24/06/2020
Thứ Tư tuần 12 thường
niên
SINH NHẬT THÁNH GIOAN TẨY GIẢ.
Lễ Trọng.
* Hội Thánh hân hoan mừng ngày thánh Gioan Tẩy Giả chào đời. Sứ mạng của
người là “làm chứng cho ánh sáng” đang đến khai mạc thời đại mới: đó là Đức
Giêsu Kitô. Khi đề cập đến vai trò có một không hai của vị tiền hô, chính Đức
Giêsu đã nói: “Trong số phàm nhân đã lọt lòng mẹ, chưa từng có ai cao trọng hơn
ông Gioan Tẩy Giả”.
Lễ Chính Ngày
BÀI ĐỌC I: Is 49, 1-6
“Đây Ta làm cho con nên ánh
sáng các dân tộc”.
Trích sách Tiên tri Isaia.
Hỡi
các đảo, hãy nghe tôi đây; hỡi các dân tộc miền xa xăm, hãy chú ý: Chúa đã kêu
gọi tôi từ khi tôi còn trong lòng mẹ, đã nhớ đến tôi khi tôi còn ở trong bụng mẹ.
Người đã làm cho miệng tôi nên như lưỡi gươm sắc bén, đã bảo vệ tôi dưới cánh
tay Người, đã làm cho tôi nên như mũi tên nhọn, và đã ẩn giấu tôi trong ống đựng
tên. Và Người đã phán cùng tôi: “Hỡi Israel, ngươi là tôi tớ Ta, vì Ta sẽ được
vinh hiển nơi ngươi”. Và tôi thưa: “Tôi đã vất vả mất công vô cớ, tôi đã phí sức
vô ích; nhưng công lý của tôi ở nơi Chúa, và phần thưởng của tôi ở nơi Thiên
Chúa”.
Và bây
giờ Chúa là Đấng đã tác tạo tôi thành tôi tớ Người, khi tôi còn trong lòng mẹ,
để đem Giacóp về cho Người và quy tụ Israel chung quanh Người, tôi được vinh hiển
trước mặt Chúa và Thiên Chúa là sức mạnh tôi, Người đã phán: “Con là tôi tớ Ta,
để tái lập các chi họ Giacóp, để dẫn đưa các người Israel sống sót trở về; này
đây Ta làm cho con nên ánh sáng các dân tộc, để con trở thành ơn cứu độ Ta đã
ban cho đến tận bờ cõi trái đất”. Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 138, 1-3. 13-14ab.
14c-15
Đáp: Con ca ngợi Chúa, vì con
được tạo thành cách lạ lùng (c. 14a).
Xướng:
1) Lạy
Chúa, Chúa đã thử con và đã nhận biết con: Chúa nhận biết con khi con ngồi và
khi con chỗi dậy. Từ lâu, Chúa đã hiểu biết các tư tưởng của con: Chúa thấu suốt
đường lối của con rồi. – Đáp.
2) Tâm
can con thuộc quyền sở hữu của Chúa; Chúa đã nhận lãnh con từ khi con còn trong
lòng mẹ. Con ca ngợi Chúa vì con được tạo thành cách lạ lùng; các việc Chúa làm
thật là kỳ diệu. – Đáp.
3)
Chúa đã am tường linh hồn con; các xương con không giấu kín trước mặt Chúa, lúc
con được tạo thành cách âm thầm, khi con được dệt trong lòng đất. – Đáp.
BÀI ĐỌC II: Cv 13, 22-26
“Gioan rao giảng việc Chúa Kitô
sắp đến”.
Trích sách Tông đồ Công vụ.
Trong
những ngày ấy, Phaolô nói: “Chúa đã đặt Đavít lên làm vua dân Người, để chứng
nhận điều đó, chính Người đã phán: Ta đã gặp được Đavít con của Giêsê, người vừa
ý Ta, người sẽ thi hành mọi ý muốn của Ta”. Bởi dòng dõi Đavít, theo lời hứa,
Thiên Chúa ban cho Israel Đức Giêsu làm Đấng Cứu Độ, Đấng mà Gioan đã báo trước,
khi người đến rao giảng phép rửa thống hối cho toàn dân Israel. Khi Gioan hoàn
tất hành trình, ngài tuyên bố: “Tôi không phải là người mà anh em lầm tưởng;
nhưng đây, Người sẽ đến sau tôi mà tôi không đáng cởi dây giày dưới chân Người”.
Đó là lời Chúa.
ALLELUIA: Lc 1, 76
Alleluia, alleluia! – Hỡi con
trẻ, con sẽ được gọi là tiên tri của Đấng Tối Cao: con sẽ đi trước mặt Chúa để
dọn đường cho Người. – Alleluia.
PHÚC ÂM: Lc 1, 57-66. 80
“Nó sẽ gọi tên là Gioan”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo
Thánh Luca.
Khi đến
ngày sinh, bà Êlisabeth sinh hạ một con trai. Láng giềng bà con nghe biết Chúa
đã tỏ lòng nhân hậu lớn lao đối với bà liền đến chúc mừng bà. Ngày thứ tám, người
ta đến làm phép cắt bì cho con trẻ, và họ lấy tên Dacaria của cha nó mà đặt cho
nó. Nhưng bà mẹ đáp lại rằng: “Không được, nó sẽ gọi tên là Gioan”. Họ bảo bà rằng:
“Không ai trong họ hàng bà có tên đó”. Và họ làm hiệu hỏi cha con trẻ muốn gọi
tên gì. Ông xin một tấm bảng và viết: “Tên nó là Gioan”. Và mọi người đều bỡ ngỡ.
Bỗng
chốc lưỡi ông mở ra, và ông liền chúc tụng Chúa. Mọi người lân cận đều kinh
hãi. Và trên khắp miền núi xứ Giuđêa, người ta loan truyền mọi việc đó. Hết thảy
những ai nghe biết đều để bụng nghĩ rằng: “Con trẻ này rồi sẽ nên thế nào? Vì
quả thực, bàn tay Chúa đã ở với nó”. Con trẻ lớn lên, mạnh mẽ trong lòng: nó ở
trong hoang địa cho đến ngày tỏ mình ra cùng dân Israel. Đó là lời Chúa.
Suy
niệm : Sinh Nhật Thánh Gioan Tẩy Giả
Ngoài
Lễ Sinh Nhật của Đức Giêsu, nghĩa là lễ Chúa Giáng Sinh, trong lịch phụng vụ của
Giáo Hội, chỉ có hai ngày lễ mừng sinh nhật: sinh nhật của Đức Maria (ngày 8/9)
và sinh nhật của thánh Gioan Tẩy Giả (ngày 24/6). Chúng ta có thể hỏi: tại sao
cùng với Giáo Hội chúng ta chỉ mừng lễ sinh nhật của Đức Maria và của thánh
Gioan mà thôi, chứ không mừng sinh nhật của các vị thánh khác?
Đó là
bởi vì, sự sinh ra của Đức Maria và của thánh Gioan có liên quan đặc biệt đến sự
sinh ra của Đức Giêsu: Đức Maria được Thiên Chúa chuẩn bị cách đặc biệt, ngay
trong lòng mẹ, để sau này cưu mang và sinh ra Đấng Cứu Thế; còn sự sinh ra của
thánh Gioan nhắc nhớ cách Thiên Chúa hành động trong lịch sử cứu độ, và cách
hành động này sẽ trở nên viên mãn nơi Đức Kitô, ngay từ biến cố Giáng Sinh của
Người.
1.
Thánh Gio-an và lịch sử cứu độ
Như
chúng ta đều biết, theo lời kể của thánh Lu-ca, thánh Gioan là ơn huệ Thiên
Chúa ban, khởi đi từ cung lòng hiếm muộn và già cỗi của mẹ Elizabeth, như chính
ông Zacharia thú nhận: “Dựa vào đâu mà tôi biết được điều ấy? Vì tôi đã già, và
nhà tôi cũng cao niên” (Lc 1, 18); và chính sứ thần Gabriel loan báo cho Mẹ
Maria: “Kìa bà Ê-li-sa-bét, người họ hàng với bà, tuy già rồi, mà cũng đang cưu
mang một người con trai: bà ấy vẫn bị mang tiếng là hiếm hoi, mà nay đã có thai
được sáu tháng” (c. 36).
Sự kiện
bà Elizabeth với cung lòng vừa hiếm muộn và vừa già cỗi nhưng lại mang thai, đó
là vì “Chúa đã rộng lòng thương xót bà” (c. 58). Lòng thương xót của Thiên Chúa
đối với bà Elizabeth nhắc nhớ lòng thương xót của Thiên Chúa trong toàn bộ lịch
sử cứu độ: Thiên Chúa làm phát sinh sự sống ở nơi mà con người vẫn chưa xuất hiện
và ở những hoàn cảnh mà con người hoàn toàn bất lực. Thật vậy, trong công trình
sáng tạo, từ mặt đất trinh nguyên, Thiên Chúa làm trào vọt ra sự sống, sự sống
phong nhiêu của muôn loài muôn vật, và nhất là sự sống của con người, được hình
thành theo hình ảnh của Thiên Chúa; và trong lịch sử cứu độ, Thiên Chúa luôn
luôn làm trào vọt ra sự sống ở nơi không còn hi vọng gì: đó là cung lòng đã chết
của tổ phụ Abraham và bà Sara, đó là biến cố Xuất Hành: “Đường của Chúa băng
qua biển rộng, lối của Người rẽ nước mênh mông, mà chẳng ai nhận thấy vết chân
Người” (Tv 77, 20), đó là sự sống, ngang qua ơn huệ lương thực, Chúa ban cho
Israel trong hành trình trong sa mạc, đó là sự khai sinh ra vương quốc khởi từ
những xung đột chết chóc, đó là niềm hi vọng, được nuôi dưỡng bằng lời ca tụng,
khi không còn gì để hi vọng: “Tôi đã tin, cả khi mình đã nói: ôi nhục nhã ê chề…”.
Và Đức Kitô sẽ đến để lấp đầy niềm hi vọng này.
Bà
Elizabeth vừa già cỗi và và hiếm muộn, không thể sinh con, là hình ảnh nói lên
chính tình cảnh bi đát của Israen, của nhân loại và của từng người chúng ta, bất
lực trong việc xây dựng sự sống của chúng ta trong hiệp nhất và tình yêu, và vì
thế để cho bầu khí chết chóc làn tràn và để cho Sự Dữ ngự trị. Thiên Chúa đã tỏ
lòng thương xót đối với bà Elizabeth, khi cho bà cưu mang và sinh con, người
con mang tên Gioan, nghĩa là “Thiên Chúa Thi Ân”, thì chắc chắn, Thiên Chúa
cũng đã và đang thương xót nhân loại chúng ta, Hội Dòng và cộng đoàn chúng ta,
gia đình chúng ta và từng người chúng ta.
2.
Thánh Gioan và Đức Kitô
Sự sống
của thánh Gioan là một tuyệt tác của Thiên Chúa, diễn tả quyền năng ban sự sống
của Người; nhưng Đức Giêsu, sinh bởi Đức Maria, là tuyệt tác còn lớn hơn và là
tuyệt tác duy nhất: Mẹ sinh con không phải từ cung lòng già cỗi hay hiếm muộn,
nhưng là từ cung lòng trinh nguyên. Các Giáo Phụ nhìn ra đây là hình ảnh diễn tả
công trình sáng tạo của Thiên Chúa, bởi vì lúc khởi đầu, Thiên Chúa cũng làm
phát sinh sự sống từ mặt đất trinh nguyên. Đó là vì, đối với Thiên Chúa, không
có gì là không thể làm được. Và đây đã là Tin Mừng cho loài người của chúng ta
rồi: đó là Thiên Chúa có thể làm phát sinh sự sống, và làm phát sinh sự sống
viên mãn là Đức Kitô, ở nơi mà con người không còn hi vọng gì, ở nơi là tuyệt đối
không thể đối với con người. Như thế mầu nhiệm Vượt Qua đã được loan báo ở đây
rồi, trong ngày sinh nhật của thánh Gioan và nhất là của Đức Giêsu, bởi vì
Thiên Chúa sẽ làm trào vọt sự sống từ sự chết, trong mầu nghiệm Thương Khó và
Phục Sinh của Đức Kitô. Trong đời sống dâng hiến, các nam nữ tu sĩ được mời gọi
sống “trinh nguyên” (trinh nguyên, tiên vàn không phải thể lý, nhưng là một con
tim ước ao sống bởi và sống cho một Thiên Chúa), chính là để cho Thiên Chúa làm
phát sinh sự sống thần linh, bền vững và phong phú, bằng quyền năng sáng tạo của
Ngài.
Ngoài
ra, tên gọi “Gioan” nghĩa là “Thiên Chúa Thi Ân”; trong khi tên gọi “Giêsu”
nghĩa là “Thiên Chúa Cứu Độ”, là Ơn Huệ của mọi ơn huệ, là Ơn Huệ mà mọi ân huệ
khác hướng tới và chỉ là dấu chỉ, và là Ơn Huệ một lần cho tất cả. Như thế,
thánh Gioan không chỉ loan báo Đức Giêsu bằng cuộc đời và cái chết của mình,
nhưng còn bằng chính biến cố sinh ra và tên gọi nữa.
Xin
cho chúng ta cũng hướng về Đức Kitô như thánh Gioan, từ lúc sinh ra cho tới lúc
chết, ngang tất cả những gì chúng ta là, được chất chứa trong “tên gọi” của
chúng ta; và xin cho Người nổi bật lên trong cuộc đời, ơn gọi và từng ngày sống
của chúng ta.
3.
“Chúc tụng Đức Chúa…”
Về
chuyện ông Zacharia, cha của thánh Gioan, bị câm, nhưng ngay sau khi đặt tên
cho con là “Gioan”, thì ông nói được, cũng rất có ý nghĩa. Bởi vì, sự kiện ông
không nói được, là một dấu chỉ nhắc nhớ ông rằng, có một lúc ông đã không tin
vào quyền năng Thiên Chúa có thể thi ân ở nơi mà con người không còn hi vọng
gì, có thể làm phát sinh sự sống nơi cung lòng hiếm hoi và già cỗi của bà
Elizabeth.
“Không
nói được”, không chỉ là không nói được ngôn ngữ, nhưng nhất là không thể ca tụng
Chúa được. Thật vậy, khi người ta không tin, không nhận ra ơn Chúa ban cho mình
và người khác, thì không thể ca tụng Chúa được. Chính khi ông đặt tên cho con
là Gioan, “Thiên Chúa Thi Ân”, thì ông “lưỡi ông lại mở ra, ông nói được” và lời
nói đầu tiên là lời chúc tụng Thiên Chúa: Chúc tụng Đức Chúa, là Thiên Chúa
Israel, đã viếng thăm và cứu chuộc dân Người.
Đó là
lời tán tụng Benedictus bất hủ, vang lên mỗi ngày trong Giờ Kinh Sáng của chúng
ta. Ước gì, khi đọc hay hát lời chúc tụng này, chúng ta mặc lấy tâm tình của
ông Zacharia, bố của thánh Gio-an. Xin cho chúng ta tin tưởng và nhận ra ơn huệ
Thiên Chúa ban, để có thể cất tiếng ngợi khen Thiên Chúa: “Lạy Chúa, xin mở miệng
con, cho con cất tiếng ngợi khen Ngài”. Nếu không, dù chúng ta có nói bi bô suốt
ngày, thì cũng như là “người câm” vậy thôi!
Nhưng
chúng ta được mời gọi đi xa hơn, bằng cách định hướng đời mình và từng ngày sống
theo năng động chúc tụng Thiên Chúa. Và để được như thế, chúng ta cần tín thác
và nhận ra ơn huệ Thiên Chúa ban, cần đặt đời sống, ngày sống và hành động trên
nền tảng tâm tình biết ơn đối với tình yêu và lòng thương xót của Chúa, được
bày tỏ cho chúng ta một cách thật hữu hình, có thể nhìn thấy được, đó là Thánh
Tâm của Chúa bị đâm thâu.
“Lạy
Thiên Chúa, là Cha của chúng con, xin thương xót chúng con, để chúng con đón nhận
và xây dựng sự sống của chúng con như ân huệ và theo ơn gọi Chúa ban, bằng cách
gắn bó mật thiết và nên một với Đức Giêsu Kitô, Con của Cha, từ lúc chúng con
sinh ra cho đến lúc chúng lìa bỏ cuộc đời này, theo gương thánh Gioan
Baotixita. Amen”.
Lm Giuse Nguyễn Văn Lộc, SJ
Lời Chúa Mỗi Ngày
Lễ Sinh Nhật Thánh Gioan Tẩy Giả
Bài đọc: Isa
49:1-6, Acts 13:22-26; Lk 1:57-66, 80.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Sứ vụ của
Gioan là chỉ đường cho mọi người đến với Đức Kitô.
Khi nhìn vào thân thể của con người,
các nhà khoa học ngạc nhiên về cách cấu trúc và chức năng của từng chi thể như:
não bộ, mắt, tai, phổi, tim … và còn ngạc nhiên hơn khi tìm ra cách hoạt động
hòa điệu và nhịp nhàng của các chi thể, trong việc đem lại sự sống cho con người.
Khi nghiên cứu về Kế Hoạch Cứu Độ của Thiên Chúa, chúng ta cũng không khỏi ngạc
nhiên về sự sắp xếp của Thiên Chúa, trong việc chuẩn bị cho nhân loại một Đấng
Thiên Sai, để đem ơn cứu độ cho muôn người. Có những tổ phụ đi trước để chuẩn bị
như Abraham, vua David, tiên-tri Isaiah. Có những người đồng thời để dọn đường
và giới thiệu Đức Kitô, nhân vật chính của Kế Hoạch Cứu Độ, cho mọi người. Có
những người đi sau để loan báo Tin Mừng và làm chứng cho Đức Kitô như các thánh
tông-đồ và tử-đạo. Trải qua bao thế hệ, Thiên Chúa vẫn không ngừng các thánh và
mọi tín hữu để loan báo Tin Mừng và làm cho con người tin vào Đức Kitô để đạt
được ơn cứu độ. Thánh Phaolô có lý khi so sánh toàn thể nhân loại như những chi
thể của một Nhiệm Thể là Đức Kitô. Chúng ta đều là những chi thể của một thân
thể, và đều có nhiệm vụ góp phần mang lại sự sống cho Nhiệm Thể Đức Kitô.
Các Bài Đọc trong ngày Sinh Nhật của Gioan Tẩy Giả cho chúng ta thấy sự sắp xếp
nhiệm mầu của Thiên Chúa trong việc sửa soạn cho nhân loại một Người Tôi Trung
để chuộc tội và mang lại ơn cứu độ cho con người. Trong Bài Đọc I, Bài Ca Thứ
Hai của Người Tôi Trung Thiên Chúa, tiên tri Isaiah tường thuật việc Thiên Chúa
chuẩn bị cho nhân loại một Người Tôi Trung và trao cho Ngài một sứ vụ gồm hai
phần: mang vinh quang cho dân tộc Israel và trở nên ánh sáng cứu độ cho các dân
tộc. Trong Bài Đọc II, Sách CVTĐ tường thuật một phần Bài Giảng của Phaolô tại
Antioch, Pisidia. Phaolô muốn cho khán giả biết Kế Hoạch Cứu Độ của Thiên Chúa
đã được tường thuật bởi các tiên-tri và Thánh Vịnh: Thiên Chúa sẽ ban cho nhân
loại một Đấng Cứu Độ từ giòng dõi Vua David, và ông Gioan Tẩy Giả đã chuẩn bị,
làm chứng, và chỉ đường cho mọi người đến với Đức Kitô để lãnh nhận ơn cứu độ.
Trong Phúc Âm, thánh-sử Luca tường thuật những biến cố lạ lùng xảy ra chung
quanh việc chào đời của Gioan Tẩy Giả. Tất cả những biến cố này chỉ cho thấy
Thiên Chúa đã dùng ông để đi tiên phong dọn đường cho mọi người đón nhận Đức
Kitô, và Gioan đã dùng cả cuộc đời ông để chu toàn sứ vụ và làm chứng cho Đức
Kitô.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Người Tôi Trung chịu đau khổ để thực thi Kế Hoạch Cứu Độ
của Thiên Chúa.
1.1/ Thiên Chúa chuẩn bị cho
nhân loại “Người Tôi Trung” ngay từ đầu: Ai là “Người Tôi Trung” trong trình
thuật hôm nay? Có ít nhất 3 cách giải thích:
(1) Có người cho là Vua Cyrus,
Ba-tư; vì Thiên Chúa dùng ông để phóng thích và cho dân Do-thái trở về quê
hương sau Thời Lưu Đày. Quan điểm này không đúng, vì sứ vụ của “Người Tôi
Trung” không chỉ giải phóng Israel mà còn là ánh sáng muôn dân và mang ơn cứu độ
của Thiên Chúa đến tận cùng trái đất.
(2) Có người cho là dân tộc
Israel như được tường thuật rõ ràng bên dưới. Quan điểm này cũng không có cơ sở,
vì Israel không tự giải phóng mình, nhưng cần nhờ đến sức mạnh của Thiên Chúa.
Hơn nữa, Israel cũng không quan niệm họ sẽ trở nên ánh sáng muôn dân và mang ơn
cứu độ của Thiên Chúa đến tận cùng trái đất.
(3) Đa số các học giả Kinh Thánh
và Giáo Hội đều đồng ý danh hiệu Người Tôi Trung được Tiên-tri Isaiah dùng để
chỉ Đấng Thiên Sai là Đức Kitô, người tôi tớ trung thành của Thiên Chúa. Isaiah
nói về “Người Tôi Trung” này như sau:
+ Người Tôi Trung đã có trong Kế
Hoạch Cứu Độ của Thiên Chúa ngay từ đầu: ”Hỡi các đảo, hãy nghe tôi đây, hỡi
các dân tộc miền xa xăm, hãy chú ý: Đức Chúa đã gọi tôi từ khi tôi còn trong
lòng mẹ, lúc tôi chưa chào đời, Người đã nhắc đến tên tôi.”
+ Người Tôi trung được Thiên
Chúa huấn luyện và bảo vệ: ”Người đã làm cho miệng lưỡi tôi nên như gươm sắc
bén, giấu tôi dưới bàn tay của Người. Người đã biến tôi thành mũi tên nhọn, cất
tôi trong ống tên của Người.”
+ Người Tôi Trung phải chịu đau
khổ, nhưng chắc chắn sẽ chiến thắng: ”Người đã phán cùng tôi: “Hỡi Israel,
ngươi là Tôi Trung của Ta. Ta sẽ dùng ngươi để biểu lộ vinh quang.” Phần tôi,
tôi đã nói: “Tôi vất vả luống công, phí sức mà chẳng được gì.” Nhưng sự thật,
đã có Đức Chúa minh xét cho tôi, Người dành sẵn cho tôi phần thưởng.”
1.2/ Sứ vụ của Người Tôi Trung:
Người Tôi Trung được Thiên Chúa trao cho hai sứ vụ:
(1) Đem nhà Jacob về cho Người
và quy tụ dân Israel chung quanh Người: Đây là sứ vụ đầu tiên của “Người Tôi
Trung.” Khi một phụ nữ Dân Ngoại đến van xin Đức Kitô chữa bệnh cho con Bà, Người
đáp: “Thầy chỉ được sai đến với những con chiên lạc của nhà Israel mà thôi.”
Chính Ngài cũng truyền cho các môn đệ: “Đừng vào thành các Dân Ngoại, nhưng hãy
đến với các chiên lạc của nhà Israel” (Mt 10:5-6).
(2) Để trở thành ánh sáng muôn
dân, và để đem ơn cứu độ của Thiên Chúa đến tận cùng cõi đất: Đây là sứ vụ thứ
hai của “Người Tôi Trung.” Ông Simeon lặp lại lời này của Isaiah, khi nói tiên
tri về con trẻ Giêsu: “Muôn lạy Chúa, giờ đây theo lời Ngài đã hứa, xin để tôi
tớ này được an bình ra đi. Vì chính mắt con được thấy ơn cứu độ Chúa đã dành sẵn
cho muôn dân: Đó là ánh sáng soi đường cho Dân Ngoại, là vinh quang của Israel
Dân Ngài” (Lk 2:29-34). Tuy Đức Kitô ít ra khỏi ranh giới Israel để loan truyền
Tin Mừng cho các Dân Ngoại; nhưng Ngài đã chuẩn bị đầy đủ cho các môn đệ, và
truyền cho các ông phải loan báo Tin Mừng cho muôn dân đến tận cùng trái đất
(Mk 28:19).
2/ Bài Đọc II: Thiên Chúa đã đưa đến cho Israel một Đấng Cứu Độ là Đức
Giêsu.
2.1/ Lời hứa ban Đấng Cứu Chuộc
của Thiên Chúa từ thời Vua David. Đây là một đoạn trích trong Bài Giảng của
Phaolô cho người Do-thái tại Antioch, Pisidia. Phaolô muốn dùng lịch sử để chứng
minh cho khán giả biết Đức Kitô xuất thân từ giòng dõi của Vua David: ”Sau khi
truất phế vua Saul, Người đã cho ông David xuất hiện làm vua cai trị họ. Người
đã làm chứng về ông rằng: Ta đã tìm được David, con của Jesse, một người đẹp
lòng Ta và sẽ thi hành mọi ý muốn của Ta. Từ giòng dõi vua này, theo lời hứa,
Thiên Chúa đã đưa đến cho Israel một Đấng Cứu Độ là Đức Giêsu.”
2.2/ Ông Gioan làm chứng, Đức
Kitô hoàn thành lời hứa cứu độ của Thiên Chúa: Phaolô nói về sứ vụ của Gioan:
”Để dọn đường cho Đức Giêsu, ông Gioan đã rao giảng kêu gọi toàn dân Israel chịu
phép rửa tỏ lòng sám hối. Khi sắp hoàn thành sứ mệnh, ông Gioan đã tuyên bố:
“Tôi không phải là Đấng mà anh em tưởng đâu, nhưng kìa: Đấng ấy đến sau tôi, và
tôi không đáng cởi dép cho Người.””
Và Phaolô thuyết phục khán giả:
“Thưa anh em, là con cái thuộc dòng giống Abraham, và thưa anh em đang hiện diện
nơi đây, là những người kính sợ Thiên Chúa, lời cứu độ này được gửi tới chúng
ta.”
3/ Phúc Âm: Đứa trẻ này rồi ra sẽ thế nào đây? Vì quả thật, có bàn
tay Chúa phù hộ em.
3.1/ Những sự lạ lùng xảy ra
trong biến cố sinh nhật của Gioan:
(1) Hai cha mẹ đều cao niên mà lại
có con: Theo chu kỳ tự nhiên, con người chỉ có thể sinh con trong một hạn tuổi
nào đó. Khi đã quá tuổi, con người không thể có con. Tuy nhiên, khi Thiên Chúa
can thiệp, Ngài có thể làm cho những người cao niên có con nối giòng. Lịch sử Cựu
Ước đã tường thuật nhiều lần những điều này: Abraham và Sarah mang thai Isaac,
cha mẹ của anh hùng Sampson, cha mẹ của tiên tri Samuel, và hôm nay, ông
Zachariah và bà Elisabeth.
(2) Ông Zachariah bị câm và nói
được: Ông bị câm vì ông không tin ông có thể có con trong lúc tuổi già và bà
Elisabeth, vợ ông cũng đã quá tuổi sinh con. Sứ thần Gabriel phạt ông bị câm,
vì ông đã không tin tưởng nơi quyền năng Thiên Chúa. Trong trình thuật hôm nay,
khi được hỏi muốn đặt tên con là gì, ông xin một tấm bảng nhỏ và viết: “Tên
cháu là Gioan.” Ai nấy đều bỡ ngỡ. Ngay lúc ấy, miệng lưỡi ông lại mở ra, ông
nói được, và chúc tụng Thiên Chúa.
(3) Đặt tên cho con: Tên là người.
Tùy vào ước vọng cha mẹ muốn cho con ra sao, trở thành gì, hay kỷ niệm một biến
cố gì; họ sẽ đặt tên con như thế. Ví dụ, nếu cha mẹ có con trong khi đã quá tuổi
sinh con; họ sẽ đặt tên con là “Hồng Ân.” Tên John (hay Gioan), là chữ viết tắt
của tiếng kép Do-thái “Jeho-hannah;” có nghĩa “quà tặng của Jehovah,” hay “hồng
ân Thiên Chúa.” Cả hai, ông Zachariah và bà Elisabeth, đều muốn đặt tên con như
thế, vì ông bà biết đứa trẻ là quà tặng của Thiên Chúa cho hai ông bà; mặc dù họ
hàng láng giềng thắc mắc: “Trong họ hàng của bà, chẳng ai có tên như vậy cả.”
3.2/ Sứ vụ của Gioan Tẩy Giả:
(1) Cha mẹ, họ hàng, và láng giềng
đều nhận ra bàn tay Thiên Chúa trong cuộc đời Gioan ngay từ đầu: Trình thuật kể:
”Láng giềng ai nấy đều kinh sợ. Các sự việc ấy được đồn ra khắp miền núi Judah.
Ai nghe cũng để tâm suy nghĩ và tự hỏi: “Đứa trẻ này rồi ra sẽ thế nào đây?” Vì
quả thật, có bàn tay Chúa phù hộ em. Cậu bé càng lớn lên thì tinh thần càng vững
mạnh. Cậu sống trong hoang địa cho đến ngày ra mắt dân Israel.”
(2) Gioan chuẩn bị tâm hồn dân
và chỉ cho mọi người đến với Đức Kitô: Chúng ta có thể học hỏi ít là 4 điều từ
Gioan Tẩy Giả: Thứ nhất, ông sẵn sàng hy sinh mọi thú vui thế gian để chu toàn
sứ vụ của mình: ông sống trong sa mạc, mặc áo da thú, ăn chấu chấu và mật ong rừng.
Thứ hai, ông chuẩn bị tâm hồn cho dân đón nhận Đấng Cứu Thế bằng cách rao giảng
để dân ăn năn thống hối trước khi ông làm phép rửa cho họ. Thứ ba, ông sống rất
thành thực và không vị nể bất cứ người nào: khi được hỏi ông có phải là Đấng
Thiên Sai, ông trả lời ông chỉ là tiếng người hô trong sa mạc, và ông không xứng
đáng cởi quai dép cho Đấng Thiên Sai. Sau cùng, ông sẵn sàng đổ máu làm chứng
cho sự thật. Ông bị vua Herode chém đầu vì ông dám ngăn cản cuộc hôn nhân bất hợp
pháp của Nhà Vua.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Mọi người chúng ta đều được
Thiên Chúa cho vào đời với một sứ vụ; chứ không tình cờ xuất hiện hay chỉ để ăn
uống, hưởng thụ. Sứ vụ của chúng ta là làm sao giúp cho mọi người nhận ra tình
yêu và đạt được ơn cứu độ của Thiên Chúa.
– Chúng ta đều có bổn phận như
Gioan là dọn tâm hồn và chỉ đường cho mọi người đến với Đức Kitô; chứ không hướng
mọi người vào chúng ta, hay vào bất kỳ một nhân vật nào khác.
– Để hoàn thành điều này, chúng
ta chắc chắn phải chịu nhiều đau khổ, như Đức Kitô và Gioan Tẩy Giả đã trải
qua.
Linh mục Anthony Đinh Minh
Tiên, OP
24/06/2020 – THỨ TƯ TUẦN 12 TN
Sinh nhật thánh Gio-an Tiền hô
Lc 1,57-66.80
SỨC MẠNH CHÚA TRAO
Ai nghe cũng để tâm suy nghĩ và tự hỏi: “Đứa trẻ này rồi ra sẽ
thế nào đây?” (Lc 1,66)
Suy niệm: Các hiền sĩ ngày xưa đã theo ánh sao tìm đến thờ lạy
Đấng Cứu thế. Các ông tin rằng mỗi ngôi sao gắn liền với một vận mệnh của một
con người, đặc biệt của các bậc vĩ nhân. Trong thánh ý Chúa, mỗi người chúng ta
khi chào đời, đều được Chúa ban cho một ơn gọi, một vận mệnh làm người con
Chúa. Cuộc đời Thánh Gio-an Tiền hô là bằng chứng rõ ràng về ý định của Thiên
Chúa. Ngay khi còn trong lòng mẹ, ngài đã nên dấu chỉ cho niềm vui của nhân loại
qua biến cố Thăm viếng. Để rồi giờ đây, khi ngài chào đời, niềm vui đó lại vỡ
òa không chỉ cho thân phụ – ông Da-ca-ri-a nói lại được – mà cho cả hàng xóm
láng giềng đến chung vui. Câu hỏi “đứa trẻ này rồi ra sẽ thế nào” gợi hứng
cho suy tư về vận mệnh của thánh Gio-an và cũng của chính ta. Quá trình sinh
ra-làm chứng-chết cho sự thật không chỉ là sứ mạng của Gio-an, nhưng còn là của
mỗi người Ki-tô hữu.
Mời Bạn: Câu hỏi “đứa trẻ này rồi ra sẽ thế nào” gợi mở về
tương lai của mọi hài nhi được sinh ra, với vận mệnh Chúa gởi gắm. Câu hỏi ấy
cũng nhắc nhở bạn sống giây phút hiện tại, với câu trả lời là những chọn lựa xứng
hợp với vận mệnh của mình.
Sống Lời Chúa: “Người phải lớn lên, còn tôi phải nhỏ lại” (Ga
3,30) chính là tâm niệm của chúng ta để tinh thần, tâm tình Giê-su ngày càng lớn
lên trong lối nghĩ, lối nói, và lối sống của ta.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, chúng con tạ ơn Chúa đã cho chúng con có
mặt trên thế gian này. Xin giúp chúng con biết sống tâm tình tạ ơn bằng thái độ
dám sống, làm chứng cho Chúa, tựa như lời đáp trả với thánh ý Chúa. Amen.
(5 Phút Lời Chúa)
Suy niệm của Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Suy niệm :
Giới trẻ ngày nay xem ra thích mừng
sinh nhật hơn mừng lễ bổn mạng.
Ngày vui ấy thường đi với quà,
tiệc mừng và những lời cầu chúc.
Thật ra mừng sinh nhật có thể là
một hành vi mang nhiều tính tôn giáo.
Tôi nhớ đến ngày tôi được sinh
ra,
một sinh linh bé nhỏ chào đời,
mang hình ảnh của Thiên Chúa,
mang khuôn mặt của Đức Giêsu.
Ngày ấy quan trọng và đáng nhớ
ngay cả đối với chính Thiên Chúa.
Dù thế giới có hơn 6,7 tỷ người
thì một hài nhi mới sinh
cũng có một chỗ đặc biệt trong
trái tim Thiên Chúa.
Thiên Chúa có những ước mơ và dự
tính riêng về từng con người.
Chẳng ai chào đời một cách tình
cờ và ngẫu nhiên.
Mỗi người đều cần cho kế hoạch lớn
của Thiên Chúa.
Mừng sinh nhật một cách nghiêm
túc lại trở thành một lễ tạ ơn.
Tạ ơn Chúa đã cho tôi được làm
người ở đời.
Bất chấp những khổ đau vấp ngã,
những thất bại đắng cay,
tôi vẫn xin được yêu mảnh đời
Chúa dệt cho tôi.
Hôm nay Giáo Hội mừng sinh nhật
của thánh Gioan Tẩy Giả.
Chỉ có Đức Giêsu và Mẹ Maria mới
được mừng ngày sinh trong phụng vụ.
Điều đó cho thấy sinh nhật của
Gioan là biến cố có ảnh hưởng lớn.
Bài Tin Mừng hôm nay nói vắn gọn
về chuyện sinh hạ và cắt bì Gioan,
nhưng kể dài hơn về chuyện đặt
tên cho em.
Chúng ta có thể cảm được niềm
vui lớn lao của người mẹ là bà Êlisabét.
Niềm vui này đã bắt đầu từ khi
bà có thai Gioan.
Chẳng biết bà bao nhiêu tuổi, chỉ
biết là bà đã cao niên lại không sinh con.
Hiếm muộn thời xưa thường bị coi
là do người vợ.
Đó là một sự sỉ nhục (St 30, 23)
và là một hình phạt của Chúa (2 Sm 6, 23).
Nhưng bà Êlisabét lại là người
công chính thuộc dòng tư tế Aharon,
“sống đúng theo mọi điều răn và
mệnh lệnh của Chúa,
không ai chê trách được điều gì”
(Lc 1,6).
Bà đã sống với nỗi đau này trong
nhiều năm, sau bao lần chờ đợi và thất vọng.
Khi biết mình có thai trong lúc
tuổi già,
bà tự nhủ: “Chúa đã làm cho tôi
như thế đó,
khi Người thương cất nỗi hổ nhục
tôi phải chịu trước người đời (Lc 1,25).
Ngày sinh của Gioan là ngày vui
đặc biệt cho bà, người làm mẹ lần đầu.
Niềm vui ấy còn được nhân lên vì
bà sinh một cậu con trai.
Láng giềng, thân thích đến chung
vui với bà vì bà được Chúa thương.
Chúng ta không rõ bởi đâu mà
Êlisabét đòi phải đặt tên cho con mình là Gioan.
Chỉ biết bà đã phản ứng quyết liệt
chuyện đặt tên con là Dacaria.
Nhưng quyết định của người cha mới
là quan trọng,
vì người cha thường là người có
quyền đặt tên cho con,
qua đó nhìn nhận người con ấy là
của mình (x. Mt 1, 21).
Ông Dacaria chẳng những bị câm,
lại còn điếc nữa,
nên người ta phải làm hiệu để hỏi
ý ông.
Khi ông viết trên bảng tên
“Gioan” thì mọi người chưng hửng.
Chính lúc ấy một phép lạ xảy ra:
ông nói được và chúc tụng Thiên Chúa.
Gioan là tên mà sứ thần đã dặn
ông lúc dâng hương trong Đền thờ.
Gioan (Yôkhanan) có nghĩa là ĐỨC
CHÚA thi ân.
Gioan thật là một ơn của Chúa và
sẽ đóng một vai trò trong lịch sử cứu độ.
Chúng ta để ý đến vai trò của bà
con láng giềng trong bài Tin Mừng này.
Họ đến chung vui, can thiệp ít
nhiều vào chuyện đặt tên đứa trẻ.
Họ bỡ ngỡ với cái tên Gioan, và
kinh sợ khi ông Dacaria nói lại được.
Việc sinh hạ Gioan quả đã được
vây bọc bởi nhiều chuyện lạ lùng.
Tiếng vang không chỉ nơi láng giềng
thân thích,
mà còn được loan truyền khắp
vùng đồi núi xứ Giuđê (c. 65).
“Rồi đây đứa trẻ này sẽ ra thế
nào?”
Đó là câu hỏi mà ai cũng để tâm
suy nghĩ sau khi nghe câu chuyện.
Hẳn là em này sẽ có một định mệnh
và ơn gọi đặc biệt.
Có thể sau đó mọi sự lại lắng xuống,
còn cậu Gioan thì vẫn lớn lên,
tinh thần vững mạnh.
Cậu không lập gia đình và sống
trong hoang địa, chờ ngày đến với Ítraen.
Mừng sinh nhật của thánh Gioan Tẩy
Giả,
chúng ta thấy được sự khiêm tốn
của Thiên Chúa.
Để giới thiệu Con của Người là Đức
Giêsu cho dân Ítraen,
Thiên Chúa cần đến Gioan, một
người dọn đường.
“Để dọn đường cho Đức Giêsu, ông
Gioan đã rao giảng
kêu gọi toàn dân Ítraen chịu
phép rửa tỏ lòng sám hối” (Cv 13, 24).
Và Thiên Chúa đã chuẩn bị rất kỹ
cho cuộc sinh hạ của con người này.
“Đức Chúa đã gọi tôi từ khi tôi
còn trong lòng mẹ,
lúc tôi chưa chào đời, Người đã
nhắc đến tên tôi” (Is 49,1).
Hình ảnh người Tôi Trung trên
đây trong Isaia khá hợp với Gioan.
“Người là đấng nhào nặn ra tôi từ
khi tôi còn trong lòng mẹ
để tôi trở thành người Tôi Trung
đem nhà Giacóp về cho Người…” (Is 49,5).
Hóa ra việc Thiên Chúa chọn, gọi
và giao sứ mạng
đã diễn ra ngay từ con người chỉ
mới là phôi thai trong lòng mẹ.
Điều này đúng với Gioan:
“Em sẽ được đầy Thánh Thần ngay
khi còn trong lòng mẹ.
Em sẽ đưa nhiều con cái Ít raen
về với Đức Chúa…
và chuẩn bị một dân sẵn sàng đón
Chúa” (Lc 1, 15-17).
Gioan đã được gọi để làm ngôn sứ
cho dân tộc của ngài,
giúp cho dân Ítraen đón nhận Đấng
đến sau ông nhưng lại có trước ông.
Ơn gọi ấy đã làm cho ông hiện hữu
ở trên đời.
Cuộc sinh hạ của Gioan được coi
là kỳ lạ.
Thật ra cuộc sinh hạ nào cũng là
một màu nhiệm lạ lùng.
Khi rửa tội một em bé mới sinh,
chúng ta cũng vẫn đặt câu hỏi:
Em này rồi sẽ ra sao?
Đâu là định mệnh tương lai của
em?
Đâu là con đường riêng mà Chúa
muốn em đi?
Chúng ta chỉ mong bàn tay Chúa ở
với em (Lc 1, 66).
Những thai nhi, những hài nhi,
những trẻ thơ hôm nay ở quanh ta
cũng được hiện hữu và được trao
một sứ mạng.
Mừng sinh nhật một vị thánh,
chúng ta thêm trân trọng sự sống nơi các em,
và thấy mình có bổn phận nâng đỡ
để các em đi con đường Chúa muốn
và trở thành những người đưa dân
tộc Việt Nam đến với Chúa.
Cầu nguyện :
Lạy Chúa Giêsu thương mến,
xin ban cho chúng con
tỏa lan hương thơm của Chúa
đến mọi nơi chúng con đi.
Xin Chúa hãy tràn ngập tâm hồn
chúng con
bằng Thần Khí và sức sống của
Chúa.
Xin Chúa hãy xâm chiếm toàn thân
chúng con
để chúng con chiếu tỏa sức sống
Chúa.
Xin Chúa hãy chiếu sáng qua
chúng con,
để những người chúng con tiếp
xúc
cảm nhận được Chúa đang hiện diện
nơi chúng con.
Xin cho chúng con biết rao giảng
về Chúa,
không phải bằng lời nói suông,
nhưng bằng cuộc sống chứng tá,
và bằng trái tim tràn đầy tình
yêu của Chúa.
(Mẹ Têrêxa Calcutta)
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
24 THÁNG SÁU
Thiên Chúa Không Ngừng Sáng Tạo
Thiên Chúa gọi tất cả các tạo vật
vào hiện hữu từ hư không. Nhưng hành động sáng tạo của Ngài vẫn còn tiếp tục
không ngừng. Vì mọi sự đã được tạo thành sẽ không còn có thể hiện hữu nếu không
được Đấng Tạo Hóa bảo tồn. Có thể nói, Thiên Chúa – Đấng đã tạo thành vũ trụ –
vẫn tiếp tục sáng tạo qua việc gìn giữ mọi sự mà Ngài đã tạo thành.
Chúng ta có thể nói rằng sự quan
phòng của Thiên Chúa – hiểu theo nghĩa rộng nhất – được thể hiện trước hết nơi
sự bảo vệ của Thiên Chúa đối với tạo vật. Ngài duy trì sự hiện hữu của tất cả
những gì mà Ngài đã sáng tạo từ hư không. Sự quan phòng tựa như một xác nhận
thường xuyên về công trình sáng tạo trong tất cả tính phong phú và đa dạng của
nó. Sự quan phòng cho ta thấy Thiên Chúa – Đấng Sáng Tạo – vẫn liên lỉ hiện diện
và hoạt động nơi tất cả những gì mà Ngài đã tạo thành. Đó là một sự hiện diện
không ngừng sáng tạo và tác động đến những gốc rễ thâm sâu nhất của tất cả những
gì hiện hữu. Thiên Chúa làm việc trong vai trò nguyên nhân đệ nhất của mọi hữu
thể và mọi vận động.
– suy tư 366 ngày của Đức
Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations by Pope
John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 24/6
Sinh Nhật Thánh Gioan Tẩy Giả
Is 49, 1-6; Cv 13, 22-26; Lc
1, 57-66.80.
Lời Suy Niệm: “Ai nghe cũng
để tâm suy nghĩ và tự hỏi: Đứa trẻ này rồi ra sẽ thế nào đây? Và quả thật, có
bàn tay Chúa phù hộ em.”
Ngày hôm nay Lễ Sinh Nhật Thánh Gioan Tẩy Giả, Giáo hội cho chúng ta nghe lại
câu chuyện đặt tên cho Gioan. Một câu chuyện đặt tên không theo truyền thống của
người Do-thái, nhưng theo lệnh truyền của Sứ Thần Gáprien: “Ông phải đặt tên
cho con là Gioan” (Lc 1, 13). Chính việc đặt tên theo lệnh truyền này, đã làm
cho ông Dacaria mở miệng lại và ca tụng Thiên Chúa. Điều này làm cho láng giềng
đầy ngạc nhiên, và nhận ra nơi Gioan Tẩy Giả có bàn tay Chúa phù hộ Gioan.
Lạy Chúa Giêsu. Mỗi người con được sinh ra trong gia đình là một hồng phúc lớn
cho gia đình và cho gia tộc. Xin cho tất cả cha mẹ trong gia đình luôn biết cảm
tạ Chúa và ý thức trách nhiệm giáo dục con trẻ ngày càng được lớn lên trong ơn
nghĩa Chúa.
Mạnh Phương
Gương Thánh Nhân
Ngày 24-06: Lễ Sinh Nhật
Thánh GIOAN TẨY GIẢ
Thánh Gioan sinh ra tại Herbon,
vào cùng một năm Chúa cứu thế ra đời. Cha Ngài, ông Giacaria và mẹ Ngài là
Isave đều là những người công chính, thánh thiện, tuân giữ nghiêm ngặt luật
Chúa không thể chê trách được. Dầu tuổi cao nhưng họ lại không có con.
Một ngày kia khi Giacaria thi
hành phận vụ tại đền thờ, một thiên tthần đã hiện ra và nói với ông: –
“Giacaria, đừng sợ, vì lời khấn nguyện của ngươi đã được nhậm, và Isave, vợ
ngươi sẽ sinh cho ngươi một người con, và người sẽ đặt tên cho nó là Gioan. Nó
sẽ làm lớn trước mặt Chúa, từ trong lòng mẹ sẽ được đầy Thánh Thần” (Lc
1,13-17).
Nhưng Giacaria ngạc nhiên và
nghi ngờ nói với thiên thần: – “Sự ấy làm sao tôi biết được. Vì tôi đã già rồi
và vợ tôi cũng đã cao niên” (Lc 1,18)
Đáp lại, thiên thần nói với ông:
“Ta là Gabriel, kể chầu hầu trước mặt Thiên Chúa, Ta đã được sai đến với ngươi
và đem Tin Mừng này cho ngươi. Và này ngươi sẽ phải làm thinh không thể nói được
nữa, cho đến ngày các điều ấy xảy ra vì lẽ ngươi đã không tin những lời của Ta,
những lời đến thời đến buổi sẽ nên trọn” (Lc 1,19-20)
Ra khỏi đền thờ, Giacaria bị
câm. Còn Isave , bà im lặng với niểm vui vì sẽ có con. Sáu tháng sau, Thiên thần
lại hiện đến Đức trinh Nữ tại Nazareth, mang theo một sứ mệnh cao cả hơn nhiều.
Đức Maria được chọn làm mẹ sinh ra Đấng cứu thế. Dịp này, Ngài cũng được báo
cho biết về việc thụ thai của Isave trong lúc tuổi già, Ngài vội vã lên đường
thăm viếng người chị em diễm phúc của mình. Cuộc gặp gỡ đã ảnh hưởng tới con trẻ.
Khi Đức Trinh Nữ vừa mới mở lời chào thì con trẻ trong lòng Isave nhảy mừng và
đã được đức tin hóa bởi sự hiện diện của Thiên Chúa mà Đức Trinh Nữ cao cả vừa
mang thai.
Isave cảm biết sự kiện và ơn
thánh thanh tẩy trong con trẻ cũng được khai sáng bà mẹ. Bà đã biết mầu nhiệm
nhập thể và được Thánh Linh thần hứng, bà đã kêu lên: – “Trong nữ giới có Người
là diễm phúc và đáng chúc tụng thay hoa quả lòng người. Và bởi đâu với được thế
này là Mẹ Chúa tôi đến với tôi ?” (Lc 1,42-43).
Maria đã lưu lại với Isave chừng
ba tháng. Hết thời thai nghén, Isave sinh con. Láng giềng và thân thích nghe biết
Chúa đã xử rất nhân hậu với bà thì đều chung vui với bà. Ngày thứ tám gia đình
họp lại để làm phép cắt bì cho con trẻ. Mọi người đều gọi con trẻ là Giacaria.
Nhưng Isave nói với họ: – “Không, tên nó là Gioan”.
Họ nói với bà: – Nào có ai trong
thân thích bà mang tên đó đâu ?
Người ta ra dấu hỏi người cha đứa
trẻ xem ông muốn đặt tên gì. Lấy một tấm bảng ông viết: – “Gioan là tên nó”.
Mọi người kinh ngạc nói với
nhau: – Con trẻ này rồi sẽ ra sao ?
Còn Giacaria, ông hết bị câm và
mở miệng xướng bài ca chúc tụng Chúa, trong đó ông nói tiên tri về sứ mệnh con
trẻ và việc Chúa sắp đến. Lời ca này được Giáo hội lập lại mỗi ngày vào giờ
kinh sáng.
Thánh kinh ghi nhận rằng: Gioan
lớn dần, tinh thần dũng mạnh và ở trong hoang điạ cho đến ngày thi hành sứ vụ.
Khi ấy, ông đi khắp vùng quanh sông Giodan rao giảng sám hối và thực hiện phép
rửa Thanh tẩy (Lc 3). Bởi vậy Ngài cũng được gọi là Gioan Tẩy Giả.
(daminhvn.net)
24 Tháng Sáu
Cái Bóng
Có một người khờ nọ muốn
thoát khỏi cái bóng của mình… Nhưng càng trốn thì cái bóng càng đeo đuổi anh.
Anh lăn lộn trên đất, anh đâm xuống nước, dù anh đi đâu, dù anh làm gì, cái
bóng của anh vẫn còn đó.
Có một người khôn ngoan nghe
chuyện mới đến cố vấn cho anh khờ. Người khôn ngoan ấy nói như sau: “Ðể thoát
khỏi cái bóng của anh, anh chỉ cần đến đứng dưới bóng của một cây lớn”.
Có nép mình dưới bóng cây Thập
giá của Chúa Giêsu, chúng ta mới có thể thoát được cái bóng của không biết bao
nhiêu phù phiếm, hư ảo trong cuộc sống của chúng ta.
Hôm nay Giáo Hội mừng kính trọng
thể ngày sinh của một con người đã từng nép bóng dưới cây Thập giá của Chúa
Giêsu. Con người ấy chính là Goan Tẩy Giả, vị tiền hô của Ðấng Cứu Thế, nhưng đồng
thời cũng là người luôn nép bóng trong Chúa Giêsu.
Thánh Gioan đã tóm tắt tất cả cuộc
sống củaNgài trong câu nói: “Ngài phải lớn lên, còn tôi phải nhỏ lại”. Dưới cái
nhìn của con người, như Chúa Giêsu cũng đã có lần khen tặng, Gioan là con người
cao cả nhất được sinh ra từ người nữ. Ngày sinh của Ngài được đánh dấu bằng những
biến cố khác thường. Sự chào đời của Ngài đã mang lại niềm vui và hy vọng cho mọi
người xung quanh. Vị tiên tri được xem là là cao cả nhất trong lịch sử Isreal ấy
đã lôi kéo được một đám đông mà chưa từng có vị tiên tri nào đã quy tụ được… Thế
nhưng, cuối cùng, để hoàn tất sứ mệnh của mình, con người ấy đã nhỏ lại và mất
hẳn trong kiếp tù đày và một cái chết bỉ ổi.
Gioan nhỏ lại trong cái chết ấy,
nhưng Chúa Giêsu lớn lên trong Mầu Nhiệm của Ngài, bởi vì cái chết của Gioan là
một loan báo về chính cái chết của Chúa Giêsu… Nhưng cũng chỉ trong cái chết của
Chúa Giêsu, cái chết của Gioan mới có ý nghĩa… Trong bóng thập giá của Chúa
Giêsu, Gioan đã tìm lại được chính mình.
Chúng ta cầu xin điều gì trong
ngày sinh của thánh Gioan Tẩy Giả nếu không phải là bước đi trong từng bước nhỏ
lại của Ngài. Trong từng bước ấy, chúng ta hãy đặt mình dưới bóng vĩ đại của Thập
giá Chúa Giêsu. Chỉ trong chiếc bóng vĩ đại ấy của Thập giá Chúa Giêsu, những
nghịch cảnh, những đau thương, những nghi ngờ và ngay cả những cái chết từng
ngày sẽ mang lấy ý nghĩa. Và ý nghĩa ấy là gì nếu không phải là sự lớn lên của
Ðức Kitô trong chúng ta?
Chúng ta có nhỏ lại trong cái
nhìn hẹp hòi ích kỷ của chúng ta, chúng ta có nhỏ lại trong những ham muốn ganh
tỵ bất chính của chúng ta, chúng ta có nhỏ lại trong hận thù nhỏ nhen của chúng
ta, thì lúc đó Ðức Kitô mới thực sự lớn lên trong chúng ta.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét