng.
-
Chúng ta cần tránh tuyệt đối thái độ dùng Tin Mừng để mưu cầu lợi ích cá nhân.
Đừng bao giờ làm cho người khác mất niềm tin vì cuộc sống phản Tin Mừng của
chúng ta. Đừng bao giờ nhân danh Tin Mừng để chia cắt Nhiệm Thể của Đức Kitô.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
07/09/15 THỨ HAI TUẦN 23 TN
Lc 6,6-11
TIÊU CHUẨN CỦA THẦY GIÊ-SU
Một ngày sa-bát khác, Đức Giê-su cũng vào hội
đường và giảng dạy. Ở đó có một người bị khô bại tay phải. (Lc 6,6)
Suy niệm: Kể cũng lạ
thật! Sao Thầy Giê-su cứ hay chữa bệnh trong ngày sa-bát, điều mà giới
Pha-ri-sêu cho là cấm kỵ, không được phép làm? Ta tìm thấy câu trả lời trong
bài Tin Mừng hôm nay khi Đức Giê-su tự ý chữa lành cho người bại tay không do
yêu cầu của người này, cho thấy lập trường của Ngài về việc chữa lành. Bệnh của
người khô bại tay không phải là trường hợp nguy cấp, cần được chữa trị ngay
trong ngày sa-bát. Tuy nhiên, với Đức Giê-su, vấn đề không còn là trong ngày
sa-bát được phép chữa bệnh hay không, nhưng là được phép làm điều lành hay điều
dữ, cứu mạng người hay bị hủy diệt? Với Ngài, sự sống con người quan trọng đến
độ không làm điều lành cần phải làm là làm điều dữ, không cứu sự sống khi có
thể là hủy diệt sự sống ấy.
Bạn
ơi, tiêu chuẩn
của Thầy Giê-su thì khác hẳn với tiêu chuẩn của bạn và tôi. Trong tương quan
đối với nhau và trong đời sống cộng đoàn, ta thường có cái nhìn hẹp hòi, dò xét
mà quên để ý tới sự thương cảm, lòng nhân nghĩa. Người Pha-ri-sêu xét theo việc
làm, còn bạn, bạn nhắm đến giá trị của việc làm hay chỉ là việc làm mà thôi?
Sống
Lời Chúa: Tôi tập có cái nhìn và tiêu chuẩn của Thầy Giê-su
khi phục vụ: quan tâm đến thiện ích, hạnh phúc của tha nhân.
Cầu nguyện: Lạy Chúa,
thật dễ để đưa ra một lời chỉ trích, nhưng chẳng dễ chút nào để bỏ đi cái nhìn
hẹp hòi về tha nhân. Xin cho lòng nhân nghĩa và thương cảm của Chúa chạm đến
trái tim, cảm nghĩ của con, giúp con lớn lên mỗi ngày, làm mới lại tinh thần
phục vụ Chúa và anh chị em. Amen.
Giơ bàn tay anh ra
Các Kitô hữu không còn phải giữ ngày sabát nữa,
nhưng giữ Chúa Nhật. Đây là ngày để chúng ta làm điều tốt, để chăm lo cho sự sống.
Suy niệm:
Chúng
ta không biết nhiều chi tiết về người đàn ông này.
Ông
bao nhiêu tuổi, có gia đình chưa, sống bằng nghề gì?
Chỉ
biết là bàn tay phải của ông bị teo, không duỗi được (c. 6).
Chắc
là nó bị co quắp vì các cơ không hoạt động bình thường.
Như
thế sẽ rất khó chịu và bất lợi để sinh hoạt hàng ngày.
Hơn
nữa đây lại là bàn tay phải, bàn tay chính để làm việc.
Người
đàn ông có bàn tay thương tật đã đến hội đường vào ngày sabát.
Ông
đến để nghe giảng dạy và cầu nguyện như mọi người.
Có
vẻ ông chẳng mong gì, chẳng xin được Đức Giêsu chữa lành,
dù
tiếng tăm của Ngài lúc đó đã lan rộng nhiều nơi (Lc 5, 15).
Thật
bất ngờ khi Ngài bảo ông: “Hãy trỗi dậy và ra đứng giữa đây.”
Ông
chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra cho mình, nhưng đã vâng lời.
Ông
đứng ở ngay giữa cho mọi người thấy.
Sau
đó Ngài bảo ông: “Hãy duỗi bàn tay của anh ra!” (c. 10).
Một
lần nữa ông lại vâng lời.
Ông
làm điều mà có lẽ từ lâu ông không làm được.
Duỗi
bàn tay khô héo, co quắp này, để có thể cầm cái ly, cái chén.
Ước
mơ đơn giản ấy nào ngờ hôm nay được thực hiện.
Ông
đã duỗi bàn tay theo lời Đức Giêsu, và nó đã trở lại bình thường.
Bàn
tay như được sống lại, được phục hồi, mềm mại, dễ bảo.
Cuộc
đời ông từ nay sẽ tươi hơn, có ích hơn, ít phải nhờ vả hơn.
Đức
Giêsu đã làm phép lạ này không phải vì được yêu cầu,
nhưng
như một câu trả lời cho các kinh sư và những người Pharisêu.
Họ
rình xem Ngài có chữa bệnh trong ngày sabát không, để tố cáo Ngài.
bởi
lẽ theo họ, ngày sabát chỉ được chữa những bệnh nguy tử.
Đức
Giêsu đã vạch trần âm mưu này và công khai tỏ thái độ.
Câu
hỏi quen thuộc: có được phép làm điều này vào ngày sabát không?
được
thay bằng câu hỏi mới: ngày sabát được phép làm điều lành hay dữ;
cứu
mạng sống hay hủy hoại mạng sống? (c. 9).
Phép
lạ sau đó của Đức Giêsu chính là câu trả lời (c. 10).
Nhiều
khi không làm một điều tốt, cũng bằng với việc làm một điều xấu,
Không
cứu một người vào giây phút ấy, cũng bằng gián tiếp giết chết họ.
Đức
Giêsu đã không coi ngày sabát như ngày chỉ biết ngồi khoanh tay,
nhưng
như ngày để làm điều tốt, để cứu sự sống con người.
Dù
sao Đức Giêsu đã không hề đụng đến ông có bàn tay bị tật.
Khó
lòng bắt lỗi Ngài đã vi phạm ngày sabát
Ngài
chữa cho ông ấy chỉ bằng một lời mà thôi.
Các
Kitô hữu không còn phải giữ ngày sabát nữa, nhưng giữ Chúa Nhật.
Đây
là ngày để chúng ta làm điều tốt, để chăm lo cho sự sống.
Chữa
cho một bàn tay bị teo tóp được lành, việc này không nhỏ.
Làm
cho một con người có thể sống bằng đôi tay của mình, là chuyện lớn.
Đức
Giêsu đã phải trả giá cho việc chữa bệnh của mình.
Chúng
ta cũng phải trả giá khi dám bảo vệ một sự sống nhỏ nhoi.
Chỉ
mong bàn tay tôi không co lại, nhưng mở ra cho mọi người.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
ai
trong chúng con cũng thích tự do,
nhưng
mặt khác chúng con thấy mình dễ bị nô lệ.
Có
nhiều xiềng xích do chính chúng con tạo ra.
Xin
giúp chúng con được tự do thực sự :
tự
do trước những đòi hỏi của thân xác,
tự do trước đam mê của trái
tim,
tự do trước những thành kiến
của trí tuệ.
Xin giải phóng chúng con khỏi
cái tôi ích kỷ,
để dễ nhận ra những đòi hỏi
tế nhị của Chúa,
để nhạy cảm trước nhu cầu bé
nhỏ của anh em.
Lạy Chúa Giêsu,
xin cho chúng con được tự do
như Chúa.
Chúa tự do trước những ràng
buộc hẹp hòi,
khi Chúa đồng bàn với người
tội lỗi
và chữa bệnh ngày Sabát.
Chúa tự do trước những thế lực
đang ngăm đe,
khi Chúa không ngần ngại nói
sự thật.
Chúa tự do trước khổ đau, nhục
nhã và cái chết,
vì Chúa yêu mến Cha và nhân
loại đến cùng.
Xin cho chúng con đôi cánh của
tình yêu hiến dâng,
để chúng con được tự do bay
cao.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
7
THÁNG CHÍN
Liên
Kết Với Cây Nho
Dưới
tác động của Chúa Thánh Thần, mối kết hiệp thiêng liêng giữa cành và cây phải
được củng cố. Bản thân người được kêu gọi và Chúa Kitô phải hiệp nhất ngày càng
thâm sâu hơn. Và điều này nhất thiết có nghĩa rằng đương sự phải có kỷ luật sống
và biết hy sinh – cách riêng phải biết học hỏi và cầu nguyện. Chính sự hy sinh
sẽ giải phóng trái tim chúng ta, nhờ đó chúng ta có thể nhiệt thành bám chặt
vào Lời Chúa. Chính sự hy sinh sẽ thúc đẩy chúng ta quên mình để phục vụ anh chị
em mình. Như thánh Gioan viết: “Cành nào sinh hoa trái, thì sẽ được cắt tỉa để
sinh nhiều hoa trái hơn”. (Ga 15,2). Vì vậy, bạn đừng nghi ngờ tình yêu Thiên
Chúa khi phải đối diện với những thử thách hay khổ đau – bởi vì Chúa “cắt tỉa”
những ai Người yêu mến để người ấy sinh hoa trái dồi dào hơn.
Để
nên một với Đức Kitô, chúng ta phải đón nhận trọn vẹn Lời của Người. Lời này được
chuyển đạt cho chúng ta qua Thánh Kinh và qua truyền thống Giáo Hội. Giáo Hội
gìn giữ và giới thiệu Lời Chúa trong tất cả vẻ tinh ròng, nhất quán và trong tất
cả sức mạnh của Lời đó. Nhờ hoạt động của Chúa Thánh Thần và nhờ đoàn sủng của
quyền giáo huấn, Giáo Hội có thể chuyển trao Tin Mừng cho mọi thế hệ. Thật vậy,
một thái độ vâng phục trong tình yêu đối với quyền giáo huấn đích thực của Giáo
Hội sẽ đảm bảo cho chúng ta nắm bắt được Lời của Thiên Chúa. Bởi nếu không bám
vào Lời Chúa, chúng ta sẽ không thể kết hiệp với Đức Kitô – sự kết hiệp đem lại
cho ta sự sống. Trung thành với quyền giáo huấn của Giáo Hội, đó là một điều kiện
tất yếu để có thể nhận hiểu đúng các “dấu chỉ của thời đại”. Nhờ đó chúng ta được
ở trong mối liên kết với Cây Nho trao ban nguồn sống.
-
suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm.
Lê Công Đức dịch
từ nguyên tác
LIFT
UP YOUR HEARTS
Daily
Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY
07-9
Cl
1, 24-2,3; Lc 6, 6-11.
LỜI
SUY NIỆM: Đức Giêsu nói với họ: “Tôi xin hỏi; ngày
Sa-bát, được làm điều lành hay điều dữ, cứu mạng người hay hủy diệt.”
Chúa
Giêsu đang muốn mỗi người trong chúng ta, song song với việc thờ phượng Thiên
Chúa, mỗi người chúng ta cần phải quan tâm đến người anh chị em chung quanh của
chúng ta đang cần sự giúp đỡ của chúng ta. Chúng ta không những giữ luật công bằng,
nhưng trong công bằng phải có bác ái và trong bác ái phải có công bằng. Là người
Kitô hữu, chúng ta không được làm thiệt hại cho người anh em, mà còn phải làm
ra lợi cho anh em. Chúng ta không nuôi hận thù để trả thù, mà còn phải thực
hành lời Chúa dạy: “Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em”
(Mt 5,44)
Lạy
Chúa Giêsu. Chúa muốn chúng con làm việc thiện. Xin ban cho mọi thành viên
trong gia đình chúng con, luôn biết thực hành đức ái đối với hết mọi người, đặc
biệt đối với những người đang đau khổ vì bệnh tật, và nghèo đói; đang ở chung
quanh chúng con.
Mạnh
Phương
7
Tháng Chín
Ðâu Là Hạnh Phúc
Ðích Thực
Seiji
Katagire, một phi công Nhật Bản, đang trên cần lái của chiếc phản lực cơ DC 8 của
hãng hàng không dân sự với 174 hành khách trên tàu. Ðang lúc anh chuẩn bị đáp
xuống phi trường Ðông Kinh, thì anh bỗng nghe được những âm thanh khủng khiếp
báo hiệu một sự chết chóc rùng rợn. Do phản ứng tự nhiên, anh đã kéo giật cần
lái, khiến cho chiếc máy bay đâm nhào xuống đất gây tử thương cho 24 hành khách
và hàng trăm người bị thương.
Khi
cuộc điều tra về tai nạn kết thúc thì anh được gửi ngay đến bệnh viện tâm thần.
Các bác sĩ về khoa thần kinh học cho rằng những tiếng kêu gào khủng khiếp mà
viên phi công đã nghe được, xuất hiện ngay trong cơn ác mộng giữa lúc tỉnh táo
của anh và đó chính là nguyên nhân gây ra tai nạn... Theo các bác sĩ tâm thần,
ác mộng xảy ra trong tình trạng nửa tỉnh nửa mơ là dấu hiệu báo trước một cơn
khủng hoảng tinh thần.
Theo
những con số chính xác được tiết lộ từ các bệnh viện thần kinh tại Nhật Bản,
thì con số người mắc bệnh mất trí và thác loạn thần kinh đã gia tăng theo tỷ lệ
thuận với sự phát triển khoa học kỹ thuật và kinh tế tại quốc gia này... Người
Nhật Bản nổi tiếng là người cần cù siêng năng nhất thế giới. Từ em bé mới tập tễnh
cắp sách đến trường với một vị bộ trưởng trong chính phủ, tất cả mọi người đều
lấy sự bon chen và lấy sự phấn đấu làm phương châm của cuộc sống... Sự cố gắng
đó vừa đưa nước Nhật đến chỗ phồn thịnh cũng vừa xô đẩy người dân đến tình trạng
căng thẳng không ngừng. Một chút lơ đễnh có thể đưa đến thất bại, một chút sơ
sót có thể đưa đến chỗ mất công ăn việc làm... Tự ái cá nhân và tự ái dân tộc
khiến người Nhật không chịu đựng được sự thất bại. Một lần thi trượt có thể xô
ngã không biết bao nhiêu học sinh Nhật đến chỗ tự vận.
Nhật
Bản là quốc gia được coi là mạnh nhất Á Châu và là nước một trong những kỹ thuật
cao nhất thế giới. Nhưng chúng ta hãy tự hỏi: liệu sự giàu có phồn thịnh đó có
đem lại cho con người hạnh phúc hay không?
Hạnh
phúc là một cái gì vô cùng tương đối... Nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột.
Chúng
ta hãy thử so sánh niềm vui của các trẻ em thuộc hai xã hội khác nhau. Trong một
gia đình mà cơm trắng được coi như một thứ xa xỉ phẩm, thì chắc chắn một ổ bánh
mì tây sẽ tạo cho các em bé trong gia đình nghèo một niềm vui gấp nghìn lần niềm
vui của những em bé suốt đời sống trên nhung lụa và ăn toàn cao lương mỹ vị.
Một
chiếc áo mới mỗi năm chỉ được mặc một lần của em bé nhà nghèo có lẽ sẽ làm cho
em bé đó vui hơn tất cả những em bé suốt đời chỉ biết có lụa là gấm vóc.
Của
cải vật chất là một điều kiện cần thiết để cho con người được sống xứng với phẩm
giá con người. Những phương tiện kỹ thuật giúp con người phát triển nhiều hơn
trong nhân cách. Sự sung túc về vật chất phải đem lại sự phát triển nhân bản và
tinh thần. Có hiều hơn để nên người nhiều hơn: đó là khẩu hiệu người ta thường
đề ra để kêu gọi giúp đỡ các nước kém mở mang... Tuy nhiên, tự nó, của cải vật
chất, sự giàu có, những phương tiện văn minh tiến bộ không phải là cùng đích của
con người.
Người
Kitô luôn thức tỉnh để đánh giá đúng những phương tiện vật chất họ đang sử dụng
hay đang tìm cách để đắc thủ. Sự chạy đua với những phương tiện vật chất không
nên làm họ mờ mắt, bán đứng lương tâm của mình.
Hạnh
phúc duy nhất và đích thực trong cuộc sống của người Kitô phải là chính Chúa.
Có được hạnh phúc đó trong tâm hồn, chúng ta sẽ đánh giá đúng mức của cải vật
chất và đồng thời sẽ tìm được hạnh phúc ngay trong những điều kiện thiếu thốn
nhất của cuộc sống.
(Lẽ
Sống)





Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét