06/09/2016
Thứ ba tuần
23 thường niên
Bài Ðọc I: (Năm II) 1 Cr 6, 1-11
"Anh em có việc kiện tụng nhau, và đem đến trước mặt người
ngoại".
Trích thư thứ nhất của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côrintô.
Anh em thân mến, làm sao trong anh em có người dám đem việc bất
bình với kẻ khác ra thưa kiện trước mặt kẻ gian ác, chứ không trước mặt các
thánh? Hay anh em lại không biết các thánh sẽ phán xét thế gian này sao? Và nếu
anh em có quyền phán xét thế gian, thì anh em không xứng đáng xét xử những việc
rất nhỏ mọn như thế sao? Anh em lại không biết chúng ta sẽ phán xét các thiên
thần sao, phương chi là các việc đời này?
Vậy nếu anh em phải kiện cáo nhau về những việc đời này, anh em
lại cắt đặt những người không đáng kể trong Hội thánh mà xét xử sao? Thật là một
điều nhục cho anh em mà tôi phải nói như vậy. Chớ thì trong anh em không có người
nào khôn ngoan có thể xét xử giữa anh em sao? Nhưng khi có việc kiện cáo giữa
anh em với nhau mà lại đem đến trước mặt người ngoại ư? Nguyên việc anh em kiện
tụng nhau, cũng đã là một lỗi rồi. Tại sao anh em không đành chịu một chút bất
công? Tại sao anh em không đành chịu một chút thiệt thòi? Trái lại chính anh em
ăn ở bất công và lừa đảo, mà lại xử như thế với chính anh em mình. Hay anh em lại
không biết rằng: những kẻ gian ác sẽ không được hưởng nước Thiên Chúa sao? Anh
em chớ lầm tưởng: những kẻ gian dâm, thờ ngẫu tượng, ngoại tình, xấu nết, loạn
dâm, trộm cắp, tham lam, say sưa, vu khống hay bóc lột đều không được hưởng nước
Thiên Chúa đâu.
Xưa kia trong anh em đã có ít người như vậy. Nhưng anh em đã được
rửa sạch, đã được thánh hoá, đã được công chính hoá, nhân danh Chúa chúng ta là
Ðức Giêsu Kitô, và trong Thánh Thần của Thiên Chúa chúng ta.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 149, 1-2. 3-4. 5-6a và 9b
Ðáp: Chúa yêu thương dân Người (c. 4a).
Xướng: 1) Hãy ca mừng Chúa một bài ca mới, hãy vang lên lời khen
ngợi trong công hội các tín đồ. Israel hãy mừng vui vì Ðấng tạo tác bản thân;
con cái Sion hãy hân hoan vì vua của họ. - Ðáp.
2) Họ hãy hoà nhạc để ngợi khen Người. Hãy hát mừng Người với
cây đàn cầm, với trống con: bởi vì Chúa yêu thương dân Người, và ban cho kẻ
khiêm nhường chiến thắng vẻ vang. - Ðáp.
3) Các tín đồ hãy mừng rỡ trong vinh quang. Hãy hoan hỉ trong những
nơi khu phố. Miệng họ hãy reo lên lời hoan hô Thiên Chúa. Ðó là vinh quang cho
mọi tín đồ của Chúa. - Ðáp.
Alleluia: Pl 2, 15-16
Alleluia, alleluia! - Anh em hãy tích trữ lời ban sự sống. Anh
em hãy chiếu sáng như những vì sao ở giữa thế gian. - Alleluia.
Phúc Âm: Lc 6, 12-19
"Suốt đêm, Người cầu nguyện, Người chọn mười hai vị mà Người
gọi là Tông đồ".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Trong những ngày ấy, Chúa Giêsu lên núi cầu nguyện, và suốt đêm,
Người cầu nguyện cùng Thiên Chúa. Sáng ngày, Người gọi các môn đệ và chọn mười
hai vị mà Người gọi là Tông đồ: Ðó là Simon, mà Người đặt tên là Phêrô, và em
ông là Anrê, Giacôbê và Gioan, Philipphê và Bartôlômêô, Matthêu và Tôma,
Giacôbê con ông Alphê và Simon cũng gọi là Nhiệt Thành, Giuđa con ông Giacôbê
và Giuđa Iscariốt là kẻ phản bội.
Người đi xuống với các ông, và dừng lại trên một khoảng đất bằng
phẳng, có nhóm đông môn đệ cùng đoàn lũ dân chúng đông đảo từ khắp xứ Giuđêa,
Giêrusalem và miền duyên hải Tyrô và Siđôn đến nghe Người giảng và để được chữa
lành mọi bệnh tật. Cả những người bị quỷ ô uế hành hạ cũng được chữa khỏi, và tất
cả đám đông tìm cách chạm tới Người, vì tự nơi Người phát xuất một sức mạnh chữa
lành mọi người.
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Chọn Nhóm Mười Hai
Lịch sử ơn cứu rỗi đã khởi đầu và tiếp diễn bằng những cuộc tuyển
chọn. Ở khởi đầu lịch sử này, từ trong đám dân du mục vô danh tại miền Lưỡng hà
địa, Thiên Chúa đã chọn Abraham; trong những người con của ông, Ngài chỉ chọn
Isaac; và trong những người con của Isaac, Ngài chỉ chọn Yacob làm người cha của
mười hai chi tộc Israel. Ðể thực hiện cuộc giải phóng con cái Israel ra khỏi
ách nô lệ Ai Cập, Ngài đã chọn Môsê làm thủ lãnh. Sau khi Israel đã được Ngài
chọn làm dân riêng và qua đó thực thi chương trình cứu rỗi, Thiên Chúa cũng tiếp
tục một đường hướng: Ngài chọn lựa một số người và trao cho họ một trách vụ đặc
biệt: Ngài đã chọn Ðavít làm vua, thay thế cho Saul; Ngài đã chọn một số người
làm ngôn sứ cho Ngài.
Tất cả những chọn lựa của Thiên Chúa đều bất ngờ, nghĩa là vượt
lên trên những tiêu chuẩn chọn lựa thông thường của con người. Từ Abraham qua
Môsê, đến các ngôn sứ và Ðavít, tất cả đều được chọn lựa không phải vì tài năng
đức độ riêng của họ: Môsê chỉ là một người ăn nói ngọng nghịu; Ðavít là cậu bé
kém cỏi nhất trong số anh em mình, Yêrêmia, Isaia đều nhận ra nỗi bất lực yếu
hèn của mình khi được Thiên Chúa chọn làm ngôn sứ.
Tiếp tục đường lối của Thiên Chúa, Chúa Giêsu cũng đã chọn các
môn đệ của Ngài theo những tiêu chuẩn bất ngờ nhất. Mười hai Tông đồ được Ngài
chọn làm cộng sự viên thân tín nhất và đặt làm cột trụ Giáo Hội, không phải là
bậc tài ba xuất sắc, cũng không phải là thành phần ưu tú thuộc giai cấp thượng
lưu trong xã hội; trái lại họ chỉ là những dân chài quê mùa dốt nát miền
Galilê; có người xuất thân từ hàng ngũ thu thuế tức là hạng người thường bị
khinh bỉ.
Thánh Luca đã ghi lại một chi tiết rất ý nghĩa trong việc lựa chọn
của Chúa Giêsu: Ngài đã cầu nguyện suốt đêm. Không ai biết rõ nội dung, nhưng sự
liên kết với Thiên Chúa trong cầu nguyện và việc chọn lựa cho thấy tính cách
nhưng không của ơn gọi: Thiên Chúa muốn gọi ai tùy Ngài và sự lựa chọn đúng
không dựa vào tài đức của con người. Chúa Giêsu đã cầu nguyện, bởi vì Ngài biết
rằng tự sức riêng, con người không thể làm được gì. Phêrô đã cảm nghiệm thế nào
là sức riêng của con người khi ông chối Chúa ba lần; sự đào thoát của các môn đệ
trong những giờ phút nguy ngập nhất của cuộc đời Chúa, và nhất là sự phản bội của
Yuđa, là bằng chứng hùng hồn nhất của sức riêng con người. Bỏ mặc một mình, con
người chỉ chìm sâu trong vũng lầy của yếu đuối và phản bội.
Từ mười hai người dân chài thất học, Chúa Giêsu đã xây dựng Giáo
Hội của Ngài. Nền tảng của một Giáo Hội không phải là sức riêng của con người,
mà là sức mạnh của Ðấng đã hứa: "Thầy sẽ ở cùng các con mọi ngày cho đến tận
thế". Chính sự hiện diện sinh động và ơn thánh của Ngài mới có thể làm cho
Giáo Hội ấy đứng vững đến độ sức mạnh của hỏa ngục không làm lay chuyển nổi.
Thánh Phaolô, người đã từng là kẻ thù số một của Giáo Hội cũng đã bất thần được
Chúa Giêsu chọn làm Tông đồ cho dân ngoại. Ngài luôn luôn cảm nhận được sức mạnh
của ơn Chúa: "Tôi sống, nhưng không phải tôi sống, mà là chính Chúa Kitô sống
trong tôi", hoặc "Nếu phải vinh quang, thì tôi chỉ vinh quang về những
yếu đuối của tôi mà thôi, vì khi tôi yếu, chính là lúc tôi mạnh".
Suy niệm về việc Chúa Giêsu tuyển chọn mười hai Tông đồ của
Ngài, chúng ta được mời gọi nhận ra thân phận yếu đuối bất toàn của chúng ta, đồng
thời nói lên niềm tín thác của chúng ta vào tình yêu của Ngài. Chỉ có một sức mạnh
duy nhất để chúng ta nương tựa vào, đó là sức mạnh của ơn Chúa. Với niềm xác
tín đó, thì dù phải trải qua lao đao thử thách, chúng ta vẫn luôn hy vọng rằng
tình yêu của Chúa sẽ mang lại những điều thiện hảo cho chúng ta.
Veritas
Asia
Lời Chúa Mỗi
Ngày
Thứ Ba Tuần
23 TN2
Bài đọc I: 1 Cor
6:1-11
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Hy sinh
xây dựng cộng đòan thay vì kiện cáo xét xử.
Một trong những nguyên nhân chính gây ra nhiều đổ vỡ trong gia
đình và cộng đòan hôm nay là con người không còn biết đến giá trị của hai chữ
“hy sinh.” Thay vào đó, con người chỉ còn biết chú ý tới mình. Muốn được phục vụ
chứ không muốn phục vụ; muốn người khác hy sinh cho mình chứ không muốn phải hy
sinh cho người khác. Khi không được đáp ứng là giận dữ, ghen tương kiện cáo;
nhưng không bao giờ tự hỏi nếu ai cũng như vậy thì làm sao gia đình và cộng
đòan có thể tồn tại được? Thánh Phaolô lên án hành động kiện cáo của các tín hữu
trước tòa đời trong Bài đọc I. Chúa Giêsu cầu nguyện suốt đêm với Thiên Chúa để
có thể chọn lựa những Tông Đồ dám hy sinh để xây dựng Giáo-Hội mà Ngài sắp thiết
lập.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Không nên kiện cáo nhau trước tòa đời.
Trước khi tìm hiểu lý do tại sao không nên kiện cáo, chúng ta cần
tìm hiểu phong tục khác nhau giữa hai quốc gia. Thánh Phaolô là người Do-Thái
viết thư cho các tín hữu Corintô là những người Hy-Lạp. Đối với người Do-Thái,
mỗi khi có tranh chấp họ mang nhau đến hội đường để được xét xử bởi các vị niên
trưởng và thông luật trong làng; chứ không mang nhau đến tòa án đời. Lý do là họ
muốn được xét xử trong bầu khí gia đình chứ không chỉ bởi bầu khí luật lệ. Họ
có luật cấm không cho người của họ tới tòa án đời, vì làm như vậy là phạm thượng
chống lại luật của Thiên Chúa. Đối với người Hy-Lạp, tòa án đời là chỗ để xử
các vụ án, và họ rất hãnh diện về các luật lệ xét xử của họ.
Thánh Phaolô không những rất xác tín vào sự khôn ngoan của Thiên
Chúa mà còn khinh thường sự khôn ngoan của người đời. Đối với ngài, việc các
tín hữu mang nhau đến tòa án đời để xin xét xử là điều ngược đời, vì chính các
tín hữu được Thiên Chúa trao quyền để xét xử thế gian (Wis 3:8). Lý do đơn giản
ngài đưa ra tại sao không nên kiện cáo nhau trước tòa đời là vì quan án là những
người Dân Ngọai (không có đức tin). Họ không có khôn ngoan của Thiên Chúa để biết
hết mọi dữ kiện thì làm sao bảo đảm sự xét xử cho công bằng được. Khi cần phải
được xét xử thì nên mang nhau ra trước Hội-Thánh, vì chắc chắn có những người
khôn ngoan để xét xử công bằng hơn những quan án đời.
Tuy nhiên việc kiện cáo là chuyện không đừng được phải làm vì
người tín hữu nên chịu đựng bất công để xây dựng cộng đòan. Luật lệ chỉ là những
điều kiện tối thiểu để bảo vệ trật tự trong cộng đòan. Để giúp cộng đòan phát
triển mạnh mẽ cần có tình yêu dám hy sinh chịu đựng để cộng đòan thăng tiến. Nếu
không có hy sinh của Chúa Giêsu làm sao con người có thể được cứu độ? Nếu không
có hy sinh chịu đựng của Phaolô làm sao Tin Mừng có thể loan tới và cộng đòan
được thiết lập tại Corintô? Hy sinh là chịu đựng thiệt thòi để người khác được
sống; và một khi đã nhận ra hy sinh của người khác, đương sự sẽ tiếp tục hy
sinh để những người khác cũng được sống. Vì thế, việc kiện cáo là một thất bại
không những cho các đương sự mà còn cho cả cộng đòan.
Đối với những người vẫn mù quáng không nhận ra những hy sinh của
người khác, thánh Phaolô cảnh giác: Những người ăn ở bất công và bóc lột anh em
mình sẽ không được Nước Thiên Chúa làm cơ nghiệp. Họ sẽ đồng chịu số phận với
những hạng người dâm đãng, thờ ngẫu tượng, ngoại tình, truỵ lạc, kê gian, trộm
cướp, tham lam, và say sưa rượu chè.
2/ Phúc Âm: Chọn các Tông Đồ dám hy sinh tiếp tục sứ vụ xây dựng Giáo Hội.
Tại Caecarea Philipphê, Chúa Giêsu đã chọn Phêrô là Đá để xây dựng
Giáo-Hội mà Ngài sắp thiết lập. Tuy nhiên, một mình Phêrô không đủ để điều hành
một số người quá lớn nên Chúa chọn thêm 11 Tông Đồ để cùng điều hành. Một số những
điều chúng ta học được từ cách chọn lựa của Chúa hôm nay:
- Ngài không chọn người bất cứ ai nhưng từ những môn đệ của
Ngài. Chúng ta cần phân biệt hai danh từ môn đệ và tông đồ. Theo tiếng Hy-Lạp,
từ môn đệ đến từ động từ học hỏi, người môn đệ là người học hỏi từ Thầy mình;
trong khi từ tông đồ đến từ động từ sai đi, tông đồ là người được sai đi. Chính
Chúa Giêsu đã cho Giáo-Hội một cấu trúc: các môn đệ, các tông đồ, Phêrô người kế
vị Ngài; không phải ai cũng được sai đi và ai cũng có quyền quyết định.
- Ngài đã thức suốt đêm để đàm đạo với Chúa Cha để chọn các Tông
Đồ theo tiêu chuẩn của Thiên Chúa. Nhìn vào danh sách những người được chọn,
chúng ta chẳng thấy có gì nổi bật nơi họ nếu xét theo tiêu chuẩn của con người
như khôn ngoan, đạo đức, nổi tiếng, quyền thế, giầu có … Chẳng những thế, còn
có những người yếu đuối, tội lỗi, và tính tình rất khác nhau: Một Phêrô yếu đuối
vừa mạnh dạn tuyên xưng sẽ không bao giờ bỏ Chúa lại chối Chúa 3 lần trong đêm
đó. Một Matthêu thu thuế bị coi là người tội lỗi và kẻ thù của người Do-Thái lại
được Chúa chọn để ở chung với Simon biệt danh là Quá Khích. Sở dĩ có biệt danh
này vì ông là người bảo thủ, rất ghét đế quốc Rôma và có thể ám sát những người
làm tay sai cho họ. Và một Giuđa Iscarioth, mà Người biết trước sẽ trở thành kẻ
phản bội. Chúa chọn những người này để ở với Chúa, để được huấn luyện trước khi
được sai đi. Một khi được chọn, Chúa sẽ huấn luyện và ban ơn để họ trở thành
khí cụ sắc bén Chúa dùng để làm việc cho Ngài.
Sau khi đã chọn xong, Chúa Giêsu bắt đầu huấn luyện các ông bằng
những lời dạy dỗ và gương sáng của chính Ngài. Các ông phải hy sinh từ bỏ nghề
nghiệp và gia đình để đi theo Chúa và sống với nhau, học những lời giảng dạy của
Ngài, trừ quỉ và chữa lành.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Sống chung với nhau là sẽ có xung đột. Chúng ta cần học hỏi để
hiểu biết giá trị của hy sinh. Không có hy sinh, gia đình và cộng đòan sẽ dễ
dàng bị đổ vỡ và tất cả phải chịu đựng nhiều thiệt thòi. Chúng ta đã sống bằng
sự hy sinh của rất nhiều người thì đến lượt chúng ta cũng phải hy sinh góp phần
để phát triển gia đình, xã hội, và Nước Chúa.
- Cho dẫu không ai nhận ra những hy sinh của chúng ta trong cuộc
đời này, vẫn còn Đấng thấu suốt mọi bí nhiệm nhận ra và trả công cho chúng ta xứng
đáng.
- Chúng ta cần vâng lời những người Chúa chọn. Khi cần phải giải
quyết xung đột, chúng ta nên mang vấn đề tới những đại diện của Giáo Hội thay
vì kiện cáo nhau ở tòa án đời.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
06/09/16 THỨ BA TUẦN 23
TN
Lc 6,12-19
Lc 6,12-19
Suy niệm: Chúng ta hãy trở về với bối cảnh chính trị
nước Do thái thời Chúa Giê-su, lúc ấy đang bị Đế quốc Rô-ma đang đô hộ. Ấy vậy
mà, sau khi “thức
suốt đêm cầu nguyện cùng Thiên Chúa” Chúa Giê-su chọn các tông đồ, chỉ có mười hai
ông thì ông Mát-thêu là người thu thuế, bị coi là “tay sai” cho đế quốc Rô-ma,
còn ông Si-mon và Ta-đê-ô thì đối lại, thuộc nhóm Nhiệt thành, chủ trương dùng
vũ lực để chống lại Rô-ma. Trong Nhóm Mười Hai, các ông khác nhau về lập
trường, xung khắc với nhau như thế, vậy mà các ông ngày ngày phải ăn chung một
mâm, học chung một thầy. Thế nhưng, ở với Thầy, các ông đã được hoán cải, và
trở thành những người đi rao giảng Tin Vui của Nước Thiên Chúa.
Mời Bạn: Từ
những con người tính cách khác nhau, lập trường chính trị đối lập nhau, các
tông đồ đã được Chúa huấn luyện trở thành những sứ giả của đem Tin Vui cho thế
giới. Tin Mừng của Chúa xoá đi mọi bức tường ngăn cách để hình thành một thế
giới bao dung, tha thứ và thương xót. Bạn được kêu gọi làm môn đệ của Đức Ki-tô
nghĩa là trở thành người đem niềm vui của Ngài đến cho những người mà bạn gặp
gỡ.
Sống Lời Chúa: Bạn
là môn đệ của Chúa, bạn được mời gọi sống yêu thương, yêu thương và yêu thương.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, các tông đồ của Chúa được Chúa dạy dỗ và đã được
biến đổi, để trở thành những người mang Tin Vui cho thế giới. Xin cho chúng con
cũng là những môn đệ của Niềm Vui. Amen.
Thức suốt đêm cầu nguyện
Thiên Chúa muốn vén mở cho tôi biết ý định của
Ngài về tôi, nhưng Ngài đòi tôi cất công tìm kiếm. Hạnh phúc cho ai tìm thấy ý
Chúa sau những đêm dài trăn trở!
Suy niệm:
Đức Giêsu là con người
cầu nguyện:
đây là nét nổi bật của
Tin Mừng Luca.
Ngài cầu nguyện suốt cuộc
đời trần thế,
từ khi nhận phép rửa của
Gioan ở sông Giođan (Lc 3, 21)
đến khi hấp hối trên thập
giá (23, 34. 46).
Đối với Ngài, cầu nguyện
là chuyện Con đi gặp Cha,
là cuộc chuyện trò thân
mật giữa Cha và Con.
Chính vì thế các lời cầu
nguyện của Ngài (10, 21; 22, 42; 23, 34. 46).
đều bắt đầu bằng hai
tiếng Abba, Cha ơi, thân thương.
Cần một không gian tĩnh
lặng và riêng tư để gặp Cha (9, 18),
nên Đức Giêsu thường lên
núi (6, 12; 9, 28)
hay vào chỗ hoang vắng
(5, 16).
Nhưng có khi Ngài cầu
nguyện tự phát trước mặt môn đệ (10, 21),
hay dẫn các môn đệ đến
nơi mình sắp cầu nguyện (9, 28; 22, 39).
Gặp Cha là hơi thở đem
lại sự sống và hạnh phúc cho Đức Giêsu.
Ngài múc lấy toàn bộ ý
nghĩa đời mình qua các cuộc gặp gỡ đó.
Bài Tin Mừng hôm nay
cho thấy một lần cầu
nguyện đặc biệt của Đức Giêsu.
Ngài đã thức suốt đêm nơi
một ngọn núi (c. 12).
Ngài cố ý đến ngọn núi
này để gặp gỡ Thiên Chúa là Cha của Ngài.
Đức Giêsu có điều cần hỏi
ý Cha trước khi đi tới một quyết định.
Và đây là một quyết định
quan trọng.
Đã có một đám đông môn đệ
theo Ngài (Lc 6, 17),
bây giờ Đức Giêsu muốn
tuyển chọn một nhóm nhỏ
để họ ở gần Ngài hơn và
cộng tác với Ngài sát hơn.
Đức Giêsu không muốn tự
chọn cho mình những cộng sự viên.
Ngài muốn đặt việc chọn
lựa này trong bầu khí cầu nguyện.
Ngài coi nhóm đặc biệt
này là “những kẻ Cha đã ban cho Con,”
“những kẻ Cha đã chọn từ
giữa thế gian” (Ga 17, 6. 9).
Đức Giêsu chỉ muốn chọn
những người Cha đã chọn cho mình.
Đến sáng Ngài mới rõ ý
Cha, mới làm xong việc chọn lựa.
Như thế cả Đức Giêsu cũng
phải vất vả tìm kiếm ý Cha.
Cuối cùng Ngài đã chọn
được Mười Hai ông mà Ngài gọi là tông đồ.
Đời người được đan kết
bằng những chọn lựa lớn nhỏ.
Có những trường hợp dễ
phân biệt trắng đen.
Nhưng có khi tôi phân vân
không rõ điều nào tốt hơn,
và đâu thực sự là điều
Chúa muốn cho đời tôi.
Gặp gỡ Chúa trong lặng lẽ
cô tịch, với tâm hồn tự do thanh thoát,
chúng ta có cơ may nhận
được ánh sáng từ trên cao.
Nếu tôi làm theo ý Chúa,
đời tôi sẽ được hạnh phúc, dù phải hy sinh.
Nếu tôi cương quyết làm
theo ý mình, dù biết ngược với ý Chúa,
thì lòng tôi sẽ chẳng
được bình an.
Thiên Chúa muốn vén mở
cho tôi biết ý định của Ngài về tôi,
nhưng Ngài đòi tôi cất
công tìm kiếm.
Hạnh phúc cho ai tìm thấy
ý Chúa sau những đêm dài trăn trở!
Cầu nguyện:
Lạy Chúa,
con thường thấy mình
không có giờ cầu nguyện,
không có giờ đi vào sa
mạc
để ở bên Chúa và trò
chuyện với Ngài.
Nhưng thật ra sa mạc ở sát
bên con.
Chỉ cần một chút cố gắng
của tình yêu
là con có thể tạo ra sa mạc.
Mỗi ngày có biết bao giây
phút có thể gặp Chúa
mà con đã bỏ mất :
Khi chờ một người bạn,
chờ đèn xanh ở ngã tư,
chờ món hàng đang được gói.
Khi lên cầu thang,
khi đến nơi làm việc,
khi kẹt xe,
khi cúp điện bất ngờ.
Thay vì bực bội hay nóng ruột
con lại thấy mình sống an
bình
trong sự hiện diện của
Chúa.
Lạy Chúa,
những sa mạc ngắn ngủi
hằng ngày
giúp con tỉnh thức
để nhạy cảm với ý Chúa.
Xin cho con yêu mến Chúa hơn
để tìm ra những sa mạc mới
và vui vẻ bước vào.
(gợi hứng từ Madeleine Delbrêl)
Lm Antôn Nguyễn Cao
Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm
Hồn Lên
6 THÁNG CHÍN
Trở Nên Đồng Hình Đồng Dạng Với Đức Kitô
Mỗi ơn gọi đều là một lời kêu mời dấn sâu hơn vào mầu nhiệm
Thiên Chúa. Việc học hỏi thần học và triết học sẽ giúp thấu hiểu sâu hơn ngôi vị
của Đức Kitô. Nhưng sự hiểu biết sâu hơn này không chỉ phụ thuộc vào nỗ lực tri
thức của chúng ta. Tiên vàn việc nhận biết Chúa Con là ân huệ do Chúa Cha ban
cho chúng ta nhờ Thánh Thần. Chúng ta không thể chỉ dừng lại với việc được giáo
dục trong đức tin mà còn phải trở nên “đồng hình đồng dạng với Đức Kitô” nữa.
Mọi sự cộng tác của chúng ta với ân sủng tiếng gọi phải theo sự
khôn ngoan mà Đức Kitô diễn tả trong dụ ngôn cây nho. Ngài nói: “Thầy là cây
nho, Cha Thầy là Người trồng nho” (Ga 15,1) … “Thầy là cây nho, anh em là cành.
Ai ở trong Thầy và Thầy ở trong người ấy, thì người ấy sinh nhiều hoa trái. Vì
không có Thầy, anh em chẳng làm gì được. (Ga 15,5).
Giai đoạn huấn luyện chủng sinh hay tu sĩ hướng đến mục tiêu đào
sâu mối hiệp nhất của chúng ta với Đức Kitô. Đức Kitô đưa ra cùng lời mời gọi
đó cho mỗi người trong chúng ta.
- suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong
Gia Đình
Ngày 06 – 9
1Cr 6, 1-11; Lc 6, 12-19.
Lời Suy niệm: “Trong những ngày ấy, Đức Giêsu đi ra núi cầu nguyện, và Người đã thức
suốt đêm cầu nguyện cùng Thiên Chúa. Đến sáng, Người kêu các môn đệ lại, chọn lấy
mười hai ông và gọi là Tông Đồ.”
Chương trình Cứu Độ của Chúa Giêsu đến ngày hôm nay và mãi cho đến
mai sau cho đến ngày Người Quang Lâm. Chúa Giêsu vẫn còn tiếp tục kêu gọi và
tuyển chọn cho Giáo Hội của Người tại trần gian có những vị Tông Đồ để loan báo
Tin Mừng cho nhân loại; đặc biệt dùng Lời Chúa và các Bí Tích để nuôi dưỡng đức
tin, đức ái và niềm hy vọng. Để tất cả được hạnh phúc khi gặp lại Người trong
ngày sau hết.
Lạy Chúa Giêsu. Chúng con tin rằng, mỗi người trong chúng con đều
được Chúa thương nhớ đến. Xin Chúa cho đời sống của mỗi người trong chúng con
luôn được Chúa yêu thương và được tuyển chọn để thờ phượng Chúa và phục vụ tha
nhân theo thánh ý Chúa.
Mạnh Phương
06 Tháng Chín
Không Mong
Ðền Ðáp
Trên đường đi hành hương đến La Mecque, thủ đô của Hồi Giáo, một
tín đồ đã cải trang thành một người hành khất.
Anh gặp một người thợ hớt tóc đang săn sóc cho một người giàu
có. Nhưng lạ lùng thay, khi anh vừa mở miệng ra xin người thợ cắt tóc, cạo râu
cho mình, thì người thợ này liền bỏ người giàu ngồi đó và tức khắc đến phục vụ
cho anh. Và đáng phục hơn nữa là ngươòi thợ này đã không đòi hỏi bất cứ một thù
lao nào, trái lại ông còn cho anh ít tiền để hộ thân.
Cảm động vì lòng tốt của người thợ hớt tóc, người tín đồ quyết định
sẽ tặng cho ông tất cả số tiền anh đã xin được trong ngày.
Và ngày hôm đó, người tín đồ cải trang thành người ăn xin đã nhận
được một túi vàng do một người khách hành hương giàu có trao tặng. Như đã hứa với
lòng mình, người tín đồ quay trở lại tìm người thợ hớt tóc và trao tất cả gói
vàng cho ông ta.
Nhưng, ngoài sự tưởng tượng của người tín đồ, người thợ hớt tóc
vừa thấy cử chỉ của người hành khất đã nghiêm sắc mặt nói: "Xin lỗi, ông
cho mình là người đạo đức ư? Ông không cảm thấy xấu hổ để trả công cho một
nghĩa cử yêu thương sao?".
Thì ra, người thợ hớt tóc đã không cạo râu cho một người hành khất
để được trả công. Ông chỉ làm cử chỉ đó với tất cả yêu thương dành cho một người
khốn khổ và ông nghĩ rằng mình làm như thế để được đền đáp.
Ngạn ngữ tiếng Latinh thường nói: tôi cho bạn, để bạn cho lại...
Hoặc như người Việt Nam chúng ta thường nói: có qua có lại mới toại lòng ta.
Người ta dùng câu ngạn ngữ này để diễn tả những đòi hỏi công bằng
giữa con người với nhau. Tôi cho bạn để bạn cho lại. Tôi làm cho bạn để hy vọng
bạn sẽ đền đáp lại... Trên bình diện xã hội và nhân bản, ý thức được sự qua lại
này đã là một điều đáng kể trong các mối tương quan giữa người với người.
Tuy nhiên, chúng ta không thể áp dụng một thứ công bình như thế
vào mối tương quan giữa chúng ta với Thiên Chúa.
Thiên Chúa không thi ân giáng phúc để chúng ta biết ơn, hay đền
đáp lại. Thiên Chúa cũng không căn cứ trên tài năng của từng người để ban phát
ân huệ của Ngài. Thiên Chúa không dùng cán cân công lý thông thường của loài
người. Công lý của Ngài là công lý của tình thương. Người thợ của giờ thứ nhất
không lãnh hơn người thợ thứ hai vào giờ cuối cùng...
Nếu Thiên Chúa không thi ân giáng phúc tùy theo công nghiệp và
tài năng của con người, thì con người cũng không thể nại đến công lao của mình
để đòi hỏi một sự trả công tương xứng... Sau một công lao vất vả, có lẽ chúng
ta chỉ có thể thốt lên: Lạy Chúa, chúng con chỉ là những người đầy tớ vô dụng.Lắm
khi chúng ta vẫn còn đeo đuổi sự công bằng cộng trừ nhân chia của chúng ta đối
với Chúa. Tôi sẽ đọc bao nhiêu kinh để xin được ân này, ơn nọ. Tôi sẽ làm bao
nhiêu hy sinh để cầu cho được một ơn đặc biệt... Lý luận như thế trong các việc
lành phúc đức, chúng ta dễ dàng rơi vào một thứ biệt phái mới nhằm đề cao công
nghiệp riêng của chúng ta mà quên rằng: tất cả những gì chúng ta có, tất cả những
gì chúng đã và sẽ lãnh nhận được đều xuất từ Tình Yêu vô vị lợi của Chúa.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét